1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Tao Nhã Chính Là Sai - Mộc Sênh (1 mở đầu - 64 chính văn - 4PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [​IMG]
      Tác phẩm: Tao nhã chính là sai!

      Tác giả: Mộc Sênh

      Edit: Dương Tử Nguyệt aka Yun Haku

      Nguồn: https://gauvanguyet.wordpress.com/hoan/tao-nha-chinh-la-sai/

      Mở đầu


      “Vì sao ta phải là con người?”

      “Có con người nào sống hơn hai trăm năm mà già sao?” Sesshoumaru cười lạnh , nhìn Fuyuki giống như con mèo bị giẫm phải đuổi. Tuy rằng Sesshoumaru thích mèo, nhưng nhìn Fuyuki lại khiến thích thú. Phấy tay áo, tao nhã quay người vào rừng, thèm để ý con mèo tuyết kêu ở kía sau.
      “Sesshoumaru, chỉ có mới phải là người, cả nhà cũng phải là người”

      Lời vừa dứt thấy Sesshoumaru vẫn để ý mà tiếp, Fuyuki mất tri giác đần mặt nhìn cái bóng trắng phía trước. Sesshoumaru đúng phải là con người, quái. Mà cả nhà , kể cả tên nửa người nửa quái Inuyasha kia cũng phải là con người. Vì vậy Fuyuki chỉ biết im lặng.
      Last edited: 7/8/14
      snowbell thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 1
      Chương 1: Chạy trốn đâu có sai?
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

      P/s: Ta edit chính bộ này và Đôi mắt, Dư Quang hại não quá, lâu lâu chọt 1 chương, nếu quá ta drop nó =_= Não ta thể chịu nó nổi T^T

      [​IMG]


      Hoàng hôn, mặt trời lặn phía tây, ngọn núi vốn yên tĩnh tiếng động lại liên tiếp phát ra tiếng quái kêu.

      “A –” Sau tiếng kêu của vang lên tiếng vật thể lạ lăn lộn.

      Sau đó khu rừng lại yên tĩnh như trước.

      “Đau…” Fuyuki xoa cái ót, đứng dậy.

      A a, nơi này rể cây cứng đấy, mới đụng vào đầu mà giống như hàng ngàn tấn sắt đập vào vậy, đau muốn chết!

      Cơ mà sao lại ở trong rừng vậy? nhớ mình chạy khỏi buổi tọa đàm cờ vây của ông, lại nghe bảo trong viện có cây đại thụ năm trăm năm nên chạy tới xem. Sau đó sao? A, bị con quạ đen dọa hoảng sợ, sau đó rớt từ cây xuống, rồi khi tỉnh dậy thấy cái rừng này, rồi bị đống quái đuổi theo. Sau khi thoát khỏi đám quái lại bị ngã.

      “Đời người tràn ngập con đường bất hạnh!” Fuyuki phủi quần cảm thán “Bây giờ… nên làm gì đây? Trời sắp tối rồi!”

      “A –” tiếng hét non nớt vang lên, hấp dẫn lực chú ý của Fuyuki.

      Phía tây cách chỗ xa, sau tiếng hét của đứa trẻ tiếng chạy rầm rập, giống như trăm người thi chạy marathon vậy. Dĩ nhiên cũng ngu đến mức tin tưởng có tập chạy chạy marathon trong khu rừng kì quái này, có lẽ cũng giống tình huống mới gặp – bị đống quái rượt.

      Fuyuki rối rắm, đối mặt với cái đồng quái chả biết từ đâu lòi ra này thể tự bảo vệ mình được, hơn nữa cũng phải pháp sư trừ gì, trời lại tối nữa. Nghe thanh kêu lên nghĩ đó là đứa trẻ.

      “Aizz, hết cách…” Cuối cùng, Fuyuki bĩu môi, chạy đến hướng vang thanh của đứa trẻ với tốc độ phải của con người.

      Chạy mau, phải nhanh, nếu bị đuổi theo… được, chạy thoát… Ta, chết… Bị đám quái… giết chết…

      Ngay lúc Eigetsu tuyệt vọng bóng người trong suốt chắn trước mặt , hai tay kết ấn, miệng đọc chuỗi chú ngữ khó hiểu, ánh sáng trắng xẹt qua, đám quái đuổi theo bị đánh xa hơn mười thước.

      “Oa, lợi hại…” Eigetsu ngơ ngác nhìn chàng trai trước mắt, biết phản ứng gì ngoài trầm trồ khen ngợi.

      “Cái quái gì thế? ra có người bảo vệ” Lúc Fuyuki tới thấy chàng trai kia đánh bại đám quái, vì vậy có chút buồn bực, mình chạy hộc mạng đến, lúc tới người ta cần giúp đỡ. bất mãn trừng mắt liếc cậu bé bảy, tám tuổi kia, có người bảo vệ còn hét to thế làm gì, đúng là…

      Chàng trai trong suốt kia kinh ngạc lát, nghĩ tới ngoài quái còn có người xâm nhập vào khu rừng này. Hơn nữa này mặc đồ vô cùng kì lạ, lúc này hề chớp mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt thanh tú của phân vân giữa việc chạy hoặc bỏ lại hai người để trốn … Ừ, khuôn mặt lộ ra hết mọi thứ nghĩ kìa! Chàng trai chảy mồ hôi, bởi vì biết này phải sợ quái mà lười ra tay thôi.

      “À ừm, tiểu thư, tôi muốn mời giúp tôi tay, mình tôi thể đấu hết cảm đám này” Giọng dễ nghe vang lên.

      “Cậu tôi cũng biết” Giọng điệu vẫn giữ nguyên lười biếng, mang theo chút tình nguyện, Fuyuki liếc mắt nhìn đám quái, buồn rầu nhíu mày.

      Bóng người mảnh khảnh biết như thế nào lại xuất bên cạnh Eigetsu, tay kéo chạy vào trong rừng.

      nghĩ tới tiểu thư còn chạy nhanh hơn cả tôi” Chàng trai nhìn bên cạnh, cười .

      “Cảm ơn khen, thần kinh vận động của tôi tốt hơn người thường mà thôi”

      “Ưm, tiểu thư, xin hỏi thần kinh vận động là…”

      “Tôi gọi là Fuyuki”

      “A, vậy tiểu thư Fuyuki, thần kinh vận động…”

      “Thôi giùm, ngài linh hồn, bây giờ phải là lúc quan tâm thần kinh vận động là gì, nếu tìm cách bị đám quái phía sau đuổi kịp đấy!” Fuyuki hoàn toàn hối hận, lúc này trong tay ngoài tên quái có pháp thuật cái tên linh hồn ở bên cạnh lai lịch này hình như chỉ có thể đem mấy tên quái kia đá văng ra khoảng cách nhất định chứ có cách nào tiêu diệt sạch chúng, nếu như thế việc bị lũ quái kia xé xác là chuyện thường.

      “A, xin lỗi, tôi quên việc chúng ta chạy trốn!”

      “…” đúng là “phiêu”, chuyện phũ vô cùng.

      “Phía dưới”

      Nghe theo chỉ thị của chàng trai linh thần, Fuyuki cuối cùng cũng thoát khỏi đám quái kia.

      “Vù vù hô… Nguy hiểm quá, chút nữa là bị ăn luôn rồi…”Nằm mặt đất, Fuyuki dùng sức thở phì phò, lâu chạy như vậy.

      “Cái kia… Cảm ơn chị” Eigetsu nhìn Fuyuki có chút hình tượng thục nữ nằm dài đất, lúc sau mới có thể phản ứng, bản thân mình thoát khỏi nguy hiểm, ngừng cảm ơn.

      “Hửm? A…”

      “Em gọi là Eigetsu, chị tên gì thế?”

      “Fuyuki. A, còn chàng trai linh hồn kia?” Fuyuki ngồi xuống, nhìn về hai người mở miệng .

      “…” Chàng trai linh hồn kia mở miệng , bay đến trước mặt Eigetsu, nhìn Fuyuki đề phòng.

      “Thôi. muốn thôi, dù sao ta cũng phải…”

      quái phải ?” Giọng dễ nghe lại vang lên, thèm trả lời Fuyuki.

      “Ai?”

      “Hả?”

      Eigetsu và Fuyuki kinh ngạc, cùng lên tiếng.

      người tản ra sức mạnh rất lớn, phải loại sức mạnh tinh khiến của thánh nữ, mà là sức mạnh kinh khủng, tuy mang mùi tà khí, nhưng lại giống lực của quái. Lúc đầu tôi chú ý, chỉ nghĩ là con người lạc vào rừng, nghĩ tới…”

      “A, chị Fuyuki, chị như vậy mà là… mà là… quái sao?” Eigetsu bị dọa đến mức lùi về sau hai bước.

      “Đúng vậy, ta là quái, ta muốn ăn ngươi ngay lập tức, Eigetsu…” Fuyuki lảo đảo đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cậu bé tên Eigetsu, nửa mặt bị tóc đen che mất làm thể thấy được biểu tình khuôn mặt của , nhưng lại khiết cho người ta cảm thấy trầm.

      “A –” Eigetsu sợ hãi hét lên, nhanh chóng chạy đến núp sau cây, cái linh hồn kia cũng bày ra tư thế nghênh chiến.

      “Ahahaha… Chết cười, Eigetsu, hóa ra em nhát gan như thế!” Fuyuki nhìn hành động sợ hãi của Eigetsu, ôm bụng cười lớn, trầm trở thành hư .

      “Ách, chị Fuyuki, phải quái sao?”

      “A?” Eigetsu nhô mặt ra, nhìn Fuyuki sau đó nhìn về phía chàng trai linh hồn mang tia cầu xin giúp đỡ.

      “Đúng là, cái tên hồn ma đó chỉ lời linh tinh để dọa trẻ con thôi!”

      “A, đó là dĩ nhiên”

      “Vậy tại sao người có sức mạnh?” Chàng trai linh hồn vẫn nhìn Fuyuki cẩn thận.

      phải bảo sức mạnh của tôi chỉ cùng loại là sức mạnh của quái, cơ bản thể khẳng định tôi là quái. Hơn nữa, nếu tôi là quái nghĩ tôi ngu đến mức cứu và con quỷ này sao?” Ai, cái tên linh hồn này đúng phân biệt phải trái gì hết! Qủa nhiên là báo ứng của khi xen vào việc của người khác.

      “Thế chúng ta xác nhận chút !”

      “…”
      Last edited: 7/8/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Tao nhã chính là sai!] – Chương 2
      Chương 2: Nguy hiểm cũng sai!
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt


      [​IMG]


      xin lỗi, là tôi đa nghi” Sau khi thấy Fuyuki bị gì lui về sau mấy bước, cười xấu hổ đồng thời thở cái.

      “Tốt quá, chị Fuyuki phải là quái!” Eigetsu lau mồ hôi, sau đó ngồi bệt lên mặt đất.

      Fuyuki nhìn biểu tình của hai người nhịn được giật giật khóe môi. Cho xin, vốn phải là quái, lại biến thành con người giống như quái, đây là hai người ngu ngốc.

      “Aogiri”

      “Hả?” Fuyuki nhìn chàng linh hồn quái dị.

      “Là tên của tôi”

      “Aogiri à…” Fuyuki ngẩng đầu nhìn lên trời. Mặt trời gần như xuống rồi, bốn phía cũng màu đen “Này, chúng ta phải ở đây đêm sao?”

      “Muốn ra cái rừng này…” Eigetsu đột nhiên mở miệng “Trừ phi tìm được thổ địa ở khu rừng này là Mochi sama [1] và Gwatan sama…”

      “Mochi sama? Gwatan sama? Đó là ai?”

      “Mochi sama và Gwatan sama là thổ địa của nơi này. Mỗi lúc đến mùa thu hoạch hai ngài ấy tiến hành so tài, lúc Mochi sama mà thắng năm thu hoạch lớn, còn nếu Gwatan sama thắng nơi này hoang vu” Eigetsu “Nhưng, bảy năm về trước, Mochi sama bị pháp sư phong ấn lại lúc đấu với quái, nên nơi này trở thành của Gwatan sama. Từ khi đó, nơi này bắt đầu nạn đói, hàng năm đều thất thu. Tài nguyên nơi này coi như sung túc nhưng mà kết giới ở nơi này bỗng dưng biến mất, các quái tập hợp đến đây, cho nên thôn dân dám tiến vào đây, mà nếu vào cũng thể ra được…”

      “Vậy Eigetsu muốn tìm Mochi và Gwatan nên mới vào đây hả?”

      được gọi tên của hai ngài ấy như vậy, chị Fuyuki” Eigetsu bất mãn sửa lời “Đúng vậy, em bởi vì mẹ em mà đến. Sau khi bố em qua đời, mẹ em người nuôi sống gia đình, nhưng ba năm nay thất thu, mẹ em, bà ấy… nhiễm bệnh nặng, nếu còn như vậy….” Bàn tay nắm chặt, nước mắt rưng rưng nhưng lại quật cường rơi xuống, đây là quái kiên cường nha!

      phải còn có Gwatan à? nên mất hi vọng!” Fuyuki vuốt tóc Eigetsu, an ủi.

      “Gawatan sama phải là vị thổ địa của mùa màng, với lại vì giăng kết giới đề cho quái tấn công vào thôn, ngài ấy dùng hết sức. Cho nên tại, muốn ngài ấy giúp đỡ mùa màng là việc có khả năng”

      “Ôi chao… Vậy chúng ta ra bằng cách nào?”

      “Có cách, nhưng bây giờ Gwatan sama ở đây, đâu” Aogiri trầm tư “Cách đây xa, ở phía đông là nơi thờ của Gwatan sama, chỉ cần có thể vào trong đó có thể về lại thôn”

      “Vậy thừa dịp trời còn chưa tối chạy đến nơi thờ của Gwatan

      theo chỉ dẫn của Aogiri, ba người chúng tôi thuận lợi tìm được đền thờ của Gwatan. Đền thờ lớn, nhưng lại có ý tứ của thời xa xưa, lại xuất nhiều chỗ bị rách.

      Fuyuki tò mò nhìn khắp nơi, đây là đền cổ ở Nhật Bản, có điểm khác nhau với Trung Quốc, ở Trung Quốc là trang trọng ở đây là giản dị, an tường. Ở đây và rừng rậm lúc nãy giống như hai thế giới khác nhau vậy.

      Nhưng, nhớ lúc ở với ông, cái chỗ kia đúng là kiến trúc cổ, nhưng tất cả đều là phong cách Trung Quốc, tuyệt đối có kiến trúc Nhật Bản.

      Nhìn Eigetsu lát, phát được mình ở cái tình trạng chó má như thế nào!

      xuyên qua! Xuyên qua xuyên quốc tế! Fuyuki xoa hai thái dương, cái chuyện này vượt qua năng lực thừa nhận của . Mỗi lần gặp quái phát sinh ít chuyện hay ho, giống như mới bắt đầu vậy. A a, lúc này rất phiền toái, trở về cách nào đây?

      Nhìn mấy ngọn núi bao phủ xung quanh, bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy, vỗ bụi. Bây giờ phải lúc để uể oải, vẫn nên tìm cách trở về, nếu ăn mặt như thế vẫn có cách trở về nhỉ?

      “Sàn sạt…” Có tiếng người từ lùm cây bên cạnh.

      “Ai đó? ra!” Fuyuki nhìn nơi phát ra tiếng kêu, quát.

      Bây giờ là lúc rạng sáng, thể thấy xung quanh, nhưng sau khi Fuyuki hét ra cũng thấy ai ra, bốn phía cũng im lặng.

      lẽ lúc nãy nghe nhầm? Đó chỉ là tiếng gió thổi?

      Quên , tốt nhất là trở về thôn, nửa đêm đột nhiên chạy đến đền của Gwatan là hành vi thần kinh, huống chi đằng sau cái đền này là khu rừng vừa bị đoàn quái đuổi theo.

      “Sàn sạt……”

      Lại nữa, nhìn nhìn… Cước bộ của Fuyuki càng lúc càng nhanh.

      “Đó là con người?”

      “Đúng thế, đúng thế, đó là trong thôn mới vào đó lâu, hình như tên là Fuyuki”

      thanh chuyện ở đằng sau tuy nhưng ràng, Fuyuki cứng người chút, bước nhanh hơn.

      “Yuriko, chúng ta nhờ ấy !”

      “Ngu ngốc! Lỡ ấy đồng ý sao?”

      …”

      thanh phía sau đột nhiên dừng lại, Fuyuki dừng lại, xoay người nhìn lui, nhưng nghĩ tới lại có cái bóng đánh úp vào , sau đó mất ý thức.

      “Đau!” Fuyuki tỉnh dậy khoảng mười giờ, nơi nằm là đoạn hành lang của đền thờ.

      “Chị Fuyuki tỉnh rồi ạ?” Eigetsu kêu lên tiếng, gọi trở về lực chú ý của Fuyuki.

      “Cuối cùng cũng tỉnh” thanh dịu dàng vang lên, Fuyuki cũng chú ý đến tồn tại của Aogiri, đồng thời thấy được bên cạnh Aogiri là người mặc bộ đồ động vật màu trắng. Đó là quái ha?

      “Fuyuki sama, ngài tốt chứ? Đây là lẫn đầu gặp, thần là người bảo vệ cho Mochi sama – Michi” quái lễ phép chào Fuyuki.

      “Ừm, rất vui khi được gặp”

      “Tối hôm qua đánh phải ngài, xin lỗi”

      “Cái gì? Ngươi…”

      xin lỗi ngài, chúng thần cố ý” thanh giảng thích đột nhiên trở nên nghiêm trọng, con quái đó giống như làm kĩ thuật phân thân, đằng sau xuất đám quái .

      “Ngươi, ngươi ngươi ngươi…… Các ngươi……” Fuyuki sợ hãi, chỉ vào đám người tên là Michi kia, nên lời. Đây là gì? Thuật phân thân?

      “Hô –” Hít hơi, Fuyuki trấn định “Được rồi, vậy cho tôi biết lý do tại sao”

      “Chúng thần muốn mời Fuyuki sama đảm nhận vị trí của Mochi sama”

      “Hở?”

      “Bảy năm trước, sau khi Mochi sama mất tích, chúng thần cố gắng chống đỡ đền thờ này, hi vọng có thể duy trì được kết giới, bảo vệ thôn dân, nhưng bây giờ ngày càng tệ hơn, ánh sáng nơi quả cầu thủy tinh ngày càng ” Michi lộ ra bộ dạng đau lòng “Nhưng sau khi Fuyuki sama bước vào đền thờ, ánh sáng của quả cầu lại sáng rực lên, hơn nửa người ngài lại mang sức mạnh rất lớn, cho nên…” Michi đầu lĩnh sáng mắt nhìn chằm chằm vào Fuyuki làm cảm thấy có cái gì đó tốt.

      “Cho nên… Cầu ngài thay thế Mochi sama, trở thành người bảo vệ thôn!” Đám Michi đồng thanh .

      A, haha, quả nhiên là thế… Fuyuki giật giật khóe miệng, muốn mở miệng bị Aogiri cản lại.

      cách khác, khi mà Fuyuki trở thành thế hệ tiếp theo của Mochi sama thôn tốt hơn?”

      “Ừm, đúng thế”

      “Vậy Fuyuki trở thành người thừa kế của Mochi sama ” Aogiri thay Fuyuki quyết định.

      “Này này..” Tôi còn chưa đồng ý.

      “Tốt quá, về sau thôn tốt hơn. là tốt quá, chị Fuyuki” Eigetsu vui sướng cầm ống tay áo của Fuyuki.

      “Tôi …” Tôi đồng ý!

      “Có nghi thức nào cần thiết khi Fuyuki trở thành người kế nhiệm của Mochi sama ?” Aogiri hỏi Michi.

      “Cái này chỉ cần thông báo cho người bảo vệ Gwatan – sama, nhóm Ruri, sau đó cho đám quái ở trong rừng là được rồi”

      Đáng chết, các người thèm hỏi ý kiến của tôi mà dám quyết định sao? Chưa hỏi tôi có đồng ý hay thảo luận nghi thức kế nhiệm? Nhìn nụ cười tao nhã của Aogiri, Fuyuki cuối cùng cũng hiểu, cái tên kia phải là linh hồn dịu dàng gì cho cam, tên nguy hiểm!

      [1] sama: kính ngữ.
      Last edited: 7/8/14

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 3
      Chương 3: Gặp khuyển sai!
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt


      [​IMG]




      Khói lửa khắp nơi, đây là thời Chiến quốc, ma hoành hành, chỉ có khu vực phía Tây là do quái làm vương thống trị. Ở nơi đó, con người và quái cùng sống với nhau, chịu khói lửa. Trăm năm tới, chủ nhân ở nơi đó cùng với vợ của mình vẫn phát triển nơi đó, chủ nhân của Tây quốc là người nổi tiếng khắp giới cùng nhân giới.

      Nhưng, hòa bình bị đánh vỡ vào năm trước. Inu no Taishou người phụ nữ là con người, vì vậy bỏ rơi vợ mình. ít quái mạnh rắp tăm tấn công Tây quốc, mưu toan cướp lấy miếng thịt béo này. Vì vậy, hồi đại chiến giữa nhưng quái mạnh bắt đầu mở ra.

      “Akira, là nơi này sao?” Inu no Taishou ôm chặt người phụ nữ run run trong người, hỏi.

      “Vâng, chính là nơi này, đây là nơi mà Mochi và Gwatan bảo vệ” Akira gật đầu đáp.

      “Tuy Mochi và Gwatan bảo vệ con người ở thôn này, nhưng bọn họ cũng là quái, làm sao có thể thu nhận thêm con người là Izayoi?”

      “Cái này, mười năm trước có lẽ , nhưng…” Akira dừng chút, tiếp tục “Mười năm trước, biết vì nguyên do gì, đột nhiên xuất con người tiếp nhận vị trí của Mochi. Cho nên thuộc hạ cho rằng ấy thu nhận Izayoi điện hạ”

      loài người?” Inu no Taishou nhíu mày, con người, cho dù tiếp nhận địa vị bảo vệ, có thể bảo vệ được Izayoi khỏi thời kì này sao?

      “Tuy rằng kia là con người, nhưng kết giới mà ấy tạo ra còn mạnh hơn cả Mochi mấy phần. lâu trước đây thuộc hạ may mắn biết được, sức mạnh của tên là Fuyuki kia rất mạnh!” Nhớ tháng trước bản thân bị kết giới của Fuyuki làm bị thương, Akira khỏi rùng mình. Nhưng mà, điều tiếc nuối chính là thể thấy được Fuyuki, người đó chắc chắn là phụ nữ đẹp, lần này có đại tướng ở đây, nhất định có thể thấy được này.

      Inu no Taishou khó khăn lắm mới tìm được đường vào đền, muốn vào trong bị đám quái màu trắng cản lại.

      “Ngươi là ai mà có thể phá được kết giới của Gwatan sama?” quái mở miệng chất vấn.

      “Hừ, vị này là vua của Tây quốc – Khuyển đại tướng, chúng ta muốn gặp chủ nhân của nơi này” Akira thay Inu no Taishou đáp.

      “Vua của Tây quốc? lẽ là người trong truyền thuyết kia?” quái hỏi.

      “Mái tóc màu trắng, người còn có lực rất mạnh, sai đâu, hẳn là người đó”

      “A, thất lễ, chúng ta mang ngài gặp Fuyuki sama”

      theo đám quái kia qua thềm đá, chỉ lát là đến trước cửa đền. Lúc đó họ thấy thiếu niên thanh tú bưng rổ thuốc tới gần.

      “Michi, đây là?”

      “Eigetsu sama, đây là vua của Tây quốc, ngài ấy đến để tìm Fuyuki sama”

      “Vua của Tây quốc?” Eigetsu tò mò nhìn quái trước mắt “Nhưng, bây giờ tìm chị Fuyuki tốt đâu, dù sao mới chấm dứt lễ hiến tế khi sáng”

      Giọng của Eigetsu trong suốt, câu của cậu làm đám quái đứng hình.

      A, vậy mà quên mất, hôm nay là lễ tế lần trong năm, Fuyuki sama đấu với Gwatan sama, theo kinh nghiệm của những năm qua, lúc này tâm tình của Fuyuki sama rất khó chịu, đây phải là thời điểm tốt! Đây là tiếng lòng của đám Michi.

      “Bọn họ… sao vậy?” Inu no Taishou nhìn đám quái đứng hình, khỏi mở miệng hỏi.

      “A, có gì, họ nghĩ tới việc tốt thôi!” Eigetsu cười “Ngài đến tìm chị Fuyuki có chuyện gì sao?”

      “Về việc này, lúc gặp Fuyuki sama chúng ta , chàng trai, cậu nhanh đưa chúng tôi đến gặp Fuyuki sama ” Akira nhìn Eigetsu .

      “A, nhức đầu! Bây giờ phải là lúc thích hợp để gặp chị Fuyuki!” Eigetsu nhíu mày .

      “Ta hi vọng Fuyuki sama có thể giúp ta bảo vệ Izayoi thời gian”

      ra là vậy…” Eigetsu nhìn người phụ nữ trong lòng Inu no Taishou, đó là người phụ nữ sinh đẹp, nhưng ràng là loài người, hơn nữa nhìn cái bụng nhô lên kia, bà ta có thai “Được rồi, ta mang các vị , nhưng mà chị Fuyuki có thể từ chối, vì vậy…”

      “Cảm ơn!”

      Nhìn vẻ mặt kiên định của Inu no Taishou, Eigetsu chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người dẫn đường.

      Lúc gặp Fuyuki, Inu no Taishou có chút kinh ngạc.

      Nhìn qua chỉ là mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc đen dài, người mặc bộ đồ hiến tế xộc xệch, nhưng này hề để ý, oán hận chàng trai linh hồn quỳ dưới chân mình. Tuy rằng biểu tình tức giận, nhưng nhìn vào mắt của chàng trai kia, tất cả đều là thương, giống như làm nũng với .

      “Chị Fuyuki” Eigetsu thấy Fuyuki và Aogiri cãi nhau, quan tâm mang người lạ vào, đúng, phải là quái lạ vào, đành mở miệng .

      Nghe được giọng của Eigetsu, Fuyuki mới buông ống tay áo của Aogiri. Quay đầu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Eigetsu, bên cạnh cậu là người đàn ông tuấn tú, người mặc bộ áo giáp màu xanh, đôi mắt sáng, mái tóc trắng được cột ở sau, mặt là hai văn màu lam, con ngươi màu vàng nhìn đầy hứng thú. Đó là quái.

      “Khụ khụ…” Thấy Fuyuki nhìn mình chằm chằm, Inu no Taishou xấu hổ ho khan vài tiếng, mở miệng “Tiểu thư là Fuyuki sama?”

      “Hửm? Ngươi là ai?”

      “Ta là Inu no Taishou”

      “Inu no Taishou? Là Khuyển đại tướng của Tây quốc, cũng là vua của Tây quốc?”

      “Đúng vậy”

      Lúc Inu no Taishou vừa dứt lời, Fuyuki nhíu mày tới gần . Linh lực xung quanh tụ lại, cảm giác đọng trong khí. Akira cũng đứng dậy nhìn Fuyuki, trốn sau lưng Inu no Taishou. Inu no Taishou buông Izayoi trong lòng, đem bảo vệ ở đằng sau, cẩn thận nhìn Fuyuki về phía mình.

      “Xì –” Cách Inu no Taishou khoảng năm bước, thấy bộ dạng khẩn trương của hăn Fuyuki chợt bật cười “Ngươi làm bộ dạng đối phó với kẻ thù làm gì? Ta gây hại cho ngươi”

      “A”

      “Với lại, cho dù ta muốn làm hại ngươi, đại quái như ngươi còn sợ loài người như ta sao?”

      “Là ta thất lễ” Inu no Taishou cũng biết phản ứng này của mình hơi quá.

      “Vậy, tìm ta có chuyện gì?”

      “Ta hi vọng ngài có thể bảo vệ Izayoi thời gian”

      Ánh mắt Fuyuki chuyển hướng từ Inu no Taishou sang Izayoi trong lòng , nhìn đến cái bụng nhô lên của ta, lại nhíu mày, muốn bị thanh từ đằng sau cắt ngang.

      “Ngài Inu no Taishou muốn chúng ta bảo vệ Izayoi để bà ta sinh con sao?” Aogiri đến cạnh Fuyuki “Nhưng, nếu sinh ra bán ít quái tìm đến gây phiền phức, đặc biệt là bán có huyết thống với đại quái”
      Last edited: 7/8/14

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 4
      Chương 4: Chấp nhận chắc sai đâu nhỉ?
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

      “……”

      Nhìn Aogiri và Inu no Taishou giằng co, Eigetsu thở dài.

      “Này, chàng trai Eigetsu” Bên tai đột nhiên vang lên thanh làm Eigetsu giật mình.

      “Ngươi là?”

      “A a, phải ta chuyện với ngươi ngay từ đầu à? Ta là Myoga”

      “A, xin lỗi, tôi quên mất việc này, haha”

      Ngươi cũng nên quên nhanh như thế chứ, vẻ mặt Myoga có chút đả kích.

      “Khụ khụ, lúc nãy ngươi thở dài cái gì?”

      “Về việc các vị cầu xin, tôi nghĩ nên hi vọng”

      “Hả? Đây là ý gì?”

      “Chị Fuyuki tuy rằng lúc nãy có chơi đùa với các vị, đúng là dễ dàng đáp ứng. Nhưng khi Aogiri mở miệng, việc này cơ bản có hi vọng” Cho tới bây giờ đều vậy, tuy rằng chị Fuyuki thích làm theo ý mình, nhưng đối với Aogiri cũng có chút kính nể, đối với những quyết định của Aogiri thường bao giờ phản đối.

      “A” Thế nguy rồi, ngài Izayoi muốn chờ cũng thể chờ được, nếu bị từ chối, vậy ngài Inu no Taishou giận cá chém thớt mà xử lý . Làm sao đây? Có phải nên thừa dịp này mà trốn ?

      Bên này tìm cách bỏ trốn bên kia Aogiri và Inu no Taishou vẫn tiếp tục giằng co.

      “Nơi này luôn hòa bình, nếu đưa nhiều quái tới có khả năng đấu tranh, ngài Inu no Taishou muốn thôn dân nơi này hi sinh toàn bộ vì ngài sao?” Giọng vô cùng dịu dàng, ngữ khí cũng có tôn kính, nhưng lại sắc bén đến mức người ta thể bỏ qua.

      “Ta có ý này, cũng phải cố ý muốn để Izayoi ở đây lúc này, ta chỉ mong Fuyuki sama có thể ra tay giúp đỡ”

      “A!” Lần này Aogiri cười lạnh, giọng điệu còn dịu dàng như trước mà còn tức giận “Ngài Inu no Taishou, ngài nghĩ đến mạng của Fuyuki sama cũng là mạng sống sao? Dựa vào cái gì mà Fuyuki sama phải vì ngài và người phụ nữ kia, thậm chí cả tên bán kia mà có thể mất mạng? Các người đáng giá đến thế ư?”

      Đến lúc này, khí hoàn toàn đông lại. Aogiri và Inu no Taishou lên tiếng nữa, có điều linh hồn và quái chuẩn bị đánh nhau.

      lúc sau, ngay lúc tất cả mọi người nghĩ hai người này đánh nhau Inu no Taishou mở miệng “Xin lỗi, là ta suy nghĩ đến mặt này. Vậy , xin lỗi vì quấy rầy”

      Dứt lời, ôm lấy Izayoi quay người trở về. Còn Aogiri đem những lời chuẩn bị nuốt xuống.

      “Xin lỗi, Iyazoi” dịu dàng, áy náy với người phụ nữ trong lòng.

      , Izayoi có chàng ở bên cạnh là đủ rồi. Cho dù thể qua được lúc này, Izayoi cũng oán hận” Izayoi nhìn Inu no Taishou kiên định.

      tự chủ ôm chặt Izayoi lại, để Izayoi bị tổn thương, kể cả phải đánh đổi bằng mạng sống.

      “Này, Inu no Taishou”

      Nghe được tiếng người gọi mình, quay người, nhìn đển Fuyuki mỉm cười nhìn .

      “Fuyuki sama, có việc gì sao?”

      “Ta ấy, ghét nhất là người đa tâm”

      “Đa tâm?” Inu no Taishou khó hiểu nhíu mày.

      “À, giống như ngươi vậy đấy, ràng có vợ còn trêu chọc người phụ nữ khác, người đàn ông như vậy, khiến ta căm ghét!”

      Thấy bộ dạng tức giận của Fuyuki, Inu no Taishou cực kỳ khó hiểu, thời đại này, đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường, này tức giận cái gì vậy?

      “Thôi, những lời này tới phiên ta , mà dù có ngươi cũng hiểu” Dù sao cũng phải là người cùng thời đại, lại cùng giống. Đó là đại quái, sinh mệnh của vượt qua con người rất nhiều. tức giận vì cái gì? Khóe miệng khỏi nổi lên tia cười khổ.

      “Các ngươi ở lại , ta giúp các ngươi”

      “Fuyuki” Aogiri nghe Fuyuki chấp nhận, tức giận quát.

      “Đợi ta đem kết giới ở thôn làm mạnh hơn chút, thuận tiện làm phép che mắt, đừng lo, khiến người dân bị thương”

      “Fuyuki, đợi chút…” Nhìn Fuyuki xoay người về thôn, Aogiri khó chịu đứng dậy.

      “Aogiri, cái tên bán đó mà sinh ra, đám quái tụ tập ở đền này, hại đến người dân đâu. Lúc đó, nếu ngươi sợ có thể trốn vào thôn”

      Nghe thế, sắc mặt Aogiri đen hoàn toàn, ấy đem trở thành người sợ chết?

      “Được rồi, ta biết Aogiri lo lắng cho ta. Nhưng yên tâm , ta đồng ý có nghĩa là ta nắm rất chắc, ta chết”

      “Tại sao phải đồng ý ? ràng…” Aogiri đột nhiên nhớ ra việc gì đó “ lẽ, có thể giúp ngươi trở về?”

      Aogiri quen Fuyuki mười năm, nhưng mười năm nay Fuyuki hoàn toàn thay đổi chút nào, giống như thời gian thể sử dụng với vậy. người , thời gian có tác dụng, đó chính là hi vọng để trở về thế giới của mình, cho nên vẫn luôn tìm phương pháp trở về. Có lẽ, Inu no Taishou kia…

      “Aizz, tuy rằng là đại quái, nhưng việc này sợ thể giúp được” Fuyuki cười khẽ.

      “Vậy…”

      “Nếu như quái mạnh như Inu no Taishou lại chạy đến cầu xin con người yếu ớt như ta, dĩ nhiên là đường cùng. Ta có năng lực, vậy giúp lần, dù sao mạng sống của hai người cũng quan trọng, thấy chết mà cứu, ta làm được”

      Aogiri vẫn im lặng, chuyện Fuyuki quyết định gì cũng thể thay đổi.

      Thấy Fuyuki muốn mà Aogiri im lặng Eigetsu biết Fuyuki thuyết phục Aogiri, vì vậy nhanh chóng chuẩn bị phòng cho Inu no Taishou và Izayoi.

      “Hừ hừ, thế mà cần hi vọng, Fuyuki sama đồng ý rồi” Myoga đắc ý giật tóc Eigetsu.

      “Tôi cũng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên chị Fuyuki phản đối quyết định của Aogiri… A!”

      “Phánh!” chưởng chụp lấy cổ.

      “Loại máu thuần khiết của con người là loại huyết ngon nhất, vừa nãy ta nhìn muốn nếm thử”

      “A, ông Myoga…” Eigetsu thở dài, hôm nay có lẽ xong rồi.

      “Máu của ngươi ngon như vậy, tuy phải là người đẹp, nhưng biết máu của Fuyuki sama có vị thế nào?”

      “Ông Myoga…”

      “Nhưng mà ta thấy Fuyuki sama kia phải là người có thể tới gần, ràng nhìn qua là người rất thân thiết, nhưng đó là ảo giác sao?” Myoga thấp giọng , Eigetsu thèm để ý, theo Michi lấy thuốc.

      Nửa đêm, trăng nhô cao, trong đền yên tĩnh vô cùng, chỉ có ít tiếng vang phát ra từ rừng, tất cả mọi thứ nhìn qua có vẻ rất bình thường, đây cũng chỉ là đêm bình thương.

      Nhưng gió chợt đổi vị, rừng rậm vang lên tiếng xôn xao, bên ngoài đền xuất bóng người màu trắng.
      Last edited: 7/8/14
      snowbell thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :