1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đế Đài Xuân - Phong Duy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718

      [​IMG]
      Đế Đài Xuân
      Tác giả: Phong Duy.
      Số trang: 522.
      Người dịch: Lương Mát.
      Nhà xuất bản: Nxb Hội Nhà Văn.
      Thể loại: Đam Mỹ
      Giới thiệu:

      Ba tuổi, bắt đầu chuỗi ngày làm con rối ngai vàng.Mười bốn tuổi, tận mắt chứng kiến đường muội thanh mai trúc mã bị giết.Mười sáu tuổi, liều mạng viết bức huyết thư cầu cứu, lời hồi đáp.Mười bảy tuổi, hoàng đế thành niên, biết ngày chết cận kề.

      Ngờ đâu chính đêm ấy người kia tới, mang theo ánh sáng cho cuộc đời . Người đó ân cần dạy bảo, dịu dàng chăm sóc, thay chắn gió che mưa... cho đến khi học được đạo làm vua, thoát khỏi khống chế của gian thần, trở thành hoàng đế thực thụ, người đó lại bỏ . Đáng tiếc, trong trăm ngàn điều vị đế sư ấy dạy, chỉ học được cách buông tay.​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1

      Đại Uyên, mùa xuân, năm Trùng Hy thứ mười ba.

      Ứng Sùng Ưu, chàng trai hai mươi hai tuổi dừng ngựa trước ngã ba đường gần kinh thành, thở ra làn hơi trắng.

      "Chưa năm nào thời tiết lạnh lâu như vậy, tháng ba qua, giá lạnh vẫn chưa tan".

      Nhìn ngã ba trước mặt, Ứng Sùng Ưu nhàng vuốt ve Tích Tích, do dự hồi. Nếu chàng nhớ nhầm nên về phía bên trái , nhưng cũng chắc lắm.

      "Tích Tích, ngươi xem chúng ta nên đường nào?" Ứng Sùng Ưu nhàng hỏi rồi lại tự cười chính mình.

      Mặc dù từ khi lên bảy tuổi, mỗi năm Ứng Sùng Ưu đều vâng lệnh sư phụ xuống núi ngao du để tìm hiểu nhân tình thế thái, nhưng chàng rất ít khi về nhà thăm người thân, bởi vậy thông thạo đường lối lại trong kinh thành.

      "Phụ thân cho phép ta thường xuyên về thăm nhà, thạo đường phải lỗi của ta!". Ứng Sùng Ưu tụ nhủ. Chàng ôm chặt lấy Tích Tích, đặt lên phía trước yên ngựa rồi gãi gãi cằm cho nó.

      Cũng có thể trò đùa của chàng làm cho Tích Tích tỉnh táo, đôi tai nó chợt dựng lên, tiểu hồ ly cong lưng, nhảy từ ngựa xuống, chạy thẳng tới con đường bên phải.

      "Tích Tích, quay lại mau! Ngươi đâu vậy?" Ứng Sùng Ưu nhíu mày, gọi với theo. Đáng tiếc, Tích Tích hoàn toàn định tuân theo mệnh lệnh của chàng.

      Tích Tích là con hồ ly tuyết. Hai năm trước, khi mới được Ứng Sùng Ưu cưu mang, nó vẫn con là con hồ ly thương tích đầy mình, lông vừa bẩn vừa xơ xác, nhút nhát và rất nghe lời. Mỗi ngày, nó đều nhìn sắc mặt của Ứng Sùng Ưu để hành động. Nhưng từ ngày nó nhận thức được rằng mình là con hồ ly xinh đẹp tính tình cũng thay đổi.

      Vẻ đẹp là niềm kiêu hãnh của giống cái, hồ ly cũng ngoại lệ.

      Tiểu hồ ly càng ngày càng kiêu ngạo, càng biết dựa đà, chỉ cần thấy chủ nhân thực tức giận, nó làm cho bằng được những gì nó muốn, ví như tự ý chạy nhảy, đuổi bắt gà rừng, rong chơi khắp nơi...

      Ứng Sùng Ưu bất đắc dĩ thở dài, quất ngựa đuổi theo nó.

      Chàng hy vọng vận may đến với mình, con đường mà tiểu hồ ly lựa chọn cũng chính là con đường chàng cần . Nhưng thực tế cho thấy đuổi theo con hồ ly tinh nghịch chẳng được gì tốt đẹp cả.

      Nửa đêm, sau hồi lạc đường, cuối cùng chàng cũng đến được Định An môn. Ứng Sùng Ưu ngước mắt nhìn bức tường thành sừng sững.

      Lúc này là giờ giới nghiêm, cổng thành đóng, chàng chỉ còn cách qua đêm ở bên ngoài. Ứng Sùng Ưu vốn quen thuộc với cuộc sống ngao du đó đây, hành lí luôn đầy đủ nên cần lo lắng gì nhiều. Nhưng vì nuông chiều Tích Tích, chàng vẫn lượm ít cành khô, nhóm lửa, sưởi ấm.

      Rất nhanh, chàng nhận ra rằng mình nên làm thế. Ánh lửa ấm áp thu hút những kẻ ăn mày con sống lay lắt bờ sông cạnh kinh thành mò đến. Những con mắt u ám nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên cũng ở ngoài thành như họ, nhưng quần áo lại gọn gàng, sạch , trông thế nào cũng giống kẻ lang thang.

      Ứng Sùng Ưu cũng chẳng phải cậu ấm rành thế . Chàng biết rất bây giờ triều chính căng thẳng, mất mùa triền miên, dân đói ăn từ các vùng tụ tập thành bầy. phải thời thái bình thịnh trị nên trang phục của chàng hết sức đơn giản, thêm vào đó, Sùng Ưu vừa từ nơi cư chốn thâm sơn ra, trong mình cũng mang theo nhiều tiền. Chàng chỉ lường được ngay ngoài kinh thành cũng có nhiều ăn mày tha hương đến vậy nên khinh suất nhóm lửa.

      Đám ăn mày tiến lại gần, những con mắt đói khát như rực sáng khi nhìn thấy miếng lương khô tay chàng. Dường như nhiều ngày nay, họ được miếng nào vào bụng. Ứng Sùng Ưu đành lòng, bèn lấy tất cả lương thực mình chuẩn bị từ trước ném về phía họ. Những kẻ đứng gần nhanh tay cướp được, đưa lên miệng nhai ngấu nghiến; những người phía sau tranh được chút gì bèn quây lại. Chớp mắt cón đến ba, bốn chục người trông như sói đói nhìn chằm chằm vào Ứng Sùng Ưu.

      "Xin lỗi, ta chỉ con chừng ấy,"Ứng Sùng Ưu vạch chiếc túi rỗng. "Thực còn chút gì nữa."

      Đám ăn mày liếc mắ nhìn nhau, chẳng vì thế mà tản ra, vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

      Ứng Sùng Ưu nghĩ lát rồi lấy tất cả tiền bạc, tư trang mang theo ném cho bọn họ, "Đợi sáng ra cổng thành mở, mọi người đem đổi lấy chút đồ ăn rồi chia nhau."

      Tranh cướp tiền xong, đám ăn mày lại quây lại, có kẻ chòng chọc nhìn bộ yên ngựa, có kẻ lại thèm thuồng nhìn con hồ ly với bộ lông óng mượt, khiến Tích Tích bé sợ hãi, ú ớ lùi vào lòng chủ nhân.

      còn cách nào khác, Ứng Sùng Ưu bèn đứng dậy, tay ôm Tích Tích, tay còn lại chạm vào thắt lưng, thanh kiếm toả sáng bạc nằm gọn trong tay. Ánh nhìn sắc bén nhưng giọng vẫn ôn hoà, chàng điềm tĩnh bảo, "Các vị cực khổ vì đói rét, tại hạ vô cùng thấu hiểu, nhưng cầu xin giúp đỡ là chuyện, cướp boc lại là chuyện khác, vương pháp vẫn còn đây, mong các vị đừng làm liều, kẻo hối hận muộn."

      Chàng vừa dứt lời, bên kia có tiếng phỉ nhổ, chửi rủa,"Mẹ kiếp, sống còn nổi nữa, vương pháp là cái thá gì? Khi nào vương pháp trị được bọn quan lại kia lão đây mới phục! Người em, nhìn ngươi cũng phải kẻ có tiền, hãy để lại ngựa, quần áo và con hồ ly kia, à, cả thanh kiếm trong tay ngươi nữa, chắc cũng được mấy quan tiền ... Nghe lời bọn ta làm ngươi bị thương!" Ứng Sùng Ưu nhíu mày, chàng nhìn kĩ tên cầm đầu, gương mặt tuy vàng vọt nhưng cơ thể lại rất cường tráng, chân tay rắn chắc, xem ra cũng từng là người lao động lương thiện. Chàng thở dài, "Xem ra, các ngươi đều là thôn dân bị người ta cướp mất ruộng? Lẽ nào đến mảnh đất cũng còn?"

      Nghe chàng hỏi vậy, tên cầm đầu vô cùng ngạc nhiên, lùi về phía sau, nhìn chàng chằm chặp, dõng dạc,"Ngươi xem ra cũng biết nhiều chuyện đấy. Khỏi phải tào lao, mau để lại quần áo rồi , hỏi nhiều làm gì?"


      Ứng Sùng Ưu lại thở dài định tiếp tục khuyên nhủ đám người đó từ xa vọng lại giọng lạnh lùng đầy giễu cợt, "Lũ ăn mày cướp của các ngươi cướp của người ta vài bộ quần áo đem bán , liệu có thể sống thêm được mấy ngày? Cuối cùng chết đói cũng chết rét, làm gì còn đường nào khác."

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :