1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ TẬP 3A - Âu Dương Mạc Tâm ( Mười hồi + 1 Phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ TẬP 3A
      Tác giả : Âu Dương Mạc Tâm​

      [​IMG]

      Dịch giả :Trần Thuý Hiền
      Nhà xuất bản : Bách Việt
      Số Trang : 363
      Giá bìa : 88 .000 đ​

      Mười hồi + 1 Phiên ngoại
      TYPER : Cuncon


      nàng mắt mày rậm, lưng rắn eo chuột, ham sắc, hám tiền. tham sống sợ chết chính là Kim Kiền, nàng chẳng được cái gì hết. Bạn cho rằng ấy chẳng được tích gì, chẳng ai thèm ngó ngàng tới ????!!! No No No nhầm rồi. Ngược lại ấy rất được "tích ", ấy lại được chàng trai siêu cấp điển trai để ý đến. Chàng trai này phải là tài giỏi vô cùng, võ công cái thế,người người , hoa gặp hoa nở ấy chính là Chiển Chiêu. Ngữ tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Ngự Miêu theo phò tá Bao đại nhân.

      Ngạc nhiên chưa chuyện rốt cuộc là như thế nào ???!!!

      Trích lời giới thiệu tác giả

      Âu Dương Mạc Tâm, họ Vương là vua của các loại hố, là sinh kế hơi thừa tế bào gian tà. Thường ngày rất ngoan chủ yếu là viết văn, chủ yếu là thể loại hài hước, văn phong vui nhộn, dí dỏm khiến người đọc cười đau bụng ( May : haizz zậy mới mỗi lần đọc nên cách xa khu dân cư, nếu muốn bị người ta tưởng khùng mà tống vào trại). Tốc độ viết …..mọi người biết rồi đấy, bởi thế nên rất được bạn đọc “ thương”.

      Thời gian sinh vật này xuất chẳng bao giờ cố định và đến giờ chẳng có quy luật nào. Nghe đồn sinh vật này xuất thần từ sao Thiên Lang, lúc rơi xuống địa cầu tạo thành cái hố rất lớn, độ sâu đến giờ vẫn chưa ai đo được. Số lượng quần chúng đến bên hố hóng chuyện tự trượt chân vào, bị người khác kéo vào, đẩy vào nhiều đếm hết, bên dưới tiếng kêu thảm thiết thôi.


      TÍ XÍU LẢM NHẢM


      Xin chào mừng các bạn đến với cái hố sâu thấy đáy, bản thân bạn rất thích bộ này nên muốn type lại share cho mọi cùng đọc. Cơ mà cũng có vài điều bạn trước, bạn tình bất định lắm lúc siêng lắm lúc lười( mà khả năng lười là khá cao)nên mấy bạn đừng “ thương “ mình mà tội mình.



      để mọi người chờ lâu xin mọi người cùng xem giới thiệu nào :


      Nào là gian thương “thu phí bảo kê”, chân tướng của việc Li Miêu Tráo Thái Tử oanh động trời đất ra sao,Bao đại nhân phá án như thế nào, và Kim Kiền nhà chúng ta có “giúp đỡ” gì được ? Liệu Ngự Miêu có phát ra Kim Bộ Khoái vốn là nữ tử .Xuất cẩm mao tử đáng ,tự xưng Bạch Ngọc Đường , đệ nhất thần thâu lười biếng Nhất Chi Mai, mọi chuyện diễn biến như thế nào ………. Xin mọi người chờ hạ hồi phân giải
      Last edited: 10/8/14
      Ha ChiAvehil thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Typer: cuncon

      LI MIÊU HOÁN THÁI TỬ



      HỒI : Vi phục xuất hành tiến Tây Hoa, mua bán ngẫu nhiên gặp nguy hiểm

      Chap 1.1


      Trời xanh ai quét mà trong,

      Mây kkia ai cuộn mênh mông nắng vàng.

      Cỏ thơm như vạt váy nàng,

      Xiêu xiêu nhành liễu thênh thang con đường.

      Trời xanh trong muôn dặm, gió mát thổi mây nhàn, con đường quanh co uốn khúc giữa rừng cây xanh rì rậm rạp là nhóm người chậm rãi di chuyển.

      đầu là con tuấn mã cao to, người cưỡi phía , thân thẳng như cây tùng, mày mắt sáng như sao, vận áo lam, thắt lưng màu ánh trăng, bên hông đeo thanh kiếm với tuệ kiếm buồn rủ, đẹp tựa cây ngọc đón gió, phong thái hiên nganh đỉnh đạc.

      Theo sau là chiếc xe song mã, mui xe giản dị, vững vàng chậm rãi mà , người đánh xe vận trang phục gia đinh, mày rậm mặt đen, phong thái uy nghiêm.

      Bên cạnh xe ngựa còn có con tuấn mã nữa, người cưỡi phái khoảng chừng hai mười tuổi, khuôn mặt tráng sáng, thần sắc nghiêm nghị cảnh giác.

      Nhóm người này, mới nhìn qua thấy khi đường rất an nhiên thong thả, khoan thai tự tại, tựa như du sơn ngoạn thuỷ vậy, nhưng nếu nhìn kỹ, lại khó để phát ai nấy trong đội ngũ này đều chứa nét uy nghiêm trầm ổn, tuyệt đói phải khách qua đường bình thường.

      Chỉ là người cuối cùng của đội ngũ sau mấy trượng, cưỡi tuấn mã, cũng chẳng ngồi xe, mà gò người nghiêng ngã lưng con lừa già trụi long, ìa à ì ạch theo sau chót. Mới nhìn qua thấy người này và đội ngũ kia hoàn toàn xa lạ chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng nhìn lần nữa lại có cảm giác hoà hợp khó tả.

      Chỉ thấy người này thân áo vải mộc mạc, dáng hình gầy , quầng mắt hơi đen, ngồi con lừa cứ ngả nghiêng xiêu vẹo, tóc tai tán loạn. Mà con lừa này cứ mỗi lần bước là lại có vài sợi lông rụng xuống bay lả tả trong trung, làm cho người nọ cứ ho khan hắt xì ngừng.

      Chỉ nghe người đánh xe quay lại quát biết lần thứ bao nhiêu :

      “ Kim Kiền nếu như ngươi cứ ì ạch mà thế này đến bao giờ chúng ta mới đến thành trấn tiếp theo. Ngươi còn giục lừa nhanh lên!”

      Người cưỡi lừa uể oải ngước lên nhìn phía trước cái, chậm rãi trả lời:”Trương đại nhân, phải thuộc hạ cố ý chậm, thực là thuộc hạ biết cách điều khiển lừa, hữu tâm vô lực ạ!”

      Người đánh xe có chút vui, quát lại:” Kim Kiền ngươi tốt xấu gì cũng là bổ khoái, biết cưỡi ngựa cũng thôi , sao ngày cả cưỡi lừa mà cũng xong hả?!”

      “ Hơ hơ hắt xì! Khụ khụ..” Đáng tiếc người cưỡi lừa rãnh để mà trả lời, còn bận chiến đấu với đám lông lừa bay tả lả bốn phía xung quanh.

      Thay vào đó giọng nho nhã truyền tới:” sao, bản phủ thấy con đường này phong cảnh tú lệ, nhìn nhiều chút cũng hay”.

      Lại có giọng truyền tới đừng làm khó Kim bổ khoái, chậm chút cũng tốt”.

      Người đánh xe đành thôi, dù vậy trong miệng biết lầm bầm cái gì, chỉ là thành tiếng mà thôi.

      Người cưỡi lừa nghe thấy thế thầm thở phào hơi, theo nhịp độ lắc lừa già khỏi hồi tưởng lại chuyện mấy ngày trước, khó tránh khỏi mây bay đầy đầu.

      Năm ngày trước, Bao đại nhân phát lương ở Trần Châu xong, lại đột ngột nảy ra ý tưởng kì dị, muốn điều tra tình hình các nơi. Ngài những theo lộ trình cũ hồi kinh mầ chọn lộ trình mới để về, vậy lại muốn cải trang mà nhằm thăm thú tình hình thực tế trong nhân gian

      Mọi người nghe vậy, tất nhiên hiểu trong lòng.

      Tại Trần Châu lần này, tuy cuối cùn bắt An Lạc hầu Bàng Dục đền tội, nạn hạn hán ở Trần Châu đac được cứu trợ, nhưng Thái sư đương triều Bàng Cát há lại chịu để yên. Sau khi hồi triều, e rằng phen trời long đất lở gió tanh mưa máu.

      Mà cái ghế phủ doãn Khai Phong của Bao đại nhân còn có thẻ ngồi vững hay , chỉ sợ cũng khó mà dự liệu được.

      Lần này Bao đại nhân đề xuất cải trang vi hành, chủ yếu cũng do lường trước được điểm này, hơn nữa muốn nhân cơ hội đó, quan sát và thể nghiệm dân tình nhiều hơn, cũng là bỏ ra vài phần tâm sức vì bách tính muôn dân, vì triều đình xã tắc.

      Cho nên đề nghị của Bao đại nhân, mọi người tất nhiên có ý kiến gì.

      Chỉ là nhân viên được tuyển chọn theo lần này , lại trở thành vấn đề.

      Đoàn tuỳ tùng theo quan khâm sai có trăm người, tất phải có người chủ trì đại cục, mà người chủ trì đại cục đương nhiên là mấy người Tứ đại hiệu uý, Công Tôn tiên sinh và Ngự tiền hộ vệ rồi.

      Nhưng lão Bao vi phục, sao có thể thiếu được các cao thủ ở bên bảo vệ an toàn, cho nên Nam hiệp võ công cái thế đảm đương vị trí đứng đầu đội bảo tiêu, đương nhiên phải cùng ;

      Xuất môn ra bên ngoài, khó tránh khỏi những tình huống phát sinh đột ngột như nhiễm phong hàn, sinh bệnh, tại nạn…, cho nên vị bác sĩ gia đình công tôn tiên sinh càng thể thiếu;

      Bên cạnh đó cũng cần hai vị trí trong danh sách những người theo này được cạnh tranh vô cũng khốc liệt.

      Trải qua phen tranh đáu để được đảm nhiệm chức hộ vệ rất kịch liệt ( nghe Tứ đại hiệu uý còn lén tỉ võ để xác định kẻ người ở), cuối cùng nhiệm vụ rơi vào hai người Trương Long, Triệu Hổ. Hai Hiệu uý còn lại Vương Triều, Mã Hán đại nhân dẫn đầu đoàn khâm sai rời sau đó mấy ngày, như thế trước là tung hảo mù, bảo về Bao Đại nhân an toàn xuất hành, sau nữa cũng là để phối hợp trong ngoài.

      Vốn đội ngũ xuất hành chỉ có như thế, nhưng ngay ngày xuất phát, trước khi , biết vì sao Công Tôn tiên sinh dột nhiên nảy ra ý tưởng tưởng kì dị, nhất định phải kéo Kim Kiền đồng hành. Giải thích cách hoa mỹ là: “ Kim bổ khoái y thuật tinh thâm, đường có thể trợ giúp học trò tay” kiểu kiểu như vậy.


      Vốn đội ngũ xuất hành chỉ có như thế, nhưng ngay ngày xuất phát, trước khi , biết vì sao Công Tôn tiên sinh dột nhiên nảy ra ý tưởng tưởng kì dị, nhất định phải kéo Kim kiền đồng hành. Giải thích cách hoa mỹ là: “ Kim bổ khoái y thuật tinh thâm, đường có thể trợ giúp học trò tay” kiểu kiểu như vậy….

      Nhưng biết vì sao, Kim Kiền nghe mà toàn thân lạnh run.

      Cho nên, Kim Kiền đương nhiên là vô cùng nỗ lực tìm lý do, gắng sức xoay chuyển tình thế, bày tỏ sắt son rằng mình đối với kĩ thuật cưỡi ngựa cao thâm cách nào lĩnh hội được, e là làm lỡ hành trình….

      Nào ngờ….

      Công Tôn tiên sinh gương mặt liền giãn ra thành nụ cười :” sao, Kim bổ khoái cũng như tại hạ, có thể ngồi cùng xe ngựa với đại nhân”.

      Kim Kiền liên kiên định từ chối :” Thân phận thược hạ ti tiện, sao có thể ngồi cùng xe ngựa với đại nhân và tiên sinh, thể thể !!!”

      Lòng lại thầm kêu đùa à, nếu cả ngày đối diên với hai bộ mặt “hắc bạch song sát”, cho dù thần kinh mình có suy nhược, sợ là cũng mắc bệnh đau đầu nóng trán.

      Trương Long nghe thế, kìm được mở miệng : “Kim bổ khoái có thể đánh xe ngựa cùng ta”.

      Trương đại nhân thuộc hạ cũng biết đánh xe, nếu vô ý làm ngựa kinh sợ, cái mạng quèn của thuộc hạ đáng nhắc đến, nhưng nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra với đại nhân thuộc hạ nào còn mặt mũi mà gặp Giang Đông phụ lão?! thể được thể được!”

      Triệu Hổ nghĩ ngợi chút cũng :” Kim bổ khoái cũng có thể làm như lần trước, cùng ta cưỡi chung con ngựa là được”.

      “ … Cái này ….”

      ổn.”

      Còn chưa đợi Kim Kiền mở miệng uyển chuyển từ chối, Triển Chiêu, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên cất tiếng trợ giúp Kim Kiền.

      “ Lần này đường sá xa xôi, con ngựa chở hai người, sợ là khó có thể chịu được.”

      “ Lần trước từ Biện Lương đến Trần Châu, thuộc hạ và Kim Kiền cũng cưỡi chung con ngựa…”, Triệu Hổ cất tiếng nhắc nhở.

      Còn chưa kịp xong bị ánh mắt sắc bén của Triển Chiêu quét qua Triệu Hổ nhất thời cả kinh, rụt đầu lại, nào dám nữa câu sau.

      Công Tôn tiên sinh tỏ ra có chút khó xử: “ Vậy theo ý TRiển Hộ Vệ nên thế nào ?”.

      Chỉ thấy đôi mắt Triển Chiêu rũ xuống lát, rồi đột nhiên xoay người lao vút ra khỏi cửa, chỉ chưa đầy nửa tuần trà dắt về …. con lừa “già”“rụng lông”.

      Mọi người nhất thời tròn mắt đờ đẫn.

      Chỉ thấy Triển Chiêu đặt dây cương lừa vào tay Kim Kiền, nghiêm sắc mặt : ” Triễn mỗ khắp Trần Châu, mới tìm thấy con lừa này. Nghe con lừa này rất chậm lại ổn định, tính khí cũng ôn hoà, vô cùng thích hợp để cưỡi, Kim bổ khoái thấy thế nào ?”

      khắp Trần Châu?

      Phi! Cái con lừa già rơi lông này sao nhìn thế nào cũng giống hệt con lừa già rụng lông của lão Hán sáng sáng mua cháo sớm dắt qua cửa nha môn vậy.
      Last edited: 10/8/14

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Mình hơi bận nên type chậm, nên hai ngày 1 chap nhé

      Chap 1.2


      Kim Kiền trầm mặc tiếp nhận dây cương, len lén ngẫng lên liếc nhìn đôi mắt đen láy nhưng lại chứa ánh sáng rực rỡ khó hiểu kia, lại nhìn vào thanh Cự Huyết mà Triển Chiêu vô tình hơi giơ lên, khoé miệng giật giật :

      “Như vậy rất tốt, thuộc hạ đa tạ triển đại nhân “

      Hức, Mao chủ Tịch, lão nhân gia ngài khoẻ chứ, hôm nay rốt cuộc tôi cũng thể nghiệm cái tinh tuý trong câu danh ngôn của ngài:” Họng sung đẻ ra chính quyền” rồi đó!

      Cho nên, Kim Kiền vô cùng “tình nguyện” và “cam nguyện” cưỡi con lừa “quý giá” rụng mất lông do cái vị Nam hiệp danh chấn giang hồ “ rất rất cực khổ” mới tìm về được gia nhập vào đội ngũ vi phục xuất hành của Bao đại nhân

      Đội ngũ vi hành của Bao đại nhân gồm chiếc xe, hai con ngựa, còn lừa, vốn định thong thả mà , lại them Kim Kiền níu chân, lại thành ra càng “chậm chạp” di chuyển. mặc dù ngựa cứ liên tục nghỉ, nhưng nhưng khi đặt chân tới huyện thành cũng là lúc đèn đuốc mới lên.

      Huyện này tên là Tây Hoa, thuộc quản lý của trấn Thảo Kiều, tuy các cửa hiệu phồn thịnh của nơi này nhưng nằm đường tất yếu đến kinh thành nhưng người dân ở đây rất sung túc giàu có, mua bán tấp nập phồn vinh.

      Đoàn người vào đến huyện thành liền tìm khách điếm nghỉ chân. May mà khách nhân qua lại huyện thành này nhiều lắm, phòng còn dư dả, giá thuê cũng khá rẻ, mấy đều được phân mỗi người phòng, nghỉ ngơi tối, đêm này cũng bình an vô .

      Hôm sau trời mới vừa hửng sáng Kim Kiền bị triệu Hổ ngủ cách vách kéo ra khỏi chăn, lôi tới phòng của Bao đại nhân dung bữa sáng.

      Vi phục xuất hành ở bên ngoài câu nệ những quy củ rườm rà phức tạp, đường tất cả đều ăn cơm cùng bàn với Bao đại nhân, việc này cũng trở thành chuyện bình thường.


      Có may mắn được ngồi ăn cùng bàn với khâm sai đại nhân, đó là chuyện vinh quang cỡ nào chứ, nhưng đáng tiếc Kim Kiền lại nghĩ vậy.


      vì điều gì khác, chỉ vì vị quan khâm sai mặt đen quá mức thanh liêm, có dư tiền mà tiêu xài, mà cái vị sư gia “gậy trúc” làm “chủ chi” bên cạnh lại vô cùng keo kiệt, thế nên mỗi ngày ba bữa đều là cải trắng, đậu phụ, canh rau người lái, đúng tiêu thức ăn nhà chùa

      “Công tôn tiên sinh, lát nữa bản phủ muốn dạo vòng huyện Tây Hoa này, tiên sinh có nguyện ý cùng ?”, Bao đại nhân đặt bát đũa xuống nhìn sang vị sư gia bên cạnh hỏi.

      Công tôn tiên sinh gật đầu : “ Học trò đương nhiên là cùng “

      Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ cùng đồng thời ôn quyền :” Thuộc hạ nguyện ý theo đại nhân”.

      Bao đại nhân khẽ lắc đầu, vuốt râu :” Các ngươi đấy, bản pgur sớm rồi, xuất môn ở ngoài cần như vậy. chẳng qua là dạo quang huyện thành, hà tất phải rầm rộ, phô trương như thế ? Bản phủ và công tôn tiên sinh cùng là được rồi”.

      Triển Chiêu nghe vậy, lập tức ôm quyền :” Thuộc hạ chỉ lo nghĩ cho an toàn của đại nhân “

      “ Triển hộ vệ… “, Bao đại nhân liếc nhìn thần thái khẩn trương của người thanh niên trước mặt, cuối cùng thể lay chuyển được, chỉ đành gật đầu , “ Vậy nhờ triển hộ vệ “

      “ Công tôn tiên sinh nhìn thấy tình huống như thế cũng mỉm cười :“ Lời của Đại nhân cũng phải có lí. Lần này cải trang thăm thú ở bên ngoài, nếu cứ mỗi lần ra đều rầm rộ tiền hô, hậu ủng như vậy cái thân phận khâm sai của đại nhân bị lộ còn xa “, ngưng chút, lại tiếp “Chi bằng để Trương Long, Triệu hổ mau chút rau quả tươi để dùng đường cũng tốt”.

      “ Công tôn tiên sinh …. “, khuôn mặt hai người Trương long ,Triệu Hổ lộ ra vẻ khó xử cùng bối rối.

      «Công tôn tiên sinh .. » Triển Chiêu đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng « hai người Trương Long, Triệu Hổ cùng với Triển mổ bảo vệ đâị nhân tốt hơn, về phần mau rau quả nếu ngại xin nhờ Kim bổ khoái » .


      « phụt…. khụ, khụ … » , Kim Kiền cắm cúi ăn canh ngẩng lên , nhìn thẳng Triển Chiêu.

      Sặc, cái con mèo này lại nghĩ ra cái việc gì để hành hạ mình đây ?

      « Mấy tháng Triển mổ thằng có may mắn được nhìn thấy Kim bổ khoái mặc cả giá rau ngoài chợ,có chút cảm khái với tài ứng đối của Kim bổ khoái, lại càng cảm phụ với tâm tư mẫn tiệp của Kim bộ khoái. Nếu có thể mời Kim bổ khoias mua rau quả, nhất định giảm được số ngân lượng đáng kể. »

      Những lời này vừa ra chỉ Trương Long, Triệu Hổ gương mặt mang theo vẻ kinh ngạc, Công tôn tiên sinh biểu cảm mang hàm chứa thú vị, mà ngay cả Bao dại nhân trước nay vốn thiết diện vô tư cũng lộ ra vài phần thích thú.

      « vậy sao, bản phủ chưa từng nghe qua, Kim bổ khoái còn có bản lĩnh như vậy sao ? »

      « khụ, cái này… đó là, Triển đại nhân quá khen rồi, cỉ là chsut tài mọn, đáng nhắc đến.. » Kim kiền da đầu tê dại, cười khan .

      « Kim bổ khoái cần khiêm tốn như vậy. Nhắc đến tài trả giá của Kim bổ khoái sợ là trước ai địch nổi, sau kẻ sánh bằng », Triểu Chiêu ở bên cạnh bổ sung thêm

      « Xin chỉ giáo cho ? » Công tôn tiên sinh liếc nhìn sắc mặt bỗng dưng trắng bệch của kim kiền cái, mỉm cười hỏi.

      Triển Chiêu lẵng lặng liếc nhìn Kim Kiền rồi tiếp tục :

      « Kim bổ khoái có còn nhớ , khi đó Kim bổ khoái từng giải thích rất tâm đắc tại tại sao mặt của Bao đại nhân đen còn mặt của Công tôn tiên sinh lại trắng bóc …. »


      Đôi mắt đột nhiên mở lớn, Kim Kiền cảm thấy khoé miệng giật giật ngừng, chỉ có thể trừng mắt nhìn vị Triển Hộ vệ, nghe vốn ôn hoà nho nhã, điềm tĩnh vững vàng tựa núi, phía trước nhiêm sắc mặt, dùng chất giọng nhàng êm tai :

      « Kim bổ khoái từng trước mặt chúng bách tính ở chợ rằng, đại nhân vì bận rộn công vụ có thời gian rửa mặt nên mặt mới đen sì ; mà Công tôn tiên sinh mặt trắng bóc là do đại nhân tiết kiệm dầu thắp nên mới để Công tôn tiên dắp bột mì lên mặt phản chiếu ánh trăng, nhờ đó mà phê duyệt xử lí công văn.

      « …. »

      Trong phòng mảnh tĩnh lặng.

      Công tôn tiên sinh mặt trắng lại càng thêm trắng, Bao đại nhân mặt đen lại càng thêm đen, hai người Trương Long, Triệu Hổ mặt cũng đỏ bừng, cuối cùng nhịn, cùng đồng nhảy lên như bị lửa đốt sau mông, chắp tay thi lễ rồi tông cửa chạy ra ngoài.

      Mới ra khỏi phòng, thấy thấy hai tràng cười bị đè nén nhịn nổi vang lên.

      Kim kiền muốn khóc mà có nước mắt, ngay cả ngẩn đầu nhìn Bao đại nhân và Công tôn tiên sinh cũng dám, chỉ đành thầm thăm hỏi ân cần 18 vị tổ tông nhà Tiểu Miêu trong bụng, sau đó đứng lên hô : « Thuộc hạ mua rau quả »

      Lời còn chưa dứt dã để lại đám bụi thoát khỏi trường.

      Chỉ thấy Triển Chiêu thần sắc đổi, thong thả, đứng lên ôm quyền : « thuộc hạ cáo lui trước, đại nhân quyết định xuất hành lúc nào chỉ cần gọi tiếng, thuộc hạ lập tức theo »

      rồi liền đỉnh đạc, thẳng lưng bước ra khỏi cửa.

      Chỉ là khi đóng cửa lại, đôi môi mỏng cũng khỏi kẽ nhếch lên cùng cặp mắt đen láy chứa ý cười.

      Chỉ còn lại bao đại nhân cùng Công tôn tiên sinh mặt đối mặt nhìn nhau hồi lâu, cuồi cùng nhịn được, đưa tay lên miệng che mặt cười.

      « khụ, khụ… đại nhân xin thứ cho học trò vô lễ …khụ khụ… »

      « ha ha… sao lâu, bản phủ chưa từng cười thế này rồi ….. thỉnh thoảng như vậy cũng hay…. »

      Qua lúc sau

      « công tôn tiên sinh Kim bổ khoái có chỗ nào đắc tội Triển hộ vệ vậy ? »

      « khụ,.. vì sao đại nhân lại hỏi thế »

      « Bản phủ chỉ thấy đường , Triển hộ vệ luôn làm khó Kim bổ khoái »

      « đại nhân cảm thấy Triển hộ vệ làm khó Kim bổ khoái. »

      « …..việc này nếu làm khó đúng lắm,….chỉ là »

      « đại nhân thấy Triển hộ vệ mấy ngày gần đây so với triển hộ vệ trước đây như thế nào ? »

      « Tựa hồ khôi phục lại mấy phần tật xấu giang hồ, ….. có điều thế cũng tốt, bình thời Triển hộ vệ quá nghiêm khắc với bản thân bản, phủ thấy cũng đau lòng vô cùng. Hôm nay như thế này cũng tốt rồi. »

      « nếu vậy, đại nhân hà tất phải lo lắng. »

      « khụ khụ….. chỉ là bản nhìn thấy Kim bổ khoias có chút đành lòng mà thôi…. »

      « đại nhân luôn được xưng tụng là thiết diện nhưng lòng lại ôm nổi quan hoài thương xót chúng dân học trò xin cảm phục. »

      ( quan hoài là cái gì vậy ta ???!!! :“>, nghe lại hoắc )

      « Tiên sinh quá khen rồi … »

      “ Đại nhân thời giân còn sớm nữa, xin đại nhan chuẩn bị để xuất hành “

      “ đúng, đúng đúng lập tức xuất hành”

      Cứ như thế, cho đến khi ra khỏi cửa bao đại nhân cũng chưa từng nhớ ra mình lo lắng điều gì.

      khuôn mặt nho nhã của công tôn tiên sinh phía sau cũng chầm chậm dâng lên ý cười

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chap 1.3



      Huyện thành Tây Hoa tuy lớn nhưng đường xá rất chỉnh tề sạch , các cửa tiệm ngay ngắn quy củ, dân chúng ai nấy đều ăn mặc gọn gàng sáng sủa, so với kinh thành cũng chẳng kém là bao.


      chợ, mua bán tấp nập sầm uất, các thứ rau củ quả tươi ngon được bày bán, những tiểu thương buôn bán ngừng cất tiếng rao, khí rất náo nhiệt.



      Chỉ là lẫn trong đám người mua bán, có kẻ, hành vi hoàn toàn khác với tất cả, đến chợ chẳng mua chẳng bán, cứ tới lui ở đầu con hẻm ngay cạnh chợ, co người ôm đầu, thở ngắn than dài. Đó chính là Kim Kiền, người vừa chạy trối chết khỏi khách điếm:


      “Nghĩ xem gần đây mình an phận thủ thường, làm mấy chuyện kinh thiên động địa, cũng chưa từng chòng ghẹo trai con nhà lành khuynh quốc khuynh thành, đối với Tiểu Miêu được người người giang hồ ngợi khen lại càng thêm tôn kính, hà cớ gì mà mấy ngày nay hôm nào Tiểu Miêu cũng túm lấy mình trêu chọc chứ? lẽ Nam hiệp, đường đường nam tử thân cao bảy thước cũng có kỳ kinh nguyệt? Thực là quá mức quỷ dị!” ( Cún : Ngồi type mà nhịn cười nổi , Miêu Ca có Kinh nguyệt ; tỷ à muội mà méc Miêu Ca tỷ k yên đây, Kim Kiền * tay cầm đạn khói * ngươi muốn muốn cái gì; Cún : muội có muốn cái gì đâu ; muội type tiếp )



      Ngưng lát, Kim Kiền đột nhiên nhớ ra cái gì, chợt nhảy dựng, lôi từ trong người ra túi tiền, vội vàng mở đôi mắt lên nhìn trừng trừng vào trong túi, khuôn mặt liền biến sắc như nhà có đám kêu lên:


      “My God! Bị Tiểu Miêu dọa, mình quên chưa lấy tiền từ chỗ Công Tôn tiên sinh chạy mất rồi, cũng biết tiền mua trái cây có được thanh toán nữa…”


      Dứt lời, lại ngồi xổm xuống, đôi lông mày nhăn nhúm thành hai con sâu róm, thần sắc trầm hẳn xuống lẩm bẩm : “Chậc chậc, nhớ tới sắc mặt của Công Tôn Trúc Tử, sợ là chi phí mua bán hôm nay vô vọng, cách nào được thanh toán rồi…Nghĩ mà xem mình tận tâm tận lực vào sinh ra tử quên ăn quên ngủ mới dành dụm được mấy văn tiền riêng, lẽ cứ vậy mà cuốn theo gió bụi ư…”


      “Này, tiểu tử!”


      “Trời cao ơi, đất dày hỡi, chúa Jesus người ơi…hãy mở mắt mà trông…”

      “Này này, gọi ngươi đó, cái tên thó ngồi xổm góc tường ấy!”


      “Gọi cái gì mà gọi?! nhìn thấy tôi suy ngẫm đại kế dân sinh hả…Hử?!”


      Kim Kiền đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn về phía tiếng phát ra, định chửi ầm lên với cái tên có mắt dám cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, có điều vừa mới thốt ra miệng được nửa câu, liền nuốt ực trở vào.


      Chỉ thấy cách Kim Kiền chưa đầy năm bước chân, là gã vai hùm thân gấu trang phục giang hồ đứng, dáng người cao lớn, mặt mày dữ tợn, vẻ ác độc hung tàn ngập tràn, đôi mắt hình tam giác phát ra hung quang; mà điều quan trọng chính là bên hông gã giắt thanh cương đao với vỏ đen xì, mới nhìn biết tuyệt phải hạng lương thiện gì.


      “Vị nhân huynh này, biết có gì chỉ giáo?”, Kim Kiền hơi ngẩn ra, trong nháy mắt sắc mặt liền biến đổi, môi lập tức cong lên thành nụ cười, ôm quyền hỏi.


      Muốn đánh cũng tránh mặt cười, trước tiên cứ cười rồi .


      “Thoạt nhìn rất lạ mắt, là người bên ngoài tới hả?”, gã đánh giá Kim Kiền dưới phen, rồi liếc đôi mắt tam giác hỏi.


      “Ôi, đúng…”, Kim Kiền chớp chớp mắt trả lời, lòng lại thầm buồn bực: Khẩu khí người này sao giống quan sai thẩm vấn vậy, chỉ là hình tượng này… tổn hại hình ảnh của nhân viên nhà nước thời cổ đại quá .


      “Tới huyện Tây Hoa làm cái gì?”


      “Cái này, chỉ là ngang qua thôi…Ha ha…”.Làm cái khỉ khô nhà ngươi ấy!


      “ngồi ở đầu chợ làm gì?”


      “Hả? Mua đồ ăn, mua đồ ăn…” Kim Kiền thực có chút khó hiểu khi bị gặng hỏi thế này, nhưng ở đây lạ nước lạ cái, lại biết chắc thân phận người này, chỉ đành trả lời qua loa ứng phó.


      Gã đó tiến lên vài bước, đôi mắt tam giác đánh giá Kim Kiền từ xuống dưới, từ dưới lên mấy bận, mãi đến khi vẻ tươi cười khuôn mặt của Kim Kiền sắp giữ nổi nữa, mới :


      “Vậy còn mau ? Đừng ngồi ở đây cản đường!”


      “Hơ…Vâng, liền…”


      Kim Kiền nghiêng đầu gãi gãi tóc, miệng vâng dạ trả lời, y theo lời mà xoay người vào chợ, nhưng trong đầu lại có loại cảm giác rất bình thường.


      Thần sắc cái gã phía sau ngưng trọng liếc nhìn bóng lưng Kim Kiền cái, rồi cũng xoay người rời .


      Chỉ thấy chợ của huyện thành Tây Hoa này tuy lớn, nhưng các loại hoa quả rau củ nào cũng có, tươi ngon đẹp mắt, tiếng rao tiếng người mua kẻ bán huyên náo ầm ĩ, khỏi khiến cho Kim Kiền nhớ đến những ngày tháng huy hoàng mua bán nơi phố thị ở Đông Kinh Biện Lương, lòng thời trào dâng thứ tình cảm hoài niệm khôn tả.


      Những tháng ngày rực rỡ lên mồn trước mắt, thoáng cái luồng hào khí, hưng phấn, cảm giác mê say sôi nổi dâng trào trong lồng ngực, Kim Kiền hít sâu hơi, xắn tay áo, đôi mắt long lên, liền tiến ngay đến chỗ tiểu thương gần nhất.


      “Đại thúc, lê của thúc bán thế nào?”


      Vị đại thúc bán lê này mắt buồn ngước lên, lạnh nhạt thốt ra câu: “Mười văn tiền quả”.


      “Hả…Thúc gì?!”, đôi mắt của Kim Kiền trợn tròn, kinh ngạc đến mức dưới chân lảo đảo, “Mười văn tiền quả? Đại thúc, chi bằng thúc cướp tiền trang cho rồi, đùa cũng đừng như thế chứ?!”.


      “Ai đùa với cậu?”


      Kim Kiền chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Chậc chậc, thời gian trước giá lê của cả Đông Kinh Biện Lương còn quá mười văn tiền ba cân, vậy mà mới chưa đầy mấy tháng, sao giá cả lại phi vọt lên đến mức này? Lạm phát chăng? Hay khủng hoảng kinh tế? Hay là quan hệ ngoại giao hai nước Tống Liêu trở nên căng thẳng?


      “Khụ khụ, đại thúc, lê của thúc hình như hơi đắt rồi?”


      “Đắt?! Giá của tôi coi như còn rẻ đó, nếu cậu hỏi những chỗ khác xem!”

      bớt chút nào ư?”


      văn tiền cũng bớt!”


      bớt sao?”


      “Nửa văn tiền cũng thể thiếu!”


      “Được, đại thúc, thúc có cốt khí!”


      Kim Kiền nhăn mặt xoay người rời .


      Hừ, chỉ bằng cái danh hiệu “Khai Phong đệ nhất dìm giá”. Hôm nay nếu thể đem vật giá ở chợ này giảm xuống ba phần, chữ “Kim” này viết ngược!


      Hai tuần hương sau…


      Tục ngữ : “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Thế vô thường, vật giá khó lường! Đừng đem chữ “Kim” viết ngược, sợ là viết ngang cũng còn khó ấy chứ…


      Kim Kiền ngẩn ngơ đứng ở cuối chợ, tóc tai tán loạn, sắc mặt xanh mét, nhìn dân chúng lũ lượt qua qua lại lại, đột nhiên dâng lên thứ cảm giác vật đổi sao dời, lạ lẫm vô ngần.


      Trải qua mấy phen khẩu chiến dữ dội tới mức trời đất u ám, ngay cả lưỡi cũng mòn mất nửa, mà giá cả đến nửa văn tiền cũng chẳng giảm được.


      Đưa tay sờ sờ túi tiền vốn lấy gì làm nhiều nhặn trong lòng, Kim Kiền đột nhiên thấy tim buốt nhói.


      Mất hết hy vọng, đau thấu tâm can cũng chỉ đến thế này mà thôi…


      Tiền riêng tổng cộng chưa đầy năm mươi văn, cũng chỉ mua được bốn quả rưỡi lê, trừ mình ra, mỗi người đến quả lên cũng chẳng đủ mà chia.

      Lão Bao à, tiền lương, tiền thưởng, ba phúc lợi xã hội* của tôi có nên tăng ?!


      *Ba phúc lợi xã hội ở đây gồm có: bảo hiểm y tế, bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm thất nghiệp

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chap 1.4


      “Haizzz…”, Kim Kiền thở dài cái thượt, hai mắt dại ra đảo qua đảo lại trong chợ, đột nhiên, trong đôi mắt loé lên tia sáng, chỉ thấy Kim Kiền điểm mũi chân, tung mình lên đến trước sọt hàng cách chợ hơn trượng.


      “Này này, tiểu ca, lê này huynh bán thế nào…đấy?”


      Giọng mắc lại trong cổ, đôi mắt của Kim Kiền trợn tròn lên, ngẩn ngơ nhìn cái người bán lê trước mặt, trong lòng bất giác vang lên câu thế này: Tây Thi trái cây ư?!


      Chỉ thấy thiếu niên trước mắt này, tuổi khoảng mười sáu mười bảy, thân hình cao gầy, vận nông phục giản dị, đai lưng vải thô quấn quanh eo , tóc đen huyền, đôi lông mày như vẽ, hai mắt long lanh ngập nước, môi đỏ tựa đào. Nếu phần ngực bằng phẳng, yết hầu nhô lên, Kim Kiền cơ hồ hoài nghi vị thiếu niên trước mặt đây chính là mặc nam trang.


      “Khách quan muốn mua lê?”, hiển nhiên là thiếu niên này bị Kim Kiền đột nhiên xuất dọa cho hoảng sợ, qua lát mới mở miệng hỏi.


      “À…đúng, mua lê, bao nhiêu tiền?!”


      May mà Kim Kiền vẫn thường được sắc đẹp tuyệt đỉnh của Tiểu Miêu rèn luyện, hun đúc, cho nên chỉ chưa đầy mấy giây liền ổn định lại tâm thần, phấn chấn vô cùng, nghiêm sắc mặt hỏi.


      “Mười văn tiền ba cân”, thiếu niên trả lời.


      “ưm hả?!”, mí mắt Kim Kiền run lên, bỗng nhiên cao giọng, “Huynh bao nhiêu tiền?!”.


      Dường như vẻ mặt của Kim Kiền quá mức đặc sắc, thiếu niên khỏi mỉm cười cái đáp:


      “Mười văn tiền ba cân”.


      Kim Kiền bỗng có cảm giác trước mắt ánh hào quang tỏa vạn trượng, khí lành rọi khắp:


      Thánh mẫu Maria! Thiếu niên này nhất định là Tán tài đồng thử mà Thượng đế phái xuống!


      “Bớt nhảm ! Cân cho tôi hai cân trước!”, Kim Kiền hai tay chống nạnh, khí thế nuốt sơn hà ra lệnh.


      Đôi lông mi dài của thiếu niên chớp lên chớp xuống mấy lần, mới hoàn hồn lại, vộ vàng cúi đầu nhặt lên trong giỏ đặt lên cân.


      “Hai cân, khách quan, của ngài đây…”


      “Khoan !”, giọng bất thiện quát lên bên tai, bàn tay to đột nhiên giơ ra chắn giữa hai người, làm cho số lê Kim Kiền sắp cầm bị rơi xuống đất.


      Kim Kiền nhất thời tức giận, quay đầu chửi ầm lên: “Là tên khốn nào có mắt, dám quấy rầy ông đây mua đồ?! Có phải là rảnh quá nên ngứa mình…hơ?”.


      Đến khi nhìn người trước mặt, Kim Kiền liền sửng sốt.


      Mắt tam giác, râu quai nón… đây chẳng phải là cái gã vừa mới đụng độ ở chợ sao?


      Mà bên cạnh gã đó, còn hơn chục tên vũ phu cũng ăn mặc y chang thế, vẻ mặt rất chi là bất thiện.


      “Hừ hừ, để ta xem cái tên ăn gan hùm mật gấu nào dám đến đây mua đồ?! ra là ngươi, tên tiểu thử thối từ bên ngoài tới!”, gã mắt tam giác trừng lên, cười lạnh .

      Hả?!


      Kim Kiền chớp chớp mắt mấy lần, nhìn mấy tên vũ phu sắc mặt sầm sì trước mắt, khỏi quay đầu nhìn sang thiếu niên bán lê đứng bên cạnh.


      Vừa quay sang nhìn Kim Kiền liền kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.


      Chỉ thấy thiếu niên nọ cau đôi mày dài, đôi mắt long lanh nước đầy phẫn nộ, sắc mặt đen quá nửa, thân hình gầy cứng ngắc.


      Gì… Biến thân thành Thiên thần sa ngã rồi sao?!


      “Phạm Dung Hoa, lá gan ngươi cũng chẳng đâu nhỉ, giao ra ‘phí họp chợ’ mà dám đến chỗ này bán hàng ư? Có phải là mấy ngày trước ông đây dạy dỗ ngươi quá nhàng ?”


      Gã hung hăng đẩy Kim Kiền qua bên, dẫn mấy tên thủ hạ thẳng tới sọt hoa quả, trừng mắt nhìn thiếu niên nọ quát lớn.


      “Ta chưa từng vaò chợ buôn bán, vì sao phải nộp ‘phí họp chợ’?”, thiếu niên tên Phạm Dung Hoa ngước đôi mắt long lanh trong trẻo lên nhìn thẳng vào mấy người trước mặt, rành mạch hỏi lại.


      “Ha ha, chưa từng vào chợ?! Tiểu tử, ngươi chớ có cho rằng cách vài thước như vậy có thể trốn nộp ‘phí họp chợ’ nhé?! cho ngươi biết, cả cái huyện Tây Hoa này chỗ nào cũng là địa bàn của Quách gia, chỉ cần ngươi buôn bán trong huyện Tây Hoa này, ‘phí họp chợ’ văn tiền cũng thể thiếu!”


      “Ngươi…!” Phạm Dung Hoa sắc mặt tái , đôi môi đỏ mím chặt lại thành đường chỉ.


      “Hừ! lằng nhằng nữa! Các huynh đệ, đập phá cho ta!”, gã cười lạnh tiếng, hô lên cái, mấy tên sau lưng liền xông lên phía trước, đá Phạm Dung Hoa ra rồi giơ chân lên đạp vào sọt lê.


      được!”, chỉ thấy Phạm Dung Hoa rạp người xuống, ôm sọt lê bảo vệ trước ngực, nhất thời vô số bàn chân đá vào tấm lưng gầy của cậu thiếu niên.


      “Ngươi, cái tên tiểu tử thối này!”


      Gã cầm đầu ánh mắt chợt biến hoá, rút thanh cương đao bên hông ra, hàn quang loé lên, lưỡi đao nhắm thẳng vào khuôn mặt trắng nõn của Phạm Dung Hoa mà vạch tới.


      chậm, khi đó xảy ra rất nhanh, chỉ thấy gió rít lên trước mặt, thanh cương dao trong tay gã kia bỗng nhiên bị ghìm lại. Định thần nhìn kỹ, thấy thiếu niên gấy yếu chẳng biết xuất trước mắt tự lúc nào, hai tay giữ chặt lấy chuôi đao, cho lưỡi đao hạ xuống nửa phần.


      Đó chính là Kim Kiền, thiếu niên từ bên ngoài đến ban nãy vừa mua lê.


      Tất cả đều sửng sốt.


      Chỉ thấy Kim Kiền nặn ra vẻ tươi cười : “Mấy vị đại ca, chuyện gì cũng có thể thương lượng được, hà tất phải động đao thương chứ, làm tổn thương đến hoà khí…”


      Nhưng trong lòng lại thầm kêu khổ:


      Sặc, chẳng qua chỉ ra ngoài mua có mấy cân lê thôi cũng đụng phải bọn xã hội đen thu phí bảo kê, đúng là ngày giờ bất lợi, việc xấu đầy cửa…Haizzz, có điều thanh niên năm tốt* thiện lương, hiền lành, nhân hậu, quên mình vì người như mình đây, sao có thể giương mắt nhìn mỹ thiếu niên…khụ khụ…à là người dân lương thiện bị bọn xã hội đen hạ độc thủ! Hành vi đáng khinh như thế, đường đường người đại như mình sao có thể làm đây?! Huống hồ mấy cái tên xã hội đen tép riu này, mình chỉ cần tùy tiện ném ra vài viên đạn khói là có thể dễ dàng đối phó… ( Cún : Cho chừa cái tội mê trai, lát về Miêu xử dẹp chị , Kim Kiền : im ngay !!!! Ta cho ngươi vài viên đạn khói bây giờ; Cún : Muội gì hết , biết gì hết * nhắm mắt ngó lơ * Mạng quan hơn !!!! chạy >>>>)


      *Thanh niên năm tốt chính là: học tập tốt, tư tưởng tốt, công tác tốt, kỷ luật tốt, tác

      phong tốt


      Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền lén thò tay vào trong người sờ soạng…


      Gì?


      Hơ?!


      Ha!!!


      Ha ha ha…Khụ khụ…


      Mới rồi vội vàng ra cửa, hình như quên mang túi thuốc theo rồi…


      Hết Hồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :