1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đỗ quyên không tàn - Miêu Trần Trần (66C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Đỗ Quyên tàn – Miêu Trần Trần

      [​IMG]

      Tác giả: Miêu Trần Trần

      Editor: Tũn Còi

      Độ dài: 66 chương

      Nguồn Convert: gachuaonl TTV

      Thể loại: đại, tình đô thị, đại thúc – loli, sủng, ngọt. HE

      Nhân vật chính: Ngư Vi, Bộ Tiêu

      ------------------------

      Văn án:

      dịu dàng khiến người ta hoảng loạn nhất, là khi vô lại bỗng trở nên nghiêm túc.

      Cái tên em dám nhắc đến nhất, là tên người em .”

      ***

      Editor:

      Theo quan niệm Trung Hoa, đỗ quyên mang ý nghĩa dịu dàng, ôn hòa, nữ tính. Còn ở phương Tây, loài hoa ấy tượng trưng cho tình chân thành.

      Cái tên ‘Ông chú hồ ly’ nghe ‘hay’ bằng truyện, nên mình đổi lại.

      Ngư Vi tên của nữ chính ghép từ ‘mỹ nhân ngư’ và ‘hoa tường vi’, nhưng xuyên suốt câu chuyện này là loài đỗ quyên, loài hoa dù lãng quên vẫn mãi đợi chờ của tình chung thủy. Và ‘Quyên’ cũng trùng với tên nhân vật phụ mà mình thích nhất trong chuyện này (dù chỉ trùng trong cách đọc – tên của bà nghĩa là xinh đẹp – phải đỗ quyên). Tình của bà cũng đau đáu, hết lòng dù biết rằng điều ngược lại có lẽ bao giờ đến. Bà theo cái cách ‘ là đối xử với người đó tốt hơn tất cả mọi người, tốt hơn cả với chính bản thân mình.’

      Cũng giống như truyện trước mình edit ‘Ngày em đến’. Nữ chính là người rất hiểu chuyện. từ năm mười bốn tuổi. cho che chở bình yên, là bến cảng lặng gió mỗi khi sắp gục ngã có thể neo vào, là giấc mơ tươi đẹp nhất của thời thiếu nữ. Như : “Nếu muốn em chết vì , ngay lúc này em sẵn sàng ngã xuống”. Đối với là trao hối hận.

      Nam chính lên sàn với vẻ cà lơ phất phơ, nhưng như câu văn án ‘ dịu dàng khiến người ta hoảng loạn nhất, là khi vô lại bỗng trở nên nghiêm túc’, là hết mình, ‘tình lớn phải nhiều người mà là … người và suốt đời’. bước vào tình của hai người trễ hơn , vì: “Em từ năm mười bốn tuổi. Lúc mười bốn tuổi em chỉ mới khoảng ba bốn tuổi, như vậy có phần quá biến thái rồi.” Nhưng trễ hơn có nghĩa ít hơn.

      như cái dằm xương cá mắc trong cổ họng : “Em biết luôn ở phía sau em, che chở cho em. Nhìn em chạy về phía trước, vui lắm nhưng lại rất lo, lo em rồi còn là của nữa, của người khác, em té ngã, còn được là người duy nhất đỡ em lên. Nếu chết, phải là chết vì em.”

      Và tình cảm dành cho gia đình cũng vô bờ bến như vậy.

      Truyện có đoạn ngược rất cảm động, nhân vật phụ trong truyện này ai cũng có cái ‘hồn’ riêng, đều hết lòng và đều xứng đáng được hạnh phúc.

      À, với tên vô lại nhưng hết mình như , các bạn yên tâm là sạch nha. Hai mươi chín tuổi đầu mới khai trai và bung dù rực rỡ.

      * * *
      Chrismylien1961 thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 1

      Người già thường thích kể chuyện xưa, hết lần này đến lần khác, cứ kể mãi câu chuyện mà chẳng đổi chữ nào.

      Gần đây, Bộ gia vừa tổ chức xong tiệc mừng đại thọ cho ông cụ Bộ, mới yên tĩnh được mấy hôm, ông cụ lại bắt đầu chương trình kể chuyện chiến trường năm xưa, bữa cơm trưa nào cũng gõ gậy ba toong lọc tọc xuống sàn nhà, vô cùng hào hứng kể cho đám con cháu ỉu xìu nghe chuyện cũ.

      Lần nào cũng là câu chuyện, ông bị bao vây giữa làn tên mũi đạn, đêm hôm đó, khi vừa tỉnh dậy trong hầm, đồng đội nằm bên cạnh bị đạn pháo bắn trúng chỉ còn là máu thịt mơ hồ.

      “Pháo đạn ầm ầm nã xuống, sóng xung kích chấn động cả đường hầm, lưỡi và môi của ta đều bị răng cắn dập nát, nhổ ra toàn là máu, có người sống sờ sờ như vậy, bị lực va đập mạnh đến mất mạng! Sau hồi lửa đạn qua, đồng đội vừa chết bên cạnh chỉ còn lại vết máu loang lỗ, chưa kịp nhìn bị đất bụi mịt mù vùi lấp ….”

      Bữa cơm tối nay, ông cụ Bộ lại nhắc tới chuyện này, thời tiết vào cuối thu, cây lá um tùm tươi xanh trong viện úa vàng, những cơn gió lạnh lẽo lùa qua căn nhà cũ trong đêm tối buốt lạnh.

      Buổi tối, con cháu Bộ gia cũng chỉ có mấy người về nhà ăn cơm, lúc này thể làm gì khác hơn là gác đũa ngồi nghe ông cụ kể chuyện cũ, nghe nghe lại hơn tám trăm lần câu chuyện sớm thuộc nằm lòng cùng với tiếng tíc tắc tíc tắc của con lắc đồng hồ, làm cả nhà đều chìm trong bầu khí ngột ngạt nhưng dám xen vào, mãi đến khi đồng hồ khô khốc gõ lên bảy nhịp, tiếng lá rụng xào xạt ngoài sân vọng vào, ông cụ mới thở dài hơi kể đến chuyện cuối cùng.

      “Lão Ngư, người bạn chiến đấu của ta, bị nổ chết như vậy, chú Ngư của mấy đứa, chắc mấy đứa vẫn còn nhớ, hồi đó nhà mình và con của là hàng xóm cũ, ta hứa với lão Ngư, nếu còn sống trở về chăm sóc vợ con , hai người con của lão ta chăm sóc được, rất thẹn với lòng rồi, bây giờ nhà chỉ còn lại hai đứa cháu đáng thương, ta còn có thể quan tâm sao?” Ông cụ kể xong chuyện xưa, hơi thở cũng trĩu nặng.

      “Ba, dù sao chuyện cũng qua nhiều năm rồi, ba ráng ăn thêm miếng nữa ạ! Gần đây người ăn ít quá.” Con dâu Diêu Tố Quyên nghe ba chồng xong, liền khuyên nhủ, nào biết vừa mở miệng bị ông cụ chặn cho câu nghẹn câm nín.

      “Ha ha, ăn sao! Chưa nhìn thấy mấy đứa đó sống thế nào, ta nuốt trôi! Tố Quyên à, mấy hôm trước ta bảo con thu xếp chuyện nhận nuôi bọn chúng, rốt cuộc con có thể làm được ? Có việc gì phải ta biết, đừng có lừa gạt ông già như ta!” Ông cụ Bộ nặng nề đặt mạnh cái bát xuống bàn tròn.

      Bình thường, Diêu Tố Quyên là người rất nhanh nhẹn, trong bụng nghĩ gì đều thẳng, hề kiêng dè khi chuyện với trưởng bối, nhưng lúc này khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử, ánh mắt trông đợi nhìn ông xã Bộ Tịnh Sinh, Bộ Tịnh Sinh thấy vậy thở dài, đặt đũa xuống, nhàng liếc mắt nhìn bà ra hiệu.

      Hai tháng trước, ông cụ đánh quyền trong vườn hoa bị té ngã, tại vẫn còn ngồi xe lăn, sau cú ngã kia, tính tình trở nên gàn dở rất dễ phát hỏa, thỉnh thoảng ông cụ lên cơn nổi lửa với con cháu trong nhà, đều do tay con dâu trưởng Diêu Tố Quyên đứng ra chắn đỡ.

      Diêu Tố Quyên thấy ông xã đẩy ngược chuyện này lại cho mình, bất đắc dĩ thu hồi đôi đũa gắp thức ăn đặt vào bát ông cụ lại, nhàng : “Ba, năm đó, lúc hai vợ chồng con trai chú Ngư mất, chúng ta muốn nhận nuôi hai đứa cháu nhưng được, đứa lớn lúc đó hơn mười bốn tuổi, trong nhà người ta còn có , những chuyện này con và Tịnh Sinh đều bảo chú út hỏi qua rồi….”

      Ông cụ Bộ nghe con dâu vậy, ngồi im lặng hồi lâu xe lăn lên tiếng, hai tay chụm vào nhau đặt đầu gậy, dáng vẻ trầm mặc cúi đầu như bức tượng.

      “…Nghe lão Tứ , dì dượng hai đứa đó đều là giáo viên, tuy điều kiện bằng nhà ta, nhưng gia đình cũng khá giả, nuôi nấng ba đứa tuy có chút khó khăn nhưng tại phải chúng ta vẫn luôn giúp đỡ hai đứa học sao, mỗi tháng đều gửi tiền sang đó…..” Diêu Tố Quyên thấy ông cụ bình tĩnh lại, nên năng mạch lạc hơn: “Thế này vậy, ngày kia, con đón mấy đứa đến nhà mình ăn cơm, ông cụ người nhìn thấy có thể an tâm rồi.”

      Bộ Tịnh Sinh thấy bà xã mình sắp xếp mọi chuyện hết sức hợp lý, khiến lông tóc ông cụ dựng ngược nãy giờ cũng được vuốt xẹp xuống, mới len lén gắp miếng bắp cải xào, lùa thêm đũa cơm vào miệng.

      Diêu Tố Quyên thở hổn hển liếc ông xã cái, rồi quay sang nhìn ông cụ Bộ, vẻ mặt ông cụ còn ảm đạm hơn khi nãy rất nhiều.

      “Haizz dà,” ông cụ Bộ thở dài hơi, hai tay nắm cây gậy ba toong nện cái xuống sàn nhà: “Nhưng ta hứa với lão Ngư, gia đình ông ấy chỉ còn sót lại duy nhất hai đứa cháu này, nếu ta nhắm mắt làm ngơ, mấy năm nữa xuống dưới đó ta còn mặt mũi nào mà gặp ….Còn có, hai vợ chồng ngươi có thể yên tâm giao hết việc này cho lão Tứ sao? Có bị hồ đồ vậy! Nếu cà lơ phất phơ còn là lão Tứ sao?

      “Phốc…,” người con dâu thứ ba Phàn Thanh nãy giờ ngồi im lặng bên cạnh nhịn được che miệng cười.

      “Ái dà, ba, ngài cứ yên tâm , con giám sát rất kỹ, mấy năm nay lão Tứ nề nếp hơn nhiều, còn đến mấy chỗ phong lưu phóng đãng, gây chuyện thị phi nữa rồi.” Rốt cuộc Bộ Tịnh Sinh cũng nuốt miếng cơm trong miệng xuống .

      Ông cụ Bộ nghe xong mấy lời này lên tiếng, dường như cũng hài lòng với biểu gần đây của con trai.

      “Đúng rồi, sao hôm nay thấy chú Út về ăn cơm?” Phàn Thanh tay khẩy cơm trong bát, tay kia kéo mắt kính xuống lộ ra đôi mắt đen long lanh chăm chú nhìn chị dâu cả hỏi.

      “Công việc kinh doanh của lão Tứ bận rộn như vậy, đến thời gian về nhà còn có, trái lại bị cả thành ra côn đồ, biết có đúng là em nhà nữa.” Diêu Tố Quyên xong, lại trừng mắt nhìn Bộ Tĩnh Sinh.

      Cả nhà bị ông cụ lăn qua lăn lại, bữa cơm này nuốt sao cũng trôi, ai nấy đều tâm nặng nề. Khuyên giải an ủi vô cùng vất vả, ông cụ Bộ mới chịu ăn nửa bát cơm, thêm mấy đũa cá hấp hành, cả nhà mới xem như xong bữa. Diêu Tố Quyên để Phàn Thanh và dì cần vụ thu dọn bát đĩa, còn mình chuẩn bị thức ăn khuya cho con trai vẫn còn ở lớp tự học buổi tối, năm cuối cấp. Mãi đến khi trở về phòng rửa mặt, nằm lên giường, trong đầu vẫn nghĩ tới chuyện ngày kia đón mấy đứa bé Ngư gia.

      Nghĩ tới hai đứa cháu đồng đội ông cụ để lại, số cũng khổ, lúc còn bé chưa kịp hiểu chuyện mất cha, bà cụ Ngư thấy con trai mình chết , chưa được mấy năm sau cứ như vậy rời khỏi thế gian, người nhà họ Ngư hết lần này đến lần khác ngày càng hoang vắng điêu linh, ngay cả người thân thích có thể tin cậy cũng còn ai. Kết quả, mấy năm trước, người mẹ tay nuôi nấng hai con trưởng thành cũng mắc bệnh ung thư qua đời, hai đứa trẻ cứ như vậy mồ côi.

      Hai đứa bé đó, Diêu Tố Quyên từng gặp qua lần, trong ấn tượng vẫn còn lưu lại vóc dáng như cành liễu mềm đung đưa trong gió, làn da trắng mịn như ngọc, mang vẻ đẹp sông nước vùng Giang Nam, bây giờ nghĩ lại ngày mẹ hai đứa qua đời, trong hội trường tang lễ, bản thân bà cũng chỉ mới nhìn thoáng vài lần từ xa, chưa từng chuyện, hiểu sao trong lòng vẫn còn nhớ .

      Nghe , cháu đích tôn của Ngư gia học cùng trường trung học với con trai mình, cả hai đều học lớp mười hai.

      Màn đêm dần buông xuống, Diêu Tố Quyên chìm vào giấc ngủ mơ hồ, trong mơ bà thấy rất nhiều chuyện quên từ lâu về như hình ảnh đèn kéo quân kể lại những việc bà trải qua.

      Diêu Tố Quyên mơ thấy quỳ gối trước linh vị, đôi mắt đen ầng ậc nước, ánh mắt trong suốt ngây thơ, nhìn cái thấy sâu tận đáy mắt, phẳng lặng như mặt hồ chút gợn sóng, bé quỳ nền nhà lạnh buốt, ngay sau đó bị dì mình tát bạt tai té ngã xuống đất, còn có tiếng người hét the thé, ‘Khóc , khóc cho tao! Mẹ mày chết mà mày khóc sao?!’

      Hai hàng lông mi bé đó rũ xuống, trong khoảng khắc ngước nhìn lên, ánh mắt đó chút hoảng loạn, trái lại tỏa ra sức phản kháng mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.

      Chậc, sau khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Diêu Tố Quyên nghĩ tới những lời với ông cụ, đó cũng chỉ là những lời xoa dịu an ủi mà thôi. Hai sống với người dì phân phải trái như vậy, sao có thể có cuộc sống tốt đẹp?

      Trong lòng cứ mãi nghĩ đến chuyện đó, Diêu Tố Quyên quyết định hôm nay tự mình đến trường đón bé về nhà ăn cơm.

      Trung học Z là trường trung học tốt nhất thành phố, tỷ lệ tốt nghiệp luôn đứng đầu vượt xa các trường trọng điểm khác, hơn nửa số học sinh thi đậu vào trường đại học danh tiếng thành phố G đều tốt nghiệp từ trung học Z. Năm đó, Diêu Tố Quyên tốn ít sức lực thúc đẩy con trai cố hết sức để đạt được bảy trăm hai mươi điểm trong kỳ thi, cũng may đứa Bộ Huy này cũng chịu thua kém, vượt qua được.

      Tối hôm qua, Diêu Tố Quyên đợi con trai từ lớp tự học về hỏi mấy câu, mới giật mình kinh ngạc, ngờ lại là bạn cùng lớp với cháu đích tôn Ngư gia.

      bé đó học giỏi ?” Diêu Tố Quyên quan tâm nhất là thành tích học tập mấy năm trung học thế nào.

      “Năm đó đứng đầu toàn thành phố cuộc thi vào trung học, mẹ thử ?” Đứa Bộ Huy này trong thời kỳ phản nghịch, cách chuyện cứ kỳ quái như vậy, bà dặn ngày mai tan học dẫn bé này ra cổng trường, hết sức miễn cưỡng đồng ý.

      Thành phố G vào cuối thu, những cơn gió mang hương vị mùa đông ùa về, tài xế đậu xe ở trước cổng trường, cửa sổ xe chỉ hạ xuống khe rất , Diêu Tố Quyên xuýt xoa chờ mấy đứa tan học.

      Chập tối, rốt cuộc cổng chính trường học cũng mở ra, làn sóng đồng phục học sinh màu dương đậm tràn về phía cửa, như có đè nén thinh lặng phả vào mặt, Diêu Tố Quyên hạ sát cửa sổ xe xuống, trong nháy mắt gió lạnh lùa vào trong, thổi rối tung mái tóc dài của bà, bà đưa mắt tìm kiếm lúc lâu cũng thấy Bộ Huy đâu.

      Đội quân màu dương đậm tựa như đợt sóng dần dần tan biến, chỉ còn thưa thớt vài nhóm lác đác, gần nửa giờ sau khi tan học, học sinh lớp mười hai mới bắt đầu ra cổng.

      Diêu Tố Quyên nhìn quanh quất cả buổi trời, cuối cùng cũng nhìn thấy cái cặp sách màu dương hoa văn trắng bà mới mua cho Bộ Huy, nhờ nó mới có thể nhận ra trong đám đông.

      Gần đây Bộ Huy ra dáng thanh niên trưởng thành, chiều cao tăng rất nhanh, chàng trai lớp mười hai lạnh lùng khó tiếp cận, dáng người cao gầy, toàn thân toát ra hơi thở sạch , mặc bộ đồng phục màu dương đậm, mày rậm đôi mắt trong trẻo, tướng mạo tuấn, cao ngất, sống mũi thẳng tắp, nhìn thoáng qua có thể đoán được tương lai người đàn ông mạnh mẽ, mái tóc xoăn có chút tơi rối ngập tràn hương vị thiếu niên.

      ra khỏi cổng trường, nhìn thấy Diêu Tố Quyên giơ cánh tay béo tròn trắng nõn ra khỏi cửa sổ xe hướng về phía mình vẫy vẫy, vẻ mặt lạnh băng chậm rãi bước tới, hoàn toàn mặc kệ theo phía sau.

      Cách đó khá xa, tuy Diêu Tố Quyên có thể nhìn thấy phía sau con trai mình, nhưng vì đồng phục học sinh kiểu dáng rất rộng, cùng với việc bé luôn cúi thấp đầu, nên bà hoàn toàn nhìn thấy được khuôn mặt, chỉ cảm thấy gầy đến mức khiến người ta xót xa, đôi chân gầy guộc dưới ống quần đồng phục khá rộng, mỏng manh đến dọa người, dường như cả cơ thể phải gồng mình chống đỡ bộ quần áo.

      Tài xế Lý sư phụ vội vàng xuống xe, giúp mở cửa ra, Diêu Tố Quyên nghiêng đầu nhìn quanh quất bên ngoài, đúng lúc Bộ Huy vừa tới bên cạnh, dùng cái giọng vịt đực ném ra câu: “Con ngồi ghế trước,” rồi vòng qua sau xe thẳng ra phía trước.

      “Đứa này….” Diêu Tố Quyên trừng mắt liếc cái, cảm thấy thằng nhóc này lớn lên có lẽ còn khiến người ta chán ghét hơn ba nó.

      Bộ Huy lên xe, động tác đóng cửa rất mạnh khiến thân xe khẽ rung lên, Diêu Tố Quyên xoay đầu nhìn bé đứng bên ngoài, vịn cho cửa xe đứng lại.

      Bàn tay nhàng đặt khung cửa, rất lớn so với bàn tay thiếu nữ, ngón tay dài mảnh mai, móng tay tròn trịa, được cắt tỉa rất gọn gàng sạch .

      Mới đầu Diêu Tố Quyên vẫn mơ hồ, chỉ nhìn thấy được cánh tay, lát sau, bên ngoài cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn vào trong xe, trong khoảng khoắc ánh mắt chạm nhau, nhìn bà mỉm cười, cất lời: “Chào dì.”

      Giọng dịu dàng, bên trong chứa khiêm nhường lễ độ, rất có nề nếp gia giáo.

      Nhưng đôi mắt kia giống trong giấc mơ của Diêu Tố Quyên, có lẽ bởi vì khi thầm mỉm cười, đuôi mắt rất dài cong lên thành vòng cung, đáy mắt tựa mặt hồ khi ngọn gió thổi lướt qua khẽ lăn tăn từng đợt sáng dịu dàng.

      Nhìn sao cũng thấy là đứa bé ngoan ngoãn.

      -----------------------
      Tồn Tồn, Hale205Chris thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 2

      Đợi Ngư Vi lên xe ngồi vào chỗ, xe liền khởi động rời , giờ cao điểm buổi tối đường xá khá đông đúc, tiếng chuyện trong xe liên tục bị ngắt quãng.

      Diêu Tố Quyên tán gẫu với bé cũng chỉ lăn qua lộn lại mấy chuyện thông thường, trước hết hỏi tên gì.

      “Dạ, Ngư Vi.”

      “Viết như thế nào?”

      “Dạ, đầu là bộ thảo, sau là rất bé .”*

      (*Ngư Vi còn có nghĩa là hoa tường vi, nhưng Ngư Vi tên mình như loài cỏ hèn mọn.”*

      cái tên hay, loài hoa xinh đẹp rực rỡ, hiểu sao lại bị thành loài cỏ hèn mọn như vậy, Diêu Tố Quyên hỏi xong vài câu xã giao liền bắt đầu tán gẫu chuyện học hành, nào là kết quả học tập ra sao, định thi vào trường đại học nào….

      Lúc Ngư Vi trả lời giọng vẫn luôn nhàng, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, nhưng hiểu sao Diêu Tố Quyên luôn cảm thấy có gì đó đúng, tuy hỏi gì bé này cũng đều thành trả lời nhưng bà vẫn cảm thấy cách xa vạn dặm, nhiều chuyện chỉ trả lời lấp lửng cho qua, nếu bà cố dò hỏi thêm chút, cũng chỉ mỉm cười nhàng lẩn tránh.

      Tính tình Diêu Tố Quyên bình thường rất thẳng thắn, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, chỉ cần nhìn liếc qua biết đây là đứa thông minh, chững chạc như người lớn.

      Như vậy cũng tốt, rất nhiều chuyện chỉ vừa khơi gợi, Ngư Vi hiểu ngay ý bà.

      “Ông nội Bộ Huy và ông nội con là đồng đội cũ, lúc ba con còn trẻ chúng ta từng là hàng xóm của nhau, rồi ba mẹ con chuyển đến Giang Tô sinh con ra ở đó, nên mãi đến giờ cũng chưa từng gặp mặt….Nhưng trong lòng ông cụ lúc nào cũng lo lắng biết hai chị em con sống thế nào, nên bảo thím đón con về nhà ăn cơm, ông cụ từ lúc bị ngã gãy chân đến giờ cứ buồn bực vui, lát nữa con cố gắng trò chuyện với ông nhiều chút.”

      “Dạ.” Ngư Vi gật đầu, thái độ kính cẩn trả lời: “Dì yên tâm ạ.”

      Lúc này Diêu Tố Quyên nghĩ thầm trong bụng, bé này thông minh lanh lợi, đến điểm cần dừng là dừng, hai bên đều hiểu ý đối phương, những gì nên nên , bé con này đều tự biết cân nhắc.

      Rồi nhìn tới thằng nhóc ngồi phía trước kia, lên xe xong lập tức nghịch điện thoại, đúng là cái đầu gỗ, khó trách ông cụ thích , nhìn tới là khó chịu, đến nỗi con chó nuôi trong nhà thấy cũng phải sủa vài tiếng mới chịu yên.

      “Bây giờ chúng ta biết nhau, sau này có chuyện gì con cứ trực tiếp tìm thím là được, trước đây đều là chú Út gặp hai chị em con, con cũng đừng khách sáo, dù sao vai vế cũng là chú của mấy đứa, có gì cần giúp đỡ cứ thẳng với chú ấy.” Diêu Tố Quyên hết mấy lời muốn , lúc này mới yên tâm, mỉm cười tán gẫu với Ngư Vi: “Có điều cũng có chút đứng đắn, nếu có gây ra mấy chuyện vô vị, con gọi điện cho thím, thím mắng thay con!”

      Khi những lời này, Diêu Tố Quyên thấy dường như Ngư Vi ngẩn người ra, nét mặt thoáng sững sờ.

      Đứa bé Ngư Vi này làn da rất trắng, đến độ gần như trong suốt, có thể thấy được cả những mạch máu li ti. Bên ngoài cửa xe tịch dương buông xuống, ánh chiều tà chiếu vầng sáng đỏ lên khuôn mặt , trượt đường cong từ chóp mũi xuống cằm, ánh sáng phản chiếu lại khiến bà thể nhìn được nét mặt .

      “Chú Bộ….Hôm nay chú ấy có về nhà ăn cơm ạ?” Ngư Vi bừng tỉnh, giọng vẫn khiêm nhường và dè dặt như trước.

      Diêu Tố Quyên thấy Ngư Vi hỏi mình, đây là lần đầu tiên chủ động mở lời kể từ lúc bước lên xe.

      Quả nhiên vẫn là lão Tứ gần gũi với bé hơn, dù sao từ lúc mẹ bé qua đời, tất cả đều do tay lão Tứ tới lui chăm sóc, giúp đỡ. Diêu Tố Quyên mỉm cười: “Ai mà biết được , từ sáng đến tối thấy mặt mũi đâu, gặp lần còn khó hơn gặp người ngoài hành tinh.”

      “Ai ….” Bộ Huy nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng, bỗng mở miệng cắt ngang lời mẹ mình, vì cu cậu trong giai đoạn dậy nên giọng có chút khàn khàn: “Chiều nay, chú Út gọi điện cho con, hỏi có cần đến trường đón người , con mẹ tới đón, chú ấy mới tới nữa.”

      “Ô, rốt cuộc cũng thấy có lương tâm được lần, vậy mà có cơ hội thể !” Diêu Tố Quyên bật cười, vỗ lên lưng ghế Bộ Huy.

      Ngư Vi trầm mặc, bỗng nghe thấy hai tiếng ‘chú Út’ toát ra trong lời của Bộ Huy, con ngươi đen láy khẽ dao động, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bị ánh mặt trời chiếu vào liền nheo mắt lại.

      cảm thấy nơi nào đó trong lòng tan chảy, ấm nóng, rồi ngột ngạt đến mơ hồ khó thở, dường như căng thẳng lại dường như an tâm.

      *****

      Nhà họ Bộ tựa mình bên núi nhìn ra con sông lững lờ trôi, giáp với thành phố G phồn hoa sầm uất, dãy núi trùng điệp như bức bình phong thiên nhiên ngăn cách ồn ào của thế giới bên ngoài, liền bên là ao cá yên tĩnh tao nhã, khí trong lành, rất thích hợp để nghỉ dưỡng.

      ra là biệt thự núi cũng chính xác, căn nhà của Bộ gia là tòa nhà kiểu cổ hai tầng hình chữ ‘冂’ điển hình, cấu trúc và nội thất đều mang phong cách Trung Quốc xưa, nhìn từ xa có vẻ rất trầm mặc tĩnh lặng, nhưng khi vào bên trong mới thấy vô cùng tiện nghi, tao nhã sang trọng, vừa qua khỏi cửa sắt chạm trổ hoa văn màu đen là khoảng sân vườn, trước đó ông cụ Bộ bị vấp ngã tới mức phải ngồi xe lăn cũng là do suốt ngày trêu hoa chọc cỏ ở đây, tại chỉ có thể mời chuyên gia đến để cắt tỉa chăm sóc cây cối.

      Khi Diêu Tố Quyên đón mấy đứa về đến nhà, mặt trời lặn về Tây chỉ còn le lói sót lại đường chỉ đỏ nơi chân trời.

      Vừa vào cửa, con chó lông vàng bay nhào ra, hướng Bộ Huy nhe răng sủa inh ỏi, đây chỉ là chú chó nhà rất bình thường biết thuộc giống gì, nhìn có chút hung hăng, mõm ngắn tai nhọn, mặt mũi hung dữ, dáng vẻ chẳng đẹp chút nào, lại thêm cái tướng ham sủa hấp ta hấp tấp, hệt con chó hay cắn bậy dọa người, con chó dữ thích nhiều chuyện gây , chọc cho Bộ Huy đuổi theo nó chạy như điên, cuối cùng người chó té lăn ra vật nhau cỏ, Diêu Tố Quyên thèm quan tâm, mặc kệ con trai náo loạn.

      Lúc này, dì Triệu nấu ăn chạy ra ông cụ đợi người trong thư phòng, dặn dò xuống muốn trò chuyện với đứa trước sau đó mới ăn cơm, Diêu Tố Quyên có thời gian hỏi tới mấy chuyện khác, vội vàng dẫn Ngư Vi vào trong.

      Lúc vào nhà, Bộ Tĩnh Sinh ngồi xem báo trong phòng khách, Phàn Thanh thấy có người vào liền nhanh chóng đứng dậy nghênh đón.

      “Đến rồi sao.” Phàn Thanh qua gật đầu mỉm cười chào hỏi Ngư Vi, Bộ Tĩnh Sinh nghe thấy tiếng động cũng vội buông tờ báo xuống.

      Xuất trong phòng khách, trước mặt mọi người là bé mặc bộ đồng phục học sinh giống của Bộ Huy, nhưng có vẻ còn cao gầy hơn cả mấy cậu trai dậy , dưới tay áo đồng phục sẫm màu lộ ra cổ tay rất trắng, mảnh mai đến mức khiến người ta nhìn thấy giật mình.

      Nhưng nét mặt và dáng của bé này rất đúng mực, vô cùng nề nếp lễ phép, mái tóc ngắn đen nhánh, tóc rối hai bên được vén lại sau tai rất gọn gàng, lộ ra khuôn mặt nhắn mộc mạc trắng ngần, nhìn sao cũng khiến người ta thích.

      “Thế này, con đừng gọi là chú, dì nữa, mà gọi theo vai vế như tiểu Huy , đây là thím Ba và bác Cả.” Diêu Tố Quyên giới thiệu sơ qua.

      “Thím Ba, bác Cả.” Ngư Vi chào hỏi hai người trước mặt, vừa cất lời xong, chưa kịp nghỉ chân bị Diêu Tố Quyên nắm tay kéo thẳng lên lầu.

      “Nè, tôi , bà cũng nên để cho con bé người ta nghỉ ngơi chút chứ!” Bộ Tĩnh Sinh thấy bóng dáng bà xã mình vội vội vàng vàng biến mất ở lối rẽ cầu thang, ngước cổ lên lầu với theo nhưng chẳng có thanh nào phản hồi.

      Ông cụ Bộ ở trong thư phòng, ánh tà dương cuối cùng rải chút tàn đỏ còn sót lại, bốn vách tường trắng tuyết và chiếc tủ xếp từng chồng sách ngay ngắn như hòa tan trong ánh hoàng hôn chiều tà.

      Lúc Diêu Tố Quyên gõ cửa, tia nắng cuối cùng nền trời xa xa dần chìm vào ánh lam đậm, trời bắt đầu chuyển tối.

      “Ba, con dẫn cháu của chú Ngư đến rồi!” Diêu Tố Quyên nhàng đẩy cửa vào, vẻ mặt hớn hở , cùng với bước chân đến gần của bà, ngoài cửa có tiếng bước chân nhàng vào, dáng người bé xuất .

      Ông cụ Bộ ngồi đọc báo chiều sau bàn đọc sách, nghe thấy tiếng động liền gỡ cặp kính lão xuống, sợi dây buộc kính lắc qua lắc lại trước ngực, ánh đèn bàn mở chói vào mắt khiến ông nhìn được khuôn mặt đứa bé đứng trong bóng tối phía sau quầng sáng kia, vì vậy vội vàng đưa tay vặn công tắc đèn thấp xuống.

      Theo ánh sáng yếu dần , bóng hình bé đen nhánh đứng lặng lẽ ở đó dần trở nên nét hơn, như bước khỏi bóng tối được ánh sáng rót vào phác họa thành dáng hình tươi sáng.

      Lúc này, ông cụ Bộ mới nhìn ra đồng phục của phải màu đen mà là màu dương đậm, mái tóc đen nhánh, đôi chân trắng gầy đôi giày thể thao cũ sờn, dường như vừa với kích cỡ bàn chân, nhưng được chà rửa rất sạch , vết bẩn. Cặp sách màu đen lưng cũng rất cũ bị mài mòn thành màu xám đen còn nhìn ra được màu sắc ban đầu.

      Dáng vẻ bé rất đúng với lứa tuổi mười bảy mười tám, lưng thẳng tắp, lộ ra nét khiêm nhường dịu dàng, vì mặc đồng phục sẫm màu nên càng làm nổi bật lên làn da mềm mại trắng ngần, đôi mắt đen láy sáng ngời, toàn thân toát ra khí chất an nhiên mà trầm tĩnh.

      đợi ông cụ lên tiếng, mà lễ phép ngẩng đầu nhìn ông, nhàng : “Chào ông.”

      “Chao ôi, cháu lớn của Ngư gia ….” Hiếm khi ông cụ Bộ có được vẻ mặt hòa nhã, hiền từ cười hà hà hỏi: “Nhiều năm như vậy vẫn chưa từng gặp mặt, rốt cuộc hôm nay cũng tới rồi, ta phải hỏi chuyện chút, con tên gì?”

      Tuy đây phải là lần đầu tiên Ngư Vi gặp người nhà họ Bộ, nhưng với người thầm giúp đỡ hai chị em ăn học, đồng đội cũ của ông nội vẫn là lần đầu gặp, đối phương lại là bậc bề đức cao vọng trọng, mặc dù cũng xem như hết sức bình tĩnh, nhưng vẫn tránh được có chút hồi hộp.

      Trước mặt là thư phòng được bày trí rất sang trọng tao nhã, dọc hai kệ sát tường từng chồng sách vở được xếp đặt ngay ngắn gọn gàng, bàn sách là bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiêng) rất quý, bên cạnh mở sẵn quyển ‘Kinh Thi’.

      Ngư Vi cúi đầu do dự chốc lát, sau đó buông nắm tay siết chặt ra, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười, có giọng nhàng, mềm mại tựa nỉ non, nhưng ngữ điệu rất trầm tĩnh và chính chắn: “Ông nội Bộ, con là Ngư Vi, Vi Vi.”

      Mười phút sau.

      Diêu Tố Quyên sau khi dàn xếp ổn thỏa xong chuyện của Ngư Vi liền xuống lầu, dạo vòng qua nhà bếp xem thức ăn chuẩn bị tới đâu, thầm nghĩ trước đây Ngư Vi lớn lên ở Giang Tô, khẩu vị nhất định rất thanh đạm hơi ‘chua, ngọt’ nên dặn dò nhà bếp nấu món ăn nhạt chút, cho nhiều đường, rồi lên nhà .

      Lúc bước vào phòng khách, Bộ Huy vẫn chưa chịu về phòng mà chiếm cái sofa đóng tổ ở đó, đôi chân dài đung đưa tay vịn, dưới chân là con chó nằm bò ra thở thườn thượt, tay cầm điện thoại chơi game, Bộ Tĩnh Sinh ngồi bên cạnh lật báo, dường như nhìn thấy cái tướng ngồi giống ai của con trai mình.

      Bộ Tĩnh Sinh nghe thấy tiếng động, nâng mắt lên thấy bà xã tới, vội vàng đặt tờ báo xuống, cố ra vẻ hung hăng nhìn con trai: “ , lên lầu làm bài tập !”

      “Chưa ăn cơm, có tí sức nào đâu mà làm bài tập, con mới nhắn tin cho chú Út, chú chưa biết tối nay có về kịp hay .” Ngón tay Bộ Huy thoăn thoắt bấm điện thoại: “Con liền , nếu chú về, con hầm nhừ con chó này…..”

      “Thằng nhóc ngươi, biết lớn ! chuyện với chú Út ngươi vậy sao?” Bộ Tĩnh Sinh dựng râu trừng mắt. Lúc này, Bộ Huy mới phát bầu khí có phần quỷ dị, vừa ngẩng đầu lên, y như rằng thấy Diêu Tố Quyên đứng chống nạnh, cu cậu đảo mắt cái cảm thấy gió lạnh tứ phía tràn về, hai lời phóng vèo xuống ghế, đầu tóc rối bù nhào về phòng mình.

      “Ông xem con trai ông , sao mà dạy đây!” Diêu Tố Quyên chờ con trai khỏi, thở hổn hển đẩy ông xã mình cái: “Bình thường thấy gì, hôm nay nhìn thấy con nhà người ta, mới biết tiểu Huy gây phiền tới mức nào, đều do học theo ông hết….”

      “Cái đó sao lại học theo tôi chứ? Thằng nhóc này từ thích lầm đường lạc lối theo lão Tứ, toàn học mấy chuyện xấu.” Bộ Tĩnh Sinh trốn tránh trách nhiệm, nhưng nhìn ánh mắt vợ mình, phát vậy cũng vô ích, liền chuyển đề tài: “Ừmm, tôi muốn hỏi bà, ông cụ gặp bé con đó chuyện gì rồi?”

      Diêu Tố Quyên thở dài, ngồi xuống sofa cạnh ông xã: “Ba rất nhớ hai chị em chúng nó, nhưng ông chưa thấy dì con bé đâu, hoàn toàn có cách nào chuyện đạo lý với bà ta được, cũng chịu thả người, mỗi tháng chúng ta gửi tiền giúp đỡ mấy đứa nó nhưng biết chúng có thể nhận được bao nhiêu nữa, ông nhìn thấy sao? Cả cặp sách và giày, cũ đến vậy mà còn được mua cho cái mới, đứa này cũng khổ mà….”

      Lời còn chưa dứt, bỗng trong sân truyền đến tiếng động ‘ầm ầm’ rất lớn, tựa như có gì đó đâm sầm vào nhau.

      Diêu Tố Quyên và Bộ Tĩnh Sinh giật thót tim, còn chưa kịp phản ứng, con tai nhọn kia nãy giờ nằm bơ phờ ỉu xìu mặt đất hệt như mắc bệnh tương tư đột nhiên nhảy dựng lên sủa ‘gâu gâu gâu’ inh ỏi, rồi điên cuồng bổ nhào khỏi cửa lao ra sân như tia chớp, thoắt cái còn thấy bóng dáng đâu nữa.

      Bầu trời bao phủ màu đen, đèn trong sân vườn vẫn chưa được bật sáng, bóng đêm như tấm chăn khổng lồ dần buông xuống, hai chùm sáng chói lọi từ đèn xe rọi vào mảnh sân cùng với tiếng chó sủa điên cuồng ngơi nghỉ, khiến cả căn nhà yên tĩnh bỗng chốc ồn ào náo động.

      “Trời ạ lão Tứ! Chú lại đụng hỏng chậu trúc đào của ông cụ nữa rồi, cây lựu bị đụng lần trước còn chưa kịp sống lại yên ổn, bây giờ tới cây này!” Giọng của Phàn Thanh mang khẩu vùng Sơn Đông, khi sốt ruột giọng bật ra kiểm soát được có chút đáng .

      “Hử?” giọng nam trầm thấp, cuối có chút muốn ăn đòn, vang lên trong vườn hoa, giọng biếng nhác, phát từng chữ rất ràng, cao thấp mà lộ ra mười phần trêu chọc: “Ồ, chị dâu Ba, mấy tháng gặp lại béo lên rồi?”

      , gần ba mươi tuổi đầu mà còn đứng đắn! Đợi lát nữa ba xuống giáo huấn chú trận.” Phàn Thanh bình thường rất dịu dàng, lúc này cũng ôm bụng tức.

      Diêu Tố Quyên nghe tiếng ồn trong sân truyền đến, chỉ cảm thấy đau hết cả đầu, xoay người nhìn Bộ Tĩnh Sinh cũng nhíu mày nhức não: “Haizz, ma vương nhà mình lại về rồi, tối nay đừng ai mong được yên tĩnh.”

      * * *
      Tồn Tồn, Hale205Chris thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 3

      lão Tứ về, cả nhà rối tung rối mù, cũng quá.

      Bộ Huy chân trước vừa mới phóng lên cầu thang về phòng, nghe tiếng chó sủa vang dội trong sân, biết ngay chú Út về tới, lúc này im lìm quẹo lại, đứng bậc thang nhìn xuống.

      Phàn Thanh vào trước, khuôn mặt ửng hồng, chỉ có Diêu Tố Quyên biết tại sao, cách đây mấy hôm em dâu Ba ăn gì cũng ngon miệng, bị bà bắt gặp nôn ói nhiều lần, buổi tối bà qua phòng Phàn Thanh hỏi chuyện, mới biết em ấy có thai, hiểu nổi lão Tứ kia lớn lên kiểu gì mà đôi mắt quá độc, đàn ông trong nhà ai nhìn ra, vậy mà chỉ liếc qua cái biết ngay Phàn Thanh béo lên…

      Hiếm khi người làm ăn bận tối mặt tối mũi như , hôm nay lại có thời gian rảnh về nhà ăn cơm.

      Diêu Tố Quyên vẫn còn suy nghĩ, tiếng chó sủa trong sân ngày dữ dội hơn, trong bóng đêm, chỉ thấy người đàn ông chậm rãi về hướng phòng khách, bám theo sát gót chính là con tai nhọn dở người, hết nhảy tưng tưng cọ quẹt rồi lại lên cơn lao như điên cố gắng nịnh nọt lấy lòng ông chủ.

      Cái người này nhìn sao cũng thấy đứng đắn, quanh năm mặc người chiếc áo khoác đen rộng dài đổi, miệng ngậm điếu thuốc, sải từng bước dài xuyên qua đám cây ông cụ dốc lòng dốc sức chăm sóc mỗi ngày, làm rơi rụng biết bao nhiêu cánh hoa tươi tắn, cũng biết giẫm lên mấy cành, thỉnh thoảng bị con tai nhọn chặn đường, còn đưa chân sút em nó mấy cú.

      “Chú Út!”

      Người đàn ông vai rộng, lưng thẳng tắp, vóc dáng cao lớn còn chưa vào nhà, Bộ Huy chạy ra ngoài gọi to, nghe thấy có tiếng gọi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn, những vòng khói lượn lờ bên bờ môi, tàn tro theo gió rơi xuống.

      Theo bước chân gần vào, ánh đèn trong nhà loang nhuộm lên người quầng sáng, khuôn mặt dáng người đó bước ra khỏi bóng tối, có thể thấy cao hơn Bộ Huy rất nhiều, đôi vai rộng, mày rậm, sống mũi cao, bờ môi mỏng, trong ba em nhà họ Bộ, có nhiều nét giống người mẹ qua đời nhất, lông mi rất dài, đôi mắt sáng tinh .

      Theo lời ông cụ Bộ là: “Đẻ nhiều kinh nghiệm cao, càng đẻ càng đẹp mắt, thằng út nó gom hết nét đẹp của cha mẹ,” có điều câu chốt hạ chính là: “Dáng vẻ trái ngược với người tốt, cười lên giống hệt tên lưu manh.”

      Ông cụ quả sai, người này vừa vào nhà thấy cháu trai đứng cạnh cửa đợi mình, khóe môi lập tức nhếch cười, uể oải duỗi tay vò vò đầu Bộ Huy khiến mái tóc cu cậu rối bời, cặp mắt hoa đào vốn sáng tinh , lúc này ngập vẻ biếng nhác, hơn nữa trong miệng còn ngậm điếu thuốc, cười lên quả thực hệt tên vô lại.

      Bộ Tiêu hờ hững vỗ đầu cháu mình: “Lần nào cũng nối đuôi theo chó ra đón chú, uổng công thương nhóc.”

      Bộ Huy cũng cợt nhả nắm chặt quả đấm tính nện lên vai chú mình, kết quả chưa kịp đến gần dễ dàng bị vặn ngược lại, ‘Ui, ui’ cu cậu bị đau rên hừ hừ mấy tiếng.

      “Chú Út, chú nhường con tập kích thành công lần ….” Bộ Huy dáng người cao gầy, lúc này mặc đồ ở nhà, càng lộ vẻ gầy nhom, cổ chân còn hơn cả phụ nữ, cu cậu đứng thẳng dậy vuốt lại quần áo, ảo não vì vạn lần đánh lén chú mình đều thất bại.

      “Muốn đánh được sao, nhóc còn non nớt lắm.” Bộ Tiêu ôm vai cháu trai vào nhà vừa vừa : “Trước hết chải đầu lại cho ngay ngắn .”

      Hai chú cháu kề vai bá cổ vào, biết chuyện gì mà liên tục thầm to , tiểu Huy đột nhiên cười ầm lên, cái giọng vịt đực the thé nghe hết sức chói tai, quả nhiên, hai chú cháu còn chưa vào đến nhà nghe tiếng Diêu Tố Quyên mắng.

      “Lão Tứ, chú xem chú ! Tiểu Huy bao nhiêu tuổi, chú bao nhiêu tuổi mà còn bằng vai phải lứa vậy hả!” Diêu Tố Quyên nhìn được mà, phất tay bảo con trai: “Lo học bài , đừng có mà học theo chú Út, đầu óc chú ấy thông minh, năm đó suốt ngày chỉ có chơi bời mà còn đậu đại học tốt nhất, bây giờ lại làm ăn lớn, biết có bao nhiêu mỹ nhân ngày đêm điên cuồng bám theo đuôi đòi làm thím út con đâu, với đầu óc của con, mà còn học chú ấy, làm được cái gì?”

      Bộ Tiêu nghe chị dâu cả giễu mình như vậy, nhịn được bật cười to, sau đó miệng lưỡi trơn tru : “Chị dâu, nếu có nhiều mỹ nữ bám theo em như vậy, em còn phải vất vả nhờ chị giới thiệu đối tượng sao?”

      Diêu Tố Quyên nghĩ tới chuyện giới thiệu đối tượng cho chú này thất bại biết bao nhiêu lần, nghĩ còn tốt, vừa nghĩ tới lập tức phát hỏa: “Còn phải do thằng nhóc chú chướng mắt sao? Trước sau bao nhiêu danh giá, chú nhìn cũng vừa mắt, cũng biết rốt cuộc chú thích cái dạng gì nữa….”

      Bộ Tiêu nhịn được cúi đầu cười, đôi mắt đào hoa híp lại thành vòng cung mê hoặc, lúc vào nhà tiện tay vỗ vỗ vai cháu trai bảo cu cậu lên lầu.

      Khoảnh khắc lão Tứ vào, cái đồng hồ để bàn cổ trong phòng khách xa hoa sang trọng vừa vặn gõ lên bảy nhịp.

      “Sao đều ngồi đây trừng mắt to mắt thế này? Chị dâu cả, chị định cho em ăn cơm sao?” Sau khi bảo Bộ Huy về phòng, Bộ Tiêu bước vào phòng khách, vẻ mặt như cười như vừa vừa tới ghế mây chuẩn bị ngồi xuống, ngước mắt nhìn thấy Phàn Thanh ngồi sofa đối diện, liền lấy điếu thuốc miệng ra dụi vào gạt tàn dập tắt .

      Diêu Tố Quyên nhìn thấy động tác này của , lập tức hiểu ngay, ánh mắt lão hồ ly này độc mà, quả nhiên gì lừa được , nửa đùa nửa tiếp lời : “Hơ, lão Tứ, chú vậy là sao chứ, có cơm ăn sao lại đổ lỗi cho chị, chị là người giúp việc nhà mình à?”

      Đôi mắt đen láy sáng rực của Bộ Tiêu nhìn thấy vẻ mặt oán trách của Diêu Tố Quyên nồng đậm nét cười, hờ hững ngả người tựa vào ghế mây, bắt chéo đôi chân dài: “Được, chị dâu, miệng lưỡi chị bén nhọn, em lại, em học theo cả đọc báo vậy.”

      “Cút!” Diêu Tố Quyên bị trêu chọc, cười lanh lảnh ngừng.

      Bộ Tĩnh Sinh ló đôi mắt ra khỏi tờ báo, liếc nhìn đứa em trai đứng đắn của mình.

      phải chị để mọi người ăn cơm, mà là ông cụ.” Diêu Tố Quyên cười xong, đứng dậy khỏi sofa, vuốt lại mép váy bị nhàu: “ phải bé con Ngư gia đến sao, ở trong thư phòng chuyện với ông cụ đó…..Có điều bây giờ cũng bảy giờ, để chị lên xem thử, cũng nên ăn cơm rồi….”

      Diêu Tố Quyên xong, vội vàng chạy về phía cầu thang.

      Bộ Tiêu ngửa đầu ra sau, tư thế thoải mái bắt chéo hai chân, cả người tựa vào gối, nghe chị dâu , ánh mắt lướt qua mấy chậu hoa tươi xanh mơn mởn nhìn về hướng lầu hai, như có điều suy nghĩ, bên môi thoắt lên nụ cười, bàn tay to rộng sờ sờ đầu con tai nhọn nằm dưới chân, nhào nặn hồi xù hết lông lên.

      Con tai nhọn hoàn toàn có dáng vẻ hung dữ như khi đối diện với Bộ Huy, lúc này nó vô cùng ngoan ngoãn dường như cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của ông chủ, điên cuồng phe phẩy cái đuôi, liếm liếm ống quần Bộ Tiêu.

      Có điều Bộ Tiêu ngồi chưa được mấy phút, vỗ đầu con tai nhọn rồi đứng dậy khỏi ghế.

      “Lão Tứ, chú đâu thế?” Phàn Thanh gọt táo thấy đứng lên về phía cầu thang liền hỏi.

      “Em cũng lên xem thử.”

      Chuyện nghe lén thế này, thường ngày Diêu Tố Quyên chưa từng làm qua.

      Tính bà mạnh mẽ, chuyện gì cũng thích thẳng, cái tính nết này của bà trái lại giống hệt người chị thứ Hai nhà họ Bộ, từ được Bộ gia xem như con trai mà nuôi lớn, nên bình thường hai người vô cùng hợp ý, rất ghét những người nghe lén vụng trộm sau lưng người khác, hành động như vậy là khua môi múa mép, nhưng hiểu sao khi lên đến lầu hai, nghe thấy giọng kia khỏi bước chậm lại, nhón chân rất khẽ, sợ tiếng động làm gián đoạn thanh dịu dàng tinh tế đó.

      Lắng nghe hồi, Diêu Tố Quyên chỉ còn biết tấm tắc kinh ngạc, bình thường ông cụ Bộ mà lên lớp giáo huấn, con cháu trong nhà đều như lửa bén mông cách nào kiên nhẫn ngồi nghe được, nhóc này bất quá chỉ mới mười bảy mười tám tuổi vậy mà có thể ngồi trò chuyện với ông cụ lâu như thế, thậm chí còn động đậy, cứ hệt như nhập thiền định.

      “Vậy sao? Ông biết những chuyện trong nhà trải qua, đứa bé như con sao có thể biết nhiều như vậy?” Ông cụ Bộ thương tâm, giọng già nua vang lên.

      “Lúc con còn , thích ngủ chung giường với bà nội, ban đêm bà ngủ ít, thường trằn trọc trở mình, thỉnh thoảng con tiểu đêm, ở phương nam vào mùa đông đêm rất lạnh, chăn cũng lạnh lắm, ra ngoài rồi chui lại vào chăn cũng hết lạnh, bà nội thường ôm con vào lòng, lúc sau vẫn ngủ được, bà thường kể cho con nghe chuyện xưa, cũng có gì nhiều chỉ mấy chuyện vụn vặt, linh tinh, nhưng sau này con đều nhớ mãi….” Giọng của Ngư Vi vẫn nhàng, ấm áp như thường ngày, khi những lời này càng lộ ra nét vương vấn dịu dàng buông tựa tiếng tơ, khiến người ta chỉ muốn mọi thứ thinh lặng để được lắng nghe thanh đó.

      Diêu Tố Quyên cũng dựng thẳng lỗ tai lên.

      “Con nghe kể, khi đó ông cố con có hơn trăm mẫu đất ở nông thôn, còn mở tiệm trang sức và cửa hàng tơ lụa trong thành phố, sau ngày giải phóng cải cách ruộng đất, địa chủ và tư sản bị liệt vào thành phần tốt, bà nội con khi đó….”

      nhóc này chỉ kể chuyện xưa vậy mà cũng có thể đầy xe như thế, Diêu Tố Quyên vừa nghe vừa về hướng thư phòng, đèn bên ngoài hành lang vẫn chưa được bật lên, ánh sáng từ ngọn đèn vàng trong phòng chảy tràn ra cửa phòng rộng mở, bà nhìn vào phòng, thấy Ngư Vi an nhiên ngồi ghế sofa, sườn mặt được phủ tầng cam nhạt dịu dàng rất thanh tú, chóp mũi cao nhắn khi ánh sáng lướt qua vô cùng xinh đẹp, nhưng toàn thân tĩnh lặng tựa dòng nước ngọt ngào, chậm rãi tỏa ra hương vị trầm ổn kiên định.

      Cũng biết nghe được bao lâu, đề tài chuyển sang chuyện trồng hoa chăm cỏ, ngờ Ngư Vi cũng có thể ràng mạch lạc đâu ra đấy, lúc này Diêu Tố Quyên mới mơ hồ cảm thấy, đứa này sao giống quái vậy, chuyện gì cũng biết….

      “Ông nội, ông cũng đừng sốt ruột, hoa đỗ quyên vốn khó trồng, đặc biệt là loài đỗ quyên cánh kép được nhập từ Châu Âu này, đổi lại chậu bùn có lẽ tốt hơn chút.” Ngư Vi nhìn qua thư phòng, thấy chậu đỗ quyên héo rũ, nên chậm rãi hệt như bách khoa toàn thư: “Trước đây, mẹ con thích trồng hoa, đỗ quyên có bảy cái thích và bảy cái sợ, chỉ cần nhớ kỹ là có thể trồng được, có điều con cũng chỉ nghe , hiểu được lý thuyết, còn thực tế thế nào rất khó , vì như mẹ con, hiểu về nó như thế, nhưng khi làm theo vẫn chết hết mấy chậu ạ.”

      “Ha ha ha….” Ông cụ nghe xong khỏi vui vẻ, cười vang lên: “Con, đứa này, sao lại giống tiểu tinh linh vậy chứ, thử ông nghe xem cái gì mà bảy cái thích bảy cái sợ, ông nội trồng đỗ quyên lâu như thế cũng biết, khó trách chậu cây này sống được.”

      Diêu Tố Quyên mê mẩn lắng nghe, định nghe tiếp, đột nhiên sau lưng bị vỗ cái, dọa cho hoảng hồn suýt chút nữa hét ầm lên.

      Vừa quay đầu lại, nhìn thấy lão Tứ biết đứng sau lưng mình từ lúc nào, bóng tối bao trùm khắp hành lang, chỉ có quầng sáng vàng ấm áp trong phòng loang ra chiếu vào khuôn mặt góc cạnh thâm trầm luôn chứa đựng tia cười hờ hững như có như , ánh đèn chiếu qua người , rọi vào tường bóng đen lớn khiến dáng người càng trở nên cao lớn hơn.

      “Chú hù chết chị.” Diêu Tố Quyên trừng mắt, dùng khẩu hình mắng .

      Bộ Tiêu giơ ngón tay trỏ thon dài đặt lên miệng mình, bảo bà đừng lên tiếng, sau đó khẽ nâng cằm hướng vào trong phòng ra hiệu tiếp tục lắng nghe.

      “Thích chua sợ mặn, thích ẩm sợ lụt, thích lạnh sợ nóng, thích thoáng mát sợ nắng mạnh, thích gió sợ gió lớn, thích ẩm ướt sợ khô ráo, cái cuối cùng là…..” Ngư Vi từng câu từng chữ, khi đến đây dừng lại, cúi đầu xuống tự cười mình cái.

      “Cái cuối cùng là gì? Quả nhiên ông cụ giương đôi mắt trông đợi hỏi tiếp.

      “Chính là lúc trước mẹ con quên mất, chỉ với con đến cái thứ sáu, bà nghĩ mãi mà nhớ ra cái thứ bảy là gì, nên dĩ nhiên con càng biết.”

      “Ha ha ha….” Tâm tình ông cụ Bộ rất vui, cười tới mức răng giả cũng muốn rớt ra: “Có lẽ cũng vì quên cái thứ bảy, nên trước đây mẹ con mới trồng chết nhiều chậu như vậy đó!”

      Từ góc độ của Bộ Tiêu nhìn qua, ngồi ghế sofa, thắt lưng luôn vươn thẳng, mặc dù đến mức thẳng tắp, nhưng đối với đứa tư thế này khỏi quá mức hành hạ người, nhưng ngồi hết sức tự nhiên, còn toát ra ý vị nhàn nhã, mỉm cười theo ông cụ, có thể xem như cười vì chỉ khẽ khàng cong môi rất , thấy niềm vui trong đáy mắt, sau đó dường như bất chợt nhớ đến chuyện đau lòng, nụ cười kia đông cứng lại treo ở khóe môi, như bị quá khứ giày vò, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm.

      chợt nhớ hồi đó, sau khi đưa ra nghĩa trang chôn cất tro cốt mẹ, có đến nhà lần, ban công trong nhà đặt rất nhiều chậu hoa, nhưng cành khô lá rũ, chẳng còn xót lại cánh hoa nào.

      Vẻ mặt khác lạ của Ngư Vi cũng chỉ thoáng qua hai giây, rất nhanh sau đó được giấu vào trong thay bằng nụ cười bình thản chút dấu vết.

      “Khụ khụ.” Bộ Tiêu ho khan hai tiếng, đợi già trẻ trong phòng nghe thấy, lại tựa người vào vách tường tập trung nghe tiếp, mặt cũng lộ ra nụ cười tươi hệt ông cụ khiến Diêu Tố Quyên ở bên cạnh sợ mất hồn.

      “Lão Tứ, chú làm gì vậy!” chị dâu cả vỗ mạnh cái.

      Quả nhiên, ông cụ Bộ trong thư phòng nghe thấy tiếng ho khan của Bộ Tiêu vang lên ở cửa, sắc mặt biến hóa nhanh như ảo thuật, thoắt cái đen thui xuống, mắng: “Thằng nhãi ranh kia, tới cũng tới rồi, còn đứng ngoài đó nghe trộm cái gì hả?!”

      --------------------------
      Tồn Tồn, Hale205Chris thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 4

      Vừa rồi tiếng động trong sân rất lớn, Ngư Vi lại ngồi gần cửa sổ thư phòng, nên thanh dưới lầu truyền vào tai rất . Ngoài trời, bóng đêm dày đặc buông xuống, lẫn trong tiếng chó sủa ‘gâu gâu’, là tiếng người hô to ‘Lão Tứ về’, đối với Ngư Vi, lời này tựa như tù nhân nghe được lệnh ân xá, khiến trái tim thấp thỏm treo lơ lửng trong lồng ngực.

      về.

      Ngư Vi khẽ thở hơi, nghiêng mặt nhìn về cửa thư phòng, người đàn ông vóc dáng cao lớn đó vẫn mặc chiếc áo khoác đen rộng dài mà bốn năm nay thường trông thấy, sau lưng là hành lang tĩnh mịch chìm trong bóng tối, mà dáng hình được quầng sáng từ ngọn đèn vàng trong thư phòng soi tỏ, khuôn mặt nghiêng góc cạnh đầy nam tính mạnh mẽ, nét mặt như cười như vạn năm đổi.

      Bộ Tiêu bước vào thư phòng, nháy mắt nhìn Ngư Vi cái, ánh mắt hệt lão hồ ly.

      Ngư Vi quen thuộc với nụ cười xấu xa này của , nhưng vẫn nhịn được muốn nhìn ngắm nơi đầu mày, khóe môi, vừa chăm chú nhìn vừa nắm chặt lòng bàn tay lại, sau đó nghe thấy cất tiếng chuyện với ông cụ Bộ, giọng hoàn toàn giống đứa con trai chuyện với cha mình, cứ thản nhiên tùy ý, thêm chút muốn ăn đòn: “Ông già, tin thời của đài truyền hình phát sóng rồi, nhanh xuống lầu ăn cơm kìa.”

      Có lẽ ông cụ Bộ quá quen với dáng vẻ cà lơ phất phơ của con trai mình, thèm để ý tới tính qua đẩy xe lăn, chỉ hầm hừ mắng: “Hừ, ngươi còn về làm gì? Lần nào về nhà cũng đậu xe rầm trời như vậy! Hoa cỏ trong sân chắc lại bị ngươi giẫm hỏng hết rồi!”

      Bộ Tiêu mỉm cười: “Chuyện này hử, lần sau về con xuống xe cách nhà dặm rồi bộ vào, ba bước lạy chín cái, cái loại lạy dập đầu sát đất đó, được chưa ông già?”

      xong, cúi người xuống, động tác rất lưu loát đắp lại cái chăn nỉ phủ đầu gối cha mình, sau đó đẩy xe lăn ông cụ ra cửa.

      “Ngươi nhìn xem ngươi gì, mẹ ngươi mà nghe thấy có thể sống bật dậy đó! Thằng nhãi ranh kia, cha ngươi ta đây chết rồi sao? Ngươi lạy thần hay lạy quỷ hả!” Ông cụ Bộ dựng hết râu tóc lên trừng mắt.

      Ngư Vi nhìn cảnh tượng này, cảm thấy vô cùng mới lạ, người cha già và con trai ở cạnh nhau ngập mùi thuốc súng, ngừng tranh cãi, nhưng ra có lẽ trong lòng họ rất thương nhau.

      nhìn nét mặt Diêu Tố Quyên, chỉ thấy con dâu trưởng của ông cụ cười đến khoái trá, hiển nhiên đây là cách thường ngày hai cha con này chung sống với nhau.

      Thư phòng ở lầu hai, xe lăn thể xuống được, Ngư Vi còn nghĩ bình thường ông cụ muốn lên xuống lầu phải làm sao, nhìn thấy Bộ Tiêu dừng xe, sau đó đến phía trước ông cụ ngồi xổm xuống, động tác rất nhuần nhuyễn khéo léo cõng ông cụ lên lưng, Diêu Tố Quyên ở phía sau giúp cầm gậy ba toong, cứ như vậy xuống lầu.

      “Con đừng thấy chú Út của tiểu Huy biết lớn , kỳ thực ông cụ kia ai gì cũng nghe, chỉ nghe mỗi lão Tứ….”

      Lúc Ngư Vi xuống cầu thang, theo phía sau Bộ Tiêu, Diêu Tố Quyên chạy đến cạnh rỉ rả chuyện, kề sát tai thầm: “Sau khi ông cụ bị ngã gãy chân, từ nhân viên y tế đến bác sĩ tư đều do tay lão Tứ sắp xếp, tháng trước lão Tứ muốn lắp thang máy trong nhà, kết quả gì ông cụ cũng đồng ý, chê ồn ào, thèm nghe cứ tìm người đến lắp, quả nhiên ông cụ rất thích dùng, lên xuống cần người phục vụ, nhưng mỗi lần con trai về, đều bắt cõng, thích trong nhà có cái thùng sắt bự ầm ì lên xuống kêu ong ong…..Ha ha, ta , ông cụ đơn thích gây khó dễ với con út…”

      Ngư Vi nghe Diêu Tố Quyên thầm bật mí mấy chuyện phiếm này, thầm nghĩ quả nhiên như mình suy nghĩ, ông cụ Bộ rất thích đứa con trai sinh sau đẻ muộn đột nhiên đến khi ông ngoài năm mươi này, chỉ là tâm miệng bất nhất đằng nghĩ nẻo mà thôi.

      Mùi cơm chín dưới lầu thoang thoảng bên mũi, tivi phát sóng tin thời , Bộ Tĩnh Sinh thấy em trai cõng ba xuống tới, vội vàng đẩy cái xe lăn khác để cạnh sofa qua.

      Trước đó Diêu Tố Quyên cho người chuẩn bị cơm tối sẵn sàng, lúc này bày ra bàn, ngoại trừ người chị thứ Hai quanh năm sống ở thành phố B và người trai thứ Ba mấy ngày nay công tác ở nước ngoài, tối nay người nhà họ Bộ đều có mặt đông đủ, cứ dựa theo thứ tự lớn mà ngồi vào chỗ, Ngư Vi vốn định ngồi bên cạnh Bộ Huy, nhưng dưới cầu khăng khăng của ông cụ, đành ngồi bên phải ông.

      Bữa cơm này cũng mất quá nhiều thời gian, nhưng với quy củ phức tạp ‘Ăn , ngủ mớ’ của Bộ gia mà , vì ông cụ cứ mãi chuyện phiếm với Ngư Vi bàn ăn, nên tốc độ chậm hơn thường ngày rất nhiều, cơm nước xong, lúc Diêu Tố Quyên lấy thêm trái cây, trà bánh, Ngư Vi rất lễ phép tạm biệt ra về.

      “Ông, con về trước, hôm khác con lại đến thăm ông.” Ngư Vi chào ông cụ Bộ ở cửa phòng khách, lại nghe thêm rất nhiều lời dặn dò….

      Diêu Tố Quyên nhiệt tình đến mức hận thể giữ Ngư Vi ngủ lại qua đêm, có điều bà cũng là người hiểu chuyện, sao có thể giữ con người ta ở lại được, chỉ có thể đưa ra cửa, sau cùng còn ra sức dặn dò Bộ Tiêu: “Này, lão Tứ, chú đừng có đưa người ta đến cửa tiểu khu là thấy xong việc, nhớ phải đưa lên tận nhà mới được đó!”

      Ngư Vi theo Bộ Tiêu ra sân, thấy quay đầu lại, chỉ duỗi cánh tay phất phất phía sau, ở sau , thấp thoáng nhìn thấy đuôi mày, khóe mắt nhếch lên, nét mặt ung dung, mấy bước, châm cho mình điếu thuốc, sau đó ngồi xổm xuống đất xoa con ‘chíp bông’ tai dài mấy cái.

      Mãi đến khi lên xe ngồi vào chỗ, mới nhàng hỏi: “Ăn tối có no ?”

      Ngư Vi nghĩ đến bàn thức ăn thịnh soạn lúc nãy, dường như rất nhiều năm rồi chưa được thấy qua. ‘dạ’ tiếng, trong lòng nặng tựa quả cân, lúc sau cất giọng tiếp: “Vì biết khi nào lại ăn ngon như vậy, nên ăn rất nhiều.”

      Bộ Tiêu ngồi ghế lái, nhàn nhã duỗi cánh tay ra ngoài cửa sổ để tàn thuốc bay , sau đó thu tay lại, cúi đầu cười : “Chỉ ăn có nửa bát cơm….ăn vậy sao khỏe được?”

      Bên này Diêu Tố Quyên tiễn Ngư Vi về, nghe tiếng Bộ Tiêu khởi động xe vang lên mới quay vào nhà, kết quả vừa mới bước vào, thấy ông cụ Bộ ngồi xe lăn, tivi sớm bị ông bấm tắt, màn hình chỉ còn màu tối đen, ông cụ mím môi, nét mặt ảm đạm.

      Bộ Tĩnh Sinh và Phàn Thanh dám hó hé tiếng nào, sắc mặt tập trung ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, trái lại Bộ Huy thấy mọi việc cách rất xa chẳng liên quan gì đến mình, nên ngồi sofa, miệng gặm quả táo, cúi đầu nghịch điện thoại.

      Phòng khách hiếm khi yên ắng đến mức này, tĩnh lặng tới mức dường như khiến người ta hoảng hốt, con lắc đồng hồ để bàn ngột ngạt lắc lư, thời gian uể oải trôi qua.

      “Mấy chị mù hết rồi phải ?” Ông cụ Bộ thấy Diêu Tố Quyên vào thấp thỏm ngồi bên cạnh ông xã, rốt cuộc nhịn được phán ra, xong thở dài trĩu nặng.

      Diêu Tố Quyên rất nhanh trí, vừa nghe thoáng qua biết ngay ba chồng muốn gì.

      nhìn ra đứa kia sống tốt chút nào sao?!” Hôm nay đúng là lần đầu tiên ông cụ phát hỏa: “Thành ta biết, dì của Ngư Vi rốt cuộc là kẻ như thế nào, sao có thể nuôi nấng con bé thành ra như vậy, biết nó phải chịu bao nhiêu thương tâm, khổ sở nữa, có nào mười bảy mười tám tuổi mà lòng bàn tay toàn vết chai cả !”

      Diêu Tố Quyên nghe ông cụ , lỗ mũi cay cay, dĩ nhiên bà cũng thấy rất , tuy ra nhưng ai cũng biết đứa kia sống tốt: “Ba, con biết, nên vừa rồi con có bảo chú Út lúc đưa con bé về thử chuyện với dì nó xem sao, hàng tháng nhà chúng ta đều gửi tiền sang đó, rốt cuộc dùng cho mấy đứa đó được bao nhiêu…..”

      Ông cụ Bộ nghe vậy mở miệng chuyện nữa, sắc mặt xám xịt trĩu nặng, phản chiếu dưới ánh đèn càng lộ vẻ u ám, qua hồi lâu, ông mới thở dài: “Haizz, biết đứa kia phải trải qua những chuyện gì, nhìn sao cũng giống đứa trẻ…”

      ***

      Lúc này, Bộ Tiêu lái xe vào con đường quanh co núi cũng nghĩ như vậy.

      Bóng đêm sâu lắng, đường núi đen thăm thẳm, cách khoảng mới có ngọn đèn đường, bóng cây hư ảo lay động theo từng ngọn gió lướt qua, thanh xào xạt tựa tiếng mưa rơi, thời tiết vào mùa lá rụng, gió lớn thổi qua cuốn theo rất nhiều lá cây chạm vào thân xe màu đen, phát ra những tiếng khe khẽ va chạm, Ngư Vi ngồi bên ghế lái phụ, cửa sổ bị hạ sát xuống bên dưới, những cơn gió lạnh ngừng cuộn vào khoang xe.

      Từ ánh mắt nhìn sang, tuy ngồi đó rất ngay ngắn, dây an toàn được thắt chỉnh tề, nhưng khuôn mặt nghiêng hẳn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng đêm chăm chú đến xuất thần, mái tóc ngắn đen nhánh rối tung lòa xòa bay trong gió, cả khuôn mặt nhắn lộ ra trong gió lạnh như băng, biết sao có thể thở được.

      Ấn tượng của Bộ Tiêu đối với Ngư Vi vẫn như lần đầu gặp gỡ nơi cuối hành lang rất dài trong bệnh viện, toàn thân đầy máu, nét mặt hoàn toàn lộ chút nét trẻ con. Nhìn thế nào cũng giống đứa trẻ.

      Có điều gặp nhau nhiều lần như vậy, bốn năm qua, hầu như mỗi tháng chỉ cần có chút thời gian rảnh rỗi liền đến gặp , có khi ở trường học, có khi qua song cửa chống trộm nhà dì , gặp nhau nhiều như vậy, thỉnh thoảng mới được nhìn thấy nét trẻ con nghịch ngợm của , có điều…dáng vẻ đó càng giống đứa trẻ.

      Tựa như lúc này.

      Đối với người xa lạ quen biết, hoàn toàn tĩnh lặng dịu dàng khiến người ta thích, tựa như vừa rồi trước mặt ông cụ và Diêu Tố Quyên, từng câu từng chữ, từng cái nhíu mày nụ cười, đều vô cùng lễ phép phạm chút sai sót nào, ngoan ngoãn, hơn nữa còn lộ ra nhanh nhẹn khéo léo, rất thông minh.

      Nhưng ra biết, mạnh mẽ hơn dáng vẻ kia rất nhiều.

      Nhưng dù tại, bé con hoàn toàn thả lỏng buông hết mọi đề phòng trước mặt , hành động của vẫn giống người khác.

      Bộ Tiêu gặp rất nhiều đứa trẻ cùng lứa tuổi , con trai có, con có, nhưng ai giống Ngư Vi, kỳ lạ lập dị, nhưng rất thích điểm này ở , vì khi chuyện bao giờ đoán được câu tiếp theo gì, tuy lớn hơn nhiều như vậy, nhưng vẫn thể nào nhìn thấu được.

      Bộ Tiêu vừa lái xe, vừa quay sang nhìn Ngư Vi tóc rối bay trong gió hỏi: “Bé con, thích để tóc dài sao? Tóc ngắn như vậy, bạn trai nào thích chứ…”

      Có lẽ tiếng gió thổi lớn quá, Ngư Vi nghe , quay đầu lại, gió mạnh ào ào thổi qua cuộn mái tóc rối bời khiến khuôn mặt khá ma mị, nhàng ‘dạ?” tiếng.

      Bộ Tiêu gì, ngậm điếu thuốc lên miệng, trực tiếp đóng kín cửa sổ xe lại.

      Cửa kính từ từ đẩy lên cao, sau tiếng ‘kít’ trầm đục, gian hoàn toàn khép kín, kẽ hỡ, gió mạnh biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại mái tóc rối bời khuôn mặt thiếu nữ.

      Bộ Tiêu cho rằng nghe thấy câu hỏi của mình, lặp lại chỉ tiếp tục hút thuốc, tập trung lái xe, hạ phần cửa sổ bên mình xuống để khói thuốc tản , gió đêm ẩm ướt thổi qua mái tóc rối bời của , lộ ra vầng trán cao rộng rất đẹp, đôi mắt kia càng đen láy sáng bừng.

      Ngư Vi nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, nhàng vuốt lại mái tóc, tựa như suy tư điều gì, lúc sau hướng về phía hỏi: “Chú thích con tóc dài sao?”

      Giọng mang thanh thiếu nữ rất riêng, tuy quá du dương, nhưng mềm mại dịu dàng hết sức ngọt ngào, giọng điệu cũng kỳ lạ, dù sao đây cũng giống vấn đề mà bé con nên thắc mắc.

      Bộ Tiêu đột nhiên nghe thấy hỏi vậy, tay giữ tay lái, tay cầm điếu thuốc, ánh mắt hoa đào khẽ nghiêng, khóe mắt liếc nhìn Ngư Vi, nở nụ cười nhàn nhạt.

      Mỗi khi người đàn ông này mỉm cười, bên khóe môi mỏng ra hai lúm đồng tiền, đẹp tựa ánh mặt trời, nhưng đáy mắt lại lộ ra nét hư hỏng kia, khiến khuôn mặt khi mỉm cười nhìn thế nào cũng thấy gian tà.

      “Uhm,” giọng tao nhã ấm áp, có loại từ tính thể diễn đạt, nửa câu sau hạ giọng thấp hơn: “Phụ nữ mà, tóc dài vẫn đẹp mắt hơn.”

      Ngư Vi nghe thấy Bộ Tiêu vậy, ánh mắt thoáng thất thần, có điều trong xe tối tăm, chỉ có ánh sáng từ đèn xe rọi vào con đường uốn lượn đen kịt phía ngoài, nhìn thẳng trước mặt nên thấy được ánh mắt đó của .

      ra, thích tóc dài….

      khí trong xe trầm mặc hồi, Ngư Vi mới nhàng khẽ , dường như có điều suy nghĩ khiến câu như đẫm vào sương mù, thể hiểu ý: “Tóc dài, bị người ta nắm trúng rất đau, nên mới để tóc ngắn mãi như vậy.”

      Bộ Tiêu nghe , nhịn được quay đầu thoáng nhìn sâu, mỉm cười hỏi: “Ai rảnh đến mức ngày ngày thích nắm tóc người khác chơi vậy?”

      “Phụ nữ đánh nhau, phải cũng chỉ có mấy chiêu vậy sao.”

      Bộ Tiêu nghe thấy trả lời như vậy, quả câm nín, phất tàn thuốc, nụ cười trong mắt vẫn còn thấp thoáng: “Người ta làm gì đến mức phải đánh nhau?”

      Lúc này giọng của Ngư Vi rất nghiêm túc: “Tức giận, nên nhịn được.”

      Bộ Tiêu lái xe rẽ sang khúc ngoặt, trầm ngâm hồi mới tiếp: “Chuyện thế này, về sau nếu lại tức giận, gọi điện thoại cho chú, loại chuyện đánh nhau này vẫn nên để đàn ông làm.”

      Ngư Vi nghe vậy, phút chốc ngay ngẩn cả người, lúc sau mới hạ thấp giọng, thanh buồn bực hỏi: “Là phụ nữ, chú cũng đánh giúp sao?”

      “Tuy chú đánh phụ nữ, nhưng vẫn có rất nhiều cách khiến họ khó chịu…..” Lúc Bộ Tiêu những lời này, dáng vẻ hoàn toàn là tên lưu manh biếng nhác.

      * * *
      Tồn Tồn, Hale205Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :