1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc Hành Linh - Cẩm Vọng Ân (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ~~~ Độc Hành Linh ~~~

      [​IMG]

      Tác giả: Cẩm Vọng Ân ( Vũ Thơm)

      Thể Loại: Cổ đại, huyền huyễn.

      Tình trạng:...

      Giới thiệu:

      Nam nhân dựa người vào tủ sách, thong thả phun ra mấy chữ, giọng điệu lạnh lẽo:

      " Ngươi tìm vất vả như vậy, có thấy gì ?"- mày phượng lại thả lỏng, chờ đợi bối rối của nàng.

      " Haiza...muốn đứt hơi, rốt cuộc ngươi để chỗ nào?"

      Nam nhân này có chút bị hố, nghĩ nàng lại có thể thản nhiên như vậy. Vào chỗ trộm đồ vẫn thản nhiên như vậy. Xem ra là danh tiếng chưa đủ uy hay là nàng ở cùng kẻ ngông cuồng lâu ngày liền sinh ngông cuồng?

      Nữ nhân lúc này mới giật mình phát giác tình. tại nàng là trộm đồ, bị chủ nhà bắt được, còn lẫm lẫm liệt liệt hỏi đồ để nơi nào? Phen này nàng thảm nặng rồi. Từ trước khi gả cho Lục Nguyên nàng chinh chiến quang minh chính đại chưa hề biết sợ... Mà lúc này kì thực có chút sợ... Thôi được rồi, trắng ra là rất sợ .

      Nam nhân trước mặt trong lòng bỗng nảy sinh vài tia thú vị, xong bên ngoài vẫn bộ nhàn nhạt chờ xem nàng tiếp theo biểu thế nào.
      duyenktn1 thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 1: Hương tự hư vô lại tự hữu


      Nữ tử thân hồng y nằm bên cửa sổ thiêm thiếp ngủ. Trời mùa thu gió vờn nhè mái tóc dài đen óng của nàng, lại phảng phất hương thơm dìu dịu. Tiểu tì từ ngoài bước vào thấy cảnh này trong lòng lại khỏi xúc động, Cung chủ này cũng rất đáng .

      Thượng Tiêu cung đặc biệt cùng nơi ở của các tiên tử Cửu Trùng Thiên có điểm giống nhau. Phía vườn trước có trồng hoa cỏ sặc sỡ mà đặc biệt chỉ có ba chậu Cánh Kiếm, lá nhọn như những mũi kiếm xanh ngọc, quanh năm cũng chỉ có độ đầu đông mới khiêm tốn nở vài nhúm hoa trắng nho nhưng mà mùi hương rất đặc biệt, vừa tựa mùi trời đất lại phải mùi trời đất. Sau này, mỗi lần ngửi tới mùi hương này liền biết nàng đến.

      Tiểu tì A Nhuy hồi định xoay người ra, lại bất ngờ bị tay nàng nắm lấy, lớn tiếng truy hỏi:

      " Hỗn nghiệt, ngươi trước mặt bổn vương còn khai ? Thiên Huyền chi xích mang tới nơi nào rồi?"

      A Nhuy dở khóc dở cười, Cung chủ của nàng lại lên cơn mê sản rồi. Nghĩ tới đây trong lòng lo lắng. Gần đây Cung chủ rất hay bị như vậy. Lại , Thiên Huyền chi xích kia vốn là bảo vật trấn thiên, năm xưa lúc trận chiến Thiên Ma chấm dứt, Đông Tề Tôn đế mang nó để ở chỗ Ma tộc, coi như là vật làm tin. Nhưng mà, vài năm trước biết nguyên cớ gì bị mất... Vương nữ Ma tộc đành phải đem thân mình làm ước rằng bọn họ phải cố tình, càng muống gây chiến...

      A Nhuy nhàng lay Hành Linh dậy:

      " Cung chủ, chúng ta ở Thượng Tiêu cung, phải Dạ Tán thẩm vấn."

      Nàng hai tay dụi mắt, dáng vẻ ngái ngủ, lười biếng đưa tay che miệng ngáp cái, lát mới quay sang tiểu tì:

      " A Nhuy, là giờ nào rồi?"

      A Nhuy, nhìn ra cửa, ái ngại nhắc nhở:

      " Cung chủ, chúng ta là Cửu trùng thiên, Thiên Quân ban bố nơi này được phép hỏi giờ giấc..."

      Nàng nghe xong lại thuận tay che miệng ngáp thêm cái, sau đó thong thả đứng dậy ra ngoài hiên, vọng vào:

      " Ừ"

      Dừng lát lại phân phó:

      " Em xuống nhà bếp mang điểm tâm lên, chúng ta qua chỗ Thiên Quân."

      " Dạ". A Nhuy trước vài bước bỗng dưng dừng chân, quay người lại hỏi:

      " Cung chủ, có cần qua chỗ Danh Hải đế ạ?"

      Hành Linh nghiêng người vặn vẹo chút mới đáp trả:

      " Cũng mang cho chút ."

      A Nhuy khuất rồi nàng mới mệt mỏi ngồi xuống, Thiên cung này đúng là rất rộng nhưng mà với nàng lại có hứng thú. Hành Linh kì thực với nhà cũ của nàng nhiều lưu luyến bằng chốn binh đao nhiều năm gắn bó, khi ấy nàng quả thực rất mãn nguyện. Nàng từ ngày lên đây mọi thứ đều thay đổi, cả cái tên cũng bị người ta sửa...

      Phía xa xa có người tới, thân mặc cẩm bào, vô cùng động lòng người. Nàng tuy rằng là tướng sĩ nhưng cũng vẫn là nữ nhi, cho nên đối với cái háu sắc này cũng coi là hổ thẹn. Đợi người kia tới gần hơn chút nàng liền nhún người hành lễ:

      " Thiên Quân..." vốn định chúc an tường gì đó, nhưng mà thiết nghĩ tuổi thọ, bổng lộc, danh vị, tài năng thứ nào thừa thãi. Nghĩ thế liền chuyển qua tướng mạo:

      " Thiên Quân đẹp trai a!"

      Sặc, A Nhuy vừa vặn tới, bị nàng dọa cho thất kinh. Cung chủ này của nàng ngày thường đều lấy nghiên cứu pháp thuật chế làm bằng hữu, đối với những sách vở nữ nhi chưa hề ngó qua, nghĩ tới trình độ của nàng lại tệ tới nỗi lời khách sáo cũng được. Phen này xem như Thiên Quân tức giận nàng cũng khó tìm ra chỗ trốn.

      A Nhuy len lén đưa mắt dò xét biểu tức giận gương mặt tuấn. Tuy nhiên lại phật ý, ngược lại còn khen ngợi:

      " Rất hay, mới mẻ, ta rất thích."

      Hành Linh thuận ý tiếp nhận:

      " Đa tạ ngài."

      Ai ngờ Thiên Quân kia với nàng càng lúc lại càng gần hơn chút. Nàng lúc đầu còn đứng yên, sau đó cũng theo chân từng bước lùi lại. Lưng nàng kề sát bức vách, lúc đó mới dừng chân, đưa tay lên quyến rũ chạm vào má nàng:

      " Nếu thích dáng vẻ ta như vậy sao ngắm kĩ chút?"

      Mặt nàng nóng bừng, tình thế bất ngờ thay đổi, nhất thời quên mất là ai, tay túm tay bẻ mạnh, lại hất văng ra xa, miệng còn mắng:

      " Hỗn xược!"

      A Nhuy kinh hồn chạy tới, qùy xuống xin tội. Thế nhưng người trước mặt còn là Tam Lạc Thiên Quân mà là Danh Hải đế- Lục Nguyên. lạnh lùng nhìn nàng:

      " Nàng như thế này chút cũng đừng mong động lòng."

      Nàng lúc này mới nhớ tới mình tới đây làm gì. Mặc kệ , thiên đình bọn họ đấu đá nhau cũng chẳng can hệ gì tới nàng. Chẳng phải phàm nhân cũng luôn có cảnh cung đấu, đoạt vị sao?... Làm xong nàng liền có thể rời khỏi.

      Đợi khi Lục Nguyên rồi, Nàng liền quay trở về phòng, quyết tâm học cho được cách làm sao để quyến rũ đấng Thiên thiên Đế đế kì quái bậc nhất trong mấy đời Quang Minh điện. Nàng bắt đầu gặm nhấm thứ đồ trước đây chưa từng sờ tới, là thứ mà những khuê nữ phàm giới coi như báu vật.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 2: Quang Minh điện.

      2.1~Qua thời gian Thượng Tiêu cung liền giao cho A Nhuy trông coi. "Hôn phu" thu xếp cho nàng tới Quang Minh điện.

      Điện Quang Minh hổ là lộng lẫy bậc nhất. Phía trước cửa hai bên lối có trồng dặng Vọng Ân là cây giống trong Phật địa. Cây tán rộng màu xanh lục bích, hàng năm vào lúc khí vượng tết hoa tím nhạt to bằng lòng bàn tay. Toàn bộ nền được lát bằng tinh sứ trắng phản chiếu tòa cung điện uy nghi kim quang chiếu tỏa...tóm lại vô cùng mắt.

      Hành Linh tới vào thời điểm Vọng Ân tết nụ, sắc tím nhạt từ từ xuất . Ngạo Lăng ngồi xem kinh luật nhìn thấy nàng liền mỉm cười quyến rũ:

      " Tiểu Độc, tới rồi."

      Nàng hướng vặn vẹo ra nụ cười ngây ngốc:

      " Thiên Quân thể cường hảo mãn."

      Sặc, trong điện Quang Minh lúc này ngoại trừ Ngạo Lăng còn có Tố Y tiên tử, Nguyệt Thượng quân, và tiểu đồng tử Liêu Cầu. Tất bả ba người này nghe thấy nàng mặt liền kì quái. Tố Y tiên tử cùng Nguyệt Thượng quân sắc mặt xanh đen, tiểu đồng ngược lại cười sặc sụa.

      Ngạo Lăng ánh mắt có chút ngờ tới nhìn nàng. Nữ nhân này là Chiêu Lữ vương Ma Tộc tháng trước tới Cửu Trùng Thiên vì liên hôn. Mặc dù tại chưa có chỉ định ai nhưng mà tương lai là có 80% về chỗ Danh Hải.

      Hành Linh đối với thái độ của mọi người vẫn mảy may phát giác. Trong lòng mình tự thấy bản thân chu toàn, lam y người là A Nhuy lựa chọn rất là thiếu nữ rồi, mà câu vấn an kia là trong sách viết học rất kĩ, tuyệt đối thể sai xót. Cho nên tự tin đấu mắt với bọn họ.

      Ngạo Lăng lạnh lùng liếc tiểu đồng tử cái nó liền im lặng. tay đóng lại cuốn kinh luật, ánh mắt đặt lên người nàng, ý tứ thú vị:

      " Hay, nhân tiện tặng hai vị này mỗi người câu."

      Nàng thầm kêu khổ trong lòng:

      " Hắc quân nhà ngươi! Mấy ngày qua cũng chỉ thuộc mỗi câu..."

      Tố Y nhìn vẻ lúng túng của nàng lại liếc thấy Thiên Quân nhà mình tâm trạng tệ liền lấy cớ chính bận bịu kéo Nguyệt Thượng và tiểu tử Liêu Cầu khỏi. Nàng vì thế mà đối với tiên tử này tràn ngập cảm thích.

      Trước cửa phòng nàng có cây Tuyết Linh tử, thường ngày vẫn hay có con Phượng hoàng tới đó đứng, biết làm gì nửa ngày sau lại bay ... Nàng dần dà cũng quen với có mặt của nó.

      Quang Minh điện quả rất rộng, tiên tì cũng rất nhiều nhưng ai rảnh rỗi hầu hạ nàng mà nàng cũng thích có người hầu hạ. Sáng sớm nàng gặp tản bộ trong hoa viên liền tới vấn an:

      " Thiên Quân."

      mặn nhạt " Ừ" tiếng, so với hôm qua có chút lười biếng. Nàng thả hồn lơ lửng lại nghe :

      " Nàng hôm nay nên lượt cho biết."

      Hành Linh bề ngoài vâng dạ nhưng bước chân lại nhanh chóng trở về phòng. Nơi này có gì để xem? Bị ép tới chứ đâu phải du ngoạn gì mà phải phiền phức? Qua ba tháng sau nàng lại chuyển qua nơi khác, căn bản cần thiết.

      Hành Linh cầm miếng lương khô đậu xanh ngồi gặm bên cửa sổ, mắt lại chăm chú quan sát từng chút những sợi lông rực lửa.

      Con Phượng hoàng là lần đầu tiên nhìn thấy cho nên đối với nàng có cảnh giác. Nàng nhìn biểu của "con chim " liền trấn an nó:

      " Ai nha, tiểu hoàng, ta nhìn giống như muốn ăn thịt ngươi sao?"

      Tiểu hoàng cẩn thận đánh giá nàng lượt, vốn định lắc đầu lại nghe nàng bổ sung:

      " Bất quá chỉ muốn cái áo lông vũ mới thôi."

      Tiểu hoàng nghe xong thần kinh có chút co giật. Nữ nhân này là ở đâu chui ra lại muốn nhổ sạch lông nó? Cho nên trong đầu liền xuất suy nghĩ cao bay xa chạy. Lông vũ của nó rất qúy sao có thể để tùy tiện? xong liền vỗ cánh bay thẳng.

      Nàng gặm xong miếng lương khô lại tiếp tục gặm đến miếng khác, cứ như thế tới lúc cổ họng khô khốc mới dừng lại.

      Ngạo Lăng rảnh rỗi đều ở Quang Minh điện, đa phần đều tới tìm bằng hữu Thực thần Nhẫn đánh cờ. Ngạo Lăng uống ngụm trà lại xơi ngay quân của Thực thần Nhẫn, còn châm chọc :

      " Ngươi quá sơ hở rồi."

      Nhẫn lắc bụng tròn của mình cái mới từ từ di chuyển quân tốt, xong mới cười :

      " Mới trước mấy ngày ta nghe nữ nhi nhà Tà Phong sắp gả về thiên đình, có thực ?"

      Quân tốt của Thực thần vừa lăm le qua sông lại bị Ngạo Lăng nuốt chửng. gật đầu, vẫn ngẩng đầu lên, hờ hững hỏi:

      " Cho nên?"

      Nhẫn cười ha ha, chưa vội quân tiếp :

      " Ta muốn tại để nàng qua chỗ ta trước có được ?"

      rất nhanh chóng " Ừ" tiếng, lại đợi Thực thần đem hết biểu vui mừng ra mới từ từ tiếp:

      " Ngươi đợi ba tháng , nàng tại ở chỗ ta."

      Nhẫn lúc này quả muốn đem tên trước mặt đánh cho trận, hiềm nỗi có khả năng đành cười trêu chọc:

      " Ai nha, ta chậm chân rồi...nhưng mà ngươi cũng đừng tranh thủ chiếm tiện nghi của nàng nha! Haha"

      2.2~ Hành Linh tới Quang Minh điện vài hôm rồi, thế nhưng đến nay vẫn chưa có cơ hội cùng Ngạo Lăng ở chung chỗ, thế nên tâm tư có chút nóng lòng:

      " Haiza... Hắc Quân nhà phải làm thế nào mới dễ dàng thu phục đây?"

      Lời vừa xong lại thấy bóng Tố Y tiên tử xiêm y gọn gàng tới, vừa hay thấy nàng liền tươi cười:

      " Hành muội, muội sáng hảo a."

      Hành Linh đối với vị tiên tử này nhiều phần mến mộ, mặt trước mắt nhan sắc kiêu sa, mặt hòa hữu thân mật, lại gọi nàng tiếng "muội", nàng sao có thể vui vẻ? Cuốn sách ngôn tình tay nhanh chóng bị "ra rìa", nàng hướng Tố Y vui vẻ:

      " Tố tỷ, tỷ ngày càng xinh đẹp a!"

      Tố Y bộ dịu dàng, mắt khẽ nhìn cuốn sách bìa đỏ đề ba chữ " Túy Mộng Lâu" bên cạnh đóa Tuyết Linh Tử, có chút trêu chọc:

      " Chiêu Lữ Vương cũng có cái sở thích này sao?"

      Hành Linh lại chút đỏ mặt, căn bản hiểu gì...nhưng mà nàng diễn kịch rất giỏi cho nên Tố Y cũng chỉ biết há miệng nghe nàng diễn thuyết:

      " Muội thấy lâu lâu cũng nên thay đổi khí...tối đến đọc rất kích thích."

      Sặc, Tố tỷ tỷ sau này chắc chắn dám nữa, chỉ thầm nghĩ:

      " Nha đầu này ngờ đen tối như vậy, chậc,..."

      Hành Linh hề ý thức được mình gì, nàng bất quá chỉ mới đọc lời đầu: "tâm hồn trẻ thơ miễn đọc", cũng có gì ghê gớm.

      Tịnh Yên- diễn đàn Lê Qúy Đôn.

      Quang Minh Điện nằm ở phía Đông của chính điện Cửu Trùng Thiên, xung quanh cực kì quang đãng cho nên đối với mọi vật đều rất , sáng có thể ngắm mặt trời mọc, tối cùng tiểu hoàng ngắm hoàng hôn, rất tuyệt vời.

      Nàng ở trong Quang Minh điện bình thường có việc gì làm nên thường ra đứng dưới gốc Vọng Ân đếm hoa, kết quả là gặp cùng tiên tử đến.

      " Thiên Quân "- nàng cúi đầu hành lễ.

      Vị tiên tử kia nhìn thấy nàng liền cau mày:

      " Ngươi là ai?"

      Trong người nàng bỗng dưng cuộn khí huyết, cây chổi quét sân bỗng hóa bảo kiếm. Cảm giác như đối diện địch thủ, thực oai phong:

      " Chiêu Lữ Vương, Tà Phong tộc, vương tử ma giới."

      Nàng trước kia trước khi giao chiến đều hảo sảng tự giới thiệu danh tính. Tà Phong phụ vương có ai biết, mà Chiêu Lữ Vương lại càng thể biết.

      Sắc mặt tiên tử kia thoạt đầu xám đen nhưng ngay sau đó liền thay đổi, tươi cười, cả và nàng đều nhất thời ngây ngốc. sau này mỗi lần nghĩ lại đều thấy nàng khi ấy rất oai! Diệp Tâm Thiên Nữ cũng cho vào mắt.

      Ngạo Lăng hôm nay ở tại thư phòng đọc sách, nàng cũng thủ cuốn " Túy Mộng Lâu" ngồi đối diện, vừa đọc vừa kêu đau lưng.

      " Tiểu Độc, có cần gọi y thần ?"

      Hành Linh bên trong khinh khỉnh thế nhưng bên ngoài lại nũng nịu:

      " Thiên Quân ngài là...ta kêu gãy miệng mới hỏi thăm..." lại cố tình haiza tiếng.

      Ngạo Lăng ngờ lại bơ nàng, tiếp tục ngồi xem sách. Nàng nghĩ lại những lời vừa rồi liền thấy nổi da gà. Mấy nữ nhân kia quả thể tin tưởng. Nghĩ xong liền thẳng tay ném " Túy Mộng Lâu" ra ngoài. Cuối cùng chỉ nghe "bịch" tiếng.

      Dạ Tán lâu như vậy có mặt nàng, biết tiểu tử Dược Nghiêu có làm ăn trò trống gì , mấy tên tiểu rất tinh ranh. Mà ra là nàng có nhiều nhớ mong mấy trò quậy phá của bọn chúng. Mấy năm qua loạn trừ bỏ vụ Thiên Huyền chi xích ra cũng có cho nên mới cùng bọn chúng bày trò, thi thoảng nghiên cứu thuật pháp.

      " Tuệ Điểu pháp" cuốn thuật này tuy rằng hay lắm thế nhưng nhàn chán nàng vẫn mang ra nghiên cứu, bỗng nàng cau mày, quen miệng gọi:

      " Dược Nghiêu, mang ta ly nước."

      Ngạo Lăng nãy giờ đứng ở cửa ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú của nàng liền thấy nét quen thuộc, lúc này nghe nàng chậm rãi đáp ứng.

      Tịnh Yên- diễn đàn Lê Qúy Đôn.

      Nàng uống xong ly nước mới phát giác có điều đúng. Ngẩng mặt lên kết quả bắt gặp gương mặt tuấn tú, mày ngài lại nhướn cao, mắt phượng kiêu ngạo nhìn nàng.

      vốn tưởng nàng hốt hoảng xin thứ tội, nhất thời quên mất nàng là Chiêu Lữ Vương danh trấn thiên hạ.

      " Ngươi sao vô duyên như vậy, vào phòng cũng hỏi qua ta có đồng ý hay ."

      Nàng đóng cuốn sách lại, bị người khác quấy nhiễu thể tập trung.

      cau mày ngồi xuống:

      "Nhà ta cũng phải hỏi ý kiến nàng sao?"

      Nàng hiểu sao bỗng thở dài:

      " Bỏ , ta xin lỗi..."

      chút cũng hiểu, cảm thấy nữ nhân này tâm tính khác thường.

      Quang Minh điện này... cũng thực thoải mái. Nghĩ tới tấu chương dầy đành quay về xem. Bên ngoài Vọng Ân nở to hơn chút thế nhưng vẫn đủ sức lấn át mùi hương dịu của nàng.

      A Nhuy thời gian rồi gặp cung chủ nhà mình liền có nhớ mong. Trong đầu lại lo lắng, đối với ăn ngủ của nàng yên tâm. Nữ Vương này tuy rằng mạnh mẽ lại hay để tâm, ngoài chuyện chinh chiến, những cái khác bất quá chỉ như trẻ sơ sinh, đều chưa tiếp xúc qua... Lại Tam Lạc Quân bề ngoài vong tình nhưng kì thực rất "đáng sợ"...lo lắng.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Trước khi đăng chương tiếp theo tác giả có đôi điều muốn :
      -Bút danh Tịnh Yên là gần đây tgia mới sử dụng, vì thế nên mới xảy ra nhầm lẫn với tác giả cũng có tên Tịnh Yên nên bây giờ mình xin đính chính lại để bị ghép nhầm tên tác giả với tên truyện hay lý do gì khác,nên mình mong những ai copy truyện từ đây mang xin hãy chú ý giùm mình.
      Và để tránh tình trạng này mình đổi lại bút danh là Cẩm Vọng Ân- gần giống tên loài cây trong " Độc Hành Linh" và "Tiểu Lưu Lạc".

      Chương 3: Ăn Cơm, Ăn Nàng!

      A Nhuy ngồi xay bột lại thấy bóng dáng thập thò bên ngoài cửa biết là tiểu tử Liêu Cầu liền gọi:

      " Tiểu Cầu, đệ tới rồi còn vào đây, đứng đó làm gì?"

      Tiểu Cầu chỉ thò cái đầu vào, nửa thân kia núp sau cánh cửa, hai má phồng ra như ngậm búng sữa nhìn A Nhuy, lát sau mới lên tiếng:

      " A Nhuy tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?"

      A Nhuy lấy mẻ bột vừa xay xong để qua cái bát, tay lại tiếp tục cho gạo vào cối, đáp lại nó:

      " Tỷ xay bột, chuẩn bị làm bánh."

      Tiểu Cầu nghe xong tội nghiệp nuốt nước bọt cái, ánh mắt long lanh:

      " Cho tiểu Cầu ăn được ?"

      " Ừ, nhưng phải lát nữa mới có bánh ăn, nhưng mà đệ chưa ăn sáng sao? Hay là tới bữa trưa rồi?"

      Tiểu Cầu lắc đầu ngán ngẩm, vẻ mặt lại như vừa trải qua chuyện gì đó rất đáng sợ, xong lại thở dài như người lớn:

      "Haiza...Hôm nay đệ qua chỗ Tam Lạc Thiên quân chơi, đến đúng lúc ngài chuẩn bị dùng cơm..."

      "Vậy sao còn chưa ăn?"

      Bánh kêu xèo xèo trong chảo mỡ càng làm cái bụng kìm nén được,

      " Ục...ục..Chiêu Lữ Vương hôm nay tự mình nấu...hèn gì Thiên Quân ngài mực muốn đệ cùng ăn"

      đến tài năng này của nữ vương nhà nàng, nàng làm sao có thể hiểu? Họa chăng là mất vị giác hoặc là chán sống rồi mới ăn nổi. Nghĩ thế liền nhanh tay hơn chút gắp cái bánh vàng ươm ra, thổi nguội rồi đưa cho tiểu Cầu. Đứa này về sau đâu đều giúp nàng quảng cáo thương hiệu. Sau này xem ra làm tỳ nữ cũng có thể ra ngoài mở tiệm bán bánh rồi.

      Hành Linh ngồi bên cửa sổ, hai tay chống vào cạnh cửa, đỡ lấy khuôn mặt ủ rũ, mắt nhìn hoa Tuyết Linh Tử, bên cạnh có con phượng hoàng lửa.

      " Tiểu Hoàng, ngươi xem, có phải nhiệm vụ bất khả thi ? Thà rằng muốn ta trực tiếp cướp về thứ kia còn hơn..."

      Tiểu Hoàng nghe được những lời nàng , thấy độ có chút kì quái, thế nhưng nàng xem ra cũng để tâm lắm. Tiếp tục :

      " Tiểu Hoàng ngươi cũng đừng mách lẻo nhé, ta xem ngươi là bạn mới cho ngươi biết"

      Tiểu Hoàng nhìn nàng chằm chằm, lông vũ bỗng dưng cụp xuống xong lại bất ngờ vỗ cánh bay . Nàng nhìn theo bóng đổ rực dần bị hồng vân che mất, lẩm bẩm:

      " Thiên điểu cũng được tiếng người sao?"

      từ chỗ Diệp Tâm thiên nữ trở về thấy bóng lam y thấp thoáng cạnh cây Vọng Ân, ánh chiều hắt lên gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, nhưng mang đôi mắt của người từng qua chiến đấu. con người đối lập như thế chưa hề gặp qua , kể cả Diệp Tâm quả cũng thua nàng vài phần.

      " Thiên Quân, thể cường hảo mãn!"

      bị câu thỉnh an của nàng lôi khỏi suy nghĩ, qua mấy ngày rồi nàng vẫn chưa nhận ra điểm hợp lý, xem ra sau này mỗi lần gặp đều câu đó, nhưng mà, có ý định giúp nàng sửa đổi.

      " Nàng đứng đây làm gì?"

      Nàng ấp úng nửa ngày cuối cùng cũng ra được câu nhưng ràng thuận miệng:

      "Ta...là đợi ngài còn gì?"-mấy câu này trước đây cũng chưa từng qua.

      nhịn cười được " ha ha" cười, lại tiến đến, ôm eo của nàng. Nàng ngược lại mảy may phát giác hành động tiếp theo, lại quay sang nhìn , hồng nhiên hỏi:

      " Ngài ăn cơm tối chưa?", khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn thêm khoảng.

      đối với nàng có chút ngạc nhiên. Nữ nhân này là thực biết gì hay giả vờ ngây thơ đây? Nàng chẳng lẽ biết đối với kiểu nữ nhân như thế này thực rất chán ghét? Hay là nàng muốn chán ghét nàng, nàng liền có thể trở về Khai Thừa điện? Nghĩ thế hiểu sao trong lòng bừng lên lửa giận, lúc quay sang liền bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nàng, bỗng nhiên trong đầu nổi ý muốn trừng phạt.

      Ngạo Lăng xiết chặt eo thon gọn của nàng hơn, giọng đầy ám muội, gian tà:

      " ăn cơm, chi bằng trực tiếp để ta ăn nàng."

      "Muốn ăn ta?"

      gì, bế nàng lên, thẳng tới phòng ngủ. Nàng nằm tay , hề giẫy giụa, trong đầu ngược lại kịch liệt mắng chửi:

      "Hắc lang nhà ngươi, bổn vương là thứ ngươi dễ dàng ăn vậy sao?"
      Mấy tiến tình nhìn thấy, toàn bộ đều coi như thấy gì. Rốt cuộc là do quá quen thuộc rồi sao?

      nhìn nàng ngoan ngoãn nằm trong tay mình có chút hả hê. Vốn chưa từng nghĩ đến, ngờ lại bị nàng chọc tức như vậy.

      Nàng im lặng để đặt lên giường, lại chăm chú quan sát khiến bỗng thấy ngượng ngập.

      Từng đường nét người nàng vô cùng quyến rũ, trong đầu bỗng dưng nghĩ vô số ma ngã dưới kiếm nàng là quá lợi lộc rồi.

      Nàng từ nãy giờ vẫn suy nghĩ tiếp theo phải ứng phó thế nào, tới khi sực tỉnh thấy khuôn mặt tuấn tú gần kề, chóp mũi khẽ chạm vào nhau nhột nhột, tay đặt eo nàng.

      "Khoan !"

      Cuối cùng cũng phản ứng rồi. nhếch môi cười, ánh mắt tăng thêm mấy phần gian xảo.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :