1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch (33)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch

      Tác giả: Ngân Tiểu Bảo

      Thể loại: đại - Đô thị

      Editor: anbbo17

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1:
      Ở vùng ngoại thành có người ở, bên bờ hồ trong rừng trúc, truyền đến trận thanh kỳ quái mà dồn dập, có cả trận hơi thở theo gió thổi tới. . . . . .
      "Ách. . . . . . Lệ tổng, trong hạ bộ lớn như vậy Nana có thể có vai diễn?"
      "Nhìn biểu của ."
      "À, ách. . . . . ."
      Bên hồ, chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ kịch liệt đung đưa, nữ nhân mảnh vải ra sức biểu .
      Da trắng như tuyết, dáng người thanh mảnh, ba vòng hoàn mỹ.
      Ấm quang trung, từ từ nhắm hai mắt, vừa đung đưa thân thể lấy lòng nam nhân, vừa hưởng thụ chuyện hoan ái sung sướng, tiếng rên la càng phát ra minh bạch, ngay cả bầu khí cũng có chút mập mờ.
      So với nữ nhân, nam nhân mặc chỉnh tề, quần áo sạch nếp nhăn, mặt còn mang kính mát, hoàn toàn là tình huống tiêu khiển.
      Chậc chậc, cái dạng này, thấy thế nào làm ra. . . . . . cái loại chuyện này chứ.
      Nấp trong rừng trúc, Cố Tiểu Ngải liên tục thở dài, trong tay cầm máy ảnh vài lần giơ lên lại hạ xuống.
      Quên , dù sao người nam nhân này cũng chỉ là phối hợp diễn.
      Đưa màn ảnh gần hơn, tiêu cự nhắm ngay chỗ nữ nhân nhiệt tình thân nam nhân, vừa chụp vừa ghi hình.
      nghĩ tới hôm nay có thể chụp được ảnh bạo như vậy!
      Tiếng thở gấp ngừng của nữ nhân chính là ngôi sao Quan Nana. . . . . .
      【 Quan Nana thế hệ ngọc nữ biến dục, ở vùng ngoại thành vụng trộm cùng nhân tình xe 】
      Nghĩ tới tiêu đề kích thích như vậy, báo tuần này nhất định có thể bán rất nhiều a! Ha ha ha, kích thích quá !
      "Lệ tổng, người tôi biểu như vậy. . . . . . . . . . . . còn hài lòng . . . . . ."
      Thanh kiều như vậy, Cố Tiểu Ngải thân là nữ nhi nghe lén còn chấn động, huống chi nam nhân, nhất định là huyết mạch phun trào.
      Nhưng là xe, nam nhân trẻ tuổi coi như là chuyện bình thường, khẩu khí lạnh như băng, bàn tay thon dài nâng cằm mềm mại của Quan Nana: "Khí lực chỉ có như vậy? Buổi sáng chưa ăn cơm sao?"
      Này, đều vận động hơn nửa giờ . . . . . . Ăn nhiều cơm hơn nữa cũng muốn tiêu hóa rồi được . . . . . .
      Quan Nana mặt ngượng ngùng lên ửng hồng, thân thể càng cố gắng đung đưa: "Lệ tổng, ngài. . . . . . À. . . . . . Quá lợi hại , người tôi còn khí lực . . . . . ."
      Nam nhân này thể lực muốn hay liên tục lâu như vậy!
      Tình huống này, ít nhất còn phải chiến đấu hăng hái nửa giờ nữa.
      "Như thế nào, lợi hại sao?" Nam nhân cười tà gợi lên chút độ cong.
      "À. . . . . . Chính là rất lợi hại, người tôi là lần đầu tiên, cũng nương tay."
      "A." Nam nhân cười , có chút khinh thường, "Lần đầu tiên?"




      Chương 2:
      "Đúng vậy a." Bị nam nhân đùa cợt trong đáy mắt, giống như xem lời là dối trá.
      Quan Nana đơn giản thèm nhắc lại, ra sức uốn éo, bấu víu người nam nhân xem như lời đùa.
      Nam nhân thản nhiên cười lạnh tiếng, bởi như những nữ nhân bình thường quấn quít lấy chính mình, chậm rãi bỏ kính mát xuống. . . . . .
      Dưới ánh mặt trời, hé ra gương mặt tuấn tú.
      Đôi mắt hẹp dài, mũi thẳng cao, đôi môi mỏng. Nhất là cười rộ lên chỉ nghiêng bên khóe miệng, mang theo bảy tám phần tà khí, cũng đủ đem nữ nhân giết chết trong nháy mắt.
      Mặt dù thấy gương mặt này nhiều lần, Quan Nana vẫn là bị mê muội, động tác càng ngày càng chậm.
      Dường như hài lòng, nam nhân nhíu nhíu mày, xoay người cái, mãnh liệt đem đặt ở dưới thân. . . . . .
      Lúc này trong màn hình của Cố Tiểu Ngải chỉ còn lại lưng người nam nhân!
      Ăn ảnh a, còn phối hợp diễn! ! !
      muốn chụp hình ngọc nữ Quan Nana có được hay ! Nam nhân này tính thế nào căn hành? Cũng quá ăn ảnh !
      Hoàn hảo còn tay, lấy ra bút ghi , nhanh nhẹn mở chốt, ghi lại thanh của Quan Nana..
      Mới vài động tác, thanh của Quan Nana càng trở nên lạ thường, kinh động đến lũ chim trong rừng trúc đều bay tán loạn...
      Thanh lay động như vậy, nếu fans của nghe được, nhất định tròn xoe ánh mắt ?
      Nghĩ lại, chụp ảnh xâm phạm đời tư của Quan Nana bị ngồi tù đấy chứ? !
      Trong lòng hoảng sợ, bắt đầu kích động, may ảnh tay cầm chắc liền rơi xuống...
      Cố Tiểu Ngải càng hoảng sợ, ngực đánh trống hoảng loạn.
      May mắn phát ra động tĩnh là tương đương rất , bọn họ chiến đấu hăng hái như vậy, hẳn là có nghe thấy chứ?
      Nhìn thoáng qua xe ferrari bên kia, nam nhân kia quả nhiên người Quan Nana chiến đấu dũng , Quan Nana rên rỉ kiều làm người tôi tô xương, hai người căn bản có chú ý tới bên này.
      "Vù. . . . . ." Cố Tiểu Ngải thế này mới nhõm thở ra, bất kể như thế nào, để đề phòng bất trắc, chụp ảnh xong cũng nên rời trước!
      Vài phút sau, Cố Tiểu Ngải thu dọn xong các thiết bị, lấy thẻ ảnh ra bỏ vào cặp, vui mừng từ từ muốn lặng lẽ chuồn ra khỏi rừng trúc để tránh phiền phức.
      Bỗng nhiên, thanh lãnh khốc vang lên từ phía sau.
      "Như thế nào, xem hết màn biểu diễn cũng phát biểu cảm tưởng?"




      Chương 3:
      Cố Tiểu Ngải thân mình cứng đờ, quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được sát ý phía sau.
      Tiếng bước chân nhàng mà dẫm nát bụi cỏ, có thể cảm giác được ngày càng tới gần mình, nhưng là hai chân lại giống như bị dính chặt mặt đất di chuyển được.
      Là nam nhân lúc nãy sao?
      Cuối cùng cũng bị phát ? ! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? !
      Cố Tiểu Ngải ngơ ngác quay đầu.
      Chỉ thấy nam nhân vừa mới mây mưa ở xe thể thao từng bước đến trước mặt , thân hình cao lớn ít nhất 1m88, hai chân thẳng tấp, áo sơmi màu xám bạc để hở nửa cúc áo, lộ ra ngực cường tráng, người còn chưa hết hơi thở tình dục.
      Lại nhìn mặt của , ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt mị hoặc thâm thúy, đáy mắt phát ra tia lạnh bức người.
      Chẳng qua là tùy ý đứng thôi cũng lộ ra loại khí thế quý tộc bức người.
      Người nam nhân này. . . . . . Có loại khí thế trời sinh bức người.
      Có chút chột dạ, Cố Tiểu Ngải hít thở sâu hơi, theo bản năng lui về phía sau từng bước, " muốn làm gì?"
      Giọng đề phòng của giống như mới là cái người rình rập.
      Nữ nhân này buồn cười.
      "Chụp ảnh thỏa nguyện?" Nam nhân cười lạnh hướng tới, đáng sợ giống như loài hổ báo, "Là chính giao ra đây hay để tôi tự tới lục soát?"
      Người nam nhân này làm cho người tôi khiếp sợ.
      Cố Tiểu Ngải tiếp tục giả ngu lui lại, "Tôi cái gì. . . . . ."
      Còn giả ngu với sao?
      Nam nhân tiếp tục tới gần , mang theo cả hơi thở khiếp người, cảm giác áp bách làm Cố Tiểu Ngải càng ngày càng biết phải làm sao.
      "Dừng lại! dừng lại cho tôi, bằng tôi kêu lên thất lễ!" Dưới tình thế cấp bách, Cố Tiểu Ngải quát to tiếng.
      Nam nhân ngừng lại , ung dung nhìn , như là nghe được chuyện buồn cười, "Thất lễ? Tôi còn có làm cái gì liền kêu thất lễ, vậy chụp ảnh lâu như vậy, gọi là gì, thị giác cường bạo?"
      Thị giác cường bạo? !
      Nam nhân này dùng từ là. . . . . .
      "Tôi cái gì." Cố Tiểu Ngải vẫn giả ngu.
      Rốt cuộc vẫn muốn giả ngu với sao?
      nghĩ ở trước mặt còn có thể toàn thân trở ra? Quá ngây thơ rồi.
      Thân thể của thực tinh tế, váy dài màu trắng khoác áo lông, thoạt nhìn yếu đuối, lộ ra gương mặt rất trắng nhưng lại có chút cố chấp.
      Cố chấp . . . . . . đem ảnh chụp giao ra đây.
      "Nếu đem ảnh chụp giao ra đây, tôi cho biết, đây là đời này có quyết định sai lầm nhất."
      139 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:

      Thanh của lạnh nhạt cùng kiêu ngạo.

      đây là đe dọa sao?

      Cái gì gọi là quyết định sai lầm nhất, làm phóng viên cũng phải lần đầu tiên bị người ta uy hiếp .

      "Chụp ảnh cái gì?" Cố Tiểu Ngải vẻ mặt vô tội hỏi, quyết định có đánh chết cũng nhận, giơ giơ máy ảnh trong tay , "Tôi là tới chụp phong cảnh."

      nhất định phải nghĩ biện pháp ra khỏi nơi này, ảnh này độc nhất vô nhị thể bỏ được.

      Tròng mắt nhanh như chớp liếc nhìn xung quanh, phía bên phải là hồ, bên trái là lưới sắt.

      Cố Tiểu Ngải từng bước lui về phía sau , nghĩ rằng tại xoay người liều mạng chạy ra bên ngoài có người. . . . . .

      "Giao ra đây!" Nam nhân mất tính nhẫn nại, tay kéo mạnh tay , tay hướng người tìm kiếm.

      Đầu ngón tay của cực nóng làm cho Cố Tiểu Ngải căng thẳng.

      muốn lục soát người sao?! Tên nam nhân này điên rồi!

      chút nghĩ ngợi cởi áo lông cùng cặp đựng thẻ ảnh quăng xuống lưới sắt.
      . . . . . .

      Nam nhân mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía lưới sắt đường chứa đựng thẻ ảnh. . . . . .

      Tốt lắm, động tác này coi như chọc giận tới !

      Đến nước này còn đem ảnh chụp giao ra đây.

      Nữ nhân này biết sống chết mà.

      "Tôi cũng buồn chán, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ." Lệ Tước Phong tay ép đổ lên lưới sắt, đè lên thân , hơi thở nam tính đặc hơn vây quanh , tay giữ đầu , tay trực tiếp dưới áo lông dò xét vào, đụng đến nơi mềm mại.

      Chậc. . . . . . Này lớn , cùng Quan Nana hoàn toàn thể so sánh.
      Lệ Tước Phong khinh thường cười lạnh tiếng.

      Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, người nam nhân này. . . . . . Làm cái gì? ! Tay làm cái gì đó? !

      "Biến thái!" Kịp phản ứng, Cố Tiểu Ngải mắng to tiếng, bỏ thiết bị chụp ảnh xuống đẩy ra.

      Biến thái?

      Đây chỉ là vừa mới bắt đầu. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải chỉ cao 1m65, dáng người lại mảnh khảnh, ở trước mặt quả thực chính là trứng chọi đá, nắm tay đánh tới người .

      Lệ Tước Phong coi như là thổi bụi, dùng lực đè lại thân lộn xộn, gở bỏ máy chụp hình vướng bận người , tùy tay ném ra ngoài, áp mặt sát tới gương mặt hoảng sợ của , cười lạnh tiếng, "Chính tôi hạ mình dạy cho biết cái gì gọi là vượt quá ranh giới."

      Như là thanh đến từ địa ngục.

      "Tê ——"

      con dao Thụy Sĩ theo đùi nhàng vẽ cái, khắc ra vết máu.

      Làn da bị cắt vỡ đau đớn làm cho co rúm người lại.

      Bàn tay Lệ Tước Phong to lớn kéo rách cái váy dài chấm đất chỉ còn khéo léo che cái mông .



      Chương 5:

      Máu tươi từ chân chảy xuống đường vết máu, lướt qua lạnh như băng làm chân run rẩy, làm cho thoạt nhìn càng thêm nhu nhược. Có loại đắc ý mê hoặc khác, ánh mắt Lệ Tước Phong trực tiếp thưởng thức, đáy mắt che dấu chút nào dục vọng, muốn làm cho giống như màn mà vừa nhìn thấy.

      Nam nhân này thực dám. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải sợ ngây người, phía sau dán lưới sắt thể lui, nam nhân trước mặt giống như ma quỷ, sợ tới mức cả người đều hoảng, vội vàng cầu xin, " đừng như vậy. . . . . . Tôi sai rồi, tôi kiếm thẻ ảnh về cho ! Tôi lập tức tìm!"

      Cái gì độc nhất vô nhị đều muốn nghĩ nữa, thầm nghĩ chạy nhanh rời khỏi nơi này.

      muốn vì chút chuyện xấu của ngôi sao mà làm hại trong sạch của chính mình.

      "Khoan " Lệ Tước Phong lãnh , bàn tay lại lần nữa vào áo lông của vén lên . . . . . .

      Bất cứ chuyện gì đều có thể đổi ý, thế giới liền tốt đẹp lắm.

      Nhưng tuyệt đối phải là người tốt đẹp gì.

      càng ưa thích hủy cái tốt đẹp cho mọi người xem, giống như . . . . . .

      Thân mình mảnh khảnh mềm yếu liều mạng vặn vẹo, gương mặt thoạt nhìn như bất lực, kỳ thực là được che chắn quá hoàn hảo.

      "Buông ra! Buông ra!" Ý thức được đúng, Cố Tiểu Ngải gấp đến độ liều mạng giãy dụa. Lệ Tước Phong đơn giản đem ôm lấy đè lên lưới sắt, cúi đầu cắn vào xương quai xanh của , nghe được tiếng kêu đau của mới buông ra, đầu lưỡi liếm hôn . . . . . .

      chút ma mị.

      Lời lẽ của có thể bức chết người.

      Cố Tiểu Ngải bị ôm hai chân chấm đất, lưng để lên lưới sắt lạnh như băng, chịu đựng bá đạo cắn nuốt hôn, xoay mặt muốn tách rời khỏi, "Cút ! Cút ngay! Lấy cái lưỡi dơ bẩn của ra!"

      Ghê tởm chết .

      "Bẩn sao?" Lệ Tước Phong ánh mắt u ám nhìn chằm chằm , tức giận phụt ra.

      Thân thể cao to của áp sát , kề sát ngực , tay dễ dàng bắt lấy hai tay lộn xộn của để đầu, tay giữ chặt cằm hôn môi của .

      "Bỏ ra. . . . . . Ưm ——" Cố Tiểu Ngải há mồm muốn mắng, lưỡi mềm mại lập tức nhân cơ hội tiến vào, mãnh liệt cuốn hết thảy, chắn, lấp, bịt chữ đều được.

      Nhiệt độ cơ thể hiểu tăng lên.

      Loại cảm giác này làm bất an, sợ hãi, khó chịu.

      Chậm rãi, Lệ Tước Phong bắt đầu hôn lên gáy , run rẩy làn da, tay bắt đầu hướng người tìm kiếm nơi mềm mại.









      Chương 6:

      Dùng sức giãy dụa tay bị giam cầm, hai tay vừa được giải phóng, Cố Tiểu Ngải càng thêm dùng sức lung tung đá , kích động mắng to, "Vô lại! Buông ra! Tôi tố cáo cưỡng hiếp! Vô. . . . . . A ——"

      tiếng kêu la xé tâm vang ra từ yết hầu của .

      Bị thứ phá đau, lan tràn toàn thân.

      Giống như thời điểm đau kinh.

      Cố Tiểu Ngải dám tin nhìn người nam nhân trước mặt, xỏ xuyên qua .

      " là lần đầu?" Lệ Tước Phong thể bỏ qua chút chướng ngại, mắt hơi hơi nhất thâm, hôm nay đúng là gặp phải còn trinh, cảm giác này. . . . . . tệ.

      Bàn tay sờ nơi mềm mại của mặt dại ra, Lệ Tước Phong ý vẫn còn chưa hết tiếp tục giữ lấy .

      "Tôi muốn tố cáo , tôi muốn tố cáo , tôi muốn tố cáo . . . . . ." Cố Tiểu Ngải hề có điều phản kháng, cả người đều mềm nhũn, giống như búp bê vải tùy ý đùa nghịch, trong đầu chỉ còn lại cái ý niệm này.

      hai mươi hai năm bị nam nhân chạm qua, có, hoàn toàn có. . . . . .

      muốn tố cáo cưỡng bức.

      muốn tố cáo cho ngồi tù.

      Tố cáo ?

      "Được, chỗ này của tôi còn có chứng cớ." Lệ Tước Phong trấn định tự nhiên rời khỏi thân thể , giống như cưng chìu vuốt vuốt tóc đen dài của , quay đầu nhìn phía nơi khác, thanh lạnh lùng , "Lại đây."

      Cố Tiểu Ngải bị buông ra, cả người mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống, thân thể dựa vào lưới sắt mới miễn cưỡng đứng được.

      thể ngã xuống. . . . . . Tuyệt đối thể.

      Tuyệt đối thể ngã trước mặt người nam nhân này.

      còn muốn giữ chút khí lực tố cáo , thể liền như vậy ngã xuống.

      "Đến đây." Đứng ở cách đó xa Quan Nana lập tức chạy tới, đem di động cầm trong tay đưa cho Lệ Tước Phong, thân thể lõa mềm mại khoác tây trang màu đen của .

      Ánh mắt quét người Cố Tiểu Ngải, gương mặt Quan Nana có chút ghen tị cùng cam lòng.

      mất bao nhiêu tâm trí mới có cơ hội hiến thân cho Lệ Tước Phong, vừa muốn mở miệng làm cho bố trí cho mình vai diễn, cái này chế giễu, đều bị chính nữ nhân này làm hỏng.

      Quan Nana nhìn Cố Tiểu Ngải liếc mắt cái, liền thay đổi chuyển hướng Lệ Tước Phong thanh cũng là nhu mì, lấy lòng , "Lệ tổng, đều chụp được ở đây."

      Cố Tiểu Ngải vẫn là ngơ ngác có phản ứng, đến khi Lệ Tước Phong đưa di động tới trước mặt .

      Cố Tiểu Ngải đột nhiên trừng to mắt, nhìn bên trong di động, nam nhân đưa lưng về phía màn ảnh, bị chụp đến chính mặt, mà người con lộ ra hai cái đùi đặt lưới sắt bị giày xéo phải mình còn có ai. . . . . .

      chiếm đoạt , còn cho Quan Nana quay lại? !
      139Hale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7:

      Làm sao có thể có người vô sĩ như vậy, chiếm đoạt , còn muốn làm gì?

      "Đồ biến thái!" Cố Tiểu Ngải kinh hoảng muốn phá bỏ di động.

      Lệ Tước Phong nhàng ném , di động liền đổi đến tay kia, mang theo vài phần đẹp trai.

      " chỉ có hai con đường, là báo công an." Lệ Tước Phong điềm đạm , giống như hoàn toàn cùng có quan hệ, lắc lắc di động trong tay, "Hai là mang theo ảnh chụp đến số 13 Thiển Thủy Loan tìm tôi đổi phim ngắn này, lưu để đề phòng hậu quả."

      Cố Tiểu Ngải xiết chặt nắm tay, sắc mặt trở nên trắng bệt.

      làm sao có thể gặp phải nam nhân như vậy. . . . . .

      "Tôi khuyên cần nghĩ đến điều thứ nhất, bởi vì tôi đem phần diễn xuất của phát tán cho mọi người xem." Lệ Tước Phong lại kiêu ngạo , tay ưu nhã cài lại nút áo sơmi, khôi phục áo quần chỉnh tề.

      rốt cuộc muốn làm gì?

      Cố Tiểu Ngải tức giận vươn tay đánh , Lệ Tước Phong dễ dàng bắt lấy, mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, "Cố Tiểu Ngải, trăm ngàn lần đừng hoài nghi lời của tôi."

      xong, Lệ Tước Phong ôm eo quan Nana tới xe Ferrari màu đỏ bên hồ. . . . . .

      vừa rồi kêu cái gì?

      Cố Tiểu Ngải?

      Người nam nhân này làm sao có thể. . . . . . biết ? !

      Ferrari chạy nhanh ra bên hồ, theo lưới sắt đường chạy qua như bay, mặt tái nhợt bị thu hồi trong đáy mắt.

      tay dựa vào khung xe, tay cầm lái, Lệ Tước Phong bên môi nở nụ cười tươi.

      Cố Tiểu Ngải. . . . . .

      nghĩ tới còn có thể nhìn thấy dáng vẻ công chúa kiêu ngạo, hơn nữa, chiếm lấy .

      Cố Tiểu Ngải chẳng thèm ngó tới lại bị chiếm lấy.

      còn là người đàn ông đầu tiên của .

      "Lệ tổng, cái loại này ràng chỉ là việc cỏn con cũng có hứng thú sao? bằng, hôm nay Nana đền bù cho tốt. . . . . ." Quan Nana ý , nâng chân mượt mà dọc theo tây trang Lệ Tước Phong ngừng hướng lên cọ cọ . . . . . .

      Thanh cháo ăn sáng?

      Ăn sáng mâm như vậy, xác thực làm cho khai vị ít.

      "Tốt, khách sạn." Lệ Tước Phong đột nhiên tăng tốc.

      Quan Nana hài lòng nở nụ cười, đôi môi kiều diễm hơi hơi mở ra, đôi mắt nhìn chằm chằm nam nhân lái xe. Khuôn mặt khôi ngô, hình dáng rất chuẩn, thân hình gợi cảm mê người, tản ra cuồng nịnh khí, quan trọng nhất là có năng lực kêu mưa gọi gió. . . . . . Người nam nhân này hoàn hảo e rằng khó có thể soi mói.

      Chương 8:
      muốn có quan hệ tốt nên bấu víu ở cây cao này.

      câu của có thể đem lên hàng ngôi sao quốc tế, hơn nữa, ông trời ban cho khuôn mặt tuấn tú như vậy cầu còn được.
      *************

      khí hơi hơi lạnh, giữa hai chân ẩm cùng với bị vật bén nhọn làm đau, Cố Tiểu Ngải coi trọng dựa lưng vào lưới sắt ngồi xuống.

      Hôm nay, bị nam nhân xa lạ cưỡng bức .

      làm sao có thể đem mình biến thành bộ dạng như vậy, vì tin tức bát quái, giá trị sao?

      Bả vai nhịn được run run lên, nước mắt rốt cục rơi xuống.

      Tay mảnh khảnh nắm chặt trước ngực áo, Cố Tiểu Ngải thất thanh khóc rống lên.

      Cởi áo lông buộc bên hông che chiếc váy ngắn, che dấu cái mông, Cố Tiểu Ngải mới miễn cưỡng trở lại ngôi nhà bé, hay đúng hơn là nhà của cậu .

      "Tiểu Ngải, con tối hôm qua bỏ thủ điểm, thế nào, có chụp được sinh vật thần bí nào ?" Cậu Diệp Vĩnh Thành mang theo cặp tài liệu trong phòng ra gặp được liền hỏi, người nam nhân bốn mươi tám tuổi, bụng giống như bụng bia.

      Hết lần này đến lần khác nghiệp đều thành công, luôn luôn làm ra bộ dáng như sắp chết đến nơi rồi.

      Cố Tiểu Ngải cười khổ tiếng, " có."

      vốn là muốn chụp ảnh để có thể làm cho tòa soạn báo hồi sinh mãnh liệt, đáng tiếc tại, ngay cả mình còn thể lo được.

      " có coi như xong, cậu làm trước." Cậu tính tình nhu thuận vỗ vỗ bả vai liền ra ngoài.

      Trong phòng truyền tới tiếng hét chói tai của mợ, "Ngày hôm đó con còn chưa có! Diệp Vĩnh Thành, người khác là nam nhân ông cũng là nam nhân, người khác đều mang gia đình chuyển vào nội thành, nhà càng ngày càng lớn, ông là kẻ vô tích , còn mang cái con riêng trở về ở liền chín năm!"

      - Cố Tiểu Ngải chính là cái con riêng kia.

      Chín năm trước, còn là nữ sinh trung học, công ty của ba tuyên bố phá sản, bị tuyên án ngồi tù, mẹ nhảy lầu tự sát.

      từ địa vị tiểu công chúa trong đêm. . . . . . biến thành người vô gia cư.

      May mắn, còn có cậu, ông ấy thu dưỡng , cho làm ở toàn soạn báo.

      Tùy tay đóng sầm cửa phòng, đem tiếng mắng của mợ quăng hết thảy ngoài cửa, Cố Tiểu Ngải vọt vào tắm rửa, nước trong phòng từ trước đến nay quá ấm áp, luôn ấm ấm nhưng lạnh.

      Nhìn trong gương, da thịt trắng như tuyết có mấy chỗ bị bóp đến đỏ hồng, nhìn thấy ghê người.
      Hình ảnh nam nhân kia chiếm đoạt lên rệt trước mắt.

      Hơi thở của cực nóng, tiếng trầm thấp như ma. . . . . . vây quanh , cắn nuốt , tước đoạt trong sạch của . . . . .

      Tay kiêng nể gì chạy ở người vuốt ve.

      Nụ hôn của như cướp đoạt, giống như răng cầm thú cắn mỗi tấc. . . . . .

      Làm sao có thể tồn tại nam nhân vô sỉ tàn ác như vậy.

      "Xoát ——"

      còn muốn nghĩ đến nữa, Cố Tiểu Ngải vặn vòi nước chuyển sang lạnh, nước trong vòi hoa sen lạnh như băng trôi xuống dưới, lạnh phát run nhưng lại thư thái rất nhiều.

      Mặc váy ngủ từ phòng tắm ra, Cố Tiểu Ngải trực tiếp đem quần áo mặc hôm nay cùng áo lông xé rách quăng vào thùng rác, ghê tởm.

      Nhìn ảnh chụp chung cùng ba mẹ trước đây, trong ảnh chính mình cười đến vui vẻ cực kỳ, miệng a to .

      Khi đó chính mình, ngay cả ưu sầu là cái gì cũng đều hiểu.

      Có lẽ ông trời cho rằng trước đây sống quá mức vui vẻ rồi nên về sau tất cả gian khổ đều quăng cho .

      tại, chính mình cũng quên hai chữ vui vẻ viết như thế nào rồi.

      Hốc mắt đột nhiên có chút ẩm ướt, Cố Tiểu Ngải tay lấy ảnh chụp chung để ở bàn, nhìn ảnh chụp nhà hạnh phúc nữa.

      Ra ngoài mua thuốc tránh thai uống vào, Cố Tiểu Ngải liếc đến thiết bị chụp ảnh bên, trước mắt lại ra gương mặt Lệ Tước Phong.

      người nam nhân cuồng vọng, kiêu ngạo, vô sỉ.

      Nhưng còn phải tìm cái tên nam nhân kia.

      Nam nhân kia có thể kêu lên tên của , nhất định biết , vô cùng có khả năng đem đoạn phim ngắn sĩ nhục đó phát tán cho những người biết.

      làm sao còn có thể sinh tồn ở thành thị này nữa, như thế nào chờ ba ra tù?

      thể để cho phim ngắn này lộ ra được, chỉ có thể coi như bị chó cắn.

      Hôm sau, Cố Tiểu Ngải tới Thiển Thủy Loan, lại bị chặn ở bên ngoài.

      sớm nghe Thiển Thủy Loan là khu nhà cao cấp, cả nước chỉ có phần người ở, trừ bỏ cơ hội xa vời còn phương pháp.

      hiểu qua bao lâu, bảo vệ chuyên nghiệp bỗng nhiên mở cửa ra, đến bên ngoài cúi đầu khom lưng, "Lệ tiên sinh trở lại."

      Chiếc Ferrari màu đỏ đẹp mắt tiến vào, từng thấy qua.

      Cố Tiểu Ngải ngay cả người xe cũng chưa kịp thấy .

      Giây tiếp theo, Ferrari chuyển tốc độ xe, đứng ở trước mặt .

      Nam nhân ngồi chỗ tay lái đầu tóc ngắn gọn sạch , hình dáng khắc sâu tuấn tú, mặt nghiêng đường cong hoàn mỹ, đôi mắt thâm thúy giống thú săn mồi có chút hăng hái nhìn chằm chằm , thêm phần diêm dúa lẳng lơ. . . . . .

      Chương 9:
      Là tên cặn bã này đoạt trong sạch của !

      Gặp lại , Cố Tiểu Ngải tức giận đến mặt mũi trắng bệch, hai tay bên người gắt gao xiết chặt.
      Quả nhiên đến đây.

      - Lệ Tước Phong nhìn trúng con mồi làm sao có thể thoát được lòng bàn tay của .

      Luôn miệng hô muốn tố cáo cưỡng bức, bây giờ còn phải ngoan ngoãn đưa đến cửa.

      Lệ Tước Phong gợi lên khóe môi, ánh mắt nhìn từ xuống dưới, đầu tóc đen dài buộc đuôi ngựa, áo màu xanh ngọc ở bên hông đánh cái kết, hạ thân mặc quần bò, thoạt nhìn hai chân mà dài, chân còn mang giầy thể thao xong thoạt nhìn thích hợp có thể chạy.

      là cẩn thận.

      Liền như vậy sợ đem ăn?

      "Là các người năng lực làm việc có vấn đề, tóm lại ngày mai tôi muốn nhìn đến công ty Lâm thị nhập vào e. s đầu đề tin tức. Cứ như vậy, tôi còn có việc." Lệ Tước Phong xong bỏ tôii nghe điện thoại xuống, đẩy cửa xe bước ra ngoài liều lĩnh hướng tới.

      " đừng lại đây!" Cố Tiểu Ngải phản xạ có điều kiện lui về sau.

      "Tôi đây biết tới, ý nghĩa." Lệ Tước Phong cười lạnh tiếng, trực tiếp đem thân mình mảnh khảnh của Cố Tiểu Ngải khiêng đến vai, quăng đến trong xe, ánh mắt bảo vệ ở cửa ngạc nhiên.

      Động tác mãnh liệt kềm chế được liền mạch lưu loát.

      "Đồ vô lại! Tôi muốn xuống xe!" Cố Tiểu Ngải từ chỗ ngồi phía sau xe giãy dụa, mở cửa xe định xuống.

      Lệ Tước Phong hai tay đè lại cửa xe, cúi thân hình tinh tráng xuống, nhìn chằm chằm , thanh gợi cảm mà vô tình, "Nghe lời, tôi cho phim ngắn, nếu . . . . . ."

      Nếu cái gì, cũng còn tiếp.

      Nhưng ý tứ của muốn cần cũng biết.

      Cố Tiểu Ngải đành phải nghiêm mặt trắng bệch ngồi thẳng, quên mục đích hôm nay tới đây. Hôm nay đến đây nhất định thể đem phim ngắn lấy về liền.

      Thấy ngoan ngoãn nghe lời, Lệ Tước Phong thỏa mãn trở lại chỗ ngồi tay lái khởi động xe, từ sau kính hậu liếc mắt cái, tọa quy củ, giống như học sinh tiểu học, mang theo cái balo, hai tay nắm lại để đầu gối.

      thể phủ nhận, thích khuôn mặt , phải quá xinh đẹp, nhưng ngũ quan ràng, sạch , nhìn liền thấy hai chữ: thoải mái.

      Đem Quan Nana làm trò tiêu khiển trong nhiều năm nay nhưng so với nữ nhân này thua xa.

      nhớ là thiên kim nhà giàu, có lẽ được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh cực tốt, bởi vì các phải lao tâm khổ trí, muốn mua cái gì đều có người mua hộ, mà phải quan tâm cái gì nữa.

      Sau lúc lâu, Lệ Tước Phong trêu tức , "Váy cùng quần bò đối với nam nhân mà chẳng qua chỉ là tốc độ cởi bỏ mà thôi."
      139Hale205 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10:

      "Cặn bã!" Cố Tiểu Ngải lớn tiếng mắng, đem tầm mắt chuyển tới phía ngoài xe, căn bản nhìn liếc mắt cái, thèm nghe chữ.

      Mắng là dễ gọi.

      Trong kính chiếu hậu, mặt lộ vẻ hèn mọn, chẳng thèm ngó tới.

      ràng mới là kẻ yếu, còn cố tình biểu cái tài trí hơn người giống như công chúa, liếc mắt cái cũng muốn xem nữa, dám coi như là cái gì đó làm người tôi buồn nôn vậy.

      thích khuôn mặt , nhưng chán ghét cái vẻ kiêu ngạo, thanh cao mặt .

      bị phá thân, còn có cái gì mà ra vẻ thanh cao?

      Nữ nhân mất lần đầu tiên, dù xinh đẹp cũng chỉ giống khăn lau mặt dùng qua mà thôi.

      Lệ Tước Phong sắc mặt chìm xuống, che giấu gương mặt nổi lên hung ác nham hiểm, Ferrari nhanh chóng chạy đến biệt thự khổng lồ mang phong cách Châu Âu, người hai bên cửa đều cúi đầu chào, "Lệ tiên sinh."

      Xe thể thao dừng lại, Lệ Tước Phong tay đem Cố Tiểu Ngải từ chỗ ngồi phía sau khiêng lên hướng bên trong biệt thự đến.

      Lại là như vậy.

      Người nam nhân này làm sao có thể mãnh liệt vô lý như vậy, cũng phải ở xã hội nguyên thuỷ.

      Cố Tiểu Ngải vai , gấp đến độ đánh vào lưng , phẫn nộ mắng to, "Cầm thú! Cặn bã! Bỏ tôi xuống! Bỏ tôi xuống!"

      Lệ Tước Phong mắt điếc tai ngơ.

      Biệt thự rất lớn, vẫn là trang hoàng theo phong cách Châu Âu, cổ điển đơn giản lại lộ ra tráng lệ, xanh vàng rực rỡ. Nữ giúp việc tốp năm tốp ba quét dọn , thấy bọn họ tiến vào cũng chỉ là hai mặt nhìn nhau, cúi đầu , "Lệ tiên sinh trở lại."

      . . . . . .
      Những người này như thế nào toàn bộ đều giống nhau cùng phát , chẳng lẽ thường xuyên mang nữ nhân về như vậy? !

      Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ngải cảm thấy phần nào ghê tởm, càng thêm liều mạng giãy dụa, "Cầm thú! là loại người vô lại! Tôi chỉ muốn đổi phim ngắn rồi về! bỏ tôi xuống!"

      Nắm tay của đánh vào người , có nửa điểm dừng.

      Vì sao có thể cuồng vọng đến loại tình trạng này?

      Lệ Tước Phong tùy tay mở ra cái cửa phòng, đem quăng đến giường lớn, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm , giọng điệu uấn giận, "Mắng đủ chưa?"

      nghĩ mình là kim tiểu thư ?

      , Lệ Tước Phong từ lúc hai mươi tuổi còn ai dám mắng , lại đem toàn bộ từ ngữ ghê tởm nhất đều quăng đến người .

      Vừa được tự do, Cố Tiểu Ngải lập tức lấy trong balo ra vũ khí phòng thân nhắm thẳng , oán hận , "Tên họ Lệ kia, đừng tưởng lại muốn làm bậy! Đem phim ngắn cho tôi, tôi đem thẻ ảnh cho , chúng tôi thanh toán xong!"

      mặt lộ ra cảnh giới oán hận làm cảm thấy ngực giống như bị chắn, lấp, bịt khẩu khí, như thế nào đều phát tán ra được.

      Thanh toán xong?

      Cùng thanh toán xong?

      Có chuyện tiện nghi như vậy?

      " cảm thấy cái này hữu dụng?" Nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải ngồi ở giường đề phòng, Lệ Tước Phong cười lạnh tiếng, đến bên giường dễ dàng bắt lấy tay .

      Cố Tiểu Ngải tay hung hăng tê rần, vũ khí phòng thân rơi xuống, Lệ Tước Phong nhanh chóng đem vũ khí phòng thân quăng xuống giường.

      Cố Tiểu Ngải lại ý thức được thể lực giữa nam nhân và nữ nhân cách xa nhau, hai tay giường mềm mại ngừng lui về sau, sợ hãi trừng mắt , "Kẻ điên, đừng tới đây!"

      "Đây là nhà tôi." nghĩ là ở giường ai? Làm cho sau khi từ biệt , tiểu nha đầu còn biết tình huống.

      Mắt của dấu diếm biến hoá tia giảo hoạt, giống như tùy thời cắn nuốt .

      Cố Tiểu Ngải càng thêm sợ hãi ngừng lui lại về sau.

      Khuôn mặt nhắn vẻ kiêu ngạo làm người tôi chán ghét, thoạt nhìn thuận mắt hơn.
      Nữ nhân bình thường đều chút bất tri bất giác khiêu khích dục vọng của nam nhân, giống như phản kháng lại làm nên chuyện gì, điềm đạm đáng , giống như cừu non sợ hãi.

      Mà Cố Tiểu Ngải cho cảm giác càng thêm khắc sâu.

      thưởng thức gương mặt sợ hãi vô lực phản kháng, tay xé xuống caravat, Lệ Tước Phong đầu gối để ở bên giường, xốc hai tay giãy dụa của , khỏi phân trần dùng caravat trói chặt hai tay lên cột giường mang phong cách cung đình Châu Âu.

      Trong quá trình, như thế nào cũng chưa từng giãy dụa, lực cánh tay giống như là luyện qua, giam cầm căn bản phải do phản kháng.

      Tư thế bị trói như vậy căn bản là loại sĩ nhục.

      "Ngươi điên rồi, biến thái, buông ra!" Cố Tiểu Ngải tránh ra buộc thúc, ngồi ở giường chân đá lung tung.

      Lệ Tước Phong khi tiến lên đây, dùng đầu gối giữ hai chân , trong mắt nhiễm khởi tầng dục vọng mãnh liệt, "Cố Tiểu Ngải, dám mắng câu, tôi lập tức cưỡng bức ."

      tiếng khàn khàn, lại lộ ra mười phần cường hãn quyết đoán.

      Lời lúc trước , tại dám hoài nghi lời , là loài cầm thú, được làm được.

      Cố Tiểu Ngải nhất thời sợ tới mức cử động cũng dám, đôi môi mím chặc, lộ ra chút tái nhợt.

      Hiểu thời thế mới là người tài giỏi, thể lại làm tức giận nam nhân có tính cầm thú này, thầm nghĩ phải lấy về đoạn phim ngắn sĩ nhục kia.

      Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải có chút ai oán nhìn nam nhân ở trước mắt, giọng điệu mềm nhũn xuống, mang theo cầu xin tha thứ, " buông tha tôi , tôi chỉ muốn đổi đoạn phim ngắn đó thôi."

      Khuôn mặt nhắn này. . . . . . Trở nên là nhanh.

      Rốt cục biết sợ?

      "Cầu xin tôi?" Lệ Tước Phong tới gần mặt của , ngón tay tà tứ phút chốc cởi bỏ y phục của mình, " bằng tôi dạy như thế nào cầu xin người nam nhân?"

      Chương 11:

      Cố Tiểu Ngải tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng dám lại dễ dàng làm tức giận .
      Quần áo bị cởi bỏ, lộ ra nội y màu trắng, bao chặt lấy nơi mềm mại.

      Lệ Tước Phong nheo lại mắt bỡn cợt, trong mắt lộ ý buồn cười, "Mặc nhiều như vậy? Chuẩn bị đầy đủ như vậy, cũng là gì với tôi, đều thực xin lỗi ."

      Dứt lời, Lệ Tước Phong cúi đầu, trực tiếp hôn môi .

      Môi cực nóng, Cố Tiểu Ngải cả người chấn động, luồng điện giống như ma túy chạy toàn thân. Như là vừa lòng phản ứng của , Lệ Tước Phong mở lòng từ bi hôn nhàng, miệng đặt ở môi chậm rãi hôn.

      cái bàn tay ấm áp hướng thân thể của , nhàng xé nội y kéo xuống dưới, áo lót nâng lên trước ngực phong cảnh nhìn cái sót gì.

      Nam nhân này phải chỉ cần bất động, chạm vào sao? !

      Mồ hôi lạnh rơi xuống theo tay người mình chạy, Cố Tiểu Ngải nóng nảy, quay đầu tránh môi , "Buông ra! Lưu manh! chỉ cần tôi chửi. . . . . ."

      "Tôi mắng tôi, tôi bỏ qua cho sao?" Lệ Tước Phong cắt đứt lời của , thanh tà khí đúng đắn.

      làm sao có thể ngây thơ như vậy?

      Được người nhà che chở lớn lên, từ biết bản tính của nam nhân.

      Vậy làm cho hảo tâm giúp lớn lên. . . . . .

      Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm gấp đến độ mặt trắng bệch, tay mãnh liệt giữ đầu lộn xộn của lại, răng mở miệng của lưỡi linh hoạt chui vào, lặp lại động tác.

      Yên tĩnh.

      thể , có đôi khi thanh cháo ăn sáng so với thịt cá càng làm cho người ta có khẩu vị.

      Mà Cố Tiểu Ngải ở trong mắt của chỉ là bàn ăn sáng.

      thiên kim tiểu thư từng coi là cỏ dại ven đường, ngay cả con mắt nhìn cũng là vẻ kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư nhà giàu, làm sao có thể là bàn thanh cháo ăn sáng?

      thậm chí nhớ , mà rành mạch nhớ kỹ là giáo huấn người giàu có cùng người nghèo khác biệt, phân biệt người thượng đẳng và người hạ đẳng. . . . . .

      Nảy lên hận ý.

      Rời môi của , Cố Tiểu Ngải bị hôn đến hơi thở suy nhược , cánh môi sưng đỏ trong suốt, càng thêm sáng bóng.

      Ánh mắt của tự do, hiển nhiên muốn bị hôn có chút mất hồn mất vía.

      "Bị cưỡng bức cũng có cảm giác sao?" Lệ Tước Phong khinh thường nhìn , đem quay lưng lại.

      Cố Tiểu Ngải hai tay vẫn bị trói chỉ có thể chấp nhận ghé vào thành giường, ý thức được thích hợp phía sau, Cố Tiểu Ngải kêu to, "Đồ lưu manh, buông ra —— a."

      muốn từ sau tiến vào thân thể của , bắt gập hai chân lại để làm cho mình càng vào sâu thêm.

      Cảm thấy thẹn nước mắt cơ hồ rơi xuống, Cố Tiểu Ngải gắt gao cắn môi bao giờ phát ra thanh gì, hai tay bị trói gắt gao bắt lấy thành giường.

      Bị chó cắn quá lần cùng hai lần có khác nhau.

      Cố Tiểu Ngải chỉ có thể với chính mình như vậy.

      Thù này, sớm hay muộn có ngày đòi lại hết.

      Thân thể tập cuốn đến run rẩy cùng cảm giác đau đớn làm cho thiếu chút nữa kêu lên, nhưng cố nén xuống.

      Tầm mắt dần dần mê ly, Cố Tiểu Ngải liền ngất xỉu, mặt nổi lên tầng mồ hôi mỏng.

      Hôn mê sao?

      Thân mình thực kém, thiên kim nhà giàu chính là ra vẻ tự phụ.

      Làm mất hứng, Lệ Tước Phong dứt ra đứng lên, tùy tay đè xuống đường điện thoại nội bộ, lạnh lùng lên tiếng, "Bảo mẫu, mau tới giúp cho ấy tắm rửa."

      xong, Lệ Tước Phong xoay người thẳng tiến phòng tắm.

      Công chúa kiêu ngạo bị hủy trong tay .

      Loại sảng khoái này, cần cũng biết.

      Lệ Tước Phong khóe môi nở nụ cười tàn nhẫn.

      Mặc áo tắm màu đen ra, Cố Tiểu Ngải bị người hầu tắm rửa sạch , mặc áo tắm nằm mê man giường, tóc đen dài mềm mại xõa gối trắng như tuyết, mặt. . . . . . sạch thanh thuần.

      Lệ Tước Phong ngồi dựa vào giường, hai chân dài tùy ý bắt chéo, đưa tay lấy balo để ở bên qua.

      túi đầy tiền xu rơi ra trong tay .

      Ngón cái nhàng bắn ra, tiền xu bay lên cao, ở giữa trung như vẽ ra đường vòng cung cuối cùng lọt vào lòng bàn tay của .

      Ký ức lại về. . . . . .

      năm kia, vẫn còn là học sinh trung học, đánh nhau gì là giỏi.

      trường tư nhân quý nhất của tỉnh cùng trường bọn học cách nhau con đường.

      lúc sau, quần áo hỗn độn đứng ở ven đường lau máu trong miệng chảy ra. Ở đối diện, vài nam sinh vây quanh tiểu công chúa mới ra.

      "Cố Tiểu Ngải, hôm nay mặc như vậy xinh đẹp."

      "Cố Tiểu Ngải, mấy ngày nay đều là ngồi xe của Sở gia trở về sao? cùng rất quen thuộc sao?"

      "Cố Tiểu Ngải, nghe thích nghe thanh của tiền xu, tôi hôm nay đem theo rất nhiều tiền xu, cùng công viên . . . . . ."


      Chương 12:

      Các tiểu nam sinh đem nữ sinh vây xung quanh, mặc chiếc váy công chúa trắng, tóc dài buộc bằng kẹp bướm, mặt thủy chung lộ vẻ thản nhiên tươi cười, vui vẻ nghe hết thảy.

      lại liếc mắt cái nhìn ra, đáy mắt kiêu ngạo cùng kiên nhẫn, căn bản khinh thường các bạn nam sinh đó.

      Giống như vẻ ngạo mạn của cao cao tại thượng.

      bỗng nhiên hướng nhìn tới, từ bên tiểu nam sinh cầm trong tay túi tiền xu tới hướng , kiễng chân quăng vào túi tiền, quay đầu lại các nam sinh , "Các người có tiền nhàn rỗi còn bằng phát thiện tâm giúp người nghèo."

      Lại khẩu khí ngạo mạn vô cùng.

      Nhưng nhất định phải chân chính đồng tình, bởi vì hướng ánh mắt của xem thường cực kỳ, quăng xong tiền xu còn lấy ra khăn tay xoa xoa tay, giống như sợ dơ.

      "Tốt tốt tốt, Cố Tiểu Ngải cái gì chính là cái đó." Vài tiểu nam sinh thấy thế đều lấy tiền tiêu vặt quăng đến người .

      Tiền lẻ tan nhất .

      đánh nhau tàn nhẫn, mấy tiểu tử kia toàn bộ đánh nằm úp sấp đều cần dùng đến ba phần khí lực, nhưng lúc này, hề động, chính là đứng yên.

      "Này, đứng lên lấy ."

      "Chính là cho ngươi tiền còn muốn, chạy nhanh cúi xuống đến lấy!"

      Vài nam sinh hướng lớn tiếng ồn ào, vẻ mặt hèn mọn.

      bỏ lại khăn tay, cười cắt đứt lời bọn họ, " , người nghèo cũng là có cốt khí, các ngươi đứng ở chỗ này người ta như thế nào biết xấu hổ mà nhặt chứ."

      Đến khi , đều có quay lại xem qua chút.

      Các nam sinh vây quanh rời , giống như sao vây quanh trăng.

      gì quá khích, thậm chí là có "Hảo tâm" làm việc thiện.

      Lại làm cho lần đầu tiên có cảm giác bị sĩ nhục, cái loại này bị người cười nhạo, giẫm lên tôn nghiêm sỉ nhục.

      Người nghèo, đối với các thiên kim, thiếu gia mà , chính là tên ăn mày.

      người ở tầng lớp thấp nhất

      Chính là gặp ngẫu nhiên, cũng từ ngày đó, Cố Tiểu Ngải – cái tên này khắc sâu trong lòng , kia chỉ là cái tên, mà là thời khắc nhắc nhở từng là người hạ đẳng.

      nghĩ tới, nhiều năm như vậy , còn có thể lần đầu gặp mặt liền nhận ra .

      Khả năng, đáy mắt bẩm sinh kiêu ngạo cùng thanh cao thủy chung thay đổi quá, tuy rằng, chịu được như thế nhất kích.

      Di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của Lệ Tước Phong , Lệ Tước Phong nhận lấy, là thư ký Vương gọi điện thoại.

      "Lệ tổng, chuyện ngài cho tôi điều tra có liên quan đến Cố Tiểu Ngải điều tra xong."

      "."

      "Chín năm trước công ty Cố thị tuyên bố phá sản, cha Cố Tiểu Ngải bị phán hai mươi năm tù, mẹ chịu nổi áp lực nhảy lầu tự sát, Cố Tiểu Ngải sau lại ở tại nhà của cậu, còn làm việc tại tòa soạn báo của cậu . . . . . ."

      Thư ký còn chút gì, Lệ Tước Phong cúp điện thoại.

      Phá sản?

      Lao ngục?

      Tự sát?

      Có ý tứ gì.

      Lệ Tước Phong cúi đầu nhìn về phía Cố Tiểu Ngải còn ngủ say, phải công chúa kiêu ngạo, là thiên kim nghèo túng.

      A. . . . .

      Lệ Tước Phong châm biếm gợi lên môi, đưa tay vào chăn ngắt cái.

      Cố Tiểu Ngải bị đau tỉnh lại, kinh ngạc nhìn , sau đó nháy mắt trở nên phòng bị cùng hèn mọn, hai tay gắt gao bắt lấy chăn.

      ràng bất tỉnh.

      lấy được phim ngắn lại bị ăn lần nữa.

      lần này là đưa đến cửa mặc người chém giết, Cố Tiểu Ngải, ngươi là ngu ngốc.

      "Làm phụ nữ của tôi, đến khi tôi chơi đùa ngấy mới thôi." Lệ Tước Phong nghiêm mặt tà khí bỗng nhiên , ánh mắt như tấm màn đen nhìn chằm chằm , " tháng trăm vạn."

      " bệnh sao!" Cố Tiểu Ngải mắng câu, xốc chăn xuống giường, thế này mới phát mình người thay đổi áo tắm dài, chẳng quan tâm cái gì cảm thấy thẹn cảm, Cố Tiểu Ngải cầm lấy quần bò định mặc vào.

      " phải muốn moi tin ngôi sao sao? Mỗi lần giúp tôi, tôi cho phần tin độc nhất vô nhị."

      Nam nhân thanh gợi cảm trầm thấp ở sau lưng nhớ tới.

      Cố Tiểu Ngải xoay người giày, cũng hiểu được tại sao mình dừng lại lát, do dự . . . . . .

      chán ghét nhất cái loại lưu manh lại hoang đường muốn khâm phục, hẳn là chút nghĩ ngợi tát cái, nhưng lại do dự .

      ra điều kiện quá mức mê hoặc, nếu mỗi lần đều có tin giải trí độc nhất vô nhị, tòa soạn báo rất nhanh có thể khởi tử hồi sinh, lợi nhuận cuồn cuộn mà đến, cậu cũng cần mỗi ngày xem sắc mặt của mợ . . . . . .

      Nhưng là Cố Tiểu Ngải. . . . . . Ngươi có biết cái gì là đại giới hay , là bán đứng chính mình.

      Đem mình bán đứng cho cầm thú. . . . . .

      lo lắng?

      Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm lưng cứng ngắc gợi lên khóe môi, nữ nhân vốn là hàng hóa chỉ có khác nhau là niêm yết giá cao thấp mà thôi.

      Cố Tiểu Ngải, thiên kim cao ngạo nghèo túng, cũng ngoại lệ.

      " thông minh, tin độc nhất vô nhị mang đến lợi nhuận cũng chỉ trị giá trăm vạn, mà tôi đối với khả năng hứng thú ba tuần lễ cũng chưa tới." Lệ Tước Phong ngồi xuống, vòng tay từ phía sau ôm , lòng bàn tay luồn qua áo tắm dài chụp lên trước ngực mềm mại của , giọng khàn khàn, "Muốn ký hiệp ước sao?"
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :