1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp trai là số 1 - Lục Mang Tinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Thể loại: đại, showbiz, HE
      Editor: Thùy Lam
      Độ dài: 57 chương + 4 phiên ngoại
      Poster:Tâm_Tít_Tắp

      Tín ngưỡng lúc đầu của Tô Căng Bắc chính là: giày cao gót và tiểu thịt tươi thể phụ.

      Nhưng từ khi gặp Chu Thời Uẩn, tín ngưỡng của cuộc đời nhanh chóng thay đổi: giày cao gót đáng quý, giá thịt tươi càng cao hơn nhưng nếu vì Chu bảo bối cả hai đều có thể vứt.

      Trích đoạn 1:

      Phóng viên: Ưu điểm lớn nhất của chồng là gì?

      Tô Căng Bắc: Đẹp trai, nhiều tiền, sống tốt.

      Phóng viên: Sống… sống tốt?

      Quản lý: Ý là, là y thuật cao siêu đấy!

      Tô Căng Bắc: Hả? Ý tôi là chỉ nam nữ… ưm!

      Quản lý bịt miệng kéo người : Phỏng vấn hôm nay đến đây chấm dứt, cảm ơn mọi người!

      Trích đoạn 2:
      Bạn nào đó: Thích điều gì nhất ở vị kia nhà cậu?

      Chu Thời Uẩn: Sắc đẹp?

      Bạn nào đó: Vậy thích điều gì nhất ở ấy?

      Chu Thời Uẩn: Đẹp quá đáng.

      Editor:

      - Truyện nhàng, ngược, yếu tố showbiz khá , chú trọng nhiều.

      - Mô típ truyện khá giống "Con đường theo đuổi nam thần" nhưng theo xì tai nghiêm túc hơn chút chút.
      M è o Q u ê n T h ở, duyenktn1Hale205 thích bài này.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 1: Tai nạn giao thông
      Chương tiếp
      Talk show về mỹ thực “Món ngon chủ nhật” mùa đầu tiên chính thức kết thúc, theo số liệu thống kê, show này đạt được lượng người xem đột phá 7 trăm triệu, bao trùm chủ đề weibo 2 tỷ lượt, dùng phong cách đặc biệt chiếm lấy thị trường giải trí trong nước.

      Bởi mùa đầu tiên được khen ngợi như thủy triều nên mùa thứ hai nhanh chóng bắt đầu khai máy, ngày của tuần thứ hai tháng 10 là ngày ghi hình kỳ đầu tiên của “Món ngon chủ nhật” mùa thứ hai.

      Khách mời kỳ này là thịt tươi Từ Gia Vỹ nổi tiếng gần đây, cậu ấy nhờ vào bộ phim hot cổ trang huyền huyễn mà xuất trong nhiều show truyền hình, show “chủ nhật” đương nhiên cũng bỏ sót khối bánh bao thơm phức này.

      Phải là, Tô Căng Bắc bỏ qua khối bánh bao thơm phức này.

      Là MC duy nhất của show, Tô Căng Bắc rất có quyền lên tiếng, dù sao show này hoàn toàn nhờ phong cách đặc biệt của mà nổi tiếng.

      Khi biết show này muốn quay mùa thứ hai, Tô Căng Bắc chút do dự đề nghị với nhà sản xuất mời Từ Gia Vỹ.

      Về phần tại sao phải mời Từ Gia Vỹ…

      Bởi vì tốc độ đổi “chồng” của Tô Căng Bắc tỷ lệ thuận với tốc độ chiếu phim truyền hình, mấy ngày trước mới xem bộ phim cổ trang hot do Từ Gia Vỹ diễn vai chính, thế là dạo này say mê cậu ấy.

      Bảy giờ tối, ghi hình show kết thúc.

      - Mọi người vất vả rồi, em mời mọi người ăn khuya.

      Tô Căng Bắc với mọi người nhưng ánh mắt đầy ý cười luôn nhìn Từ Gia Vỹ:

      - Gia Vỹ, cùng chứ?

      Từ Gia Vỹ hơi áy náy:

      - Chị Căng Bắc, buổi tối em có hẹn rồi. Xin lỗi, hôm khác em mời chị ăn cơm.

      - Ôi ôi, cậu đừng gọi tôi là chị, tôi hơn cậu có tuổi thôi.

      Tô Căng Bắc cau mày, mắt hoa đào xinh đẹp vẻ tiếc nuối:

      - Có điều đúng là thất vọng, còn tưởng có thể ăn bữa khuya với thần tượng của mình chứ, xem ra mừng hụt rồi.

      Từ Gia Vỹ:

      - Chị Căng Bắc đùa…

      - sao sao, cậu có thời gian cứ trước .

      Tô Căng Bắc vỗ vai cậu ấy, xoay người rời . Từ Gia Vỹ hơi đứng lại, ánh mắt khẽ dừng bóng lưng mảnh khảnh duyên dáng của .

      Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt gặp Tô Căng Bắc, lúc nãy trong show to gan làm khó cậu, cậu cứ luôn nghĩ phải trả lời câu hỏi của thế nào, đúng là chú ý đến dáng người của .

      Bây giờ trò chuyện ở hậu trường, thấy vô tình lộ vẻ quyến rũ thướt tha từ khóe mắt đuôi mày, , cậu rất ấn tượng. Dù từng hợp tác với nhiều sao nữ nhưng cậu thể thừa nhận, ngoại hình của Tô Căng Bắc là thượng phẩm trong thượng phẩm.

      Quản lý tiến lên :

      - Nhìn gì vậy Gia Vỹ, thôi.

      Từ Gia Vỹ lấy lại tinh thần, gật đầu với quản lý, rời .

      ***

      - Căng Bắc.

      Thấy Tô Căng Bắc vào phòng nghỉ, quản lý Hà Địch khoác thêm áo khoác cho :

      - Lát nữa chị đưa em về khách sạn?

      Tô Căng Bắc ngồi xuống sofa, khép áo khoác lại, chân phải thon dài tinh tế vắt lên chân trái, cả người cực kỳ lười biếng:

      - Lúc nãy là mời mọi người ăn khuya, chị với họ , tự em về được.

      - Hả? Vậy sao em ?

      - Haiz.

      Khóe mắt Tô Căng Bắc nhướng lên:

      - Em mời là muốn cùng Vỹ Vỹ nhà em ăn khuya, giờ cậu ấy em làm gì.

      - Hey cái con bé này.

      Hà Địch lườm , sau đó lại trêu:

      - Phụ nữ có chồng phải thu bớt lại chút.

      Phụ nữ có chồng?

      Tô Căng Bắc bật dậy khỏi sofa, trừng Hà Địch chút lưu tình:

      - Phụ nữ có chồng gì chứ, em vẫn là quý tộc độc thân đấy.

      - Vậy ai tháng trước đính hôn hả?

      - Đó chỉ là đính hôn thôi!

      Tô Căng Bắc nhớ tới vụ đính hôn đó thấy mình xui xẻo tám đời:

      - Dù sao chị cũng đừng nhắc chuyện này nữa, để người khác nghe được là em giết chị.

      - Được được được, chị đương nhiên cũng mong bị người khác biết, chỉ lúc có hai chúng ta chị mới nhắc chút chút mà thôi.

      Hà Địch dứt lời vô cùng thần bí sáp qua:

      - Căng Bắc, nhé, nhà giàu các em đúng là kỳ lạ, em ngay cả đối tượng đính hôn của mình trông thế nào cũng biết.

      Tô Căng Bắc hừ lạnh:

      - ta trông thế nào mắc mớ gì đến em, dù là heo trưởng thành em cũng ý kiến. Dù sao cuộc hôn nhân này vừa khéo hợp ý em, em có thể tiếp tục duy ngã độc tôn, cùng người kia can thiệp vào nhau.

      - Chậc chậc, có điều bây giờ cậu ta can thiệp vào em, em khẳng định sau này cậu ta cũng can thiệp? Chị tin cậu ta biết tướng mạo em thế nào, ngoại hình này của em có đàn ông nào động lòng chứ?

      Tô Căng Bắc cau đôi mày xinh đẹp, nhắc tới chuyện này là tức.

      Từ biết đến chuyện hôn nhân giữa và người đó, tháng trước trong nhà đột nhiên bảo đính hôn. vốn vô cùng tình nguyện nhưng sau đó đám người trong nhà lại uy hiếp cho vào giới showbiz nữa, vả lại còn đóng băng tất cả quan hệ giao thiệp của , sao có thể nhịn! Nhưng biết, ông lão và bà mẹ tham tiền như mạng nhà tuyệt đối có thể làm được.

      Cho nên, vì tự do và lý tưởng tương lai của mình, miễn cưỡng đồng ý đính hôn, dù sao Tô Căng Bắc sau khi đính hôn vẫn là Tô Căng Bắc, chỉ cần làm chính mình, ngoài ra mặc kệ.

      Nào ngờ, khi sắp vào lễ đính hôn đột nhiên nghe chú rể hề tới! hề tới! còn tới mà ta dám tới!

      Chu Thời Uẩn! nghe cái tên này hơn hai mươi năm, từ khi sinh ra nó quẩn quanh bên tai ! Gã đàn ông chết tiệt lại dám cho leo cây!

      Tô Căng Bắc lúc đó giận dữ bỏ , lòng tự ái bị đả kích nghiêm trọng. Nhưng, chú rể và dâu đều xuất , vậy mà tiệc đính hôn vẫn tổ chức vừa xa hoa vừa khiêm tốn…

      Cho nên, Tô Căng Bắc bây giờ đúng là người phụ nữ đính hôn. Có điều ngoại trừ quản lý Hà Địch ra, trong giới này ai biết.

      Tô Căng Bắc kiên nhẫn :

      - Được rồi, đừng nhắc tới người đó, làm thiếu gia nhà giàu yên lành làm mà làm bác sĩ, em thấy ta là người quái gở.

      Hà Địch nghẹn:

      - phải em cũng làm đại tiểu thư yên lành làm mà lăn lộn trong giới showbiz còn gì.

      Tô Căng Bắc:

      - …Em có thể giống ta sao?

      Hà Địch liếc xéo :

      - Ừ… giống sao?

      Tô Căng Bắc lườm ấy, lấy túi xách bên cạnh:

      - chuyện với chị nữa, em về trước.
      - Ôi, em lái xe cẩn thận đấy.

      - Biết mà.

      Tô Căng Bắc mở cửa xe, từ trường quay về khách sạn.

      định đưa xe vào chỗ đậu bên cạnh chợt có người đàn ông đội mũ lưỡi trai, che kín mặt mày tới. Tô Căng Bắc hoảng sợ, theo phản xạ liền xách giày cao gót ghế lái phụ chuẩn bị đánh người.

      “Cốc cốc cốc.”

      Người nọ gõ cửa xe .

      Tô Căng Bắc hơi thu lại sắc mặt, cầm điện thoại di động chuẩn bị báo cảnh sát. Dạo này, bọn người xấu giật đồ cướp của quá nhiều.

      Vào lúc định ấn phím gọi người kia gỡ mắt kính xuống:

      - Chị Căng Bắc, là em.

      Tô Căng Bắc sững sờ:

      - Từ Gia Vỹ?

      Vẻ mặt Từ Gia Vỹ lo lắng:

      - Mở cửa nhanh.

      Tô Căng Bắc mở cửa xe:

      - Có chuyện gì?

      Từ Gia Vỹ lên xe, vội :

      - Có paparazzi đợi phía trước, chị Căng Bắc, có thể nhờ chị đưa em đến gara ?

      Tô Căng Bắc tuy hơi khó hiểu Từ Gia Vỹ sao lại xuất mình ở nơi này nhưng dù sao cũng là thỉnh cầu của tiểu thịt tươi gần đây thích nhất, sao có thể nhẫn tâm đồng ý chứ.

      Thế là, Tô Căng Bắc hai lời đạp chân ga:

      - Cắt đuôi những người này đúng , thành vấn đề, !

      Sau khi khởi động xe, quả nhiên qua kính chiếu hậu thấy có xe đuổi theo:

      - Chiếc xe phía sau?

      Từ Gia Vỹ:

      - Có lẽ chính là phóng viên.

      Tô Căng Bắc khó hiểu:

      - Quản lý và trợ lý của cậu đâu? Sao chỉ có mình thế?

      Sắc mặt Từ Gia Vĩ hơi bối rối, úp mở hồi lâu mới :

      - Em cũng mới biết có phóng viên theo ấy, suýt nữa bị họ chụp được, nếu chụp được mai e là xảy ra chuyện.

      - ấy?

      Tô Căng Bắc nhướng mày, ánh mắt hóng hớt:

      - Ai vậy?

      - …Kỳ Kỳ.

      - Diêu Kỳ Kỳ?

      Tô Căng Bắc nâng cao lượng:

      - Hai người lén lén lút lút, là hẹn hò à?

      - có.

      Từ Gia Vỹ vội vã phủ định:

      - Chỉ là bạn học cùng lớp trước đây thôi, có chút quan hệ cá nhân, nhưng công ty cho phép em truyền ra scandal lúc này, cho nên vừa biết có phóng viên là em vội vã bỏ , may mà gặp chị, bằng có thể em đến được gara rồi.

      Tô Căng Bắc ngẩn người:

      - phải, cậu truyền ra scandal tình cảm tôi hiểu, nhưng cậu bị chụp với ấy mà lại lên xe tôi, thế nếu chúng ta bị chụp sao đây?

      Trong xe yên tĩnh năm giây, Từ Gia Vỹ sững sờ nhìn , hiển nhiên còn chưa phản ứng kịp.

      Ban nãy cuống cuồng chạy, quên mất vấn đề này.

      Tô Căng Bắc nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của cậu nhịn được cười:

      - Được rồi được rồi, tôi mau chóng lái xe cắt đuôi họ, chụp được là được.

      Từ Gia Vỹ rất lúng túng:

      - Làm phiền rồi.

      - phiền phiền, ai bảo cậu là nam thần của tôi chứ.

      Phóng viên bám chặt phía sau, xem ra nhất định phải chụp được người hẹn hò với Diêu Tư Kỳ là ai mới được. Tô Căng Bắc vừa lái xe vừa chú ý xe sau, trước đây cắt đuôi ít phóng viên, kinh nghiệm rất phong phú.

      Tăng tốc, ngoặt mấy cái, quẹo đông quẹo tây cho xe phía sau chao đảo.

      Mười mấy phút sau.

      - Rốt cuộc còn bóng dáng rồi, đám phóng viên này đúng là giống như cao da chó vậy.

      Xe hướng về giao lộ, vì cắt đuôi được paparazzi nên tâm trạng Tô Căng Bắc sung sướng. định giảm tốc độ xuống, nhưng vào lúc này Từ Gia Vỹ bên cạnh đột nhiên hét lên thất thanh:

      - Coi chừng!

      Ánh đèn mãnh liệt từ sườn xe chiếu tới, ngực Tô Căng Bắc nhảy lên, ra sức xoay vô lăng.

      Nhưng muộn.

      Va chạm dữ dội, xe mất khống chế.

      Tiếng kính vỡ, tiếng chói tai của bánh xe ma sát với mặt đường trong nháy mắt vang lên kịch liệt. Cơn đau người bỗng nhiên truyền đến, Tô Căng Bắc trợn to mắt, chưa kịp gì liền mất ý thức.

      Nhánh bệnh viện thứ nhất thuộc Viện Y học Kinh Lập.

      Y tá vội vã chạy đến cửa phòng trực của bác sĩ buổi tối, đứng ở cửa hít sâu hai cái rồi mới gõ cửa.

      Được người bên trong cho phép, đẩy cửa ra, cung kính :

      - Bác sĩ Chu, có bệnh nhân tai nạn giao thông.

      Người đàn ông sau bàn làm việc cầm bút viết gì đó ngẩng đầu nhìn . biểu cảm gì, ánh mắt đằng sau đôi kính viền hề dao động, nhàn nhạt :

      - Được.

      đứng dậy, cầm áo blouse trắng bên cạnh mặc vào rồi về phía y tá.

      Lúc ngang qua , hề dừng lại, chỉ :

      - theo.

      Y tá gật đầu liên tục, vừa theo sát vừa tình hình cụ thể của bệnh nhân cho . Sau khi y tá giới thiệu ngắn gọn lần vừa đến phòng phẫu thuật, cửa mở, bước vào.

      Y tá hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, nhìn bóng lưng mà lặng lẽ ngẩn người. Đừng thấy vừa nãy có vẻ ung dung điềm tĩnh, thực tế, trong lòng kích động. Khó khăn lắm mới được xếp vào trực cùng ca với bác sĩ Chu, còn được chuyện với bác sĩ Chu nữa, vui chết được.

      Sơ mi trắng, cà vạt đen, áo blouse trắng, trang phục tiêu chuẩn của bác sĩ được bác sĩ Chu mặc vào y như người mẫu. Y tá cười ngốc nghếch mấy tiếng, thầm nhủ: “Ôi, bác sĩ Chu đẹp trai quá…”
      Phong nguyetDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 2: Bác sĩ
      Chương trướcChương tiếp
      Lúc Hà Địch nhận được điện thoại vội vàng chạy tới bệnh viện Tô Căng Bắc vẫn trong phòng phẫu thuật. Sau khi đợi lâu ở cánh cửa sáng đèn đỏ, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

      Hà Địch kéo vị bác sĩ dẫn đầu, lòng như lửa đốt:

      - Bác sĩ bác sĩ! Thế nào, người bên trong thế nào rồi?

      Y tá bên cạnh bác sĩ vội :

      - Ôi ôi ôi, yên tâm yên tâm, có chuyện gì lớn cả, chân bị gãy xương, não hơi chấn động, ngoài ra bị trầy da chút chút, nguy hiểm đến tính mạng.

      - Có ?

      Hà Địch thở phào hơi:

      - Vậy tôi có thể thăm ấy chứ?

      Y tá:

      - Đợi lát nữa ấy được chuyển đến phòng bệnh có thể thăm.

      - Vậy tốt…

      Hà Địch nhìn quanh quất phía sau họ, quên buông tay ra, vẫn luôn kéo cánh tay của bác sĩ phẫu thuật.

      - .

      Giọng lành lạnh vang lên.

      Hà Địch hơi khựng lại, ngước mắt nhìn. Khẩu trang màu lam nhạt che quá nửa gương mặt, nhưng đôi mắt ấy lại khiến quên dời mắt nơi khác, nó màu nâu nhạt, bình thản gợn sóng, cực kỳ đẹp đẽ.

      - Phiền buông tay.

      nhả ra mấy chữ, vẻ mặt hề kiên nhẫn nhưng Hà Địch lại cảm thấy xấu hổ:

      - Xin lỗi xin lỗi, ơ, cảm ơn bác sĩ.

      - cần.

      Dứt lời, ngang qua Hà Địch về phía cuối hành lang. Hà Địch quay đầu nhìn, thấy toàn bộ gương mặt người đó nhưng trong lòng bỗng dưng có chút kinh ngạc. cũng nghĩ lâu, xoay người tìm y tá hỏi thăm số phòng bệnh của Tô Căng Bắc.

      Bác sĩ gây mê gỡ khẩu trang xuống, vẻ mặt hóng hớt, hỏi:

      - vừa rồi là đại minh tinh TV phải ?

      - Phải đó phải đó, tôi thấy tiêu đề trang nhất ngày mai bùng nổ cho coi, mọi người xem ngày mai có phóng viên tới đây hay ?

      Y tá lớn tuổi hơn lắc đầu:

      - Phải làm tốt công tác bảo mật, được để phóng viên tới quấy rầy bệnh nhân.

      - Chuyện này giấu được sao, người được đưa tới chung với ấy là Từ Gia Vỹ, tiểu thịt tươi nổi tiếng đấy.

      - Chậc, xem ra sóng gió sắp nổi lên rồi.

      - Ôi ôi ôi, tôi vừa… khụ khụ, tôi vừa cẩn thận nhìn ấy nhiều hơn mấy lần, tuy mặt có vết máu nhưng hổ là đại mỹ nhân nổi tiếng, quá đẹp… Úi da!

      Người chuyện bị người khác giật tóc sau gáy:

      - Làm phẫu thuật đó! còn phân tâm!

      - Tôi phân tâm! Tôi cẩn thận nhìn nhiều hơn mấy lần mà! Bác sĩ nhìn bệnh nhân là chuyện rất bình thường! Huống hồ, Tô Căng Bắc là nữ thần của tôi, tôi nhất định phải càng chú ý hơn.

      - Xem tiền đồ này của kìa!

      - ai?

      Bác sĩ hỗ trợ phẫu thuật và các y tá với nhau chợt có giọng chưa bao giờ xen vào các cuộc chuyện phiếm của họ vang lên.

      Mọi người giật mình, nhận ra là Chu Thời Uẩn trước họ vài bước hỏi.

      Vừa nãy họ như vậy có vẻ rất chuyên nghiệp, có phải khiến bác sĩ Chu bất mãn ? Mọi người hơi hoảng hốt:

      - Ơ, cũng có gì.

      Chu Thời Uẩn hề ngó lơ như bình thường, xoay người, vẻ mặt bình tĩnh lộ vẻ bất ngờ hiếm thấy:

      - Người ban nãy là Tô Căng Bắc?

      - Hả, phải, phải.

      Y tá ngượng ngùng :

      - chú ý à?

      Quả thực chú ý, đối với , bệnh nhân đều như nhau, chưa bao giờ để ý đến tướng mạo của họ. Huống hồ người phụ nữ đó lại máu me đầy mặt…

      Chu Thời Uẩn im lặng nhìn về phía phòng phẫu thuật ở xa xa, đúng là Tô Căng Bắc ư? Người phụ nữ được Chu gia chọn.

      - Bác sĩ Chu? Sao thế?

      Chu Thời Uẩn thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại khôi phục vẻ lãnh đạm:

      - có gì.

      Dứt lời, dừng lại mà xoay người trực tiếp rời .

      Chu Thời Uẩn rồi, mấy người phía sau lại xì xào bàn tán:

      - Bác sĩ Chu đặc biệt hỏi Căng Bắc ư? Aaa! Lẽ nào bác sĩ Chu cũng là fan nữ thần của tôi?

      - điên à? Bác sĩ Chu mà mê minh tinh như sao? Bác sĩ Chu nhà chúng ta thích thể loại như vậy đâu.

      - Ê ê ê, ý gì vậy hả?

      - có ý chửi mắng nữ thần của , ý tôi là, loại người thanh phong đạo cốt như bác sĩ Chu thích loại phụ nữ dịu dàng hiền thục, Tô Căng Bắc quá quyến rũ quá nóng bỏng, hoàn toàn phù hợp!

      - ….

      Tô Căng Bắc tỉnh lại là trưa hôm sau.

      Đầu choáng váng, toàn thân ê ẩm.

      - Ui…

      Khẽ rên rỉ lát, Tô Căng Bắc phát căn bản thể nào động đậy.

      Tầm mắt dần ràng, cảm thấy có người nhanh chóng nhào tới bên giường:

      - Căng Bắc, Căng Bắc, em tỉnh rồi! Có đau ở đâu ? Có chỗ nào khỏe ?

      Giọng Tô Căng Bắc khàn khàn:

      - Chị tiếng chút, tai em sắp điếc đây này.

      Hà Địch vì sốt ruột nên ban nãy hơi cao giọng hơn bình thường.

      Thấy chuyện, Hà Địch rất vui mừng:

      - Còn chê chị được, rất tốt rất tốt. Ôi! Bác sĩ tới rồi bác sĩ tới rồi, mau để bác sĩ xem cho em.

      Là Chu Thời Uẩn và hai y tá tới kiểm tra theo thông lệ.

      Chu Thời Uẩn đến bên giường, từ cao nhìn xuống người giường, ngữ khí hoàn toàn giống khi chuyện với bệnh nhân thông thường:

      - Có chóng mặt ?

      Tô Căng Bắc nhìn vị bác sĩ đeo khẩu trang ấy, nghi ngờ gì, trả lời:

      - Có chút chút.

      - Có muốn ói ?

      - .
      - Có nhớ tại sao mình ở bệnh viện ?

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:

      - Tai nạn giao thông.

      Dừng ba giây, đột nhiên phản ứng lại, đưa tay kéo Hà Địch bên cạnh:

      - Đúng rồi! Tai nạn giao thông! Từ Gia Vỹ đâu? sao chứ?

      Hà Địch lườm :

      - Em thế này còn nhớ tới cậu ta, cậu ta chỉ bị thương chân thôi, nằm viện vài ngày là sao.

      Tô Căng Bắc thở phào nhõm:

      - Làm em sợ muốn chết, còn tưởng em gây ra chuyện lớn cho Vỹ Vỹ nhà em chứ!

      Hà Địch nghe bốn chữ “Vỹ Vỹ nhà em” lườm . Hai y tá bên cạnh sững sờ, mím môi nín cười. Chu Thời Uẩn lại nhìn nhiều thêm cái. Khuôn mặt đằng sau khẩu trang của vẫn chút biểu cảm, đưa tài liệu tay cho y tá bên cạnh:

      - Lát nữa đưa cho bác sĩ Lâm.

      - Dạ.

      - Ê đợi .

      Vào lúc Chu Thời Uẩn định ra ngoài, Tô Căng Bắc vốn túm tay Hà Địch lại chuyển sang túm vạt áo blouse trắng của .

      Thấy đứng lại, mới tủi tủi :

      - Bác sĩ ơi, mặt tôi hơi đau.

      Chu Thời Uẩn hạ mi mắt nhìn bàn tay túm vạt áo mình, bàn tay dài trắng trẻo, móng tay sơn màu đỏ tươi sáng bóng. lặng lẽ gỡ tay ra, giải thích rất chuyên nghiệp:

      - Kính quẹt bị thương.

      - Kính quẹt bị thương?

      Tô Căng Bắc hoảng sợ:

      - Nặng lắm , chừng nào khỏi, có để lại sẹo ?

      Chân mày Chu Thời Uẩn khẽ nhíu. Hai cái chân bó bột kín mít thấy hỏi câu có tàn phế hay , não bị chấn động cũng hỏi có nghiêm trọng hay , thế mà mặt có mỗi vết trầy xước lại kích động như ngày tận thế.

      - Chú ý ăn uống, bôi thuốc đầy đủ sao cả.

      - Nghĩa là để lại sẹo, đúng ?

      Tô Căng Bắc tha thiết :

      - Bác sĩ, tôi dựa vào mặt để kiếm cơm đấy, hơn nữa tôi còn chưa lấy chồng, bác sĩ tuyệt đối đừng để tôi bị sẹo nha, xin đấy.

      Khi Chu Thời Uẩn nghe đến mấy chữ “tôi còn chưa lấy chồng” hơi khựng lại, cuối cùng phun ra chữ:

      - Ờ.

      Chu Thời Uẩn ra ngoài.

      Tô Căng Bắc nhướng mày, buột miệng :

      - Bác sĩ bệnh viện bây giờ đều nghiêm túc lạnh lùng như vậy à? Tốt xấu gì mình cũng rất nổi tiếng mà, nhưng hình như ta hề muốn khám bệnh cho mình.

      Y tá bên cạnh nghe vậy cười:

      - Tô đừng vậy, bên ngoài có rất nhiều bác sĩ muốn khám bệnh cho , có điều tối qua được bác sĩ Chu phẫu thuật nên ca của do ấy phụ trách. Hơn nữa, tính cách bác sĩ Chu của chúng tôi vốn là như vậy, đừng thấy ấy ít , chứ kỹ thuật là đứng đầu bệnh viện chúng tôi đấy.

      - Thế à?

      Tô Căng Bắc bĩu môi:

      - Được rồi, đủ chuyên nghiệp là được.

      Y tá làm xong việc liền ra ngoài.

      Tô Căng Bắc hơi choáng váng đầu, cần nghỉ ngơi, nhưng yên tâm lắm chuyện sau tai nạn:

      - Hà Địch, vụ tai nạn bên ngoài thế nào?

      - Vẫn luôn phong tỏa tin tức, nhưng chị thấy cũng giấu được bao lâu, có điều em đừng bận tâm, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt.

      - Từ Gia Vỹ sao chứ, hay là chị để em gọi cú điện thoại nhé?

      - Ôi chao bà ơi, cậu ta bị thương hơn em nhiều lắm, chị thấy ngày mai là có thể qua thăm em rồi.

      Hà Địch trừng , :

      - Chuyện hôm qua của tụi em sáng nay chị có ghé phòng Từ Gia Vỹ hỏi, chị em đấy, sao cứ lo chuyện bao đồng thế hả? Còn đua xe với paparazzi nữa chứ, đúng là muốn sống nữa mà.

      Tô Căng Bắc lười nghe ấy càm ràm:

      - Ui da ui da, đầu em đau quá, chị đừng nữa, em muốn nghỉ ngơi.

      - Em! Được được được, em nghỉ ngơi em nghỉ ngơi .

      Hà Địch bó tay:

      - Chị về khách sạn thu dọn ít đồ dùng hàng ngày cho em, em ngủ .

      - Dạ, cám ơn chị.

      Tô Căng Bắc nằm trong phòng bệnh hết ngủ rồi tỉnh đến ngày thứ hai.

      Trưa hôm sau, Chu Thời Uẩn theo thông lệ đến quan sát quá trình khôi phục sau phẫu thuật của .

      - Bác sĩ Chu đúng ?

      Tô Căng Bắc nhìn đôi mắt xinh đẹp của , hứng thú bừng bừng :

      - Nghe rất lợi hại, vậy, có phải tôi nhanh chóng bình phục như cũ , bao giờ tôi có thể xuất viện?

      Chu Thời Uẩn cầm bút viết gì đó tài liệu, mắt hề ngẩng lên, ngữ khí bình thản:

      - Bác sĩ phải thần tiên, thể giúp nhanh chóng bình phuc.

      - Ừ, vậy có thời gian cụ thể ?

      - Hơn hai tháng.

      - Hai tháng!

      Tô Căng Bắc đột nhiên nhìn Hà Địch gọt táo bên cạnh:

      - Vậy show phải làm sao, em làm sao ghi hình được?

      Hà Địch:

      - Bên phía show chị với đạo diễn rồi, chuyện này cũng còn cách nào khác. Bây giờ điều chị càng quan tâm là em như thế này chị báo cáo với nhà em thế nào, Căng Bắc, chị thấy em vẫn nên thông báo cho người nhà .

      - Đừng, chị!

      Tô Căng Bắc vội bảo ấy dừng lại:

      - Nếu mẹ em biết em bị tai nạn giao thông khóc trời khóc đất mới lạ, chắc chắn bà ấy lại trách em lo chuyện vớ vẩn. Chị có tin là bà ấy lượn tới lượn lui hồi là có thể tìm ra cớ xách em về, a, chừng còn tiện thể giúp em kết hôn luôn ?

      Tô Căng Bắc ho khan, nghĩ trong phòng còn bác sĩ và y tá ngừng lại, chỉ :

      - Dù sao chị đừng cho nhà em biết.

      Hà Địch nhăn nhó, vốn đặc biệt được cử làm quản lý cho Tô Căng Bắc, trừ ấy ra, quản lý bất kỳ nghệ sĩ nào khác. chỉ giúp ấy trong công việc mà còn phải chăm sóc ấy thấu đáo trong sinh hoạt, bằng , người của Tô gia sao có thể bỏ qua cho . Bây giờ xảy ra chuyện thế này, biết có nên hay nữa.

      Chu Thời Uẩn nghe xong lời của Tô Căng Bắc hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía có chút hàm ý sâu xa, trong đầu hiếm khi dành ra chỗ trống để suy nghĩ chuyện khác ngoài y học.

      Ừm, xem ra ấy rất bài xích cuộc hôn nhân này.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 2: Bác sĩ
      Chương trướcChương tiếp
      Lúc Hà Địch nhận được điện thoại vội vàng chạy tới bệnh viện Tô Căng Bắc vẫn trong phòng phẫu thuật. Sau khi đợi lâu ở cánh cửa sáng đèn đỏ, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

      Hà Địch kéo vị bác sĩ dẫn đầu, lòng như lửa đốt:

      - Bác sĩ bác sĩ! Thế nào, người bên trong thế nào rồi?

      Y tá bên cạnh bác sĩ vội :

      - Ôi ôi ôi, yên tâm yên tâm, có chuyện gì lớn cả, chân bị gãy xương, não hơi chấn động, ngoài ra bị trầy da chút chút, nguy hiểm đến tính mạng.

      - Có ?

      Hà Địch thở phào hơi:

      - Vậy tôi có thể thăm ấy chứ?

      Y tá:

      - Đợi lát nữa ấy được chuyển đến phòng bệnh có thể thăm.

      - Vậy tốt…

      Hà Địch nhìn quanh quất phía sau họ, quên buông tay ra, vẫn luôn kéo cánh tay của bác sĩ phẫu thuật.

      - .

      Giọng lành lạnh vang lên.

      Hà Địch hơi khựng lại, ngước mắt nhìn. Khẩu trang màu lam nhạt che quá nửa gương mặt, nhưng đôi mắt ấy lại khiến quên dời mắt nơi khác, nó màu nâu nhạt, bình thản gợn sóng, cực kỳ đẹp đẽ.

      - Phiền buông tay.

      nhả ra mấy chữ, vẻ mặt hề kiên nhẫn nhưng Hà Địch lại cảm thấy xấu hổ:

      - Xin lỗi xin lỗi, ơ, cảm ơn bác sĩ.

      - cần.

      Dứt lời, ngang qua Hà Địch về phía cuối hành lang. Hà Địch quay đầu nhìn, thấy toàn bộ gương mặt người đó nhưng trong lòng bỗng dưng có chút kinh ngạc. cũng nghĩ lâu, xoay người tìm y tá hỏi thăm số phòng bệnh của Tô Căng Bắc.

      Bác sĩ gây mê gỡ khẩu trang xuống, vẻ mặt hóng hớt, hỏi:

      - vừa rồi là đại minh tinh TV phải ?

      - Phải đó phải đó, tôi thấy tiêu đề trang nhất ngày mai bùng nổ cho coi, mọi người xem ngày mai có phóng viên tới đây hay ?

      Y tá lớn tuổi hơn lắc đầu:

      - Phải làm tốt công tác bảo mật, được để phóng viên tới quấy rầy bệnh nhân.

      - Chuyện này giấu được sao, người được đưa tới chung với ấy là Từ Gia Vỹ, tiểu thịt tươi nổi tiếng đấy.

      - Chậc, xem ra sóng gió sắp nổi lên rồi.

      - Ôi ôi ôi, tôi vừa… khụ khụ, tôi vừa cẩn thận nhìn ấy nhiều hơn mấy lần, tuy mặt có vết máu nhưng hổ là đại mỹ nhân nổi tiếng, quá đẹp… Úi da!

      Người chuyện bị người khác giật tóc sau gáy:

      - Làm phẫu thuật đó! còn phân tâm!

      - Tôi phân tâm! Tôi cẩn thận nhìn nhiều hơn mấy lần mà! Bác sĩ nhìn bệnh nhân là chuyện rất bình thường! Huống hồ, Tô Căng Bắc là nữ thần của tôi, tôi nhất định phải càng chú ý hơn.

      - Xem tiền đồ này của kìa!

      - ai?

      Bác sĩ hỗ trợ phẫu thuật và các y tá với nhau chợt có giọng chưa bao giờ xen vào các cuộc chuyện phiếm của họ vang lên.

      Mọi người giật mình, nhận ra là Chu Thời Uẩn trước họ vài bước hỏi.

      Vừa nãy họ như vậy có vẻ rất chuyên nghiệp, có phải khiến bác sĩ Chu bất mãn ? Mọi người hơi hoảng hốt:

      - Ơ, cũng có gì.

      Chu Thời Uẩn hề ngó lơ như bình thường, xoay người, vẻ mặt bình tĩnh lộ vẻ bất ngờ hiếm thấy:

      - Người ban nãy là Tô Căng Bắc?

      - Hả, phải, phải.

      Y tá ngượng ngùng :

      - chú ý à?

      Quả thực chú ý, đối với , bệnh nhân đều như nhau, chưa bao giờ để ý đến tướng mạo của họ. Huống hồ người phụ nữ đó lại máu me đầy mặt…

      Chu Thời Uẩn im lặng nhìn về phía phòng phẫu thuật ở xa xa, đúng là Tô Căng Bắc ư? Người phụ nữ được Chu gia chọn.

      - Bác sĩ Chu? Sao thế?

      Chu Thời Uẩn thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại khôi phục vẻ lãnh đạm:

      - có gì.

      Dứt lời, dừng lại mà xoay người trực tiếp rời .

      Chu Thời Uẩn rồi, mấy người phía sau lại xì xào bàn tán:

      - Bác sĩ Chu đặc biệt hỏi Căng Bắc ư? Aaa! Lẽ nào bác sĩ Chu cũng là fan nữ thần của tôi?

      - điên à? Bác sĩ Chu mà mê minh tinh như sao? Bác sĩ Chu nhà chúng ta thích thể loại như vậy đâu.

      - Ê ê ê, ý gì vậy hả?

      - có ý chửi mắng nữ thần của , ý tôi là, loại người thanh phong đạo cốt như bác sĩ Chu thích loại phụ nữ dịu dàng hiền thục, Tô Căng Bắc quá quyến rũ quá nóng bỏng, hoàn toàn phù hợp!

      - ….

      Tô Căng Bắc tỉnh lại là trưa hôm sau.

      Đầu choáng váng, toàn thân ê ẩm.

      - Ui…

      Khẽ rên rỉ lát, Tô Căng Bắc phát căn bản thể nào động đậy.

      Tầm mắt dần ràng, cảm thấy có người nhanh chóng nhào tới bên giường:

      - Căng Bắc, Căng Bắc, em tỉnh rồi! Có đau ở đâu ? Có chỗ nào khỏe ?

      Giọng Tô Căng Bắc khàn khàn:

      - Chị tiếng chút, tai em sắp điếc đây này.

      Hà Địch vì sốt ruột nên ban nãy hơi cao giọng hơn bình thường.

      Thấy chuyện, Hà Địch rất vui mừng:

      - Còn chê chị được, rất tốt rất tốt. Ôi! Bác sĩ tới rồi bác sĩ tới rồi, mau để bác sĩ xem cho em.

      Là Chu Thời Uẩn và hai y tá tới kiểm tra theo thông lệ.

      Chu Thời Uẩn đến bên giường, từ cao nhìn xuống người giường, ngữ khí hoàn toàn giống khi chuyện với bệnh nhân thông thường:

      - Có chóng mặt ?

      Tô Căng Bắc nhìn vị bác sĩ đeo khẩu trang ấy, nghi ngờ gì, trả lời:

      - Có chút chút.

      - Có muốn ói ?

      - .
      - Có nhớ tại sao mình ở bệnh viện ?

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:

      - Tai nạn giao thông.

      Dừng ba giây, đột nhiên phản ứng lại, đưa tay kéo Hà Địch bên cạnh:

      - Đúng rồi! Tai nạn giao thông! Từ Gia Vỹ đâu? sao chứ?

      Hà Địch lườm :

      - Em thế này còn nhớ tới cậu ta, cậu ta chỉ bị thương chân thôi, nằm viện vài ngày là sao.

      Tô Căng Bắc thở phào nhõm:

      - Làm em sợ muốn chết, còn tưởng em gây ra chuyện lớn cho Vỹ Vỹ nhà em chứ!

      Hà Địch nghe bốn chữ “Vỹ Vỹ nhà em” lườm . Hai y tá bên cạnh sững sờ, mím môi nín cười. Chu Thời Uẩn lại nhìn nhiều thêm cái. Khuôn mặt đằng sau khẩu trang của vẫn chút biểu cảm, đưa tài liệu tay cho y tá bên cạnh:

      - Lát nữa đưa cho bác sĩ Lâm.

      - Dạ.

      - Ê đợi .

      Vào lúc Chu Thời Uẩn định ra ngoài, Tô Căng Bắc vốn túm tay Hà Địch lại chuyển sang túm vạt áo blouse trắng của .

      Thấy đứng lại, mới tủi tủi :

      - Bác sĩ ơi, mặt tôi hơi đau.

      Chu Thời Uẩn hạ mi mắt nhìn bàn tay túm vạt áo mình, bàn tay dài trắng trẻo, móng tay sơn màu đỏ tươi sáng bóng. lặng lẽ gỡ tay ra, giải thích rất chuyên nghiệp:

      - Kính quẹt bị thương.

      - Kính quẹt bị thương?

      Tô Căng Bắc hoảng sợ:

      - Nặng lắm , chừng nào khỏi, có để lại sẹo ?

      Chân mày Chu Thời Uẩn khẽ nhíu. Hai cái chân bó bột kín mít thấy hỏi câu có tàn phế hay , não bị chấn động cũng hỏi có nghiêm trọng hay , thế mà mặt có mỗi vết trầy xước lại kích động như ngày tận thế.

      - Chú ý ăn uống, bôi thuốc đầy đủ sao cả.

      - Nghĩa là để lại sẹo, đúng ?

      Tô Căng Bắc tha thiết :

      - Bác sĩ, tôi dựa vào mặt để kiếm cơm đấy, hơn nữa tôi còn chưa lấy chồng, bác sĩ tuyệt đối đừng để tôi bị sẹo nha, xin đấy.

      Khi Chu Thời Uẩn nghe đến mấy chữ “tôi còn chưa lấy chồng” hơi khựng lại, cuối cùng phun ra chữ:

      - Ờ.

      Chu Thời Uẩn ra ngoài.

      Tô Căng Bắc nhướng mày, buột miệng :

      - Bác sĩ bệnh viện bây giờ đều nghiêm túc lạnh lùng như vậy à? Tốt xấu gì mình cũng rất nổi tiếng mà, nhưng hình như ta hề muốn khám bệnh cho mình.

      Y tá bên cạnh nghe vậy cười:

      - Tô đừng vậy, bên ngoài có rất nhiều bác sĩ muốn khám bệnh cho , có điều tối qua được bác sĩ Chu phẫu thuật nên ca của do ấy phụ trách. Hơn nữa, tính cách bác sĩ Chu của chúng tôi vốn là như vậy, đừng thấy ấy ít , chứ kỹ thuật là đứng đầu bệnh viện chúng tôi đấy.

      - Thế à?

      Tô Căng Bắc bĩu môi:

      - Được rồi, đủ chuyên nghiệp là được.

      Y tá làm xong việc liền ra ngoài.

      Tô Căng Bắc hơi choáng váng đầu, cần nghỉ ngơi, nhưng yên tâm lắm chuyện sau tai nạn:

      - Hà Địch, vụ tai nạn bên ngoài thế nào?

      - Vẫn luôn phong tỏa tin tức, nhưng chị thấy cũng giấu được bao lâu, có điều em đừng bận tâm, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt.

      - Từ Gia Vỹ sao chứ, hay là chị để em gọi cú điện thoại nhé?

      - Ôi chao bà ơi, cậu ta bị thương hơn em nhiều lắm, chị thấy ngày mai là có thể qua thăm em rồi.

      Hà Địch trừng , :

      - Chuyện hôm qua của tụi em sáng nay chị có ghé phòng Từ Gia Vỹ hỏi, chị em đấy, sao cứ lo chuyện bao đồng thế hả? Còn đua xe với paparazzi nữa chứ, đúng là muốn sống nữa mà.

      Tô Căng Bắc lười nghe ấy càm ràm:

      - Ui da ui da, đầu em đau quá, chị đừng nữa, em muốn nghỉ ngơi.

      - Em! Được được được, em nghỉ ngơi em nghỉ ngơi .

      Hà Địch bó tay:

      - Chị về khách sạn thu dọn ít đồ dùng hàng ngày cho em, em ngủ .

      - Dạ, cám ơn chị.

      Tô Căng Bắc nằm trong phòng bệnh hết ngủ rồi tỉnh đến ngày thứ hai.

      Trưa hôm sau, Chu Thời Uẩn theo thông lệ đến quan sát quá trình khôi phục sau phẫu thuật của .

      - Bác sĩ Chu đúng ?

      Tô Căng Bắc nhìn đôi mắt xinh đẹp của , hứng thú bừng bừng :

      - Nghe rất lợi hại, vậy, có phải tôi nhanh chóng bình phục như cũ , bao giờ tôi có thể xuất viện?

      Chu Thời Uẩn cầm bút viết gì đó tài liệu, mắt hề ngẩng lên, ngữ khí bình thản:

      - Bác sĩ phải thần tiên, thể giúp nhanh chóng bình phuc.

      - Ừ, vậy có thời gian cụ thể ?

      - Hơn hai tháng.

      - Hai tháng!

      Tô Căng Bắc đột nhiên nhìn Hà Địch gọt táo bên cạnh:

      - Vậy show phải làm sao, em làm sao ghi hình được?

      Hà Địch:

      - Bên phía show chị với đạo diễn rồi, chuyện này cũng còn cách nào khác. Bây giờ điều chị càng quan tâm là em như thế này chị báo cáo với nhà em thế nào, Căng Bắc, chị thấy em vẫn nên thông báo cho người nhà .

      - Đừng, chị!

      Tô Căng Bắc vội bảo ấy dừng lại:

      - Nếu mẹ em biết em bị tai nạn giao thông khóc trời khóc đất mới lạ, chắc chắn bà ấy lại trách em lo chuyện vớ vẩn. Chị có tin là bà ấy lượn tới lượn lui hồi là có thể tìm ra cớ xách em về, a, chừng còn tiện thể giúp em kết hôn luôn ?

      Tô Căng Bắc ho khan, nghĩ trong phòng còn bác sĩ và y tá ngừng lại, chỉ :

      - Dù sao chị đừng cho nhà em biết.

      Hà Địch nhăn nhó, vốn đặc biệt được cử làm quản lý cho Tô Căng Bắc, trừ ấy ra, quản lý bất kỳ nghệ sĩ nào khác. chỉ giúp ấy trong công việc mà còn phải chăm sóc ấy thấu đáo trong sinh hoạt, bằng , người của Tô gia sao có thể bỏ qua cho . Bây giờ xảy ra chuyện thế này, biết có nên hay nữa.

      Chu Thời Uẩn nghe xong lời của Tô Căng Bắc hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía có chút hàm ý sâu xa, trong đầu hiếm khi dành ra chỗ trống để suy nghĩ chuyện khác ngoài y học.

      Ừm, xem ra ấy rất bài xích cuộc hôn nhân này.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 3: Son môi
      Chương trướcChương tiếp
      Quá trình quan sát chưa kết thúc, y tá đưa thuốc đến phòng bệnh của Tô Căng Bắc giọng với y tá trong phòng:

      - Tôi thấy Từ Gia Vỹ về phía này đấy.

      Y tá kinh ngạc:

      - à?

      - à?

      Giọng cất cao này là đến từ Tô Căng Bắc.

      Y tá đưa thuốc thấy Tô Căng Bắc hỏi mình, nhất thời kích động, mặt đỏ lên:

      - Phải, hình như là muốn tới thăm

      Tô Căng Bắc chớp chớp đôi mắt hoa đào mỹ lệ, vùng vẫy muốn ngồi dậy.

      Chu Thời Uẩn hơi nhíu mày, duỗi ngón trỏ đè vai lại, trầm giọng:

      - Đừng lộn xộn.

      Tô Căng Bắc đương nhiên biết bây giờ thể lộn xộn, nhưng, hình tượng bây giờ của quá thảm rồi.

      - Túi xách của tôi đâu?

      Tô Căng Bắc nhìn quanh quất, phát túi xách của mình ghế sofa, mà người đứng gần cái túi nhất chính là vị bác sĩ áo trắng này, thế là rất thuận miệng :

      - Trong túi xách của tôi có túi trang điểm, lấy son môi trong đó ra giúp tôi!

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn cực kỳ lãnh đạm nhìn , thể hiểu nổi sao lại đột nhiên sai khiến mình.

      - Son môi! Son môi!

      Tô Căng Bắc kéo vạt áo của Chu Thời Uẩn.

      Trán khẽ cau, nhìn y tá bên cạnh, ánh mắt đó hiển nhiên là bảo ấy lo liệu chuyện này.

      Y tá ngẩn ra rồi vội vàng xoay người lấy túi màu đen khỏi túi xách, rồi lại lấy thỏi son môi trong túi ấy:

      - Là… cái này à?

      Tô Căng Bắc gật đầu khẳng định, đón lấy son môi, nhanh chóng thoa lên hai lần. Thế là, đôi môi vốn mất màu sắc lập tức trở nên xinh đẹp, màu sắc ấy khiến gương mặt hơi tái của tăng lên chút kiều diễm.

      - Gương.

      - Đây.

      Y tá ngoan ngoãn đưa cho .

      Tô Căng Bắc mím môi, đưa tay chỉnh sửa lại tóc, làm xong hết những thứ này, mới yên tâm để gương xuống. Hà Địch ở bên cạnh gì, xoa trán theo thói quen.

      Chu Thời Uẩn nhìn quậy, suốt quá trình hành động của , mặt đều cảm xúc…

      phút sau, Từ Gia Vỹ được trợ lý của cậu ta dìu vào.

      Thấy Từ Gia Vỹ với cái chân bị thương, lòng Tô Căng Bắc tan vỡ, ôi cục cưng đẹp trai của sao thành thế này chứ!

      - Sao cậu lại tới đây?

      Tô Căng Bắc vờ như mình mới biết:

      - Mau ngồi mau ngồi, vết thương của cậu vẫn chưa khỏe, sao lại lung tung chứ.

      Trợ lý của Từ Gia Vỹ chuyển ghế dựa đến cho cậu, đỡ cậu ngồi xuống.

      Từ Gia Vỹ khoát tay:

      - Em sao, tới thăm chị thôi.

      Cậu mím môi, nhìn Tô Căng Bắc thương tích đầy mình vô cùng áy náy:

      - Chị Căng Bắc, lần này là em liên lụy chị, nếu phải em tìm chị giúp đỡ chị cũng thế này.

      Mắt Tô Căng Bắc sáng lên, ánh mắt nhìn Từ Gia Vỹ như sói xám nhìn cừu non:

      - Chuyện này trách cậu, có điều, nếu cậu thực rất áy náy nhớ qua thăm tôi nhiều nhiều, mình tôi ở đây buồn chết được.

      - Đương nhiên đương nhiên, ngày mai em bảo trợ lý của em làm nhiều món ngon đem đến cho chị.

      Tô Căng Bắc cười dịu dàng, khuôn mặt tái nhợt vì nụ cười ấy mà rực rỡ:

      - Vậy cậu giúp tôi ăn nhé? Cậu xem này, tay phải của tôi cũng bị thương rồi, cầm đũa nổi.

      Từ Gia Vỹ nhìn nụ cười của , xấu hổ gãi gãi gáy:

      - Vậy em giúp chị, chị cũng là vì em mới thành ra như vầy, nên làm mà…

      Chu Thời Uẩn khép tập tài liệu lại, nhìn dáng vẻ cười quyến rũ hút hồn của người nào đó, bình thản :

      - Tô, tay phải của chỉ bị thương , có thể ăn cơm bình thường.

      Nụ cười của Tô Căng Bắc cứng đờ, từ từ nhìn chòng chọc vào vị bác sĩ đeo khẩu trang bên cạnh nghe đồn là rất lợi hại.

      Chu Thời Uẩn hờ hững đối mắt với , hoàn toàn tự giác là mình phá hủy tình thú của người khác. Tô Căng Bắc nghiến răng nghiến lợi:

      - Nhưng bác sĩ à, tôi cảm thấy tay tôi khi cầm đũa rất đau.

      - Ồ, vậy có thể thử dùng nĩa, dùng nĩa đau.

      Dứt lời, hơi dừng lại, sau khi mặt Tô Căng Bắc đen như đêm ba mươi, liền bổ sung:

      - Hơn nữa, khớp tay của bây giờ nếu có thể hoạt động nhiều giúp ích cho việc hồi phục.

      Tô Căng Bắc híp mắt, cười khan ha ha hai tiếng:

      - …Như vậy à, đúng là cảm ơn bác sĩ.

      - cần.

      Chu Thời Uẩn hơi gật đầu:

      - Vậy, nghỉ ngơi nhiều.

      Dứt lời, về phía cửa phòng bệnh, ra ngoài.

      Ở phía sau, Tô Căng Bắc trừng như muốn ăn tươi nuốt sống. Câu đó thể đợi lát nữa hẵng sao? Nhất định phải lúc Vỹ Vỹ nhà ở đây sao? Như vậy bảo kiếm cớ để Vỹ Vỹ nhà đút cơm cho thế nào đây?

      Từ Gia Vỹ thấy sắc mặt tốt bèn :

      - Chị Căng Bắc? Chị khỏe à?

      - Hả?

      Tô Căng Bắc lấy lại tinh thần:

      - có, tôi bây giờ rất khỏe!

      - Thế tốt thế tốt.
      Từ Gia Vỹ lại ngồi trò chuyện với lát, sau đó sợ quấy rầy nghỉ ngơi nên về.

      Đối với người luôn thích điệu đà làm dáng như Tô Căng Bắc mà , nằm giường nhiều ngày liên tục là chuyện rất khổ sở. nhớ những ngày tháng mang giày cao gót dạo shopping trong các cửa hàng, hoặc lên bục sân khấu tươi cười rạng rỡ.

      ngày nọ, Tô Căng Bắc vô cùng buồn chán nằm sải lai giường nghe điện thoại:

      - A Ảnh, lúc cậu tới nhớ đem cho mình ít hạt dẻ, bằng bắp rang bơ cũng được.

      - phải cậu sợ mập nhất ư, sao còn ăn mấy thứ này?

      - Mình rảnh mà, bây giờ nằm giường, ăn gì đó giết thời gian, ai da, cậu cứ đem cho mình .

      Tiết Ảnh xách bao lớn đến hành lang phòng bệnh bên này, vừa vừa :

      - Mình đến tầng của cậu rồi, mình vào để đồ trước rồi lát nữa xuống mua cho cậu.

      - Được được, A Ảnh, vẫn là cậu tốt nhất, Hà Địch cứ cho mình ăn.

      - Rồi rồi, đừng huyên thuyên nữa, mình đến rồi, cúp máy trước đây.

      - Ừ.

      Tiết Ảnh cúp điện thoại, xách túi đồ bước nhanh về phía trước. Lúc quẹo qua khúc quanh, cẩn thận va phải người, túi tay rơi xuống, đồ bổ mang cho Tô Căng Bắc bên trong rơi ra ngoài.

      Tiết Ảnh sững người, vội vã ngồi xuống nhặt.

      - Xin lỗi.

      Người va phải cũng ngồi xuống nhặt giúp .

      - sao sao, tại tôi gấp quá.

      Tiết Ảnh xin lỗi ngước mắt lên nhưng vừa nhìn liền ngây người tại chỗ. Từ góc độ của , vừa vặn nhìn thấy hàng mi dài mảnh và cả chiếc cằm tinh tế của người trước mặt.

      Tiết Ảnh hơi mở to mắt, người này mặc đồ bác sĩ… bác sĩ của bệnh viện này đẹp trai như vậy sao?

      Chu Thời Uẩn cầm túi lên đưa cho trong lúc còn sững sờ, vừa đúng mực vừa xa cách lặp lại lần:

      - Xin lỗi.

      - sao…

      Tiết Ảnh vội vàng nhận lấy.

      Lúc này, y tá ở cách đó xa gọi với sang:

      - Bác sĩ Chu, bệnh nhân giường 101 có tình huống.

      Người đàn ông trước mặt khẽ gật đầu với , về cuối hành lang.

      Tiết Ảnh thầm líu lưỡi, trước đây luôn thấy mạng là bác sĩ nước ngoài nhiều trai đẹp, ngờ hôm nay ở trong nước lại gặp người rất đẹp, còn ở ngay bên cạnh nữa.

      Có điều, vị bác sĩ đó đẹp có đẹp, nhưng hơi thở người sống chớ lại gần cũng rất ràng, loại khí chất trong trẻo lạnh lùng từ xương tủy ấy khiến dám nhiều thêm câu nào.

      Trong phòng bệnh.

      Tô Căng Bắc ăn đồ Tiết Ảnh mang đến, hỏi:

      - A Ảnh, Hạ Lộ có a lô cho cậu , cậu với ấy là mình gặp chuyện đấy chứ?

      - Mình chưa , cậu dặn mình đừng mà.

      - Ừ, vậy tốt, mình sợ ấy lo, cậu thấy đó, giờ ấy quay phim ở tây bắc, nếu vì mình mà ấy cứ đòi về sao đây?

      Tô Căng Bắc :

      - Bộ phim đó tốt lắm, ấy thể sơ suất được.

      - Đúng là vậy nhưng khi các phóng viên công bố ấy cũng biết mà.

      - Bên đó tín hiệu kém, ấy lại bận, thấy đâu, cậu đừng là được.

      - Được rồi được rồi, nghe cậu hết.

      Tô Căng Bắc cười thỏa mãn, ánh mắt nhìn Tiết Ảnh rất “từ ái”.

      Tiết Ảnh và Hạ Lộ đều là bạn thân của , Tiết Ảnh là bạn học cấp ba của , là người ngoài showbiz. Hạ Lộ là bạn đại học của , là diễn viên. Tiết Ảnh và Hạ Lộ quen biết nhau qua , sau đó, ba người họ tạo thành nhóm bạn thân. Lần tai nạn giao thông này, Tô Căng Bắc giấu được Tiết Ảnh ở ngay trong cùng thành phố nhưng vẫn có thể giấu Hạ Lộ đóng phim ở nơi xa.

      - Nè, cậu trong điện thoại là người bị tai nạn chung với cậu là Từ Gia Vỹ?

      - Phải, Vỹ Vỹ nhà mình bị thương chân, thảm lắm.

      Tiết Ảnh liếc :

      - Chính cậu thành ra thế này rồi, rốt cuộc ai thảm hơn ai chứ.

      Tô Căng Bắc nhướng mày:

      - Chuyện này thể so sánh được, Vỹ Vỹ bị thương tim mình đau, cậu hiểu ?

      - Hiểu hiểu.

      Tiết Ảnh lắc lắc đầu.

      còn lạ dáng vẻ này của Tô Căng Bắc nữa, từ hồi cấp ba ấy có thái độ mê đắm đối với những thứ đẹp, đặc biệt là giày cao gót, mỹ phẩm và gương mặt đàn ông.

      Nhưng mê đắm của ấy luôn có thời hạn, đẹp đến đâu nữa ấy cũng chỉ duy trì thích trong thời gian ngắn. Chẳng hạn như nửa năm trước, ấy còn thích ca sĩ hip hop nọ của Đài Loan mà bây giờ chuyển sang si mê tiểu thịt tươi mới thăng cấp Từ Gia Vỹ rồi.

      - Nè, Từ Gia Vỹ kia đẹp đến vậy hả?

      Tô Căng Bắc liếc , ánh mắt đó ràng là “Tiết Ảnh, cậu mù à”.

      Tiết Ảnh ngó lơ:

      - Dù sao mình quá thích người trông trẻ con như vậy.

      - Phải phải phải, vị Cao kia nhà cậu là tốt nhất.

      Tiết Ảnh mới kết hôn tháng trước, đối tượng là bạn trai văn phòng mà hai người quen biết được hai năm, ngày kết hôn, Tô Căng Bắc và Hạ Lộ đều làm phù dâu, còn lên cả hot search.

      Tiết Ảnh nhắc tới chồng mới cưới cũng là vẻ mặt ngọt ngào:

      - Lão Cao nhà mình ở trước mặt hiệp hội nhan sắc như cậu chắc chắn là lên nổi mặt bàn. Ôi đúng rồi, vừa nãy ở bên ngoài mình thấy bác sĩ đẹp trai lắm, cậu thấy chưa?

      - Mình luôn nằm ở đây, cậu bảo mình đâu thấy chứ.

      - Ha ha, chuyện này đối với cậu mà đúng là tiếc nuối, à, bác sĩ kia tên gì nhỉ, hình như nghe người khác gọi ấy là bác sĩ Chu.

      Tô Căng Bắc hơi khựng lại:

      - Bác sĩ Chu, bác sĩ chủ trị của mình?

      - Hả, bác sĩ phụ trách ca của cậu họ Chu à, vậy cậu chắc gặp rồi, đẹp trai ?

      Tiết Ảnh cảm thấy khó mà tưởng tượng.

      Tô Căng Bắc sờ sờ cằm, nhủ:

      - Suốt ngày đeo khẩu trang, mình đúng là chưa thấy cụ thể tướng tá ta ra sao.
      Tôm ThỏDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :