1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng nhân] Nghịch Thiên - Miểu Mộng (16c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      [​IMG]

      Nghịch Thiên

      Tác giả : Miểu Mộng

      Biên tập : Candy

      Nguồn : http://nhuoclinh.wordpress.com/truyen-dai/dồng-nhan/nghịch-thien/

      Giới thiệu:


      Mây trời chớp mắt, phương đông tàn, lê rơi sân đình chàng
      Dương thác soa, thiếp mộng , hoàng hôn dừng nơi chân trời
      Thiên địa xoay chuyển, phù cừ đắm say, đêm dài trăng giăng lưới
      Hồng Loan hứa hẹn, còn chờ hóa kiếp lang quân
      Thuận theo sinh mệnh tăm tối, thiên địa lại đồng thọ, cửu tiêu gào thét
      Bảy tội nghịch thiên, u lạnh lẽo, sương hoa nâng rượu cầu say
      Lệ thấm giá y, hàn ngọc nằm Chung Nam, mười năm tóc bạc
      Trần duyên gắn bó, sinh tử cùng nhau buông tay
      *
      Thể loại: Xuyên , đồng nhân Ỷ thiên, cổ đại, ( chút) huyền huyễn, HE.
      Từ khi đọc Ỷ thiên đồ long ký, cho tới khi xem hai ba lần phim chuyển thể, mình đều thể thích nổi, có lẽ phần là vì nhân vật chính, nhưng cũng là vì nội dung truyện. Hồi đó mình thích Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố, vậy mà rốt cuộc hai người đều chết. Mình thích Thù Nhi cùng Tiểu Chiêu, cuối cùng lại chỉ có Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược được ưu ái. Mình thích phái Võ , ấy thế mà thất hiệp bị hành hạ tơi bời. Mình bực, mình tức, mình ghét á! Đó là lý do mình tìm đồng nhân Ỷ Thiên để đọc, gặp được truyện này cũng là tình cờ.
      Lúc đầu mình nghĩ rằng mình thích truyện này. Vì sao ư? Vì nó quá ngắn! Khoảng 120 trang word, mà mình cho rằng trong ngần ấy trang đọc được cái gì hay ho hết. Nhưng sau đó mình biết mình nhầm. Đành rằng truyện ngắn, nội dung phức tạp, tiết tấu lại nhanh, nhưng cách viết của tác giả khiến mình rất thích, có cảm giác cổ xưa trong từng chương truyện. Hơn nữa, khác với số bộ đồng nhân khác, truyện chỉ xoay quanh nhân vật chính, cho tới kết thúc, cũng cố gắng đưa nhân vật chính tham gia hết các tình tiết trong truyện gốc.
      *
      Tình như nước, ấy là điều mạnh mẽ nhất đọng lại trong mình khi đọc xong ‘Nghịch thiên’. Mình ngồi ngẫm nghĩ mãi, xem rằng trong truyện có được mấy phần miêu tả tình của đôi nhân vật chính. ràng là nhiều, nhưng sao mình vẫn thấy nó sâu sắc kỳ lạ. Tình trong đây, mong manh dịu dàng lại mang chút thẹn thùng của thiếu hiệp trong sáng, thăm thẳm ngọt ngào cùng nguyện ước hy sinh của nương si tình, tất cả lên như hoa trong nước, phiêu diêu mơ hồ. nhiều, nhưng đủ sâu để làm người ta nhớ.
      Xuyên qua, nàng biết thân phận cùng bối cảnh thời đại mình ở cho đến khi mười lăm tuổi. Biết rồi lại càng có ý định thay đổi lịch sử, bởi nàng hiểu đó là tội nghiệt, chịu trừng phạt của trời. Chỉ tiếc con người nắm được lòng mình, khi , là nguyện làm tất cả vì người mình . Nàng chấp nhận nghịch thiên để giữ cho đôi mắt trong suốt của chàng nhiễm giọt lệ đau thương nào. Lần này qua lần khác, nàng đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần, tâm hồn như bị tra tấn tàn khốc trong tù ngục, nhưng nàng sẵn sàng chờ, chờ đến ngày có thể mặc áo tân nương, gả cho chàng, ở bên chàng.
      “Khiêm khiêm minh triệt, hiệp cốt nhu tràng.”
      Khiêm nhường trong sáng, nghĩa hiệp ôn nhu – đó là tám chữ nàng dành cho chàng, là tám chữ nàng sau khi dùng kiếm đồng quy vu tận với kẻ muốn cưỡng bức mình. Nàng thà chết chứ muốn chàng đau khổ đời. Nhưng có lẽ nàng sai rồi, khi ngã xuống trong tay chàng, khi tơ máu thấm giá y, cho dù nàng lau được nước mắt của chàng, nhưng lau hết đau thương trong đó.
      Nghịch thiên bảy lần, xa cách mười năm, chàng lạnh lẽo lấy rượu tiêu sầu, nàng tịch mịch chấp nhận trời phạt. đầu tóc bạc đổi lấy lời hứa hẹn: “Sinh đồng khâm, tử đồng huyệt. Sinh tử đồng mệnh, kiêm điệp cộng du.”
      *
      Last edited by a moderator: 25/8/14

    2. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Biên tập: Candy
      *
      [1] Hồn chuyển dị thế ngụ thanh thương
      Giống như đường hầm tối tăm dài dằng dặc vắt ngang sinh mệnh, phía cuối lóe lên ánh sáng mờ ảo tựa mây trời. Vân Hi cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau chèn ép người mà về cuối đường hầm, hoàn toàn biết mình đầu thai.
      Thường người sắp chết có ý chí cầu sinh mãnh liệt nhất, ngờ người chết cũng khát vọng ánh sáng như vậy.
      Quầng sáng quy tụ tại mảnh hư vô mờ mịt, là thiên địa thời hồng hoang sơ khai.[1] Vân Hi cảm thấy mệt mỏi nặng nề, phút chốc chìm vào giấc say. Trong mộng, quang hoa lưu chuyển, tinh đấu biến ảo đầy trời hóa thành Thái Cực to lớn. Trạng thái huyền diệu khiến Vân Hi có ảo giác lãng đãng tồn tại, bình yên trôi nổi đại dương mênh mông ấm áp.
      Theo bản năng, Vân Hi cảm nhận được mình lớn lên từng chút , dần dần hóa thành hình hài thai nhi. Phát giác bản thân được đầu thai làm người, nàng vừa tràn ngập vui mừng vừa thầm kinh hãi. phải vì nhiều năm tiếp nhận chủ nghĩa duy vật cùng thuyết vô thần, mà là nếu đầu thai làm người, sao có thể tiếp tục chịu đựng người đại quỷ quyệt giảo trá, tiệc tùng linh đình; sao có thể sống trong rừng cốt thép xi măng, đại văn minh tam giác ngược.[2]
      Thôi thôi, đầu thai liền cố sống cho tốt, bất kể như thế nào, đời này chính là do ông trời ban ân.
      Ra đời, khó sinh, tử vong.
      Ở trạng thái của thai nhi, tất nhiên Vân Hi thể mở to mắt nhìn ngắm thế giới, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy yên ổn. Mặc dù vậy, nàng ôm ý nghĩ kiếp này là ông trời ban tặng mình, đến đâu đến, cũng thích ứng mọi tình cảnh. Đợi đến khi mở được hai mắt, nhìn thấy nữ tử áo xanh, nàng vẫn nhịn được rùng mình cái.
      Nữ tử trẻ tuổi, dưới hai mươi.
      “Tỉnh rồi?”
      Vân Hi cả kinh, biết vì sao nàng lại chuyện với đứa trẻ sơ sinh. Tròng mắt đảo quanh hồi, phòng trúc nho ngoại trừ hai người có người thứ ba.
      “Ngươi xuất ở đây vốn là sai lầm, linh hồn dị thế cũng rất yếu ớt. Thôi, ngươi và ta gặp nhau tức là có duyên, ta tặng ngươi ít chân nguyên,[3] hai mươi chín năm sau có thể dựa vào nó mà bình an vượt qua tử kiếp.” Nữ tử vừa vừa nhấc tay điểm tại mi tâm của Vân Hi. “Nhớ lấy, ta chỉ có thể giúp ngươi lần, tử kiếp qua lập tức mai danh tích, thân thể của ngươi vốn dấy lên sóng gió động trời tại thế giới này, vì thế linh hồn nào dám đầu thai vào, may mắn cho nha đầu nhà ngươi.”
      Vân Hi cảm thấy luồng khí lạnh từ mi tâm thấm nhập vào sâu trong linh hồn, quả nhiên thoải mái.
      “Đáng tiếc ký ức kiếp trước của ngươi thể xóa , nhớ là mọi phải cẩn thận.”
      Vân Hi bất chợt cảm kích, chỉ có thể dùng nơi duy nhất thân động đậy được là ánh mắt để biểu đạt thành ý này.
      “Ngươi cần cảm tạ ta, ngươi xuất ở đây coi như sai lầm của ta khi luyện công. Ta lập tức đưa ngươi đến núi Nga Mi. Nếu như trở thành môn hạ phái Nga Mi, tu tập võ nghệ, tiểu nữ tử như ngươi cũng có thể tự bảo vệ mình. Khối ngọc chạm phù dung trước ngực ngươi chính là di vật của mẫu thân, có nhận phụ thân hay , tùy ngươi lớn lên tự quyết định.”
      Môn hạ phái Nga Mi?
      Vân Hi thoáng chốc ngơ ngẩn.
      Nhìn lại nữ tử trước mắt, váy dài, y phục cầu kì, nào có nửa phần bộ dáng người đại?
      Vân Hi tính giấu giếm năng lực mình mang đến từ kiếp trước, dưới ngạc nhiên cùng tiếc hận của sư tỷ muội, mặc cho tư chất kinh người, nàng bỏ võ học y. Nếu phải sư phụ kiêm sư thái chưởng môn Nga Mi uy hiếp, tuyệt đối ngay cả trung bình tấn Vân Hi cũng tập. Kiếp trước thích Trung y, đáng tiếc người nhà lo lắng tiền đồ mờ mịt mà bắt nàng học tài chính, nay có thể tự do nghiên cứu nó, há lại có đạo lý học?
      Về phần kiếp trước, Vân Hi cảm thấy có thể quên liền quên.
      Có điều, sư phụ mang pháp danh Diệt Tuyệt sư thái quả thực khiến thâm tâm Vân Hi run sợ. Chẳng qua nàng phải Kỷ Hiểu Phù, phải Đinh Mẫn Quân, phải Chu Chỉ Nhược, hơn nữa đây là danh chính ngôn thuận xuyên qua thời . Văn hóa sâu rộng của ngàn năm Trung Hoa sao có thể so sánh với quyển tiểu thuyết? Huống hồ chuyện xưa của lão Kim luôn viết theo sử, hẳn triều Nguyên cũng có chưởng môn Nga Mi mặt lạnh như vậy.
      “Vân Hi tỷ tỷ.” Tiểu sư muội Bối Cấm Nghi ngày thường thích đùa vui ồn ào bên nàng cười , “Ngày mai là sinh nhật tổ sư Quách Tương, sư phụ sai chúng ta xuống núi mua vài thứ cần thiết.”
      Vân Hi ‘ừ’ tiếng, đột nhiên nghĩ tới điều gì, giơ tay bóp chóp mũi của sư muội, “Gọi ta sư tỷ.”
      “Sư tỷ nghe có vẻ xa lạ.” Tiểu sư muội nhăn nhó né đầu.
      Vân Hi chẳng biết làm sao, cũng đành theo nàng.
      Lần này xuống núi, trải nghiệm hơn hai mươi năm của kiếp trước và mười lăm năm của kiếp này khiến cho Vân Hi lão luyện hơn sư muội ít. Nàng tất nhiên vẫn hành động tùy tính, sư muội kia cũng thích bám theo sư tỷ của mình mọi lúc mọi nơi, hai người ở chung rất hòa hợp.
      “Vân Hi tỷ tỷ.” Tay chỉ người đầy máu nằm sấp trước mắt, “Hình như bị thương.”
      Vân Hi tiến lên xem xét, rút từ đầu xuống chín cây ngân châm mảnh rất nhiều hơn so với bình thường, châm cứu cho người bị thương. Những cây châm này là nàng nhờ người đặc chế, phỏng theo Hoàng đế chi cửu châm,[4] vừa làm vật trang sức vừa làm phương tiện cứu mệnh nguy cấp. Tiểu sư muội sớm quen với việc sư tỷ phi châm mạch, đứng ở bên cạnh ca thán sao y thuật của sư tỷ mình cao minh như vậy.
      Châm cứu… Vân Hi vừa xuống châm vừa thở dài, đáng tiếc ở kiếp trước chỉ truyền lại rất ít. Kiếp này mình lại may mắn có thể tìm được rất nhiều sách quý sách lạ, vô cùng khan hiếm.
      “Cẩm Nghi.”
      Bối Cẩm Nghi ‘dạ’ tiếng.
      “Thương thế của người này còn đáng lo, chúng ta về núi thôi, thể bỏ lỡ việc chính.”
      Bối Cẩm Nghi thở dài hơi, sư tỷ à, nam tử trong thiên hạ đều tự đại, nếu tỷ còn tiếp tục như vậy, e rằng phải làm ni mất.
      “Vân sư muội tốt bụng, thuận tay cứu người.” Thanh bén nhọn bỗng nhiên vang lên. Vân Hi cảm thấy bực bội, trầm giọng : “Sinh mệnh là thứ quý nhất, chẳng lẽ Đinh sư tỷ biết?”
      Động đất Vấn Xuyên xảy ra khi nàng mới là thiếu nữ mười sáu tuổi, bị cảnh tượng kia chấn động lâu, phát giác cuộc sống vô cùng quý giá, thể dễ dàng từ bỏ. Cả Chile và Haiti nữa… Vân Hi đình chỉ suy nghĩ, kìm nén hồi ức của kiếp trước tràn về.
      Người này là nữ tử chanh chua đanh đá, nổi tiếng là đối nghịch với Vân Hi, Đinh Mẫn Quân. Vân Hi biết chẳng qua nàng mang chút ghen tị với thiên tư của mình cùng lòng tham vị trí chưởng môn Nga Mi, chỉ tiếc ngộ tính lại tốt, vì thế thường xuyên mặc cho nàng giành lợi thế ngoài miệng, nhường nàng ba phần. Dù sao tại thời đại nam tôn nữ ti này, nữ tử độc đại Nga Mi vốn cực kỳ hiếm thấy, cần gì phải chọc tới đệ tử nhà người ta cho thêm phiền toái?
      Vân Hi hề đem bản thân tính vào bên trong phái Nga Mi.
      Ba người cùng nhau về núi, vừa vừa nghe Bối Cẩm Nghi liên miên lải nhải chuyện xưa, cũng có hứng thú. Nếu phải tiểu sư muội nhiều, nhất định nàng thể biết mình ở triều Nguyên, thời đại nàng vô cùng căm ghét.
      “Lúc ấy Dương đại hiệp phi đá ném chết Mông Ca, hả hê lòng người.” Bối Cẩm Nghi lúc nào biểu lộ ngưỡng mộ của nàng với vị đại hiệp qua đời kia. “Tương Dương bị Thát tử tấn công hơn mười năm đổ, là kỳ tích.”
      Chính sử chính sử. Vân Hi gật đầu, Tương Dương đúng là tử thủ vài thập niên. Nhưng mà…
      “Cẩm Nghi, ta hỏi muội, Mông Ca chết ở đâu?” Đáy lòng khẽ run lên, tựa như nghĩ tới điều gì.
      “Tất nhiên là Tương Dương! Sư tỷ hồ đồ hay sao!” Vẻ mặt Bối Cẩm Nghi bất mãn, Đinh Mẫn Quân cũng tỏ ra khinh thường.
      phải Hợp Châu?” Vân Hi cảm thấy mồ hôi lạnh ướt áo trong.
      “Hợp Châu? Chẳng lẽ sư tỷ bị sốt hồ đồ rồi? Tương Dương và Hợp Châu cách nhau cả ngàn dặm mà!”
      ‘Đoàng’ tiếng, giống như kinh lôi nổ vang, phải Hợp Châu phải Hợp Châu phải Hợp Châu…
      Vì sao phải Hợp Châu?!
      Thân mình Vân Hi dao động nghiêng ngả, dường như choáng váng. Bối Cẩm Nghi nhìn sắc mặt tái nhợt khó thấy gương mặt sư tỷ nhà mình, khỏi lo âu: “Sư tỷ?”
      Xong rồi!
      Xong rồi xong rồi xong rồi!
      Vài ngày sau Vân Hi đều mất hồn mất vía, ngay cả sinh nhật của tổ sư bà bà cũng mơ hồ trải qua. Nếu có Bối Cẩm Nghi cả ngày ríu ra ríu rít ở trước mặt, Vân Hi còn tưởng nàng là người chết. Về sau lại phiền chán sư tỷ sư muội ồn ào náo động đòi làm lễ cập kê cho mình, đành với sư phụ muốn ra sau núi luyện công rồi trốn .
      Tuy bây giờ sang mùa hạ, núi Nga Mi vẫn còn đọng hàn khí, khung cảnh giống như chớm xuân. Lúc đầu Vân Hi còn chẳng lẽ tới kỷ băng hà lạnh lẽo rét mướt, sau mới nghĩ đến độ cao của Nga Mi so với mặt nước biển, cao cao, nhưng thấp cũng thấp, hơn nữa năm nay khí lạnh đến đột ngột, tất nhiên mùa xuân dài hơn năm trước chút.
      Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
      Vân Hi tay phải ôm đầu, ngẩn người suy nghĩ.
      Vài tiếng hô hấp nhàng như có như truyền vào trong tai, theo bản năng, Vân Hi nhảy dựng lên, cảm thấy may mắn vì sư phụ bức bách mình tập võ.
      Dưới cây lê, thiếu niên bạch y mang trường kiếm lộ vẻ non nớt, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên, dường như phát giác động tĩnh phía sau, liền quay đầu nhìn lên phía Vân Hi.
      Vân Hi ngây người, trong lòng thầm nghĩ sao thế gian lại có thiếu niên thanh dật tinh thuần như vậy. Nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng, lệ rơi đầy mặt, chẳng lẽ là nam đệ tử mới vào phái Nga Mi bị người bắt nạt?
      Cảm thấy mềm lòng, Vân Hi nhảy từ cây xuống, lấy khăn tay trong lòng khẽ lau thanh lệ mặt thiếu niên, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy? Có ai bắt nạt ngươi à?”
      “Tam ca của ta…” Thiếu niên ngừng lại, cũng để ý tới việc mặt còn nước mắt, vội vàng né ra, tuấn diện đỏ lên, ôm quyền thi lễ : “Ân Lê Đình tự ý xông vào hậu sơn, mong được thứ tội.”
      Vân Hi ngẩn ra, nghĩ thiếu niên này lại ngại ngùng như vậy, mỉm cười đáp: “Phía sau núi có người, ngươi có thể mặc sức mà khóc cho hết. Tam ca của ngươi xảy ra chuyện gì… Khoan khoan!”
      Đây… Đây…
      Vẻ mặt Vân Hi kinh hãi: “Ngươi , ngươi tên gì?”
      Gương mặt thiếu niên lộ chút biểu tức giận, trả lời: “Tại hạ Võ Ân Lê Đình.”
      Nga Mi từ xưa cần thấy lạ rồi, Võ Trương Tam Phong có bảy vị đệ tử cũng là chuyện , nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà vị lục đệ tử này phải Ân Lê Đình!
      Liên hệ với lần trước nhầm lẫn giữa Hợp Châu và Tương Dương, Vân Hi coi như hiểu được chín phần.
      Đây vốn phải triều Nguyên , có lẽ chính là thế giới võ hiệp do lão Kim sáng tạo!
      Vân Hi chỉ kinh ngạc trong giây lát, chốc sau liền khôi phục dáng vẻ bình tĩnh như nước của môn hạ phái Nga Mi: “Phải chăng Ân lục hiệp có việc quan trọng?”
      Được rồi, Mông Ca chết ở Hợp Châu mà phải Tương Dương, lục đệ tử của Trương Tam Phong cũng tên là Ân Lợi Hanh chứ phải Ân Lê Đình.
      Ân Lê Đình nghe thấy Vân Hi hỏi vậy, khỏi thở dài: “Tam ca bị thương nặng, ngũ ca mất tích, tại hạ chỉ… chỉ nghĩ Diệt Tuyệt sư thái kiến thức sâu rộng, có thể có linh đan diệu dược cứu Tam ca, ngờ…” đến đây lại nghẹn ngào.
      Trước lên Thiếu Lâm sau đến Nga Mi, cũng khó cho .
      Vân Hi thở dài, kéo ngồi xuống, hai tay ôm gối, nhìn chớp mắt.
      “Khóc , khóc cảm thấy đỡ hơn.”
      Mà chính nàng cũng nên suy nghĩ chuyện tình rối loạn này cho cẩn thận.
      Khóe mắt lướt qua Ân Lê Đình mặt đỏ tai hồng, khỏi thầm mắng Lý học Tống triều[5] hại người . Nàng chưa từng để ý đến việc nam nữ đại phòng,[6] nhưng e rằng Ân lục hiệp xuất thân chính phái, tiếp nhận giáo dục chính thống
      Nghĩ đến con ngươi trong suốt như ngọc lưu ly, nàng khỏi cảm thấy hơi thương tiếc. Tất nhiên nàng biết, với , đau lòng muốn chết như thế nào mới có thể sáng chế chiêu Thiên địa đồng thọ.[7] Tuy nàng chưa từng gặp Kỷ Hiểu Phù, nhưng cũng khỏi hận nàng ta vì sao lại thương tổn nặng nề nam tử non nớt trong sáng này.
      Ân Lê Đình ngược lại muốn khóc.
      Nữ tử bên cạnh có dung mạo tuyệt sắc, tóc đen như thác, mang theo ba phần ôn nhuận ba phần tịch mịch ba phần sắc bén, còn có phần khí tức . Từ bị các sư huynh bảo hộ lâu, Ân Lê Đình hoàn toàn quên mất cần có tâm tư phòng bị đối với người xa lạ, hơn nữa… Ân Lê Đình cảm thấy giật mình, nữ tử này ràng hơn mình vài tuổi, vì sao lại có nửa điểm trẻ con?
      “Vân Hi tỷ tỷ!”
      Bối Cẩm Nghi triển khai mười thành khinh công chạy vọt tới, thoáng nhìn thấy hai người sóng vai mà ngồi, liền vội vội vàng vàng thoát nhanh, đến xa xa mới vọng câu: “Vân Hi tỷ tỷ, muội cố ý!”
      Vân Hi?
      Nàng tên là Vân Hi ư?
      Ân Lê Đình cảm thấy nàng giống tầng mây giữa trời sáng, mà phảng phất mây bay trong ánh trăng.
      Hoàn hồn rồi, lần nữa Ân Lê Đình nghĩ tới việc của hai huynh trưởng, trong lòng khỏi bi thương, thầm rơi lệ. Vân Hi yên lặng ngồi, nhìn dãy núi phương xa đến xuất thần, hình như… thiếu niên ngại ngùng bên cạnh vẫn chưa hiểu ý nghĩa câu của Bối Cẩm Nghi, hoặc là thương tâm quá mức, rảnh suy nghĩ?
      Ngồi từ lúc mặt trời cao trầm xuống rặng đỏ phía tây, có vẻ hạ quyết tâm, Vân Hi nghiêng đầu nhìn về phía Ân Lê Đình: “Ân lục hiệp cần xuống núi sao? Hay là tối nay muốn ở Nga Mi?”
      Ân Lê Đình sớm bình tĩnh lại đỏ mặt lần nữa, sử ra mười thành khinh công tuyệt học Thê Vân Túng của Võ , chạy vội tới cáo biệt Diệt Tuyệt sư thái. Ai biết sau lúc trầm ngâm, sư thái lại : “Vân Hi y thuật phi phàm, có khả năng chữa khỏi được cho Du tam hiệp, để nàng về cùng ngươi có được ?”
      Nếu trị được, Võ liền nợ Nga Mi nhân tình, nếu trị được, để cho hai người ở chung thời gian, sau này cũng có thể kết thông gia với Võ .
      Bởi vậy có thể thấy được, thân là chưởng môn, tâm kế của Diệt Tuyệt sư thái chỉ sâu sắc bình thường.
      Ân Lê Đình ra suy nghĩ của mình. Mặc dù thấy nam quả nữ đồng hành đường có phần ổn, nhưng dù sao Vân Hi cũng quá lưu tâm. Huống chi Võ Nga Mi vẫn có vài phần tình cảm hương khói, lần này có thể coi là sư huynh muội cùng , làm sao nghĩ rằng nếu gian kế của người trước mắt thực được, phái Võ liền vô duyên vô cớ thấp hai bậc trước mặt Nga Mi.
      [1] Thủa sơ khai của con người, khi Nữ Oa đập đá vá trời.
      [2] Xã hội đông đúc nhưng con người vô tình.
      [3] Chân khí của con người.
      [4] bộ châm của Trung y, gồm chín cây châm có hình dạng khác nhau.
      [5] Phái triết học duy tâm triều Tống và Minh.
      [6] Giữa nam và nữ phải có phòng bị kỹ lưỡng.
      [7] Trong Ỷ thiên đồ long ký, đây là chiêu thức võ công do Ân Lê Đình sáng tạo ra dùng để đối phó với Dương Tiêu vì biết rằng mình đánh lại . Chiêu thức này chính thí mạng mình, tư thế quay lưng lại đối thủ, kiếm đâm qua mình trước rồi mới đâm vào bụng đối thủ, cả hai cùng chết.

    3. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      [2] Thuyền lướt nước kiếm quang hàn

      Vân Hi nghe được tin tức này có nửa điểm kinh ngạc, ngược lại cảm thấy nếu Bối Cẩm Nghi nghịch ngợm cùng sư phụ đa mưu túc trí tác hợp bọn họ mới là kỳ lạ. Chẳng qua cũng chỉ uổng phí tâm tư… Vân Hi vừa thu thập binh khí tùy thân và quần áo vừa cười lạnh, Ân Lê Đình mang tình cảm sâu nặng với Kỷ Hiểu Phù, dù nàng có lượn lờ mười năm trước mặt chỉ cũng vô dụng. Vốn ôm ý nghĩ kiếp này do ông trời ban tặng, bình an qua cả đời tức là phụ chính mình, ai ngờ bây giờ lại nhận được khoai lang phỏng tay.[1] Muốn trị cho Du Đại Nham khó, nếu cứu được cũng có thể cho họ Bàn Nhược Kim Cương môn có Hắc ngọc đoạn tục cao. Nhưng nàng biết, khi ngược lại tiến trình của việc, thế giới này có thể thay đổi. , hồn phách của mình bị đày xuống mười tám tầng địa ngục; nặng, toàn bộ thế giới tan thành mảnh .

      Chỉ mong là mình lo xa… Vân Hi thở dài, từ khi tình cờ có được chút chân nguyên kia, giác quan thứ sáu của nàng liền chuẩn kinh người.

      Hay là, cho người trong Võ câu, khả năng của mình có hạn, thể trị liệu?

      Quyết định chủ kiến rồi, Vân Hi cảm thấy hạ xuống được tảng đá lớn trong lòng, lập tức quay sang Ân Lê Đình gấp rút tập trung đường, mỉm cười : “Ân lục hiệp, ta biết cưỡi ngựa.”

      Hả?

      Ân Lê Đình ngạc nhiên. Nam nữ đồng hành vốn ổn, nếu còn ngồi chung con…

      “Cùng cưỡi con hoặc ngài dạy ta cưỡi ngựa, hoặc là đường thủy.”

      Ân Lê Đình chút do dự lựa chọn phương án sau, nhưng mà… “Vân nương, dùng từ ‘ngài’ khỏi quá nặng.”

      Vân Hi cười : “ nặng nặng, nếu luận về vai vế, Hi còn phải gọi ngài tiếng ‘sư thúc tổ’.” Ừm, phải nàng cố ý làm như vậy, người này… rất đáng !

      … đây… ý ta là…” Ân Lê Đình năng lộn xộn. Vân Hi thấy bối rối cũng cảm thấy hổ thẹn, vội la lên: “Luận vai vế là phải làm, nhưng nếu Ân lục hiệp để ý, Hi gọi là được.”

      Nhìn bộ dáng khẩn trương của Ân Lê Đình, cảm giác tội lỗi trong lòng Vân Hi lại tăng thêm phần, vì thế đường hề đề cập tới chuyện này nữa.

      đường im lặng.

      Lúc này, Vân Hi dựa vào mép thuyền nhớ về kiếp trước, Ân Lê Đình ở giữa khoang thuyền muốn lại thôi. Vân Hi sớm phát khác thường, vẫy vẫy tay với Ân Lê Đình: “Ân lục hiệp có việc sao?”

      Ân Lê Đình gật đầu, hỏi: “Theo Vân nương, liệu tam ca của ta có thể lành bệnh ?”

      Vân Hi nhìn lại, trong khoang thuyền tối đen chỉ thấy cặp mắt sáng chứa đầy lo lắng.

      “Ta cũng biết… Chi bằng, Ân lục hiệp tỉ mỉ cho ta nghe thương thế của Du tam hiệp, được ?”

      Ân Lê Đình đáp ứng tiếng, sau lúc lâu do dự, ngồi xuống mép thuyền đối diện Vân Hi.

      “Tam ca trúng độc trước, sau đó mới trọng thương. Dựa vào khả năng của sư phụ, độc giải được, chỉ là thương thế…” Cặp mắt Ân Lê Đình nổi lên ánh lệ, “Gân cốt tay chân của tam ca… đều bị… người dùng Kim Cương chỉ lực… chỉ lực bóp nát, tổng cộng hơn hai mươi chỗ…” đến đoạn thương tâm, nước mắt nhịn được chảy xuống. ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hi, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.

      Vân Hi nhìn thiếu niên chưa hết non nớt trước mắt, rốt cuộc tàn nhẫn ra ba chữ ‘ thể cứu’. Trước đây khi đọc truyện, nàng cực kỳ thương cảm Ân Lê Đình bị Kỷ Hiểu Phù làm tổn thương; nay tình nghĩa huynh đệ chân thực lên trước mắt, sao nàng có thể cảm động! Kiếp trước nàng là con , kiếp này lại là nhi; tình người ở xã hội đại lạnh lùng, Nga Mi nhiều nữ ni, nhưng đệ tử do Diệt Tuyệt thu đa phần là người mang cừu gia sâu đậm, hiếm khi nhìn thấy chân tình biểu lộ. Võ thất hiệp đồng môn học nghệ, tình cảm sớm thân hơn huynh đệ ruột thịt.

      Có cứu hay ?

      Ngón tay Vân Hi đặt giữa trán, đột nhiên đau đầu. Bỗng dưng nàng nhớ tới khi xuất thế, nàng kia từng tặng cho mình chút chân nguyên giúp vượt qua tử kiếp, tức là có thể cứu được mạng ở đời. Nếu dùng để cứu Du Đại Nham cũng có thể thành công. Dù sao sau này Du Đại Nham cũng khỏi, bây giờ chỉ sớm hơn hai mươi năm mà thôi. Về phần mình, hai mươi chín liền hai mươi chín, sống lâu hai mươi chín năm là trời cao rủ lòng thương.

      Nhưng có Hắc ngọc đoạn tục cao, việc này hơi phiền phức. biết những gì mình học có đủ để nối xương hay . Kia chính là gãy xương dập nát hoàn toàn triệt để mà…

      Ân Lê Đình thấy Vân Hi cúi đầu , cảm thấy yên.

      Nắn lại xương vỡ, cài nẹp cố định, thoa thảo dược ngoài da… Trong đầu Vân Hi rối loạn nghĩ cách chữa trị, hề chú ý rằng nàng bỏ quên Võ Ân lục hiệp.

      Trong phút chốc cặp mắt trong suốt ưu thương của Ân Lê Đình chợt lóe qua đầu Vân Hi, nghĩ đến nửa đời cơ khổ, bản năng khỏi nổi lên tâm tư muốn bảo hộ. Nếu như… nếu như có thể làm cho bớt chút thống khổ, cũng đáng giá phải ?

      “Ta chỉ cứu được tám phần, hai phần còn lại phải xem ý trời.”

      Hy vọng chút chân nguyên chắn tử kiếp của nàng có thể ngăn được chuyện xấu của việc chữa khỏi cho Du Đại Nham sớm hai mươi năm. Mà nàng, cũng cố hết sức giúp thế giới này mất quỹ đạo.

      Trong mắt Ân Lê Đình tràn đầy vui mừng khó tin, nghẹn ngào : “Ân mỗ thay Võ dưới cảm tạ Vân nương.” Dứt lời liền đứng lên, vén vạt áo trước muốn quỳ xuống.

      “Ngươi làm cái gì vậy?” Vân Hi vội bước qua, nhưng cũng kịp kéo , khỏi trách mắng: “Dưới gối nam nhi có hoàng kim, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ lạy sư trưởng, ngươi lạy ta làm gì?” Đứng lên dùng lực quá mạnh, hai chân liền loạng choạng nhào xuống sàn thuyền.

      Trời ạ… Vân Hi vỗ trán, muốn kẻ tiếp nhận giáo dục ngang hàng như nàng dùng tư tưởng phong kiến thuyết phục người khác, mà người này chính là Ân Lê Đình – khi nhận định liền cực kỳ cố chấp, rốt cuộc nhìn xem kết quả thế nào!

      Vân Hi chật vật bò lên tất nhiên thể thấy được Ân Lê Đình lại đỏ mặt lần nữa, chỉ nghe : “Vân nương trị bệnh cho tam ca tức là có đại ân với Võ của ta. Sau này nếu Vân nương có việc gì khó xử, Võ dưới nhất định toàn lực tương trợ.”

      Khó xử khó xử, việc ta khó xử chính là ngươi bận lòng với Kỷ Hiểu Phù như thế!

      Vân Hi hề chú ý rằng mình bất tri bất giác coi thiếu niên trước mắt là người quan trọng nhất thế giới này. Đợi đến khi nàng ý thức được quá muộn, chỉ có thể mang hết khả năng của mình bảo hộ cho , hy vọng cặp mắt sáng như ánh sao kia hề nhiễm ưu thương.

      Tình nghĩa như tay chân… là như thế sao? Vân Hi nhìn Ân Lê Đình vẻ mặt phấn chấn ôm trường kiếm mấy ngày liên tiếp, cho rằng đây là quyết định đúng đắn nhất mình làm được từ khi vào thế giới này.

      “Lên cao trông xa, cố quốc vào cuối thu, thiên khí sơ khai.

      Ngàn dặm nước sông trong như lụa, đỉnh núi xanh biếc như tên.

      Buồm xa khua nước đón tịch dương, hứng gió tây, cờ tửu bay nghiêng.

      Mây nhạt chiếu sắc thuyền, ngân hà rọi cò bay, họa đồ khó đủ.

      Nhớ năm xưa, phồn hoa đuổi bắt, nay bên lầu than thở, bi hận đan rối.

      Thiên cổ lên xuống, ca thán vinh nhục khắp nơi.

      Lục triều chuyện xưa theo nước chảy, nhưng sương khói phương thảo phai.

      Giờ đây thương nữ vẫn còn xướng lên Hậu đình di khúc.”

      Vân Hi ở giữa sông núi thoáng mấy ngày, trong đầu chợt nhớ đến ‘Quế chi hương’ của Vương An Thạch. Tuy lúc này phải mùa thu, nhưng tâm tình lúc đó của Vương An Thạch Vân Hi cũng hiểu được vài phần. Người Mông Cổ tàn bạo, coi người Hán như nô lệ thấp kém nhất, ngang bằng với trâu bò, chuyên chế bạo ngược làm khổ bách tính. Mặc dù nàng cùng Ân Lê Đình cứu ít người, nhưng làm sao cứu được cả giang sơn này?

      Hơn nữa còn có Văn tự ngục[2] của Minh – Thanh… Vân Hi thở dài, ngổn ngang trăm mối.

      Hưng, dân chúng khổ; vong, dân chúng khổ.

      Nghiêng người ngồi trong khoang nhìn vạt áo trắng lay động theo gió của thiếu niên đầu thuyền, nàng chợt nhớ tới lần đầu gặp mặt, bóng dáng mảnh mai cất tiếng khóc lớn dưới cây lê. Mười tám tuổi… thiếu niên mười tám tuổi, nếu là ở kiếp trước hẳn khổ chiến thi vào trường đại học, nay lại thể bay ra khỏi cánh chim che chở của huynh trưởng, mình đối mặt với thứ hiểm ác gọi là ‘giang hồ’.

      Nghĩ đến hai kiếp làm người hiểu hết nhân gian ấm lạnh, Vân Hi khỏi cực kỳ ngưỡng mộ tính tình chất phác như vậy, tình cảm với những người phải huynh đệ còn hơn huynh đệ ruột gấp trăm ngàn lần. Thầm nghĩ ngay cả tan xương nát thịt, cũng quyết bảo vệ mảnh chân tình giữa nơi loạn thế của họ.

      Vân Hi đến đuôi thuyền ngồi xuống, bên trong mắt phượng là vẻ tịch liêu, lại biết thiếu niên cũng theo mình, nhìn ngắm Vân Hi như trích tiên.

      Nhất thời lặng im.

      “Ân công tử.” Nhà đò tới đuôi thuyền lau mồ hôi, cười , “ canh giờ nữa hai vị có thể rời thuyền.”

      Ân Lê Đình khẽ gật đầu, thanh toán ngân lượng, ngồi ngơ ngẩn sau Vân Hi suốt canh giờ.

      Nữ tử này… là người phàm sao? mang theo nửa phần khói lửa trần gian, giống như phù dung ban mai, trong trẻo linh động. Mười lăm tuổi liền có thân y thuật như thế, vậy nàng cũng phải người tầm thường.

      Đợi thuyền cập bờ là lúc chạng vạng, dù sốt ruột cũng phải tới khách sạn ở đêm. Vân Hi ngồi thuyền lắc lư lâu, lúc này bước lên bờ thấy chóng mặt hoa mắt, khỏi thầm mắng bản thân vô dụng. choáng váng đột nhiên cảm thấy Ân Lê Đình tiến lên, che chắn trước người mình.

      Hả?

      Vân Hi chăm chú nhìn, đội quân Nguyên ngồi tán loạn bờ. Vừa thấy hai người rời thuyền, ánh mắt đều đục ngầu lộ vẻ tham lam thị huyết. Nhà đò thấy tình cảnh như vậy vội khua chèo, từ từ trôi vào giữa sông.

      Ân Lê Đình che chở theo bản năng khiến cho Vân Hi thoáng đỏ hốc mắt. Dường như rất lâu có cảm giác được người bảo hộ như vậy. Hơn nữa người bảo hộ mình kia lại là Ân Lê Đình quen biết chưa lâu.

      Chẳng lẽ… đây là thứ gọi là… hiệp nghĩa?

      Vân Hi vẫn còn xuất thần, Ân Lê Đình rút ra trường kiếm, ào lên đánh cuộn chỗ với bọn Nguyên binh. Vân Hi cũng cho rằng đám binh lính này vô tội, bởi vì đao cùng quần áo của chúng đều là máu. Bên cạnh rải rác mấy thi thể, chính là thân thể bị hủy hoại nặng nề nhìn ra hình người. Vân Hi nhìn lướt qua liền dám quay lại, cảm thấy buồn nôn.

      Cùng với tiếng kinh hoàng ‘Cẩn thận’ của Ân Lê Đình, bên phải bị luồng gió quét qua tê rần. Vân Hi né tránh theo bản năng, rút kiếm đấu với đại đao của đối phương. Liếc sang Ân Lê Đình bên cạnh, phát trong mắt tràn đầy tức giận, kiếm chiêu dần dần sắc bén tàn nhẫn. Vân Hi thở dài hơi, lấy kiếm pháp Nga Mi đối địch. Đến lúc này nàng mới hối hận, vì sao trước đây hạ quyết tâm chăm chỉ luyện võ nghệ.

      Đợi đến khi Nguyên binh từng người từng người ngã xuống, tà dương như máu chiếu nghiêng thân ảnh hai người, Vân Hi mang sắc mặt trắng bệch ngã ngồi xuống đất, kìm nén cảm giác buồn nôn trong ngực.

      Nàng… vừa giết người ư?

      “Vân nương…” Ân Lê Đình đứng lặng bên cạnh nàng, nhấc tay muốn thay nàng thuận khí lại cảm thấy ổn, tóc đen hỗn loạn tạt vào tay có phần đau đớn.

      có việc gì…” Vân Hi chống kiếm, loạng choạng đứng lên, “Chỉ là ta sợ hãi.”

      Sợ hãi?

      Ân Lê Đình khó hiểu.

      Vân Hi mở lòng bàn tay, năm ngón mảnh khảnh nhè run rẩy.

      Chính là sợ hãi hai tay dính đầy máu đen, tại nơi loạn thế chỉ như vậy mới có thể tiếp tục sinh tồn.

      thân y thuật vốn để cứu người, vì sao giờ phút này lại đoạt mấy mạng người? Coi sinh mệnh như con kiến vốn là chuyện nàng chán ghét nhất mà!

      có việc gì.” Sắc mặt trắng bệch của Vân Hi tỏ nàng mười phần có việc. “Vẫn nên tìm chỗ để nghỉ ngơi thôi.”

      Ân Lê Đình cũng đoán được tám chín phần, Vân Hi mới đến tuổi cập kê, e là lần đầu tiên ra tay giết người, khó có thể thừa nhận. Bọn Nguyên binh này – Ân Lê Đình nghiến răng, đáng chết!

      “Được.” Thanh dịu dàng đến cực điểm, con ngươi trong vắt mang vài phần thương tiếc.

      Vân Hi đường mơ hồ, chỉ biết nghiêng ngả lảo đảo theo Ân Lê Đình. Đợi cho cửa phòng đóng chặt, nàng rốt cuộc nhịn được, nôn ra từng ngụm từng ngụm, thân thể sớm quên mùi vị của khóc nay lại bắt đầu lặng lẽ rơi lệ.

      Ân Lê Đình ở ngoài cửa thở dài, cũng dám đẩy cửa vào, dứt khoát ngồi xuống tại chỗ hành công. đêm trôi qua như thế.

      Vì Vân Hi thể cưỡi ngựa, cộng thêm thân thể khỏe, cước trình của hai người chậm gấp đôi. Đến được núi Võ Hồ Bắc là mười mấy ngày sau.

      Có điều…

      Vân Hi nhìn Võ chư tử phiêu lệ trước mắt, cùng với Trương Tam Phong chân nhân bế quan dở vội vàng tới, tâm tư luôn luôn bình tĩnh cũng khỏi hơi thấp thỏm.

      Liệu mình có năng lực thỏa mãn tâm nguyện của bảy người này ?

      Thôi!

      Vân Hi hạ quyết tâm, dùng hết tất cả biện pháp nghĩ tới thuyền để chữa cho Du Đại Nham. Đợi đến khi chút chân nguyên chuyển từ ngón tay của mình sang mi tâm Du Đại Nham, nàng cũng cạn kiệt sức lực, chống đỡ nổi mà ngã xuống đất.

      Thành hay bại, xem ý trời .



      [1] Việc khó.

      [2] Chỉ việc bức hại văn nhân, loại trừ kẻ dám trái ý mình của nhà cầm quyền thời Minh – Thanh. Văn tự ngục thời Mãn Thanh là thảm liệt nhất.

    4. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Biên tập: Candy

      *

      [3] Quân tử như ngọc đêm dài tĩnh

      Minh nguyệt tây trầm, mặt trời chưa ló, vốn phải lúc ngồi thảo luận. Nhưng năm người Tống Du Trương Ân Mạc bị Trương Tam Phong đuổi ra khỏi phòng của tam đệ tử, làm sao cũng thể ngủ được. Lại thêm thân có võ công, ba năm ngày ngủ nghỉ cũng chẳng lo, cho nên lựa chọn thời điểm buổi đêm thích hợp nhất mà ngồi chuyện.

      “Thương thế của tam ca hiển nhiên từ từ chuyển biến tốt, biết vì sao sư phụ lại vội vàng đuổi chúng ta ra ngoài?” Trương Tùng Khê luôn đa trí nhưng nay cũng đoán ra, cứ thế nghi vấn.

      Mạc Thanh Cốc kiềm chế được, lập tức thốt lên: “Ngay cả tứ ca cũng phải tự chất vấn như vậy, bốn người chúng ta làm sao biết được?”

      “Sư phụ tự có chừng mực.” Tống Viễn Kiều, Du Liên Chu đồng thanh đáp.

      Du Liên Chu ra lời này, dọa ba vị sư đệ nhảy dựng. Ai chẳng biết Du nhị hiệp trời sinh tính tình lạnh lùng thích nhiều, lần này nôn nóng, tất nhiên là do trong lòng cũng có ưu tư nguyên nhân.

      Ân Lê Đình trầm mặc hồi lâu, giờ mới buồn bã mở miệng: “Tam ca có chuyển biến tốt là , nhưng vì sao Vân nương ngày càng yếu ớt?”

      Từ ngày Vân Hi ngã xuống dậy nổi tới nay, thân thể suy yếu vô cùng, thi thoảng mặt còn xuất vẻ thống khổ khó nhịn. Từ buổi sáng sau khi Trương Tam Phong bắt mạch cho nàng, thần sắc liền cổ quái, lập tức xua năm người ra ngoài, mình ở trong phòng Du Đại Nham ngồi mãi tư thế, khăng khăng cho người khác vào. Dù Tống Viễn Kiều bái sư lâu, cũng lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này.

      phải sư phụ nàng mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi vài ngày liền khỏe lại sao? Lục ca quan tâm quá mức như thế làm chi?” Khẩu khí của Mạc Thanh Cốc giấu nổi trêu chọc.

      Ân Lê Đình đỏ mặt, miệng : “Là huynh mang nàng lên núi, tất nhiên cần phải chiếu cố nàng.”

      Hai vị tiểu sư đệ ngươi tới ta đấu võ mồm, Trương Tùng Khê nửa câu cũng nghe lọt. trầm ngâm lúc lâu, đột nhiên tinh quang lóe lên trong mắt: “Chẳng lẽ ngũ đệ bị cưỡng ép rời ?”

      Bốn người ngẩn ra.

      “Người trong võ lâm đảo Vương Bàn Sơn chết cũng điên, Minh giáo Kim Mao sư vương, đại tiểu thư Thiên Ưng giáo cùng Ngũ đệ lại cùng mất tích. Nếu là trùng hợp rất khéo.”

      Trương Tùng Khê ra lời ấy phải có lý, có điều vừa nghe liền cảm thấy quá mức kinh hãi, trong chốc lát bốn người chưa thể tiếp thu.

      “Tam ca bị thương nặng vì Đồ Long đao, Thiên Ưng giáo tranh thủ lúc này mở ‘Dương đao lập uy đại hội’. Nếu là đệ, bất luận thế nào cũng phải điều tra phen.”

      Ân Lê Đình ‘A’ tiếng, hốc mắt khỏi đỏ lên. “Vậy… vậy chẳng phải ngũ ca lành ít dữ nhiều ư?” Trong bảy huynh đệ, cùng Trương Thúy Sơn gần tuổi nhất, tới nay cũng là Trương Thúy Sơn quan tâm nhiều nhất. Lúc này Trương Tùng Khê phán đoán phen, khiến sầu lo trong lòng nặng thêm mười phần.

      bàn tay nhàng khoát lên vai Ân Lê Đình, tỏ ý an ủi. Ân Lê Đình nâng mắt đẫm lệ nhìn qua, là đại sư huynh Tống Viễn Kiều.

      “Tứ đệ liệu luôn luôn chuẩn xác, ngũ đệ sinh tử chưa biết khiến cho người ta lo lắng, hơn nữa Thiếu Lâm luôn miệng ngũ đệ giết chết bảy mươi mốt mạng người của Long Môn tiêu cục cùng sáu vị tăng nhân Thiếu Lâm…” Tống Viễn Kiều trầm ngâm lúc lâu, phân phó, “Nhị đệ, ngươi cùng tứ đệ, lục đệ xuống phía nam điều tra việc này, ba ngày sau liền khởi hành, thể chậm trễ.”

      Ba người ưng thuận, trong lòng bội phục đại sư huynh xử thích đáng. Theo như tình hình khôi phục của Du Đại Nham, trong ba ngày có thể bỏ thanh nẹp, hồi phục được hơn hay phải quan sát chữa trị sau; Du Liên Chu võ công mạnh nhất, Trương Tùng Khê túc trí đa mưu, Ân Lê Đình thận trọng đứng đầu, ba người xuống phía nam tất nhiên sai, nếu tìm được gì cũng đến mức giống như Trương Thúy Sơn sinh tử . Mạc Thanh Cốc tuổi , võ công yếu nhất, lại thêm tính cách nóng nảy, lỡ may chú ý phá vỡ quan hệ giữa các môn phái ổn. Tống Viễn Kiều thực tế là chưởng môn Võ , lưu lại Võ xử lý công việc, điều hòa mâu thuẫn của hai phái Võ Thiếu Lâm tất nhiên thể thích hợp hơn.

      Trong chốc lát sắp xếp xong xuôi, trời vẫn chưa sáng, năm sư huynh đệ đơn giản chút chuyện phiếm giết thời gian, chờ sư phụ triệu hồi.

      Lại biết bên này năm người ngủ, hai người bên kia cũng khó an giấc.

      Vân Hi tất nhiên cần nhiều, từ sâu trong linh hồn truyền đến cơn đau còn thống khổ hơn lăng trì chém eo. Chẳng qua nàng cho rằng lần này chịu tội hoàn toàn do mình tự tìm, cũng đành cố gắng chịu đựng. Nhưng sau khi Trương chân nhân bắt mạch cho Vân Hi vẫn thầm kinh hãi, thân thể Vân Hi có gì đáng ngại, nhưng trong ánh mắt lộ ra đau đớn giống như thân thể rơi vào ti địa ngục; mình sống hơn chín mươi tuổi, lại xuất gia làm đạo sĩ, cũng có chút nhận thức về thiên đạo.[1] Du Đại Nham trước mắt sắc mặt hồng nhuận hơi thở ổn định, hề phảng phất bộ dáng ma bệnh ngày đó, ngoại trừ y thuật cao siêu của tiểu nương kia, hơn phân nửa cũng do nàng làm gì đó với Du Đại Nham.

      Có điều… Vân Hi tuổi còn , chẳng lẽ đúng là người tu chân sao?

      Trương Tam Phong trăm tư thể giải, lại ngại nam nữ phân biệt, cũng tiện xông vào phòng Vân Hi để hỏi.

      Đau a đau a đau… Vân Hi nghiến răng rồi nghiến răng, gối chăn trải giường bị nàng cào ra vết rách, nhưng cảm giác đau đớn biết từ nơi nào mà đến cũng chưa tiêu tan được phần.

      Đây… là trừng phạt nghịch thiên ư?

      Mắt thấy sắc trời , chính mình đêm hề chợp mắt, xem ra lại phải ngủ bất kể ngày đêm. Cảm giác khó chịu này cũng chỉ đến ban ngày mới có thể giảm bớt.

      “Vân nương.”

      Vân Hi ngẩn ra, thanh già cả ôn hòa, ràng là Trương Tam Phong.

      Miễn cưỡng khoác áo đứng dậy mở cửa, lộ ra vài nét tươi cười: “Trương chân nhân có việc?”

      Trương Tam Phong lời, giữ lấy hàm dưới của Vân Hi, ném vào viên thuốc, sau đó thuận tay hướng lên đầu nàng, vỗ chưởng xuống thiên linh cái.

      A…

      Cảm giác cực kỳ thoải mái lan khắp toàn thân từ xuống dưới, đau đớn khó nhịn kia đột nhiên tan biến.

      Vân Hi cả kinh, thân mình khom xuống, rời khỏi kìm kẹp của Trương Tam Phong.

      Trương Tam Phong nhìn thẳng vào đồng tử của nàng, lấy làm lạ hỏi: “Ngươi phải là người tu chân ư? Nhưng tại sao…”

      Xem ra gừng càng già càng cay… Vân Hi nháy mắt liền hiểu được ý tứ trong lời của Trương Tam Phong, đành phải thành ra tất cả. Cuối cùng, nàng khỏi lo lắng thở dài: “Vân Hi có ác ý, Trương chân nhân cần suy nghĩ nhiều.”

      “Nếu ngươi có chút ác ý, chưởng vừa rồi của ta có thể giết ngươi.”

      “Vì sao ngươi lại liều chết cứu giúp? Võ chúng ta chưa từng có ân với ngươi.”

      “Chẳng lẽ làm việc này vì Lê Đình?”

      Liên tiếp ba câu hỏi, nhưng nửa câu Vân Hi cũng đáp được.

      “Thôi.” Trương Tam Phong chắp tay sau lưng đứng lên, mặt lộ ra chút biểu tình, “Ta vốn nên nghi ngờ vô căn cứ như vậy, chỉ vì Đại Nham, Lê Đình đều là đệ tử của ta.”

      Vân Hi cảm thấy sáng tỏ, tình như phụ tử, quan tâm bị loạn sao…

      “Ngươi ở Võ thời gian, đợi thân thể tốt rồi hẵng quay về Nga Mi. Xem ngươi nửa câu cũng , hẳn có nỗi khổ tâm, việc này ta cũng giấu giếm cho ngươi, tuyệt đối có người thứ ba biết được.”

      Gió mát trăng thanh, tay trắng gảy đàn, vốn là cảnh đẹp chốn nhân gian, nhưng nay lại toát ra ba phần thanh lãnh. Vân Hi nghe lời của Trương Tam Phong, cảm thấy lo âu, nhưng có người ở bên kể khổ, chỉ đành trút tất cả tâm vào tiếng đàn.

      Chợt nghe có người đến gần, tiếng đàn bỗng nhiên đình chỉ. Vân Hi ngẩng đầu, nhìn thấy Ân Lê Đình đạp trăng mà đến, cặp mắt trong vắt như nước, thần sắc nhu hòa, tay áo lay động, hòa vào ảo ảnh bóng hình đứng dưới cây lê trong ký ức, mơ hồ huyền ảo nảy sinh ba phần tiên cảnh mê hoặc, nhất thời khiến nàng nhìn ngây người.

      “Ân lục hiệp có hứng thú du sơn đêm khuya sao?” Sau lúc lâu Vân Hi mới hoàn hồn, cười hỏi.

      “Hôm nay đến lượt ta trực.” Ân Lê Đình đáp, dừng lại trước người Vân Hi, “Thân mình của Vân nương tốt hơn chưa?”

      “Đa tạ Ân lục hiệp quan tâm, còn vấn đề nữa.” Vân Hi buông mi mắt, che giấu tâm .

      Thoáng chốc im lặng, hơi thở của hai người thoang thoảng mỏng manh lưu chuyển trong khí, tâm tình của Vân Hi dần dần bình tĩnh trở lại. Ân Lê Đình nhìn thân hình mảnh mai ngồi, nhớ ra từ khi quen biết tới nay nữ tử này đều thân mịch, đáy lòng cảm thấy xót xa, chợt buột miệng hỏi: “Vì sao Vân nương tuổi còn liền lên Nga Mi tập võ mình? Lệnh tôn lệnh đường nỡ bỏ được ư?”

      Lời vừa ra, Ân Lê Đình cảm thấy hơi đường đột, định giải thích Vân Hi mở miệng: “Từ khi ta sinh ra liền ở Nga Mi, ngay cả hai chữ ‘Vân Hi’ cũng là tùy tiện đặt…” Đặt từ kiếp trước, “Nào có cha mẹ?”

      Ân Lê Đình khe khẽ ‘A’ tiếng, đâu biết cha mẹ của tiểu nữ thân có tuyệt thế y thuật này đều qua đời. Chỉ nghe Vân Hi tiếp: “ vị cố nhân từng với ta, gia mẫu khó sinh mà mất, về phần gia phụ, ta chưa bao giờ gặp qua, chắc hẳn người cũng thích đến gặp nữ nhi như ta.”

      Ân Lê Đình cảm thấy buồn bã, thủa mình được huynh trưởng sư phụ che chở, tốt hơn nàng nhiều lắm. Thương tiếc nổi lên từ đáy lòng, ánh mắt nhu hòa như muốn xuất thủy.

      “Nhưng còn ngươi, bảy huynh đệ giống như khối, khiến cho người khác rất hâm mộ.”

      Ân Lê Đình nghe vậy, dường như nghĩ tới điều gì, khẽ mỉm cười.

      “Lúc sư phụ mang ta lên núi, ta mới chỉ là đứa trẻ để tóc trái đào, may mắn được các huynh trưởng chăm sóc, nhất là ngũ ca, đối với ta còn tốt hơn thân hơn ca ca ruột nhiều lắm. Hồi nghịch ngợm, cũng toàn là ngũ ca giúp ta giải quyết hậu quả mới tránh được nhị ca trách phạt.” đến Du Liên Chu, trong mắt Ân Lê Đình lên bảy phần kính trọng hai phần bất đắc dĩ phần sợ hãi, “Lớn rồi mới biết nhị ca mặt lãnh tâm nhiệt, chuyện gì cũng lo lắng thay chúng ta. Ngũ ca vừa , dù ngoài mặt gì, lại thường đến ngồi cả đêm trong phòng ngũ ca.”

      “Ta với Thất đệ tuổi nhất, thân võ nghệ phần lớn do đại ca nhị ca truyền thụ; đại ca bận lo liệu vụ bổn môn, thường thể phân thân, cho nên nhị ca gần như trở thành sư phụ của ta và thất đệ.”

      Vân Hi lẳng lặng nghe. Ân Lê Đình chưa bao giờ thao thao bất tuyệt ở trước mặt nữ tử như thế này, tự mình cũng cảm thấy kỳ quái. Khi đến đoạn bảy huynh đệ cùng nhau hợp lực, giang hồ người có thể đánh lại, Vân Hi ngồi sang bên cạnh, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe. đôi mắt phượng dần dần trở nên xa xăm, giống như biển lớn xanh thẳm, mênh mông bát ngát, Ân Lê Đình vô thức bị hút vào, ngay cả việc mình đến đâu cũng nhớ được.

      quang minh lỗi lạc… Vân Hi hề cảm thấy khác thường, thầm cảm thán, quả nhiên là danh môn đệ tử tinh hoa truyền thừa của Khổng lão phu tử, ngay cả đánh nhau cũng học lão nhân gia mà dồn dập đề xướng chiến đấu cách cao sang, giậu đổ bìm leo, ám tiễn đánh người, lấy đông hiếp ít. Dù là đạo tặc chuyện ác nào làm, cũng phải quang minh chính đại tới cửa khiêu chiến rồi trừ bỏ, đúng là…

      Cách đó trăm trượng, Trương chân nhân tiên phong đạo cốt mang vẻ mặt bí hiểm khó dò, hai đệ tử Du Liên Chu, Trương Tùng Khê lãnh tuấn đứng bên cạnh nghiền ngẫm, ngực mang tâm tư khác nhau, nhưng đều phát ra tiếng động nào.

      Ân Lê Đình tuấn diện đỏ bừng ôm quyền thi lễ, lần nữa tuần sơn; Vân Hi ôm đàn bước được ba bước lại liên tiếp thở dài, Trương Tam Phong mang theo nụ cười thâm thúy bừng tỉnh đại ngộ tiếng động rời ; Du Liên Chu bỏ lại tứ đệ, tiếp tục về phòng trông coi tam đệ; Trương Tùng Khê cúi đầu trầm ngâm lúc lâu, thân hình đột ngột vọt lên, lăng đạp bộ rời , đâu thèm quản minh dạ lan san.[2]

      Ngoại trừ cước bộ vội vàng lại lại của đệ tử đời thứ ba, núi Võ lớn như vậy, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ào ào.

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Tống Viễn Kiều, buổi sáng sau khi Vân Hi châm cứu cho Du Đại Nham xong, tháo thanh nẹp xuống liền còn trở ngại. Có điều Du tam hiệp long tinh hổ mãnh phải học cách bước lần nữa.

      đến phương pháp điều dưỡng, thầy trò Trương Tam Phong cao minh hơn Vân Hi rất nhiều, tất nhiên Vân Hi tiện quấy rầy thêm, sau khi ba đệ tử của Võ xuống phía nam cũng đứng dậy cáo từ, trong lòng lại vắng vẻ như mất phần.

      Hôm nay, Vân Hi bước ra khách sạn liền tình cờ chạm mặt già trẻ. Lão giả tinh thần quắc thước, thiếu niên dũng uy vũ, cả hai thấy Vân Hi đều cả kinh. Vân Hi để ý tới, bước thẳng qua hai người mà .

      nương chậm .” Hai người cùng mở miệng kêu lên.

      Vân Hi dừng lại.

      nương mang họ Kỷ, hoặc họ Dung?” Thanh niên đột nhiên đặt câu hỏi.

      Vân Hi cảm thấy khó chịu, lạnh nhạt : “Cả hai đều phải.”

      mặt hai người lộ vẻ kinh ngạc, lão giả cất cao giọng: “Khuyển tử đường đột, nương chớ trách. nương giống chuyết kinh[3] đến bảy tám phần, vậy nên mới hỏi như thế.”

      Vân Hi cả giận, bắt chuyện cũng cần dùng lý do hoang đường như vậy. Nhìn tuổi lão giả , phu nhân hẳn cũng còn trẻ. Giờ đây lại dung mạo của mình tương tự phu nhân, vừa nghe lời hiểu dụng ý.

      Nhưng ra lần này Vân Hi đa tâm, hai người kia hề có ác ý.

      biết vì sao bị cuốn vào trận đánh nhau đường, mục tiêu hướng thẳng vào Vân Hi. Hẳn là vị thiếu niên hư hỏng nào đó thấy Vân Hi xinh đẹp, cố ý khơi mào tranh chấp, muốn thừa dịp loạn mà cướp người. Võ công của Vân Hi dù yếu nhưng phải dễ chọc, người khác đụng đến kiếm pháp của Nga Mi cũng thể chiếm được lợi thế. Tuy nhiên công lực của nàng còn thấp, hơn nữa thân thể nữ tử yếu ớt, chốc lát chống đỡ nổi, mắt thấy bị đánh bại.

      Kim quang chợt lóe lên, lão giả giúp Vân Hi chắn lại đám người, chưa hết thời gian chén trà , tất cả chật vật chạy trốn. Vân Hi nhìn kĩ, thấy tay lão giả cầm cái roi.

      Chống kiếm, miễn cưỡng đứng thẳng, Vân Hi mở miệng tạ ơn người nọ. Chợt phát hai người đều mang thần sắc cổ quái nhìn ngực của mình, nàng cúi đầu nhìn xuống, ra bạch ngọc phù dung đeo cổ từ khi ra đời lộ ra ngoài y phục.

      “Đây là…” Thanh niên nam tử sắc mặt kinh nghi.

      Vân Hi đáp: “Di vật của tiên mẫu.” Thấy ánh mắt hai người kì quái, võ công của mình lại tốt, cần mau mau chạy về Nga Mi. Vì thế vội càng hướng hai người cảm tạ, thi triển khinh công tuyệt trần mà . lường trước được võ công Vân Hi mạnh, nhưng khinh công hề kém, lúc hai người hoàn hồn kịp đuổi theo.

      “Cha..” Thanh niên vừa mừng vừa sợ.

      “Kiếm pháp Nga Mi.” Lão giả ngắt lời, thanh run nhè , ánh mắt trở nên lưu luyến.

      Xung quanh sớm có người nhận ra lão giả, cung kính chắp lễ: “Có phải là Hán Dương Kỷ lão hùng?”

      Lão giả trả lễ, : “Đúng là lão phu.”

      “Chúng ta lập tức Nga Mi.” Thanh niên xong, nhảy lên ngựa, lại bị phụ thân rút roi cuốn lấy chân ngựa, thể chuyển động. Nam tử khẩn trương: “Cha, muội muội nàng…”

      “Kệ nàng .” Muốn nhận thức cũng vội vàng, huống hồ hai người còn có chuyện quan trọng, thể chậm trễ. Nếu biết hơn mười năm nay nàng ở Nga Mi, tất nhiên liền viết phong thư cho Diệt Tuyệt sư thái, sau đó đưa nàng về nhà cũng muộn.

      Vân Hi chạy nhanh hơn mười dặm, cảm thấy đoán ra ba phần. Nhưng nàng quen sống mình, nếu tự nhiên thêm rất nhiều người nhà thích ứng. Vì thế vội vàng tìm chiếc thuyền, bảo nhà đò lập tức Tứ Xuyên hướng tây. Nhớ đến khi có Ân Lê Đình làm bạn, giờ đây trở về lẻ loi mình, khỏi cảm thấy thê lương. Nhưng Trương Tam Phong ràng phát ra điều gì đó, tất nhiên thể phái đệ tử đưa tiễn. Tình cảnh lần này, Vân Hi cũng cho là tự làm tự chịu.

      Mà Ân Lê Đình, trong lòng mang nặng hai tầng lo lắng Trương Thúy Sơn cùng Vân Hi, theo hai vị huynh trưởng xuống Giang Nam.



      [1] Lẽ trời.

      [2] Sắc trời tối, ánh sáng tàn.

      [3] Cách kính trọng của ‘vợ’.

    5. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Biên tập: Candy

      *

      [4] Giai nhân mộng phù cừ hương

      Vân Hi đường hướng tây cũng đụng thêm phiền toái gì, ai ngờ vừa về gặp Diệt Tuyệt sư thái, phiền toái liền dồn dập đổ xuống. Đầu tiên là báo cáo quá trình chữa bệnh cho Du Đại Nham, sau kể lại thái độ đối đãi của phái Võ dưới với đại phu kiêm đệ tử phái Nga Mi là nàng. Cuối cùng, Diệt Tuyệt sư thái cười nhạt trước chuyện Vân Hi người kiếm mà thể tự bảo vệ mình, quay sang chỉ thị cho Đinh Mẫn Quân bên cạnh: “Từ hôm nay trở , ngươi phụ trách Vân Hi, luyện võ thể có nửa điểm lơi lỏng.”

      Đinh Mẫn Quân vô cùng sảng khoái, lập tức kéo Vân Hi luôn, hết sức ‘chỉ bảo’ võ nghệ cho sư muội, để người khác bắt nạt lần nữa. Vân Hi biết Đinh Mẫn Quân có ý gì tốt, nhưng cũng mặc nàng lôi kéo, cảm thấy huấn luyện ma quỷ thời gian cũng chẳng phải chuyện xấu, có thể sửa đổi tính tình lười nhác của mình.

      Sau khi hai người lui ra, trong mắt Diệt Tuyệt sư thái lóe lên tinh quang, gọi: “Tĩnh Huyền, Tĩnh Hư.”

      “Có đệ tử.” Hai nữ ni đồng thanh trả lời.

      “Hai ngươi lập tức đến Lâm An, tra tìm tung tích của Kim Mao sư vương Tạ Tốn.”

      Bàn tay cầm Ỷ Thiên kiếm nắm chặt, tính tình cổ quái nay lại thêm ba phần lãnh.

      “Đệ tử nhận lệnh.”

      Bị hành hạ ngày, dù Vân Hi có kiên trì đến đâu cũng chịu nổi mà gục xuống. Đinh Mẫn Quân mang theo tâm tình vui vẻ, quăng lại câu ‘Ngày mai tiếp tục’ rồi rời . Vân Hi lê bước về phòng, vùi xuống nước ấm gột sạch thân mỏi mệt.

      … Hơi nước Giang Nam quấn quanh cầu cong liễu khói, tựa như về tới cố hương kiếp trước. Khoảng giữa tháng ba tháng tư, cây liễu lá mảnh rủ dài theo thân, lầu gác phương xa chìm trong ảo ảnh, hẳn là thời tiết khiến người ta dễ rung động nhất trong năm, tịch mịch chút huyên náo.

      Sương khói lượn lờ, thuyền khua mái chèo, thời gian lưu chuyển tới Giang Nam tại. Hoa sen trong tiếng đàn du dương, thiếu niên lướt nước bay tới, ngại ngùng khẽ cười, hòa nhã trong sáng. Ngón tay thiếu nữ ấn dây đàn, mắt đẹp linh động, uyển chuyển cười chiết hoa đem tặng, tâm ý rất ràng.

      … Tóc đen búi cao, màn trướng mê man, mắt đắm phù dung, uống chén rượu giao thương, hoan hỉ cùng gối đầu. Trâm tóc ngân phượng lấp lánh như sao trời, thiếu niên cầm bút than tỉ mỉ vẽ lông mày, thiếu nữ ngưng mắt, miệng khẽ ngâm điệu hát cổ, ngoài cửa sổ chim oanh réo rắt tô điểm cảnh xuân.

      Màn đỏ cuốn, mây chiều tan, hai người cùng cưỡi ngựa, say sưa vô chừng lưu lạc thiên nhai.

      … Kiếm quang lẫm lẫm, tuyết bắc tung bay, song kiếm sắc bén chống địch, tiếng cười rọi ánh tà dương. Lê hoa rực rỡ tràn ra khắp nơi như ngàn cây cùng thả, chưởng phong thoát ra từ tay áo cũng nguyện kề vai thi triển, đôi người đôi cánh theo gió bay , thề sống chết rời…

      “Sư tỷ!”

      Vân Hi mở to hai mắt, mông lung ứa lệ.

      “Nước lạnh hết cả rồi, nếu mệt mỏi quá liền cho sư phụ tiếng ! Tỷ cũng biết Đinh sư tỷ… Đinh…”

      Bối Cẩm Nghi nhìn sang Vân Hi lại lần nữa nghiêng đầu mê man, cảm thấy đau lòng, với tay nhấc sư tỷ dậy, lau người mặc áo trong cho nàng, nhàng đặt nàng giường ngủ yên rồi dọn dẹp phòng ngủ ướt sũng.

      đỉnh Quang Minh, sát thanh gợi lên huyết quang đầy trời, thân hình nam tử lảo đảo, ướt lệ rút ra trường kiếm như ngọc, kiếm chưởng quấn quýt tựa chí tử phương hưu, trong mắt nam tử tràn đầy tĩnh mịch tuyệt vọng, chỉ mong lần mộng hồng trần…

      “Sư tỷ?” Bối Cẩm Nghi trở lại phòng, phát Vân Hi trong mộng thống khổ, cực kỳ kinh ngạc.

      … Núi Võ minh nguyệt thê lãnh, tùng bách sâm nhiên, nam tử áo xanh ôm trường kiếm mắt nén lệ quang, lão nhân râu dài bạc trắng phía sau thấp giọng trấn an, thở dài, kiếm chiêu tuyệt tình hai bên cùng chết như vậy giống như thọ cùng thiên địa.

      Bối Cẩm Nghi nhìn Vân Hi mồ hôi đầm đìa, khỏi cảm thấy lo lắng. Nếu từ ở cùng phòng với Vân Hi, biết nàng tâm tính thuần thiện cá tính thanh lãnh, lúc này hẳn cho rằng nàng làm gì đó day dứt với lương tâm, vậy nên trong mộng cũng thể trốn thoát.

      “Sư tỷ à…” Bối Cẩm Nghi giọng , “Lần này tỷ trở về tựa như thay đổi thành người khác, rốt cuộc xảy ra chuyện gì…”

      … Thiếu niên áo trắng mang trường kiếm cưỡi trăng mà đến, mi mục nhu hòa, tinh thuần lạc bụi trần; chỉ oán hồng trần si triền, tình ái khuynh tâm, đau khổ lưu luyến cả cuộc đời. Thân ảnh thiếu nữ phiêu diêu theo gió cuốn xa, giọng mềm mỏng lo lắng lan truyền trong trung: “Lê —— Đình ——“

      Hoa sen quấn nước trong, hương thơm ngát đầy trời, bàn tay trắng nõn nâng sen ngỡ như tiên nhân hạ phàm, trong mắt lại si mê vương vấn duyên trần tam thế…

      Bối Cẩm Nghi tắt hết đèn đuốc, nằm xuống chiếc giường khác trong phòng.

      Mộng mộng , mộng mộng , thanh lệ quay cuồng dính ướt gối, phù dung trước ngực tỏa ra ánh sáng lãnh liệt như đao kiếm ba thước, lần này qua lần khác đâm vào lòng người, lúc nào lên sắc ấm áp.

      Đến bình minh, cuối cùng Vân Hi cũng bừng tỉnh, khỏi cuốn chăn quanh mình, nghẹn ngào thất thanh.

      Vô duyên vô cớ sao lại có giấc mộng kỳ quái này? Tất nhiên là thâm tâm vô cùng tưởng niệm. Vân Hi chợt sáng tỏ: Tương tư như vậy cũng chỉ có thể rơi vào kết cục bi thảm, người chàng khổ tâm lưu luyến si mê chính là Kỷ Hiểu Phù mà mình chưa từng gặp mà… Nhưng vì sao, vì sao lại bất tri bất giác đặt chàng vào lòng? Vì sao biết nên vẫn thể từ bỏ? Vì sao…

      Nếu như thế, chuyện nàng có thể làm cũng chỉ là nghịch chuyển kết cục, giúp chàng phải chịu đựng day dứt thống khổ kia. Nhìn chàng hạnh phúc mình cũng vui vẻ thôi… Chẳng qua, chẳng qua vẫn có chút cam lòng…

      Tinh mơ hôm sau, Diệt Tuyệt sư thái vừa dậy sớm luyện công nhận được phong thư của Hán Dương Kỷ Viễn Sơn, thư cung kính viết: “Nga Mi chưởng môn thân mở”.

      Từ bao giờ phái Nga Mi ta có liên hệ với Kỷ lão hùng thành danh lâu vậy?

      Diệt Tuyệt sư thái thuận tay trả về, nào ngờ người truyền tin đau khổ cầu xin, rằng nếu ngay cả niêm phong mà sư thái cũng mở e rằng mình khó thoát khỏi tội vạ. Đinh Mẫn Quân lúc này tranh thủ đến lãnh giáo võ công của sư phụ, cảm thấy tò mò, liền khoa môi múa mép, ca ngợi thanh danh của chưởng môn Nga Mi, hỏi xem kẻ nào dám cả gan vuốt râu hùm? Duyệt Tuyệt sư thái vốn tự đại, cảm thấy lời của Đinh Mẫn Quân rất hợp ý mình bèn thống khoái mở thư.

      Ai ngờ mới đọc được nửa, Diệt Tuyệt sư thái gấp thư lại, đưa cho Đinh Mẫn Quân: “, đưa cho Vân Hi.”

      Đinh Mẫn Quân lập tức đáp ứng, nhưng đến chỗ người liền nhìn lén. xem thôi, vừa thấy tức giận, nghĩ đến bản thân ngay cả cha mẹ cũng biết là ai, Vân Hi kia lại đường đường chính chính là hậu nhân của danh môn, ngộ tính hơn người, tất nhiên ván đóng thuyền chờ nhậm chức chưởng môn Nga Mi. Nghiến răng nghiến lợi, nghĩ ra kế, xé tan thư thành mảnh ném xuống sơn cốc, tay tìm Vân Hi.

      Vân Hi luyện công đến ướt đẫm mồ hôi.

      “Sư muội nghỉ ngơi chút.” Đinh Mẫn Quân lộ vẻ tươi cười, “Cha ngươi đưa thư đến đây, hỏi ngươi có trở về hay ?”

      Vân Hi ngẩn ngơ chưa trả lời, Đinh Mẫn Quân giành trước: “Ngươi cũng biết, lớn gả chồng. Nhà của ngươi định ra hôn , gọi ngươi mau mau về nhà thành thân. Ngươi có hay ?”

      Vân Hi mở miệng, vốn định quyết tâm đáp ứng luôn, chặt đứt tồn tại ‘vướng bận nên xuất ’ của bản thân. Nhưng nghĩ lại, dù sao mình còn phải ngăn cản Kỷ Hiểu Phù gặp Dương Tiêu, việc này thể qua loa nửa phần. Nghĩ đến Kỷ Hiểu Phù, nàng liền nhớ tới Ân Lê Đình, thoáng chốc trong lòng đau xót.

      Đinh Mẫn Quân thấy thần sắc của Vân Hi bất thường, vội mở miệng : “Cũng phải thôi, hôn nhân đại há có thể là trò đùa. Cứ tự định ra thân như thế, bắt ngươi gả cho người chưa từng gặp mặt, chẳng lẽ muốn ngươi lầm lỡ cả đời sao? Nếu ngươi muốn, ta thay ngươi từ chối.”

      Sắc mặt vốn tái nhợt của Vân Hi nay lại khó coi vạn phần, khó khăn mở miệng: “Vậy nhờ sư tỷ rồi.” Nghĩ đến tính cách của Đinh Mẫn Quân, đuổi người đến đưa tin hẳn khó, nhưng hiểu vì sao nàng lại tương trợ mình. Tóm lại, coi như mình nợ nàng ta nhân tình vậy. Về phần phụ thân… nàng thở dài, tại nam tôn nữ ti, có con trai, vậy có nữ nhi này hay cũng chẳng vấn đề gì phải ?

      Đinh Mẫn Quân vừa nghe được lời đáp liền rời . Kỳ thực trong thư có nửa chữ đề cập đến việc hứa hôn, Kỷ Viễn Sơn thậm chí chưa bao giờ gặp Ân Lê Đình, tất cả đều do Đinh Mẫn Quân bịa đặt vô căn cứ chỉ vì thỏa mãn lòng ghen tị ti tiện.

      Đứng thẳng trước mặt Diệt Tuyệt sư thái, Đinh Mẫn Quân kính cẩn lễ phép : “Sư phụ, Vân Hi sư muội đọc thư.”

      “Sao? Nàng như thế nào?”

      “Sư muội nhờ nhắn lại câu: Tiểu nữ độc thân lâu, dám quầy rầy Kỷ lão hùng, chuyện này tốt nhất nên quên ; đường về Hán Dương, chút lưu luyến, mong được thứ tội.”

      sau, Kỷ lão hùng nghe được lời này liền rơi lệ ngừng, thầm nghĩ, thôi thôi, mình bỏ nàng hơn mười năm chẳng quan tâm, bây giờ tùy tiện muốn nhận nữ nhi, người tâm cao khí ngạo nhất định từ chối. ngờ nữ nhi chỉ có bộ dáng giống mẫu thân, ngay cả tính tình cũng chẳng khác là bao…

      “Hiểu Phù khỏi quá đáng.” Trưởng tử họ Kỷ nhíu mi hừ lạnh.

      “Vừa rồi ngươi nghe thấy, trả lời là ‘Vân Hi’ sao?” Kỷ lão hùng cảm thấy sáng tỏ, “Xem ra, nàng cũng muốn nhận họ ‘Kỷ’… Nghe tính tình của Diệt Tuyệt sư thái quái gở kỳ quặc, Phù nhi theo nàng nhiều năm như vậy, nhất định cũng nhiễm ít tật xấu. Thừa Phong à, mấy ngày sau ngươi tự mình gặp muội muội thôi.”

      Kỷ Thừa Phong đáp ứng rồi, nhưng trong lòng vẫn thoải mái.

      Bên này thoải mái, bên kia cũng tốt gì hơn. Sau khi từ chối hảo ý của thân sinh phụ thân, Vân Hi lập tức hối hận, cảm thấy tự tiện hứa hôn là tệ nạn của thời đại này, thể đổ hết hậu quả cho lão nhân gánh vác được. Nhưng ngoại trừ lần trước gặp qua lần, tới giờ vẫn chưa liên hệ lại, ngay cả tên họ nơi ở mình cũng biết, đành lòng hổ thẹn bất lực.

      Về phần Kỷ Thừa Phong, vốn mang lòng bất mãn với hành vi của Vân Hi, lên Nga Mi gặp mặt qua loa rồi về. Vân Hi thấy ca ca đề cập đến việc hứa hôn, nghĩ rằng hủy bỏ, càng cảm thấy hổ thẹn. Kỷ Thừa Phong thường xuyên qua lại, nhìn ra nội tình có điều bất thường, nhưng chuyện Vân Hi muốn về nhà là , vì thế mỗi khi cha con họ Kỷ rảnh rỗi liền lên núi Nga Mi, lấy việc này giảm bớt áy náy cùng tưởng niệm với nàng.

      Kỷ lão hùng vẫn giữ ý niệm Vân Hi muốn về nhà, cũng muốn theo họ ‘Kỷ’, hơn nữa mắt thấy Vân Hi luyện công vất vả, mỗi lần lên thăm thể chuyện lâu dài, cho nên ngay cả tên họ của mình và nhi tử cũng chỉ sơ qua. Lúc ấy Vân Hi lòng đầy tâm , Kỷ lão hùng bên cạnh năng ậm ờ, vì thế thời khắc quan trọng nhất cứ trôi qua mơ hồ như vậy, vô duyên vô cớ khiến cho Vân Hi thống khổ vài năm. Chuyện này sau, tạm thời đề cập tới.

      Đinh Mẫn Quân là người biết nhất tâm tình vui của Vân Hi. Lúc đầu còn sợ tình bại lộ, nhưng sau năm, ngoại trừ công lực tiến bộ rất nhanh của Vân Hi, hề thấy nàng tỏ vẻ phẫn nộ với mình, ngược lại thi thoảng còn giúp mình tay. Nghĩ rằng đâm lao phải theo lao, dù sao cũng coi như dàn xếp được chuyện tốt.

      Diệt Tuyệt sư thái ở bên cạnh xem hết biểu của mọi người, tất nhiên trong lòng dần dần sáng tỏ. Nhưng bà thấy Vân Hi tiến bộ thần tốc, công lực tương đương với mình, tiền đồ nhất định thể đo đếm, nếu nhậm chức chưởng môn đáng tiếc, bởi vậy muốn hết thảy mà buông tha Vân Hi. Những năm gần đây nhân tài phái Nga Mi thưa thớt, bồi dưỡng ra Vân Hi cực kỳ gian nan, nếu Vân Hi rồi, bà biết tới đâu tìm người kế vị thứ hai làm chưởng môn đây?

      Rốt cuộc, Vân Hi sống dưới thân phận của Kỷ Hiểu Phù hơn mười lăm năm, lại thêm bốn năm nữa, vẫn tự biết.

      *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :