1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân HUNTER] Thiên Tuế - Lạnh Hạ Hạ Lạnh (42c) *Đã Hoàn*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      THIÊN TUẾ
      [​IMG]
      [​IMG]
      Tác giả: Lạnh Hạ Hạ Lạnh

      Converter: U Tịch Cốc

      Nguồn convert: tangthuvien.com

      Edit: Tojikachan

      Nguồn edit: http://mongthuycungs2.wordpress.com/


      Văn án

      phải tôi mang về địa phủ, để bồi thường, tôi tìm được thân thể phù hợp với linh hồn ở thế giới khác, chỉ cần đồng ý, tôi mang đến đó.”

      Tình huống như thế này rất thường xuyên xảy ra ở địa phủ, trước đó cậu cũng an bài vài vị giống lữ hành đến thế giới khác, mỗi người đều rất vui a.

      Hình như là .

      “Giữ lại trí nhớ tại?”

      Gật đầu.

      “Thân thể khỏe mạnh?”

      Lại gật đầu.

      Vậy thành vấn đề, chỉ còn lại cầu.

      “Tôi muốn 500 triệu, tiền của thế giới kia.” Dù sao làm trạch nữ 27 năm, hề có kỹ năng sinh tồn, chút tiền đó là được.

      [ Tác giả: Có "chút" sao?

      Đáp: phải có chút sao? Hay là phải thêm mới được? *Sát khí*

      Tác giả: , vừa vặn vừa vặn......]

      Chỉ như vậy thôi sao? Diêm Vương lại liều mạng gật đầu, cầu của người này so với những người trước quả thực quá , nhất định phải làm tốt cho thoải mái, ừm, hay là cho thêm vài thứ nữa, dù sao thế giới kia cũng cực kỳ nguy hiểm.

      “À, hỏi cậu vấn đề được .” Suy nghĩ lâu.

      “Cái gì?” cậu luôn luôn có hỏi tất đáp.

      “Sao cậu làm được Diêm Vương?” Tò mò, cậu ta có khí thế lại có chút ngơ ngơ, hay làm sai chuyện mà lại được làm Diêm Vương, rất kỳ quái.

      “Ai cần lo!!” Cái trán chật ních ‘ngã tư đường’, thẹn quá thành giận đẩy mạnh vào thế giới định.

      Trước khi chìm vào bóng tối, tôi mới nhớ tới ra còn chưa hỏi cậu ta muốn tôi đến thế giới gì, thôi vậy, đến biết.

      …………………………..
      ………………….
      …………
      ….

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1: Xuyên qua


      [​IMG]

      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
      (Beta ngày: 15/3/2014)

      “A, vẫn chưa tỉnh lại sao? Cứ như vậy nguy đây, tuy rằng đáp ứng mẹ quý trọng mình, phải bảo vệ tốt bản thân, nhưng tại……”

      Nhân vật chính tôi giờ phút này cực kỳ buồn bực ngồi xổm xuống giường, nhìn người nằm giường vẫn nhúc nhích, tái nhợt gầy yếu giống quỷ, nhớ kỹ. Nếu là bình thường, tôi tuyệt đối làm được như vậy với thân thể ốm yếu, nhưng tại tôi chỉ có thể , có thể chạy, có thể nhảy, còn có thể bay nữa, aiz, tôi tại là du hồn, thân thể của mình nhập vào được, cửa phòng bệnh cũng ra được, bị vây ở chỗ này hơn tháng, mỗi ngày nếu làm chút động tác cầu cao độ chuyện với thân thể của mình, cứ thế có lẽ ngày nào đó linh hồn tôi điên mất.

      “Có lẽ chết vẫn tốt hơn……” Thấp giọng thào.

      vậy chăng? …… muốn chết sao?”

      Người kia là ai? Tôi nhìn cậu bé mặc áo trắng chói mắt đột nhiên xuất , ngữ khí của cậu ta…… Có chút chờ đợi, có chút kinh ngạc…… cậu ta đợi tôi chết sao? Rất kỳ quái, cậu ta hẳn phải người thường, hẳn là rất có năng lực, người như vậy nếu muốn lấy tính mạng con người cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, vì sao tôi lại cảm thấy cậu ta chờ tôi lời này rất lâu?

      Tôi chỉ nhìn cậu ta, cũng gì, cậu ta cũng tựa hồ ý thức được mình đột ngột, vội vàng mở miệng giải thích: “ ra là thế này, tôi là Diêm Vương……”

      phải Bạch Vô Thường sao?” Nhìn cậu ta mặc áo trắng, còn tưởng là dấu hiệu của thân phận cậu ta

      “Mới phải, tôi là Diêm Vương.” Mặt trẻ con cố gắng bày ra bộ uy nghiêm.

      “Ồ, rồi sao?” ra là Diêm Vương, nhưng còn chưa thuyết phục được tôi.

      “A…… Sau đó……” cậu ta nhất thời phản ứng lại, chuyển đề cũng quá nhanh , hơn nữa khi nghe được chính mình là Diêm Vương sao lại có phản ứng gì chứ, buồn bực nha, muốn ngồi xổm góc tường khổ sở vẽ vòng, nhưng bây giờ công tác quan trọng hơn, nếu hoàn thành, cậu ta bị đống người cằn nhằn trách mắng bao phủ, nhiều người oán niệm như vậy, chắc chắn cậu ta thể chịu nổi.

      “Ừm… năm đó khi tôi còn là học sinh thực tập ở địa phủ, từng ở điện Trọng Sinh công tác thời gian, lúc đó ở cạnh bể Trọng Sinh, tôi cẩn thận đẩy vào bể, vì thế trọng sinh đến thế giới này, nhưng trọng sinh của phải là địa phủ an bài, tùy cơ lựa chọn, kết quả linh hồn của phải nhập vào thân thể phù hợp kia, cho nên……” đến đây, Diêm Vương vụng trộm liếc tôi cái, giống như đứa trẻ làm sai chuyện.

      “Cho nên cơ thể của tôi từ khi sinh ra đến giờ luôn luôn suy nhược.” Cuối cùng tôi cũng biết vì sao mình nhiều bệnh.

      tức giận?” Cậu ta hại như vậy, hẳn là rất tức giận chỉ vào cậu ta mắng nha, lúc trước, khi cậu ta làm sai luôn bị người khác lấy ngón tay chọc cái trán mắng, tuy rằng…… Tuy rằng sau đó, mọi người luôn mang vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó thở dài……

      “Làm vậy có chỗ tốt sao?” Tôi khẽ liếc cái, cậu ta thích bị mắng sao?

      “Ách?” Ngốc điệu, khó hiểu.

      “Dù sao thành , hết thảy cũng thể quay về, hơn nữa, trái tim thân thể này tốt, cảm xúc thể dao động quá cao, cũng quen rồi.” Hai mươi mấy năm qua, sớm vui buồn, chỉ bình tĩnh mà sống, đôi khi cũng hiểu được mình, ràng dục vọng muốn sống mãnh liệt kém người khác, trong thời khắc sinh tử, luôn cố hết sức để có thể tiếp tục sống, mâu thuẫn.

      “Nhưng mà…… Nếu phải tôi, vốn vẫn ở lại địa phủ, phải trọng sinh như vậy, cũng …… có trí nhớ kiếp trước.” Diêm Vương vẫn cúi đầu, ra phũ phàng.

      “À –” Tôi thở dài, cho tôi biết tôi cũng tức giận, hay là……

      “Vậy, Diêm Vương đại nhân, tôi mắng chửi người, nếu cậu muốn tìm người chửi, vậy ……” Tôi ý đồ lòng vòng, nhưng thành công lắm, tôi đâu có bao giờ được chuyện với người khác quá lâu.

      ……” Diêm Vương bất đắc dĩ, cậu ta biết cư nhiên khiến nghĩ như vậy, cậu ta chỉ là tích cực nhận sai, aiz, thôi vậy thôi vậy, chính quan trọng hơn.

      “Tôi có thể hỏi vấn đề sao?” Tôi nhấc tay muốn hỏi.

      “Cái gì?”

      “Nếu sớm biết tôi nên trọng sinh, vì sao bây giờ mới đến?” Từ địa phủ đến đây hẳn là mất thời gian những hai mươi bảy năm của cậu ta , thoạt nhìn cậu ta hơi ngơ ngơ, lẽ là có bệnh mù đường

      “Thân là nhân viên công tác của địa phủ, thể tùy tiện lấy linh hồn con người, đây là quy định…… Thân thể này của có thể sống, chúng tôi thể câu linh hồn của , nhưng tình huống của là đặc thù, chỉ cần tự nguyện buông tha cho sinh mệnh của mình, chúng tôi mới có thể mang .” Diêm Vương giải thích tường tận, cậu ta vốn là người nhớ chuẩn xác nhất các quy định của địa phủ.

      “Ha ha, ra là thế, vậy hãy dẫn tôi .” Hôm nay cậu ta có thể giúp tôi thoát khỏi thân thể ốm yếu này, mẹ trách tôi , bị bệnh nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi.

      phải tôi mang về địa phủ, để bồi thường, tôi tìm được thân thể phù hợp với linh hồn ở thế giới khác, chỉ cần đồng ý, tôi mang đến đó.”

      Tình huống như thế này rất thường xuyên xảy ra ở địa phủ, trước đó cậu ta cũng an bài vài người giống đến thế giới khác, mỗi người đều rất vui vẻ.

      Hình như là .

      “Giữ lại trí nhớ tại?”

      Gật đầu.

      “Thân thể khỏe mạnh?”

      Lại gật đầu.

      Vậy thành vấn đề, chỉ còn lại cầu.

      “Tôi muốn 500 triệu, tiền của thế giới kia.” Dù sao làm trạch nữ 27 năm, hề có kỹ năng sinh tồn, chút tiền đó là được.

      [ Tác giả: Có "chút" sao?

      Đáp: phải có chút sao? Hay là phải thêm mới được? *Sát khí*

      Tác giả: , vừa vặn vừa vặn......]

      Cứ như vậy sao? Diêm Vương lại liều mạng gật đầu, cầu của người này so với những người trước quả thực quá , nhất định phải làm tốt cho thoải mái, ừm, hay là cho thêm vài thứ nữa cho , dù sao thế giới kia cũng cực kỳ nguy hiểm.

      “À, hỏi cậu vấn đề được .” Suy nghĩ rất lâu.

      “Cái gì?” cậu ta luôn luôn có hỏi tất đáp.

      “Sao cậu làm được Diêm Vương?” Tò mò, cậu ta có khí thế lại có chút ngơ ngơ, hay làm sai chuyện mà lại làm Diêm Vương, rất kỳ quái.

      “Ai cần lo!!” Cái trán chật ních ‘ngã tư đường’, thẹn quá thành giận đẩy mạnh vào thế giới định.

      Trước khi chìm vào bóng tối, tôi mới nhớ tới ra còn chưa hỏi cậu ta muốn tôi thế giới kiểu gì, quên , đến biết.

      Diêm Vương nhìn tay mình, run rẩy run rẩy run rẩy, AAA!!!! Hình như lại gặp rắc rối rồi, cậu ta còn có chuyện chưa đâu!

      “Thôi vậy, cho hai người kia đến chỗ vậy. Làm vậy mấy người lớn đáng ghét kia thể ngày nào cũng phái thức thần càu nhàu với mình nữa, mình rất lâu được ngủ ngon, aiz, phải chỉ là cẩn thận làm mất linh hồn con ông ta thôi sao, làm gì mà nóng nảy……”

      đường càu nhàu, thân ảnh cậu ta dần dần biến mất.



    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Cuộc sống mới
      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
      (Beta ngày: 15/3/2014)


      Rừng rậm Butoto, bốn phía toàn là núi. Phía tây, tuyết núi hòa tan thành nước chảy từ xuống dưới chảy thành con sông trong rừng, con sông có rất nhiều nhánh, nhánh duy nhất từ hướng đông chảy ra khỏi rừng rậm, trở thành nguồn nước của cư dân trong trấn , người nơi đó gọi nó là “sông Toto”.

      Sáng sớm, trong rừng rậm, sương mù tràn ngập.

      “Cáp — ân!” Cửa chính nhà gỗ bên bờ sông Toto bị mở ra, bé mặc kimono màu xanh che miệng ngáp xuất ở cửa, giọng mang theo chút khàn khàn vừa tỉnh ngủ, “Ai nha, tuyết rơi, chả trách đêm qua có chút lạnh.”

      tôi ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay đầy trời, xem ra đám tuyết này phải rất lâu sau mới tan ra, ừm, cuối cùng có người hỗ trợ.

      “Tuyết Y.”

      “Xin hỏi ngài có gì phân phó?” Trong trung, tuyết chậm rãi tụ lại, hình thành hình người mơ hồ, sau đó mặc kimono màu trắng tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất ở trước mặt tôi.

      “Chú ý đồ ăn của tôi và đàn gà cưng, thuận tiện mang ra ít đồ ăn dùng.” Ở rừng rậm nguyên thủy, tôi rất chăm chỉ khai hoang, nuôi gà, cải thiện cuộc sống.

      “Vâng.” Tuyết Y trả lời rồi lập tức làm.

      Tôi tại là Chitose, tên Diêm Vương ngơ ngơ kia đẩy tôi đến nơi này, sinh tồn ở thế giới “Hunter X Hunter” được ba năm, ngoài năm đầu tôi được Rin mang đến rừng rậm này để sống, thời gian còn lại tôi đều mình sống trong này, ừ, phải muốn ra ngoài, chỉ là sợ năng lực đủ, nhất là còn chưa học được niệm đâu, vạn nhất ra ngoài gặp gỡ vài cái boss siêu cấp chết mất……

      “Chitose, thực vật trong phòng còn rất ít.” Phía sau tôi, cậu bé ba, bốn tuổi đột nhiên xuất , dùng giọng trẻ con bình thản , cậu ấy là trong hai thức thần của tôi: Thanh Hợp, mà thức thần còn lại….

      “Bạch Ngọc lại vào rừng?” Ngữ khí khẳng định.

      “Vâng, có nên kêu trở về?”

      cần,” tôi xua tay, Bạch Ngọc có tâm tính của đứa trẻ, kệ cậu ấy chơi , “Thanh Hợp, cùng tôi lên trấn .” Lần này phải mua nhiều thực vật hơn, đề phòng sau này thời tiết lạnh hơn, khi đó rất lười .

      “Chitose!” giọng hưng phấn truyền đến, người chưa tới tiếng tới trước, ngay sau đó, gương mặt lập tức xuất ở trước mặt, trong đôi mắt tròn tròn chỉ kém ra mắt đầy sao như trong truyện tranh mà thôi,“Chitose, em phát có người rất lạ nha”

      Lại là người rất lạ, lần trước là sói lạ, kết quả chọc phải con thú cường đại hiểm nhất rừng rậm này, sau đó tôi phải thu dọn hậu quả rối rắm, chỉ chật vật đánh nhau với đám dã thú kia, mà còn phải đề phòng bọn họ ‘hỗ trợ nhau’, nhất là con thú tên Phong Tê, dã thú chạy nhanh nhất trong rừng rậm này, sau đó tôi bị người ta đuổi chạy hết cả cánh rừng……

      Quá cực khổ, dù thực lực của tôi nhờ đó mà được rèn luyện ngừng tiến bộ, biết lần này lại chọc tới người nào.

      “Người đó đâu?” Trong giọng của tôi lộ vẻ bất đắc dĩ, mấy năm ở chung với Bạch Ngọc, cảm xúc của tôi cũng bắt đầu kích động, khác với kiếp trước bình tĩnh vô ba, bây giờ mới tốt.

      ta đuổi theo em đến bên ngoài kết giới.” Bạch Ngọc chỉ chỉ.

      Quả nhiên, người kia ở ngoài kết giới, vì có kết giới nên ta thể vào, cũng nhìn thấy tình hình bên trong, nhìn ta quần áo lôi thôi, khăn quàng cổ vây quanh cổ che nghiêm nghị, tóc lộn xộn, thân phong trần mệt mỏi, người này hẳn là người lữ hành trong thế giới Hunter, ta cư nhiên đến được đây, ha ha, vận khí của ta tốt.

      là ai?”

      Ging cân nhắc bức tường vô hình trước mặt kia, lập tức đề phòng, bé này…… Xuất lúc nào? Ừm, có sát khí, có vẻ có ác ý, nhưng thân trang phục kimono màu xanh có hoa mai màu đen trang trí, tóc màu đen nhánh được cẩn thận cuốn quanh trước ngực, gương mặt có chút gầy, làn da trắng, chính yếu là đôi mắt có màu trắng ngà, toàn thân tản ra tao nhã nhè , rất quen thuộc.

      “Rất lâu trước kia tôi gặp người, cũng có trang phục giống như vậy.”

      Có trang phục giống tôi? Là người mà tôi gọi là mẹ, hay là Rin? Có lẽ…… là người sau ?

      là ai?” tôi lại hỏi, “Có lẽ tôi biết người kia.”

      “Ging, Ging Frecess.” Ging cười cười, ngồi xuống, chính ta cũng từng cố ý vô tình tìm được ấy.

      ra là , rất nổi tiếng.” tôi làm bộ giật mình, dù sao đối với người ta đây lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên phải làm như biết đối phương.

      “Về phần người mà , là Rin phải .” tôi đứng ở bên cạnh ta, cùng ta nhìn miếng băng mỏng mặt sông, cách ăn mặc của tôi cực kỳ giống Rin, thứ duy nhất giống chính là đôi mắt, ấy luôn nhắm mắt, mà tôi lại dùng mảnh vải buộc lại, theo như Rin đây là truyền thống, người bộ tộc chúng tôi nên dùng mắt để nhìn.

      ấy cho tôi biết ấy là ai, nhưng ấy cứu tôi.”

      “A!” Kinh ngạc, Rin lợi hại đến vậy sao, cư nhiên có thể cứu Ging – trong năm người sử dụng niệm giỏi nhất thế giới, đơn giản.

      “Lý do tôi muốn trở thành Hunter có nửa là bởi vì ấy.” mặt Ging đầy tưởng niệm.

      ra là thế.” Hẳn là trước đây Ging có gặp qua Rin, “Nhưng Rin chết, hai năm trước.”

      ấy…… chết sao?” Ging khiếp sợ, lúc đó ràng trông ấy còn rất trẻ, sao có thể……?

      “Ha ha,” tôi cười khẽ, quả nhiên là người hệ cường hóa, đơn thuần, biểu tình gì cũng đều viết mặt, “Nghiêm khắc mà , Rin xem như của bà cố của tôi, bà ấy là người cực xinh đẹp……”

      Ồ, chả trách lúc ấy nhìn trẻ như vậy, ấy hẳn là hệ biến hóa , Ging thầm nghĩ.

      “Về phần chuyện Rin chết…… có liên quan đến mẹ tôi.” tôi buồn bã, dừng lại chút, rồi chuyển đề tài, “À, Ging, cảm thấy năm nay tôi bao nhiêu tuổi?”

      “Sao?” Ging nhìn nhìn, người như vậy,“Khoảng năm sáu tuổi.”

      “Năm nay, tôi chín tuổi.” Quả nhiên, mặt Ging lại tràn ngập khiếp sợ, cũng phải, tôi cao 1.17m, cho dù phát dục tốt, thấy thế nào cũng phải đứa trẻ chín tuổi.

      “Năm sáu tuổi, mẹ của tôi sử dụng bí thuật phong ấn của bộ tộc chúng tôi, bà muốn phong ấn trí lực và thân thể của tôi, bà hy vọng tôi vĩnh viễn chỉ sáu tuổi, nhưng ở thời khắc mấu chốt, Rin đến, vô ý phá hủy kế hoạch của mẹ, ừm, có lẽ là phá hủy nửa, mẹ bị pháp thuật phản phệ chết, mà Rin cũng bởi vì năng lượng đánh sâu vào, bị trọng thương, cố gắng mang tôi trở lại nơi này, năm sau cũng chết.” lúc tôi xuyên đến đâ,y đúng lúc cái phong ấn chết tiệt kia hoàn thành, thân thể rất khỏe mạnh, nhưng lại lớn lên, a, cũng có cơ hội lớn lên, chỉ là đến bây giờ tôi vẫn lời Rin trước khi chết, nếu muốn trưởng thành phải mất thời gian tìm hiểu lắm đây.

      “Vậy sao.” Ging cảm khái, bí thuật kia có năng lực mạnh như vậy, thế giới vẫn còn rất nhiều điều lạ lẫm.

      Dẫn Ging đến trước mộ phần Rin, thuận tiện trả lời ta vừa rồi vì sao thể vào cửa, lúc này chúng tôi ngồi trong đình trước bờ sông, uống trà Tuyết Y pha.

      “Ging, tới nơi này làm gì? Nơi này rất bình thường.” Nơi này có di tích gì, cũng có cường đạo ác danh nào đến, tôi ở đây được ba năm, trong rừng rậm, tất cả các nơi có chỗ nào là bí cả, khu rừng này tuy rằng hẻo lánh, nhưng rất bình thường, nếu , lúc trước Rin mang trọng thương sao có thể có năng lực mang tôi tới nơi này chứ.

      “Rừng Butoto là trong mười khu rừng nguy hiểm nhất thế giới, hơn nữa nơi này thuộc truyền thuyết.” Ging kinh ngạc, ấy biết nơi này rất nguy hiểm sao?

      “Truyền thuyết?” Khu rừng này nổi danh đến vậy sao? Cư dân trấn cũng chỉ là rất nguy hiểm, cũng vào mà thôi, hơn nữa tôi cũng chỉ cho rằng bọn họ là người dân bình thường, đương nhiên e ngại dã thú trong rừng, đôi khi tôi còn tản bộ ở trong này, cũng gặp chuyện gì đặc biệt nguy hiểm mà. [ Tác giả: trì độn, chúng nó đều bị ngươi đánh sợ, ai còn dám đến quấy rầy]

      “Ừ, nơi này là nơi chưa ai đặt chân tới, tựa hồ là có cái gì ngăn cách vậy.”

      Hãn! Nơi ta phải là nơi tôi ? Tôi nhìn qua.

      “Đúng vậy.” Trả lời đương nhiên.

      Tôi trầm mặc, ra phải tôi quá yếu, mà là dã thú trong khu rừng quá mạnh mẽ, vì thế tôi bắt đầu lý luận, nơi Ging cảm thấy hứng thú = nơi rất có tính khiêu chiến = nơi đội trưởng lữ đoàn Ryodan cũng coi trọng = nơi mà trong tương lai lâu đụng phải bọn họ = phiền toái vô cùng vô tận, thậm chí…… Tử vong. ừm, quyết định.

      “Ging, tôi theo .”

      “Eh?” Vừa mới hỏi ấy có muốn ra ngoài , ấy trả lời mà? Hơn nữa, cho dù có muốn ra ngoài, làm chi theo ta chứ, ấy có thể sống ở nơi này ba năm bình an vô , thực lực của ấy hẳn cũng kém.

      “Tôi cũng biết nơi này nổi danh như vậy, nổi danh tương đương với rất phiền toái, có rất nhiều người tới cửa, tôi sợ phiền toái.” Là .

      “Như vậy sao.” Ging tiếp tục uống trà, nhưng trán ta bắt đầu đổ mồ hôi, đây là lý do gì chứ, nếu phiền toái, ta cũng sợ mà, nếu làm gì thích mình chạy khắp nơi.

      “Đúng vậy.” tôi cũng tiếp tục uống trà, “Hơn nữa, theo Ging hẳn thú vị hơn tại, tôi cũng muốn thể nghiệm chút.”

      ngắn lại, trước cứ theo ta, dù sao tôi còn chưa học niệm, du lịch cùng Ging cũng có thể gia tăng kinh nghiệm.


    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: Quá độ
      [​IMG]

      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
      (Beta ngày: 15/3/2014)


      “Rống!!!” tiếng kêu động trời làm kinh động chim chóc trong rừng, trận líu ríu vang lên.

      “Hô!” bóng dáng tìm tòi sau đại thụ, tựa hồ vì bị đuổi theo mà nhàng thở ra, cách ấy xa có con Lân Hổ đứng, là vương trong cánh rừng này, bộ dạng rất giống con hổ bình thường, khác chỗ là lông toàn thân là vảy, cực kỳ cứng rắn.

      “Ừm.. nên kích động.” Đằng sau đại thụ, nhàng ra, muốn xoa dịu đối phương

      “Rống rống!!!” Có thể kích động sao?! và tên đàn ông kia đến trộm vảy của tôi, phá hủy hình tượng hoàn mỹ của tôi, hủy cuộc hẹn hò cầu xin tình mà tôi tỉ mỉ thiết kế, vợ của tôi! “Rống!!!”

      “Đàn ông sao lại phải lo có vợ chứ, cậu có phải hay ?” lại nhàng tới gần vài bước, ừm, nó cực kỳ kích động, chắc phát đâu, nhưng giờ là kỳ động vật động dục sao? Sao ngay cả con hổ già cũng muốn hẹn hò, nghĩ ra.

      “Rống!!!” Nghe hiểu, trả vợ cho tôi!!

      “Oan có đầu nợ có chủ, tôi đâu cố ý trộm vảy của cậu,” Dừng chân lại, có chút bất mãn than thở, “Dù sao về sau vảy của cậu tiếp tục mọc ra, hoặc là tìm thuốc nhuộm phải là được rồi sao, màu sắc sai biệt lắm đâu.”

      “Rống!!!Rống!!!” Mặc kệ mặc kệ, tôi đánh lại tên kia, tôi đánh , lão hổ gầm-ing.

      ra là thế, đánh lại ta nên tìm tôi đánh sao?” mỉm cười, cơn gió thổi qua.

      “Rống…” Sao bỗng nhiên thấy lạnh vậy?

      ra cậu thấy đánh tôi thích hợp hơn đánh ta, vậy ……” ý cười mặt càng sâu sắc, “Tôi thỏa mãn nguyện vọng của cậu.”

      Càng ngày càng lạnh, bản năng của Lân Hổ làm cho nó bất giác bắt đầu lùi về phía sau, nhưng vừa mới động, biết mấy sợi chỉ bạc từ chỗ nào bay tới cuốn lấy nó, sau đó trời đất đảo lộn, nó bị buộc thành hình chữ đại giắt lên trung. [Tác giả: Mọi người cùng xem con tôi ‘Bào đinh giải hổ’]

      “Bạch Ngọc, thay nó làm tạo hình thích hợp với hẹn hò .”

      Môi hồng nhạt phun ra những lời này sau liền xoay người rời , sau đó tiếng rống thảm thiết quanh quẩn ở trong rừng cây, các sinh vật trong rừng khỏi bi ai cho chủ nhân tiếng rống kia.

      Lại lần luyện tập.

      “Ah!” Người đàn ông quần áo cũ nát lại nhàng khoan khoái sạch bên hồ chậm rãi đến gần , “Làm tệ!”

      “Ging, ôm!”

      Ging nghe lời xoay người ôm lên, này chính là tôi, năm nay mười hai tuổi, mà người đàn ông nhàng khoan khoái kia chính là Ging lôi thôi thích tắm rửa trong truyền thuyết, dưới thế công thức thần càu nhàu lải nhải bên tai, ta rốt cục thỏa hiệp, dưới bắt buộc uy hiếp của tôi, ta phải rèn thói quen cứ ngày tắm lần, mà nguyên nhân tôi phải chịu phiền toái cải tạo ta chỉ có , khi lười đường, tôi muốn ta ôm, dưới tình huống này, thân thể lớn lên này lại là ưu điểm

      , tôi rất tham luyến cái ôm ấp của Ging, ấm áp, có hương vị của người nhà, trong trí nhớ kiếp trước của tôi chưa hề được cha mẹ ôm, cha mẹ lấy nhau chỉ vì lợi ích thương trường, mẹ rất thương tôi, lại bị chết rất sớm, trong kí ức, bà cũng chưa bao giờ ôm tôi, mà hình ảnh cha trong trí nhớ lại rất mơ hồ, tôi chỉ biết ông ta trả tiền cho các phí dụng nằm viện của tôi thẳng đến khi tôi chết, bởi vì đó là cầu duy nhất trong di chúc của mẹ, đổi lại ông ta kế thừa di sản khổng lồ của mẹ.

      Đôi khi tôi nghĩ nếu Ging biết lần đầu tiên ta ôm tôi tránh né Vũ Long công kích, tôi liền tham luyến cái ôm người thân của ta, nên mới tiếc ra sức muốn ta phải luyện thói quen luôn sạch nhàng khoan khoái, thói quen làm cho ta cho đau đầu thôi, chắc chắn ta hối hận, aiz, hết cách, ai bảo tôi có chút sạch chứ.

      “Ging, muốn vảy làm cái gì?” Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lân Hổ, nên tôi hiểu được vảy của nó có tác dụng gì, chẳng lẽ có thể ăn, giống cái trứng mà trong cuộc thi Hunter, Menchi cầu các thí sinh?

      “Cái này sao?” Ging gãi tóc, có chút ngượng ngùng mở miệng,“Tôi muốn ăn cá……”

      Sau đó?

      “Nhưng dao bên người của tôi biết chạy đâu……”

      Lại sau đó?

      “Sau đó con Lân Hổ đến bờ sông chiếu gương, tôi nhớ vảy của nó cứng rắn lại sắc bén, liền thuận tay lấy mảnh.” (Toji: Nếu ta nhầm, con Lân Hổ kia chiếu gương sông để làm đỏm hẹn hò? Kết quả lại bị mất cả mảng vảy, tội nghiệp : ))))) )

      ra là thế” Có chút bất đắc dĩ, người lợi hại như vậy sao lại phải gặp rắc rối vì những chuyện đâu như vậy chứ, rất muốn nhắc nhở ta, có dao tôi cũng cụ hóa ra cho ta, tội gì trêu chọc con Lân Hổ kia chứ, kết quả vẫn là tôi ra sức đánh người ta chạy, ràng cực muốn rắc rối nhưng rắc rối lại cứ đến, ai bảo tôi đem là người nhà

      “A……” Ngáp cái, tôi thói quen ngả đầu vai Ging, lười biếng chuyện, “Ging này, hẳn là biết đấu trường ?”

      “Ừ, muốn đến đó rèn luyện sao?” Ging kỳ quái, chưa từng thấy nhóc này tích cực như thế.

      có hứng thú, tôi muốn đến đó…… mở cửa hàng.” về sau nếu hết tiền, có thể đến đó kiếm chút tiền cũng chừng. [ Tác giả: Ngươi còn 500 triệu, phần cũng chưa động tới, sao có thể hết tiền......-_-++]

      “…… Mở cửa hàng?!”

      “A, Ging còn nhớ All-chan sao? Tôi cùng với All-chan hẹn nhau mở tiệm trà.” ấy là người bạn đầu tiên của tôi tại thế giới này, tuổi đại khái khác tôi mấy, tôi cũng hỏi ấy, aiz, chuyện đó quan trọng, quan trọng là giấc mơ của hai chúng tôi là sau giờ ngọ ấm áp, uống đồ uống ngon, rồi nằm ghế dựa thoải mái phơi nắng, cho nên chúng tôi nhất trí quyết định mở tiệm , tên cũng đặt tốt, gọi là ‘Phường trà sau ngọ’– giữa trưa mới mở cửa

      bé kia à!” Gặp lúc thám hiểm, cũng là đứa trẻ kỳ quái, giống nhóc trước mặt ở cách chuyện ‘Người trẻ miệng già’, chả trách hai người trở thành bạn.

      “Cho nên Ging đưa tôi qua bên kia .”

      “Sao mình?” Ging cự tuyệt, nơi đó hề có thứ gì kích thích.

      “Thứ nhất, tôi biết đường, cũng đừng vẽ bản đồ, bản đồ mà Ging vẽ có ai đọc hiểu được” Tôi vẻ đương nhiên ra lý do,“Thứ hai, cảm thấy đứa trẻ mười hai tuổi có thể lấy được giấy phép mở tiệm buôn bán sao? Cho nên, phải theo giúp tôi.”

      Ging cứng họng, tìm được lý do phản bác, nhóc này lại có thể rất đương nhiên bắt

      đưa tôi khi nào cũng được, chỉ cần trong năm nay là được.”

      Câu kế tiếp, Ging hoàn toàn phủ định toàn bộ suy nghĩ, nhìn nhìn đứa trẻ trong lòng sớm nằm úp sấp ngủ, aiz, đứa trẻ này cứ động cái liền muốn ôm đường, đứa trẻ lười như vậy vẫn nên sớm chút đưa đến đấu trường .


    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: Gặp
      [Hunter 'Thiên Tuế'] Chương 4: Gặp
      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
      (Beta ngày: 15/3/2014)


      Đấu trường , cao 991m, 251 tầng, là kiến trúc đứng thứ tư trong bảng xếp hạng những kiến trúc cao nhất thế giới, là nơi mà chỉ có người thắng trong các trận đấu mới có thể hết các tầng. Tại đấu trường, mỗi ngày có 4000 người tiến từ tầng trệt tiến lên, số người xem hàng năm đạt khoảng 10 triệu người, trong này có đầy đủ các loại đồ dùng, các cao thủ thậm chí có thể được dùng toàn bộ ở tầng trệt.

      Trước tầng thứ 200, được phân 10 cấp, nếu thua ở tầng thứ 50 phải giáng cấp xuống tầng 40, nếu thắng thăng lên tầng 60, cấp tầng càng cao, tiền thưởng của trận đấu càng nhiều, phúc lợi tệ, cách khác càng cao tầng càng lo ăn mặc, lại có tiền thưởng.

      Ging nhanh chóng đem tôi đến nơi này rồi bỏ chạy, sớm biết tính cách thoắt thoắt của ta, lời chia tay của tôi là cũng chỉ là cho ta nếu gặp phần mộ tôi cảm thấy hứng thú nhất định nhớ cho tôi biết để cùng , về phần tại sao tôi cảm thấy hứng thú, đương nhiên là thu thập linh hồn rồi

      Sau đó tôi lấy tiền ở ngân hàng, mở “Phường trà sau ngọ” bên cạnh Đấu trường , kết hợp hoàn mỹ giữa món điểm tâm ngọt và trà, tôi chưa từng bán hàng bao giờ nhưng lại có thể làm rất tốt việc kinh doanh của tiệm, hơn nữa quy củ kỳ lạ là chỉ mở giữa trưa, bốn giờ chiều đóng cửa ngược lại lại làm cho tiệm càng ngày càng sinh ý thịnh vượng, có chút kỳ quái, nghĩ mãi, tôi lấy nguyên nhân là vì vấn đề huyết thống , kiếp trước tôi là con của hai đại cường giả thương trường, có lẽ trời sinh có tế bào kinh thương , về phần All-chan chạy loạn khắp nơi, chỉ ở ngày sau khi mở tiệm, lại biết chạy đâu.

      A, đúng rồi, lúc trước tôi quyết định khai điếm ở đây cũng có phần nguyên nhân là cậu ta, tôi muốn quen biết Killua – đại vương mê điểm tâm ngọt, lúc chuyện với Ging, biết được con ta 6 tuổi, cùng tuổi với Killua, đều hơn tôi sáu tuổi. Tôi biết Killua bị ném tới nơi này luyện tập, đối với con mèo tóc trắng này, tôi rất có hảo cảm, cho nên nhất định phải cố ý đến kết bạn; Lại nghĩ đến Ging rất hay chạy, thường thường ở nơi đến hai tháng liền nơi khác, điều này làm cho người thích an nhàn như tôi có chút quen, tuy hơn phân nửa thời gian tôi bám lấy ta, nhưng sau khi chạy ngược chạy xuôi ba năm, tôi rốt cục quyết định dứt khoát kiên quyết rời khi, dù thế nào tôi cũng phải tìm nơi định cư, như vậy, nơi này có thể là nơi thích hợp

      Sau ba tháng khai trương tiệm, tôi thấy bóng dáng con mèo màu bạc đâu, là có tiền sao? Trong nguyên tác chẳng phải là Killua dùng hai tháng đánh tới tầng 150, vậy hẳn là rất có tiền, rất kỳ quái.

      “Chitose có muốn tham gia trận đấu ?” Giọng hưng phấn của Bạch Ngọc vang lên, vẻ mặt vui mừng nhìn chằm chằm tòa nhà cao tầng này, cậu ta rất muốn vào đánh xem sao.

      “Mới đâu.” Mới cho Bạch Ngọc có cơ hội gây phiền toái đâu, tôi tới nơi này để định cư, cộng thêm muốn quen biết con mèo , cũng muốn trở thành nhân vật phong vân của đấu trường thi đấu thể thao, vạn nhất nếu nơi này gặp phải Hisoka, chừng thành tiểu quả thực của , rất muốn gây ra phiền toái.

      “A, Chitose!” Bạch ngọc kinh hô.

      “Sao vậy?” Tôi hề ngưỡng mộ chỗ ngồi khán giả trong trận đấu tí nào, yên lòng xoay người, bước , “A!” Đụng vào, tôi té ngã, rổ trong tay bị văng ra.

      “Ủa? Đây phải kí hiệu của “Phường trà sau ngọ” mới khai trương sao? Nhưng thanh socola này rất bình thường.” Người bị tôi đụng phải chỉ ngã, mà còn phê bình socola trong rổ của tôi

      “Soccola kia bình thường bởi vì…… Eh?” Tôi ngẩng đầu liền thấy con mèo mà tôi ‘Mong nhớ ngày đêm’, may mà nuốt xuống kịp hai chữ Killua, tôi đứng lên giải thích, “Hình như tôi đụng phải cậu, xin lỗi đâu, cậu bé.”

      “Cậu bé? còn thấp hơn tôi đấy.” Killua nhắc nhở ‘chị’ người mù gọi mình là cậu bé, hình như ấy phải người mù

      “À, chị năm nay mười hai tuổi, chỉ là bề ngoài là giống năm sáu tuổi thôi, cậu bé.” Tôi vẫn gọi cậu ta là cậu bé, ai bảo cậu ta tên cho tôi biết, nên tôi chỉ có thể gọi cậu ta như vậy, tôi lấy trong tay áo cái hộp ra, “Chị chính là chủ cửa hàng phường trà kia, để bồi thường, hộp socola này cho em, giống thanh socola trong rổ kia.”

      Killua có chút hoài nghi nhận lấy, mở hộp ra ăn ngụm, vì thế mặt mèo kinh điển xuất , đáng , cũng rất muốn dụi dui cậu ta giống như các nữ chủ xuyên qua hay mơ mộng nha.

      giống phải , trong rổ là thứ chị mua về, em thích ? Nếu có thể vào tiệm của chị hỗ trợ, số socola làm được có thể phân cho em nửa.” Nhìn cậu ta thèm muốn ăn tiếp, còn dùng đôi mắt mèo nhìn tôi, tôi dùng giọng thương lượng với cậu ta, xem ra con mèo này có thể lừa đến tay.

      “…… Được.” Killua chỉ chần chừ chút liền đáp ứng.

      “Chị là Chitose, còn em?” Tôi vừa vừa hỏi.

      “Killua.”

      Đứa trẻ kia khốc khốc đút tay vào túi quần theo, dưới hoàng hôn, cái bóng của hai đứa trẻ in dài đường.

      ———————————————————————————–

      “Lualua.” Tôi cười meo meo đứng ở cửa đấu trường chào hỏi, chúng ta quen biết được hai tháng, dưới thế công socola, đứa trẻ kia dần dần hòa tan, rất hữu hảo với tôi, nhưng đứa trẻ được nhà Zaoldyeck huấn luyện có ánh mắt lợi hại, lại còn tôi thâm tàng bất lộ.

      “Chị tới làm gì?”

      “Chẳng phải hôm nay Lualua thăng lên tầng 170 sao, chị đến mời em đến nhà của chị chúc mừng, nhưng đối thủ rất mạnh sao? mặt bị thương đường kìa.” người phỏng chừng cũng có vết thương , dù sao chỉ mới có sáu tuổi thôi, dù Lualua lợi hại thế nào cũng chỉ là đứa trẻ thôi.

      “Hừ, chỉ là cẩn thận.” Killua khó chịu hừ , đối thủ lần này khó đánh, hơn nữa cũng yếu, , phải là mình còn chưa đủ mạnh.

      “A, cẩn thận sao.” thẳng thắn thành khẩn gì cả, “Nào, đưa tay cho chị.”

      Killua ngoan ngoãn đưa tay ra, tôi cầm lấy, bắt đầu chữa thương cho cậu ta, nếu uy hiếp, cậu ta ngoan ngoãn nghe lời, cũng có món điểm tâm ngọt miễn phí, cậu ta cũng rất ngoan, ai bảo cậu ta thích đồ ăn tôi làm chứ.

      đến chữa thương, đó là năng lực của Thanh Hợp, cậu ta là tinh linh của nước, chữa thương chính là trong các loại năng lực, còn những năng lực khác, cậu ta còn phải chậm rãi tìm tòi, Thanh Hợp và Bạch Bgọc đều là thức thần trưởng thành, tôi biến mạnh mẽ bọn họ mới có thể mạnh hơn, có chút hao tổn tâm trí, tôi bị vây ở trong thân thể sáu tuổi, năng lực dù mạnh đến thế nào cũng luôn phải chịu giới hạn trong khối thân thể này, khi nào mới có thể lớn lên đây.

      “Lualua muốn biết chị làm công việc gì ?” Tôi đường dẫn cậu ta chợ, cơm chiều còn chưa chuẩn bị, mang theo cái sức lao động miễn phí thuận tiện hiểu biết nhau thêm, ánh mắt của Lualua cũng sử dụng rất tốt, khi tôi trao đổi giá với tiệm chủ, cậu ta rất hay kiên nhẫn dùng ánh mắt thả sát khí qua, dù trả giá thấp cũng có thể mua được đồ ăn.

      “Chẳng phải chị muốn bí mật ra sao?” Killua hơi nhíu mày nhìn đằng trước, nơi này…… là muốn chợ sao, là khó chịu, từ khi quen biết chị ấy, cậu ta phải làm rất nhiều việc trước kia chưa từng làm, phục vụ tiệm, rửa chén, quét tước nhà vệ sinh, dọn đồ ăn…… Tuy phải là tình nguyện, nhưng…… cảm giác được tựa hồ cũng tệ lắm.

      “A, có sao?” A! Hình như lúc ấy thấy Lualua rất muốn biết, đột nhiên muốn cho cậu ta, biểu tình của Lualua lúc đó đáng , ừm, từ khi nào lại có thói quen này vậy.

      “Ha ha, quên, nhưng đêm nay chị phải làm việc, Lualau muốn cùng ?” Nhìn trán của Lualua đột nhiên tuôn ra ‘ngã tư đường’, hình như cậu ta biết gì đó, quen nhau lâu như vậy, tính cách của tôi, cậu ta hẳn là cũng biết, ha ha, Lualua như vậy cũng thực đáng .

      ” Tuy cậu ta biết là công việc gì, cũng rất muốn biết làm gì, nhưng tại có chuyện trọng yếu hơn phải làm.

      “A?” Vốn tưởng rằng cậu ta đáp ứng, ừm, là quyết định muốn làm chuyện gì sao? Tôi cẩn thận tự hỏi…… A, ra là thế, vậy , tôi giúp cậu ta chút .

      Về phần công việc buổi tối, cũng phải rất muốn , nhưng làm có tiền, đành phải cố mà làm


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :