1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn - Mặc Giản Không Đường (92C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      MÃ VĂN TÀI NGƯƠI ĐÁNG ĐÁNH ĐÒN
      [​IMG]

      Tác giả: Mặc Giản Đường
      Edit và beta: Tiểu Ngọc ( từ chương 1-> 35)
      Edit: Vân Tích (còn lại)
      Số chương: 92 + 2pn
      Thể loại: đồng nhân Lương Chúc, xuyên , oan gia hoan hỉ.

      Nguồn: http://donjuaninlove94.wordpress.com/
      Văn án

      Đông Tấn trong năm, khoa trương lại giả tạo tuồng, tiểu nữ tử lầm nhập lương chúc.
      Nữ phẫn nam trang tiến thư viện, nhưng cầu hỗn ba năm bình an.
      Chính là ai có thể cho ta, vì sao cùng ta cùng phòng đồng tháp, thế nhưng là Mã Văn Tài?

      Nội dung nhãn: hào môn thế gia xuyên qua thời vui mừng oan gia cường thủ hào đoạt
      Nhân vật chính: Diệp Hoa Đường, Mã Văn Tài ┃ phối hợp diễn: Lương Sơn Bá ┃ cái khác: Chúc Đài chờ
      Last edited by a moderator: 20/8/14
      bupbekotinhyeu_cttbornthisway011091 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 36: Cùng giường (phần 2)
      EDIT: VÂN TÍCH
      NGUỒN: http://donjuaninlove94.wordpress.com/


      Ôm…Ôm ta trở về

      Ta bị từ này làm hỗn loạn, vội vã hướng Lương Sơn Bá để xác nhận lại, cũng tính toán khi trở về tìm Mã Văn Tài tính sổ. Lương Sơn Bá thấy thái độ của ta ổn, liền bắt đầu quanh co, còn có lẽ là nhìn lầm rồi, hình như là cõng trở về

      == Này, loại chuyện này cũng có thể dùng từ “Giống như” sao? Ngươi đừng có lấy lệ a!


      “Là cõng, là cõng trở về !” Lương Sơn Bá cuống quít ngăn lại ta, cố sức giải thích, “Diệp huynh ngươi đừng nóng giận, là ta nhìn lầm rồi, kỳ thực ta chính là muốn , Văn Tài huynh đối với ngươi cũng tệ, Diệp huynh ngươi cũng đừng luôn luôn cãi nhau với . Mọi người dù sao vẫn là ở chung chỗ, vì sao thể sống tốt? Giống như ta và Đài vậy.”



      Ngươi cùng Chúc Đài là trường hợp đặc biệt được ? Ngươi là người thành , Chúc Đài tuy là có tính cáu kỉnh đại tiểu thư, nhưng cũng là người hiểu ý, ở chung cũng phải quá khó, huống hồ là Chúc Đài kia thích ngươi, làm sao nỡ khiến ngươi khó xử? Nhưng mà cái tên Mã Văn Tài kia, cả ngày kì quái, động chút là cáu giận, muốn ta phải thế nào tốt đẹp sống chung với ?



      “Ai nha, Diệp huynh!” Lương Sơn Bá thở dài, liên tiếp vỗ vai ta, thoạt nhìn còn muốn khuyên ta, sau lại vẫn là tiếp, ngược lại , “Đúng rồi Diệp huynh, ta còn chưa kịp hỏi ngươi, nhiều ngày xuống núi, kết quả thế nào?”



      “Gì? Chúc Đài cho ngươi sao? Chúng ta đều là cùng nhau xuống núi.” Ta có chút kinh ngạc. Lương Sơn Bá lắc đầu, cười : “ Đài là Đài, ngươi là ngươi. Đài tính tình yếu ớt, có đôi khi thích nháo thích cáu kỉnh, Văn Tài huynh lại kiệt ngạo bất tuân, mắt cao hơn đầu, ngươi ở giữa bọn họ, những ngày qua hẳn rất vất vả rồi?”



      thể tin được, thế mà Lương Sơn Bá cũng biết tính cách của Chúc Đài. Chỉ là nhiều ngày qua rồi, chung cũng đến mức quá vất vả, chính là chuyện của Mã Văn Tài khiến ta có chút ngoài ý muốn. Nếu phải là vì lại bắt đầu lấy chuyện ngủ cùng giường ra với ta, ta cũng vốn là muốn cùng êm đẹp ở chung, lại tiếp, buổi sáng hôm nay, lúc ngủ ta có vô ý đánh quyền, hẳn là bây giờ cái tên kia lại giận ta.



      Tùy tiện trả lời Lương Sơn Bá chút chuyện về việc mất đồ cùng gặp đại thúc bán trà, lại kể cả chuyện thời điểm gặp vườn hoa đào nở rộ, Lương Sơn Bá Chúc Đài cũng có đem cành hoa đào kia đưa cho , còn thêm là hoa đào kia rất đẹp mắt, nếu như có thể ở trong thư viện trồng ít tốt rồi. Ta nhớ hoa đào hẳn là thuộc loại cây có thể chiết cành mà đem gieo trồng. Lương Sơn Bá nghe xong cao hứng, tỏ vẻ muốn về tìm Chúc Đài, hỏi Đài chút ý tưởng, thoạt nhìn còn giống như muốn trồng hoa đào khắp sau núi. Người này để tâm ở việc học cùng tạp dịch rất nhiều, thế nhưng còn có thể nhàn rỗi như vậy, cũng đáng để hâm mộ.

      “Diệp huynh, ta còn muốn đa tạ ngươi giúp chúng ta tìm được dòng suối kia.” Lương Sơn Bá lại nhắc tới chuyện nước suối, xem ra phiền toái của được giải quyết. “Ta với Hiệu trưởng, lần này công lao của ngươi cũng có phần. Đúng rồi, ta nghe thấy Văn Tài huynh hình như luôn gọi ngươi là A Đường, cảm thấy rất thân thiết. Nếu Diệp huynh để ý, về sau Sơn Bá có thể xưng hô với ngươi như thế được chăng?”



      “Tốt lắm. Ta đây về sau cũng gọi ngươi Sơn Bá.” Ta đối với Lương Sơn Bá có chút gì phòng vệ, liền sảng khoái đáp ứng. Kỳ thực người đại xưng hô với nhau chính là trực tiếp kêu tên thôi, nào có nhiều quy củ như thời cổ đại? Dù sao đối với ta, các ngươi thích kêu thế nào liền kêu như vậy .

      Đến phòng ăn ăn cơm, hôm nay có khóa sớm, theo thường lệ bắt đầu từ Trần phu tử giảng bài. Lại tiếp, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, ta cũng có gặp Vương Huy Chi, hôm nay đến giảng đường cũng thấy đâu. Ta thừa dịp Trần phu tử giảng bài liền than khát nước, lúc ra ngoài uống nước liền lặng lẽ quay đầu hỏi Tuân Cự Bá đứng phía sau: “Ai, Cự Bá Cự Bá, ngươi xem Huy Chi huynh thế nào mà hôm nay có tới? phải là dạy lớp thư pháp sao?”

      “Đến dạy cái gì chứ, sớm rồi.” Tuân Cự Bá , nhìn ra ngoài phòng liếc nhìn cái để thăm dò, rồi dùng sách vở che mặt, cố ý dùng thanh sầu não , “Ngay lúc học trò Diệp Hoa Đường xuống núi, vài canh giờ sau, chỉ thấy Vương Huy Chi Vương tiên sinh buồn bã rời khỏi phòng, hai tay chắp sau lưng, nhìn bầu trời thở dài: ‘Giai nhân , tiểu sinh ở lại nơi này còn ý nghĩa gì?’. xong những lời này, Huy Chi huynh liền vung tay áo dài, nhanh chóng rời khỏi thư viện. “



      “Giai, giai nhân là ai?” Trong buổi sáng hôm nay, ta lần nữa lại bị hỗn loạn. Tuân Cự Bá cười bỡn cợt, : “Này giai nhân, đương nhiên là chỉ Diệp huynh ngươi !”



      bậy, bộ dạng ta tuyệt đối khó coi!” Chúc Đài là giai nhân còn sai, thế nào lại liên quan đến ta? Ta cảm thấy bộ dạng này của ta còn thực hung hãn.

      phải đâu, ai A Đường nhìn khó coi ?” Lương Sơn Bá mở miệng chuyện, bởi vì hôm nay Chúc Đài có tới, cùng Tuân Cự Bá liền ngồi cùng nhau, giờ phút này nghe đoạn đối thoại của chúng ta, liền góp thêm câu, “Cái kia, Diệp công tử của chúng ta chính là công tử thanh tú, tuấn dật phi phàm, là giai nhân, cũng là đúng thôi, ha ha!”



      xong cùng Tuân Cự Bá đều nở nụ cười, sau đó còn khoa trương rằng ta hôm nay thoạt nhìn đặc biệt trong sáng tuấn tú, là tóc chải vuốt so trước nhìn chỉnh tề đẹp mắt hơn nhiều. Ta đoán ra cái này là vì Mộc Cận giúp ta chải tóc, mặc dù có chút muốn thừa nhận là bản thân búi tóc loạn cào cào, nhưng là nghe bọn khích lệ, vẫn là cảm thấy cao hứng, định tỏ ra khiêm tốn, khen bọn họ hôm nay cũng là rất có tinh thần, lại nghe thấy Mã Văn Tài hừ lạnh tiếng, gạt rơi sách vở.



      Hự, chẳng lẽ là ca tụng khiến mất hứng ? Ta đây biết sai liền sửa, nhanh chóng thêm vào, : “ ra Văn Tài huynh cũng là phi thường thanh nhã tuấn khí.”



      Mã Văn Tài động tác đột nhiên dừng chút, nhanh chóng quay đầu chỗ khác, nửa ngày sau mới câu: “Đừng có bừa, chăm chú nghe giảng bài .” Ta mơ hồ nhìn thấy tai hơi hơi ửng đỏ.



      Người này… là phải là thẹn thùng chứ…



      đợi ta nhìn kỹ, Trần phu tử từ ngoài bước vào, bên cạnh còn có môt người mặc cẩm phục, thân thể đẫy đà, chung là, rất có dáng dấp quan to. Người này đầu quấn khăn màu ngọc, người cẩm bào rực rỡ, mặt trát phấn trắng dầy, môi tô son, tay cầm thanh quạt xếp, nghênh ngang vào giảng đường. ngẩng đầu nhìn quanh giảng đường vòng, lỗ mũi hừ tiếng đầy khinh thường.



      “Vương đại nhân, mời.” Trần phu tử động tác ngại ngùng khom người với vị nam tử kì quái kia, nhường lên trước, rồi mới theo sau, thanh thanh yết hầu, hướng tới học sinh ngồi dưới lớn tiếng :

      “Các bạn học sinh, tin rằng đại bộ phận mọi người đều biết đến tục danh của vị đại nhân này, chỉ có số ít xuống núi làm việc mới biết, nên ta giới thiệu lại chút. Vị này, chính là người được triều đình phái xuống để kiểm tra đánh giá khách quan, Vương Trác Nhiên Vương đại nhân, hôm nay tới đây, là muốn riêng câu, sắp tới có kiểm tra đánh giá.”



      Vương đại nhân hơi hơi mở to mắt, phấn mặt liền rớt xuống lớp dầy. dùng khóe mắt nhìn bên trong giảng đường, bỗng nhiên nói:

      nhiều ngày ở trong thư viện, ta quan sát được ít việc, cũng nhìn thấy ít người trong ngoài bất nhất, có vẻ dối trá! Hừ, đừng tưởng rằng có thể giấu giếm trước mắt của bản đại nhân!”. xong, ánh mắt liền hung hăng đảo qua ta, lỗ mũi hừ cỗ khí, uốn éo uốn éo ra. Trần phu tử cũng hừ tiếng, theo sau mông Vương đại nhân, ta bị liếc mắt có chút hiểu gì, hơn nửa ngày mới ý thức được phải là trừng ta, mà là trừng Lương Sơn Bá ngồi phía sau ta.

      Hự, những ngày kia rốt cuộc xảy ra cái gì? Vì sao Vương Trác Nhiên lại thích Lương Sơn Bá? Ta có nghe Tuân Cự Bá mấy ngày nay Lương Sơn Bá đều hầu hạ vị Vương đại nhân kia, từ múc nước tắm rửa, thu dọn phòng, còn tặng cả hộp son bột nước chất lượng tốt nhất, lúc đầu Vương Trác Nhiên cũng đối tốt với Lương Sơn Bá, nhưng sau đó biết tại sao, đột nhiên lại chuyển biến trăm tám mươi độ, bắt đầu khắp nơi gây khó dễ.



      Ta mơ hồ cảm thấy, hình như là Trần phu tử ở phía sau xấu gì đó. Trước giờ Trần phu tử luôn đối với Lương Sơn Bá ấn tượng tốt lắm, lúc nào cũng muốn mượn cơ hội giở trò xấu sau lưng. Ngược lại, Mã Văn Tài tuy rằng có quan hệ hữu hảo với Lương Sơn Bá Chúc Đài, nhưng cũng chơi xấu, mọi chuyện giữa họ chung vẫn bình an vô .

      Sau đó mấy ngày, trong thư viện cũng có phát sinh chuyện gì đặc biệt. Mộc Cận ở phòng bên nghỉ ngơi hai ngày, sau đó liền vội vội vàng vàng quay trở lại Thái Nguyên. ra, nàng vốn muốn ta viết hồi , nhưng nếu là để Diệp gia bên kia nhìn thấy bút tích của ta, cơ bản là muốn ngốc ở trường này cũng được nữa. Cho nên ta chỉ để cho tiểu nương này mang theo lời nhắn cùng tín vật trở về, còn dặn dò nàng cần vội vã, đường an toàn mới là quan trọng.

      Bất quá đến an toàn, trừ bỏ Mộc Cận ở bên ngoài, trong thư viện còn có người, tình cảnh tại… Tựa hồ cũng quá an toàn.



      Người kia chính là Mã Văn Tài.



      Mà đầu sỏ khiến cho lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, vừa đúng lại chính là tại hạ.



      Việc này muốn phải kể từ ngày trước, từ thời điểm ta cùng chung giường. Tối hôm đó, Mã Văn Tài bị lời của Mộc Cận làm cho tức giận, liền đem trường kỉ trong phòng bỏ , bắt ta cùng ngủ chung. Sau đó ta chạy tới ngủ nhờ trường kỉ trong phòng Lương Sơn Bá, nửa đêm bị mang trở lại, sau đó,…kết quả chính là, buổi sáng ta tỉnh lại, Mã Văn Tài bị trúng quyền của ta.

      Ngày hôm sau, trường kỉ lại bị Mã Thống vào lúc nghỉ ngơi vô tình làm hỏng, hại ta thể miễn cưỡng ngủ lại giường đêm, ngày thứ hai buổi sáng sau khi tỉnh lại ta phát , Mã Văn Tài mặt lại có thêm con mắt tím bầm.



      Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Trong thư viện nhân bắt đầu nghị luận ồn ào. Lương Sơn Bá còn chạy riêng tới hỏi ta, rốt cuộc mấy ngày nay Mã Văn Tài làm gì ta.

      “A Đường, ngươi đừng bắt nạt Văn Tài huynh.” Lương Sơn Bá nghiêm trang với ta, “Văn Tài huynh phải là người xấu, ngươi đừng lúc nào cũng đánh .”

      Ta có đánh a… Chẳng qua là mấy ngày nay nằm mơ luôn may lại mơ đến võ quán cùng đại ca. Khóc a, mà, ta phải là cố ý …



      Vì thế buổi tối ngày thứ năm, trước lúc ngủ, ta rốt cục quyết định chuyện với Mã Văn Tài. Ta cảm thấy giữa chúng ta, cần thiết phải có điểm phòng hộ.

      “Ngươi lại muốn ép mình làm cái gì?” Mã Văn Tàu chú ý thấy ta bắt đầu xếp sách lên đầy giường, từng xấp từng xấp, khỏi nhíu mày hỏi. Ta nhìn vết thũng ứ máu mặt còn chưa tan, thực ngoan ngoãn cho , ta chuẩn bị ở giữa hai chúng ta dựng cái tường.

      “Đều là do tướng ngủ của ta tốt, hại Văn Tài huynh mấy hôm nay phải chịu ủy khuất”.

      Mã Văn Tài sờ sờ cái mũi, có chút buồn cười. Ta lại tiếp tục : “ ra, nếu có thể đem trường kỉ trở lại là tốt nhất, ta ngủ ở trường kỉ, Văn Tài huynh ngủ giường, như vậy cũng miễn cho mọi người phải chịu khổ.”



      được!” Mã Văn Tài hơi đem lời của ta phủ quyết. Ta buồn bực giọng thầm: “Nhưng mà lúc ta ngủ trường kỉ cũng có loạn đánh người…”

      “Ngươi chút nữa rơi xuống từ trường kỉ!” Mã Văn Tài giận dữ . Ta nghe qua liền sửng sốt, ta như thế nào nhớ ta từng từ trường kỉ rơi xuống?

      “Đó là bởi vì ngươi ngủ như lợn chết, làm gì cũng khiến ngươi tỉnh được!” Mã Văn Tài nổi giận.



      Hự, được rồi, kỳ thực tuy rằng phần lớn thời điểm ta tỉnh lại đều là nằm trường kỉ, nhưng cũng có hai lần là phát bản thân nằm lăn ở dưới giá sách…Tuy rằng ta cũng bản thân tại sao lại lăn tới nơi đó.

      “Hừ, thành ngủ giường , ta cũng hại ngươi, đừng có tùy tiện ép buộc mình.” Mã Văn Tài hừ tiếng, sau đó cởi ngoại bào ra, chui vào trong chăn, xoay người ra chỗ khác, quay lưng về phía ta. Ta buồn bực nhức đầu, lại tiếp tục ở giữa chúng ta xếp núi sách.

      Có lẽ, hẳn là chỉ cần thêm lớp bình phong, nửa đêm hẳn là đánh đến Văn Tài huynh ?
      bornthisway011091, piippthomap thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 37: Bị thương
      EDIT: VÂN TÍCH
      NGUỒN: http://donjuaninlove94.wordpress.com/


      Trong học viện, sách đều thống nhất bìa màu lam. Ta cẩn thận đem đống sách vở này đặt ở giữa hai người, nhưng lại cẩn thận để đè lên góc chăn của Mã Văn Tài. Tên kia quay đầu liếc ta cái, liền rút chăn ra, còn lùi vào bên trong chút, rồi lại tiếp tục xoay người, đưa lưng về phía ta.


      Người này…

      Ta lại thử dùng sách lần nữa chặn lại góc chăn của .

      Mã Văn Tài quay đầu lại, tay cố gắng kéo chăn ra.

      Ta cảm thấy đùa rất vui, liền đặt lên thêm quyển, chờ nhìn lại tiếp tục kéo. Kết quả là, Mã Văn Tài ngồi bật dậy, nắm chặt cái cổ tay mà ta còn chưa kịp rút lại, kéo mạnh về phía trước! Ta nhất thời phản ứng kịp, thân mình liền bị nghiêng về phía trước, lập tức làm đổ cả “tường” sách, cái đầu nặng nề đập vào ngực , cái mũi bị đập đến đau.

      AAAA, đau quá!

      muốn chết thành !” đỉnh đầu có thanh phẫn nộ quát.

      Ta có ý đồ muốn đem tay bịt mũi , kết quả phát thủ đoạn của bản thân bị Mã Văn Tài nắm . Mã Văn Tài hừ tiếng, buông lỏng tay ta, nhìn ta nhanh chóng đứng lên, lời nào. Ta xoa xoa cái mũi, phẫn nộ rụt người trở về, đem đầu giấu sau đống sách vở, lại tiếp tục công cuộc dựng tường sách. Mơ hồ cảm giác được Mã Văn Tài trừng ta lát, sau đó bĩu môi, tiếp tục nằm xuống ngủ.

      Ta lại dám tiếp tục trêu , sợ chọc vị đại gia này xù lông xụ mặt cho ta xem – được rồi, ra tại cũng xụ mặt rồi. Bản thân ta đành thành thành dựng cho xong bức tường này, sau đó nằm xuống ngủ. Cứ tưởng rằng lúc này hẳn là còn vấn đề gì nữa, kết quả là, sáng sớm ta đột nhiên bị trận nổ làm bừng tỉnh, khi mở to mắt ra nhìn, phát bức tường sách thấy.

      Ta cho là bản thân nhìn lầm rồi, kinh ngạc xoa xoa mắt, lại nhìn, vẫn là có. Cúi đầu xuống phía dưới nhìn, ta phát bức tường sách biết khi nào sụp, hơn nữa tất cả đều là hướng về phía bên kia của Mã Văn Tài, đem chôn toàn bộ người !

      Ta trợn tròn mắt.

      Mã Văn Tài nằm yên giường nhúc nhích. Ta đem tay chọc chọc , cũng có phản ứng gì.

      Hự, chẳng lẽ là ngủ say? Nhưng động tĩnh lớn như vậy, sao lại tỉnh a…

      Ta thử di chuyển mấy chồng sách, lại chọc chọc , vẫn bất động, chuyển qua vỗ vỗ, vẫn là bất động, cuối cùng ta bắt đầu lay bờ vai , vẫn là bất động.

      Ta nóng nảy, nhanh chóng đem sách vở người dời , sau đó ghé vào bên tai dùng sức kêu to: “Văn Tài huynh, tỉnh nha tỉnh nha, Văn Tài huynh!”

      Mã Văn Tài vẫn như trước, nhúc nhích, dù ta có làm thế nào cũng có phản ứng. Đúng lúc này, ta mới chú ý tới khóe miệng của dòng màu đỏ lặng lẽ chảy xuôi theo môi xuống dưới, nhàn nhạt mùi máu.

      Văn Tài huynh, Văn Tài huynh thế nhưng lại bị thương! Nhưng là, làm sao có thể? Ở trong thư viện lâu đến vậy, hầu hết các học sinh khác ít nhiều cũng từng bị thương, nhưng là ta chưa từng thấy bị thương bao giờ!

      Đương nhiên, trừ bỏ hai ngày trước bị ta đánh đến bầm tím.

      Chẳng lẽ là…Lúc này đây…Cũng là do ta sao…

      Là bởi vì ta chạm vào bức tường sách sao? Nhưng là sao có thể! Sách đâu có quá nặng, cũng phải là tảng đá hay chậu hoa để giá, có nện xuống, nhiều nhất cũng chỉ là đầu sưng phù thôi, làm sao có thể dẫn đến nội thương!

      Mặc cho ta ngàn vạn lần tin, nhưng thắng lí luận, Mã Văn Tài nằm ở đây, hôn mê bất tỉnh, khóe miệng lại còn chảy máu, cho nên đây phải là lúc để ta trốn tránh trách nhiệm. Phải nhanh chóng đưa y xá mới được!

      Ta vội vàng mặc áo ngoài vào, vén tay áo định đem Mã Văn Tài ôm lên, nhưng người này vóc dáng rất cao, lại cường tráng, hại ta cố gắng nửa ngày, cánh tay đều mỏi nhừ, cũng thể đem ôm lên được. Ta định cõng , thế nhưng người này hôn mê, cũng thể phối hợp với ta, cuối cùng ta cũng có biện pháp, đành chạy đến phòng hạ nhân gọi Mã Thống, nhờ hỗ trợ, cuối cùng mới thành công đem Mã Văn Tài đặt lưng ta, sau đó cố sức bước từng bước đến y xá bên kia. Mã Văn Tài rất cao, hơn nữa tuy nhìn có chút gầy, nhưng thực , ta nghĩ hình như ta thấp hơn nửa cái đầu.

      Mã Thống lúc đầu còn định chuyển công tử nhà lên lưng mình, , ngươi đem công tử nhà chúng ta làm rơi làm sao bây giờ? Sau cũng biết thế nào, lại đột nhiên ngậm miệng nữa. Bất quá, ta cũng có khả năng nhường cõng, đừng đùa? Mã Thống so với ta còn thấp hơn nửa cái đâu, để cõng chẳng khác nào là kéo chủ tử của , đợi đến lúc Mã Văn Tài tỉnh, còn đánh gãy chân ?

      ra, ta có điểm , Mã Văn Tài đối với thư đồng nhà mình thái độ như vậy, Mã Thống lại vẫn thành khẩn, toàn tâm toàn ý bán mạng cho , Mã Văn Tài ra rất may mắn, về sau có cơ hội, hẳn là nên nhắc nhở chút, để đối tốt với Mã Thống, đừng đánh Mã Thống nữa.

      Bất quá, đại khái là nghe ta.

      Mới cách y xá xa, ta may ở đường đụng phải Vương Lam Điền cùng Tần Kính Sinh. Hai người kia cũng giống như mới rời giường lâu, hình như muốn ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy Mã Văn Tài hôn mê lưng ta, đều bị dọa giật mình. Tần Kính Sinh bị Vương Lam Điền đá mông cước, dè dặt cẩn trọng chạy tới, khuôn mặt tươi cười, hỏi Văn Tài huynh đây là làm sao?

      Ta thấy Mã Văn Tài còn hôn mê, bất tỉnh nhân , liền lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, cho bọn họ tối qua ta cùng Mã Văn Tài, bởi vì bất đồng chuyện nên ta khỏi có chút nặng tay, đem đánh thành trọng thương. Ai, Văn Tài huynh là yếu ớt, ta mới chỉ đánh mấy quyền hôn mê rồi, thực ta đánh còn chưa đủ đâu, nắm tay vẫn còn chút ngứa ngáy, còn muốn tìm vài người để tấu quyền nha? Tần Kính Sinh nghe ta lời này, sợ tới mức vội vàng lui về sau vài bước, trở về lại với Vương Lam Điền, sau đó ánh mắt hai người nhìn ta từ đối địch trở thành có chút sợ hãi, vội vội vàng vàng tìm cớ trốn.

      Hừ, hù dọa bọn họ chút, cũng miễn cho về sau lại theo ta sinh . Cố sức cõng Mã Văn Tài đến cửa y xá, thời điểm lên bậc thang ta cảm thấy chân như muốn gãy rời, Mã Văn Tài lúc hôn mê còn ngừng nghiêng đầu lên bờ vai ta, hơi thở đều thổi vào lỗ tai, ta có nghiêng nghiêng đầu cũng thoát được, rơi vào đường cùng đành phải xem , cố thêm chút sức đem Mã Văn Tài mạch cõng vào y xá, đặt nằm giường, dựa vào bên cửa sổ màu trắng.

      Vương Lan ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Vương Huệ nương, thoạt nhìn hình như mới rời giường, mặt son mới tô nửa. Đột nhiên nhìn thấy ta cõng Mã Văn Tài đến, khỏi kinh ngạc mà hét lớn: “Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?”

      “Vương Huệ tiểu nương, Văn Tài huynh bị thương”. Ta mệt đứt hơi, suýt nữa trực tiếp nằm sấp lên người bệnh nhân, đành cố chạy nhanh vịn vào thành giường đứng cho vững, hướng về phía Vương Huệ , “Văn Tài huynh bị sách đè, thời điểm ta phát ra hôn mê bất tỉnh, ngươi mau xem bệnh cho .”

      “Đúng vậy, đúng vậy, Vương Huệ tiểu nương, ngươi mau xem bệnh cho công tử của chúng ta !” Mã Thống cũng ở bên tiếp. Vương Huệ liếc mắt nhìn chúng ta cái, uốn éo thắt lưng, chậm rì rì tới, hướng tới giường, bên hỏi: “Bị sách đè? Bị đè thế nào? Là ngươi ném?”

      “Này…Có thể coi là vậy .” Thực ra là do ta nửa đêm đem bức tường sách đạp sụp, mới khiến Mã Văn Tài bị đè lên, nhưng là lời này thực nên cho Vương Huệ.

      “Hừ, xứng đáng!” Vương Huệ hừ tiếng, cũng biết là Mã Văn Tài bị thương là xứng đáng, hay ta bị mệt là xứng đáng, bất quá ta đoán là cả hai đều có. Dù sao nàng từ trước đến giờ vẫn là có địch ý đối với ta và Mã Văn Tài, ngày hôm qua còn ta giúp đỡ Lương Sơn Bá làm việc là có hảo tâm, bị Vương Lan giáo huấn vài câu liền trừng mắt nhìn ta tiếng nào. Ta hiểu được bản thân khi nào chọc phải vị ôn thần này, bất quá nàng muốn thế nào thế , dù sao nàng cũng phải người xấu, cùng lắm thái độ hơi kém, chắc chắn có khả năng vào lúc kê đơn liền giở trò quỷ.

      Thời điểm khám bệnh cho Mã Văn Tài, Vương Huệ lại nhướn mày, kinh ngạc hỏi câu: “ là làm sao?”

      Cái này là hỏi ai đây? Ta biết nên mới phải tìm ngươi a. Mã Thống ở bên cạnh cũng xen mồm vào: “Công tử nhà ta rốt cuộc thế nào, vẫn còn chưa có tỉnh đâu? Vương Huệ tiểu nương, mau xem bệnh a.”

      “Ta, ta xem!” Vương Huệ cũng lo lắng đứng lên, trán ướt đầm mồ hôi, tìm tìm miệng vết thương, lại ngừng xem mạch, Mã Thống luôn đứng cạnh nàng cũng ngừng thúc giục. Ta cũng có chút sốt ruột, cầm lấy tay nàng, hỏi: “Vương Huệ tiểu nương, bệnh tình rốt cuộc làm sao, mau .”

      “Ta, ta biết!” Vương Huệ bị chúng ta làm cho hốt hoảng, lớn tiếng kêu lên, “ nhịp tim cùng mạch đập đều rất bình thường, người cũng có vết thương, ta cũng biết tại sao lại bất tỉnh. Ta nghĩ có thể tám phần là bị ngươi dùng sách đập vào, tổn thương đến đầu!”

      Sao, làm sao có thể…Ta bị lời này của nàng dọa sợ tới mức chân tay lạnh lẽo. Này, nếu Mã Văn Tài tỉnh lại, biến thành ngu ngốc, cha còn đem ta chẻ làm tám khối ! Mã Thống kêu rên, lại phen túm tay áo ta hét lớn: “Ngươi là tinh hại người, nếu công tử nhà ta xảy ra chuyện gì bất trắc, ta nhất định báo tin cho thái thú đại nhân, nhất định để yên cho Diệp gia các ngươi!”

      “Ta…Ta …” Ô ô, ta có cố ý mà…Ta gấp muốn chết, cố tình là Vương Huệ còn ở bên kia xoay thắt lưng, châm chọc : “Ai bảo ngươi vọng động đánh người, tại biết hậu quả rồi ? Mã công tử sao có thể so với người khác, ngươi đem đánh bị thương, phải tự chuốc khổ vào thân sao? tại, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện chuyện này truyền ra ngoài , trước hết cứ ở trong này cố gắng nỗ lực mà cứu chữa cho Mã công tử. Nghe , sắp tới, thái thú đại nhân còn muốn đến thư viện thăm con, đến lúc đó nếu nhìn thấy đứa con bảo bối của biến thành dạng này, ngươi liền thảm rồi!”

      Nhưng, nhưng là…Ta vừa rồi lấy việc này hù dọa Tần Kinh Sinh cùng Vương Lam Điền, chừng chuyện này giờ truyền ra ngoài rồi. Mã Thống gấp đến độ giơ chân, cái gì mà ngươi đừng có mơ tưởng giấu diếm chân tướng linh tinh. Tại cái thời điểm mà ta gấp đến độ đầu cũng sắp bốc thành hơi nước, chợt nghe Mã Văn Tài khàn khàn : “Mã Thống.”

      …Tỉnh rồi.

      == Ngươi nha, làm ta sợ muốn chết. Ta nhanh chóng chạy đến đầu giường xem, chỉ thấy Mã Văn Tài tay ôm đầu, chậm rì rì từ giường ngồi xuống, quay đầu nhìn chung quanh, lạnh lùng hỏi: “Đây là nơi nào?”

      là thực ngu dốt ? Nơi này là y xá a! Vương Huệ cũng tới, thử thăm dò hỏi có biết hay cộng bằng mấy, kết quả bị Mã Văn Tài trừng mắt nhìn cái, thở phì phì luôn. Ta thấy mạnh mẽ trừng người, chỉ biết thằng nhãi này đầu óc sao rồi, vốn định thở phào nhõm, nhưng Mã Văn Tài lại câu, đem ta đánh thẳng vào hầm băng.

      “Diệp Hoa Đường, ngày hôm qua, tay phải của ta hình như bị sách của ngươi đả thương.” xong liền kéo ống tay áo liền, cho ta xem cánh tay bầm tím mảng, lại nhìn đến khuôn mặt ta tràn đầy áy náy, tựa hồ vừa lòng, hỏi ta tính toán làm sao bây giờ?

      Làm sao bây giờ? Loại chuyện này…Ta rối rắm gãi gãi đầu, hỏi có muốn ta mua thuốc, loại tốt nhất rất nhanh khỏi. Mã Văn Tài lại lắc đầu, tỏ vẻ loại bầm tím này, cho dù bôi thuốc, cũng phải rất lâu mới có thể lành. Vì thế, lúc này thể sử dụng tay phải, loại chuyện này, như Mã Văn Tài , căn bản là vô cùng nhục nhã, cho nên tổn thất, chỉ cần chút dược liền xong chẳng phải quá coi thường Mã Văn Tài sao?

      Ta phải là coi khinh a, nhưng thế này bảo ta phải làm sao bây giờ. Ta sớm để ta ngủ trường kỉ , lại cứ muốn ta ngủ giường, ta cũng là sợ bản thân nửa đêm ngủ lại đánh bị thương, kết quả nghĩ tới…Vẫn là bị thương.

      “Được rồi, được rồi, vậy ngươi xem, muốn ta phải làm thế nào?” Ta cũng có biện pháp, dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi. Mã Văn Tài trong chờ thư đồng nhà hầu hạ giày, mặc ngoại bào, nghe thấy những lời này của ta, do dự chút, vỗ vỗ bả vai Mã Thống ý bảo ra ngoài, sau đó hướng ta : “Lại đây.” Tiếp theo ý bảo Mã Thống đem áo khoác người bằng sa màu lam đưa cho ta, lười biếng , “Giúp ta mặc vào.”

      Thế nhưng bảo ta mặc quần áo cho ! Ta có chút tức giận, đứng tại chỗ nhúc nhích, cả giận : “Ngươi phải có thư đồng sao, tại sao lại muốn ta mặc cho ngươi?”

      “Ngươi làm ta bị thương, chẳng lẽ cần chuộc lỗi sao?” Mã Văn Tài hừ lạnh tiếng, “ tại ta cho ngươi, đừng có chuộc lỗi bằng lời , cánh tay phải của ta do ngươi mà bị thương, nên ngươi phải hầu hạ bản công tử cho tốt. Ngươi phải biết, ta bị thương nên thể làm được đủ thứ chuyện, tất nhiên, ngươi cũng đều phải giúp ta làm tốt. Bao gồm buổi sáng mặc quần áo, nấu cơm, lấy sách vở, còn có buổi tối trải giường chiếu, đắp chăn, trong vòng ba ngày, toàn bộ ngươi đều phải làm! Đừng quên, đây là vết thương do ngươi mà có, ngươi muốn thoái thác trách nhiệm ?”
      bornthisway011091piipp thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 38: Mâu thuẫn
      EDIT: VÂN TÍCH
      NGUỒN: http://donjuaninlove94.wordpress.com/


      Nghĩa là muốn ta làm việc của thư đồng sao?

      Ta hiểu.

      Văn Tài huynh tình tính thực là ngày càng kì quái.


      Giống như là ép người, nhưng cũng hẳn là ép người. Tay ngươi bị thương, ta giúp ngươi làm chút việc, đó là đương nhiên, nhưng là giặt quần áo và các thứ linh tinh khác, đó là việc của thư đồng, thân phận của ta tại chí ít cũng coi là con nhà gia thế, làm sao có thể vô duyên vô cớ làm việc này? Bản thân ta cũng sao cả, nhưng bị người khác nhìn thấy cũng tốt lắm.

      “Chuộc tội chuộc tội, nhưng loại việc của tôi tớ này, xin thứ cho Diệp mỗ thể đáp ứng.” Bởi vì nơi này có người ngoài, ta cũng để ý nhiều đến Mã Văn Tài, mà là trực tiếp về phía Vương Huệ xin chút thuốc, rồi dùng ánh mắt bức bách Mã Thống hầu hạ công tử nhà mặc quần áo, cùng nhau trở về phòng. Bởi vì Mã Văn Tài bị thương, Mã Thống liền tìm phu tử thay xin phép, ta lưu lại trong phòng giúp bôi thuốc lên cánh tay. Trong quá trình bôi thuốc, ta phát cánh tay khắp nơi đều là sẹo, vừa thấy liền biết là vết thương cách đây rất lâu, hình như là bị người dùng roi hoặc mộc trượng tạo thành.

      Đây là có chuyện gì? Là ai đánh ! Động tác bôi thuốc của ta, vốn là rất mạnh tay, nhưng nhìn thấy tình huống này, lại lặng lẽ chuyển . Mã Văn Tài hình như chú ý đến lực độ của ta có biến hóa, cũng cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay của mình, khóe miệng cong lên nụ cười châm chọc. Ta cảm thấy tươi cười kia có chút chói mắt, liền nhanh chóng tìm đề tài khác để hỏi:

      “Văn Tài huynh, vừa rồi ở y xá, tại sao đột nhiên lại muốn ta làm việc của thư đồng?”

      phải ngươi bằng lòng sao?” Mã Văn Tài thản nhiên . xong lời này, cũng để ta bôi thuốc, bản thân dùng tay kia đem tay áo kéo xuống, mặt thái độ có chút vui: “Ta cũng chỉ là thuận miệng liền , dù sao ta cũng biết, ngươi khẳng định đồng ý làm. Huống chi bị thương cũng là do ta tự tìm lấy, nghiêm túc mà , cũng phải tại ngươi, ngươi cũng cần cảm thấy có lỗi.”

      như vậy, ngược lại khiến ta cảm thấy có chút băn khoăn, thanh chuyện cũng trở nên bình tĩnh.

      “Văn Tài huynh, ngươi hẳn phải biết, mọi người đều là học sinh cùng trường, loại chuyện này thực khiến người ta khó xử. Huống hồ ngươi còn có thư đồng…”

      “Có thư đồng thế nào? Diệp Hoa Đường, ngươi cần phải những điều vô nghĩa ấy. Ta hỏi ngươi, nếu hôm nay người bị thương phải là ta, mà là Lương Sơn Bá hoặc là Chúc Đài, ngươi như thế nào? Hừ, ta nghĩ, nếu là Lương Sơn Bá, thậm chí còn cần mở miệng, ngươi liền lập tức làm luôn!”

      Cái kiểu này là sao? Ta có chút tức giận.

      “Ngươi thế nào lại có thể so sánh lung tung? Sơn Bá huynh căn bản có khả năng bắt ta làm công việc của thư đồng, huống hồ ta cũng có khả năng làm cho bởi vì ta mà bị thương, loại chuyện này ngay từ đầu có khả năng xảy ra!”

      “Đúng vậy, ngươi căn bản để Lương Sơn Bá bị thương, mà Mã Văn Tài ta là xứng đáng bị đánh, được rồi, Diệp Hoa Đường, ta hiểu ý của ngươi, ngươi cho tới bây giờ cũng có coi ta là bạn cùng phòng, mệt cho ta còn luôn đem ngươi làm bằng hữu. Ngay cả Vương Huy Chi từ cái địa phương quỷ quái nào đến ngươi cũng đối với tốt hơn ta gấp trăm ngàn lần!” Mã Văn Tài lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, khẩu khí hung ác, lại ngầm mang theo chút bất mãn lên án. xong câu này, đột nhiên lại xoay người, cúi đầu, giọng :

      “Ở thời điểm tại rừng hoa đào, ngươi ràng như thế…Ta chỉ biết là, lúc ngươi ở thư viện, trong mắt cũng chỉ có Lương Sơn Bá bọn họ, ngay cả ta bị thương, cũng quan tâm…”

      Trong thanh của mang theo chút mất mát cùng khổ sở. Ngực của ta liền lập tức như bị đè nèn, trái tim cũng đau đớn. Dường như thông qua người nam tử đơn trước mặt, ta phảng phất nhìn thấy tiểu nương lẳng lặng ôm đầu gối, ngồi xổm ở góc võ quán, đôi mắt đen vô thần trống rỗng. Năm tháng lấy của nàng tính trẻ con, lại thêm phần độc buồn thương.

      xin lỗi…” Nước mắt của ta đột nhiên chảy xuống, Mã Văn Tài hình như sửng sốt chút, thanh nhàng hỏi ta: “Như thế nào?”

      “Thực xin lỗi, là ta quá ích kỷ…” Ta cắn cắn môi, cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác bi thương. Cũng phải là bởi vì nhớ tới những điều trong kí ức, mà đến cùng, chỉ là vì người, bởi vì bị ta bỏ qua mà tức giận.

      Ở trong mắt , thực cần ta đến thế sao?

      Ta nguyện ý làm bạn với Lương Sơn Bá, ra còn vì là người hiền lành dễ thân, cũng thực lòng nhiệt tình quan tâm đến ta, hơn nữa, chúng ta cùng nhau nhiều lắm, ta cũng là thực nguyện ý trợ giúp mọi chuyện. Nhưng dù thế nào, đối với Lương Sơn Bá mà , quan trọng nhất với vẫn là Chúc Đài, điểm ấy ta rất ràng. trắng ra, đối với ta chính là kiểu chiếu cố bạn đồng học bốc đồng, có cũng được mà có cũng, hẳn là sao .

      Nhưng mà, còn đối với Mã Văn Tài thế nào?

      Ta chưa từng giúp đỡ cái gì, bởi vì giữa chúng ta vốn hay cáu kỉnh vì hợp ý, ngày thường cũng luôn cãi nhau, trêu chọc cho đối phương tức giận, ngay cả lần ở trong rừng hoa đào kia, cuối cùng vẫn là khiến tức giận đến bỏ chạy. ràng, ta có vì mà làm bất cứ điều gì, vì lẽ nào, lại luôn chiếu cố cho ta?

      Ta phải là đứa ngốc. Ta cũng có thể nhìn ra. Văn Tài huynh, là giúp ta rất nhiều…Chỉ là ta có ý muốn thừa nhận.

      “Ngươi lại suy nghĩ lung tung rồi.” Mã Văn Tài thở dài, vươn tay ôm bờ vai của ta, dùng tay áo giúp ta lau nước mắt, thấp giọng , “Yên tâm , trong thư viện còn có ta mà, có ai dám bắt nạt ngươi đâu. Nếu ai dám đối với ngươi đặt điều nhăng cuội, ta đối phó với bọn họ.”

      “Ngay cả có ngươi, bản thân ta cũng có thể đối phó với bọn họ y như thế”. Ta khụt khịt mũi, cảm thấy bộ dạng bản thân tại rất bình thường. Mã Văn Tài lại nở nụ cười, châm chọc :

      “Ngươi liền thôi , suy nghĩ quá nổi nắm đấm, đầu óc vốn là dùng để nghĩ, làm sao có khả năng mà giải quyết được giống? Hừ, vẫn là nên thành , nghe theo lời ta là tốt rồi. Ta cũng hại ngươi. Lần này ngươi làm ta bị thương, chính ngươi tự , có đáng hay đáng phạt? Bảo ngươi chiếu cố cho ta, ngươi cũng giúp được, cả ngày chỉ biết ở bên cạnh chọc ta tức giận. Mệt cho ngươi khi đó còn trước mặt đống người thề thốt là nếu ta động thủ trước ngươi tuyệt đối động thủ với ta. ta chính ngươi tự tính , ngươi đánh ta bao nhiêu lần, ta có động vào ngón tay của ngươi sao?”

      Ta tự biết mình đuối lý, liền cúi đầu . Mã đại gia tiếp tục thẩm vấn: “Ngươi , ngươi có làm sai ?”

      “…Có.”

      “Thế nên, là ngươi trái với ước định trước đây, tại liên tiếp mấy đêm làm ta bị thương, Mã Thống lúc này phải ra ngoài có chút việc, vì vậy ta mới muốn ngươi những lúc bình thường chiếu cố ta, ngươi làm sao lại đáp ứng.”

      “Mã Thống phải ra ngoài?” Ta lắp bắp, kinh hãi, “Mộc Cận vừa mới , tại sao Mã Thống cũng muốn ra ngoài? xảy ra chuyện gì?”

      “À, cũng phải chuyện gì to tát, gần đây cảm thấy nhớ nhà, nên muốn trở về thăm, cho nên ta liền cho phép ba ngày.” Mã Văn Tài trả lời. ra, muốn ta chiếu cố ba ngày, là vì Mã Thống phải ra ngoài sao? Biết được điều này rồi, trong lòng ta liền thấy áy náy, vì thế khi Mã Văn Tài nhắc lại, ta liền sảng khoái đồng ý giúp ít việc hằng ngày. Nhưng là kèm theo cầu, việc này được để cho học sinh trong trường biết, trước mặt người ngoài phải giả vờ giả vịt.

      Mã Văn Tài thoạt nhìn có vẻ rất vui, mặt luôn luôn mang theo ý cười, còn dùng tay xoa xoa tóc của ta, ta biết nghe lời. Ta cảm thấy hành động này của giống như vuốt lông cho chó, liền phẫn nộ tránh ra xa, lại đột nhiên nghĩ đến việc, liền hỏi :

      “Văn Tài huynh, có phải vừa rồi ngươi vừa dùng tay phải ôm bả vai ta?”

      “Đâu có đâu.” Mã Văn Tài mặt cực kì ngây thơ vô tội, “Ta chắc chắn ngươi nhìn nhầm rồi. Đừng nghĩ nhiều như thế, A Đường, trước tiên giúp ta đem quả đào này bỏ vỏ …”

      “Giúp ta đem đặt gối đầu vào sau thắt lưng, nâng lên chút. Ai, trang sách này ta đọc xong, nhưng tay lại tiện lật sách, ngươi giúp ta lật sang tờ tiếp theo .”

      “A Đường, ta khát, mang cho ta ly trà. Này, nóng như vậy là bỏng chết người đấy, ngươi phải thổi nguội rồi mới được mang lại đây cho bản công tử.”

      “Đọc sách như vậy hơi mệt. A Đường, ngươi lại đây đọc cho ta nghe mấy đoạn văn vẻ mở đầu quyển Kinh Thi . Hả? Cái gì? Ngại phiền toái, vậy lúc ngươi dùng sách làm ta bị thương sao thấy ngại phiền toái? Nếu đồng ý làm thư đồng phải ra dáng thư đồng. Được, ngươi chịu đọc, tốt thôi, ta liền sai ngươi gọi Mã Thống trở về, nào có đạo lí chủ tử phải chịu tội, nô tài được tự do? về nhà? Về nhà cái gì, ta gọi trở lại đây, dám chậm trễ canh giờ, ta liền đánh gãy chân !”

      “Hả, ngươi ngươi đọc? Tốt lắm, trước hết đọc chương đầu Quan Sư cho ta nghe chút …Gì cơ, thơ tình à? Ngươi đừng lung tung, Trần phu tử lúc trước phải dạy rồi sao, tư tưởng bên trong Kinh Thi đều là tư tưởng thuần khiết, chúng ta phải dùng thái độ đoan chính để xem thi từ ca phú, thể chỉ dừng ở cắt chữ lấy nghĩa…À, đọc xong rồi chép lại cho bản công tử bản. Ta làm gì với nó cũng phải việc của ngươi, cứ ngoan ngoãn chép Kinh Thi là được, ừ, đúng rồi, thuận tiện nhớ vá lại bộ thường phục của ta, chỗ cổ tay áo bị đứt chỉ.”

      Mã Văn Tài, ngươi ép người quá đáng. Ta lúc trước hiểu , nhất thời ngu ngốc mới đáp ứng giúp , kết quả thằng nhãi này liền hoàn hoàn chỉnh chỉnh đem ta thành người hầu để sai vặt. Lúc muốn cái này, lúc muốn cái kia, lại còn ra vẻ đương nhiên muốn ta đấm lưng, mát xa bả vai cho , rồi lại chê ta đấm quá , ta vội vàng làm cho xong, rồi lại khâu quần áo cho .

      Này, ngay cả quần áo của chính bản thân ta ta cũng khâu. quá đáng, rốt cuộc đem ta biến thành cái gì chứ!

      Mã Văn Tài cũng để ý, để ta tùy tiện mặc thường phục cho , liền dựa giường nhàn nhã uống trà đọc sách, có thể là thản nhiên tự đắc. Nhìn thấy ta quay đầu trừng , liền giơ lên triển lãm cái tay phải bị thương, sau đó còn cố ý hỏi: “Nếu , ngươi giúp ta cầm quần áo, để ta dùng bàn tay còn lại đến khâu?”

      Quên , cái kia càng mệt hơn, vẫn là để ta tự làm . Chỉ cần đến lúc đó ngươi đừng có chê bai là được.

      đâu, ta rất tin tưởng tài nghệ của ngươi”. Mã Văn Tài như vậy, hình như rất tin tưởng là ta vá quần áo của tốt lắm. Ta cũng biết loại tin tưởng này từ đâu đến, dù sao đến cuối cùng khi ta đem áo ngoài vá lại, vẻ mặt Văn Tài huynh kinh hãi như nhìn thấy quỷ.

      “Diệp Hoa Đường, ngươi…” cầm lên áo ngoài màu trắng bị vá chằng vá đụp rúm ró, sắc mặt chỗ trắng chỗ xanh, thập phần đẹp mắt. Ta buồn bã cúi đầu, dám nhìn thẳng vào , giọng : “Ta biết làm cái này…”

      “Ngươi cố ý phải ?” Mã Văn Tài tức giận, “Ta thấy quần áo của ngươi hôm trước bị rách, ngày hôm sau tất cả đều được vá lại hoàn hảo cơ mà!”

      “Cái này, là do Sơn Bá huynh bảo Tứ Cửu giúp ta khâu lại a…” Ta đau đầu, “Bởi vì bản thân ta khâu rất xấu, đến lúc Sơn Bá huynh nhìn thấy, liền bảo ta, về sau quần áo cứ đưa cho , giúp ta khâu, hoặc là bảo Tứ Cửu và Ngân Tâm hỗ trợ may lại…”

      “Ngươi để Lương Sơn Bá khâu quần áo cho mình?” Mã Văn Tài nhíu mày, ngón tay chỉ vào mặt ta nửa ngày, cũng thể ra từ. Cuối cùng, đành buông tha, thuận tay ném kiện thường phục kia sang bên, trêu chọc nhìn ta, ném ra câu: “Sao ngươi học khâu nhỉ? lớn như thế rồi, quần áo cũng biết khâu, về sau…về sau đến lúc lập gia đình phải làm sao bây giờ!”

      “Ai, Văn Tài huynh, ngươi lại kì quái gì vậy? Ngay cả sau này ta có lập gia đình, ta cũng là con trai, cần phải may áo cưới cho bản thân, học cái đó làm cái gì?” Tuy rằng, ta phải là con trai, cũng có khả năng học được cái kia, nên là chuyện sau này thôi để sau này tính.

      “Bỏ , dù sao sau này về nhà của ta, cũng cần ngươi phải làm cái này.” Mã Văn Tài giọng thầm câu. Lời này rất , ta cũng nghe , hỏi lại lại đáp, sau đó lại , “Thư đồng của ngươi phải là đến trường rồi sao? Về sau bảo khâu , đừng có tìm Lương Sơn Bá, vì chuyện này mà phiền toái người ta, ngươi cũng ngại sao!”

      “Chuyện này, tốt nhất, ta vẫn là nên làm rách quần áo nữa.” Ta nhức đầu, ánh mắt nhìn lại kiện thường phục may vặn vẹo, tự hỏi có cần phải làm lại hay , lại nghe Mã Văn Tài : “Còn nữa, kể cả lúc ăn cơm, cũng đừng có xun xoe bên cạnh bọn Lương Sơn Bá, nhất là cà tím cũng được xin người ta.”

      Nhưng mà Chúc Đài ăn cà tím, Lương Sơn Bá mang về tự nhiên phải bỏ phần đồ ăn. Thực là rất lãng phí.

      “Ta dạy ngươi thế nào, ngươi cứ nghe là được, đừng có làm cho ta tức giận, về sau cách xa Lương Sơn Bá ra chút!” Mã Văn Tài nặng nề buông bát trà, ra mệnh lệnh cho ta, thái độ rất là vênh váo đáng ghét.

      Ta hơi hơi nhíu mày.

      Mã công tử này rất kiêu ngạo.
      bornthisway011091piipp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :