1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc chiếm người tình ngọt ngào - Hà Vũ(Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]


      ĐỘC CHIẾM NGƯỜI TÌNH NGỌT NGÀO

      Editor: Miu, Lam Lam


      Thể loại: đại, He


      Độ dài: 10 chương +1 ngoại truyện

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Nội dung giới thiệu vắn tắt:

      Dạy dỗ đàn ông nghe lời, chút quyến rũ khi họ giận dữ, muốn cho,

      Quản giáo phụ nữ dễ bảo, thương khi còn nhiều khí phách, nghĩ muốn liền cho.

      Lạc Dịch, giám đốc điều hành " Tập đoàn Lôi Đình", trò chơi nam nữ phải thú vui của ,

      Cho dù xuất chúng hơn người, nhưng phụ nữ đưa đến trước cửa cũng để vào mắt,

      Chỉ vì từ trước đến nay luôn có cái đầu bình tình, kể cả có người ngồi ở trong lòng cũng loạn

      Chưa bao giờ có ai mê hoặc được , nhưng sau khi liếc thấy thiếu nữ ngây ngô, biết mình động tâm mất rồi.

      rất đẹp, đẹp tỳ vết, độc chiếm tâm tình của , dạy nhiều năm sau khi gặp lại,

      Tâm sớm thất lạc từ lâu, bắt đầu giở thủ đoạn xấu, chỉ vì muốn đến gần .

      Tô Hợp hoan, bởi vì từ mẹ bỏ ba theo người khác, nên luôn có tư tưởng thể tin vào tình nam nữ,

      Bởi vì có người dạy , khi đàn ông nhắm trúng mục tiêu, cũng như săn bắt đối tượng

      , đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn lớn, lại cuồng ngạo muốn theo đuổi ,

      Đây giống như lời nguyền khiến chạy cũng thoát được. Nhưng khi lần đầu tiên thấy bị thương,

      Là lúc cùng người đàn ông du lịch, lạnh lùng điên cuồng đánh nhau với người khác, còn hôn ,

      Như dấu ấn, khiến hoảng loạn lung lay. Cho rằng chỉ đùa bỡn mình,

      Cho nên hoá thân thành công chúa mặc váy hoa chạy theo người đàn ông, trong lúc đó lại bắt gặp bị thương lần nữa,

      Lúc này, cấp cho dấu ấn, phải là môi, mà là thân thể chưa bao giờ bị xâm chiếm của ,

      phản kháng, làm như thấy, nhốt giường mà hưởng thụ, ,

      muốn , phải cho, mà độc chiếm của , ít nhất là cả đời...


      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Thuyhyukhae thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1:

      Quốc lộ Ngưỡng Đức là đường chủ yếu dẫn đến núi Dương Minh ở Đài Loan, biệt thư nhà họ Chu nằm ở đoạn đường đó, đêm nay nơi này rất náo nhiệt, khách mời đứng đầy ở đại sảnh.

      Chủ tịch Chu Thế Nghiêu đưa xí nghiệp "quốc tế Thượng Hoa" ra thị trường thế giới mở tiệc đãi khách trong khu nhà cao cấp của mình, để mừng tiệc sinh nhật cho hai đứa con sinh đôi mới du học từ Pháp về.

      Chủ nhân ở nơi này là vợ chồng nhà họ Chu, người họ mặc bộ quần áo sang trọng xuất trong đại sảnh, tay họ bưng ly rượu, khuôn mặt tươi cười vui vẻ qua chào hỏi mọi người. Lúc này, mọi người đều hướng về phía người quan trọng nhất trong bữa tiệc ngày hôm nay, con của nhà họ Chu - Chu Thiểu Đình, nét mặt toả sáng, khoác người bộ lễ phục màu hồng nhạt được làm bằng vải chiffon do đích thân nhà thiết kể nổi tiếng ở Paris may cho, vui vẻ tán gẫu cùng mấy người bạn của mình.

      "Thiểu Đình, tại sao thấy chị của cậu đâu?" người bạn trong số đó hỏi.

      "Chị tớ ý hả, bởi vì người chị ấy thầm thương trộm nhớ người nhưng người ấy tới cho nên tâm tình tốt, bây giờ chắc chị ấy lầu!" Chu Thiểu Đình cười trả lời.

      Con đầu của nhà họ Chu - Chu Thiểu Tịnh, khi còn du học ở nước ngoài, vô tình gặp được tổng giám đốc tập đoàn "Lôi Đình" - Lôi Ngự Phong. Sau này khi Lôi Ngự Phong về nước thừa kế gia sản của ba để lại, người luôn luôn ham thích cuộc sống ở nước ngoài như Chu Thiểu Tịnh lại trở về theo, người sáng suốt bao giờ cũng có thể đoán ra được tâm tư tại của đại tiểu thư nhà họ Chu này, đáng tiếc vị tổng giám đốc kia luôn thờ ơ với ấy.

      "Thiểu Đình, ba cậu đối xử với cậu tốt nha, đặc biệt tổ chức bữa tiệc sinh nhật lớn như vậy cho cậu, phải khiến người ta hâm mộ đó!" mặc lễ phục màu tím với vẻ mặt hâm mộ .

      "Đúng đó, Phỉ Phỉ đúng, nếu tớ cũng có được người ba như cậu tốt biết mấy." mặc quần áo nữ sinh bình thường chen miệng vào .

      "A. . ." Chu Thiểu Đình cười , nhưng đáy mắt lại lên vẻ kiêu ngạo đắc ý che giấu được.

      "Amy, người ba giàu có, về sau vẫn có thể lấy người chồng giàu mà." có tên Phỉ Phỉ trêu ghẹo .

      "Liệu con rùa có mắc mưu ?" Nữ sinh có tên Amy cười hì hì : "Tớ này, gả cho người giàu có chẳng bằng gả cho người hoàn mỹ, có thể đem đến cho nhân loại những thành tựu lớn, giống như ba ba của Thiểu Đình ấy, hai người cùng nhau hợp lại thành giang sơn. . ."

      " cũng đúng." Chu Thiểu Đình cười cười, quay sang chuyện với người bên cạnh.

      Bị tỏ ra lạnh nhạt mấy người đều trừng mắt nhìn Amy, ai mà chẳng biết Chu phu nhân bây giờ là vợ hai của ba ba Thiểu Đình, khi mẹ mất bà ta mới bước vào cửa, như vậy làm sao Thiểu Đình có thể thích người phụ nữ này được đây?

      ở trong bầu khí lúng túng khó xử, bỗng nhiên ở cửa có môt người đàn ông trẻ tuổi bước vào làm rời tầm mắt của mọi người.

      cao to tuấn dật, ánh mắt hời hợt, chiếc mũi cao thẳng đỡ lấy cái gọng kính đeo, mơ hồ tản ra hơi thở lạnh lùng. người khoác bộ tây trang hiệu Armani, thắt caravat màu xanh đậm, đôi giày da sáng bóng, cả người toát lên vẻ lạnh nhạt xa cách, lại có vài phần cao nhã.

      Người mới đến có năng lực lớn khiến mọi người phải chú ý, giống như tất cả mọi ánh mắt đều đặt người .

      " ta là ai vậy?" Chu Thiểu Đình di chuyển ánh mắt, giọng thầm với Phỉ Phỉ.

      "Cậu vừa từ nước ngoài trở về nên biết, đó là Lạc Dịch - Giám đốc điều hành tập đoàn Lôi Đình, ta là mẫu người lý tưởng của mọi người đó, ta vẫn còn độc thân đấy! ngờ ở ngoài đời ta còn đẹp hơn ở báo!"

      "Chính là ta sao? ta chỉ là giám đốc điều hành trẻ tuổi nhất nay, hơn nữa còn là giám đốc điều hành ' tập đoàn Lôi Đình'. Ngẫm lại xem, tuổi trẻ như vậy lại có thể ngồi vào vị trí này, còn có khuôn mặt đẹp trai, ở đời này, loại đàn ông có chất lượng như vậy sắp tuyệt chủng hết rồi ấy!" Nữ sinh bên cạnh cũng che dấu nổi cảm giác kích động..

      "Tớ rất muốn có mối quan hệ với ta !"

      "Cậu là đồ háo sắc! Khà khà. . ."

      đám tiểu thư thầm với nhau, xì xào bàn tán, ánh mắt ái mộ ngừng lưu chuyển người đàn ông kia, Chu Thiểu Đình hé miệng cười, đem những lời này thu hết vào trong tai.

      "Giám đốc Lạc bớt chút thời gian quý báu để tới chơi, làm vẻ vang mặt mũi cho kẻ nghèo hèn này rồi." Vẻ mặt Chu Thế Nghiêu vui sướng, vội vàng dắt bà xã ra nghênh đón.

      Tuy rằng có gửi thiếp mời đến 'Tập đoàn Lôi Đình', nhưng ông bao giờ nghĩ Lạc Dịch đến tham dự bữa tiệc này, tuy rằng Chu Thế Nghiêu cũng là người giàu có, nhưng so với 'Tập đoàn Lôi Đình' lừng lẫy, muốn có mối quan hệ, cũng phải có tôn ti trật tự.

      "Chu tiên sinh khách khí rồi, tại tổng giám đốc Lôi ở nước ngoài, thể trực tiếp đến chúc mừng, đặc biệt căn dặn tôi mang chút quà mọn đến đây, mong Chu tiên sinh thứ lỗi." Lạc Dịch khách sáo bắt tay đối phương.

      "Vừa rồi Thiểu Tịnh mới nhắc tới tổng giám đốc Lôi." Chu phu nhân cười : " tại có thể nhận được quà của tổng giám đốc Lôi, nhất định nó rất vui, tôi phải gọi nó ngay mới được."

      Sau khi Chu phu nhân rời , lập tức tất các nhân vật có tiếng trong thương trường lại chào hỏi Lạc Dịch, mọi người chuyện nhao nhao như buôn bán.

      "Ba ba, vị này là. . ." Chu Thiểu Đình tới, cánh tay khéo léo để vai Chu Thế Nghiêu.

      "À, ba ba giới thiệu với con, vị này là giám đốc Lạc ." Chu Thế Nghiêu ân cần : "Giám đốc Lạc, đây là Thiểu Đình - đứa con thứ hai của tôi, vừa mới lưu học từ nước Pháp trở về."

      "Tiểu thư Chu, hạnh ngộ. (may mắn được gặp nhau)" Lạc Dịch lễ phép gật gật đầu.

      "Ngài khoẻ, Lạc tiên sinh." Chu Thiểu Đình nâng lên nụ cười rực rỡ.

      Yến hội tiếp tục, kèm theo những khúc nhạc duyên dáng, mọi người thoải mái chè chén, hưởng thụ thời gian nhàn nhã này.

      muốn chuyện phiếm với tiểu thư Chu nên lấy lí do tiếp chuyện để tránh, Lạc Dịch bưng ly rượu, lễ phép cự tuyệt vị tiểu thư xinh đẹp bắt chuyện với mình, vào góc.dღđ☆L☆qღđ

      Nơi này khá thanh tĩnh, hơn nữa ở đây cạnh cửa sổ có rèm che làm bóng dáng cao lớn của , nếu người khác nhìn vào thấy hề hợp với đám người nhảy múa, ca hát ngoài kia.
      Nếu phải Boss ra lệnh, tranh thủ thời gian rảnh rỗi này để dự party sinh nhật nhàm chán.

      " chơi ! Kiếm lấy mấy , kể cả có xảy ra tình đêm cũng có gì sai, Giám đốc Lạc của chúng ta là người đơn lâu lắm rồi, cứ như vậy mãi tổn hại bản thân đó!"

      Trong điện thoại, Lôi Ngự Phong giảng giải đạo lý như người bạn thân lâu năm, tỉ mỉ quan tâm hoạt động cá nhân của cấp dưới, làm cho người khác biết nên mừng hay nên lo.

      Kỳ cái gọi là xã hội thượng lưu, toạc ra, chẳng qua ngoài mặt luôn luôn êm dịu, sau lưng lại luôn bàn luận chuyện thị phi của cuộc đời, bóc hết vết sẹo của người ta ra, cũng giống như hai người đàn ông đứng cách xa đây.dღđ☆L☆qღđ

      Ăn mặc đẹp, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, nhìn hai người đàn ông này có phần quen thuộc, biết nghe được mấy chuyện lung tung lặt vặt ở đâu, chạy tới đây tán gẫu. Theo lời đề tài chỉ đơn giản xoay quanh chuyện người nổi tiếng kia bao vợ bé, vị quý phu nhân nọ lén nuôi chó con chứ chẳng có gì mới mẻ.

      Hai người qua lại, nhưng đề tài lại nằm ở người bà chủ của ngôi nhà này.

      "Tôi nghe trước kia Chu phu nhân là nhân viên trong quán cà phê nào đó, hay giả?"

      "Xem như ông hỏi đúng người, chuyện này tôi biết rất ."

      "Đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nghe ."

      "Có phải ông cho rằng Chu phu nhân là người vợ độc nhất vô nhị của Chu tiên sinh đúng ?"

      "Đúng, tôi còn nghe bà ấy có mệnh vượng phu (Có nghĩa là nếu ai lấy được người phụ nữ này người chồng đó công danh thành đạt), sau khi Chu tiên sinh cưới bà ấy, lập tức tiền vào như nước."

      "Ừ, sai, nhưng chắc hẳn ông biết vị Chu phu nhân này từng kết hôn chứ?"

      "Có chuyện đó sao?"

      "Chứ sao, nhớ năm đó, thời điểm vị Chu phu nhân này còn làm việc ở quán cà phê, kết hôn cùng vị cảnh sát , sau đó sinh đứa con . Đứa con mới được mấy tuổi lúc đó cũng là lúc Chu phu nhân gặp Chu tiên sinh, hai người chỉ hận được gặp nhau sớm hơn, bao lâu Chu phu nhân ly hôn với vị cảnh sát đó, đầu tiên là theo Chu tiên sinh vài năm, sau này vị Chu phu nhân trước kia bị ốm chết, lập tức Chu tiên sinh cưới Chu phu nhân bây giờ vào cửa luôn."

      "A! Hoá ra tin đồn này là có ?"

      "Chính tai tôi nghe đại tiểu thư nhà họ Chu có thể là giả sao? Hai vị tiểu thư nhà họ Chu hề biểu sắc mặt gì trước mặt mẹ kế. Nhưng mà ông xem , năm nay Chu phu nhân bốn mươi tuổi mà vẫn còn trẻ đẹp như vậy gì ngày trước còn hấp dẫn mê người, nếu làm sao Chu tiên sinh lại đồng ý cưới người có con về làm vợ?"

      "Ha ha, đàn ông mà, đều vì nhan sắc của đàn bà cả thôi! Đứa con của Chu phu nhân đáng thương, bây giờ chắc cũng là người trưởng thành rồi!

      "Ai biết. . ."
      Chris, ThuyhyukhaeBăng Phong thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.2
      Editor : Lam

      Lạc Dịch từ từ uống rượu trong ly, quá quen với những bữa tiệc thượng lưu thế này, đối với những lời bàn tán sớm mắt điếc tai ngơ, ánh mắt uể oải nhìn ra vườn hoa bên ngoài cửa sổ to.

      Ngoài sân cây cỏ xanh um tươi tốt, toàn trồng những loại cây cao to, từ xa có thể nhìn thấy những màu sắc rực rỡ của cúc vàng, lam, trắng, những đóa hoa màu tím, còn có tường vi xinh đẹp, tùng sinh dày đặc trèo lên tường.

      lặng yên thưởng thức màn xanh thẳm dạt dào trước mắt, trong phút chốc, bóng dáng thiếu nữ bất ngờ xuất trong tầm mắt của .

      quan sát .

      bé còn rất trẻ, vóc dáng cao, dáng người thon dài thon thả, mái tóc hơi xoăn được cột cao thành đuôi ngựa, người mặc quần áo đơn giản : áo sơ mi màu xanh nhạt và quần jeans, cúi đầu đứng ở bên cạnh lùm cây dưới đèn đường.

      Nhờ ánh đèn sáng trưng ngoài đường nên Lạc Dịch có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của bé.

      Mặc dù từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, thấy ngũ quan, nhưng chân mang giày liên túc đá hòn đá màu sắc rực rỡ đường, thoáng cái lại hạ chân xuống, trong động tác mang theo vẻ tức giận và vô cùng sốt ruột, xen vào vẻ vội vàng, bất lực, buồn bã, và thể nào trút hết ra ngoài.

      Ở nơi toàn những người thượng lưu này, lại có dáng vẻ đơn giản kia, bé này…là ai?

      Bỗng dưng, hé ra đường nét ràng, gương mặt chút son phấn nhưng cực kỳ xinh đẹp động lòng người lập tức khắc sâu vào trong tầm mắt Lạc Dịch.

      Da trắng như đánh phấn, gương mặt trái xoan thanh tú; lỗ mũi thẳng có đường nét cứng rắn, lên tia quật cường; đôi mi thanh tú cong cong lại kết hợp với đôi mắt to quyến rũ, chiếc cằm tinh xảo...

      Chỉ trong nháy mắt, Lạc Dịch cũng hoàn toàn tập trung vào dung mạo của , nhưng cuối cùng vì vẻ đẹp vô cùng chói mắt của mà khó có thể dời ánh mắt.

      "Wow, mau nhìn , xinh đẹp!"

      Bên cạnh có hai người đàn ông chuyện cũng phát ra giai nhân trong sân, kinh ngạc với người kia.

      "Là ai vậy?"

      " biết, hình như chưa thấy bao giờ... Ơ, nhìn kìa, phải là phu nhân Chu sao?”

      Lạc Dịch yên lặng đánh giá bé, nghe lời này, đột nhiên ánh mắt chuyển nhanh, quả nhiên thấy phu nhân Chu xuất trong sân, vén làn váy lên, bước nhanh về phía bé.

      nhìn thấy hai người chuyện với nhau mấy câu, bỗng nhiên bé nắm tay phu nhân Chu, giống như cầu xin gì đó, nhưng phu nhân Chu cúi đầu suy nghĩ vài giây sau, kiên quyết lắc đầu, thậm chí chút do dự hất tay bé ra.

      bé mím chặt môi, hai mắt to tràn đầy bực tức và căm hận, im lặng nhìn phu nhân Chu, sau đó cũng lên tiếng nữa.

      Phu nhân Chu lại mấy câu, mở ví trong tay ra, từ bên trong tay lấy ra đồ vật gì đó như giấy đưa cho bé, bé chắp tay sau lưng đón lấy, cũng cúi đầu nhìn bà. lát sau, phu nhân Chu biết làm sao đành thở dài xoay người rời .

      mình bé đứng yên tại chỗ rất lâu, ánh mắt của nhìn xuống đất, vai gầy khẽ nhún, hai tay gắt gao nắm lại thành quyền.

      Lạc Dịch nhíu mày, dường như khóc?

      Chỉ khoảnh khắc như vậy, Lạc Dịch rất muốn tới, nhưng mà tới rồi sau đó sao?

      phải là người biết an ủi phụ nữ khóc, hơn nữa chưa từng làm quen với người khác giới nào ở những chỗ này, trong từ điển của chưa bao giờ có từ ‘mạo hiểm’.

      Cứ đứng lặng hồi lâu trước cửa như vậy, Lạc Dịch kinh ngạc nhìn bé kia, nhìn khổ sở khóc, nhìn tùy tiện lau nước mắt mặt , nhìn xoay người nhanh rồi chạy mất quay đầu lại.

      nhìn bóng lưng rời , trong lòng kinh ngạc vì cảm xúc khó giải thích này, nhớ mình từng thương tiếc bất kỳ người phụ nữ xa lạ nào.

      Người ngoài cũng biết, trong ‘Lôi Đình’, nắm giữ quyền sinh sát chính là tổng giám đốc tàn khốc, vui buồn thất thường, nhưng người thao túng cũng là là kẻ giết người thấy máu.

      được Lôi Ngự Phong dạy dỗ, kể cả chi phí cũng do Lôi Ngự Phong giúp đỡ, quan hệ của bọn họ vừa là thầy vừa là bạn, cũng là em. Trong mắt người ngoài, Lôi Ngự Phong là người chỉ huy, là người chấp hành, nhưng đôi khi, Lôi Ngự Phong là vua, lại là trợ lý phía sau.

      Bọn họ hợp lực lại khiến tập đoàn ‘Lôi Đình’ thành tập đoàn mạnh nhất, trong 8 năm ngắn ngủi, chỉ đứng vững trong giới xây dựng mà còn đặt chân vào giới tài chính, bảo hiểm, khoa học kỹ thuật, sản xuất công nghiệp điện tử, trở thành tập đoàn dẫn đầu.

      "Lạc, chúng ta chia nhau mỗi người nửa của 'Lôi Đình'." Lôi Ngự Phong chưa bao giờ là người đùa, hai lời chia nửa cổ phần cho .

      khước từ, phải mặc cả hay có dụng ý khác, cho tới bây giờ cũng chỉ là người làm công ăn lương, dù trở thành người giàu có.

      "Lạc, trời rơi xuống cậu cũng cần, đưa phụ nữ tới cửa cậu cũng cần, cậu là người tu hành sao?" Khi Quan Dạ Kỳ biết được tích từ chối vị tiểu thư hào môn, đối với việc giữ mình trong sạch và bệnh thích sạch cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      cười đáp, nếu như thích, làm gì vị trí nửa giường kia trống , tình đêm hay chuyện nổ súng ầm ầm, cho tới bây giờ đều thể lý giải, chỉ có tôn kính mà thể gần gũi, dù cho bị là có bệnh sạch hay là người tu hành cũng sao

      " để những đó ngóng trông vậy thôi sao? biết thương hoa tiếc ngọc mà!" Lên giọng tràn đầy hùng hồn, ta là thư ký nhưng cũng nhiều chuyện cảm thấy tức giận bất bình thay các nữ đồng nghiệp trong công ty: "Trong công ty lớn này biết bao người đẹp cảm mến cậu xếp hàng dài, phải cậu cũng để ý sao?”

      Nếu có khả năng, cũng đừng cho người ta hi vọng, đây là tác phong và nguyên tắc xử từ đó đến giờ của , dễ dàng mà thay đổi.

      Nhưng vốn quen biết người con trong vườn hoa Chu gia, chỉ nhìn từ xa, biết tên, tuổi, biết là hạng người gì, nhưng tận đáy lòng lại nổi lên thứ cảm xúc lạ lùng.

      nghĩ, nguyên nhân có lẽ là do đơn quá lâu.
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1 (tt)
      Editor : Lam Lam

      Nơi này là giáo đường kiến trúc Châu Âu gothic, nóc có hình chữ thập màu tối, trong đêm tối lạnh lẽo vô tình nơi này lại như ngôi sao phát ra ánh sáng lấp lánh yếu ớt nhưng ấm áp.

      Tô Hợp đứng ở cửa giáo đường, gió thổi qua nước mắt chưa khô mặt, nhớ tới lúc cha mình hấp hối, nước mắt lại ngừng trào ra.

      Cha viên cảnh sát , cả đời mặc đồng phục đeo súng tuần tra đường, ba ngày trước gặp phải nhóm cướp, bất hạnh bị trọng thương, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, mà mẹ lại ở nơi thượng lưu kia mừng sinh nhật con của người khác chịu gặp mặt ông lần cuối.

      Trước 10 tuổi, Tô Hợp rất vui vẻ vì cũng từng có gia đình hạnh phúc, mẹ làm người phục vụ trong quán cà phê, cùng chồng bà là cảnh sát sau khi hai người kết hôn sinh ra , mặc dù nhà đến mức giàu có nhưng cũng có thể cần phải lo chuyện cơm ăn áo mặc. Khi đó, mỗi ngày nghỉ cha mẹ đưa đến khu vui chơi chơi trò chơi, vui vẻ sống qua ngày.

      Nhưng năm 10 tuổi ấy, khi còn nhạy cảm nhận ra khí trong nhà thay đổi, mẹ thường xuyên trang điểm lộng lẫy rồi qua lại với nhóm người nào đó cả ngày lẫn đêm, còn thấy những người đó có bao nhiêu cái túi hàng hiệu đắt tiền, vừa khổ sở vừa mua được bắt đầu càu nhàu cha , cảm thấy ông xã mình bằng ông xã của người bạn có bản lĩnh kiếm ra tiền. Cha là người đàng hoàng tử tế, với oán trách của bà xã chỉ luôn im lặng, cố gắng làm tốt công việc để thăng chức, nhờ vậy có thể kiếm thêm tiền lương phụ trợ trong nhà.

      Giấc mơ thăng chức của cha còn chưa thực người khác có thể mua cho bà túi hàng hiệu, quần áo, xem bà như châu báu trong lòng, thậm chí bà tình nguyện làm tình nhân dù đối phương có gia đình, bà cũng muốn ly hôn rời khỏi cái gia đình này!

      Sau khi mẹ , hai cha con sống nương tựa vào nhau, ra Tô Hợp biết cha rất khổ sở, cha muốn yên lặng nhưng khó có thể tránh những lời bàn ra bàn vô, hơn nữa, còn phải chịu đựng giễu cợt, chế nhạo của hàng xóm láng giềng.

      "Tô Cảnh Quan, trước đây tôi đến Dương Minh Sơn cúng bái thấy vợ , nhìn cách ăn mặc suýt nhận ra, ngón tay còn đeo nhẫn kim cương, to như trứng bồ câu vậy!”

      "Ai, loại phụ nữ vứt bỏ chồng con, tham lam danh vọng, tiền của như vậy, sao ban đầu Tô Cảnh Quan ông lại nhìn nhầm chứ.”

      Mỗi lần nghe những lời bàn luận như thế, Tô Hợp cũng có thể cảm giác được bất đắc dĩ và thương tâm của cha, chỉ có thể cúi đầu, nắm tay cha chặt, nghe , lại đứng ngồi yên giống như cũ.

      Mẹ là người tham tiền, hám danh nên vứt bỏ cha con sao?

      biết cái gọi là ‘tham tiền, hám danh’ nhưng biết cái gọi là ‘vứt bỏ chồng con’, nghĩa là mẹ cần cha con nữa.

      Càng lớn, càng nhạy cảm và tự ái, chỉ cảm thấy những người khác xem thường , mỗi khi nghe lời ra tiếng vào, giống như con nhím dựng hết gai lên.

      "Nhìn , đó là con của Tô Cảnh Quan!”

      "Còn phải sao, mẹ của bé đó bình thường cũng rất xinh đẹp, nếu sao có thể được người có tiền xem trọng?”

      "Vậy cũng đúng, hồng nhan là họa thủy, ha ha, Tô Cảnh Quan cũng là yếu đuối, bị cắm cái sừng còn to hơn đầu mình!”

      học sinh trung học đeo cặp sách, mặc áo trắng váy đen chợt dừng bước lại, hai mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm hai người hàng xóm nhảm kia, trong miệng lạnh lùng từng câu từng chữ:”Các người thối lắm!”

      Có lẽ ngờ tiểu nha đầu kia luôn im lặng đột nhiên lại phản kích, trong lúc xấu người khác nhất thời đỏ mặt tía tai, bên cạnh có thím ngang thấy được, :”Các người để dành chút đức ! Chuyện này mãi qua nhiều năm, còn chưa xong hả? Tô Cảnh Quan là người tốt, nên người ta như vậy.”
      Last edited: 15/4/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      hơi cảm kích vị thím kia, nhìn hai người kia lạnh lùng :”Nếu các người còn dám xấu ba tôi, tôi dùng súng của ba tôi đánh chết các người.”

      Nghe như vậy khiến hai người sợ hết hồn, người vội ho tiếng, cười hì hì :” bé, cơm có thể ăn tùy tiện nhưng thể bậy nha!”

      chút sợ hãi mà phản bác:”Loại người như các người sau này chết xuống địa ngục bị cắt lưỡi!”

      "Xì xì! Đồ con nít!"

      Từ ngày đó trở , biết có phải do biết Tô Cảnh Quan tuy hiền lành nhưng có con lợi hại mà lời ra tiếng vào của hàng xóm ngày càng ít , nhưng cha vẫn buồn bã như trước.

      "Là ba vô dụng, thể cho mẹ con cuộc sống tốt hơn, Tô Hợp, con nên trách mẹ con…”

      "Cha..." nghe vậy, ngừng rơi nước mắt.

      Làm sao có thể trách? Làm sao có thể hận?

      hận, rất hận! Giờ này khắc này, bởi vì truy đuổi kẻ cướp mà cha bị trọng thương hôn mê nằm trong bệnh viện.

      "Thân nhân cần phải chuẩn bị tinh thần, thương thế bệnh nhân quá nặng, lúc nào cũng có thể…” Bác sĩ lắc đầu bó tay.

      "Tô Hợp, mau đến gọi ba con dậy .” Các đồng nghiệp của cha rơi nước mắt đẩy đến trước giường bệnh.

      quỳ sấp ở bên giường bệnh, càng ngừng gọi ‘Ba, ba’, chợt thấy miệng cha cử động, lầm bầm nghe được hai chữ, đó là…tên của mẹ .

      Cha muốn gặp mẹ , đây có lẽ là tâm nguyện cuối cùng của ông.

      Những năm gần đây, rất ít khi gặp lại người mẹ trở thành phu nhân nhà giàu, thỉnh thoảng gặp lại cũng cảm thấy có gì để , càng muốn tới cửa cầu xin bà cái gì, nhưng vì cha , phải chạy đến nhà họ Chu.

      "Mẹ thể .” Mẹ mặc thân trang phục lộng lẫy quả quyết với :”Nếu như để những nhà báo thấy được biết lại viết bậy bạ cái gì đồn ra ngoài, Tô Hợp, con biết mẹ khó khăn thế nào.”

      "Ở đây có tờ chi phiếu, trong đó có 100 vạn, trước con cầm dùng .”

      "Mẹ thể ở chỗ này quá lâu, bên trong còn có khách phải tiếp, Tô Hợp, con cũng còn nên biết mẹ khó xử thế nào, trách mẹ, đúng ?”

      Tại sao bà có cảm giác mình trách bà? Tô Hợp nghe những lời này xong, vừa muốn khóc, vừa muốn cười.

      Gió lạnh lùng thổi qua khiến tóc quất vào mặt đau, chỉ cần nghĩ đến việc mình thể làm cho mẹ gặp cha lần cuối cùng cảm thấy dám gặp cha.

      nên làm gì bây giờ? nên đâu?

      Cho đến đứng ở trước giáo đường này, cuối cùng Tô Hợp cũng biết mình phải làm gì.

      Từ từ vào bên trong kiến trúc to lớn, nhìn thấy dưới nóc cao có hàng ghế ngồi chỉnh tề, mấy nữ tu sĩ, cha xứ và giáo đồ làm lễ buổi chiều.

      Lòng tràn đầy thành kính ngồi xuống hàng ghế dài, hai tay chắp lại, nhìn lên chúa Jesus hiền hậu im lặng cầu nguyện.

      Cầu nguyện, trừ cầu nguyện, trừ cầu xin Thượng Đế có thể thương hại người cha hấp hối của mình còn cách nào khác.
      Last edited: 15/4/16
      Mymy97Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :