1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Bằng Chứng Thép] Chỉ yêu anh thôi - Cẩn Tâm Nguyệt. (c23) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [Đồng nhân Bằng Chứng Thép] Chỉ thôi.
      Tác giả: Cẩn Tâm Nguyệt.
      Editor: Michelle289

      Thể loại: Đồng nhân, sủng đến tận trời, mưa tim tá lả để xoa dịu trái tim các mỗ nữ thích Cổ Trạch Sâm :))

      Giới thiệu:
      Lam Tâm Nguyệt chưa bao giờ nghĩ mình xuyên và gặp được .

      Nếu như cho mình đến đây, mình để cho đơn lẻ loi.

      Em làm bạn với cho đến mãi mãi.

      Tuyệt đối để mình.

      Nhân vật chính: Lâm Tâm Nguyệt + Cổ Trạch Sâm
      Nhân vật phụ: Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Dao, Lương Tiểu Nhu, Lâm Thinh Thinh...​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Cẩn Tâm Nguyệt là tác giả hơi cẩu thả tí, cho nên báo trước tiếng, bạn Tâm Nguyệt vẫn còn là trong sáng, chỉ là giữa đêm giữa hôm đứng ở ngã tư đường, bầu khí trầm rờn rợn mà khi rên rĩ, khi cuồng dại mà cười, có lúc lại mắng mỏ dữ dội …… Hình ảnh này ở ngã tư đường ban đêm có vẻ phá lệ khủng bố… (Chẳng lẽ tiểu Nguyệt nhà ta định khủng bố, đương nhiên là phải, cho nên … )

      ~~~~~~~~ Màn ảnh chuyển trở lại ~~~~~~~~~~

      đường xuất dáng vẻ bỉ ổi, bỉ ổi? Đúng vậy ~~~~ Tóc giống tổ chim, mặc chiếc áo T-Shirt rộng thùng thình, tay xách túi ni-lon, tay còn lại khều khều lọn tóc ra tóc của mình, chân xỏ dép lê, miệng còn lẩm ba lẩm bẩm.

      “Ghét quá , cái ông chết tiệt, nửa đêm nửa hôm thế mà bắt em mình phải chạy mua bia cho ổng, chẳng lẽ ổng sợ người ta cướp tiền cướp sắc em ổng sao, vậy mà còn dám bảo mình giống con đâu, đừng có lo” nào đó nhìn xuống ngực mình, ưỡn ưỡn lên chút…

      “Tức chết mà, mình giống, mình có chỗ nào giống, hại mình bỏ lỡ mất tập cuối phim " Bằng chứng thép ", tuy là coi hết mấy lần rồi”. Lại đến " Bằng chứng thép ", nàng nháy mắt từ oán niệm chuyển thành khóc thét “Oa oa …… Tại sao như vậy hả, tại sao lại để cho Lâm Thinh Thinh chết hả? Nếu chết lấy ai cho ảnh nữa, (Tác giả: Biên kịch cho nàng chết đâu còn cách nào đâu a; Mỗ Nguyệt: Ngươi, , cái, gì; Tác giả lặn rồi ạ) Cứ như vậy để lại mình Cổ Trạch Sâm đơn, ảnh phải làm sao đây hả, oa oa …… Tội nghiệp cho Trạch Sâm mà.”

      Xin giới thiệu, thần kinh hề hề trước mắt chúng ta đây chính là nữ diễn viên chính ~~~ Lam Tâm Nguyệt, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, sắp bước ra cuộc sống xã hội, bởi vì vất vả mới tốt nghiệp thạc sĩ được cho nên nhốt mình trong nhà xả láng nửa tháng, mỗi ngày đều cắm đầu xem máy tính, xem TV, xem tiểu thuyết, còn thường xuyên phát ra thanh quái gở, bản thân người ra người, ma ra ma.

      Cuối cùng, mẹ Lam nhìn hết nổi, chuẩn bị giơ chân đá con nhà mình ra ngoài xã hội tự sinh tự diệt, trai Lam Tâm Nguyệt biết được tin tức liền hẹn đám bạn đến tổ chức buổi tiệc mừng Lam Tâm Nguyệt chuẩn bị bye bye cuộc sống trạch nữ, bởi vậy mới có màn ngày hôm nay.

      Mà điều ngoài ý muốn vẫn luôn là thứ mà mọi người thể đoán trước được nó phát sinh, điển hình ngay lúc Lam Tâm Nguyệt còn đau thương n lần vì được xem bộ phim thích " Bằng chứng thép ", có chiếc xe tải từ bên kia xông ra với tốc độ cực nhanh, Lam Tâm Nguyệt muốn tránh cũng quá muộn.

      Khi xe tải tới gần “" Bằng chứng thép " của tui còn chưa xem xong mà a…” chính là ý nghĩ duy nhất của Lam Tâm Nguyệt trước khi chìm vào bóng tối.


      Chương 2, xuyên qua…
      Ân, sao thế này, là khó chịu a, phải rồi, mình nhớ mình bị xe tải tông phải, khó trách khó chịu như vậy, mình ở trong bệnh viện sao…

      Ui da…… Xe tải chết tiệt kia, hại mình được xem tập cuối “ Bằng chứng thép ", chờ ta xuất viện nhất định nghiền mi nát ra (Tác giả: Con à, cho dù con có muốn, cũng chẳng làm được đâu.), chỉ có điều thế này cũng tốt, mẹ có lí do đuổi mình ra ngoài, mình có thể tiếp tục cuộc sống trạch nữ (Tác giả: Con ngươi vô lương tâm mà; Mỗ Nguyệt: Xí! Còn phải là do ngươi viết ra sao, ngươi nếu viết ta tốt chút, e hèm, chờ đó ; Tác giả nịnh nọt cúi đầu gật gật)

      Nhưng có ai cho mình biết, tại sao lúc mình mở mắt nhìn phải là trần nhà trắng tinh, vì sao ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, tại sao mình nằm giường bệnh viện chật hẹp mà xúc cảm làn da báo cho mình biết nằng, mình có bị thương, người cũng tuyệt đối có xuất thứ hóa chất gì liên quan đến bệnh viện.

      Ai có thể cho tôi biết, tại sao tôi lại ở đây vậy.

      Xoa xoa huyệt thái dương, khó khăn xoay cổ, lấy tay chống giường, từ từ ngồi dậy, lúc này nàng mới nhìn thấy ràng chỗ mà mình ở: Vách tường sơn màu hồng nhạt huyền ảo, bốn góc giường giăng màn như giường công chúa, cũng đều có sắc hồng phấn, trong phòng trưng bày đủ loại búp bê hoàng tử, công chúa, khắp phòng bày trí sắc thái lãng mạn kiểu Châu Âu, mùi hương hoa cỏ từ lan can tản vào, hết thảy những thứ này đều cho người ta ý thức đây là phòng ngủ của bé mới lớn còn mơ mộng, theo bản năng giơ tay lên nhìn, Lam Tâm Nguyệt mở rộng hai bàn tay nhìn cho kĩ.

      Hai cánh tay này ~~~ Căn bản phải tay của mình.

      Với người từng bương chải, làm thế nào cũng có cách khiến tay mình giống mười sáu, mười bảy được nữa, mà hai cánh tay này cơ bản chính là tay của , lại sờ mặt mình, bất luận là cảm xúc từ mặt đến tóc đều cho Lam Tâm Nguyệt chuyện rằng, mình đổi xác rồi, còn là trẻ hơn mình trước kia rất nhiều, chất lượng hàng còn cao hơn gấp mấy lần. [Michelle: Ặc, khúc này sao nghe, ớn ớn :)) ]

      Lam Tâm Nguyệt phải biết tiểu thuyết là gì, bằng kinh nghiệm trạch nữ mấy năm ròng rã Tấn Giang, nàng xuyên qua, nhưng cảm xúc lúc này lại chỉ biết mặc niệm, ngồi ngây ngốc giường. Lam Tâm Nguyệt chút cũng cảm nhận được, trong đầu chút kí ức nào, biết mình là ai, mà vì sao chủ nhân cái xác lại chết .

      Xung quanh cực kỳ im lặng, tiếng bước chân phát lên từ xa lại gần, cửa vang lên tiếng động mở ra trong gian tĩnh mịch ràng vô cùng.

      Lam Tâm Nguyệt nhìn thấy cửa phòng hơi mở ra, lòng khẩn trương giống như phạm nhân chờ phán quyết.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Hôm nay ta thực vất vả thức đến giờ khuya.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3, Đối mặt…

      Cửa bị mở ra, người đàn ông bước vào độ tuổi ước chừng hơn sáu mươi, mặc âu phục, nét mặt tiều tụy và nếp nhăn lắng đọng lại theo năm tháng, nhưng có thể thấy rằng trước đây cũng rất tuấn, ánh mắt sắc bén, mơ hồ tưởng tượng ra năm ấy ông khí bừng bừng, mạnh mẽ ra sao.

      Nhìn thấy Lam Tâm Nguyệt ngồi giường, trong mắt ông ấy lâng lâng nước mắt, môi mỏng nhàng run run, cất ra tiếng hạnh phúc: “Tiểu Nguyệt!... ........ Tiểu Nguyệt……………”

      Ông tiêu sái vội bước đến bên cạnh Lam Tâm Nguyệt, ôm gắt gao lấy nàng vào trong lòng vì sợ rằng đây chỉ là giấc mộng.

      Giọng của ông dịu dàng, có chút vui sướng lại khiến cho Lam Tâm Nguyệt thể đoán ra chính xác nguyên chủ và ông ấy có quan hệ gì.

      “Tiểu Nguyệt, con rốt cuộc tỉnh, tốt, tốt, ông nội cứ nghĩ cả đời này có cơ hội được nhìn thấy con tỉnh lại, con hôn mê mất năm rồi có biết , ông trời phù hộ, con tỉnh lại rồi. Tiểu Nguyệt, bây giờ con cảm thấy thế nào, Tiểu Nguyệt?”

      Lúc này ông mới cảm thấy cháu có gì đó ổn, ông nhìn thấy ánh mắt mơ màng của Lam Tâm Nguyệt, hỏi:

      “Tiểu Nguyệt, con cảm thấy ở đâu thoải mái, mau cho ông nội nghe.”

      “Ông…… ông là ai, tại sao cháu ở đây?”

      Đúng vậy, nhiều năm Lam Tâm Nguyệt xem tiểu thuyết cũng phải chỉ để chơi, có chút trí nhớ nguyên chủ ở đây, tại nàng biết làm sao để xử lý, còn bằng .

      “Con…… con nhớ ra ông sao? Ông là ông nội của con đây! Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, mau, mau gọi bác sĩ tới đây ……”

      mặt ông ấy xuất tia kích động, lập tức tỉnh táo lại, chuyển hướng ra ngoài cửa, hô lên.

      hồi nháo nhào ngoài kia, có vị quản gia dẫn theo bác sĩ mặc áo blouse trắng và y tá chạy vào, họ kiểm tra tỉ mỉ rồi hỏi tôi mấy vấn đề, sau khi tôi mơ hồ trả lời, cuối cùng họ phán đáp án ~~~~ Tôi bị mất trí nhớ.

      Ông để quản gia tiễn hai vị kia , cả phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi.

      Lam Tâm Nguyệt khẩn trương nắm nắm quần áo, nàng rất sợ, rất sợ bị ông ấy phát nàng phải cháu của ông.

      Bất kể là thấy thuốc hỏi hoặc kiểm tra Lam Tâm Nguyệt, ông cũng chưa từng rời nửa bước, ông dùng tay chậm rãi vuốt vuốt tóc Lam Tâm Nguyệt, nhìn thấy vẻ mặt mê mang của Lam Tâm Nguyệt, trong đôi mắt nàng có sợ hãi, có kinh hoảng, ông thở dài hơi.

      “Tiểu Nguyệt, đừng sợ, sao đâu, quên rồi cũng tốt, vậy bắt đầu lại lần nữa , con còn chưa biết ông là ai , ông là ông nội con ~~~ Lâm Quốc Hùng, con là cháu ruột của ông ~~~ Lâm Tâm Nguyệt, yên tâm, từ nay về sau, ông nội bao giờ nữa … để con bị thương tổn.”

      ra mình trùng tên với cháu của ông a.

      Nhìn thấy ánh mắt của ông đầy thương, giọng kiên định, Lam Tâm Nguyệt mới buông xuống tảng đá lớn trong lòng. Lúc này chân chân chính chính ghi nhớ ông là ông nội ruột của mình, Lam Tâm Nguyệt ôm lấy Lâm Quốc Hùng, vui vẻ kêu lên: “Ông nội.”

      Từ nay về sau, ông chính là ông nội ruột của con, người thân duy nhất của con. [Michelle: ta hỏi này , nỡ quên người nhà nhanh như vậy sao…]

      ~~~~~~~~~~~ Buổi tối ~~~~~~~~~

      Lâm Tâm Nguyệt giả bộ ngủ rồi (Tác giả: Về sau con của ta chính thức đổi tên Lâm Tâm Nguyệt), để cho Lâm Quốc Hùng nghỉ ngơi lập tức nhảy xuống giường, mang dép lê vào, chạy vô toilet soi gương.

      trong gương người mặc áo ngủ màu hồng, dưới cặp lông mi cong dài là đôi mắt tràn ngập sức sống, cái mũi khéo léo đáng , cái miệng đào nhắn, bởi vì lâu có tiếp xúc với ánh mặt trời cho nên làn da có vẻ nhợt nhạt.

      Lâm Tâm Nguyệt ở trong lòng tự với chính mình: Yên tâm, từ nay về sau tôi đối xử tốt với ông nội của , thay tiếp tục cuộc sống này cho tốt.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Tác giả ra lời của mình: Hôm nay ta công tác nên hành văn tỉ mỉ chút. [Michelle: hành văn tỉ mỉ hay editor tôi cũng vất vả y nhau à… chẹp]


      Chương 4, Thân phận và quyết tâm.
      ~~~~~~~~~~~~~ Vài ngày sau ~~~~~~~~

      Mấy hôm nay, Lâm Tâm Nguyệt bày ra cái bản mặt tiểu Loli thực thuần khiết, tươi cười bám theo chú Lâm và ông nội để tìm hiểu cuộc sống tại.

      Tốt xấu gì mình cũng tốt nghiệp thạc sĩ, thế mà lưu lạc đến nỗi phải giả trang ngây thơ như vầy, chỉ có điều vì muốn biết được chuyện tình, còn cách nào cả, đành phải hy sinh ít vốn liếng.

      ra bé Lâm Tâm Nguyệt này năm nay mười ba tuổi, là cháu duy nhất của lão đại tập đoàn bất động sản Lâm thị ở HongKong, Lâm Quốc Hùng.

      năm trước, Lâm Tâm Nguyệt và cha mẹ đường về nhà phát sinh tai nạn giao thông bất ngờ, mẹ Lâm và bố Lâm chết tại chỗ, mà Lâm Tâm Nguyệt vì đầu bị chấn động mạnh hơn nữa chính mắt chứng kiến cha mẹ chết trước mặt nên lâm vào hôn mê sâu. Lâm Quốc Hùng muốn cháu tiếp tục ở lại bệnh viện cho nên đưa Lâm Tâm Nguyệt về nhà chăm sóc, mà Lâm Tâm Nguyệt ngủ là ngủ tới năm, thẳng đến khi Lam Tâm Nguyệt xuyên vào mới tỉnh lại.

      ~~~~~~~~~~~ Ta là phân cách tuyến ~~~~~~~~

      Buổi tối hôm nay biết được hết tình, Lâm Tâm Nguyệt viện cớ thân thể còn mệt nên trốn ở trong phòng, nàng đứng ban công, nhìn phong cảnh xinh đẹp ngoài kia, chỉ có thể cười khổ.

      Nàng ràng hiểu bản thân mình là xuyên qua, là kẻ ngoại tộc chiếm đoạt thân thể người khác, nàng chỉ có thể cất giấu quá khứ về người nhà và trí nhớ của mình mãi mãi, đặt ở trong lòng.

      Lặng lẽ nhìn về phương xa, theo thời gian trôi qua, Lâm Tâm Nguyệt mới hạ quyết tâm.

      Từ hôm nay trở , mình chính là Lâm Tâm Nguyệt, Đại tiểu thư tập đoàn Lâm thị, cháu ruột Lâm Quốc Hùng.

      Tại giây phút này, Lâm Tâm Nguyệt sống lại.

      ~~~~~~~~ Trong thư phòng ~~~~~~~~

      “Ông chủ, cho tiểu thư sao, như vậy có ổn ?”

      “Tôi cũng biết, nhưng Tiểu Nguyệt vừa mới tỉnh lại, tôi nghĩ đả kích nó, cho nên chuyện này tạm thời nên để Tiểu Nguyệt biết, cậu bưng kín miệng mấy người cấp dưới nhanh chút.”

      “Yên tâm ông chủ, tôi biết phải làm thế nào.”

      Tối này, bất luận là Lâm Tâm Nguyệt hay là Lâm Quốc Hùng đều ai có giấc ngủ thoải mái.

      ~~~~~~~~~~~~ Ta là phân cách tuyến ~~~~~~~~~~

      Nếu phải bắt đầu lần nữa, vậy bắt đầu từ căn phòng này .

      Sáng sớm, Lâm Tâm Nguyệt liền gọi quản gia và người hầu lên, nhờ bọn họ đổi lại màu mới cho căn phòng thành màu xanh da trời, hơn nữa chỉ vào mấy hoa văn vách tường xóa luôn, đem toàn bộ màn bỏ hết, thảm sàn nhà, ngăn tủ đều đổi hết thành quần áo bản thân thích, đổi cây kiểng ngoài ban công lại lần, hơn nữa còn trồng thêm hoa dây leo ban công, làm cho cả ban công thoạt nhìn tươi sáng hơn.

      Lâm Quốc Hùng cưng chiều nhìn cháu đứng trước cửa phòng, tay quàng sau thắt lưng, tay chỉ huy người hầu mang cái này, cất cái kia.

      “Tiểu Nguyệt à, đừng quá mệt nhọc, việc này để cho người hầu làm hết , cùng ông nội xuống dưới ăn sáng .”

      Lâm Quốc Hùng vừa vuốt vuốt mái tóc cháu vừa quan tâm đề nghị.

      Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Quốc Hùng, ánh mắt này chỉ có thể là người vô cùng quan tâm đến mình, Lâm Tâm Nguyệt kéo lấy cánh tay của ông nội, đầu dựa vào cánh tay ấy, ra với tâm tình vui vẻ tự đáy lòng: “Dạ, nghe theo ông nội!”

      Ông chủ à, cưng tiểu thư cũng cần cưng đến vậy chứ, người vất vả chính là chúng tôi mà, mới sáng sớm bị tiểu thư dựng đầu dậy rồi ~~~~~~ đám người hầu đứng ở trong lòng, lệ tuôn rơi.

      bàn cơm, bé và người ông câu được câu tán dóc với nhau, hình ảnh ấm áp như vậy khiến người khác đành lòng chen ngang.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo, con của ta được gặp diễn viên.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5, gặp nhau…

      Trước bồn hoa công cộng, bé mặc áo màu xanh và quần jeans đen, phía sau lưng đeo cái balo , mái tóc được cột thành đuôi ngựa đầy sức sống. Lúc này ngã tư đường người qua lại tấp nập, đằng sau bé có mấy người đàn ông mặc tây trang. Tiếc là người nhiều quá, mới đó còn thấy bóng dáng bé. Người áo đen lập tức lấy điện thoại ra báo cáo.

      Bên kia, bé quẹo vào trong ngõ , vuốt vuốt ngực, thở phào hơi, lôi cuốn sách bỏ túi hướng dẫn du lịch ở HongKong.

      Hô, cũng may, xém là rớt rồi, để xem coi có chỗ nào chơi vui , chơi ở đâu là tốt nhất đây.

      xem cuốn sách bên này chính là bé vừa mới tỉnh lại liền bị ông nội cầu nên ở nhà dưỡng sức, bị biến thành búp bê y như đúc, Lâm Tâm Nguyệt.

      Vốn là trạch nữ thế kỷ 21, có thể ngày 24h trốn trong nhà. Nhưng đây phải thế kỷ 21, mà lùi về 15 năm, chính là năm 93: thời đại internet chưa phát triển, tiểu thuyết, games, kịch TV, QQ, cái gì cũng . Điều này khiến Lâm Tâm Nguyệt lúc mới phát cực kỳ sầu não, cho nên Lâm Tâm Nguyệt ‘trạch’ nổi, đành phải làm nũng với Lâm Quốc Hùng, xin được ra ngoài chơi, nhưng Lâm Quốc Hùng thực lo lắng cháu bảo bối mình cho nên phái đoàn vệ sĩ theo. Mà Lâm Tâm Nguyệt đâu có chịu nổi mình dạo phố rồi còn có mười mấy người lẽo đẽo theo sau, giống xã hội đen quá chừng, bởi thế mới có màn tránh né vừa rồi.

      Mà Lâm Tâm Nguyệt chúng ta còn có chút lương tâm, chân trước chạy, chân sau nhắn tin báo bình an cho Lâm Quốc Hùng, để cho ông khỏi phải lo lắng. (Tác giả: Con à, ngươi nếu có lương tâm cắt đuôi đám vệ sĩ để cho ông lão lo lắng đâu)

      Ta quay trở lại vấn đề chỗ nào vui , HongKong năm 93 có cái gì hay ho để chơi đây?

      Ngay lúc Lâm đại tiểu thư của chúng ta tra sách, trong đầu tự hỏi đâu trong ngõ xuất cậu trai trẻ ăn mặc theo mốt và ăn mặc theo xu hướng năm 93.

      “Tiểu Sâm, em nghe lời chị , mau cùng chị trở về, đừng tiếp tục giao du với mấy người đó nữa.”

      kéo lấy tay chàng trai, thấp giọng nài nỉ.

      Cậu trai cũng để ý lời cầu xin của ấy, nhìn thoáng qua Lâm Tâm Nguyệt đứng gần đó, vẻ mặt chút kiên nhẫn, phất tay đó ra.

      “Phiền quá , chị cần xen vào chuyện của em nữa.”

      Sao mà thấy hai người này quen quen vậy ta.

      bị đẩy ra nhất thời đứng vững, ngã mặt đất, cậu trai trẻ nhìn thấy có chút nỡ nhưng vì nghĩ ấy quá phiền nên cuối cùng vẫn nhanh bước ra khỏi con hẻm.

      “Tiểu Sâm……. Tiểu Sâm…….”

      (Tác giả: Ta nghĩ là mọi người biết là ai rồi nhể.) [Michelle: Vâng vâng vâng :))]

      Bất luận có kêu như thế nào, cậu trai đó vẫn dừng lại cước bộ.

      Lâm Tâm Nguyệt qua bên đó đỡ đứng lên.

      “Chị sao chứ?”

      có sao, cám ơn em……. A…..”

      vừa định đứng lên chân đau đớn làm ấy chút nữa ngã mặt đất, Lâm Tâm Nguyệt vội vàng đỡ lấy cổ.

      “Chân của chị chắc là bị trật gân rồi, vẫn là nên bệnh viện kiểm tra tốt hơn đó.”

      cần đâu, chị về nhà xoa chút rượu thuốc là được rồi.”

      “Nhưng mà chân chị bị thương rồi, làm sao tự được, hay là để em giúp chị về nha.”

      “Chuyện này…… được rồi, cám ơn em, em

      Đại khái là biết mình thể tự mình về cho nên ấy có từ chối nữa, nhưng cái cụm từ ‘em ’ lại làm cho Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy buồn bực, nghĩ xem mình đường đường chính chính là thạc sĩ, vậy mà trở thành ‘em ’, tổn thương quá mà.

      ~~~~~~~~~~ đường về ~~~~~~~~~~~~

      đường chuyện với nhau, Lâm Tâm Nguyệt và đó càng lúc càng thân hơn, cuối cùng còn khiến Lâm Tâm Nguyệt hiểu ra thân phận của bọn họ và vì sao mình cảm thấy nó quen quen, bởi vì ấy chính là trong nữ diễn viên của bộ phim " Bằng chứng thép ", vợ đầu tiên của Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Dao. Mà cậu trai trẻ kia chính là người Lâm Tâm Nguyệt ngày nhớ đêm mong, Cổ Trạch Sâm, nam pháp y tài năng trong tương tai.

      Oa oa……. sớm biết vậy lúc đó nhìn thêm vài lần, chàng trai vừa rồi là Cổ Trạch Sâm đó a ~~~~~ Mỗ nương ở trong lòng tuôn lệ.

      Thực ra Lâm Tâm Nguyệt đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu vì sao mình từ TK21 mà xuyên qua năm 1993 trong điện ảnh hư cấu HongKong, nhưng nàng tuyệt đối xem thế giới này là chỉ là hư cấu, bởi vì nơi này có người chân thành thương , đó là loại tình cảm hề giả dối. (Tác giả: Đây chính là công lao to lớn của nhà họ Lâm gia của chúng ta nga, *tung hoa*)

      Chương 6, làm quen…

      Sau khi đưa Cổ Trạch Dao về nhà, Lâm Tâm Nguyệt hiểu được bây giờ theo tình tiết câu chuyện Cổ Trạch Sâm là trong thời kì thiếu niên nổi loạn, tuy rằng thời gian tiếp xúc với Cổ Trạch Dao rất ngắn ngủi nhưng nàng rất thích chị Cổ Trạch Dao đơn thuần này, (Tác giả: Ta nghĩ vì ấy là chị của Cổ Trạch Sâm nên ngươi mới thấy vậy )[Michelle: chính xoác! *giơ 2 tay 2 chân*], cho nên vừa nghe thấy Cổ Trạch Dao còn muốn tiếp tục ra ngoài tìm em trai. Lâm Tâm Nguyệt sốt ruột, vì muốn Cổ Trạch Dao có thể dưỡng thương cho tốt, vì thế mới vỗ ngực cam đoan với Cổ Trạch Dao rằng nhất định đem em trai của cổ về.

      Thấy sắc trời trễ rồi, Lâm Tâm Nguyệt sợ ông nội lo nên trao đổi số điện thoại với Cổ Trạch Dao rồi chạy về.

      Trước đó, nàng còn muốn Cổ Trạch Dao nhất định phải ở nhà dưỡng thương, bắt Cổ Trạch Dao phải cam đoan: Ở nhà dưỡng thương, lung tung. nàng mới an tâm về.

      Cổ Trạch Dao nhìn thấy vậy nên đáp ứng mang theo nụ cười tươi tắn rời , khỏi lắc đầu bật cười. Quả nhiên vẫn là bé.

      Nếu Lâm Tâm Nguyệt mà biết suy nghĩ trong lòng Cổ Trạch Dao, nhảy dựng mới là lạ!

      ~~~~~~~~~~ Ở trong nhà ~~~~~~~~~~~~~

      Lâm Tâm Nguyệt vừa về đến nhà liền nhìn thấy Lâm Quốc Hùng oai nghiêm ngồi ghế sô pha, phía sau có Lâm thúc và mấy vệ sĩ (Tác giả: chứ giống lão đại xã hội đen thiệt.)

      “Con còn biết về nhà?”

      Lần này chết toi rồi…

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn đội hình này, biết ông nội nhất định tức giận rồi, nàng lập tức chạy đến bên người ông nội chớp chớp mắt làm nũng.

      “Ông nội, thực xin lỗi mà, con phải cố tình bỏ lại vệ sĩ đâu, con chỉ muốn giống người bình thường dạo phố thôi hà. Mỗi ngày đều ở trong nhà, ông lại làm, có ai chuyện với con, con chỉ là muốn tìm thêm mấy người bạn thôi.”

      xong, Lâm Tâm Nguyệt cúi thấp đầu, làm ra vẻ nức nở.

      Nhìn thấy dáng vẻ của cháu , sắc mặt Lâm Quốc Hùng mềm mại xuống, trong lòng sớm buông vũ khí đầu hàng, nhưng vì muốn cháu được tái phạm nên mới ráng giữ bộ dáng thêm chút nữa.

      “Nếu biết sai, lần sau được tái phạm.”

      Thấy Lâm Tâm Nguyệt nghe xong bày ra bộ dáng đắc ý, lắc lắc đầu, cười : “Lần sau ra ngoài muốn mang theo vệ sĩ trước tiên phải cho ông nội biết con đâu, được đột ngột mất tích như vậy, biết .”

      “Dạ biết, về sau có phải con được mình ra ngoài ông?”

      “Được, nhưng phải đúng giờ về nhà.”

      “Dạ! Cám ơn ông nội.”

      Lâm Tâm Nguyệt vui mừng ôm lấy ông nội, ở góc độ ông nhìn thấy cười ranh mãnh.

      Lâm Tâm Nguyệt là người luôn giữ chữ tín, nếu hứa với Cổ Trạch Dao là giúp tìm em trai quay đầu là bờ làm, huống chi đây là cơ hội quang minh chính đại để tiếp cận thần tượng Cổ Trạch Sâm mà, nàng tuyệt đối bỏ qua, bởi vậy phố lớn hẻm thường xuất hình ảnh: bé mười ba, mười bốn tuổi lẽo đẽo theo chàng trai mười sáu, mười bảy tuổi. Chàng trai đến đâu, bé liền theo tới đó, còn có thêm chàng trai khác ở bên cạnh họ cười gian tà.

      cần cứ theo hoài.”

      được, trừ khi theo em về, tiếp tục giao du với mấy người đó nữa.”

      “Phiền quá , đâu, làm cái gì, liên quan gì em, em cũng chẳng phải là gì của , dựa vào cái gì quản , còn có, sao em quản Đao Tử mà quản hoài vậy?”

      được, em hứa với chị Dao, nhất định phải đưa về, ngày theo em về, em liền ngày theo , thẳng đến khi chịu về mới thôi, còn Dật Thăng, cứ theo em trở về như em ảnh nhất định cũng về thôi.”

      “Đại ca, nếu mày cứ theo em ấy , hà hà.”

      “Mày, , cái, gì, Đao Tử chết tiệt.”

      Cổ Trạch Sâm trừng mắt nhìn Dương Dật Thăng, hung dữ nghiến.

      giỡn thôi, giỡn thôi, đại ca đừng giận, ha ha.”

      Dương Dật Thăng cúi đầu khom lưng làm ra vẻ nịnh nọt cầu xin tha thứ.

      “Mẹ nó, hôm nay tao tạm tha cho mày, còn nhanh, phải định gặp đại ca trước của mày đàm phán sao.”

      Cổ Trạch Sâm xong, thèm nhìn Lâm Tâm Nguyệt, thúc giục Dương Dật Thăng đuổi theo, nhanh hướng núi Từ Vân.

      “Này này, chậm chút, chờ em nữa.” Lâm Tâm Nguyệt chạy nhanh theo.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~ Giải thích ~~~~~~~~~~~~~

      Trước nên giải bày chút, tình sở dĩ biến thành cái dạng này phải chuyển màn ảnh lui lại mấy ngày trước đó.

      Lâm Tâm Nguyệt vì muốn khuyên Cổ Trạch Sâm trở về nên bắt đầu hỏi thăm tin tức của Cổ Trạch Sâm khắp nơi, mà khi Lâm Tâm Nguyệt tìm được Cổ Trạch Sâm đúng lúc nội dung câu chuyện “Đả kiếp tình duyên” của Dương Dật Thăng và Cổ Trạch Sâm diễn ra, cái đó gọi là may, Lâm Tâm Nguyệt cũng bắt đầu đời sống bảo mẫu của nàng. Trừ bỏ làm nhân viên chăm sóc vết thương ngoài da cho Dương Dật Thăng và Cổ Trạch Sâm mỗi khi bọn họ đánh nhau xong, giúp bọn họ băng bó còn thường xuyên nhắc nhở bọn họ ăn cơm đúng giờ, tiện đường khuyên bảo bọn họ nên xác lập nghiệp lớn . (Tác giả: Con à, lời khuyên của ngươi chỉ là tiện thể mà thôi a.) Lúc mới bắt đầu, Dương Dật Thăng và Cổ Trạch Sâm vô cùng bài xích Lâm Tâm Nguyệt tiếp cận, nhưng dần dà cũng phải chấp nhận cái đuôi theo sau này.

      ~~~~~~~~~~~ Ta là phân cách tuyến chấm dứt giải thích ~~~~~~~~~~

      “Này, Dật Thăng, mấy định đâu vậy á?” Tôi chạy lên trước, giật áo Dương Dật Thăng, trộm hỏi, bởi vì Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy tên Đao tử này thực sởi lởi, cho nên cứ kêu thẳng tên Dương Dật Thăng.

      “Nga, định tiếp tục theo đại ca trước nữa, nhưng lại lo là chịu để yên cho nên đại ca liền giúp hẹn đại ca cũ đến núi Từ Vân đàm phán cho xong.”

      Dương Dật Thăng vu vơ trả lời.

      Nghe thấy câu trả lời của Dương Dật Thăng, Lâm Tâm Nguyệt rơi vào trầm mặc.

      Mình nhớ trong " Bằng Chứng Thép II " có nhắc tới vụ án đại ca trước của Dương Dật Thăng, là bởi vì 15 năm trước Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng tìm , đàm phán xong nên có tranh chấp, chẳng lẽ là hôm nay, vậy giờ làm sao đây?

      Tuy là biết bọn họ có việc gì, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, về phần Tang Cẩu chết là do tự làm tự chịu, đáng mà.

      Con người là vậy, đối với với người quan trọng dốc hết tấm lòng, còn đối với người xa lạ ngay cả ánh mắt cũng chẳng muốn cho, Lâm Tâm Nguyệt chính là người như vậy, nàng ích kỷ cũng được, máu lạnh cũng được.

      “Này, em tránh ra xa chút, nên để người ta phát , liên lụy bọn .” Giọng của Cổ Trạch Sâm từ đằng sau truyền đến, tay mất tự nhiên nhét vào túi quần. [Michelle: này này, mấy đừng có mà nghĩ lung tung :)) ]

      ngờ thiếu niên Cổ Trạch Sâm này mà cũng có lúc khó xử. [Michelle: Đấy, là khó xử, khó xử đó mấy biết *cười gian*]

      “Đại ca bất công quá, chỉ quan tâm có mình tiểu nha đầu này, cũng thèm quan tâm đứa em này.” Dương Dật Thăng làm bộ chua xót cõi lòng nháy nháy mắt Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt.

      “Phụt, ha ha ha……” Lâm Tâm Nguyệt bị cái thái độ khoa trương của Dương Dật Thăng làm phì cười, ngay cả khóe miệng Cổ Trạch Sâm cũng cong cong lên.

      Ba người chọc chọc nháo nháo, rất nhanh tới đập chứa nước ở núi Từ Vân, Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy Cổ Trạch Sâm và Tang Cẩu đàm phán thất bại, Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng cùng Tang Cẩu đánh nhau, nhưng vì khi nàng thấy Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng đánh nhau, nàng chịu nổi mới xông ra ngoài đó.

      Mẹ nó, bạn của bổn nương mà ông cũng dám đánh, muốn chết.

      Lâm Tâm Nguyệt dùng hết sức lực đánh Tang Cẩu, Tang Cẩu phòng bị nên té ngã, Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng nhìn thấy Tang Cẩu bị Lâm Tâm Nguyệt đánh ngã, ngây ra hồi, rồi lập tức phản ứng, nắm đấm lại tiếp tục nện lên người Tang Cẩu.

      Đánh hồi, thấy Tang Cẩu vô lực đầu hàng mặt đất Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng mỗi người tay lôi kéo Lâm Tâm Nguyệt bỏ chạy khỏi chỗ này.

      Chạy hết đoạn đường, cảm thấy có người đuổi theo nữa, ba người mới dừng lại. Bấy giờ Lâm Tâm Nguyệt mới có phản ứng, vội vàng kiểm tra thương thế của Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng, nhìn thấy khẩn trương và dáng vẻ đau lòng của Lâm Tâm Nguyệt, trong lòng Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng từ từ dâng lên ấm áp.

      Bọn họ đều là nhi, trừ bỏ người nhà (chính là chị của Cổ Trạch Sâm và bác Dương Dật Thăng), chưa từng có người nào giống Lâm Tâm Nguyệt quan tâm và đau lòng vì bọn họ.

      Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng thoáng nhìn nhau, đồng thời ở trong lòng đều hạ quyết định: Bất luận sau này xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng để cho trước mặt này bị tổn thương, nhất định bảo vệ cho .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7, Chia lìa.

      Trong khoảng thời gian này, ngày tháng làm người của Lâm Tâm Nguyệt quả thực an nhàn vô cùng, phải bồi ông nội uống trà tản bộ tìm Cổ Trạch Dao tán dóc, shopping dạo phố, còn làm cái đuôi của Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng.

      Lâm Quốc Hùng gì, mà Cổ Trạch Dao cũng cực thích em tiểu tinh linh quái quái này tận đáy lòng, vốn là nàng còn lo Lâm Tâm Nguyệt tiếp cận em trai Cổ Trạch Sâm bị thương tổn, bây giờ xem ra nàng phải lo cho em trai của mình hơn. (Tác giả: Mỹ nữ, ngươi rất sáng mắt.) Nàng thấy Lâm Tâm Nguyệt chính là khắc tinh của Cổ Trạch Sâm, về phần Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng kia là càng khỏi phải . Bởi vì Lâm Tâm Nguyệt cả ngày đều theo hai bọn họ, Cổ Trạch Dao xem như yên tâm phần nào. (Tác giả: Tiểu Dao à, ngươi yên tâm quá sớm rồi, tai họa lớn nhất ở ngay bên cạnh em trai của ngươi đó; Mỗ Nguyệt: Cút! ~ tác giả bị đá bay.)

      ~~~~~~~~~~~ Phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~

      Giống như thường lệ, hôm nay Lâm Tâm Nguyệt lại làm cái đuôi của Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng, nhưng là nàng cảm thấy Dương Dật Thăng hôm nay được bình thường, cứ hay ngẩn người, lâu lâu lại thở dài, chỉ có nàng, mà Cổ Trạch Sâm cũng phát ra.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm trao đổi ánh mắt.

      < Này, em tốt của có việc gì hả, sáng sớm mà ngồi đâu thở dài đó vậy? >

      < làm sao mà biết, gần đây thấy nó cứ vậy hoài. >

      < Vậy còn mau hỏi! >

      < Biết rồi. >

      “Đao Tử, có chuyện gì đúng ?” Nhìn thấy Dương Dật Thăng mặt mày ủ rũ ngồi dựa vào tường, Cổ Trạch Sâm qua vỗ vỗ bờ vai của hỏi, có thể vì có bối cảnh giống nhau nên Cổ Trạch Sâm vô cùng coi trọng người em Dương Dật Thăng này.

      “Tao định quốc.”

      “Cái gì?” Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt trăm miệng lời.

      Cổ Trạch Sâm là vì thể tin được, mà Lâm Tâm Nguyệt là vì sớm biết Dương Dật Thăng quốc, chỉ là có nghĩ nhanh như vậy.

      Lâm Tâm Nguyệt thấy nội dung kịch tình giống y như trước mắt: Dương Dật Thăng đưa cho Cổ Trạch Sâm con dao , cũng ước định mười năm sau cùng nhau ăn ‘bữa cơm lớn’. Nàng chợt cảm thấy mình giống người ngoài cuộc, chỉ đứng xem mà thôi, trong lòng khỏi cảm thấy khổ sở.

      Này phải bị gì rồi sao, chỉ là ở bên cạnh bọn họ nhìn bọn họ trưởng thành thôi, tại sao mình lại có cảm giác kì lạ như vậy.

      Lâm Tâm Nguyệt nắm chặt áo trước ngực, trong lòng cười khổ. Thấy bộ dạng ảm đạm của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng đều cho rằng nàng vì thấy Dương Dật Thăng mà buồn bã.

      Dương Dật Thăng đến bên canh Lâm Tâm Nguyệt, vuốt vuốt đầu nàng, từ trong túi lấy ra cái quyển sách gọt dũa từ gỗ.

      “Tiểu nha đầu, cái này cho em.”

      Nhìn thấy cuốn sách gỗ tay Dương Dật Thăng, đầu óc Lâm Tâm Nguyệt khó tiêu hóa kịp.

      Dương Dật Thăng nhìn bộ dạng ngơ ngác của Lâm Tâm Nguyệt, cười vui vẻ “ và đại ca mười năm sau phải cùng nhau ăn ‘bữa cơm lớn’, còn em phải làm bồi bàn phục vụ cho bọn đó.”

      Nhìn thấy cái bản mặt “ rất thông minh, mau tới khen ngợi ” của Dương Dật Thăng, Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt đều bị chọc cười.

      “Khó có dịp tôi làm đồ mĩ nghệ như vậy, nếu dám chê cười tôi, xem tôi xử lý mấy người thế nào.”

      Dương Dật Thăng biết sau này có chuyện gì xảy ra, nhưng biết cả đời quên giây phút hạnh phúc này.

      Trời xanh mây trắng xuống dần, đám người thiếu niên đó coi ai ra gì ồn ào láo nháo, tiếng cười kia vang tận mây xanh.

      ~~~~~~~~~~~~ Thời điểm rời ~~~~~~~~~~~

      Ngày Dương Dật Thăng , Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cũng tiễn, bọn họ chỉ đứng ở trong công viên nhìn chiếc máy bay sải cánh vươn lên bầu trời xa xôi. Trong lòng phiếm nỗi buồn lúc li biệt.

      Cổ Trạch Sâm ngoái đầu sang, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Tâm Nguyệt lúc hoàng hôn có vẻ xinh đẹp khác lạ, nên có chút đăm chiêu.

      Thấy Cổ Trạch Sâm nhìn mình chớp mắt, mặt Lâm Tâm Nguyệt ngừng nóng ran “Nhìn em chi vậy?”

      có gì, thôi.” Cổ Trạch Sâm có vẻ như chưa bao giờ rơi vào khốn quẫn, thong dong xoay người rời , đương nhiên nếu để ý thấy vành tai của phiếm hồng.

      “Nga” hì hì, ra Cổ Trạch Sâm cũng có lúc biết mắc cỡ, Lâm Tâm Nguyệt thoáng nhìn bầu trời lúc hoàng hôn, xoay người đuổi theo Cổ Trạch Sâm.

      Lâm Tâm Nguyệt biết là, trước khi Dương Dật Thăng rời , Cổ Trạch Sâm cam đoan trước mặt rằng bảo vệ tốt cho Lâm Tâm Nguyệt, mà nàng vĩnh viễn chẳng biết, bất tri bất giác, nàng sớm chiếm vị trí trong lòng Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Cẩn Tâm Nguyệt bây giờ thực phiền não, ở trong phim, Cổ Trạch Sâm vô cùng coi trọng chị của mình. Mà con ta cũng thích nàng vô cùng, cho nên Cẩn Tâm Nguyệt biết có nên để Cổ Trạch Dao chết hay .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.