[Đề Cử] Tàng Ngọc Nạp Châu - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Giới Thiệu - Đề Cử Truyện'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Tàng Ngọc Nạp Châu
      Tác Giả: Cuồng Thượng Gia Cuồng
      Số Chương 205
      [​IMG]


      Ở Trấn Ngọc Thạch, miền Tây Bắc Đại Ngụy nổi danh về ngọc, nhưng làm cho người ta say hơn chính là nơi Tây Bắc này là cái nôi sản sinh ra những mỹ nhân.

      Bắt đầu câu chuyện, ta nên kể từ nợ phong lưu của Nghiêu nhị thiếu gia nổi danh khắp toàn thành , Nghiêu nhị thiếu nổi danh chỉ về hùng cái thế, văn võ toàn tài mà còn về vấn đề hồng nhan tri kỉ.

      Gia thế hiển hách, có tài lại là tuấn nam đệ nhất kinh thành, nên những tri kỉ hường phấn của Nghiêu nhị thiếu toàn những tiểu thư thiên kim nổi danh, đến nỗi sau này Viên Ngọc Châu – Nữ 9 nhà ta phải lắc đầu thốt lên rằng: "Nếu hồng nhan tri kỉ của phu quân nhà mình có đủ hoàn phì yến gầy, hình như đủ để diễn tả. Nên dùng câu 'Thơm thúi cũng kị' mới đủ diễn tả độ phong lưu trước đây của Thái Uý đại nhân"

      Trở lại với câu chuyện nào, Nghiêu nhị thiếu nhà ta tuy phong lưu nhưng cũng hạ lưu đến mức đụng đâu ăn đó, ít ra còn hiểu cái nào nên ăn và nên ăn.

      Quan Dương công chúa chính là trong số đó, hung hăng, ngang tàng ngạo mạn. Lúc còn , nàng ta trèo cây, té xuống, đập vô đầu Nghiêu nhị thiếu nhà ta, đè gãy mất cánh tay mấy tháng thể khôi phục, nàng ta lại cứ ngỡ Nghiêu nhị thiếu hùng cứu mỹ nhân nên từ đó nhất kiến chung tình.

      Từ cầu, đến ép thậm chí bắt hoàng huynh nhà mình tứ hôn nhưng Nghiêu nhị thiếu nhất quyết đồng ý, còn nếu bắt cưới tình nguyện treo ấn từ quan.

      Quá ấm ức, nàng công chúa nhân dịp say, ‘tặng’ cho 1 khóa trinh tiết, nôm na là quần lót bằng sắt có khóa phải lấy nàng ta nàng ta mới mở khóa.

      Đấy, mối nhân duyên của và ả bắt đầu từ thế đấy, là du sơn ngoạn thủy, thực tế là chốn thâm sơn hẻo lánh để tìm những người thợ có tay nghề để mở.. Ờ, cái quần lót sắt ra.

      đẹp là quân tử cũng hảo cầu, huống chi với người vừa bị nhà chồng bỏ như Viên Ngọc Châu? Chắc cứ ngỡ kiểu, là đàn bà rồi, quen hương quen lửa rồi chắc dễ dụ, ai dè dụ mãi toàn nhận gáo nước lạnh tạt. Nghiêu nhị thiếu hờn, Nghiêu nhị thiếu dỗi, Nghiêu nhị thiếu tức tối thề quan tâm nữa, phụ nhân thôi mà, ông đây tìm ai mà chẳng được.

      Ờ, chẳng hiểu sao, nam 9 của mợ Cuồng luôn miệng hay lắm, nhưng trong xương sợ vợ phép luôn, thậm chí ngay cả bản thân tác giả cũng từng thừa nhận, cái mà Viên Ngọc Châu mài giũa là ngọc mà là bản tính và con người của Nghiêu nhị thiếu nhà ta, khắc với đục làm sao mà Nghiêu nhị thiếu từ thằng hoang đàng chi địa, hỗn thế ma vương, ông trời con của cả triều Đại Ngụy trở thành thê nô sợ vợ đúng chuẩn mực nhất.

      Có người , Nghiêu nhị thiếu đúng chuẩn gia trưởng nam tính đại chủ nghĩa, cơ mà đọc từng câu từng chữ thấy, miệng la oang oác, lập hết quy tắc này đến quy tắc khác bắt buộc nữ 9 phải tuân theo, nhưng nữ 9 vui theo, Nghiêu nhị thiếu lại thấy tội nghiệp vợ, thôi, hay cho qua , buồn làm đấy, làm gì được bà? Nghiêu nhị thiếu lại nghĩ, ôi thôi, kệ bả….

      người nam nhân tâm mang chí lớn, trọng trách nặng bờ vai đương nhiên sợ nhất cảnh nữ nhân tham dự triều chính, gió thổi bên tai để tan tành nghiệp, nam 9 nhà ta đâu ngoại lệ. Đôi khi thấy nữ 9 quá thông minh, lại giật mình nghĩ: “Sắc sảo trong tính cách, xinh đẹp lại biết ăn , nếu răn dạy, biết đâu lại là Hồ Mị, hay Đắc Kỉ đến mê hoặc lòng người.” Quyết tâm răn dạy phen rằng, đàn bà chui vô nhà bếp thêu thùa bếp núc , đừng xen vào việc của đàn ông khi thấy nữ chính si mê ngọc thạch lại nghĩ: “Thôi, nếu có là tinh chắc cũng thuộc loại tinh ngốc nghếch, si ngọc thành cuồng chứ hại ai, kệ bả.” :v

      Thậm chí có lần, nữ 9 thổi ‘gió’ bên tai, ảnh nổi giận đùng đùng đàn bà lo việc nhà việc cửa, chuyện ngoài đường, nhà người ta xen vô làm gì (Ấy là chuyện nữ 9 thấy nhị tỷ chịu khổ trong cung nay lại hoài thai, sợ khó giữ được tính mạng, nên hỏi nam 9 có cách nào ấy mà), hai người cãi nhau đùng đùng, chị giận, bỏ ra cửa hàng để chạm ngọc, vào cung lo giùm chị xong, chạy đến cửa hàng năn nỉ về còn : " thể tin là thổi gió bên gối lại lợi hại như thế, nếu thuận mát rượi như gió xuân, nghịch chút là đông lạnh thấu xương nhỉ?!"

      Đấy, cứ kiểu đấy đấy, đọc lướt bạn cứ thấy mấy đoạn ảnh trọng nam khinh nữ, hay nạt nộ quát tháo kiểu đàn bà lo nhà lo cửa , sao biết được cái sợ vợ nó tiềm bên trong :v

      là nam nhân chí tại tứ phương đương nhiên sao thiếu bạn, Nghiêu nhị thiếu nhà ta có đến 3 bạn nối khố, 1 là hoàng thượng, chung này để sau hẵng tính nhé, chỉ tính hai nối khố chuyên chọc gậy vô bánh xe gia đình nhà bạn mình là Quảng Tuấn vương Dương Tố và Bạch thiếu gia Bạch Thủy Lưu thôi.

      Dương Tố vốn phong lưu tính tình phóng khoáng và hào sảng, cộng thêm lãng mạn (người ta còn gọi là bổ não, nghĩ quá nhiều :v) , thấy đẹp lại có tài ai lại chẳng mê? Ấy thế mà, chân lỡ bước đến chậm, nên hoa nhà ta đà có chủ, thôi, đành vậy biết sao, Quân có tình, nàng hữu ý, chỉ tại thằng bạn nối khố của mình ‘thơm thối cũng chừa’ nó hớt mất rồi đành đứng bên cạnh ngắm giai nhân. Nhưng, phải đến cảnh cáo nó, để nó biết rằng ông đây vẫn đợi, nhớ chừa phần cho ông :v

      "Thái Uý đại nhân, thời đại bây giờ, nam nữ tuy cưới nhau rồi, nhưng ai dám chắc có thể bên nhau cả đời? Huống hồ với danh tiếng phong lưu trước đây của ngài, lại càng bền vững hơn. Tại hạ chỉ có tâm nguyện là, nếu sau này ngài và phu nhân của ngài đường ai nấy bước, nhớ đến người bạn như tại hạ, mà tốt 1 phen trước mặt phu nhân ngài, để nàng ấy có thể để mắt đến tại hạ."

      Ý chính là, ngài cưới được Ngọc Châu sao, cưới rồi vẫn có thể hoà ly, đến lúc đó, tôi vẫn đứng bên cạnh đợi chờ phu nhân ngài hồi tâm chuyển ý.

      Quảng Tuấn Vương - Dương Tố .

      Bạch thiếu hàm súc hơn nhiều, chỉ bóng gió xa gần kiểu ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử nhất định phải cướp!”

      chung, đối phó với hai thằng bạn thân cứ lăm le dòm ngó tơ tưởng vợ mình, Nghiêu nhị thiếu nhà ta đâu hiền lành mà dễ bị bắt nạt, khi cả hai , hai người chỉ mới đính thân, sao có thể tự tiện ngủ chung giường hủy hoại danh tiết nương nhà lành. Nghiêu nhị thiếu bình thản đáp: Súng đạn gì cũng thử qua hết rồi, lo bò trắng răng!

      Sở dĩ câu đó là vì văn phong đại Ngụy khá mở, trước khi cưới có thể thử trước :v xem hợp nhau mới cưới.

      Hai kia phải ngậm bồ hòn nghe ván giường kẽo kẹt khi hừng đông :v

      Đọc hài nhất là những đoạn hai người cãi nhau, những đoạn trước khi cưới nhiều quá cho qua bớt, chỉ kể những đoạn gây sốc và ấn tượng nhất.

      Ban đầu cả hai người ai cũng biết, nữ 9 vì lên kinh tra án oan cho cha, nên định lợi dụng Nghiêu nhị thiếu nhà ta để giải án, ờ, thù lao mọi người cũng biết rồi đấy, sói có bao giờ ăn cỏ đâu, kệ nó, cứ coi như bị chó cắn. Đoạn này các bạn đừng hiểu lầm, thực ra có nhiều người tình nguyện để nữ 9 lợi dụng lắm, nhưng nữ 9 nhà ta chỉ chọn mỗi Nghiêu nhị thiếu gia thôi, còn lại là cự chi từ ngàn dặm.

      Khi giúp xong vài vấn đề, dù ấm ức kiểu ông đây ngắm trúng, nhưng nữ 9 mặn mà lấy lòng ổng như mấy em hường phấn tri kỉ trước đó, nên ổng dỗi, ổng cứ kiểu, ông đây ứ thèm mà mắt lại thể rời nữ 9 được. Cuối cùng, kiếm cớ bắt nữ 9 ăn, ý chính là, ông chưa ăn nên thèm thôi, ăn xong chắc ngán ngay ấy mà. Ai dè, ổng ăn xong, nghiện luôn, lại thêm biết nữ 9 là xử nữ, nên rinh về nhà nuôi luôn :v

      Nữ 9 vốn khổ từ , lại thêm Nghiêu nhị thiếu quyền cao chức trọng, chắc chắn thể bền vững rồi, nên hành lí lúc nào cũng chuẩn bị sẵn để có gì vọt cho nó nhanh.

      Chuyện gì đến nó đến, trước ngày cưới, ổng bắt gặp nữ 9 ngồi chuyện với chồng cũ, rồi nhớ đến lúc nữ chính mớ gọi tên Kính Đường (tên tự của ổng cũng là Kính Đường, lúc đó ổng nghĩ nữ 9 tương tự ổng, giờ mới biết là gọi người khác) thế là ổng đùng đùng nổi giận, về nhà đòi từ hôn. Đuổi nữ 9 , do chuẩn bị sẵn rồi, chưa đến 15’ nữ chính lên xe ra khỏi phủ (Vấn đề này làm Nghiêu nhị thiếu nhà ta căm mãi đến tận cuối truyện :v)

      Tội nhất là mẹ nam 9, sinh ra ông con đúng chuẩn văn võ toàn tài, nhưng ý nó như ý trời +_+, ban đầu cưới vợ, bà sợ Nghiêu gia tuyệt hậu, tự dưng nó đòi cưới vợ, lấy phải ‘hai lửa’ bà cũng nhắm mắt cho qua, kệ, miễn có kim tôn cho bà bế là được, ai dè thiếp mời phát hết, hỗn thế ma vương nhà bà đùng đùng đòi hủy, máu dâng lên tận cổ chứ vừa.

      Bà đành tìm cách hoãn binh cứu vãn danh dự, bằng cách chiến tranh sắp đến, thôi để nó đánh giặc rồi về nhà hãy hủy hôn, tạm thời nhờ Viên tiểu thư mang giùm danh vợ chưa cưới của Nghiêu nhị thiếu để ít ra con bà còn uy tính danh dự khi thống lĩnh ba quân, chứ quân tốt nào mà nghe cái thằng mai cưới vợ mốt hối hôn kiểu đó.

      Nữ 9 đồng ý vì dù sao nghĩa cũng tình, với lại hối hôn trước hay sau vài tháng cũng thế thôi….

      Lúc tiễn quân , dù dỗi nữ 9, nhưng cũng rút kiếm ra lấy khăn lau kiếm đầy khí thế, : Lục tiểu thư có biết luật lệ đại nguỵ là nếu chồng ra chiến trường, vợ ở nhà ngoại tình khi chồng về nếu có chém chết gian phu cũng bị tội ?
      Nữ 9 : Thánh thượng đưa luật lệ nghiêm minh, nhưng cớ gì Thái Uý lại câu ấy?
      Nam 9: Ý tại hạ là, dù chỉ là danh nghĩa vợ chồng, nhưng mong lục tiểu thư kiềm chế bản tính, đừng vì ham vui nhất thời, để liên luỵ tính mạng của những nam nhi khác, làm mất nhân tài cho đất nước hay cho lắm


      Làm nữ 9 giận xanh mặt nhưng chưa kịp ảnh chạy rồi, sau đó cơ duyên trùng hợp hai người gặp lại nhau chiến trường, ờ , giận giận, mà thương thương à, ổng cứ lẽo đẽo theo còn nữ 9 nhắc lại lời ổng đuổi trước khi ra chiến trận, ổng : “ được dỗi à, ai chẳng có lúc sai, ta đâu phải thánh nhâm mà có lúc lỡ lời, dù sao, hai quân giao chiến ta thân là tướng quân, nàng cứ đòi hòa ly, khủng bố tinh thần ta là có ý gì? Làm ta nghi ngờ nàng là gián điệp qua lung lạc lòng quân quá. Phải thẩm tra..” Ờ thẩm tra đến giường luôn :v

      Hia người này ấy, giận nhau như cơm bữa, nôm na là ngược nhau ấy mà, giận nhau chị đòi chia tay trả của, ổng : Của trả được, nhưng Cam lộ hàng đêm ta rót cho nàng, nàng trả lại ta sao đây?

      Nữ 9 tức quá vậy trước kia rót cho ai sao đòi, ờ, đợi nhất là câu này : ‘Châu Châu oán hận ta rót đủ Cam lộ đúng ? Để hàng đêm ta mỗi tưới, để nàng khỏi oán trách’ thế là lại huề nhau =_=!!!!

      Qua bộ Tàng Ngọc Nạp Châu này, tôi mới biết thêm ít danh từ riêng chốn khuê phòng, nôm na là tình thú ấy mà, thí dụ như, ốm yếu quá, để rót quỳnh tương bổ dưỡng cho khỏe, hay rót cam lộ hàng đêm, thậm chí còn ví von, cái của là nhân sâm ngàn năm, nữ 9 nên ngậm hàng đêm để bồi bổ =_+!!!!

      Trong truyện có nha hoàn Giác nhi, đúng là ngu trung lẫn tử trung, mỗi lần nữ 9 cãi với nam 9 là chị này nhanh chóng chạy … dọn đồ :v

      Nghiêu nhị thiếu ức quá : Mình là người hầu, nên nghĩ cho chủ nhân, khi chủ nhân giận nhau nên khuyên ‘Ngài nên bình tĩnh, ngủ lại đêm, sáng mai hẵng tính’ chứ phải đùng đùng chạy thu dọn đồ đạc để bỏ nhà như thế.

      Giác nhi vốn là người thành , luôn tuân thủ theo lời dạy của thánh hiền là, biết phải hỏi, muốn giỏi phải học, nên hỏi: Nếu Thái Úy tự mình đuổi sao ạ?’

      Nghiêu Mộ Dã tức nghẹn trợn trắng mắt: Đồ ngu, càng phải giữ nàng ấy ở lại chứ sao? Ta được dỗi à?

      Giác nhi sao hiểu lời dỗi gì đó giữa vợ và chồng, nên thầm nghĩ, thôi, mình nên dọn đồ sẵn, ông Thái Úy nay mai vầy mốt khác, tính tình thay đổi như chóng chóng, khổ cho tiểu thư. :v

      Thô bỉ vô sỉ đó là phẩm chất của truyện nhà Cuồng rồi, còn những nhân vật phụ cũng hấp dẫn kém, thí dụ như Nghiên Xu Đình – Uất Trì Đức Hiền, cặp này phải là dễ thương, nữ lanh chanh lách chách, nam gần như câm, thích chuyện nhưng cực kì cưng vợ, thấy vậy chứ, ai ảnh ngu đâu biết, chứ đoạn ảnh chạy xuống Mạc Bắc tìm vợ phải là nham hiểm tin được

      Đến lúc này, nữ 9 có sở thích mới là đếm ngân phiếu :v, chị cũng là thiên tài về kinh doanh, lúc chiến loạn, giá cửa hàng mặt tiền siêu rẻ, đâu ai dám mua làm gì, chẳng hiểu sao chị lại có lòng tin nơi phu quân tương lai của mình lắm, nên mua loạt. Sau đó, nam 9 thắng trận, buôn bán sầm uất đương nhiên chị thuộc hàng siêu phú thương rồi, lúc này cả hai ở Mạc Bắc, hùng cứ phương, kinh doanh cũng phát đạt nên mỗi ngày chị đều xếp ngân phiếu vào đầy rương, ngồi đếm đếm với ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, làm nam 9 nhà ta cứ giật mình thon thót, nghĩ “Để dành ngân phiếu chi nhiều dữ vậy, bộ tính bỏ nhà nữa sao?”

      Nên khi ‘em rể’ là Uất Trì Đức Hiền hiến kế về thuyền chiến, cần ngân lượng, thay vì kêu Nghiêu gia bỏ tiền, lại đề nghị nữ 9 nên đầu tư tiền vô đó, sau này hoàn trả gấp trăm lần, đánh trúng tâm ông vợ nên đương nhiên là gả gấp rồi : ))))))

      Về đoạn đánh nữ 9 tát, có nhiều bạn rất ‘nữ quyền’ hùng hồn ghét nam 9, mình lại thấy bình thường, hai người này cứ như tình thú ấy, hơi bạo lực xíu thôi, đánh tôi 1 tay tôi tát lại 1 cái, nữ 9 cũng đâu có vừa, chung mọi chuyện đều có lí do, có gì phản cảm cả. Còn về vấn đề ngược nhau, ôi chà, chuyện vợ chồng nhà họ, thích kiểu cãi nhau cho có khí để sinh em bé ấy mà, chả buồn tẹo nào đâu, vì mỗi lần ‘ngược nhau’ là y như rằng ván giường kẽo kẹt đằng sau.

      Vẫn y như các truyện khác của Cuồng tử, vẫn có nhân vật nam phụ phong nhã hào hoa, thâm trầm tính toán, ở Giấc Mộng Đế Vương có Cát trúc mã, ở Chiến Thuyền có nhân vật Nam Cung Vân, và trong truyện này là Bạch đại thiếu gia, bạn nối khố của nam 9.

      Có thể , tôi tiếc cho tình bạn này. Thuở còn thiếu niên chí khí hào hùng, cả bốn người, đều thuộc dạng đầy nhiệt huyết, chí khí nam nhi dâng trào, mưu mà hợp. Quảng Tuấn Vương tính cách hào sảng nhàn vân dã hạc, vui là chính, Bạch thiếu nhã nhặn lịch , còn Nghiêu nhị thiếu uy phong, Quân vương trầm ổn.

      Tiếc là, ai rồi cũng khác, tâm tư đế vương sâu kín, sợ nhất kiểu công cao chấn chủ, nên có ý định rút bớt binh quyền của Nghiêu gia, mà hề nghĩ, bao nhiêu đời Nghiêu gia đều là trung thần, có thể là công thần khai quốc, sao đế vương lại nỡ lòng nào?

      Có lẽ, mối bất hòa giữa huynh đệ bọn họ chính là bắt đầu từ trận chiến ở vùng Tây Bắc, quân vương và Bạch thiếu muốn nghị hòa, nhưng Nghiêu Thái Úy theo phái chủ chiến, ai đọc lịch sử đều biết rất về vấn đề này, phái chủ hòa có lí do riêng của họ, nhưng phái chủ chiến, bạn cứ nghĩ , tướng quân thống lĩnh binh lính, sống chết trước mắt, gian khổ có nhau như em ruột thịt. Chiến tranh mà, bao nhiêu máu đổ, bao nhiêu xác người ngã xuống, tự dưng có thánh chỉ đến kêu ngừng chiến để nghị hòa, ai tức?

      Nghiêu Mộ Dã chỉ hỏi Bạch Thủy Lưu câu: Có nhớ lời thề năm xưa khi chúng ta cùng nhau du ngoạn ở Phong Hỏa đài ?

      Bạch Thủy Lưu thở dài: “Khi đó tuổi trẻ nên có nhiều thứ lo nghĩ, nay trưởng thành rồi chỉ nghĩ đến chí khí nam nhi mà quên cảnh dân chúng lầm than vì chinh chiến.”

      Nghiêu Mộ Dã: Nay ta và huynh bất đồng quan điểm, chắc thể nào cạn chén để xưng để gọi huynh. Tiễn khách!

      Lúc này, Nghiêu Mộ Dã bắt đầu tính kế, đưa người vào quân địch trá hàng, lập mưu công thành và khải hoàn hồi kinh, tôi nghĩ, tình bạn của cả bốn rạn nứt từ đó.

      Sau này, Nghiêu Mộ Dã chiếm cứ Mạc Bắc xưng bá, triều đình có loạn, vẫn quay về giúp triều đình, mọi người cứ nghĩ rằng nhân cơ hội thống nhất giang san, nhưng vẫn rất quân tử lui về bên bờ Giang Bắc, ranh giới chia đôi cả hai miền Nam Bắc chứ có ý định về Nam.

      Dân chúng khen Mạc Bắc vương phong độ quân tử, xứng đáng là hiền vương, nhưng tâm của Mạc Bắc Vương lại nghĩ, ai thèm tranh cái ngôi báu rách đó làm gì, ông đây ở nhà ôm vợ chẳng sướng hơn :v

      Về hoàng đế, có câu mà Nghiêu Mộ Dã ví von rằng, ta như con sóc, luôn đem giấu thứ mà mình nhất vào nơi kín đáo nhất, nhưng do giấu sâu quá, nên quên mất bảo vật đó, thậm chí quên luôn vì sao mình nó. Đấy là ý cách nghĩ của Nam đế với Tiêu phi Tiêu Trân Nhi. Nhưng thực tế chứng minh, khi chiến loạn thể bảo vệ được người mình thương, Nam Đế đốt hoàng cung giả chết, sau đó cư nơi núi rừng với bảo vật quý nhất của mình. Đương nhiên, đừng khinh thường phụ nữ, tình cảm họ cho , nếu để vuột mất, lúc muốn vãn hồi, dễ dàng vậy đâu.

      Về điểm này, Nghiêm Mộ Dã tự tin chưa bao giờ phụ lòng Viên Ngọc Châu, để nàng du ngoạn 1 năm, phần vì dỗi, phần đúng là muốn thả nàng chơi cho thong dong, để nàng tình nguyện quay về nơi hậu cung của (Ờ mà hậu cung chỉ có mỗi nữ 9). Lúc , Ngọc Châu thường viết thư về, nhưng đế vương chỉ đọc mà thèm trả lời, nghĩ sao vậy, ông đây cũng có giá của ông nhá!

      Đến khi mẹ nam 9 bảo với nam 9 rằng, nếu hai đứa hết duyên, thôi buông tay , con phong lưu thiếu gì đẹp, còn Ngọc Châu tuổi xuân , thiếu những công tử theo đuổi buông tay, tội gì hành nhau?

      Nghe xong, giận quá, cầm bút hồi liền, chỉ ba chữ ngắn gọn, nhưng đầy đủ ý nghĩa ‘Về nhà ngay!” :v

      Sau đó đích thân đón vợ dzìa :v

      Mở đầu câu chuyện là hai đứa đến với nhau từ chiếc quần lót sắt :v, kết thúc câu chuyện cũng là từ chiếc quần lót sắt, :v. Trước khi , nữ 9 khóa chim lại, dỗi hờn, nên mặc vậy luôn, ai khóa tự về mà mở, ông ứ thèm mở đấy, làm gì nhau nào :v, Tự dưng tôi lại nghĩ, thời nay người ta chơi quần chữ T làm tình thú, hai chị trước thời đại, chơi quần lót sắt có khóa làm tình thú mới kinh :v

      Thôi, viết dai viết dài nhưng mãi vẫn thể kể hết cảm xúc của tôi về độ cu tè của nam 9 và nữ 9, bạn nào muốn hiểu nhiều hơn, mời vào đọc truyện!

      Link edit: https://cungquanghang.com/threads/tang-ngoc-nap-chau-cuong-thuong-gia-cuong.30930/#post-373646
      Link Convert: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=141520
      Last edited: 4/6/17
      Duongmykieu, langthangkt, levuong13 others thích bài này.

    2. ThiênThiênxxx

      ThiênThiênxxx New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      0
      Quần lót sắt, lần đầu được nghe danh luôn, má này viết mấy bộ bộ nào cũng zị hết ấy

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :