1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đến Lụơt Em Yêu Anh - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (56c Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đến lượt em
      [​IMG]

      Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu

      Converter:Ngocquynh520

      Editor: Tiểu Khang

      Thể loại: ngôn tình, đại, trùng sinh, HE
      Nguồn: Tấn Giang
      重生之换我疼你
      Dịch Từ Google Translate


      Giới thiệu

      Mùa hè.

      bưng trà lạnh đưa tới trước mặt : "Ông chủ, cho giải khát."

      Bỗng nhiên kéo cái, đặt nụ hôn lên mặt : "Có thể giải khát chỉ có thế này."

      Mùa thu.

      nhìn những chiếc lá khô ngoài cửa sổ đến cảm thán: "Mùa thu tĩnh mịch !”

      Vừa lúc nhìn qua, nhíu nhíu mày: "Mỗi đêm đều có bên người em còn thấy chưa đủ?"
      Mùa đông.

      mặc chiếc áo lông đỏ của đêm giao thừa vào phòng làm việc của : "Ông chủ, ngày mai còn phải công tác."

      nhíu mày: " công tác vẫn có thể nhiệt tình như vậy? Được rồi, thỏa mãn em."

      Mùa xuân.

      nghĩ: ổn rồi, đây là mua động dục nha, con cầm thú kia khẳng định lại thể theo rồi!

      nghĩ: tốt ! Mùa mà , con mèo kia lần này ngoan ngoãn nghe theo mình !

      Có lẽ lần sống lại này của , chính là vì tìm được , cùng ngắm hoa nở hoa tàn, cảnh đẹp bốn mùa, sau đó chậm rãi cùng nhau nắm tay cho đến lúc già .

      Nhân vật: Nữ chính - Lâm Cảnh Nguyệt, nam chính – Hà Tử Nghiệp và vài diễn viên phụ khác….

      Các file đính kèm:

      Last edited: 16/10/14
      tart_trung, Tử Mặchonglak thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Qủa nhiên là báo ứng


      sân thượng, từng làn gió lạnh thổi qua, mang đậm hơi thở mùa đông. Nền xi măng vốn lạnh lẽo lại càng thêm kiên cố vô tình. Dẫm bước lên dường như cũng lạnh thấu đến trong lòng.

      "Hồ ly tinh! Chính là quyến rũ Mộ Vân phải hay ?" . Cho dù mang thai, gương mặt người phụ nữvẫn rất tinh xảo, tức giận ra sức trách móc, ngón tay thon dài giống như lưỡi kiếm lợi hại hướng về phía nàng, hận thể ltức khắc băm nàng thành trăm mảnh.

      "Hàn phu nhân, tội danh này theo lời là to lắm." Lâm cảnh nguyệt thờ ơ dùng móng tay gảy lọn tóc, hời hợt : "Nếu như muốn mắc câu, tôi cho dù có quyến rũ đến như thế nào cũng vô dụng đúng ?"

      "Tốt! tiện nhân nhanh mồm nhanh miệng!" Trần Mạt Lỵ đay nghiến dường như cắn nát cả răng, thân thể cũng có chút run rẩy. Bản thân và Hàn Mộ vân kết hôn cũng ba năm, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng còn được xem như là cái đuôi của tân hôn, nhưng ai ngờ đến ngay lúc mình còn chưa dứt vui mừngkhi phát mang thai chồng lại có đàn bà bên ngoài.

      Nhưng ả là ai, tính là thiên kim đại tiểu thư cũng là con độc nhất của ba mẹ, tuy rằng hận thể đem người phụ nữ với gương mặt mị trước mặtbắt tới chính tay cào nát, nhưng nàng biết chắc Hàn Mộ Vân cùng mình ly hôn, mặc kệ là vì đứa bé trong bụng hay là vì thế lực nhà mẹ đẻ của mình.

      Nghĩ tới đây, ả trở nên bình tĩnh lại, mặc dù đối với người thứ ba xen vào hôn nhân của của bọn họ là hận thể uống máu, nhai xương. “ cho rằng Mộ Vân cùng tôi ly hôn ? Nằm mơ ! Hôm nay tôi cho biết, tuyệt đối ly hôn, chính là bỏ ngay ý nghĩ đó !” Dứt lời, có chút hả hê dùng tây vỗ vỗ phần bụng nhô ra của mình.

      Nghe vậy, sắc mặt Lâm Cảnh Nguyệt tái , nhưng vẫn trấn định mở miệng : “Đứa bé ? cho rằng tôi có thể sao ?Cũng chỉ là tinh trùng và trứng mà thôi”. Nàng dừng chút, khôi phục lại bộ dáng chút sợ hãi: “Hàn phu nhân, chắc còn chưa biết, Mộ Vân với tôi rất nhiều lần là lập tức ly hôn với .”

      Trần Mạt Lỵ hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Cảnh Nguyệt, muốn ngay lập tức xông lên giết nàng! Tia lý trí vất vả mới tìm về đượccũng biến mất trong nháy mắt: "Chẳng qua cũng chỉ là tiện nhân dán vào kẻ có tiền, còn vọng tưởng tiến dần từng bước ? Đây cũng là giấc mộng Xuân thu của chính thôi !”

      Giọng Trần Mạt Lỵ chua ngoa, sắc bén như loạt cát xẹt qua màng nhĩ Lâm Cảnh Nguyệt, làm chịu được nổi lên cả da gà.

      “Trần Mạt Lỵ, tôi biết tôi có lỗi với , cho nên vẫn nhẫn nhịn …. nên được vòi đòi tiên!” Lâm Cảnh Nguyệt trầm giọng . Người thứ ba, chưa bao giờ nghĩ tới cái từ này dùng để chỉ bản thân mình, nhưng trong lúccô vội vàng phòng bị gặp gỡ và chú ý đến người kia.

      Ngay cả khi biết có vợ, thậm chí có con, vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dựa vào ngực chút do dự. Chỉ vì thương . Phụ nữ, luôn cảm tính, chỉ cần mỉm cười, dịu dàng cưng chiều, liền vì vượt qua biển lửa, cho dù chịu hết vạn lời chỉ trích thóa mạ cũng thèm quan tâm.

      "Có lỗi với tôi? còn biết có lỗi với tôi?" Trần Mạt Lỵ giận quá hóa cười, ả ôm bụng, từng bước từng bước đến trước mặt Lâm Cảnh Nguyệt, nhanh chóng hạ xuống bạt tai: “Đê tiện chính là đê tiện ! đoạt chồng của người khác còn làm ra vẻ đàng hoàng !”

      Tượng đất cũng mang ba phần tức giận, những áy náy trong lòngLâm Cảnh Nguyệt sau cái tát này của Trần Mạt Lỵ cũng nhanh chóng biến mất. bắt lại cánh tay còn muốn giáng xuống của Trần Mạt Lỵ, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến cho mọi người có thể đông cứng, lạnh lùng : “Tôi nhân nhượng phải vì tôi sợ , tốt nhất nên thu liễm chút.”

      Dáng dấp vốn đẹp, tính tình cũng lạnh lùng, khí thế lại có thể giương cao trong nháy mắt, Trần Mạt Lỵ nhìn đến sững sờ, lúc lâu cũng lên tiếng. Cánh tay bị Lâm Cảnh Nguyệt nắm cũng quên phản ứng.

      Đến khi phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến bản thân bị khí thế của Lâm Cảnh Nguyệt áp đảo nhanh chóng trở nên tức giận. Hung hăng rút về cổ tay của mình. Trần Mạt Lỵ cười có chút quỷ dị: “ cho rằng Mộ Vân có đúng ? Được, hôm nay tôi để cho thấy rốt cuộc lựa chọn như thế nào !”

      Lâm Cảnh Nguyệt giật mình, chuyện ban đầu có chút nghi ngờ chưa thể xác định bây giờ lại xuất khiến trong lòng có chút dao động, lắc lắc đầu, đem những ý nghĩ vừa mới xuất ném ra sau ót, khoanh tay lạnh lùng nhìn Trần Mạt Lỵ, để xem người phụ nữ này có thể giở thêm trò gì.

      Bất ngờ trước mắt xuất màu lam nhạt, trừng mắt dám tin, nhìn con người thanh nhã đến gần Trần Mạt Lỵ, sau đó đưa tay nhàng đỡ lấy nàng ta.
      Hàn Mộ Vân. Vì sao lại đột nhiên xuất ở nơi này?

      “Ông xã….” Trần Mạt Lỵ tựa như làm nũng tựa vào trong ngực Hàn Mộ Vân, thuận tiện còn hả hê liếc Lâm Cảnh Nguyệt cái. Hàn Mộ Vân đem thân thể mập mạp của ả ôm vào trong ngực, vỗ , ôn hòa : “Nơi này gió lớn, tới đây làm gì ? sợ bị cảm à !”

      Lâm Cảnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy hoảng hốt đáng sợ, trong cổ khô khốc, chút thanh cũng phát ra được. Người đàn ông trước mặt này từng thề non hẹn biển với , ở trước mặt thề son sắt cả đời chỉ thích mình . Nhưng tại, ngay trước mắt , với người phụ nữ mà chưa bao giờ lại thể vẻ mặt dịu dàng như thế.

      “Cảnh Nguyệt, xin lỗi, …việc cũng nên quên !” Hàn Mộ Vân thở dài , gương mặt ôn hòa tuấn nhã mơ hồ chứa chất sầu khổ. Cánh tay ôm lấy Trần Mạt Lỵ cũng nắm chặt khiến ả cau mày nhưng cũng đẩy ra.

      “Mộ vân…. đây là ý gì ?” Lâm Cảnh Nguyệt run rẩy mở miệng, móng tay cũng bấm sâu vào lòng bàn tay, vẫn chưa hề từ bỏ.

      “Là tôi xin lỗi .” Hàn Mộ Vân nhắm mắt lại, giống như hạ quyết tâm lớn, ôm Trần Mạt Lỵ xoay người, tiếng truyền vào trong lỗ tai Lâm Cảnh Nguyệt cách ràng: “Tôi ly hôn, cũng vứt bỏ Mạt Lỵ,…. thôi !”.

      Đầu óc trống rỗng, Lâm Cảnh Nguyệt nghiêm mặt lảo đảo lùi về phía sau, trái tim vỡ thành từng mảnh từng mảnh, đau đớn dòng nước nhanh chóng len lỏi truyền vào tận xương tủy.

      Bên tai loáng thoáng vang lên tiếng mẹ thất vọng thở dài: “Cảnh Nguyệt, con hôm nay chia rẻ hạnh phúc người khác, ngày mai cũng phải chuẩn bị tốt có người khác cướp lại. Mẹ khuyên được con, nhưng cũng cảnh báo con lần cuối, phá hỏng gia đình người khác nhất định gặp báo ứng, huống chi bọn họ còn có đứa bé sắp ra đời….”

      gặp báo ứng. . . . . . Mẹ, mẹ đúng rồi, gặp báo ứng.

      Lâm cảnh nguyệt muốn khóc, trong mắt lại mảnh khô khốc, giọt lệ cũng có, người đàn ông trong tầm mắt càng ngày càng xa, trước đây lâu còn dịu dàng hôn , cho biết, là người thích nhất, vì cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng có thể bỏ qua…

      ra tất cả là đều là giả, mình thua thiệt lại còn ngây ngốc tin tưởng. Vui mừng chờ cho nàng danh phận, cho nàng gia đình. Tất cả đều hóa thành ảo ảnh, ra hạnh phúc trong suy nghĩ của cũng chỉ là giả dối, như bọt khí vừa chạm vào lập tức vỡ tan.

      Người người đều có thể nhìn ra, chỉ trừ , kẻ trúng độc dược của tình . Ha ha, tốt. Báo ứng….tất cả đều là báo ứng….

      Bóng dáng Hàn Mộ Vân cùng Trần Mạt Lỵ cũng nhanh chóng biến mất sân thượng. Lâm Cảnh Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông tuấn tú kia vừa lưu luyến lại tựa như oán hận. Nhưng lại phát bản thân mình thối lui đến sát rìa sân thượng.

      Địa ngục, bước ngắn mà thôi.


      "Hàn Mộ vân!" Lâm cảnh nguyệt lớn tiếng gọi tên tuổi của , giọng như dùng hết hơi sức toàn thân, “ đến tột cùng có hay tôi ? Tôi muốn dây dưa, chỉ muốn nghe câu lòng.”

      Bóng Hàn Mộ Vân cứng đờ, dừng chân tại chỗ, dưới chân như mang theo ngàn cân nặng, bước cũng bước được, hồi lâu, thanh của chậm rãi theo gió truyền đến trong tai Lâm Cảnh Nguyệt: “ có, chưa từng có.”

      cương định trong giọng khiến tia hy vọng cuối cùng trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt hoàn toan tan biến. Tuổi thanh xuân của , những gì tốt nhất của cũng dành cho người đàn ông này, nhưng bây giờ đổi lại .

      đáng châm chọc. Nhưng tự làm tự chịu. Bóng dáng của họ cũng biến mất sân thượng. Lâm Cảnh Nguyệt rốt cuộc chống đỡ nổi, chậm rãi ngã xuống, rồi. Nàng cái gì cũng có….

      chạm vào mặt đất kiên cố, lại truyền đến thanh gào thét, thân thể cũng nhanh chóng hạ xuống. Lâm Cảnh Nguyệt kinh hoảng mở mắt, đập vào mắt nàng phải là khoảng sân thượng làm nàng tan nát cõi lòng mà là tầng tầng những ô kính thủy tinh, dưới phản xạ của ánh mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh.

      Lâm Cảnh Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, trong lòng lại có chút cảm giác được giải thoát. Cứ như vậy mà chết cũng tốt, cái gì cũng cần chịu đựng, cái gì cũng cần suy nghĩ, cũng bao giờ đau lòng nữa.

      Hình ảnh cuối cùng bỗng dưng lóe lên trong đầulà gương mặtmột người đàn ông khác, tuấn mỹ, bá đạo: “Lâm Cảnh Nguyệt, tôi cho phép em chơi, nhưng em đừng làm quá, nhớ, em nhất định là của tôi!”.

      Khẽ mỉm cười, lời tràn đầy bá đạo và tự tin như vậy ngừng vọng lại. Hà Tử Nghiệp, tính sai rồi….Tôi còn phải là người của . Chỉ là….Nếu có kiếp sau, tôi bồi thường cho , bồi thường cho cả đời.

      Truyền tới bên tai là đủ loại thanh la hét cùng hoảng sợ: “A! cứu mạng ! có người nhảy lầu!”

      "Mau gọi 120! Có người tự sát!"

      Lâm cảnh nguyệt khẽ mở mắt, bầu trời xanh thẳm dần dần biến thành đen. Bên trong màu đen hỗn loạn xen lẫn luồng đỏ sậm, đắc ý lạ thường.

      “Lâm Cảnh Nguyệt, con mẹ nó, em đứng lên cho tôi ! Tỉnh lại! em tỉnh, tôi để cho em cùng cả nhà thất nghiệp, toàn bộ phải ăn xin!” Người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, đôi mặt đỏ ngạch, liều mạng gào thét đối với nằm trong vũng máu. Mười mấy người cũng kéo được mình , tư thế hết sức điên cuồng.


      "Nguyệt Nha Nhi, em đứng dậy . . . . ." thanh của người đàn ông có chút nghẹn ngào, cuối cùng có thể tránh thoát níu kéo của mọi người, bước chân lảo đảo vọt nhanh tới bên người , bất chấp ôm lấy thân thể be bét máu me của : “Chính là tại , cũng muốn ép em ! Em tỉnh dậy ….”


      "Nguyệt Nha Nhi. . . . . . Nguyệt Nha Nhi. . . . . ." từng giọt từng giọt nước mắt rơi gương mặt nàng

      mát, cũng là ầm ỹ. Hà Tử Nghiệp, có thể an tĩnh chút ? ý nghĩ cuối cùng thoáng qua. Thế giới trở nên yên lặng.
      tart_trung, Tử Mặc, xixon5 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Sống lại bốn năm trước


      Toàn thân vô cùng đau đớn, đầu ốc cũng hỗn loạn, Lâm Cảnh Nguyệt cố gắng mở hai mắt, lọt vào trong mắt là mảnh trắng, nhàn nhạt mùi thuốc khử trùng quanh quẩn bốn phía, cần nghĩ cũng biết đây là bên trong bệnh viện.

      Nhưng tại sao mình còn chưa chết ? Độ cao của tầng thượng công ty thể nghi ngờ, mà mình lại từ chỗ đó rơi xuống, lại có chết ? Lâm Cảnh Nguyệt cười châm chọc, chẳng lẽ tai họa do trời hay sao ?
      Còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra. Giọng oang oang của Trần Huyễn lập tức rưới vào lỗ tai: “Ô ô…Cảnh Nguyệt à ! Bạn cuối cùng cũng tỉnh ! Bạn làm cho mình sợ muốn chết ! Tại sao lại đột nhiên té xỉu chứ !”

      Té xỉu ? Đây là việc gì chứ ? Lâm Cảnh Nguyệt móc móc lỗ tai. nghe lầm chứ ?

      thanh gào khóc thảm thiết của Trần Huyễn vẫn còn tiếp tục: “Cảnh Nguyệt à, cho dù tổng giám đốc của mình rất tuấn tú, bạn cũng đến mức hôn mê vì trai đẹp chứ ? Tại sao người ta chỉ mới nhìn bạn cái bạn liền té xỉu đây ?”

      Đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra ? Lâm Nguyệt Cảnh chợt vén chăn mền nhìn xuống bộ đồ công sở chỉnh tề màu xám tro mặc người, bộ đồ rất sạch , có vết máu như trong tưởng tượng, chỉ là có chút nếp nhăn do nằm thời gian dài.

      Càng đáng sợ hơn, bộ đồ này chính là bộ quần áo mua ngay thời điểm vừa mới tốt nghiệp lâu cho nên vẫn nhớ rất ràng. Khi đó còn chưa dám mặc những bộ quần áo được thiết kế tinh xảo, mỗi ngày chỉ mặc những bộ áo quần nhìn có chút già dặn.

      Chuyện này….Lâm Cảnh Nguyệt chợt ngồi dậy, làm cho Trần Huyễn giật mình. cứng ngắt quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Trần Huyễn, mở miệng cách khó khăn: “Cho mình hỏi chút, hôm nay là ngày mấy tháng mấy ?”

      Trần Huyễn bị vấn đề của làm cho cả người khẽ run rẩy, thầm nghĩ, chẳng lẽ bị ngất đến làm hư luôn cả não hay sao ? Vôi vàng đưa ngón tay quơ quơ trước mắt Lâm Cảnh Nguyệt, hỏi: “ Đây là mấy?”

      Lâm Cảnh Nguyệt tát cái đẩy móng vuốt ở trước mặt, hung tợn : “Trần Huyễn ! Hôm nay rốt cục là ngày mấy tháng mấy ?” mang theo chút hàn.

      Tóc gáy của Trần Huyễn cũng dựng lên, lau chút cái tồn tại gọi là mồ hôi, rụt vai mở miệng : “ Ngày 12 tháng 7.”


      Lâm Cảnh Nguyệt hoảng hốt hồi, cả người mềm nhũn ngã lên giường, ngày 12 tháng 7. Mùa hè, ràng rơi xuống lầu chính vào mùa đông, người còn mặc bộ lễ phục bằng nhung Hàn Mộ Vân mua cho mình. Hơn nữa, ngày đó còn gọi cho mẹ cuộc điện thoại cho bà biết mình trở về đón năm mới.
      nhớ rất ràng, mà bây giờ Trần Huyễn dám hôm nay là ngày 12 tháng 7 !

      Lâm Cảnh Nguyệt nằm ở giường, giọng mơ hồ hỏi lần nữa: “Bây giờ là năm nào?” Cũng nghĩ, Trần Huyễn vừa nghe thấy lời mình lập tức nhảy ra khỏi cửa, dùng hết sức hét đến chói tai: “Bác sỹ ! Bác sỹ ! Nơi này có bệnh nhân bị mất trí trớ rồi !”

      Lâm Cảnh Nguyệt nâng trán thở dài, tình huống lúc này bình thường, nếu Trần Huyễn , như vậy rất có thể gặp được tượng đảo ngược thời gian, cách đơn giản chính là sống lại ! Chỉ có điều, ngay cả như vậy, nghĩ cái tính tình này của Trần Huyễn cũng hề thay đổi.

      Bác sỹ bị hù dọa bởi thanh thê thảm của Trần Huyễn, vội vàng chạy tới phòng bệnh Lâm Cảnh Nguyệt, ngay cả nút áo choàng cũng chưa kịp cài hoàn chỉnh. Nhìn thấy như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt phì cười. Chợt phát cuộc sống còn rất nhiều điều thú vị, mà lúc đó trong mắt mình chỉ có Hàn Mộ Vân, cũng chưa từng nhìn đến những cái khác, có lẽ mình bỏ lỡ rất nhiều.

      “Khó chịu chỗ nào?” Bác sỹ cúi đầu kiểm tra, vừa vội vàng hỏi. Lâm Cảnh Nguyệt còn chưa kịp trả lời bị Trần Huyễn chen ngang: “ ấy, ấy bị mất trí! Bây giờ là năm nào tháng nào cũng biết!” Trần huyễn kích động trừng mắt , dáng vẻ muốn nhào tới bên người bác sỹ để trình diễn tiết mục cầu xin bác sỹ cứu lấy Cảnh Nguyệt.

      Mất trí nhớ ? Bác sỹ cau mày, chỉ sang Trần Huyễn hỏi Lâm Cảnh Nguyệt: “ ấy là ai ?”

      Lâm Cảnh Nguyệt chút do dự đáp: “ Là đồng nghiệp của tôi, Trần Huyễn.”

      Bác sỹ quay đầu nhìn Trần Huyễn, Trần Huyễn gật đầu cái: “Đúng.”

      “Vậy hôm nay là ngày mấy tháng mấy ?”

      “Ngày 12 tháng 7”. Lâm Cảnh Nguyệt bình tĩnh.

      Mất trí cái rắm ! Bác sỹ thầm văng tục trong lòng, hỏi đâu đáp đấy vấp váp. ngồi thẳng lên, nhìn Trần Huyễn trách cứ: “ cần ngạc nhiên, có việc gì cả, bạn của phải rất tốt sao ? Việc trong bệnh viện rất nhiều, có việc đừng rên rĩ làm trễ nãi thời gian của tôi.” xong, bác sỹ nhanh bước ra khỏi phòng cũng quay đầu lại cái.

      Để lại Trần Huyễn cùng Lâm Cảnh Nguyệt mắt to trừng mắt . Trần Huyễn tức giận muốn giơ chân tại chỗ: “ Là ai có việc mà rên rĩ hả ? Như vậy gọi là y đức sao? là trí nhớ ràng !”. Lập tức, nhanh chóng kéo lấy cổ áo của Lâm Cảnh Nguyệt, cách hung dữ: “ Bạn rốt cục nổi điên cái gì?”

      “Mới tỉnh, đầu óc có chút hỗn loạn, tại tỉnh táo.” Lâm Cảnh Nguyệt hai tay bày ra vẻ vô tội trả lời.

      "Mình giết chết bạn!" Trần Huyễn rống to, muốn nhào tới người Lâm Cảnh Nguyệt. Chuyện này làm cho mất mặt quá thể. Thể diện của mất đến tìm bên trong áo lót cũng còn, quan trọng nhất chính là hình tượng thục nữ của kia kìa!

      “Khụ khụ” vài tiếng ho khan đem chú ý của Lâm Cảnh Nguyệt và Trần Huyễn kéo đến ngoài cửa, cả hai quay đầu lại, hay , đây phải là quản lý của họ sao ? Vội vàng ai cần đứng lên đứng lên, ai cần nằm xuống nằm xuống, trong phòng bệnh nhất thời trở nên hài hòa.

      “ Cảnh Nguyệt à ! có làm sao ? tốt tại sao lại té xỉu ? tại sao chứ ?” Quản lý Vương hòa ái đến trước giường Lâm Cảnh Nguyệt . Dáng vẻ giống như người chú hàng xóm gần gũi thân thiết.

      Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời kinh hãi, quản lý Vương ở công ty nổi danh là mặt thép, khi vừa đến công ty khi nhìn thấy ông đầu còn dám ngẩng lên, hôm nay ông ấy chắc hẳn là uống nhầm thuốc gì sao ? Mặc dù trong lòng thầm oán, nhưng ngoài miệng vẫn chần chờ: “ có việc gì lớn, chẳng qua là tự nhiên bị trúng gió. Cám ơn quản lý quan tâm.”

      “Vậy tốt rồi, tốt nhất là nên nghỉ ngơi, ngày mai cũng cần làm, thứ hai tuần sau hãy trở lại làm việc.” Quản lý Vương gật đầu cười híp mắt . Tiếp đó lại liếc mắt nhìn qua Tràn Huyễn, liền thu hồi nụ cười mặt: “Chăm sóc Cảnh Nguyệt tốt, chuyện như vậy cũng nên xảy ra nữa, có nghe hay ?”

      Trần Huyễn vội vàng gật đầu, trong lòng cũng thầm nhủ: Quản lý Vương hôm nay là sao ? Tự nhiên lại đối với Cảnh Nguyệt tốt như vậy ? Chẳng lẽ …. Nghĩ đến điều có thể, Trần Huyễn vội vàng liếc mắt nhìn về phía Lâm Cảnh Nguyệt cười như hoa lại có chút quỷ dị. Quản lý Vương nhìn thấy nhất thời run sợ cả người.

      “ Vậy tôi cũng quấy rầy nữa, thứ hai nên đến trễ.” Giọng quản lý Vương ôn hòa, nào có chút bóng dáng nào gọi là mặt thép cơ chứ ?
      “Tạm biệt quản lý.” Lâm Cảnh Nguyệt giương gương mặt cứng ngắt. Chẳng lẽ thời gian bị đảo ngược cũng làm cho tính cách con người thay đổi ? Nhưng Trần Huyễn ràng vẫn còn tồn tại dáng vẻ kia !

      Quản lý Vương vừa , Lâm Cảnh Nguyệt muốn xuống giường chút chợt cảm thấy sau lưng phát lạnh, nghiêng đầu sang liền nhìn thấy Trần Huyễn mài răng xoèn xoẹt cách dữ dội, cười gian nhìn mình. Lâm Cảnh Nguyệt hình như nhìn thấy Trần Huyễn ngồi trước bàn ăn, tay cầm dao nĩa mà chính là con heo sữa quay chảy mỡ ở mâm.

      nuốt nước bọt, cười ngượng ngùng : “Trần Huyễn, chuyện gì cũng từ từ mà.”

      “Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!” Trần Huyễn rống to tiếng, nhìn chòng chọc vào Lâm Cảnh Nguyệt: “ ! Bạn và mặt thép có quan hệ gì ?”

      Hả ? Quan hệ thế nào, chính là quan hệ cấp cấp dưới thôi ! Lâm Cảnh Nguyệt nhìn Trần Huyễn, ánh mắt thuần khiết, quả là trong suốt như hồ nước .

      Trần Huyễn bị Lâm Cảnh Nguyệt nhìn đến đỏ mặt, thầm nghĩ, dáng vẻ của con nhóc này làm cho người khác phải thương , giống con thỏ mà ! Mình đây còn chịu nổi gì là đàn ông ! Đàn ông ? Đúng ! Bây giờ đến vấn đề của đàn ông, thể để nàng này lừa dối vượt qua kiểm tra được.

      xạo!” Trần Huyễn thô lỗ hét lớn, làm Lâm Cảnh Nguyệt sợ hết hồn. “ có quan hệ tại sao ông ấy đối với bạn tốt như vậy ? cho bạn biết, hôm nay nếu bạn khai ,….hắc hắc” Trần Huyễn bóp ngón tay khanh khách vang dội, cười tà ác nhìn Lâm Cảnh Nguyệt.

      có gì để khai đây ! là trong sạch đấy ! Lâm Cảnh Nguyệt chu mỏ, vừa định giải thích liền bị Trần Huyễn cắt đứt. “ cho dùng mỹ nhân kế!” Nhìn thấy đôi mắt long lanh như vậy, trái tim là nhảy nhót vài cái đây.

      Mỹ nhân kế ? với người trước mặt ? Ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt đầy thâm ý nhìn Trần Huyễn từ xuống dưới, chậm rãi mở miệng : “Bạn phải là….hả ?”


      , nhưng Trần Huyễn sao lại nghe hiểu, thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên chỉ vào Lâm Cảnh Nguyệt quát: “Ánh mắt bạn như vậy là sao ? À ? chị đây chính là thích đàn ông, đàn ông có cơ bụng sáu múi !”

      Hì hì, Lâm Cảnh Nguyệt nhìn được cười ra tiếng, Trần Huyễn này, biết gì cho phải. “Được rồi, được rồi, mình với quản lý Vương có quan hệ gì, mình mới đến công ty bao lâu, ngay cả quản lý Vương cũng gặp được vài lần, làm sao có thể cùng ông ấy có quan hệ.”

      Lâm Cảnh Nguyệt nhìn Trần Huyễn sắp xù lông, vội vàng lên tiếng trấn an. Trần Huyễn nghiêng đầu suy nghĩ, cũng đúng, mỗi ngày đều cùng Cảnh Nguyệt ở chung chỗ, ấy có chuyện gì mà biết chứ ? Nhưng….

      “Vậy tại sao ông ấy lại tốt với bạn như vậy ?”

      “Mình cũng biết.” Lâm Cảnh Nguyệt cũng hiểu ra sao.

      Trần Huyễn còn muốn tiếp, chợt vang lên tiếng gõ cửa. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều phát nghi vấn trong mắt đối phương, lại có ai tới ? Vẫn lễ độ như vậy ?

      "Mời vào!" Hai người trăm miệng lời.

      Cửa chậm rãi bị đẩy ra, người bên ngoài từng bước vào. Mũi cao, môi mỏng, sắc mặt trầm tĩnh, khí thế cường đại. Người đàn ông cao lớn, rắn rỏi từ từ đến bên giường , giọng trầm thấp vang lên bên tai Lâm Cảnh Nguyệt: “ có sao chứ ?”

      Nước mắt liền chảy xuống. Hà Tử Nghiệp. Đời này nghĩ ở dưới tình huống này lại gặp được lần đầu tiên. vẫn giống như trong trí nhớ, bộ dáng kiên nghị, tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân đều tản ra sức quyến rũ đặc thù. Nhưng người đàn ông cường thế như vậy ở kiếp trước lại vì mà thương tâm. Mà bản thân lại lạnh nhạt chút quan tâm gì.

      Hà Tử Nghiệp nhíu mày, Bác sỹ của bệnh viện làm gì ? này chẳng lẽ đến giờ còn chưa tốt ? Sáng sớm hôm nay khi vừa bước đến công ty, chạm mặt tới, rất đẹp, nhưng có cảm giác gì. Phụ nữ xinh đẹp, gặp cũng nhiều, này cũng ngoại lệ. Bất ngờ là này vừa nhìn thấy trực tiếp té xỉu.

      ghét loại chuyện phiền toái này, nhưng lỡ như này có bệnh gì nguy cấp biết làm sao ? Hết cách, thêt làm gì khác là đưa ấy đến bệnh viện bên cạnh.

      Buổi tối tan việc, qua nơi này chợt nhớ tới , thuận đường liền vào nhìn xem. Nhưng ai có thể cho biết , vì sao ấy vừa nhìn thấy lại bắt đầu chảy nước mắt ? Hơn nữa ánh mắt kia lại mang ý gì ? Thất lạc người thân ? Đáng chết !

      Hà Tử Nghiệp có chút kiềm chế, chân mày nhíu chặt có thể kìm chết con ruồi. Phụ nữ là phiền toái. “Nếu như Lâm tiểu thư có vấn đề gì, vậy cố gắng nghỉ ngơi cho tốt!” Hà Tử Nghiệp xong liền xoay người rời , gọn gàng, tuyệt dài dòng dây dưa.

      Lâm Cảnh Nguyệt nhìn bóng dáng mạnh mẽ dần dần biến mất, hai mắt đẫm lệ nhưng mơ hồ mang ý cười. cảm tạ, cảm tạ trời cao cho thêm cơ hội, đời này, người đàn ông này bao giờ phụ nữa !

      Trần Huyễn thừ người, đến khi hồi phục lại tinh thần Hà Tử Nghiệp rồi. lập tức nhào tới bên giường Lâm Cảnh Nguyệt, vội vàng hỏi thăm: “Bạn vì sao lại biết Tổng giám đốc của chúng ta? mau ! mau !”

      Lâm Cảnh Nguyệt bị lắc mạnh nhưng cũng chỉ nhếch miệng cười . Trong trạng thái ngẩn ngơ, Trần Huyễn tựa như nghe được câu: Mình thiếu ấy cả đời.
      Pe Mick, milktruyenky, tart_trung4 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Đứa ngốc gặp mưa

      Tay cầm chìa khóa khẽ run, nhắm mắt hít sâu, Lâm Cảnh Nguyệt cuối cùng cũng lấy được dũng khí mở cửa, trong phốc chốc, hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ đập vào mặt. đứng ở cửa ngơ ngác nhìn đây phòng khách , bộ ghế salon nho , loại tình cảm phức tạp nhanh chóng tràn vào trong tim nhanh chóng làm nhất thời biết cảm thấy gì.

      Sau khi xuất viện cco cũng biết tình huống tại của mình. trở lại 4 năm trước, thời điểm vừa mới tốt nghiệp đại học. Căn phòng này cũng là vừa được mướn lâu, ở rất gần công ty thuận tiện cho công việc của . Lúc ấy đấu tranh rất lấu mới dằn lòng nặn từ kẻ răng ra chút tiền để thuê phòng, tạm thời cũng có cho riêng mình chiếc ổ .

      Mới đầu vào công ty, chính là có chút mơ hồ, đối với những quy tắc của công việc đều hiểu , cũng dám tùy tiện nghe ngóng, chỉ biết gập đuôi yên phận làm người, thói quen phóng túng ở trong trường học cũng thu liễm bớt, mang vào chiếc mặt nạ giả dối, làm việc trong yên lặng, thỉnh thoảng có hùa theo ý tứ của lãnh đạo, tuy nhiên kỹ xảo còn rất vụng về.

      Vào công ty cũng được mấy tháng, mọi người chỉ đối với nàng nhìn như thấy, chỉ có Trần Huyễn, tính tình có chút tùy tiện là luôn chăm sóc , thỉnh thoảng lại quan tâm, hỏi han này nọ, khiến cho , người mới vừa bước vào xã hội cảm thấy ấm áp. Trần Huyễn ra so với Cảnh Nguyệt cũng lớn hơn mấy tuổi, chỉ là thời gian vào công ty dài hơn, đối với tính cách mọi người và các quy tắc ngầm có chút ràng hơn nên cũng có lúc chỉ điểm chút cho hiểu, trong lòng rất cảm kích.

      Nhưng sau này, bởi vì chuyện tình liên quan đến hàn Mộ Vân, Cảnh Nguyệt cùng ấy cãi nhau. Lúc đó, Trần Huyễn với tính tình trực sảng chỉ thẳng vào lỗ mũi của mắng to rằng biết xấu hổ, còn nếu rời khỏi Hàn Mộ Vân giữa ấy hoafnt oàn tuyệt giao. Lúc ấy, khuôn mặt Cảnh Nguyệt vẫn tỏ vẻ gì, nắm lấy ngón tay Trần Huyễn, chậm rãi bắt lại, lạnh lùng : “Trần Huyễn, cho rằng là gì của tôi ? Tôi cảm kích chăm sóc của , nhưng cho phép hô to gọi đối với tôi như vậy.”

      Trần Huyên tức giận đến mức run cả người, cắn răng nghiến lợi mắng: “Tôi chính là mù mới xem là bạn, đầu óc chính là đám bột nhão mới tới đây khuyên . thích làm gì làm, từ đây về sau tôi xem như có người bạn như .”

      “Tùy tiện” Lâm Cảnh Nguyệt quay đầu thêm câu nào.

      Trần Huyễn đạp đôi giày cao gót sải bước rời , tới cửa lảo đảo cái thiếu chút nữa té ngã, khóe mắt Cảnh Nguyệt liếc đến, chân vừa định bước tới nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra cũng đành dừng lại. Bóng lưng khập khiễng của Trần Huyễn có lẽ cả đời Cảnh Nguyệt cũng quên, đó là lần cuối cùng các cùng chuyện.

      Về sau, khi ở công ty nhìn thấy đối phương đều xem như khí, phải là để ý, mà so với là ít để ý hơn thôi. Vì cái gì cũng muốn, thể diện, tôn nghiêm….rất nhiều, rất nhiều. Chỉ cần có thể sánh vai cùng , có thể chịu đựng tất cả tiếng xấu.
      Người khác chê cười quan tâm, chỉ cần hứa hẹn cho tương lai cũng rất thỏa mãn.
      Tuy nhiên, ngàn lần cũng ngờ lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ , có lẽ vì tương lai, cũng có thể vì đứa bé chưa ra đời kia, hoặc giả là thể vứt bỏ được thế lực bên nhà vợ… biết, cũng có cơ hội hỏi. Nhưng bây giờ, sớm còn muốn biết.

      Lâm Cảnh Nguyệt cắn môi, giọt nước mắt chay xuống. Có vui sướng, có bi thương, may mắn vì có thể sống lại lần nữa, ngay tại thời điểm bản thân sắp lầm đường lỡ bước, khiến trở nên bi ai, vì người đàn ông bỏ rơi tất cả rồi lại bị bở rơi.

      Bất quá, tại đều quan trọng, khoảng của kiếp trước mà sống, mà kiếp này, vì mình, vì những người thân của mình, để cho mọi người còn khổ sở, đau lòng. Lâm Cảnh Nguyệt đưa tay chùi nước mắt mặt, từ từ mỉm cười, gương mặt tinh xảo như tuyết ngọc mê người.

      Kiếp này, may mắn gặp được trước, nhưng lần này buông tay ! Kiếp trước, con người cố chấp chịu bao nhiêu gian khổ kiếp này bù đắp cho nhiều ngọt ngào. tổn thương như vậy nữa, kiếp trước thương điều kiện, kiếp này đổi lại hãy để !

      Lúc điện thoại gọi đến, Lâm Cảnh Nguyệt dùng máy hút bụi ra sức lau dọn nhà. Mọi vật trong nhà cũng được thu dọn lại ổn thỏa. Mặc dù thân thể này vẫn là chính mình, nhưng linh hồn bên trong lại chính là của 4 năm, thể tiếp thu nổi thẩm mỹ ngây thơ của vào thời điểm này, còn cách nào khác, đành cắn răng bắt đầu tổng vệ sinh, cái gì nên giặt phải giặt, nên bỏ đều bỏ.
      Thêm chuỗi danh sách ghi những thứ cần mua, chuẩn bị đến siêu thị, cái nhà này nên thay đổi bao gồm cả bản thân .
      “Trần Huyễn ?” Lâm cảnh Nguyệt vào điện thoại.
      “Cảnh Nguyệt ơi, nhanh lên qua đây giúp mình ! Bên ngoài trời mưa!” Trần Huyễn gào hết đề - xi – ben thanh trong điện thoại, khiến lỗ tai Cảnh Nguyệt trở nên tê dại. Nhưng trời mưa ? Chuyện khi nào ?

      Cầm điện thoại đến bên cửa sổ, bầu trời tối tăm, mây đen giăng cuồn cuộn, từng giọt mưa nặng hạt chen lấn nhau rơi xuống, các căn nhà, cây cối, những chiếc xa phát ra thanh đùng đùng.

      Lâm Cảnh Nguyệt trợn mắt, há mồm, thanh lớn như vậy mà lại nghe thấy ? “Lâm Cảnh Nguyệt, bạn rốt cuộc có tới hay ?” Trần Huyễn bên kia tiếp tục ngược đãi lỗ tai Cảnh Nguyệt.

      Lâm Cảnh Nguyệt ngoáy ngoáy lỗ tai, bất đắc dĩ : “Bạn vẫn chưa là bạn ở đâu.” mô hồ của bạn này chẳng lẽ thể sửa lại chút ?

      “Á, he he, mình quên rồi, mình lập tức đến nhà bạn, bạn ở dưới lầu đón mình nhé!” Trần Huyễn cười xin lỗi.

      “Nhà mình ?” Lâm Cảnh Nguyệt khỏi lên giọng, Trần Huyễn vì sao đột nhiên lại muốn đến ?

      sao ? có hoan nghênh à ?” Trần Huyễn ở bên kia nghiến răng nghiến lợi.

      Nghe thanh vô lý của nàng kia,da đầu Cảnh Nguyệt có chút tê dại: “ có, có, mình có chút kinh ngạc thôi mà.”

      “Được rồi, mau lên chút ! nữa, mình sắp đến nhà bạn rồi!” xong, Trần Huyễn bộp tiếng ngắt ngay điện thoại. Cảnh Nguyệt nhìn điện thoại thở dài, lại quên lấy theo cây dù, thuận tay nhặt lấy bản danh sách bàn bỏ vào trong túi, dù sao cũng xuống lầu, luôn tiện siêu thị chuyến.
      “A, mưa to !” Trần Huyễn vừa xuống xe nhanh chóng chui vào trong cây dù của Cảnh Nguyệt cảm thán, vừa kéo cánh tay phải của Cảnh Nguyệt muốn tiến vào nhà.

      “Bạn vào nhà mình trước .” Lâm Cảnh Nguyệt đưa chìa khóa cho bạn, “Mình muốn siêu thị chuyến, lát nữa trở về.”

      siêu thị làm gì ?” Trần Huyễn có chút kì quái, “Bạn phải mua gì à ?”

      mua ít thức ăn, nếu buổi trưa chúng ta phải uống gió tây bắc thôi!” Lâm Cảnh Nguyệt đưa bạn vào trong hành lang, gạt cánh tay còn nắm tay của Trần Huyễn rồi vẫy tay rời .

      “A, đợi nào….!” Trần Huyễn kêu to phía sau , “Hả?” Cảnh Nguyệtquay đầu, chẳng lẽ ấy còn có chuyện gì chưa hay sao ? “Khi nào bạn biết nấu cơm ? Bạn phải là mình biết nấu cơm sao?”

      Thân thể Lâm Cảnh Nguyệt cứng đờ, liền nhớ lại lúc mới vừa tốt nghiệp đại học đúng biết nấu ăn, mỗi bữa cơm phải ăn ngoài chính là ăn vặt, mình tiêu sái, cũng thoái mái vui vẻ.

      Sau khi biết Hàn Mộ Vân, thích ăn ngoài, cảm thấy tốt cho sức khỏe, liền dành thời gian học khóa nấu ăn, lại cố gắng thực hành tại nhà, cho đến khi xác định tài nấu nướng của mình có dọn lên được bàn ăn rất vui vẻ chạy đến nhà của nấu cơm cho .

      Thức ăn làm cho ăn mỗi ngày đều rất đa dạng, nhìn ăn vui vẻ trong lòng cũng rất vui mừng. Nghĩ tới đây, từ từ cúi đầu, là ai muốn buộc được tim của người đàn ông trước hết phải buộc được dạ dày của của họ ?

      Trần Huyễn ở phía sau nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, đột nhiên cảm thấy mặc dù ấy đứng trước mắt mình, nhưng lại có cảm giác hết sức mờ ảo muốn bắt cũng được, trong lòng hốt hoảng, vôi vàng gọi lớn: “Lâm Cảnh Nguyệt!”

      “Hả?” dòng hồi tưởng bị cắt đứt, Lâm Cảnh Nguyệt hít sâu hơi, thở ra mặt hồi phục vẻ tĩnh lặng, ngẩng đầu nhìn về hướng Trần Huyễn, phất tay : “ lên nhà chờ mình , mình nhanh chóng quay lại.”

      Trần Huyễn sững sờ nhìn chiếc ô cùng bóng dáng Cảnh Nguyệt từ từ biến mất trong màn mưa to, cau mày quay người, có cảm giác Cảnh Nguyệt sau lần bệnh này có chút giống, nhưng rốt cuộc giống ở điểm nào lại ra được. lắc đầu, thẳng lên lầu mở cửa, có lẽ bản thân mình nghĩ quá nhiều thôi.

      Siêu thị có nhiều người, Lâm Cảnh Nguyệt đẩy xe chọn mua đồ theo danh sách, chỉ mua vài thứ thiết yếu cần gấp, còn những món khác, có thể mua sau, nếu mua quá nhiều sợ rằng cầm nỗi lại có tay để cầm ô.

      Lâm Cảnh Nguyệt có chút khó khăn cầm hai túi đồ về hướng nhà mình, quá nặng ! hối hận ! Nhưng ràng cảm thấy mua đồ nhiều lắm mà, tại sao lại để đầy cả hai túi hàng ! Qủa nhiên, cuồng mua sắm chính là bản tính của phụ nữ.

      Tay bị gìm sựđau, Lâm Cảnh Nguyệt tinh mắt nhìn thấy quán trà cổ kính mang kiến trúc giả cổ, mái cong cao kiều, xem ra có khí thế, rất có phẩm vị. Bất quá, chú ý của nàng phải là khí phái của quán trà mà chính là mái hiên có thể che mưa ở phía trước của quán.

      Chịu đựng đau nhức ở tay, nhanh chóng bước tới phía trước quán trà, bỏ hai túi xuống, thu dù lại, nhịn được thở phào chút, tay có gì rất tốt.

      Cuối cùng cũng thả lỏng, Cảnh Nguyệt bắt đầu quan sát người đường. chỗ nào là vội vã, người lại xuyên qua các tuyến đường, tràn đầy sức sống. Còn sống, chuyện tốt đẹp, cảm tạ ông trời.

      Chợt, trợn tròn mắt, ánh mắt dừng lại chỗ. Đó phải là cái người luôn luôn ung dung, bình tĩnh Hà Tử Nghiệp sao ? Cho dù toàn thân ướt đẫm cũng có chút rối loạn nào, vẫn giống như thường nhanh chóng bước về phía trước, vẻ mặt mặn lạt.

      ấy vì sao ở chỗ này ? Nhà ở tại khu phố nhà giàu, tại sao lại xuất ở khu phố công nhân này chứ ? Chỉ là kẻ ngốc này biết tránh mưa sao, cứ như vậy dầm mưa cho dù làm bằng sắt cũng ngã bệnh thôi.

      Lâm Cảnh Nguyệt dậm chân cái, cũng nghĩ nhiều, xốc lên hai túi nilong, xông vào trong mưa, vừa chạy vừa kêu : “Hà Tử Nghiệp ! Hà Tử Nghiệp!”

      Hà Tử Nghiệp lái xe đưa em họ học yoga, nếu là bình thường tuyệt đối làm loại chuyện nhàm chán này, nhưng hôm nay mưa lớn như vậy, người trong nhà đều yên tâm để em ấy lái xe tới đây, thể làm gì hơn là là xin giúp đỡ chút.

      nghĩ chút cảm thấy hôm nay cũng có việc gì quan trọng, liền gật đầu đồng ý. ngờ vừa mới đưa xong em họ trở về, xe lại có vấn đề, kiểm tra lần lại tìm ra nguyên nhân. Hà Tử Nghiệp trong lòng tức giận, nhưng cũng hết cách, chỉ đành bỏ xe bộ, thuận tiện gọi điện thoại cho trợ lý đem xe đến đón .

      Dự định chạy đến siêu thị bên kia. Mưa rất lớn, Hà Tử Nghiệp cũng lười tránh, cứ như vậy nhanh chậm bước . Mới mấy bước đột nhiên nghe có người gọi tên mình. thanh lớn, so với tiếng mưa lại càng có vẻ vô lực, nhưng lại nghe thấy, quay đầu nhìn lại liền thấy nhân viên té xỉu ngày hôm qua.

      ấy xách theo hai túi đồ cố sức chạy về phía , thân thể gầy trong mưa có chút suy nhược, chạy ngắt quảng từng bước từng bước, giơ nghiêng ngã cây dù, vô cùng…đáng .

      Khóe miệng vểnh lên, rốt cuộc dừng lại tại chỗ.
      Pe Mick, milktruyenky, tart_trung4 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Gian tình- cây dù

      “Kẻ ngốc này, biết tránh mưa sao ?” rút cục chạy đến bên cạnh Hà Tử Nghiệp, Lâm Cảnh Nguyệt vừa để đồ xuống đất liền đùng đùng bắt đầu quở trách , “ nhanh lên !”. xong, liền kéo tay chạy về phía mái hiên trú mưa, thuận tiện còn chỉ xuống dưới chân: “Cầm đồ giúp tôi, là mệt chết mà!”

      Hà Tử Nghiệp sững sờ nhìn nhìn người con chỉ huy mình cách đương nhiên, chân mày cũng nhíu lại chặt, ấy nhìn nhầm người chứ ? Liếc mắt xuống chút, cánh tay trắng noãn bé cứ như vậy siết chặt tay áo của , chút gì gọi là muốn thả ra.

      Đây đến cùng là tình huống gì ?

      “Nhanh cầm đồ lên ,…chúng ta đứng ở đây là cản đường đấy!” Lâm Cảnh Nguyệt quay đầu với Hà Tử Nghiệp, thanh tự chủ có chút nũng nịu, chiếc cằm cũng đồng thời hất về phía hai túi đồ dưới đất.

      Hà Tử Nghiệp nhìn bộ dáng trợn tròn đôi mắt vênh mặt hất hàm sai khiến kia, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, tâm tình cũng thả lỏng, thêm gì, cúi người xuống xách lên hai túi đồ, theo lôi kéo của về phía quán trà .

      “A, mưa lớn như vậy, ở nơi này làm gì ?” đứng ở chỗ trú mưa, Cảnh Nguyệt vừa lau những giọt nước mặt liền hỏi.

      Có lẽ là nhận nhầm người rồi, trước khi vào viện, cùng chút quen biết cũng có, mà cách chuyện này ràng là thân quen. chắc hẳn nhầm thành người quen, nhưng quen tại sao lại nhận nhầm ?

      Hà Tử Nghiệp có chút nghi ngờ, nhưng cho rằng Lâm Cảnh Nguyệt nhận lầm người, hiểu tại sao lại có chút thoải mái ở trong lòng, “Lâm tiểu thư, có lẽ nhận lầm người rồi!”. chỉnh lại nếp nhăn nơi ống tay áo do bị kéo, mặt có chút vui.

      Lâm Cảnh Nguyệt sững sờ, sau đó sắc mặt có chút trắng nhợt, cúi đầu. Đúng rồi, tại sao lại quên chứ, sống cuộc đời khác, ấy bao giờ có thể bao dung người thất thường như nữa, bây giờ đối với chỉ là nhân viên nho , là con người mơ hồ từng té xỉu trước mặt .

      Nhớ tới ánh mắt cưng chiều trong quá khứ và thái độ xa lạ cũng như giọng lạnh nhạt như tại của , hốc mắt nóng lên, tưởng như ngấn lệ, là tự làm tự chịu sao ?

      Nhìn nhanh chóng thẫn thờ lại có chút uể oải, Hà Tử Nghiệp nghi ngờ, cái gì đả kích sao ? Nhưng người này cũng kỳ quái, lần đầu thấy ở bệnh viện như nhìn thấy người thân, bây giờ lại đối với mình như vậy, chẳng lẽ trước đây có quen biết nhưng tại quên hay sao ?

      Hà Tử Nghiệp lấy tay gõ đầu cái, rất khẳng định và vô cùng xác định, trước kia hề biết này, nên hỏi mẹ mình chút xem trước đây từng mất trí nhớ hay chưa ?

      Hà Tử Nghiệp trầm ngâm, đột nhiên có thứ gì được nhét vào trong bàn tay, định thần nhìn lại chính là chiếc dù của Lâm Cảnh Nguyệt, “Cầm lấy, nên để mắc mưa!”. xong những lời này, nhanh chóng chạy vọt ra, bóng dáng nhắn nhanh chóng biến mất trong cơn mưa trút nước xối xả.

      Hà Tử Nghiệp nhìn cây dù trong tay, lâu cũng ngẩng đầu. này đem dù của mình cho , nên dầm mưa, nhưng chính lại đội mưa mà . Lựa chọn như vậy…. nắm cây dù chặt, khiến cho cán dù lạnh như băng cũng thay đổi nhiệt độ như lòng bàn tay .

      Đêm đó, khi người giúp việc Hà gia nhìn thấy vị thiếu gia nổi tiếng cứng rắn mặc thân tây trang màu đen lại cầm chiếc dù hoa màu hồng thiếu chút nữa đánh rớt cả cằm. Chẳng lẽ thiếu gia nhà bọn họ dùng vẻ bề ngoài cứng rắn để che giấu nhu nhược ở trong lòng ?

      Ba mẹ Hà nhìn thấy chiếc dù tay con trai cũng còn bình tĩnh rồi. Mẹ Hà còn hưng phấn, chiếc dù này ràng là của đây! Con trai ngốc này của bàgiống như cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa ! Hơn nữa còn nở ra hoa đào! Mẹ Hà cười đến híp mắt, thể khép miệng, tới bên cạnh hà Tử Nghiệp: “Con trai à, hôm nay mưa lớn nhỉ!”

      Hà Tử Nghiệp nhìn mẹ cứ vòng lui vòng tới bên cạnh mình lại hỏi câu đầu đuôi gì, cũng đáp lời, cởi xuống bộ tây trang ướt nửa, bước thẳng về phòng của mình. Chỉ còn lại mẹ Hà tức giận giơ chân tại chỗ: nhóc con khá lắm, tìm phụ nữ còn dám che dấu, chút tin tức cũng tiết lộ ! Chờ xem, bà nhất định sớm tìm ra con dâu dễ dàng này!

      Hà Tử Nghiệp cầm lấy chiếc dù nước bước lên lầu, biết rằng chính nó là tên đầu sỏ gây nên các loại ảo tưởng vừa mới phát sinh trong Hà gia.

      Vừa bước vào phòng, ghét bỏ nhìn vật trong tay, hiểu thẩm mỹ như thế nào lại mua được chiếc dù khó nhìn như vậy ? muốn ném nó vào trong thùng rác !

      Di chuyển chút, cuối cùng vẫn đem vật xấu xí này vào toilet, cẩn thận mở ra để hong khô nhanh chút, lúc này mới hài lòng bước ra ngoài thay quần áo. Ừ, là người có tư cách, cho dù xấu, nhưng dù sao cũng là lòng tốt của người ta đối với , cho nên thể vứt bỏ, cũng nên trả lại cho kia.

      Lúc Lâm Cảnh Nguyệt chạy về dọa Trần Huyễn giật mình, kéo lấy Cảnh Nguyệt giúp cởi ra quần áo bên ngoài ướt sũng, lại luống cuống lấy khăn lông lau cho bạn, vẫn quên quở trách: “Cây dù của bạn đâu ? chẳng lẽ ra ngoài chút lại có thể làm mất cây dù ?”

      Lâm Cảnh Nguyệt nắm tay Trần Huyễn, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Trần Huyễn, cây dù của mình bị tên mặt người dạ thú đoạt mất rồi, tên đó mặt mũi ra sao mình cũng kịp nhìn nữa !”

      ?” Trần Huyễn kinh hãi, sau đó tức giận mắng to: “Tại sao lại có tư cách như vậy, lại giành cây dù từ yếu đuối, đây còn là đàn ông sao ? Nhất định là tên bại hoại ! , bại hoại cũng bằng balabala”

      Nghe Trần Huyễn rít gào chuỗi dài, nụ cười của Lâm Cảnh Nguyệt cũng lặng lẽ đến bên môi, tốt, hoài niệm Trần Huyễn như bây giờ.

      Chỉ là, ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt nhanh chóng thay đổi, giống con chuột ăn trộm trứng gà, Hà Tử Nghiệp xin lỗi nha…., chỉ muốn giỡn chút mà thôi, ngờ Trần Huyễn….

      Lúc này, tại Hà gia, Hà Tử Nghiệp ngồi bàn ăn chợt nhảy mũi hai cái, xoa xoa lỗ mũi, mặt có chút rối rắm, thân thể mình tại sao lại trở nên kém như vậy rồi ? cơn mưa thôi cũng bị cảm! Xem ra, từ mai phải rèn luyện thêm chút.

      Mẹ Hà nắm đôi đũa, mắt sáng lên nhìn con trai,có gian tình, có gian tình nha, cái hắt xì này nhất định là vì con dâu suy nghĩ về con trai mình rồi ! Chuyện cũng phát triển nhanh như vậy rồi ! Ngày mai nhất định phải hành động.

      Hà Tử Nghiệp bình tĩnh liếc sang cặp mắt sáng lên của mẹ, câu đầu tiên dập tắt nhiệt tình tràn ngập của bà: “ răng mẹ dính rau”

      Mẹ Hà bĩu môi, ánh mắt ngấn lệ nhìn sang ba Hà. Ba Hà nhìn tính trẻ con của vợ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nó lừa bà thôi!”

      Phút chốc, mẹ Hà bắn ánh mắt phẫn nộ sắc bén như phi đao về phía Hà Tử Nghiệp. Hà Tử Nghiệp dưới ánh mắt đó vẫn bình tĩnh ăn xong chén cơm, còn uống thêm nửa bát canh bí đao mới thong thả ung dung chùi miệng rời khỏi bàn ăn.

      Chỉ còn lại mẹ Hà ngồi trước bàn ăn rơi lệ đầy mặt, ánh mắt của bà chua nha!

      Thứ hai làm, Hà Tử Nghiệp tra được Lâm Cảnh Nguyệt là người của phòng tài nguyên, nhìn tấm hình của Lâm cảnh Nguyệt trong tài liệu nhân viên, đập vào mắt là hình của cái bánh bao, nhịn được bật cười, đây là ảnh chụp của lúc nào ? lại có thể đáng như vậy, nhất là còn mang theo gương mặt mập mạp biểu cảm rất trẻ con.

      Hà Tử Nghiệp nhịn được đưa tay sờ sờ hình, cảm giác lạnh như băng khiến trong lòng có chút vui, gương mặt giống bánh bao như vậy phải là ấm áp, nhìn đầu ngón tay của mình, cũng là lạnh. Nếu có người ở đây….Nghĩ tới đây, Hà Tử Nghiệp sờ sờ lên cái cằm, cầm lên điện thoại nội bộ: “Gọi Lâm Cảnh Nguyệt ở phòng tài nguyên đến phòng làm việc của tôi chuyến.”

      Lâm Cảnh Nguyệt quen thuộc đến phòng làm việc của Hà Tử Nghiệp, nhìn thấy trước tiên là phần tư liệu nhân viên nằm bàn, đây phải là quan trọng, quan trọng là tấm hình của ! Năm đó cũng chịu ít cười nhạo của Hà Tử Nghiệp vì tấm hình này, chẳng lẽ lần nữa lại giẫm vào vết xe đổ ?

      , tuyệt đối được, chút suy nghĩ, dựa vào trí nhớ nhanh chóng cầm lấy tấm hình ôm vào trong ngực, cảnh giác nhìn Hà Tử Nghiệp, bộ dáng như vậy buồn cười.

      từ ghế đứng lên, thuận tay cầm lấy chiếc dù màu hồng, tới bên cạnh Cảnh Nguyệt đưa cho : “Dù của , cám ơn.”

      Lâm Cảnh Nguyệt đưa tay cầm lấy, cán dù dường như còn lưu lại nhiệt độ của , trong tay vẫn còn rất ấm. Nhìn khuôn mặt Lâm Cảnh Nguyệt gần trong gang tấc, Hà Tử Nghiệp trong lòng có chút rục rịch muốn ngóc đầu dậy, ý tưởng thể khống chế lần nữa bị lý trí ép xuống, chờ phản ứng lại, bàn tay vươn đến gương mặt của Lâm Cảnh Nguyệt.

      Cảm giác tuyệt, trơn, chỉ là quá gầy, khẳng định là thể sờ tốt như gương mặt bánh bao trong hình. Hà Tử Nghiệp nhướng mí mắt, có chút ảo não, tại sao lại bỏ lỡ nàng Tiểu Bao Tử thời đại này chứ.

      “Này, làm gì thế ?” lâm Cảnh Nguyệt bị kinh sợ lui về sau bước, gương mặt ửng đỏ chất vấn Hà Tử Nghiệp, đôi mắt to tròn, có thể nhìn thấy ràng bóng dáng của mình trong đồng tử của , tâm tình khó hiểu liền thay đổi tốt hơn, Hà Tử Nghiệp ngồi vào chiếc ghế to của mình, tay chống cằm, hơi vểnh mặt lên nhìn Lâm Cảnh Nguyệt. Dáng vẻ này mê người đến cực điểm.

      Mặt Lâm Cảnh Nguyệt nhanh chóng đỏ rực, vì sao biết còn có mặt lười biếng như mèo Ba Tư thế này, phải mỗi ngày đều nghiêm túc như ông già sao ? “Nếu có gì, tôi liền ra ngoài.” xong còn muốn đẩy cửa chạy trốn.

      “Chậm.” thanh Hà Tử Nghiệp chậm rãi vang lên từ phía sau. “ về thu dọn đồ đạc, bắt đầu từ hôm nay, chính là thư ký của tôi.” Giọng điệu kiên quyết chân đáng tin, mang theo khí thế đặc biệt của lãnh đạo.

      Cái gì ? Thư ký ! tại sao lại là cái chức vị mập mờ như vậy ? mới cần đâu ! “Tôi muốn!” Lâm Cảnh Nguyệt quay đầu cự tuyệt, đến khi cảm nhận được khí thế càng ngày càng lớn mạnh của Hà Tử Nghiệp liền bắt đầu có tiền đồ giải thích: “ Tôi…tôi học chuyên ngành quản lý tài nguyên chuyên nghiệp, đối với công việc thư ký tôi quen thuộc.” Lời của sai, đối với công việc thư ký chữ cũng biết.

      sao, tôi cho thời gian học tập.” Hà Tử Nghiệp quan tâm, phất tay đối với : “ xuống thu dọn đồ đạc thôi.”

      Vì sao tôi phải học lại từ đầu ? Lâm Cảnh Nguyệt oán giận, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Hà Tử Nghiệp chiếu vào, nhất thời ủ rủ, rụt cổ cái lùi về phía sau, dáng vẻ giống dâu bị khi dễ: “Tôi thu dọn đồ đạc.”
      Pe Mick, tart_trung, xixon4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :