1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Định Mệnh Ta Bên Nhau - Thanh Thủy Chử Bồ Đề (9c +7 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Định Mệnh Ta Bên Nhau
      [​IMG]
      Tên gốc: Nếu tình quay lại
      Tác giả: Thanh Thủy Chử Bồ Đề

      Edit + beta: Elvie Yuen

      Số chương: 9 chương + 7 phiên ngoại ngắn

      Nguồn edit: 24thang7
      Định mệnh là gì? Theo bạn đó nghĩa là sao?

      Có người , định mệnh là những gì được định trước. Với tôi, định mệnh trong tình đơn giản là hai người dù gặp bao trắc trở rồi cũng về lại bên nhau. Đoản văn này tên gốc là “Nếu tình quay lại”, nhưng tôi lại thích mấy, bởi khi đọc xong truyện này, tôi lại chỉ nghĩ đến hai chữ “định mệnh”. Định mệnh an bày nam chính và nữ chính từ hai người xa lạ, ai biết mặt ai bỗng dưng thành vợ chồng, rồi sinh con, dù gặp hiểu lầm và trắc trở nhưng vẫn bên nhau. Đoản văn phải quá xuất sắc, lời văn chỉ nhàng, nhưng cách tác giả xây dựng nhân vật nam chính khiến tôi khá thích, lúc đầu cứ tưởng ta vô sỉ, ai ngờ…hì hì…mong bạn thích và kiên nhẫn đọc
      tart_trung thích bài này.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 1
      Nguồn: 24thang7.com

      Tôi và Tô Dục Mân ngồi ở cửa hàng Starbucks chưa đầy năm phút, Lý Việt đẩy giỏ hàng qua lối cách chỗ tôi xa. Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, mặc bộ âu phục màu xám, thắt cà vạt sọc vuông tôi mua cách đây tháng, mà tại bộ âu phục và chiếc cà vạt kia lại bị nắm lấy. đó khoác tay , khuôn mặt vô cùng xinh đẹp quyến rũ. Lý Việt có vẻ như lơ đễnh, tay cởi hai khuy cổ áo, cơ thể mạnh mẽ rắn rỏi được tự nhiên cho lắm. Đến khi tới cửa thang máy, mới hăng hái đôi chút, sau đó hơi cúi đầu, ánh mắt đằm thắm nhìn vào gương mặt của bên cạnh, như thủ thỉ câu gì.

      “Người quen à?” Tô Dục Mân nhướng mày, đẩy ly cà phê đến trước mặt của tôi, ý bảo tôi uống thử.

      Thu lại ánh nhìn, tôi nhún vai cười, “À, là chồng trước của em và bạn ta.”

      Tô Dục Mân sững sờ, rồi nở nụ cười, “ ta rất đẹp trai.”

      “Ừ.” Tôi nghĩ rồi tiếp, “Ai cũng vậy cả. ta trước kia là người đẹp trai nhất trường em đấy.”

      Tô Dục Mân cúi đầu há miệng uống cà phê, “ , đẹp trai đáng tin cậy.”

      Tôi gật đầu, cười như cười, “Kể từ bốn năm trước bỏ em, em cảm thấy thể sống dựa vào đàn ông.”

      Người đàn ông ngồi đối diện tôi lộ vẻ bối rối, buộc lòng thay đổi chủ đề, “Nghe em tìm việc, có hứng thú đến chỗ làm ? cần trợ lý cao cấp.”

      đến.” Tôi cúi đầu khuấy cà phê, nhìn vào vòng xoáy mê ly trong ly, mắt bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo. Tôi do dự nâng cằm lên , “Đòi hỏi phải có bằng tiếng TEM-8, còn phải thông thạo tiếng Pháp và tiếng Nhật. Rồi phải có kinh nghiệm ba năm làm việc, cao hơn mét sáu lăm, biết nghi thức xã giao kinh doanh. biết em dựa vào đáp án truyền cho mới qua được chứng chỉ tiếng TEM-4 mà. Còn về phần tiếng Pháp và Nhật, em thậm chí thể tự chọn được môn học đến nỗi phải đăng ký cho em. đến kinh nghiệm làm việc càng có gì để cả, chưa đến tháng sau khi chia tay em kết hôn, sau đó sinh con. Trong suốt bốn năm nay chỉ an phận làm người vợ ăn sung mặc sướng, khiến em và công việc văn phòng hoàn toàn chệch hướng. Dù là em cũng đủ chiều cao, nhưng em hiểu chuyện xã giao kinh doanh, em chỉ biết dùng kinh nghiệm học Tae Kwon Do hai năm để đánh người mà thôi.”

      *** TEM-8/ TEM-4 là viết tắt của Test for English Majors Band 8 / Band 4 (hoặc Grade 8/ Grade 4)

      Tô Dục Mân ho sặc sụa, sau đó bật cười ha hả như điên. Những người khách chung quanh đều nhìn sang, tôi ngấm nguýt ta, “ thử cười nữa xem, cười nữa là em đánh ngay.”

      nhiều năm như vậy, em vẫn thay đổi.” vui vẻ trong mắt Tô Dục Mân nở rộ như cây hoa đào, rực rỡ vô vàn, ta duỗi tay đưa qua, như muốn vuốt đầu tôi, bị tôi nhíu mày né tránh, ta sững người trong chóng vánh, sau đó cười bảo, “ thừa nhận, tiêu chí tuyển dụng này là do đề ra. Khách hàng của công ty chủ yếu ở Nhật Bản và nước Pháp. Nhưng có thể phá lệ vì em đấy, Quy Vãn. có người chuyên nghiệp đào tạo em về kiến thức xã giao, còn về phần ngoại ngữ, có thể dạy em.”

      Tôi xua tay, tỏ ra trịnh trọng, “Tô Dục Mân, trong lòng cũng biết , em tại thích gặp cho lắm. Thỉnh thoảng ra ngồi uống cà phê tâm được, nhưng trở thành đồng nghiệp của , chắc em chịu nổi đâu.”

      Nụ cười môi Tô Dục Mân dần tắt lịm. Lúc ta cười ra trông càng quyến rũ, trầm lặng, cơ trí, và điềm tĩnh. Chỉ cần ngồi nhàn nhã thế thôi cũng thấy đẹp mắt rồi, hơn nữa, cả người ta mặc toàn hàng hiệu, đủ để đấm người ta đến mắt nhìn thấy toàn sao với sao.

      “Quy Vãn.” ta giọng hỏi, “Em giờ chán ghét vậy sao?”

      “Chưa tới mức đó.” Tôi cười, “Nhưng em dám chắc, nếu làm trợ lý cho , ngày ngày đối mặt với khuôn mặt của , em chịu được mà ngày nào cũng đánh cho coi.”

      Tô Dục Mân đưa tay gọi thêm ly cà phê, nhấm nháp từng ngụm .

      Tôi ngó ta. Mấy năm nay người đàn ông này thay đổi rất nhiều, đôi mắt khôn khéo hơn trước, phong thái cũng vững vàng, trau chuốt vẻ ngoài hơn. Vậy mà thói quen uống cà phê mãi vẫn như cũ, hơi uống cạn. Dường như trong lòng ta có nỗi bức bối, đành dùng cách này để giải toả, duy chỉ có khẩu vị là thay đổi, uống cà phê bỏ đường.

      “Quy Vãn à.” Tô Dục Mân ngước mắt, nhưng lại ngó tôi, mà nhìn ra ngoài cửa kính thuỷ tinh. Bên ngoài xe nườm nượp thoi đưa, dòng người hối hả tấp nập. Mặt trời dệt nắng vàng, rọi vào đáy mắt , khiến hàng mi của ta miên man ánh vàng.

      “Sao.”

      “Mấy năm qua, luôn nhớ đến những cảnh em đánh .” lâu ta mới mở lời, nhưng vẫn nhìn tôi, môi khẽ nhếch lên, “Em luôn ra tay rất , như con mèo làm nũng vậy.”

      “Dừng lại.” Tôi vươn tay che môi ta lại. định nghiêm túc lên tiếng, thấy Lý Việt lại dẫn bạn của tới phía đối diện, tôi nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo cùng tôi nhìn nhau chừng giây, dửng dưng quét thẻ, rồi dắt bạn ra ngoài.

      Tô Dục Mân ngồi đối diện vẫn mải miết nhìn tôi, hình như còn mỉm cười sâu xa. Tôi rút tay mình về, “Tô Dục Mân, chuyện quá khứ em muốn nhắc lại nữa. Cuộc gặp hôm nay chỉ tình cờ mà thôi, em mong chúng ta sau này nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của đối phương trong cuộc sống cả hai nữa. Giờ em phải .”

      “Cùng ăn cơm .” Tô Dục Mân đứng dậy, cầm túi của tôi vẻ như cho phép tôi cự tuyệt, “Quán cá nướng ớt xanh Tứ Xuyên mà em thích ăn nhất, ngày mai phải đóng cửa, đêm nay là đêm bán cuối cùng của họ.”

      rồi ta nhanh ra khỏi Starbucks. Khi tôi đuổi theo ra ngoài, ta hút thuốc trước xe và đứng đưa lưng về phía tôi, túi của tôi bị ta xiết chặt đến nỗi đốt ngón tay bàn tay lớn thon dài trở nên trắng.

      Khi tôi về đến nhà hơn mười giờ.

      Chìa khoá cửa còn chưa kịp tra vào ổ, cửa mở ra từ bên trong. Lý Việt đứng ngay cửa, tay gác lên cánh cửa. người còn thoang thoảng mùi sữa tắm, mà lại mặc bộ quần áo thể thao kín mít, che hết thân hình đàn ông quyến rũ của mình. Đầu cúi thấp, ánh mắt lạnh lẽo hề chớp mắt nhìn tôi.

      “Nhìn gì vậy?” Tôi híp mắt, ngẩng mặt hỏi .

      nhìn tôi vài giây, như muốn xác nhận gì đó, mới nhếch môi, cất lời lạnh lùng như băng giá, “Về sớm thế. Lát tắm xong khoan ngủ, có chuyện tìm em.” xong quay người vào nhà.

      Tôi khó hiểu lườm , lúc đẩy cửa vào, phát Lý Việt ngồi ghế sa lông, còn có Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc ngồi hai bên đầu gối trái phải của , mỗi tay ôm đứa, kể chuyện xưa cho tụi nhóc nghe. bàn trước ghế sa lông để mấy dĩa đồ ăn còn khá nóng, mà ly tách bừa bộn, phần thịt om trong đó còn cắm cái muỗng của Lý Duy Nặc.

      “Mẹ ơi” hai đứa con nhìn thấy tôi, giãy dụa muốn xuống, nhưng Lý Việt để chúng xuống, chỉ dỗ dành, “Để mẹ con tắm rửa cái .” Tiện thể liếc tôi đầy khiêu khích, rồi hôn lên mặt hai đứa cái

      “Mẹ, tắm nhanh rồi ra nghe ba kể chuyện xưa nè mẹ.” Lý Duy Nặc bập bẹ thúc giục.

      “Kể chuyện công chúa Bạch Tuyết công chúa và chuyện của ba đó mẹ.” Ninh Ngôn Nặc bổ sung.

      Tôi liếc Lý Việt, môi của nhếch lên, ho tiếng.

      Tắm rửa xong ra thấy ba cha con trong phòng khách. nhàng giẫm dép lông lên phòng của hai công chúa tầng hai, Lý Việt đắp mền cho hai đứa, rồi còn ngẩn người nhìn hai đứa lúc lâu, ánh mắt dịu dàng thắm đượm tình cha, thậm chí đôi môi bị đèn ngủ màu vàng rọi vào nhìn như bị mặt trời thiêu đốt, sắc màu ấm áp say lòng người. Dù Lý Việt là người hẹp hòi bạc bẽo, nhưng có điều thể phủ nhận, đối với hai đứa con , làm tròn trách nhiệm người cha thua gì mấy ông bố khác, còn có thể là hoàn mỹ.

      Tôi đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn , kềm lòng đặng nhoẻn miệng cười.

      Mười ngày trước khi hai con được sinh ra, Lý Việt hoãn tất cả hội nghị được lên lịch sẵn, chuyên tâm ở nhà trông coi, chuẩn bị sữa bột, và tã đâu vào đấy như y tá chuyên nghiệp, thời gian còn lại tâm với cái bụng của tôi, rồi khi con ra đời, nhìn thấy là chị em song sinh dĩ nhiên sửng sốt rất lâu. Sau đó tôi thấy mừng rỡ như điên, tay ôm lấy con của mình từ y tá, cũng ngại mệt nhọc, lo toàn bộ việc ăn uống và mọi chuyện, ngay đến ngủ cũng mỗi bên ôm đứa, mãi đến ba ngày sau bị tê tay mới chịu thôi. Hai đứa con như trở thành vật sở hữu riêng của , ngay đến chúng bú sữa mẹ mà cũng ở bên cạnh ánh mắt sáng rực ngồi nhìn.

      Lúc con cai sữa, ngần ngại nhận nhiệm vụ cai sữa này, thay tôi ngủ ở giữa hai đứa . Bỗng khuya tôi kiểm tra phòng, trông thấy hai đứa con mỗi đứa cắn bên vú của , tụi vẫn ngủ say, còn thẹn đỏ mặt, như phải chịu cực hình.

      ngốc quá, sao bế tụi nó qua bên?” Tôi dở khóc dở cười.

      lại nghiêm trang đáp, “Chất lượng giấc ngủ của em bé rất quan trọng. sợ làm tụi thức giấc.” thế mà hai mắt khổ sở van xin nhìn tôi, “Quy Vãn, Quy Vãn, hay là, ngày mai mua hai núm vú cao su .”

      Song sinh lớn lên giống nhau như đúc. Ngay cả tôi đều phân biệt được đứa nào là chị là em, mỗi lần thế đành phải ký hiệu quần áo. Thế mà Lý Việt lại chưa từng nhận lầm lần nào. Có lần gia đình tổ chức liên hoan, người trong nhà kinh ngạc hỏi sao phân biệt được hai đứa nhóc thế, môi chỉ vừa rời khỏi khuôn mặt của hai đứa , cười vô cùng sảng khoái, “Phụ nữ dùng trái tim để phân biệt. Còn con dựa vào giác quan thứ sáu kỳ diệu.”

      Dẫu vậy, cho đến tận bây giờ tôi cũng chẳng hề có cái mà gọi là giác quan thứ sáu. Ngay cả khi con lên hai tuổi, tôi vẫn còn nhờ ký hiệu để phân biệt ai chị ai em. Đến khi hai đứa biết và bập bẹ , cũng là lúc trở thành khách quen tại văn phòng của Lý Việt. Cứ mỗi tuần có hai ngày rảnh rỗi dẫn hai đứa làm cùng, dù có dẫn chúng giữa trưa cũng nhất định chạy về nhà ‘bảo dưỡng’ tình cảm cha con với hai đứa nó, theo như giải thích của , là “ gặp hai tụi nó cảm thấy khó chịu”.

      Cặp song sinh và Lý Việt như đúc từ khuôn ra, gương mặt xinh xắn khả ái. Mỗi lần ngắm tụi mà lòng tôi lâng lâng niềm vui, mà cứ nhìn mặt Lý Việt là cảm thấy rất muốn ăn đòn. Gương mặt hiền dịu đầy tình cảm kia chỉ thể trước mặt con mà thôi, khi đối diện với người ngoài, trong đó có cả tôi, luôn luôn tỏ ra thờ ơ lãnh đạm, y như đeo mặt nạ, che đậy tất cả tâm trong lòng.
      tart_trung thích bài này.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 2
      Nguồn: 24thang7.com

      Lý Việt ít nhất cũng hôn mặt hai con năm sáu lần, rồi mới chịu đứng dậy, ngạo mạn hất cằm, ý bảo có chuyện với tôi.

      Tôi theo vào phòng sách.

      “Tên hôm nay là ai?” thẳng vào vấn đề. kéo phẹc ma tuya của bộ quần áo thể thao xuống, biếng nhác ngồi ghế sa lông. Tay bấm mở máy điều hoà, vẻ như chuyện rất lâu. Tôi nhìn điện thoại, mười giờ rồi. Ngày mai người phải làm chính là chứ phải tôi. Tốt thôi.

      “Là mối tình đầu của em.” Tôi thấy lông mày nhíu chặt lại, nên vội đưa tay ra hiệu dừng, “Định chuyện lâu à? OK. Để em chuẩn bị cái .”

      Tôi rút gối đệm bằng da, sau đó tìm cái mền. Dưới cái nhìn lom lom của Lý Việt, tôi từ từ rót hai ly sữa bò nóng hổi, rồi mới ngồi xuống đối diện với .

      Lý Việt cám ơn, ngửa đầu vừa đủ để uống ly sữa bò, hé miệng , “ đẹp trai như .”

      Qua lúc tôi mới kịp hiểu cái gì, hừ tiếng, “Người hôm nay là bạn của à? Cũng đẹp bằng em.”

      “Người ta có 34C, em có sao?”

      “… có tin em dợt vài đường ?”

      ***34C: ý bảo ngực to

      chỉ ăn ngay thôi.” Lý Việt hừ tiếng, “Sao hả, sau khi ly hôn định đến với ta à? Tên đó nhìn cũng chẳng tốt lành gì. Môi quá mỏng, chứng tỏ bạc tình bạc nghĩa; cái mũi cũng chẳng thẳng và cao như mũi , nghe độ cao và thẳng của mũi tỉ lệ thuận với mức độ sinh lý, coi chừng ta được ‘chuyện ấy’ đấy; đôi mắt quá khôn khéo, là kẻ tàn nhẫn ăn tươi nuốt sống người khác.”

      Tôi ném gối đệm qua chỗ , “Lý Việt, miệng còn độc địa kiểu đó nữa, em đánh thiệt đó.”

      Lý Việt khựng lại chừng giây, “Em đến với ta?”

      “Chuyện của em liên quan tới . Dù sao chúng ta cũng sắp ly hôn rồi.”

      “Có liên quan.” Lý Việt nghiêng người về phía trước, giọng điệu còn lạnh lùng hơn ánh mắt, “Việc em đến với người nào, có nghĩa đó là cha dượng tương lai của cục cưng chúng ta. Tên đó trông giống kẻ ngược đãi trẻ em, nhất định để điều đó xảy ra.” thở dài hơi, rồi dựa lại vào ghế sa lông, cười nheo nửa mắt nâng ly sữa về phía tôi, “Xem ra thoả thuận ly hôn phải đưa em trễ hai ngày rồi. cần sửa lại điều khoản, đối với cha dượng của con mình hài lòng, có toàn quyền giám hộ tụi nó.”

      Tôi có lẽ phải may mắn vì giờ phút này đơn thoả thuận có để ở trước mặt của tôi, nếu tôi coi đơn thoả thuận đó là Lý Việt mà nghiền nát thành tro. Lý Việt trước sau ba lần đưa ra đơn thoả thuận, lúc đó gặp ‘ban tặng’ vài lời cay độc, mấy tờ đơn trở thành chỗ cho tôi trút giận.

      “Lý Việt, con phải do cả hai cùng nuôi nấng, như thế mới tốt cho phát triển của tụi nó. mà còn dùng hai đứa uy hiếp em, em cũng chẳng ngại tái diễn lịch sử đâu.” Tôi ung dung cảnh cáo, “Em nghe trong cuộc họp cấp cao tháng trước trong công ty, khá mất tập trung phải.”

      Sắc mặt Lý Việt tức thay đổi. Thận trọng buông ly, hung hăng trừng tôi, như con báo sẵn sàng táp con mồi.

      Tôi đứng dậy, khép lại cửa phòng sách. Cứ đứng dựa vào cửa như thế mà ngó .

      Với chúng tôi, tháng trước tuyệt đối phải là thời gian tốt đẹp, cho dù những ngày đó trời trong nắng ấm, gia đình đoàn tụ sum vầy.

      Ngày ba tháng trước, đó lần đầu tiên tôi phát Lý Việt ngoại tình. Hoặc nên là lần đầu tiên Lý Việt ngả bài với tôi. Cuối cùng cũng đưa tình nhân chưa quen được bao lâu đến trước mặt tôi, sau đó rất tỉnh táo với tôi, “Quy Vãn, và em ly hôn. Ly hôn .”

      Và cách hai hôm trước khi xảy ra chuyện đó, tôi và cùng tham gia cuộc họp mặt bạn bè. Tôi lớn hơn hai tuổi, vì thế đa số bạn học của biết tôi. ngồi tán gẫu cùng vài người mẫu trong đám con , bỗng nhiên nghe , “Nhìn kìa, Lý Việt kìa, là chàng đẹp trai nhất trường chúng ta đó.”

      Tôi giễu cợt, “Đẹp trai thiệt, mà cũng làm mẹ rồi, đừng thèm thuồng vậy chứ.”

      đó dĩ nhiên biết mối quan hệ giữa tôi và Lý Việt, “ ta đâu thèm để ý tôi. Người ta thích là Nặc Nặc, hoa hậu giảng đường thời. Lúc ấy hai người còn thề thốt lấy được đối phương quyết độc thân, thậm chí lúc còn tính đến chuyện sau này rồi, sinh hai đứa con, con tên Lý Duy Nặc, con trai tên Lý Ngôn Nặc. Ý Nặc Nặc là người duy nhất của Lý Việt. Làm cả khối con trong trường hâm mộ chết được. Lạ , hai người họ như hình với bóng, sao hôm nay Nặc Nặc cùng Lý Việt thế nhỉ?”

      Khuya hôm đó về nhà, lần đầu tiên tôi nổi khùng đánh Lý Việt tơi bời. Tôi quan tâm chuyện tình của , cái tôi quan tâm chính là tình cảm của đối với hai đứa con lại có hình bóng người khác. Hai đứa con cưng cần tình thương vấy bẩn đó, hơn nữa, còn được đặt hai cái tên mang đầy lịch sử kia. Đêm đó, dựa vào võ Tae Kwon Do học, Lý Việt biết chuyện gì hết bị tôi đánh lại nhéo rồi cắn, toàn thân đầy vết tím tím xanh xanh. Đôi mắt Lý Việt đỏ lên, hổn hển quát, “Quy Vãn, em là loại phụ nữ gì thế hả! và em ly hôn. Em phải là phụ nữ! Ra tay nặng như vậy.”

      Tôi áp mặt vào ngực , nhàng cười. Chừng vài phút sau, đợi ổn định hô hấp rồi, lúc này tôi mới ngẩng đầu lên, rồi gật đầu, “Được, chúng ta ly hôn.” ngược lại sững sờ.

      Ngày hôm sau, nghe mất tập trung nhiều lần trong cuộc họp cấp cao, sau đó Chủ tịch công ty vô tình trông thấy mấy vết tím xanh cánh tay và xương quai xanh của , lúc đó còn khuyên nhũ sâu xa, còn trẻ nên kiềm chế chút. Chuyện này thế mà lan nhanh ra khắp công ty, buổi tối lúc ăn cơm có mấy tổng thanh tra cấp cao cố ý điện thoại tới, cười hì hì hỏi: “Lý tổng, thành khai báo, tối qua mấy lần thế?”

      Lý Việt nhận điện thoại trước mặt tôi. Đối với hiểu lầm của đồng nghiệp, có giải thích, chỉ cười mắng vài câu. Sau khi cúp điện thoại sắc mặt liền thay đổi, với tôi câu nào, vẫn tỏ thái độ nhu hoà thường ngày đút hai công chúa ăn hết cơm, sau đó giục hai đứa ngủ, mới , “Quy Vãn, chuyện ly hôn hôm qua em đề cập, nghĩ tới rồi.”

      chỉ nghĩ tới rồi. Sau đó dẫn tên Dương Manh xuất trước mặt của tôi.

      Đó phải lần đầu tôi gặp Dương Manh. Nhiều lần trước đây, ta xuất trước mặt tôi với thân phận là thư ký của Lý Việt. Và rất nhiều rất nhiều lần trước khi ta đến làm, tôi cũng gặp đủ loại thư ký như Trương Manh, Lý Manh. Dương Manh này tuyệt đối phải là người đẹp nhất đâu, nhưng cũng phải là người duy nhất muốn quyến rũ Lý Việt. Lý Việt bao giờ thích lằng nhằng trong chuyện tình cảm, phát thư ký có lòng dạ khác thường sa thải ngay. Thế mà, bỗng có ngày, Lý Việt với tôi, “Dương Manh tại là bạn của . Quy Vãn, nếu em định ly hôn với , sau này tụi gọi ấy là mẹ. Em cứ nghĩ kỹ .”

      thực tế tôi còn chưa nghĩ kỹ, Lý Việt nghĩ kỹ rồi. Đó cũng là lý do vì sao ‘ly hôn ’.

      Và sau hôm đó tôi và bỗng nhiên trở thành hai kẻ xa lạ. quang minh chính đại hẹn hò bên ngoài, may là vẫn còn dè chừng cảm nhận của bọn , dám trở về nhà ăn cơm chiều, cũng dám đưa bạn về nhà. Đợi tối sau khi hai đứa đều ngủ hết rồi mới ra ngoài, sáng sớm hôm sau trở về ăn sáng cùng con.

      Tôi từng nhắc chuyện Nặc Nặc với Lý Việt. đề cập bất cứ điều gì về quá khứ của mình, chỉ trả lời rằng, chưa từng nghĩ tới ấy trước mặt hai đứa con .” Khoảng thời gian ngắn sau đó hút thuốc như điên, đến khi con nghe thấy mùi thuốc hai tay làm ho khan đột nhiên cai thuốc.

      Lúc đó, tôi cũng bắt đầu dành hết thời gian cho việc buôn bán mạng của mình. Bắt đầu làm được lướt qua câu nào. Trừ những lúc phải chuyện vài câu trước mặt con , những khi gặp mặt ngoài đường, chúng tôi như người xa lạ. Thậm chí lâu sau đó tôi và đến tắm rửa đánh răng cũng cố gắng tránh gặp đối phương. Sau khi cùng dỗ con ngủ, hai người xoay lập tức trở nên xa lạ, ai nấy về phòng của mình. Trong lúc ngủ mơ màng có thể nghe thấy tiếng cầm chìa khóa ra ngoài. Sau đó là tiếng xe khởi động, chạy xa, rồi hoà vào tĩnh lặng của ban đêm.
      tart_trung thích bài này.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 3
      Nguồn: 24thang7.com

      Lý Việt , “Nếu biết em là người manh động, lấy em. Dù cho có bị thất tình đau đớn, cũng lấy sư tử Hà Đông về hành hạ mình.” Ánh mắt của nhìn hung dữ, như muốn nuốt chửng cả xương tôi vào người.

      Nghe mẹ chồng kể, khi xưa Lý Việt rất hăm hở học hành. Kể từ sau khi chia tay, tinh thần sa sút phanh, gia đình thấy như thế mới sắp xếp cho coi mắt, nhưng chịu , sau đó còn thẳng là có thời gian đương, muốn tìm đại người có thể kết hôn. Rồi khi coi danh sách những người coi mắt, chỉ vào tên tôi và , “Ninh Quy Vãn, Ninh Quy Vãn. Cái tên này nghe dịu dàng hiền thục, lại rất thơ mộng, người chắc cũng như thế. Nếu như muốn tìm người kết hôn, vậy chọn ấy . Phụ nữ như thế mới yên tâm, hơn nữa chắc chắn kiểm soát con. Chính xác.”

      may, khi biết được câu chuyện này cũng là lúc hai người cầm giấy chứng nhận kết hôn tay. may hơn nữa, là tôi lớn hơn hai tuổi, con ra khỏi cửa thể nào trả lại. Lúc ấy Tô Dục Mân cũng vừa bỏ tôi, tôi nghĩ, thôi , cứ vậy mà tiến tới.

      Ngày kết hôn, tôi nhìn lên bầu trời xám xịt, tôi thấy đàn chim bay về tổ. Cố ngẩng mặt lên, ánh mắt dõi theo đàn chim bay lượn trời, đơn giản chỉ muốn giấu đôi mắt ngấn nước. Cứ vậy mà tiến tới, cứ vậy mà tiến tới thôi. Tôi lại tự nhủ với bản thân mình, rồi chợt mở bừng mắt, cầm bộ lễ phục tay, đến chỗ người nào đó.

      Nghe ngày kết hôn là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Lý Việt. Ngày ấy đúng là ngày lành để kết hôn. Ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua tầng mây màu xám, tất cả mọi thứ nhuộm vàng trong thứ ánh sáng của hào quang, cứ như giấc mơ vậy. Hai bên gia đình tươi cười sáng lạn, bên tai ngập tràn những từ ngữ như ‘smile’, ‘cheese’ cùng tiếng tách phát ra từ máy chụp hình. Tôi lén lau nước mắt, sau đó mỉm cười, bước từng bước thảm đỏ, cánh hoa phiêu du dưới chân, trong tiếng vỗ tay rần rần của khách mời ngồi hai bên, tôi cười như cười đứng đối diện với người là chồng của mình.

      *** Smile và Cheese: trong bản raw lần lượt là ‘田七‘(tián qī- điền thất) và ‘茄子’ (qié zi- quả cà), khi chụp hình, ngta hay hai từ tiếng hoa này thay cho cụm “smile” và “cheese” ý ‘cười lên nào’.

      Đó là lần đầu tiên tôi gặp Lý Việt. Chính trong hôn lễ của chúng tôi, chính trong lời chúc phúc của mọi người, chính trong tình huống người trong cuộc dửng dưng.

      Hôm đó, Lý Việt mặc bộ âu phục cũng chẳng khác thường ngày là bao. Điều khác biệt duy nhất là trước ngực cài thêm bông hoa màu đỏ. Đứng dựa vào chiếc xe hơi ở dãy khách khứa phía cuối cùng, đẹp trai đến nỗi làm hô hấp tôi rối loạn trong chóng vánh. Đôi mắt ràng thất thần, phiêu du tận nơi nào, hai tay đút trong túi quần Tây, đôi môi mỉm cười lại phảng phất chút giễu cợt.

      Tôi đến trước mặt . Hai người tôi nhìn nhìn tôi suốt năm giây, rồi mới vươn tay, “Xin chào, là Lý Việt.”

      “Ninh Quy Vãn.” Tôi cũng vươn tay, lịch chào hỏi .

      Bên cạnh có người trêu ghẹo, “ dâu chú rể khách sáo thế, cứ làm như mới gặp bằng.”

      ra họ đúng rồi đấy. Từ sau khi xác định đối tượng kết hôn, cả hai bên cha mẹ năm lần bảy lượt sắp xếp cuộc hẹn cho chúng tôi. Sắp xếp tổng cộng 15 lần, mà phải gọi điện thoại phải đâu đó bàn chuyện làm ăn, cũng là tôi với là phải mua sắm quần áo với bạn bè. phải viện cớ đâu, có lần tôi đứng dưới đu quay, gọi điện thoại cho , “Lý Việt, hôm nay, mẹ em kêu ra ngoài hẹn hò với . Em bị say xe, muốn tới, cho nên định công viên giải trí đến năm giờ chiều về báo cáo.” Lý Việt tán thành trong điện thoại, “Thế quá tuyệt rồi còn gì, vậy có thể đánh golf với bạn rồi.” “Vậy phải nhớ đừng về nhà trước năm giờ đấy.” “Biết rồi. Chúng ta gặp lại trong hôn lễ.” Mà trong thờ ơ của hai chúng tôi, hai bên cha mẹ còn tưởng tình cảm chúng tôi phát triển rất tốt, còn định sẵn ngày cưới.

      Đêm tân hôn, tôi và Lý Việt nằm giường đưa lưng về phía nhau. Mạnh ai nấy chìm trong thế giới riêng của mình. Mãi đến khi hừng đông loé tia nắng đầu tiên, Lý Việt mới quay người nhìn tôi, cất giọng khàn khàn: “Quy Vãn, đúng ?”

      “Ừm, Ninh Quy Vãn.” Tôi bình tĩnh trả lời, “ tên Lý Việt, sinh ra ở Quảng Đông hả? Em lớn hơn hai tuổi, sau này cứ gọi em là ‘chị Quy Vãn’”.

      “Ninh Quy Vãn.” tự động loại bỏ câu kế tiếp của tôi, “Em nhìn xem trời sáng rồi.”

      “Phải, đúng vậy.” Tôi nhìn sắc trời, “Trời sáng.” Bỗng nhiên đâu đấy nỗi phiền muộn vu vơ trào dâng.

      Lý Việt tay chống đầu, cười tiếng. Bỗng nhiên thấp giọng , “Em xem chúng ta làm gì cần làm hết rồi.”

      “Đúng vậy, làm gì cần làm hết rồi.” Tôi gối hai tay lên đầu, hai người quen biết bỗng nhiên kết hôn, chẳng biết mai đây rồi ra sao.

      Lý Việt bỗng nhiên dịch sát chút, đôi mắt hơi loé sáng, giọng càng khàn hơn, “ làm hết rồi, cho ‘hết’ luôn .”

      Tôi thoáng bàng hoàng, chưa hiểu những gì cho lắm, chỉ cảm nhận được hơi thở của mang theo cảm giác mát lạnh. Sau đó nhìn thấy môi của nhếch lên thành hình vòng cung rất đẹp, sáng bừng cả khuôn mặt.

      Điều ngờ, chính là muốn kết hôn với dịu dàng quản lý , thế nhưng Ninh Quy Vãn tôi chỉ là người thích xen vào chuyện người khác, bụng dạ chẳng những hẹp hòi mà còn có thù tất báo.

      Còn điều tôi bất ngờ, chính là tôi chẳng qua muốn sống cuộc sống yên ổn đạm bạc, thế mà lại tìm người đàn ông ghiền ăn đòn hơn cả Tô Dục Mân.

      Mà cái người cần ăn đòn ngay lúc này đưa cái mặt muốn ăn đòn ra, hung dữ nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén, cắt mặt tôi đến đau nhức.

      “Ninh Quy Vãn, em , rốt cuộc chuyện ly hôn có phải liên quan cái tên hèn hạ kia ?” khư khư muốn biết .

      “Có thể là bất cứ ai.” Tôi xoa xoa hai bên trán, “Nhưng phải ta.”

      Lý Việt chững người, thoắt cái cả người trầm tĩnh lại, mắt cũng nhu hoà hơn khi nãy, nhưng vẫn lạnh lẽo như màn đêm buốt giá. còn giơ hai chân lên, gác lên bàn sách, lúc này mới ừ gỏn lọn tiếng.

      “Nhưng thỏa thuận ly hôn của chúng ta thay đổi về việc giám hộ con .” Tôi kiên trì.

      Qua lúc lâu, mới lại ừ tiếng. Mắt bắt đầu díp lại.

      Tôi đá đá , “ tối nay gặp Manh Manh của à?”

      “Đừng ồn.” Lý Việt xoay mặt , kéo mền lông đắp kín bưng, “ vẫn thích thứ nắm trọn trong tay.”

      Tôi hiểu ý Lý Việt là gì, nhưng xong câu đó, ngay cổ đỏ rần.

      *** Câu này của LV lúc mình edit cũng k hiểu ta mún gì, nhưng đến khi đọc 1 truyện khác có cảnh H, nữ chính hỏi ngực ta có k, nam chính bảo là tạm được, nữ chính mới phải đàn ông thích nắm thứ vừa tay sao’, nam chính đáp ‘ thích nắm trọn trong tay’ :)) Câu này LV ý bảo ngực của Dương Manh dù 34c là ngực to nhưng ta vẫn thích ngực của QV hơn, nắm vừa trong tay :p

      Ngày hôm sau tôi bắt đầu về trễ. Đến sáng vừa mở cửa phòng ra, thấy Lý Việt nửa ngồi trước sô pha, nở nụ cười đúng chuẩn người cha gương mẫu, lau mặt cho hai công chúa .

      “Mẹ, chào buổi sáng. Chúng con mẹ.” Duy Nặc và Ngôn Nặc cùng cười ngọt ngào, vẫy tay chào tôi. Tôi bước tới hôn hai đứa, rồi mới rửa mặt, Lý Việt ngồi vào bàn ăn sáng. Trái ôm phải ấp hai đứa , dụ bọn nhóc ăn cơm. Duy Nặc và Ngôn Nặc bị chiều đến sinh thói quen xấu, cứ ăn mỗi muỗng cơm là phải ngước lên nhìn ba của chúng, nghe ba khen câu rồi mới chịu ăn tiếp. Tôi bưng ly sữa sáng đứng bên, Lý Việt khen ‘con cưng ngoan quá’ cũng ‘con cưng xinh đẹp quá’, tôi chợt lo lắng liệu sau này bọn có chịu nghe lời tôi hay .

      Ăn cơm trưa xong Lý Việt làm, lắc lắc chìa khóa xe trước mặt tôi, “Gần đây em phải tính tự lực cánh sinh sao, gì mà tìm việc làm sau này tự nuôi mình. Thế hôm nay có muốn tiện đường đưa em phỏng vấn ?”

      cần, hôm nay có phỏng vấn.” Tôi dọn dẹp bàn ăn, “Nay em dẫn tụi Di Viên. Hôm qua ba gọi nhớ hai đứa cháu.”

      Lý Việt ừ tiếng, “Vậy chở ba mẹ con .”

      “Tiểu Trần chở tụi em được rồi.” Tiểu Trần là tài xế gia đình, mặt búng ra sữa, tụi rất quý cậu ta.

      Lý Việt lại để ý tới tôi, cười ôm lấy hai con , “Cục cưng, ba thay quần áo đẹp cho tụi con nha, lát nữa chúng ta cùng về nhà ông nội.”

      Ngồi xe, tôi hỏi Lý Việt, “ làm có sao ?”

      Thái độ làm việc của Lý Việt rất nghiêm chỉnh và nguyên tắc. Lúc mới kết hôn giữ chức Phó giám đốc bộ phận tiếp thị, làm việc suốt ngày đêm cứ như bông vụ, thậm chí có khi do chịu áp lực công việc khiến mất ngủ về đêm. Tận mắt chứng kiến từng bước tiến lên cao suốt bốn năm, tất cả phương diện từ tài chính đến kinh nghiệm sống khá hơn rất nhiều, dù rằng nhàn rỗi thêm đôi chút, nhưng tới tận bây giờ cũng chưa từng vô cớ bỏ việc.

      “Tính vào ngày nghỉ rồi.” Lý Việt thờ ơ đáp, “Với tư cách cổ đông lớn, cũng phải có chút quyền lực chứ.”

      Di Viên là biệt thự yên tĩnh và lộng lẫy. Khi chúng tôi tới nơi, ba mẹ hai bên đều có mặt đầy đủ. Hai ông bố ngồi chơi cờ vua, còn hai mẹ uống trà tán gẫu. Người giúp việc lần lượt đem món ăn vặt ra. Lý Việt vốn ở phía trước, xem xét cục diện trước mắt, bỗng nhiên bước chậm lại, khẽ với tôi, “Tỉnh táo chút. Nhìn có vẻ nghiêm túc đấy.”

      Quả nhiên rất nghiêm túc. Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc được người giúp việc và hai y tá tạm thời vừa được thuê dẫn ra chỗ khác, ông Lý bảo Lý Việt ngồi xuống, thẳng vào vấn đề, “Con trai, nghe con và Quy Vãn làm đơn ly hôn phải ?”

      “Ai vậy ” Lý Việt nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên, “ có chuyện này.”

      Cha mẹ hai bên nhìn nhau. Tôi trịnh trọng thêm, “Con của tụi con cũng ba tuổi rồi, ly hôn để làm gì? Tụi con còn định sinh thêm đứa nữa mà.”

      Ánh mắt mấy ông bố bà mẹ lên ý cười. Lý Việt nhìn tôi, uống trà, bỗng nhiên bị sặc cái.

      Ông Ninh thăm dò, “ có chuyện động trời đó? Nghe Lý Việt con và cái Manh Manh gì đó kế nhau sát rạt, hơn nữa nghe luật sư của con rằng con kêu cậu ta làm đơn thoả thuận ly hôn gì đó mà?”

      Bà Lý tiếp lời, “Tiểu Việt, nhiều tối gọi cho con, dì Lý của tụi con con ra ngoài rồi. Có phải con bắt chước học đòi gì bên ngoài ?”

      Lý Việt bực tức chen ngang, “Ba mẹ, các người muốn gì nữa đây! có chuyện này rồi mà.”

      Ông Lý hừ tiếng.” tốt. Chúng ta là gia đình trí thức, con đừng ỷ lăn lộn vài năm thương trường, có tiền trong tay, học theo đám bạn bè xấu mà lăng nhăng mèo mỡ bên ngoài. Nếu có chuyện này, ba từ con luôn.”

      Sau đó lại chuyển hướng sang tôi, “Quy Vãn, phải ba muốn con. Con phải quản lý Tiểu Việt chặt hơn, thằng nhóc này từ ngang bướng, cứ gây phiền phức khiến người ta lo lắng.”

      Tôi đương nhiên dạ dạ vâng vâng. Lý Việt cũng cãi lại lời nào, chỉ mượn cớ công ty có việc phải , đến tôi cũng chẳng thèm đoái hoài, tự mình lái xe . Dưới ánh mắt dò xét của ba mẹ, tôi nở nụ cười nhã nhặn hiền thục tiễn ra xe, ngay lúc cửa xe đóng lại chớp nhoáng, cười lạnh với tôi, thốt câu “tự lo lấy thân” rồi lái xe nhanh.
      tart_trung thích bài này.

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 4
      Nguồn: 24thang7.com


      Tôi ở lại Di Viên hai ngày. dạo phòng sách trước kia của Lý Việt, tìm vài quyển coi vô tình lật được vài quyển tạp chí nổi tiếng.

      Điều khiến tôi sửng sốt là hình bìa tạp chí lại là Lý Việt. Lý Việt cười nhiều kiểu bìa tạp chí, dáng cười khá là lãng tử, đôi mắt chuyên chú có thần, hề có chút lạnh lẽo, như viên kim cương đen rạng rỡ tỏa sáng. Tai trái của Lý Việt trong mỗi hình bìa tạp chí đều có đeo khuyên tai kim cương, ăn mặc trẻ trung giản dị, trông rất bắt mắt.

      “Mấy cái này chụp lúc Tiểu Việt còn học. Khi đó rất nhiều tạp chí mời nó làm người mẫu trang bìa.” Tiếng ông Lý vang lên sau lưng, “Con thích cứ đem về coi.”

      Tôi định từ chối, đột nhiên thấy quyển tạp chí bị hở góc. tay lật ra, tấm hình rớt ra từ bên trong.

      Hình nền bảo vệ điện thoại của Lý Việt là ảnh chụp .

      đổi rất nhiều điện thoại. Mỗi lần vừa ra kiểu mới, điện thoại di động của cũng đón nhận số phận bị thay thế. Mà mỗi điện thoại, đều cài rất nhiều hình nền mấy nàng xinh đẹp. Những đó tuy đều vô danh nhưng quả rất xinh đẹp. Giờ phút này tôi cầm tấm hình trong tay, nhớ lại, chợt nhớ tới hình nền bảo vệ điện thoại di động của dù đổi tới đổi lui vẫn chỉ cùng , mà hình đó được cài làm hình nền, bị Lý Việt khéo léo che dấu trong khung hình rất nhiều đẹp, vì thế làm người khác để ý.

      Phải vắt óc che dấu như thế, quý trọng đến cài làm hình nền như vậy. Cài đến tận bây giờ— quá khứ lưu giữ sâu tận trong tim cho đến tận bây giờ.

      Tôi nghiền ngẫm nhìn mặt sau của tấm ảnh, hai chữ được vẽ in nghiêng: Ân Nặc.

      Cái tên bao bọc trong hình trái tim, bên cạnh trái tim, lại dán hình mặt người. Lý Việt và đó mặt kề mặt, cười đến biết Tổ quốc.

      Gặp lại Tô Dục Mân là nhiều ngày sau đó.

      Cụ thể là bao nhiêu ngày, tôi cũng nhớ lắm. Bởi vì tôi chợt nhớ nổi lần gặp trước đó với ta là lúc nào. Chỉ nhớ ngày đó trong quán Starbucks, bắt gặp Dương Manh bên cạnh Lý Việt, ta có đôi mắt xinh đẹp, và trẻ trung.

      Dạo gần đây tôi thường la cà mạng tìm nhà. Giá nhà tăng vọt đến phát sợ, đến nỗi tôi cũng phải hoa mắt. Dựa vào thu nhập của cửa hàng Taobao cùng chút tích góp vài năm lúc vừa tốt nghiệp, đặt cọc mua trả góp chắc thành vấn đề. Cũng may cửa hàng Taobao năm nay có chút danh tiếng, có ít khách quen, đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều hơn, sau này tiền trả góp hàng tháng cũng đỡ lo.

      Giọng Tô Dục Mân trong điện thoại nghe có chút xa xôi, như có cả biển rộng mênh mông ngăn chắn ở giữa, tạo cảm giác lạ lẫm cho tôi.

      “Quy Vãn, có hứng thú mua nhà ? người bạn làm bên bất động sản, gần đây bán số nhà giá rẻ, có để cho vài căn.”

      “Có phải biết chuyện gì rồi ?” Trong lòng tôi hơi cảnh giác. Ngay đến Lý Việt còn biết tôi tìm nhà, Tô Dục Mân sao lại. . .

      Tô Dục Mân cười đến run bần bật bên kia điện thoại, “Quy Vãn, cần đề phòng thế đâu. cái gì cũng biết, chỉ muốn giúp bạn bè thôi. ta gặp vấn đề tài chính, thấy giới thiệu lâu mà chưa bán được bao nhiêu căn, ta gấp đỏ mắt, nên mới gọi nhờ giúp đỡ chút. thấy thế nên hỏi thử xem em có muốn mua căn nhà tươm tất thôi mà.”

      “Để em suy nghĩ lại.” là suy nghĩ, nhưng hễ nghĩ đến cái mác ‘giá rẻ’ của nó, tôi hộc tốc soạn đồ đạc ra ngoài.

      Tô Dục Mân nhà giá rẻ nằm ở vùng ngoại ô, lúc tôi chạy đến đó, Tô Dục Mân chờ sẵn ở cổng cư xá. Người sao cách ăn mặc nấy, động tác giơ tay nhấc chân nhìn đâu cũng thấy ưu nhã hào hoa.

      “Em đến rồi à?” ta thấy tôi, mỉm cười, giày da giẫm lên điếu thuốc hút dở, đắn đo cả buổi, ta mới , “ thôi, dẫn em xem nhà.”

      Tôi vào, mới nhìn khu nhà giá rẻ biết rẻ tí nào rồi. Trong cư xá có sân đánh gôn, phòng tập thể thao, tiệm bi-a, quán cà phê, khu giải trí, công viên nhạc lớn, còn có cả bể bơi. Thiết bị hàng đầu, hơn nữa toà nhà bán hoặc cho thuê này nhìn từ ngoài nghe hơi hướm mùi tiền, chỉ đẹp đẽ, rực rỡ và xa hoa mà trang trí còn đậm chất nghệ thuật.

      Tô Dục Mân phía sau tôi, khoan thai theo sát bước chân của tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được hơi thở của ta, phiêu diêu nhè quanh mái tóc và ót tôi.

      giỡn kiểu gì vậy?” Tôi tức giận, “Đây mà là nhà giá rẻ sao? Rảnh quá lấy em làm trò đùa chứ gì.”

      Tô Dục Mân cười, thong dong cái giá niêm yết. Sau đó mới lấy ra cái chìa khóa, tay chỉ vào căn nhà, “ muốn vào xem chút sao? Trang trí nội thất bên trong rất đẹp.” Nghe ta giá niêm yết làm tôi sững cả người. Đứng đực ra nhìn cả buổi phản ứng, “Sao giá thấp quá vậy?”

      cười nhìn tôi, “Giá nhà này là thế mà, nhà bình thường tiền gấp đôi. Bộ em biết sao? thôi, vào trong xem thử.”

      Căn hộ chúng tôi xem chính là căn hộ duplex riêng biệt. Kiến trúc đẹp và gian tinh tế, lầu lầu dưới cộng lại cũng khoảng 130 mét vuông, cửa sổ sát đất to, nằm đối diện với cánh rừng ngoại ô nổi tiếng của thành phố, tận dụng được ánh sáng tự nhiên.

      *** Căn hộ duplex: Duplex hay duplexhouse có thể hiểu theo 2 cách: căn nhà ngăn cách bằng bức tường ở giữa thành 2 căn hộ riêng biệt hoặc căn hộ 2 tầng với mỗi tầng có thể đóng vai trò là 1 căn hộ hoàn chỉnh

      Tôi hỏi Tô Dục Mân, “ có thể mua với giá đó sao?”

      Tô Dục Mân ‘Ừ’ tiếng, thất thần tựa vào cửa sổ, mắt nhìn về nơi xa xa. lúc lâu sau mới định thần lại, “Hả?”

      đợi tôi , liền à tiếng, vẻ hiểu ra, “Đương nhiên là . cũng mua căn đối diện căn của em, để khi nào nghỉ phép đến ở.” chỉ đại căn, “Vừa mới giao tiền thôi, chưa làm thủ tục xong. Nếu mà em mua căn này, tiện thể làm giấy tờ dùm em luôn.”

      Tôi hơi do dự. “. . .”

      , để nghỉ phép đến ở.” hạ thấp giọng, “ chưa chắc ở đây thường xuyên.” Ngập ngừng đôi chút, “Cho nên, em cần lo hằng ngày thấy bản mặt đáng ghét của .”

      Trước khi tôi điều gì, bỗng nhiên quay người, bước nhanh rời khỏi.

      ngày, lúc ăn cơm Lý Việt bỗng với tôi, “Sao thấy đồ đạc ở nhà ngày càng ít phải? Thấy trống trải chút.”

      nhạy cảm của khiến tôi phải bái phục. Tôi lục tục dời ít đồ đạc của mình ra ngoài, mà mỗi lần dọn , thường trùng hợp lúc ra ngoài. Tôi nghĩ biết có nên với hay .

      “Lý Việt.” Tôi hỏi. “Lần trước . . .” Gặp hai đứa con đều buông muỗng xuống, nhìn qua tôi, tôi khéo léo lựa lời, “Đơn thoả thuận đó, làm xong chưa?”

      Lý Việt mới đưa miếng thịt băm hương cá tới miệng, nghe vậy liền yên lặng nhìn tôi vài giây, rồi bỏ thịt băm lại vào chén, “ nhanh vậy đâu. Trương Bác Đào bị sa thải rồi, bữa giờ vẫn còn tuyển luật sư. Tuyển được rồi tính tiếp.” Trương Bác Đào là luật sư tư nhân mà tin cậy. Chắc là Lý Việt ghét ta lẻo mép trước mặt ba nên mới đuổi việc.

      “Thế nào, nôn nóng lắm à?”

      “Bình thường thôi.” Tôi lấy xương đầu cá ra cho hai đứa , “Chỉ thấy dùng dằng dây dưa hoài mất thời gian thôi. À phải, gần đây em có mua căn hộ, ở ghềnh Lục Thuỷ.”

      Lý Việt câu “ba con” với hai đứa , rồi mới trả lời tôi, “Toà nhà bên đó bán hay cho thuê? Lần trước coi tờ rơi giới thiệu, thấy cũng được, tính mua cho hai đứa mỗi đứa căn. Em mua bao nhiêu thế, nếu mà mua cho tụi , mua hai căn duplex là được rồi, dù gì sau này hai đứa nó cũng thường ở. Còn nếu mua cho cả nhà ba người chúng ta, phải mua nhà lớn đấy nhé. Tốt nhất và em mỗi người phòng sách, rồi phòng cho hai công chúa nữa, phòng lớn tí, để hai công chúa ngủ riêng.”

      Tôi ngơ ngác nhìn . nghĩ tới Lý Việt lại tự tính luôn phần , bộ định sau khi ly hôn còn dọn đến sống với chúng tôi ư?

      “Em chỉ mua căn hộ. Nhưng tính phần trong đó.” Tôi cắt ngang.

      Lý Việt bỗng nhiên im phắc. Sắc mặt đột ngột trở nên khó coi. Nhìn tôi đăm đăm suốt cả buổi, cuối cùng hề gì, dẫn hai đứa con trở về phòng.

      “Ba ơi, con chưa ăn no.” Hai đưa đều chịu theo.

      “Đừng ồn nữa.” Hiếm khi thấy Lý Việt quát lớn với hai con , mặt hai đứa bỗng dưng buồn xo. Tôi lo lắng, vội dọn dẹp chén đũa, rồi nấu hai phần canh hạt sen, lấy chén mua riêng cho Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc để đựng, rồi bưng vào phòng chúng.

      Lý Việt nửa nằm trong phòng ngủ chơi game online. Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc mỗi đứa ôm bịch đồ ăn vật ngồi cạnh nhìn màn hình chớp mắt, thỉnh thoảng hô hào lên mấy tiếng, trông rất phấn khởi.

      “Đừng chiều hư tụi . Với lại, đồ ăn vặt tốt đâu.” Tôi với cái ót Lý Việt.

      “Mẹ, ” Ninh Ngôn Nặc cười khanh khách ôm bịch khoai tây chiên đưa cho tôi, “Ba đây là phần thưởng cho mẹ đó.”

      Tôi kêu hai đứa tới ăn canh hạt sen, Lý Việt lại giành trước, uống cái sạch chén, sau đó hậm hực ra lệnh đuổi khách, “Lâu lâu ăn đồ ăn vặt coi như giải trí, em quản con nghiêm khắc quá chi vậy. có việc gì đừng quấy rầy cha con tụi bồi dưỡng tình cảm.”

      Trong lòng tôi bỗng nhiên có ngọn lửa bập bùng, tôi rất muốn rút gận lột da người đàn ông này. Vì vậy tôi kêu, “Lý Việt”.

      Lý Việt trả lời tôi, tay chỉ ấn phím dừng lại.

      Tôi , “Ân Nặc xinh đẹp.”

      Lý Việt quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng liếc tôi. Sau đó như có việc gì xoay người, bao lâu tiếng bàn phím đùng đùng vang lên, tiếng sau dữ dội hơn tiếng trước. Tôi lẳng lặng nhìn bóng lưng của lâu, mới nhếch môi, mở cửa ra ngoài.

      Vừa bước ra ngoài, đột nhiên cảm giác được tim đập thình thịch, thắt lại đớn đau. góc trong tim tôi khó chịu vô cùng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :