1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp nhất chính là yêu em - Lục Xu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đẹp nhất chính là em

      [​IMG]

      Tác giả : Lục Xu

      Thể loại: đô thị tình duyên, HE.

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Phanvan1312

      Beta: Hường Bùi

      Độ dài: 47 chương + 2 ngoại truyện.



      Nhân vật chính: Trình Vũ Phỉ, An Diệc Thành ┃ nhân vật phụ: Hạ Tư Tư, Nguyễn Ngộ Minh

      Cái khác: Lục Lâm*, đẹp nhất chỉ vì em.

      *Lục Lâm ( là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại)

      Giới thiệu:

      thế giới này, chuyện may mắn nhất chính là khi người mình cũng mình, đáng tiếc cái thế giới này đại đa số có ai may mắn như vậy.

      Trình Vũ Phỉ mở cửa, người gõ cửa lại là bạn , đành phải mở miệng hỏi, "Bạn , con tìm ai?". "Con tìm ba.". "Ba con sống ở đây, con có phải gõ nhầm cửa hay ?". Ở đây mà, chú Thất ba chưa về nhà chắc là ở đây. Bạn An Minh Gia ngừng lắc đầu, " có gõ nhầm cửa đâu.". Trình Vũ Phỉ cười, " đáng , bạn con bao nhiêu tuổi?" . . . . . . "Sáu tuổi." Người trả lời phải An Minh Gia, mà là An Diệc Thành trong thang máy ra. An Diệc Thành bước tới bế con trai của mình rời , cũng thèm nhìn cái, chỉ còn cứng đờ đứng tại chỗ. khỏi khoảng cách xa, bạn An Minh Gia mới nhướng mày lên, "Ba ba tại sao phải dối, con ràng bảy tuổi rồi."​

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 1


      Hôm nay Trình Vũ Phỉ rất thuận lợi, đầu tiên là bước xuống xe buýt vấp ngã, tiếp theo lúc pha cà phê làm bỏng tay, cuối cùng tài liệu chuẩn bị rất lâu, sau khi máy vi tính bị chết máy tất cả những tài liệu đó đều cánh mà bay. Cũng may lãnh đạo cũng cầu trong vòng hôm nay phải đem tất cả tài liệu xử lý tốt, khi nhìn tới tài liệu trống trơn, lập tức ‘’tâm phiền ý loạn’’.

      Hôm nay là ngày tồi tệ, nghĩ như vậy.

      Đến giờ tan sở, làm việc mệt mỏi, tan sở mọi người như được uống thuốc kích thích bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, trong công ty có mấy thực tập sinh mới tới, tuổi tác lớn, còn chưa tốt nghiệp đại học, mang đến cho phòng làm việc đầy sức sống, lúc này cầm tờ báo cười vui vẻ, "Chúng ta xem phim được , tôi thích nhất Hạ Tư Tư, hôm nay chiếu phim mới của ấy."

      Có vài đồng nghiệp cũng bàn luận sôi nổi đòi , cũng phải là thích minh tinh điện ảnh Hạ Tư Tư này, mà vì hai ngày trước Hạ Tư Tư vinh quang đạt được giải diễn viên xuất sắc, cũng là đối với diễn xuất gần như từng bước được công nhận, bây giờ thế giới giải trí thực lực và thần tượng cùng tồn tại khó tìm được diễn viên như vậy, này Hạ Tư Tư miễn cưỡng có thể coi là người như vậy.

      Cầm tờ báo đưa cho bạn học của mình, nhận lấy tờ báo ta liếc mắt nhìn, "Tại sao lại là tin này, cũng lặp lại nhiều lần rồi, báo chí cũng sáng tạo gì." Làm cho người ta cũng có chút hoài nghi là báo chí cố ý lăng xê ấy thành ngôi sao điện ảnh mới.

      "Tuấn nam mỹ nữ đứng chung chỗ phải rất xứng đôi sao? Nhìn hoài cũng chán, hơn nữa bọn họ qua lại lâu, hiển nhiên bị chụp nhiều lần có thể chấp nhận được."

      Lời vừa mới ra khỏi miệng, mọi người lập tức tham gia, suy đoán sôi nổi quan hệ của Hạ Tư Tư và An Diệc Thành. Từ khi Hạ Tư Tư bắt đầu xuất , An Diệc Thành scandal ngừng, có tờ báo còn đưa tin tỉ mỉ quan hệ của hai người, Hạ Tư Tư và An Diệc Thành cùng học lớp ở cấp hai, lúc đó có lời đồn hai người ở cùng chỗ, quan hệ rất bình thường, khi cấp ba hai người học cùng trường, tình cảm hiển nhiên cần .

      Lúc đầu, mọi người chú ý Hạ Tư Tư là ngôi sao mới trong làng giải trí, tiếp theo Hạ Tư Tư và An Diệc Thành nhiều lần bị truyền thông đưa tin sau khi cùng nhau ăn tối, tên tuổi An Diệc Thành liền bị lôi ra. Khi tiến bước nữa biết được thân phận An Diệc Thành, mọi người càng thêm mở rộng tầm mắt, An Diệc Thành này lại là trong những người lãnh đạo "Hoàng Thành".

      "Hoàng Thành" , vốn thể tưởng tượng nổi còn tồn tại, trước kia thế lực phía sau đầy bí , thế lực lại sâu về mọi mặt, kể từ khi thay đổi lãnh đạo, giữa thời kỳ đen tối đó chủ nhân mới cũng xuất ở trước mắt mọi người, "Hoàng Thành" cũng chầm chậm tẩy trắng, trở thành thế lực thể rung chuyển, bao gồm đời sống, giải trí, máy móc, du lịch phương diện kinh doanh, đây chỉ là kinh doanh mặt nổi, cũng ai biết phạm vi của thế lực này to lớn cùng sâu xa bao nhiêu, hơn nữa mấy năm gần đây hàng năm "Hoàng Thành" quyên góp nhiều trường tiểu học hi vọng trợ giúp giảm thiểu trẻ em thất học, lại tích cực phối hợp với chính phủ xây dựng cơ sở công cộng, nền móng càng thêm vững vàng.

      Theo đó "Hoàng Thành" càng thêm bí , mấy Đại Đương Gia "Hoàng Thành" cũng trở thành đề tài rất nhiều người tới, mà An Diệc Thành, chính là tứ thiếu của "Hoàng Thành", người ta gọi là Hoàng Thành An thiếu gia.

      Trình Vũ Phỉ nghe các đồng nghiệp chuyện, ánh mắt lại ngơ ngác nhìn văn bản trống , gõ bàn phím, gõ được chữ nào.

      dùng tay gõ lên bàn phím, dự định làm thêm giờ thử xem có cứu vãn những tài liệu này được , khóe miệng nâng lên nụ cười, có chút hiếu kỳ muốn biết, nếu như cho bọn họ biết, An Diệc Thành là bạn học cấp ba của , bọn họ phản ứng như thế nào.

      "Chị Trình, xem phim cùng , dù sao chị tan việc cũng có chuyện gì." đột nhiên nhìn về phía Trình Vũ Phỉ.

      Trình Vũ Phỉ lắc đầu cái, tiếng"Chị Trình" này chỉ làm cho phục hồi tinh thần, mà còn làm cho biết mình phải là bé mười sáu tuổi, là người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, vì cuộc sống mà bôn ba, mà những ảo tưởng quá khứ, cũng chỉ là giấc mơ đẹp, ", mọi người , hôm nay tôi có hẹn."

      như vậy, người khác cũng khuyên nữa, thu dọn đồ đạc rời .
      Trình Vũ Phỉ nhìn chằm chằm máy vi tính, suy nghĩ chút, vẫn là tắt máy vi tính. Khi cầm giỏ sách chuẩn bị rời , thoáng cái thấy tờ báo lúc nãy các đồng nghiệp bàn luận lại để bàn, vốn có ý định dừng lại, lại thấy trang đầu tờ báo "Từ thiếu gia hôn nhân tan vỡ cưới người khác", lập tức cầm tờ báo lên.

      Lúc này mới nhớ, mới vừa rồi đồng nghiệp còn bàn luận tin tức Hạ Tư Tư đạt được danh hiệu diễn viên xuất sắc cho nên nhìn đến tin tức bên , ra là vì xuất điều này nên tin tức càng thêm bùng nổ.

      Từ thiếu gia Từ Triệu Luân, là chồng của Tiết Giai Nhu, mà Tiết Giai Nhu là bạn tốt nhất của Trình Vũ Phỉ, còn ai khác.

      Tin tức này, thành công làm Trình Vũ Phỉ đem những phiền muộn kia nuốt vào lòng.

      Trình Vũ Phỉ lập tức cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tiết Giai Nhu, khi chuyện Tiết Giai Nhu hoàn toàn bình thường, tuyệt đối giống như bị chồng vứt bỏ, khắp thành phố ai cũng biết chồng cũ muốn kết hôn người phụ nữ khác, Trình Vũ Phỉ cắn môi, nhưng tức giận trong điện thoại, chỉ là với Tiết Giai Nhu cùng ra ngoài dùng cơm, Tiết Giai Nhu tâm tình hình như còn rất tốt, tuyên bố ấy biết nhà hàng rất tốt, muốn thử khẩu vị chút, hơn nữa còn Trình Vũ Phỉ được giành trả tiền với ấy.
      Giọng Tiết Giai Nhu nhõm như vậy, làm Trình Vũ Phỉ đều thể nghi ngờ, có phải mình nhầm ? Nhưng báo chí ràng viết Từ Triệu Luân và Tiết Giai Nhu ở riêng từ khi nào, hôm nay Từ Triệu Luân lại có ý định kết hôn với con của ai, ngay cả thời gian đính hôn cũng có rồi.

      Trình Vũ Phỉ cũng quên mất mình làm cuộc cách mạng duy trì tình bạn với Tiết Giai Nhu như thế nào, hai người ở cùng khu nhà, tiểu học cùng học bài, lúc trung học cơ sở lại ngẫu nhiên học chung trường chung lớp, ngay cả cấp 3 cũng vẫn học chung lớp, mỗi lần chia lớp cũng làm hai người tách ra, khi đó Tiết Giai Nhu từng mỉm cười : xem ra đời này chúng ta nhất định phải ở cùng nhau.

      Trình Vũ Phỉ ra cửa lớn công ty, đến gần trạm xe buýt gặp Tiết Giai Nhu. Bạn tốt nhất của mình ly hôn, lại còn phải nhờ báo chí mới biết, thể trách mình, đối với bạn bè đủ quan tâm. cũng ngờ rằng, Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân quan hệ xấu đến nỗi này.

      Thời gian trước, em trai của Trình Vũ Phỉ chạy trốn vì quá hốt hoảng nên đến tìm Tiết Giai Nhu. Tiết Giai Nhu lúc đó đồng ý, nhưng chuyện vẫn chưa được giải quyết. Trình Vũ Phỉ biết, chuyện mà Tiết Giai Nhu có thể giúp, tuyệt đối hai lời. Dựa vào địa vị của Từ Triệu Luân ở thành phố An Xuyên, có rất ít chuyện ta giải quyết được, chuyện kia giải quyết, tất nhiên là do Từ Triệu Luân chịu ra mặt. Trình Vũ Phỉ đoán Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân chắc chắn có vấn đề, nhưng nghĩ đến nông nỗi phải ly hôn, nghiêm trọng hơn chính là Từ Triệu Luân lại trong thời gian ngắn muốn đính hôn cùng người phụ nữ khác.

      Trình Vũ Phỉ trong lòng rất , Tiết Giai Nhu đồng ý với mình ra ngoài ăn cơm, còn cố ý đến nhà hàng giá đắt là vì biểu đạt áy náy khi giúp được em trai .

      người nên bày tỏ áy náy chính là , mà phải là ấy người bạn tốt này, Trình Vũ Phỉ trong lòng càng lúc càng khó chịu, tại sao có thể vào lúc ấy khó khăn nhất còn gây phiền phức cho ấy, mình đáng chết.

      Khi Trình Vũ Phỉ tới nhà hàng Tiết Giai Nhu đến trước. Tiết Giai Nhu mang theo nụ cười ngoắc ngoắc tay gọi Trình Vũ Phỉ, bởi vì mấy ngày trước Tiết Giai Nhu ra nước ngoài du lịch, da hình như bị nắng ăn đen chút, nhưng mặt nụ cười vẫn rực rỡ như cũ, khuôn mặt xinh đẹp vẫn động lòng người, ngay cả phục vụ cũng nhịn được nhìn ấy.

      Từ khi thấy nụ cười mặt Tiết Giai Nhu Trình Vũ Phỉ hiểu, chuẩn bị lời đầy bụng chỉ sợ cũng ra được. Hai người biết nhau nhiều năm như vậy, đối với tính tình của nhau cũng hiểu rất , Tiết Giải Như tuyệt đối phải là loại người giả vờ cười trước mặt nhưng khóc sau lưng, dù có chuyện gì xảy ra, ấy vẫn có thể ăn được ngủ được như cũ, có thể ấy tìm phổi cũng được, hiểu được cuộc sống cũng được, tính tình phụ nữ như vậy, chưa chắc phải là may mắn.

      Tiết Giai Nhu từng , làm người cần gì phải đem chuyện vui mặt, hãy nghĩ tới chuyện vui vẻ, cười tốt hơn nhiều, giống như những vết thương trong lòng có giá trị để nhắc tới, từ từ cũng chỉ còn nhớ đến những chuyện vui vẻ những chuyện khó chịu phải quên hết.

      Trình Vũ Phỉ vốn muốn tới khuyên Tiết Giai Nhu, dù sao Tiết Giai Nhu còn có con tên Từ Nhân Nhân, nhưng bây giờ nhìn trạng thái Tiết Giai Nhu, ngược lại thấy mình suy nghĩ quá nhiều.

      Trình Vũ Phỉ mới vừa đến gần, Tiết Giai Nhu liền đứng lên, nắm tay Trình Vũ Phỉ, " Tớ đột nhiên nhớ đến nhà hàng khác làm món đậu hũ rất ngon, tại đột nhiên tớ đặc biệt muốn ăn, chúng ta đến đó , tớ nhớ cũng xa lắm."

      Suy nghĩ của Tiết Giai Nhu thay đổi quá nhanh, Trình Vũ Phỉ có chút theo kịp, nhiều phục vụ nhìn như vậy, nếu là , chắc chắn ngượng ngùng dám ra ngoài , nhưng Tiết Giai Nhu hình như nghĩ đến điều này, thể làm gì tốt hơn là gật đầu.

      chuẩn bị ra ngoài, phía sau đột nhiên có người kêu lên, "A. . . . . . là Hạ Tư Tư, có thể cho tôi xin chữ ký ?"

      Nhà hàng vốn nguy nga, trang trí rực rỡ, phong cách phục vụ cũng tốt, nghe tới đây ăn cơm phú cũng quý, ở đây gặp minh tinh, cũng có gì lạ.

      Trình Vũ Phỉ theo bản năng xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Hạ Tư Tư từ trong phòng mới bước ra, cách xa sau lưng Hạ Tư Tư là người đàn ông —— An Diệc Thành.

      Trình Vũ Phỉ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn Tiết Giai Nhu cái, Tiết Giai Nhu mỉm cười sờ sờ tóc của mình, "Thôi, ở chỗ này ăn , tớ cũng lười bộ.."

      Nguyên nhân là bởi vì nhìn thấy An Diệc Thành và Hạ Tư Tư ở đây, vì vậy nên muốn nhanh chóng mang Trình Vũ Phỉ khỏi đây, nghĩ đúng lúc gặp phải, dứt khoát cũng rời .

      Trình Vũ Phỉ cùng Tiết Giai Nhu chọn bàn gần cửa sổ, rất nhanh có phục vụ tiến lên hỏi hai người muốn dùng gì, hai người cũng quay đầu lại nhìn đôi nam nữ kia nữa.

      Ngược lại Hạ Tư Tư sau khi kí tên xong mỉm cười, đưa mắt nhìn hướng hai người, hiển nhiên biết Tiết Giai Nhu. Lúc học cấp hai khi chọn hoa khôi của trường vì thuận lợi yếu thế nên thua Tiết Giai Nhu, trong lúc nữ sinh tranh đấu, có lúc cũng phải là vì vật chất mà đạt được, chỉ là có được danh hiệu, người thua canh cánh trong lòng.

      Hạ Tư Tư nhíu mày cái, quay đầu nhìn An Diệc Thành phía sau, có chứa mấy phần hài hước, "Ai, có thể tên người đẹp kia ? Có phải là bạn học cấp hai."

      An Diệc Thành trầm mặc, gương mặt tuấn tinh tế của thậm chí có chút cảm xúc nào, ngay cả đầu cũng hướng về phía chỉ nhìn vào hướng cũ.

      Hạ Tư Tư cũng thấy bất ngờ, An Diệc Thành cho tới bây giờ cũng có hứng thú mấy chuyện này, thậm chí dám cam đoan, có lẽ cũng biết Tiết Giai Nhu là ai, dù năm đó có nhiều nam sinh chỉ muốn cái liếc mắt của Tiết Giai Nhu ngại ở lớp học chờ thậm chí mấy giờ, nhưng An Diệc Thành có khả năng có thể tự động loại bỏ mỹ nữ sắc nước hương trời.

      "Thôi quên , làm khó dễ ."

      An Diệc Thành đối với lời Hạ Tư Tư từ chối cho ý kiến, qua bên cạnh Hạ Tư Tư, bất thình lình ba chữ "Trình Vũ Phỉ."

      Hạ Tư Tư hơi sững sờ, sau lúc mới phản ứng lại, đến người ngồi đối diện Tiết Giai Nhu. Hạ Tư Tư nhịn được nhíu chân mày, đối với kia cũng quen, mới vừa với đó là bạn cấp hai cũng chỉ là bậy, thế nhưng lại có thể ra đúng tên của đối phương.

      lát sau, Hạ Tư Tư lại bình thường lại, An Diệc Thành chừng là gạt đây, cái tên lung tung, chắc chắn đây lại là bẫy của .

      dùng từ "lại" này, Hạ Tư Tư nghĩ lúc trước hỏi An Diệc Thành, bé trai nuôi có phải con hay , nghiêm túc gật đầu, sau này Hạ Tư Tư nghĩ rất lâu, kết hợp tất cả mọi chuyện của lại, cũng thể có đứa con lớn như vậy.
      Tò mò muốn chết, mẹ của con trai An Diệc thành là ai nhie, lẽ ... có liên quan đến bạn Trình Vũ phỉ nhỉ, nhưng mình thấy khả năng này có sức thuyết phục tý nào, chẳng lẽ nữ chính lại bị mất trí nhớ, sinh con rồi mà cũng k biết nhỉ. Mô típ này mới, có truyện nt rồi mà. Đấy là mình dự lảm nhảm thế thôi, bạn đừng cười nhé. Hố này của bạn mình xin nhảy nhé. Hóng chap mới của bạn. Thanks

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 2


      Sau khi ăn thức ăn ngon, Trình Vũ Phỉ nhìn bạn tốt của mình, "Cậu cần như vậy." Lời này câu hai nghĩa, vừa uyển chuyển cho Tiết Giai Nhu biết cần phải áy náy khi giúp được em trai , Trình Vũ Phỉ cũng có ý hy vọng Tiết Giai Nhu vì làm mọi chuyện như hôm nay.

      Bắt đầu từ rất nhiều rất nhiều năm trước, Trình Vũ Phỉ ngừng tưởng tượng đến ngày và An Diệc Thành gặp nhau, thậm chí còn tưởng tượng ra vô số cảnh tượng, chuyện mà nhớ lâu nhất là giấc mơ ban ngày, nhớ đến như nhớ đến . Càng về sau, càng nghĩ nữa rồi, cha đầu tư bắt đầu xảy ra vấn đề, cuối cùng thiếu nợ số tiền lớn, đột nhiên ba bị xuất huyết não qua đời, mẹ chống đỡ được bao lâu cũng ra theo ba, Trình Vũ Phỉ phải mình chăm sóc đứa em trai bảy tuổi, khi và em trai đứng ở đó, nhìn người khác dán tờ giấy niêm phong lên nhà của mình bán đấu giá, ngay cả nhà cũng có, sau đó chỉ dốc lòng kiếm tiền cho em trai học, tình hình thực tế khác những tưởng tượng về tình đó, cho nên chỉ là thoảng qua như mây khói.

      cho là mình quên mất, cho tới bây giờ mới hiểu được, chẳng qua chỉ những chuyện trải qua muốn đề cập đến đặt ở sâu trong lòng, muốn lộ ra, thậm chí cho là mình rất kiên cường buông xuống tất cả.

      Tiết Giai Nhu hành động, vì lừa mình dối người hung hăng tát bạt tai, ngay cả người khác cũng lừa gạt được, làm sao có thể gạt được mình.

      "Nhiều năm như vậy rồi cậu vì sao ai?" Tiết Giai Nhu vẻ mặt lại bình thường, chăm chú nhìn Trình Vũ Phỉ, "Tại sao muốn nghĩ về tình cảm nữa?" Thấy Trình Vũ Phỉ chuẩn bị mở miệng phản bác, Tiết Giai Nhu lắc đầu cái, "Cậu phải lại định cậu muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho em trai cậu rất nhiều năm rồi, lý do này chỉ là cái cớ, cậu sử dụng rất nhiều năm, cũng nên đổi mới rồi."

      Trình Vũ Phỉ lập tức mất dũng khí giải thích, việc của Giai Nhu hiểu rất , giống như chiếc gương, soi thấy tất cả hình ảnh của mình, nhưng mình vẫn muốn ngừng che giấu.

      Tiết Giai Nhu hiểu rất tình cảm Trình Vũ Phỉ đối với An Diệc Thành, trong lúc vô tình phát ra. Khi đó học chính trị lớp 12, thầy giáo mỗi ngày đều ở lớp sợ làm phiền người khác tầm quan trọng của thi tốt nghiệp, mong muốn mọi người ngày đêm học tập chăm chỉ vì kì thi tốt nghiệp. Ở trường căng thẳng, mỗi ngày Trình Vũ Phỉ vẫn lựa chọn bộ trở về nhà. Lúc đầu, Trình Vũ Phỉ muốn rèn luyện thân thể, muốn bộ nhiều chút.

      Cho đến có ngày, Tiết Giai Nhu phát , Trình Vũ Phỉ thời gian dài đứng cùng mình đợi tài xế chở về nhà, cũng vì chợt có ý nghĩ theo phía sau Trình Vũ Phỉ. Nếu như hôm đó theo Trình Vũ Phỉ, có lẽ đời này cũng biết bí mật của Trình Vũ Phỉ, ở chuyện tình cảm Trình Vũ Phỉ cũng có năng lực che dấu, đem ấy bức đến chết, ấy tuyệt đối bất cứ đề tài gì về việc này.

      Tiết Giai Nhu thấy Trình Vũ Phỉ vẫn theo phía sau lớp trưởng, thậm chí ngay cả theo phía sau ấy đều phát , rốt cuộc sau đó ấy thể rẽ hướng khác, Tiết Giai Nhu mới đến trước mặt Trình Vũ Phỉ, vỗ cái mạnh vào vai Trình Vũ Phỉ, Trình Vũ Phỉ bị sợ đến thiếu chút nữa hét ầm lên, " ra là cậu đối với lớp trưởng chúng ta. . . . . ." Tiết Giai Nhu cười đến mức kỳ dị lại xảo quyệt, chọc cho Trình Vũ Phỉ lập tức đỏ mặt.

      Cho dù lúc đó, Tiết Giai Nhu phát bí mật của Trình Vũ Phỉ.

      Tiết Giai Nhu đối với chuyện tình cảm của Trình Vũ Phỉ cũng muốn phát biểu thái độ gì, đối với An Diệc Thành thái độ bình thường, ra trong trường người thầm mến An Diệc Thành ít, mỗi lần có nữ sinh lớp khác đỏ mặt đưa thư tình. An Diệc Thành đối với nữ sinh này, có bất kỳ đặc biệt gì, cũng coi người ta có bao nhiêu xinh đẹp, vẫn lạnh lùng cự tuyệt. đặc biệt, cũng chính vì việc An Diệc Thành đối với mỹ nữ trường học Hạ Tư Tư đặc biệt hơn chút, những khác cũng để vào mắt, mà thái độ của cũng kiêu căng tỏ vẻ bề , mà là lên mặt cảm xúc gì. Tiết Giai Nhu cảm thấy nam sinh như thế, càng thêm đả thương người, người khác ngay cả cảm xúc của cũng thể nào động được ít.

      có chuyện gì Tiết Giai Nhu thích trêu ghẹo Trình Vũ Phỉ, cực kỳ tò mò, rất muốn biết Trình Vũ Phỉ vì sao lại động lòng vì nam sinh như vậy. Ở trong mắt Tiết Giai Nhu, An Diệc Thành cũng chỉ là đẹp trai, thành tích tốt mà thôi, việc khác cũng tính là được, hơn nữa gia đình An Diệc Thành hết sức khó khăn là tất cả mọi người trong lớp đều biết.

      Tiết Giai Nhu nhớ Trình Vũ Phỉ hình như có qua, Trình Vũ Phỉ cũng biết tại sao, chỉ là nhìn trong lòng tình cảm tràn đầy, muốn đến gần chút, gần thêm chút nữa.

      Nhìn Trình Vũ Phỉ vì có thể ở bảng vàng trong kì thi tháng gần tên hơn chút mà nghiêm túc nghe giảng cố gắng học tập, Tiết Giai Nhu cố gắng đem lời khuyên của mình nuốt xuống.

      Tiết Giai Nhu thừa nhận, mình so với Trình Vũ Phỉ thực tế hơn rất nhiều rất nhiều. An Diệc Thành coi như được Thầy giáo và bạn học thừa nhận về sau có khả năng thành công thế nào, coi như thành công, cũng là chuyện nhiều năm nhiều năm sau này, huống chi cái thế giới này nhiều người thành tích tốt kể siết, vậy có thể lên vấn đề gì. Lấy thái độ cha mẹ Trình Vũ Phỉ, là tuyệt đối thể nào chấp nhận Trình Vũ Phỉ theo người có địa vị có thân phận cao quý như vậy. Đừng đến hoàn cảnh gia đình Trình Vũ Phỉ như vậy, ngay cả trong gia đình bình thường, cha mẹ cũng đồng ý đem cả đời con của mình giao cho nhà nghèo đói như vậy.
      Quan trọng hơn là, Trình Vũ Phỉ còn có đối tượng đính hôn, từ sớm được sắp xếp xong xuôi việc đính hôn.

      Nhưng lúc đó Trình Vũ Phỉ hoàn toàn lâm vào tình trạng say đắm, Tiết Giai Nhu muốn làm cụt hứng. Nếu phải vì sau này Trình gia gặp chuyện ngoài ý muốn, nhà trai từ hôn, có lẽ Trình Vũ Phỉ kết hôn với đối tượng đó rồi. Tiết Giai Nhu có mấy phần hiểu Trình Vũ Phỉ, ấy rất ít khi cãi lời ba mẹ mình, coi như có thể vì tình cảm mà phản kháng, cuối cùng cũng chịu được khi cha mẹ ấy cầu xin và uy hiếp.

      "Có lẽ chưa gặp được người thích hợp!" Lời này đúng với lòng, Trình Vũ Phỉ cũng khỏi khẽ cười mình tiếng.

      "Tớ giới thiệu giúp cậu, tớ nhất định giới thiệu cho cậu đối tượng tốt." Tiết Giai Nhu cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này.

      "Chờ thời gian ngắn nữa !" Trình Vũ Phỉ ăn thức ăn, "Cậu cứ như muốn đem tớ nhanh chóng bán ra ngoài?"

      Tiết Giai Nhu nhìn Trình Vũ Phỉ lúc lâu, cũng muốn thừa nước đục thả câu, "Vũ Phỉ, cũng nhiều năm như vậy rồi, nên để xuống cũng nên buông xuống, đừng hai người chưa bao giờ ở cùng nhau, coi như từng ở chung chỗ, buông ra sống chết giữ lấy như vậy là rất ngu xuẩn. . . . . Như cậu được tính là gì?"

      "Mặc kệ cậu có tin hay , trong nhiều năm nay, tớ chưa bao giờ nghĩ xảy ra việc gì với người kia, chút cũng có." chân thành và cũng nghĩ như vậy. Trước đây rất lâu, còn từng có ảo tưởng, có lẽ hai người còn có phần vạn tỷ lệ với nhau, cho đến có ngày, hỏi tin tức về từ đám bạn ở trường trung học, biết được tin tức của . An Diệc Thành học trường đại học, nhưng lại nghỉ học, người biết tung tích của . Cho đến bây giờ An Diệc Thành đều đặt việc học tập là phần quan trọng nhất của , hy vọng duy nhất của mẹ dựa vào học tập để thành công, người như lại lựa chọn nghỉ học. Trong nhóm bạn học có người suy đoán, có lẽ vì ra nước ngoài để tìm bạn Hạ Tư Tư, khi đó Hạ Tư Tư du học ở nước ngoài.

      người đàn ông dám vì người phụ nữ vứt bỏ việc mình từng xem là sinh mạng, tình cảm như vậy, người ngoài nhìn vào cũng thấy vì thứ mà mình mong muốn cũng tầm thường.

      ngày, Trình Vũ Phỉ nằm ở trước máy vi tính, yên lặng nhìn các bạn học , cuối cùng khép lại lòng mình, bao giờ muốn biết tin tức của nữa, từ giờ phút bắt đầu, ý thức được hai người thuộc hai thế giới liên quan đến nhau, tất nhiên nên xuất cùng chỗ.

      biết tại sao mình lại rơi nước mắt, giống như là dùng cách tốt đẹp này đặt dấu chấm hết, tự thấy đây là nghi thức kết thúc buồn cười.

      Tiết Giai Nhu nhàng thở dài, "Tìm người đàn ông tốt gả , An Diệc Thành, ta thích hợp với cậu." Tiết Giai Nhu lắc đầu cái, " ta còn là người thiếu niên áo trắng của quá khứ trong lòng cậu đâu, ta theo Cố Trường Dạ, ở trong nước thế lực rộng lớn bao nhiêu, chúng ta đều thể tưởng tượng được, mà ta có thể trở thành tâm phúc của Cố Trường Dạ, có chút bản lãnh phải người nào cũng có thể làm được?"

      Những năm sau này, ra Trình Vũ Phỉ cố ý tránh những tin tức của người kia, đối với lời của Tiết Giai Nhu, hiểu chút, lúc này gật đầu cái.

      Tiết Giai Nhu tiếp tục , "Đừng đến cuộc sống trước đây của ta. . . . . ." dừng chút, "Scandal của ta và Hạ Tư Tư truyền nhiều năm như vậy, là hay giả, người sáng suốt đều ."

      Từ lúc học trung học có lời đồn An Diệc Thành và Hạ Tư Tư ở cùng chỗ, chỉ là người trong cuộc chưa bao giờ có đáp trả gì.

      Trình Vũ Phỉ mấp máy môi, đột nhiên biết mình nên gì.

      Tiết Giai Nhu lại ném quả boom tấn ra, "An Diệc Thành có đứa con, mặc dù công bố ra ngoài, nhưng mọi người trong ‘Hoàng Thành’ đều biết . . . . . ."

      Trình Vũ Phỉ đột nhiên hiểu, đây mới là lời mà hôm nay Tiết Giai Nhu muốn với nhất, nên lãng phí thời gian với An Diệc Thành. Tiết Giai Nhu có thể chấp nhận Trình Vũ Phỉ vờ ngớ ngẩn nhưng trong lòng có người đàn ông, nhưng thể chấp nhận bạn tốt của mình khi nào cũng nghĩ tới người đàn ông có gia đình, đó cũng ranh giới cuối cùng, các cũng cần có ranh giới cuối cùng.

      Sắc mặt Trình Vũ Phỉ đột nhiên trắng bệch, Tiết Giai Nhu cũng thêm gì nữa.
      đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nghĩ đến đây để an ủi bạn tốt của mình, lại bị Tiết Giai Nhu khuyên.

      Buổi ăn cơm gần kết thúc Tiết Giai Nhu nhận cuộc điện thoại, sắc mặt bình thường lập tức thay đổi. Trình Vũ Phỉ trong lòng cũng biết có chuyện xảy ra hỏi, "Thế nào?"

      "Bảo mẫu gọi điện thoại tới Nhân Nhân biết đâu, ấy tìm được bé."

      "Vậy cậu mau trở về tìm ." Định nhiều chút, suy nghĩ lát lựa chọn gì. Lúc này Nhân Nhân buồn bực có lẽ là do bố mẹ ly hôn, nhưng bây giờ ra, cũng chỉ làm cho Tiết Giai Nhu thấy ngột ngạt.

      Tiết Giai Nhu gật đầu cái, nhưng vẫn trước quẹt thẻ rồi mới rời .

      Trình Vũ Phỉ nhìn chằm chằm đồ ăn đầy bàn, tâm cũng nặng nề, cầm chiếc đũa lên, liều dốc sức gắp đồ ăn vào miệng, giống như làm như vậy có thể làm cho cảm giác dạ dày trống trải được lấp đầy.

      Mãi cho đến khi cảm thấy dạ dày cũng căng được nữa, lúc này mới chuẩn bị rời .

      Chỉ là ra khỏi nhà hàng xa, tựa vào thùng rác ói như điên, trong dạ dày ngừng co bóp, thức ăn mới vừa ăn, phun ra rất lâu, nước mắt cũng rơi ra ngoài, đứng tại chỗ nghỉ ngơi lát, lúc này mới lấy ra khăn giấy lau chùi miệng mình.

      Sau khi sửa sang mình xong, chuẩn bị rời , đột nhiên phát có gì đó đúng, xoay người, nhìn thấy chiếc xe đậu cách mình xa, quen mắt như vậy, thậm chí có thể đoán được người trong xe dùng ánh mắt gì thưởng thức vẻ nhếch nhác của mình.

      Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, An Diệc Thành liếc mắt nhìn người phụ nữ cách đó xa, sắc mặt vẫn trầm như cũ, "Lên xe."

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 3
      hận , mỗi lần nhìn vào ánh mắt luôn nhìn thấy thù hận, ràng như vậy, nhưng hình như phải là muốn róc xương róc thịt , được cảm nhận của mình trong giờ phút này, người đàn ông này thế nhưng hận mình.

      ngồi lên ghế bên cạnh tài xế, mặt mày rủ xuống. từng nghĩ tới quan hệ tốt nhất với trong quá khứ, đó là ngày, hai người gặp đường, dừng bước, chào hỏi , còn nhớ từng là bạn học của , vậy là tốt nhất. Kém nhất, cũng coi là kém cõi nhất, nhưng có khả năng nhất, nhưng mà cũng chỉ là hoàn toàn biết là ai. Loại cảm giác này phải chưa từng có, sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, cả lớp cùng ăn bữa cơm chia tay, lấy dũng khí cầm ly rượu tới trước mặt , mời ly, nhìn bằng ánh mắt xa lạ nhưng có mấy phần kinh ngạc, giống như hoàn toàn biết . Thái độ xa lạ như vậy, làm cho trực tiếp uống hết ly rượu bức người đó, mới có thể đè nén ghen tuông trong lòng.

      cho là kém cỏi nhất chỉ là nhớ đến , xem như chưa từng tồn tại trong cuộc sống của , ra đây phải là kém cỏi nhất, kém nhất là lại hận .

      chỉ lần, chỉ lần cảm thấy thù hận trong mắt , dày đặc, lại lặp lại xung quang , làm thế nào cũng mất . phải là từng nghi ngờ, có lẽ bởi vì chuyện cha làm, tốn rất nhiều thời gian tìm hiểu, kết luận là hai gia đình hai người hoàn toàn có giao tiếp, chứ đừng đến ân oán hai gia đình.

      Cha An Diệc Thành chết sớm, mẹ của nuôi lớn lên, tình trạng gia đình đơn giản như vậy, ngay cả muốn nghĩ phức tạp, hình như cũng thể có phức tạp. Như vậy, Trình Vũ Phỉ càng thêm hiểu, ánh mắt thù hận kia là vì sao. nghĩ ra, vì vậy suy nghĩ thêm nữa.

      ngừng suy nghĩ, liếc mắt nhìn cây kim chỉ tốc độ, chạy tốc độ rất nhanh rồi, làm cho dạ dày lại co bóp mạnh. hơi nhếch môi, có ý định nhắc nhở , quên chuyện lần trước nhắc nhở chạy chậm lại chút, những chạy chậm lại mà còn tăng tốc độ, ngược lại nhanh hơn, thậm chí bởi vì nhắc nhở, quay mặt lại nhìn , chiếc xe từ phía đối diện lái tới, quay đầu nhìn lại phía sau cũng nhìn nó, bị sợ đến sắc mặt trắng bệch còn vẫn rất tự nhiên.

      ra ngờ tới gặp ở nhà hàng, Hạ Tư Tư đạt được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc, đối với giới truyền thông công khai bày tỏ tại nghiệp của ấy thuận lợi, chỉ hy vọng tình cảm cũng như nghiệp thuận bườm xuôi gió, khi đó kí giả hỏi ấy, có ăn mừng cũng người mình hay , Hạ Tư Tư chỉ cười .

      Khi đó An Diệc Thành còn chưa về nước, Trình Vũ Phỉ còn tưởng rằng ở nước ngoài với Hạ Tư Tư, nghĩ tới chuyện hai người lại nhanh chóng trở về như vậy, ngay cả truyền thông cũng chưa từng đoán được.

      Trình Vũ Phỉ nghĩ đến thời cấp ba, mọi người công khai chấp nhận Hạ Tư Tư và An Diệc Thành là đôi, cũng cho hai người là đôi do trời đất tạo nên, Hạ Tư Tư xinh đẹp nổi tiếng toàn trường, An Diệc Thành thành tích học tập xuất sắc nhất trường mọi người đều biết, hai người này cho dù đứng chung chỗ, cũng là cảnh đẹp ý vui. Nhiều năm trước là đôi, tới bây giờ vẫn là đôi, như vậy mới phù hợp với sắc màu cổ tích.

      nghĩ tới những thứ này khóe miệng nâng lên hơi giễu cợt. khó chịu, lại chịu thừa nhận, nhất định phải nén trong lòng mới bằng lòng bỏ qua. Người đàn ông này là người mà từng thương nhớ, là ngày đêm tưởng tượng có thể cùng chung bước với người đàn ông này, thậm chí từng tưởng tượng sinh con dưỡng cái vì , trong lòng là người thiếu niên nhiễm tạp chất. . . . . . Nhưng bây giờ sao, người đàn ông cao này, là thế nào đối với ? Đem mình nuôi giống như người tình, thậm chí còn có người bạn , việc làm của với đại đa số đàn ông có tiền thế giới này đều giống nhau, cũng có gì sai, cũng tới lượt người khác chỉ trích, nhưng khó chịu, người thiếu niên áo trắng trong lòng , biến thành bộ dạng mà chính chấp nhận được.

      Lái xe rất lâu, rốt cuộc cũng tới biệt thự tư nhân. Mỗi lần xe của về hướng này đều nhịn được nghĩ đến biệt thự này phải nhà của , có lẽ chỉ là trong những khu nhà cao cấp bên ngoài, có phải từng khu nhà cao cấp này đều có người phụ nữ hay ? tự nghĩ mình rất đê tiện, giống như bảo vệ tự ái sứt mẻ rách nát buồn cười của chính mình hoặc thứ khác, dù sao đều hèn mọn như thế, vì vậy giãy giụa khổ sở nữa.

      Nhà chính thức của , truyền thông từng tới, mặc dù ngày thứ hai công khai xin lỗi nên ảnh hưởng sinh hoạt cá nhân của , mà nguyên nhân bị đến là Hạ Tư Tư từng vào lúc sáng sớm lái xe rời khỏi đó, vì vậy quan hệ của hai người, cần cũng biết.

      Rốt cuộc xe cũng dừng lại, Trình Vũ Phỉ mở cửa xe liền nhanh chóng xuống, đứng ở bên, lại nhịn được phun ra. Dạ dày vô cùng khó chịu, nhưng ngực, so với dạ dày càng khó chịu hơn.

      muốn chấp nhận thiếu niên mặc áo trắng lại biến thành bộ dạng hôm nay, cũng muốn chấp nhận mình có ngày cũng trở thành loại phụ nữ mình từng khinh bỉ nhất .

      Trình Vũ Phỉ rốt cuộc khống chế nôn mửa, xoay người lại An Diệc Thành rời . đứng tại chỗ thở dốc lúc lâu, khóe miệng nâng lên cười như cười, lạnh nhạt đối với mình như vậy, lại cứ để cho trở thành người phụ nữ của , biết nên hình dung là người đàn ông này thích hay là nên cảm thán sở thích đặc biệt của .

      Lúc vào biệt thự này người giúp việc bưng thức ăn lên, xem ra là biết hôm nay tới, mới chuẩn bị xong tất cả nhanh như vậy. từng chú ý, ở đây bình thường trừ người làm thêm giờ, hình như chỉ có người giúp việc ở lại chỗ này, khi nào trở về có thêm dì nấu cơm.

      ràng ăn cơm rồi, nhưng lúc này lại còn ngồi ở bên bàn cơm. Trình Vũ Phỉ suy nghĩ chút, tới, ngồi vào đối diện với , kim chủ muốn ăn cơm, cũng nên cùng ăn mới đúng. tự dưng nghĩ như vậy, lần lượt ghê tởm mình, giống như được loại khoái cảm muốn tự làm khổ mình.

      Lúc An Diệc Thành ăn cơm, thích chuyện, cũng nhìn . Trình Vũ Phỉ thấy hoàn toàn có dự định để ý chính mình, hỏi thăm dì giúp việc có nấu cháo , dì cũng ở đây thời gian, biết được cũng được coi như bà chủ ở nơi này, lập tức gật đầu, phòng bếp vì bưng cháo ra ngoài.

      Trình Vũ Phỉ nhìn cháo còn bốc hơi nóng, lúc này mới dùng cái muỗng khuấy lên, từng miếng từng miếng uống. Lúc nãy dạ dày bị ói trống , sau khi có cháo vào, có chút ấm áp, chính cũng cảm thấy khó chịu nữa.

      ăn rất chậm, ăn được nửa người đàn ông ngồi đối diện cũng lên lầu, Trình Vũ Phỉ cũng thả lỏng căng thẳng xuống. thích ở cùng , nhất là mặt đối mặt như vậy. thà rằng vẫn sống trong ký ức của , cũng cần dùng cách này xuất trong cuộc sống của , mà hình tượng của cũng sụp xuống như vậy.

      Dù có ăn chậm nữa, vẫn phải tới lúc ăn xong, cố ý kéo dài thời gian ăn cơm, hơn nữa sau đó còn ngồi lát, lúc này mới tới lầu hai. Xung quanh biệt thự này rất xinh đẹp và tĩnh mịch, phong cảnh tươi đẹp, gian lớn cũng phù hợp với sở thích của , đến nỗi lớn để người ta cảm thấy trống trải, chỉ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, vốn là phù hợp sở thích của , nhưng trong lòng thể có ấn tượng tốt lên được.

      Khi vào phòng vừa đúng lúc An Diệc Thành từ trong phòng tắm ra, đối mặt với có vẻ mặt khác. cùng nhìn nhau khoảng khắc ngắn ngủi, nghĩ khi đối mặt với Hạ Tư Tư có vẻ mặt như thế hay ? Chắc phải, chính cũng có thể tự trả lời cho mình.

      Thân hình của tệ, có vận động viên nam nào bắp thịt rắn chắc như vậy, mặc dù gầy, nhưng dưới quần áo tuyệt đối có thân hình, người cao thon, tại cho dù tóc nước, cũng có bất kỳ cảm giác nhếch nhác, ngược lại còn làm cho gương mặt tinh xảo càng ràng hơn. Người đàn ông như , coi như trừ tiền bạc ra, cũng đống lớn phụ nữ nhào đến, huống chi hôm nay còn có tài sản to lớn, người đàn ông như thế muốn phụ nữ nào được, vì sao hết lần này đến lần khác lại chọn trúng mình?

      Trình Vũ Phỉ rất nhanh dời tầm mắt của mình , bước đến phòng tắm. hai mươi sáu tuổi, phải mười sáu tuổi còn có thể tưởng tượng người đàn ông này có phải cũng mình hay , vô cùng hiểu bản chất của tình nam nữ, mang tới đây chỉ có mục đích duy nhất.

      Mặc dù là suy đoán tốt, nhưng thực tế chuyện đúng như vậy mà, con người phải biết địa vị của mình, mới bị thương.

      Sau khi Trình Vũ Phỉ từ trong phòng tắm ra, phát chỉ mặc áo choàng tắm đứng ban công hút thuốc. Mùa đông An Xuyên, khí luôn ẩm ướt và lạnh, rét lạnh vào trong xương cốt, làm thế nào cũng thoát khỏi tâm hồn lạnh lẽo được. nhìn chằm chằm bóng lưng đó, trong lòng từ từ cảm thấy chua xót, coi như cho rằng bây giờ còn là người thiếu nên áo trắng trong lòng nữa, nhưng lừa được mình, khi nhìn bóng lưng đó, vẫn có thể làm cho nhịp tim của rồi loạn như cũ.

      Giống như phảng phất ngày đó theo phía sau người thiếu niên đó, biết vì sao lại theo , nhưng kềm chế được muốn nhìn , cho dù chỉ là bóng lưng, nhưng vẫn là kềm chế được nhìn. ngu ngốc cỡ nào, còn có thể là lúc học, cố ý đem theo chiếc gương , soi gương thành đường cong, đúng lúc có thể nhìn thấy ngồi góc phía sau, từ gương quan sát động tác của , coi như chỉ có như vậy, tim cũng có thể đập rộn lên.

      hung ác bấm mình cái, Trình Vũ Phỉ, có thuốc nào cứu được.

      Giống như cảm thấy ánh mắt của , An Diệc Thành từ từ xoay người, tầm mắt rơi mặt . khẽ ném tàn thuốc, trực tiếp về phía , tới trước mặt đứng lại, sử dụng bàn tay vừa rồi còn cầm điếu thuốc tới mặt . Tay hoạt động ở mặt , làm cho tự dưng cảm thấy nhột, giờ phút này nhìn được cảm xúc trong mắt , cũng hiểu vì sao ánh mắt khi nhìn hận thù.

      Rốt cuộc cũng rút tay về, cúi đầu, hôn bờ môi của . Trong miệng còn mang theo mùi thuốc lá như có như , giống như kỳ tích làm cho chán ghét, có phối hợp, cũng có phản kháng. hôn lát, đột nhiên đẩy đến tường, giở trò muốn cởi áo ngủ của .

      Trong phòng vừa đủ ấm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lạnh lẽo tay mang tới, giống như hành vi của chỉ là muốn lấy nhiệt độ của .

      lúc lâu, mới nửa ôm nửa kéo đến bên giường, nằm giường lớn, ngay sau đó, lập tức trực tiếp đè lên.

      Môi của dọc theo từ mặt của xuống phía dưới, tay cũng tới gần nơi riêng tư của . Đúng lúc này, điện thoại Trình Vũ Phỉ vang lên, theo bản năng cứng lại chút,
      tròng mắt An Diệc Thành ngưng tụ, đột nhiên cười, dựa vào tay dài của mình với tay cầm lấy điện thoại, để bên tai của , mà môi dán bên tai khác của , " nhận . . . . . ." thanh thế nhưng trong đó mang theo mê hoặc vô hạn.

      Trình Vũ Phỉ muốn đẩy ra, nhưng đẩy được, chỉ có thể nhìn chằm chằm, nhưng chẳng những có ý định rời , mà còn nhìn thẳng vào ánh mắt của , ánh mắt dường như còn cố ý khiêu khích : có dám nhận hay ?

      Trình Vũ Phỉ cắn môi, An Diệc Thành cũng ngay sau đó nhấn phím call kết nối.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 4


      "Chị, hôm nay công việc rất nhiều sao?" tiếng của Trình Gia Đống từ trong điện thoại truyền đến, "Hôm nay chị có về nhà hay ?"


      Trình Vũ Phỉ thể khống chế được nhíu chặt chân mày, người đàn ông người chút tính tự giác, hoàn toàn có ý định rời , ngược lại còn nhìn chằm chằm mặt , hình như bởi vì lúc này phản ứng của cứng đờ nên làm cho cảm thấy thú vị, tỉ mỉ thưởng thức cảm xúc mặt . Trình Vũ Phỉ trừng mắt liếc cái, muốn cướp điện thoại trong tay , nhưng An Diệc Thành chịu buông tay, đành phải thôi, nhưng sợ Trình Gia Đống nghe được cái gì, chỉ đành mượn tay An Diệc Thành cầm điện thoại trả lời, "Ừ, hai ngày nay có bận chút."


      "Vậy bây giờ chị còn ở công ty sao?"Trong giọng của Trình Gia Đống có lo lắng, trời tối rồi, lúc này mà chị còn ở công ty, lúc nào cũng cảm thấy yên tâm.


      Trình Vũ Phỉ cũng gật đầu nhanh theo bản năng "Ừ", An Diệc Thành quay đầu , dựa vào bên bả vai còn lại có điện thoại, tự dưng phát ra tiếng cười, giống như cười nhạo xạo, làm cho thu hồi lại lời muốn , mà An Diệc Thành phà hơi bên tai , làm cho cảm thấy ngứa ngáy.


      Cứ như vậy kéo dài lát, Trình Gia Đống cẩn thận mở miệng, "Chị, khi nào mới hết giờ làm?"


      Trình Vũ Phỉ muốn thân thể của mình bị An Diệc Thành kiểm soát, hơn nữa lúc này còn chuyện với em trai mình, muốn che giấu những hành động làm ảnh hưởng mình của An Diệc Thành, vì vậy tập trung tinh thần vào cuộc chuyện với em trai, "Chị có ở công ty, bây giờ ở chỗ Giai Nhu, sao vậy?"


      vừa mới dứt lời, bên tai lại truyền tới tiếng cười của An Diệc Thành, muốn để ý tới , Trình Gia Đống biết tình bạn của và Tiết Giai Nhu, như vậy Trình Gia Đống cũng nghi ngờ gì, sợ Trình Gia Đống phát ra chuyện gì, muốn em trai mình biết người phụ nữ như vậy.


      "Như thế à, có gì, chị ở lại với chị Giai Nhu , chào chị ấy giúp em."


      Trình Vũ Phỉ đồng ý, thở phào nhõm, cửa ải này coi như qua, chỉ là đột nhiên phát ra chuyện gì, "Gia Đống, bây giờ em ở đâu vậy?"


      Trình Gia Đống chần chờ chút, "Hôm nay từ trường chạy về, phát chị chưa về nhà, nghĩ chắc là chị làm thêm giờ, muốn đón chị!"


      Cơ thể Trình Vũ Phỉ cứng đờ, cũng may lúc nãy mình làm thêm giờ, nguy hiểm , "Chờ lát, lập tức chị về." ra câu này , nhìn An Diệc Thành cái, ý bảo nên buông ra.


      " cần, chị ở chỗ chị Gia Nhu là được rồi, sáng sớm ngày mai em còn có lớp, trở về trường rất sớm. Chị cần phải lo lắng cho em...em trưởng thành rồi." Trình Gia Đống suy nghĩ chút, "Chị tâm với chị Giai Nhu nhiều chút."


      Xem ra Trình Gia Đống cũng biết chuyện Tiết Giai Nhu và Từ Triêu Luân, cũng đúng, báo chí sao lại bỏ qua tin tức lớn này chứ, mỗi ngày đều lên trang đầu, ly hôn kết hôn cũng là kiện lớn.


      Trình Vũ Phỉ lúc này mới gì nữa, cũng đúng lúc này An Diệc Thành nhấn nút tắt, hơn nữa còn dùng răng nhàng cắn cắn tai , những lời trong điện thoại, đương nhiên cũng nghe thấy được, nếu chuyện xong rồi, nên tiếp tục chuyện làm nhưng bị quấy rầy thôi. run rẩy nhàng, muốn trốn khỏi cắn tai mình, nhưng được. Giữa người tình mới có hành động thân mật như thế này, nhưng lại cảm thấy thân mật, thậm chí có cảm giác bài xích, tại sao có thể làm hành động thân mật như vậy với mình?


      An Diệc Thành cầm điện thoại ném ra xa, bắt đầu hôn mặt , Trình Vũ Phỉ trong lòng khó chịu, vì vậy phối hợp, hình như hơi bất mãn, " biểu bất mãn của mình trong trường hợp này là ngu ngốc nhất."


      dùng hành động thực tế để chứng minh lời của mình, phản ứng, có thể ép có phản ứng với mình.


      Khi Trình Vũ Phỉ tỉnh lại, An Diệc Thành rời , toàn thân hết bủn rủn, nghĩ đến câu sau cùng của An Diệc Thành, thể cười khổ tiếng, loại đàn ông này chỉ thích hợp để mơ ước, bởi vì ở trong mơ mới có hoàn mỹ, khi đặt vào thực tế, tóm lại có nhiều hoặc ít chuyện như ý, chẳng qua điều làm càng cảm thấy buồn là, cho dù An Diệc Thành làm những chuyện mà hận, nhưng từ đáy lòng vẫn ghét .


      kéo cơ thể mềm nhũn của bò dậy mặc quần áo, sau khi chỉnh đốn mình xong, lúc này mới gọi điện cho Trình Gia Đống. Tối hôm qua hoàn cảnh thích hợp, cũng thêm được gì với Trình Gia Đống.


      Trình Gia Đống nghe điện thoại rất nhanh, "Chị, có chuyện gì vậy?"


      "Bây giờ em trở về trường sao?"


      " lên xe buýt."


      Nghe lời của em trai, Trình Vũ Phỉ cảm thấy được an ủi phần. Em trai của cũng giống những đứa con nhà giàu TV diễn, sau khi gia đình gặp biến cố tính khí còn cáu kỉnh, bất mãn với chuyện này, khó chịu với chuyện kia. Trình Gia Đống khi còn cũng dưới thương của ba mẹ lớn lên, cũng được coi là ngàn vạn cưng chiều lớn lên, nhưng sau khi gia đình gặp chuyện may, càng ngày Trình Gia Đống càng hiểu chuyện, muốn tạo cho thêm gánh nặng.


      Trình Vũ Phỉ trong lòng rất , em trai mình cũng phải là đứa bé rất hiểu chuyện gia đình, trong mắt mọi người từng làm ra chuyện hơi "Gấu", ỷ vào cha mẹ chiều chuộng cũng làm ít chuyện làm người khác tức giận. Nhưng kể từ sau khi được Trình Vũ Phỉ chăm sóc, cậu bắt đầu nghe lời và hiểu chuyện rất nhiều, Trình Gia Đống nhìn thấy chị mình cực khổ cỡ nào, lúc mới xảy ra biến cố, hai người hai bàn tay trắng, còn phải trơ mắt đứng nhìn nhà mình bị bán đấu giá, khi đó Trình Vũ Phỉ cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, cũng chưa tốt nghiệp đại học, Trình Gia Đống chỉ có mười bốn tuổi, năm đó hai người biết , mình còn nhà.


      "Ngày hôm qua trở về có chuyện gì ?" Trình Vũ Phỉ đối với người em trai này chú ý càng ngày càng nhiều, phải bởi vì quan hệ máu mủ, cũng bởi vì nhiều năm như vậy, em trai làm có thêm dũng khí, thời điểm mà mệt mỏi nhất, cũng cắn răng kiên cường.


      " có chuyện gì, đột nhiên nhớ chị, trở về nhìn chị chút, đâu biết lại may mắn như vậy." Trình Gia Đống cười cười, "Chủ nhật chị phải mua những thứ em thích ăn, em phải bù lại ngày hôm qua được ăn."


      Trình Vũ Phỉ cười đồng ý, còn khuyên mấy câu, "Ở trường học tập tốt, đừng suy nghĩ chuyện khác, chuyện đó giải quyết xong rồi, em cũng cần phải có bất kỳ gánh nặng gì."


      Trình Gia Đống nghe chị càu nhàu cũng cảm thấy khó chịu, vẫn gật đầu đúng.


      Trình Vũ Phỉ cúp điện thoại của em trai, suy nghĩ lát, gọi cho Tiết Giai Nhu.Tiết Giai Nhu vừa bắt máy oán thán với Trình vũ Phỉ tìm được Nhân Nhân, tại nổi giận với bé. Tiết Giai Nhu ngừng cảm thán, trẻ em bây giờ khó dạy bảo, cũng biết trong đầu chứa những gì.


      Tiết Giai Nhu còn có thể như vậy, vậy lên có chuyện gì, Trình Vũ Phỉ lo lắng thở phào.


      Sau khi chuyện với bạn tốt xong cúp máy, Trình Vũ Phỉ nhanh chóng rửa mặt, còn phải làm, hơn nữa cũng muốn trễ. Lúc xuống lầu, người giúp việc chuẩn bị xong bữa sáng, ăn bữa sáng mình, hơi tò mò nghĩ, biết người giúp việc đối đãi mình với thân phận gì.


      Có phải là người tình ? Hay là bọn họ quen với mấy chuyện này, hoàn toàn tồn tại lòng hiếu kỳ.


      Ăn đầy bụng, ra ngoài, vốn muốn tới trạm xe buýt, dù khoảng cách có hơi xa. ngờ đến An Diệc Thành ngồi ở ghế tài xế chờ , định xem như nhìn thấy, nhưng lướt qua lại thay đổi. vốn ghét bỏ hành động của mình, việc gì phải tỏ ra cao quý khinh thường hành động của mình, giống như chỉ muốn ngoài thân thể hoàn toàn quan hệ với An Diệc Thành, nhưng tất cả đều là lừa mình dối người.


      Cuối cùng vẫn lựa chọn lên xe.***************


      Sau khi ngồi lên xe, tựa lưng vào ghế, gian ngột ngạt làm cho buồn buồn. Nếu như phải là người chị vô dụng, Trình Gia Đống cũng vì nghe lời người khác lừa mà bán thuốc giả. Những năm này, Trình Gia Đống nhìn cực khổ làm việc, nuôi cậu lớn lên, nuôi cậu học từ cấp hai cho đến đại học, mặc dù cậu , nhưng trong lòng đều nhớ, thậm chí khi có thời gian kiếm việc làm thêm, cần Trình Vũ Phỉ phải cung cấp phí sinh hoạt.


      Nhìn hành động của em trai, Trình Vũ Phỉ phải là cảm thấy chua xót.


      Mấy tháng trước, lúc Trình Gia Đống tìm việc làm thêm, gặp phải người ta kiếm được rất nhiều tiền, thấy có duyên với Trình Gia Đống, vì vậy bí mật cho Trình Gia Đống cách kiếm tiền, lúc ấy Trình Gia Đống thấy động lòng trước lời của ta, lập tức gia nhập vào. Nhưng Trình Gia Đống mới làm được ba ngày, nhóm người đó lại bị cảnh sát bắt, ra cảnh sát theo dõi nhóm này từ lâu, nhóm người này chuyên bán thuốc giả lừa gạt người lớn tuổi, số người bị lừa lên tới mấy ngàn người.


      Vụ án này cũng được gọi là lớn, Trình Gia Đống cũng được xem là người biết chuyện. Đầu tiên là sở cảnh sát với Trình Vũ Phỉ cần phải lo lắng, em trai của có chuyện gì. Lúc này Trình Vũ Phỉ mới an tâm, Trình Gia Đống mới mười chín tuổi, cuộc sống thể có bất kỳ vết dơ nào.


      Nhưng lần sau khi Trình Vũ Phỉ đến cảnh sát lời của cảnh sát lại thay đổi, cấp truyền lời xuống, phải nghiêm túc xử lý vụ án này, bởi vì chuyện này xảy ra ở nhiều nơi, cho nên muốn đem chuyện này xử lí nghiêm túc. Lúc này Trình Vũ Phỉ mới căng thẳng, nhưng vẫn thể gặp được Trình Gia Đống, biết hoàn cảnh của cậu ở bên trong như thế nào.


      Trình Vũ Phỉ còn cách nào khác, chỉ đành phải tìm Tiết Giai Nhu, hi vọng Từ Triệu Luân có thể ra mặt chút. Nhưng đợi mấy ngày, cũng có bất kỳ tin tức nào của Tiết Giai Nhu truyền đến, sốt ruột, nhưng lại muốn làm khó bạn tốt của mình.


      ngày khi từ trong sở cảnh sát ra chiếc xe dừng lại bên cạnh mình, người chủ xe mở cửa sổ, lấy mắt kính to đeo xuống, người đàn ông trong xe "Muốn cứu em trai sao?"


      lúc lâu, Trình Vũ Phỉ cũng thể thừa nhận, khi An Diệc Thành lấy mắt kính xuống cho rằng trước mắt mình là ảo giác, giống như giấc mơ khi mười mấy tuổi, hoàng tử từ trời bay xuống, chỉ vì cứu mình.


      Ý tưởng rất buồn cười, nhưng lại nhớ rất .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :