1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Phất Y - A Dẫn (52c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      PHẤT Y
      [​IMG]
      (Chữ ảnh từ xuống: Phất Y – A Dẫn – Tiếu Ngạo Giang Hồ Đồng Nhân)

      Tác giả: A Dẫn

      Editor: Vân Tích

      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia

      Thể loại: ân oán giang hồ, đồng nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ

      Số chương
      : 52 và 4 phiên ngoại

      Nhân vật chính:
      Tả An Chi, Đông Phương Bất Bại
      Nguồn: http://donjuaninlove94.wordpress.com/
      Văn án

      Trong mắt bạn, Đông Phương Bất Bại là người thế nào?

      Giáo chủ ma giáo tội ác tày trời? Hay là tên gay biết trời cao đất dày?

      Đừng quên, còn có tính tình thất thường, và vẫn là kiêu hùng loạn thế.

      Vậy trong mắt bạn, Lâm Bình Chi sao?

      kẻ tự cho mình là thông minh, cuối cùng chỉ là công dã tràng?

      Đừng quên, cũng từng là thiếu niên, thà rằng ăn xin sống qua ngày cũng thèm dùng xu bất nghĩa.

      Gió thổi ào ào, đứng bậc thềm cao, ánh mắt ràng rất vội vàng, nhưng bên môi lại nở nụ cười chút để ý, vươn tay với nàng: “Theo ta ?”
      Last edited: 4/8/14
      honglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1: Chuyện xưa kể lại
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Đọc hết quyển sách, ngắn chỉ cần lát, dài cũng chỉ mấy ngày. Mà đối với nhân vật trong đó, lại chính là cuộc sống của bọn họ, mười năm, trăm năm, thậm chí ngàn năm.

      ***

      Bây giờ là giữa hè, vậy mà mặt trời lại như khiêu vũ, lúc sáng lúc tối. Mà tâm tình của Tả An Chi, thay đổi so với ánh sáng còn nhanh hơn, túm chặt lấy cánh tay của người bên cạnh, hưng phấn đến nỗi nước miếng cũng chảy ra: “ ư? Đơn của em, được phê chuẩn rồi?”

      Nam sinh ngồi bên cạnh, đeo kính mắt, so với còn cao hơn cái đầu. bị ôm xiết, chặt đến nỗi muốn gào lên, mãi sau mới gian nan rít qua kẽ răng câu: “ thể giả được, tại có thể hay , xin đại tiểu thư mở lòng từ bi, tạm thời buông tha cho cánh tay đáng thương của ? cảm thấy nó sắp sửa tạm biệt với rồi.”

      Tả An Chi ngượng ngùng buông tay ra, sau đó cúi người chín mươi độ: “Thực xin lỗi, sư huynh, là vì em quá kích động rồi.”

      hiểu, hiểu.” Vị sư huynh kia khoát tay cái, “Chuyện này, cho dù có là bất kì ai, cũng kích động như em. Nếu cha mẹ em ký tên lên đơn rồi, vậy theo đến phòng thí nghiệm, giáo sư đợi chúng ta.”

      “Được, thành vấn đề, nhưng mà…có thể chờ em ngày nữa được ? , nửa ngày thôi cũng được.” Tả An Chi hiển nhiên cũng chưa đến nỗi mất trí hoàn toàn, vội vàng đưa ra cầu.

      “Em định làm gì?” phải là đột nhiên hối hận, muốn trốn chứ? Nam sinh kia bị ý nghĩ này làm cho sợ hãi, liền mặc kệ cánh tay vẫn còn đau đớn tưởng đứt lìa, dũng cảm chắn ngang đường lui của Tả An Chi, ánh mắt ngừng nhìn chằm chằm từng cử động của .

      Tả An Chi cười gượng hai tiếng, vỗ vai bả vai bị đau của : “Yên tâm, em chỉ định mua ít đồ. xem, nếu là về cổ đại, em cũng phải mang theo mười bảy mười tám khẩu súng tự động, vài sọt lựu đạn để phòng thân chứ. Còn nữa, đồ tẩy trang, sữa tắm, băng vệ sinh cũng thể quên, à, còn phải mang theo cả đồ ăn vặt…”

      “Em có cần mua nốt cái xe tải để chở đồ về cổ đại nữa ?” Sư huynh khinh bỉ nhìn .

      “Hả, có thể được như vậy sao, thế tốt quá rồi.” Tả An Chi để ý đến ngữ điệu châm chọc của , lập tức cười tủm tỉm, sau đó chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt tha thiết cầu xin.

      , em được mang theo bất cứ thứ gì, thậm chí là cả thân thể của mình.” biết từ khi nào, giáo sư đến gần , sau đó mạnh mẽ giơ tay kéo về phía phòng thí nghiệm, “Em xem, chuyến ngàn năm có thế này, làm sao có thể giống như những lần tham quan bình thường được. Em phải hiểu cho thầy, phải thầy muốn cho em mang theo những thứ đó, mà là thầy muốn em tận hưởng được niềm vui trọn vẹn khi hòa mình vào cuộc sống cổ đại chân . Trong đời mỗi người, đều có những tiếc nuối, nhưng tại em lại có cơ hội để bù đắp tiếc nuối này, em muốn sao? Em thích Dương Quá si tình phải ? Đám con đều thích , chừng em có thể gặp được , sau đó thay đổi chuyện xưa.”

      , em thích Dương Quá…” Tả An Chi mờ mịt lắc đầu.

      “Em thích cái gì cũng được.” Giáo sư ấn Tả An Chi nằm xuống cái ghế dài chi chít dây dợ, sau đó đội lên đầu cái mũ sắt. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, giáo sư vẫy tay với : “Tạm thời chúng ta phải chia tay rồi, An Chi, khi nào tính mạng gặp nguy hiểm, em tự trở về. Tuy nhiên, thầy hy vọng trong khoảng thời gian ngắn cần nhìn thấy em.”

      lớp thủy tinh trong suốt chậm rãi hạ xuống, bao vây lấy Tả An Chi. cựa quậy được, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn giáo sư, miệng làm ra khẩu hình: “Thù này em nhất định báo.” Sau đó, ngăn được cơn buồn ngủ, liền nhắm hai mắt lại.

      biết đến chỗ nào? Ở trong mộng, miên man suy nghĩ, tốt nhất là đến nơi tương đối hòa bình mà vẫn có chuyện hay để xem, ví dụ như Tây Du Kí chẳng hạn. Chỉ cần biến thành con tiểu nào đó, như vậy cần ăn thịt Đường Tăng, mà lại vẫn được tận hưởng niềm vui đánh hội đồng bốn thầy trò bọn họ. , trực tiếp biến thành Tôn Ngộ , đội mũ giáp vàng, mặc áo giáp vàng, dẫm lên đám mây ngũ sắc, sau đó cầm Gậy Như Ý đại náo Thiên cung, đánh cho Ngọc Hoàng đại đế chạy trối chết.

      (Bắt đầu từ đây An Chi đã xuyên về ̉ đại, nên từ ‘’ sẽ được đổi thành ‘Nàng’)

      Người ta thường , hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.

      Tả An Chi ảo tưởng tới tương lai tốt đẹp, hoàn toàn để ý bản thân ngồi ở giữa phòng chứa củi, người mặc áo vải trắng. Đến lúc tỉnh táo lại, nhìn bốn phía xung quanh, nàng chỉ thấy bốn bức tường trống trơn, cửa lại bị khóa chặt, liền nhịn được mà rơi lệ.

      Xét thấy nguy cơ bùng nổ dân số vào mức đặc biệt nghiêm trọng, cho nên dưới đồng ý của Chính phủ, giáo sư nghiên cứu đề tài, là “kế hoạch di chuyển thời ”. Theo lý luận của giáo sư, thời gian là vô hạn, hơn nữa còn có nhiều khoảng, ngay cả cuốn tiểu thuyết, đoạn lịch sử, cũng đều tồn tại độc lập và diễn ra song song với thời đại của chúng ta. Mà Tả An Chi, là tổ viên trong đội nghiên cứu, sau khi nghiên cứu đạt được số thành quả ban đầu, liền xin được du hành vượt thời . Về việc đến nơi đó như thế nào, biến thành thân phận gì, tất cả đều là tùy duyên.

      Nghe số người xin được thử nghiệm dự án này nhiều vô kể, cho nên được lựa chọn mà , nàng cảm thấy mình may mắn lắm. Nhưng hiển nhiên, nàng dùng hết may mắn của mình rồi. Tình huống tại của nàng, rất giống đám tân thủ trong trò chơi, thậm chí còn thảm hại hơn. Ngoại trừ áo vải mặc người, ngay cả cây côn hoặc là rìu cũng có.

      Nhưng than trời trách đất phải là cá tính của Tả An Chi.

      Nàng chỉ hắt xì cái, sau đó vô cùng thoải mái chọn góc sáng sủa trong phòng, vứt đống gỗ sang bên, rồi yên tâm thoải mái nằm xuống định ngủ.

      Sau đó nàng bị tiếng đẩy cửa đánh thức.

      Cố gắng mở mắt ra, Tả An Chi liếc nhìn ra cửa, sau đó vội vàng lấy tay đỡ cái cằm sắp rớt xuống đất của mình.

      đứng cạnh cửa là thanh niên chừng hai mươi tuổi, người mặc bộ trường bào màu hồng hoa lệ, mặt đắp tầng phấn trắng và kim tuyến lấp lánh rất dày. Nhưng khuôn mặt của lại rất nam tính, mắt phượng, mũi cao, môi mỏng, cằm lún phún râu. tóc cắm cây trâm ngọc đính những hạt trân châu xung quanh, tay đeo năm sáu cái nhẫn bằng ngọc thạch, thắt lưng buộc quanh hông là dải lụa xanh đeo sáu bảy khối ngọc bội. Theo mỗi bước của , ngọc bội đập vào nhau, đinh đinh , mà khi tay áo dài hơi nhấc lên, lộ ra đôi giày màu lục.

      bước lại gần nàng, mang theo mùi hương nồng nặc. biết phải ướp quần áo bao nhiêu lâu mới có thể tạo ra hiệu quả như thế? Tả An Chi nhịn được hắt xì cái, miệng ra lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn .

      Người thanh niên kia thấy nàng giật mình, liền cau mày lại, : “Ngươi còn định giả ngốc? Hôm qua sai ngươi đem chẻ đống củi này xong mang tới phòng phía đông, ngươi chuyển được bao nhiêu rồi hả? Còn mau đứng dậy, chuyển củi mau, làm xong đêm nay tiếp tục ngủ ở đây .”

      Tả An Chi nhìn đống gỗ chất cao như núi ở góc phòng: “Nhiều như vậy mà chỉ mình ta chuyển sao”

      “Bằng ngươi muốn ta chuyển hả? Hôm nay mà làm xong đừng ăn cơm nữa.” Thanh niên kia lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.

      Người này kỳ quái, tính tình so với diện mạo còn quái hơn. Nhưng có khỏa thân đứng ngoài đường cũng chả liên quan gì đến nàng, việc quan trọng bây giờ là phải kiếm cái gì lót vào bụng. Tả An Chi nhảy dựng lên, nhặt lấy cái sọt đặt cạnh tường, sau đó vội vàng nhào tới đống củi. Đáng ăn mừng là, dường như sau khi di hồn tới đây, thân thể nàng cũng khỏe mạnh hơn, cho nên mặc dù hai đầu đòn gánh đều chứa đầy củi, nhưng nàng đường hề thấy mệt. Chỉ là cứ chuyến chuyến về cảm thấy rất nhàm chán. được mấy lần, Tả An Chi thấy bên ngoài phòng bếp có cỗ xe ngựa kéo, đại khái là dùng để chở đồ ăn thường ngày, vì thế liền kéo về phòng củi, sau đó chất nốt đống củi còn lại trong phòng lên, sau đó kéo xe đến dãy phòng phía đông.

      Thanh niên kia thong dong theo nàng lúc, thấy nàng mắc phải sai lầm nào, đành phải từ bỏ, phẫn nộ xoay người bỏ .

      Tả An Chi ở sau lưng bĩu môi, sau đó tự mình đến phòng bếp. Nàng thấy trong phòng có người, chỉ thấy bánh bao bốc hơi nghi ngút trong lồng hấp, bên cạnh lại có con gà nướng, vì thế liền lấy vài cái bánh, sau đó trốn vào góc há mồm ăn gà. Sau khi vất vả lao động chân tay xong, ăn cái gì nàng cũng thấy ngon.
      honglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Sống hay chết khó hơn
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      ra trải qua ngày như vậy cũng có gì ổn, tay làm hàm nhai, chính là trải nghiệm mới cho nàng. Bất quá…Tả An Chi giơ hai bàn tay dưới ánh mặt trời, nhìn tới nhìn lui. Nếu như nàng chỉ là kẻ hầu hạ làm việc nặng nhọc để kiếm sống, vậy tại sao bàn tay này những thô ráp chai sạn, ngược lại lại trắng nõn mịn màng?

      nghĩ ra được câu trả lời, vậy nghĩ nữa. Vừa rồi chuyển gỗ, tay bị vụn gỗ đâm bị thương mấy chỗ, chỗ vết thương ngừng máu. Nhưng tìm thấy băng vải để băng bó, cho nên nàng cũng chỉ đành lau tay vào vạt áo. Trong đầu Tả An Chi lại ngừng suy nghĩ tới chuyện khác, bây giờ ăn no rồi, cũng nên tìm chỗ nghỉ ngơi.

      Nhưng mà có ai có thể cho nàng, nàng bây giờ là ở đâu ? Tả An Chi nghĩ, nếu bây giờ tùy tiện túm người đường lại hỏi thăm, phỏng chừng bị họ nghĩ là con điên.

      trận gió lạnh thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá rụng bám áo nàng. Tả An Chi sợ run người, liền quyết định tạm thời đến cái phòng củi sáng nay nàng ở để nghỉ. Tuy là nơi đó sàn nhà rất lạnh, nhưng ít ra cũng tốt hơn đứng đây cho gió thổi.

      Nàng vừa định bước chân, chợt nghe thấy xa xa có tiếng bước chân dồn dập, hơn nữa càng ngày càng lại gần. Sau đó lại vang lên thanh hớt ha hớt hải: “Tiểu Cường, tiểu Cường của ta đâu?”

      Đột nhiên trong đầu nàng có linh cảm được, chỉ tự nhiên khiến cho tóc gáy nàng dựng đứng, sau đó vội vàng chạy về phía trước.

      Nhưng hiển nhiên nàng chạy còn chưa đủ nhanh, bị đám người kia đuổi kịp, bao vây lấy, sau đó tên mập từ trong đám bước ra, thở hổn hển, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, lên án nàng: “Tiểu Cường của ta, có phải bị ngươi ăn vụng ?”

      Ăn… như vậy hẳn là phải con gián (trong tiếng Hán, con gián cũng là tiểu cường). kịp suy nghĩ rốt cục tiểu Cường là cái gì, Tả An Chi theo bản năng mà phủ nhận: “Tuyệt đối phải.”

      “Gạt người, vậy xương gà trong phòng bếp ở đâu ra, huống chi người ngươi còn dính máu, nhất định là vết máu của Tiểu Cường. Tiểu Cường đáng thương của ta, mỗi ngày sáng sớm đều cất tiếng gáy, chưa bao giờ nhầm giờ, ngươi tại sao lại chết thảm như vậy?” Tên mập mạp dùng ống tay áo lau nước mắt, miệng vẫn ngừng gào khóc.

      “Ngươi còn gì để ?” Sau đó thanh niên quái dị lúc sáng mở miệng, hai tay chắp sau lưng, miệng nở nụ cười ác ý nhìn nàng.

      Khó trách trong phòng bếp người cũng có, lại còn bày sẵn thức ăn, hóa ra là đào hố chờ nàng nhảy vào. Tả An Chi bất đắc dĩ cười khổ, : “Ta chỉ có câu muốn .”

      Thanh niên kia tò mò nhướn mày: “ gì?”

      Tả An Chi nghiêm túc : “Con gà kia ăn hơi dai, có phải là vì để lửa quá lớn ?”

      Tên mập mạp kia nghe xong liền vội vàng phản bác: “Sao lại thế được, ràng là lửa rất vừa, ta mấy chục năm làm đầu bếp làm sao có thể nhầm được…” thao thao bất tuyệt, liền khựng lại, sau đó xấu hổ nhìn thanh niên kia, nữa.

      Thanh niên kia sắc mặt thay đổi, : “Lão Phạm, hôm qua ta bảo lão mua gà mái, lão mua chưa?”

      Tên mập mạp kia ngây người lúc, đại khái định hỏi là con gà mái gì cơ, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của thanh niên kia, dám mở miệng hỏi, chỉ run rẩy đáp: “Mua…Mua.”

      “Ta bảo ngươi hôm nay làm gà nướng với nhân sâm trăm năm, như vậy bây giờ ăn được rồi chứ? Sai người mang tới phòng ta .” Thanh niên kia định xoay người .

      còn.” Tên mập mạp kia đột nhiên thông minh ra, chỉ vào Tả An Chi lớn giọng : “Ta làm xong đặt ở bàn, lại bị nàng ăn vụng hết rồi.”

      Muốn gán tội cho người khác, sợ gì có lí do. Tả An Chi cũng lười giải thích, cho nên gì, chỉ giương mắt nhìn hai người bọn họ kẻ tung người hứng diễn trò trước mặt nàng.

      “Ngươi có biết cây nhân sâm trăm năm trị giá bao nhiêu bạc ? Vốn ta thấy ngươi là bán mình chôn cha, là đứa con có hiếu, mới cho ngươi đến đây làm việc, ngờ ngươi lại dám làm chuyện như vậy.” Thanh niên kia thu lại bước chân, sau đó tỏ ra vô cùng đau đớn, vung tay áo: “Nếu phạt ngươi, người khác chẳng phải Đông Phương Bất Bại ta thưởng phạt phân minh? Người đâu, đem nàng kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng, Lão Phạm trông chừng được đồ ăn, cũng đánh mười trượng.”

      Tin tức này làm cho Tả An Chi ngẩn người, chút phản kháng gì, để mặc người ta kéo .

      Bán mình chôn cha…Đứa này thân thế cũng quá thê thảm rồi, trách được tại sao chỉ có mỗi áo vải thô màu trắng mặc người, ra là để tang. Mà càng đáng sợ hơn là, người trước mắt nàng vừa xưng là Đông Phương Bất Bại. biết có phải chính là cái tên mưu mô xảo quyệt, giết người chớp mắt, ma giáo giáo chủ trong truyền thuyết ? Nếu bỏ qua việc người trước mắt này vẫn còn trẻ, chỉ đơn thuần để ý tới gu thẩm mỹ của , quả thực rất giống.

      Cây gậy cách cách cách cách cách, ngừng đập người nàng, Tả An Chi bắt đầu gào khóc thảm thiết. Nhưng còn kịp nữa rồi, vị Đông Phương Bất Bại kia như cười như đứng bên cạnh xem nàng bị đánh, hoàn toàn chính là bộ dạng sung sướng khi người khác gặp tai họa, hơn nữa cũng có ý tứ tha cho nàng.

      Sau khi bị đánh xong hai mươi trượng, nàng bị tống về cái phòng cũ nát u. Nhìn mạng nhện đỉnh đầu, Tả An Chi cảm thấy cuộc đời đáng buồn, ràng nàng có nguyện vọng rất tốt đẹp, nhưng cuối cùng lại bị vị giáo sư cẩu thả của mình phá hỏng. Nhưng bây giờ phải làm sao để trở về đây?

      Giáo sư , chỉ khi tính mạng gặp nguy hiểm mới có thể trở về. tại tìm dây thừng thắt cổ? Vừa nghĩ thấy khiếp, nhỡ đâu chết được mà biến thành người thực vật sao? Mà kể cả biến thành người thực vật, chỉ câm điếc thôi cũng thực bi thảm. Vậy còn cắt cổ tay? Nàng đủ dũng khí cầm đao xuống tay với chính mình, hơn nữa, sau đó lại còn phải nhìn máu me chảy lênh láng lúc mới chết. Mà muốn nhảy sông cũng phải biết gần đây có con sông nào chứ, mà trước mắt cơ thể đau đớn thế này mà bảo nàng ra ngoài tìm rất khó khăn. Uống thuốc độc càng cần phải , độc dược duy nhất nàng biết là thạch tín. Mà thứ độc dược này biết có ai chịu bán cho , mà có bán nàng cũng có bạc mà mua.

      Có người , sống được còn khó hơn là chết. Nhưng Tả An Chi lần này sâu sắc nhận ra thêm chân lý khác, đó chính là cho dù có chết, cũng phải là chuyện dễ dàng a.

      Nếu tạm thời chết được, vậy phải sống cho tốt. Trong cuộc sống bạn có thể chơi, nhưng thể biến cuộc sống thành trò chơi. Thực phải hòa nhập với nơi này, thể tiếp tục lấy thái độ coi thường hết thảy như trước được, bằng …Tả An Chi nhớ tới Đông Phương Bất Bại kia, cảm thấy miệng vết thương càng đau. Nàng cố gắng rướn người trèo lên giường, bắt đầu tự hỏi tại sao Đông Phương Bất Bại lại có địch ý với nàng. Nếu là ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại mà nàng đắc tội , chỉ sợ cuộc sống của nàng dùng từ tốt lắm để hình dung là đủ.

      đao dứt khoát giết nàng còn chưa tính, nhưng với thủ đoạn của , chừng giữ mạng nàng để chậm rãi tra tấn, làm cho nàng muốn sống được, muốn chết xong. Thí dụ như có thể đem nàng giam vào phòng tối, tối đến nỗi nhìn thấy cả năm đầu ngón tay, mươi mười lăm năm. Tả An Chi run rẩy, bắt đầu ngừng tưởng tượng mình chính là con chuột đáng thương, ngừng cuống cuồng chạy trốn khỏi móng vuốt của con mèo.
      honglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: ra là chơi trò Vô Gian Đạo (gián điệp)
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Đông Phương Bất Bại là nàng bán mình chôn cha, như vậy, nghĩa là trước đây bọn họ quen nhau mới phải. Vậy, tại sao lại vô duyên vô cớ cố ý hãm hại nàng?

      Tả An Chi nghĩ đến đau đầu, cũng tìm ra nguyên nhân, có chút bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, có chút buồn ngủ. Bỗng nhiên ngoài cửa sổ có tiếng cọt kẹt vang lên, khiến nàng giật mình run sợ, lập tức tỉnh táo, hạ giọng : “Là ai?”

      bóng đen đẩy cửa sổ ra rồi nhảy vào phòng, bước chân như mèo chạy tới bên giường nàng: “Muội muội, đừng kêu to, là ta.”

      Muội muội? Cái người bán mình chôn cha này chẳng lẽ còn có thân thích? Tả An Chi ngồi dậy, chán ghét hất chăn qua bên. Cái chăn này biết được phơi nắng bao lâu, vừa hôi vừa lạnh, làm hại nàng đành mặc nguyên quần áo mà ngủ.

      Vừa mới cử động, miệng vết thương liền đau đến nỗi mặt nàng cũng xanh mét. Vì thế mà Tả An Chi liền trừng mắt nhìn người vừa tới kia.

      Ai ngờ người tới so với nàng còn tức giận hơn, ngừng mở miệng trách móc: “Muội rốt cuộc làm sai chuyện gì, vừa mới trà trộn vào đây lâu đắc tội với Đông Phương Bất Bại là sao? muội phải lấy lòng , muội quăng lời dặn của ta đâu rồi hả?”

      ra là chơi trò Vô Gian Đạo (gián điệp), Tả An Chi nháy mắt vài cái, lạnh mặt trả lời.

      Người tới hình như cũng cảm thấy mình quá lời, vì thế liền đổi giọng ngọt ngào khuyên nhủ: “An Chi à, trước ra cha ra , người mới mãi quên chúng ta là người của phái Tung Sơn. Mà muội là muội muội của ta, chẳng lẽ Tả Lãnh Thiền ta lại hại muội. Muội nghe ta, bình tĩnh, sau đó dùng kế mượn sức của tên Đông Phương Bất Bại kia. Tương lai lập nên công lớn, chẳng phải phái Tung Sơn chúng ta trong võ lâm cũng có chỗ đứng sao. Sau đó ca ca tìm thiếu niên hùng cho muội, để muội đàng hoàng gả cho người ta, chẳng phải là rất tốt sao?” nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, rồi tiếp: “Có người tới, ta phải rồi, muội trăm ngàn lần phải nhớ kỹ lời dặn của ta.” xong, lại nhảy cửa sổ ra, rồi biến mất trong bóng đêm.

      Tả An Chi bình tĩnh bước xuống giường, ở cái bàn mục tìm được ấm trà. Nhưng lại tìm thấy chén, cho nên nàng trực tiếp ghé miệng vào vòi ấm mà uống hai ngụm nước trà vừa đắng vừa chua. Sau đó, An Chi bò lên giường, nằm sấp, ngây ngốc nhìn bóng đen nặng nề bên ngoài. Nàng gặp phải kinh hoàng thế này, có giật mình cũng giải quyết được vấn đề gì, cho nên nhất định phải bình tĩnh.

      ngờ thân phận mình xuyên vào lại đơn giản, người đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ, hẳn là ai biết đến Tả Lãnh Thiền. Nàng chẳng những là muội muội của , hơn nữa lại còn phụng mệnh đến mượn sức của Đông Phương Bất Bại. Tuy rằng đến giờ vẫn chưa làm gì, nhưng khẳng định là phải chuyện tốt. Cái duy nhất có thể gọi là may ở đây, chỉ là tên vẫn như trước là Tả An Chi, cho nên cần có thời gian thích ứng với tên mới.

      Vẫn là nên ngủ , ngủ là đức vua vạn tuế, có chuyện gì ngày mai sau. chừng sáng mai mọi chuyện lại thay đổi.

      ngờ quả nhiên trời cao thương tình, làm ra thay đổi, nhưng nàng muốn loại thay đổi thế này a. Vừa mới tỉnh dậy mà thế giới liền thành thế giới đại đồng (thế giới hòa bình, mọi người tình thương mến thương đó) là sao? Là sao? Ai có thể cho nàng là tại sao cái tên Đông Phương Bất Bại kia, ngày hôm qua còn mặt mũi hung tợn, là tiểu nhân đắc chí, mà hôm nay, , …rất tự nhiên đứng trước cửa phòng nàng, tươi cười hòa ái dễ gần.

      Đông Phương Bất Bại thấy nàng tỉnh lại, thân hình nhoáng lên cái ngồi xuống bên giường, sau đó vô cùng thân thiết hỏi: “Vết thương đỡ đau rồi chứ?”

      Nếu phải bản thân còn nhớ rành rành từng chi tiết ngày hôm qua, Tả An Chi cho là mình mất trí nhớ rồi. Như vậy, tình huống tại là, trúng tà?

      Thấy tâm hồn nàng treo ngược cành cây, trong mắt Đông Phương Bất Bại chợt lóe lên ý cười, nhưng ngay sau đó lại khéo léo đổi sang vẻ mặt lo lắng: “Aizz, là vì hôm qua ta muốn lập uy ở trước mặt mọi người, cho nên mới bất đắc dĩ phải ra lệnh đánh . lương thiện như vậy, trách ta phải ? Nào nào, đứng lên, bị thương mà ở nơi này ổn tí nào.” vẫy tay cái, liền có hai thị nữ từ ngoài cửa bước vào, sau đó gần như là cưỡng ép Tả An Chi xuống giường, kéo nàng đến gian phòng hoa lệ.

      Kế tiếp, chẳng những đưa cho nàng kim sang dược tốt nhất, mà Đông Phương Bất Bại còn tự tay cầm chén thuốc, nhìn bộ dạng dường như là muốn đút cho nàng. Đừng đùa như vậy, nàng cũng phải ngu. Bây giờ làm như vậy vì mục đích gì, nhưng nàng nghĩ, nếu nàng nhân cơ hội này mà vênh váo mặt mũi, chừng sau này còn thê thảm hơn hôm qua nữa kìa. Vì vậy, Tả An Chi vội vàng đưa tay nhận chén thuốc, cười ha hả : “Để ta tự làm, tự làm.”

      Đông Phương Bất Bại giật cái tay cầm chén thuốc lại, vậy mà thuốc trong chén chút cũng sóng sánh. ôn nhu : “ cứ nằm , đừng nhúc nhích.” vừa xong, thìa thuốc đầu tiên đưa tới bên môi nàng.

      Tả An Chi cứng ngắc hé miệng, vội vàng nuốt thuốc vào. Nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn chịu buông tha cho nàng, còn duỗi ngón tay thon dài của mình lau thuốc còn đọng ở khóe môi nàng, sau đó lại nhét miếng mứt hoa quả ngòn ngọt vào trong miệng Tả An Chi. Tả An Chi chú ý tới thay đổi quần áo, người chỉ mặc bộ quần áo mộc mạc màu đen, ngay cả hoa văn cũng có. Hơn nữa, đám trang sức leng keng hôm qua toàn bộ cũng đều thấy.

      Thấy nàng đánh giá , khóe môi Đông Phương Bất Bại nhếch lên, sau đó liền liếc mắt đưa tình với nàng. Tả An Chi nhìn thấy ánh mắt này của , da đầu run lên, vội vàng kéo chăn lên che đầu, vẫn an tâm, còn kéo chăn xuống che nốt cái mông.

      Đông Phương Bất Bại thấy vậy, cười to thành tiếng, sau đó rất bình tĩnh ngồi bên giường nàng, nhìn chằm chằm vào cái chăn che kín Tả An Chi. Tả An Chi trốn trong chăn, cảm thấy khó thở, mới cam tâm tình nguyện bỏ chăn ra, há mồm thở dốc. Vì thế, nàng lại thoát khỏi phen hỏi han ân cần của Đông Phương Bất Bại.

      Trong vườn đều chỉ là hoa cỏ thông thường, có hoa hồng, thược dược, hướng dương. Hoa tuy quý, nhưng trăm hoa đua nở khoe sắc cũng rất đẹp mắt. Nằm ườn ghế đệm, Tả An Chi thở dài, nhìn Đông Phương Bất Bại trong tay cầm nhành hoa, mỉm cười về phía nàng, trong lòng nàng vô cùng sầu não. Nhiều ngày nay, dường như theo sát nàng như hình với bóng, thái độ ân cần, chẳng phải cố tình tạo cơ hội cho nàng tiếp cận sao? Vấn đề là, nàng căn bản định làm theo lời của Tả Lãnh Thiền. Tả Lãnh Thiền muốn chấn hưng phái Tung Sơn, xưng bá võ lâm gì gì đó đều là chuyện của , có liên quan gì tới nàng. Nàng chỉ là kẻ qua đường xem diễn mà thôi.

      “An Chi, ta cảm thấy cái tên này của như tên cho nam nhân vậy. Dù sao cũng còn người thân nào nữa, chi bằng ta sửa tên cho , gọi là An An, thế nào?” Đông Phương Bất Bại đưa hoa cho nàng, cúi đầu nhìn nàng, hiền hòa .

      Tả An Chi hít hơi lạnh, cảm thấy thể nhịn được nữa. Tự nhiên đòi sửa tên nàng, còn dùng loại ngữ điệu thương tiếc này, cứ như thể làm vậy là vì muốn tốt cho nàng ấy! Nàng vội vàng ngồi bật dậy, nhìn xung quanh thấy có ai, liền cười nhạt, : “Nhật Nguyệt Thần Giáo Đông Phương công tử, bằng chúng ta cứ thẳng ra , được ?”

      Đông Phương Bất Bại ngập ngừng rút bàn tay định cài hoa lên tóc nàng lại, mỉm cười: “Gì? muốn chuyện gì với ta?”

      luôn nhé, huynh cảm thấy bộ dạng ta thế nào?” Tuy rằng mở miệng câu này ngu ngốc, nhưng nàng cũng còn cách nào khác. Mấy ngày nay lúc nào cũng nằm giường tĩnh dưỡng, tóc cũng đều do thị nữ chải, cho nên nàng hoàn toàn biết bộ dạng của chính mình a!

      Đông Phương Bất Bại thành khẩn trả lời: “Nửa đêm ra ngoài hẳn là hù chết người.”

      Đáp án kiểu này khiến người ta thương tâm đó. Tả An Chi quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề này, tiếp tục hỏi: “Ta có phải là loại người thông minh tột đỉnh, cẩn thận chu đáo, có thể mượn đao giết người ?”

      Đông Phương Bất Bại hỏi ngược lại: “ cảm thấy thế nào?”

      Tả An Chi gật gật đầu: “Ta hiểu . Như vậy, huynh tin rằng, chỉ bằng việc ta mượn sức huynh, gây bất lợi cho Nhật Nguyệt Thần Giáo sao?” Nàng vẫn dùng Nhật Nguyệt Thần Giáo mà phải là Ma Giáo, chính là vì muốn thể bản thân có ác ý.

      là muội muội của Tả Lãnh Thiền.” Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt .

      vị ca ca mà câu cũng hỏi thăm vết thương của ta, lại còn đưa ta đến chỗ nguy hiểm trùng trùng thế này, huynh cảm thấy dựa vào cái gì ta phải hy sinh quên mình vì ?” Tả An Chi tận công tận lực dùng ánh mắt để biểu đạt chính mình hoàn toàn vô tội.

      như vậy, bằng gia nhập Thần Giáo ta , ta cũng sai làm chuyện nguy hiểm.” Đông Phương Bất Bại hiển nhiên vẫn tin nàng.

      “Ta chỉ là nữ tử, thích chuyện tranh đấu giang hồ, Đông Phương công tử có thể mở lòng tốt tha cho ta, để ta làm người bình thường được ?” Tả An Chi thầm cấu đùi cái, lập tức ứa nước mắt, vẻ mặt ngây thơ đáng nhìn .

      Đông Phương Bất Bại trả lời, chỉ cởi áo khoác người quàng lên vai nàng, cực kỳ ôn nhu cầm tay nàng: “Ta tất nhiên rất tin , nhưng mà bây giờ bị thương, tiện cử động, cho nên trước cứ dưỡng thương rồi tính sau.”

      trắng ra là vẫn chịu tha cho nàng? Tả An Chi vội vàng cầm chặt tay : “Vậy đành phải phiền Đông Phương công tử rồi.”

      Hai người nắm tay nhau, mặt đều tỏ ra vô cùng thành , trong lòng lại ngừng mắng, có quỷ mới tin huynh/.
      honglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: Kinh doanh bất hợp pháp
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia



      Đông Phương Bất Bại từ trong phòng nghị ra, sắc mặt vô cùng khó coi. Cứ thử tưởng tượng đem mười bảy mười tám loại thuốc màu trộn chung chỗ, cũng thể diễn tả nỗi màu sắc gương mặt lúc này. Đương nhiên công phu thay đổi sắc mặt của cũng rất mạnh, lát sau khôi phục thái độ bình thường. Đến lúc về tới phòng, ai nhìn thấy cùng lắm cũng chỉ nghĩ là người lo lắng công việc mà thừ người ngồi trước cửa sổ thôi.

      thị nữ xinh đẹp bưng trà cho . Nước trà dưới ánh mặt trời, ngừng khuếch tán ánh sáng thành những dải màu lấp lánh chiếu lên người . nhíu mày gì, để cho người thị nữ kia lại lấy cái khăn tay, chậm rãi ở người lau đến lau , hơn nữa bàn tay của nàng còn dần có xu hướng di chuyển xuống dưới.

      Nếu là bình thường, Đông Phương Bất Bại đối với trò này chẳng những để ý, ngược lại còn vô cùng phối hợp. Nhưng hôm nay tâm tình tốt, cho nên hừ lạnh tiếng, ném cái chén trong tay xuống đất. Cái chén bằng gốm rơi xuống, vỡ tan thành mảnh . Thị nữ kia thấy vậy, liền biết tình ổn, vội vàng quỳ rạp mặt đất, rưng rưng nước mắt, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.

      Thấy nàng nước mắt lưng tròng, Đông Phương Bất Bại càng nổi giận, bởi vì cặp mắt này khiến nhớ tới Tả An Chi, lúc giả vờ đáng thương cũng làm y như vậy. cái gì chính mình chỉ là tiểu nữ tử, nếu tiểu nữ tử có thể gánh củi như gánh đậu phụ thế kia, bọn họ sớm lao vào chiếm giang hồ rồi.

      kiên nhẫn phất tay ra dấu cho người kéo thị nữ kia ra ngoài, Đông Phương Bất Bại ấn đầu mi sầu não, nhớ lại tình hình vừa rồi trong phòng nghị .

      Từ khi được Đồng Bách Hùng dẫn vào Nhật Nguyệt Thần Giáo tới giờ, dựa vào võ công cao cường, tâm cơ thâm trầm, liên tiếp lập được công lớn, cho nên chỉ mấy năm ngắn ngủi lên đến chức phó hương chủ của Phong Lôi Đường. Phong Lôi Đường Triệu trưởng lão đối với , lúc đầu là kính trọng và nể nang, dần dần biến thành kiêng kị. Đây cũng là chuyện thường tình, Đông Phương Bất Bại trong lòng hiểu , vì thế ngoài mặt càng thêm cung kính với Triệu trưởng lão, có chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến ông ta trước rồi mới dám làm; nhưng sau lưng, lại lôi kéo những kẻ ở dưới, bàn bạc mưu kế. ngờ, cho dù có làm như vậy Triệu trưởng lão vẫn giữ lòng đề phòng với .

      Ngày ấy ở đường gặp Tả An Chi, nàng mặc áo tang, vừa thấy liền chạy lại, kéo lấy góc áo của buông, miệng ngừng cầu xin mua nàng. Nàng tự cho là bản thân diễn rất giỏi, lại biết chỉ cần liếc mắt cái biết . Mười tuổi, cha mẹ đều qua đời, cho nên trong mắt , cái loại đau đớn đến tận xương tủy khi người thân mất, nàng diễn quá giả rồi.

      Được vị tiểu nương xinh đẹp chủ động tiếp cận, cần gì phải chối từ. Đông Phương Bất Bại tính toán, sau khi đưa nàng về, thuận tiện thăm dò xem kẻ đứng sau giật dây nàng là ai. Vì thế, sau khi về phủ, cố ý làm bộ bản thân là loại công tử nhà giàu bất tài vô dụng, suốt ngày chỉ muốn ăn chơi hưởng lạc. Ai ngờ, nàng lại thiếu kiên nhẫn như vậy, ngay trong đêm đó chạy loạn trong phủ, còn bị Tam Thi thần trùng cắn. Vốn tưởng rằng nàng chết chắc rồi, tiếc hận lát, sau đó liền sai người ném nàng vào phòng củi. ngờ, ngày hôm sau nàng lại vui vẻ tỉnh lại. Hơn nữa, bối cảnh sau lưng cũng lộ , chính là muội muội của đương nhiệm chưởng môn Tung Sơn.

      Biết thân phận của Tả An Chi như vậy, chỉ đành phải giả bộ hồ đồ . Ngờ đâu lão hồ li Triệu trưởng lão kia lại chịu để yên, ngay trước mặt mọi người, mặc dù , nhưng từng câu từng chữ đều có ý ám chỉ cấu kết với Tả Lãnh Thiền.

      Bây giờ, Đông Phương Bất Bại hối hận đến đứt ruột, lúc trước hiểu trúng tà gì mà vác cái mầm tai họa này về phủ a. Bây giờ, nếu giết nàng, tất nhiên rửa sạch được hiềm nghi của mọi người. Chính là, với thực lực nay của mà đối đầu với Ngũ Nhạc cũng rất khôn ngoan. Việc đến nước này, và Tả An Chi như người đứng cùng con thuyền, cũng thể phủi tay giũ sạch quan hệ. Cho nên cũng chỉ đành nén giận, hy vọng có thể dựa vào thân thế của Tả An Chi mà lấy được ít tin tức hữu dụng.

      Nhớ tới xuất thân danh gia vọng tộc của Tả An Chi, nhất định nàng quen nhìn người quý phái, vì vậy Đông Phương Bất Bại liền thay bộ y phục hoa lệ, trang điểm cẩn thận, sau đó mới ra ngoài tìm Tả An Chi.

      Cả ngày lo lắng đề phòng, chỉ sợ giữ được mạng của mình, cho nên vừa nghe thấy tiếng đập cửa, Tả An Chi liền tức giận quát: “Là ai?” Ngữ điệu cự tuyệt phi thường ràng, ý muốn để cho kẻ ngoài cửa biết khó mà lui.

      Nhưng người tới hiển nhiên có vẻ cảm nhận được điều đó, cho nên vẫn tiếp tục đập cửa.

      “Vào .” Dù sao vẫn ở địa bàn của người ta, quá kiêu ngạo cũng được, cho nên Tả An Chi đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.

      Người tới đương nhiên phải ai khác, mà chỉ có thể là vị Đông Phương công tử kia. biết vì sao, lại mặc bộ đồ phấn hồng sặc sỡ, tay còn cầm cây quạt cán ngọc. Nhìn nam nhân mặc như vậy… biết phải dùng từ gì để hình dung, Tả An Chi khóe mắt co rút. Lại tự nhiên lại nhớ tới đánh giá của với tướng mạo của mình, khiến nàng cảm thấy an ủi hơn rất nhiều. Quả nhiên, cái này là vấn đề của tiêu chuẩn thưởng thức.

      “Tả nương mới đến, cũng vừa tắm rửa thay đồ, bằng ta dẫn nương ra ngoài dạo có được ?” Đông Phương Bất Bại vung mở cây quạt trong tay.

      Tưởng tượng đến cảnh múa quạt, Tả An Chi liền rùng mình, sau đó cố nặn ra nụ cười: “Đông Phương công tử có lòng tốt như vậy, ta sao dám cự tuyệt.” thực tế, nàng còn muốn thêm câu, nếu ta cự tuyệt huynh lôi ta sao?

      Hai người hòa hòa hợp hợp lại đường, thỉnh thoảng cười cười. Nhìn từ đằng sau, nam cao ráo đẹp trai, nữ kiều xinh đẹp, quả thực là cặp tiên đồng ngọc nữ. Nhưng nếu ai có thể nghe được cuộc chuyện của họ, liền rất ràng cảm nhận được sắc bén dấu trong mỗi câu , có đến nửa câu lòng. Vì thế, chưa được vài câu, hai người liền còn lời nào để . khí nhất thời có chút xấu hổ.

      Đột nhiên đường lại huyên náo, đầu tiên là vị nam nhân trung niên chạy lại gần bọn họ, đằng sau thiếu niên cầm thanh kiếm ngừng đuổi theo. Dân chúng bình thường thấy chuyện này, ai sợ phiền phức, liền vội tránh đường cho hai kẻ đó. Chỉ có Đông Phương Bất Bại vẫn đứng yên tại chỗ. Trong khi Tả An Chi còn chửi thầm là kẻ sĩ diện muốn sống, thấy nam nhân kia vội vàng quỳ xuống trước mặt Đông Phương Bất Bại, : “Xin công tử cứu mạng.”

      trong hai người gây náo loạn kia. Tả An Chi muốn tránh ra xa Đông Phương Bất Bại nhìn nàng : “Lúc trước ta nhớ Tả nương có thành kiến với thần giáo của ta, đúng ?”

      “Tất nhiên là đúng.” Tả An Chi cười gượng.

      Mà trong lúc bọn họ chuyện tên thiếu niên cầm kiếm đuổi tới đây. thấy hai người Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi, liền thu kiếm lại, ôm quyền rồi : “Tại hạ đuổi giết kẻ thuộc ma giáo, xin hai vị giúp đỡ.”

      Tả An Chi thấy mặc áo lụa màu xanh nhạt, vẻ mặt hiên ngang, chính khí lẫm liệt, khi chuyện lại nhã nhặn lễ độ, dường như giống thư sinh hơn là nhân vật giang hồ. Vì thế, nàng liền ra vẻ ngây thơ, hỏi: “Huynh làm sao biết là người của ma giáo?” Nàng lúc nãy nghĩ kĩ rồi, giờ bản thân mình nằm trong tay của Đông Phương Bất Bại, nếu bây giờ đắc tội , chỉ sợ lập tức trở mặt. Còn nếu đắc tội thiếu niên này, cùng lắm sau này xui xẻo gặp lại, phịa ra lí do bảo rằng khi đó mình bị người bắt giữ, bị ép làm vậy.

      Thiếu niên kia thấy nàng đứng cùng phía với người của ma giáo, liền vô cùng khinh thường. Nhưng từ đọc sách, tự cho mình là quân tử, mà đạo lí xưa nay nếu người ta hỏi mình phải trả lời, cho nên vẫn ôn hòa đáp: “Ta là đệ tử phái Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần. Hôm nay thấy người này truyền tin cho ma giáo, vì thế mà đuổi giết . nhân Ma giáo, người trong chính phái gặp đều có nghĩa vụ phải giết. Nếu như ngươi giống , vậy lùi sang bên, đỡ cho lúc chúng ta đánh nhau bị ngộ thương.”

      Tả An Chi nghe xong, cười hì hì : “Huynh huynh là người trong chính phái, lấy cái gì chứng minh?”

      Thiếu niên tên Nhạc Bất Quần nghe câu hỏi của nàng, ngẩn ngơ hồi lâu mới đáp lại: “Hoa Sơn tự nhiên là danh môn chính phái, cần chứng minh.”

      Tả An Chi khinh thường : “Cái gì gọi là cần chứng minh? Chức vị nào cũng phải có con dấu. Triều đình có cấp chiếu chỉ cho phái Hoa Sơn, các ngươi là danh môn chính phái ? có chiếu chỉ bảng hiệu cũng được? Đều có, phải ? Tốt lắm, vậy thử xem trong sách thánh hiền có người nào phái Hoa Sơn là danh môn chính phái ? Vẫn có, đúng chứ? Hay là trời phật các ngươi là danh môn chính phái? Có ? Hừ, cái gì cũng có để chứng minh, ràng là ngươi giả danh lừa bịp. Đừng có tưởng cứ cạo trọc đầu thành hòa thượng.”

      Nhạc Bất Quần bị nàng đến cứng họng, cãi được câu nào, giận đến mức muốn hộc máu. Tả An Chi lại cười hì hì, làm như thấy. Nhạc Bất Quần dù sao bây giờ vẫn còn trẻ, tính khí còn nóng nảy, cho nên đột nhiên kiếm đâm tới: “ nữ, dám làm nhục sư môn của ta, ta giết ngươi.”

      Đông Phương Bất Bại ngoài miệng kêu lên: “Tả nương cẩn thận.” Nhưng bản thân lại nhúc nhích chút nào, thầm nghĩ phái Hoa Sơn giết chết muội muội của chưởng môn phái Tung Sơn, tin này mình cầu còn được, thực là trời phật phù hộ rồi.

      Thế nhưng, đáng tiếc tên đệ tử đứng phía sau lại ra tay cản lại. Đông Phương Bất Bại thấy thế, cũng đành phải ra tay tương trợ. Nhạc Bất Quần làm sao có thể là đối thủ của , cho nên bao lâu sao liền bị ném lên mặt đất. Đông Phương Bất Bại sai người trói Nhạc Bất Quần lại, giải , sau đó mới nhìn Tả An Chi, : “Tả nương sợ hãi sao?” Vẻ mặt vô cùng tha thiết, giống như muốn tất cả mọi người đều nghĩ hai người họ thân thiết với nhau.

      Tả An Chi tràn ngập cảm kích, : “Có Đông Phương công tử ở đây, ta tất nhiên tin xảy ra chuyện gì.” Mặc dù kiếm kia của Nhạc Bất Quần khiến nàng sợ tới ngây người, nhưng ánh mắt Tả An Chi cũng bỏ qua từng cử động của Đông Phương Bất Bại. Nếu nàng đoán sai, căn bản định ra tay cứu nàng.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :