1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc Chiếm - Phồn Nhã (48c+3NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Độc Chiếm

      Tác giả: Phồn Nhã

      Thể loại: Đô thị, ngôn tình, cưới trước sau, cường thủ hào đoạt, thanh mai trúc mã, hắc bang, tàn bạo luyến.

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Bướm Giang Hồ

      Nguồn: diedanlequydon.com

      Lịch post: chưa có lịch cụ thể

      Số chương: 48 chương + 3 ngoại truyện

      Giới Thiệu

      Tại đây hồi cuộc đấu lý Đến tột cùng Là ai độc chiếm ai?

      Sông tiểu tây cùng Diệp phi là đôi thanh mai trúc mã người , bọn họ bị bắt chia lìa sau, sông tiểu tây gả cho Tôn Hạo chí.

      Nhưng là, nàng cùng Tôn Hạo chí hôn nhân cũng hạnh phúc, ngay tại nàng cho là mình sinh mệnh đem chậm như vậy chậm khô kiệt thời điểm.

      Diệp phi lại lần xuất ở cuộc sống của nàng lý. . . .

      Muốn nhìn hắc bang văn sao? Như vậy đây là thiên hắc bang văn.

      Muốn nhìn tình và hôn nhân văn sao? Như vậy đây là thiên tình và hôn nhân văn.

      Muốn nhìn trường học thanh xuân sao? Như vậy đây là thiên trường học thanh xuân văn. . . .

      Quá trình tàn bạo, thỉnh nhập!​

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Tuyệt vọng hôn nhân(1)


      Edit: Bướm Giang Hồ

      Ánh trăng như nước, rèm cửa sổ trắng, theo gió lay động.

      Giang Tiểu Tây đứng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ lầu hai, nhìn xuống phía dưới.

      Cổng lớn từ từ mở ra, trở về.

      lát sau, dưới lầu truyền đến tiếng cửa mở và thanh của chiếc chìa khóa đặt bàn trà bằng đá cẩm thạch.

      Lại như vậy.

      rất nhiều lần rồi, cần phải gây ầm ĩ như vậy, đánh thức Điểm Nhi.

      luôn nhớ .

      đem cất cái gạt tàn thuốc lá, mở ra cửa phòng ngủ, thấy Tôn Hạo Chí lên lầu.

      Tôn Hạo Chí cùng chuyện, lập tức hướng phòng ngủ Điểm Nhi đến.

      đẩy cửa phòng ra, vào bên trong nhìn thoáng qua.

      Điểm Nhi ngủ say, con bé thành thói quen liên tục vài ngày thấy được ba ba trong cuộc sống.

      cũng cần, mặc kệ . sớm biết rằng như vậy, ai có thể trông cậy vào , con người chỉ có công việc như vậy.

      Vì thế, cũng để ý tới , xoay người trở về phòng.

      Giang Tiểu Tây có khóa cửa, bởi vì Tôn Hạo Chí rất ít về nhà, mặc dù trở về cũng là tự động ngủ ở phòng sách dưới lầu.

      Bọn họ đều có làm phiền nhau, ngày ngày cứ như vậy trôi qua.

      Nhưng là hôm nay, Tôn Hạo Chí đẩy cửa ra, tiến vào.

      nghe được tiếng chìa khóa được treo leo mắc. "Tiểu Tây, chúng ta chuyện."

      vừa vừa lại đây.

      " uống rượu, ngày mai sau." Theo tới gần, cỗ mùi rượu đập vào mặt. Giang Tiểu Tây nhíu lông mày, mỗi lần Tôn Hạo Chí say rượu về nhà, đều xảy ra cuộc cãi cọ, cho nên có cách nào khác che dấu chán ghét mặt.

      Lại lần nữa, Tôn Hạo chí bị thái độ của Giang Tiểu Tây chọc giận: " giả bộ cái gì? quên, trước kia là bán rượu ở quán bar ? Qua vài năm thoải mái, liền cho rằng mình là thiên kim tiểu thư rồi?"

      Xác thực, phải thiên kim tiểu thư, cho tới bây giờ cũng phải. cần nhắc nhở, cũng nhớ những ngày tháng trước kia.

      Khi đó Giang Tiểu Tây thường vì kiếm mấy trăm đồng tiền boa, uống rất nhiều rượu, cơ hồ mỗi đêm đều uống đến nôn mửa.

      Nhưng mà, Tôn Hạo Chí hiểu được, mặc dù là như vậy, so với tại, thoải mái hơn, bởi vì khi đó bên cạnh có Diệp Phi.

      Diệp Phi, còn nhớ đôi mắt đen láy của chứa đau đớn, thấp giọng khẩn cầu , : "Tiểu Tây, đừng làm tiếp! Theo trở về !"

      Nhưng mà, có trở về. hi vọng thời gian có thể quay lại. Nếu có thể quay lại, cùng trở về, mà phải làm cho ở lại. . . . . .

      Chỉ có nghĩ đến Diệp Phi, trong mắt của mới có nước mắt.

      Tôn Hạo Chí mặc dù uống rượu say, cũng xem điểm này.

      kéo vào trong lòng, tay nắm chặt lấy đầu : " ở đây nghĩ đến đúng hay ? chưa từng quên đúng hay ? tại có tiền rồi, muốn rời khỏi tôi, trở lại bên cạnh đúng hay ?"

      Giang Tiểu Tây đáp, cùng Tôn Hạo Chí vĩnh viễn có cách nào cùng chuyện. sớm từ bỏ. hiểu rất Tôn Hạo Chí, càng để ý tới , càng phát điên, có đôi khi nhìn sắp tức điên lại cố kìm nén, rất vui vẻ.

      Đúng vậy, cho hạnh phúc, chính liền hạnh phúc sao?

      Quả nhiên Tôn Hạo Chí nắm chặc nắm tay: " đoán tôi dám đánh phụ nữ, nên mới dám tỏ thái độ như vậy với tôi. Tôi cho biết, tôi uống rượu say, ngay cả phụ nữ cũng đánh!"

      Giang Tiểu Tấy nhịn được bật cười: " phải đánh phụ nữ, là sợ đánh, tôi lưu lại vết thương, sợ tôi cầm chứng cớ này ly hôn. Tôn Hạo Chí, ở đây tưởng tượng cái gì vậy, tôi suy nghĩ gì vĩnh viễn cũng . biết là chính mình thực buồn cười sao?"

      nghe xong những lời này, rất tức giận , hung hăng đem đẩy xuống giường, thuận thế dè lên .

      Thân hình cường tráng của đè lên khiến thở nổi, mùi rượu khiến ghê tởm.

      trừng mắt , lời nào. cũng trừng mắt , hai mắt sắp phun ra lửa.

      đơn giản nhắm mắt lại, hô hấp. cắn răng : " giả chết có phải hay ? Cho dù có chết , cũng là người phụ nữ của tôi." bắt đầu gặm cắn lỗ tai .

      Giang Tiểu Tây cố gắng rút ra cánh tay dưới người , dùng sức đẩy đầu , lại bị tay đè lại. Tay kia của rút nhanh dây lưng của .

      muốn nâng lên đầu gối đá , lại khiến cho kẹp chặt chân nơi vật nóng rực kia.

      muốn chống cự nữa, biết dù giãy dụa thế nào cũng thể làm cho dừng lại.

      Mặc , dù sao cũng có bất kỳ phản ứng nào, khi mà tâm như chết vậy.

      Nhưng mà, thân thể cuối cùng thể dối. dừng lại phản kháng, động tác của liền mềm , đầu tiên là nhàng hôn lên vành tai của , rồi sau đó dọc theo cổ đường hôn xuống .

      biết chán ghét mùi rượu, liền tuyệt hôn môi , đương nhiên cũng có loại khả năng, là sợ bị cắn đứt đầu lưỡi.

      Khi hôn lướt qua rốn, có cách nào khác tiếp tục ngụy trang.

      lấy tay đẩy đầu của , hai chân ngừng giãy dụa.

      gắt gao ngăn chặn chân của , để cho thể động đậy, lại dùng tay còn lại giữ chặt hai cổ tay , mà nụ hôn của vẫn là đường xuống phía dưới, cuối cùng đặt ở chỗ đó mà hôn xuống.

      rốt cuộc vô lực, tự giác run run. vẫn là chịu dừng lại, đợi cho phát đem chính mình thoát trần truồng, phủ ở người của , ngừng ra vào.

      Giang Tiểu Tây từ từ nhắm hai mắt, chịu chảy xuống giọt nước mắt. cũng cảm thấy sỉ nhục, để cho đắc ý, chỉ hận chính mình, vì sao ý chí của lại bạc nhược như vậy!

      Giống như đoán được suy nghĩ gì, Tôn Hạo Chí ở bên tai thổi khí, : "Giang Tiểu Tây, cùng những người phụ nữ kia có gì khác nhau? Cởi quần áo ra so với ai khác, cũng khác gì nhau? quá dối trá rồi, vì sao lên tiếng?"

      càng thêm dùng sức va chạm, Giang Tiểu Tây chỉ cắn răng, tuyệt phát ra tiếng.

      hận đến phát cuồng, tần suất ra vào càng nhanh hơn, hai tay bắt lấy ngực của dùng lực vuốt ve.

      Giang Tiểu Tây rốt cục thể nhịn được nữa, há mồm hung hăng cắn xuống đầu vai của , tiếp theo phát ra tiếng gầm , tê liệt ngã xuống ở người của .

      Ánh trăng theo cửa sổ rọi vào, chiếu vào lưng vạm vỡ của , cái vết sẹo dữ tợn, từ vai phải chạy dọc xuống toàn bộ lưng.

      Giang Tiểu Tây nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về nơi khác.

      Qua nhiều năm như vậy, nhìn đến nó vẫn làm nghĩ đến cái ngày gió tanh mưa máu đó, đáng sợ.

      Say rượu hơn nữa kiệt lực khiến Tôn Hạo Chí rất nhanh lâm vào ngủ say, Giang Tiểu Tây dùng toàn bộ sức lực mới đem từ người của đẩy xuống.

      Mặc ngủ ở đây , ngủ ở phòng của Điểm Nhi.

      Vừa muốn đứng dậy, lại phát tay phải vẫn bị nắm, vô luận như thế nào cũng thể thoát khỏi cùm sắt này của .

      nổi giận nằm xuống, đêm ngủ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Tuyệt vọng hôn nhân(2)


      Edit: Bướm Giang Hồ

      Thẳng đến sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, mới bỏ tay của ra, ấn đồng hồ báo thức.

      xoa xoa cổ tay đau nhức, từ giường đứng lên.

      Đơn giản rửa mặt xong, liền qua phòng đánh thức đứa kia, con bé này lại chùm kín chăn, vờ như nghe thấy.

      Đứa này cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tật xấu này.

      Giang Tiểu Tây thấy con bé rúc vào chăn giống con rùa , khỏi bật cười, tới lôi con bé từ trong chăn ra.

      "Điểm Nhi, dậy thôi! Lát đến muộn lại bị giáo mắng !" hù dọa con bé.

      Điểm Nhi từ gan lớn, ngay cả lúc nhìn thấy Hải Ba bị đứt hai ngón tay, nó cũng sợ hãi, nhưng lại chỉ sợ bị giáo mắng.

      Giang Tiểu Tây nghĩ nó mới vừa lên tiểu học, trong nhà lại có người quản thúc nó, tại có giáo có thể nghiêm khắc dạy bảo nó cũng là chuyện tốt.

      Quả nhiên Điểm Nhi nghe xong" giáo", lập tức tỉnh lại, nhào lên ôm cổ của : "Ma ma, chào buổi sáng! Con nhất ma ma ~"

      Giang Tiểu Tây cười ra tiếng, nhéo nhéo cái má hồng của nó, : "Ma ma cũng vậy Điểm Nhi nhất. Nhanh đánh răng rửa mặt."

      Điểm Nhi gật mạnh cái đầu , "Ân" tiếng, tay chân lanh lẹ chạy vào phòng vệ sinh.

      Điểm Nhi có tính tự chủ rất cao, lần đầu đến nhà trẻ cũng cần giáo phải rửa mặt cho, cũng biết thay quần áo chỉnh tề, gắn nơ bên. cũng lấy quần áo, giày, kiểm tra cặp sách tốt.

      Điểm Nhi là tay nuôi lớn, tuy có làm thêm bên ngoài, nhưng Điểm Nhi hàng ngày cũng là chăm sóc. muốn con bé có thể tự làm mọi chuyện, nó rất thông minh, bất kể cái gì đều làm được rất tốt.

      Giang Tiểu Tây xuống lầu làm bữa sáng cho con bé, đổ ly sữa bỏ vào lò vi sóng đun nóng, bỏ hai mảnh bánh vào máy nướng bánh, sau đó lấy chảo bắt đầu làm trứng ốp lếp.

      Sữa nóng, bánh mì vàng ròn, trứng ốp lết.

      Sau đó mang hai miếng bánh, chân giò hun khói, trứng ốp lếp, rau xà lách, thêm mấy miếng cà chua, bưng lên bàn dọn xong.

      "Ma ma, ba ba trở về rồi." Điểm Nhi cao hứng phấn chấn từ lầu chạy xuống.

      Giang Tiểu Tây chỉ vào sandwich bàn, với nó: "Mau ăn điểm tâm, con muốn tới trễ."

      Điểm Nhi nhìn nhìn nét mặt của , ngoan ngoãn ngồi xuống ăn điểm tâm. Thẳng đến ăn xong miếng cuối cùng, nó mới mở to ánh mắt : "Con ăn xong rồi . Ma ma, con có thể chào ba ba ?"

      đáp ứng.

      Điểm Nhi lập tức vui vẻ ra mặt chạy lên lâu, kêu to: "Ba ba, mau dậy !"

      Giang Tiểu Tây cũng đứng dậy lấy quần áo, nghe thấy Điểm Nhi ngừng kêu "Ba ba" "Ba ba", khỏi cảm thấy trận đau lòng.

      Điểm Nhi rất thích Tôn Hạo Chí, chỉ cần xuất liền rất vui vẻ.

      Trong phòng, Tôn Hạo Chí ngừng cù ngứa Điểm Nhi, khiến Điểm Nhi cười khanh khách ngừng

      Giang Tiểu Tây tận lực che dấu cảm xúc, vẻ mặt ôn hoà thúc giục con bé: "Điểm Nhi, cùng ba ba tạm biệt, chúng ta còn phải học."

      Điểm Nhi đối với le lưỡi, xuống giường, trước khi vẫn quên cùng Tôn Hạo Chí : "Ba ba, ba ba hôm nay trở về nhà sớm nha!"

      "Được, ba ba đáp ứng con. Về sau mỗi ngày đều trở về, được ?" thế nhưng dối lừa con !

      Điểm Nhi lại vui vẻ muốn nhảy dựng lên, giữ chặt tay của Giang Tiểu Tây lay động: "Ma ma, ba ba về sau mỗi ngày đều về nhà."

      Giang Tiểu Tây nhàng đẩy nàng: "Nhanh thay quần áo, lấy cặp sách."

      Điểm Nhi thế này mới cùng Tôn Hạo chí : "Ba ba, tạm biệt."

      Tôn Hạo Chí hướng Điểm Nhi vẫy vẫy tay, biểu mặt khó được ôn nhu như vậy.

      Giang Tiểu Tây phải thừa nhận, lúc và con cùng chỗ, cũng làm người ta chán ghét.

      Giang Tiểu Tây mở tủ quần áo, lấy ra chiếc áo khoác, Tôn Hạo Chí châm lên điếu thuốc, tựa vào đầu giường, với : " vẫn tự lái xe đưa Điểm Nhi học?"

      cúi người cầm lấy chìa khóa xe đầu giường.

      tiếp : "Hãy để cho Hải Ba lái xe đưa hai người , gần nhất trị an tốt lắm."

      Giang Tiểu Tây cơ hồ muốn bật cười, trị an tốt? Còn phải bởi vì các người sao!

      chỉ liếc mắt cái, xem hiểu ánh mắt của , phóng ra ánh mắt, : "Đám người Hà Đông kia đoạt địa bàn, cùng chúng ta quan hệ."

      quan tâm có quan hệ hay , cũng cần với , muốn biết.

      lời nào, ra mở cửa phòng.

      Tôn Hạo Chí đột nhiên từ giường nhảy xuống, tay đóng lại cánh cửa, tay bắt lấy cánh tay của , miệng còn ngậm thuốc lá.

      ngẩng đầu trừng , khí thế chút cũng chịu thua.

      Tôn Hạo Chí buông ra tay của Giang Tiểu Tây, gở xuống thuốc lá miệng, thái độ khác thường tránh ánh mắt của , quanh co: "Cái kia, đêm qua tôi uống nhiều quá, thực xin lỗi. . . . . ."

      khi nào học được ba chữ "Thực xin lỗi"? Uống lộn thuốc sao?

      muốn châm chọc hai câu, lại nghe thấy Điểm Nhi ở ngoài cửa kêu to: " xong, xong, trễ rồi ma ma ơi!"

      Tôn Hạo Chí vội vàng bổ sung câu: "Tối hôm nay tôi trở về sớm chút, chúng ta chuyện chút chút!"

      Giang Tiểu Tây có thời gian cùng dong dài, tùy tiện : " sau ."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Vận mệnh vô tình


      Edit: Bướm Giang Hồ

      Trường tiểu học của Điểm Nhi, là trường tiểu học thực nghiệm đầu tiên trong thành phố.

      Thời Điểm lúc trước, chọn trường học cũng rất lo lắng .

      Cuối cùng do Tôn Chí Hạo lựa chọn trường tiểu học Hà Tây, vì nó gần nhà, hơn nữa còn là trường tiểu học tốt nhất thành phố.

      Nhưng mà, vừa nghĩ tới mỗi lần đưa đón Điếm Nhi phải qua trường trung học, lạ dừng lại nhìn, cho Điểm Nhi nhìn kĩ ngôi trường mà nó tương lại học ở đó.

      Mỗi ngày đều qua cây cầu Tân Hoa tấp lập, ùn tắc giao thông này Điểm Nhi đều ngồi ở ghế phụ vậy, mở đĩa CD, chọn bài tiếng phát cho Điểm Nhi nghe.

      Đứa này, khả năng tiếp thu ngoại ngữ đều tốt hơn Tôn Hạo Chí, hé ra cái miệng nhắn, biết ăn , thường khiến rất nhiều bạn trai khác chú ý.

      Nếu bà ngoại Giang Tiểu Tây còn sống, thấy Điểm Nhi biết vui vẻ thế nào.

      Bà ngoại nhất định dạy con bé ít tiếng phương Nam, : "Nhà chúng ta Niếp Niếp thông minh nhất, tương lai nhất định có tiền đồ. Nhà chúng ta Niếp Niếp xinh đẹp nhất, lớn lên nhất định gả cho người trong sạch."

      Giang Tiểu Tây, lúc , bà ngoại chính là ôm lung la lung lay như vậy mà , đáng tiếc là, có tiền đồ, mà gả cho Tôn Hạo Chí lại cấp bà ngoại mất mặt.

      Rốt cục có cảnh sát giao thông chạy tới khai thông giao thông, xe cộ lại bắt đầu thong thả lưu động.

      qua cây cầu Tân Hoa, tình hình giao thông liền trở nên tốt hơn, Điểm Nhi ở bên : "Ma ma, cố lên, còn có 10 phút."

      Giang Tiểu Tây cười cười: " nên vội vàng, cần phait tuân thủ quy tắc giao thông."

      Điếm Nhi "Nha" tiếng.

      ngừng ở giương chiếu hậu bên cạnh Giang Tiểu Tây mà gào thét.

      Có Điểm Nhi ở xe, luôn đặt an toàn lên hết, cũng muốn dạy con bé phải tuân thủ luật giao thông.

      Nhà người thường có lẽ đối đứa bảy tuổi lặp lặp lại, "Quy tắc" hay "Pháp luật và kỷ luật", nhưng là kiên trì, đây đối với Điểm Nhi mà rất quan trọng.

      Thời Điểm Hải ba lái xe trở và Điểm Nhi, cũng luôn cầu được trái với giao thông quy tắc, luôn có vẻ mặt khổ sở, : "Chị dâu, nếu em thấy A6 của em với tốc độ này, em bị bọn họ chết cười ."

      tới lui, vẫn làm theo lời Giang Tiểu Tây .

      Bất quá, từ lần trước xuất ở cửa trường học, làm cho ánh mắt tất cả mọi người trong trường trở lên khác lạ, liền cho đến trường đưa đón Điểm Nhi nữa .

      Trước đây Hải Ba cũng là người hiền lành, nhưng là vài năm trước theo Tôn Hạo Chí, cũng nổi danh tâm ngoan thủ lạt.

      rớt hai ngón tay về sau tiếp tục cuộc sống chém chém giết giết, nhưng vẫn khó tránh khỏi có người nhận ra , vạn nhất liên lụy tới Tôn Hạo chí , Điểm Nhi nhất định có được cuộc sống bình thường, đây là chuyện Giang Tiểu Tây lo lắng nhất.

      Cho nên tình nguyện mang chiếc xe hơi cũ Santana ra để đưa Điểm Nhi học, giá trị thấp chút đối đứa cũng là điều tốt.

      Đến cửa, đem xe dừng hẳn, dặn Điểm Nhi đừng chạy quá mau, nó kịp nghe xong liền mở cửa xe nhảy xuống, chỉ khẽ quay lại : "Con để ý , ma ma yên tâm."

      Giang Tiểu Tây nhìn Điểm Nhi cõng cặp sách to đường chạy vào nhà, mới phát động xe, đến cửa hàng bán hoa.

      Giang Tiểu Tây có mở cửa hàng bán hoa trong thành phố.

      Bắc Phương là thành phố , chỉ có trung tâm thương nghiệp, thường thường cũng đều là ở gần nhà ga.

      Cửa hàng bán hoa của mở ngay cạnh nhà ga, sau này, Tôn Hạo Chí , nơi đó rất hỗn loạn, nên chuyển cửa hàng đến gần thị chính phủ.

      Vị trí có kém chút, buốn bán lại rất kém, bất quá Giang Tiểu Tây cũng để ý kiếm nhiều hay kiếm ít, chính là có thể giết thời gian là được.

      Lúc Giang Tiểu Tây đến cửa hàng cũng vừa mới mở cửa. muốn đến hỗ trợ Lan Lan tưới hoa

      Gặp Giang Tiểu Tây đến, ngẩng đầu cười cười: "Chị, có người tìm chị."

      Giang Tiểu Tây vừa vào cửa hàng thấy cái bà bầu từ ghế đứng lên, trong lúc nhất thời nhận ra là ai, thẳng đến người đó đỡ bụng đến mỉm cười với , mới nhận ra: "Yến nhi?"

      Lưu Yến chạy tới trước mặt , kêu tiếng: " Chị Tiểu Tây!"

      Giang Tiểu Tây mừng rỡ tiến lên đỡ Lưu Yến, biết có em bé từ khi nào, hỏi: "Yến nhi, em có từ khi nào vậy, mấy tháng rồi? Cùng Hổ Tử kết hôn? Cũng cho chị biết tiếng!"

      Lưu Yến có chút ngượng ngùng: "Em và Hổ Tử cũng chưa có kết hôn, chưa kịp, bụng lớn như vậy rồi, sau này hãy ."

      Giang Tiểu Tây vuốt bụng của Lưu Yến hỏi: "Bụng lớn như vậy, chắc là sắp sinh rồi?"

      Lưu Yến gật gật đầu: "Dự tính mấy ngày nữa là sinh."

      Giang Tiểu Tây vội hỏi: "Hổ Tử đâu? Như thế nào để em mình ở bên ngoài?"

      Lưu Yến cau cái mũi, hốc mắt lập tức đỏ, cầm tay của Giang Tiểu Tây, bàn tay lạnh lẽo: "Chị Tiểu Tây, Hổ Tử xảy ra chuyện."

      Giang Tiểu Tây ngẩn ra, liền muốn hỏi mọi việc : "Đừng nóng vội, vào trong ngồi rồi hãy ."

      Lưu Yến mặt lau nước mắt, mặt mơ hồ : " Chị Tiểu Tây, lần này chị nhất định phải giúp em."

      Giang Tiểu Tây giúp đỡ Lưu Yến ngồi xuống ghế xong, xoay người rót chén nước ấm đặt vào tay Lưu Yến, ngồi xuống đối diện.

      Lưu Yến tiếp nhận cốc nước uống lên hai cái, cảm xúc vững vàng xuống dưới, lại mở miệng : "Hổ Tử bị người ta đánh. Chủ xe đòi bọn em bồi thường mười vạn, em làm gì có tiền, có biện pháp, mới đến nhờ chị, chị Tiểu Tây."

      "Sao lại thế này?Em cho chị biết." Giang Tiểu Tây hạ thấp người đem khăn tay đưa cho Lưu Yến.

      Lưu Yến lau nước mắt, tiếp : "Lần trước gặp chị, em cũng là có ít tiền, sau Hổ Tử thể ngồi ăn , nên cùng người ta buôn bán, kết quả toàn bộ mất hết rồi! Nhưng dù sao vẫn phải sống, Hổ Tử lái xe thuê, mỗi ngày làm việc vào buổi tối, như vậy cũng có thể sống tạm. Trong khoảng thời gian này Hổ Tử vì em sắp sinh, nên muốn kiếm thêm chút tiền để mua sữa và tã cho con, và bồi bổ cho em, đem tiền xe giảm giới, 7 đồng ấy chỉ nó có 5 đồng, như vậy để dành được mọt ít tiền." Trong thành thị xe taxi phần lớn đánh thuế, khách hàng ngồi xe, lái xe đều là căn cứ lộ trình chừng mà báo giá.

      Giang Tiểu Tây gật gật đầu: "Ừm, Hổ Tử vẫn rất thương em."

      "Chuyện này các tài xế khác cũng mặc kệ. Nhưng đêm qua ở đường cùng lái xe khác xảy ra cãi cọ, việc vốn có gì, kết quả tài xế kiakhông hai lời liền xuống xe đánh Hổ Tử. Tính tình Hổ Tử chị cũng biết rồi đấy, tên lái xe kia bị thương . liền gọi mấy tên lái xe khác đến, tập chung đánh hội đồng Hổ Tử, xe cũng bị đập phá."

      Lưu Yến dừng lại uống miếng nước.

      "Hổ Tử tại thế nào? Có bị thương nặng ?"

      "Đám người này xuống tay độc ác, Hổ Tử bị gãy hai cái xương sườn, tại nằm trong bệnh viện. Em sắp sinh, bản thân cũng thể chăm sóc được, làm sao cótheer chăm sóc cho Hổ Tử đây?."

      Giang Tiểu Tây thở dài, an ủi Lưu Yến : "Đừng có gấp, chị trước cùng em vào bệnh viện thăm Hổ Tử, tiền bạc phải lo. Nhưng em lại sắp sinh, bên cạnh có người thể được."

      Lưu Yến cũng phát sầu: "Em nghĩ rồi, nếu có biện pháp em gọi điện thoại cho mẹ Hổ Tử, dẫn bà lên đây. Chuyện của em và Hổ Tử, mẹ ấy cũng chưa có biết, em vốn muốn Hổ Tử nghỉ vài ngày để chăm sóc em khi ở cữ. Ai biết tại biến thành như vậy!"

      Giang Tiểu Tây khuyên Lưu Yến: "Để chị đón bác ấy, dù sao tuổi tác cũng lớn, thấy cháu trai chừng còn rất thích, trách mắng em đâu . Dù sao bác ấy cũng có trách nhiệm với đứa mà."

      Lưu Yến gật đầu đáp ứng rồi.

      Giang Tiểu Tây giao cửa hàng lại cho Lan Lan, cùng Lưu Yến vào bệnh viện. đường hỏi Lưu Yến: "Chủ xe bắt bọn em bồi thường bao nhiêu tiền? Mười vạn?"

      "Vâng, chị Tiểu Tây chị xem tên chủ xe này có phải rất có tình nhười hay , cái xe cũ nát của ông ta đáng bao nhiêu tiền, ông ta , làm chậm việc ông ta kiếm tiền, muốn bồi thường tổn thất. Em rất lo lắng, tại dám về nhà, sợ ông â tìm được."

      Giang Tiểu Tây trầm mặc hồi, ta lấy ra mười vạn, nhưng tên chủ xe đó đúng là lòng dạ độc ác mà. lại hỏi Lưu Yến: "Tại sao lại báo cảnh sát?"

      Lưu Yến liếc mắt nhìn Giang Tiểu Tây : " ra, Hổ Tử tháng trước vừa đụng vào người, hộ chiếu bị cảnh sát giữ rồi, ấy tưởng buổi tối có người, vụng trộm làm vài ngày liền nghỉ ngơi. . . . . ."

      Giang Tiểu Tây nhíu mày, nhịn được trách mắng Lưu Yến: "Lá gan hai người cũng quá lớn . sau, có khó khăn như thế sao tới tìm chị sớm? Em cũng quá khách khí rồi!"

      Lưu Yến thấp đầu, xoa ngón tay, ấp a ấp úng : "Chị Tiểu Tây, em và Hổ Tử làm phiền chị rất nhiều rồi. Bọn em cả đời này cũng biết lấy gì để báo đáp . . . . . ."

      "Yến nhi, sau này được mấy lời này với chị! Em xem chị là chị của em rồi?"

      " phải, phải là!" Lưu Yến vội vàng phủ nhận. Đúng vậy, Yến nhi và , từng so với chị em ruột còn thân thiết hơn!

      Giang Tiểu Tây thừa dịp đèn đỏ, dừng xe, quay đầu nhìn Lưu Yến.

      Ánh sáng buổi sớm chiếu qua cửa kính, bị lbiến thành màu xanh nhạt, chiếu vào mặt Lưu Yến .

      Lưu Yến có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, tại hơi có chút tròn, hai má cũng xuất ít tàn nhang.

      Lưu Yến hơn Giang Tiểu Tây 3 tuổi, nhưng bây giờ nhìn ra Lưu Yến trẻ hơn .

      Giang Tiểu Tây khỏi nghĩ đến rất nhiều năm trước, Lưu Yến ngồi ở quầy bar, ánh đèn xoay tròn ngũ sắc chiếu lên khuôn mạt Lưu Yến, rất trẻ trung, rất xinh đẹp.

      Lưu Yến thường dùng sơn móng tay màu đen, ngón tay kẹp lấy nửa điếu thuốc lá, nhàng bâng quơ với : "Chị Tiểu Tây, có chuyện gì, nát nữa để em uống rượu thay cho chị. sao, em lớn như vậy chắc chắn bị say!"

      Nhưng chứng minh Lưu Yến là khoác, mỗi lần say đều lăn vào phòng thay quần áo, vẫn là Giang Tiểu Tây gọi điện thoại kêu Hổ Tử đưa về nhà.

      Giang Tiểu Tây đột nhiên cảm thấy trận đau lòng, chua xót, vận mệnh tựa như vô tình, chớp mắt biến đổi, đoán trước được, tuổi trẻ, xinh đẹp, ước mơ. . . . . . Chính mình cảm giác phải là như thế, mười mấy năm trước đây tuyệt nghĩ đến cuộc đời của mình xảy ra nhiều sóng gió như vậy, mất nhiều như vậy, thua đến thảm như vậy.

      Giang Tiểu Tây đem xe để ở bãi đậu xe của bệnh viện, xuống xe vòng qua nâng Lưu Yến, Lưu Yến muốn đẩy cửa ra, muốn khuyên ấy phải cẩn thận.

      ấy mỉm cười với : "Đừng lo, em quen rồi. Em sợ Hổ Tử tỉnh, bên cạnh cũng có người!" Giang Tiểu Tây lắc đầu, giúp đỡ Lưu Yến đến phòng bệnh .

      Bệnh viện này, điều kiện tốt, mười người bệnh phòng, gạch dưới chân đen đúa, Hổ Tử nằm ở giữa giường bệnh, chính là đau đến nhe răng trợn mắt nhìn y tá, : "Em ơi, xin em đó, là bệnh nhân, em tay chút."

      Y tá khuôn mặt nhắn băng bó, : "Ngươi già lộn xộn, tôi có thể đụng vào vết thương của đó?"

      Lưu Yến vòng qua, đẩy Hổ Tử phen: "Đừng chọc ghẹo người ta, xem ai tới thăm này?"

      Hổ Tử ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Tây, lập tức vui vẻ toét miệng tiếp đón: "A, chị Tiểu Tây, sao chị lại tới đây?"

      Lưu Yến bưng cái ghế dựa đến để cho ngồi, ngồi vào bên giường.

      Giang Tiểu Tây đánh giá sắc mặt của Hổ Tử, liền cười : "Nghe em nhập viện, chị tới thăm. Nhìn qua xem ra tốt hơn rồi!"

      Lưu Yến cũng cười: "Chị Tiểu Tây, chị còn hiểu biết Hổ Tử? ấy giả bộ đấy, thời điểm có người đau đớn kêu ầm ĩ."

      Hổ Tử nhanh tay ngăn Lưu Yến lại: "Đừng bừa, kêu đau lúc nào cơ!"

      Giang Tiểu Tây thấy hai người bọn họ vẫn ân ái như vậy, trong lòng cũng ấm áp, khó khăn dù thế nào, hai người vẫn sống rất thoải mái.

      Hổ Tử cũng lời nào nữa với Giang Tiểu Tây, bảo Lưu Yến lấy nước, hoa quả mời .

      đè lại Lưu Yến: "Đừng có lại lại nhiều nữa, chính em còn cần người chăm sóc." lại hỏi bọn họ: "Hai người đều có bảo hiểm y tế? Viện phí làm sao bây giờ, cũng phải con số ?"

      Lưu Yến gật gật đầu, Hổ Tử còn ngạnh cổ : " có việc gì, thân thể em rất tốt, nằm viện vài ngày là tốt thôi."

      Hổ Tử này cậy mạnh, cá tính vĩnh viễn cũng đổi được, cũng có biện pháp với , đành phải tận tình khuyên bảo : "Em thân thể tốt, chị biết, nhưng còn Yến Nhi làm sao đây? Đứa nữa. Yến Nhi hết với chị rồi, em cũng đừng khách khí với chị. Yến nhi chính là em của chị, chị tại giúp đỡ cũng là điều đương nhiên, tiền bạc cần lo lắng. Cũng đừng lái xe nữa, chăm sóc sức khỏe tốt, công việc chị tìm cho, đến lúc đó em ngại tiền lương thấp mà đến là được rồi ."

      Hổ Tử đỏ mặt, ngượng ngùng trực tiếp với lời khách sáo, cũng chỉ có thể thầm oán Lưu Yến: "Yến nhi, em là, những việc đấy cũng hết với chị Tiểu Tây? Làm phiền chị ấy còn ít sao?"

      Lưu Yến vạch trần : "Cái gì mà việc , chủ xe ngày hôm qua gọi điện thoại cho em rồi, cho em tuần phải trả mười vạn cho , tưởng là em biết sao?"

      Hổ Tử vội vàng tranh cãi: " muốn mười vạn, em liền cho mười vạn sao? Chờ sức khỏe tốt hơn, tìm chuyện, nhiều nhất bồi thường cho năm vạn!"

      Lưu Yến phủi miệng giọng thầm: " năm vạn cũng có a. . . . . ."

      Hổ Tử bị nghẹn, ra tiếng.

      Giang Tiểu Tây vội vàng hoà giải: "Hai người đừng cãi cọ nữa, tiền có thể giải quyết, cũng phải chuyện lớn gì, Hổ Tử, em an tâm dưỡng thương, Yến nhi cũng ổn định cảm xúc chuẩn bị sanh con, chuyện khác cứ để chị giải quyết. Yến nhi, em điện thoại chủ xe giúp chị, chị cùng chuyện."

      Hổ Tử há mồm muốn cự tuyệt, liền nhíu mày làm bộ kiên nhẫn: "Lại chối từ, chị liền tức giận."

      Giang Tiểu Tây nghiêm túc , Hổ Tử cũng dám cùng tranh giành.

      Vì thế, goi diện cho chủ xe, lại giúp Hổ Tử thuê người chiếu cố , kéo tay Lưu Yến, : "Yến nhi, mình em ở đây chị rất lo lắng, tối hôm nay đến nhà chị ở, cái gì đều cần mang, chỗ chị có rất nhiều quần áo bà bầu cũng chỉ mặc qua có vài lần, còn có út quàn áo chưa mạc qua, tùy em lựa chọn. Thiếu cái gì, chị mua. . . . . ." Lưu Yến có chút ngượng ngùng, lại càng càng hưng phấn, bao nhiêu năm, chưa từng mời khách về nhà, huống chi lại là chị em của .

      Lưu Yến lại cẩn thận hỏi : "Hay là báo trước cho Tôn tiếng?"
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Được ba ba cưng chiều

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Lưu Yến cẩn thận hỏi Giang Tiểu Tây:"Hay là trước với Tôn tiếng?"

      Giang Tiểu Tây giật mình, nhớ tới Tôn Hạo Chí qua, hôm nay muốn trở về chuyện với .

      Nếu bình thường ở nhà, cũng cần hỏi ý kiến , nhưng hôm nay. . . . . .

      Giang Tiểu Tây do dự lúc, ngẩng đầu cười cười: "Mặc kệ ấy , trong nhà nhiều phòng như vậy, thêm người có sao đâu!"

      Lưu Yến đành phải đáp ứng, Hổ Tử cũng dám chối từ.

      Giang Tiểu Tây và Lưu Yến chuyện với Hổ Tử lúc, cho đến khi ta mệt mỏi ngủ thiếp , họ mới rời .

      Giang Tiểu Tây trước mang Lưu Yến ăn cơm trưa, sau đó lái xe đưa về nhà.

      Lưu Yến cũng mệt mỏi rồi, và người giúp việc vừa dọn dẹp xong phòng cho khách, ấy rất buốn ngủ, liền đỡ ấy nằm xuống, đắp chăn cho ấy, ấy bắt đầu thở đều.

      đem tay Lưu Yến bỏ vào chăn, phát ngón tay của ấy đều bị sưng đỏ.

      Yến nhi cũng chịu ít khổ sở rồi, muốn sinh con cũng có người chăm sóc.

      Năm đó, thời điểm sinh Điểm Nhi, Tôn Hạo Chí còn khẩn trương hơn cả , trong nhà các loại thuốc bổ xếp thành núi, đem bồi bổ đến béo tròn chịu thôi.

      thích con trai cường tráng rắn chắc, nhưng Điểm Nhi lại con , đứa xinh xắn, khiến hài lòng, nhưng nghĩ tới khi y tá mang đứa mới sinh đưa cho , lại kích động được lời nào, ôm đứa chịu buông.

      thương Điểm Nhi, rất ít thấy đứa như vậy, hận thể đem sao trời đều hái xuống cho Điểm Nhi làm đồ chơi.

      , nếu bởi vì đối với Điểm Nhi tốt như vậy, có lẽ hai người bọn họ có ngày hôm nay.

      Giang Tiểu Tây rời khỏi phòng khách, đóng cửa lại, lại nhắc nhở dì giúp việc chiếu cố Lưu Yến, sau đó ra ngoài tìm Hải Ba thương lượng tiền bồi thường.

      Trong thành phố, Hải Ba có mở cửa hàng bán đồ thể thao, đủ các loại giầy thể thao hàng hiệu.

      Thành phố họ sống, kinh tế tuy rằng đình trệ, mọi người chi tiêu cũng hạn chế, nhưng ăn, ở, mặc lại hạn chế chút nào, bởi vậy cửa hàng của Hải Ba cũng rất náo nhiệt.

      Có đôi khi Giang Tiểu Tây hỏi tại sao cửa hàng của lại buôn bán náo nhiệt như vậy, ta luôn bày ra bộ dạng bí hiểm, cười cười với : "Chị dâu mà biết chỉ sợ vui, dù sao đều là hàng , chỉ là tiền giao hàng ít chút thôi."

      ta như vậy, cũng hỏi nhiều nữa.

      Hải Ba xem như cũng là người em tốt của Tôn Hạo Chí, ta tuy rằng dần dần thoát ly vòng luẩn quẩn trước kia, trải qua cuộc sống thương nhân bình thường, lại vẫn luôn coi Tôn Hạo Chí là đại ca, vĩnh viễn tùy truyền tùy đến.

      thích gặp em của Tôn Hạo Chí, nhưng đối với Hải Ba có vẻ tín nhiệm.

      Tôn Hạo Chí cũng nhìn ra điểm này, vừa mới bắt đầu lại luôn an bài Hải Ba theo , dần dần có thói quen có chuyện tìm Hải Ba thương lượng.

      So sánh với Tôn Hạo Chí, phương thức Hải Ba xử lý tình tương đối nhu hòa hơn, ta luôn cho đối phương đường lui, ngày sau gặp mặt cũng có thể cười hớ hớ, lên tiếng kêu gọi.

      Chuyện này, nếu như để Tôn Hạo chí xử lý, nhất định tìm người đem mấy người lái xe đánh trận cho Hổ Tử hết giận, lại buộc bọn họ đưa tiền bồi cho chủ xe.

      Chuyện này cũng chỉ có Hải Ba có thể làm cho thỏa đáng.

      Quả nhiên Hải Ba nghe xong Giang Tiểu Tây ..., cười hì hì đáp ứng: " có chuyện gì, em làm. Chị dâu trở về chờ tin , bảo đảm chị vừa lòng. Em khi dễ họ, cũng trở thành người lừa đảo phải ?"

      Giang Tiểu Tây gật đầu, biết ta nghe ý của , bất quá vẫn là quên dặn ta: "Bồi thường cho ông ta hai vạn cũng phải nhiều, tiền tôi đưa trước cho cậu."

      Hải Ba hoảng sợ, xua tay: "Đừng, các em mà biết được nhất định mắng em, tiền đó em bỏ ra, em còn muốn tiền của ông ta kìa, tại em thay chị dâu xử lý việc này sao có thể mặt dày lấy tiền? Chị dâu coi như chừa cho em chút mặt mũi , thành toàn em lần!"

      lại thở dài, lại cúi đầu, khiến cho trong quán, vài người che miệng cười trộm, Giang Tiểu Tây sợ nhất loại chuyện tình này, đành phải uy hiếp : "Hải Ba, nếu cậu mà nhận..., về sau tôi tới tìm giúp nữa!"

      Hải Ba cười khổ: "Chị dâu là, là. . . . . ." ta nhận lấy tiền, hướng Giang Tiểu Tây cam đoan: "Mặc kệ như thế nào, chuyện này nhờ em, nhất định làm tốt."

      Giang Tiểu Tây yên tâm rời , quay về cửa hàng bán hoa, ngồi trong chốc lát, cũng còn tâm tư buôn bán, liền sớm đóng cửa, cho Lan Lan trở nhà nghỉ ngơi sớm chút.

      Giang Tiểu Tây suy nghĩ, trong nhà còn thiếu vài thứ, lại tới công ty bách hóa mua đồ dùng.

      Đủ loại kiểu dáng tinh xảo, quần áo trẻ con đáng vô cùng, trái chọn phải chọn, mọi thứ đều luyến tiếc muốn buông.

      phỏng chừng Lưu Yến cũng chuẩn bị đồ dùng trẻ con, nhưng đối với người nhìn thấy những vật này liền , cuối cùng vẫn là chọn lấy hai túi lớn.

      Thời điểm tính tiền, nhân viên cửa hàng vui rạo rực, giúp mang hai túi to đến tận cửa.

      Giang Tiểu Tây xem đồng hồ, Điểm Nhi chuẩn bị tan học, liền mở xe đến trường đón Điểm Nhi.

      Điểm Nhi sau khi lên xe, nhìn thấy chỗ ngồi có hai túi đồ lớn, tò mò hỏi: "Ma ma, đây là mua cho ai vậy?"

      Giang Tiểu Tây hướng Điểm Nhi cười cười: "Con còn nhớ dì Lưu ? Dì sắp sinh cục cưng. Hôm nay dì Lưu liền ở nhà chúng ta."

      Điểm Nhi vui vẻ vỗ tay: " sao? tốt quá! Con thích nhất tiểu bảo bảo. Ma ma chúng ta nhanh về nhà."

      Điểm Nhi đường hưng phấn phải hỏi này hỏi kia, trong chốc lát còn muốn dừng xe, cũng phải mua quà tặng.

      Giang Tiểu Tây với Điểm Nhi, "Con có thể mát xa cho dì Lưu, dì tại mang thai rất vất vả, rất cần người giúp dì ấy xoa bóp.

      Điểm Nhi nghĩ nghĩ : "Ma ma, lúc con ở trong bụng ma ma, là ba ba giúp ma ma mát xa sao?"

      Giang Tiểu Tây chợt nhớ lại, khi đó mang thai, hai cái đùi sưng còn giống đầu gỗ, Tôn Hạo Chí luôn xoa bóp chân cho , chậm rãi mát xa, đến khi cảm thấy máu theo lòng bàn chân chậm rãi lưu thông, quay về trái tim, như vậy sưng tấy đau nhức mới có thể giảm bớt, đặc biệt đến hậu kỳ mang thai, mỗi ngày chỉ có lấy cái tư thế này mới có thể bình yên vào giấc ngủ.

      Điểm Nhi cho là nghe thấy, lại hỏi lần: "Là ba ba giúp ma ma mát xa sao, ma ma?"

      Giang Tiểu Tây mới gật đầu : "Đúng vậy, là ba ba giúp ma ma mát xa. Bất quá chú Hổ Tử lại nằm viện, có người giúp dì Lưu mát xa, cho nên Điểm Nhi có khả năng giúp đỡ dì Lưu mát xa ?" Điểm Nhi thống khoái đáp ứng: "Được! Con tới giúp dì Lưu mát xa."

      Điểm Nhi thiện lương như vậy, khỏi mỉm cười: "Điểm Nhi thực ngoan."

      Rất nhanh lái về đến nhà, làm kinh ngạc, trong ga-ra lại có xe của Tôn Hạo Chí.

      biết trở về, nhưng nghĩ tới có thể về sớm hơn bọn họ.

      Điểm Nhi cũng nhìn thấy xe của Tôn Hạo Chí, rất vui vẻ : "Ma ma xem, xe ba ba!"

      Giang Tiểu Tây dừng xe, mang túi đồ vừa mua, Điểm Nhi đeo cặp sách chạy đến phía trước, kêu: "Ba ba, con trở về!"

      Điểm Nhi mở cửa, xông vào.

      Giang Tiểu Tây ở sau lưng Điểm Nhi vào phòng, thấy Lưu Yến đoan đoan chính chính ngồi sô pha ở phòng khách, bên kia Tôn Hạo Chí cùng với cố ấy cái gì đó.

      Bọn họ nghe thấy thanh của Điểm Nhi, ngẩng đầu nhìn lại, đồng thời lộ ra tươi cười.

      Bất đồng là, Tôn Hạo Chí là sủng nịch tươi cười với Điểm Nhi, mà Lưu Yến như trút được gánh nặng mà cười.

      Giang Tiểu Tây biết Lưu Yến có chút sợ hãi Tôn Hạo Chí, ấy ở bên ngoài nghe qua ít " tích" của Tôn Hạo Chí, đối với thanh danh của rất kiêng kị.

      Vì giảm bớt khẩn trương cho ấy, Giang Tiểu Tây lập tức hướng Lưu Yến cười : "Yến nhi, thế nào, nghỉ ngơi tốt chưa?"

      Lưu Yến xoa xoa hai tay muốn đứng lên, bị Giang Tiểu Tây giành trước từng bước đè lại, ấy khách khí : "Rất tốt, chị Tiểu Tây. Tôn sớm trở lại, em ở phòng ngủ cũng biết."

      Giang Tiểu Tây cười cười buông lưu Yến ra: "Vậy là tốt rồi. Đây là mua cho em và đứa . Chị trước bỏ vào phòng em nha, quay lại chúng ta lại chuyện."

      Lại quay đầu hướng Điểm Nhi : "Điểm Nhi, con chào hỏi dì Lưu chưa?"

      Điểm Nhi ôm cổ Tôn Hạo Chí, ngồi ở gối , nghe xong lời của Giang Tiểu Tấy liền le lưỡi, trượt xuống dưới, đứng quy củ, hướng Lưu Yến : " Dì Lưu tốt!"

      Lưu Yến cười kéo Điểm Nhi qua, : "Đây là Điểm Nhi, lớn như vậy. Còn nhớ dì Lưu ?"

      Điểm Nhi ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Tây, lại nhìn Lưu Yến, có hiểu biết : "Con Nhớ dì Lưu, con còn nhớ chú Hổ Tử, hai nhười tặng cho con Baby, còn ở phòng của con."

      Lưu Yến kinh ngạc nhìn Điểm Nhi: "Khi đó con vẫn còn , liền nhớ nhiều chuyện như vậy sao?"

      Giang Tiểu Tây cười : "Con bé nhớ mọi chuyện, trí nhớ còn tốt hơn cả chị." Lại hướng Điểm Nhi : "Điểm Nhi cầm cặp sách lên , trước tiên viết xong bài tập, lát nữa ma ma xuống kiểm tra."

      Tôn Hạo Chí nhận lấy : "Ba ba mang giúp Điểm Nhi."

      Vì thế, Tôn Hạo Chí tay nắm tay Điểm Nhi, tay nhấc túi sách hướng lầu , vừa vừa hỏi: "Điểm Nhi, sao cặp sách của con lại nặng như vậy? Con sao có thể xách được đây?"

      Điểm Nhi tự hào : "Con xách được, con còn có thể đeo cặp sách, mang theo giày trượt băng lên lớp. . . . . ." Giang Tiểu Tây hướng Lưu Yến cười cười, ý bảo ấy đừng sợ, theo phía sau Tôn Hạo Chí và Điể Nhi lên lầu thay quần áo.

      Giang Tiểu Tây vào phòng ngủ cầm quần áo ở nhà thay, lại ngồi xuống đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa.

      Tôn Hạo Chí tiếng động đẩy cửa phòng ra tới, tà tà tựa vào áo ba-đờ-xuy cửa hàng xem ta chải đầu.

      ở trong gương quét mắt nhìn cái, thấy bộ muốn lại thôi, liền quay tới nhìn thẳng , tâm bình khí hòa đối với : "Trong nhà có khách, tôi ầm ỹ với . Lưu Yến có thể ở nhà vài ngày, chúng ta liền tận lực quấy rầy của ấy."

      Tôn Hạo Chí tới, ngồi ở bên giường, khuỷu tay đặt tại chân dài, hai tay giao nhau, do dự với : "Tiểu tây, có chuyện gì..., có thể trực tiếp với tôi."

      Giang Tiểu Tây nghi ngờ theo dõi trong chốc lát, đột nhiên hiểu được, ám chỉ , muốn cầu hỗ trợ giải quyết chuyện tình của Lưu Yến. đứng lên, thẳng thắn với : "Tôi để Hải Ba xử lý. Lưu Yến là chị em tốt của tôi, tôi muốn ấy chịu thiệt, cũng muốn ấy gặp nhiều phiền toái hơn. hiểu?"

      Tôn Hạo Chí nháy mắt biểu tình cứng đờ, theo sau thở dài : "Được rồi. Tùy em vậy, em cao hứng là tốt rồi."

      Hơi trễ, bốn người ngồi xuống ăn cơm chiều, Điểm Nhi muốn ngồi ở bên cạnh Tôn Hạo Chí, Tôn Hạo Chí ngừng cho gắp cho con bé rau, kỳ Điểm Nhi hoàn toàn cần người chăm sóc, nhưng là Tôn Hạo Chí cảm thấy Điểm Nhi ăn được nhiều, mang hết đĩa đĩa to đặt trước mặt Điểm Nhi, chính mình lại cơ hồ chưa ăn cái gì.

      Giang Tiểu Tây vội vàng đặt đĩa rau trước mặt Lưu Yến, Điểm Nhi từ trước đến nay sợ trời sợ đất, nhưng ngồi cùng bàn ăn cơm với Tôn Hạo Chí lại sửng sốt đem con bé trở nên giống cái tiểu tức phụ bị khinh bỉ.

      gắp khối thịt bò, đặt vào bát của Lưu Yến: "Ăn nhiều vào."

      Lại đựng bát canh sườn bí đao đặt ở trước mặt ấy: "Ăn bí đao có thể tiêu bệnh phù ."

      Lưu Yến vừa ăn vừa : "Chị Tiểu Tây, em tự mình gắp."

      Giang Tiểu Tây xem Lưu Yến ăn ngon, trong lòng cũng cao hứng, lại cúi đầu xem trong bát chính mình, biết khi nào hơn lên miếng bó.

      dùng khóe mắt ngắm Tôn Hạo chí, bề bộn giúp Điểm Nhi gắp sườn.

      Vì thế, lặng yên ăn hết đồng thịt bò kia.


      Chương 4: Ngày lóe sáng

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Đêm đó, Giang Tiểu Tây và Lưu Yến chuyện tới khuya, đơn giản cả hai nằm chết dí giường phòng cho khách.

      "Chị Tiểu Tây, Tôn tại rất có phong cách của đại ca!" Lưu Yến .

      Giang Tiểu Tây phốc xích bật cười: "Cái gì mà phong cách của đại ca?"

      Lưu Yến nghiêng người, lấy tay chống đỡ đầu, ngạc nhiên trợn to hai mắt: "Chị biết địa vị giang hồ của Tôn cao như thế nào hả? Năm đó những người cùng ấy nổi danh chỉ còn ấy và hai người Hà Đông, Lý Dũng. là người giang hồ, nhắc tới Tôn có ai là phục. như thế, Tôn tại chính là đại ca số được công nhận của thành phố này! Lý Dũng tuy rằng ngoan, cũng trượng nghĩa như Tôn, thể làm cho mọi người phục, chỉ có thể xếp hạng thứ hai!" Lưu Yến trong mắt tựa hồ có điểm sùng bái.

      Giang Tiểu Tây thở dài: "Đây cũng phải là chuyện gì tốt!"

      Lưu Yến đẩy phen: "Chị Tiểu Tây, chị hiểu. Lấy địa vị Tôn hôm nay, có chuyện gì mà ấy giải quyết được? Chị theo Tôn, cho dù phải muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cũng là vinh hoa phú quý, như thế nào tốt?"

      Giang Tiểu Tây bất đắc dĩ cười, để tay ở sau ót, sau lúc lâu mới : "Yến nhi, em còn hiểu chị sao? Chị cần cái đó sao? Chị muốn là an ổn gia đình bình thường, nhưng, điều đó ta hoàn toàn thể cho chị."

      Lưu Yến nhíu lông mày, đối với lời của Giang Tiểu Tây cho là đúng: "Như thế nào an ổn? Chị lo lắng có người trả thù? Có ai ăn tim gấu gan báo muốn chết? tại Tôn cũng tự mình động thủ, cảnh sát cũng có lý do tìm đến ấy gây phiền toái!"

      Giang Tiểu Tây biết Lưu Yến hiểu được cảm nhận của , làm sao lo lắng.

      sợ là thể cho Điểm Nhi cuộc sống bình thường, hi vọng Điểm Nhi có thể như mọi đứa bình thường, có cuộc sống tự do tự tại. muốn mỗi lần phát sinh gió thổi, liền cần bảo vệ đưa con bé đến trường, hoặc là thời điểm có cảnh sát tới nhà bắt người, cũng hy vọng ban đêm điện thoại vang ngừng, có người tới cửa....

      Rất nhiều việc, muốn Điểm Nhi biết. vất vả mới có thể bảo vệ tâm hồn thuần khiết của Điểm Nhi.

      càng sợ thân phận Tôn Hạo Chí khiến con bé kỳ thị, nếu những gia đình khác biết Điểm Nhi là con của Tôn Hạo Chí, có thể cho con của bọn họ chơi đùa với Điểm Nhi? Con bé ở trường học có thể được đối xử bình thường sao? , tiền tài nhiều hơn nữa, địa vị cao tới đâu, với đều có ý nghĩa.

      Quan trọng là Điểm Nhi hạnh phúc.

      Lưu Yến thấy Giang Tiểu Tây lời nào, liền hạ giọng thử thăm dò, hỏi : "Chị Tiểu Tây, chị, có phải hay còn suy nghĩ đến Diệp Phi?"

      Diệp Phi, nghe thấy tên Diệp Phi, tâm của Giang Tiểu Tây trận đau đớn, giống như miệng vết thương nho vỡ ra, nhanh chóng mở rộng, thẳng đến cả trái tim dần vỡ nát, biến thành bột phấn.

      còn nghĩ đến ta sao?

      Muốn trả lời thế nào?

      ai có thể thể biết, cố gắng bao nhiêu để khắc chế bản thân nghĩ đến ta nữa, hồi tưởng lại những ngày tháng hai người còn bên nhau, những thứ kia lóe sáng, phát ra ánh sáng, sưởi ấm cuộc sống của .

      đau khổ đè nén chính mình, nản lòng trải qua cuộc sống đáng buồn này.

      Bởi vì sợ hãi, sợ chính mình khi thả lỏng cảnh giác ở trong mộng kêu tên ta, sợ đầy cõi lòng hi vọng, mở mắt ra lại phát người bên cạnh phải ta, sợ khắc chế được đối với ta tưởng niệm liều lĩnh bỏ chạy đến bên cạnh ta, sợ dục vọng của hủy diệt tất cả, mang đến cho mọi người tai nạn!

      Cho nên, sao có thể nghĩ đến ta?

      tình nguyện chết lặng trong hồ đồ, chỉ có như vậy mới có thể bị dày vò.

      phải ta, phải bởi vì cần ta, mà lại là, bởi vì ta, mới chịu rời xa ta, chỉ có như vậy, ta mới có thể sống tốt, mới có dũng khí đối mặt với vận mệnh tàn khốc.

      biết ta ở bên kia thành phố này, đối với ta, lựa chọn làm cho mình quên , chưa bao giờ lén gặp ta, chưa bao giờ cố ý hỏi thăm tình hình gần đây của ta, đối với ta, có thể cảm nhận được ta vẫn sống tốt, cùng ta sống trong cùng thành phố, như vậy như vậy đủ rồi.

      thể cầu nhiều hơn.

      đem toàn bộ tình cảm đặt người Điểm Nhi, tính mạng của dùng việc đó để kéo dài, có lẽ cũng quá tệ. . . . . .

      Giang Tiểu Tây cảm thấy Lưu Yến nắm tay , đầu ngón tay mềm mại ôn nhu, ấy nhàng với : "Chị Tiểu Tây, ra , mạng của chị cũng thực khổ. người tâm lớn như vậy, thể hạ xuống người, làm sao có thể ở chung với người khác đây? Em và Hổ Tử tuy rằng ngày ngày trôi qua, đối với chúng em trong lòng đều chỉ có đối phương. sợ theo ấy ăn cháo, em cũng vậy cảm thấy là cháo bào ngư. Nhưng chị lại giống, chị là ăn sơn hào hải vị cũng có tư vị! Nếu phải vì đứa bé Điểm Nhi kia, em nghĩ chị sớm chịu nổi ."

      Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: ***************.com

      Buổi chuyện này, Giang Tiểu Tây đã rơi rất nhiều nước mắt.

      Yến Nhi biết, Hổ Tử cũng biết, chuyện giữa và Diệp Phi bọn họ thấy tận mắt chứng kiến, cũng bởi vì như thế, trong lòng Giang Tiểu Tây, bọn họ trở thành thân nhân vô cùng quan trọng.

      Giang Tiểu Tây cầm lại tay Lưu Yến, bỏ vào chăn, nói với nàng: “Quá muộn rồi, ngủ . Hôm nay chị ngủ ở chỗ này với em.”

      Lưu Yến ngáp một cái, cười hì hì nói: “Tốt, đã lâu chưa ngủ cùng chị Tiểu Tây.”

      Giang Tiểu Tây tắt đèn, nằm xuống, dần dần ngủ.

      Mở mắt ra bên người là một mảnh mông lung, đợi cho sương mù tán , Giang Tiểu Tây giống như trở lại những năm tháng trước kia, thấy mình còn trẻ, đứng một mình sân tập thể dục, màu trắng váy liền áo, giày da vàng nhạt, viền màu xanh, tất chân màu trắng, tóc đen mềm mại thả vai, vài sợi tóc bị gió nhẹ thổi bay.

      giơ tay lên, vén sợi tóc ở thái dương ra sau tai, bàn tay nhỏ gầy trắng noãn, mu bàn tay mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu lam nhạt, mười ngón tay thon dài, móng tay nhọn nhọn, sáng bóng như ngọc trai.

      Chẳng biết tại sao, nhìn rõ khuôn mặt đó.

      Vì thế ́ gắng tới gần, đột nhiên, há mồm nói: “Diệp Phi!”

      Chỉ một thoáng, dung nhập thân thể của khi còn trẻ, xuyên thấu qua mắt của khi đó, nhìn thấy một thiếu niên cao lớn đứng trước mặt , áo sơ mi trắng phản chiếu ánh mặt trời, cả người trong vòng ánh sáng.

      Dưới tóc ngắn gọn gàng của ta, hạ là cái trán rộng lớn tuấn lãng. Đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, khóe miệng đẹp thoáng cong lên, ta đối với mỉm cười ôn nhu: “Giang Tiểu Tây, đưa em về nhà.”

      đứng lên, kéo kéo mép váy, sóng vai với ta.

      ̉ng trường sắp đóng rồi, bên cạnh ̉ng lớn của trường có một cái ̉ng nhỏ, Diệp Phi đẩy cửa ra, đột nhiên một cây gỗ đánh vào đầu của ta, máu tươi ồ ồ chảy xuống, áo sơ mi trắng nhuộm thành một mảnh đỏ sẫm.

      Giang Tiểu Tây hét lên một tiếng, che mặt.

      Bên cạnh có người đẩy : “Chị Tiểu Tây! Là sao vậy?” Là Lưu Yến.

      Tỉnh mộng.

      Giang Tiểu Tây ngồi xuống nói với ấy: “ có gì, là mơ thôi. Em ngủ . Chị uống nước.”

      Trong bóng đêm Lưu Yến “Vâng” một tiếng, hướng bên trong lật mình một cái, lại ngủ thật say.

      Giang Tiểu Tây vén chăn lên xuống giường, mở cửa, mở đèn tường trong phòng khách, ánh sáng hơi yếu, có chút độ ấm nào, khép kín áo ngủ người, vào phòng bếp rót nước.

      Theo cửa sổ nhìn ra ngoài, là một bụi hoa sắc vi, đóa hoa màu vàng lẳng lặng nở rộ.

      Xuyên thấu qua bụi cỏ, nhìn thấy xe Tôn Hạo Chí lẳng lặng hoạt động, mở đèn xe, xe tiếng động dừng lại.

      ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức vách tường, hai giờ rạng sáng.

      Thật ra thì Giang Tiểu Tây cần đoán cũng biết lén lút muốn chỗ nào, chỉ là nói ra mà thôi, có ý trí.

      Như Lưu Yến nói, tâm của còn có một người khác, nơi đó còn có chỗ cho Tôn Hạo Chí sao?

      muốn nơi nào thì nơi đó , có lẽ đây cũng là một loại công bằng.

      Trở lại phòng khách, thấy Tôn Hạo Chí, thuốc lá và cái bật lửa đều ở bàn trà, liền thuận tay cầm lên một cây đốt, sau đó chậm rãi ngồi vào sô pha.

      đã nhớ rõ mình là khi nào thì học hút thuốc.

      Là sau khi chia tay Diệp Phi?

      Còn là lần đầu tiên sau khi kết hôn, thời điểm Tôn Hạo Chí ra ngoài lêu lổng?

      Trước kia Giang Tiểu Tây ghét nhất phải đợi lâu ở quán rượu, ra ngoài, tóc sẽ dính đầy mùi thuốc lá, Diệp Phi luôn nói với , quan hệ, về nhà giúp em gội đầu.

      Diệp Phi thích nhất mái tóc dài của , ta thường đem ngón tay xuyên qua tóc của , sau đó đem lọn tóc vòng ở đầu ngón tay đảo quanh, ép đáp ứng, vĩnh viễn được cắt.

      Giang Tiểu Tây cuối cùng là cưới đối với ta nói, nếu một ngày rời xa em, em sẽ cắt tóc, sẽ để dài.

      Nhưng mà, khi bọn họ chân chính chia lìa, Giang Tiểu Tây thế nhưng có cắt tóc ngắn, ngược lại, vẫn duy trì một kiểu tóc, thậm chí vẫn là chiều dài ấy.

      Có lẽ, ở trong tiềm thức của Giang Tiểu Tây, vẫn hy vọng có thể ở nơi nào đó gặp được ta, nếu như có thể gặp nhau, hi vọng ta vẫn là người ngày xưa mà từng biết.

      Ngẫm lại Giang Tiểu Tây tự thấy mình còn thật là khờ, thật buồn cười, sau mười mấy năm làm sao có thể như ngày xưa đây? mười mấy năm trước đây, có quanh năm đều nhíu mày, hai mắt có ảm đạm có ánh sáng, lại càng có biểu tình châm chọc, vẻ mặt lạnh nhạt.

      Đúng vậy, thay đổi nhiều như vậy sao?

      Giang Tiểu Tây phun ra một vòng khói, xem nói chậm rãi lớn lên, trở thành nhạt, cho đến khi biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      Nhớ lại, một ngày đó rồi sẽ giống như sương khói tan biến mất, lưu một chút dấu vết.

      Diệp Phi, cuối cùng cũng sẽ quên

      Giang Tiểu Tây và Diệp Phi là bạn học trung học, và ta cùng nhau tranh cử ban ủy, sau lại là ta lên làm lớp trưởng, là ủy viên học tập.

      Khi đó Giang Tiểu Tây có thể nhẹ nhàng đứng thứ nhất cuộc thi, đem tên thứ hai bỏ xa phía sau, bị đưa tham gia các loại cuộc tranh tài, áo điếm, thi đua vật lý, diễn thuyết ngữ, lần lượt từng cái giấy khen một cầm về nhà, dán đầy cả mặt vách tường.

      Sách của Giang Tiểu Tây được đặt ở phòng truyền thống của trường, viết văn thì trở thành bài văn mẫu biên vào tập san của trường, mỗi học kỳ mang ba cái bằng học sinh giỏi về cho ba ba, ông dương dương đắc ý, đến công hội lĩnh một trăm đồng tiền thưởng cho , còn thưởng thêm cho một trăm nữa.

      Giang Tiểu Tây chỉ là con gái của một gia ̀nh công nhân bình thường, nhưng lại lấy được sủng ái bất luận kẻ nào cũng thể so với .

      Mà khi đó, Diệp Phi cũng chỉ là thiếu niên mọi người thích, môi hồng răng trắng, khí bừng bừng.

      ta có loại khí chất nhẹ nhàng khoan khoái minh lãng, đối với mỗi người đều thân thiện lễ độ, chân thành thẳng thắn.

      ta là ngôi sao ở trong trường học, các loại xã đoàn hoạt động đều thể thiếu thân ảnh của ta, biết ta lấy đâu ra thời gian mà học tập, nhưng thành tích của ta thực sự kém, trong trường học duy nhất có thể áo sổ thi đua chống lại cũng chỉ có duy nhất ta.

      Nhà của bọn họ bối cảnh tương đương, cha mẹ đều công tác ở xí nghiệp quốc doanh, ngay cả chỗ ở cũng bất quá cách xa nhau mấy nóc nhà.

      học, tan học đường thường xuyên gặp nhau, ta luôn từ phía sau nhẹ nhàng chạy tới, sang sảng nói: “Giang Tiểu Tây, bạn đường chậm như vậy, lại muốn đến muộn!”

      Sau đó cầm lấy cặp sách của , chạy đến phía trước , một bên quay đầu hướng nói: “Mình trước giúp bạn cầm túi sách, bạn nhanh một chút theo kịp!”

      Giang Tiểu Tây bình thường sẽ vội vàng đuổi theo, thở hồng hộc đạp cửa xông vào phòng học, sau đó liền đỏ mặt phát hiện các bạn cùng lớp đều ngẩng đầu nhìn cười.

      Diệp Phi đã đứng ở bục giảng chuẩn bị sớm một chút tên, hắn hướng nháy mắt, chỉ vào chỗ ngồi của nói với mau vào .

      Khi đó, đặt ở trước mặt chúng ta là cuộc sống ngọt nào tốt đẹp, giống như hộp nước trái cây.
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :