1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Đồng nhân Xạ điêu ] Ngốc Cô Truyền - Trường An Từ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngốc truyền


      Tên gốc: 射雕傻姑传

      Tên khác: Khúc ngộ lang ứng cố (曲误郎应顾)

      Tác giả: Trường An Từ

      Editor: Ngọc Giao

      Thể loại: Đồng nhân “Xạ điêu hùng truyện”, có sủng, có ngược, …

      Độ dài: 64 chương + 2 ngoại truyện

      Rating: [T]

      Link tiếng Trung:http://www.lwxs520.com/books/3/3538/index.html





      Giới thiệu:



      Nếu Ngốc còn ngốc nữa …

      Nếu Âu Dương Khắc chưa chết …

      nương ngốc nghếch khỏe mạnh với công tử phong lưu gặp nạn gãy chân cùng dìu nhau hết hành trình “Xạ điêu”.



      Theo hướng nguyên tác, nữ chính tâm tính đơn thuần, nam chính có tiền án bất lương
      Cơ mà mọi người yên tâm , cuối cùng nhất định là nam phong lưu=> trung khuyển; nữ đơn thuần => em nhiệt huyết
      Bởi vì là đôi nam nữ tam quan (1) hòa hợp, thế nên quá trình phát triển tình cảm cần phải có thời gian, truyện tương đối chậm.


      * số trích đoạn:

      -Trích đoạn 1:


      Trích dẫn:


      Hoàng Dung căng thẳng:

      cho ngươi làm hại Tĩnh ca ca!”



      Quách Tĩnh lại bảo:

      “Dung nhi đừng lo, Âu Dương thế huynh từng cứu mạng ta. Huynh ấy làm hại ta.”



      Hoàng Dung sửng sốt, cảm thấy hơi khó mà tin được, Quách Tĩnh bèn đem việc mẫu thân bị Thành Cát Tư Hãn bức tử kể cho Hoàng Dung nghe từ đầu chí cuối. Hoàng Dung liếc Âu Dương Khắc mấy cái, bỗng nhiên cười tiếng:

      sai, ta sợ Ngốc giận lên thèm để ý tới nữa, nhất định dám hại huynh!”



      Âu Dương Khắc cắn răng oán hận, có ai ngờ được nam nhân phong lưu như cũng có ngày bởi người phụ nữ mà bị người nắm lấy nhược điểm.”

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]



      -Trích đoạn 2:

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Trích dẫn:


      “Gia gia Đỗ Mục tự giễu ở thanh lâu giành được cái danh “bạc tình”, có vẻ như là nỗi thất vọng hoang đường của ông ấy, vừa phụ rẫy chính mình, vừa phụ rẫy những này. Kỳ thực, những ấy đều là nhờ được tài tử như ông để mắt tới, thanh danh tăng thêm bậc, đến cùng là ai lợi dụng ngủ với ai còn chưa biết đâu. Đại Khắc, ta … Ta hôm qua có phải xem như là lợi dụng ngủ với huynh?”



      Lời này của Khúc Cố đối với bất cứ người đàn ông ở thời đại này mà , cũng là có chút kinh hãi thế tục, nàng đảo loạn dương như thế, Âu Dương Khắc làm sao giận, nhưng ngẫm nghĩ lại, khỏi chột dạ.



      Lúc nãy hao hết tâm tư, chu đáo săn sóc, ở giường tìm mọi cách lấy lòng nàng, làm cho nàng biết được mùi vị tiêu hồn, cũng là để nàng rời được . Ôm ấp ý đồ như vậy, bảo làm sao tự cao tự đại với nàng cho được, huống hồ bây giờ làm thế nào nỡ nổi giận lên với nàng.



      đưa tay đặt ở bên môi, khẽ ho tiếng, mắt hoa đào lóe sáng, cười liếc vết hồng hồng chiếc cổ trắng muốt của Khúc Cố, :

      “Ừm … sao, ta nguyện ý cho nàng ngủ…”
      AbbyNhược Vân thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 1: HOANG THÔN DÃ ĐIẾM

      TÁC GIẢ: TRƯỜNG AN TỪ
      NGƯỜI EDIT: NGỌC GIAO




      “Đong đưa đong đưa, đong đưa đến cầu Bà Ngoại …” Trong ngôi nhà tranh đổ nát còn ai cả, Quách Tĩnh và Hoàng Dung sớm lao ra ngoài cứu Hoa Tranh cùng với Đà Lôi rồi, sau đó Hoàng Dược Sư được điêu nhi truyền tin cũng đuổi theo truy sát Âu Dương Phong. Giờ đây, trong căn khách điếm hoang vắng chỉ còn trơ trọi mình Ngốc vỗ tay, thích ý rung đùi, trong miệng khe khẽ ngâm nga khúc đồng dao khi bé mẫu thân dạy cho.

      Ngốc biết mình tên gì, nàng cũng hiểu sao bản thân lại trơ trọi mình ở chỗ này. Vừa nãy, muội muội xinh đẹp kia còn chơi đùa với nàng, người đàn ông mà muội muội ấy gọi là “cha” còn thương xót xoa xoa đầu nàng, bảo rằng sau này chăm sóc cho nàng. Nhưng mà, bây giờ bọn họ đều cả rồi, chỉ để lại nàng mình ở đây.

      Có điều Ngốc cảm thấy sao cả, nàng từ đó đến giờ cũng sống mình đây thôi. Căn khách điếm hoang vắng đổ nát ở Ngưu Gia thôn này từng có ít người tới, có người tốt bụng, với nàng mấy câu, cho nàng chút gì đó để ăn; cũng có kẻ hung ác, đối với nàng mắng đánh, tay đấm chân đá. Nhưng mà bất kể ra sao, bọn họ cũng rời , thế nên người đến người đối với Ngốc mà , cũng chỉ là khách qua đường.

      Ngốc cầm con khỉ con mà Chu Bá Thông gấp cho nàng chơi:

      “Khỉ con, khỉ con, hái đào ăn …”

      Đột nhiên có tiếng thở dốc, Ngốc quay đầu lại, con khỉ con trong tay rơi xuống mặt đất.

      Chỉ thấy cái “xác chết” nằm đất thế mà lại thở! chỉ thở, ngón tay còn cào lên đất, tựa hồ là muốn ngọ nguậy đứng dậy.

      “Cứu … Cứu … Cứu mạng! Cứu ta …” Người kia mở mắt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái nóc nhà bị thủng lỗ lớn, ngực ngừng phập phồng, máu tươi từ bụng liên tục chảy ra ào ạt.

      Ngốc hoàn toàn ngẩn người, nàng ràng tận mắt thấy đệ đệ rất đẹp trai vì cứu hai muội muội xinh đẹp mà giết rồi; nàng cũng chính tai nghe được tiểu muội muội kia với “Tĩnh ca ca” của muội ấy rằng, kẻ này chết rồi! Chết? Chết là cái gì nàng biết chứ, chết … Chết chính là … Ngốc gắt gao ôm chặt lấy đầu, chỉ thấy trước mắt mình trời đất điên đảo.

      Chết … Chết là thế nào nàng biết chứ, người chết rồi thể sống lại được, còn xuất trước mặt nàng nữa, còn ca hát dỗ nàng, cũng còn có thể dùng bàn tay ôn hòa hiền từ mà ôm nàng vào ngực tết tóc đuôi sam cho nàng. Người này ràng “ chết”, sao có thể sống lại. ! Như thế đúng!

      Ngốc nhìn kẻ nằm thở đất kia, bỗng nhiên liên tục lùi về phía sau, sau đó liền xoay người chạy ra bên ngoài. Nàng cảm thấy rất sợ, bước chân khó tránh khỏi rối loạn, chợt vấp phải cánh cửa, ạch cái ngã lăn đất.


      ___________



      “Phụ thân, mẹ đâu rồi?” Nàng nghe thấy bé rất rất rất dùng giọng non nớt hỏi người đàn ông trẻ tuổi diện mạo tuấn, người đàn ông ấy chống nạng, cúi người xuống, xoa xoa chóp đầu mềm mại của bé, mắt hoe đỏ với nó:

      “Mẹ à, mẹ con chết rồi …”

      “Chết rồi là sao ạ?” bé khuôn mặt ngây thơ, ràng dáng vẻ quá ba, bốn tuổi, giọng hồn nhiên vô tà.

      “Chết rồi, chết rồi …” Người đàn ông được nàng gọi là, gọi là “phụ thân”, thở dài :

      “Chết rồi, chính là mẹ con bao giờ xuất trước mặt Cố nhi nữa, bao giờ hát ru dỗ Cố nhi ngủ nữa, cũng thể tết tóc đuôi sam cho Cố nhi nữa rồi …”

      bé oa oa khóc lớn:

      “Phụ thân, con muốn mẹ, con muốn mẹ, mẹ đừng chết …”

      Người đàn ông vụng về dỗ con , ngồi xuống ôm nó vào lòng, đặt con bé đôi chân tàn phế teo rút, hát bài ca dao:

      “Đong đưa đong đưa, đong đưa đến cầu Bà Ngoại …”

      Đôi bàn tay khi giết người cực kỳ linh hoạt kia, lại bắt đầu cầm lấy lược, dốc lòng chải đầu cho con bé mỗi ngày.

      bé dần dần lớn lên, đến năm nó được năm, sáu tuổi, liền bắt đầu giúp phụ thân mở quán rượu làm ít việc lặt vặt. Sắc trời tối dần, tới lúc dọn quán, bé ban ngày thấy thèm, len lén giấu lại vò rượu, định trốn trong góc nhà thưởng thức, liền bị phụ thân tiện tay lấy :

      “Con nhóc nghịch ngợm, mới có tí tuổi, được uống!”

      Giọng mặc dù nghiêm nghị, nhưng trong mắt lại tràn đầy chiều.


      Bầu rượu bị phụ thân lấy , bé tức giận bĩu môi, làm mặt quỷ với ông, sau đó liền leo lên băng ghế dọn bàn rượu. Vừa xoay người, nó lại trông thấy phụ thân ngồi lên tảng đá đống tuyết, uống rượu mình, hắng giọng nhìn trăng ngâm:

      “Tĩnh Khang sỉ,

      Do vị tuyết;

      Thần tử hận,

      Hà thời diệt

      Gía trường xa,

      Đạp phá Hạ Lan sơn khuyết.

      Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục,

      Tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.

      Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà,

      Triêu thiên khuyết!” (1)


      Đó là bài “Mãn Giang hồng” của Nhạc Võ Mục mà phụ thân vừa dạy bé học thuộc. Lúc sáng, Dương đại thúc cùng với Quách đại thúc ở thôn Đông vừa nhắc với phụ thân về Nhạc gia gia. Khúc Cố dù còn tuổi, nhưng cũng nghe mà thấy buồn, Nhạc gia gia là bị Hoàng đế với gian thần hại chết oan. Haiz, đời này sao người tốt lại có kết cục tốt chứ?

      Vào đêm năm bé bảy tuổi, phụ thân vội vã ôm cái rương trở về, phía sau còn có vị quan gia đuổi theo, “Cố nhi, chạy nhanh! Chạy nhanh !” Phụ thân cả người đẫm máu, nhưng vẫn cố sức đẩy bé ra khỏi mật thất.

      Khúc Cố muốn chạy, bé liều mạng vỗ vào tường ngoài mật thất, nhưng biết làm thế nào mở ra, chỉ có thể nghe được tiếng mắng “cẩu quan” của phụ thân sau tiếng kêu thảm thiết thấu xương im bặt, cũng còn tiếng thở nữa …

      Khúc Cố mình khóc bao lâu, cũng biết mình gọi phụ thân bao lâu, thế nhưng còn được gặp phụ thân nữa, phụ thân chết. Giống như mẹ vậy, bao giờ xuất trước mặt bé nữa, cũng bao giờ hát đồng dao dỗ bé, bao giờ tết tóc đuôi sam cho nó nữa …

      _____________


      Khúc Cố mở mắt, từ từ ngồi dậy, đưa tay sờ sờ trán, mặc dù vết thương khô rồi, nhưng mà vẫn còn rất đau. Nàng xuýt xoa hít vào mấy ngụm khí lạnh, lại nghe được phía sau có tiếng rên khàn khàn:

      “Cứu ta … Cứu ta …”

      Khúc Cố quay đầu , thấy chàng trai tuổi còn trẻ nằm mặt đất, cả người toàn là máu, thoạt nhìn tựa như chỉ còn sót lại hơi thở. Khúc Cố trong lòng thoáng nhói đau, nhớ tới phụ thân. Nàng cẩn trọng lại gần ngồi xuống quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy bụng người nọ có vết thương to chảy máu.

      Chàng trai kia chính là Âu Dương Khắc bị Dương Khang đâm trúng thương mà chưa chết, chẳng qua là Khúc Cố biết ta.

      Âu Dương Khắc giờ phút này là mặt như giấy vàng, vừa trông nàng hai mắt khỏi bắn ra ánh nhìn khẩn thiết, gắt gao nhìn chăm chăm vào nàng, thở hổn hển cầu khẩn :

      “Cứu ta … Xin … Xin … Cứu ta … Cứu ta với …”

      Khúc Cố gãi gãi đầu, thầm nghĩ như thế mà còn chưa chết, mạng lớn à nha. Thấy nàng chỉ biết vò đầu, Âu Dương Khắc yếu ớt vừa thở vừa :

      “Ta … người của ta … Có thuốc …”

      Khúc Cố lên tiếng cười bảo:

      “Ngươi sớm, nếu ta cứu được ngươi rồi!”

      đoạn liền thò tay vào trong vạt áo của , mò qua mò lại. Khúc Cố hạ thủ biết nặng , cho dù đụng phải vết thương của Âu Dương Khắc cũng để ý, giày vò Âu Dương Khắc kêu đau liên tục, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Khúc Cố sờ soạng hồi lâu, lúc này mới lấy ra hai lọ thuốc , hướng về phía kẻ dở chết dở sống nằm đất hỏi:

      “Là lọ nào? Cái bên trái? Hay là cái bên phải?”

      Nếu rằng Âu Dương Khắc vừa rồi còn được hơi thở, giờ đây sợ rằng chỉ còn sót lại nửa hơi thôi, liếc mắt lia lịa :

      “Trái …”

      Khúc Cố mở ra nắp lọ, muốn rắc lên bụng của Âu Dương Khắc, lại thấy Âu Dương Khắc dùng hết sức lực, giọng hô:

      “Đừng … , cầm là bên phải …”

      Khúc Cố ngẩn ra, ngại ngùng cười:

      “A, xin lỗi, ta vừa mới tỉnh lại, đầu óc có chút, tỉnh táo …”

      đoạn liền nhét lọ thuốc trong tay vào trả lại, vừa mở ra nút của lọ khác, đột nhiên lại “ơ” lên tiếng:

      đúng, vừa rồi ta lấy ràng là lọ bên phải mà …”


      Đôi mắt đen láy đảo vòng, cuối cùng mới bừng tỉnh hiểu ra bảo:

      “À, bên trái của ta, chính là bên phải của ngươi cơ mà! Haiz, đây ràng là chính ngươi , cũng phài do ta hồ đồ đâu đấy!”

      Khúc Cố nhận ra hóa ra đầu óc của mình cũng còn rất minh mẫn, nén được vui vẻ ra mặt. Lại thấy Âu Dương Khắc là hai mắt nhắm nghiền, cắn răng lời nào, khỏi nổi lên lòng thương xót, dịu dàng bảo:

      “Được rồi, được rồi, ngươi đừng tự giận mình nữa. Ai mà có lúc hồ đồ chứ! Ta đây lập tức trị thương cho ngươi, ngươi cần sợ đau nha …”

      Khúc Cố tay rắc Kim Sang dược, tay sờ sờ cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh của Âu Dương Khắc. Âu Dương Khắc tính ưa sạch, thường ngày áo trắng đai gấm, nhiễm hạt bụi, bấy giờ thấy Khúc Cố cả tay đều là bùn đất, theo bản năng muốn né tránh, lại có chút sức lực nào để nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho bàn tay vừa thối vừa bẩn kia của nàng lau mồ hôi trán , khỏi thấy buồn nôn, nhưng lại chỉ có thể thầm nén nhịn.

      Kim Sang dược kia quả nhiên rất là hiệu quả, thoáng chốc cầm máu. Khúc Cố lại mang hai lọ thuốc ấy nhét vào lại trong áo Âu Dương Khắc, muốn đứng dậy, lại nghe Âu Dương Khắc thở hổn hển :

      “Mang ta … Mang ta rời nhanh lên …”

      vừa nãy sớm tỉnh lại, chẳng qua là e ngại cha con Hoàng Dược Sư cùng Quách Tĩnh. Sau khi thấy ba người bọn họ rời rồi, tuy là thở phào nhõm, nhưng cũng hiểu nơi này nên ở lâu. Cho dù là muốn tìm thúc thúc, cũng nhất định phải tránh mặt bọn Quách Tĩnh, Hoàng Dung, nếu chỉ sợ tính mạng khó giữ được.

      “Mang ta … Mang ta rời nhanh lên …”

      Khúc Cố sửng sốt:

      “Rời ?”

      Đây là quán rượu của phụ thân, nàng chưa từng rời khỏi chỗ này bao giờ, nhưng mà phụ thân mất rồi … Khúc Cố đỏ hoe mắt, trong lòng muôn phần nỡ.

      Âu Dương Khắc lại thở hổn hển dụ dỗ bảo:

      “Phải … Mang ta ! muốn cái gì, ta sau này nhất định cho .”

      Khúc Cố nghiêng đầu chớp mắt suy nghĩ lúc, bỗng nhiên lớn tiếng :

      “Ta muốn làm tướng quân vẻ vang! đại tướng quân giống như Nhạc gia gia vậy!”

      Âu Dương Khắc chỉ cho rằng Ngốc phát điên, đến giờ phút này cứu mạng mình quan trọng hơn, liền ngoài miệng vờ đồng ý:

      “Được, cho làm tướng quận vẻ vang … Chỉ cần … Chỉ cần mang ta khỏi đây!”

      Khúc Cố nghe thấy lòng đầy vui sướng, lại xem Âu Dương Khắc hai chân bất động, biết hai chân của bị thương, thoáng chốc liên tưởng tới phụ thân, đối với càng thêm phần đồng cảm, bèn cẩn thận nhấc lên cánh tay của , dựa vào sức mạnh trời sinh, nhấc vai cái cõng lên lưng.

      Âu Dương Khắc thấy Khúc Cố hết sức dễ dàng cõng lên nam nhi đường đường bảy tấc như mình, vừa xấu hổ vì để cho người cõng mình, vừa buồn bực vì vô dụng của bản thân lúc này, song khi ngửi thấy được mùi thối đỉnh đầu của Khúc Cố do quanh năm tắm gội, trong lòng cũng chỉ còn lại có khinh bỉ: này quả nhiên thô lỗ kệch cỡm chịu được, sức lực lại mạnh đến giống nữ nhân, uổng cho Âu Dương Khắc ta phong lưu đời, có ai ngờ lại sa cơ đến nhường này …


      Hết chương 1.



      ______



      *Chú thích:

      (1) Bài “ Mãn giang hồng” của Nhạc Phi. Bản dịch của Nam Trân:

      Tóc dựng mái đầu,
      Lan can đứng tựa,
      Trận mưa vừa dứt.
      Ngóng trời xa,
      Uất hận kêu dài.
      Hùng tâm khích liệt,
      Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
      Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
      Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,
      Ích gì rên xiết.

      Mối nhục Tĩnh Khang,
      Chưa gội hết.
      Hận thù này,
      Bao giờ mới diệt.
      Cưỡi cỗ binh xa,
      Dẫm Hạ Lan nát bét.
      Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
      Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.
      Rồi đây dành lại cả giang san,
      Về chầu cửa khuyết.
      AbbyNhược Vân thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Hai cái bánh bao
      Tác giả: Trường An Từ
      Người edit: Ngọc Giao

      I.



      Khúc Cố vừa cõng Âu Dương Khắc , vừa hỏi:
      "Ngươi tên là gì?"

      Âu Dương Khắc mất máu quá nhiều, tuy là vết thương cầm máu, nhưng cả người vẫn chút sức lực, nghe được câu hỏi của Khúc Cố cũng kiên nhẫn để trả lời, chỉ hừ tiếng.

      Khúc Cố cũng để tâm, có điều là khi tới cửa thôn, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ nông trại ven đường, liền liếm liếm môi, dừng bước. Đặt Âu Dương Khắc dưới gốc đại thụ, nàng :
      "Ngươi bị thương nặng thế này, thân thể rất yếu đúng ? Có đói bụng ?"

      Âu Dương Khắc tất nhiên là đói, trong bụng trống rỗng từ lâu, tuy là từ trước đến nay quen sống xa xỉ, nhưng bấy giờ lại bị cơm canh đơn sơ của nông gia hấp dẫn, khó nhọc đưa tay lên người sờ soạng, lại chợt phát người mình hoàn toàn phân tiền nào. Sau khi thoát khỏi Minh Hà đảo, và thúc thúc luôn được thuộc hạ của Hoàn Nhan Hồng Liệt chăm sóc, tất nhiên cần ngân lượng. vẫn bỏ cuộc, tiếp tục lần tìm trong vạt áo, ngoại trừ lọ thuốc và lọ độc tùy thân rời trước giờ của , quả đồng tiền cũng có.

      Lúc này, tâm trạng của chỉ có hai chữ để hình dung: tệ hại, bị thương nặng, hai chân tàn phế, còn có tiền ...

      Khúc Cố thấy sắc mặt của Âu Dương Khắc trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng, ngạc nhiên hỏi:
      "Ngươi sao rồi? Có phải đói bụng rồi ?"

      Âu Dương Khắc ngước mắt, đối diện với hàng mi dài và dày chớp chớp của nàng, trong đôi mắt trong veo còn chứa vẻ thương hại, chỉ cảm thấy khó chịu như cả người bị đâm, tuy là suy yếu đến thể nhúc nhích, vẫn hung hăng trừng mắt nhìn nàng cái, lớn tiếng :
      "Ta đói bụng! Khụ khụ ..."

      Kế đó lại là tràng ho liên tục.

      Khúc Cố sủng sốt chút, hiểu tại sao người này ràng là dáng vẻ cố nhịn, lại nhất quyết phải với nàng rằng, bản thân tuyệt đói. Có điều người thế gian này, luôn mâu thuẫn như thế, giống như phụ thân đêm đến luôn xoa xoa đôi chân bị gãy mà thở dài, nhưng mỗi khi nhắc tới người đánh gãy chân của ông kia, phụ thân lại bảo trong lòng đối với người ấy chỉ có tôn kính, có nửa phần tức giận.

      Khúc Cố thở ra hơi, vừa nhớ đến phụ thân nàng cảm thấy rất khó chịu, liền màng đến Âu Dương Khắc nữa, đứng dậy về phía ngôi nhà tranh.

      Vết thương bụng của Âu Dương Khắc đau tới mức khiến ứa ra mồ hôi lạnh, có điều thứ khiến cảm thấy khó chịu nhất chính là, khi nãy được Khúc Cố cõng, bây giờ toàn thân dưới người đều tỏa ra mùi thối người của Khúc Cố. Đối với kẻ trước nay quen sống an nhàn sung sướng, trời sinh ưa sạch như , quả là điều đau khổ nhất. Nghĩ tới khinh bỉ đủ đường vừa nãy lại dùng ánh mắt muôn phần thương hại nhìn mình, Âu Dương Khắc liền cảm thấy bị đả kích, khỏi nhắm lại hai mắt, trong lòng sinh ra mấy phần buồn bực với bất đắc dĩ. Lại chợt nghe được mấy tiếng quát mắng cùng giọng Khúc Cố kêu đau.

      Chỉ thấy Khúc Cố bị người đàn bà với mấy đứa bé vây bắt đánh chửi. Lũ trẻ ném bùn về phía nàng, vừa ném vừa hát:

      " Ngốc Ngốc hay nổi điên, nhận lầm gà mái thành con hổ ..."

      Hát xong, bùn trong tay cũng ném hết sạch, lũ trẻ lại vỗ tay cười khanh khách.

      Người đàn bà cầm chổi kia lại phải chỉ là đùa giỡn như lũ trẻ thôi, giơ tay cầm cây chổi lớn đánh lên người Khúc Cố, mắng:

      "Con điên kia, trộm đồ đến cả nhà ta cơ à? Cái thứ đáng băm ngàn đao nhà mi! Đụng đến bánh bao của ta, muốn hại cả nhà chúng ta cũng bị nhiễm bệnh điên của mi phải ! Có phải hả?"

      Nông phụ nhà quê vô tri, thường ngày trông thấy Ngốc cũng phải sợ, có điều là thứ nàng chạm qua tuyệt dám nuốt vào miệng, chỉ lo bị lây bệnh điên của nàng. Người đàn bà này hôm nay vừa hấp xong nồi bánh bao trắng ngần, vừa nãy Khúc Cố tới xin, bà ta bận rộn rảnh ngó tới, tất nhiên là ngừng đuổi , Khúc Cố cẩn thận ngã nhào bên bếp lò, khiến bánh bao trong lòng hấp đều bị bẩn cả..

      Nông phụ này nhà nghèo, nồi bánh bao đối với nhà họ mà , chính là phần ăn cả ngày của họ. Cho dù là phỗng cũng biết nổi giận, huống chi là trước nay Ngốc điên điên khùng khùng vốn được lòng người ta. Nông phụ nổi giận, lấy cây chổi trong tay nện vào người Khúc Cố, Khúc Cố hai tay ôm đầu, liên tục kêu đau :
      "Xin lỗi, xin lỗi, tha cho ta ... Tha cho ta ... Ta còn ngốc nữa rồi ... Ta ngốc mà ..."

      Người đàn bà kia đâu để ý nhiều như thế, vừa quát mắng vừa đánh, Khúc Cố lảo đảo chạy về phía Âu Dương Khắc. Thấy thôn phụ ấy càng đuổi càng tới gần, Âu Dương Khắc giận vô cùng. Nay hai chân tàn phế, lại bị thương nặng, thể cựa quậy, Ngốc lại dẫn tới người đàn bà đanh đá như thế. Nghĩ lại Âu Dương Khắc đời hoành hành ở Tây Vực, đến Trung Nguyên lại nhiều lần bị nhục, nếu ở đây bị thôn phụ nhà quê đánh, đó quả là sỉ nhục lớn, chi bằng để chết cho xong!

      Âu Dương Khắc thấy Ngốc hoảng hốt chạy bừa về phía mình, mà người đàn bà kia đuổi theo sát phía sau, liền đưa tay nhặt lên hòn đá, gắng gượng vận nửa phần nội lực, đầu ngón tay búng cái, hòn đá bắn trúng mặt của người đàn bà.

      Người đàn bà ui da tiếng, ôm nửa bên mặt trừng mắt nhìn sang, bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, khỏi chột dạ trong bụng, bước chân liền dừng lại. Lại thấy Ngốc chạy về phía người nọ, thôn phụ khinh bỉ trong lòng: Ngay cả Ngốc mà cũng thông đồng với đàn ông, còn là người đàn ông tuấn như thế, đây là cái thói đời gì chứ!

      Thôn phụ dám tiếp xúc với đàn ông lạ mặt, sợ mình chịu thiệt, liền quay người, đem tất cả bánh bao bếp lò đều vứt xuống đất. Lũ trẻ bên cạnh cả kinh kêu lên:

      "Mẹ ơi, mẹ ơi, đó là bánh bao đấy, sao mẹ lại ném , thế ăn cái gì?"

      Thôn phụ mắng:

      "Ăn ăn ăn! Ăn cái gì mà ăn? sợ bệnh điên chúng mày cứ ăn ! Hừ!"

      đoạn trừng Ngốc cái, liền túm đám con của mình vào nhà, đóng cửa lại cái rầm.

      Khúc Cố tủi thân xoa xoa bả vai, lẩm bẩm khẽ :

      "Người ta bị điên mà..."

      Người đàn bà kia sức yếu, người nàng vốn là xiêm y rách bươm, tức bị đánh đến càng rách nát, khắp nơi đều là chỗ thủng. Khúc Cố lại thấy mấy cái bánh bao trắng ngần đều bị vứt đất, bèn tới nhặt lên vài cái bẩn lắm, lau lau vào vạt áo mấy cái, đưa tới trước mặt Âu Dương Khắc, :

      "Nè, ngươi ăn !"

      Âu Dương Khắc vừa dùng nội lực, trong ngực và bụng đều đau thắt khôn xiết, cả người mồ hôi đầm đìa, khỏi thở dốc liên tục, vừa nãy chính tai nghe người đàn bà kia đem tất cả bánh bao vứt xuống đất, lại nhìn tới bánh bao bàn tay vô cùng bẩn của Khúc Cố đưa tới, làm sao nhịn được, nghiến răng nghiến lợi mắng:

      "Cút!"
      AbbyNhược Vân thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Hai cái bánh bao

      Tác giả: Trường An Từ

      Editor: Ngọc Giao

      II.



      Khúc Cố sợ hết hồn, tủi thân mở to hai mắt, lầm bầm:
      "Hừ, ràng là đói bụng muốn chết, còn chịu ăn, có cần hung dữ vậy ..."

      đoạn lại nghĩ tới phụ thân, khi còn bé nàng bướng bỉnh chọc giận phụ thân, dù phụ thân cũng có mắng nàng, nhưng ánh mắt lại tràn đầy từ ái, nào có giống người này, hung dữ với nàng như vậy!

      Khúc Cố nỡ ăn mấy cái bánh bao thoạt trông rất sạch , liền nhặt lên lau lau vào người, tự gặm ăn. Nàng dù nhớ cuộc sống của mình lúc bị điên, nhưng ước chừng đoán được khi ấy e rằng bản thân sống càng khổ hơn. Đợi ăn xong hai cái bánh bao rồi, Khúc Cố muốn để dành số bánh bao còn thừa lại làm thức ăn dự trữ, nhưng mà nhìn khắp người cũng có chỗ nào để cất vào, liền chuyển ánh mắt về phía Âu Dương Khắc.

      Âu Dương Khắc thầm vận khí, đợi đến lúc thôi thở gấp, cũng cảm thấy chân khí trong đan điền bắt đầu di chuyển khắp toàn thân, trái lại còn suy yếu vô lực như vừa nãy. Song, vừa khôi phục tinh thần lại, liền phát Khúc Cố nhoài người ở bên chân xé vạt áo của ra, Âu Dương Khắc hoảng vô cùng, đưa tay khép lại vạt áo, máy kiếm nhướng lên quát:
      " muốn làm gì?"

      "Roẹt roẹt!"
      Âu Dương Khắc tay vừa dùng sức, Khúc Cố cũng vừa xé xong, chỉ nghe tiếng rách vang lên, góc áo bị xé ra. Thấy dáng vẻ hung dữ của Âu Dương Khắc, Khúc Cố vô tội :
      "Ta chỉ muốn tấm vải để gói mấy cái bánh bao này thôi."

      Âu Dương Khắc nhíu chặt chân mày hừ cái, từ từ dời nhích thân thể sang bên, tựa như muốn cách Khúc Cố xa chút, ngay cả nhìn nàng cái cũng muốn.

      Khúc Cố biết Âu Dương Khắc chịu, trong lòng thầm mắng mọn, chỉ đành dùng mảnh vải bé xíu tay gói kỹ bánh bao lại, có điều mảnh vải này quá , cách nào gói thành bao, Khúc Cố linh cơ vừa chuyển, liền đem bánh bao nhét vào trong ngực, mặc dù trước ngực thoạt nhìn căng phồng lên, cũng sợ rơi xuống.

      Thu xếp bánh bao xong, Khúc Cố quay người với Âu Dương Khắc:
      "Ta đây!"

      Âu Dương Khắc điều tức, chợt nghe Khúc Cố muốn , đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền suy nghĩ xem bản thân có nên cùng nàng ta nữa . Đường đường thiếu chủ Bạch Đà sơn trang, theo nha đầu quê mùa chạy trốn, ra chắc người ta cười đến rụng răng.

      trong bụng do dự, nghe Khúc Cố giọng lầm bầm:
      "Xé miếng vải cũng cho, còn muốn ta cõng ngươi hả, mơ !"

      Âu Dương Khắc bởi có nội lực, tất nhiên nghe đươc ràng, thầm bực con nha đầu điên này lại còn cò kè mặc cả với mình, trong lòng trái lại xuất sát ý, nghĩ xem có nên giết nàng ta diệt khẩu . Chợt nghe xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng Quách Tĩnh gọi "Dung nhi", khỏi đổi sắc mặt, nỗi sợ hãi trong lòng càng nhiều hơn ý chán ghét của với Khúc Cố. Nghĩ trong bụng, ngoại trừ phải nén giận dựa vào Ngốc, hẳn còn cách nào khác rồi. Thế nhưng nếu phải mềm giọng với Ngốc, ấy cũng là trăm ngàn thể.

      May là Khúc Cố liếc nhìn Âu Dương Khắc, thấy gương mặt tuấn tú của tình bất định, chỉ cảm thấy rằng rất thú vị. Nàng trời sinh tính tình đơn giản, sau lại mắc phải bệnh điên, cũng dần dần đem việc người khác đối xử với mình tốt hay xấu để trong lòng. Bấy giờ, thấy Âu Dương Khắc như thế, nghĩ rằng biết sai rồi, Khúc Cố cũng giận nữa, đến cõng lên lưng, :
      "Được rồi, bản nương đại nhân tất có đại lượng. Hơn nữa ngươi cũng hứa với ta, cho ta làm tướng quên vẻ vang! Này, ngươi bảo chúng ta đâu bây giờ?"

      Âu Dương Khắc ghé vào lưng Khúc Cố, thầm thở phào nhõm, đáy lòng đối với Khúc Cố cũng nhiều hơn mấy phần ý cảm kích mà chính mình cũng nhận ra:
      " ... Trung Đô, đến phủ Triệu Vương gia!"

      Chỉ cần trở về phủ của Triệu Vương gia, sớm muộn có thể gặp được thúc thúc!

      Khúc Cố vẻ mặt mờ mịt:
      "Nhưng mà, ta biết đường ."

      Nàng biết Trung Đô ở đâu, còn phủ Triệu Vương gia, nàng lại càng biết, còn cho rằng là Vương phủ của Nam Tống. Ngưu Gia thôn ở ngoài thành Lâm An, nghĩ cũng xa lắm.

      "Yên tâm, ta biết đường!" Âu Dương Khắc trong lòng hận cực, chỉ cần tìm được thúc thúc, sợ giết được tên Hoàn Nhan Khang đáng chết kia, có điều vừa nghĩ thế, liền nhận ra thể về Triệu Vương phủ, sửa lời bảo:
      " Trung Đô, tới Triệu Vương phủ."

      Khúc Cố hiểu gì cả:
      "Hở? Hai cái này phải cùng nơi sao?"

      Chân mày tuấn tú của Âu Dương Khắc nhíu chặt, chỉ sợ Khúc Cố còn trì hoãn nữa, gặp phải bọn Quách Tĩnh Hoàng Dung, có chút mất bình tĩnh :
      "Đừng nhảm nhiều như vậy, mau lên đường , hướng về phía Bắc ấy!"

      Khúc Cố trong lòng ngẩn ra, Trung Đô, Trung Đô nghe tựa như là đô thành, mà Lâm An chẳng phải là hướng Nam sao? Sao lại phải hướng Bắc ...

      Âu Dương Khắc ban đầu là mới tu luyện nội tức xong, cũng cảm thấy đói bụng, sau lại được Khúc Cố cõng lúc, liền thấy trong bụng đói cồn cào, hai tay cũng còn sức lực buông thõng trước ngực Khúc Cố, cho nên đường bị lúc lắc cái liền tránh khỏi chạm phải ngực của Khúc Cố, cảm giác mềm mại trong tay khiến Âu Dương Khắc khỏi tinh thần chợt động, thầm nghĩ:
      " ngờ nha đầu ngốc quê mùa này cũng có vóc dáng hơn người ..."

      Nhưng ngay sau đó, liền giật mình, vội vàng dừng ý nghĩ trong đầu. Từ khi bị Dương Khang đâm bị thương, sâu sắc cảm thấy tham luyến sắc đẹp thực là đại họa trong đời người, có điều rốt cục vẫn là phong lưu quen thói, nhất thời nửa khắc cũng nhịn được tâm viên ý mã. Chẳng qua lúc này, cũng phải bởi vì chính mình nảy sinh ý nghĩ vô lễ mà thấy thẹn, kỳ thực là ngờ được ngay cả thân thể của Ngốc cũng có thể hấp dẫn mình, trong lòng khỏi thầm mắng: Âu Dương Khắc à Âu Dương Khắc, uổng ngươi trải qua muôn hoa lá, lẽ nào cũng bị nhiễm bệnh điên giống Ngốc này rồi?

      Âu Dương Khắc bên này ngừng phỉ nhổ chính mình, Khúc Cố cũng hoàn toàn biết gì, cứ chăm chăm về phương Bắc, còn việc mới bị ăn đậu hủ khi nãy ... Ôi dào má ơi, có bánh bao cản bên ngoài, nàng chút cảm giác cũng có!
      AbbyTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: cái tát
      Tác giả: Trường An Từ
      Người edit: Ngọc Giao



      Giữa ngày hạ nắng chang chang, cõng người đàn ông trưởng thành suốt buổi chiều, Khúc Cố mệt đến độ đầu đẫm mồ hôi, dù cho thân thể nàng khỏe mạnh hơn nữa cũng thể tiếp tục nữa, liền thừa khi bóng đêm chưa dày đặc, kiếm ngôi miếu đổ nát. Khúc Cố vào đại điện, tìm đống cỏ khô sạch , lại đặt Âu Dương Khắc xuống, bấy giờ mới phát hai mắt nhắm nghiền, hẳn là ngất .

      Khúc Cố nhất thời có chút cuống lên, rất sợ hại đến mạng người, vội vàng đưa tay lay lay người , Âu Dương Khắc tất nhiên vẫn tỉnh lại.

      Khúc Cố lại chọc chọc vào mặt của , Âu Dương Khắc vẫn cảm nhận được.

      Khúc Cố thử bấm vào huyệt Nhân Trung của , Âu Dương Khắc cuối cùng mới há miệng thở ra hơi dài, nhưng vẫn chưa chịu mở mắt.

      (1) huyệt Nhân Trung: phần ngấn rãnh môi thẳng từ mũi xuống


      Khúc Cố bất đắc dĩ, đành mạnh tay hơn, cuốn lên tay áo, lại phun nước bọt vào lòng bàn tay, giơ tay phải lên nể tình tát thẳng vào khuôn mặt trông khá là tuấn mỹ kia.

      Ặc, cách này là nàng năm đó thấy được thầy lang dùng để giải rượu cho gã say ở Ngưu Gia thôn mà học được.

      Cho nên ... Âu Dương Khắc rốt cục bị sưng vù lên nửa bên gò má, mở ra hai mắt. Khúc Cố mừng rỡ, nắm lấy liên tục hỏi:
      "Ngươi sao rồi hả? Cảm thấy thế nào? Là bị cảm nắng rồi hay là vết thương đau quá?"

      Âu Dương Khắc sao lại biết mình bị nàng đánh cho tỉnh, chỉ là bây giờ còn nửa phần sức lực, chỉ có thể yếu ớt trừng mắt nhìn nàng cái, rốt cục là bản năng thân thể cũng chiến thắng cái gọi là mặt mũi, Âu Dương Khắc hơi thở mong manh, thần sắc u ra chữ:
      "Đói ..."

      Khúc Cố liếc cái:
      "Đói ngươi liền sớm , đừng đợi bản thân chết đói rồi mới cho ta biết ..."

      Khúc Cố luôn miệng lải nhải, Âu Dương Khắc vô lực nhắm lại hai mắt, ngay cả sức để giận cũng có.

      Chẳng biết qua bao lâu, Âu Dương Khắc cảm thấy trong miệng hơi ươn ướt, tiếp theo tựa như là có bánh bao nhão nhoẹt cùng với nước chảy vào miệng , bản năng của thân thể khiến từ từ nuốt xuống. Ăn lúc, Âu Dương Khắc lại ngủ thiếp .

      Khúc Cố đút cho Âu Dương Khắc xong, tự mình cũng ăn bánh bao, ngồi bên cánh cửa của ngôi miếu hoang mà ngắm bầu trời đầy sao. Khi còn bé, phụ thân từng ôm lấy nàng, cho nàng biết sao trời có mười hai cung và hai mươi tám vì tinh tú, tương ứng với ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa Thổ, ngũ hành tương khắc, bát quái càn khôn ...

      Khi bé nàng thích học, còn hỏi phụ thân rằng học những thứ này có ích gì. Lúc ấy, phụ thân luôn thất vọng thở dài, bảo nếu tương lai có ngày có thể trở về, vậy cần dùng tới rồi. Nhưng khi nàng hỏi phải về đâu, phụ thân lại chịu gì thêm.

      Phụ thân còn từng cho nàng biết, ông có sư phụ rất lợi hại, thiên văn địa lý biết, văn võ song toàn, tướng mạo xuất chúng. Nhưng trong lòng nàng, ai có thể lợi hại hơn phụ thân. Lúc , nàng từng phục :

      " thể nào, thể có người như vậy, phụ thân là người lợi hại nhất!"

      Khi đó, phụ thân chỉ cười bẹo má nàng:
      "Cố nhi đừng bậy, thể bất kính với sư phụ của phụ thân, phụ thân nào bằng được nửa phần của người ..."

      Haiz, trong lòng Khúc Cố, phụ thân mãi mãi là tốt nhất, người dũng cảm nhất, võ công cao cường nhất, tướng mạo ưa nhìn nhất đời chính là phụ thân. Khúc Cố cúi đầu, liếc nhìn Âu Dương Khắc hôn mê. Bấy giờ Âu Dương Khắc lẳng lặng ngủ say, mặt có nửa phần lệ khí, ngũ quan tuấn mỹ, khí bức người, có điều là nửa bên mặt sưng đỏ chướng mắt, cho nên trong mắt của Khúc Cố, trông kém mấy phần so với phụ thân của mình.

      ___________

      Sáng sớm hôm sau, nắng ban mai xuyên qua cửa sổ rách nát chiếu vào, khiến mặt của Âu Dương Khắc thấy ấm áp dễ chịu. Âu Dương Khắc mở mắt ra, bên tai chỉ nghe được tiếng chim hót ve kêu ngoài cửa sổ, cũng thấy tăm hơi của người bên cạnh. cho rằng Khúc Cố vứt bỏ mỉnh rồi, khỏi bật dậy, sau khi nhìn khắp chung quanh, định lớn tiếng gọi, đột nhiên cảm thấy khóe miệng chợt đau nhói, đưa tay sờ lên mặt, mới nhớ tới hôm qua bản thân lại bị con điên này đánh bạt tai, trong lòng rất là giận.

      Lúc này, Khúc Cố lại vừa khẽ ngâm nga bài ca dao vừa tới, Âu Dương Khắc sau khi ngẩn ra thoáng giận tím mặt, muốn quát mắng, chợt trong bụng kêu rồn rột, trận tức giận kia liền bị nuốt vào ngực của , nửa điểm cũng phát ra được. Khúc Cố cũng nghe thấy bụng Âu Dương Khắc vừa kêu lên, lập tức đưa tay phải lấy ra cái bánh bao từ trong ngực, đưa tới trước mặt :
      "Đói bụng sao? Ăn !"

      Âu Dương Khắc bất động, có điều là sắc mặt tái nhợt nhìn Khúc Cố lại dùng tay trái moi ra cái bánh bao từ chiếc túi trong ngực, đưa lên miệng hung hăng cắn ngụm to.

      Thấy Âu Dương Khắc còn ăn, Khúc Cố cũng kiên nhẫn được nữa:
      "Ngươi rốt cục có ăn đây?"

      Gã này bề ngoài cũng cao to, hành lại chần chừ dứt khoát, là khiến Khúc Cố xem thường.

      Âu Dương Khắc nhắm mắt lại, nuốt xuống tức giận, khó khăn lắm mới gạt cảm giác ghê tởm, bấy giờ mới đưa tay nhận lấy. Lúc này trái lại muôn phần cảm thấy may mắn vì bánh bao này là bọc bằng nửa mảnh vải người , nếu là trực tiếp để vào người của con điên này, thà chết cũng cắn ngụm!

      Thấy Âu Dương Khắc ăn trông vô cùng tao nhã, dù là cái bánh bao để qua đêm khô cứng, gặm ăn lại ưu nhã nhàn dật như thưởng hoa, Khúc Cố có chút ngạc nhiên ngồi xếp bằng ở đối diện , nhìn chớp mắt.

      Âu Dương Khắc bị nàng nhìn đến cả người khó chịu, nhướng mi liếc nàng cái, lại bỗng nhiên ngẩn người ra. Trước đây Khúc Cố vẫn luôn tóc rối bù mặt lấm lem, có điều hôm nay nàng lại để lộ ra khuôn mặt trắng trẻo, tuy đầu tóc còn có chút rối, tất nhiên là bởi vì biết búi tóc lên, nên vừa nhìn thoáng qua nương này vẫn thể nào thuận mắt được. Nhưng mà Âu Dương Khắc gặp qua vô số nữ nhân, đương nhiên biết con đẹp, bảy phần dựa vào trời sinh, ba phần nhờ ở trang phục. Khúc Cố dù thanh tú xinh đẹp được như Hoàng Dung, cũng thanh nhã đoan trang bằng Mục Niệm Từ, nhưng mày rậm mắt to, rèm mi dài cong vút, sóng mũi cao thẳng, làn môi căng mọng, lại bởi vì ngốc nghếch hiểu đời, tự nhiên có khí chất hồn nhiên ngây thơ, tựa như viên ngọc thô, nếu trải qua mấy phần tận tâm mài giũa dạy dỗ, tất trở thành mỹ nhân duyên dáng khiến người ta phải nhìn rời mắt.

      Có điều Âu Dương Khắc sau khi trải qua cái ngày trong gian khách điếm hoang vắng ở Ngưu Gia thôn kia, trong lòng cũng còn nổi lên được bất cứ ý niệm phong lưu nào nữa, vừa chán ghét Khúc Cố thô lỗ chịu được, bấy giờ thấy khuôn mặt này của Khúc Cố, chợt nhớ tới cũng lâu rồi chưa rửa mặt chỉnh trang lại ...

      "Đêm qua lấy nước ở đâu?"

      Khúc Cố sủng sốt, chỉ ra ngoài sân, :
      "Bên đó có cái giếng."

      Âu Dương Khắc ăn xong ngụm bánh bao cuối cùng, giơ tay lên sửa sang lại áo bào chút, bày ra phong thái của công tử cao quý, lười biếng sai bảo Khúc Cố:
      "Cõng ta qua đấy."

      Khúc Cố ngoan ngoãn cõng Âu Dương Khắc đến bên giếng nước, Âu Dương Khắc vừa trưng ra ánh mắt ý bảo " sao còn chưa chịu lấy nước lên cho ta" với nàng, đứa bé ngoan là Khúc Cố liền cần cù chăm chỉ quay ròng rọc lấy lên thùng nước.

      Nàng cũng phải kẻ trời sinh liền thích làm người hầu, chẳng qua là nàng trước nay ngốc nghếch nhiều năm, bấy giờ vẫn còn lại chút khở khạo, dù sao hôm nay nàng cũng nhàn rỗi việc gì làm, mặc cho Âu Dương Khắc sai nàng làm đủ điều, nàng cũng cảm thấy vẫn tốt hơn là thui thủi mình, lại , chẳng phải hôm qua nàng cũng đánh bạt tai sao!

      Khúc Cố lấy nước xong, liền ngồi bên cạnh đan dây thừng bằng cỏ rơm. Âu Dương Khắc nhìn gò má sưng húp của mình trong nước, trong lòng khỏi thấy hận, con ngươi liếc về hướng Khúc Cố, chỉ hận thể rút gân lột da nàng ta.

      Khúc Cố lại tựa hồ hay biết, vừa bện dây thừng rơm, vừa rung đùi đắc ý ngâm nga hát:
      " Đong đưa à ơi đong đưa, đong đưa đến cầu bà ngoại, bà ngoại gọi con là bé ngoan. Kẹo bao, quả bao, bà ngoại mua con cá về nấu. Đầu chưa chín, đuôi khét, đựng trong bát kêu xèo xèo, ăn vào trong bụng nhảy lách cách. Nhảy à ơi nhảy, nhảy đến cầu bán cá, cục cưng vui sướng ha ha cười."

      Nàng hát xong, cũng tự cười hì hì mình.

      Âu Dương Khắc lúc đầu nghe Khúc Cố hát đồng dao, thầm mắng nàng điên, có điều nghe tiếng ca của nàng tình cảm triền miên, tràn ngập thương, khỏi hai mắt ảm đạm, nhớ tới lúc cũng từng có người hát bài đồng dao như vậy để dỗ , nhưng mà ký ức ấy quá xa xăm rồi, xa xăm đến độ cũng nhớ được rốt cục là mẫu thân hát cho nghe hay là nhũ nương.

      Âu Dương Khắc thấy Khúc Cố cột dây thừng vào chiếc xe gỗ bị hỏng, liền biết đây là nha đầu đó làm cho mình. vốn tưởng nha đầu này là kẻ điên, nhưng qua hai ngày nay, mới phát nàng chẳng qua là ngốc nghếch thôi, cũng giống như là người bị bệnh điên.

      Âu Dương Khắc lấy vốc nước hắt lên mặt, rửa sạch bụi bặm nhiều ngày, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng. lại liếc mắt nhìn tới Khúc Cố bận rộn ngừng vì chiếc xe gỗ kia, trong lòng tiêu tan tức giận, trái lại còn sinh ra mấy phần hối tiếc. Trước giờ trăm triệu thể nghĩ tới mình lại có ngày rơi xuống tình trạng này, có điều may nhờ có nương ngốc như thế kia. Lại , nàng cũng là cây cỏ cứu mạng duy nhất của lúc này ... Có điều từ trước đến nay tính tình tự cao, ý nghĩ ấy chỉ chợt thoáng qua, liền rất nhanh bị gạt . Thấy sắc trời còn sớm, liền bắt đầu tiếp tục tu luyện nội công, nỗ lực trị thương.

      Khúc Cố bện xong dây thừng, cột vào chiếc xe gỗ, Âu Dương Khắc chỉ cần nằm bên , nàng có thể kéo về phía trước rồi. Như thế Âu Dương Khắc được thoải mái, nàng cũng đỡ mệt hơn. Chỉ là chiếc xe gỗ kia quá mức đơn sơ, chỉ còn lại có bốn bánh với ván xe, bánh xe trong đó cũng bị méo mó rồi.

      Khúc Cố quay đầu lại, thấy Âu Dương Khắc luyện xong nội công, cả người thoạt nhìn phấn chấn lên ít, vết thương ở bụng tựa hồ cũng nghiêm trong lắm, liền cao hứng vỗ vỗ ván xe, giống như tranh công nhìn về phía Âu Dương Khắc.

      Âu Dương Khắc nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Khúc Cố, rốt cục vừa cam lòng vừa bất lực mà thở dài, cũng nhận ra nỗi thất vọng mặt của Khúc Cố.

      Từ đấy, nương ngốc khỏe mạnh, cùng công tử gặp nạn gãy chân, với chiếc xe cọc cạch lắc lư, bắt đầu cuộc hành trình gian nan.
      AbbyTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :