Độc Nhất Vô Nhị - Chiết Hỏa Nhất Hạ (update c7) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ

      [​IMG]
      Tác giả: Chiết Hỏa Nhất Hạ

      Edit: Kem​

      Trong thế giới của tôi chưa từng có người khác.
      Chỉ có em.


      Ghi chú: Bài này là 1vs1 đô thị dưỡng thành ấm áp văn, HE.
      Nội dung nhãn: Đô thị tình duyên tình có chú ý thiên chi kiêu tử

      Tìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Đỗ Oản, Cố Diễn Chi ┃ phối hợp diễn: Yên Ngọc, Lý Tương Nam

      Cái khác: HE, dưỡng thành, kinh điển khoản nam chủ


      Mục lục
      Văn án - lời tựa
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
      ...

      3S, đại thúc, Sủng
      Last edited by a moderator: 19/8/14
      lyly thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ
      Tác giả: Chiết Hỏa Nhất Hạ

        Văn án

        Trong thế giới của tôi chưa từng có người khác

        Chỉ có em.

      Thể loại: Đồ thị dưỡng thành, với , ấm áp văn, HE

      Edit: Kem

      ☆,. Lời tựa :


      Nếu cuối cùng vẫn thể, vào thời khắc tử thần giơ cao lưỡi hái, tôi tình nguyện để hận tôi.

      Văn án


      “Ung thư xương “ -Yên Ngọc tay nắm bắt tay của tôi, ánh mắt sau cặp kính chút dao động, lời vô cùng bình tĩnh:“Hơn nữa là giai đoạn cuối.Nếu phối hợp trị liệu, nhiều nhất còn bốn tháng.”

      Sau cùng, tại thời điểm Yên Ngọc ràng, rốt cuộc tôi cũng hết hy vọng.

      Yên Ngọc là bác sĩ xuất sắc, chẩn đoán chính xác từng ca bệnh chưa bao giờ có sai sót trong việc khám bệnh. Ngay cả đoán trước thời gian tử vong cũng luôn chuẩn xác, có thể còn chính xác hơn cả nhật kí của tử thần. Huống chi lúc này đây cẩn thận kiểm tra lại hai lần, từ đầu tới đuôi chưa nhờ tay bác sĩ khác thay mình kiểm tra, tự mình tỉ mỉ khám bệnh từ đầu đến cuối.Nhất thời, phòng khám rơi vào khoảng yên lặng. lúc sau, hỏi:“Em sợ ?”

      Ngay cả khi ngồi thẳng lưng, tất cả khí lực đều biến mất hết còn. Hít sâu hơi “ lắc đầu” lát sau, lại nhàng gật gật đầu.

      Ngón tay Yên Ngọc đặt mặt bàn, trầm mặc trong chốc lát, :“Tính khi nào cho Cố Diễn Chi?”

      Tôi nhìn trầm mặc trong khoảng thời gian dài. Lúc sau, mới thấp giọng :“Em còn phải suy nghĩ lại.”

      Đáp án này của tôi hiển nhiên thể làm cho hài lòng. Nhưng mà hề lên tiếng, chỉ đưa tôi ra khỏi phòng khám.

      Phía trước phòng khám, trong khoảng gian là cây đào lớn., những bông hoa đến thời điểm héo tàn, có chút rơi mặt đất, có chút rơi bậc thang. Nhất thời, cả mặt đất màu hồng hồng. Yên Ngọc chần chờ hồi lâu, vẫn là lên tiếng đề nghị tôi mau chóng đưa ra quyết định, chậm nhất là trong vòng hai ngày.

      vừa mới xong những lời này, điện thoại của tôi liền vang lên :

      Màn hình hiển thị tên người gọi đến,Yên Ngọc nhìn qua lại ngẩng đầu nhìn về phía tôi, nhất thời ánh mắt trở nên phức tạp.

      Tôi hít sâu hơi, nhận điện thoại.

      Điện thoại rất nhanh truyền đến giọng nam thấp nhanh chậm truyền tiếng vào:“Oản Oản?”

      Tôi liều mạng cắn môi, trong nháy mắt nước mắt mơ hồ mảnh.

      Đột nhiên nhớ tới nửa tháng trước, sau khi ngủ trưa dậy, bỗng dưng phát trong sân có mấy cây Hải Đường, dẫn ra đến cái xích đu. Lúc ấy vừa nghe quản gia là Diễn Chi cầu thợ mộc mới làm. Tôi lập tức gọi điện thoại qua, lúc đó điện thoại đầu kia cũng như tại vậy, nghe được giọng nhàng bâng quơ nhanh chậm:“Hửm? Nghe quản gia , gần đây hình như có người nào đó thực thích ở nơi nào đó phơi nắng.”

      tờ tạp chí từng có bài đánh giá liên quan đến Cố Diễn Chi, cổ tay cứng rắn thực có tầm nhìn xa trông rộng, được thiên phú năng lực quyết đoán. Bất quá theo ý ta ràng luôn luôn chút quan tâm đến bộ dạng. Giống như chuyện gì đều khí thế áp đảo, ngẫu nhiên có hứng thú, còn thực thích việc nắm bắt người khác.

      Lại luôn luôn có thể thoả đáng làm tốt tất cả mọi việc. Tôi nghĩ đến cũng ngờ, đều sớm ung dung thản nhiên trong lúc đó đặt mua chu đáo. Ấn tượng trong tôi giống như chỉ cần có Cố Diễn Chi, người cũng như cả thế giới. người như vậy, tôi thích , thích mười năm. Từng hết sức chuyên chú cân nhắc phải làm sao mới có thể gả cho . Chẳng bao giờ nghĩ tới vừa mới gả cho hai năm, tôi phải rời xa thời gian dài dằng dặc như vậy.

      Tưởng như lập tức khóc lớn ra thành tiếng, lại cố gắng kìm nén tiếng khóc trong thanh run run, gắt gao nắm chặt điện thoại, giọng :“Em nhớ .”

      Cố Diễn Chi ở điện thoại kia ngừng chút lại nhàng cười tiếng.

      Giờ phút này, tôi có thể đoán được từng động tác của . Nhất định là tay hạ chiếc bút máy, tay chống thái dương, vẻ mặt khoan khoái, dường như có chút ôn nhu, có chút trêu đùa, gương mặt mang theo chút ý cười

      Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng đến kế tiếp muốn gì. Trong thanh , khẳng định cũng mang theo chút ý cười, chắc hẳn còn có chút trêu cợt cùng đắc ý. Tuy lập lại những lời dỗi của tôi vào ba ngày trước khi rời khỏi thành phố T, nhưng chắc chắn gợi ý để tôi nhớ đến chúng nó. ràng lớn hơn tôi mười tuổi, ràng người khác đều cái gì mà cơ trí trầm ổn, ràng luôn như vậy thích bắt nạt người ta mà.

      “Vậy làm sao bây giờ ?” ,“ cho người tối hôm nay đặt vé máy bay, trở về được ?”

      “......”

      muốn về à?” vừa cười ,“ trực tiếp bay qua nhé?”

      “......”

      “Oản Oản?”

      “...... cần qua đây.” đến đây lại hết sức bình tĩnh, nước mắt biết lúc nào lại rơi xuống,“ cho phép qua đây. Ba ngày sau em trở về, em mới thèm có chú chó quấn đuôi đâu.”

      Kết thúc cuộc gọi, Yên Ngọc mới thản nhiên mở miệng:“Trước mặt tới nước này, rốt cuộc em muốn như thế nào mới cùng Cố Diễn Chi chuyện đây ?”

      Tôi nhất thời thể trả lời. lát sau, nước mắt dần dần khô cạn mới chịu ngẩng đầu lên:“ Yên Ngọc, giúp em việc có được ?”

      nhìn tôi, mắt phía sau mắt kiếng bất động:“Em muốn giúp cái gì?”

      Tôi mím chặt môi, thanh bị gió thổi :“ còn nhớ có lần, bác trai qua kiềm chế tình cảm ?

      tart_trung, 12789, Chris2 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1: Thời gian là thuốc độc tốt nhất (1)







      Edit: Kem

      Beta: QH



      Nếu lấy thời gian gặp gỡ Cố Diễn Chi mà chia nửa, hai mươi hai năm sinh mệnh của tôi đến nay cũng vừa vặn có thể chia hai nửa đối xứng.

      Suốt quãng thời gian mười năm trước khi gặp Cố Diễn Chi, tôi đều ở tại vùng đất Tây Bộ Trung Quốc, ở thôn nằm sâu hun hút, ngăn cách bởi dãy núi lớn. Trong mười năm này, cuộc sống trong suốt mười năm của tôi đều có gì thay đổi.Đương nhiên, nếu nhất định phải nghiêm túc mà , thể phủ nhận hàng năm chiều cao của tôi đều cao lên trông thấy, cũng dần dần dùng thìa mà học được cách cầm đũa để ăn cơm, tôi bắt đầu mỗi ngày đeo cặp sách bộ hai giờ đến trường tiểu học ở trấn để học, mỗi đầu xuân cùng cuối thu, tự mình theo mẹ vào trong núi hái dược thảo

      Nhưng so với biến hóa phát sinh vào năm tôi mười tuổi so với tại có vẻ quá mức bình thường, có gì lạ lùng.

      Năm ấy vừa vặn là thời điểm cuối mùa xuân, bên ngoài ánh nắng tỏa xuống ấm áp, tia nắng mới chiếu xuống gương mặt có chút uể oải, lười biếng. Tôi ngồi ở trong phòng học, bên tai nửa nghe nửa , tập trung nghe bạn cùng bàn -Yến Yến đứng lên đọc bài văn. Tôi kỳ có chút buồn ngủ, nhưng lúc này giáo duy nhất dạy ngữ văn kiêm toán học và văn, đồng thời cũng là thầy hiệu trưởng kiêm cha của tôi giảng bài. Qủa thực có chút thực bất đắc dĩ, đó là đối với các bạn học khác cha đặc biệt khoan dung, đối với tôi luôn luôn phá lệ vô cùng nghiêm khắc. Cái này làm cho tôi cho dù muốn gục mặt xuống bàn, hơn nữa trơ mắt nhìn mấy bạn học bàn trước bàn sau vốn say sưa vào giấc ngủ, tôi cũng vẫn dám chân chính nằm úp sấp đến bàn để ngủ.

      Thời điểm Yến Yến đọc quá nửa bài văn của mình, tôi đột nhiên cảm thấy đầu giống như bị hòn nào đó rơi từ cao xuống sau đó lại lay động mạnh mẽ khiến đầu óc tôi vô cùng choáng váng.

      Chờ đến khi ngẩng đầu lên, mới phát mờ mịt đến mông lung thấy đâu là đỉnh đầu trần nhà. Có những khối bùn từ đỉnh đầu tuôn rơi xuống, bục giảng gương mặt của của cha cũng trở nên mơ hồ rang, chỉ nghe đến cha đột nhiên dừng tiếng giảng bài diễn cảm, trong giọng trở nên có chút lo lắng:“Động đất, mọi người mau tỉnh lại! Chạy nhanh ra ngoài! Chạy nhanh đến sân thể dục! Đừng hoảng hốt! Từng người từng người xếp thành hàng mau chạy ra ! Mau!”

      Biết được trong khắc kia xảy ra động đất, tôi giống như vừa nãy mới hoài nghi mình bị ung thu xương và lúc đấy biểu giống hệt nhau, dường như choáng váng đến mơ hồ. Cho nên tôi thực cảm ơn bạn tốt bụng cùng bạn – Yến Yến có phản ứng nhanh nhẹn hơn hẳn tôi. Thời điểm tôi còn rang có chuyện gì xảy ra, nàng kéo tay tôi chạy nhanh ra ngoài.

      Nhưng mà trong phòng học bây giờ còn có hơn hai mươi mấy bạn học, tôi cùng Yến Yến chính là ví dụ. Cha tôi giảng dạy ở ngôi trường tiểu học này cũng được mười năm, ở trong này cưới vợ sinh con, còn là thầy thuốc trong trấn. Trong thời gian ngắn, trong phòng học bây giớ bạn hoc lớn tuổi nhất cũng hơn bạn học bé nhất đến năm tuổi. Bởi vậy có mấy bạn thông minh ra bên ngoài chạy trốn, còn phần nhiều bạn đều là ngơ ngác căn bản có phản ứng gì, thậm chí còn có vài bạn học nhìn đồ vật trong phòng học lung lay sắp đổ bắt đầu kinh hoảng ôm đầu hét toán loạn.

      Cách ô cửa sổ thủy tinh vỡ, tôi mờ mờ nhìn thấy mọi người ôm đầu chạy toán loạn ra khỏi những lớp học ngừng rung chuyển Sau đó thấy cha tôi kéo áo bạn học, theo cửa bị mất chạy nhanh ra ngoài. Cha tôi từng bước từng bước đưa bạn ra ngoài, bạn sợ hãi chịu ra ngoài, tránh người dưới cái bàn, phòng học chịu nổi rung chuyển của mặt đất bắt đầu lay động kịch liệt.

      Tôi đột nhiên có dự cảm xấu, sốt ruột muốn nhìn vào bên trong lại nghe tiếng hét to của cha:“Dẫn các bạn ra sân thể dục!”

      Đây chính là câu cuối cùng cha với tôi. Trong lòng cha còn ôm bạn học, thới điểm người hướng cửa chạy ra ngoài, phòng học cuối cùng cũng thể chịu nổi gánh nặng, ầm ầm rồi đổ xuống.

      Tâm của trận động đất năm ấy phải ở trấn mà ngược lại là gần nhà của tôi. Trong lúc xảy ra động đất, mẹ tôi ngủ nên rốt cục cũng kịp chạy ra ngoài.

      Tôi mất cả năm trời, mới chậm rãi tiếp nhận chuyện cha mẹ qua đời trong cơn chấn động đấy. Sau đợt đó, trấn cũng dần xây dựng lại cơ sở vật chất.Toàn trấn khôi phục vẹn nguyên so với tôi còn nhanh hơn. năm sau,, rất nhiều nhà cao tầng đột ngột từ mặt đất mọc lên, bao gồm ngôi trường tiểu học mới khang trang hơn trước. Ở địa chỉ ban đầu trước đây xây dựng lại lần nữa, lần này còn có dàn hoa hồng bạch xinh đẹp bao quanh tường rào, hai tầng học sơn màu cam đẹp đẽ, những ánh sáng lấp lánh xuyên qua khung cửa sổ thủy tính sáng chói.

      Năm ấy tôi mười tuổi, vào dịp cuối mùa hạ Cố Diễn Chi lấy thân phận là người quyên góp, thuận tiện mang đến rất nhiều sách báo văn phòng phẩm mới. Trường tiểu học long trọng tiếp đãi , trong lúc đó tô cùng Yến Yến và đám bạn chơi trốn tìm.

      Tôi là đứa bé đứng đầu bên trong những đứa bé khác. Cho dù chỉ là trò chơi bịt mắt trốn tìm nho , quy tắc cũng phải do tôi định. Tôi lập ra quy tắc trò chơi trốn tìm rất nghiêm khắc, ước nguyện ban đầu là muốn mọi người cùng nhau trêu cợt đứa bé béo ngốc ở trấn . Nhưng mà chứng minh bốn chữ 'Vận mệnh trêu cợt', nó chỉ vào lúc tôi bất ngờ nhất kịp đề phòng nhất hạ bệnh nan y, nó còn vào lúc tôi vừa tuyên bố hoàn quy tắc, bởi vì đứa bé lâm thời làm phản, kết quả là vào cuộc oẳn tù tì cuối cùng người thua trận vừa vặn lại là tôi.

      Tôi cũng đành phải cắn răng nhận mệnh dưới ánh mắt nhảy nhót của những đứa trẻ khác vui sướng khi người khác gặp họa

      Đầu tiên là lấy khăn quàng đỏ che kín mắt, sau đó cúi người xuống, Yến Yến đem tôi phía trái vòng vo mười vòng, lại quẹo phải mười vòng, lại phía trái vòng vo mười vòng, cuối cùng bọn họ hoan hô lập tức giải tán. Tôi giống cái con quay bị xoay chuyển khiến đầu váng mắt hoa, cả người lung lay sắp đổ, rốt cuộc chống đỡ té ngã hai lần, mò trong tay tất cả đều là mặt đất. Sau đó lại đếm từ đến mưới, bắt đầu hề quy luật nào cả mà đưa tay loạn xạ

      Có bạn mạnh dạn chút lại gần rồi lại rất nhanh ra xa, tôi đưa tay bắt hụt mấy lần, dần dần cũng mất hết kiên nhẫn. Nhưng mà càng kiên nhẫn càng có trật tự, càng thêm bắt được, gấp đến nổi trán lấm tấm đổ mồ hôi. Qua bao lâu cuối cùng nghe được ràng có tiếng bước chân, hơn nữa kiên trì ngừng càng chạy càng đến gần, tựa như ếch nhìn trúng côn trùng, cho đến khi côn trùng rơi xuống nó có thể đầu lưỡi bắn ra đủ đến trong phạm vi. Trong lòng tôi thầm tính toán sẵn thời gian, sau đó rất nhanh chạy tới hai bước, lại vừa người nhoài ra, gắt gao ôm lấy.

      Sau này có lần cùng dùng bữa tối với Cố Diễn Chi, nhắc tới lần đó tôi hỏi:“ lúc ấy có bởi vì em làm dơ quần áo của mà tức giận hay ?

      “Mới thế làm sao đủ cho phải tức giận.” Cửa sổ quán cơm Tây sát mặt đất, tay áo sơmi của xăn lên cao thong thả cắt miếng bít tết trong đĩa, tư thế chậm rãi, mà đáp cũng chút để ý,“ Chỉ là có điểm lo lắng có phải bé bị choáng váng mà ngơ ngác đứng bất động nửa ngày trời cũng chịu buông “......”

      Sau đó đưa đĩa bít tết cắt sẵn qua chưa mặt tôi lại tiện tay lấy đĩa bít tết của tôi đặt ngay ngắn trước mắt , lúc sau, nghĩ nghĩ, lại chậm rãi bổ sung câu:“Bất quá, xem bộ dạng em coi như cũng đáng vài phần, ngơ ngác cùng dơ quần cái đó đều có thể tha thứ, phải sao.”

      “......”

      Thời điểm hoàng hôn buông xuống,có trời quang mây tạnh nồng đậm nhàn nhạt. Tôi bắt lấy thân hình vẫn nhúc nhích. Tôi gắt giữ chặt lưng áo của , vẫn chịu yên tâm buông tay. mặt đem tay kéo chiếc khăn quàng đỏ xuống. Tôi ôm lấy thân hình thon dài cao ngất, bộ dáng thanh niên hai mươi tuổi.. mặt chút tươi cười, giống như chứa hai phần ôn nhu, ánh mắt trầm mà lông mi rất dài. Phong thần như ngọc, xa xa phải là những 'chú khỉ con' mà trong miệng tôi lẩm bẩm

      Các bạn học đứng ở nơi khác quya mặt lại hướng tôi dùng sức nháy mắt. Tôi rốt cục ý thức được lỗi lầm của mình. Sau đó liếc mắt cái nhìn đến chiếc áo sơ mi bị tôi làm dơ, gương mặt của tôi đỏ phân nửa.

      12789, lylyquỳnhpinky thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2: Thời gian là thuốc độc tốt nhất (2)
      Edit : Kem​



      Lập tức buông tay.

      Hừng hực lùi về phía sau hai bước chân, lúc này gương mặy còn có chút đỏ ửng như nung như nấu. Tôn Bàn Tử ở phía sau lại cố tính phát ra tiếng có chút ý tốt gì, tôi nhất thời thẹn quá hóa giận, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tôn Bàn Tử.

      Tôn Bàn Tử lập tứcchỉ chỉ vào người tôi:“Trưởng trấn người xem ấy còn lườm nguýt ta!”

      Trưởng trấn tức giận đến độ môi bắt đầu run run, ngón tay lần lượt chỉ qua đám học trò, cuối cùng ngón tay dừng lại đầu tôi, trừng mắt:“Còn mau mau mà xin lỗi!”

      Tôi vừa giọng vừa :“ xin lỗi.”

      Trưởng trấn vốn tiếng phổ thông tốt bởi vì tức giận mà càng đặc biệt khó nghe:“Trò xin lỗi mà nhìn ta làm gì! Nhìn vị này ca ca này để xin lỗi!! Cúi đầu xin lỗi! Nhanh lên chút!”

      “.....” Tôi nhất thời tình nguyện, dung ánh mắt cũng trưởng trấn trao đôi thương lượng“Tại sao còn muốn tôi cúi đầu xin lỗi? cúi đầu chỉ thôi có được ?”

      --Tuy nhiên đó cũng chỉ là những suy nghĩ giấu ở trong lòng mà dám ra, nơi này nếu chỉ có mình tối và vị ca ca này tôi cũng liền cúi đầu nhận lỗi, nhưng là tại phía sau tôi còn sáu bạn học khác, người bắt tôi lần này cúi đầu xin lỗi, người bảo mặt của tôi sau này biết giấu đâu ?

      Nhưng mà trưởng trấn hiển nhiên có ý muốn hiểu ý của tôi. Đôi mắt của người bởi vì lớn tuổi mà trở nên đục ngầu, tính tình nóng nảy nhưng luôn đặc biệt rất sống động,chínnh bởi vậy tôi thể làm gì khác ngoài xoay sang nghe biểu đạt lời hết sức chân thành:“Thể diện của toàn trấn cũng vì hành động của trò mà mất hết? Người lúc này mà trò va phải với chúng ta chính là khách quý! Toàn bộ sách giáo, khoa văn phòng phẩm ,quần áo tất cả đều là người ta đem tới! những vậy lần này đến còn đem theo mười vạn đồng tiền! Còn có cấp đâu! Nếu bởi trò lần này vô lễ làm làm hỏng việc của trường, thầy cũng để yên như vậy đâu!”

      Tôi :“......”

      Giằng co mười mấy giây, tôi liền nặng nề quay lại , cúi người xuống ba mươi độ ung dung cười mà thanh tiếng,cũng tình nguyện khom người chào.Đưa mắt liếc xung quanh vòng lại tình nguyện nhị cúi đầu. Lại nhìn liếc mắt cái nhìn về phía trưởng trấn, nghĩ tiếp tục cúi xuống, nhưng mà trưởng trấn so với tôi còn muốn tức giận hơn:” Trò xem xem , liếc mắt cái mới cúi đầu cái bao giớ mới ! Trò cho là tôi ăn dưa muối với cơm thế nào! Mau cúi đầu ba cái nhanh lên cho tôi!”

      Tôi bất đắc dĩ đến đỉnh điểm, muốn cúi đầu xin lỗi, trước mắt nhân bỗng nhiên vang lên tiếng cười.

      chậm rãi mở miệng, rang là tiếng phổ thông, giọng đàn ông trầm thấp. Nghe gọng lại tương đương lới trêu chọc:“Tốt lắm, vợ chồng thành hôn mới muốn cúi đầu ba lần , bé chính là làm dơ chút quần áo, liền tính lấy thân báo đáp sao?”

      Trong khoảnh khắc , toàn trường chìm trong khí im lặng mặt khác mấy bạn học tuổi bật ra tiếng cười lớn ồn ào

      Mặt của tôi trong nháy mắt đỏ bừng.

      Tôi quả thực chán ghét vị ca ca này. Nếu ta tôi còn có quyền tối uy tự mình định đoạt. Cho tới bây giờ , trước mặt các bạn học tôi luôn luôn có khí thế. Vậy mà thời điểm này lại ngậm miệng cứng lưỡi nửa ngày , cuối cùng chỉ thẹn quá mà giận hét lớn:“...... Tôi mới nghĩ gả cho đâu!”

      Những lời này ở lúc tôi kết hôn , từng bị người nào đó chút lưu tình mà cười nhạo rất nhiều lần. Nhưng mà tại cái thời điểm kia, như vậy mà câu của tôi khiến trưởng trấn hung hằng lườm . Tôi lần này tuyệt đối nhận sai, hung hăng quay đầu sang hướng khác Trưởng trấn lại hung hăng trừng tôi cái, quay đầu lên tiếng :“A! Cố tiên sinh, người cần chấp vặt đứa này!”

      Cố Diễn Chi thuận miệng “Ừ” tiếng, ánh mắt lại tựa như nhìn về phía tôi. Trưởng trấn còn :“Đứa này tên là Đỗ Oản, năm trước bé mới mười tuổi, cha mẹ liền may mắn qua đời trong trận động đất. Cha Đỗ Oản trước là thầy thuốc trong trấn, đều khắp nới khám bệnh cho mọi người, thôn kia bị ngăn cách bơi hải dãy núi lớn, ít nhất hai ngày hai đêm mới có thể đến bệnh viện.Nếu bị cảm ốm đều là cha bé chữa bệnh. Đỗ Tư Thành, cũng chính là cha bé, trước kia vẫn chính là cùng chúng tôi dạy học ở đây, ở chỗ này dạy học mười mấy năm , rất nhiều đứa đều là thầy ấy dạy dỗ, ngay cả ta nhận thức cái đầu chữ tiên là người dạy cho , đúng là người tốt . Năm trước xảy ra động đất h nếu phải vì cứu mấy bạn , còn có cơ hội chạy ra ngoài, đều là lo lắng cứu mấy đứa , cuối cùng phòng học sụp xuống...... Ai lưu tâm đứa trẻ năm ăn cơm bao nhiều nhà , bộ quần áo cũng là người ta vá cho......”

      những lời này tại thời điểm, ta đứng thẳng tắp, nhịn xuống trong mắt lấp lánh nước mắt, khóc ra tiếng.

      Năm trước sau khi xảy ra động đất, trưởng trấn tự mình vì cha ta mà xây phần mộ. Năm nay ngày giỗ, người mang tôi tảo mộ, với tôi có thẻ tự hào nếu bất cứ người nào “Đỗ Tư Thành là cha của Đỗ Oản”, cha dù qua đời nhưng tôi vẫn luôn mang theo ánh hào quang của người. Đây là cha để lại cho tôi cả đời vinh quang. Cho nên mỗi lần nhắc đến , mặc kệ là thương tâm nhưng tôi vẫn rất tự hào t phải thẳng lưng, thể khóc, càng thể quên.

      Trưởng trấn vừa , bên nháy ra hiệu cho tôi. Trong lòng tôi nghẹn hơi rồi rời , vẫn ra rất xa, Yến Yến còn quay lại xem

      Ta :“Bạn nhìn cái gì?”

      Yến Yến thở ra hơi, giọng :“Trời ạ.”

      Bên cạnh cái khác nữ hài tử gật gật đầu, :“Đúng vậy.”

      Rất nhanh mọi người mà ngay cả Tôn Bàn Tử đều bắt đầu hướng mắt đến bắt đầu cảm khái:“Đúng ?”

      Gương mặt ta bắt đầu u ám:“ Moi người đều cảm thán đúng a!”

      Yến Yến :“Bạn biết là vừa rồi chàng kiabộ dạng đặc biệt đẹp trai hay sao?”

      Ta :“ biết ”

      Tôn Bàn Tử ở bên đáp lời:“Hơn nữa vừa thấy nhận ra nét đặc biệt rồi, quả thực quá hoàn hảo, cùng chàng vừa rồi so sánh với chúng ta quả thực chính là thấp bí đao hay sao?

      Ta hung hăng trừng :“Ngươi mới thấp bí đao! Ngươi cũng nhìn xem chính ngươi kia trương bí đao mặt! Ngươi có biết thấp bí đao chính là bộ dạng ngốc nghếch hay !”

      Nếu những lúc bình thường, câu khiêu khích này vừa thốt lên xong, Tôn Bàn Tử nhất định muốn nhảy dựng lên mà muốn mắng ta . Gia đình Tôn Bàn Tử cũng xem như giàu có trong trấn , chính bởi vậy mà rất ngông nghênh xem thườnng người khác. Tôi sở dĩ có thể thành đứa đứng đầu, chính là bởi vì ở trước mặt bạn khác dám lớn tiếng với Bàn Tử, sau đó coi đây là trung tâm cuối cùng mới dạt được địa vị kia

      Nhưng mà hôm nay Tôn Bàn Tử căn bản để ý tới ta, hãy còn ở bên kia dào dạt đắc ý khoe ra:“Hơn nữa các ngươi thấy chiếc ô tô đỗ ở trưởng ? Người kia còn dẫn theo lái xe lại đây, hơn nữa nghe thấy trưởng trấn , vừa ra tay chính là mười vạn, mười vạn khối a, khẳng định đặc biệt có tiền !”

      Sau bữa chiều, thôn trại lý dần dần sáng lên ngọn đèn. Nơi này nguồn điện thực ổn định, như là mùa đông khe suối trong vắt, khi đứt khi nối,, thường xuyên khô cạn.Nhưng mà nếu cùng năm trước so sánh với tại, tốt lên biết bao nhiêu lần. Sau hi xảy ra động đất có người , những người may mắn sống sót trong trận động đất ấy, đều là nhớ những người mất mà sống tốt lên rất nhiều. Thời điểm những lời này có theo kính sợ. Những lời này khi đó tôi hiểu, nhiều năm sau mới rốt cục hiểu được.

      Khi đó để ý quá, động đất sau của chúng ta thôn trấn, tất cả so với trước kia giàu có rất nhiều. . Ví như là vấn đề điện về đến thôn xóm, giống như là các dãy núi lớn dã được phân chia, hay thời gian điện về thôn xóm chậm suốt buốn năm trời. Đối với chúng tôi ở đây , năm sau động đất đều tiếp khởi. Thậm chí lúc ấy bởi vì rất mới mẻ, tôi cùng Yến Yến còn cùng nhau làm chuyện vô cùng ngu xuẩn. Len lén lấy que diêm điểm thủy tinh phao, kết quả bị Tôn Bàn Tử theo ngoài cửa sổ nhìn thấy, hung hăng cười nhạo trận.

      Sauk hi ăn xong cơm chiều, vốn có việc gì để làm.Hôm nay vốn Cố Diễn Chi ở lại trong nhà trưởng trấn, nhưng chính là khách quý ,tôi tự mình cũng rất biết chuyện chỉ ở phòng bên ngoài dạo chơi. Đêm đó , bầu trời đấy sao ánh trăng cũng lên rất dịu dàng ,rất mỏng manh, giống bong hoa lê. Lại có hai ba chú đom đóm nhào vào bụi cỏ non. Ban đêm trời lanh, trong núi khí lại càng lạnh xuyên thấu lưng. Tôi dạo chơi biết bao lâu, liền ôm vai ngồi xuống bên triền núi . lâu sau lại nghe được phía sau có người gọi tên , là nghe ràng tiếng phổ thông:“Đỗ Oản.”

      Tôi hoảng sợ, đột nhiên quay đầu lại. Cố Diễn Chi đứng ở cách đó xa, vẫn mặc bên ngoài áo gió lúc sáng , bên trong áo sơmi sáng màu. Tôi cẩn thận híp híp mắt , cảm thấy chắc chắn thay áo khác, bởi vì vạt áo sơmi lúc nãy rang phẳng phiu tỉ mỉ.

      nhìn xem sắc trời, mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi. Sau đó lại hướng phía tôi, vẫy tay cười cười:“Lại ngây ngốc cái gì đó? Lại đây.”

      Tôi ngửa đầu nhìn . vốn rất cao, khi đó tôi còn chưa cao đến ngực . Lúc này ánh nắng chiều cuối ngày rủ người , làm dáng người ấy lại càng cao ngất.

      Tôi vẫn còn điểm chán nản Cố Diễn Chi, vì thế :“Tôi mới qua đó.”

      Cố Diễn Chi hơi hơi nhếch khóe miệng, như là cười cười chút, sau đó lại bước chân tới ,ngồi ở bệnh cạnh tôi

      Sau đó đầu cởi bỏ áo khoác gió, động tác nhanh chậm. Tôi hướng bên cạnh lùi xuống từng bước, thực cảnh giác :“ muốn làm gì?”

      tựa hồ cảm thấy buồn cười, nửa dừng lại, hỏi lại tôi:“Em cảm thấy tôi muốn làm cái gì?”

      Tôi :“Tôi với chuyện a, cần lại đây.”

      “Thế muốn qua em định làm sao bây giờ?”

      Tôi hung tợn :“Vậy tối hôm nay ngủ trong phòng tôi nhét muỗi!”

      Cố Diễn Chi lại là thổi phù tiếng cười ra, áo gió muốn bị cởi ở trong tay. Tôi cảnh giác trừng mắt với , lâu thấy hai tay mở ra, áo gió trong chớp mắt người tôi.

      Bả vai nhất thời ấm áp lên rất nhiều. Nghe bên cười :“Còn muốn dạo nhét muỗi?”

      Tôi lại lần nữa vì câu của mà đỏ bừng mặt. Chỉ hy vọng trời tối, ạm có thể thấy lắm. lâu nghe thuận miệng hỏi:“Ngươi đọc vài năm cấp ?”

      “...... Ba năm cấp.” Tôi ác thanh ác khí,“Làm sao?”

      “Thích đọc sách sao?”

      “...... Thích. sao?”

      vẫn là nghĩ đến bộ dáng:“Thế thích học toán học hay là ngữ văn đây?”

      cứ như vậy mặn nhạt hỏi tôi rất nhiều vấn đề. Bắt đầu từ việc đọc sách, mặt sau còn hỏi đến mẹ của tôi, mẹ là người như thế nào?,lại hỏi cuộc sống mấy năm nay của tôi như thế nào. Này nếu là đôi trưởng thành nam nữ chuyện này đều có thể hiểu nhầm là tìm hiểu nhau. Lại khi đó tình cảnh ràng là đêm trăng tròn , hai người có huyết thống quan hệ thậm chí có thể là người xa lạ nam nữ ngồi cùng với nhau ở nơi đồi núi hoang tàn vắng vẻ, vị thành niên và người con trai trưởng thành, khí lại vô cùng ôn hòa, dần dần khiến cho tôi nghĩ đến câu chuyện nhiều năm trước kia cái gì vụ án chỉnh tề ngay ngắn. Nhất thời lạnh cái run run, thanh đều bị hơi lạnh dày đặc :“ hỏi nhiều như vậy muốn làm cái gì?”

      Cố Diễn Chi như là đối với phản ứng của tối sớm có đoán trước. Nghe xong, cúi đầu,từ trong túi quần lấy ra mấy viên kẹo sau đó để vào trong lòng bàn tay trước mặt tôi,ôn hòa nhã nhặn hỏi:“Ăn kẹo ?”

      Tôi:“......”

      Tôi nhìn kẹo trước mặt , tính cách chịu khuất phục cùng với tự ái bắt đầu giao chiến.Vấn đề vừa rồi sơm quên mất. Nghẹn lâu, rốt cục đem tầm mắt theo mấy viên kẹo trở lại gương mặt của , mặt chút thay đổi câu“Tôi mới thèm ăn đâu”, Cố Diễn Chi như là đột nhiên nghĩ tới cái gì,, tay lấy trong túi bên kia , lần lượt để trước mặt tôi:“Hay là muốn ăn chocolate?”

      Tôi:“......”

      Giằng co 1 phút sau, mặt chút thay đổi , tôi rụt rè vươn tay, sau đó nhanh chóng lấy tay biên chocolate. Tôi biết nó đặt biệt thơm ngon. Hơn nữa nhớ mãi quên. Trước kia được văn có nửa viên. Vẫn là trằn trọc đến từ Tôn Bàn Tử nơi đó.

      Mở giấy bạc lấy viên kẹo vào miệng, tuyệt với hương vị so với trong tưởng tượng còn muốn đặc biệt ngọt ngào. Ăn xong ,Diễn Chi còn hỏi tôi hương vị như thế nào, tai chọn cằm, ra vẻ miễn cưỡng tiếp nhận giọng :“...... Vẫn còn sao.”

      cười tiếng. Sau đó, nhàng bâng quơ , giống như thèm để ý đến chuyện cũ“Đỗ Oản, em có nghĩ là theo ra bên ngoài núi lớn ??”
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      12789, lylyquỳnhpinky thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 3: Thời gian là thuốc độc tốt nhất (3).
      Edit: Kem
      Beta: Lyly

      Năm ấy tôi mười tuổi , rời vùng đất Tây Bộ trùng trùng núi non ấy , cùng Cố Diễn Chi thành phố T . Có đôi khi ,bạn học Yến Yến viết thư chuyện cùng tôi, nhưng mà vì bận rộn mà đôi khi quên viết thư lại. Nhưng hàng năm , thời gian cuối xuân , tôi nhất định trở về quê lần để thăm phần mộ của cha mẹ.
      Tôi vẫn luôn tin , cho dù cha ở bên kia thế giới rất xa nhưng vẫn dõi theo mỗi bước chân của tôi.
      từng cam đoan với tôi, mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần tôi luôn nghĩ đến , vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Theo thời gian, những năm tháng tôi ở bên cạnh ngày càng dài, rất nhiều kí ức đều bị thời gian xóa tầng cũ màu vàng, nhưng là năm ấy vào dịp tết lịch khi cùng tôi chuyện những lời này với tôi, lúc ấy khóe miệng cong cong nụ cười, tất cả tôi đều nhớ rất .
      Cha làm cho người ta sinh loại ảo giác, như là người vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Còn có cảm giác ôn hòa tưởng như thủy triều . Bất kể là khi còn sống hay lúc qua đời.Sau trận động đất năm ấy tôi trở thành nhi nhưng vẫn ăn no mặc ấm , tôi đều hiểu được đó là bởi vì cái gì. Ngay cả khi tôi rời vùng núi trùng điệp ấy, bắt đầu cuộc sống mới, cha vẫn luôn che chở cho tôi.
      Tôi chưa từng thử tìm hiểu xem, cuộc sống và công việc dạy học của cha như thế nào. Tôi chưa từng lần nào nhắc tới lại càng chưa bảo giờ tìm hiểu . Theo trí nhớ của mình, tối biết cuộc sống của gia đình mình có nghèo khó hơn nữa cha vẫn luôn bận rộn. Vội vàng khám chữa bệnh cho nhân dân, rồi lại vội vàng lên lớp. Nhiều năm “mưa dầm thấm đất” theo cha chữa bệnh , kê thuốc cho mọi người,tôi đều biết được non nửa loại thảo dược. Cha còn ngững cổ vũ mọi người rời khỏi vùng núi Tây Bộ, vào mỗi dịp lễ tết còn đến từng nhà viết câu đối mừng xuân.Có thời gian , người ở trấn cần cha thậm chí mời cha làm trưởng trấn. Dù sao trưởng trấn có thể thay phiên nhau làm nhà, nhưng là Đỗ Tư Thành ông lại chỉ có độc nhất căn nhà. Mặc dù vậy ông cũng hề xem hai mẹ con tôi. Tôi trưởng thành, học tập, chơi đùa, mẹ nấu cơm, giặt quần áo, thu gặt cỏ nuôi súc vật, cha cũng chưa bao giờ đứng ngoài mà đều vui vẻ cùng làm với mẹ con tôi. Giống như thèm để ý đến chính bản thân mình.
      Nhưng ở trong lời của Cố Diễn Chi , cha quả thực là người khác :“ Cha của em - Đỗ Tư Thành có thể xem như trưởng bối của tôi . Tên của tôi cũng là chú đặt. Trước kia, cha em sinh sống và làm việc tại thành phố T , có trai trưởng, vừa vặn là dượng của tôi. Chú thực là người trung thực thẳng thắn, so với những người khác đều có khác biệt , tại thời điểm hai mươi mấy tuổi vô cùng xuất sắc......”
      Tôi cắt ngang lời :“ Cái gì gọi là so với những người khác thực đặc biệt, tuổi trẻ vô cùng xuất sắc?”
      Cố Diễn Chi :“ Chính là so với số người rất khác biệt, cuộc sống rất nhiều màu sắc.”
      “......”
      Tôi nghĩ khi đó , nét mặt có thể ràng để lộ ra rằng tôi thể hiểu những điều , nhưng mà Cố Diễn Chi cũng có muốn tiếp tục để ý biểu tình của tôi, vẫn tiếp:“ Cha em về sau bởi việc, cùng trai có hiềm khích. Cha của Đỗ Tư Thành , cũng chính là ông nội của em ngay sau khi qua đời , chú liền rời thành phố T, từ đấy về sau cũng có trở về. Sau lại có người ở miếu Lý gặp qua chú, thời điểm mà người nhà tìm đến, trong miếu người ta chú rời . Mà nguyên nhân rời làm cho người khác đều giật mình. Bởi vì cha em xuất gia lại còn xuất tục . Xuất gia là chuyện ngoài dự đoán của mọi người, nguyên nhân xuất tục lại càng kì quái , cha em “ Trong thế giới này chỉ tự cầu cho chính mình để có thể cứu giúp cho những người khác mới gọi là tình cao cả nhất “. Từ đấy về sau còn nghe được tin tức của ông. Mãi cho đến hôm nay mới biết chú may qua đời trong trận động đất.”
      Tôi ngẩng cao mặt chăm chú nhìn , lúc lâu sau vẫn cảm thấy thể tin tưởng. Như là hòm phong cách cổ xưa phủ đầy bụi đột nhiên bị mở ra, bên trong từ từ bay ra những đám mây màu sắc kì lạ. Đám mây ngồi bên cạnh tôi tiếp tục :“ Cha em có phải rất thích vẽ hay ? Hơn nữa thích vẽ cảnh núi non, sóng nước cùng với những con mèo . Trước kia ông có bộ bút, hồi ấy còn dạy cho . Hơn nữa trước kia khi ông còn ở thành phố T,được các đặc biệt quý mến. Toàn bộ thiếu nữ ở thành phố T đều mong cùng người ước hẹn, còn có người đồn đại nếu ai có thể được đích thân ông tặng năm bức họa đường vẽ tuyệt tác tỉ mỉ , vậy tức là cha em muốn kết hôn với đó. Đáng tiếc cha em từ trước đến nay đều hướng đến nghiệp, mãi cho đến khi rời cũng nào có được dù chỉ bức họa.”
      Tôi rốt cục dần dần hiểu câu kia “Chính là so với số người rất khác biệt, cuộc sống rất nhiều màu sắc.” lập tức quắc mắt nhìn trừng trừng:“ ràng là gạt người! Cha em làm sao có thể phong lưu như vậy!”
      Cố Diễn Chi bên môi có điểm tươi cười:“ nhóc này rất thông minh, như vậy liền hiểu?”
      cần lảng sang chuyện khác!”
      “Vậy cha em trước phải thích vẽ sao?”
      thích!”
      Cố Diễn Chi – nhìn khoảng trước mắt mờ mịt đen sì, thản nhiên :“ nhóc này được dối ban đêm bị sói ăn thịt luôn .”
      Tôi :“......”
      Vùng núi này có sói, còn có gấu chó . Nhà của thẩm thẩm bên cạnh năm trước lên núi chăn thả, còn kiếm được đôi sừng của hươi sao. Tuy rằng thôn xóm phụ cận nhất định có, nhưng mà sợ hãi đó là lời dối, thực tế tôi chẳng những sợ hãi, thậm chí còn vô cùng sợ hãi, ngay cả đều trở nên lắp bắp, lúc sau mới có thể trấn định :“Thích, thích sao nào? Cha có đôi khi rảnh rỗi, quả thích ở nhà vẽ mấy bức tranh , thế, thế sao chứ! Kia cũng thể cha em là người như vậy!”
      Cố Diễn Chi cười khẽ tiếng ,tiếng cười của rất êm tai, rất có nhịp điệu cùng với gió đêm, tôi ngồi lúc đột nhiên liền cảm thấy rất sợ hãi. Ngay sau đó ngồi gần lại tôi chút, cánh tay rất thoái mải đặt bờ vai của tôi.
      Tôi trừng mắt nhìn :“ muốn làm gì ?”
      thản nhiên :“Tôi cảm thấy có bé hình như rất sợ. Vừa rồi nghe tiếng gió cũng sắp khóc mất rồi.”
      “......”
      Tôi thẹn quá hóa giận, kéo gần bờ vai của tôi, ôn nhu hướng tôi cười :“ Đúng rồi,em phải còn cha em vẽ là đẹp nhất sao? Còn có thể đem bán đấy. Cha em thực ra là vẫn rất được thích.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung câu,“Em phải rất thích chocolate sao? Nếu mang bán bức họa là có thể đủ em ăn chocolate rất nhiều năm rồi”
      Tôi nhìn , “......”
      “Như thế nào?”
      “Nhưng , nhưng là,” Tôi cơ hồ chực khóc,“Cha trước kia đều vẽ để thư giãn .Sau đó mỗi lần mẹ cần giấy đốt lửa, cha liền thuận tay lấy ra bức, cho nên, cho nên rất sớm liền có a......”
      “......”
      Cố Diễn Chi ho tiếng:“Tốt lắm, có cũng có gì quan trọng . Cha em vẫn luôn làm như vậy, luôn luôn làm theo đạo lý như vậy. Chúng ta quay lại vấn đề vừa rồi. Rời nơi này, có rất nhiều điều tốt. Em đến tột cùng có muốn hay ngày mai theo rời nơi này? Tại thời điểm bữa cơm tối cùng trưởng trấn chuyện, em nếu chịu , cũng để ý những ý kiến khác”
      Lúc những lời này, vẫn nhìn vào ánh mắt của tôi. Ngữ khí đặc biệt bình tĩnh, mang theo chút ôn nhu.
      Tôi cũng lúc đó là bởi vì nguyên nhân gì mà đồng ý cầu của Cố Diễn Chi. Dù sao đối với tôi khi đó mà , kiện như vậy, ràng là kiện lớn. Trong núi dù khó khăn, nhưng lại thực thân thiết. Mà ra bên ngoài, tôi lại biết gì hết. Tôi chỉ là nghe mọi người chút chuyện, như chuyện xưa vô cùng thần kỳ, kế tiếp liền hỏi tôi, “Đến cuối cùng có muốn hay cùng rời ?”.
      Nhưng là lúc bấy giờ bé như tôi dũng khí cùng tư duy đều thập phần ràng. Cố Diễn Chi đối đãi với tôi bằng thái độ rất thương lượng, hơn nữa còn thong dong trầm tĩnh, nhàng bâng quơ. Thái độ của như vậy, làm cho tôi thể cự tuyệt lại thuyết phục. Trực giác cho tôi biết, người trước mặt tuy rằng rất đáng giận, nhưng là cũng giống lừa gạt người. làm từ thiện. rất thân thiết. Quần áo của lại gọn gang ngăn nắp. còn được trưởng trấn tiếp đãi. chẳng cần gì phải lừa gạt bé. Dần dần tôi nhận ra Cố Diễn Chi thực vô cùng có lí, ý nghĩ cự tuyệt Cố Diễn Chi ngã xuống dậy nổi . Cuối cùng tôi chỉ trầm mặc lát, giọng :“...... Được a.”
      Nhiều năm sau , tôi cùng Yên Ngọc lại chuyện này. Bởi vì vừa mới cùng Cố Diễn Chi đương hưng phấn, tôi miêu tả thập phần lạc quan:“Ngươi thấy là chuyện này rất thần kỳ sao? giây trước mình còn vì việc mà cùng Cố Diễn Chi cãi nhau, giây tiếp theo mình lại cùng rời như vậy. đó là chuyện lớn . Mình rất ít khi vừa quen liền tin tưởng người . Cho nên như vậy cũng đủ thấy, chúng mình trời sinh cũng rất hữu duyên.”
      Yên Ngọc đọc báo, đẩy đẩy kính mắt, cũng ngẩng đầu lên trả lời tôi:“ Như vậy có thể ta nhân lúc ngươi mơ hồ mà làm ngươi bị lừa .”
      “......”
      Ngày hôm sau chúng tôi bắt đầu khởi hành. Sáng sớm, trong núi đám sương vẫn còn chưa tan, tôi vụng trộm chạy tới mộ của cha mẹ lần, nhìn cha. Lúc phải trở về cũng chính là thời khắc sắp chia tay, trưởng trấn đưa thịt khô cho Cố Diễn Chi. Lại tặng thảo dược, đông trùng hạ thảo, chút thiên ma. Bọn họ đứng ở xe bên cạnh chuyện với nhau hồi lâu, sau đó trưởng trấn vẻ mặt nghiêm túc lại đây tìm tôi.
      Kỳ mỗi lần ông gặp tôi đều thực nghiêm túc,nhưng đám trẻ con chúng tôi kì thực sợ ông. Bởi vì biết ông ra chỉ trừng mắt, nhưng tâm địa kỳ rất mềm. Chúng tôi gây chuyện gì ông đều ở phía sau thu thập. Ông làm trưởng trấn được hai mươi năm, lo lắng hết lòng, tất cả đều vì thôn dân. Lúc này mặt hướng mặt trời nên hơi hơi hí mắt , ông cùng tôi :“Nhóc con, bên ngoài phải nghe lời, đừng như vậy nữa. Phải lễ phép, cố găng học tốt về sau học tiểu học, học trung học, phải đỗ đại học, vì người trong thôn mà làm vẻ vang, làm cho cha con tự hào, trăm ngàn lần đừng làm mất mặt cha! Nếu vạn nhất có người dám đối với con tốt, con cũng được chịu đựng , cũng đừng sợ, cũng đừng nghĩ lung tung, cứ trở về, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh , nhớ chưa”
      Tôi có chút chua xót , cúi người xuống, cúi lạy ông lâu lễ. Kế tiếp cái gì cũng chưa được đều khóc, cho nên chỉ có thể gì, quay đầu tiến vào trong xe. Chỉ chốc lát sau Cố Diễn Chi cũng khóa cửa xe. Tôi nhìn ra bên ngoài mái tóc hoa râm của trưởng trấn, hốc mắt ửng đỏ. Xe bắt đầu khởi động, chậm rãi rời ngôi nhà mà tôi ở cũng bé dần , nước mắt trào ra dừng lại mu bàn tay.
      Tôi cảm thấy vô cùng chật vật. Hơn nữa chính là, Cố Diễn Chi còn ngồi ở bên cạnh, nhìn tôi. Nhất thời cảm thấy thực mất mặt, tất cả đều bị nhìn thấy được.Vì thế chật vật đương nhiên lại biến thành thẹn quá hóa giận. Nhưng mà lại thể làm gì. Cuối cùng nhụt chí phải trực tiếp quên , đề phòng đột nhiên mở miệng:“Buổi sáng nơi nào? Tỉnh lại cũng gặp em, tóc còn lộn xộn như vậy.”
      Tôi phen lau nước mắt, vừa lúc có thể tìm được lí do để phê bình :“ vừa rồi nên nhận quà của trưởng trấn. Hoa tiêu này, thiên ma cùng đông trùng hạ thảo bọn họ đào ước chừng năm, thực dễ dàng mới có được”
      Nhưng mà :“Tôi cũng nhận. Tôi chỉ cầm thịt khô. Còn lại đều có nhận.”
      “......”
      Người này thực cẩn thận. Tôi có tâm tình cùng đấu võ mồm, chống cằm chuyện nữa, buồn bực nhìn về phía ngoài cửa sổ.
      Nước ở khóe mắt được bàn tay nhàng ngăn lại, Cố Diễn Chi đưa tay lau vệt nước mặt. Lại bảo tôi quay lưng lại, dùng lược thuận tiện chải mái tóc dài. Nhìn Cố Diễn Chi làm như vậy, mắt của tôi từ sau kính nhìn đến phía trước người lái xe. Sau đó ta thường thường liếc mắt nhìn tôi cái, thoạt nhìn là thực cảm thấy hứng thú, hoặc như là bị chút kinh ngạc.
      Quãng đường thành phố T thực bằng phẳng, rất gồ ghề. ta chần chừ như vậy, trong lòng tôi khỏi run sợ. lát sau, vẫn là nhịn được lên tiếng nhắc nhở ta:“ là muốn học buộc tóc, kết tóc hay là như thế nào? ra , về sau tôi cũng có thể dạy nha. Nhưng mà là để sau này, vạn nhất đụng vào tảng đá phải làm sao bây giờ?”
      Lái xe kịch liệt ho khan tiếng, thu hồi ánh mắt da mặt lại điểm hồng. Cố Diễn Chi ở phía sau tôi còn chút để ý mở miệng:“ cần để ý đến .”
      “Nhưng mà......”
      Cố Diễn Chi đánh gãy của tôi , hỏi:“Ở trong núi thường dùng cái gì để gội đầu ?”
      “Bồ kết. Làm sao?”(Beta: bản chính là “tạo giác”)
      Người phía sau đem vai của tôi quay trở về. Lại tiện tay vuốt gọn vài sợi tóc còn vương vai. Ánh mắt của hơi nheo lại, thoạt nhìn có điểm ý cười:“Có phải hay rất thích tóc của em? tóc em rất đẹp”
      Thời điểm lời này, gấp khăn gọn gàng cất vào trong túi áo gió, thả lại túi tiền vào trong túi áo. Sau đó lấy ly thủy tinh , hỏi tôi:“Có khát ? Muốn uống nước sao?”
      “Muốn.”
      đem cái ly nước đặt trước miệng tôi. Khóe mắt của tôi lại đảo đến sau kính nhìn lái xe mở tròn mắt. Sau đó bỗng nhiên nghe được tiếng thắng gấp, chúng tôi thiếu chút nữa liền đâm vào suối ven đường.
      Nhưng mà rốt cuộc vẫn là bình an về tới thành phố T . đường về còn nhìn thấy rất nhiều đồng bằng vì đường ùn ùn cảm giác mới mẻ, làm cho tôi vốn tưởng rằng đây là điều Cố Diễn Chi đề cập qua khi phía sau núi chứa nhiều điều tốt. Cho đến khi chuyến bay hạ cánh xuống thành phố T. Cố Diễn Chi nắm tay của tôi ra ngoài cửa, sớm có người đến đón, cung kính gọi Cố Diễn Chi “Thiếu gia”.
      12789, lylyquỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :