1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đế vương sủng thần - Hoa Vũ Băng Lan (c73.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ĐẾ VƯƠNG SỦNG THẦN

      Tác giả: Hoa Vũ Băng Lan

      Editor: Tú Vy

      Nguồn: Chương 1-19.2: Ngọc Lan sơn trang. Chương 20 - 93: Vietprase.

      Tiến độ: 3ngày/1c

      Lời Ngỏ: Đây là sản phẩm đầu tiên của ta , cho nên có nhiều sai sót , với lại có ít kinh nghiệm đọc cv nên chỉ có thể đúng được khoãng 70% mà thôi. Chỉ mong là mấy bạn có thể góp ý để mình có thể hoàn thiện hơn. Có ba điều mình hi vọng các bạn để ý chút.Thứ nhất , bạn nào đọc cv xin đừng spoil trước. Thứ hai , đừng ném đá mình cần xây nhà. Thứ ba mong bạn nào có thể ed được hợp tác với mình làm bộ này.

      ************************************
      Giới thiệu

      Nghe đồn, đương kim hoàng thượng chỉ thích mĩ nam thương mỹ nữ, lại càng giang sơn.

      Nghe đồn, đương kim hoàng thượng sủng Binh Bộ Thị Lang đại nhân, sủng tận lên trời

      Nghe đồn, đương kim hoàng thượng vì Binh Bộ Thị Lang chuẩn bị tòa cung điện huy hoàng ở hậu cung, hai người cùng nhau ngày đêm làm việc ấy. . .

      Nghe đồn, Binh Bộ Thị Lang so với những nương nương trong hậu cung còn muốn đẹp hơn gấp mấy lần, nam nhân nhìn thấy trực tiếp nhào tới, nữ nhân thấy liền trực tiếp chặn lại, tiểu hài tử thấy liền quấn quít lấy tha, lão nhân dù có đống lớn nếp nhăn cũng có thể đỏ mặt. . .

      Nghe đồn, Binh Bộ Thị Lang là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ai gặp cũng muốn giành giựt . . .

      . . .

      Những lời đồn đãi liên quan đến vị “nam sủng” của Hoàng thượng nhiều lắm, hề hiếm thấy.
      【 đoạn ngắn

      Công công lau mồ hôi lạnh từ ngoài điện chạy vào, “Hoàng thượng, hoàng thượng, xong!”

      Hoàng đế phê duyệt tấu chương mí mắt nâng chút, “Chuyện gì bối rối như vậy?”

      “Đại nhân ngài ấy đánh tân hoàng hậu. . .”

      “Ừ, đánh liền đánh, phải chỉ là nữ nhân sao, đánh chết, đem thi thể giao cho mẫu hậu báo cáo kết quả là được”

      “Hoàng thượng, đại nhân , hoàng thượng ánh mắt kém, tuyển cái nữ nhân xấu xí làm xấu mặt . . .”

      “Ừ, đó là do lớn lên quá đẹp nên mới có thể như vậy”

      Hoàng đế thờ ơ, kia công công càng sốt ruột hơn.

      “Đại nhân còn . . .” Lão công công dè dăt nhìn đôi mắt vẫn bình tĩnh của hoàng đế cái, nuốt nuốt nước miếng.

      còn cái gì?” Thấy người phía dưới lời nào, nhịn được hỏi.

      còn , hoàng thượng là nam nhân bất lực, kêu Hoàng hậu nương nương sớm cuốn gói về với ông bà, đừng lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp. . .”

      Lão nô lời còn chưa xong, nam nhân bình tĩnh tự nhiên kia thể giữ được bình tĩnh, mạnh mẽ đứng dậy, sắc mặt xanh mét.

      “Bất lực?” Tuấn mỹ hoàng đế thình lình hừ tiếng, ánh mắt thâm thúy lóe tà tứ quang mang.

      “Hoàng thượng, có hay muốn lão nô. . .”

      , giường chờ trẫm, trẫm muốn cho biết trẫm có phải hay bất lực như lời . . .”

      “A?”
      【 đoạn ngắn hai 】

      “Ái khanh. . .”

      “Thần ở. . .”

      “Phi tử của trẫm bị ngươi cưỡng chế rời rồi, ngươi định bồi thường tổn thất của trẫm như thế nào?” Hoàng đế tà tà hướng về phía mỗ nam nào đó phun nhiệt khí, ý đồ sáng tỏ.

      “Hồi hoàng thượng, đó là bởi vì hoàng thượng bất lực, may mà , thần liền làm người tốt, giúp nữ tử tránh khỏi bỏ lỡ tuổi thanh xuân. . .”

      Hoàng đế nguy hiểm nheo lại tròng mắt đen, “Nga? Kia trẫm có phải hay cần cảm tạ ái khanh đại nhân đại nghĩa?”

      “Hoàng thượng cần cảm tạ vi thần, đây là làm thần tử nên vì dân chúng làm. . .”

      “Nga? Xem ra, thần tử của trẫm cũng là người vì dân vì nước, như vậy, trẫm là bất lực, ái khanh có hay dân như con giúp trẫm chữa trị?”

      “Hồi hoàng thượng, thần phải là thái y, thứ cho thần vô năng. . .” Người nào đó vẫn nghiêm túc trả lời.

      “Ái khanh, trẫm bệnh coi như là thái y tới cũng trị được, chỉ có ái khanh mới có thể làm cho trẫm khôi phục trạng thái dũng mãnh vô địch, thế nào, ái khanh đây là muốn sao?”

      “Thần dám, nếu hoàng thượng thần có thể trị tốt hoàng thượng, vậy đến đây !”

      “Ừ, đây mới là ái khanh tốt của trẫm! Ngươi làm gì?” Trước giây hoàng đế còn hưng phấn bừng bừng, sau giây thấy động tác của mỗ nam liền cứng lại.

      “Hoàng thượng phải là bất lực sao? Thần lấy tay giúp hoàng thượng cương. . .”

      “. . .”​
      AnAnlinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Ngọc Lan sơn trang.

      Chương 1.1: Mặc kệ là nam hay nữ , đều định rồi.
      Thánh Hoàng Triều.

      Trận đại tuyết từ đầu đông tới nay mới ngừng, phóng mắt nhìn lại, khắp núi đồi là mảnh mờ mịt trắng xóa, cây tùng bách cao lớn kết băng dày. Gió lạnh băng hàn tận xương vu vu thổi tới, như tiếng quỷ khóc!

      Trước mắt mảnh mê mê mang mang, cảnh vật phía trước dùng mắt thường cơ hồ xem thấy.

      Từng tảng tuyết lớn che phủ mặt đất, đồng thời cũng xâm chiếm nóc nhà, ngọn cây để trở thành lãnh thổ của mình.

      Mùa Đông —— biểu tượng của thánh khiết.

      Nhưng cũng lạnh đến thấu xương!

      (gốc: thứ cốt như sương – ý giống rét đến cắt da cắt thịt)

      mặt đất ngay cả sinh vật hoạt động cũng có, trong gió lạnh tĩnh mịch (gốc: trầm mịch)! Trong cái ngày rét lạnh này, ở vùng đất đông cứng lại xa xa truyền đến thanh những hài tử giọng chuyện.

      Cảnh tượng vừa chuyển, liếc mắt cái nhìn lại là phiến trắng xóa, cư nhiên, tại vùng tuyết rơi mịt mờ này, lại ra ánh sáng kim bích huy hoàng (nguy nga lộng lẫy)!

      Nơi này có điện phủ kim bích huy hoàng, cũng có đình đài lầu các tinh xảo đặc sắc, mỗi cửa đều có trọng binh canh gác, trời lạnh như thế, thân thể vẫn như cũ có thể đứng thẳng bất động như trước, nếu phải ở đó còn có thể thấy kia lông mi hơi hơi run rẩy vài cái, mọi người còn tưởng rằng những người này đều chết.

      đài giới mấy trăm thước đều tích đầy băng, ở nắng sớm hạ, ra khó coi lãnh ý!

      Từ đài giới vào chính là thư viện hoàng gia!

      Đại môn thư viện mới vừa vắng vẻ, lúc này ngừng ra đám người!

      Tinh tế nhìn kỹ, ra là nhóm thiếu niên lớn , ai ai cũng thân hoa phục, mặt quý khí tẫn hiển, liếc mắt cái cũng có thế nhận ra bọn họ đều là con cháu hoàng gia hoặc là quan lại quyền quý!

      đám hài tử tám chín tuổi lúc này đứng xung quanh thiến niên dưới chín tuổi bước ra cửa, mọi người đều mỉm cười lấy lòng thiếu niên bọn họ vây quanh xuống đài giới!

      Chỉ thấy thiếu niên này ngũ quan tuyệt mỹ, người tán ra dã tính sức quyến rũ làm cho người ta khó có thể kháng cự, đôi hắc đồng nho của thiếu niên có vài tia thâm trầm, cả người tà tứ vô cùng! cái thiếu niên chín tuổi bị phần đông tiểu hài tử tiền hô hậu ủng còn có thể bảo trì vẻ mặt lãnh mạc, bất động như núi, lão khí hoành thu bộ dáng đủ để loại vương giả phong phạm ở bên trong dần ra.

      Lúc mọi người cho rằng hội hướng phía trước mà , bỗng nhiên đổi đường.

      “Thái tử điện hạ, hôm nay ngài bắn tên ư?” cái thiếu niên mười tuổi ăn mặc đẹp đẽ quý giá cẩn thận nghiêng cái đầu nho hỏi, xung quanh là mười mấy hài tử cùng lứa. đám hài tử nghe được mở miệng, cũng lập tức đều đem tầm mắt đầu hướng về thiếu niên kia.

      Thiếu niên được gọi là thái tử điện hạ lạnh lùng dừng lại bước chân ! Bọn tiểu hài tử thấy thái tử điện hạ dừng lại, trông mong nhìn thái tử điện hạ của bọn họ, cảm thấy bất ổn trong lòng.

      Đừng cho rằng đây là những tiểu thí hài hiểu chuyện, nhưng hài tử này đều sinh tồn ở bên trong hoàng thất hoặc là nhân vật quan trong, tuổi còn muốn hiểu được rất nhiều việc tranh quyền đoạt lợi, thiếu niên trước mắt chính là con trai duy nhất của đương kim hoàng đế cũng chính là thái tử điện hạ, đại nhân bọn họ khẳng định hội giáo dục con cái làm thế nào để chiếm được cảm tình của thái tử quốc gia, qua lại, hề kém bình thường đại nhân lục đục với nhau! Khả năng quan sát sắc mắt đều được học từ , tâm cơ cũng so với tiểu hài tử bình thường càng thêm thâm trầm.

      “Các ngươi đều lui , hôm nay phụ hoàng tìm bản thái tử có việc…” Nhìn đám con em quan lại trước mặt, khuôn mặt có chút lãnh tuấn của thiếu niên ra thần sắc kiên nhẫn.

      Mọi người mặc dù đều là tiểu hài tử, nhưng thấy thần sắc kiên nhẫn của thái tử điện hạ như thế ràng, ai cũng dám lên tiếng, lời muốn đều thu lại trong miệng.

      Cũng đúng lúc này, thiếu niên nho nghênh diện mà đến hấp dẫn mọi người ánh mắt, bao gồm thái tử điện hạ muốn xa kia.

      Đám hài tử toàn bộ ngừng lại, đều nhìn chớp mắt thiếu niên đứng dưới đài giới phủ tuyết, thân áo trắng như cùng tuyết tướng dung, măt thiếu niên là nét cười nhàng. Phía sau tên quan văn còn gắt gao theo sau, lớn hướng phía bọn tiểu hài tử mà đến.

      Càng ngày càng gần, đợi mọi người thấy ràng dung mạo của thiếu niên nho kia, đều khỏi hít ngụm khí lạnh!

      Da thịt trong suốt tuyết trắng, mỹ mạo kinh thế hãi tục so với kia thái tử điện hạ còn muốn hơn hẳn vài phần! Thần thái tú dị (thanh tú cách dị thường), châu minh ngọc nhuận, đôi mặc ngọc con ngươi tỏa sáng (gốc: sán nhiên sinh huy), giống như ở trong đó có loại hắc lượng hút người vào trong đó!

      ràng là mảnh thế giới rét băng tuyết lạnh, đám hài tử này lại đột nhiên cảm thấy xuân về hoa nở, trong phiến hàn băng này bỗng nhiên như có ánh nắng mặt trời tháng ba!

      Ánh mắt như lưu ly thản nhiên đảo quanh, giống như có tầng vụ sa che lại (vụ: sương, sa: cát)! Bộ dáng bốn năm tuổi mỹ mạo kinh thiên như vậy, vậy trưởng thành còn phải …?

      hoàn mỹ của làm mọi người líu lưỡi!

      Tiểu thiếu niên khẽ mỉm cười về phía mọi người, nhất thời cảm thấy như tháng ba mùa xuân mới lướt qua!

      Bọn hài tử đều sững sờ tại chỗ, bởi vì xuất đột nhiên của thiếu niên nho này, miệng há to cả kinh tức khắc câu cũng nên lời, vì sử xuất của , trong khí có chút vi diệu biến hóa!

      Thái tử điện hạ nhìn tiểu thiếu niên như thần tiên kia, khuôn mặt lãnh mạc nhắn cũng xuất tươi cười ấm áp chưa từng có!



      ******************************************************

      Chương 1.2:

      Editor: Ngọc Lan sơn trang.

      Beta: Tú vy

      Bước chân chạy tới, cười mị mị nhìn tiểu thiếu niên kia, dị thường ôn nhu : “Ngươi tên là gì? Tại sao ta chưa từng gặp qua ngươi!” Có lẽ ngay cả cũng phát , khi đối mặt tiểu thiếu niên như thần tiên kia, ngay cả “Bản thái tử” xưng hô cũng bị vứt cách tự nhiên.

      “Vân Thiển, ta tên là Vân Thiển!” Tiểu thiếu niên mỉm cười, như gió xuân thổi qua cỏ xanh, từ nay về sau, cái tên này trở thành toàn bộ mọi thứ của người kia!

      Mọi người đều biết tính tình thái tử điện hạ luôn luôn cực lạnh, cũng thích chuyện, nay thái tử điện hạ bình thường để ai vào mắt lại đối đãi ôn nhu với tiểu thiếu niên kia, đám tiểu hài tử vọng phong khởi thuyền (ý muốn nương theo bạn này để lấy lòng bạn thái tử) đều mỉm cười xông tới, hỏi đông câu hỏi tây câu! Rốt cuộc vẫn là hài tử, nhìn thấy tiểu đệ đệ như thiên thần này trong lòng vẫn nhịn được hiếu kỳ bốn phía nổi lên!

      Bọn trẻ vây quanh tiểu Vân Thiển, tò mò đánh giá , thất chủy bát thiệt (nguyên đám hỏi cùng lúc) : “Vân Thiển, ngươi mấy tuổi ?”

      “Tại sao bộ dạng của ngươi xinh đẹp như vậy?”

      “Tại sao ngươi đến đây?”

      “Ngươi là từ đâu đến?”

      “…”

      Đối mặt trường hợp hỗn loạn như vậy, Vân Thiển nhất nhất mỉm cười như gió xuân trả lời, hề khó chịu chậm rãi trả lời vấn đề mọi người.

      “Ta lớn lên như vậy là cha mẹ cho, Vân Thiển thể quyết định. Ta là đến đây đọc…” Ánh mắt mỉm cười nhìn về phía mỗi người, vừa quay đầu lại, vừa vặn đối diện đôi mắt đen thâm thúy trầm lãnh, Vân Thiển sửng sốt! Khẽ mỉm cười về phía đôi mắt đen kia.

      Lãnh sắc con ngươi thấy Vân Thiển hồi xoay người lại nhìn mình, con ngươi lạnh lùng kia liền nhu hòa, nhoẻn miệng cười, từ đầu đến cuối cũng thua so với tiểu Vân Thiển, cũng là vẻ đẹp hấp dẫn ánh mắt! Chính là cùng cái loại thanh nhã người tiểu Vân Thiển bất đồng, vẻ đẹp người tỏa ra là vẻ đẹp tà mỹ!

      “Ta tên là Độc Úy, ngươi là người có bộ dạng xinh đẹp nhất mà ta thấy, sau này lớn lên ta muốn cưới ngươi!” Thái tử Độc Úy nhất ngữ kinh người!

      Tiểu Vân Thiển lại là sửng sốt, khuôn mặt nhắn trong sáng nhiễm tia cười, đôi mắt đen lạnh nhạt như gió nhìn Độc Úy hồi lâu, “Ta là nam hài từ, nương qua, hai cái nam hài tử thể trở thành vợ chồng …” Trong giọng trẻ con mang theo chút ý cười.

      “Ta mặc kệ ngươi là nam hay là nữ, sau này lớn lên ta muốn cưới ngươi!” khuôn mặt nhắn của Độc Úy ra vẻ nghiêm túc giống như giỡn, nghiêm túc nhìn lại đôi mắt đen kia, cảnh tượng này có chút buồn cười!

      Thấy thái tử lời theo luân thường đạo lí cách tình, mọi người đều ngây ra.

      “Thái tử điện hạ, bên ngoài này lạnh lẽo, bằng theo thần tiến vào trong điện!” Quan viên kia cũng chỉ cười cười mà cho qua, vẫn đem lời tiểu hài tử trong lúc vui đùa ra của Độc Úy để ở trong lòng.

      Bất quá là cái tiểu hài tử chưa đến mười tuổi, ai cũng để trong lòng, huống chi đối phương lại là thái tử điện hạ duy nhất của Thánh Triều, loại tình này như thế nào cũng phát sinh ở người .

      “Đưa tay cho ta, ta mang ngươi gặp phụ hoàng, mẫu hậu!” Độc Úy vẻ mặt ôn hòa, tuổi còn cũng đồng dạng tuấn mỹ nhất tuyệt, nụ cười ôn hòa cũng hấp dẫn tâm thần tiểu Vân Thiển, khẽ nghiêng đầu nghiêm túc nhìn nửa mặt nghiêng yên tĩnh của Độc Úy, trong đồng tử đều là tìm tòi nghiên cứu.

      Tay bé trắng bóc ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay ôn hòa so với tay lớn hơn rất nhiều, “Vì sao?” Tiểu Vân Thiển nghiêng tiểu đầu hỏi, bộ dáng kia làm trong lòng Độc Úy hơi ngứa, nụ cười mặt càng đậm.

      Mọi người đều khó hiểu, nhìn hai tiểu thiếu niên hiển nhiên nhất thời vì sao Độc Úy nhìn trúng cái tên Vân Thiển dưới bốn năm tuổi, đám tiểu hài tử này đều là người thông minh số số hai trong Thánh Triều, nhưng cử động này của Độc Úy mang ý tứ hàm xúc gì. Nghĩ lại bọn họ mấy năm nay làm bạn bên người thái tử điện hạ lâu như vậy, đều được thái tử điện hạ coi trọng, nghĩ tới tiểu Vân Thiển lớn lên kinh người này lại là người đầu tiên chiếm được ưu ái của thái tử điện hạ, thế bọn làm sao mà chịu được.

      Cho nên khi tiểu Vân Thiển chiếm được đặc thù đối đãi của thái tử điện hạ dưới người vạn người, cũng đồng thời nhận đến oán hận của con em quan thần!

      “Cầu phụ hoàng ban ngươi cho ta!” Độc Úy quay đầu cười với , cực kỳ giống dắt con dâu gặp cha mẹ chồng!

      Vân Thiển cũng chỉ cười hì hì, trong đôi mắt đen cũng có bao nhiêu biến hóa, chẳng qua ánh mắt xinh đẹp mở to ngẩng lên nhìn thiếu niên cùng đứng bên cạnh , cười thần bí cũng gì thêm.

      “Thái tử điện hạ, thể như thế…” Quan viên phía sau kêu lên bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ thái tử điện hạ này quá mức hồ đồ, loại tình này làm sao có thể xin chỉ thị của hoàng đế, quả nhiên vẫn là tiểu thí hài hiểu chuyện.

      “Lớn mật! Ngươi muốn ngăn trở bản thái tử sao” Tiểu Độc Úy khi nghiêm mặt lại cũng có phen uy nghiêm ở bên trong, tiểu thí hài vẻ mặt lãnh khốc chống lại cái đại nhân so với chính mình cao lớn rất nhiều, cảnh này có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ .

      Quan viên nghe vậy, quýnh lên, cúi đầu xuông, “Thái tử điện hạ, thần dám!” Đối diện với thái tử điện hạ lãnh khốc, quan viên cung kính khom người xuống.

      “Hừ, tin tưởng ngươi cũng dám, Vân Thiển, chúng ta !” xong liền kéo Vân Thiển với ý cười mặt, sãi bướcc có chút gấp vội, lực đạo cầm tay Vân Thiển lại tăng thêm, rước lấy người phía sau khẽ nhíu mày, nhưng ý cười vẻ mặt vẫn mất .

      Quan viên cười khổ, đuổi kịp thái tử điện hạ hồ nháo kia, mang tiểu Vân Thiển vào cung học tập có phải hay là sai?

      Chúng tiểu hài tử liếc mắt nhìn nhau, khôn khéo gương mặt ra chút bất khả tư nghị, đường chạy chậm đuổi theo!

      Hai cái tuấn mỹ thiếu niên cao thấp nắm tay giẫm băng tuyết, được mọi người hộ tống vào đại điện môn.

      *******************************
      PhongVy, linhdiep17, Kem Đá2 others thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2: Độc Hồng.

      Ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết phiêu, bực nào khí phách; cả mảnh tuyết trắng trắng cả mảnh hồn nhiên, ngọc thụ kia như băng lăng, tinh xảo đặc sắc. Mùa đông thuần khiết như vậy, siêu nhiên, ánh nắng mùa đông chậm rãi xuyên qua trong mê mang sương sớm, lộ vẻ yên tĩnh đạm xa, ánh mặt trời mùa đông hết sức đáng cũng đáng giá quý trọng.

      Xa xa nhìn lại, vài cung điện đỏ thẩm san sát nhau giống như khảm ở mặt tuyết.

      bóng trắng chậm rãi theo cửa cung di động, nếu phải nhờ mái tóc đen như mực hỗn độn trong gió, nhìn từ xa như vậy chỉ sợ nhìn ra đó là người.

      Nhìn gần lại, nguyên lai là tiểu thiếu niên bốn năm tuổi tả hữu, thân thể như vậy đạp phong tuyết với cước bộ nhàng, vẻ mặt bình thản ung dung. Chỉ thấy tiểu thiếu niên này làn da mịn nhẵn như ôn ngọc nhu quang, đôi mắt đen như mặc ngọc lẳng lặng nâng lên lướt qua gió tuyết nhìn về con đường phía trước. Tóc đen thúc cao sau đầu, cái dây lưng màu trắng lay động sau đầu, tăng thêm màu phong cảnh!

      Ở trong gió tuyết nơi này, ai lại nhẫn tâm như vậy để cái hài tử dưới bốn năm tuổi mình đường xa như vậy?

      Dấu chân của tiểu thiếu niên để lại mặt tuyết trắng xóa, trong chốc lát lại bị bông tuyết trong trung che lại!

      Tiểu thiếu niên bất tri bất giác dừng cước bộ, nhìn người bên cạnh.

      Chỉ thấy cẩm y thiếu niên từ cửa bên vụng trộm lộ ra, đôi con ngươi đen bóng gắt gao nhìn chằm chằm tiểu thiếu niên, con ngươi cũng chớp cái, trong gió tuyết, hai người liền như vậy đối diện!

      Tiểu thiếu niên rốt cục nhịn được đạp tuyết về phía , từng tảng từng tảng lớn bông tuyết trung rơi xuống, trắng toát tinh khiết như ngọc, nhàng như sương, mềm đảo quanh người tiểu thiếu niên, dường như chỉ trong cái nháy mắt, tiểu thiến niên như thần tiên trước mắt biến mất. Theo khắc kia, Độc Hồng bắt đầu biết được ở đời này mới là người chân chính thích hợp đứng dưới bông tuyết.

      Vân Thiển ánh mắt như mặc ngọc hơi hơi ra ý cười, như gió xuân thổi qua nơi băng thiên tuyết địa này! Độc Hồng sững sờ nên lời.

      "Trời lạnh như thế này, tại sao ngươi ở đây?" Vân Thiển mỉm cười, như gió xuân thổi qua mặt hồ!

      "Ta, ta ra ngoài chút." Độc Hồng lúc này còn có chút nhát gan hạ xuống mí mắt, dám nhìn Vân Thiển như thần tiên trước mắt.

      Thấy Độc Hồng như vậy, đầu nho khỏi nâng lên, "Chính hoa cung" ba cái hoàng chữ có chút cũ đập vào trong mắt, Vân Thiển sửng sốt, "Ta tên là Vân Thiển! Còn ngươi?" Vân Thiển ánh mắt hữu hảo cười.

      Độc Hồng dường như có chút kinh hỉ nâng mâu, trong ánh mắt lên chút hào quang, "Ta tên là Độc Hồng!" ra, Độc Hồng khi đó ở trong mắt Vân Thiển là tiểu tử ngốc!

      "Vậy chúng ta sau này là bằng hữu!"

      "Bằng hữu?" Khi đó Độc Hồng cảm giác hai chữ bằng hữu đối với là cỡ nào xa lạ, đó cũng là gì đó mà vẫn hy vọng xa vời!

      "Ân!" Vân Thiển còn nghiêm túc gật đầu cái, vươn tay ngọc so với tuyết còn trắng hơn.

      Độc Hồng sửng sốt, khuôn mặt nhắn biết là bị lạnh đến đỏ lên hay là bị động tác mới rồi của Vân Thiển chọc cho đỏ.

      "Bắt cái tay về sau chúng ta chính là chân chính bạn tốt!" để ý tới thần sắc sửng sốt của Độc Hồng, hai cái tay lớn đồng nhất liền như vậy ở trong gió tuyết nắm lấy nhau.

      Vân Thiển biết, hành động của vừa rồi, đem vận mệnh của Độc Hồng thay đổi.

      Vân Thiển bắt tay lên xuống hai lần, vừa lòng nở nụ cười.

      Nhìn hai tay gắt gao nắm lấy nhau, Độc Hồng tại thời điểm kia liền thầm thề, nhất định phải ra Chính Hoa Cung, mà cũng làm được.

      "Vân Thiển!" Lúc hai người nắm tay nhau, phía sau truyền đến cái thanh khác chen vào.

      Độc Hồng cả kinh, mạnh rút tay về, gắt gao lui về sau cửa, chỉ lộ ra đôi mắt.

      Dưới ánh mắt lạnh lùng trừng kia, thân mình đơn bạc của Độc Hồng ở trong gió tuyết nhịn được co rúm lại chút.

      Hoa quý cẩm y thái tử điện hạ dẫn đám con em quan lại vội vàng tới, Vân Thiển nhàng thở dài, mặt xuất nhè bất đắc dĩ, biểu tình giống như người lớn!

      Từ mấy ngày trước cái thái tử điện hạ kia kéo đến trước mặt đôi nghiệt bàn vợ chồng, muốn cưới , liền nhất định chạy thoát. là phiền toái ngừng, mà cũng chỉ có mình Vân Thiển cho rằng sủng ái của thái tử điện hạ là loại phiền toái.

      Vân Thiển trong lòng tuy là nghĩ như vậy, mặt vẫn lộ ra như tươi cười thấm đẫm gió xuân, có thể thấy được nho thiên hạ này tâm cơ thành thục!

      Gương mặt lãnh tuấn của Độc Úy vừa đến gần liền lộ ra chút ý cười, "Vân Thiển, ngươi như thế nào chạy đến nơi đây, , theo ta trở về!" Cuối cùng, còn hung hăng trừng mắt Độc Hồng lui ở nội môn cái, như là sợ Độc Hồng cướp Vân Thiển của , gắt gao chế trụ tay Vân Thiển.

      Vân Thiển cười hữu hảo với Độc Hồng tiếng, "Ngươi mau trở về , thôi, bên ngoài này rất lạnh!"

      Độc Hồng kinh hỉ, gật đầu lia lịa, làm khi đối diện với ánh mắt ăn thịt người của Độc Úy, thân thể vẫn là nhịn được co rúm lại chút, lăng yên xoay người trở lại trong cửa.

      Thấy Độc Hồng rồi, Vân Thiển này mới thu hồi tầm mắt.

      "Đến, ta cõng ngươi!" Độc Úy ngồi xổm xuống, về phía sau vươn bàn tay bạch ngọc.

      "Ta phải tay chân!" Vân Thiển ý cười liên tục đưa tay kéo tay Độc Úy.

      Độc Úy đứng dậy, lôi kéo tay bé của Vân Thiển dẫn đám người hướng vàng sau trong cung, ở tinh phủng nguyệt gian, thân ảnh màu trắng kia từng chút từng chút biến mất.

      Nội môn, đôi hắc mâu lại lần nữa ra, miệng hộc lạnh như băng ngôn ngữ, "Chờ xem!"

      Năm ấy, vận mệnh bọn họ đều bởi vì xuất của Vân Thiển mà đảo lộn.
      Last edited: 10/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Kéo cung.

      Editor: Ngọc Lan sơn trang.

      Hôm nay, đại tuyết sau mấy ngày rốt cục ngừng.

      Hoàng cung, võ tràng.

      Bài học hôm nay là võ thuật, tất cả con em quan thần đều chỉnh tề xếp
      hàng ở giáo trường, trong đó đương nhiên cũng bao gồm Vân Thiển,
      nhìn qua nhìn lại, người nhất chính là . Độc Úy cao lớn đứng
      bên cạnh , cúi mắt cười với tiếng.

      cao cao chủ vị của giáo trường là nam nhân có đôi mắt đen hắc
      ngọc thâm thúy, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, mỗi cái giơ tay nhấc chân
      đều toát ra hồn nhiên thiên thành (vốn có, có sẵn trong người) đế vương
      khí phách, khiến cho người nhìn khó có thể kháng cự sức quyến rũ dã tính
      kia, hoàng đế hôm nay thân y phục tùy ý, càng thêm tầng… mê hoặc
      mọi người

      Hoàng đế ở đài cao cùng các các đại thần giọng trò chuyện, phụ
      thân Vân Thiển – Vân Phi cũng ở trong đó, thường thường chỉ về phúa bọn
      , tiếng cười sang sảng ngừng truyền đến, hôm nay hoàng đế thập
      phần vui vẻ.

      Bài học hôm nay là bắn cung, cho nên lúc này đến đây dạy bọn
      vị đại tướng quân mới từ chiến trường trở về.

      Vị nam nhân tên Lý tướng quân đến trước mặt mọi người, hành lễ với
      Độc Úy, đôi mắt thiết huyết khỏi nhìn qua tiểu Vân Thiển. Có lẽ do
      mới từ chiến trường trở về, trong đáy mắt có thêm tầng thị
      huyết quang mang, cứ như vậy trực tiếp ép đến, đừng cái tiểu
      hài tử, cho dù cái đại nhân cũng chịu nổi. Nhưng Vân Thiển
      vẫn tựa như khi bình thường, cười hữu hảo với Lý tướng quân, như gió
      xuân thổi qua! Lý tướng quân sửng sốt, có chút ngoài ý muốn kinh ngạc,
      thầm nghĩ mình già rồi.

      Lý tướng quân đưa cung tiễn phù hợp cho mỗi người, Vân Thiển nho cầm
      lấy đại cung cao bằng mình, bất đắc dĩ thở dài tiếng.

      Bên cạnh Độc Úy thử kéo dây cung chút, cúi đầu nhìn Vân Thiển
      ôm cung tiễn biết như thế nào cho phải, chút ý cười
      lên khuôn mặt tuấn, “Vẫn là giao cho ta !” Đưa tay định nhận
      lấy cung tiễn trong tay Vân Thiển.

      Vân Thiển co tay lại, đẩy cánh tay vươn ra của , “ được,
      lúc này đây ta muốn lại ăn gian!”

      Mỗi lần đến giờ võ thuật, Độc Úy lại ở trước mặt mọi người thay
      hoàn thành bài tập, quang minh chính đại như thế, là thái tử điện hạ
      nên ai dám , đây cũng là nguyên nhân tiểu Vân Thiển cảm
      thấy bất đắc dĩ.

      Đánh nhau đánh hai ván, cưỡi ngựa kỵ hai con, bắn tên bắn
      hai lần, việc khổ cực đều làm hết. Làm hại mọi người tại ánh
      mắt nhìn đều thay đổi, còn có người ở sau lưng vụng trộm
      cái kẻ bất lực, sau đó, người kia chết! Sau này cũng có người
      bậy sau lưng , nghĩ đến đủ chuyện ở đoạn thời gian trước, Tiểu
      Vân Thiển vô lực gục đầu xuống.

      “Đưa cung cho ta, bằng lát nữa ngươi ở trước mặt nhiều người như
      vậy bêu xấu ta cũng giúp được ngươi nga!” Độc Úy giương cung
      bắn trúng hồng tâm, nhận lấy tràng thanh ủng hộ!

      Tài bắn cung của Độc Úy khiến vị Lý tướng quân kia gật đầu liên tục,
      xem ra là thập phần vừa lòng, “Thái tử điện hạ văn võ Song Toàn, cũng là
      may mắn của quốc gia!”

      Thành tích bắn cung của mọi người đều tệ, cuối cùng đến phiên tiểu
      Vân Thiển, Lý tướng quân sắc mặt quái dị nhìn nhìn dung mạo thần tiên
      của tiểu Vân Thiển, lại nhìn nhìn thân thể nho lanh lợi đáng ,
      khỏi sửng sốt. Bởi vì, mọi người ở đây đều biết thân thể nho
      của căn bản là có khả năng kéo được trường cung lớn gần bằng
      , Lý tướng quân lúc này biết làm thế nào cho phải .

      Gặp Lý tướng quân khó xử, hoàng đế khỏi cười ha hả, “Thân thể tiểu
      Vân Thiển sợ là kéo nổi ‘Đại’ cung kia, chờ lớn lên chút lại
      đến kéo cũng muộn!” Tiểu Vân Thiển luôn luôn được mọi người
      thích, hoàng đế cũng là thập phần thích tiểu thiếu niên này, cho nên mới
      hội mặc cho Độc Úy thay ăn gian.

      Mọi người nghe xong, khỏi cười tiếng.

      “Phụ hoàng, liền để hài nhi lại thay Vân Thiển bắn lần!” Độc Úy
      đột nhiên .

      Thái tử điện hạ lại phải lần thay xuất đầu, mọi người đều
      thấy được nhưng hề trách .

      Hoàng đế gật gật đầu, xem như đáp ứng .

      Độc Úy lĩnh mệnh định kéo cung, hắc mâu như ưng nhắm vào cái bia
      trước mắt cách mấy trăm thước.

      “Hoàng Thượng, Vân Thiển muốn tự mình thử lần!” giọng trẻ con
      thanh thúy dễ nghe của Vân Thiển vào trong tai mọi người, đây là lần
      đầu tiên Vân Thiển cần Độc Úy hỗ trợ, mọi người đều tò mò .

      Nét mặt tà mị của hoàng đế biểu lộ chút hứng thú cười, “Nga? Tiểu
      Vân Thiển muốn kéo cung?” Ánh mắt khỏi nhìn về phía nam tử nho nhã
      bên cạnh, “Vân ái khanh!”

      Vân Phi với mỹ mạo như tiên hoàn hồn từ trong kinh ngạc, “Hoàng Thượng!”

      ” Tiểu Vân Thiển của ngươi là thú vị!”

      Vân Phi cười nhạt, vờ như làm gì khác, gì, thấy Vân Phi
      , hoàng đế cũng giận!

      “Tiểu Vân Thiển nếu là bắn được tên, trẫm liền ban thưởng cho ngươi!”
      Tâm tình hoàng đế hôm nay tốt hơn bình thường!

      Vân Thiển nghiêng tiểu đầu ý cười như xuân phong, “Hoàng Thượng
      bản thưởng cho Vân Thiển?”

      “Quân vô hí ngôn!”

      “Ban thưởng cái gì đều được?” Vân Thiển được voi đòi tiên (gốc: đắc thốn
      tiến xích), cũng biết trong cái đầu nho kia chứa đựng cái gì.

      Hoàng đế thấy thế sang sảng cười, càng thêm vẻ tà mị ý!” Chờ tiểu
      Vân Thiển bắn trúng, ngươi nếu là muốn cái gì, trẫm đều đáp ứng !”

      “Hảo!” con ngươi trong sáng của Vân Thiển lên đạo quang mang!

      Độc Úy tò mò nhìn hồi lâu, theo lý thuyết, phải là
      người thích chơi nổi, mọi lần đều để cho mình giúp , giống như
      hôm nay!

      Vân Thiển thử thử kéo cung, với vóc dáng tại của căn bản là
      cầm được, muốn kéo được lại càng thêm khó khăn. Tất cả mọi người
      tò mò, ánh mắt đặt động tác của nàng*, hai mắt vị Lý tướng quân kia
      thẳng tắp nhìn Vân Thiển chăm chú, muốn xem xem có thể hay giở
      trò gì.

      *: cái này là do tác giả, vì nữ phẫn nam trang, nàng với đều là ngôi
      thứ ba, giống nhau chỉ có viết khác nhau, thông cảm mình sửa
      cho nó đồng nhất được, sau này trong nguyên văn là she hay he mình để
      nguyên, khi đối thoại CĐU gọi VT là nàng vẫn coi như là , vì lúc
      đó CĐU vẫn chưa biết chị là nữ

      Chỉ thấy Vân Thiển liên tục gật đầu với cây cung, bộ dáng thập phần hữu
      ái! Độc Úy bên cạnh thiếu chút nữa nhịn được xúc động muốn đem
      ôm vào trong ngực!

      Chúng thần cảm thấy buồn cười, hoàng đế lại càng chờ mong biểu của
      Vân Thiển.

      Vân Thiển nghiên cứu cây cung cả buổi, ngay tại khắc bọn họ chờ
      mong, Vân Thiển đột nhiên buông cung, với thị vệ bên đợi
      mệnh, “Phiền ngươi đổi cái cung mới cho ta!” .

      “Phốc!” biết là ai, đột nhiên đem trà cho vào miệng phun ra.

      lúc mọi người nhịn cười, thị vệ sau phen khó khăn lấy cây
      cung mới đưa đến trước mặt Vân Thiển.

      Nhận lấy cung, Vân Thiển lại liên tục gật đầu, lần này người khác cũng
      biết tiểu quỷ đầu này là vừa lòng hay là hài lòng .

      Ngay khi bọn họ cho rằng Vân Thiển lại buông cung lần nữa, chỉ thấy nhân
      nhi nho bắt lấy huyền tuyến (dây cung màu đen), nhận lấy vũ tên
      Độc Úy đưa qua, đế hài màu trắng đột nhiên hơi động. Ý cười thấm đẫm gió
      xuân mặt hơi mân lại, trước mặt mọi người biểu diễn tư thế bắn
      cung chưa thấy bao giờ. Chỉ thấy tiểu Vân Thiển nhấc giày trắng lên,
      chân đạp cây cung, thêm vào vũ tên, dưới chân dùng chút lực, cư
      nhiên có thể kéo căng dây cung!

      Chúng đại thần kinh hãi sững sờ tại chỗ!

      Độc Úy ngay bên cạnh gương mặt như thần tiên kia có ý cười
      bất đồng ngày thường, Độc Úy vẫn cho rằng thực hiểu biết hết thảy của
      khỏi ngây ngẩn cả người.

      Tên “Sưu” tiếng bay ra, lực bắn cũng phải rất lớn, nhưng kết
      quả lại làm cho người ta ngoài ý muốn !

      Cư nhiên bắn trúng, tuy rằng thành tích bằng Độc Úy,
      lệch khỏi tâm chút, nhưng cái nhân nhi nho thế nhưng ngoài ý
      muốn mọi người bắn trúng tâm bia, nhưng cũng đáng để tới!

      Mọi người còn chưa kịp hoan hô, Vân Thiển đột nhiên thay đổi phương
      hướng, hướng lên thiên , mũi tên liền vọt tới, nhờ trải qua lần
      thử bắn tên ban đầu, lúc này đây ràng lực bắn mạnh hơn!

      Tên bay lên, con chim trắng ứng thanh rơi mặt đất, ngọ ngoạy
      vài cái liền tắc thở!

      Tràng diện thoáng cái yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

      Chương 4: Chọc giận Tà đế.

      Editor: Ngọc Lan sơn trang.

      Bốn phía bùng nổ ra trận hoan hô mãnh liệt!

      “Thiển nhi, tên pháp của ngươi học khi nào?” Độc Úy mở to hai mắt hỏi
      Vân Thiển buông cung tiễn!

      “Ta phải được kêu ta Thiển nhi sao?” Tiểu Vân
      Thiển trừng mắt nhìn vẻ mặt cười lấy lòng của Độc Úy.

      “Tiểu Vân Thiển !” Phía sau, thanh hoàng đế vang lên.

      “Dạ!”

      chút coi ngươi nghĩ muốn cái gì!” Vân Thiển mũi tên bắn
      thành công, làm cho hoàng đế cười đến càng vui vẻ, dường như lúc này
      tiểu Vân Thiển cái gì chính là cái đó!

      Nhân nhi nho tiến về phía trước hai bước, hướng về phía hoàng đế
      hành khởi đại lễ. Hoàng đế thấy vậy, vừa lòng gật gật đầu.

      “Hồi Hoàng Thượng, Vân Thiển xin hoàng thượng ân huệ!” Tuổi còn
      xíu như thế nào chuyện già dặn như thế, cái tiểu hài tử làm thế
      nào hiểu được ân huệ? Lập tức, ánh mắt mọi người đều đặt Vân Phi ở
      phía sau hoàng đế.

      Tuy Vân Thiển là con , nhưng là, loại chuyện này đúng là
      phải dạy, ôn khuôn mặt nhu tươi cười của Vân Phi lập tức có
      chút lúng túng.

      Hoàng đế nghe thế tiểu thí hài thâm trầm như vậy, khỏi sửng sốt,
      mím môi cười hỏi, “ xem, ngươi là muốn ân huệ cho người nào?”
      riêng gì hoàng đế tò mò, những người khác đều thập phần hiếu kỳ
      đem ánh mắt đặt ở người Tiểu Vân Thiển .

      Chỉ thấy Tiểu Vân Thiển cười tủm tỉm đứng dậy, hoàng đế cũng có ý
      trách cứ vô lễ, những người khác cũng theo thói quen xem .

      “Vân Thiển là muốn khẩn cầu Hoàng Thượng để cho Hồng ca ca cùng nhau học
      tập với chúng ta!” Đôi mắt to non nớt chớp chớp, bộ dáng tại của
      làm cho người ta cảm thấy cho dù là cái gì đại nghịch bất đạo
      cũng nỡ trách cứ .

      Sắc mặt bình thản của Hoàng đế nghe vậy, hơi trầm xuống, lãnh ý đột
      nhiên phát ra!

      khí xung quanh cũng vì câu của tiểu Vân Thiển trở nên quái dị,
      ai dám nhìn khuôn mặt xanh mét của hoàng đế.

      Mọi người đều trong lòng đều biết vì sao đại hoàng tử Độc Hồng
      thể ra chính hoa cung, mà hết thảy vấn đề về chính hoa cung vốn
      cái vấn đề cấm kỵ trong hoàng cung. Tuy “Hồng ca ca” trong miệng
      tiểu Vân Thiển vẫn chưa là ai, nhưng mọi người đều trong lòng
      biết , đúng là Độc Hồng – người thể ra chính hoa cung.

      Mọi người đều ở vì tánh mạng của Tiểu Vân Thiển lo lắng, đương nhiên,
      khó tránh khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa .

      Vân Phi đứng ở phía sau hoàng đế, ràng có thể cảm nhận được tức giận
      phát ra người hoàng đế, cái trán dấu vết hơi nhíu cái, lo
      lắng nhìn con mình.

      Khuôn mặt tà mị của hoàng đế lạnh như đóng băng, ngay cả những người
      đứng rất xa đều có thể cảm nhận được hoàng đế sắp bộc phát núi lửa.

      Độc Úy nhăn nhăn tiểu mi, bỗng chốc quỳ gối trước mặt hoàng đế, “Phụ
      hoàng, Vân Thiển đều phải là cố ý, thỉnh phụ hoàng trách tội
      Vân Thiển, sở hữu …”

      Hoàng đế đại vung tay lên, sắc mặt vẫn như cũ chút nào tốt hơn,
      tinh thần vừa mới cao hứng lập tức bị quét .”Được rồi, bãi giá hồi
      cung…” Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, nhìn cũng nhìn Độc Úy
      cái, mang gương mặt lạnh lùng trực tiếp hồi cung.

      “Bãi giá hồi cung!” Hoàng đế vừa xuống đài, lập tức vang lên thanh
      sắc bén của thái giám.

      “Cung tiễn Hoàng Thượng!” Quần thần rạp người quỳ xuống tiễn bước hoàng đế.

      Tiễn bước hoàng đế xong, khỏi nhõm thở dài hơi.

      “Vân Thiển, tại sao ngươi lại chọc phụ hoàng, ta phải qua
      cho ngươi ở trước mặt phụ hoàng đề cập hết thảy những việc về
      chính hoa cung sao? Vạn nhất phụ hoàng lấy mạng của ngươi…”
      Độc Úy đứng dậy, bất đắc dĩ cằn nhằn về hành vi lớn mật của Tiểu Vân
      Thiển.

      Vân Thiển ngẩng cái đầu xinh xắn, ý cười mặt xua bất đắc dĩ của
      Độc Úy, “Hoàng Thượng phải là có phát hỏa sao!”

      Thấy Tiểu Vân Thiển như vậy, Độc Úy cũng thập phần bất đắc dĩ, “Về
      sau cho phép chưa thương lượng mà làm chuyện nguy hiểm như vậy,
      ngươi cũng biết, vừa rồi thiếu chút nữa ta bị ngươi hù chết!”

      phải là có ngươi sao!” Nghiêng tiểu đầu híp mắt cười .

      Tiểu Vân Thiển ỷ lại , xác thực làm cho thập phần vui sướng!

      “Thiển Nhi!” thanh cực kì uy nghiêm đến từ phụ cận.

      Nụ cười như xuân phong của Vân Thiển hướng về phía Vân Phi tới gần
      mình, Vân Phi vốn là trợn mắt mà đến, nhìn thấy bộ dáng như vậy của nhi
      tử, bao nhiêu trách cứ đều nuốt vào trong bụng mình. Nhi tử còn ,
      trước mặt hoàng đế phạm vào sai lầm cũng là do chính mình lúc trước
      có thời gian nhắc nhở nhi tử. Sở hữu giận mắng chửi đều biến thành
      tiếng thở dài dài, thể làm gì nhi tử.

      “Cha!” Tiểu Vân Thiển biết Vân Phi lúc này thập phần mất hứng, cũng biết
      chính mình làm sai, vội vàng chạy đến dưới chân ôm chặt lấy đùi
      , bắt đầu làm nũng !

      “Ai!” Vân Phi ôm lấy Tiểu Vân Thiển, tầm mắt cũng là dừng ở người
      Độc Úy, “Thái tử điện hạ, Thiển Nhi hôm nay sợ là nên nán lại
      quá lâu trong hoàng cung!” Nếu có thái tử điện hạ thay con cầu
      tình, bằng lấy cá tính Hoàng Thượng như vậy sớm trách tội. Từ
      khi vài người biến mất cách kì lạ, tính tình hoàng đế là càng ngày
      càng tệ, ánh mắt khỏi mở rộng xa xa (ý còn rộng lượng).

      “Ân!” Thông minh như Độc Úy làm sao thể nhận ra ý tứ trong lời
      của Vân Phi, lập tức lạnh lùng gật đầu cái. Đến khi nhìn lại đôi
      mắt đen sáng bóng của Tiểu Vân Thiển mới dâng lên chút ý cười,
      “Thiển Nhi yên tâm , phụ hoàng sủng ta như vậy, chỉ cần ta ở trước mặt
      phụ hoàng thay ngươi cầu tình xảy ra chuyện gì.” Nếu như Vân
      Thiển đột ngột xảy ra cái gì hay, người đầu tiên nhảy ra bảo vệ
      sợ cũng là thái tử điện hạ – người tuyên bố muốn kết hôn với !

      “Ân!” Tiểu Vân Thiển ở trong lòng Vân Phi nhu thuận gật gật đầu!

      Độc Úy đưa phụ tử hai người bọn họ ra cửa cung, vẻ mặt ý cười liên
      tục, khuôn mặt tuấn tú ở khắc quay đầu nhất thời lạnh xuống, như là
      người trưởng thành, trong mắt có sát ý thể tầm thường so sánh,
      mà địa phương ánh mắt hướng tới chính là chính hoa cung!
      PhongVy thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Có Nương ngươi như thế!

      Editor: Ngọc Lan sơn trang.

      Chuyện Vân Thiển chọc giận hoàng đế rất nhanh được truyền ra, lúc này ai cũng rất muốn đoán xem Vân gia có hay vì vậy mà mất Hoàng sủng. Rất nhiều người đỏ mắt (ghen tị) việc Vân gia lớn đều nhận được sủng ái của hoàng gia, tại có cơ hội này, liền thêm mắm thêm muối bên tai hoàng đế.

      Vân phu nhân nghe thấy tin này, ở trong Vân phủ đứng ngồi yên, biết Tiểu Vân Thiển rốt cục gây họa gì.

      Khi Vân Phi mang Tiểu Vân Thiển về phủ, Vân phu nhân Lạc Song đón lấy Tiểu Vân Thiển tủm tỉm cười, ngước mắt nhìn vào ánh mắt đam nhiễu của trượng phu, “Vân ca, Thiển Nhi …”

      Vân Phi chưa kịp lên tiếng, Tiểu Vân Thiển bị ôm trong ngực liền lên tiếng trước, “Yên tâm nương! Có Úy ca ca, có việc gì !”

      Hai vợ chồng nghe xong, cau mày lại, “Ngươi lúc nào cũng lắm lời!” Vân phu nhân nhìn Vân Thiển trong lòng, vẫn cười cười, đành phải dở khóc dở cười. “Vân ca, ngươi cũng mệt mỏi, vào phòng nghỉ ngơi trước! Tiểu gia hỏa này cứ giao cho ta!”

      Vân Phi xoa xoa cái trán, gật gật đầu với Vân phu nhân liền trở về phòng .

      Vân phu nhân quét vòng xung quanh, khuôn mặt thanh lệ thoát tục xuất chút giả tạo hiếm thấy. Trong lòng Vân Thiển thấy bộ dáng này của nương mình, nhịn được vụng trộm cười.

      “Lặng lẽ” vào trong phòng Tiểu Vân Thiển, Vân phu nhân nhanh chóng đặt Vân Thiển lên giường, vẻ mặt khẩn trương dán mắt vào ‘nhi tử’ của mình.

      Vân Thiển hai tay ôm ngực, híp mắt cười. Bộ dáng này thiếu chút nữa là làm cho Vân phu nhân phát điên, con trai quá thông minh cũng là chuyện thập phần đau đầu, nhưng đồng thời cũng may mắn khi có nhi tử thông minh như vậy.

      , cha ngươi có phát cái gì hay ? Hoặc là người khác có phát chút gì khác thường hay ?” Vân phu nhân ngàn lần như hỏi cùng vấn đề.

      Ai! Nương vào thời điểm này, liền mất hình tượng của nữ nhân bề ngoài ôn nhu kia!

      “Ai ~!” Tiểu Vân Thiển nghiêng đầu, vô lực thán khí (than thở buồn bực), “Nương, ta rồi bao nhiêu lần, nhi tử của nương cả đời thông minh làm sao có thể lộ ra sơ hở!”

      Chính là vì quá mức thông minh, nên mới có vấn đề.

      Vân phu nhân nhớ tới sắc mặt Vân Phi khi nãy, ngưng thần ngưng quỷ tới gần mặt nhi tử, “Vậy vì sao cha ngươi tức giận như vậy?”

      Tiểu Vân Thiển trượt xuống giường, bò lên cái ghế cao lớn, Vân phu nhân cũng có ngăn cản động tác của nhi tử, “Cha chính là bị ta làm cho tức giận, cũng có cái gì khác, nương! Ta , vì sao ta thể như vậy được? Cha ngươi như vậy, tại sao phải sợ cưới tiểu thiếp?” Vân Thiển nhân tiểu quỷ đại (còn nhưng thông minh có thừa), khi chuyện, quả thực bộ dáng y như người lớn! Nhưng mọi người thương chính là vì điểm này.

      Vân phu nhân vẻ mặt buồn rầu, “Ngươi cũng biết , Vân gia hai lão đều , nếu như ta sinh ra là nữ nhi phải cho cha ngươi cưới tiểu thiếp, ta muốn khiến cho cha ngươi khó xử, Thiển Nhi, chỉ có thể ủy khuất ngươi”

      Nhìn bộ đáng thương hề hề của Vân phu nhân, Vân Thiển lại bội phần bất đắc dĩ. “Thân phận của ta chung quy có ngày bị lộ.”

      Vân phu nhân dường như sực nhớ tới cái gì, nhãn tình sáng lên, Tiểu Vân Thiển thấy vậy, thân thể nho co rụt lại. “Nương? Ngươi lại định làm gì?” .

      “Thiển Nhi, thái tử điện hạ rất là thích ngươi!” Vân phu nhân quên cái ngày thái tử điện hạ tuyên bố muốn kết hôn Vân Thiển, trong lòng mừng rỡ như hoa nở.

      thể nào? “Nương, ngươi nhưng đừng loạn xuất chủ ý”.

      “Thiển Nhi, nghe nương, chặt chẽ nắm lấy thái tử điện hạ, tương lai nếu trở thành thái tử phi, những người khác đối với thân phận thái tử phi cũng có vài phần cố kỵ, phát sinh việc gì!”

      Vân Thiển giật nảy mình, “Úy ca ca còn , chẳng qua chỉ giỡn mà thôi, làm sao mà ngươi cũng tin?”

      “Cho nên, nương mới muốn ngươi chặt chẽ bắt lấy gốc đại thụ này!” Vân phu nhân từng bước từng bước “Giáo dục” nhi tử, ách, , là nữ nhi!

      “Nương! Ta nhớ, cha ở trong phòng chờ ngươi!” Vân Thiển còn cố ý cười ái muội với nương, Vân phu nhân tiểu mặt đỏ lên, thầm mắng Vân Thiển còn quỷ đại. Hài tử trưởng thành sớm như vậy cũng biết là tốt hay là xấu, mỗi lần Vân phu nhân cùng nhi tử chuyện, đều cảm thấy mình cùng đối thoại với người lớn. Lắc lắc đầu, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều.

      Vân phu nhân ra khỏi phòng lâu, Vân Thiển cũng theo sau ra ngoài.

      Đứng ở trước cửa phòng vợ chồng Vân gia, Tiểu Vân Thiển khoanh tay nghiêng tai nghe ngóng.

      “Vân ca, ngươi chút ~!” Là thanh mềm mại của Vân phu nhân từ bên trong truyền ra.

      “Song Nhi, ngươi đẹp! Vân ca ta của ngươi sắp nhịn được …”

      “Ngươi… A ~! … Ân!”

      “…”

      Đứng ở cửa Vân Thiển nhịn được rùng mình, ban ngày ban mặt, này hai vợ chồng này thích nhất là làm cái chuyện này! Tuy rằng thường gặp đến mức quen thuộc, nhưng khi nghe thấy đến cái loại thanh này vẫn khiến cho Vân Thiển nhịn được nổi da gà.

      Thân thể run rẩy, nhanh chóng chạy ra Vân phủ.

      “Công tử, ngài nơi nào?” Lão quản gia nhìn thấy, nhanh chóng gọi lại.

      “Ân, trong nhà buồn, chơi chút!” Tiểu Vân Thiển hướng lão quản gia khoát tay áo.

      “Mang theo vài cái thị vệ, bên ngoài nguy hiểm!” Phía sau lần nữa lại truyền đến thanh như gà mẹ quản con của quản gia.

      Vân Thiển tăng cước bộ, nhanh như chớp biến mất khỏi cửa phủ.

      Tuy chơi, nhưng lại chạy đến cửa sau của thanh lâu, tường rào tuy cao nhưng khi vừa đứng ở dưới khi so với liền trở nên thập phần cao lớn .

      Ngẩng đầu nhìn nhìn đầu tường, Vân Thiển miệng thở hồng hộc. Dường như làm loại chuyện này rất nhiều lần, từ trong ngực móc ra sợi dây thừng , thuần thục thắt cái nút ném vào bên trong.

      Thử thử độ chắc của dây thừng, dùng lực, thân thể nho dùng lực nâng lên. Lướt qua tường, thân mình nho lưu loát nhảy xuống tường bên kia.

      Hậu viện thanh lâu này thập phần phức tạp, nếu quan sát cẩn thận bị mấy tòa viện thất linh bát lạc (lộn xộn) làm cho lạc đường. Thu hồi dây thừng, Vân Thiển quen thuộc tiêu sái xuyên qua nơi này, hiển nhiên là thường đến địa phương này.

      “Môn chủ, lần này nhất định thành công …”

      cái thanh vang lên khiến cho Vân Thiển rất hiếu kỳ, lui về sau vài bước, rẽ qua phương hướng phát ra thanh.

      cũng phải là dễ đối phó như vậy, hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, bằng nhân lực lúc này của chúng ta e rằng vào được trung tâm hoàng cung …” Trong phòng truyền ra thanh dễ nghe của nam tử, hiển nhiên là thập phần trẻ tuổi.

      Đứng ở bên cửa, Vân Thiển nghe dạng đối thoại này, phản ứng đầu tiên đó là đây là mấy cái linh tinh “Phản Thanh phục Minh”! (là tiền triều tạo phản í)

      “Lúc này chúng ta làm tốt vạn toàn chuẩn bị , địa đạo thông vào hoàng cung đào xong, chỉ chờ môn chủ ra lệnh!”

      Vân Thiển nghe đến thanh nữ tử này thiếu chút nữa liền kêu ra tiếng, bưng kín cái miệng nhắn, thân hình định thối lui, loại việc mưu đồ bí mật này vẫn là thiếu nghe tốt hơn!

      “Ai?”

      Thanh vừa rơi xuống, cửa phòng bị người mở ra.

      “Bích nhi tỷ tỷ!” Người mở cửa là vị mỹ mạo nữ tử mười bảy mười tám tuổi, ngẩng đầu thấy người, cúi đầu vừa nhỉn, lại thấy vẻ mặt cười tít mắt của Vân Thiển, nhất thời sửng sốt.

      “Thiển Nhi? Ngươi vào đây như thế nào?” Nữ tử được gọi là Bích nhi giật mình bước ra cửa, ngồi xuống nhìn Tiểu Vân Thiển.

      Vân Thiển nhu thuận cười, “Thiển Nhi tìm Bích nhi tỷ tỷ chơi!” Thanh thanh thúy dễ nghe làm nữ tử cười cái, tiến lên ôm lấy tiểu Vân Thiển luôn chọc người mến.

      tại tỷ tỷ còn tiếp khách, Thiển Nhi trước hết ra đại sảnh ngồi lát, được !” Nữ tử tên Bích nhi cũng thập phần thích thiếu niên như thần tiên này.

      Tiểu Vân Thiển nhu thuận gật gật đầu, thập phần vui vẻ!

      “Ngoan!” Trìu mến sờ sờ đầu Vân Thiển, thả xuống đất, “ !”

      Vân Thiển xoay người liền chạy về hướng khác, Bích nhi thấy nhân ảnh biến mất, lúc này mới thu lại nụ cười bên miệng bước vào phòng.

      “Tiểu Bích, tiểu hài tử kia nghe được cái gì ? cái giọng nam thô tục vang lên.

      chỉ là tiểu hài tử cái bốn tuổi, cái gì cũng hiểu, cho dù là nghe được, cũng biết chúng ta cái gì” Bích nhi tức giận với người nọ.

      “Tiểu Bích, thà rằng giết nhầm, cũng thể bỏ sót, để ta ra ngoài kết liễu !”

      “Ngươi làm gì? Ta cho phép bất luận kẻ nào thương tổn …”

      “Tiểu Bích, ngươi đây là muốn khiến cho chúng ta — ”

      “Được rồi, tiểu Bích sai, tiểu hài tử kia làm ra cái gì đối với chúng ta” cái kia môn chủ rốt cục lên tiếng .

      “…”

      Tựa vào bên tường, Vân Thiển sắc mặt bình thản, suy nghĩ loạn chuyển.
      PhongVy, linhdiep17AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :