1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Để ta đi vào giấc mơ của nàng - Dư Ảnh Mộng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ĐỂ TA VÀO GIẤC MƠ CỦA NÀNG (DƯ ẢNH MỘNG)
      [​IMG]
      Tác giả: Tuyết Tâm (Hana Crazzie)

      Thể loại: Cổ đại - Huyền huyễn

      Là phần kết cho Hồ Ly Truyện. CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ XEM HỒ LY TRUYỆN.

      Tình trạng: Ongoing​

      Giới thiệu truyện:

      Thân là công chúa mất nước lại bị người thân phản bội, Dư Ảnh tự nhủ nếu có phải chết, cũng chịu nhục. Thế nhưng nàng vì nỡ nhìn thấy tính mệnh phụ hoàng cùng hoàng huynh bị đe dọa mà lập thỏa thuận với vị vương gia máu lạnh kia, bước con đường " trở lại".

      Vương gia Trần Văn Dự hết sức hài lòng với tin đồn chàng thích phụ nữ, nhưng cớ gì lại có muốn hàng đêm "cùng sàng cùng mộng" với chàng? Lý do nàng vừa trong sáng vừa khó tin, cũng khiến chàng có chút hứng thú, thế như thanh danh " thích phụ nữ" sao đây?

      Đây là câu chuyện giả yếu ớt giấu tài năng, dùng Dẫn Mộng Thuật dụ dỗ vương gia tính cách ngoài lạnh trong nóng vào mộng cảnh, thực mưu đồ bí mật của mình. Có ngược có sủng có phiêu lưu, nhân vật rau sạch có thông minh có phúc hắc có dễ thương!

      Trích đoạn 1:

      giọng đầy ủy khuất: “Thiếu hiệp có ơn cứu mạng, ơn nặng như núi, sao ta có thể vì ham sống sợ chết, sợ bị liên lụy mà rời xa chàng?” Thiếu hiệp nghe những lời này, có hơi sửng sốt, mặt đực ra mấy giây. Sau đó chỉ thấy chàng ngửa cổ cười ha hả: “Lưu Trân, Dư Ảnh, diễn sâu quá rồi! Là ta ham sống sợ chết, sợ liên lụy ta, được chưa?”

      Trích đoạn 2:

      Chợt có tiếng tru kì dị cất lên ở phía xa xa. Kéo theo đó là hàng loạt tiếng tru khác, dường như càng lúc càng gần, phá vỡ bầu khí tĩnh lặng. Trịnh Sảng ngay lập tức nắm chặt kiếm, ngưng thần lắng nghe. Tiếng tru càng vang lên càng lớn, càng kéo dài, cứ như có đàn sói phóng nhanh tới chỗ hai người. Trịnh Sảng tái mặt, chợt quát: “Lên cây, nhanh!”


      Lời tác giả: Cả hai nhân vật đều có tính cách vặn vẹo, chỉ là che giấu rất tốt thôi!!!

      Lịch post: Cố gắng mỗi ngày đều có chương mới. Trường hợp tác giả bận quá tuần 1 chương, mọi người ủng hộ nhaaa!!!

      Nhớ bấm Thanks ủng hộ tác giả nhé! Hoan nghênh comment kết bạn, xin cảm ơn!!!

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 1: ĐƠN ĐỘC

      Ánh lửa cháy đỏ rực rỡ bốn góc trời, tiếng người la hét ầm ầm vang vọng khắp nơi. Trong góc khuất của hoàng cung nổi lửa, có ngồi tựa lưng vào góc tường hoa lệ cháy sém. Đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía xa, dường như trong đó đong đầy ánh lửa, dường như lại chẳng có gì. Thỉnh thoảng cung nhân hoảng hốt chạy vụt qua, nhưng chẳng ai nhìn thấy , hoặc giả có nhìn thấy, cũng chẳng mảy may để ý. cũng có vẻ đơn hay sợ hãi, chỉ co người ngồi bất động hàng canh giờ, cơ thể mảnh mai tắm trong vũ điệu sáng tối của ánh lửa len qua các bức tường cao cùng những tán cây cổ thụ u của hoàng cung.

      tiếng hét chói tai chợt vang lên phía bên kia bức tường, kéo theo tràng các tiếng kêu lớn khác của cung nữ. cuối cùng cũng bị kéo khỏi trạng thái ngẩn người, trái tim hơi run lên nhịp. Đến rồi. Cánh cửa xa xa phía bên phải của bị đạp ngã tạo nên tiếng “rầm” thô bạo. Tiếp đó đám quân lính mồ hôi nhễ nhại, quần áo lấm lem ùa vào, tay vài người còn lôi xềnh xệch theo vài cung nữ đầy tóc rũ rượi. Những cung nữ này dù bị kéo nhưng vẫn liên tục quẫy đạp, gào thét xin tha.

      tên lính chợt nhìn thấy bóng dáng nho ngồi co ro phía xa xa. sững sờ đứng yên tại chỗ, nhíu nhíu mày, rồi giơ tay ra hiệu cho đồng đội. Ngay cả giọng gào thét tuyệt vọng của các cung nữ cũng chợt dịu bớt. Chỉ thấy ở góc tường, có người con tròn mười ba, mười bốn tuổi yên lặng ngồi đó, dường như ăn nhập gì với cảnh tượng hỗn loạn xung quanh. Nàng vận cung trang bằng lụa trắng thượng hạng, tuy có vài chỗ bị lem bẩn nhưng vẫn thể thân phận tôn quý của nàng. Mái tóc dài hơi rối được tô điểm đơn giản bằng chiếc lược cài bằng vàng đính trân châu, ràng là đồ thượng hạng. Tuyệt vời hơn là đường nét khuôn mặt nàng: sắc nét mà dịu dàng, thanh lệ, lại mang chút nét buồn man mác. Làn da trắng nhợt nhạt nổi bật giữa màn đêm, cả người như tỏa ra ánh sáng dìu dịu như ngọc trai.

      tên lính nuốt nước bọt, khẽ thầm: “Đúng là báu vật!”

      tên khác xen vào: “ ngờ ở hoàng cung Long Hà bại hoại này, cũng có loại khí chất như thế!”

      Bọn họ được chủ soái ra lệnh được giết hại người vô tội, cũng được vơ vét báu vật làm của riêng. Cuộc chiến này họ thắng, nhưng dù thế, binh sĩ cũng được phép làm chuyện bại hoại. Ngay cả những cung nữ bị họ lôi cũng là để đưa đến địa điểm tập trung ở chính điện, chờ chủ tướng phân phó.
      tên lính đến trước mặt áo trắng, toan nâng cánh tay nàng kéo , thân thể bất động của nàng tựa như sống dậy, nhàng tránh đụng chạm của . Nàng ngước đôi mắt đẹp, lạnh lùng với tên lính kia: “Để ta tự .”

      Sau đó khó nhọc vịn bờ tường đứng lên, những kẻ có mặt ở đó mới giật mình nhận ra mấy vết rách cùng vệt máu loang lổ kéo dài từ vai trái đến đùi sau của . Dù máu ngừng chảy, nhưng vết thương nặng như thế ở người chưa trưởng thành, cũng phải biết nàng phải chịu đựng đau đớn tới cỡ nào. Dưới ánh lửa lập lòe trong đêm, vệt máu lên đỏ thẫm như hòa vào màn đêm, khiến cho thân hình càng thêm ốm yếu, tiều tụy cách dị. Thấy mặt trắng bệch vì đau đớn nhưng vẫn cố lê từng bước về phía cánh cửa, mấy tên lính nhìn nhau đầy khó hiểu, trong lòng đều có chút ngạc nhiên pha lẫn thương xót, tựa như quên mất rằng này cũng chỉ là tù binh bước ra từ vương triều sụp đổ này.

      Cuối cùng, vị đội trưởng của đám lính này chịu được cảnh chật vật của , tiến đến nắm lấy cánh tay của nàng, cất giọng trầm hùng hậu: “ bé, bọn ta hại . để ta bế .” nghiêng đầu nhìn vị người đàn ông thân hình to lớn, râu ria xồm xoàm, lại ngước nhìn cánh tay mình bị nắm chặt, hơi nhíu mày. Nàng nhìn chằm chằm thêm lát nữa, rồi gật đầu.

      Vị đội trưởng này nhàng nâng lên, rất cẩn thận để chạm tới vết thương của nàng. để mặc cho bế, nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi hàng mi cong dày theo từng nhịp bước chân rung rinh như cánh bướm. Khi người lính to lớn lén nhìn gương mặt xinh đẹp kề ngay sát ngực mình, chợt thấy tim mình hoảng hốt. này, tuy tuổi nhưng mang sắc đẹp khuynh thành.

      Tốp lính vừa dẫn vừa bế các cung nữ tới đại điện, thấy nhiều tốp lính khác bắt giữ cung nhân, hoàng tộc, quan triều đình của Long Hà tập hợp lại đây. Có kẻ bị trói, có kẻ bị thương nổi, lại có kẻ còn sức chửi bới quân Vân Triều, hoặc gào khóc xin tha mạng. Vị đội trưởng nãy giờ vẫn bế áo trắng nhàng đặt nàng xuống góc khuất ở cuối điện, trói nàng lại như những cung nhân khác. Ngồi tựa nửa bên lưng vào chiếc cột chạm rồng khắc hoa, Dư Ảnh đưa đôi mắt tĩnh lặng liếc vòng khắp đại điện. Ánh lửa, đao kiếm, tình cảnh hỗn độn, rơi vào mắt nàng lại trở thành cảnh trong vở bi hài kịch mất nước. Nàng tự nhủ lòng được đau buồn hay sợ hãi, vì nếu bản thân nàng thể thay đổi được guồng quay của định mệnh, nuối tiếc cũng chỉ là thừa thải mà thôi. Nàng lại đảo mắt tìm kiếm trong đám đông lộn xộn trước mặt, nhận ra vài người chị em của nàng, vài người vợ bé của cha nàng ở trong tâm trạng hoảng loạn, sợ hãi. Còn cha nàng cùng vợ con dấu nhất của ông ấy, dĩ nhiên trốn biệt từ lâu. Nghĩ đến đây, Dư Ảnh lại cảm thấy vết thương sau lưng đau nhoi nhói. Mặt nàng nhăn lại thành nhúm, tự nhủ bản thân sau này nếu có phải chết, được để bản thân chịu nhục, hai là đau đớn quá lâu, nhất định phải chết nhanh, gọn.

      Nhưng nàng cũng biết rằng đây chưa phải là lúc để chết. Nàng vẫn chưa bị dồn đến bước đường ấy.

      Chợt có giọng nam trầm mạnh mẽ vang lên: “Những kẻ còn kêu gào hay than khóc đó, mang ra sân chém hết cho bổn vương!”. Chính điện bất ngờ im lặng như tờ. Ngay cả Dư Ảnh cũng hơi giật mình. Nàng ngẩng mặt nhìn về phía ngai vàng ở cuối điện, mới nhận ra vừa có người ngồi lên đó. Người đó mặc áo giáp đen, thân hình cường tráng, ngồi nghiêng ngai vàng nhìn xuống phía dưới đám người mất nước chật vật bằng đôi mắt nghiêm khắc, tựa như tên tướng cướp trịch thượng chiêm ngưỡng chiến lợi phẩm của mình. Đôi mắt của vừa sáng vừa nghiêm nghị, chiếc mũi cao, xương hàm vuông vức sau chòm râu quay nón. Bởi tự xưng là “bổn vương”, Dư Ảnh đoán ra chính là chủ soái của quân Vân Triều lần này, Hắc Vương Gia Trần Văn Dự. Nàng tuy là con , nhưng vì quan tâm tin tức chiến nên cũng biết ít nhiều. Trần Văn Dự là em trai cùng cha khác mẹ với hoàng đế Vân Triều Trần Văn Nghĩa, tính tình lạnh lùng hiếu chiến, nhưng lại giỏi giữ kỷ cương, rất được lòng quân. Nghe , ra sa trường từ năm mười lăm tuổi, từ đó đến nay chưa thua trận nào.

      Lại nghe , thích phụ nữ, trong nhà cũng có thiếp thất nào.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 2: HẮC VƯƠNG GIA

      Trần Văn Dự rút ánh mắt khỏi đám hỗn loạn bên dưới, nhàng xoay thanh bảo kiếm trong tay, giọng đều đều : “Từ lâu hoàng tộc Long Hà khét tiếng tham lam vơ vét, làm mục nát lòng dân. Bổn Vương phụng lệnh quốc vương Vân Triều đến để lập lại trật tự, hoàng tộc Long Hà phản đối chứ?” mảnh im phăng phắc. Dư Ảnh tựa vào góc cột đỡ trán: đánh cho hoàng cung của người ta tan tác rồi lại bảo là “lập lại trật tự”, lý lẽ gì thế này? Giọng nam phía ngai vàng chợt nâng cao bậc: “Kỳ lạ, sao lại thấy quốc vương cùng thái tử Long Hà? Chẳng lẽ bọn hay tin bổn vương đến làm khách nên bỏ trốn mất rồi?” Im lặng. Hắc Vương Gia tiếp: “Vậy bổn vương phụ tấm lòng của quý quốc, quốc vương của các người vẫn phải bắt về, nhưng mọi việc ở hoàng cung Long Hà bây giờ để bổn vương nhọc lòng làm chủ vậy.”

      Dự Ảnh có chút mê man. Nàng rút ra kết luận, Trần Văn Dự này ra có máu vô sỉ bẩm sinh! Chợt xung quanh có tiếng lao xao. Nàng dỏng tai lên, lại nghe được vài thanh thút thít từ phía các phi tần. Trần Văn Dự gõ mạnh chui kiếm lên tay ngai vàng tạo thành tiếng “keng” lớn, giọng hơi mất kiên nhẫn: “Quốc vương cũng thái tử của các ngươi bỏ trốn, khóc lóc há có ích gì? Lũ đàn bà đụng đến là khóc, toàn những kẻ vô dụng. Người đâu, lôi đám đàn bà con ồn ào quẳng ra khỏi hoàng cung cho ta!”

      Có tiếng “dạ” vang dội cất lên, hơn nửa đám phi tần công chúa bị lôi ra phía ngoài điện. Họ càng sợ hãi nên thể kiềm được tiếng thút thít, nhưng nhìn ánh mắt rực lửa của Trần Văn Dự, ai dám mở miệng van xin. Dư Ảnh thở dài. cho cùng, chỉ vài canh giờ trước, những người phụ nữ này còn có thân phận tôn quý ai sánh bằng. quen cuộc sống nhung lụa trong cung, giờ bị quẳng ra ngoài, họ chỉ còn hai con đường: là chết đói, hai là chịu nhục. Lại nhìn về phía Hắc Vương Gia nổi tiếng máu lạnh của Vân Triều, lời đồn về lại văng vẳng bên tai: kẻ này hề biết thương hoa tiếc ngọc.

      Sau đó, Trần Văn Dự bắt đầu giải quyết đến đám đại thần. biết lấy đâu ra cuộn giấy rất dài, chậm rãi đọc từng tội danh của các vị quan Long Hà, vừa đọc vừa chống tay lên cằm ra điều nghiền ngẫm, khiến đám đại thần bên dưới run như cầy sấy. Dự Ảnh có hơi ngờ đến, vì cớ gì mà kẻ ở Vân Triều lại hiểu tình hình ở Long Hà đến như vậy? Chắc chắn bọn họ cài mật thám, thậm chí là căn cứ ở Long Hà, chỉ chờ thời cơ lật đổ vương triều vốn suy yếu tận gốc này. Dư Ảnh thở dài. Đến giờ mọi thứ đều muộn. Chỉ trách phụ hoàng nàng vô năng, ham mê tửu sắc, lại nghe lời gian thần, mảy may đề phòng địch quốc, khiến cho đất nước này còn đường cứu vãn. Lúc nàng vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, Trần Văn Dự cũng vừa đọc xong bản cáo trạng dài lê thê, tiện tay ném cuộn giấy xuống trúng đầu viên quan đại thần lôi thôi lếch thếch bên dưới. phất phất tay, giọng nghiêm khắc: “Bọn sâu bọ chỉ biết ba hoa, đục khoét đất nước, giữ lại há có ích gì? Lôi ra chém hết cho ta!”

      Những đại thần này há yếu mềm như bọn đàn bà con ? Tiếng chửi bới Trần Văn Dự ngay lập tức vang lên, vọng vào tai Dư Ảnh từng hồi ám ảnh. Sau khi tiếng người la hét cùng tiếng bước chân dần rồi biến mất, Trần Văn Dự xoa xoa trán, quay sang vị tướng lĩnh đứng hầu bên cạnh phân phó: “Trường Dũng, ngươi xem bên dưới còn kẻ nào dùng được sung làm nô, dùng được đuổi ra khỏi cung ! là hao tâm tổn sức của bổn vương mà!” xong đứng dậy, nghênh ngang bước ra phía ngoài điện.

      Thấy Trần Văn Dự hướng về phía chiếc cột mình dựa để ra ngoài, Dư Ảnh cố thu mình lại, lặng lẽ cúi đầu. Nhưng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà đôi giày đen của lại dừng lại ngay trước mặt nàng. Kế tiếp giọng lạnh lùng vang lên phía đầu: “Ta bảo các ngươi được lạm sát phụ nữ vô tội. Cớ sao này lại bị thương?” Ngay lập tức vị đội trưởng đứng canh gác ở cây cột phía bên trái Dư Ảnh quỳ xuống, giải thích: “Bẩm vương gia, lúc tìm được này, nàng ấy bị như vậy rồi!”

      “Ồ, vậy sao?” Giọng của Trần Văn Dự lập tức trở nên đầy hứng thú. ngồi xuống trước mặt Dư Ảnh, nâng cằm nàng lên để khuôn mặt nàng đối diện với mình. Chỉ nghe tiếng hít vào đồng loạt, hiển nhiên những người trong điện cũng chú ý tới khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng. Nhưng mảy may quan tâm, chỉ cất giọng hỏi: “ , ai lại đả thương ngươi vậy?”
      Dư Ảnh bình tĩnh nhìn vào mắt , đáp: “Là kẻ thù trong cung đâm tiểu nữ từ phía sau.” nhếch môi cười: “Vậy ngươi cho ta biết kẻ đó là ai, ta giúp ngươi báo thù. Thế nào?” Nàng lắc đầu: “ chém ta xong bị cây cột cháy đè vào người, chết rồi.”

      mảnh yên tĩnh. Trần Văn Dự như mất hết hứng thú, buông cằm Dư Ảnh ra, lại đứng dậy phủi phủi tay định rời , người lính chạy vào bẩm báo: “Bẩm vương gia, bắt được quốc vương, hoàng hậu cùng thái tử Long Hà, dẫn vào điện để vương gia định đoạt.”

      Con ngươi vốn tĩnh lặng của Dư Ảnh bỗng trở nên chấn động. Ba người bọn họ trăm phương ngàn kế tìm đường thoát thân, hóa ra cuối cùng cũng thể thoát khỏi bàn tay của Trần Văn Dự.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 3: ĐAU LÒNG CHI CHUYỆN QUA

      Trần Văn Dự trở lại ngai vàng, mà đứng khoanh tay dựa luôn vào cây cột gần nhất, khóe môi mỉm cười, điệu bộ phóng túng như vị tướng quân trẻ tuổi đứng cây cầu đợi người . Dư Ảnh cắn răng, thầm nhích ra xa cây cột chút. Sau đó lâu, ba người tôn quý nhất hoàng tộc Long Hà bị áp giải vào đại điện. Phụ hoàng của nàng mặc áo vải thô, đầu tóc rối bời, con ngươi lạnh lẽo, bị trói quặp tay về phía sau. Hoàng hậu trút lớp son phấn cùng trang sức xinh đẹp, miệng mếu xệch, ăn mặc rách rưới như người ăn xin ở chợ. Thê thảm nhất là Thái tử hoàng huynh của nàng: người bê bết máu, mí mắt bị đánh rách toát, khuôn mặt đẹp trai giờ sưng phù, vặn vẹo đến đáng thương.

      Trong đầu Dư Ảnh lại việc hai canh giờ trước, lúc nàng chịu nhát đao kia. Dư Ảnh thân là công chúa thứ mười tám của quốc vương Long Hà, lại được phụ hoàng chú ý, tin chiến chỉ có thể nghe qua lời nhũ mẫu cùng cung nữ. Lúc đó đại quân Vân Triều chưa tiến vào thành, nhưng thế địch như thế núi, thất bại là điều khó tránh khỏi. Nhìn hoàn cảnh trước mắt, trong lòng nàng khỏi nóng như lửa đốt. Chợt có tiểu thái giám đến chuyển lời của thái tử, bảo nàng mau mau đến khu vườn ở Nam Uyển, chính là nơi bí mật hai em là nàng và thái tử thường đến vui chơi.

      Dư Ảnh tóc kịp vấn, vội vã chạy tới chỗ hẹn thấy hoàng hậu cùng hoàng huynh nàng ăn mặc khôi hài, bộ dáng như cãi nhau. Hoàng hậu gào lên: “Dẫn nó theo? Ta con hiểu sao? Chúng ta là chạy nạn, dẫn nó theo chẳng phải là càng làm chậm trễ! được! thể được!” Hoàng huynh mười tám tuổi của nàng mặt đỏ gay, giọng như thể sắp khóc: “Mẫu hậu! Dư Ảnh là muội muội của con, thể để nàng lại chịu chết.” Nhưng hoàng hậu vẫn kiên quyết lắc đầu. “Hừm, cũng chỉ là con tiện nhân, muội muội của con còn có cả đàn kìa.” Khóe mắt bà liếc thấy Dư Ảnh bước vào vườn, khuôn mặt tối sầm lại, gằn từng chữ: “Con gọi nó tới đây? Sao con dám gọi nó tới đây? Có biết chúng ta bị nó hại chết ?” Thái tử đưa ánh mắt hoen đỏ về phía nàng: “Hoàng muội…”

      Chợt giọng sắc lạnh của hoàng hậu vang lên: “Giết nó .” Đáy lòng Dư Ảnh như đột ngột bị phủ lớp băng lạnh lẽo. Nàng quay sang nhìn chằm chằm vị hoàng hậu cao cao tại thượng kia. Chỉ nghe từ sau lưng nàng, giọng thái tử đau đớn thốt lên: “Mẫu hậu!” Ánh mắt bà nhân nhượng đáp trả lại Dư Ảnh, miệng bà lại nhả từng chữ: “Con muốn hoàng muội con bị quân Vân Triều làm nhục, mau giết nó .”

      Lời hoàng hậu phải có lý, nhưng Dư Ảnh thừa biết chẳng qua bà ấy muốn ai chứng kiến cảnh tháo chạy của mình mà thôi. Dư Ảnh nghĩ rằng hoàng huynh bao giờ nhẫn tâm làm hại mình, nhưng nàng sai. Nàng chỉ lo chiếu tướng hoàng hậu, để ý hoàng huynh mang đao đến phía sau lưng nàng. Lúc nàng cảm nhận cơn đau rát đột ngột tận xương tủy, da thịt vai bị vết chém chí mạng của huynh ấy rạch đường dài. Dư Ảnh ngay lập tức ngã sấp xuống đất, thêm được lời nào. Ngay lúc này cánh cửa dẫn vào vườn lại lần nữa được mở ra, phụ hoàng của nàng từng bước căng thẳng tiến vào. Ông lạnh nhạt liếc qua nàng lúc này chật vật dưới đất, lẩm bẩm “ thôi”, rồi nắm lấy cánh tay hoàng hậu kéo ra ngoài. Hoàng huynh nàng thương nhất cũng chỉ ngoái nhìn nàng thêm lần cuối, môi mấp máy hai từ “xin lỗi”, rồi dứt khoát bỏ .

      Vết thương lưng đau nhức từng hồi, nhưng trái tim của Dư Ảnh trong phút chốc như bị rút cạn máu. Thứ mà nàng tin tưởng là tình thân trong suốt bao nhiêu năm, hóa ra cũng chỉ bằng nhát dao và cái liếc mắt mà thôi. Dư Ảnh cảm thấy tuyệt vọng. Trong giây phút thế giới xung quanh sụp đổ, nàng ngỡ rằng mình chết rồi.

      Nhưng mà Dư Ảnh chưa chết. Trước lúc ngất , nàng kịp vốc nắm bột thuốc trị thương rải lên lưng. Lúc nàng khôi phục lại nhận thức, máu ngừng chảy, cơn đau nhói cũng dịu lại rất nhiều. Trời bắt đầu tối, từng mảnh sáng cuối cùng bầu trời tím thẫm còn lưu luyến nhả mặt đất chút ánh tàn mờ nhạt. Phía ngoài khu vườn bắt đầu có tiếng lao xao, khác hẳn khí trang nghiêm của hoàng cung thường ngày. Đến phút này Dư Ảnh có ngốc cách mấy cũng phải biết: Long Hà thất thủ rồi. Nàng cố bò lại gần bức tường, dựa nửa bờ vai bị thương vào đó, đôi mắt nhìn về phương xa vô định. Nàng biết mình chờ đợi điều gì, cũng biết mình nên làm gì. Nếu chạy, nàng chắc chắn thể chạy xa. Nếu bị bắt, nàng có cần phải tuẫn tiết như những nàng công chúa trinh liệt trong sách sử ? Dư Ảnh sờ sờ con dao dăm giấu kỹ trong bắp chân, thầm nghĩ, nếu phải chịu nhục nhã quá lớn, nàng cũng cần thiết phải chết. Nếu Vân Triều thả nàng ra khỏi hoàng cung, nàng vẫn sống tốt. Nếu như họ cho nàng cơ hội… nếu như nàng may mắn… nếu như...

      Dư Ảnh co người ngồi bất động như vậy hàng canh giờ. Nàng mải mê đặt ra những giả thuyết, rồi tự đưa ra đáp án. Những ý nghĩ chạy đua trong đầu nàng, khiến nàng có chút cảm giác điên cuồng. Dần dần, bầu trời xế chiều chuyển sang tối đen, từng đốm sáng lên phía xa xa, rồi nhanh chóng kết thành mảng ánh sáng chói lọi soi chiếu góc trời. Hoàng cung Long Hà trong phút chốc chìm trong biển lửa, phô diễn hết nét hoa lệ rực rỡ của nó lần cuối cùng. Dư Ảnh mê say chiêm ngưỡng vẻ đẹp lúc giãy chết của vương triều, cho đến khi có kẻ đánh thức nàng.

      Lúc Dư Ảnh vừa thoát khỏi dòng suy nghĩ, Trần Văn Dự cũng bắt đầu rảo bước vòng quanh ba người bị trói gô giữa đại điện. Toàn điện im phăng phắc, càng làm nổi bật thanh kim loại “leng keng” phát ra từ bộ áo giáp nặng nề mà mặc. giống như con sói đầu đàn vờn quanh con mồi, mang cho chúng nỗi kinh hoàng khi số phận mình nằm trong tay kẻ khác. Trần Văn Dự chợt : “ hay, ba người các ngươi lại ở chung chỗ, tiết kiệm được rất nhiều công sức của bổn vương.” chỉ vào hoàng hậu run như cầy sấy: “Nhờ người đàn bà vừa nhát gan vừa vụng về này, các ngươi lại càng sớm bị bắt hơn.” Chợt đưa tay phải lên đỡ trán: “ chung là chiến thuật chạy trốn của các ngươi quá tệ! Bổn vương có muốn chơi đùa nhiều hơn cũng được!” Sau ba câu độc thoại liền, phất phất tay với cấp dưới: “Chém !”

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG BỐN: NƯỚC MẮT GIAI NHÂN

      Trần Văn Dự vừa ban lệnh, có tiếng dạ ran cất lên. Ba người đứng đầu hoàng tộc Long Hà bị xốc dậy, chuẩn bị đưa ra sân hành hình. Quốc vương Long Hà mất hết sức sống, để mặc kẻ khác kéo như chiếc lá khô rơi theo gió. Hoàng hậu của ông bật khóc nức nở, chỉ có thái tử trợn đôi mắt sưng húp nhìn trân trối vào góc sau lưng Trần Văn Dự như vừa thấy ma. Trần Văn Dự thích thú thu tất cả vào mắt. định dời bước theo để giám sát xử tử ba người nọ cổ tay chợt căng cứng. Có kẻ vừa nắm lấy bàn tay phải của , kéo lại.

      bị thương mà trêu đùa lúc nãy dùng cả hai tay giữ lấy tay , giọng non nớt mang chút chờ mong: “Ngài tha chết cho họ… có được ?”

      Trần Văn Dự lạnh nhạt : “Nếu lúc nãy bổn vương nghĩ ngươi là thích khách, e rằng cánh tay này của ngươi bị phế lâu rồi.” hoảng sợ, vừa ngoan ngoãn gật đầu lấy lòng vừa cười: “Tiểu nữ cũng sợ vậy, nên chỉ dám kéo nhè thôi!” Thấy thái độ này của , trừ ba người vừa bị kéo ra sân kia, tất cả những kẻ có mặt đều cực kỳ sửng sốt. Chỉ thấy Trần Văn Dự chợt ngồi xổm xuống trước mặt nàng, khóe miệng nhếch lên đầy nguy hiểm: “Ngươi là ai?”
      Dư Ảnh bình tĩnh : “Tiểu nữ là con của lão già đó.” Nàng hất hất mặt về phía bóng lưng héo gầy của quốc vương Long Hà, khuôn mặt có chút bối rối: “ ra tiểu nữ biết vương gia là người tốt, mà ông ấy dù sao cũng có công sinh thành, nên liều mạng van xin người lần.” Nàng nhàng buông tay của nam tử ra, hơi cúi người tỏ vẻ hối lỗi: “Nhưng nếu vương gia cảm thấy lời cầu xin của tiểu nữ quá ngông cuồng, mong người rộng lượng đừng để ý trẻ .” Để được những lời này bằng giọng điệu ngọt ngào nhất, Dư Ảnh suýt cắn lưỡi mấy lần. Động tác cúi người khiến vết thương lưng nàng rách toạc, máu cũng bắt đầu thấm ướt lưng. Nàng cắn răng chịu đựng, dám ngẩng đầu lên.

      Trần Văn Dự ngồi cao hơn nàng, hiển nhiên cũng phát ra vết thương lưng nàng chảy máu. có chút cảm giác ngoài ý muốn, dù biết nàng giả vờ giả vịt nhưng vẫn ra câu hỏi đưa đà: “Nếu ta tha mạng cho bọn họ, lấy gì báo đáp ta đây?” Dư Ảnh có thể tưởng tượng ra, nếu có mười nàng công chúa trong hoàn cảnh này hết chín nàng trả lời: “Lấy thân báo đáp.” Nhưng nàng lại phải trong chín người đó. đời này Dư Ảnh ghét nhất là năng hành theo khuôn mẫu. Trần Văn Dự, theo suy đoán của nàng, cũng thích kiểu người nhàm chán như vậy. Cho nên nàng nhàng : “Xét về sức khỏe hay sắc đẹp, tiểu nữ kém xa vương gia, nên dám bêu xấu trong hai lĩnh vực này.” Nàng mới hết câu, có vài người lính Vân Triều gần đó run rẩy vì nhịn cười. Bọn họ nhìn vị vương gia minh thần võ nhưng do mấy ngày tắm giặt, râu ria xồm xoàm ngồi chồm hổm kia, lại quay sang nhắn xinh đẹp thanh thoát như tiên nữ, nhìn nhìn lại giữa hai người bọn họ mấy lần khiến khổ chủ cũng bắt đầu thấy sống lưng ngứa ngáy. Ngay cả Trần Văn Dự cũng hơi sửng sốt. Dư Ảnh để kịp hoàn hồn, nhanh chóng tiếp lời: “Nhưng tiểu nữ có khả năng làm cho cuộc sống của vương gia còn nhàm chán nữa.” Nàng nhịn đau rướn người, ghé vào tai thầm thêm vài câu. Chỉ thấy Trần Văn Dự ngửa đầu cười lớn, hai mắt long lên đầy vẻ bỡn cợt: “Hay cho nàng công chúa bé của Long Hà!”

      Dư Ảnh mặt đau đến rơi nước mắt, mặt vừa căng thẳng vừa có chút thất vọng trước thái độ của Trần Văn Dự. tin nàng. Nàng hơi cúi đầu, giấu nỗi buồn nơi khóe mắt. Nàng biết khả năng thuyết phục được Trần Văn Dự là rất thấp, nhưng cảm giác thất bại lại khiến trái tim nàng nặng nề. ràng ba người kia trước đó tìm cách hại nàng, bỏ rơi nàng, nhưng nàng vẫn nhẫn tâm nhìn họ chết. Dư Ảnh biết, chỉ cần nàng còn hơi thở, trái tim cũng thôi thúc nàng tìm mọi cách để cứu họ.

      Dù vậy, nàng khỏi tự trách bản thân quá vô dụng. Chỉ lát nữa thôi là ba người bọn họ bị chém đầu rồi. Dư Ảnh hốt hoảng ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp ánh mắt tìm tòi của Trần Văn Dự hướng về mình. Lúc này đôi mắt đẹp của nàng đẫm nước, con ngươi màu nâu nhạt đong đầy vẻ đau thương. Trần Văn Dự cảm thấy đáy lòng của mình đột ngột mềm . thầm mắng bản thân mấy câu “khốn kiếp”, rồi đứng bật dậy, cất giọng dõng dạc truyền ra ngoài: “Ngừng chém. Giam quốc vương, hoàng hậu, thái tử Long Hà vào ngục tối chờ xét xử sau!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :