1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐỒ NGỐC! ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO ANH! - LEE JUNG MI

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      [​IMG]
      Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho !!!
      • Tác Giả :
        Lee Jung Mi
      • Thể loại :
        Truyện Teen
      • Số Chương :
        34
      • Trạng Thái :
        FULL
      • Nội Dung Truyện : Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho !!!
        Nước mắt chẳng thể nào hóa giải nỗi đâu Cơn mưa đầu mùa làm tan cơn khát Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt Hay thượng đế vô tình rơi nước mắt thành mưa - Nếu thế! cứ coi định mệnh của chúng ta là sai lầm của thượng đế ! vì đáng lẽ chúng ta nên có bắt đầu và cũng chẳng bao giờ là ... kết thúc !

    2. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Chương 1:
      Ngoài trời mưa…mưa mang lại cho con người ta cảm giác buồn và nhất là với cái lạnh của mùa đông, nhưng nỗi buồn và cái lạnh của thời tiết đâu lạnh lẽo được bằng cái lạnh của cuộc đời….Ở dưới gốc cây có bé chừng hơn năm tuổi ngồi gục mặt xuống như khóc, cạnh bé đó là cậu nhóc tầm tám tuổi đứng tay chống vào thân cây dáng người như che mưa cho bé , từng giọt mưa vội vã rơi xuống rồi thấm ướt cả người cậu, tiếng ho bật lên khe khẽ và rồi nghe giọng thút thít của bé.

      - Pi !!!

      -Uh! Sao vậy?

      -Em …em xin lỗi…

      -Đừng khóc!!! Em phải mạnh mẽ lên chứ, nhỡ đâu mai này ở bên cạnh em nữa lúc đó em làm như thế nào?

      - gì vậy, đâu????????

      - phải đến nơi xa ,xa lắm Ba mẹ đều muốn tới đó nên thể được!

      - sao! Dù ở đâu em cũng tìm được !!!-Nhưng lần này em tìm được rồi!-Tại sao.Vì lần nào chơi chốn tìm đều là em thấy trước tiên mà!?????????

      -Nhưng nơi đến là nơi xa lắm, cách đây nửa vòng trái đất cơ!

      -Vậy ! bao giờ trở lại???Nét mặt cậu thoáng chút bối rối.

      - trở về vào ngày mưa!

      -Vào ngày mưa???

      -ừ! Vào ngày mưa.

      Tiểu Mi đưa tay ra hứng từng giọt mưa, mưa biết thích mưa từ khi nào nhỉ? Chỉ biết là khi trời mưa là vui .Tiểu Mi ngước lên bầu trời, mưa lớn từng giọt mưa hắt vào mặt Mi khiến cảm thấy rát nhưng muốn về muốn trở lại với thực tại phũ phàng khi mẹ qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác, ba bỏ nhà vì thiếu nợ của bọn vay nặng lãi và bỗng chốc thành đứa trẻ nhà.Và rồi có cái gì cứng cứng chọc vào lưng khiến đau điếng. Và ngay sau đó là tràng cười ngạo nghễ

      .-Con kia!!! Ai cho phép mày ngồi đây hả, dám tranh chỗ của bọn chị sao?

      -Nhìn nó kìa! Trông bẩn tưởi quá , chắc đến cả xà bông tắm nó cũng có tiền mua

      .Tiểu Mi quen với những lời châm chọc kiểu này rồi nên giờ với im lặng là vàng.

      -Sao thế! Cưng khinh bọn chị hay sao mà thèm trả lời?

      -Tội nghiệp ông già tao quá! Ra sức lấy tiền xây ngôi trường đẹp để rồi rước cái thứ mồ côi như nó vào học

      -Sao!???? thèm nghe chị hả? Ngon quá ta, cho nó ăn hành tụi bây.

      rồi cả đám bay vào đánh.Đây là lần thứ mấy bị đánh rồi nhỉ, cũng chẳng nhớ nữa. Mồ côi là cái tội sao? muốn mình mồ côi à. muốn mình có mẹ sao. , muốn lắm chứ nhưng……..đánh rồi tiếp tục đánh chúng đánh y hệt như bao cát có cảm xúc. Dừng lại , đừng đối xử với như vậy, đau lắm… quỵ xuống , con cầm đầu với khuôn mặt đanh lại bước ra chỗ nó đưa tay vuốt khuôn mặt của Mi và rồi lên tiếng

      -Nghe cưng có khuôn mặt dễ thương lắm, nhưng sau hôm nay có vẻ người ta phải lại về cưng rồi.

      con dao găm được ném ngay xuống trước mặt Mi. Con cầm nó lên

      -Để chị “ trang điểm” cho cưng nha

      Mi nhắm chặt đôi mắt lại, sợ và cố gắng vùng vẫy ra khỏi mấy con này nhưng được. Đứa túm lấy tóc , đứa đạp túi bụi vào người , mắt mờ và rồi ánh kim loại lóe lên, thứ ánh sáng lạnh đến kinh người.-Mấy làm gì vậy?Cả đám con
      Quay lại quắc mắt nhìn kẻ phá đám và rồi chúng rụt vội lại khép nép nhún nhường sợ sệt trước người vừa lên tiếng. Đó là nam sinh có gương mặt lạnh lùng ở ánh mắt toát lên cái gì đó khiến người đối diện phải kiêng nể, dám nhìn thẳng mà chỉ dám cúi đầu. Tuy vậy nhưng đẹp tựa như thiên sứ, đời này có người đẹp như vậy sao?

      -Mấy có biết tôi ghét loại người nào ?

      -Dạ…dạ…!!!
      Đôi mắt sắc lẹm ấy hướng về phía con dao dưới đất và rồi ta cầm nó lên rồi bước dần đến phía .

      -Là loại người dễ bị người khác ăn hiếp!

      -Dạaaaaaaaaa!!! Bọn em…à dạ tất cả là tại con nhóc này đấy ạ? để tụi em xử nó!!!

      Chúng chỉ tay về phía , lia mắt về phía , nhìn sao…? ! đó phải là nhìn, trong ánh mắt , đáng để phải nhìn. Hạng người bé tầm thường như đáng để để tâm. nhếch mép cười khinh bỉ rồi lên tiếng

      -Nếu dùng dao đúng cách làm tổn thương đến chính mình đấy- vừa liếc mắt về phía con cầm đầu và rồi

      -Áaaaaaaa! – tiếng hét đau đớn vang vọng khắp ngôi trường máu, mặt con đẫm trong máu, hình dấu được khắc khuôn mặt trắng trẻo của con .

      -Lần này tôi tặng vết sẹo,lần sau còn nhìn thấy nó nữa đâu

      Con nhìn ta bằng ánh mắt đau đớn xen lẫn sợ hãi và hận thù.


      -Biến!!!!!!!!!!!!!!

    3. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Chương 2:
      Đám lu bu ấy lập tức bỏ chạy nhanh chỉ còn lại Tiểu Mi và người con trai đó. lấy tay nâng khuôn mặt của Tiểu Mi lên. Đẹp! sao ta đẹp thế đôi mắt lạnh chết người, nụ cười quyến rũ ngay cả khi chỉ cười nhếch mép, tất cả đều hoàn hảo, hoàn hảo như được chính thiên thần tạo nên . Và rồi đau đớn kéo trở lại thực tế ta hất mạnh xuống khiến lần nữa ngã dúi dụi mặt đất. cười nhếch mép, cái nụ cười khinh bỉ rồi rút từ áo ra chiếc khăn tay rồi chậm rãi lau sạch từng ngón tay . Sao thế! trong mắt dơ bẩn thế à! có cần phải làm như thế trước mặt ? Lòng chợt đau nhói, mà chính cũng hiểu tại sao mình lại đau như thế này vừa mới gặp ta chừng vài phút thôi mà chắc là do đau quá nên bị ảo giác tự chế ngự bản thân mình như thế. Và rồi mất chỉ còn mình ở đây với chiếc khăn tay để lại và rồi cầm nó lên cất vào trong túi của mình, với tay lên hành lang rồi từ từ đứng dậy , đôi chân run run và rồi men theo bờ tường rồi bước vào nhà vệ sinh dùng nước rửa sạch những vệt máu khuôn mặt, và rồi chợt bật khóc ngoài trời mưa rất lớn nhưng nó át được tiếng khóc của .Nhói! sao thấy nhói ở tim, tim đau khi thấy nhìn rồi cười khinh bỉ. Sao lại cứu rồi hạ nhục , đâu cần cứu! quen chịu đòn rồi. Tại sao lại lau tay trước mặt như thể chạm vào là nỗi xỉ nhục, là dơ bẩn?. cũng là con người, cũng phải có lòng tự trọng chứ! Lòng tự trọng, đó là điều mà tất cả học sinh trường Lĩnh Nam nghĩ hay đúng hơn là xứng đáng có. Ra vậy, trong cái thế giới mà con người là nô lệ của đồng tiền và danh lợi nghèo là cái tội. khi nghèo được quyền có cảm xúc, kẻ nghèo là đồ chơi của kẻ giàu là thứ rác rưởi mà kẻ giàu có thể tùy ý chà đạp…nghĩ đến đây bất giác mỉm cười chua chát, trước đây lâu lắm rồi lúc đó căn bệnh ung thư quái ác còn chưa cướp người mẹ dấu của , hồi đó gia đình cũng rất giàu , mỗi sáng ba vẫn thường đưa tới trường bằng xe hơi rồi khi bước vào lớp các bạn nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nhưng tất cả với bây giờ nó chỉ còn lại là mảng kí ức rời rạc trong tiềm thức xa xôi. thứ gì đó xa lắm rồi. 7h30:

      bước chân về nhà , phố xá vào giờ cao điểm đông đúc nó lúc nào cũng nhộn nhịp. Nhưng có ai biết được đằng sau vẻ nhộn nhịp ấy là hàng loạt những hiểm nguy khôn lường. bước chân về ngôi nhà xưa của mình và bây giờ nó có chủ mới, căn nhà vẫn y hệt như xưa với giàn hoa giấy đỏ tươi leo tường nhà, và cái xích đu màu trắng ba làm tặng nữa. Tất cả chỉ mới như là hôm qua vậy mà bỗng chốc qua 10 năm rồi…

      đắm chìm trong dòng suy nghĩ chợt, những tiếng động lạ cứ văng vẳng bên tai Tiểu Mi, và có cái gì đó cứ thôi thúc Tiểu Mi tới con hẻm tối sau nhà

      Bụp, bụp, bụp

      Những tiếng động lạ cứ vang lên đều đều, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng , Tiểu Mi đánh bạo bước đến phía trước và rồi.

      Đó là hình ảnh người con trai bị đám người đánh túi bụi. Cảnh tượng của chàng này hệt như cảnh tượng của mấy tiếng trước trông thảm vô cùng

      -Thằng chó! Chơi trò đánh lén này mày thấy hèn hả?- vừa ta vừa liếc đôi mắt sắc lẹm lên

      -Thường thôi! tao hèn lâu rồi- vừa vừa cầm con dao hươ hươ qua mặt

      Ánh sáng từ lưỡi dao chiếu vào mặt , đôi mắt màu trắng đục đầy tà khí ,lạnh. Ác đến rợn người.

      Và những tiếng bồm bộp cứ liên tục tăng lên Tiểu Mi định làm ngơ, nhưng đành lòng khi nhìn thấy cậu con trai đó bị đánh như vậy và rồi lấy hết can đảm của mình lượm hòn đá dưới đất lên ném lực khá mạnh và

      Cốp. Hòn đá “ may mắn” trúng thẳng vào tên cầm đầu.

      -Á … mẹ kiếp! cái quái gì thế này?

      -Đại ca! có người kìa, là con .

      -C..con đó là ai vậy?

      -Con điên nào vậy? bộ mày muốn chết hả con???

      -Thằng nhãi! Nó là bồ mày phải , vậy hôm nay chúng mày chết chắc rồi. Tụi bây vào ăn con đó cho tao

      Ba thằng hùng hổ tiến về phía , nhìn mặt chúng lúc này ra là những con dê chính hiệu.

      1s 2s 3s, mấy con dê tiến đến chỗ Tiểu Mi. sợ hãi dần lùi về phía sau.

      - em! Chết với bọn rồi

      -…………………………….

      Áaaaaaaaaaaaaaa, mọi thứ xung quanh bị bao phủ bởi lớp bụi dày đặc, cánh tay vội vã nắm lấy tay Tiểu Mi. Và trong màn bụi dày đặc đấy khuôn mặt lờ mờ ra, vừa lạ vừa quen ,đôi mắt nhìn chăm chăm đôi môi nhếch lên.

      -Thiếu gia, cậu sao chứ!???

      chiếc xe BMV màu đen dừng trước mắt , người đàn ông trung niên hối hả tiến về phía .

      -Ông đến đúng lúc .

      -Từ sau chuyện như thế này xảy ra nữa đâu ạ!

      -Thôi , tôi mệt rồi tôi cần nghỉ ngơi!

      -Dạ ! còn này............


      chợt giật bắn mình, rồi chợt nhận ra tay mình vẫn cầm chặt tay .

      -Uhm…đưa ta về nhà , nhà ở đâu hả HÀ HUYỀN MI- vừa vừa lia mắt lên bảng tên của

      -……dạ, cần đâu ạ tôi tự về cũng được.

      -Vậy sao! Vậy tùy , quản gia Kim chúng ta về nhà chứ!

      -Dạ!

      Rồi bước lên xe, chiếc xe lao cách vội vã….Tiểu Mi bước chầm chậm về căn nhà ở, đó là nhà của bạn mẹ . Chắc bây giờ họ ăn tối xong hết rồi vào xem họ còn cái gì để ăn và nếu còn lại nhịn đói để ngủ trước biểu tình kịch liệt của cái bao tử. ngồi bệt xuống đất rồi gục mặt vào đầu gối cơ thể đau nhức bụng đói cồn cào mà cũng phải thôi từ sáng tới giờ ăn cái gì đâu lại còn bị đánh tập thể như thế nữa chứ. Và có tiếng xe ô tô và tiếng bước chân quen thuộc giọng trầm ấm vang lên:

      -Nè bé!em ngủ quên ở đây hả? sao vào nhà

      Tiểu Mi ngước mắt lên nhìn đó là Thanh Tùng con trai của bác chủ nhà. Là chàng dịu dàng tốt bụng và cũng là hội trưởng hội học sinh của trường .

      -Mặt em bị sao vậy?

      -…uh…hôm nay em cẩn thận nên bị ngã! À mà sao về muộn vậy?

      -À hôm nay có việc nên về trễ, mà sao em vào nhà muộn rồi đấy em đói à?

      -Uh, có ạ!!!

      -Hôm nay đợi em ở cổng trường mà gặp, từ sau tan học về chờ nhé, mà vừa nghe tin trường mình có vụ bạo hành đấy nữ sinh bây giờ ghê gớm . Em cẩn thận nhé

      -Dạ!

      Tiểu Mi pov’: em là đứa bị bọn nó đánh tập thể đấy!!! – end Tiểu Mi pov’

      Thanh Tùng bấm chuông cửa và người phụ nữ trung niên ra mở cửa bà tầm hơn 40 dáng người mập thấp tay và cổ đeo dây chuyền vàng, nhìn thấy con trai mình về bà mỉm cười vui vẻ nụ cười đầy vẻ thương, nhưng! Nụ cười của bà tắt ngấm khi nhìn thấy Mi và thay vào đó là ánh mắt đầy hồ nghi và dò hỏi.

      -Hai đứa về cùng nhau à???

      -Dạ! ạ!!!

      -Con về gặp Mi đứng ngoài cửa nên vào chung thôi ạ

      -Mi à! Từ sau con về rồi vào nhà nhé, tối rồi con nên ở ngoài- Vừa bà vừa nhìn Mi bằng ánh mắt sắc lạnh như cảnh cáo được đụng vô con trai của bà

      Đôi mắt của Tiểu Mi cụp xuống , phải là vì tự ái hay là gì khác chỉ là với mọi thứ của ngày hôm nay đều quá mệt mỏi bây giờ chỉ muốn ngủ, ngủ để quên hết tất cả. bước về phòng tắm rửa mặt mũi và tay chân đều bị bầm dập hết, ngày đầu tiên học ở trường mới mà liền lúc hai trận đòn, các bạn trong lớp học chẳng mấy thân thiện với họ Mi là thứ mồ côi xứng đáng để họ cùng làm bạn. Mà cũng phải thôi trường Lĩnh Nam là ngôi trường như thế nào cơ chứ? Nếu muốn học ở ngôi trường đó phải đủ trong hai yếu tố. là phải học cực giỏi . Và hai là họ phải cực kì giàu có. Nếu đủ trong hai điều kiện đừng mơ học được ở trường này và Tiểu Mi thuộc loại đầu tiên, vì niềm khao khát học tập giúp vượt lên tất cả. Chợt có tiếng gõ cửa khiến Tiểu Mi giật mình:

    4. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Chương 3:
      -Mi Mi em làm gì vậy?- là Thanh Tùng

      -Uh ! đợi em chút

      Tiểu Mi nhanh chóng lăn từ giường xuống . Và đập ngay trước mặt chiếc bánh kem to đùng

      -Happy birth day to you.

      -…………( ngạc nhiên)

      -Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám của em, mong em luôn xinh đẹp, học giỏi, và thành công…..

      -……( mở to mắt)

      -Em định mời vào phòng sao?

      -À ...uhm em xin lỗi. em vô ý quá! vào ạ ….sao biết hôm nay là sinh nhật em vậy? Ngoài ba mẹ ra chẳng ai nhớ hết…

      -……………………………..- nở nụ cười.

      -Bánh kem đẹp đấy!

      -À quà của em nè!

      hộp quà to đùng được bọc bằng giấy hình trái tim có thắt nơ hồng.

      -Em mở nó ra !

      từ từ mở nó ra và món quà đó là.

      Gâu..gâu…

      -Aaaa cún con, là cún con sao? à! Đây có phải mơ vậy, nhéo em cái coi!

      -Nè mặt em xước sẹo hết trơn rồi kìa, là con phải để ý đến nhan sắc chút chứ!

      -Hì! Em vốn xấu xí sẵn rồi nên có chăm chút nữa nó cũng thể đẹp hơn đâu!

      -….vậy em cứ để nó thành sẹo suốt đời ha! vốn có lòng tốt mang thuốc chống sẹo đến cho em, nhưng bây giờ chắc phải mang nó về rồi- quay mỉm cười rồi quay (nụ cười nham hiểm)

      -Ơ…kkhông…..- nhảy phắt ra rồi giằng lấy thuốc từ tay Thanh Tùng

      -Đưa thuốc cho em mà!!!

      - tưởng em cần

      -…em cần mà!

      -Nè!- Thanh Tùng đưa thuốc cho

      -Uh! Cảm ơn !

      -Cảm ơn gì chứ! Thôi về phòng đây! Chúc em mơ đẹp nha

      Cái bóng của Thanh Tùng khuất sau cánh cửa! ấy tốt với . Cuối cùng may mắn cũng mỉm cười với khi ít nhất cũng có người quan tâm đến vào ngày hôm nay. bước về phía bàn học , lấy ra từ ngăn kéo cuốn sổ màu trắng ,và rồi bắt đầu viết.

      Ngày…tháng…năm

      à! Hôm nay trời lại mưa đấy, có biết tại sao em lại với hôm nay trời lại mưa ? …chắc là quên rồi….nhưng! sao cả, chỉ cần mình em nhớ là được rồi “ trở về vào ngày mưa”….hôm nay em gặp cậu bạn, cậu ta cứu em và rồi em lại cứu lại cậu ta, buồn cười nhỉ? Hình như trời lại mưa, mưa…mưa cứ rơi hoài…sao trở lại! nhớ , ngày này 10 năm trước từng hứa rằng trở lại…vậy mà, bao nhiêu ngày mưa qua còn bóng hình vẫn xa khuất…em nhớ , tại sao bao năm nay chưa lần nào hồi lại thư cho em? Cứ như thể em chưa hề tồn tại trong cuộc sống của vậy??? có phải em quá ngốc khi tin vào lời hứa trẻ con như thế ? Chắc bây giờ hạnh phúc!!! *ở xe của

      - Cậu chủ sao chứ? Tôi cho người xử bọn chúng rồi cậu phải bận tâm đâu

      - ….con bé lúc nãy….ông cho người tìm hiểu về nó cho tôi.

      - Dạ!!!

      Chiếc xe dừng lại ở căn biệt thự với kiến trúc Châu Âu cổ , bước vào phòng rồi mở ra cuốn sổ , ở đó có bức ảnh bé mặc bộ đầm màu đỏ cười toe.
      cầm nó lên rồi bất giác mỉm cười đôi mắt có chút gì đó gợi lên nhớ thương xen lẫn tuyệt vọng.

      -Mừng sinh nhật của em

      Flash back

      - Pi, tặng quà gì cho em vậy?

      -……- lắc đầu nguầy nguậy

      -Cho em coi chút nha!

      -……- quay nơi khác

      -Đưa em coi chút thôi!

      -….- giữ chặt lấy hộp quà

      Khuôn mặt bé xị xuống rồi ngước lên nhìn cậu nhóc.

      -Ư…ư…ư…đồ đáng ghét quà của em mà…..

      Cậu nhóc bối rối, hai má cậu đỏ bừng lên. Cậu phải làm sao đây? Cậu muốn Tiểu Mi của cậu khóc.

      -Nè sao khóc vậy? khóc nhè nhìn xấu lắm đó

      -Hưc..vậy…hưc…vậy đưa quà em coi chút

      -Nè – môi cậu nở nụ cười

      bé hí hửng nhận lấy hộp quà rồi cười toe

      -Em mở quà nha!

      - được!

      -ứ nó là của em rồi em mở nó


      - được…..

      -aaaa cún con nè, dễ thương quá dễ thương thiệt

      bé ôm cún con lên rồi cười toe, trong nắng chiều mái tóc quăn quăn của bé tung bay lên ôm con cún rồi chạy tung tăng khắp nơi, hoàng hôn tới rồi mặt trời sắp lặn. Nhưng với cậu mặt trời lặn hay mọc cũng quan trọng vì cậu chỉ cần mặt trời duy nhất đó là Tiểu Mi.

      -………………..

    5. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Chương 4:
      -! sao vậy, sao ngẩn người ra vậy?

      -………………

      -Mình đặt tên nó là gì là Pi nha!

      -Nó là Mi đúng hơn!!!

      -ế sao dám lấy tên của em đặt cho nó… chết với em

      -aaaaa! biết lỗi rồi, tha cho

      -Được rồi đó coi như hôm nay gặp may, hi hi hi………..

      ( end flash back)

      - nhớ em, ở đó em vui chứ? ở đó em nhìn phải ?

      13 năm trước:

      đó là buổi chiều đông lạnh giá ở nước Mỹ, trong căn biệt thự có kiến trúc cổ kính.

      -Bà chủ!

      -Hạo Kì đâu?

      -Dạ thưa bà, thiếu gia bị sốt cao lắm, tôi goi điện đến trường xin nghỉ học cho thiếu gia rồi, bà cần lo đâu.

      -Cảm ơn ông, quản gia Kim. Nhờ ông chăm sóc Hạo Kì giúp tôi

      -Thưa bà!!! Bà vào thăm thiếu gia chút chứ ạ?

      Hạo Kì sốt, sốt rất cao. Cậu nhóc nằm giường mấy ngày rồi, cậu ốm nhưng! có ai quan tâm đến cậu đâu hoặc nếu có cũng chỉ là quản gia Kim hoặc bà Lan người chăm cậu từ khi cậu mới lọt lòng, thời gian cậu ở cùng ngài quản gia và bà bảo mẫu còn nhiều hơn cả khi ở cùng ba mẹ. Mà cũng phải thôi ba mẹ cậu bận trăm công nghìn việc nên còn đâu thời gian mà chăm sóc cậu nữa.

      Và cánh cửa phòng cậu chợt bật ra, mẹ cậu bước vào

      -Hạo Kì à! Con sao chứ, ráng ăn uống đầy đủ rồi uống thuốc cho nhanh khỏi bệnh rồi tiếp tục học con nhé.

      -Mẹ…hưc…con muốn ở đây, con muốn học ..con muốn về nhà.

      -Hạo Kì à! được đâu con, con phải ở lại đây chứ.

      -Nhưng …con muốn về nhà con hứa với Tiểu Mi rằng con về , con muốn ở đây đâu!!!

      -Hạo Kì à! Tại sao con lai muốn về. Con học hiểu hay là các bạn tốt với con.

      -! giáo và các bạn đều rất tốt với con nhưng! họ phải là Tiểu Mi!!!

      -Hạo Kì! Nghe mẹ này, con phải tập làm quen dần với việc có Tiểu Mi , con là ai nào, con chẳng phải là thiếu gia Vương Hạo Kì sao? Tập đoàn Venus hùng mạnh tương lai là của con, còn ngôi trường con học là ngôi trường danh giá nhất nước Mỹ, con cháu của các nhà tài phiệt nổi tiếng đều học ở ngôi trường này, nếu như con làm quen và thân thiết được với bọn họ chắc chắn tương lai của con thành công tốt đẹp, vậy cái lợi trước mắt nào có nghĩa gì.

      -Mẹ…..mẹ xấu, mẹ dối con mẹ con sang đây được ở gần ba mẹ vậy mà đây là lần đầu tiên mẹ đến thăm con mẹ thăm con cũng có nổi lời an ủi. Con ghét mẹ

      “ Chát” cậu cảm thấy má mình nóng hổi, rát buốt. Mẹ vừa mới tát cậu, má cậu ửng đỏ, đau…đây là lần đầu tiên trong đời mẹ đánh cậu.

      -Hỗn láo, vì con bé hèn mọn mà như vậy sao? Con bé đấy chết rồi. Vậy mà tại sao lúc nào con cũng nhớ tới nó, NÓ CHẾT RỒI, con hiểu chưa????????????????????????

      Mẹ cậu đáng sợ, chưa bao giờ cậu thấy sợ và ghét mẹ như lúc này. Đôi mắt bà sắc lạnh đôi khi lại lóe lên những ánh lửa giận dữ còn những câu được thốt ra từ khóe môi của bà như hàng vạn mũi kim châm vào trái tim cậu.

      -Mẹ…mẹ cái gì vậy Tiểu Mi chết là sao mẹ chứ?????????????????????????

      Khuôn mặt bà có chút khựng lại, đôi mắt còn sát phạt như lúc trước nữa, khóe môi bà gượng gạo, bà nhìn chỗ khác để lảng tránh ánh mắt của cậu. Bà cảm thấy có lỗi, bà có lỗi vì cái gì nhỉ? Vì bà thẳng đánh đứa con trai duy nhất của mình ư? Hay còn lí do nào khác.

      -Mẹ vừa cái gì vậy- cậu trong tuyệt vọng

      -Hạo Kì!...…Mi nó,

      -Mi làm sao..!!!- giọng cậu lạc

      -Con bé …con bé bị xe tông vào hôm con bay sang đây, con bé có tiễn con và đường về nó bị chiếc xe taxi tông phải, và đến bệnh viện mất…mẹ xin lỗi vì giấu con……….- giọng bà dần

      -Mẹ dối! con tin!!!

      Cậu khóc, khóc nức nở tiếng khóc thê lương xen lẫn tiếng gào thét tuyệt vọng. Cậu chới với , chới với cố đứng dậy và rồi cậu lao nhanh ra ngoài trời tuyết, cậu chạy nhanh chạy hề quay đầu lại, chạy trốn và dối lừa chính bản thân mình, tại sao, tại sao mẹ đối xử với cậu tàn nhẫn thế, tại sao Tiểu Mi lại chết………..tại saaaaaaao đó phải là , mẹ cậu dối, chắc chắn là dối …nhưng! cậu sợ!!! Hạo Kì nhắm mắt lại, từng dòng nước mắt vẫn cứ lặng lẽ rơi, cậu nhớ lại ánh mắt buồn của nhóc, nhớ tới câu của trước lúc cậu , rồi cậu lại nhớ đến nụ cười dịu dàng của dành cho cậu. Sau ngày hôm nay, cứ xem như cậu chết rồi.

      -Aaaaaaaaaa- cậu quỵ xuống khóc gào lên, mọi thứ trước mắt cậu tối sầm lại và rồi cậu lịm .

      Khi cậu tỉnh dậy qua tuần lễ rồi, mọi người xúm quanh cậu để xem cậu có bị sao , cậu gì, cũng chẳng hề cười đôi mắt của cậu rất buồn nỗi buồn da diết, ba mẹ cậu và quản gia Kim rất đỗi lo lắng, họ thể hiểu rằng tại sao đứa trẻ hoạt bát như cậu sao bây giờ lại lầm lì như vậy. Có cái gì đó thay đổi cậu, điều gì đó rất đau đớn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :