1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Bleach] Tam sinh yên hoả - Nhật Mộ Ly Diên (7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [Đồng nhân Bleach] Tam sinh yên hoả

      Tác giả: Nhật Mộ Ly Diên
      Thể loại: đồng nhân Bleach + Prince of tennis, thiên tác chi hoà, 3s(1)
      Số chương: 65 chương + 1 hậu ký + 3 ngoại truyện
      Editor: Hồng Vụ
      Lịch post: 1 ngày 1 chương hoặc nhiều hơn.

      Nhân vật chính: Shiba Riharu | Hirako Shinji
      Giới thiệu
      " bao nhiêu lần rồi, chúng ta phải là thần chết...."

      Năm ấy, vạn y thuỷ, ăn bánh mẫu đơn trai khốn kiếp mua cười về quỷ dị tự giới thiệu mình.

      Năm ấy, đấu chuyển tinh di, cùng chín đội viên trở thành nhóm người đầu tiên may mắn sống sót trong vụ án hồn phách biến mất.

      Năm ấy, lưu tinh như đấu, tiến vào Rikkaidai(2) lần nữa thể nghiệm cuộc sống sân trường.

      Đường phố thế nhộn nhịp, lại chỉ để mắt tới mấy quyển manga dùng để làm than đốt,

      Loài người thế hình ** hình(3), lại chỉ nhìn thấy tên ngốc lười biếng lưng gù ở bên cạnh.

      Đồng hồ báo thức của vận mệnh lặng lẽ qua trăm năm.

      Từ trong mộng tỉnh dậy, lúc lần nữa gặp lại cố nhân,

      từng là hoả diệm sơn biến thành băng sơn, từng là thiên tài huynh trưởng qua.

      từng là con heo lớn lên thành đại dã heo có máu mặt....

      Chẳng qua bọn họ đứng sân thượng ngửa mặt trông lên bầu trời,

      phải con người, phải cả,

      phải hollow, phải thần chết,

      có dã tâm, có hoài bão quá xa quá lớn,

      Chỉ ôm hận cùng giận tích luỹ trăm năm, đao trong tay lần nữa vung xuống,

      Lấy tên Vizard.

      (1) 3s = sạch - sủng - sắc.
      (2) Rikkaidai: trường trung học trong anime Prince of tennis.
      (3) Tác giả để vậy.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Manga là nhất
      Edit: Hồng Vụ

      Thần nại xuyên qua gió biển khiến nơi này hết thảy đắm chìm trong khí ôn hòa an tĩnh. Thần nại xuyên qua trung tâm, sân trường xưa cũ tọa lạc ở đây. Trong lúc giờ học diễn ra, sân trường rộng lớn lại vạn phần tịch mịch.

      "Shiba - chan."

      Người nào đó vỗ vai cái, có mái tóc màu xanh đậm hơi hé mắt, khi nhìn thấy đập vào mi mắt là mảnh màu tím lại đem ánh mắt hướng về phía quyển sách tay hung hăng nhìn mấy lần.

      "Shiba - chan, mời lựa chọn xã đoàn muốn gia nhập trong học kỳ này."

      Vô cùng tình nguyện để quyển sách tay xuống, sắc mặt thân thiện nhíu mày: "Hai năm trôi qua nhưng cố chấp của cậu vẫn phiền phức như vậy, lớp trưởng đại nhân." Thờ ơ nhận lấy tờ giấy viết đầy tên xã đoàn, thờ ơ từ trong túi lấy ra cây bút mực, thành thạo xoay chuyển vòng vo giữa ngón tay, thuận lý thành chương viết câu.

      nhớ hai năm trước lúc vào trường này, cũng là thời điểm đọc sách, vị thiếu niên tóc tím kia tự mình đến tìm lựa chọn xã đoàn, khi đó để ý đến loại chuyện này, nghĩ đến cậu ta lần lại lần thân sĩ kêu tên ngừng. Sau khi bi kịch phát mình cách nào tập trung tinh thần, cố đè xuống chữ tỉnh ╬ đầu thô lỗ nhận lấy tờ giấy kia.

      thế lang thang hơn trăm năm, tự nhận loại người nào đều gặp qua, nhưng loại người phiền toái khiến mình muốn cước đá bay lại biết tìm lý do chính đáng gì hạ thủ , Shiba Riharu lần đầu tiên thấy.

      Yagyu Hiroshi cầm lấy tờ đơn trả lại, tuỳ ý nhìn lướt qua.

      Nghiên cứu linh hồn xã đoàn....

      Đưa tay lên đỡ mắt kính sống mũi hơi trượt xuống.

      Lần này rốt cuộc người làm phiền....

      Thấy Yagyu ngồi về chỗ của mình, Shiba Riharu lại tiếp tục nâng lên quyển sách trắng đen bàn.

      Nhưng mà, đời người bi ai nhất chính là phía tình nguyện.

      "Đúng rồi, Shiba - chan." Lễ phép khẽ hô, thanh lớn vừa vặn ảnh hưởng đến người khác.

      Shiba Riharu chợt quay đầu: "Còn có chuyện gì sao Yagyu Hiroshi?" Uể oải đem sách buông xuống, chưởng đập lên bàn Yagyu, "Nếu như liên quan đến số điểm của xã đoàn đừng với ta."

      Điểm số là chuyện nhưng manga là chuyện lớn, thời gian quyển sách này còn tay nhiều lắm, làm ơn đừng phiền để xem xong !

      " phải vậy, Shiba - chan." Yagyu tính khí tốt đáp, mắt kiếng dưới ánh mắt trời ngược quang che đậy tư tưởng cùng biểu cảm "Ban đạo , bởi vì là năm ba, nên bắt đầu từ bây giờ tất cả những vật liên quan đến học tập cùng xã đoàn được mang ra khi học, khoá tự học cũng vậy." Đưa tay lên, cậu nhìn vẻ mặt hận đến cắn răng của người kia, tiếp tục vân đạm phong khinh : "Cậu ấy điều tôi đến vị trí này, là bởi vì..."

      "Ba --" tiếng vang lớn phá huỷ khí yên tĩnh của lớp học, các bạn học rối rít tụ tập ánh mắt, chỉ thấy hung tợn nhìn đại thân sĩ nổi danh ở Rikkaidai. Bọn họ nên vây xem chốc lát, thấy hai người phản ứng chút nào, lại tỉnh hồn làm chuyện của mình.

      "Ý của ban đạo là...muốn cậu thế nào?"

      "Xem như là phong kỷ uỷ viên, tôi có quyền thu sách của cậu."

      Shiba Riharu liếc mặt bìa viết <SUNDAY>, gắt gao nắm chặt quả đấm.

      phải thần chết, có hạn chế phải thương hại con người; phải hollow, đả thương con người cũng bị thần chết thanh lọc; phải con người, càng cần tuân thủ luật pháp gì của thế...

      Cho nên vấn đề gì, quản Yagyu Hiroshi là lớp trưởng hay phong kỷ uỷ viên, nếu muốn thu manga của , cùng lắm chém lấy sách về là được!

      Thấy hai lời lại mở sách, Yagyu Hiroshi lại nhíu mày, để ý tới nữa.

      Gần đây <SUNDAY> hình như đăng truyện trinh thám gì đó.

      "Muse muse(=alo), Riharu, tôi là Love Aikawa, mau mau nghe điện thoại."

      Ánh mắt của các bạn học tụ tập lần nữa, mặt đầy tò mò nhìn chằm chằm điện thoại phát ra thanh quái dị của đại thúc. Riharu lúng túng lấy điện thoại quên đặt chế độ yên lặng từ túi áo ra, vội vàng đè xuống [ nghe ] đặt vào bên tai.

      "Love Aikawa tiên sinh, bây giờ là giờ học!"

      "Cái gì mà tôi cũng nghe điện thoại? Chỉ vì hôm nay là ngày đầu tiên của học kì mới nên mới quên tắt thôi khốn kiếp!"

      "Cái này cùng Shinji cho các thời gian của trường học có quan hệ gì, cho cùng tôi cùng và Hachi qua thời khoá biểu rất nhiều lần rồi !"

      Giọng đại thúc trong điện thoại rất lớn, vì vậy những lời này cơ hồ đều là hô lên. Shiba Riharu híp mắt quét vòng lớp học, chỉ thấy các bạn học mặt đầy thể tin nhìn , ý kiến xoa tay.

      Hơi đè thấp giọng điệu: "Tốt lắm cứ vậy , sách tôi chưa xem xong, các người ngoan ngoãn chờ ở cổng trường ." xong kiên nhẫn cắt đứt, ném điện thoại vào ngăn bàn tiếp tục nâng lên quyển manga....

      "Như vậy, giờ học buổi sáng kết thúc ở đây, các bạn học ăn trưa vui vẻ." Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, trong khi các bạn học nghị luận ầm ỉ, cửa lớp bình thường mở ra.

      Động tác của đình trệ tại chỗ, giọng điệu có chút run rẩy cùng chần chờ: "Các ngươi..."

      Riharu dừng hai tay sửa sang lại đồng phục nhìn về phía cửa, chỉ thấy vị tiên sinh mang kính mát cùng đầu con nhím nổi bật, mặc áo lông màu xanh, tự nhiên nâng tay lên, nhếch khoé miệng lộ ra chút thô bỉ. Mà bên người , là người đàn ông ăn mặc phong luân khác....

      ", Riharu!"

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: thiếu cái lạ
      Edit: Hồng Vụ

      Bầu khí có chút giằng co, lão sư chủ nhiệm đem Love Aikawa cùng Otoribashi Rojuro ( người quen thường gọi là Rozu hoặc Rose ) từ xuống dưới nhìn hơn mười lần, đẩy mắt kính cái, xoay người, lại nhìn Riharu, biểu tình nghiêm túc: "Bọn họ là ai?"

      Riharu thờ ơ vuốt tay: "Bạn của em." xong miễn cưỡng lên phía trước, tựa vào bên tường, ngôn từ rất thân thiện: "Đừng ở đây cản trở người khác học, có chuyện gì ra ngoài ." ra ngoài trước.

      Aikawa và Rose hai mắt nhìn nhau, theo đuôi sau.

      -- trăm sáu mươi năm trước --

      "Chữ 'hei' trong từ dâm tặc, còn chữ 'ko' trong Onono Imoko, chữ 'shin' trong từ lao động chân chính, cộng thêm chữ 'ko' trong từ trứng cá mặn.(1)" Bình bản mặt, mắt cá chết, răng lượng bạch, tóc dài màu vàng kim chói mắt, thiếu niên trước giảng đài thành thạo chỉ tên mình bảng đen, bình tĩnh hướng về ánh mắt khác nhau của bạn học trong lớp, nhìn qua chính là người từng trải qua sa trường.

      "Cho nên tên của mình là Hirako Shinji, xin nhiều chỉ giáo." xong, lễ phép cúi chào cái.

      (1) Hirako giải thích chữ Kanji dùng để viết tên ấy.

      "Biết , hình như thông qua thi lý luận."

      "Gì, khẳng định lại là bình dân xuất thân từ Lưu Hồn Nhai cái gì cũng biết."

      "Được rồi Hirako bạn học, em tuỳ ý tìm chỗ ."

      "A vâng thưa lão sư!"

      Shiba Riharu tay chống càm, tay khác nhàm chán vuốt sợi tóc màu xanh đậm, chỉ thấy người kia vui vẻ phất tay liền ung dung vội vã xuống. Hơi quay đầu lại, người kia tìm chỗ người ngồi xuống.

      "Cái gọi là quỷ đạo, chính là chú thuật cao cấp chỉ có thần chết sử dụng được, chia làm phược đạo cùng phá đạo..."

      -- nhàm chán...

      Riharu vô lực nằm bàn dùng bút trong tay vẽ vẽ, lại bôi , làm cho mặt bàn bằng gỗ lưu lại dấu ấn nhàn nhạt.

      Những lý luận này ngay từ đầu được cha mẹ trong gia tộc ngoan cố nhắc qua, tin rằng các tiểu thư thiếu gia quý tộc ngồi ở đây cũng được dạy cái này, nhưng mà....tại sao mỗi người bọn họ lại an tĩnh như vậy? Chẳng lẽ có ai cảm thấy nhàm chán sao? Ai chuyện để Shiba Riharu ồn ào theo !

      Nghĩ vậy, nghiêm mặt ngẩng đầu nhìn cả lớp, chỉ thấy tất cả mọi người đều rất nghiêm túc ghi ghi chép chép, rất có khí chất quý tộc....

      Ai cũng đều là kẻ làm bộ làm tịch!

      Shiba Riharu lặng lẽ phun tào(2), nhưng vẫn buông tha tìm cá mè lứa với mình. Dần dần thu về tầm mắt, nhìn thiếu niên tóc dài kia...

      (2) Lải nhải

      Nhìn qua trông rất chăm chú nghe giảng, tóc mái che đôi mắt khiến người nhìn biểu tình. Shiba Riharu bụng đầy tính toán, xoay người nhìn về phía lão sư.

      Lão sư cầm viên phấn vừa viết viết lên bảng vừa , lúc ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Hirako Shinji, biết vì sao lông mày giật giật, hắng giọng tiếng tiếp tục .

      Có chút hận rèn sắt thành thép.

      Xem ra trong mười có tám chín phần nghe giảng....chẳng lẽ.... buồn ngủ?

      Ngồi tại chỗ nhìn bảng đen viết đầy chữ, Riharu để mặc cho suy nghĩ bay xa, trong lòng khỏi dâng lên tia thưởng thức.

      -- Nguyên lai thế giới này cũng tồn tại người có thể đem ngủ gật biến thành kỹ thuật có hàm lượng như vậy!

      Sắp đến giờ tan lớp, Hirako Shinji sâu kín tỉnh lại, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ mơ màng màng dưới tóc mái bại lộ trong khí. đưa tay nắm lấy mái tóc màu vàng kim, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.

      Khi ánh mắt dần dần thanh minh, tiếng chuông tan lớp vui sướng reo lên.

      đài, lão sư hướng gắt gao trừng mắt cái, nghiến răng nghiến lợi : "Tan lớp!"

      Lão sư từ từ ra lớp học, phòng học yên tĩnh lúc này sôi trào.

      "Shiba bạn học, ta là Yama Gein, chúng ta cùng ăn trưa !"

      "Còn có ta...."

      Shiba Riharu từ từ đứng lên đem sách bàn bỏ vào cặp, đám người liền bao vây.

      Cái họ Shiba này, quả nhiên bị người khác dán lên bảng hiệu tốt....

      "Bạn học, nếu các cậu muốn đến gần khối kim sơn(3), cần gì phải đứng đó làm quen ngây thơ như vậy?" Thấp giọng cười tiếng, lễ độ hướng mọi người gật đầu, Riharu đối với loại giao hữu này hứng thú chút nào. "Xin lỗi, tôi hẹn ăn trưa cùng trai."

      xong, đeo lên cặp sách ra ngoài. Thời điểm đến trước cửa, quay đầu nhìn người khác trong phòng, Hirako Shinji ung dung sửa sang lại đồ của mình, mắt cá chết vô thần trợn mắt nhìn túi đeo lưng, xem ai ra gì.

      " tới, hôm nay nội dung học nhàm chán..." Riharu mặt đầy khó chịu cầm túi giấy, hơi mở miệng, lập tức nhíu mày: "Tại sao lại là bánh mẫu đơn?"

      Ngẩng đầu nhìn về phía người khác ăn rất cao hứng, rất nhanh liền giải quyết nửa, rút rút ra mép: "Em ngày ngày ăn bánh mẫu đơn ngán sao?"

      giây kế tiếp, đầu liền bị sức nặng đè xuống.

      "Kaien khốn kiếp được tuỳ tiện xoa tóc em!" Riharu hống lên, chút thuỳ mị bắt lấy cổ tay của Shiba Kaien muốn đem tay từ đầu lấy xuống, " được làm loạn kiểu tóc của em!"

      "Hắc? Em có kiểu tóc gì? phải là đem tóc xoã xuống thôi sao? Nếu rối tuỳ tiện vuốt lại là được!" Kaien hết sức khoe khoang cười, tăng thêm lực đạo hạ thủ, đối phương làm sao cũng bắt được tay .

      " là ngu si sao? Xoã tóc cũng rối! Kiểu tóc của em giống vô luận rối bao nhiêu cũng sao a khốn kiếp!"

      -- "Ừ?" Vừa dứt lời, giọng Kaien liền từ bên tai truyền tới, trước mắt là mặt đại nhân phóng đại, đặc điểm nhà Shiba là lông mi dài gần trong gang tấc, trán có thể thấy chữ tỉnh ╬ nhảy lên, "Sao lại ca ca như vậy, Ri, ha, ru?"

      "Bớt lấy bối phận đè ta!" Ngẩn người, Riharu dứt khoát thoát bàn tay ** tóc mình, cái né người nữa ngồi bên. Ho , bày ra dáng vẻ đại gia khuê tú.

      Shiba Kaien nhìn ánh mắt đám học sinh ngang qua vô tình hay cố ý nhìn bọn họ, ưỡn ngực ngồi thẳng.

      "Khụ khụ." giả vờ nhắm mắt lại, nắm quyền giơ bên miệng, từ xa nhìn lại, em hai người bày ra động tác ho giống nhau như đúc, đem luống cuống lúc trước, hoặc là bản chất bị che giấu....có bao nhiêu giả vờ.

      "Tóm lại, giờ học nên lắng nghe lão sư ."

      Shiba Riharu liếc mắt: "Tên học sinh cấp sáu có linh lực xuất sắc nên giảng đạo bình thường như vậy! Mấy lời này Kiugan và Gureugan dưới trăm lần!"

      "Kiugan cùng Gureugan cũng là vì chúng ta..."

      "Mỗi lần đều than phiền bọn họ nhảm quá nhiều là Shiba Kaien!"


      ... ...
      ... ...
      "Ách...khụ khụ...."

      A liệt a liệt....

      Shiba Kaien liếc em nhà mình ngồi thẳng người, bất đắc dĩ nhìn bạn học xung quanh nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

      Xem ra hình tượng nhà Shiba bọn họ....nhất định giữ được!

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Định luật của Vizard(1)
      Edit: Hồng Vụ

      (1) Có 2 dạng linh hồn: • Linh hồn bình thường: trước ngực có ống khoá, sau khi bị thần chết hồn táng ống khoá biến mất, được đưa tới Lưu Hồn Nhai của Thi Hồn Giới(= Soul Society), ngoài ra còn Tĩnh Linh Đình là nơi ở của tử thần. Gồm 13 đội. Sức mạnh đặc hữu của thần chết là quỷ đạo và Trảm Hồn đao(= Zanpakuto). Trảm Hồn đao của mỗi người khác nhau, phải có linh lực để thông qua Học viện linh thuật trở thành thần chết.

      • Hollow: Ác linh. Nếu sau khi chết ở lại thế quá lâu hoặc bị hollow cắn nuốt linh hồn trở thành hollow. Hueco Mundo là thế giới của hollow, có ngày và đêm. Khả năng chỉ có hollow làm được là bắn ra cero và mở ra Hắc Khang qua thế và Thi Hồn Giới. Hollow đều có mặt nạ, khi mặt nạ vỡ tro hoá, thường có suy nghĩ.

      • Vizard là thần chết có sức mạnh của hollow. Thuận tiện luôn, trong thời gian trăm năm Riharu ở thế, Shiba Kaien chết vào mười mấy năm trước, vài chương đầu có lồng ghép quá khứ mấy trăm năm trước của Riharu.

      Vô lực nhìn bánh mẫu đơn ăn hết trong tay, Riharu lại ngẩng đầu nhìn Kaien ăn như nửa năm chưa có gì vào bụng, hào phóng đưa tay đem túi bánh để trước mặt trai.

      "Em ăn được."

      Shiba Kaien để ý đến , chuyên tâm gặm phần của mình, đầu Riharu tuôn ra chữ tỉnh ╬, nhưng vẫn duy trì phong thái quý tộc, nhanh nhẹn.... lắc cái túi tay.

      phút đồng hồ sau.

      đầu Shiba Kaien nhảy ra sợi gân xanh, quét qua vật kia cái, nhìn.

      Năm phút sau.

      Sợi gân xanh thứ hai tuôn ra.

      Mấy tiếng đồng hồ sau.

      Sắc mặt thân thiện rút ra mép nhìn chăm chú về phía Riharu mặt đầy chê ( bánh mẫu đơn ), vô số gân xanh nổi lên trán rất nguy nga.

      Riharu mặt đổi sắc, lạnh nhạt : "Đưa cho phần." xong nâng lên nụ cười hết sức Thánh mẫu: "Miễn phí ~ "

      Thức ăn là sức mạnh to lớn. Nhất là khi xài tiền mua thức ăn mình thích nhất cho người ta lại bị người ta chê, cảm giác đó.... tuyệt đối dễ chịu!

      Giây tiếp theo Shiba Kaien chút do dự nặng nề đánh vào đầu Riharu, bằng ưu thế thân cao liều mạng xoa tóc , khoé miệng ranh mãnh nâng lên biểu dương hôm nay biết bao.... khó chịu. "Lấy về! Túi bánh này xài ít tiền của ! Trẻ em lớn được kén ăn! Mau, ăn, hết, cho, !"

      -- "A? Em bảo mua cơm, lúc nào bảo mua bánh mẫu đơn?!" Mặc dù vật này ăn rất ngon, nhưng ngày nào cũng ăn người bình thường cũng ngán. Riharu chịu yếu thế ngẩng đầu, giống vậy tuôn ra chữ tỉnh ╬ chống cự, ý chê mặt giảm mà lại tăng, "Hơn nữa ai biết lấy bột mì cùng đậu nành cộng thêm ít tạp chất làm thức ăn ăn vào có xảy ra chuyện gì hay !"

      - - "Hắc? Em -- gì?"

      - - - -

      "Còn tưởng rằng tới đổi manga với tôi." Nhận lấy mười cái bánh Love đưa qua. "Các quả nhiên rất rảnh rỗi, còn đưa bánh mẫu đơn cho đến cho tôi."

      Ưu nhã mở túi giấy ra, ánh mắt sâu kín nhìn thùng hàng giống như khi đó, Riharu đột nhiên có chút hoảng hốt.

      Từ trăm năm trước, sau khi mình cùng chín tên thần chết khác bị phái điều tra vụ án hồn phách biến mất lại giải thích được hư hoá( hư = hollow) nhưng may mắn sống sót ở thế, liền quan tâm đến chuyện ở Soul Society, cũng liên lạc với Kaien lần nào.

      Tên kia hẳn leo lên rất cao, có lẽ lên được vị trí đội trưởng đội phó gì đó...

      Mỗi khi người mình, luôn nghĩ như vậy.

      "Chúng tôi đến tìm là nhất định để đổi manga sao? Tại sao Riharu - chan lại nghĩ người ta vô tình như vậy?" Biểu tình mặt thô bỉ đại thúc đầy "ta bi thương" khiến Riharu quên mất cảm thán, làm ra động tác muốn ói.

      "Khụ khụ, tôi Love là đại thúc lại dùng giọng điệu này chuyện rất ghê tởm có biết hay !" xong liếc quyển sách tay Rose "Hơn nữa trăm năm qua phải hai người cả ngày nhìn manga sao, đừng cho tôi các còn thích cái khác a khốn kiếp!"

      ", phải vậy." Rose vẫy vẫy mái tóc vàng, Love cảm kích rơi nước mắt, Rose chán chường vòng vo chuyển mắt, dáng vẻ liên quan đến mình "Quên sao? Lần nào Love cũng đòi sách A ( sắc) từ Lisa."

      Đại thúc thô bỉ trong nháy mắt hoá đá.

      "A, làm sao tôi lại quên chuyện này?" Riharu đưa tay nâng cằm như suy nghĩ.

      Love tuyệt vọng ngã xuống.

      "Tại sao các người có thể nghĩ tôi như vậy? ràng Lisa bao giờ cho tôi mượn." Riharu liếc mắt nhìn tiền nhiệm đội trưởng đội bảy khoa trương đấm ngực dậm chân nước mắt ào ào, khinh bỉ "thiết" tiếng, chống nạnh bày ra bộ dáng quý tộc, mặc dù....

      "Có loại ý nghĩ này chính là xấu xa, cách ba ngày hỏi mượn người ta lần lại càng đáng xấu hổ."

      "Sao, bị đàn bà từ chối cũng là nghệ thuật của đàn ông nha." Tốt bụng giải vây giúp bạn tốt, ánh mắt Rose nhìn về xa xăm.

      ....
      ....

      " làm gì vậy Riharu?" Q bản Rose mặt đầy ủy khuất nửa ngồi dưới đất.

      Riharu thu hồi chân vừa đạp ra ngoài, thở ra hơi, vỗ tay, .

      Ăn cơm trưa đuổi Love cùng Rose, Riharu lười biếng trở về chỗ ngồi. lời nào, đối với ánh mắt dò xét khác thường của cả lớp chút để ý.

      Giáo quy nghiêm khắc chưa bao giờ để người ngoài tiến vào Rikkaidai lại để cho hai người kia vào trường mà bảo vệ lại chút phát giác, hơn nữa hai đại thúc kia từ khí chất đến kiểu tóc cũng phải người tốt lành gì, học sinh trung học như lại quan hệ rất tốt với bọn họ, thực quỷ dị....

      Riharu hoàn toàn có thể hiểu ý nghĩ này, nhưng lười giải thích với người khác. Nếu phải đột nhiên có chút hoài niệm cuộc sống ở Học viện linh thuật, muốn thể nghiệm chút trường học ở thế, những con người kia căn bản thể cùng có chút quan hệ gì.

      Như bây giờ, chờ chơi chán rồi, sau này bọn họ bất quá là người qua đường thôi... có lẽ ngay cả người qua đường cũng bằng.

      "Shiba - chan, mời cậu giải thích chuyện xảy ra hồi sáng chút."

      Đột nhiên giọng vang lên bên tai đưa đến ánh mắt nhìn chăm chú. Shiba Riharu hứng thú nhìn Yagyu Hiroshi đứng bất động trước mặt.

      Bản tính của con người, gặp phải vật mình biết, nếu cách nào biết , hỏi nguyên nhân, sinh ra sợ hãi.

      "Tôi có thể trả lời sao, lớp trưởng đại nhân?"

      ", vì an toàn của Rikkaidai, mời cậu giải thích vì sao bọn họ xuất trong sân trường." Yagyu nghiêm túc đẩy mắt kính cái. "Hoặc là, bọn họ vào trường như thế nào? Lại ra làm sao?"

      Đương nhiên là dùng thuấn bước....

      Riharu nghĩ như vậy, ngoài miệng lại : "Cậu cũng cảm thấy bởi vì bảo vệ lơ là ngủ gà ngủ gật sao?"

      " thể nào, vừa rồi tôi và Sanada cùng nhau điều tra qua."

      "Sa... nada?" Cái tên nghe quen tai.

      Riharu vòng vo đảo mắt, ở trong đầu tìm tòi những cái tên hơn trăm năm qua tăng lên. "Nga, ra là Sanada Genichirou đó, hình như là phong kỷ uỷ viên của trường..."

      Yagyu nhìn Riharu phí sức suy nghĩ Sanada là người như thế nào, phản chiếu ý cười trong mắt phượng sau lớp kính. Nhìn toàn bộ Rikkaidai, nhắc đến Sanada Genichirou, nữ sinh đầu tiên nghĩ đến đội phó câu lạc bộ tennis, có lẽ chỉ có mình ...

      Riharu suy nghĩ lâu cũng nghĩ ra Sanada Genichirou đó gặp ở nơi nào, Yagyu chỉ thấy khôi phục lại nụ cười lười biếng, sau đó hai lời về phía ....

      Sát vai mà qua.

      "Xin chờ chút...."

      Riharu bỗng nhiên dừng bước, ở bên người cong môi. Đột nhiên xuất áp lực khiến biết vì sao cứng ngắc, lời đến bên môi lại ra khỏi miệng.

      Giọng lộ ra sát khí cùng chèn ép: "Yagyu - kun, có số việc biết tốt hơn."

      "Loài người, nên làm tốt bổn phận của loài người." từ từ xa, gió thổi bay mái tóc dài màu xanh mực, cổ mơ hồ lộ ra góc gai xanh. (Vụ: là hình xăm cổ)

      Loài người?

      Hơi cau mày, Yagyu trầm mặc quét mắt nhìn bốn phía bạn học nghe thấy chuyện, mắt phượng màu tím sau tròng kính nhìn ra bất kì háo hức nào.

      nên quá tò mò... sao?

      Nhưng mà Shiba Riharu, những lời mà cậu thể khiến người khác sinh ra hứng thú....




      Chương 4: Thanh mai nấu rượu
      Edit: Hồng Vụ

      Riharu ngừng lại bên ngoài toà kiến trúc lớn. Người bình thường chỉ nhìn thấy đây là kho hàng bỏ hoang người, ai biết được vòng ngoài của kiến trúc này là tầng kết giới dị thường vững chắc.

      thuần thục đưa tay khẽ chạm vách ngoài của kết giới, kết giới rung động chút, sau khi cảm nhận được linh áp của , cái lỗ mở ra.

      Tiến vào trong kho hàng, trước mắt là mấy bóng người ngã trái ngã phải quen thuộc.

      "Cái gì đó phải muốn ở lại Kanagawa sao, sao lại trở về?" Người đàn ông cái đầu nấm màu vàng bất nhã bưng má, xương nằm nghiêng ở giữa ghế sofa, mắt cá chết nhìn về địa phương nào đó.

      "Riharu-chan nhất định bởi vì rất cảm động trước hành động đưa bánh mẫu đơn của tôi và Rose nên mới quyết định trở lại đây !" Trong góc đại thúc cầm tay quyển sách trắng đen lệ nóng doanh tròng lớn tiếng phát biểu quan điểm của mình.

      "Thu hồi tự cho là đúng của , Love!" bình ngực ngồi thùng chứa hàng hơi liếc mắt, đưa tay đỡ mắt kính, tiếp tục dời mắt xuống quyển sách A (H) tay.

      "Nhưng tôi nhìn thấy, Riharu trở lại nhất định có nguyên nhân đặc biệt gì!"

      giây tiếp theo bầu khí yên tĩnh lại, mọi người vô tình hay cố ý liếc đại thúc mập mạp ngồi trong góc, lại giả bộ để ý lắm liếc Riharu, tiếp tục làm chuyện của mình.

      Shiba Riharu vui mừng lên phía trước, nhón chân lên vỗ vai Ushoda Hachigen, gật đầu cái, trịnh trọng : "Quả nhiên vẫn là sáng suốt nhất, Hachi."

      "Thiết, ta sáng suốt chỗ nào? Bất quá là đại thúc giả bộ đáng giả bộ già dặn...." Hirako Shinji bày tỏ dám gật bừa, nhưng vẫn biếng nhác nằm sofa trợn mắt cá chết.

      " , có chuyện gì sao?" Người đàn ông bắp thịt tóc trắng đúng lúc kéo lại đề tài.

      Ánh mắt mọi người tập trung lần nữa.

      "Sao, đội trưởng Muguruma Kensei đừng nghiêm túc như vậy ~" Đáng tiếc, có người muốn chính . Riharu thản nhiên vuốt tay.

      "Nếu ta nghiêm túc sao lại có đội phó như Mashiro? Đội trưởng cùng đội phó dĩ nhiên bổ sung cho nhau đúng Riharu-chan."

      Cái gọi là thanh mai trúc mã kiêm bạn học chính là chiến hữu mạnh nhất, Riharu nghĩ đến cảnh tượng Kuna Mashiro lăn qua lăn lại đất mỗi ngày, tương đối tán thành gật đầu cái: "Hắc, Shinji đúng ~"

      "Hai người các , cảm tình tốt cũng đừng ở đây khoe khoang!" đầu Kensei tuôn ra gân xanh, bắp thịt toàn thân có khuynh hướng khiêu động.

      Cùng Shinji hai mắt nhìn nhau cái, hai người cùng quay đầu sang chỗ khác.

      Riharu nhìn đỉnh kho hàng cao, trầm mặc hồi lâu: "Đột nhiên muốn ở đó, nên trở về."

      Bầu khí vẫn yên tĩnh, nhưng trong ánh mắt sáng quắc của mọi người nhảy ra ba chữ -- ta tin.

      Riharu mép co quắp: "Được rồi bởi vì tôi trả nổi tiền thuê phòng ở đó mà thôi!"

      Mọi người thống nhất "thiết" tiếng khinh bỉ.

      " ra ngoài lung lay hai năm trở nên ngu ngốc sao? có tiền mượn Kisuke mới phải..."

      "Hắc? Mượn Kisuke?" Nhớ tới tên gian thương thích cầm cây quạt bán manh, Riharu trừng mắt nhìn Hirako mặt đầy sao cũng được, kìm lòng đậu mở miệng phun tào: "Ngươi cho là tên gian thương trăm năm keo kiệt đó cho chúng ta kinh phí sao tên ngốc Shinji! Còn tỏ vẻ chuyện liên quan đến ta, mấy năm này tiền mấy người mua manga rồi sách A đều là tôi tích góp!"

      Lời còn chưa dứt, tiếng vang lớn, tất cả mọi người theo bản năng nghiêng đầu, tay khống chế kết giới của Ushoda Hachigen hơi run lên, sau ót chảy xuống giọt mồ hôi. Bởi vì thân hình to lớn, cũng nhìn thấy quá ràng.

      "Ồn ào cái gì? Đồ ngốc!"

      chiếc dép ny lon lấy tốc độ nhanh xông phá kết giới, chút do dự chạy nước rút về phía mục tiêu, sau đó chuẩn xác..... đập vào mặt Hirako.

      Dép hài hoà rơi xuống đất, dấu giày đỏ tươi ràng khiến mặt có chút phập phồng.

      Ánh sáng mạnh bắn vào kho hàng, hai bóng người đập vào mi mắt.

      Hirako Shinji nhảy cỡn lên, ai oán che mặt: "Hiyori làm cái gì!"

      buộc tóc đuôi ngựa hai bên giả vờ nhìn ung dung thong thả vào kho hàng, tàn nhang gương mặt hợp với kiểu tóc lộ ra vài phần đáng . thuần thục nhấc chân, dép nhảy lên cao trở về trong tay.

      Riharu vứt cặp sách ngồi xuống đất, thấy tình huống này phản xạ lập tức ra chỉ thị, vội vàng quay đầu: "Hachi!"

      "Vâng!" Ushoda Hachigen đầu đầy mồ hôi khoát tay điều động linh áp, lần nữa tạo ra kết giới.

      giây kế tiếp chỉ nghe thấy Hirako gào lên tiếng bay lên trời, đầu đụng 'binh' vào kết giới, sau đó từ cao theo mặt tường chật vật rơi xuống. Nơi này, là Sarugaki Hiyori đứng tại chỗ chơi dép.

      Kuna Mashiro vẫn đứng ở cửa xách hai túi ny lon chớp chớp đôi mắt to, đầy tò mò nhìn chằm chằm Hirako Shinji mất ý thức hoá thành động vật xương. Lát sau, cười cười về phía mọi người: "Cơm tối mua về rồi mọi người ăn ! Hiyori-chan cũng tới ăn!"

      Sarugaki nhìn lướt qua Hirako: "Hôm nay phần của Shinji liền cho Riharu !"

      Tuy là tự tiện quyết định, nhưng ai phản đối.

      Riharu bưng cằm nhìn Hirako Shinji rất tỉnh táo ở chỗ mọi người, mi mắt cong cong nở nụ cười, tiếp theo do dự mở ra phần Hiyori chia cho mình, ngụm lại ngụm nuốt xuống.

      Hirako cũng làm ra bất kì hành động nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn đồng bạn mình, híp mắt lại, lời.

      Ban đêm, vạn lại câu tịch, thiên hạ vi vũ, cũng khônh ngăn được tiếng than .

      "Trục thuỷ lưu ba, Bạch Đàn."

      Giơ Trảm Hồn đao qua đỉnh đầu, Riharu ngồi ở chóp đỉnh kho hàng, miễn cưỡng dựa vào chiếc rương cũ nát sau lưng, đưa tay ra chạm vào hạt mưa từ trời rơi xuống.

      Ánh trăng sau lưng hơi lộ ra bị bóng người che lại, cảm thấy linh áp của người tới, quay đầu lại, vẫn nhìn bầu trời đen nhánh bị tầng mây dầy che lấp.

      "Lại lấy ấy ra làm ô, coi chừng Bạch Đàn hận , ngốc tử!"

      Riharu trả lời, thực tế Trảm Hồn đao nhà mình cùng làm rất nhiều công tác tư tưởng về vấn đề này. Chẳng qua là lý do của rất đơn giản, shikai của ta chính là cái ô vì sao ta còn phải uổng công vô ích mua cái ô khác? Huống chi đây là cái ô có linh lực, dễ che mưa hơn.

      Sau khi đao nhà mình cùng mình giao thiệp nhiều lần nhưng hiệu quả, chuyện này trở thành thói quen.

      "Ngốc tử ghen tị!" Xoay người dời ô đầu, nheo mắt: "Để chứng minh tình bạn của Shiba Riharu tôi, liền cùng tôi tránh mưa , ngốc tử!" xong giơ giơ Trảm Hồn đao nhà mình, ôn nhu vui vẻ cười mặt đầy Thánh mẫu.

      Người khác sớm thành thói quen ngồi xuống, còn vô sỉ kéo Trảm Hồn đao đáng thương về phía mình cái. Cán ô phun nước vào thân Hirako.

      Hirako Shinji quýnh.

      Bạch Đàn cái gì cũng tốt, chỉ có luyến chủ phích (= chủ nhân ) quá nặng, nếu cũng dùng Nghịch Phất nhà ( Trảm Hồn đao của Hirako) làm loại chuyện này biết tên kia đùa bỡn cái gì.

      -- Ngươi cũng phải cả ngày động chút là dùng ta đem thế giới lộn ngược, đứng ngược bầu trời trang khốc sao, ta cũng phiền ngươi là tính khí ta tốt.

      giọng bày tỏ kháng nghị ở đáy lòng.

      -- Sao đừng nghiêm túc quá ngu si!

      Hirako cứng rắn đè xuống thanh cùng mình đối thoại kia, -- tốt lắm Nghịch Phất ta có lời muốn với Riharu-chan ngươi ngoan ngoãn ngủ trễ an ~

      -- Trảm Hồn đao cần ngủ!

      "Sao vậy, Nghịch Phất lại đùa bỡn?" Riharu cong môi nhìn Hirako mặt đầy củ kết, nhớ đến ngày đầu tiên bọn họ lấy được Trảm Hồn đao bắt đầu người đao rất náo nhiệt, tình cảm đúng là rất tốt..... nhìn trời, " đến tìm tôi bởi vì tôi đoạt cơm tối của !"

      "Ai để ý loại chuyện đó, ngốc tử!" Cùng đao của mình đấu tranh xong, Hirako thu liễm mặt mày vui vẻ thường ngày, quay đầu, con ngươi màu đen thẳng tắp nhìn Riharu, "Hôm nay trở lại, hẳn chỉ là vì vấn đề kinh phí ."



      Chương 5: Thừa thượng khải hạ(1)
      Edit: Hồng Vụ

      (1) Kế thừa người , dìu dắt kẻ dưới.

      Riharu hơi mở to mắt, quay đầu nhìn sang chỗ khác: " phải vì kinh phí? Vậy là vì cái gì?"

      "Cho nên tôi mới hỏi a ngốc tử. Tôi cũng nghĩ Shiba Riharu thiếu tiền." Mặc dù nhà Shiba sớm bị Ngũ đại quý tộc trừ tên, nhưng vô luận là tiền tài hay thủ hạ vẫn đầy đủ, xem như là trưởng nữ Riharu thiếu tiền "Có phải hôm nay Rose và Love gây phiền toái cho giải quyết nên trở lại?"

      Riharu gì nhìn trời, Hirako quả thực quá mức bén nhạy, đôi mắt như biết tất cả khiến luôn có chút sợ. Bởi vì cùng học chung trong Học viện linh thuật, ở trước mặt Hirako chính là trong suốt. Câu kia hỏi ra lời, biết nhất định nghĩ đến điều gì đó.

      "Bọn Love ngược lại chưa cho tôi phiền toái gì, chẳng qua là...."

      "Hôm nay, con người khiến tôi rất thoải mái."

      "Vậy trốn học a ngu si." Hirako Shinji thu hồi vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi, quay đầu lại gục mặt xuống, giọng điệu tràn đầy bất chính "Thiệt là, ghét loài người đừng lẫn lộn trong đó, biết nghĩ gì."

      "Dù sao trường học ở thế cũng phải Học viện linh thuật."

      Dù sao trường học ở thế cũng phải Học viện linh thuật....

      Riharu cười khổ tiếng: "Đúng vậy, có Shinji cũng có Kaien, chẳng qua là đám nhân loại tự cho là đúng."

      Nhưng mà, dù sao có chút chỗ tương tự....

      mở miệng, cũng có nghĩa là Hirako biết suy nghĩ của . nhìn chằm chằm Shiba Riharu khẽ rũ mắt xuống, đưa tay vỗ vai cái, nhìn về phía chân trời: "Muốn hoài niệm hoài niệm ngốc tử, loài người cái gì để ý là được rồi."

      Tựu trường tháng sau, trường học cử hành biểu diễn của câu lạc bộ, mỗi câu lạc bộ phải giao ra thành quả, do hội học sinh quyết định kết quả cuối cùng.

      "Hiroshi, cậu lại xem cái này chút." Thiếu niên thanh nhã như hoa sen nhìn tờ giấy trong tay.

      Yagyu quay đầu thấy đội trưởng nhà mình cong mép, kỳ quái đẩy mắt kính.

      Cái này là Yanagi phụ trách , có quan hệ gì với ?

      đến trước mặt Yanagi, chỉ thấy tờ giấy trong tay viết bốn chữ "Shiba Riharu".

      suy nghĩ nhiều, Yagyu nhận lấy tờ báo cáo «nghiên cứu linh dị» kia, đọc từng chữ.

      «Phân loại linh hồn: chỉnh, hollow.

      Chỉnh: người sau khi chết hình thành linh hồn phổ thông.

      Hollow: tục xưng ác linh.

      ...."

      -- Báo cáo nghiên cứu linh dị đặc sắc.... các địa giới cùng quan hệ của các linh hồn phân biệt ràng, nếu phải có nhiều giới thiệu quá mức mơ hồ có người tin là cũng chừng....

      Nghiêm túc xem xong, Yagyu Hiroshi có loại cảm giác.

      "Bộ trưởng của câu lạc bộ nghiên cứu linh dị cho tôi báo cáo này là mình Shiba Riharu hoàn thành, vốn là bài tập nộp lên, cậu ta cảm thấy rất thú vị nên xem như là thành quả đưa đến." Yanagi Renji nghiêng đầu nhìn Yagyu, lạnh nhạt : "Căn cứ theo dữ liệu của tôi, hẳn là ấy học cùng lớp với cậu."

      Nheo mắt lại, phát giác tròng kính của Yagyu trong nháy mắt phản chiếu, tiếp theo nhìn tờ giấy kia suy nghĩ điều gì đó.

      Tựu trường hai tháng sau, trường học cử hành du lịch, tất cả các lớp đều được .

      Riharu vẫn như cũ mang theo đống lớn manga bất đồng chủng loại, từ khi lên xe ngừng nhìn vật trong tay, đắm chìm trong thế giới của mình.

      Chẳng qua thỉnh thoảng nghe điện thoại, nội dung chuyện cùng đầu bên kia luôn rất tương tự --

      "Quyển kia bị tôi mang , Love các tạm xem cái khác ."

      "A quyển đó cũng ở chỗ tôi."

      "Quyển kia tôi đọc...."

      Dọc đường điện thoại reo ngừng, thân sĩ như Yagyu cũng rút rút ra mép.

      "Chào mọi người, tôi là Urahara Yowaka, khoảng thời gian này là hướng dẫn du lịch của mọi người." Xuống xe, đối diện là nữ sinh mắt nâu, mái tóc màu trà dài đến đầu gối tùy ý xoã sau lưng, cười đầy vô hại vung cây quạt .

      Yagyu từ trong đội ngũ ra: "Xin chào, tôi là lớp trưởng Yagyu Hiroshi."

      biết vì sao, cảm thấy người trước mặt rất thể dựa vào.

      "A, xin chào!" cười rực rỡ, tay vẫn phe phẩy cây quạt , chỉ chỉ quán trọ sau lưng, "Tối nay mọi người ở đây trước , ngủ sớm dậy sớm, ngày mai chúng ta bắt đầu hành động!"

      "Ừ, tốt." Thân sĩ ưu nhã gật đầu, xoay người nhìn tất cả bạn học trong lớp, dẫn đầu về phía trước.

      Ban đêm mảnh an tường, Riharu nằm giường mở mắt nhìn núi Phú Sĩ ở phương xa.

      "Riri lâu gặp!" Giọng của Yowaka theo linh áp truyền tới, giây tiếp theo người xuất trong phòng, cười khẽ: "Buổi tối ngủ tốt!"

      Riharu thờ ơ nhìn nơi khác: "Tôi cũng phải loài người ngu si." xong chuyển mắt qua, "Tôi cậu tìm mà chạy tới đây lêu lổng cái gì? Còn hướng dẫn du lịch nữa!"

      "Tớ mới tìm tên gian thương kia, hơn nữa phá hư thế giới hai người của ấy và Yoruichi-san Hồng Cơ chém! (Trảm Hồn đao của Urahara Kisuke)" Yowaka phe phẩy cây quạt trong tay, giọng đầy ủy khuất, sắc mặt lại rất tự nhiên, "Hơn nữa nếu tớ lêu lổng ở bên ngoài sao có thể may mắn làm hướng dẫn du lịch của đại tiểu thư nhà Shiba đây? Riri cái này gọi là duyên phận!"

      Riharu nhìn , xoay người từ giường nhảy xuống "Duyên phận cái đầu cậu a ngốc tử!"

      "Riri sao có thể người ta như thế? Cậu nhìn tóc tớ dài như vậy làm sao ngốc được?"

      "Ngốc tử phải người ngón tay có tóc đâu ngu si!"

      "Nhưng tớ nhớ Sarugaki Hiyori giải thích ngốc tử là người ngu si cái gì cũng hiểu mà!" Urahara Yowaka đưa quạt che miệng "Người ta cái gì cũng hiểu chỗ nào?"

      "Khốn kiếp ai ngốc tử là giải thích như vậy?" đầu Riharu tuôn ra chữ tỉnh╬ to, "Urahara Yowaka nếu cậu chỉ muốn cái này bây giờ có thể trở về để tôi còn đọc manga!"

      "Tớ ở trong mắt Riri còn bằng mấy quyển manga ở thế sao?" Ánh mắt quét qua đống manga nằm rải rác giường lớn, chớp chớp đôi mắt nâu, cây quạt lại rỗi rảnh bắt đầu lung lay, Urahara Yowaka giả bộ khả ái kêu to: " là vô tình, tớ cố ý từ trăm thước bên ngoài thuấn bước đến tìm cậu đó!"

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Cầu đồng tồn dị(1)

      (1) Tìm nét chung để hạn chế cái khác biệt.

      Sáng sớm ngày thứ hai, núi Phú Sĩ cùng bốn phía thành trấn tràn ngập trong tầng sương mù nhàn nhạt, Shiba Riharu chậm rãi ra phòng khách tập hợp, bên đưa tay miễn cưỡng thư giãn tứ chi, bên nhìn cảnh tượng mông lung bên ngoài.

      "Shiba-chan, chào buổi sáng." tiếng gọi lễ phép truyền tới, hậu tri hậu giác nghiêng đầu nhìn Yagyu đoan chính ngồi cùng người trông rất quen mắt nhưng biết.

      Nghe thanh , người vừa có lẽ là Yagyu.

      ưu nhã phất phất tay, " A, chào buổi sáng."

      có lệ nhìn lướt qua, ánh mắt lại dời về phía ghế sofa, nhìn thấy Urahara Yowaka cả người vùi vào ghế, tay còn cầm quyển «JUMP»(2). nhìn Riharu cười hì hì: "Chào buổi sáng, Riri!"

      (2) Jump: tạp chí truyện tranh ở Nhật.

      Shiba Riharu sâu kín nhìn quyển sách kia, lại nhìn thấy người nào đó giả bộ thùy mị khẽ quơ quạt , trong con ngươi màu nâu đầy hứng thú muốn xem kịch vui, ôn nhu hiền thục giọng : "Chào buổi sáng, Urahara-chan." Sau đó ổn định lại rút rút ra mép, thay đổi bước chân chậm rãi nhanh chóng đến trước mặt Yowaka, "Chào buổi sáng cái đầu ngươi a ngốc tử! Tôi muốn đọc quyển sách này lại tìm thấy, ra là ở chỗ cậu đồ khốn kiếp!"

      "Nha, Riri đừng quá kích động, nhắc mới nhớ, Kisuke có thành quả mới đây~" Urahara Yowaka dửng dưng đáp lời, tỉ số dao động của cây quạt chút biến hoá, ho tiếng, đưa ra ngón tay chỉ chỉ phương hướng.

      Riharu theo động tác đó xoay người lại, nhìn đám người quen mắt xa lạ, khinh thường khẽ "hừ" tiếng. Nhưng vẫn lập tức đè nén xuống, truy hỏi về quyển sách kia nữa, chẳng qua chỉ thản nhiên ngồi cạnh Yowaka: "Cậu khoe khoang với tôi mình có thể liên lạc với trai bất cứ lúc nào sao?"

      Tốc độ múa quạt của Yowaka chậm lại, nhìn ánh mắt ảm đạm của hồi lâu, bất chính : "Tớ đâu hư như Riri nghĩ ~"

      "Muốn cậu cũng có loại giải trí này."

      "Dĩ nhiên dĩ nhiên~" Riri, cậu cười miễn cưỡng.

      Bầu khí đọng lại, chỉ có chiếc quạt của Urahara Yowaka vẫn lắc lư, trong khí vang lên tiếng vang .

      "Riri này, giới thiệu những người đó với tớ sao?"

      "Lúc nào hứng thú của cậu buồn chán như vậy?" Riharu ngước mắt tuỳ tiện nhìn qua mấy thiếu niên trước mặt, thờ ơ : "Tên đeo kính ở giữa, là Yagyu Hiroshi, bạn học cùng lớp của tôi."

      "Giết thời gian thôi." Urahara Yowaka thấy chuyện tiếp, rất nhanh trí hỏi: "Này này, những người khác đâu?"

      "Chuyện này sao tôi biết ngu si." Shiba Riharu đương nhiên đáp lại câu, liếc mấy thiếu niên đối diện sắc mặt giống nhau, có người trố mắt, còn có người cười rực rỡ vô cùng khả nghi: "Nhưng mà, tôi nghe trường chúng ta có câu lạc bộ rất trâu là câu lạc bộ tennis, nghe Yagyu-kun bởi vì là người của câu lạc bộ tennis mới dành được hảo cảm của phái nữ loài người, những người kia nghe cũng rất tốt rất...."

      xoa tay đứng dậy: "Sao, liên quan đến tôi mới đúng." xong, bước chân nhanh chóng rời khỏi quán trọ.

      Urahara Yowaka mắt cười cong thành trăng lưỡi liềm, hài hước nhìn những con người ánh mắt xung động hay tươi cười rực rỡ, nhìn đồng hồ đeo tay cái, tay giơ lên bên mép, hô với Riharu đứng ngoài quán trọ: "Riri thời gian sắp đến rồi giúp tớ gọi điện thoại gọi đám ngốc tử kia thức dậy (tập hợp) !"

      Sau đó Riharu làm như đưa điện thoại đến bên tai, thanh vang lên theo linh áp ràng lọt vào tai Yowaka.

      "Mosi mosi, Hiyori sao? Mau kêu đám Shinji từ giường xuống! Thuận tiện Love cùng Rose cũng vậy." xong xoay người hướng Yowaka đưa tay chữ 'V'.

      Urahara Yowaka xốc xếch trong gió, cây quạt cũng đứng lại tại chỗ.

      Này cậu biết ý tớ phải vậy!

      Sương mù sáng sớm dần dần tan , quần áo Riharu dính vào tầng hơi nước mỏng. ngẩng đầu nhìn mặt trời lên cao, vỗ nước đọng áo sơ mi, xoay người vào quán trọ.

      Xa xa ở quầy phục vụ, Urahara Yowaka cần cù gọi điện thoại thúc giục bạn học cùng lớp.

      "Hai mươi phút sau tập hợp ở phòng khách biết chưa? Ừ cứ vậy ...."

      " dậy nổi sao? Kéo cũng phải kéo tên kia dậy, nếu cậu và cậu ta trễ giây viết bản kiểm điểm ngàn chữ đấy....."

      .....

      tại phòng khách chỉ có hai người họ cùng vài thành viên của câu lạc bộ tennis.

      Riharu mặt thay đổi nhìn Yowaka ngừng bấm số, trong bụng nhàm chán, lơ đãng đem tầm mắt dời đến những thiếu niên kia.

      "Shiba Riharu." Hai tay cắm trong túi quần dửng dưng thấp giọng .

      lập tức có được trả lời, Riharu nhíu mày, thân thiện : "Tôi cũng tự giới thiệu mình, tên !" Đầu tiên nhìn đến thiếu niên đầu rong biển.

      Trong ấn tượng vị kia nhà Kuchiki thứ này đến điên cuồng, trăm năm trước mỗi lần đến chỗ Kaien làm khách bọn họ mang theo nhiều rong biển....

      Thiếu niên sửng sốt vài giây, mắt liếc đông liếc tây mới nở nụ cười tự tin chỉ mình: "Tôi là lá bài chủ chốt năm hai Kirahara Akaya."

      Lá bài chủ chốt năm hai sao? Nếu như tên thiếu gia Byakuya nhà Kuchiki nghe được câu tự giới thiệu mình này có lẽ run rẩy mép : "Ta muốn cho ngươi biết chút về thực lực chân chính của người thừa kế nhà Kuchiki, cùng cái gọi là lá bài chủ chốt kia trời dưới đất trời vực!" Riharu bị ý nghĩ của mình làm cho 囧 囧, run rẩy mép dời ánh mắt.

      quyển sổ , mơ hồ có thể nhìn thấy vài chữ "DATE" bìa, còn chú thích tên họ "Yanagi Renji".

      "Sổ của hội học sinh?" Riharu thuận miệng hỏi câu, quen với hội học sinh, nhưng tên người cũng biết sơ sơ.

      "Xác suất Shiba Riharu hứng thú với tennis là 98.78%, biết tên chúng ta xác suất là 99%." Renji thiếu niên tay chấp bút ghi số liệu vào sổ, tiếp theo 'ba' tiếng đóng lại laptop, vẫn híp mắt, "Shiba-chan, lần trước câu lạc bộ của cậu giao báo cáo linh dị mà cậu viết rất thú vị."

      "Báo cáo gì thú vị vậy Riri?" Lời bị cắt đứt, Urahara Yowaka từ quầy phục vụ lung lay qua chỗ họ, nháy mắt khi đến gầy cười rất thâm sâu.

      "Tôi làm sao biết là báo cáo gì." Shiba Riharu híp mắt sắc mặt thân thiệt xoa tóc, "Tôi có ghi thứ này sao tôi biết?"

      "Ai da Riri trí nhớ tốt rồi, có muốn tớ giúp cậu tay tìm onii-chan giúp hay !" Muá quạt.

      Riharu nở nụ cười Thánh mẫu tiêu chuẩn: "Tôi rất vui lòng, chẳng qua nếu tìm Kisuke phải quấy rầy ấy cùng Yoruiichi, đến lúc đó biết Bạch Đàn với Hồng Cơ cậu hy vọng bị cây nào chém, hoặc là cả hai....cùng nhau?"

      "Tớ né đâu ngu si!"

      "Như vậy thêm Nghịch.... Phất?"

      "...." Cây quạt trong tay Urahara Yowaka ảm đạm, năng lực biến thái của Nghịch Phất cũng chỉ có Riharu hoà bình chơi chung với Hirako từ Học viện Linh thuật là quen.... " phải cậu dựa vào Vizard tương thân tương ái sao? Ăn hiếp ai có thể cơ hữu(3) như tớ!"

      (3) Có quan hệ thể tách rời và chịu chi phối của bộ máy tổ chức nào đó.

      "Cơ hữu?" Riharu cau mày.

      Mọi người câu lạc bộ tennis cố gắng bình tĩnh nén lại khoé miệng run rẩy.

      "Ai da, rốt cuộc cũng có thứ Riri biết!" Urahara Yowaka sung sướng , "Chúng ta trò chuyện ở đây nãy giờ hình như đem bọn họ quên mất!" Giơ tay chỉ cái.

      "Này, các cậu giải thích với Riri 'cơ hữu' nghĩa là gì !"

      Riharu nghiên đầu, con ngươi màu xanh khói đậm lộ ra chút muốn biết.

      Yagyu đẩy mắt kính.

      ......

      ......

      "Quá !" tiếng rống lên, vài thanh quạt gió vui sướng.



      Chương 7: Kiềm lư kỹ cùng(1)
      Edit: Hồng Vụ

      (1) Tiền tiêu hết sạch

      Ven hồ sương mù bao phủ, hơi nước tí ti lấm tấm tràn ngập mặt hồ xanh thẳm, thấp thoáng núi Phú Sĩ ở phương xa, du thuyền nước chậm rãi trôi.

      Lúc này bên trong khoang thuyền bóng người, những bạn học kia sớm lên boong thuyền hoạt động mò cá. là mò cá, ra là thả lưới vào trong nước, về phần cái gì ở trong lưới bạn, hết thảy đều phụ thuộc vào nhân phẩm.

      Riharu chống cằm nhàm chán nhìn gợn sóng bình thường mặt nước, phía người mặc kimono màu đen nồng nhiệt đánh với hollow.

      Rất nhanh nước gợn dừng lại, tên thần chết kia cũng thuấn bước chạy xa.

      Riharu đổi tay chống cằm, khi trở về nhất định phải mượn Urahara cái gọi là máy vi tính của thế tra xem từ ngữ kia rốt cuộc nghĩa là gì. Mới vừa rồi kịp biết câu trả lời, bởi vì bắt đầu có nhân loại tụ ba tụ năm ở đại sảnh. Mặc dù có hứng thú gì với loài người, nhưng nếu bị loài người cho rằng có hứng thú với cái này oan uổng.

      "Shiba - chan, lên sao?"

      Riharu quay đầu lại miễn cưỡng liếc nhìn Yagyu Hiroshi đứng trước mặt: "Phần của tôi đưa cho lớp trưởng đại nhân cậu, cần cảm ơn tôi!"

      Yagyu gật đầu cái liền xoay người rời , bước ra bước sau đó lại ưu nhã quay lại: "Shiba - chan, cậu quen với Urahara sao?"

      Đôi mắt nhìn về phương xa của Shiba Riharu bỗng nhiên chuyển cái, tiếp theo cẩn thận đánh giá người trước mắt.

      Kiểu tóc rất bình thường, thần thái rất tương tự, động tác đỡ mắt kiếng hoàn toàn giống như đúc, ngay cả tác phong cũng vậy......

      "Trước đó, bạn học, có phải cậu nên tên mình hay ?"

      Yagyu Hiroshi tay đỡ mắt kiếng hơi dừng lại: "Shiba - chan gì?"

      "Ngu si cậu cần nhàm chán như vậy!" Lúc này Riharu khó chịu cau mày, con ngươi mau xanh khói tràn ngập ánh sáng hứng thú: "Bị nhận ra còn giả bộ giả bộ cái gì, thành trả lời ngốc tử!"

      Yagyu cho tới bây giờ mặt có quá nhiều biểu cảm lại nở nụ cười hài hước, người vừa đến dừng lại động tác, sảng khoái tháo tóc giả và mắt kiếng xuống, tóc bạc cùng đuôi sam cứ như vậy lộ ra dưới ánh mặt trời: "Phốc, tôi là Niou Masaharu."

      "Đây chính là COSPLAY trong truyền thuyết sao?" Shiba Riharu tò mò quan sát cả người cậu, bởi vì xem manga, cùng Love và Rose học hỏi qua COSER, nhưng đến hội trường bọn họ rất có hình tượng bị mang vào kho hàng, trí nhớ về phong cách ăn mặc giống ai ảnh hưởng thành phố kia đến nay vẫn còn như mới.

      Nhưng mà cũng thể trách con người, muốn bắt chước động tác thần thái tướng mạo và ngôn ngữ của những người khác vốn khó như lên trời, phỏng chừng chỉ có loại Trảm Hồn Đao như Kính Hoa Thủy Nguyệt mới có thể làm được -- đó là dưới tình huống bắt chước mà người khác biết.

      Ví dụ như Hirako đối với Aizen.

      Chẳng qua tên Niou này là tự thân diễn..... Dường như còn có chút giống....

      "Bắt chước phải giống chứ.... Này! Cậu còn có thể bắt chước người khác sao?" Shiba Riharu sờ cằm như có điều suy nghĩ.

      "Phốc, tôi muốn biết mình để lộ sơ hở ở chỗ nào?"

      Loài người được voi đòi tiên!

      Riharu trừng cậu cái, cười vạn phần ôn hoà: " có sơ hở gì, là bởi vì giác quan thứ sáu siêu mạnh của tôi." kẻ từng là thần chết mà ngay cả linh áp cũng cảm giác được nên đụng vào tường Học viện Linh thuật lấy cái chết để tạ tội.

      Giác quan thứ sáu.....

      Niou híp mắt.

      Cho tới bây giờ cậu tin vào thứ này, những chuyện người nghe hiểu mà và Urahara Yowaka vừa nãy cậu ghi tạc trong đầu. Nếu nghĩ bọn họ thấy vật biết buông tha, là hoàn toàn sai.

      "Tôi trả lời câu hỏi của Riharu, cậu cũng nên thoả mãn tò mò của tôi ? Cậu biết Urahara?"

      "Đừng làm ra dáng vẻ giống như bọn tôi rất thân!" Shiba Riharu tùy tiện đảo mắt châm chọc câu, sắc mặt lập tức lạnh xuống, trả lời ngay.

      Niou kiên nhẫn mà hài hước nghiêng đầu chờ câu trả lời.

      Riharu cau mày lại thấy cậu có ý định buông tha, trong lòng thầm mắng con người phiền toái, nhưng biết nếu đáp phiền toái sâu hơn, lúc này mới nhìn trần nhà suy nghĩ phương pháp trả lời.

      "Tôi luôn mua đồ ở cửa tiệm của Yowaka." Đây là lời .

      "Như vậy sao..... Phốc." Niou Masaharu cười vẩy vẩy đuôi sam , dáng vẻ như hoàn toàn tin tưởng, sau đó dây dưa mà sảng khoái xoay người rời , "Như vậy Riharu trước hết ngắm phong cảnh , thân sĩ nên quấy rầy nữ sĩ mà." Phất phất tay.

      Bộ dạng chịu trách nhiệm chút nào khiến đầu Riharu nổi lên chữ tỉnh ╬.

      Hay cho câu thân sĩ thể quấy nhiễu! Tên khốn kiếp cậu mới vừa rồi quấy rầy tôi năm phút lẻ ba giây nên giải thích thế nào?!

      Du lịch sử học hằng năm đều giống nhau.

      Những phong cảnh này chưa bao giờ thay đổi, Riharu hiểu nổi vì sao loài người đối với mấy việc tắm suối nước nóng hay mò cá gì đó làm biết mệt?

      đối với địa phương mà con người cho là thiên đường chút hứng thú, chẳng qua là thích đến tầng cao của quán trọ ngắm mặt trời mọc núi.

      trăm năm trước lúc ở Soul Society, thường cùng Kaien ngồi nóc nhà ở tây Lưu Hồn Nhai nhìn về phương xa, mặt trời rực rỡ từ trung tâm Tĩnh Linh Đình chậm rãi lên cao.

      Núi Phú Sĩ lấp lánh dưới ánh nắng, tuyết đọng phía loé lên ánh sáng màu vàng chói mắt, cùng Tĩnh Linh Đình năm đó giống nhau như đúc.

      Sau lưng, người thuấn bước đến.

      "Riri." Quạt xếp của Urahara Yowaka quy củ nằm yên tay, gò má tinh xảo thành thục mà mặt lại biểu cảm, linh áp cách nghĩa hài nhấp nhô như có như .

      Shiba Riharu quay người tay nắm lan can tùy ý dựa vào lan can sau lưng, nghiêng đầu nhìn về phía Urahara Yowaka tỏ ý có lời muốn mau.

      "Kisuke muốn tớ trở về chuyến."

      Riharu nghe vậy nhíu mày: "Urahara Kisuke lợi hại như vậy còn cần cậu trở về hỗ trợ sao?"

      Urahara Yowaka cũng đáp lời, quạt tay đung đưa.

      Riharu hơi híp mắt: "Thế nào?" Nghiêm túc lạ thường.

      "Kuchiki Rukia đến thế. Kế hoạch của Aizen bắt đầu, khởi đầu phát triển theo phương hướng tốt. Cho nên....."

      "Cho nên Kisuke bắt đầu chuẩn bị sách lược ứng phó tốt nhất?" Riharu mặt trầm tiếp, xong, lại xoay người nhìn về phương xa, "Những chuyện này hình như liên quan đến chúng ta...." Bọn họ muốn tiếp xúc nhiều với thần chết, cũng muốn liên hệ gì với Tĩnh Linh Đình. Mục đích của Vizard chỉ có huyết tẩy hận thù trăm năm, trừ những điều đó ra cầu gì nữa.

      "Thôi, tớ chẳng qua là tới báo cho Riri tiếng tránh ngày mai lúc Riri muốn tìm tớ lại phát thấy tớ mà đau lòng!" Quạt xếp lay động nhanh nhất, vui sướng đung đưa trong tay Urahara Yowaka: "Nghe Rukia đưa linh lực cho con trai Kurosaki Isshin, linh lực của tên nhóc kia đúng là được.... Gần đây lấy thị trấn Karakura làm trung tâm, độ dày của linh tử tăng lên ít..... Ai biết đám thần chết trú đóng vô dụng kia có phòng thủ hay ?"

      "Cậu đúng là buồn lo vô cớ." Shiba Riharu chậm trễ câu, tùy tiện nhìn núi non trùng điệp ở phương xa "Thần chết, con người thế nào, chúng ta cần gì phải quản nhiều?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :