1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

ĐỘC VƯƠNG HẮC SỦNG: QUỶ VỰC CỬU VƯƠNG PHI - Ly Miêu Đương Thái Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ĐỘC VƯƠNG HẮC SỦNG: QUỶ VỰC CỬU VƯƠNG PHI

      Tác giả: Ly Miêu Đương Thái Tử

      Nguồn: Tangthuvien

      Converter: gachuaonl

      Editor: Vân Du

      Số chương: 2596 trang word

      Nội dung: chọi , nam chủ chung tình, nữ chủ phúc hắc.​



      Giới thiệu:

      Phu quân hiểu lầm, nàng phải chịu khổ, nhục nhã lột da mà chết.

      Quỷ vực trăm năm, lật tay vì độc, chắp tay vì y, thù kiếp trước, kiếp này báo.

      Đích tỷ xinh đẹp vô song, vậy đưa ngươi đến thanh lâu, mị hoặc chúng sinh.

      Đích muội cao cao tại thượng, vậy đưa ngươi đến hoang mạc hòa thân, muốn tắm cũng tắm được!

      Đường báo thù mau, ngoan, sảng khoái!

      Nhưng, ai có thể cho nàng biết, nam nhân nằm ở trước cửa nhà nàng, thân khí độc lượn lờ, còn nhảy loạn này là ai hay a?!

      Mỗ nam: “Khụ khụ, bản vương thân trúng kịch độc!”

      Mỗ nữ: “Nhưng sắc mặt ngươi hồng nhuận, giống bị trúng độc a!”

      Mỗ nam: “Ngươi biết y hiểu độc, nhất định phải cứu bản vương”

      Mỗ nữ: “Ta chỉ biết làm cho người ta nửa sống nửa chết, bán thân bất toại, muốn sống được, muốn chết xong, ngươi muốn loại nào?”

      Mỗ nam: “Ngươi, nữ nhân nhẫn tâm này, ngươi có phải là người hay ?”

      Mỗ nữ khom lưng cười : “Lão nương là ác quỷ đến từ địa ngục, phải người!”

      Ta lần đầu edit, biết tiếng Trung, cài QT, chỉ dựa vào bản convert của TTV cho nên độ chính xác chỉ khoảng 70%. Có gì sai sót mong m.n "ném đá" tay!
      Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Chương đầu lun nàng

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 01: Phản bội (1)

      Editor: Vân Du


      Đông Mạch đế quốc.

      Đầu tháng sáu, Thái tử Tông Chính Tề bị phế.

      Cuối tháng bảy, vua ban rượu độc.

      Đầu mùa hè, ánh trăng mang theo hơi lạnh, bóng đêm như mực buông xuống, cơn gió làm lay động cành liễu rủ xuống bờ hồ, cảnh sắc làm say động lòng người.

      Đại lao Đại Lý tự.

      Trong phòng giam cũ rách truyền đến vô số tiếng kêu rên của các phạm nhân, còn có thanh giận dữ của cai ngục. Mà bên trong nhà giam, gian phòng tối…

      khung hình phạt đẫm máu , sắc đỏ dị thường, nam cai ngục khóe miệng mang theo tia cười lạnh nhìn nữ tử bị trói khung.

      Vài cai ngục nhìn nhau, trường tiên* tay hướng về phía nữ tử kia mà vung xuống. (*trường tiên: roi)

      Trường tiên đến nổi làm rách da, nhưng quần áo của nữ tử mơ hồ lại nhìn thấy vết máu, mà bản thân nữ tử biết đây chính là hình phạt tàn nhẫn độc nhất của Đại Lý tự.

      Thoạt nhìn bề ngoài giống như hề bị bất cứ thương tổn gì, nhưng thực ra lại giống như hàng ngàn kim châm đâm vào da thịt ngươi, đau đớn đến tận tim gan!

      khung hình phạt, nữ tử phát ra tiếng động nào, thậm chí tiếng rên rỉ cũng .

      biết trải qua mấy lần hành hạ, cuộc tra tấn này mới kết thúc, đạo trường tiên cuối cùng xẹt qua khóe môi cắn chặt của nữ tử, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp như hoa triệt để biến sắc.

      Nữ cai ngục mặt lạnh, híp hai mắt lại nhìn đến cái bụng nhô cao của nữ tử, nhịn được xì tiếng khinh miệt.

      “Tư thông với địch bán nước, lão nương thấy nhiều, chính là lần đầu tiên thấy phụ nữ có thai!”

      nam cai ngục khác, nhìn đến dung nhan mỹ lệ của nữ tử, nhịn được khẽ nuốt nước miếng: “Đâu chỉ là phụ nữ có thai, đây chính là Thái tử phi đó nha!”

      “Hừ, lão bà của Thái tử bị phế cũng coi như là Thái tử phi . Bất quá, trong bụng này lại mang long thai đó nha!”

      Mấy nam nhân nhìn nhau, hung hăng hừ lạnh tiếng:

      “Hừ, còn phụ nữ có thai cái gì, con của nàng bị Thần vương tự tay xóa sạch! Đúng là họa thủy cơ hại dân hại nước!”

      Vài người cai ngục vẫn còn chửi rủa, chỉ là bộ dáng nữ tử kia giống như nghe thấy gì.

      Đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, tiến vào đại lao là cẩm y công tử, phía sau còn theo hai người mặc áo choàng đen.

      Áo choàng rộng thùng thình che khuôn mặt của hai người kia, làm cho người ta nhìn ra được tuổi tác, nhưng căn cứ vào tư thái khó để đoán được đây là hai nữ nhân.

      Vừa mới nhặt trường tiên lên, đại hán dữ tợn lại bắt đầu ra sức thi hành án phạt người nữ tử kia, đối với người tiến vào mảy may phát giác.

      Mà những người còn lại chứng kiến cẩm y công tử tiến vào theo bản năng lui về sau mấy bước, thanh mang theo vài phần cung kính cùng sợ hãi.

      “Ôn công tử!”

      Còn đại hán hành hình cổ tay lập tức run lên, giống bộ dáng hùng hùng hổ hổ vừa nãy, khóe miệng của run rẩy vài cái, mặt giấu được vẻ căng thẳng.

      Người nào mà biết vị Ôn công tử trước mặt này là Đại công tử của Thừa tướng đại nhân, hơn nữa còn là huynh trưởng của Thái tử phi bị phế kia.

      Thoáng cái trong đại lao, hơi thở ngưng trọng rất nhiều.

      Còn nữ tử giống như người chết kia, khóe miệng đột nhiên run rẩy, trong miệng phát ra tiếng kêu giống như dã thú!

      Là đại ca!

      ! Cho dù nàng chết, cũng muốn người nhà thấy được bộ dạng tại này của nàng!

      Nước mắt chảy dài khuôn mặt nữ tử, chỉ là nước mắt này vì sao lại đặc sệt như vậy, tuyệt vọng như vậy, lại còn mang theo vị máu?

      Huyết lệ giống như tuyệt vọng trước mắt, nở rộ như đóa hoa gương mặt phù dung của nữ tử.

      Trong đại lao, khí lại ngưng trọng vài phần.

      Ôn Văn Hào nhìn thoáng qua nữ tử, gương mặt lãnh khốc tà mị, khóe môi cong lên tia cười lạnh, khẽ cười tiếng

      “Bổn công tử giống như quấy rầy các ngươi sao?”

      Chương 02: Phản bội (2)

      Editor: Vân Du


      Những cai ngục vừa mới hành hình với nữ tử hẹn mà cùng nhìn nhau cái, trong mắt giấu được tia bối rối, nhưng lại đoán ra được ý vị của đích đại công tử phủ Thừa tướng là gì, cúi đầu dám .

      Ôn Văn Hào còn muốn điều gì, người phụ nữ mặc áo choàng đen phía sau lại giảm thấp lượng

      “Văn Hào, đại quan trọng!”

      Ôn Văn Hào khó chịu hừ lạnh tiếng, trong mắt lên tia sáng khó nắm bắt

      “Còn mau cút xuống!”

      Mấy người cai ngục như được ân xá, nhanh chóng chạy ra khỏi đại lao.

      Nữ tử cố gắng quơ quơ hai tay bị trói chặt của mình, đôi mắt nhắm nghiền, dám mở ra.

      Là mẫu thân! Người phụ nữ vừa mới lên tiếng chính là mẫu thân của nàng!

      ! Bộ dạng này của nàng làm sao có thể để cho mẫu thân thấy được!

      Ôn Văn Hào nhìn thoáng qua nữ tử bị trói khung, vẻ mặt run run, hiển nhiên là bị kích động đến thể kìm chế được, hừ! Tiện nhân kia cho rằng bọn họ tới đây để cứu nàng sao?

      “Ôn Nhu, mẫu thân tới thăm ngươi đây! Ngươi còn mau mở mắt ra!”

      Ôn Văn Hào ngữ điệu lạnh băng, có chút độ ấm nào, giống với bộ dáng huynh trưởng của ngày xưa.

      ! ! Cái dạng này của nàng làm sao có thể để cho bọn nhìn thấy đây?

      Xấu hổ cùng giận dữ mãnh liệt làm cho nàng chú ý tới khác thường của Ôn Văn Hào.

      Ôn Văn Hào cười lạnh, “ A Đại, A Nhị, A Tam, ! Làm cho Nhị tiểu thư mở mắt ra!”

      Ôn Nhu thần sắc căng thẳng, lập tức cảm giác được có người dùng lực nắm lấy bàn tay nàng. Tiếp theo, cây ngân châm hề báo trước đâm vào móng tay của nàng.

      “A!”

      Nữ tử hét thảm tiếng, giọng lại giống với người bình thường, mà giống như dã thú thống khổ gào thét.

      Tiếp đó, đôi mắt trong suốt của nữ tử vì đau đớn mà mở ra.

      Ánh sáng trong đại lao hơi tối, làm cho nữ tử hoa mắt,nhưng lại ý thức được trong mắt nàng tràn đầy máu tươi.

      Đôi mắt từng làm cho chúng sinh điên đảo, quyến luyến, si mê cứ như vậy mà bị hủy.

      Sau đó, A Đại tranh công nhìn Ôn Văn Hào “Hồi bẩm đại công tử, đôi mắt của tiện nhân kia mở!”

      xong, tay A Đại nắm chặt cằm Ôn Nhu hung hăng bóp cái, bức nàng nhìn thẳng vào Ôn Văn Hào cùng hai nữ tử mặc áo choàng đen kia.

      Ôn Văn Hào cười lạnh, khóe mắt chợt lóe lên tia khinh thường

      “Ngay cả phụ thân cũng tiểu tiện nhân này sinh ra dung mạo rất tốt! Cho dù tại huyết nhục mơ hồ nhưng vẫn rung động lòng người!”

      Ôn Nhu mở to mắt, mang theo tia mờ mịt, thể tin nổi nhìn vị đại ca cùng với mẫu thân đứng trước mặt nàng.

      Ôn Văn Hào cười lạnh tiếng.

      “Nhị muội, khuôn mặt này của ngươi đúng là làm cho người ta mê luyến nha. Cho dù tại chật vật như vậy, nhiễm đầy máu tươi như vậy, vẫn khó nén phong thái khuynh thành nha! Chậc chậc, đáng tiếc…! Bất quá biết lúc Nhị muội gặp Thần vương điện hạ trong bộ dạng này biết phải làm sao đây?”

      Nghe được hai chữ “Thần vương”, khiếp sợ trong mắt nàng trong phút chốc còn, chỉ là lồng ngực phập phồng của nàng bán đứng tâm tư lúc này của nàng.

      Thần vương? Tông Chính Mạch !

      Ôn Văn Hào hứng thú thưởng thức bộ dáng giống như muốn nổi điên của nàng, tiến lên nắm lấy cằm nàng.

      “Ngươi tại sao mắng chửi Thần vương? Ngươi ắt hẳn phải mắng thay lòng đổi dạ, có mới nới cũ mới đúng, phải sao? A, ngươi ở đây chắc là biết Thần vương muốn cưới Khuynh Nhan về làm vợ có phải ?”

      Trong phòng tối đột nhiên vang lên tiếng cười thanh thúy, thân hình nữ tử xinh đẹp xuất sau tấm áo choàng đen, đôi mắt quyến rũ, quyến rũ người.

      “Nhị muội, ngươi tới chúc mừng cho Đại tỷ sao? A, Đại tỷ quên mất là ngươi bị Thần vương rút đầu lưỡi, được nữa… Chậc chậc, điều này tốt sao? Thần vương thích muội như vậy, tỷ tỷ ta còn muốn nhắc nhở muội chút, muội cùng Thần vương chung đụng ra sao đấy!”
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 02: Phản bội (2)

      Editor: Vân Du


      Những cai ngục vừa mới hành hình với nữ tử hẹn mà cùng nhìn nhau cái, trong mắt giấu được tia bối rối, nhưng lại đoán ra được ý vị của đích đại công tử phủ Thừa tướng là gì, cúi đầu dám .

      Ôn Văn Hào còn muốn điều gì, người phụ nữ mặc áo choàng đen phía sau lại giảm thấp lượng

      “Văn Hào, đại quan trọng!”

      Ôn Văn Hào khó chịu hừ lạnh tiếng, trong mắt lên tia sáng khó nắm bắt

      “Còn mau cút xuống!”

      Mấy người cai ngục như được ân xá, nhanh chóng chạy ra khỏi đại lao.

      Nữ tử cố gắng quơ quơ hai tay bị trói chặt của mình, đôi mắt nhắm nghiền, dám mở ra.

      Là mẫu thân! Người phụ nữ vừa mới lên tiếng chính là mẫu thân của nàng!

      ! Bộ dạng này của nàng làm sao có thể để cho mẫu thân thấy được!

      Ôn Văn Hào nhìn thoáng qua nữ tử bị trói khung, vẻ mặt run run, hiển nhiên là bị kích động đến thể kìm chế được, hừ! Tiện nhân kia cho rằng bọn họ tới đây để cứu nàng sao?

      “Ôn Nhu, mẫu thân tới thăm ngươi đây! Ngươi còn mau mở mắt ra!”

      Ôn Văn Hào ngữ điệu lạnh băng, có chút độ ấm nào, giống với bộ dáng huynh trưởng của ngày xưa.

      ! ! Cái dạng này của nàng làm sao có thể để cho bọn nhìn thấy đây?

      Xấu hổ cùng giận dữ mãnh liệt làm cho nàng chú ý tới khác thường của Ôn Văn Hào.

      Ôn Văn Hào cười lạnh, “ A Đại, A Nhị, A Tam, ! Làm cho Nhị tiểu thư mở mắt ra!”

      Ôn Nhu thần sắc căng thẳng, lập tức cảm giác được có người dùng lực nắm lấy bàn tay nàng. Tiếp theo, cây ngân châm hề báo trước đâm vào móng tay của nàng.

      “A!”

      Nữ tử hét thảm tiếng, giọng lại giống với người bình thường, mà giống như dã thú thống khổ gào thét.

      Tiếp đó, đôi mắt trong suốt của nữ tử vì đau đớn mà mở ra.

      Ánh sáng trong đại lao hơi tối, làm cho nữ tử hoa mắt,nhưng lại ý thức được trong mắt nàng tràn đầy máu tươi.

      Đôi mắt từng làm cho chúng sinh điên đảo, quyến luyến, si mê cứ như vậy mà bị hủy.

      Sau đó, A Đại tranh công nhìn Ôn Văn Hào “Hồi bẩm đại công tử, đôi mắt của tiện nhân kia mở!”

      xong, tay A Đại nắm chặt cằm Ôn Nhu hung hăng bóp cái, bức nàng nhìn thẳng vào Ôn Văn Hào cùng hai nữ tử mặc áo choàng đen kia.

      Ôn Văn Hào cười lạnh, khóe mắt chợt lóe lên tia khinh thường

      “Ngay cả phụ thân cũng tiểu tiện nhân này sinh ra dung mạo rất tốt! Cho dù tại huyết nhục mơ hồ nhưng vẫn rung động lòng người!”

      Ôn Nhu mở to mắt, mang theo tia mờ mịt, thể tin nổi nhìn vị đại ca cùng với mẫu thân đứng trước mặt nàng.

      Ôn Văn Hào cười lạnh tiếng.

      “Nhị muội, khuôn mặt này của ngươi đúng là làm cho người ta mê luyến nha. Cho dù tại chật vật như vậy, nhiễm đầy máu tươi như vậy, vẫn khó nén phong thái khuynh thành nha! Chậc chậc, đáng tiếc…! Bất quá biết lúc Nhị muội gặp Thần vương điện hạ trong bộ dạng này biết phải làm sao đây?”

      Nghe được hai chữ “Thần vương”, khiếp sợ trong mắt nàng trong phút chốc còn, chỉ là lồng ngực phập phồng của nàng bán đứng tâm tư lúc này của nàng.

      Thần vương? Tông Chính Mạch !

      Ôn Văn Hào hứng thú thưởng thức bộ dáng giống như muốn nổi điên của nàng, tiến lên nắm lấy cằm nàng.

      “Ngươi tại sao mắng chửi Thần vương? Ngươi ắt hẳn phải mắng thay lòng đổi dạ, có mới nới cũ mới đúng, phải sao? A, ngươi ở đây chắc là biết Thần vương muốn cưới Khuynh Nhan về làm vợ có phải ?”

      Trong phòng tối đột nhiên vang lên tiếng cười thanh thúy, thân hình nữ tử xinh đẹp xuất sau tấm áo choàng đen, đôi mắt quyến rũ, quyến rũ người.

      “Nhị muội, ngươi tới chúc mừng cho Đại tỷ sao? A, Đại tỷ quên mất là ngươi bị Thần vương rút đầu lưỡi, được nữa… Chậc chậc, điều này tốt sao? Thần vương thích muội như vậy, tỷ tỷ ta còn muốn nhắc nhở muội chút, muội cùng Thần vương chung đụng ra sao đấy!”
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 03: Phản bội (3)
      Editor: Vân Du


      xong, Ôn Khuynh Nhan nhìn thoáng qua Ôn Nhu bị trói, chật vật chịu nổi, cùng với mùi máu tanh tản ra trong khí, đôi môi khẽ cong, nhàng .

      “Nhị muội, muội hoài thai con của Thần vương điện hạ, có thể tưởng tượng được ngài thích muội cỡ nào a...! Ai nha, nhưng điện hạ lại cho rằng đứa bé này của muội là nghiệt chủng a! Cái này, làm thế nào cho phải đây…?”

      Ôn Khuynh Nhan khóe môi lộ ra tia ôn nhu. Chỉ là vẻ ngoài ôn nhu nhưng đáy mắt lại cất chứa tia ác độc!

      “Vương gia con của ngươi là nghiệt chủng! Vương gia từ trước tới nay minh thần võ như vậy, chắc chắn lời giả dối. Chỉ là, Nhị muội à, con của ngươi rốt cuộc là của ai? A Đại?”

      Bị điểm tên, A Đại mừng rỡ tiến lên phía trước, cước bộ nhanh vài phần, Ôn Khuynh Nhan cũng e dè gì, đến trước mặt Ôn Nhu.

      “A Đại, ngươi chắc hẳn là gặp qua? Lúc ở Ôn gia nhìn thấy ngươi liền nhất kiến chung tình, tại Nhị muội, ngươi cận kề với cái chết sao lại thành toàn cho lòng say mê ngưỡng mộ của A Đại đối với ngươi? Ngươi có phải , A Đại?”

      A Đại khẽ liếm liếm đầu lưỡi, nhìn Ôn Nhu.

      “Nhị tiểu thư… Chúng ta làm hạ nhân cũng biết được Đại tiểu thư dung mạo xinh đẹp. Chỉ là Đại tiểu thư tôn quý, sao chúng ta có thể mơ tưởng đến, chỉ là Nhị tiểu thư sao người lại,… Nô tài hiểu được trong khoảng thời gian này người rất tịch mịch!”

      Trong đôi mắt thủy mâu tràn đầy thể tin nổi. Cuối cùng ánh mắt nàng rơi đến người của Ôn đại phu nhân, trong miệng ngừng phát ra thanh ô ô.

      Nàng rơi vào ngục tối, bị nhỗ lưỡi, mất con, chịu hết mọi lăng nhục. Nàng chỉ trách sai lầm của phu quân, mà trở thành vật hi sinh cho tranh quyền đoạt vị của hoàng thất.

      Đối với Ôn phủ chưa bao giờ giang tay giúp đỡ nàng, nàng chưa từng thống hận, ngược lại, nàng cho rằng cha mẹ làm thế là có “Nỗi khỗ tâm”.

      Nhưng giờ, người đến lăng nhục nàng lại chính là người nhà của nàng? Cho dù đôi môi thể được, nhưng trong miệng kêu ô ô lại tiết lộ tâm tư của nàng giờ phút này.

      Vì cái gì? Vì cái gì chứ?

      Đại phu nhân lên phía trước, xoa mặt dính đầy máu của Ôn Nhu, trong mắt là mảnh nhu tình, nhưng lời ra lại đầy cay nghiệt.

      “Tiểu tiện nhân, ngươi cho rằng mình là nữ nhi của bổn phu nhân ta hay sao? Hahaha, ngươi bất quá chỉ là đứa tiện chủng bò ra từ bụng của con tiện tỳ rửa chân bên cạnh lão thái bà mà thôi! Nhiều năm như vậy, để cho ngươi hưởng thụ thân phận Nhị tiểu thư Ôn phủ, thứ nhất là thay Khuynh Nhan, Khuynh Thành của ta cản nạn; thứ hai là để diễn kịch trước mắt lão thái bà kia mà thôi!”

      “Aaaaa…” Ôn Nhu nhìn đại phu nhân, hô hấp phập phồng nhưng lại thể được lời nào.

      ! Đây tuyệt đối phải là !

      Nàng còn lờ mờ nhớ được lúc nàng còn ngã bệnh, “Mẫu thân” thức trắng đêm canh giữ bên cạnh giường nàng.

      Lúc nàng muốn gả cho Thái tử tàn bạo, bất nhân “Mẫu thân” cùng với nàng quỳ gối trước thư phòng của phụ thân.

      Ôn Nhu nước mắt giàn dụa, đau đớn giờ phút này còn đau hơn gấp trăm lần so với lúc mất hài tử.

      Đại phu nhân vuốt ve mặt nàng, cười lạnh tiếng.

      “Nhiều năm như vậy đối với ngươi, tiện nhân này sắm vai từ mẫu là ghê tởm chết ta! Bất quá, thu lợi cũng ít. Nếu có ngươi, người gánh cái danh Thái tử phi bị phế kia chẳng phải là Khuynh Nhan, Khuynh Thành của ta hay sao?”

      Trong miệng Ôn Nhu giống như phát ra tiếng giễu cợt, quả nhiên là như vậy!
      Mẫu phải là mẫu, phải là !

      Cả đời Ôn Nhu nàng đến cuối cùng cũng chỉ là trò đùa khiến người chê cười!

      “A Đại, dùng hình với tiện nhân này! Hỏa hình!”

      Lời tuyệt tình của đại phu nhân vang vọng khắp phòng tối.

      Mà cái gọi là Hỏa hình chính là đem gậy sắt nung nóng, sau đó in dấu lên thân thể người.

      Ôn Khuynh Nhan nở nụ cười hứng thú, Ôn Văn Hào ánh mắt mang theo tia chán ghét cùng khinh thường, còn đại phu nhân sắc mặt lãnh tuyệt.

      Ngón tay của Ôn Nhu hung hăng nắm chặt lại, nàng muốn đem những người trước mặt này khắc sâu!

      Lúc này, Ôn Văn Hào đột nhiên hỏi “, bản đồ Cửu Châu ở nơi nào?”

      Khóe môi Ôn Nhu kéo ra tia cười lạnh, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến bật máu! Bản đồ Cửu Châu? Thần vương điên hạ tôn quý, đây chính là giá trị lợi dụng cuối cùng của nàng sao?
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :