Tiên Sinh Đà Điểu Của Tôi Hàm Yên [ Văn án ] Ngày hôm đó, ánh chiều tà ngả về phía tây, Bàng Thiến cùng Cố Minh Tịch sóng vai nhau ngồi khán đài sân vận động. đột nhiên nhích gần tới bên tai , liên tục chớp chớp đôi mắt của mình. Lông mi dài đẹp của nhàng quẹt qua vành tai , vừa quẹt vừa hỏi: "Thú vị hay ? Có cảm giác ngưa ngứa, thoải mái ?" Cố Minh Tịch cúi đầu, nghẹn nửa ngày mới nhàng mà "Ừ" tiếng. "Ủa? vậy sao? Vậy đổi lại dùng lông mị quẹt em !" Bàng Thiến hưng phấn mà ngồi ngay ngắn lại, trong lòng vui vẻ nghĩ ngợi, lông mi dày như vậy, nếu chơi nhất định rất vui. Lúc quay đầu lại kinh ngạc phát , trầm mặc thiếu niên trầm mặc ngồi bên cạnh mặt mày đỏ rực. Tôi muôn kể cho mọi người về câu chuyện xưa, về tuổi thơ của hai đứa trẻ. Câu chuyện này có chút nguội nhạt, có chút trong trẻo, có chút vụn vặt, có chút ngược luyến, nhưng mà; nó cũng rất ngọt ngào, rất ấm lòng . Tôi nghĩ, điều này định trước câu chuyện này nhất định có nhiều người chấp nhận được, nhưng mà tôi tin tưởng, có người giống như tôi, sâu đậm thiếu niên tên Cố Minh Tịch kia. Spoil - Kanatasty TTV Truyện hay và cảm động. Cố Minh Tịch là cậu bé ngoan ngoãn, đẹp trai, gia đình khá giả, bố mẹ thương , lại thông minh học giỏi, ứng cử viên sáng giá của hiệp "hội tinh ", nếu như có ngày, cậu bị mất hai tay. Mới 6 tuổi, Cố Minh Tịch vì trèo lên cây bị điện cao thế giật, cháy toàn thân đen thui, hai tay cắt cụt đến bả vai, từ đứa trẻ lành lặn khỏe mạnh ban đầu, cậu thành người tàn tật, đường vững, ngồi ghế cẩn thận cũng bị ngã sấp xuống, thể tự ăn cơm, tắm rửa, vệ sinh, chưa đến là học, ngay cả tương lai cũng là mảnh mịt mờ. Quá trình rèn luyện để có thể sống như người bình thường của cậu có thể đầy máu và nước mắt. cây gậy " cầu nhân" đơn giản, lại thấm đẫm mồ hôi. 6 tuổi, thường xuyên bị đói vì thể dùng chân ăn được hết phần cơm, học, những đêm thức đến 12h, sáng 6h phải dậy, dù mới chỉ học cấp hai, chỉ để có thể giữ vững thứ hạng. Thế nhưng, người khác nhìn cậu vẫn nhìn bằng con mắt thương hại và khinh bỉ. Lễ sinh nhật mười sáu tuổi, họp mặt gia đình ai câu chúc mừng sinh nhật, ai hỏi xem cậu có vui ... Ông bà nội bất công, chú tham lam, đến những tháng ngày theo mẹ về nhà ông bà ngoại vì cha mẹ li hôn, chú thím cũng ra sức tranh thủ từng chút tiền của hai mẹ con mẹ li hôn, con tàn tật. Mẹ bị ung thư, cậu buộc phải tạm xin nghỉ học đại học năm, bắt đầu với củi dầu mắm muối, học chợ, nấu cơm, giặt giũ, quét dọn...tất cả đều bằng chân. Đôi chân ngày nào dù có vết chai nhưng vẫn trắng trẻo, sạch nay đầy vết sẹo, vết bỏng. Những khi bản thân bị bệnh, mẹ nằm viện, người thân quan tâm, ngã xuống bất tỉnh xong lại tự tỉnh dậy đến viện chăm mẹ tiếp. Rồi cả những ngày khốn khó, cậu phải đứng bên cầu vẽ tranh bán dạo, gạt bỏ lòng tự trọng lấy cái nhìn thương hại của người qua đường. Cuối cùng, để ngày hôm nay, là tác giả nổi tiếng, trở thành họa sĩ của tờ báo, lại thi lại đại học, tiếp tục ước mơ của mình, chứng minh lời hôm nào của cậu: đà điểu có cánh nhưng có đôi chân cực kì khỏe mạnh, có thể chạy nhanh hơn bất cứ kẻ nào! Trong suốt quá trình đó, Cố Minh Tịch đơn. Cậu có người mẹ thương cậu hết lòng. Lí Hàm là bà mẹ xinh đẹp, dịu dàng, chịu nỗi đau đứa con bị mất đôi tay, bị xảy thai, chồng là kẻ ích kỉ, lấy vợ mới vì muốn có đứa con bình thường. Trước bao sóng giò cuộc đời, nhiều lúc tưởng chừng khiến bà gục ngã, có lúc bà để Minh Tịch xuống bước , cuối cùng lại quay lại ôm cậu mà khóc rằng: bao giờ mẹ bỏ mặc con nữa. Bàng Thiến là bé ham ăn ham chơi, lúc nào cũng ríu rít, đầu óc đơn giản. Cả thế giới biết Cố Minh Tịch thích , chỉ mình biết. Bàng Thiến coi Cố Minh Tịch là người bạn tri tâm tri kỉ, kể mọi bí mật trong lòng, kể cả bí mật thích người khác ( - điều khiến lòng Cố Minh Tịch tan nát). Trong mắt Bàng Thiến, Cố Minh Tịch đẹp trai học giỏi, ngoài ra còn gì khác, vẫn hiểu học giỏi hay đẹp trai có liên quan gì đến tay của ? Bàng Thiến, Miss. Crab của Mr. Ostrich. Còn rất nhiều nhân vật nữa, người tốt có, kẻ xấu có. Ba của Bàng Thiến, người đàn ông trình độ văn hóa cao nhưng có trái tim nhân hậu, nhiệt tình. Ông đặt ra điều kiện muốn lấy con bảo bảo bối của ông phải là người thương Bàng Thiến, Bàng Thiến thương người ấy và cuối cùng, phải có chí tiến thủ. Khi ba mẹ Cố Minh Tịch cãi nhau, để Cố Minh Tịch đội mưa đến nhà ông, bị ốm sốt, gọi điện cho Lý Hàm được, gọi điện cho ba của Cố Minh Tịch ở cùng người khác, lấy lí do về, ông hét qua điện thoại: con các người nuôi ta nuôi! Khi ở bệnh viện, đối mặt với cái nhìn soi mói của bệnh nhân, ông tự hào mà giới thiệu: đây là con trai ta, đây là con ta. Mẹ của Bàng Thiến là người phụ ngoài hung hãn, trong mềm yếu, con bảo bối chăm sóc bao nhiêu năm, giờ lại phải chăm sóc người khác, bà đành lòng được, những cũng đành lòng lãnh mặt với Cố Minh Tịch, đứa trẻ bà xem từ tới lớn. Còn có hàng xóm họ Chung miệng rộng nhưng tâm rất hiền lành, Tăng lão đầu, người đàn ông vợ của tiểu khu, nhà trước khoảnh sân , làm chứng nhân cho những lần mừng vui hờn giận của đôi trẻ, sống cùng tiểu khu, khi chết, cũng là lúc tiểu khu bị phá bỏ. Đới lão sư, giáo nhiệt tâm với học sinh, Tạ Ích - chàng thiếu niên như ánh mặt trời, Tiêu Tiểu Úc - Tiêu nữ thần, Từ họa sĩ, người đàn ông tưởng như lạnh lùng nhưng kì trái tim ấm áp, Sa Ngư, Trâu lão bản-lãnh đạo của Bàng Thiến, Đậu Đậu - tiểu trứng đà điểu, thậm chí cả người tàn tật làm nghề bện đồ chơi bên cầu mà lúc trước Cố Minh Tich ra bán tranh dạo... Mỗi người, mỗi gương mặt khác nhau nhưng đều có chung tấm lòng đáng quý. Người xấu nhất trong chuyện theo mọi người có lẽ là cha của Cố Minh Tịch. Theo ta, ông ấy ra xấu lắm. là người thành công chưa từng vấp ngã, vợ đẹp con ngoan, có nhà có xe, có chức vụ, ngờ ngày kia con trai thành tàn phế. Quả thực là cú shok kinh hoàng, khiến ông ta thức trắng đêm hút thuốc. Có điều, khi Cố Minh Tịch ngừng vươn lên, ông ta lại càng khép mình vào trong vỏ bọc suy nghĩ: tàn phế = đồ bỏ. Mặc dù vậy, thể phủ nhận công của ông ta trong việc dạy dỗ Cố Minh Tịch khi cậu mới bị cắt tay, nghiêm khắc đến tàn nhẫn để bắt cậu học làm mọi việc bằng chân. Nhưng nếu có điều ấy, chỉ với mình Lý Hàm, lòng thương còn của bà sợ rằng khiến Cố Minh Tịch ỷ lại, thể tự lập như ngày hôm nay. Tuy nhiên, với tiến bộ của Cố Minh Tịch, ông ta lại nhìn thấy, chỉ thấy được những vết sẹo chằng chịt vai cậu, chứng tỏ rằng con trai ông là người tàn tật. Khi Cố Minh Tịch bị con của người bạn xúc phạm, trong lần Thượng Hải tham gia lễ hội cosplay, cái ông ta nghĩ đến phải là Cố Minh Tịch có bị tổn thương hay , mà mọi người biết ông ta có con trai bị mất hai tay, những điều ông ta trước kia là huênh hoang khoác lác, ông ta bị mất mặt, sau đó là nếu Lý Hàm bị xảy thai, có lẽ đứa trả kia được 3, 4 tháng. Sống nữa đới người, ông vẫn chưa nhìn ra được, khuyết thiếu về thân thể đáng sợ, đáng sợ là khuyết thiếu về tinh thần, như cháu của ông ta, đứa trẻ béo ú, ham ăn, vòi vĩnh, để cuối cùng đứa con mới của ông ta người người nhắc tới đều lắc đầu ngao ngán. Mạch truyện bắt đầu từ chuyến bay bị hoãn của Bàng Thiến, để tình cờ nhìn thấy được quyển sách có chiếc bìa ngộ nghĩnh: Bàng Giải tiểu thư của Đà Điểu tiên sinh. Từ trang sách, kí ức được lật mở, tiểu học, cấp hai, cấp 3, thi đại học, những kỉ niệm vui buồn đủ cả, để trở về thực tại, vội vã với ba: ba ơi, còn tìm được Cố Minh Tịch của con! Cách viết nhàng, theo kiểu điền văn đại, từ trường học đến đại học, ra bên ngòai xã hội, khiến bạn lúc bật cười, lúc xót xa. Trích câu của TL235 Đọc xong truyện và nghĩ, mình có 2 tay mà vô dụng biết chừng nào, buồn. Còn suy nghĩ của cá nhân tôi tôi luôn thích những câu chuyện về nam chính tật nguyền. Họ lành lặng, giàu nứt đố đổ vách, hay đẹp trai vạn người mê họ chỉ đơn giản là những người đàn ông khiếm khuyết thân thể nhưng tấm lòng cao cả hơn bất cứ ai. Họ có thể có tay nhưng dùng chân mình để vượt qua khó khăn, họ có thể bị câm nhưng dùng tấm hành động để lên suy nghĩ, họ có thể mù nhưng trái tim họ lại sáng hơn bất cứ ai. Đọc để hiểu được nỗi khó khăn của người khuyết tật cũng như để hiểu khát khao có được người thương cùng nhau vượt qua khó khăn. Đọc để thấy thực tế khốc nghiệt ra sao với người tật nguyền...họ có thể được gia đình người mình chấp nhận chỉ vì sợ bản thân họ thể mang lại hạnh phúc cho người con đó... Đời hồng như chuyện cổ tích, như ngôn tình sủng, hễ bé lọ lem gặp được hoàng tử được hoàng tử bảo bọc chống lại thế giới, ngôn luận...thực tế tàn nhẫn hơn rất nhiều dù có lấy nhau chắc gì hai người họ hạnh phúc mãi mãi về sau...và hoàng tử trong tim mỗi người phải ai cũng hoàn hảo cho nên nếu bạn muốn cảm nhận những vất vả để tìm được tình đích thực, muốn biết những chông gai phải vượt qua khi họ muốn nên vợ nên chồng hãy tìm đọc những loại truyện này vì dù tác giả có viết chắc tay hay nó cũng rất thực tế, rất cảm động. Cuối cùng ...nếu mọi người chán nam chính hoàn hảo hãy tìm tới những truyện như thế này nhé, có ấm áp, có đau lòng nhưng lại cảm giác được hạnh phúc. Cảm ơn nàng @minhcho rất nhiều vì luôn giới thiệu truyện hay cho ta TUYỂN EDITOR link convert
thôi thấy cái hình cũng đẹp rồi ,chừng nào lên sàn nhờ ai làm cái bìa ngon ngon là ok , kakaka ,nàng chém gió kinh ,giới thiệu hay quá
bộ DIệp tư viễn nó hơi phi thực tế , khóc thấy thương luôn ,bộ này mà thấm lòng ,truyện mới hoàn tháng 8