1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng Kí Ức - Trà Muộn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Đồng Kí Ức
      Tác giả: Trà Muộn
      Thể loại: đại- trùng sinh, 3S (có chút ngược tâm nam)
      Số chương: chưa xác định
      Tiến trình: 1-2 ngày/chương


      Mở đầu

      Sống đến năm hai mươi bảy tuổi, Phó Nghi Ân mới biết được dơ bẩn thế giới này, người bạn trai hơn mười năm, vị hôn phu mà tin tưởng nằm giường tân hôn của hai người âu yếm người đàn bà khác.

      Lòng tin giữa người với người ra là ranh giới rất mong manh, thời gian dù mười hay hai mươi năm khi lòng tin mất thể cứu vãn được.

      Đỗ Gia Minh là người mà Phó Nghi Ân dùng cả đời để , cũng chính ta là người đẩy xuống địa ngục. Đến lúc chết vẫn dùng đôi mắt oán hận nhìn ta.

      Nếu như có kiếp sau, thề nhất định cho ta sống yên ổn. Nhưng kiếp sau lại quá dài, sợ xuống địa ngục rồi mình vì oán hận mà biến thành quỷ dữ.

      Cũng may ông trời cho cơ hội được trở về năm mười bảy tuổi, thời điểm vận mệnh bắt đầu thay đổi.


      -----------------------


      Chương 1: sống lại rồi!


      Phó Nghi Ân mơ cơn ác mộng rất dài, rơi xuống vực sâu đáy, xung quanh chỉ có gió thét gào ghê gợn, giật mình tỉnh dậy lau mồ hôi nhễ nhại trán mình. Thấy bản thân nằm giường, nhìn tấm lịch thị ngày 15 tháng 9 năm 2006 mới thở phào nhõm. Bây giờ mới tin mình trở về năm mười bảy tuổi, hơn tuần rồi, vẫn tưởng là mơ.


      -“Nghi Ân, con thức dậy được rồi đó” tiếng mẹ vọng từ dưới lầu


      nhảy phốc xuống giường nhanh như con sóc, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương thầm với bản thân

      -“Phó Nghi Ân đây phải là mơ”



      Nếu ai đó hỏi , thực nếu được trở về quá khứ muốn thay đổi điều gì nhất? do dự mà rằng “ muốn được hàn gắn mối quan hệ với mẹ, những hối tiếc của kiếp trước, bù đắp tất cả”



      Năm Phó Nghi Ân tròn mười hai tuổi, ba mẹ li hôn, tòa phán xét theo mẹ nhưng lúc đó thân thiết với ba hơn nên tỏ ra xa lánh mẹ mình, lúc đó còn rất , dì thường tiêm nhiễm vào đầu óc vô trách nhiệm và thơ ơ của mẹ đối với gia đình, mẹ thường rất bận rộn, ít khi thấy bóng dáng của bà, nên vẫn luôn nghĩ mẹ cần hai cha con .



      luôn ngỗ nghịch và cãi lời mẹ, sau khi mười tám tuổi quyết định đến sống với ba mình, lúc đó mới nhận ra sai lầm, ba tái hôn với mẹ kế, đứa em kế chỉ kém có hai tuổi.


      Lòng tự ái của đứa trẻ làm cho còn mặt mũi nào trở về, cam chịu sống trong mắng mỏ của ba và dè biểu của mẹ kế, ranh ghét của đứa em cùng cha khác mẹ.


      Được trở về thời điểm bắt đầu những biến cố, tất cả mọi thứ ổn, ngỗ nghịch làm mẹ đau lòng, tránh xa những kẻ làm tổn thương kiếp trước.


      -“Mẹ, chào buổi sáng” Phó Nghi Ân ngồi xuống bàn ăn, tay bốc miếng trứng cho vào miệng


      -“Thức rồi à, đợi lát món canh sắp được rồi!” Bà Phó quay sang


      -“Vâng”


      Tay mẹ bưng cốc sữa đặt lên bàn, thấy con ngơ ngác biết tâm trí để đâu


      -“Sao vậy? Khó chịu ở đâu hả?” Bà Phó lo lắng đặt tay lên trán


      -“Con rất khỏe mà” Phó Nghi Ân cười hì hì nhìn mẹ


      -“Haizz, con đó, lần trước bỗng dưng ngã xuống cầu thang làm mẹ lo lắng muốn chết” Bà Phó đưa ly sữa ý bảo uống.


      -“Mẹ, sau này con ngoan ngoãn, mẹ đừng cần con nha” Phó Nghi Ân nắm lấy bàn tay gầy gò của mẹ .


      -“Sao mẹ có thể cần con chứ” Bà Phó vuốt ve tóc , nhàng : “Có phải áp lực học quá lớn ? Hay là xin nghỉ vài hôm?”


      -“Con sao”


      -“Vậy ăn sáng nhanh còn kịp đón xe đến trường”

      chưa từng có cảm giác vui vẻ với khoảng thời gian đến trường như là bây giờ, mọi thứ đều đáng giá, cuộc sống nếu được nâng niu bản thân cũng được hạnh phúc. Phó Nghi Ân của kiếp trước học được bài học, vì những điều đáng mà phá vỡ cuộc đời của mình. mang thù hận trong tâm trí nữa bởi vì có những thứ đáng được trân trọng hơn.


      -“Nghi Ân, cậu nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”Phương Nhạc vỗ vai bạn


      -“Có gì đâu” Phó Nghi Ân mỉm cười


      -“Dạo này cậu lạ lắm nha” Phương Nhạc chăm chú nhìn giọng thắc mắc


      -“Lạ chỗ nào?” Phó Nghi Ân hỏi lại


      -“Rất kì lạ, cậu và Gia Minh cãi nhau hả? thấy cậu tìm ấy”


      -“Tớ và ta có liên quan gì đến nhau” hờ hững đáp


      -“ là có chuyện rồi!” Phương Nhạc khẳng định


      Trong lòng của Phó Nghi Ân thầm gọi tên ba đời nhà Đỗ Gia Minh, ngay cả nhắc đến cũng thấy ghê tởn, bảo tìm ta, sợ mình kiềm chế được mà động tay giết người. lúc suy nghĩ viễn vông có tiếng gọi tên


      -“Nghi Ân, có người tìm bạn kìa”


      -“Ai thế?” đưa mắt hỏi Phương Nhạc


      Phương Nhạc cũng đưa mắt nhìn tỏ vẻ biết.


      Khi Phó Nghi Ân bước ra khỏi của lớp thấy bóng người đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, cất tiếng hỏi: “Cậu tìm tôi?”


      -“ Gia Minh nhờ tôi đưa cái này cho bạn” Cậu ta rồi đưa cho phong thư


      -“Cái gì đây?”


      nghi hoặc cầm lấy rồi mở ra, ngay hằng chữ đầu tiên nhịn được thốt lên “Cái quái gì thế này?”. Đỗ Gia Minh cho rằng mình diễn hài tình cảm với ta sao, cũng may biết bộ mặt của ta nên bị thứ vớ vẫn này làm cho động lòng.


      “Nghi Ân, mấy hôm nay em có chuyện gì sao? Những lời em hôm trước xem như chưa từng xảy ra. Cuối giờ học chúng ta ăn nhé! đợi em trước cổng trường. Đừng làm lo lắng.”


      Phó Nghi Ân thầm buộc miệng tục, ngờ ta còn dùng chiêu này, tưởng là thiếu nữ thích lời ngon ngọt sao? Bà đây qua hai kiếp rồi, tuổi còn lớn hơn mẹ đó. Để xem ta diễn được tới khi nào?


      Tan học, Phó Nghi Ân có ý tránh né Đỗ Gia Minh, về từ cổng chính, xa xa thấy bóng dáng ta, làm như thấy lướt qua.


      -“Nghi Ân, cuối cùng em cũng ra rồi” Đỗ Gia Minh bắt lấy cổ tay


      -“Buông ra” giọng đanh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta


      Mặt Đỗ Gia Minh sượng lại, buông khỏi tay , vẫn dịu dàng :


      -“Em muốn ăn gì? Hay là đến Tinh Cực nhé”


      cần, tôi đói” Phó Nghi Ân lạnh lùng đáp rồi bỏ lại ta nhanh chân bước


      -“Đợi chút, làm gì sai sao? Em vẫn còn giận hả?” Đỗ Gia Minh níu kéo


      -“, chẳng làm gì sai cả, là trước giờ tôi ngu ngốc. Đỗ Gia Minh, đừng xuất trước mặt tôi nữa” Phó Nghi Ân bực bội đáp


      -“Nghi Ân, em đừng như vậy. Chúng ta tốt mà” Đỗ Gia Minh vẫn giữ được giọng bình tĩnh


      Phó Nghi Ân buồn đáp lại, ngóng xe bus mãi tới, lại phiền vì dai dẵng của Đỗ Gia Minh, nên chạy thẳng đến chiếc taxi trả khách ven đường, vội


      -“Bác Tài, phiền bác nhanh chút, đến Phổ Lăng”


      Đỗ Gia Minh bất lực nhìn chiếc taxi rời , tức giận đá mạnh vào gốc cây bên đường.


      -“Cãi nhau với bạn trai hả?” Bác tài xế hồ hờ bắt chuyện


      -“ phải ạ, là kẻ phiền phức thôi” đáp


      -“Haha, tuổi trẻ tốt”


      Phó Nghi Ân hận thể tránh xa Đỗ Gia Minh, muốn nhìn thấy ta, vẻ mặt giả tạo khiến ghê tởn, giống như loại dịch bệnh dù biết nó nguy hiểm như thế nào nhưng bản thân tự động tránh xa. Ông trời cho được sống lại lần nữa, làm người chân chính, sống tốt, tự mình mang đến hạnh phúc cho bản thân, bảo vệ chính mình.


      căm ghét Đỗ Gia Minh bao nhiêu hận ngu muội của mình bấy nhiêu, bao nhiêu đêm thể chợp mắt, bởi còn ám ảnh việc kiếp trước, buông bỏ thù hằn, tập trung làm người vui vẻ.
      Last edited: 17/7/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: lâu gặp



      Hôm nay bỏ ra tận trăm mốt ngàn tiền taxi, Phó Nghi Ân buồn bực bộ vào con hẻm dẫn về nhà, giờ mẹ vẫn chưa về, hì hục mở cửa, vừa bước vào phòng quăng ngay cặp sách xuống sô-pha, rót ly nước lạnh uống ừng ực, kết quả bị sặc nước, lúc này chuông cửa đột nhiên reo vang

      “Tới ngay đây” vừa chạy vừa vọng ra




      lâu gặp” giọng thâm trầm vang lên

      “Xin chào, có chuyện gì ạ?” đáp

      “Mẹ em có nhà ?”

      “Mẹ tôi làm rồi”

      “À đây là chè trôi nước, mẹ bảo mang sang cho”

      “Cảm ơn” nhận lấy cái hộp rồi quay vào nhà

      “Nghi Ân”

      “Còn chuyện gì sao?” ngoảnh lại nhìn

      “Em sống tốt chứ?”

      “Rất tốt”

      “Vậy về trước, hẹn gặp lại”


      Phó Nghi Ân nhìn theo đến khi bóng người khuất ở đằng xa, ngẩn người lát mới bước vào nhà.


      Trác Thiệu Ninh là người cùng lớn lên với , lớn hơn bảy tuổi, lúc vẫn còn là đứa nhóc loi choi bám theo sau cả ngày, có lúc còn ngủ lại nhà , ăn chực ở nhà còn nhiều hơn số lần ăn cơm ở nhà, lúc đó ba mẹ vẫn chưa li hôn, những lần thấy họ cãi vả thường trốn đằng sau đám ống bê tông mà thường đến, bé Nghi Ân hai mắt đỏ hoe má lấm lem nước mắt, ngồi lì ở đấy đến khi Thiệu Ninh đến đón mình về, luôn tin tưởng điều đó.


      “Phó Nghi Ân, em lại trốn ở đây hả?”

      hai”

      phải là hai của em, đừng làm ba mẹ lo lắng nữa, dẫn em về nhà” nắm lấy bàn tay múp míp của bé.

      muốn về nhà đâu” bé hờn dỗi

      “Sao thế? Ai làm em vui?” ân cần xoa đầu

      ơi. từng chỉ cần em ngoan ngoãn ba mẹ vui vẻ, nhưng mà họ lại cãi nhau nữa rồi, có phải Ân chưa đủ ngoan ?”

      có đâu, Nghi Ân của rất ngoan”

      “…”

      mua kem cho em nhé?”

      “Em thích về nhà, nhìn ba đáng sợ lắm”

      “Vậy về nhà nhé”

      “Dạ” vui vẻ trở lại, bàn tay nắm chắt tay


      Trong kí ức của Phó Nghi Ân, luôn là người ân cần, dịu dàng, là người chu đáo, chỉ cần vui, cáu khỉnh, luôn biết cách làm vui trở lại, từng ước mình có người như thế. Thế nhưng kể từ ngày ba mẹ chính thức li hôn, dần dần xa lánh tất cả mọi người, luôn dùng thơ ơ và thái độ lạnh nhạt đối với cuộc sống, nụ cười mất dần gương mặt của đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi.



      Kiếp trước, đặt hết niềm tin vào Đỗ Gia Minh, chỉ đổi lại kết cục tàn khốc. tại, còn là kẻ ngốc ngếch, cũng chẳng tin tưởng bất cứ ai, ngoài mẹ ra, chỉ đặt niềm tin ở chính mình. lần bị rắn cắt cả đời sợ dây thừng, vẫn biết đời này phải ai cũng vô liêm sĩ như Đỗ Gia Minh, nhưng dám đánh cược thêm lần nữa, cơ hội sống lại! chỉ có duy nhất lần, muốn mạo hiểm, thà rằng cứ tự bản thân cố gắng, cõi đời này mẹ là người thân duy nhất của , người cha đó xem như có từ lâu rồi.



      Phó Nghi Ân đắm chìm trong những kí ức qua, suy nghĩ về tương lai của chính mình, còn hơn năm nữa, mới tốt nghiệp cấp ba, tại cần nghiêm túc nghĩ đến việc mình nên làm là gì? Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học ngành sư phạm, dạy học được thời gian xảy ra cố đề thi ra bị phát tán trước ngày thi, có người tố cáo nhận tiền của phụ huynh học sinh, bản thân lại chẳng biết gì bị người ta hãm hại, uất ức muốn làm cho ra lẽ Đỗ Gia Minh lại khuyên nghỉ việc.


      “Tại sao em phải để người ta vu hại được chứ? Nếu giờ em nghỉ ngang chẳng phải là nhận tội hay sao?” buồn bực

      chỉ muốn thấy em mệt nhọc vì việc này” Đỗ Gia Minh ôm vai an ủi

      “Em nghỉ rồi, làm sao có tiền mà sống” băn khoăn

      nuôi em”

      “Xì, nuôi em được bao lâu?” bật cười

      “Cả đời. Nghi Ân, gả cho !” Đột nhiên Đỗ Gia Minh lấy từ đâu ra cái hộp khụy chân trước mặt .

      “Lấy nhé!” Đỗ Gia Minh lặp lại lần nữa

      mua nhẫn từ khi nào?” mắt ươn ướt, xúc động

      “Đồng ý nhé?” Đỗ Gia Minh cầu khẩn nâng bàn tay lên lấy nhẫn đeo vào ngón tay áp út của

      “Được, em đồng ý” gật đầu lia lịa



      Những hình ảnh kiếp trước giống như cuốn phim quay chậm, từng thước phim lướt qua khiến lòng càng trở nên lạnh lẽ. Nó nhắc nhở khắc ghi sai lầm của quá khứ, tránh xa suy nghĩ bồng bột, hãy nhớ rằng: cuộc sống là thực tế tàn khốc nhất, hoàng tử bao giờ tồn tại, còn phải cận lực tránh xa tra nam, những gã tồi đốn nạn lại hại chúng ta. Phó Nghi Ân tự nhủ: “Đỗ Gia Minh, đời này tôi với là nước song phạm nước giếng, tôi động đến , cũng đừng dại mà chọc đến tôi.”
      Last edited: 17/7/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Niềm Vui Trong Cuộc Sống



      Tối hơn sáu giờ, cửa chính bị mở ra “cạch”, bà Phó lật đật chạy vào ngạc nhiên nhìn con mặc tạp dề hoa trong bếp, bóng dáng xinh xắn luôn chân luôn tay rửa rau, xào thịt mùi thơm của thức ăn bay nghi ngút.



      “Con làm gì vậy?” bà Phó lên tiếng hỏi



      “Mẹ….mẹ về rồi hả? có mệt ạ, chỉ cần món thịt nữa là xong rồi” nhìn thấy mẹ liền hớn hở giơ đũa lên khoe



      “Con...con biết nấu ăn từ khi nào? có bị đứt tay ? dầu có bắn vào người ?” mẹ chạy vào lo lắng kiểm tra thân thể của .



      có, con ổn mà” mỉm cười lắc đầu


      Việc này đúng là làm mẹ kinh động , Phó Nghi Ân thầm cười trong lòng, từ lúc trọng sinh tới giờ, còn lơ ngơ chín tầng mây bây giờ mới hoàn hồn, tin tồn tại này là .



      Vì mẹ phải làm vất vả, có khi về rất trễ, kiếp trước cáu gắt, giương vẻ mặt như cá chết, những lời khó nghe mỗi bữa ăn.



      Lúc nào mẹ nấu trễ là phát cáu quăng đũa thèm, đóng cửa mặc cho bà gọi vẫn chịu ra.



      Biết tính nhưng mẹ vẫn chưa bao giờ lên tiếng trách móc nửa lời, mỗi sáng thường thức dậy rất sớm chuẩn bị 3 phần cả ngày cho .



      Lúc đó vì ghét mẹ nên muốn ngồi ăn chung, muốn chuyện, làm xong việc của mình trốn vào phòng biệt tăm.


      khí gia đình là màu xám u tối


      Tay nghề nấu ăn kiếp trước của đến khi về sống chung nhà với Đỗ Gia Minh mới khá hơn, vì ta thích đồ ăn ở ngoài nên bèn học khóa nấu nướng, món gì ngon, lạ cũng làm vỗ béo cho ta.



      Nhớ tới đây Phó Nghi Ân khinh thường hừ tiếng.


      “Hừ, bây giờ chị đây chỉ nấu cho mình mẹ thôi, người liên quan liền cút hết”


      “Mẹ mau thay quần áo , con dọn ra cho” đẩy mẹ ra khỏi gian bếp


      Mẹ bắt đắc dĩ ừ tiếng



      Nhìn bàn đầy màu sắc, thức ăn ngon mắt, nào là cá kho tộ, canh chua cá lóc, thịt heo chua ngọt,...đều là những món trước đây mẹ hay nấu.


      “Sao vậy ạ?” nhìn mẹ hỏi


      “Con biết nấu ăn từ khi nào thế?”


      nhìn mẹ nấu riết con cũng học theo được” cười hì hì


      Mẹ có chút tin


      “Mau ăn thôi, mẹ xem xem tay nghề của con thế nào?” gắp ít đồ xào vào chén của mẹ, ánh mắt mong chờ.


      “Rất ngon” mẹ ăn miếng, gật đầu khen


      “Vậy lần sau con nấu nữa” cười tít mắt


      Ăn cơm xong, ngồi cùng mẹ xem ti vi.

      Nhà có hai người nhưng khí dần thay đổi, vui vẻ hơn, ấm áp hơn. chủ động trò chuyện với mẹ nhiều hơn, lôi đủ thứ chuyện đời kể cho mẹ nghe, ngay cả con chó nhà hàng xóm ị bậy trước cửa cũng tố cáo.


      Mẹ bật cười xoa tóc .


      “Mẹ, con mẹ lắm! mẹ phải sống mãi với con nha” gục lên vai mẹ nhàng


      “Ai rồi cũng già mà, đến khi lấy chồng lại bỏ mẹ già ở nhà sao?” mẹ trêu chọc


      có đâu, con lấy chồng” bĩu môi


      “Đợi khi nào học xong con tìm được việc làm, đến lúc đó mẹ có thể ở nhà cần làm nữa” vui vẻ


      muốn nuôi mẹ hả?” mẹ làm bộ ngạc nhiên hỏi lại


      “Đúng vậy, con chắc chắn mà” nghiêm túc gật đầu


      “ Được, mẹ đợi” mẹ đáp


      “Mẹ ơi, có phải lúc trước con bướng bỉnh làm mẹ buồn rất nhiều đúng ?” bâng khơ


      có” mẹ khẽ lắc đầu


      “Con xin lỗi” mím môi nước mắt chực chờ, vùi vào lòng ngực ấm áp của mẹ mình.


      “Con của mẹ là ngoan nhất” nước mắt mẹ nóng hổi thấm ướt đỉnh đầu của


      "Sau này con như vây nữa" nức nở luôn miệng lời xin lỗi


      "Ừ, mẹ tin" mẹ vỗ vai ai ủi


      ôm mẹ chặt, khóc ngon lành, khóc vì những chuyện qua, khóc vì nỗi hối hận kiếp trước cũng khóc vì cảm tạ ông trời cho cơ hội làm lại cuộc đời, được trở về vòng tay thương của mẹ.


      Chương 3: Niềm Vui Trong Cuộc Sống(p2)


      “Đừng khóc nữa mà, mẹ trách con đâu” mẹ vừa khuyên nhủ vừa thương vỗ về.


      Lòng vị tha, hi sinh nhẫn nhịn của mẹ càng làm cho kịp được xúc cảm. thế gian này, có ai thương con cái bằng cha mẹ, có cha còn mẹ, Phó Nghi Ân của trước kia bất hạnh nhận sai tình cảm gia đình, chọn sai người tin tưởng. những cha mẹ kế thương, bị bạn trai phản bội, cuối cùng uất ức mà chết.


      vẫn còn nhớ những lúc đơn thường đến trước mộ của mẹ, hàng giờ hàng tiếng đồng hồ gục trước tấm bia lạnh lẽo, lúc rời khỏi nhà còn mặt mũi trở về, lúc mẹ qua đời lại càng dám đến gặp lần cuối. Chỉ những lúc này đây, mới thực sống với bản thân, giải bày nỗi lòng sâu kín.


      Ngay cả tài sản duy nhất của mẹ để lại cho - căn nhà cũng thuộc về người khác, kiếp trước Phó Nghi Ân có bao nhiêu là ngu ngốc.


      kìm nén cơn nấc nghẹn nhào vào lòng mẹ, cảm nhận tình thương vô bờ bến sởi ấm trái tim sau bao ngày lưu lạc trốn tha hoa.


      Xin hãy cho con được khóc hết ngày hôm nay, ngày mai con lại mạnh mẽ.


      Sau khi giải tỏa hết tâm trạng bị đè nén, Phó Nghi Ân lại càng cuộc sống này, theo đuổi kế hoạch trả thù gì gì đó, chuyên tâm xây dựng đời bình an.


      “Mẹ, hôm nay là ngày nghỉ chúng ta dã ngoại được ?” vừa thức dậy chạy đến bên mẹ làm nũng


      “Hả?Con muốn đâu?”


      “Đến Thủy Châu, con nghe chỗ đó đẹp lắm”


      “Ừ, ” mẹ gật đầu đồng ý


      “Ôi….con chuẩn bị ít thức ăn mừng quýnh khoa chân múa tay


      chuẩn bị đồ của con , mẹ làm cho”


      “Mẹ gói cơm cuộn a, còn trứng cuộn nữa, hôm qua con có mua đầy đủ nguyên liệu rồi” bèn giao lại cho mẹ, chạy ù vào phòng chuẩn bị đồ đạc.


      là chuẩn bị chứ có gì để mang theo đâu, ngoài tấm bạc đệm lót, nón vành, thay đồ xong đem tất cả để trong ba lô rồi pha nước uống.


      Hai mẹ con rời khỏi nhà cũng chưa tới 8h



      ra đón xe mẹ lên tiếng chào hỏi người


      “Thiệu Ninh, cháu mới về hả?”


      “Chào dì, cháu mới về hôm qua” Trác Thiệu Ninh lễ phép đáp


      “Vậy à, lâu lắm rồi thấy cháu, ở thành phố X vẫn ổn chứ?” mẹ thân thiết hỏi han


      “Dạ, vẫn ổn thưa dì”


      Trác Thiệu Ninh ngước lên nhìn sang người con bên cạnh dì Phó, ánh lên ý cười ở mắt, cứ thế nhìn chằm chằm khiến Phó Nghi Ân tự nhiên quay người .


      Bà Phó Ngọc Phi vẫn nhân ra khí có chút kì dị, con bà bị người thanh niên hàng xóm nhìn đăm đăm, giọng quan tâm


      “Mới sáng ra cháu đâu thế?”


      “Cháu dạo xung quanh” đáp


      “Có muốn cùng hai mẹ con dì ? Chúng ta chuẩn bị Thủy Châu”


      “Được ạ”

      được”

      hai giọng cùng đồng thanh, bà Phó nghi ngại nhìn sang vẻ mặt nhăn nhó của con .


      “Vậy chúng ta cùng ” bà để ý đến Phó Nghi Ân


      “Dì và em đợi lát, cháu về lấy xe chở hai người ” Trác Thiệu Ninh vội thưa


      “Có phiền ?” bà Phó nghi ngại


      đâu ạ, hôm nay cha cháu cũng dùng xe” xong lập tức ngay


      “Mẹ, mẹ mời người khác làm gì?” Phó Nghi ân phụng phịu


      “HÀng xóm mà, vả lại lúc trước chẳng phải hai đứa thân thiết lắm sao?” mẹ vỗ tay


      “Đó là trước kia rồi” cúi mặt


      ra cũng biết tại sao Trác Thiệu Ninh, ấy lại ở đây lúc này. Chẳng phải ấy ở thành phố X làm việc sao, kiếp trước ít khi đụng mặt nhau, kể từ lúc bỏ nhà gặp lại nữa. Thế nên, kiếp này những thứ thay đổi xung quanh cũng rất mơ hồ, có phải tại vì mình thay đổi nên mọi thứ cũng khác biệt.


      Phó Nghi ân thầm phán đoán


      “Tin Tin” chiếc Mercedes Benz màu xám đậu ngay bên cạnh


      “Mời dì và em lên xe” mở cửa xe


      “Cám ơn cháu”


      “Lên thôi con” bà kéo tay Nghi Ân bước lên ghế sau


      Xe chạy đường V rồi rẽ hướng sang đường cao tốc, đến Thủy Châu chỉ có tiếng đồng hồ nhưng đường cao tốc nhanh hơn.

      Chưa đến bốn mươi lăm phút đồng hồ, xe đổ bên đường, đối diện là cổng vào công viên sinh thái Thủy Châu.


      cùng mẹ ngồi dưới tán cây chờ đợi Trác Thiệu Ninh gửi xe


      Sau đó kiếm chỗ rộng rãi dưới rạn cỏ xanh mượt, xung quanh có rất đông gia đình đến vui chơi


      Tìm được chỗ trống đem tấm bạc trải xuống.


      “Để ” giọng trầm ấm vang bên tai


      đành đưa cho


      “Mọi người có muốn ăn uống gì để cháu mua?” Trác Thiệu Ninh hỏi mẹ nhưng ra trưng cầu ý kiến của phó nghi ân


      cần đâu, dì chuẩn bị đủ rồi” mẹ rồi chỉ sang kia


      “Hai đứa chơi , mẹ qua chuyện với mấy dì bên kia”


      Phó Nghi Ân nghe mẹ bất đắc dĩ đứng dậy, cùng Trác Thiệu Ninh dạo xung quanh


      con đường hai bên là hàng cây hoa vàng bay phất phơi trong làn gió , cúi đầu im lặng đếm từng bước chân.


      với , em vui hả?” giọng có chút mang mác buồn


      có” xua tay


      “Em có muốn chơi trò chơi ?” nhìn dò hỏi


      Phó Nghi Ân lắc đầu


      còn nhớ em rất thích xích đua” giọng mất mát, ánh mắt xa xăm hồi tưởng lại những chuyện lúc .


      “Lúc đó, trước cổng nhà cái xích đua, em ngày nào trèo lên bắt đẩy”


      nhớ lắm” dửng dưng như chuyện liên quan đến mình


      nhớ rất nhìn nở nụ cười gượng gạo


      Phó Nghi Ân nhất thời chẳng biết mở miệng ra sao


      thôi” tiến lại gần nắm chặt tay kéo


      ngơ người bị lôi , đến trước cái xích đu


      ngồi xuống, liền đẩy .


      Lâu quá chơi thứ này khiến Phó Nghi Ân sợ hãi nắm chặt hai bên dây xích


      “Đừng đẩy nữa”


      “Ngồi yên, giữ cho” Trác Thiệu Ninh cười tươi, tay dùng sức đẩy mạnh


      Khiến chiếc xích đua đong đưa trong trung, Phó Nghi Ân bị kích thích hét lớn


      “Dừng lại, em chóng mặt” nhắm mắt hét


      nhớ ra chưa?” cười xấu xa


      “Nhớ rồi, mau dừng lại” lầu bầu


      Trác Thiệu Ninh bỏ tay ra để tự sinh tự diệt với tốc độ chóng mặt, thể tiếp đất, lại đứng chắn phía trước.


      “Tránh ra, đụng vào đấy”


      sao, đỡ được em”


      mỉm cười, nhìn , tóc mai tung bay trong gió mang đến cảm giác nhàng, thanh khiết.


      “Á…”


      Tất cả mọi thứ giống như trở về lúc bảy tuổi, mười bốn tuổi


      Mỗi khi vòi vĩnh được đánh đu cho mình, cười khúc khích ngồi tót lên.

      xấu xa đánh đu mạnh, khiến bé lúc đầu cười lớn sau đó sợ hãi khóc thét.


      Khi đó, : “Bé con, buông tay ra, đỡ em”


      Thế là, do dự nhảy vào lồng ngực của


      Giống như tại, giang tay đón thân thể mềm mại của ngã xuống, cả hai nhào xuống đám cỏ mượt mà.


      Trác Thiệu Ninh thích thú cười lớn, ôm người con vào lòng.


      quá đáng” Phó Nghi Ân tức tối đấm vào vòm ngực , mắng


      sao chứ?” áy náy hỏi


      mới lạ” cắn răng, đứng dậy bỏ chẳng thèm để ý đến


      “Nghi Ân, em đừng giận” vội vã đứng dậy đuổi theo


      “Hừ” phó nghi ân giân dỗ nước



      “Mẹ” giậm chân, nũng nịu gọi


      “có chuyện gì thế?” mẹ quay sang hỏi


      “Tại cháu làm em ấy giận” Trác Thiệu Ninh sờ mũi cười, vẻ mặt tội nghiệp đáng thương

      Phó Nghi Ân bĩu môi

      “Cháu được nghỉ cuối tuần hả?” mẹ mở hộp thức ăn bày ra, đưa cho Trác Thiệu Ninh đôi đũa liền hỏi


      “Dạ , cháu nghỉ phép”


      “À, công việc có phải rất áp lực hả?”


      "Cũng tương đối ạ"


      “haizz, cháu giỏi như thế cũng đỡ lo, còn nhìn Nghi Ân nhà dì xem, dì cũng chẳng muốn nó học nơi xa” mẹ thở dài


      “Em định thi trường nào?” quay sang hỏi


      “Chưa quyết định” đáp ngắn gọn

      Trong lòng có quyết định từ lâu, muốn thi vào trường đại học M nhưng lại luyến tiếc muốn rời xa nhà.


      “Em có định thi ở thành phố X ?”


      lắc đầu


      “Cũng vội, nếu con bé mà học ở thành X phải nhờ cháu rồi” mẹ cười hiền hòa.


      “Dạ, thành vấn đề”


      Kiếp này, có thay đổi làm kịp nhận ra.
      Last edited: 17/7/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      chương 4 Tâm Tư Của



      Đến tận hơn sáu giờ chiều, chiếc xe chạy chậm rì rì mới về đến cổng nhà, dọc đường hai mắt Phó Nghi Ân lim dim ngủ gục ghế, vì xe chạy rất êm nên đến nơi lúc nào cũng chẳng hay,cứ thể ngủ ngon lành.


      Hôm nay ra ngoài hít thở khí trong lành khiến trong lòng dễ chịu hơn, vui chơi thấm mệt, nguyên cả ngày nay hút hết sinh lực khiến cạn kiệt sức lực, cứ thể ngủ vùi.


      “Nghi Ân, tới nhà rồi con” bà Phó lay vai con gọi khẽ


      “Để cho em ấy ngủ, cháu bồng em vào cho” Trác Thiệu Ninh vội ngăn mẹ Phó lại


      “À… được” bà Phó thấy vậy liền lui ra, lấy chìa khóa ra mở cửa.


      Trong lúc mơ mơ màng màng Phó Nghi Ân nghe thấy tiếng mẹ gọi mình nhưng tay chân tài nào cử động được.


      Lúc này có đôi bàn tay rắn chắc nâng cả người lên, ôm gọn thân thể nhắn của Phó Nghi An vào lòng, bước từng bước vững trải.


      Trác Thiệu Ninh ôm theo vùi đầu vào ngực mình, mang vào phòng cẩn thận đặt xuống, lấy tấm chăn mỏng phủ lên người , nâng niu bàn tay mảnh mai, bé nhìn chìm trong giấc mộng lòng lại cảm thấy bình ổn. cúi người hôn lên trán nhẵn mịn của , thầm với chính mình.


      “Nghi Ân, trở về rồi”


      lưu luyến muốn rời nhưng ở mãi trong phòng của con nhà người ta trong khi mẹ người ta vẫn còn ở ngoài cửa tiện lắm. bèn đứng dậy rồi khép cửa lại.


      “Cháu về đây ạ”


      “Ừ hôm nay làm phiền cháu rồi, bữa nào qua nhà dì ăn cơm nhé” bà Phó cười hiền từ, tay vẫn làm dỡ việc trong bếp.


      “Dạ” gật đầu đáp


      Bước chân ra khỏi của nhà họ Phó, Trác Thiệu Ninh mới thở phào cái, đồng thời nụ cười hé môi.


      Nghĩ đến , tâm lại cảm thấy đau, kiện kiếp trước cứ ám ảnh trong trí óc khiến những cơn đau đầu hành hạ mỗi đêm. Mất , đến khi rời xa cõi đời này mới bản thân mình vuột mất thứ quan trọng nhất trong đời.


      Cảm ơn ông trời thương tiếc, thấu được nỗi lòng mà cho qua ngược thời gian trở về mười năm về trước. vĩnh viễn vì bất cứ điều gì mà rời xa nữa.


      ra trước khi về đây sắp xếp ổn thỏa, nộp đơn từ chức trước ngỡ ngàng của mọi người.


      Kiếp trước là muốn dựa dẫm vào gia đình mới từ bỏ tất cả mà đến thành phố X xa xôi, khiến ngay cả trái tim cũng lạc mất. Công thành danh tọa sao chứ?, vẫn là hai bàn tay trắng đó thôi, những hào quang đó thể lấp đầy được khoảng trống trong tim.


      Mặc dù biết trở về đây đồng nghĩa với việc phải tuân theo ước định hứa với cha lúc trước, phải đến công ty giúp ông.


      Trác Thiệu Ninh lái xe vào gaga, vừa bước vào nhà thấy cha - ông Trác Lập Nghiệp ngồi ghế ở phòng khách.


      “Con về rồi”


      “Thiệu Ninh, rửa tay rồi ăn tối” mẹ


      “Dạ” đáp rồi thẳng lên phòng



      “Ông à, con trai về rồi, ông cũng đừng hà khắc với nó quá” bà Trác thở dài vỗ vai chồng


      “Tôi có gây khó dễ gì cho nó à?” ông Trác hừ tiếng, mắt vẫn dán vào tờ báo kinh tế.


      “Ông đó, nó về chẳng phải như ý ông sao” bà Trác mỉm cười


      “Tôi còn hiểu nó, từ cứng đầu. Tất cả là do bà nuông chiều thành hư” ông cao giọng trách móc.


      “Được….do tôi hết, ông mau ăn tối cho tôi nhờ” bà Trác dịu giọng


      Lúc thay quần áo ở nhà xuống dưới cha mẹ ngồi bàn ăn


      “Mau ăn thôi” mẹ lên tiếng phá vỡ bầu khí ngột ngạt


      “Con mời cha, mời mẹ ăn cơm” cần đũa lên, gắp thức ăn vào chén cơm.



      “Thiệu Ninh à, dạo này con gầy quá đó” mẹ than thở rồi mút chén sườn hầm đẩy đến trước mặt .


      “Ăn nhiều vào”


      “Dạ”


      “Từ mai con đến công ty làm hả?” Mẹ nghi ngại lên tiếng


      Trác Thiệu Ninh dừng đũa đáp mà liếc sang ông Trác từ tốn nhai cơm. Ông cũng chẳng đoái nhoài.


      “Con no rồi, con lên phòng trước” đặt chén cơm xuống bàn kéo ghế đứng lên


      lát nữa đến thư phòng gặp ta” ông Trác lên tiếng

      ….

      Gần 8 giờ tối, Trác Thiệu Ninh đứng trước của thư phòng, đưa tay gõ


      “cốc cốc cốc”


      “Vào ” giọng bên trong vọng ra


      đưa tay lên nắm cửa, bước vào ngồi xuống ghế đối diện là ông trác nhàn nhã với thú vui trà đạo.


      đợi lúc mà chẳng thấy ông lên tiếng


      “Cha gọi con có chuyện gì ạ?”


      “Sao này định thế nào?” Ông ngước lên nhìn thẳng vào mắt


      “Tùy cha quyết định” bình thản đáp


      “Chẳng phải vì muốn tự do mà rời khỏi nhà sao? sao lại trở về?”


      “Con là do bản thân muốn tự lập. bây giờ con về là muốn giúp công ty tay”


      “Đây là mong muốn của


      “Đúng vậy”


      nghĩ lời trước kia khi rời khỏi nhà có thể rút lại sao”


      “Nếu như cha đồng ý coi như con chưa gì” thở dài đáp


      “Con về phòng đây” lập tức đứng dậy


      “Tuần sau đến công ty rồi ” ông Trác


      “Con biết rồi” đáp rồi lui ra, trả lại bầu khí im ắng cho nơi này.


      Màn đêm buông xuống khiến cho cả thành phố chìm trong bóng tối, dù ngoài kia phố xá tập nập ánh đèn, xô bồ người qua lại nhưng ở khu phố Phổ Lăng này lại bao trùm màu tĩnh lặng, ngay cả tiếng chó sủa cũng vang vọng góc trời. Trác Thiệu Ninh lật qua lật lại thể nào chợp mắt, gối đầu lên khủy tay trong bóng đêm, nỗi nhớ đong đầy, khi nở nụ cười xinh đẹp. ngờ rằng có ngày lại có thể nhìn thấy gương mặt tươi tắn đó, nụ cười của sưởi ấm trái tim lạnh giá của .


      biết bản thân có thể chịu đựng, cầm cự được bao lâu, muốn rời khỏi giây phút nào nữa. chí còn muốn bắt trói lại ở bên cạnh mình, bi kịch kiếp trước đủ lắm rồi! nếu mất lần nữa, phát điên mất.


      Mặc kệ nghĩ thế nào, đời này xác định chỉ có , dùng tấm chân tình này làm cảm nhận được tình .


      đối với Phó Nghi Ân là , đến nỗi tâm can cũng đau đớn.


      Trong lúc này, chiếc giường say giấc nồng, biết mơ thấy gì mà khóe môi khẽ nhếch lên.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Bước Vào Thế Giới Của Em


      Khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuất , Phó Nghi Ân mơ màng tỉnh dậy, mở mắt nhìn lên trần nhà, ngồi dậy xoa tâm mi, có vẻ vì ngủ quá lâu nên tinh thần chưa kịp thích nghi.

      Phải đến lúc sau, mới thanh tỉnh nhớ ra hôm nay là sáng thứ hai, đều quan trọng là còn phải đến trường, cấp tốc nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.

      “Hôm qua mình về nhà khi nào nhỉ?, sao chẳng có ấn tượng gì cả"

      vừa tự hỏi vừa lấy tuýt sữa rửa mặt tra vào lòng bàn tày xoa mát xa mặt, thầm ghen tỵ với làn da lúc này của mình, trắng nõn mềm mượt, nghĩ đến kiếp trước biết chăm chút cho chính mình, chỉ mới hơn hai mươi như bà già khó tính, vẫn cảm thấy thay đổi tâm tình khiến cuộc sống dễ thở hơn.

      Sau khi thay đồng phục, sắp xếp sách vở rồi bước ra khỏi phòng.

      “Mẹ ơi! con trễ giờ rồi, ăn sáng đâu ạ”

      ăn sáng sao được, đợi lấy phần cơm trưa của con luôn” Mẹ lập tức phản đối

      “Sandwich, con ăn trứng gà đâu” nhíu mày nhìn đồ ăn bàn.

      “vậy ăn với mứt dâu cũng được đó” Mẹ đưa lọ mức cho .

      “vâng”

      “Hôm qua mấy giờ chúng ta về vậy ạ?” Lấy hộp mứt quết lên mặt bánh nhai ngòm ngòm họng.

      “Hơn 6 giờ, mê ngủ đến nỗi mẹ gọi ăn tối cũng chẳng buồn nhút nhích” Mẹ cười

      “Chắc chơi mệt quá!” cười hì hì.

      “Ân, đem theo súp canh gà nha con”

      “Dạ, nhưng mẹ đừng bỏ cái vào nhà, chỉ cần nước thôi”

      “Ừ mẹ biết rồi”

      “Con học đây, mẹ làm cẩn thận ạ” uống ngụm nước, quệt quanh miệng qua loa.

      “Ừ, nhớ cẩn thận nha con”


      Phó Nghi Ân bỏ cặp lồng và cơm hộp vào ba lô, mở cửa cổng bắt gặp bóng lưng cao ráo có chút quen thuộc.

      “Sao mới sáng ra lại đứng ở đây?” tò mò hỏi

      “Tối qua ngủ có ngon ?” Trác Thiệu Ninh cười cười, trầm cất giọng

      “Ừm, tôi học trước đây” lách người qua thẳng.

      Phó Nghi Ân đến trạm chờ xe, vì giờ cao điểm nên có khá đông người đứng đợi, ghế chờ chật kín đành đứng nép ở phía sau.

      “Két…” đoàn người rồng rắn chen nhau lên cửa, chật vật suýt chút nữa ngã về phía sau, chân bước loạng choạng.

      “Á…” hét lên vì người đằng trước cố tình xô ngã.

      “Em sao chứ?” vòng tay siết chặt vào lòng, gấp gáp hỏi.

      sao, cám ơn

      Trong lòng lại thầm hỏi "Tại sao ấy lại theo đến đây?"

      Trác Thiệu Ninh đỡ đứng thẳng, nắm chặt tay , bước lên xe rồi lại mạnh mẽ kéo lên, kịp thời xe cũng lăn bánh.

      lau mồ hồi, chưa gì cảm giác nóng bức xông tới, khí ngột ngạt, vô cùng khó thở.

      đẩy lùi vào bên phía cửa sổ, che cho khỏi đụng chạm với người khác.

      ...sao cũng lên xe?” ái ngại nhìn , người tỏa mùi hương dễ chịu, gương mặt điềm tĩnh là nét khôi ngô nam tính, bao lâu rồi hai người chưa từng gần nhau như thế này, có lẽ lâu đến mức con người dần quên.

      “Cùng đường” đáp ngắn gọn

      “Vậy hả?” xong liền quay mặt , đôi khi những người từng thân thiết bỗng trở nên xa lạ, gặp lại rồi mới thấy ngượng ngùng làm sao.

      Xe đột ngột phanh thắng dừng lại, theo phản xạ chồm người về phía trước lại đập vào ngực ai đó, cuống quýt ôm lấy .

      “Đúng là xấu hổ mà!"Mặt đỏ đến tận mang tai.

      Thời gian như dừng lại ở thời điểm tại, mọi người xung quanh gấp gáp nhanh chân nhảy xuống xe, bị giam trong lồng ngực .

      Phó Nghi Ân đẩy ra

      “Tới rồi, mau xuống "

      Cũng là cùng bước xuống, theo cùng đến tận cổng trường học.

      “Cám ơn , tạm biệt” đành rồi quay bước nhanh.

      “Nghi Ân”

      “Có chuyện gì?” ngoái lại

      “À... có gì, em vào học vẫy tay, tay đút vào túi quần, ăn vận đơn giản với quần tây áo sơ mi trắng nhưng giữa rừng người vẫn nổi bật thu hút, có mấy tốp nữ sinh cười vui thích cứ ngoái lại nhìn che mặt ngượng ngùng.



      Vừa bước vào lớp, Phó Nghi Ân ngồi xuống bàn bàn tay nghịch ngợm choàng qua vai , cười gian trá.

      “Gì mà cười ghê vậy? bộ mặt tớ dính gì hả?” sờ tay lên mặt mình.

      “Khà khà, cậu khai mau, soái ca đưa cậu đến trường lúc nãy là ai?” Phương Nhạc lắc lư cái đầu ngộ nghĩnh.

      “Ai?” hơi bất ngờ

      “Đừng gạt tớ” Phương Nhạc lắc mạnh vai , gào lên

      “Này, đừng lắc nữa” vội vàng tránh né.

      “Hèn gì cậu thèm để ý Đỗ Gia Minh, ra là có người trong lòng” Phương Nhạc suy tư chống tay lên cằm gật gù.

      “Ai? Đỗ Gia Minh gì ở đây, đừng nhắc đến tên ta trước mặt tớ” bĩu môi

      “Được rồi, người cùng cậu đến trường hôm nay là ai, khai mau” Phương Nhạc đột kích bất ngờ khiến ngã ngửa.

      “Á… đừng, chẳng ai cả” Bị cù nhột cười khúc khích

      “Chỉ là người hàng xóm thôi mà” giơ hai tay đầu hàng, thành khai báo.

      “Sao chưa từng nghe cậu

      tớ cũng có thường xuyên gặp đâu, hôm nay chỉ tình cờ chung chuyến xe thôi” giải thích

      “Ồ…” Phương Nhạc gật gù

      “Cậu thích ấy hả? để về tớ hỏi xem ấy có bạn chưa thông báo với cậu” chọc ghẹo, giọng tinh nghịch.

      “Thôi , ánh mắt người ta dán chặt lên người cậu, tớ có cửa bước vào chắc”

      Phương Nhạc cười tủm tỉm

      “Cậu cái gì vậy?”

      đó, ánh mắt người đó nhất định có vấn đề” Phương Nhạc quả quyết khẳng định

      “Cậu chỉ giỏi đoán mò” lắc đầu cười trừ

      Chuông vào học cũng reo lên, cả hai liền lập tức ổn định chỗ ngồi ngay ngắn, lấy tập sách ra chuẩn bị bài học.

      Hôm nay vì học nguyên ngày ở trường nên đến giờ ăn trưa cùng Phương Nhạc tìm góc yên tĩnh.

      “Quào...có mẹ nấu ăn ngon sướng, mình ngưỡng mộ cậu” Hai mắt của Phương Nhạc sáng rực nhìn chằm chằm hộp cơm của .

      “Chia cho cậu nửa, tớ ăn hết được”

      “Hì hì, tớ cũng san phân nửa cho cậu” là làm, Phương Nhạc mở phần cơm của mình ra, phân làm hai mỗi người nửa.

      Bữa cơm trôi qua rất vui vẻ!

      Phương Nhạc là người bạn thân duy nhất của , khi mới lên cấp ba, cùng học chung lớp, mới đầu chẳng thân cho lắm, thậm chí còn chẳng hay trò chuyện, tính tình lạnh nhat khó gần, học hết cấp hai chẳng có lấy người bạn chơi cùng. Đến khi mùa hè năm lớp mười, tình cờ học cùng lớp tiếng ở trung tâm, Phương Nhạc tính tình hòa đồng dễ mến, hay bắt chuyện với , từ từ trao đổi qua lại, cả hai thân thiết hơn, nhờ cậu ấy mà còn biết đùa giỡn.

      Kiếp trước, quen Đỗ Gia Minh, giống như cái đuôi theo sau ta, bỏ quên mọi thứ, đối với người bạn này cũng thập phần xa cách, tốt nghiệp xong từ đó chẳng bao giờ liên hệ nữa.


      cảm thấy vô cùng có lỗi, bỏ lỡ rất nhiều thứ, rất nhiều tình cảm trân quý, người bạn này của rất tốt, chỉ là biết trân trọng, chỉ chạy theo những thứ trước mắt, mù quáng tin vào lòng người hiểm ác. Kết cục vô cùng đau đớn.

      “Ăn cái này , tớ có mang súp gà nữa đó” gắp con tôm chiên sang cho Phương Nhạc.

      “Nghi Ân, cuối tuần này tớ đến nhà cậu chơi được ?” Phương Nhạc dè dặn hỏi.

      “Được chứ, cậu cùng nhà tớ Núi Thác chơi luôn” gật đầu vui vẻ đáp.

      “Hả? hả” Phương Nhạc như thể tin được nhìn .

      “Ừm”

      “Nghi Ân, cậu thay đổi” Phương Nhạc nhìn , nhàng .

      "Tớ sao?”

      “Đúng vậy, cậu giống với trước kia”

      “Như vậy tốt à?” bật cười

      “Tốt...tốt lắm! cậu nên như thế này. Chứ bình thường lãm đạm đến mức khiến người ta đau lòng” Phương Nhạc làm bộ ôm ngực vẻ mặt bi thương.

      đến mức đó chứ?”


      Cả hai cười đùa hăng say bị phá đám, người mà muốn nhìn thấy nhất lại dây dưa dứt.

      “Nghi Ân, chúng ta chuyện được ?” Giọng như lạ như quen của Đỗ Gia Minh khiến buồn bực thôi.

      “Chúng tôi phải vào học rồi” chẳng thèm liếc ta, kéo tay Phương Nhạc lướt qua.



      Sau tiết thể dục, lớp được ra về, vừa bước ra khỏi cổng trường bị bàn tay bịt miệng lại, Phó Nghi Ân sợ hãi muốn kêu lên, giãy dụa muốn thoát thân.

      “Nghi Ân, chúng ta cần chuyện?” Giọng còn kiên nhẫn bên tai.

      “Ưm…” nhận ra, chính là Đỗ gia Minh, tên này lại muốn cái gì ở . cố vùng vẫy nhưng miệng bị bịt chặt.

      muốn cái gì? Đỗ Gia Minh đừng có ép người quá đáng” cắn phập vào tay ta.

      “Nghi Ân, muốn chuyện tử tế với em, tại sao đột nhiên lại đối xử với như vậy?” Đỗ Gia Minh nóng vội siết chặt bả vai khiến đau điếng.

      “Buông tôi ra”

      buông, trừ khi em cho câu trả lời thích đáng” Đỗ Gia Minh trừng mắt nhìn , ép chặt tường.

      buồn cười, trước giờ tôi và cũng có phải là gì của nhau đâu”

      "Em là vì thế mới hờ hững với , Nghi Ân, đối với em”

      “Ngưng...tôi muốn nghe tiếng những lời ghê tởn của cáu gắt

      “Nghi Ân, thích em”

      Đỗ Gia Minh như phát điên, ôm eo , định cúi xuống hôn , Phó Nghi Ân vội quay mặt , môi bặp chặt.

      lực mạnh lôi Đỗ Gia Minh ra, đấm vào mặt khiến ngã dúi xuống đất.

      “Ầm” Tiếng động vang lên, Phó Nghi Ân e sợ mở mắt ra, thấy Đỗ Gia Minh nằm bẹp dưới nền đất bẩn, khóe môi gớm máu.

      “Chết tiệt, mày định làm gì em ấy” Trác Thiệu Ninh túm cổ áo Đỗ Gia Minh định cho thêm vài cú đấm.

      “Dừng lại….đừng đánh nữa” vội chạy đến ngăn lại.

      Trác Thiệu Ninh sựng lại, nắm đấm thu lại, buông lỏng, ánh mắt có chút mất mát.

      “Em sao chứ?” kiểm tra quanh người .

      Phó Nghi Ân bèn lắc đầu đáp: “ sao, cám ơn

      nắm tay : “ thôi”

      “Tại sao lại ngăn lại”

      “Đánh loại người đó chỉ tổ làm bẩn tay

      “Nghi Ân, em đừng qua lại với cậu ta”

      "Tôi có qua lại với ta” thở dài buồn bực.

      “Mà , tại sao lại xuất ở đây?”

      đến đón em”

      “Hả?”

      “Em mình yên tâm” thản nhiên đáp

      “Trước giờ chẳng phải tôi đều bình thường sao?”

      “Từ nay như vậy nữa”

      gì?”

      có gì, thôi, hôm nay dì gọi đến nhà ăn cơm” bàn tay mềm mại của bị bao chặt trong lòng bàn tay ấm áp của , nhất thời Phó Nghi Ân cũng bảo buông ra, mặc cho nắm lấy tay mình.
      Last edited: 17/7/16
      thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :