1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Quyền Của Giáo Sư - Dư Lạc Thuần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đặc Quyền Của Giáo Sư
      [​IMG]

      * Tác giả: Dư Lạc Thuần
      * Thể loại : đại pha chút hài, quá sướt mướt.
      * trạng: chưa hoàn.


      "Trong bộ truyện, từng chương là những câu chuyện của đôi nam nữ chính. có bố cục mở đầu dẫn đến kết quả dài dòng như những bộ khác của tôi(tác giả), nhưng lại có phần đặc sắc riêng, cũng quá sướt mướt giống như ngôn tình "truyền thống" . Đặc biệt, trong khi đọc mọi người biết được tóm tắt chuyện trước kia của nam-nữ chính. Mà cần phải kể lại toàn bộ (cười)."

      #1

      Người phụ nữ nào cũng mong có người đàn ông hoàn hảo bên cạnh. Ví dụ như gia thế tốt,ngoại hình điển trai, cao to đen hôi, biết chăm sóc người phụ nữ của mình. chung đó là loại đàn ông tuyệt vời nhất thế gian. Nhưng là loại đàn ông như thế sớm tuyệt chủng, lập gia đình, hoặc tàn nhẫn hơn là bọn họ đều có "BẠN TRAI".

      Cố Thanh Vũ cũng hiểu điều đó nên từ trước đến nay đối với tình chín phần quan tâm, còn phần lâu lâu mới "thèm" thôi. Nhưng ngờ lại may mắn gặp được người đàn ông "tốt" như vậy, còn cưu mang cho ở nhờ nhà (?)

      #2

      Người đàn ông này kỳ lạ, trước khi , người hệt như khúc gỗ, khuôn mặt như đưa đám, suốt ngày cau có, hiếm lắm cũng chỉ có vài lần mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nếu phải là cười khinh bị cũng là chế giễu người khác. Vậy mà khi rồi, tính tình liền thay đổi 180 độ, luôn giở thói lưu manh với , lại biết làm nũng như đứa trẻ. phiền chết !

      #3

      "Cố Thanh Vũ, em thử xem, làm cách nào để con người cảm thấy khoái lạc nhất !? " Người nằm dài sofa, tay cầm điện thoại bấm bấm, cất tiếng hỏi.

      Cố Thanh Vũ ngồi cách đó xa, điềm đạm trả lời "Sex. "

      "Ý kiến hay, chúng ta cùng thử." ngồi bật dậy, cười tươi .

      Thanh Vũ trừng mắt " hứng thú."

      Lục Tử Ngạn e thẹn " có chỗ nào hấp dẫn? "

      #4

      "Ngạn Tử, thấy tấm nệm này thế nào? "

      Lục Tử Ngạn ngẫm nghĩ hồi mới trả lời "Màu sắc tệ, cũng êm ái, khi 'vận động' chắc chắn độ nhún rất tuyệt. "

      Cố Thanh Vũ lập tức quay mặt .​
      Last edited: 8/11/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      #Chương 1.

      "Lục Tử Ngạn, còn định ngủ đến bao giờ? " Cố Thanh Vũ đá mạnh vào cái giường, nhíu mày lớn. hơn 7 giờ sáng mà còn chưa tỉnh. Định bùng tiết sao?

      Người nằm giường thèm nhúc nhích. giơ tay lôi tấm chăn giày cộm ra, dùng sức kéo thân hình to lớn giường "Ngạn Tử, dậy...em bỏ đói đấy."

      Lục Tử Ngạn liền mở mắt, vòng tay ôm lấy , vui vẻ "Chào buổi sáng." Lại còn hôn lên má Cố Thanh Vũ

      tròn mắt, vội đẩy ra, khuôn mặt ửng đỏ, câu bỏ ra ngoài. Lục Tử Ngạn ngồi giường híp mắt cười. Buổi sáng tệ.

      lát sau, quần áo tươm tất xuống nhà dùng bữa sáng. Hôm nay là sandwish, cầm miếng bánh lên thưởng thức, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn người đối diện, từ khi dọn về sống với , quen bị nhìn chằm chằm như thế. Có thể gọi là chai mặt rồi nên thấy ngại.

      "Thanh Vũ, sao em lại lạnh lùng như thế?"

      Cố Thanh Vũ đầu ngẩng lên, vẫn nhàn nhã ăn sáng, cất tiếng "Vậy sao có thể mặt dày lúc nào ăn cơm cũng nhìn em chằm chằm như vậy?"

      Lục Tử Ngạn nghiêng đầu, tự nhiên trả lời "Vì em đẹp."

      tiếp, nếu mau mau ăn sáng trễ giờ học. Nhớ lại hai năm trước khi về đây, Lục Tử Ngạn nhiều và trêu chọc như bây giờ, lúc đó rất trầm tính. Cả ngày chuyện với nhau cũng chỉ vài câu.

      từ luôn sống cùng bà nội, ngoài giờ học ra, thời gian còn lại toàn làm thêm. Năm đó trở thành sinh viên năm nhất, là giáo sư lớp . Đột nhiên lần muốn trở thành trợ giảng của mình, còn bắt phụ giúp quét dọn và sắp xếp đống tài liệu trong phòng làm việc mỗi ngày, khiến thời gian làm việc của bị hạn chế. Cũng may Lục Tử Ngạn còn có lương tâm rằng trả lương cho . Tuy số tiền rất cao nhưng cũng muốn kéo dài, tìm mọi cách để bỏ việc, nhưng lại bị uy hiếp "Nếu em tiếp tục làm việc tôi khiến em mãi mãi tốt nghiệp", lúc đó rất lo lắng, còn nghĩ là tên biến thái muốn hãm hại . Sau này mới biết đươc, nhiều lần theo đến nơi làm việc, quan sát từ xa. Vì muốn chạy hết nơi này sang nơi khác làm thêm nên mới nghĩ ra cách này. Khiến cảm động thôi.

      Khi đến trường cả hai riêng. Vì ở chung nhà là bí mật. còn làm nữa nên kết đựoc số bạn bè trong lớp, thường ngày vẫn hay tán ngẫu cùng họ. Cố Thanh Vũ chạy tức tốc đến trường. Trễ rồi, bị trễ học rồi.

      Dù cố gắng thế nào vẫn bị trễ học, còn nguyên nhân hại bị trễ đến rất đúng giờ (tất nhiên là vì dùng xe hơi).

      "Vũ Vũ, hôm nay cậu muộn là lần thứ năm rồi." Bạn cùng bàn Phong Hiểu Ái thấy vừa bước vào chỗ ngồi liền . "Ngủ quên sao? "

      Cố Thanh Vũ thở phì phò " phải."

      "Vậy tại sao?"

      "Học trò Cố, em lại trễ rồi. phải phạt thế nào đây. " Lục Tử Ngạn đứng giảng đường cất tiếng . mím môi trừng mắt nhìn , phạt? còn dám phạt , nếu phải do đâu có bị trễ.

      Phong Hiểu Ái thở dài, cảm thán thay bạn "Vũ Vũ, cậu tiêu rrồi."

      "Sau tiết học hãy đến văn phòng gặp tôi." - Lục Tử Ngạn cất tiếng ra lệnh. cách nào khác phải vâng lời. Ở trường Đại học, tiết học của Lục Tử Ngạn là tâm lý học, ngày nào cũng có tiết của . Tuy ở trường lúc nào cũng xem nhau như người xa lạ nhưng lúc có ai, Lục Tử Ngạn lại bắt đầu giở tật xấu.

      Chẳng hạn như bây giờ, với lí do là phạt nên được thoải mái nằm đùi ở trong phòng làm việc. Cố Thanh Vũ cau mày lên tiếng " còn để em về lớp? " ngồi đây cũng gần nửa tiếng rồi. Nếu quay lại bị nghi ngờ.

      "Sao em lại gấp gáp như vậy?" Lục Tử Ngạn nhàn nhã đọc sách, trả lời.

      Cố Thanh Vũ: "Ở đây là trường học, đừng xem như ở nhà có được ? "

      "Em chưa từng nghe câu: Trường học là ngôi nhà thứ hai sao? Vì vậy cứ tự nhên như ở nhà là được."

      Cố Thanh Vũ :...

      ***
      Nằm lâu như vậy nghe thấy phàn nàn, lại rất yên tĩnh. Lục Tử Ngạn liền ngước mắt nhìn. ra ngủ quên. Khoé miệng chợt giương lên, kỹ thuật ngủ tốt như vậy, ở đâu cũng ngủ rất ngon. Mái tóc dài óng mượt của theo gió phất phơ trước mặt , Lục Tử Ngạn im lặng ngắm nhìn , rất thích ngắm nhìn Cố Thanh Vũ, dù là lúc tĩnh hay động đều rất đẹp và yên bình. Giống như cái tên của vậy: Thanh Vũ (Cơn mưa trong lành, thuần khiết)

      Cũng vì vẻ ngoài trầm tĩnh của bị thu hút, mỗi lần hết giờ học liền chạy như bay bỏ . Đối với người lạnh lùng như chuyện đó đều hứng thú. Nhưng trong lần dạo, chợt phát ở trong cửa hàng tiện lợi làm việc. Vừa làm vừa học, lúvc đó cũng hơn mười giờ tối. hiểu sao lại đứng yên lặng nhìn . Từ đó cứ mỗi lần hết giờ học, lại theo Cố Thanh Vũ, chầm chậm phía sau.

      "Cố Thanh Vũ..." Lục Tử Ngạn vươn tay chạm vào khuôn mặt trái xoan trắng nộn, ánh mắt thâm tình nhìn ..vô thức bật cười.

      Vì ngủ ngồi nên đầu ở yên mà gật lên gật xuống vô tình chạm môi . Lục Tử Ngạn vô cùng ngạc nhiên, dù chỉ là vô tình..

      "Ưm..hử? " Đúng lúc Cố Thanh Vuc vừa tỉnh giấc, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của liền thắc mắc.

      Lục Tử Ngạn hai bên má hơi ửng đỏ, lộ dáng vẻ e thẹn "Tiêu Vũ, đột nhiên, muốn hôn em."

      " điên sao?" Câu của như tạt gáo nước lạnh vào . Mày đẹp liền nhíu lại, cất giọng "Tại sao em cứ thích phá hỏng khí thế? "

      "Mau ngồi dậy, em mỏi chân rồi."

      Lục Tử Ngạn bực tức, dùng tay ấn đầu xuống, chạm môi mình. Cố Thanh Vũ trợn tròn mắt, nhịp tim phút chốc mất bình tĩnh. Tuy đây phải nụ hôn đầu của hai người nhưng nó đến quá bất ngờ. Từ khoảng cách này có thể nhìn thấy hàng mi dài của , cảm nhận hơi thở thanh lạnh cương nghị.

      Lục Tử Ngạn hôn đủ rồi mới rời khỏi đôi môi Cố Thanh Vũ, đôi mắt màu đen ma mị giống như mê hoặc , bàn tay gáy vẫn chưa buông. nhếch miệng cười "Vãn còn đơ quá."

      Cố Thanh Vũ giật mình, đẩy ra, đứng bật lên "Đồ lưu manh."

      Lục Tử Ngạn ngồi dậy, tròng mắt lấp lánh "Yên tâm, chỉ lưu manh với mình em."

      hết nổi, thở ra hơi, rồi mặc kệ bước .

      "Tiểu Vũ."

      Cách gọi thân mật của thường chỉ dùng khi ở nhà, bây giờ đột nhiên gọi khiến phản ứng kịp, ngơ ngác chút mới trả lời "Chuyện gì."

      Lục Tử Ngạn tỏ vẻ thoả mãn "Đùi em rất êm, cảm giác tệ."

      :.....

      Cố Thanh Vũ hối hận vì quay lại trả lời , Lục Tử Ngạn khốn khiếp..

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      ciuviho viết:
      Iot ho roi.lih bot the nao ban oi
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      mình có ghi rồi nha. Vì là già 17 sắp thi nên phải rảh mới viết đc.

      #Chương 2.

      Chuông reo giờ ăn trưa vừa reo lên, đám bạn Cố Thanh Vũ vui vẻ xuống căn-tin, thường ngày hay cùng ăn trưa nhưng hôm nay tốt nhất mặc kệ .

      "Vũ Vũ, hôm nay ăn mình sao? " Phong Hiểu Ái gắp miếng thịt trong khay thức ăn của Cố Thanh Vũ bỏ vào miệng. Nếu là thường ngày, bỏ nhanh để ăn trưa mình, dù là bạn bè với nhau lâu nhưng rất ít khi ăn cơm chung.

      "Em Cố, sao hôm nay đặc biệt dành thời gian cho chúng tôi vậy." Lâm Phi Trúc cừơi lớn tiếng trêu chọc. là bạn học từ thời cấp ba của Cố Thanh Vũ, chỉ vừa kết thân với Phong Hiểu Ái vào năm trước. cũng chưa biết và Lục Tử Ngạn ở chung.

      "Các cậu vui sao?" Cố Thanh Vũ nhíu mày lướt nhìn đám người trước mặt.

      "Haha.. có, dĩ nhiên là rất vui." Bọn họ đồng thanh trả lời.

      Cố Thanh Vũ vừa ăn vừa suy tư, để ăn mình chắc làm loạn chứ?

      "Ây, Lục giáo sư đó, thầy ấy rất đẹp trai! " Phong Hiểu Ái vừa ăn vừa mơ mộng "Thầy ấy chắc chắn chưa có vợ, vậy là mình vẫn còn cơ hội. Thầy lại là mẫu ngươig mình thích"

      "Khụ...khụ." Vừa nghe xong, Cố Thanh Vũ liền bị mắc nghẹn.
      Lâm Phi Trúc đưa cốc nước cho "Em Cố cần gì phải ngạc nhiên như vậy, mà cậu cũng có cơ hội đâu Hiểu Ái."

      "Này, tôi mượn cậu nhé." Nó lập tức phản kháng lời của . Rồi quay qua Cố Thanh Vũ "Vũ Vũ, cậu xem, tớ có cơ hội làm vợ thầy ấy ? "

      "Hả, chuyện đó? " - Cố Thanh Vũ ngập ngừng, làm sao có thể với nó: chính là người vợ chính thức của ? Dù bọn họ chỉ đăng ký kết hôn chứ tổ chức nhưng được xem là vợ của rồi. Tiểu Ái, xin lỗi cậu!!!

      "Cố Thanh Vũ." - giọng trầm tĩnh vang lên sau lưng . Cố Thanh Vũ quay đầu, là Lục Tử Ngạn..

      "Giáo sư Lục." Thấy , Phong Hiểu Ái vui mừng cất tiếng, nhưng lại bị làm lơ.

      "Hình như em vẫn chưa sắp xếp lại tài liệu trong phòng của tôi." lạnh lùng , đây là vẻ mặt vốn có của , trầm tĩnh và lạnh lẽo.

      “Em cũng phải ăn cơm chứ !” – Cố Thanh Vũ cau mày, phải là giận dỗi nên tìm cách đày đọa đấy chứ.

      “Làm xong hẵng ăn.”

      Lâm Phi Trúc thấy bị trách liền lên tiếng “Lục giáo sư, nếu ăn trưa, cậu ấy…”

      phải chuyện của cậu !” – Chưa hết câu, Lục Tử Ngạn xen vào, trừng mắt nhìn . Tiện tay kéo giữa những con mắt xung quanh.

      Phong Hiểu Ái nhìn Cố Thanh Vũ cùng Đại thần của mình “tay trong tay” bước , can tâm, khuôn mặt vô cùng đáng thương, sao người bị kéo phải là ??? Phương Bạch Nha ngồi bên cạnh nhịn cười an ủi bạn.

      ---

      “Giáo sư, thầy làm gì vậy ? Này…” – Cố Thanh Vũ bị lôi , uất ức hét lên. Lục Tử Ngạn, nếu phải đây là trường học, em đá cho cước rồi !

      Quăng vào phòng làm việc của mình, khuôn mặt thanh tú lộ bất mãn “Hôm nay em cùng ăn cơm.”

      “Em có hẹn với bọn Tiểu Ái.”

      phải mọi khi em vẫn cùng ăn cơm sao ?”

      Cố Thanh Vũ hết nổi, đây đâu phải ở nhà, chỉ cần nghe lời , lại lôi vào đây. thở ra hơi “Ngạn Tử, làm vậy người khác nghi ngờ.”

      Lục Tử Ngạn cười tươi , để lộ hàm răng trắng đều “Càng tốt !” Ôm lấy vòng eo “Nếu mọi người đều phát ra quan hệ của chúng ta, cần hằng ngày lôi em vào phòng làm việc để tâm tình mà đường đường chính chính hôn em giữa ‘thiên hạ’.”

      Cố Thanh Vũ :…

      Cuối cùng cũng phải ngồi ăn trưa cùng , lúc ăn điện thoại lien tục nhận được tin nhắn , nếu phải là Hiểu Ái, là Phi Trúc, còn là Bạch Nha…tin nhắn đến dồn dập như thế còn chưa kịp đọc bị thẳng tay ném vào trong tủ, tắt nguồn.. Tính chiếm hữu của quá cao !
      Để nhớ lại xem, lần đầu ăn cơm cùng

      Đó là chuyện của hai năm trước, năn nỉ lắm mới chịu ăn cơm cùng tôi, khi tôi về nhà , vì muốn làm gánh nặng nên lén làm thêm để tự đóng học phí, cuối cùng bị phát , mắng trận. Lúc đó tôi rất ấm ức, liền gào lên cự với , khóc lóc ỉ ôi. Rốt cuộc Ngạn Tử cũng chào thua, dỗ dành tôi đủ thứ. Nên từ đó về sau, chỉ cần tôi giúp quản lí nhà cửa, nấu ăn hằng ngày xem như là trả tiền nhà, chuyện học phí cứ để lo, đổi lại tôi được làm thêm nữa. còn “Cố Thanh Vũ, từ nay về sau tôi chăm sóc em !”

      Lục Tử Ngạn dùng bữa trưa xong, trong lòng vô cùng thỏa mãn, thư giãn uống hồng trà, cất giọng “Tiểu Vũ, chiều nay tan học chúng ta cùng siêu thị.”

      Cố Thanh Vũ chuyên tâm dọn dẹp hộp bento, từ chối “ muốn, đồ ăn trong tủ vẫn còn.”

      đặt tách trà xuống, mày đẹp nhíu nhíu “ muốn ăn cá.”

      tự .”

      Lục Tử Ngạn lắc đầu chán nản, làm điệu bộ đáng thương “Tiểu Vũ, có em, mình cảm giác rất đơn và… an toàn !”

      hết nổi, ràng là đàn ông trưởng thành, còn gần 30 tuổi còn giở thói làm nũng ??? lắm trò..

      Cuối cùng sau giờ học cũng tự siêu thị. Sau khi bị Hiểu Ái tra tấn mọi việc mới có thể về nhà. và Lục Tử Ngạn sống ở khu căn hộ cao cấp cách trường Bách Tùng khá xa , nên bị ai bắt gặp. Phương tiện lại của Cố Thanh Vũ là xe bus.

      Về đến nhà, tắm rửa sạch mới bắt tay làm bữa tối. Mở tủ lạnh ra, ngăn đông vẫn còn hai con cá?! Cố Thanh Vũ ngạc nhiên, vẫn còn cá, vậy viện cơ siêu thị làm gì??

      Suy nghĩ chi cho mệt, Cố Thanh Vũ mặc kệ, muốn ăn cá làm cho .

      Gần 7 giờ mới về nhà, tay xách nách mang đống thứ, chạy lại giúp để lên bàn. Hỏi " mua gì nhiều vậy? "

      Lục Tử Ngạn tươi cười trả lời "Vật dụng và thức ăn."

      Cố Thanh Vũ mở ra xem, bàn chải đánh răng, nước súc miệng, đồ ăn, bánh kẹo, trà, và cả...băng vệ sinh (?) Hai bên má Cố Thanh Vũ hơi đỏ khi nhìn thấy năm sáu túi băng vệ sinh, thắc mắc hỏi " mua thứ này để làm gì?"

      Lục Tử Ngạn hãnh diện đáp "Lúc sáng lục tủ tìm đồ, phát cái hộp gỗ màu nâu nằm sâu bên trong, thắc mắc biết là gì nên mở ra xem ra là đồ của em. thấy chỉ còn vài miếng nên sẵn tiện mua thêm cho em. Thế nào, chồng của em có phải rất chu đáo."

      xấu hổ trả lời, dù sao đây cũng là đồ "bí mật" của phụ nữ bị nhìn thấy rất ngượng, lại còn lớn tiếng ca ngợi mình. nhớ là giấu trong góc tủ rồi mà. Cố Thanh Vũ trả lời, quay mặt vào trong bếp. Lục Tử Ngạn lại mặt dày theo "Vợ à, cho em biết, người đàn ông tâm lý như sớm tuyệt chủng rồi nên em phải biết trân trọng đấy."

      ...Da mặt của xem ra dày gấp ba gấp bốn mặt đường.

      Phần bên lề: siêu thị.

      Lôi kéo Cố Thanh Vũ siêu thị khônh được nên Lục Tử Ngạn đành mình, bất quá thích mua gì mua. Nghĩ lại lúc sáng, kiếm mãi thấy cái cà vạt lần trước mua cho , nên lục tung tủ đồ, liền phát cái hộp gỗ sâu trong góc tủ. Trong lòng ngẫm nghĩ: lẽ Thanh Vũ giấu quỹ đen bên trong. Nên mở ra xem, ngờ lại là những thứ "có cánh". Lúc đó rất xấu hổ vì nhìn thấy những thứ đó, nhưng nhìn lại thấy chỉ còn vài cái, hình như kỳ kinh nguyệt của Thanh Vũ cũng gần đến, cứ coi như làm người chồng chu đáo chuẩn bị cho vợ.

      đến quầy băng vệ sinh, nhìn lượt xem cái nào giống với cái vợ mình xài, hốt liền năm sáu túi cho vào giỏ đựng đồ. cặp trai vừa qua thấy vậy, liền cảm thán " nhìn xem, chàng đó tuyệt vời, chắc là vì bạn đấy."

      Bạn trai ta có chút chế giễu "Tuyệt vời gì chứ, em nhìn xem, ta siêu thị mua đồ ăn mình, chắc chắn ăn cơm mềm* rồi."
      * Ăn cơm mềm: Ý ở nhà ăn bám vợ.

      Nghe thấy vậy, Lục Tử Ngạn quay sang, mặt lạnh mày cau "Vị bằng hữu này, chú mày còn non quá. Lão tử đây vì khiến vợ bị "phiền lòng" nên mới mua. Như vậy vợ hơn. Còn nữa, ăn cơm khô mãi tốt cho sức khoẻ ấy lâu lâu cũng nên ăn cơm mềm của vợ."

      xong chậm trãi lướt qua họ. Cậu bạn trai bị bạn cho trận, còn ta bị mất mặt vô cùng.

      Khi nghe kể lại, Cố Thanh Vũ chỉ lắc đầu tự hỏi: Lục Tử Ngạn ơi Lục Tử Ngạn, rốt cuộc có lòng tự trọng vậy? "
      Phong Vũ Yênduyenktn1 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      #Chương 4.

      Tan học xong, Cố Thanh Vũ đến siêu thị mua đồ về làm bữa tối, cứ coi như là bù cho nên phải mua nhiều môt chút.

      Như thường ngày làm về, câu đầu tiên là "Vợ ơi, vợ ơi. về rồi này." Sau đó là chạy thẳng vào nơi đứng, ôm từ đằng sau.

      Cố Thanh Vũ quay đầu nhìn " tắm , cơm sắp xong rồi."

      "Tiểu Vũ, ăn cơm xong chúng ta động phòng."

      trố mắt nhìn , hai bên má hơi ửng đỏ " được."

      Lục Tử Ngạn bất mãn "Tại sao? Chẳng phải em bù sao? "

      " chính là nấu những món ngon cho ." cùng làm chuyện đó đâu chứ? ràng là do hiểu sai còn bất mãn cái gì.

      mặt mày tối sầm, biểu cảm cũng rất đa dạng, từ hăng hái đến tuyệt vọng rồi buồn tủi, vòng tay ôm cũng buông ra, quay mặt lủi thủi bỏ , còn lẩm bẩm:

      "Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới lưu lệ.
      Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới tan nát lòng."*

      *Câu hát trong bài Hoa rơi nhạc phim Mỹ nhân tâm kế.

      chỉ biết lắc đầu, Lục Tử Ngạn lúc này buồn tủi vậy thôi nhưng lát nửa lại bắt đầu vui vẻ như có gì, liên tục tìm cách dụ dỗ làm chuyện đó (dù nhiều lần thất bại) .

      Nồi canh lúc lâu cũng chín, Cố Thanh Vũ nếm thử, cũng tệ. vừa học tivi món mới, đợi lát nửa cho Lục Tử Ngạn làm thí nghiêm. suy tư, đột nhiên chuông cửa vang lên, nồi thịt bếp bên cạnh cũng sôi ùng ục, nhíu mày , ai lại đến giờ này.

      * Đing...đingggg... Vì có người mở cửa nên bên ngoài liên tục vang lên, Lục Tử Ngạn chưa tắm xong, lại thể bỏ nồi thịt, hết cách đành nhanh chóng , mở vung , nêm nếm mọi thử rồi chạy ra ngoài.

      Theo như bình thường, trước khi mở cửa, phải nhìn qua lỗ mắt mèo xem đó là ai mới có thể mở, nhưng do quá gấp gáp nên quên mất, cứ thế mở cửa "Là ai vậy ạ ?"

      "Cố Thanh Vũ ?!" Người đứng trước cửa là Ngô Phong cùng người đàn ông, chưa từng gặp qua . Nhưng quan trọng nhất chính là, tại sao bọn họ lại ở đây. Cố Thanh Vũ như chết lặng tại chỗ, nên làm thế nào đây ? Bị bại lộ rồi...

      "Tiểu Vũ, hết xà bông tắm rồi, mai em nhớ mua đấy !" - Đúng lúc Lục Tử Ngạn từ phòng tắm bước ra, chỉ mặc mỗi cái quần dài, tay dùng khăn lau tóc. Thấy hai người bạn, đầu tiên là hơi bất ngờ sau đó dửng dưng như "Đến đây làm gì ?"

      "Tử Ngạn, cậu...cậu với...!?" Thẩm Duy Thiên - bạn học của Lục Tử Ngạn, nhìn bộ dáng của cùng cách gọi tên trước mặt khỏi nghi ngờ.

      "Em cứ làm việc làm !" quay sang vỗ đầu Cố Thanh Vũ, nếu bại lộ cần phải giấu làm gì. gật đầu bước .

      Còn ba người đàn ông vào phòng khách chuyện.

      Vì nhà bếp nằm gần phòng khách, dù vô tình hay cố ý cũng nghe thấp thoáng cuộc chuyện của họ. Cụ thể là như thế này :

      Ngô Phong: "Sao cậu lại cùng với sinh viên ở chung nhà? Chắc phải ấy có 'kỹ thuật' rất tốt đấy chứ? "

      Lục Tử Ngạn: "Đầu chú chứa đậu phụ à?"

      Thẩm Duy Thiên: " Vậy là 'hát' rất hay?"

      Lục Tử Ngạn: "Thẩm thiếu, chỉ có chú mới hát tệ thôi."

      Thẩm Duy Thiên: "Cậu nghe tôi hát bao giờ chưa mà bảo?"

      "Cần gì, đây nghe giọng là biết ngay."

      Ngô Phong: "Mau tiết lộ, sao chú có thể sinh viên của mình như thế? "

      Lục Tử Ngạn: "Hừ, hai chú vẫn chưa đủ trình độ để hiểu đâu."
      ...
      Cố Thanh Vũ dù muốn cũng phải nhét hết những thứ ấy vào tai, rồi từ tai này sang tai kia chui ra ngoài. Đúng là bạn bè, cách chuyện y hệt nhau, chỉ có điều, Lục Tử Ngạn cao tay hơn bọn họ thôi.

      "Tiểu Vũ, lại đây." Ngoài phòng khách vang lên tiếng của Lục Tử Ngạn. đứng dậy bước ra, liền bị bốn cặp mắt của hai vị khách nhìn chằm chằm. Ngô Phong trước giờ là kẻ nghiêm túc, cười tươi hỏi "Học trò, em làm sao có thể hớp hồn được cậu ta vậy? "

      Cố Thanh Vũ nhăn mặt, ngồi xuống bên cạnh Lục Tử Ngạn. thay trả lời "Cậu hỏi nhiều làm gì? Nếu biết hết rồi về ."

      Thẩm Duy Thiên tặc lưỡi vài cái, xoa xoa cái bụng đói mốc meo "Hình như nhà cậu có mùi gì rất thơm. " đâu dễ dàng mà sớm như vậy , phải ở lại xem hai vợ chồng Lục thiếu chứ. Kết hôn gần hai năm mà tiếng với em, đây nể mặt là bằng hữu lâu năm nên mới tính toán.

      Ngô Phong nghe vậy liền phụ hoạ "Phải, phải, có mùi rất thơm. Khiến bụng tôi sôi đây."

      "Vậy hai người ở lại dùng cơm , em nấu rất nhiều." Cố Thanh Vũ cất tiếng.

      "Tốn cơm, cần ở lại." Lục Tử Ngạn xen vào, thẳng mặt đuổi bằng hữu, hai tên kia là mặt dày. mời mà đến thôi, còn muốn ở đây ăn chực ?

      " sao. Cơm cũng chín rồi, mọi người vào ." Cố Thanh Vũ lườm cái sau đó đứng dậy vào bếp.

      Ngô Phong và Thẩm Duy Thiên hớn hở theo, tồi, bé này cũng biết điều. Lục Tử Ngạn bực nhọc bước vào, ngồi xuống bàn, cất giọng "Muốn ăn tự lấy chén đũa."

      "Chúng tôi là khách !" Cả hai người bọn họ đồng loạt lên tiếng.

      Lục Tử Ngạn : "Khách mời mà đến."

      "Được rồi, để em lấy cho." - Hết chịu nổi ba người đàn ông trước mặt, Cố Thanh Vũ mới đứng lên, nhưng chưa kịp đứng , Lục Tử Ngạn nhấn xuống ngồi yên ghế. Chân mày nhíu lại "Họ đâu có bị khuyết tật..." rồi quay sang Ngô Phong và Thẩm Duy Thiên "...tự túc !"

      Bọn họ trừng mắt nhìn , lặng lẽ đứng dậy lại chén đũa, cùng chửi rủa vài câu. Cố Thanh Vũ biết gì, đưa tay cầm chén xới cơm, có là bạn vậy ? Bạn bè dù có hơi thô bỉ, chuyện hại não nhưng cũng đến nỗi này.. Nhưng nếu xem xét lại, để làm bạn với Lục Tử Ngạn cũng phải mặt dày chút, lòng tự trọng chút, cam chịu chút...và phải là kẻ cuồng ngược !!!!

      Ngô Phong làm hơi hết chén canh, chép chép miệng khen ngợi "Thanh Vũ, món này tệ ! Cho chén nữa." Bắt đầu từ đầu bữa, Ngô Phong thay đổi cách xưng hô với , còn giống như trước.

      "Cả nữa." - Thẩm Duy Thiên cũng đưa chén cho .

      Cố Thanh Vũ mỉm cười, cánh tay vừa vươn ra liền bị chặn lại, quay mặt nhìn , lại sao nữa ? Lục Tử Ngạn lạnh giọng "Hai cậu có tay chân để làm gì ?"

      "Sao cậu lại khó tính như thế ?" Thẩm Duy Thiên cau có bất mãn.

      "Tôi thích."

      Và cuối cùng bọn họ cũng phải tự múc, đây được gọi là "Muốn ăn phải làm*" sao ?????

      * Nguyên văn : "Muốn ăn lăn vào bếp."

      Kết thúc bữa ăn, Ngô Phong và Thẩm Duy Thiên muốn cũng bị đuổi về. Dù sao mục đích của họ đạt được nên rất thỏa mãn. Lục Tử Ngạn sau khi đuổi được hai con kỳ đà kia về lại bắt đầu bài ca muôn thuở "Tiểu Vũ, chúng ta lên giường !"

      Cố Thanh Vũ xem tivi sofa, vẫn là câu trả lời mọi khi "."

      "Cố Thanh Vũ, em thử xem, làm cách nào để con người cảm thấy khoái lạc nhất !? " Người nằm dài sofa, tay cầm điện thoại bấm bấm, cất tiếng hỏi.

      Cố Thanh Vũ ngồi cách đó xa, điềm đạm trả lời "Sex ??"

      "Ý kiến hay, chúng ta cùng thử." ngồi bật dậy, cười tươi . trừng mắt " hứng thú."

      Lục Tử Ngạn e thẹn " có chỗ nào hấp dẫn? "

      sâu kín thở dài, lúc nào mới có thể nghiêm túc, ngay cả thời gian thư giãn của cũng bị quấy rối, chỉ là lười trả lời nên mới tùy tiện vậy nhưng xem ra là cố tình trêu ghẹo, muốn lưu manh, vậy chiều . Cố Thanh Vũ liếm môi "Vậy lại đây, cho em sờ thử."

      Lục Tử Ngạn hai tai đỏ bừng, hai tay che ngực, bộ dáng như thiếu nữ e lệ -- "Đồ bỉ ổi, được làm càn !"

      Cố Thanh Vũ xích lại gần , cười tươi "Lục nương, em còn ngại gì, lại đây !"

      "Là chàng ."

      Cố Thanh Vũ gật gật, cứ nghĩ chỉ đùa, ai ngờ lại đứng lên, đè xuống ghế, áp vào môi . Cố Thanh Vũ mắt chữ O, là gạt người, nếu bình thường làm vậy, im lặng xấu hổ bỏ , nhưng sao lần này lại thế này ??? Nụ hôn của nồng nàn mà triền miên.....

      Lục Tử Ngạn nhàng rời khỏi môi , đôi mắt đen huyền chìm trong dục vọng, hai bên gò má chút ửng đỏ, lúc này mang sức hút mê người, Cố Thanh Vũ thở phì phò, vì nụ hôn mà hơi thở bị đứt quãng, xoay mặt "Đứng dậy."

      Lục Tử Ngạn cười tà "Là em muốn mà ?"

      "Chỉ, chỉ là đùa."

      Hơi thở nóng hổi phà xuống khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, khiến run lên, hai mắt nhắm nghiền. Lục Tử Ngạn chỉ điểm lên trán nụ hôn, Cố Thanh Vũ bất ngờ , quay sang nhìn , bắt gặp nụ cười ôn nhu, cười " ép buộc em làm bất cứ chuyện gì mà em muốn !"

      luôn như thế, luôn dịu dàng, trân trọng em, chỉ cần em muốn, tuyệt đối miễn cưỡng.

      Cố Thanh Vũ, em là người phụ nữ của , mãi mãi luôn như vậy!!

      Cố Thanh Vũ vòng tay qua cổ ôm lấy , Lục Tử Ngạn im lặng để ôm. Hôm nay rất lạ, ở trừong người như mất hồn, về như suy tư. Tuy ngoài mặt vui vẻ như thế nhưng trong lòng ngược lại. Lục Tử Ngạn hỏi "Hôm nay em sao thế? "

      Cố Thanh Vũ sững người, nhìn thấu rồi? ngập ngừng nhìn , suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng "Ngạn Tử, chúng ta công khai nhé."

      Lục Tử Ngạn ngây người, khó hiểu, người lúc trước bán sống bán chết giữ bí mật cho đến khi tốt nghiệp là , sao bây giờ lại đột nhiên...???
      --- -----

      vì tôi làm rất nhiều việc, nhưng tôi chưa từng vì làm điều gì. Khi bà tôi bị đột quỵ qua đời. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi, tôi đau đớn, gục ngã, cả bạn bè cũng an ủi được , lúc đó đứng trước mặt tôi, vươn bàn tay to rộng, vẫn giọng trầm thấp đầy nam tính đó, "Cố Thanh Vũ, theo tôi về nhà. Tôi chăm sóc em." Đó là lần đầu tôi nắm tay , theo về nhà.

      Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt đám bạn, dù bị người khác chế nhạo cũng buồn. Lúc về nhà, liền ôm tôi vào lòng "Cứ khóc . Bây giờ chỉ có tôi và em, cần gắng gượng!! "

      Bất kể lúc nào chỉ cần tôi cần, đều đột ngột xuất , an ủi rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh.

      Dù tôi có cố che giấu thế nào, cũng phát ra tâm của tôi...

      Có lẽ ngay từ lần đầu nắm tay ...tôi rồi!!
      #Chương 5

      Đám của Cố Thanh Vũ ngồi sân thượng, nghe kể đứa nào cũng rất biểu cảm, tin được, lúc đầu còn nghĩ bị ảo tưởng giống Hiểu Ái. đến Phong Hiểu Ái, nó như bật khóc khi biết Cố Thanh Vũ lấy Đại Thần của mình. Phương Bạch Nha và Lâm Phi Trúc cũng giận giấu gần hai năm, sau đó cũng phải bỏ qua vì có nỗi khổ.

      Cũng bởi nha đầu này đáng thương lắm rồi, tìm được người tốt làm chồng, sống vui vẻ hạnh phúc họ cũng đỡ lo lắng.

      Phương Bạch Nha đánh "Cố Thanh Vũ, xem như lần này tụi này nể tình bỏ qua đấy. Dù khó khăn gì cũng phải chứ."

      Cố Thanh Vũ mỉm cười ôm đám bạn vào lòng. Phi Trúc, Bạch Nha và Hiểu Ái, có người chỉ là bạn vài năm, nhưng cũng có người được coi là Thanh mai trúc mã với , dù có làm sai, họ cũng tha thứ...

      Lâm Phi Trúc, bạn từ thời cấp ba, vẻ ngoài tệ, IQ cũng cao, nhìn vậy thôi nhưng đâu ai biết được, là "thụ" trong mắt bao người đàn ông. Bởi thế, Cố Thanh Vũ cái gì cũng chia sẻ kể lể với như chị em bạn dì.

      Phương Bạch Nha là tiểu thư nhà giàu, tính tình bị "bánh bèo hoá" từ , học người đưa kẻ rước, từ khi chơi chung với Hiểu Ái, bị đầu độc tâm hồn, và mê trai đẹp y nó, và cả cái tính chuyện tỉnh như ban ngày.

      đến Phong Hiểu Ái, ngoài tính mê trai ra được cái tốt với bạn bè, nhìn ốm yếu mỏng manh như thế nhưng là đai đen Taekwondo..

      Hiểu Ái thở dài "Đại thần của tao là cây có chủ, dù đau lòng nhưng vẫn luôn đau lòng."

      "Hay mày thử 'địa' đứa khác ." Lâm Phi Trúc vỗ vai an ủi, cười tươi như hoa.

      Như vừa phát ra điều gì đó, tiểu thư Bạch Nha hét lên "Ấy, nếu mày và Đại thần kết hôn vậy là động phòng rồi. Aida..hoá ra mày bị bóc tem từ lâu rồi."

      Cố Thanh Vũ giật mình đỏ mặt, mắng " tiếng thôi."

      "Vậy là đúng rồi. Há há." Nó cười sặc sụa, cả mồm cũng nhặt kịp "Vậy mà tao cứ tưởng Lục giáo sư còn trai tơ, ngờ bị mày cướp trong trắng."

      Cố Thanh Vũ trừng mắt lườm Phương Bạch Nha, khi đăng ký kết hôn, cũng chỉ ân ái duy nhất lần, chuyện đó cũng là chuyện của năm trước, cảm giác như thế nào cũng nhớ nổi. Nhưng những chuyện như thế rất xấu hổ.

      Phong Hiểu Ái vật vã người Lâm Phi Trúc "Nguy hiểm, hết sức nguy hiểm. Thanh Vũ, em nguy hiểm quá, chị ngờ đứa bóc tem đầu tiên lại là em."

      "Chúng mày có thôi cái đề tài này ? " Cố Thanh Vũ ngượng chín mặt hét lên.

      "Tao đổi đối tượng thôi, Ngô giáo sư cũng được đấy. Tuy soái như Đại thần nhưng rất bảnh."

      Cố Thanh Vũ chỉ biết thở dài, đồ mê trai vẫn chỉ là đồ mê trai. Ngô giáo sư, xem ra sắp có những ngày tháng yên ổn rồi.

      Kỳ nghỉ sắp đến, trường của Cố Thanh Vũ có rất nhiều kiện xảy ra, cả chương trình học cũng rất nhiều. là sinh viên ngoài việc học ra bận bịu việc gì. Còn Lục Tử Ngạn hình như công việc ngập đầu, mỗi lần về nhà đều nằm ườn lên sofa than ngắn thở dài, thời gian dành cho rất ít. Hầu hết toàn chơi với đám bạn. Nhưng vài ngày sau đó, lại bận nữa, rất thong thả thoải mái. hỏi chỉ làm xong. Bộ mặt rất gian xảo, Cố Thanh Vũ cũng để ý lắm. Sau này mới phát ra, công việc của đều đổ lên đầu Ngô Phong, bắt làm đủ thứ. Khi phàn nàn, cười rất vui vẻ "Là cậu ta cá cược thau !" ... chậc....

      Trường đại học vẫn như mọi khi ổn ào náo nhiệt, dạo gần đây cùng Lục Tử Ngạn ăn cơm trưa chung, là bận việc nên kịp ăn đúng giờ.

      "Này này, mau ra sân bóng rổ ." Phong Hiểu Ái từ xa chạy lại, mặt hớn hở, cười tươi như bông "Các giáo sư trong trường đấu đấy."

      "Lười lắm." - Cố Thanh Vũ hứng thú, nhàn nhã ăn cơm.

      "Có chồng mày tham gia nữa đấy."

      "Mau ." Phương Bạch Nha kéo tay , lôi mạch.

      Sân bóng rổ bị vây quanh bởi các sinh viên, nam nữ đều có. Cố Thanh Vũ muốn thoát tay vì thích những nơi ồn ào, vừa định bỏ chạy nghe thấy tiếng hò hét của mọi người "Cú ném ba điểm rồi, Lục giáo sư ngầu quá mất."

      Lâm Phi Trúc đẩy những người phía trước, lôi vào trong "Tránh đường , tránh đường."

      Cố Thanh Vũ đứng đầu hàng, ánh mắt của luôn di chuyển theo nhịp chân của . chưa từng thấy dáng vẻ chơi thể thao, vì lười vận động. Cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này... Rất phong độ!

      Mái tóc màu đen phất phơ, khuôn mặt điển trai xuất vài giọt mồ hôi, tay chuyền bóng rất chuẩn xác, lợi thế của là chiều cao 1m86, tốc độ di chuyển linh hoạt. và Ngô Phong chung đội, bọn họ phối hợp rất ăn ý, liên tục ghi những cú ném vòng ngoài ba điểm.

      Những nữ sinh viên càng lúc càng hăng hái hét to khen ngợi họ, Cố Thanh Vũ trong lòng cảm thấy ngưa ngứa, bứt rứt. Sao bọn họ cứ khen rồi gọi chồng như thế?

      Phương Bạch Nha đứng bên cạnh giật tay "Này Thanh Vũ, chồng mày đỉnh quá."

      Cố Thanh Vũ gật đầu. Sau hồi tranh đấu "trọng tài" mới thổi còi kết thúc, đội thắng dĩ nhiên là đội của Lục Tử Ngạn. nhếch miệng cười hài lòng với kết quả, kéo áo lên lau mồ hôi. Vô tình phát ra Cố Thanh Vũ nhìn mắt say sưa, liền ôn nhu mỉm cười.

      Cố Thanh Vũ giật mình, hai gò má ửng hồng, Lục Tử Ngạn bất chợt bước về phía mình. Tim đập thình thịch muốn bỏ chạy.

      "Cố Thanh Vũ." Giọng êm dịu vang lên, hết cách phải quay đầu. tiếp "Em có khăn tay ?"

      "Thầy cần?"

      "Ừ."

      lấy trong túi cái khăn, đưa cho . Lục Tử Ngạn mỉm cười cảm ơn, cảnh tượng này khiến bao người ghen tị. Thấy Ngô Phong đến, Phong Hiểu Ái giơ cái khăn trước mặt "Ngô giáo sư, thầy dùng ."

      Ngô Phong mỉm cười từ chối "Haha, cảm ơn em, nhưng tôi có đem theo."

      Nó mặt dày nhét khăn vào tay , tiện thể nắm luôn "Thầy cứ dùng ." xong phóng cái chạy .

      Tụi Cố Thanh Vũ cũng quay . Lục Tử Ngạn lướt qua người , "Hẹn gặp em ở nhà."

      ***

      Buổi tối ăn cơm xong, Lục Tử Ngạn ngồi ôm Cố Thanh Vũ trong lòng xem ti vi, lâu rồi mới được ôm như vậy tâm tình rất thoải mái. "Thanh Vũ, sắp tới chúng ta cùng du lịch."

      Cố Thanh Vũ say sưa xem truyền hình, chỉ thuận miệng hỏi " đâu?"

      " Nhật. Bây giờ là tháng ba, là mùa hoa đào nở. Chúng ta cùng ngắm hoa."

      " có hứng thú ngắm hoa bao giờ vậy?"

      Lục Tử Ngạn hừ mạnh "Tại em biết đấy thôi."

      Cố Thanh Vũ bật cười, ngẫm nghĩ lúc mới gật đầu. Nếu muốn thư giãn chiều theo. Lâu rồi cũng đâu xa. Lục Tử Ngạn ôm siết lấy , cười tươi " ngắm hoa, sẵn tiện gia tăng dân số."

      "Này, ..." Cố Thanh Vũ quay đầu lại, trừng mắt, lúc nào mới chịu nghiêm túc?

      " chỉ mong muốn của mình thôi."
      Cố Thanh Vũ thêm, quay mặt tiếp tục xem phim. là việc của , nhưng đồng ý hay là việc của .. Nghĩ lại chuyện lúc trước đám bạn hỏi về chuyện "vợ-chồng" của , Cố Thanh Vũ ngẩn người, tuy mỗi ngày đều ngủ cùng , dù Lục Tử Ngạn , nhưng hình như cũng rất muốn. Lâm Phi Trúc có : "Đàn ông dễ kiềm chế như vậy, Lục giáo sư , xem ra có khả năng chịu đựng rất tốt" Hay là nhân cơ hội này cùng ...

      ------

      Ngày chủ nhật vốn là thời gian nghỉ ngơi của mọi người, nhưng các giáo sư trong trường lại phải đến trường làm việc. Việc đó khiến Lục Tử Ngạn rất bực mình, Tối hôm qua, Ngô Phong cùng Thẩm Duy Thiên đến nhà chơi, còn ôm theo thùng bia. Bình thường Lục Tử Ngạn rất ít uống bia, hôm nay nổi hứng uống liền lúc mấy lon. Cố Thanh Vũ muốn cản cũng cản được nên để mặc họ, ngồi xem tivi. Ở nhà ngoài làm việc nhà toàn ngồi ôm tivi, xem hết cái này đến cái khác.

      Ngô Phong uống cạn lon bia tay , cau có "Mẹ kiếp, lão hiệu trưởng, có ngày nghỉ củng tha. Làm đây lỡ hẹn với bạn ."

      Lục Tử Ngạn nhếch miệng cười "Chú mày chỉ là lỡ hẹn, còn đây được ôm vợ ngủ đến trưa. Đây mới gọi là thất vọng."

      Thẩm Duy Thiên cười chế nhạo hai bằng hữu "Làm giáo sư như bọn mày khổ nhỉ. Nhân viên văn phòng như tao đây rất rãnh rỗi."

      "Phải rồi, vì thế trong túi ngoài CMND ra còn gì." Ngô Phong chế nhạo.

      " cho lại đấy !" - Thẩm Duy Thiên trừng mắt, dám chê nghèo ? đây là nhân viên văn phòng xuất sắc nhất, tiền đầy nhà.

      Ngô Phong cười tươi, đột nhiên đổi chủ đề "Này, Lục thiếu, cậu với vợ quan hệ dạo này thế nào ? Tốt chứ ?"

      Vừa nghe câu hỏi của , Cố Thanh Vũ ngồi bên cạnh Lục Tử Ngạn xém chút phun nước. hết câu hỏi rồi sao ? Mỗi lần đến đây đều là mấy cái chủ đề đấy. Lục Tử Ngạn cười khinh bỉ "Chuyện gia đình tôi, cậu quan tâm làm gì ?"

      "Haha...chỉ thắc mắc thôi. Tôi nghe đám bạn cũ , mấy lần rủ cậu chơi cậu đều từ chối."

      Thẩm Duy Thiên tiếp tay bạn, trêu chọc "Chắc phải chú em sợ mất vợ đến nỗi dám ra đường đấy chứ."

      Lục Tử Ngạn cao ngạo đáp trả, miệng cười tươi "Chú mày thiếu muối à, đây chỉ sợ ra ngoài bị người ta bắt mất về được với vợ."

      Cố Thanh Vũ quay mặt phì cười, là trẻ lên ba ?? phải, đúng hơn, Lục giáo sư đây thần kinh có vấn đề. Ngô Phong và Thẩm Duy Thiên cười phá lên, nhưng người phát biểu ý kiến lại rất dửng dưng xem như có gì. Thẩm Duy Thiên ôm bụng cười sặc sụa "Lục thiếu, cậu nghĩ mình dễ bị dụ lắm sao ?"

      "Các cậu thử lấy vợ xem, rời vợ nửa bước thấy mất an toàn !"

      Cố Thanh Vũ còn gì để , chỉ cười thầm...

      ***

      Cố Thanh Vũ từ sáng chạy tới chạy lui lau dọn nhà cửa. bận bịu, bên ngoài chợt vang lên tiếng chuông cửa. ngưng tay, chạy ra ngoài nhìn qua lỗ mắt mèo, là người phụ nữ trung niên !? Cố Thanh Vũ ngẩn người ngạc nhiên, ngập ngừng đưa tay mở cửa. Người đứng trước mặt mang vẻ đẹp quý phái, mặc bộ sườn xám, nhìn qua cũng biết là hàng hiệu. Nhìn bà, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vừa định mở miệng, người phụ nữ kia trước "Tôi là mẹ của Tử Ngạn, còn , nghe là vợ của nó."

      Cố Thanh Vũ đứng ngây người, là mẹ của , ngờ bà lại trẻ và đẹp như thế, còn mang khí thế bức người, vội cúi đầu chào "A, chào bác, mời...bác vào nhà."

      Lục phu nhân cất giày lên kệ, mang đôi dép trong nhà rồi vào ngồi xuống ghế sofa. Bà ngước nhìn xung quanh lượt. Khó khăn lắm bà mới tìm được nơi ở của . Vì sao bà lại lặn lội đến đây ? Dĩ nhiên là vì biết được tin kết hôn? Hơn nữa hơn hai năm về nhà.

      "Mời bác dùng trà, và bánh." - Cố Thanh Vũ từ trong bếp ra, đặt tách hồng trà và đĩa bánh xuống bàn. Cũng may lúc nãy rãnh tay làm bánh nên mới có cái để tiếp bà. Từ khi gặp mẹ Lục Tử Ngạn, tim liên tục đập mạnh, giống như có linh cảm nào đó. "Ngạn Tử... ấy có việc nên ra ngoài rồi ạ."

      Lục phu nhân thưởng thức ly trà, vẻ mặt hài hòa quý phái ngước nhìn trẻ " sao, tôi đến đây là tìm , chúng ta vào thẳng vấn đề nhé. Tôi...muốn hãy li hôn với Tử Ngạn, hãy rời xa nó !"


      (p.s) Sao chuyện ế vậy
      vậy...
      Phong Vũ Yênduyenktn1 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      #Chương 6.

      Tay Cố Thanh Vũ run lên, cố ghì chặt chiếc áo, li hôn? tin nổi những gì mình vừa nghe. Lúc trước có nghe Lục Tử Ngạn gia đình là quân nhân. Lúc đăng ký kết hôn và lúc về sống cùng chưa từng thấy ba mẹ , kể cả nhắc cũng rất ít nên Cố Thanh Vũ cũng hỏi. Nhưng bây giờ, chuyện gì xảy ra ? Ngạn Tử ???

      Lục phu nhân tiếp tục " hãy nghĩ cho tương lai của Tử Ngạn, nó là người đàn ông đầy tiềm năng, là người có tương lai tươi sáng. thể vì đứa trẻ chưa trưởng thành, có công ăn việc làm như mà vướng bận! cũng biết gia đình tôi là quân nhân ?"

      "Vâ..vâng ! Cháu có nghe ấy ."

      "Tôi muốn nó nghỉ ở trường đại học và về giúp cha nó. Cố, Tử Ngạn, nó thể vừa lo cho bản thân, vừa kiếm tiền nuôi được ! Chúng tôi cần người con dâu xứng đôi với nó ! Có thể khiến tiền tài của nó phát triển, chú phải là người...suốt ngày chỉ biết ngồi ở nhà!"

      câu của bà đủ khiến Cố Thanh Vũ gần như mất hết tự tin và đầy mặc cảm, gồng mình giữ bình tĩnh, cất tiếng "Dù cháu phải tiểu thư khuê các, nhưng cháu ăn bám ấy ! Lục phu nhân, cháu hề làm gì khiến tương lai ấy bị vấy bẩn."

      "Nhưng xứng với Tử Ngạn !" - Bà nhíu mày, đẩy về phía bức ảnh, là hình cùng người phụ nữ đứng cạnh nhau, nhìn rất thân thiết. Bà tiếp "Đây mới là người hợp với nó, đứa cha mẹ như có thể làm gì cho Tử Ngạn ? Tôi nhắc lại lần nữa, hãy li hôn với Tử Ngạn , tôi cho số tiền muốn. Đừng làm vật cản đường của nó !"
      ... ....

      Cố Thanh Vũ như người mất hồn ghế, bàn tay nắm chặt bức ảnh. Người trong hình là ai, ấy có mái tóc màu nâu, khuôn mặt xinh đẹp, cả làn da cũng rất đẹp, tại sao ấy và lại khoác tay nhau. Cả nụ cười của Lục Tử Ngạn cũng ôn nhu. phải nụ cười đó chỉ dành cho sao? chưa từng nghĩ đến việc rời xa , đúng hơn là từ khi chăm sóc việc này ngay cả nghĩ cũng chưa từng. Cố Thanh Vũ cất tấm hình, thu dọn mọi thứ bàn. Trước khi về, Lục phu nhân nhắc lại "Tôi mong hãy suy nghĩ kỹ, chúng ta gặp lại nhau. Tất cả là vì Tử Ngạn!"

      Nước mắt chợt rơi xuống tay , Cố Thanh Vũ vươn tay lau , cũng đúng, người tầm thường như có thể làm gì cho ? ngồi xuống đất, nhìn ra ngoài lan can, còn dự định cùng nhau du lịch, nhưng có lẽ bây giờ cần nữa...

      ***

      Buổi chiều làm về, cảm thấy nhà rất yên ắng, Lục Tử Ngạn nhìn xung quanh, mới phát Cố Thanh Vũ nằm dưới sàn, mặt hướng ra ngoài lan can. chậm trãi bước lại, sao lại ngủ ngoài này, sợ cảm lạnh sao? Vòng tay bế đặt lên ghế sofa, cẩn thận kéo chăn đắp lại. Hôm nay Cố Thanh Vũ nấu cơm?! Chuyện kỳ lạ! Dù sao cũng nấu, thôi đợi lát ngủ dậy cùng ra ngoài ăn.

      ....
      Cố Thanh Vũ mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy tíeng nước chảy trong phòng tắm, trong lòng chợt run lên. Lục Tử Ngạn về? rất muốn hỏi chuyện bức hình nhưng lại rất lo lắng. cũng thể cho biết được!

      Lục Tử Ngạn từ phòng tắm bước ra, còn chưa lau người, từ xuống dưới ướt nhẹp, cũng may còn biết quấn khăn quanh hông. Cố Thanh Vũ ngây người nhìn . phải là lần đầu thấy ở trần, nhưng đây là "bán khoả thân" sao ngượng cho được.

      Lục Tử Ngạn hai tay chống nạnh bước đến trước mặt , cười tươi "Tiểu Vũ, em thấy có quyến rũ ?"

      Cố Thanh Vũ nhíu mày " định quyến rũ em đấy à?"

      gật đầu "Phải. Thế nào?"

      "Em chai mặt rồi, chẳng có gì hấp dẫn."

      Lục Tử Ngạn tủi thân "Em nhìn thấy cơ thể rồi phải chịu trách nhiệm."

      "Ngạn Tử, từ khi sinh ra cha mẹ, ông bà, cả dòng họ đều nhìn . Vậy tại sao em phải chịu trách nhiệm?"

      Lục Tử Ngạn sa sẫm mặt mày, hết lủi thủi vào phòng tmặc đồ. Cố Thanh Vũ bật cười, nhưng khi nghĩ đến chuyện người phụ nữ đó nhìn thấy dáng vẻ như bây giờ lòng lại nhói lên, muốn san sẻ với ai... ngẩm ngơ suy nghĩ, Lục Tử Ngạn bước tới trước mặt "Tiểu Vũ."

      Cố Thanh Vũ giật mình, ngước nhìn . Thấy chìa khăn ra, đầu vẫn còn ướt. Đủ hiểu muốn gì. là người đàn ông trưởng thành mang tâm hồn trẻ thơ sao?

      Cố Thanh Vũ cầm khăn lau khô tóc cho , mái tóc đen nhánh mượt mà. ra dùng máy sấy nhanh hơn, nhưng mỗi lần như vậy đều thích ngồi trước mặt để lau tóc, y hệt đứa trẻ.

      Lục Tử Ngạn vòng tay ôm lấy eo "Hôm nay em nấu cơm?"

      Cố Thanh Vũ cười gượng, lúc nãy tâm trạng tốt nên nấu cơm "Hôm nay em lười nên nấu. Hay ra ngoài ăn cơm ."

      "Chúng ta cùng ."

      Cố Thanh Vũ lắc đầu, biết thích những nơi quá náo nhiệt nên rất ít khi ra ngoài mà " cần, trong tủ lạnh vẫn còn ít hải sản dư, đem xào với cơm là được. "

      "À, lâu rồi ăn cơm hải sản." mỉm cười. Nếu , làm gì. Ở nhà ăn cơm vợ nấu phải ngon hơn sao. Cố Thanh Vũ hết cách đành vào bếo, lấy mọi thứ trong tủ ra bắt đầu chế biến..

      Nhiều ngày sau đó đều thể ngủ được , những lời của Lục phu nhân cứ vang lên trong đầu . Cố Thanh Vũ ôm siết lấy cơ thể trước mặt, muốn rời xa .. thuyết phục bà, cho bà thấy khiến Ngạn Tử thấy mất mặt. Nhưng mọi chuyện làm càng trở nên tồi tệ đối với bà.

      Mỗi ngày như thế, Lục Tử Ngạn bắt đầu nghi ngờ, thường mất tập trung lớp, lúc hỏi lại cố tình lãng tránh. Lục Tử Ngạn càng lúc càng khó chịu, gặp khó khăn gì mà lại giấu ? Mỗi lúc tìm chuyện, lại bỏ chạy, luôn trốn tránh .

      Lục Tử Ngạn như thường lệ đến trường trước , Cố Thanh Vũ vui vẻ mở cửa, vừa ra đến trước căn hộ gặp chiếc xe hơi đứng chặn trước mặt. Khi cửa xe hạ xuống, bên trong là Lục phu nhân, bà ngước mắt nhìn "Vào ."

      Cố Thanh Vũ hít hơi mạnh, ngồi vào xe. Bà cất tiếng trước "Chuyện tôi với . Thấy thế nào?"

      Cố Thanh Vũ lễ phép đáp "Cháu thể?"

      Câu trả lời của khiến Lục phu nhân hết sức ngạc nhiên, tiếp "Tuy bây giờ cháu chỉ là sinh viên, nhưng sau này khi tốt nghiệp, cháu có thể cùng Ngạn Tử chia sẻ mọi gánh nặng. Lục phu nhân, bác hãy tin cháu, cháu bao giờ khiến Lục gia thất vọng."

      "Người chúng tôi cần là tiểu thư gia thế ràng chứ phải đứa trẻ mồ côi như . Cố Thanh Vũ, đợi điều gì? Đợi Tử Ngạn đuổi ra khỏi nhà, hay đợi tôi lôi ?" Bà tức giận quát lên khiến Cố Thanh Vũ giật mình "Tử Ngạn, nó luôn nghe lời tôi, nhất định nó bỏ . Hôn thê của nó trở về, nó cùng Tinh Tử kết hôn. nghĩ mình xứng với Tủ Ngạn? Cả cách gọi thân mật như thré cũng dám dùng?"

      "Cháu..."

      " cần bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi nó?"

      "Cháu cần tiền...Lục phu nhân, người hãy..."

      "Đủ rồi, tôi muốn nhiều với , nếu sớm rời khỏi Tử Ngạn đừng trách." Lục phu nhân trừng mắt nhìn , Cố Thanh Vũ chưa bao giờ thấy mình thấp kém như thế này. bước xuống xe, cả người như mất hồn, đứng như thế lúc lâu...

      Chưa bao giờ ước mình có cha ẹ như lúc này, bị chính mẹ của chồng mình nặng lời, xua đuổi như thế, còn chút tự tin nào...

      Trước đại lộ tại toà nhà cao nhất có màn hình phẳng được treo cao, Cố Thanh Vũ vừa nhìn thấy hình ảnh trong đó, cả cơ thể như bất động, cơ mặt cứng đờ..

      "Người mẫu quốc tế Lưu Tinh Tử vừa trở về Bắc Kinh sau hai năm, được biết từ bỏ giới giải trí và kết hôn...."

      Kết hôn!? đó ra là ngừơi mẫu quốc tế. Chuyện ấy kết hôn nhanh chóng được cả thế giới biết đến. ra ấy có lai lịch tốt như vậy, thể đấu lại rồi. Có lẽ ngay cả so sánh cũng có cửa.. Cố Thanh Vũ tự cười chế giễu bản thân!!

      Chuông điện thoại reo lên, Cố Thanh Vũ nằm giường cầm điện thoại lên, áp vào tai "Alô."

      "Thanh Vũ, sao mày đến trường?" Bên kia Phương Bạch Nha cất tiếng hỏi " phải mày là đứa ham học sao?"

      Cố Thanh Vũ giữ giọng bình thường trả lời "Hôm nay tao mệt, vậy nha." rồi cúp máy.

      cũng nhắn cho Lục Tử Ngạn rồi tắt điện thoại.

      Khi nhìn thấy tin quảng cáo về tên Lưu Tinh Tử, cảm thấy mình bé. Đúng như Lục phu nhân xứng với . có khả năng giúp đỡ tương lai cho .

      Họ quen nhau từ , ấy đến trước , đơn giản chỉ là kẻ thứ ba xen vào hai người họ. Cố Thanh Vũ úp mặt xuống giường, sợ khi Lưu Tinh Tử quay về thể bên nhau...Cố Thanh Vũ cách nào đối diện với ...

      ... Gần trưa mở điện thoại lên, nhận được rất nhiều tin nhắn rồi cuộc gọi nhỡ của Lục Tử Ngạn. Cố Thanh Vũ ngẫm nghĩ lúc, dù thế nào cũng là người vợ hợp pháp của người, nên trốn tránh mọi thứ. Cố Thanh Vũ đứng dậy chuẩn bị mọi thứ rồi đến trường, trước khi còn chuẩn bị ít thức ăn cho Lục Tử Ngạn...
      Phong Vũ Yênduyenktn1 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      #Chương 7.

      Theo như nhớ bây giờ có tiết, vậy ở phòng làm việc. Cố Thanh Vũ vui vẻ nhanh chóng chạy đến phòng làm việc của , nhàng mở cửa, bàn tay phút chốc cứng đờ, nụ cười khuôn mặt cũng biến mất. Trước mặt ... là Lục Tử Ngạn còn đó... Lưu Tinh Tử?!? gặp ấy, trong lòng Cố Thanh Vũ rung lên, nên vào hay bỏ ??

      "Tử Ngạn, phải làm sao đây? " Lưu Tinh Tử chợt ôm lấy .

      Lục Tử Ngạn dịu dàng dỗ dành " sao, tôi với người đó."

      Người đó!? Có phải họ ? Cố Thanh Vũ lùi lại, khuôn mặt biến sắc, nhanh chóng quay , vô tình va phải Ngô Phong.

      đưa tay đỡ lấy "Thanh Vũ!?"

      Cố Thanh Vũ gì liền chạy . Ngô Phong khó hiểu, gặp chuyện gì mà hấp tấp đến nỗi hộp thức ăn cũng rơi mất rồi.

      Rốt cuộc tất cả đều do tự suy đoán. Lục Tử Ngạn là người trọng tình nghĩa như vậy, mà phản bội người đó. Cố Thanh Vũ chạy về nhà, ánh mắt ôn hoà đó, nụ cười dịu dàng đó phải chỉ dành cho sao... bật khóc, thể sống cùng , và Lục Tử Ngạn li hôn, Lưu Tinh Tử trở thành vợ ....còn ... là gì với ??? Điều rất tàn nhẫn...

      Được lúc, chuông điện thoại lại reo lên, Cố Thanh Vũ nhìn vào màn hình là số của Lục Tử Ngạn . Cố Thanh Vũ chần chừ, tại sao lại gọi cho ? Hít hơi mạnh, Cố Thanh Vũ bắt máy "Alô."

      "Em khoẻ chưa?" giọng Lục Tử Ngạn vẫn ôn nhu, dịu dàng.

      Cố Thanh Vũ gượng cười " khoẻ rồi."

      "Hôm nay đừng ra ngoài, có chuyện muốn với em."

      chột dạ, có phải là chuyện hôn ước của ? Nhanh như vậy, xem ra rất muốn mau chóng cùng Lưu Tinh Tử kết hôn. Cố Thanh Vũ ừ tiếng rồi cúp máy. muốn bị đuổi như vậy, cảm giác như mình là thứ bị vứt bỏ, Cố Thanh Vũ trong lòng đầy chua xót...

      Buổi chiều trời đổ mưa rất to, khi về nhà, Lục Tử Ngạn lại thấy nhà vắng lặng, xếp giầy lên kệ, cất tiếng gọi "Tiểu Vũ."

      ....

      nhận được tiếng trả lời, nhìn tủ giầy, Cố Thanh Vũ ra ngoài, chắc là siêu thị mua thức ăn, nhưng trời vẫn mưa lớn, ra ngoài lúc này bao giờ mới về? . Lục Tử Ngạn bình thản vào phòng lấy quần áo, đợi thay đồ đến siêu thị đón vợ. Vừa mở tủ, mặt liền biến sắc.. Quần áo của Cố Thanh Vũ biến mất, giày dép đều còn. Lục Tử Ngạn lấy điện thoại gọi cho nhưng tắt máy... Chuyện gì xảy ra?? Anhd mặt chợt phát ra tờ giấy A4 bàn, dòng chữ to ngay ngắn "Đơn li hôn"? Đây là cái gì, Cố Thanh Vũ kí tên, điều này khiến vô cùng tức giận, liền xé nát tờ giấy.

      Lục Tử Ngạn gọi cho Ngô Phong và Thẩm Duy Thiên cùng tìm kiếm, đồng thời cũng gọi cho bạn bè của nhưng bọn họ đều hề biết gì. Lục Tử Ngạn vừa lái xe vừa nghiến răng nghiến lợi "Cố Thanh Vũ, để tìm được em, giáo huấn em trận."

      Mưa lớn như thế, gió thổi mạnh như gào thét. Cố Thanh Vũ chậm rãi bước mặc kệ cơn mưa, người ướt đẫm, đôi mắt thất thần nhìn về nơi xác định, giữa những bước chân tấp nập qua lại, Cố Thanh Vũ như cái bóng lặng lẽ chuyển...Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến phải rời khỏi nhà, còn kí đơn li hôn... Tất cả là do tên Lưu Tinh Tử đến gặp .

      Nhìn ngoài đời ta rất đẹp, nhìn thôi cũng biết là tiểu thư danh giá, mỉm cười " Cố, cái này dành cho ." Đặt lên bàn tập hồ sơ. Cố Thanh Vũ mở ra xem, là những thủ tục và đơn li hôn!

      Lưu Tinh Tử tiếp "Tôi và Tử Ngạn sắp kết hôn, và tôi thể chấp nhận . Nên tôi xin hãy rời xa ấy"

      "Tôi..."

      " là người xen giữa tôi và ann ấy, còn trắng trợn đăng ký kết hôn? "

      "Tôi chưa từng nghe ấy hôn ước với ai nên..."

      Lưu Tinh Tử cau mày "Tôi cần biết, bây giờ tôi trở về, tôi muốn rời xa ây. Hay muốn mình được mọi người cả nước biết mình là kẻ cướp chồng người khác? Cố Thanh Vũ, tôi khuyên , cái gì thuộc về mình đừng cố tranh chấp."

      ....
      đó mới chính là tình của , là vợ của . Chứ phải như , ai biết danh phận thực . Cố Thanh Vũ ngước mặt lên trời, chua xót :

      Ngạn Tử, cả đời em chỉ , thế gian này biết tồn tại của em cũng được, chỉ cần mình biết là đủ.

      Tim như bị cắt nát chút thương hại, ngước mặt lên cao, Cố Thanh Vũ nhìn đám mây đen, khoé môi nhếch lên, cười cách châm biếm...
      ..

      Chạy dọc khắp khu phố gần căn hộ, Lục Tử Ngạn, Ngô Phong, Thẩm Duy Thiên cả đám bạn của Cố Thanh Vũ chia nhau ra tìm kiếm. Lục Tử Ngạn rất lo lắng, còn nơi nào có thể , đãi làm gì sai. Mưa mỗi lúc lớn, Thượng Hải rộng như vậy, phải tìm ở đâu???

      Ngô Phong chạy lại " tìm được."

      Những người kia cũng đáp cùng câu . bất lực thở dài, tìm suốt ba tiếng, trời cũng tối, lại lang thang mình?? Ngô Phong chợt nhớ ra chuyện rồi "Phải rồi, lúc trưa tôi thấy ấy đứng trước phòng cậu, sau đó chạy va phải tôi. Hộp thức ăn đều đổ hết. xảy ra chuyện gì??"

      Lục Tử Ngạn trầm mặc, nếu là lúc trưa... lẽ là Lưu Tinh Tử, nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy , chỉ cần thẳng với , chứ cần phải bỏ nhà , còn muốn li hôn??

      "Giáo sư, thầy đến mộ của bà nội Thanh Vũ chưa? " Lâm Phi Trúc hét lên, cậu có nghe nhà câu hỏi của cậu khiến mọi người đều kinh ngạc, lập tức quay ...

      ....
      Cố Thanh Vũ thẫn thờ đứng im, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể khẽ run vì mưa. Nơi ở trước kia bị giải toả, bây giờ là công trường thi công, biết đâu đây?? Nơi đó từng là nhà của , chất chưa rất nhiều kỉ niệm cùng bà...Cố Thanh Vũ ngồi dựa vào ngôi mộ của bà nội, còn sức để , người thân duy nhất của chết, người nhất lại sắp rời bỏ . Cố Thanh Vũ bật cười, nụ cười bi ai , chua xót.

      Kể từ khi bên cạnh , quên mất cảm giác đau lòng, đơn như thế này rồi, bây giờ phải nếm trải, gần như gục ngã...

      "Cố Thanh Vũ." Từ phía xa vang lên tiếng gọi. biết giọng này, là Lục Tử Ngạn. Cố Thanh Vũ vội đứng lên muốn bỏ chạy nhưng còn sức, vừa đứng lên ngã xuống. muốn gặp , Lục Tử Ngạn sao lại biết ở đây?? Lục Tử Ngạn chạy nhanh đến, bóng dáng cao lớn chớp mắt xuất trước mặt , tức giận gầm lên "Em làm cái gì vậy hả???"

      Cố Thanh Vũ đẩy ra, trả lời, lại bị giữ chặt, ôm vào lòng "Sao lại bỏ , có biết tìm em rất cực khổ?"

      bật khóc "Chẳng phải muốn từ bỏ em sao? Mau buông em ra."

      "Ai với em như vậy?"

      "Em biết hết rồi, hôn thê của trở về, còn có ý định kết hôn, mẹ của đến tìm em. Bà ấy chấp nhận em, cả Lưu Tinh Tử cũng như vậy. Sao cho em biết? có biết, em rất tủi thân? Tại sao? Tại sao lại gạt em. Lục Tử Ngạn, phải hứa rồi sao, nếu em nữa có thể thẳng thắng ra, để em có thể tự mình buông tay. Chứ phải như bây giờ, cả lòng tự trọng lẫn tự tin cũng còn..." Cố Thanh Vũ gào lên, đánh rất nhiều, cái gì cũng ra hết. còn định giấu ?

      Lục Tử Ngạn sững người, bất động lúc, có chuyện gì mà biết?? siết lấy "Theo về nhà."

      Cố Thanh Vũ lắc đầu, cố đẩy ra "..."

      Lục Tử Ngạn hết kiên nhẫn, cơ thể lạnh như khối băng rồi, vậy mà còn cứng đầu? đứng dậy, kéo vác lên vai, nhanh chóng bước . Cố Thanh Vũ giật mình, đánh vào lưng "Mau bỏ em xuống, Lục Tử Ngạn..."

      trả lời, mặc kệ hét ầm ĩ. Ngô Phong cùng mọi người thấy , mở cửa xe, quăng vào xe, rồi vòng ra bên trái, khởi động xe chạy .

      Ngô Phong nhìn vali dưới đất, đưa mắt nhìn bọn Phong Hiểu Ái. cười "Vali này mấy em giữ cho ấy , tôi đưa các em về."

      "Vâng vâng." Phong Hiểu Ái nghe vậy, hai mắt sáng rỡ, dù sao cũng tìm được Cố Thanh Vũ rồi. Hiếm khi được nhờ xe giáo sư Ngô, phải nhân cơ hội, nhanh chân ngồi vào ghế phụ, rất phấn khích. Phương Bạch Nha và Lâm Phi Trúc lắc đầu theo sau.

      ....

      Cố Thanh Vũ ngồi trong xe, mặt hướng ra ngoài, dù mở máy sưởi nhưng vẫn ngừng run vì lạnh. Lục Tử Ngạn nhanh chóng chạy về căn hộ, mặt mày tối sầm. Tiếp tục vác lên vai, Cố Thanh Vũ gào lên "Thả em xuống, xem em là bao gạo sao? Lục Tử Ngạn, Lục Tử Ngạn!!! "

      Hung hăng quăng vào phòng tắm, Lục Tử Ngạn đưa tay cởi áo . Cố Thanh Vũ hoảng sợ chống cự " làm gì vậy?" chưa từng thấy vẻ mặt đáng sợ này của , im lặng của khiến như bị bóp chặt mỗi khi nhìn vào đôi mắt đục ngầu kia.

      Lục Tử Ngạn tức giận hét "Em muốn bị cảm hay sao? Còn mau tắm."

      Cố Thanh Vũ trả lời "Em bị cảm hay là chuyện của em, quan tâm làm gì?" Chẳng phải sắp kết hôn với nguời khác, còn tìm làm gì, muốn phải nghe những gì sao..

      "Cố Thanh Vũ, em..." Lục Tử Ngạn đấm hai tay vào tường, chưa bao giờ cảm thấy tức giận như bây giờ, mím môi, nhìn thẳng vào đôi mắt , con ngươi màu nâu phản chiếu khuôn mặt góc cạnh trước mặt vô cùng khó coi, gục đầu xuống đôi vai , gầy yếu, kiệt sức mà "Em làm gì vậy? Tại sao lại bỏ , còn để lại tờ giấy li hôn? Em có biết.... rất lo? Cứ tưởng mất em...Tiểu Vũ...em muốn gì cứ với , bất mãn điều gì ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, tại sao lại ngốc nghếch bỏ như vậy???"

      tuyệt vọng chạy tìm khắp nơi, cứ như người điên gặp ai cũng giữ lại hỏi kĩ, cứ nghĩ nếu tìm được em sau này thế nào. Mưa lớn như vậy, gió thét gào lạnh đến thấu xương, em ốm yếu mỏng manh như vậy, sao có thể chịu được... Huống hồ đây lại là ban đêm, rất nguy hiểm.. Tiểu Vũ, em muốn thử sức chịu đựng của ?

      Lục Tử Ngạn muốn biết lí do bỏ , và tờ giấy li hôn được kí tên sẵn. chưa từng nghĩ, mình cầm tay tờ giấy đó, lúc đó cả cơ thể như bất động..

      Cố Thanh Vũ nhìn yếu mềm gục đầu vai mình, bờ tóc mịn ướt đẫm, giọng khản đặc giống như khóc, nước mắt theo chảy dài, Lục Tử Ngạn hít mạnh "Khi nghe em gọi là Lục Tử Ngạn, cảm giác rất xa lạ, chẳng phải thường ngày em hay gọi là "Ngạn Tử" sao?"

      *Cách gọi thân mật của người con với con trai thường thêm chữ "tử" đằng sau tên.

      Cố Thanh Vũ ôm lấy , gì, chỉ bật khóc nức nở, sai rồi, nếu Lục Tử Ngạn , đêm mưa gió như vậy, chạy tìm . "Ngạn Tử...xin lỗi, xin lỗi.....em xin lỗi..."

      Lục Tử Ngạn vươn tay lau khoé mắt ướt nhoè, cúi đầu hôn Cố Thanh Vũ, bàn tay nhàng trút bỏ lớp áo cơ thể mỏng manh, da thịt trắng nõn lạnh lẽo ngón tay lướt , trượt theo đường cong tiến xuống dưới....
      Phong Vũ Yênduyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :