1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên - Ô Phôt Tát Lạp ( 51C+2PN)*ĐÃ HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      THIÊN LONG CHI CỨU LẠI TRƯỢT CHÂN MỘ DUNG THIẾU NIÊN
      [​IMG]
      [​IMG]

      Tác giả: Ô Phổ Tát Lạp
      Edit: Vân Tích
      Số chương: 51+2PN
      Nguồn: http://donjuaninlove94.wordpress.com/
      Thể loại:đồng nhân, thanh mai trúc mã, võ hiệp giang hồ, điền văn.
      Tags: Nhân vật chính Vương Ngữ Yên, Mộ Dung Phục; phối hợp diễn: Vương phu nhân,
      Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Bác, Kiều Phong, A Châu, A Bích; tags khác: Kim Dung, Thiên Long bát bộ
      [​IMG] [​IMG]

      Văn án

      Trong tiểu thuyết của Kim Dung, Mộ Dung Phục có thể coi là người xấu rất đáng thương. xuất thân danh giá, dung mạo tuấn, võ công cao cường, nhưng lại được Kim lão gia tử coi trọng.

      Bị an bài làm nhân vật phản diện, vai trò chỉ là làm nền cho các nhân vật chính phát huy hình tượng tốt đẹp, làm đủ mọi chuyện xấu, cuối cùng kết cục thê thảm.
      Câu chuyện này kể về người xuyên qua thành Vương Ngữ Yên, muốn tìm cách cứu biểu ca lầm đường lạc lối của nàng.
      Hoặc là , đây là chuyện về tiểu Loli, dưỡng thành tiểu Shota.
      Bởi vì xuất phát từ tình và mục đích chính nghĩa, muốn cứu vớt nhân vật phản diện, vì vậy tình tiết có thể thay đổi so với nguyên tác, nhân vật cũng có thể giữ nguyên, người đọc xin cẩn thận.

      [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Last edited: 13/10/14
      tart_trungthomap thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1: Tiểu Đường Tăng – Mộ Dung
      EDIT: VÂN TÍCH

      Những cánh hoa sơn trà bay bay trong gian, chỉ nhìn thấy thấp thoáng mái lầu cong cong tinh xảo, lại được phản chiếu bởi nước hồ xung quanh khiến cho cảnh vật trở nên vừa mơ hồ vừa sinh động.


      Phóng xa tầm mắt vào sâu trong rừng sơn trà, liền thấy tiểu nương cầm bảo kiếm ngừng múa may trong gió. bé này ước chừng khoảng 5,6 tuổi, hai búi tóc đầu được cột bằng dây bạc, khuôn mặt tuy còn hơi bầu bĩnh của trẻ con nhưng cũng giấu được những đường nét xinh đẹp.

      “Yên nhi, gần đây ngươi cũng lười nha, mỗi ngày đều chịu khó luyện công.” Giọng mang theo ý cười của thiếu phụ truyền vào trong rừng hoa. Tiểu nương vừa nghe xong liền ném thanh kiếm trong tay cho thị nữ, cười hì hì chạy về phía thanh phát ra, để cho người thiếu phụ xinh đẹp này dùng khăn lụa lau mồ hôi cho nàng, miệng còn ngừng líu ríu: “Nương, ta mỗi ngày đều luyện, để chờ đến lúc biểu ca về nhất định giáo huấn cho trận.”

      Thiếu phụ xinh đẹp vỗ tay, cười : “Thế mới đúng là con của Lí Thanh La ta. Cái tên tiểu tử Mộ Dung đó là cái gì chứ, nhà chúng ta sách rất nhiều, bí kíp võ công cũng có vô số, con của ta lại chăm chỉ như vậy, đến vài năm nữa chắc chắn ngươi thắng được biểu ca ngươi.” Nhưng sau đó thiếu phụ hình như nghĩ đến chuyện khác, nàng khẽ chau mày, lại , “Nhưng mà lần này biểu ca ngươi nếu có về, e rằng cũng có tâm tư so công phu với ngươi.”

      Tiểu nương hỏi: “ vẫn khỏe sao?”

      Lí Thanh La lắc đầu, vẻ mặt có chút phiền não: “Tuy ngày ngày đều dùng nhân sâm ngàn năm để treo mạng, nhưng mà lượng nhân sâm ở xung quanh đây cũng có hạn. Mộ Dung tiểu tử hình như vẫn tìm được thần y…”

      Tiểu nương cắn môi, dựa vào trong lòng mẫu thân: “Hôm nay con còn chưa vấn an , nương, người mang con .”

      Lí Thanh La “ừ” tiếng, rồi nắm tay tiểu nương sâu vào trong rừng, vừa vừa cảm thán: “Nàng ngày thường luôn tranh chấp với ta, nay nàng bị bệnh, lại khiến ta hoảng hốt…”

      Lí Thanh La này chính là Vương phu nhân, trang chủ của Mạn Đà sơn trang, mà tiểu nương kia chính là con của nàng, Vương Ngữ Yên. Khi Vương Ngữ Yên vừa sinh ra, cũng là lúc Lí Thanh La bị ruồng rẫy, trong lòng oán hận Đoàn Chính Thuần vô cùng, cũng may con này ngoan ngoãn lại hoạt bát, vừa thông minh lại biết quan tâm mọi người, bất tri bất giác, oán hận trong lòng Lí Thanh La tiêu tán hơn nửa. Nàng cùng con ở trong sơn trang ngày ngày luyện công, trồng hoa, thỉnh thoảng ra ngoài giáo huấn vài tên đàn ông bội tình bạc nghĩa, ngày qua ngày cũng coi như là phi thường vui vẻ.

      Chỉ là nàng biết, tiểu nương này sớm phải là con của nàng. Vương Ngữ Yên của tại là do linh hồn khác nhập vào, linh hồn này kiếp trước cũng từng đọc qua “Thiên Long Bát Bộ”. Cho nên sau khi nàng phát bản thân nhập vào Vương Ngữ Yên, liền quyết tâm thể theo con đường làm mĩ nhân đầu gỗ mọt sách như trong truyện. Nàng cảm thấy phải tự bảo vệ mình, vì thế từ những chuyện khác có thể lười biếng, duy có luyện công là vô cùng chịu khó. Lại thấy Lí Thanh La buồn bã tích tụ trong lòng vì Đoàn Chính Thuần, nên thường xuyên quấn quít chơi đùa bên cạnh nàng, để nàng giờ mà nhớ thương tên bạc tình kia.

      Mộ Dung phu nhân lần này bị bệnh, cứ nằng nặc đổ tại Vương Ngữ Yên là điềm xấu. Lúc này Ngữ Yên vừa đến chỗ ở của Mộ Dung phu nhân, vừa tự nhủ thầm trong lòng: “Biểu ca đại nhân, ngươi mau trở về , ta thực biết phải đối phó với mẫu thân của ngươi thế nào đâu, là, hay quá hóa dở.”

      Chuyện này muốn phải kể từ lúc Vương Ngữ Yên còn nằm trong nôi.

      ngày, khi nàng thiu thiu ngủ, tự nhiên cảm thấy người mình bị ôm lên, sau đó là thanh của nữ nhân: “Phục nhi, đây là biểu muội của ngươi, Ngữ Yên.”

      Mộ Dung Phục? Nàng cố chớp chớp mắt, để cho mí mắt sụp xuống, bởi vì người này nàng cần phải nhìn cho để sau này nhớ cách xa ra chút. Tuy rằng vẫn còn trẻ con, đường nét mặt còn chưa ràng, nhưng cũng nhìn ra được vị biểu ca đại nhân này mi thanh mục tú, quả là Shota tuấn tú, thực rất khó để liên tưởng đến ngày sau tự nhiên phát điên thế nào.

      Đều là tại gia đình Mộ Dung luôn mưu nghiệp phục quốc, nên mới dạy dỗ tiểu Shota này sai lầm. Vương Ngữ Yên oán thầm.

      “Nương, người nhìn kìa, biểu muội nhìn ta chằm chằm.” Thanh của thiếu niên trong sáng dễ nghe, lại mang theo chút tò mò. Sau đó lại có giọng nữ cười : “Yên nhi thích ngươi đó. Về sau huynh muội các ngươi ở cùng với nhau, chừng còn có thể…”

      Thích cái đầu ngươi á! Ta có chết cũng để cho ngươi ra bốn chữ “thân càng thêm thân”! Vương Ngữ Yên bỗng nhiên òa khóc dữ dội, để cho vú nuôi ôm vào trong lòng à ơi ru bảo bối ngoan, nàng mới giả đò nấc lên vài tiếng rồi ngừng khóc.

      Mộ Dung phu nhân vắng phu quân, tịch mịch mình mấy năm, con nàng cũng mười tuổi, cho nên vừa nhìn thấy bé đáng da thịt trắng nộn, trong lòng nàng kiềm được tình thương của người mẹ, mỉm cười ôm lấy Vương Ngữ Yên từ trong tay vú nuôi, lại : “Khóc to như vậy, Yên nhi khẳng định là rất khỏe mạnh, sau này lớn lên để biểu ca ngươi dạy ngươi võ công nha.”

      Bảo cách xa ta ra chút có…Vương Ngữ Yên trong lòng thầm gào thét.

      May mắn cũng vẫn có người quá thích chuyện này. Vương phu nhân nằm lên sạp, vẻ mặt mệt mỏi, miễn cưỡng mở miệng : “Tỷ tỷ, ta muốn nghỉ ngơi.” Phụ thân của con lại phải phu quân của mình, lâu trước đây, nàng vừa mới mở miệng tình lang liền cự tuyệt bỏ thê thiếp theo bản thân, khiến trong lòng Lí Thanh La phi thường buồn bực, ngay cả tỷ tỷ ốm yếu đoản mệnh nàng cũng thấy ngứa mắt, cảm thấy vị tỷ tỷ này cả ngày đau đau ốm ốm, biết bao chán ghét.

      “Đệ muội nghỉ ngơi cho khỏe.” Nghe thấy Vương phu nhân mở miệng đuổi khách, Mộ Dung phu nhân sắc mặt đổi, vẫn mỉm cười cáo từ. Nàng lại gần đem Vương Ngữ Yên đặt vào trong lòng Vương phu nhân, sau đó cúi đầu, thấp giọng : “Chuyện phong lưu của ngươi và Vương gia Đại Lý, nể mặt Yên nhi ta cũng thèm so đo. Nhưng nếu ngươi vẫn muốn sống phóng túng như trước, để đệ đệ ta ở dưới đất bị người phỉ nhổ, cho dù vị Vương gia kia có tiền tài quyền thế bao nhiêu, ta cũng có cách khiến cả đời này đều tránh ngươi như rắn rết.”

      Lí Thanh La ôm Vương Ngữ Yên trong tay càng lúc càng chặt, hiển nhiên là nàng trong lòng vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Vương Ngữ Yên lúc này ở trong lòng nàng, tất nhiên là cũng nghe sót lời. ra thù của hai nữ nhân này là như vậy, trách được hơn mười năm đều vừa mắt đối phương.

      “Đệ muội nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến thăm Yên nhi.” Mộ Dung phu nhân đem hai chữ “Đệ muội” nhấn mạnh, sau đó hết sức ý nhị vuốt ve khuôn mặt nhắn của Vương Ngữ Yên cái rồi cùng Mộ Dung Phục rời . Vương Ngữ Yên chỉ cảm thấy hai tay của mẫu thân càng lúc càng xiết chặt, khiến nàng thoải mái thở hổn hển vài tiếng. Lí Thanh La đột nhiên như tỉnh trí, lỏng tay ra, ánh mắt nhìn khuôn mặt của con , nhưng thần trí lại giống như bay đến nơi xa xôi, lúc sau, mới suy sụp gọi tiếng: “Đoàn lang…”

      Sau đó, quả nhiên Mộ Dung phu nhân gần như mỗi ngày đều mang theo Mộ Dung Phục đến đây thăm ta. Lí Thanh La cảm thấy nàng vốn chỉ là lấy cớ thăm con , còn thực tế là muốn tới giám thị mình, trong lòng lại càng thêm buồn bực.

      Vương Ngữ Yên nhưng ra chẳng cảm thấy gì cả, cả ngày nàng yên ổn ăn ngủ ngủ ăn, lúc tỉnh dậy lại có đủ loại người cầm đồ chơi dỗ nàng. Mỗi người đều có cách dỗ khác nhau: Vương phu nhân tuy ôm nàng nhiều, nhưng mỗi lần ôm nàng đều nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn từ khuôn mặt của ta nhìn ra hình bóng của tình lang; vú nuôi luôn quan tâm nàng ăn uống có đủ , hầu hạ chu đáo vô cùng; Mộ Dung phu nhân mỗi lần đến đều mang theo đồ chơi mới, nhưng mà lúc nàng giáp mặt với Vương phu nhân khiến Vương Ngữ Yên cảm thấy lạnh cả sống lưng.

      Mà cách dỗ trẻ con của Mộ Dung Phục lại phi thường độc đáo mới mẻ – chuyện phiếm.

      Ngày đó, Mộ Dung Phục vừa học được cách ôm em bé, cho nên cẩn thận ôm Vương Ngữ Yên ra ngoài phơi nắng, sau bọn họ vài vị nhũ mẫu thấp thỏm lo lắng, nhưng cuối cùng họ đều phải thừa nhận là Mộ Dung thiếu gia rất có tài ôm trẻ con, hổ danh là kỳ tài võ học. Ai biết được là trong lòng Vương Ngữ Yên lúc này sợ đến sắp phát điên rồi, ai biết người này có giống như trong sách viết hay , tìm cái giếng rồi ném nàng xuống?

      Tò mò nhìn biểu muội lâu lâu, Mộ Dung Phục rốt cục mở miệng : “Biểu muội, ngươi là đứa có cha. sao, ta cũng có.” Vương Ngữ Yên nghe thấy, hơi tĩnh tâm lại, cũng nhìn như muốn gì đó.

      “Ta biết những lời này có với ngươi ngươi cũng hiểu, nhưng mà ta chỉ là muốn kể cho ai đó nghe chút, người nghe là tốt rồi…”

      Đứa bé trong lòng Mộ Dung Phục lại mở to con mắt sáng trong như hai viên bảo thạch, lẳng lặng nhìn , giống như rất háo hức muốn nghe. Mộ Dung Phục cảm thấy như được cổ vũ, tiếp tục , “Những lời này ta thể với nương, lại càng thể với người ngoài. Mẫu thân lúc nào cũng dặn ta phải ghi nhớ, là con trai nhà Mộ Dung, sứ mệnh phải phục hưng Đại Yến. Phụ thân ta vì phục quốc mà chết, mà đặt tên ta là Phục, chính là vì muốn ta phụ kỳ vọng của các bậc cha chú. Đại Yến đối với ta mà , thực quá mức xa vời. Phụ thân so với ta thông minh lợi hại hơn biết bao nhiêu lần mà còn làm được. Vì cái quốc gia mờ mịt hư vô, đáng sao…”

      Ánh mặt trời hắt xuống gò má của , chiếu lên làn mi khép hờ, khuôn mặt tuấn lúc này lên vẻ độc hợp với lứa tuổi của .

      Vương Ngữ Yên tuy kiêng dè , nhưng bây giờ cảm thấy đáng thương, vì thế nàng liền vươn bàn tay bé ra, chạm chạm vào cằm , lắc lắc đầu.

      Mộ Dung Phục sửng sốt chút, giơ tay nhàng ôm lấy bàn tay mềm mềm của Vương Ngữ Yên, vui vẻ cười : “Yên nhi, ngươi hiểu ta gì ư!”

      vừa cười, đơn trong nháy mắt liền biến mất, như cây trúc vừa tắm gió xuân mà phơi phới rạo rực. Vương Ngữ Yên kìm lòng được liền gật gật đầu, gật được vài cái mới đột nhiên nhận ra, bản thân mới có mấy tháng tuổi, nghe mà hiểu được quá ly kỳ, lại vội vàng lắc đầu. Nhưng vẫn cảm thấy ổn, trong lòng liền ảo não vui. Mộ Dung Phục lại giống như nhìn xem hài kịch, cười càng thoải mái: “Đùa với ngươi vui!”

      Vì thế, mấy ngày tiếp theo, cần bận tâm Mộ Dung phu nhân có đến sơn trang hay , đều tự mình chạy tới ôm biểu muội “đùa vui” tản bộ phơi nắng. Vương phu nhân cảm thấy làm như vậy mới có lợi cho thân thể đứa , liền giao nàng cho luôn.

      Mỗi lần sau khi đưa cho nàng đống đồ chơi, liền bắt đầu lảm nhảm, kể từ chuyện võ sư gia đình mời về dạy còn chịu được cước cửa , thế dạy võ công còn ra gì; đến chuyện mẫu thân ngừng lặp lặp lại kỳ vọng, khiến bắt đầu tin năng lực bản thân thực có thể phục quốc. Vương Ngữ Yên đối với vị biểu ca lớn hơn mình mười tuổi này càng ngày càng đồng tình, cũng là càng ngày càng chịu nổi vo ve của .

      Cái này đâu phải là Nam Mộ Dung đại danh lẫy lừng trong tương lai, ràng chính là tên tiểu Đường Tăng. Vương Ngữ Yên ách xì cái, liếc mắt nhìn biểu ca đại nhân thao thao bất tuyệt, buồn rầu nghĩ thầm: càng kể chuyện càng vui, ta càng nghe chuyện càng muốn chết a!

      “Yên nhi, chú tâm chút.”

      rất phiền rồi…

      “Tiểu tử kia, ta ngươi nha, được thất thần, ngoan, nghe ta kể nốt nào.”

      “Ca…Ca ốc ăn!” Vương Ngữ Yên quá tức giận, liền quyết định sử dụng thành quả do nàng lén luyện phát , kiêu ngạo ra mấy chữ để biểu lộ tâm tình của nàng.

      Mộ Dung Phục ánh mắt trong suốt lập tức sáng lấp lánh, hoan hô tiếng, giơ hai tay ôm Vương Ngữ Yên lên cao quá đầu. Nàng hoảng sợ, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, vì cánh tay của đứa con trai này rất mạnh mẽ.

      “Yên nhi, ngươi có thể !” Mộ Dung Phục vui sướng toát ra từ trong nội tâm, khuôn mặt tuấn tú cũng rạng rỡ, “Ngươi vừa rồi kêu ca ca a!”

      Là ca ốc ăn – chính là muốn bảo ngươi ca ngốc, lăn! Vương Ngữ Yên xụ mặt nghĩ thầm.

      Chưa đến ngày, mọi người ở Mộ Dung gia và Vương gia đều biết chuyện này, còn ca ngợi Mộ Dung thiếu gia và Vương gia tiểu thư tình cảm sâu đậm, dưới dốc lòng dạy dỗ của thiếu gia, tiểu thư trở thành thần đồng từ xưa đến nay chưa từng xuất ở vùng Tô này, mà lạ nhất là chữ đầu tiên ra phải là “Mẹ”, mà là “Ca”!

      Đối với chuyện này, tiểu thần đồng của chúng ta chỉ bình luận – ca ốc ăn!
      thomap thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Quyết định đại kế
      EDIT: VÂN TÍCH

      Bởi vì Mộ Dung Phục đóng góp công rất lớn trong việc dạy Vương Ngữ Yên học , cho nên Mộ Dung phu nhân và Vương phu nhân tuy rằng bằng mặt bằng lòng với nhau, nhưng đối với chuyện hàng ngày đến chuyện với nàng đều phi thường cổ vũ.


      Vì thế, Vương Ngữ Yên liền rơi vào ma trảo của “Mộ Dung Đường Tăng”, mà con đường này chính là trở lại. Có lẽ là bởi vì xung quanh có bạn bè cùng tuổi, cho nên Mộ Dung Phục liền coi nàng như bằng hữu, đối với nàng hết mọi chuyện từ trong tâm can. Cuối cùng, cảm thán mà tổng kết lại: “Yên nhi, tuy rằng ngươi chưa được nhiều, nhưng ta biết ngươi hiểu, cho nên kể hết với ngươi rồi, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.”

      Nhiều lúc nàng cảm thấy quá phiền, liền thử giả bộ ngủ, ai ngờ Mộ Dung Phục nắm lấy chóp mũi nho của nàng, cười : “Vú nuôi của ngươi vừa ngươi sớm ngủ no mắt rồi, được giả vờ.” Nàng cũng từng thử y y nha nha cho độc thoại, nhưng tên tiểu tử Mộ Dung Phục này cũng tức giận, mà lại còn rất hào hứng bắt đầu dạy nàng chuyện – ai cần dạy chứ, mẹ ơi.

      Bình thường ở trước mặt người lớn cung kính lễ độ, đối với kẻ dưới uy nghi, vì sao đến lúc cùng tiểu biểu muội ở chung lại biến thành kẻ lảm nhảm liên hồi khiến người người căm phẫn như vậy a? Trong nguyên tác, ràng là thời thơ ấu của Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục thân thiết đến thế này mà? Vương Ngữ Yên bắt đầu hối hận vì bản thân nhất thời mềm lòng, nếu sớm biết có ngày hôm nay, mặc kệ tuấn thế nào, có độc ra sao, nàng cũng thèm quan tâm đến !

      Nàng còn nhớ từng dòng từng chữ trong nguyên tác, Vương Ngữ Yên từng đau khổ kể lại: “Biểu ca chỉ coi ta là tiểu muội của , cho rằng ta ngoại trừ đọc sách nhớ các loại võ công ra, cái gì cũng hiểu.” đứa trẻ bình thường tất nhiên làm sao có thể hiểu tâm trạng của Mộ Dung Phục lúc mười tuổi chứ. Mà đợi cho đến khi cả hai bọn họ lớn hơn trong đầu Mộ Dung Phục chỉ còn duy nhất ý niệm “Phục hưng Đại Yến”, khiến cho cảm thấy còn có thể tín nhiệm được bất kì ai, trái tim vì thế cũng đóng chặt lại. Lúc này nhìn thấy Vương Ngữ Yên, nghĩ tới bản thân từng ngây thơ ngu ngốc tố khổ với đứa trẻ con, liền thẹn quá hóa giận, cho nên tiểu nương kia cho dù xinh đẹp bao nhiêu cũng lay động được trái tim của nữa a…

      Cho nên Vương nương trong nguyên tác à, kỳ thực ngươi thoát ra được khỏi ma trảo của Đường Tăng, nên cảm thấy may mắn mới đúng a!

      Nhưng đúng vào lúc Vương Ngữ Yên chán ghét lảm nhảm của Mộ Dung Phục đến mức còn chịu nổi nữa, Mộ Dung Phục đột nhiên biến mất. Lúc đầu nàng còn tưởng do mải mê luyện võ, hoặc trong nhà có khách đến thăm nên ra ngoài được. Nhưng mà gần nửa tháng trôi qua, thủy chung Mộ Dung thiếu gia vẫn tới.

      Vương Ngữ Yên có chút ủ rũ, tự nhiên thiếu thanh trong sáng của thiếu niên bên tai làm nàng nhất thời quen. Mỗi lần mành trúc bị gió thổi kêu đinh , nàng đều tưởng rằng Mộ Dung Phục đột nhiên chạy đến, chuẩn bị lại lấy món đồ chơi mới ra dỗ dành nàng. Nhưng mà vẫn thấy bóng , xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, hoa sơn trà tỏa hương thanh nhã và tiếng chim hót xa xa khiến gian càng thêm tịch mịch, mà nàng ngoài việc nằm ngẩn người trong lòng nhũ mẫu, thể làm gì khác.

      Vú nuôi cũng nhìn ra nàng có tinh thần, liền dỗ dành: “Tiểu thư nhớ biểu ca à, đừng lo lắng a. Mộ Dung thiếu gia nhất định là có chuyện quan trọng phải làm, làm xong rồi nhất định tìm tiểu thư đầu tiên nha.”

      Lúc này nàng có thể ít câu đối thoại đơn giản, vì vậy liền xua bàn tay xíu, bập bẹ : “Ta mới nhớ tới cái Đường Tan kia đâu…”. Tiểu hài tử đầu lưỡi còn chưa linh hoạt, cho nên dù có biết sớm, nàng vẫn là đứa tập , hơn nữa vùng Tô phát thường hay bỏ dấu, cho nên nàng đều ngọng “Đường Tăng” thành “Đường Tan”. Bọn người hầu nghe quen rồi, sau đều biết cái đó là chỉ thiếu gia.

      có Đường Tan ca ca, cuộc sống tiểu thư hình như rất nhàm chán…Nhưng mà bao giờ mới về a?

      Mấy hôm sau, Vương phu nhân đột nhiên sai vú nuôi trang điểm cho Vương Ngữ Yên rồi mặc cho nàng bộ quần áo bằng lụa mỏng mềm mại màu phấn hồng.

      “Phu nhân là muốn dẫn tiểu thư thăm thiếu gia sao?” Vú nuôi sợ Vương Ngữ Yên bị cảm lạnh, nên mặc thêm vào bên ngoài cái áo choàng. Vương phu nhân nhận lấy đứa , ôm vào trong lòng, lại dẫn theo vài tên người hầu đến Mộ Dung gia trang, nhàn nhạt : “Nghĩ đến nương , ta căn bản muốn thăm. Bất quá, rất chiếu cố Yên nhi, cũng là thân thích, cho nên đành thăm chút vậy.”

      “Nương, là Đường Tan ca ca sao?” Vương Ngữ Yên bá cổ mẫu thân, giọng giòn tan hỏi.

      “Ừ, ngoan, mấy hôm trước bị ốm, nên hôm nay mang Yên nhi thăm .” Vương phu nhân gần đây tâm tình vui, mà nhân lúc này, Vương Ngữ Yên mỗi ngày đều làm nũng lấy lòng nàng, cho nên nàng cũng giống như trong nguyên tác giữ thái độ có cũng được mà có cũng chẳng sao với đứa con của tình lang phụ bạc mình.

      Mộ Dung Phục bị ốm? Từ luyện võ, thân thể khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại bị bệnh?

      Nhưng mà ngay trước mắt, Mộ Dung Phục sắc mặt tái nhợt, lại cũng lảo đảo, nếu trước đây là cây trúc hiên ngang trong gió, kia tại…tựa như bị sương rút hết sức sống. Nghĩ đến bộ dạng gậy trúc cúi đầu, Vương Ngữ Yên bật cười ra tiếng, cũng may nàng liền nhớ ra là bản thân tới thăm bệnh. Vì để che dấu, đành phải nũng nịu, vươn hai cái tay mập mạp ra trước mặt biểu ca đại nhân, lấy lòng : “Ca ca ôm!”

      Mộ Dung Phục tuy là ốm, nhưng thấy Vương Ngữ Yên tươi tỉnh như vậy, cũng vô cùng cao hứng, liền đưa tay ôm nàng, ước lượng chút rồi cười : “Nặng thêm chút rồi nha, sắp sửa giống y chang con heo rồi đó.” Vương Ngữ Yên nghe thấy, liền lè lưỡi làm mặt quỷ với , vốn muốn hỏi tại sao bị bệnh, nhưng lại biết phải hỏi thế nào.

      “Yên nhi, biểu ca ngươi bệnh nặng, đừng quấy rầy , để nương ôm ngươi nào.” Vương phu nhân cởi áo choàng của nàng ra đem giao cho vú nuôi rồi giọng dỗ dành.

      “Đệ muội cứ quá lo, Phục nhi sao, chỉ là khi vận công hơi có chút sai lầm về đường hướng. Tiểu hài tử thôi, rất nhanh khỏe lại.” Mộ Dung phu nhân nhàn nhạt .

      “Ngươi còn biết là tiểu hài tử sao? Nào có người mẹ nào nhẫn tâm như ngươi, còn như vậy bắt xuống thôn trang.”

      là chủ nhân của Mộ Dung gia, tất nhiên phải tuần tra thôn trang. Võ nghệ cao, làm sao có thể thu phục nhân tâm, tương lai làm sao có thể làm nên đại ?”

      Nghe Mộ Dung phu nhân và Vương phu nhân giương cung bạt kiếm, Vương Ngữ Yên cùng lờ mờ hiểu ra mọi chuyện. ra Mộ Dung Phục là theo lệnh của mẫu thân kiểm tra toàn bộ sản nghiệp của Mộ Dung Gia. Mà những người theo Mộ Dung Gia nhiều năm qua cũng phải là hạng người dễ dãi, cho nên Mộ Dung Phục tuổi còn muốn thu phục bọn họ phải là đơn giản. Tuy rằng cuối cùng cũng thành công khiến bọn họ biết thiếu chủ nhân là ai, nhưng vì thi triển võ công liên tục, vượt qua sức chịu đựng của bản thân, cho nên mới bị nội thương.

      biết là ai mỗi tên biến thái đều là do trải qua thời thơ ấu bi thảm. Quả thực là rất chí lý. Mộ Dung Phục vốn theo con đường làm tiểu Đường Tăng thanh tú trắng trẻo, lại đột nhiên trở thành kẻ dã tâm bừng bừng, nguyên nhân rất lớn chính là do bị mẹ – – bức!

      Vương Ngữ Yên lập tức quên lần trước thương xót Mộ Dung Phục kết quả là gì, trong lòng lại sản sinh đồng tình với . bất quá mới bước sang tuổi mười , ngay cả Mộ Dung Bác còn phải giả chết trốn tránh gánh nặng làm sao có thể đặt hi vọng lên sinh linh bé như thế a.

      Đối với việc mẫu thân nhà mình và mợ đấu nước miếng, Mộ Dung Phục từ trước đến nay luôn tuân theo chính sách nghe nhìn biết, lẳng lặng ôm lấy Vương Ngữ Yên, lùi ra xa hai người bọn họ rồi ngồi xuống, lấy ít nước mật ong, thổi nguội rồi đút cho nàng. Vương Ngữ Yên thấy chu đáo như vậy, trong lòng càng cảm thấy thương xót, đứa tốt như vậy, tương lai từng bước từng bước lún sâu vào trong vũng bùn rồi trở thành trò cười cho thiên hạ sao?

      Nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, Mộ Dung Phục trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp: “Yên nhi, có nhớ biểu ca ?”

      “Đường Tan bệnh, ghét ngươi.”

      Mộ Dung Phục lập tức thể mình là cả học biết mười, cười : “Được rồi, ta nhanh chóng tốt thôi, làm Đường Tan bệnh, làm Đường Tan khỏe mạnh, như vậy Yên nhi thích ta, đúng nào?”

      Vương Ngữ Yên khinh bỉ xoay đầu lại, ai thèm thích cái tên Đường Tăng biểu ca da mặt dày chứ…

      ngày lại qua , Vương Ngữ Yên bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu kế hoạch “cứu Mộ Dung thiếu niên lầm đường lạc lối”.

      Tuy rằng nguyên tác để lại nàng bị ấn tượng tốt, khiến cho lúc đầu nàng ôm quyết tâm phải trốn xa khỏi Mộ Dung Phục, nhưng con người nào có phải cỏ cây mà có thể vô tình. Mộ Dung Phục rất tốt với nàng, ngoại trừ công lực năng lảm nhảm làm người ta chán ghét, nàng nghĩ, ngay cả ca ca ruột cũng thể đối tốt với mình hơn thế.

      Nếu bây giờ còn chưa thể làm gì, vậy cứ tiếp tục tán gẫu với , Vương Ngữ Yên nhìn trời. Nhất định phải làm được chút gì đó, chỉ là…

      Chỉ là tại thân thể này còn quá . Ngay cả đường cũng vững, căn bản cái gì cũng làm được.

      Nàng lại đồng tình nhìn tiểu Mộ Dung Phục khỏi bệnh, bên vừa cầm đồ chơi dỗ nàng, bên ngừng nhắc tới, “Cái vị trang chủ lần trước ta kể đó, cũng phải là khó nhằn nha, râu dài giỏi lắm sao? Mở miệng ra là đòi cái này đòi cái kia, rốt cuộc ai là chủ tử? @#%&*^…”

      muốn để cho người này bị dã tâm điên cuồng cắn nuốt…Ta đành trợ giúp ngươi vậy.

      Vương Ngữ Yên thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cảm thấy đỉnh đầu của bản thân đinh tiếng liền lên cái vòng sáng hay đội đầu của thánh mẫu o:)

      Mộ Dung Phục vẫn tiếp tục tràng, oán hận vung mấy con châu chấu tre qua lại, tưởng tượng nó là cái vị trang chủ đáng ghét kia.

      “Giúp ngươi đánh .”

      Gì? Mộ Dung Phục trợn mắt, nhìn chằm chằm bé luôn mang đến niềm vui bất ngờ cho bản thân.

      Vương Ngữ Yên vươn bàn tay bé túm sợi râu của con châu chấu, giật giật. “Ai khi dễ Đường Tan, ta liền giúp ngươi đánh .” Nội dung lời tuy rằng rất hung ác, khuôn mặt cũng rất nghiêm trang, nhưng mà phối với giọng mềm mại này a…

      Mộ Dung Phục liền nhào qua chỗ nàng, vui sướng vạn phần ôm chặt đứa vào trong lòng, sau đó cọ cọ khuôn mặt của nàng: “ hổ công ca ca thương ngươi! Thực ngoan! Ngày mai ca ca dạy ngươi võ công! Ngươi giúp ta đánh !”

      Vương Ngữ Yên vẻ mặt ghét bỏ, giơ tay đẩy ra, ai giúp ngươi đánh người chứ.
      thomap thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: Sức mạnh của tri thức
      EDIT: VÂN TÍCH

      Vương Ngữ Yên ngồi dựa vào sạp, ngừng đùa với con gấu bông mà Mộ Dung Phục vừa mua, trong lòng lại ngừng cân nhắc phải làm thế nào để cứu Đường Tăng biểu ca thân ái.


      Mộ Dung Phục 《—— Mộ Dung phu nhân 《—— Mộ Dung Bác.

      Như sơ đồ chỉ ra, tại Mộ Dung Phục là mắt xích bé nhất trong chuỗi, có cách nào chống lại mệnh lệnh của cha mẹ . Cho nên, muốn ngăn cản cả ngày mơ mộng làm hoàng đế như trong nguyên tác, phải tác động vào mắt xích đầu tiên.

      Mộ Dung Bác phi thường xứng đáng làm người cha, bản thân dám đối mặt với trách nhiệm thôi, lại còn để lại gánh nặng này cho con cái.

      Là người mẹ, Mộ Dung phu nhân trong nguyên tác chưa từng được nhắc đến, nhưng là với hiểu biết trước mắt của Vương Ngữ Yên, Mộ Dung Bác giả chết, cho nên áp lực phục quốc đều chuyển dời lên người Mộ Dung Phục, vì thế người cha này cầu con trai mình rất cao, nhưng để có thể giáo dục nên kẻ kế thừa lý tưởng này, ông ta lại có người giúp đỡ.

      Khi Mộ Dung phu nhân còn trẻ, cùng với Mộ Dung Bác chỉ dựa vào vài trang sách còn sót lại tái tạo được phân nửa “Lăng Ba Vi Bộ”, khẳng định cũng là tài nữ, vì sao nàng lại dạy con đọc sách nhỉ? Ai có thể ngờ Mộ Dung Phục thư sinh nho nhã, tuấn tú hiên ngang là thế mà cũng chỉ biết được vài chữ? Tốt xấu gì cũng là công tử xuất thân thế gia, nhưng nếu có Vương Ngữ Yên giảng giải, ngay cả bí kíp võ công cũng thể tự đọc, cho dù sau này có thành danh, tìm cách thay đổi cũng muộn. Mà như vậy, hẳn đây cũng là trong những nguyên nhân lãnh đạm với Vương Ngữ Yên , nam nhân mà, luôn có lòng tự trọng rất cao.

      Nghĩ đến đây, nàng tay trái túm lỗ tai con thỏ, tay phải nắm cái đuôi con hổ. Mộ Dung Phục lúc dỗ dành nàng vẫn hay “Con thỏ là Yên nhi, tiểu lão hổ là biểu ca, con thỏ phải ăn nhiều cơm mới có thể vừa tài năng vừa to lớn như tiểu lão hổ a.” Tiểu lão hổ gì chứ, ràng là con gấu vừa to xác vừa dốt đặc cán mai có!

      Sau này bảo đọc nhiều sách thánh hiền chút, ngoài trừ giúp đỡ cho võ học, quan trọng hơn là, còn có thể thay đổi suy nghĩ của Mộ Dung Phục cho đúng đắn, giúp tu tâm dưỡng tính, miễn cho sau này lại con đường tà đạo. Trong sách tự có ngàn bồ thóc, trong sách tự có nhà lầu vàng, học tập khiến con người tiến bộ, có tri thức là có sức mạnh! Mà kể cả muốn phục quốc mà , cũng cần xem sách sử, binh thư, học tập mưu lược quân . Mười hai, mười ba tuổi mới vỡ lòng, tuy là chậm chút, nhưng mà có còn hơn .

      Vương Ngữ Yên đem tiểu bạch thỏ đặt lên lưng tiểu lão hổ, rồi lại đặt cả hai con lên ngựa trắng, vừa lòng nở nụ cười. Chuyện kế tiếp phải làm, chính là bắt Mộ Dung Phục đọc sách. Mộ Dung gia và Vương gia đều nổi tiếng trong chốn võ lâm là có kho tàng sách to lớn, ngồi núi vàng núi bạc này này mà học tập tử tế quá đáng tiếc.

      Vương phu nhân cả ngày nếu ở trong trang bận rộn chăm hoa sơn trà cũng ra ngoài giáo huấn mấy tên đàn ông phụ bạc, mà Mộ Dung phu nhân còn bận quản lí sản nghiệp của Mộ Dung gia, thời gian nữa mới đến thời điểm bà có liên lạc với Mộ Dung Bác cư ở Thiếu Lâm Tự. Cho nên thời gian này, đại bộ phận ban ngày đều là Mộ Dung Phục đến chăm sóc nàng, cũng cấp cho Vương Ngữ Yên điều kiện thuận lợi để triển khai kế hoạch của mình.

      Cứ như vậy, có lẽ xuất phát từ việc muốn cảm tạ, cũng có thể là do nhàm chán, Vương Ngữ Yên tuy bản thân vẫn là tiểu Loli, chính thức bắt tay vào kế hoạch dạy dỗ tiểu Shota của nàng.

      Nhìn thấy biểu muội cánh tay mập mạp ôm quyển sách, mắt đen lúng liếng chớp lấy cái trông ngóng bản thân, Mộ Dung Phục nhất thời cảm thấy choáng váng đầu óc.

      “Đường Tan, đọc.” Vương Ngữ Yên chập chững bước về phía trước bước, thân thể nhắn mềm yếu túm lấy cánh tay , ánh mắt sáng ngời toát lên tín nhiệm và sùng bái. Mộ Dung Phục cảm thấy hình tượng của bản thân trở nên phi thường to lớn, trách nhiệm vai cũng trở nên nặng nề hơn.

      Nhưng mà…Số lượng chữ biết, nhiều lắm. Lúc phụ thân còn sống, trong nhà cũng từng mời thầy về dạy , nhưng sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân chỉ dạy thế nào là người Đại Yến, cho nên cảm thấy những thứ liên quan đến người Hán, ví dụ như học chữ Hán cũng tất yếu. Lại bản thân cũng quá bận rộn luyện võ, cho nên cũng bỏ qua việc đọc sách.

      “Mọi người đều trong sách có kể rất nhiều chuyện xưa lí thú, Đường Tan, ngươi đọc cho ta nghe, ngươi là lợi hại nhất.” Vương Ngữ Yên tiếp tục giả Loli làm nũng, lông mi dài chớp lại chớp, túm góc áo xoắn qua xoắn lại, trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân.

      Mộ Dung Phục trong lòng sớm dao động, liền nhìn vào cuốn sách, sau đó chán nản phát ra bản thân cơ bản biết được mấy chữ. Hổ thẹn a, đối mặt với vị muội muội sùng bái huynh trưởng này, bản thân ngay cả câu chuyện xưa cũng đọc được, làm gì còn mặt mũi mà làm biểu ca của người ta?

      “Đường Tan hư, Đường Tan thương ta.” Mắt thấy Mộ Dung Phục khó xử, Vương Ngữ Yên liền giả vờ dỗi, buông tay ra, bĩu đôi môi nhắn. Cái con gấu ngu ngốc này, sau khi lớn lên rồi ngươi biết có văn hóa đáng sợ thế nào. Sau khi thầm than thở, nàng liền đặt mông ngồi phịch xuống, quay lưng lại với Mộ Dung Phục.

      phải là ca ca muốn đọc sách cho Yên nhi nghe…” Mộ Dung Phục ôm nàng đặt lên đầu gối của mình, vuốt mái tóc mềm mịn của nàng, ngượng ngùng , “Ta ra biết đọc.”

      Cái này, quá thẳng thắn thành khẩn a, ta còn tưởng giả đò bản thân hôm nay tâm tình tốt lần sau đọc đó! Thấy mặt lộ vẻ u buồn, Vương Ngữ Yên cũng cảm thấy áy náy. Mà thấy nàng vẻ mặt mất mát, Mộ Dung Phục vội vàng vỗ ngực cam đoan: “ bao lâu nữa, ta nhất định học chữ chăm chỉ, đến lúc đó có thể kể chuyện xưa cho ngươi nghe rồi.”

      “Ngoéo tay! Cam đoan!” Ôm mục đích rèn sắt khi còn nóng, Vương Ngữ Yên vươn ngón tay ra, chờ đến lúc Mộ Dung Phục cũng cười tủm tỉm ngoéo lại mới yên lòng. Cổ nhân, đặc biệt là người giang hồ, đều cực kì giữ chữ tín, cho nên lời hứa rất đáng giá. Mộ Dung Phục bản chất bây giờ còn rất trong sáng thà, chuyện đáp ứng nàng rồi, ít nhất tại nuốt lời.

      Mộ Dung phu nhân đối với chuyện Mộ Dung Phục đột nhiên cầu mời sư phụ về dạy đọc sách cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Bất quá sau khi Mộ Dung Phục biết hết các chữ trong “Tam Tự Kinh” liền ngừng đọc “Tam Quốc Chí” đến mất ăn mất ngủ, đọc xong rồi lại đến thảo luận với mẫu thân về đạo đế vương thời loạn thế Mộ Dung phu nhân nhất thời cảm thấy để đứa này đọc sách mở mang kiến thức là đúng, trong lòng thầm trách mình lúc trước sao lại sơ sót mà bỏ quên việc này…

      Đúng vậy, “Tam Quốc Chí” là do Vương Ngữ Yên cứng rắn “đề cử” cho Mộ Dung Phục. Số là, sau khi tiểu hài tử này đọc xong “Sơn Hải Kinh” thấy Yên nhi vô cùng thích thú, cho nên cao hứng ôm biểu muội đến phòng sách chọn cuốn khác. Vương Ngữ Yên vì thế liền ôm lấy quyển sách kia chịu buông tay, biểu ca đại nhân vì thế cũng chỉ đành ngừng đọc. Mà lần này đọc, liền nhìn ra ít thú vị, nào là những hùng thời loạn mỗi người tính, nào là đủ loại kì nhân, dị tộc quái lạ.

      Mà càng đọc kĩ, Mộ Dung Phục càng thấy lạnh sống lưng. Nhìn chung những hùng hào kiệt muốn thành công, con đường đều dễ dàng, những phải có quân đội, mưu sĩ, tiền tài, mà quan trọng nhất phải có vận khí tốt. Ở những năm cuối thời kì Đông Hán, thiên hạ phân làm ba phần mà còn trắc trở như vậy, thời lại vô cùng thanh bình, mà Mộ Dung gia chẳng qua cũng chỉ là võ lâm thế gia, số gia tướng tùy tùng thề sống chết theo phò cũng chỉ được vài người…

      Vương Ngữ Yên thấy nhẩm nhẩm lại ra tiếng, lại chau mày nghiên cứu hồi lâu, sau đó thất thần suy nghĩ, khỏi mừng thầm: quả nhiên nàng chọn nhầm sách, Tam quốc này là đoạn lịch sử đề cao giáo dục quân , chính trị được rất nhiều người học tập, Mộ Dung công tử, ngài tự mình xem !

      Trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, Mộ Dung Phục nhờ đọc sách mà trở nên trầm tĩnh hơn, khí chất cũng trở nên thành thục hơn. tại ngoại trừ luyện võ, còn phải tập trung đọc sách, cho nên còn thời gian chơi đùa với Vương Ngữ Yên. Vương Ngữ Yên còn chưa yên tâm, nhất định đòi lúc đọc sách dẫn nàng theo, là để đọc sách cho nàng nghe, cũng là giúp nàng nhận mặt chữ, bề ngoài là Mộ Dung Phục dạy nàng, nhưng ra là nàng ở bên đốc thúc Mộ Dung Phục, chỉ cần thấy hơi lười biếng, nàng liền bắt đọc chuyện xưa cho nghe.

      Theo thời gian, Mộ Dung Phục càng biết thêm nhiều chuyên, mặc dù có nhiều lần quên đọc sách, cũng là bởi vì luyện võ quá si mê mà lỡ thời gian. Cho nên Vương Ngữ Yên càng ngày càng bớt lo lắng có tri thức, trong lòng cũng phi thường vui mừng vì uổng công vài năm nay nàng làm nũng lăn lộn, bán manh giả ngu bây giờ có hồi báo.

      Nhoáng cái chớp mắt, Mộ Dung Phục mười bốn tuổi, trong thanh trong trẻo cũng dần có thêm chút trầm thấp. Tiểu Shota cuối cùng cũng từng bước trưởng thành thành thiếu niên đúng nghĩa, hoạt bát hưng phấn.

      “Yên nhi, ngươi cũng bốn tuổi rồi, ta cũng dạy ngươi ít chữ. Tại sao ngươi vẫn cứ đòi ta đọc sách cho ngươi nghe a?”

      Bởi vì ta lười a…Vương Ngữ Yên dựa vào gối, trong miệng ngậm quả nho, cợt nhả đẩy mâm bằng mã não về phía trước, ý bảo Mộ Dung Phục cũng ăn quả.

      Mộ Dung Phục bất đắc dĩ lắc đầu, nhàng mà bắn quả nho vào đầu nàng, Vương Ngữ Yên “ôi” tiếng, ngồi sụp xuống bưng lấy trán.

      “Là ta mạnh tay quá sao?” Mộ Dung Phục thấy thế lập tức ôm chầm lấy nàng, cố gắng đẩy tay nàng ra để xem. Vương Ngữ Yên lại ôm trán buông, sợ làm nàng đau, cũng dám mạnh mẽ kéo tay nàng ra. “Biểu ca sai rồi, cho ngươi bắn lại, ta chống trả.” Để dỗ nàng, Mộ Dung Phục liền cúi đầu đem cái trán ra cho nàng báo thù.

      Thấy tự giác như thế, Vương Ngữ Yên cũng ngượng ngùng tiếp tục giả bộ, vì thế dùng ngón tay bắn hạt dẻ vào trán , cười : “Đây là do chính ngươi cầu.”

      “Cái tên tiểu quỷ này, có chút ít thông minh toàn dùng vào mấy chuyện sao, sức của ngươi so với đám con trai cùng tuổi còn mạnh hơn đó.” Mộ Dung Phục xoa đỉnh đầu nàng, “Đừng cho là ta biết, sách thông thường, ta đọc cho ngươi nghe lần, ngươi có thể nhớ sót chi tiết nào. Ta nghe mọi người từng hình dung về người trí nhớ tốt, là người chỉ gặp qua lần bao giờ quên, ta cảm thấy ngươi chính là người như vậy, chỉ là bản thân ngươi rất lười, chịu dụng tâm học tập.”

      Thân thể này có năng lực ghi nhớ đích xác kinh người, chữ viết, tranh vẽ, còn có diện mạo con người, đều chỉ nhìn lần là nhớ, phảng phất như được khắc sâu vào đầu. Nhưng mà nàng lại muốn giống Vương Ngữ Yên nguyên bản, làm quyển sách võ công biết . Người khác đánh nhau so chiêu, nàng ở bên chỉ điểm khoe khoang, cứ cho là công bằng, nghe cũng rất khó chịu. Mà nếu may gặp bọn đạo chích, chúng biết nàng có trí nhớ tốt liền bắt , phải là chuốc họa vào thân sao?

      Phàm việc gì cũng vậy, tốt quá hóa tệ, nàng chỉ cần hơi thông minh hơn chút so với người bình thường là được rồi.

      phải là gặp qua quên, là nghe qua quên. Hơn nữa nhất định phải là biểu ca đọc cho ta nghe mới có tác dụng.” Vương Ngữ Yên nghiêm túc lắc lắc đầu.

      Lần nịnh hót này quả nhiên đánh trúng tâm lý của Mộ Dung Phục, khép hờ hai mắt, khoái trá nở nụ cười

      “Nể tình cái miệng ngọt ngào của ngươi, biểu ca cho ngươi tin tốt, có muốn nghe ?”
      thomap thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: Gặp A Châu, A Bích
      EDIT: VÂN TÍCH

      Nếu vậy, Vương Ngữ Yên quyết định vẫn nên phá hỏng hưng phấn của , liền vô cùng phối hợp bám vào cánh tay của Mộ Dung Phục, liên tiếp gọi ca ca tốt, Đường Tan tốt.


      “Ngươi cũng đến lúc nên bắt đầu luyện công rồi”. Mộ Dung Phục nhéo nhéo mũi nàng, “Sắp tới ta dạy cho ngươi, được ?”

      Đây là tin tức tốt! Sau khi xuyên qua thế giới võ hiệp, ta cảm thấy nếu mình mà luyện chút võ công mất mặt. Trước đừng chiêu thức vô cùng phong cách lại tao nhã, mà quan trọng nhất chính là sau khi học xong nội lực rồi, liền có thể tự mình thay thế cái lò vi sóng, muốn uống nước ấm liền chỉ cần chỉ tay chiu chiu mấy cái, tất nhiên ta thể để lỡ cơ hội thử nghiệm cảm giác này rồi.

      Nàng luôn , trong nguyên tác tại sao Vương Ngữ Yên học võ công. Có lẽ học và hành phải đôi với nhau, cho nên tuy là trong đầu Vương Ngữ Yên chứa rất nhiều bí kíp nhưng nàng có hoa tay múa chân cả ngày nửa chiêu cũng phát ra được. Tóm lại, có thể Vương Ngữ Yên mới chỉ hiểu được bề ngoài câu chữ, mà thể chân chính lí giải tinh túy của võ học.

      cách khác, nàng đọc bí kíp võ công, vốn phải là vì muốn bảo vệ bản thân, mà thuần túy chỉ là vì Mộ Dung Phục. Chính là vì cái tâm tình chỉ chạy theo nam nhân này, cho nên nàng nắm thế chủ động mới thành ra bị động.

      “Ta tầm tuổi ngươi là bắt đầu tập võ rồi. Đương nhiên, học võ là phải chịu khổ, ngươi nếu kiên trì được, lúc nào cũng có thể dừng lại.”

      Vương Ngữ Yên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tuy rằng tùy thời có thể dừng lại là điều kiện rất mê người, nhưng giang hồ nông sâu khó dò, ít nhất cũng phải có chút công phu bảo vệ mình, tốt nhất là đừng để bị người ta bắt được. Vì thế, ta liền hỏi luôn: “Huynh vẫn nên dạy ta , nếu sau này có người bắt nạt ta, ta phải làm sao đây?”

      “Ai dám?” Giọng của Mộ Dung Phục bỗng nhiên lạnh xuống, tuy rằng sắc mặt thay đổi, khiến cho Vương Ngữ Yên trong đầu đột nhiên bật ra hai chữ: uy nghiêm.

      Hình như đây là lần đầu tiên nàng thấy biểu lộ uy nghiêm trước mặt nàng. Dù sao người ta cũng là Nam Mộ Dung a, người cũng phải có chút ít khí phách chứ.

      “Chỉ cần có ta ở đó, ta tuyệt đối cho phép.” Mộ Dung Phục kiên định . Khi phát ngôn ra lời này, mặt thiếu niên dường như tỏa sáng, vầng sáng chói mắt nhưng lại phảng phất như có thể làm tổn thương mắt nàng.

      Vương Ngữ Yên đột nhiên có tâm tình của nhà có con trai trưởng thành a. Tuy rằng bây giờ còn chưa thể hoàn toàn chắc chắn Mộ Dung Phục về sau trở thành tên cặn bã, nhưng ít ra cũng ngoan độc giống như trong nguyên tác, cũng vì muốn làm phò mã Tây Hạ mà đẩy nàng xuống giếng hoang.

      Nàng nỗ lực vươn tay, gian nan vỗ bả vai của Mộ Dung Phục, mười phần chính nghĩa : “Đường Tan, ngày mai ngươi dạy ta võ công , ta tuyệt đối làm người xấu bắt nạt ngươi…”

      Cũng để cho ngươi biến thành người xấu.

      Mộ Dung Phục vừa bày ra bộ dạng nghiêm nghị nghe được lời này liền ôm bụng cười thành tiếng, sau đó chỉ vào nàng cười ha ha.

      “Cười cái gì?” Vương Ngữ Yên chống nạnh trừng , vừa khen ngươi ngươi liền lên mặt sao? Bà đây có cái gì buồn cười hả?

      ràng là trẻ con, còn học cách của người lớn.” Mộ Dung Phục nhịn cười, lắc lắc đầu, lại chọc chọc thái dương của nàng.

      “Ta vốn chính là người lớn!” Vương Ngữ Yên quýnh lên, bật thốt.

      “Được được, là người lớn.” Mộ Dung Phục bắt đầu giở giọng dụ dỗ, tựa như với kẻ say rượu nằng nặc bản thân say, “Ngoan, học xong võ công rồi, về sau là có thể bảo vệ được ta.”

      Bảo vệ ngươi…Ngươi đùa à?

      “Công tử…” thanh sợ hãi vang lên.

      Vương Ngữ Yên theo phản xạ quay đầu lại nhìn, liền thấy tiểu nha đầu xinh đẹp đáng ! Nàng mặc bộ quần áo màu ngọc bích, vẻ mặt ngượng ngùng. Đứng phía sau nàng là tiểu nương cũng tầm tuổi ấy, trang sức giống nhau, chỉ là quần áo màu đỏ thắm. Các nàng khuôn mặt thanh tú, đồng thanh mở miệng : “Ra mắt công tử, xin chào Vương nương.”

      Vương Ngữ Yên cảm thấy bản thân biết hai người này là ai, quả nhiên sau đó Mộ Dung Phục : “Hai nha đầu này gọi là A Bích và A Châu, ngươi nhìn màu sắc quần áo là có thể phân biệt. Mẫu thân của ta thấy gia cảnh nhà các nàng bần hàn, nên thu nhận, tuy rằng muốn ban cho ta, nhưng mà ta có tay có chân, cũng cần nha hoàn hầu hạ.”

      Vương Ngữ Yên cẩn thận nhìn hai người này, tuy rằng các nàng so với Vương Ngữ Yên cũng chỉ lớn hơn tầm hai tuổi, nhưng mỗi người có phong thái khác nhau, người ôn nhu dễ gần, người xinh đẹp hào phóng, quả rất giống như trong nguyên tác miêu tả. Vì thế, ta vừa gặp liền thích các nàng, cho nên đưa tay kéo góc áo của Mộ Dung Phục, : “Hai vị tỷ tỷ đều tốt như vậy, ta cũng đành lòng sai phái các nàng.”

      “Đúng vậy, bởi vậy ở trong thôn trang của chúng ta, các nàng cũng được coi như nửa tiểu thư.”

      “Vậy ta lại có thêm Mộ Dung biểu tỷ rồi.”

      Mộ Dung Phục nghe vậy liền giật mình: “Ở đâu ra?”

      Vương Ngữ Yên nghiêm trang chỉ vào hai nương trước mặt, : “Các nàng mỗi người là nửa tiểu thư của Tham Hợp trang, cộng lại phải chính là Mộ Dung biểu tỷ sao?”

      Mộ Dung Phục liền hiểu ra, xoa đỉnh đầu nàng cười to. A Châu và A Bích cũng buồn cười, cả hai liền cùng kêu dám nhận.

      “Được rồi, hai người các ngươi đến Mạn Đà sơn trang có chuyện gì?” Mộ Dung Phục hỏi.

      A Châu mỉm cười, : “Phu nhân căn dặn, bảo công tử hôm nay nên chơi ở đây lâu, cần sớm trở về thu dọn hành lý, ngày mai còn phải ra ngoài.”

      “Sao đột nhiên lại như vậy?” Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đều ngẩn tò te.

      “Mẫu thân đột nhiên an bài như vậy, xem ra là có chuyện quan trọng. Yên nhi, xem ra ngày mai ta dạy ngươi võ công được rồi.”

      Vương Ngữ Yên vội vàng xua tay: “Chính quan trọng hơn, chờ huynh về rồi dạy ta cũng được mà, ta ở đây đâu chạy đâu được, biểu ca xin cứ yên tâm.”

      A Bích khẽ cười tiếng: “Vương nương chuyện thú vị.” Nàng bằng tiếng Tô Châu, cho nên giọng vô cùng ngọt ngào dễ nghe động lòng người.

      “Các ngươi ngày thường ở nhà rất bướng bỉnh, nếu lúc ta có nhà, cứ đến chơi với biểu muội .” Mộ Dung Phục mở miệng , Chu Bích hai người đều mỉm cười gật đầu. lại quay sang Vương Ngữ Yên: “Ngươi tại biết ít chữ, ta ở đường nếu thấy có gì hay, liền cho người dùng bồ câu mang tin tức về, dạy ngươi cách đọc mật thư, còn nhớ ?”

      “Nhớ , chữ có thanh bình đọc thanh nhập, chữ có thanh nhập đọc thanh thượng…” Vương Ngữ Yên đọc liến thoắng. Có lẽ là vì từ gần gũi, cho nên Mộ Dung Phục cũng giống như trong nguyên tác đề phòng nàng, ngay cả cách đọc mật thư cũng dạy cho nàng.

      Gần đây, số lần Mộ Dung Phục phải ra ngoài ngày càng nhiều, ngoại trừ tuần tra sản nghiệp của gia đình, còn kết giao với quan viên trong địa phương. Mộ Dung phu nhân hình như vội vã muốn bắt mình đảm đương mọi thứ, cho nên chuyện sai người hầu gọi về nhà diễn ra thường xuyên, áp lực đè lên đầu cũng mỗi lúc nặng.

      Chính là theo tăng lên của tuổi tác, Mộ Dung Phục cũng bắt đầu có tự giác của người lớn, còn tố khổ với Vương Ngữ Yên nữa, mỗi lần chơi chung với nàng, đều là nhân nhượng chiếu cố. như vậy khiến nàng tương đối tiết kiệm sức lực, nhưng mà…

      Nhìn bóng dáng Mộ Dung Phục rời cùng A Châu A Bích, Vương Ngữ Yên thở dài. Đấu tranh với phát triển của nguyên tác nhiệm vụ gian khổ, ảnh hưởng của biểu muội và mẫu thân, bên nào lớn bên nào , thằng ngốc cũng nhìn ra được. Lại chuyện cách đọc mật thư, có lẽ bởi vì bây giờ nàng còn quá , cho nên khiến đề phòng, chừng chẳng bao lâu nữa, hối hận vì cho nàng chuyện cơ mật này.

      “Tỷ tỷ, ngươi lại phái cháu trai đáng thương của ta ra ngoài à?” Vương phu nhân trong giọng thể ràng đồng ý với cách giáo dục con của Mộ Dung phu nhân.

      Lí Thanh La là người ghét ràng, nàng dám thẳng thắn muốn Đoàn Chính Thuần bỏ thê bỏ thiếp, cùng nàng chung sống đời, có thể là tính cách cực kì mạnh mẽ. Cái nàng suốt đời theo đuổi chính là cùng người mình sống khoái hoạt, còn cái loại chuyện phục quốc này mà bắt nàng làm, thà cứ đao chém chết nàng còn thoải mái hơn. Bởi vậy, đối với hành vi “tra tấn” Mộ Dung Phục của Mộ Dung phu nhân, nàng luôn oán giận.

      “Đệ muội gì lạ vậy. Vì nghiệp lớn phục quốc, nam nhi chịu chút khổ cực, mà đó lại là bổn phận của con cháu nhà Mộ Dung, có cái gì mà đáng thương?” Mộ Dung phu nhân tức giận, vẫn đoan chính đáp lại.

      So sánh với Vương phu nhân rạo rực phơi phới, Mộ Dung phu nhân tuổi tác xấp xỉ nàng lại già hơn rất nhiều. Có thể thấy được cuộc sống quá mệt mỏi, đối với nhan sắc của nữ nhân hoặc ít hoặc nhiều đều có ảnh hưởng tốt.

      “Cái gì gọi là nghiệp lớn phục quốc, biết làm được, vì sao cứ phải cố chấp như vậy?”

      Vương Ngữ Yên cơ hồ muốn vì những lời này của mẫu thân mà vỗ tay hoan hô, quả nhiên phụ công lôi kéo bà đọc sách với nàng, là gần đèn rạng a.

      “Châu chấu đá xe! Lấy trứng chọi đá!” Vương phu nhân cảm thấy bản thân dùng thành ngữ rất hay, càng thêm đắc ý, lại bồi thêm câu, “Quạ đen còn muốn làm phượng hoàng!”

      Này này, câu cuối cùng …Vương Ngữ Yên yên lặng 囧.

      Vương phu nhân quả nhiên nổ quá nhiều liền châm ngòi rồi. Chỉ thấy Mộ Dung phu nhân ngừng dùng ánh mắt phóng dao lại đây, cả giận : “Cái loại người lúc nào cũng chỉ nam nam nữ nữ như ngươi, làm sao có thể lí giải được đại của Mộ Dung gia?”

      Giờ phút này, cùng Mộ Dung phu nhân chính là A Bích, nàng dường như bị tranh cãi của hai vị phu nhân này làm cho kinh ngạc biết làm gì cho phải. Vương Ngữ Yên thấy thế, liền mỉm cười với nàng, sau đó vẫy tay ý bảo nàng theo bản thân ra ngoài.

      “Đáng sợ lắm phải ? Các nàng ngày mà ầm ĩ hai ba câu thoải mái, ngươi cần để ý.”

      A Bích đỏ mặt: “Đa tạ Vương nương.”

      Quả nhiên là ôn nhu như nước, uyển chuyển đáng , Vương Ngữ Yên nhịn được liền tiến lên, hôn “chụt” cái, : “A Bích tỷ tỷ, lúc ngươi đỏ mặt cũng xinh đẹp.”

      A Bích chưa từng gặp qua tiểu nương nào háo sắc như vậy, khuôn mặt nhắn lại càng đỏ ửng lên.

      “Gần đây ở trong trang có chuyện gì vui ?” Vương Ngữ Yên cười hì hì, chuyển hướng đề tài.

      “Cũng có gì mới, chỉ là hôm qua có mấy đại hán đến bái kiến phu nhân, nghe là thủ hạ đắc lực của lão gia lúc ngài còn sống.”

      “Có phải có vị họ Bao?” Vương Ngữ Yên lập tức hưng phấn hỏi.

      “Vâng, người này tên có chút kì quái, hình như gọi là Bao Bất Đồng.” A Bích thành thành đáp lại.

      Quả nhiên là đám người Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác! Vương Ngữ Yên ngay sau đó liền hỏi: “Bọn họ tới làm cái gì?”

      A Bích cắn môi suy nghĩ, sợ hãi : “Ta cũng lắm, chỉ thấy bọn với phu nhân, hình như là công tử trưởng thành rồi, còn có di ngôn của lão gia, cái gì mà…Lý tưởng phục quốc, bao giờ quên.”

      Vương Ngữ Yên trong lòng liền trầm lặng. Nàng làm sao lại quên chứ, ngoại trừ Mộ Dung phu nhân ra, còn có đám người thời thời khắc khắc lúc nào cũng nhắc nhở Mộ Dung Phục “phục quốc”. Nếu Mộ Dung phu nhân là dùng kỳ vọng trói buộc , gia tướng Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác chính là dùng trung thành kìm kẹp .

      Biết thể thành công, nhưng lại còn lựa chọn nào khác.

      “Tiểu Bạch, hôm nay có tinh thần nha.” tay vuốt ve bộ lông trắng của con bồ câu đưa tin, tay Vương Ngữ Yên lại sờ xuống chân nó lấy mảnh vải ra. Con bồ câu này vừa mới phi qua cửa sổ vào trong, bay suốt cả chặng đường dài ngừng nghỉ, vậy mà vẫn còn sung sức lắm.

      Mộ Dung Phục trong thư viết “ sai người mang tượng đất về cho ngươi”, “Hôm nay gặp mặt tri phủ”, bất quá trong lúc vô ý viết câu làm nàng chú ý: “Thuận tiện nhớ cho Tiểu Bạch ăn.”

      Đại bộ phận tình báo của Mộ Dung gia đều dùng bồ câu đưa tin, nếu có thể lợi dụng điểm nàng, chừng về sau có tác dụng lớn. Cứ cho là thể gây ảnh hưởng đến đám gia tướng kia, nhưng ít ra cũng có thể biết hướng của bọn họ.

      Trong kho sách của Vương gia, những bộ sách về “Nuôi dưỡng bồ câu” “Ba trăm câu hỏi về thuần hóa chim chóc” hay kĩ thuật nuôi chim…Hẳn là cũng có nhỉ?
      thomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :