1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc nhất vô nhị hôn quyền: Tổng giám đốc ngươi thật đúng là không khách khí - Phi Y Ống Tay Áo DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Độc nhất vô nhị hôn quyền: Tổng giám đốc ngươi đúng là khách khí

      Tác giả: Phi Y Ống Tay Áo

      Editor: Trục Nguyệt

      Thể loại: Ngôn tình, đại​

      Giới thiệu:


      - 1 tổng giám đốc lãnh khốc, luôn ở cao, trong mắt coi ai ra gì.

      - phượng hoàng thất thế, lại bay nhầm đến thế giới của . đêm bị cướp đoạt, hoảng hốt mà chạy trốn ...

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Ngươi đúng là khách khí.

      Editor: Trục Nguyệt


      " là Lâm tiểu thư sao?"

      Nghe được giọng nam trầm thấp hùng hậu, Lâm Mộng Tuyết ngước mắt, đập vào
      mắt là nam nhân suất như nghiệt.

      rất cao, rất khốc, mặc tây trang màu đen, mặt mày trầm, hình như là tới đòi nợ.

      Nàng đứng ở cửa chính ngục giam, nàng mới vừa từ bên trong thăm hỏi phụ thân ra, trong lòng sầu muộn có thể tưởng tượng được, thậm chí vệt nước mắt mặt nàng còn chưa khô, hốc mắt hồng hồng vẫn còn ướt át.

      "... Là ta." Do dự vài giây, Lâm Mộng Tuyết gật đầu.

      Là phúc phải là họa, là họa tránh khỏi, phụ thân té ngựa, thiếu rất nhiều khoản nợ kinh tế, nợ nhân tình, nàng thân là con , cần phải thay cha gánh chịu nhiều hơn.

      Chỉ là, bả vai của nàng hoàn toàn rất nhu nhược, nhưng Lâm Mộng Tuyết chưa bao giờ sợ qua.

      "Ta là trợ lý Mục tiên sinh." Nam nhân đơn giản , ngay cả tên của mình cũng lười báo, có lẽ tồn tại của nàng quá bé, nghĩ cần phải ... ra tên của mình.

      "Mục tiên sinh?"

      "Mục Thần Phong."

      "Nga." Nghe được ba chữ kia, Lâm Mộng Tuyết thấp thỏm trong lòng, nhưng nàng vẫn tự nhiên lên tiếng.

      Mục Thần Phong là tổng giám đốc Tam Hoà, còn có thân phận, đó là vị hôn phu chưa từng gặp mặt của Lâm Mộng Tuyết.

      "Mục tiên sinh để ta thay mặt đến đối với ngài và nhà của ngài biểu thị an ủi." Từ câu đầu tiên nghiệt trợ lý mặt của đều là biểu tình nghiêm trang.

      chữ 'Ngài' , càng làm cho Lâm Mộng Tuyết trong lòng duy trì cảnh giác, cho dù là thủ hạ của Mục Thần Phong, nhưng bọn họ đều là người trẻ tuổi, người này so với nàng cũng lớn hơn mấy tuổi, đại khái cần phải khách khí như vậy.

      "Cảm tạ." Ngoại trừ cảm tạ, nàng còn có thể cái gì? danh nghĩa là viết an ủi, như thế nào lại vào an ủi?

      Lâm Mộng Tuyết là thông minh, từ mặt của đối phương còn có Mục Thần Phong đến bản thân còn lộ diện huống hồ đến suy đoán, người này đại diện Mục Thần Phong đến, tình gì tốt.

      "Còn có..." Quả nhiên, nam nhân nghiệt dừng chút còn : "Mục tiên sinh để ta lại cho ngài tiếng, ngài và hôn ước có khả năng thực ."

      Tâm, nhói cái, chìm vào đáy biển, đây mới là mục đích Mục Thần Thong phái tới, đúng vậy, ai muốn cưới nữ nhân bị thua?

      Huống hồ nàng và hai bên cũng biết dáng dấp đối phương ra sao?

      Theo loài người tiến bộ, hôn nhân trước đây và tình chặt chẽ nối liền cùng chỗ, đâu còn có cái gì cha mẹ xử lý hôn nhân?

      Từ cha gặp chuyện may đến bây giờ, qua hơn năm tháng, từ điều tra đến phán quyết, người Mục gia chẳng bao giờ lộ mặt lần, nhưng ra nàng thử gọi cuộc điện thoại đến Mục gia, thế nhưng người Mục gia Mục lão tiên sinh định cư ở nước ngoài lâu dài, mà Mục Thần Phong lại ở trong nhà.

      Sở dĩ ngày hôm nay có kết cục như thế này, nàng sớm đoán được, chỉ bất quá nghĩ tới lại bằng phương thức như vậy.

      Trong truyền thuyết thương nghiệp, con cưng của trời, cao thể leo tới - Mục Thần Phong, ngươi đúng là khách khí a!

      "Đây là Mục tiên sinh cho ngài ít bồi thường." Nam nhân nghiệt đưa lên tờ chi phiếu, "Mục tiên sinh , ngài cần những thứ này."

      ", sai rồi, ta cần."

      Lâm Mộng Tuyết có làm gì, nàng bình tĩnh ngước mắt, ánh mắt trong trẻo có rơi tấm chi phiếu kia, mà là nhìn thẳng vào đối phương, ở trong mắt nàng, tiền là cái gì? Nàng chính mình từng có rất nhiều, lạ gì.

      Nam nhân nghiệt híp lại cặp mắt đào hoa, này đẹp như hoa như ngọc, từ trong ra ngoài để lộ khí chất giống người thường.

      Nàng tuy rằng sắc mặt tiều tụy, tinh thần nghèo nàn, nhưng lại mất kiêu ngạo, giống như tiểu tiên nữ rơi vào phàm trần, nhiễm tia tạp chất.

      Nàng tuổi lớn lắm, nhưng lại ổn trọng giống như ngọn núi thể dao động, quả nhiên, sinh ở thế gia vọng tộc, có khí chất bất phàm.

      "Kỳ có khả năng cần ngài mất công chuyến này. Đó chẳng qua là gia trưởng vài câu vui đùa sau khi rượu vào. Tôi và phụ thân của ta sớm quên chuyện hôn ước này, chính càng hề cần phải có cảm giác ngại ngần dám lộ diện."

      "Ngươi hiểu lầm."

      Hiểu lầm? Giá hôn là ngày hôm nay mới quyết định sao? Công bằng, muộn cũng sớm, phụ thân chân trước vừa mới vào tù, chân sau tới từ hôn.

      Ngược lại phải là khí tới từ hôn, hôn nhân lần này, nàng cũng chưa tưng coi trọng, chỉ là tức giận về hành vi tiểu nhân của .

      "Còn có, thỉnh ngài chuyển lời tới Mục tiên sinh, tôi cũng nghĩ từ hôn, tại cha tôi còn là thị trưởng, tôi cũng còn là thiên kim thị trưởng, chúng tôi thể giúp bất luận cái gì, làm như vậy cũng là hợp tình hợp lý."

      "..."

      Cho tới bây giờ cũng có chờ mong người nam nhân kia giúp cái gì, là cha mẹ định sẵn quyết định như thế này cũng coi như là môn đăng hộ đối, thế nhưng ngờ rằng, nam nhân giống như thần trong truyền thuyết còn bỏ đá xuống giếng.

      Cố nén nước mắt, nàng tự với chinh mình là phải kiên cường, hhown năm tháng này, bọn họ chịu vũ nhục còn chưa đủ sao?

      Tiếng gót chân nho mà mạnh mẽ tràn trề sức lực vang lên, tựa như muốn bày tỏ ràng kiên quyết của nàng , mái tóc dài theo gió tung bay, khiến cho lúc nàng xoay người trông tự nhiên tiêu sái như vậy

      Đứng ở sau lưng nàng, nam nhân nổi danh Trì Hải Dương, được huấn luyện đặc thù, chỉ số thông minh cao, võ công hơn người.

      Thân là trợ lí đặc biệt của Mục Thần Phong, từng làm rất nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ á khẩu được, đây là lần đầu tiên, tự làm mất mặt mình, còn có tôn nghiêm của ông chủ đều bị ném ở nơi này nha. . .

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 2


      Editor: Trục Nguyệt


      "Dạ Mị" nơi về đêm rất phong phú và nổi bật, nhạc kim loại nặng kèm bởi xói mòn lưu hành ràng trong khí ở khắp mọi nơi.


      Vùi ở sô pha Lâm Mộng Tuyết xoa xoa huyệt Thái Dương, biết uống rượu nhưng hôm nay tôi lại uống hết hai ly rượu đỏ, vượt qua tửu lượng của , nếu phải là bị đồng nghiệp lôi kéo lại chúc mừng dự án thiết kế thành công, đến cái địa phương xa xỉ này.

      Các đồng nghiệp say rượu chơi đố đèn, ngã trái ngã phải, trong căn phòng thanh ồn ào đến nỗi có thể làm thủng màng nhĩ, tôi cũng muốn phá hủy hưng phấn của mọi người, trong lúc các đồng nghiệp chú ý, mau chóng chạy ra.

      Nhưng vừa ra khỏi cửa, vẫn bị cánh tay kéo lại."Lâm Mộng Tuyết, phải ? Tôi tiễn ."

      Lâm Mộng Tuyết thấy ràng, đó là cặp mắt nhìn chằm chằm cả buổi, đẩy tay ra: "Lý Minh, cần tiễn, tôi ở xa, ra đón xe rất thuận tiện, mọi người cứ tiếp tục chơi."

      Lý Minh vội vàng : "Trời chiều rồi, mình tôi rất lo lắng."

      Lâm Mộng Tuyết cười khổ, người này luôn luôn rất nhiệt tình, có chút quen.

      "Tôi toilet." Lâm Mộng Tuyết bước cũng quay đầu lại lần, nửa bước cũng lưu luyến đến phòng vệ sinh, lại theo nữa? Từ phòng vệ sinh trốn cũng có thể được!

      Vùi đầu nhanh, "Phanh" đụng vào bức tường.

      Xác thực bức thịt tường.

      Lâm Mộng Tuyết che cái mũi đau nhức, nâng lên con ngươi đen trong suốt nhìn lại: Nghe qua Phan An, nhưng mà chưa từng được gặp qua, chính là vị trước mắt này có phải hay ?

      Nếu có sang trọng như Thạch Sùng ( người xây dựng vườn kim cốc), tức là đẹp trai tài cao như Hà Phan. Dung mạo tuyệt đẹp, đôi mắt sáng ngời, đẹp như Quan Vương, ngọc thụ lâm phong, , nam nhân trẻ tuổi đẹp trai tài cao!

      Lâm Mộng Tuyết chưa bao giờ là mê trai mà cũng có tâm tình để mê trai.

      Nhưng mà, người nam nhân trước mắt này phảng phất phải là người mà là tuyệt thế nghiệt, đẹp đến nỗi khiến cho người ta phải luyến tiếc khi rời bóng dáng của , hơn nữa lại lãnh khốc tựa như tượng cổ Hy Lạp, trông chân .

      Chỉ là, nhíu chặt mày kiếm, trông cao cao tại thượng, phảng phất như thiên thần bất khả xâm phạm, rất cao nên Lâm Mộng Tuyết phải ngửa mặt lên mới có thể nhìn .

      "Xin lỗi." Mặc dù cái mũi của mình đau đến nỗi khóc ra nước mắt, mà nam nhân kia bị gì cả, nhưng Lâm Mộng Tuyết cần phải cho đối phương lời xin lỗi, lúc nãy bước nhìn đường nên mới đụng phải đối phương.

      Nam nhân vòng qua Lâm Mộng Tuyết, coi lời xin lỗi của ra gì, như vậy chẳng khác gì coi rẻ , trực tiếp .

      Tấm lưng thẳng tắp cao ngất đập vào mắt Lâm Mộng Tuyết, bĩu môi rời khỏi, phải là đụng vào sao? Có cần tức giận như vậy ? Keo kiệt!

      Đây là lần đầu tiên Lâm Mộng Tuyết gặp phải nam nhân có gia dáo như vậy. Thực là đáng tiếc cho gương mặt tuyệt thế mĩ nhân của !

      Trong phòng vệ sinh, Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy mình cái mũi của mình hồng hồng, tay vừa đụng, vẫn còn rất đau, người đó mặc Thiết bố sam tới sao? Tại sao bắp thịt lại có thể cứng như vậy?

      Đành phải vậy, còn phải chạy trốn nữa.

      Lúc này là mùa thu, ban ngày rất nóng, nhưng màn đêm vừa xuống vẫn còn có chút cảm giác mát.

      Gió đêm múa, làm váy bay lên Lâm Mộng Tuyết, cũng tấn công vào thân thể đơn bạc của .

      Lạnh, Lâm Mộng Tuyết ôm cánh tay hướng trạm xe buýt chạy , vẫn còn có thể đến kịp chuyến xe buýt cuối cùng.

      "Lâm Mộng Tuyết! Ngươi chạy thế nào? Ta còn chờ ngươi đấy, ngươi phải về, ta tiễn ngươi."

      cần quay đầu lại, nghe thanh cũng biết là cái đồ hồn bất tán Lý Minh.

      Lâm Mộng Tuyết nhíu chặt lông mày, nhìn Lý Minh như vậy là biết, ngày hôm nay tiễn chắc chắn bỏ qua.

      Trong lúc lo lắng.

      Dạ Mị sang trọng ở phía cửa ra xoay tròn có người nam nhân, loại người này rất nổi tiếng, chân của rất dài, bước chân rất lớn.

      Mới gặp qua lần, có tính là quen biết ?

      Kệ!

      " cần đưa tiễn, bằng hữu của ta tới." Lâm Mộng Tuyết với Lý Minh rất ràng, còn làm bộ như rất quen thuộc: "Chúng ta thôi."


      Con ngươi đen như hồ sâu thấy đáy nhìn lướt qua, cũng biết là chuyện gì xảy ra, lúc này đến rất tự nhiên, gật đầu với Lâm Mộng Tuyết, tùy ý vươn cánh tay đến để vai Lâm Mộng Tuyết.

      Lâm Mộng Tuyết ngẩn ra, người này cũng quá mức nhập vai ?

      Bàn tay mang theo nhàn nhạt ôn độ, xuyên thấu qua quần áo mỏng manh, nhạy cảm truyền vào thân thể Lâm Mộng Tuyết, khiến cho rất xấu hổ.

      chiếc xe số lượng có hạn hãng Cadillac đứng ở Dạ Mị cửa, nhồi ghế tài xế là nam tử trẻ tuổi, hình như là vệ sĩ, khi ngước mắt thấy nam nhân ôm nữ nhân , đầu tiên lộ ra bộ dáng bị dọa sợ, sau đó lại cấp tốc mở cửa xe, hơi khom người, đưa tay khoát lên xe, "Tổng giám đốc thỉnh."

      "Lên xe." Người nam nhân với Lâm Mộng Tuyết.

      Lâm Mộng Tuyết chần chờ.

      dám tới.

      Sở dĩ tiếp lời, phải bởi vì dáng dấp đẹp trai, cũng phải bởi vì thoạt nhìn rất có tiền, đơn giản là muốn giúp mình thoát khỏi Lý Minh.

      Nhưng bây giờ có vẻ như thể thoát được.

      . . .

      Chương 3: Rời khỏi? Hay vẫn ở lại?

      Editor: Trục Nguyệt


      " ?" Hai chữ, thanh rất thấp, nhưng vẫn là nghe ra thanh đặc biệt cao trong đó còn có chút kiên nhẫn.

      Lâm Mộng Tuyết cong môi lên chút, Lý Minh còn đứng ở trước mặt, , ?

      Hiển nhiên, muốn thoát ra, nhất định phải lên xe.

      Nuốt vào ngụm nước miếng, mang theo tia thấy chết sờn. Nhưng mà, ở xe giây, Lâm Mộng Tuyết trong lòng rối tinh rối mù, cũng hối hận triệt để.

      Nhưng, đương nhiên là hối hận kịp.

      Trong xe có mùi thơm nhàn nhạt, có điều phải là nước hoa đắt tiền, giống như là mùi thơm hoa quả, tinh khiết, thoải mái, chút tạp chất gì, nhưng với thần kinh khẩn trương xen lẫn rất nhiều nguyên nhân của Lâm Mộng Tuyết thể nào thư giãn được, nàng ây giờ giống như bị bắt cóc.

      gian yên lặng có thể nghe được cả hô hấp của chính mình, càng làm cho Lâm Mộng Tuyết có chút choáng ngợp.

      Xóa quá ..., mờ tối dưới ánh sáng, Lâm Mộng Tuyết xem xét liếc mắt nam nhân cương trứ gò má, biết trời sinh nương đái tựu giá phúc yếu sổ sách khó khăn người chết kiểm, hay là bởi vì cái khác mà mất hứng như vậy.

      Lúc này nàng xe người này, có loại cảm giác thẻ làm theo ý mình, nhưng để giảm bớt hoảng sợ trong lòng, nàng khiếp đảm lại lần nữa xin lỗi: "Xin lỗi, quấy rối ngươi."

      Nam nhân này tuy rằng lãnh khốc, nhưng khí chất phi phàm, vừa nhìn điều phải cái loại người hạ lưu, nàng tưởng: Mình và nam nhân này quan hệ cũng khá tốt, đối phương chắc cũng đem nàng làm gì.

      Đối mặt với nàng xin lỗi và khiêm tốn, nam tử có trả lời, người xinh đẹp nhưng lại lãnh tình.

      "Cái kia, cám ơn ngươi, vậy cho xe đõ ở đây , ta liền xuống xe."

      "Xe đỗ." Nam nhân với tài xế hai chữ.

      Thực là đáng tiếc a! Lâm Mộng Tuyết trong lòng thầm trào phúng: Vị này biết là dại nhân vật gì nữa a?

      Xe sang bên liền dừng lại, Lâm Mộng Tuyết nhanh chóng mở của xuống xe, hình như là sợ bị đối phương lôi kéo cho nàng ra.

      Lâm Mộng Tuyết như được sống lại.

      Nhưng mà có lẽ là nàng "Tự mình đa tình", bởi vì khi nàng đứng ở trước cửa xe, vừa muốn cí người cảm ơn với người trong xe chiếc Cadillac nghênh ngang mà .

      Nhìn chiếc xe ngày càng xa, lưng của Lâm Mộng Tuyết bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Gió đêm thổi qua làm Lâm Mộng Tuyết khỏi thầm than: lạnh a.

      Nhưng trong lòng lại cảm thấy so với ở xe đó, dù gì băng sơn nam nhân đó cũng giúp nàng giải vây, tuy rằng đối đãi nàng như khí, nhưng như vậy phải là giống với mong muốn của nàng sao? Người kia nếu như đối với nàng có ý nghĩ kỳ quái… nàng vừa rồi đúng là sợ muốn chết.

      Trong lúc vô tình, Lâm Mộng Tuyết đối lãnh khốc nam nhân đó có chút hảo cảm.

      Cũng may người đàn ông này có thừa dịp người gặp nguy đem nàng bắt , cũng giống như những nam nhân thấy nàng đẹp lại nịnh hót lấy lòng, đúng là đám có hảo ý.

      Khóe miệng khỏi nổi lên chút tươi cười mà chính cũng có phát .

      Kể từ khi cha gặp chuyện may tới nay, đây là người kể thù lao mà bằng lòng chịu giúp nàng, chỉ có điều, vẫn là người xa lạ.

      Mặc dù đối với người kia chỉ là cái nhấc tay, nhưng Lâm Mộng Tuyết cũng rất cảm tạ .

      ——

      vào tập đoàn Tam Hòa , Lâm Mộng Tuyết hối hận đáp ứng quản lí làm cái nhiệm vụ này.

      Cứ tưởng là mình có thể buông xuống tất cả, đối với người nam nhân kia, nàng chưa từng để ý, thế nhưng, khi nàng bước vào Tam Hòa lại phát trong lòng mình còn có chút được tự nhiên.

      biết vì sao quản lí cần phải bắt nàng và Tam Hòa đàm phán hạng mục này? Nàng là nhân viên bình thường, có quá nhiều công tác kinh nghiệm, chỉ là thiết kế dự án lần này bất quá nàng cũng chỉ góp chút công sức.

      Nghe đồn người nam nhân kia rất hướng nội, truyền thông lộ diện, ngay cả nàng là vị hôn thể của hơn 3 năm cũng biết dáng dấp ra sao.

      Nghe vô tình vô nghĩa, điểm ấy Lâm Mộng Tuyết lĩnh giáo qua đồng thời cũng đối chiếu qua, cũng nghe cầu hợp tác rất cao và hà khắc.

      Lần này tới đàm phán hạng mục này, Lâm Mộng Tuyết nghĩ chắc nàng có thể thoát được 1 lần, lần thứ hai sợ là vấp phải trắc trở.

      Nghĩ tới đây, khỏi nắm chặt thiết kế văn án trong tay.

      "Xin lỗi, có hẹn trước, ngươi thể tới." Trước đại sảnh nhân viên cản Lâm Mộng Tuyết lại.

      Lâm Mộng Tuyết nhíu lên mi tâm, trước lúc nàng tới đây quản lý tự mình gọi diện thoại cho thư kí của tổng giám đốc Tam Hòa nhưng ngay lập bị thư kí đó từ chối chứ đừng là cùng chuyện với tổng giám đốc.

      Hiển nhiên, Tam Hòa tập đoàn khinh thường tkeeur công ty của bọn họ, vô luận thiết kế văn án của chúng nàng có tốt như thế nào vị tổng giám đốc tàn nhẫn trong truyền thuyết đó đều có để mắt tới.

      Cứ như vậy rời khỏi? Hay vẫn ở lại? Lâm Mộng Tuyết suy nghĩ hết lần này đến lần khác.

      Bây giờ mình cầm bản kế hoạch để đến đây làm ăn, cũng phải cùng đến tình cũ, đương nhiên, giữa bọn họ cũng vốn có gì gọi là tình cũ. Như vậy có gì phải sợ!

      Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ chút, bây giờ là buổi sáng tám giờ năm mươi , chín giờ làm, lúc này, tôn thần (chỉ người có cấp bậc cao) hẳn là còn chưa tới ?

      Dứt khoát lại ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, Lâm Mộng Tuyết ôm văn án bắt đầu chờ.

      Chín giờ đúng, trước cửa có vào vài người, Lâm Mộng Tuyết ngước mắt nhìn lại, khi nàng nhìn thấy vị nam nhân như đế vương bị vây chặt ở chính giữa trong lòng khỏi lộp bộp.
      agaisuchi thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :