1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      [​IMG]


      Tên tác phẩm: ĐẲNG CẤP TƯ DUY

      Tác giả: Lưu Ly Vận Kiều

      Editor: Queenie_Sk

      Link raw: jjwxc.net - 2285292

      Hoàn: 77 Chương + 5 Ngoại truyện

      Thể loại: Trinh thám, tâm lý tội phạm, nam chính mạnh mẽ, nữ chính thuộc dạng “giả điên khiêng đồ Mỹ”

      Poster: Mạc Y Phi (Đặng Khánh Vi)

      -------------------------

      Văn án:

      Là chuyên gia Tâm lý được phép có cảm xúc, nếu có bạn còn tỉnh táo đọc được suy nghĩ của đối phương.

      Từ khi bên , em còn hiểu được tiếng trái tim !

      * * *
      Tử Vũ NhiBi Nhí thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 1: KỲ LẠ

      Máu, khắp nơi toàn là máu, chói mắt, tuôn chảy ngừng, toàn bộ sàn nhà bằng gạch men trắng toát đều nhuộm thành màu đỏ tươi, giống như dòng suối . Bên tai là tiếng cười ha hả, xuyên thủng màng nhĩ, thanh khiến người ta cảm thấy chán ghét và sợ hãi.

      "Cứu tôi ...", tiếng kêu từ từ dần rồi tắt hẳn.

      "Con đàn bà thối tha, đáng chết. Đây chính là kết quả việc thằng đàn ông của mày nợ tiền trả. Bố mày đây cho thời gian hai năm để trả nợ, bây giờ ngay cả bóng dáng cũng thấy đâu. Nếu nó chơi trò mất tích để vợ con nó đến thay... Ha ha ha ..."

      thanh tàn ác vẫn văng vẳng bên tai, như lời nguyền mãi mãi dứt.

      "Sếp, sếp ... mau tỉnh lại ..."

      Kỷ Lang đột ngột tỉnh giấc, tròng mắt chợt co rút, nhìn lại người đứng trước mắt, sau đó thở ra hơi: "Chuyện tôi giao cậu điều tra đến đâu rồi?"

      Lê Huy gãi đầu: "Điều tra được rồi, hơn 10 năm trước hung thủ bị bắt ngay tại trận, vì phạm tội ác cực kỳ nghiêm trọng nên bị xử tử hình. Tư liệu đều ở đây, nhưng mà … tại sao sếp muốn lật lại hồ sơ vụ án của mười mấy năm về trước, lẽ có liên quan đến vụ này ư?"

      Kỷ Lang nhíu mày, ngón tay thon dài gõ gõ bàn làm việc: "Bây giờ chưa thể trước được, chỉ mong là có liên quan, cậu qua Đặng Phỉ lấy báo cáo nghiệm thi giúp tôi."

      "Dạ được!" Lê Huy nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng làm việc của Kỷ Lang.

      Kỷ Lang gấp gáp xem tư liệu ngay mà lại vòng hai tay ra sau gáy, thả lỏng toàn thân, thư thái tựa vào ghế, nhắm mắt hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi.

      Ba ngày trước xảy ra vụ án mạng, tại khu xử lý rác thải ở phía Tây thành phố xuất xác chết của , hình dáng tử thi hình chữ đại, nằm dang rộng tay chân, quần áo chỉnh tề, nằm ngay phía trước nơi đổ rác. Dung mạo của khá xinh đẹp, nhưng trước khi chết còn được trang điểm cho đậm thêm. Nếu như phải sắc mặt thi thể trắng bệch, mí mắt xuất huyết, đôi môi bầm tím, có lẽ nhân viên đổ rác còn cho rằng nơi đó chỉ có người nằm ngủ quên mà thôi.

      Nạn nhân bị siết chết bằng sợi dây nilon. Ngón áp út tay phải bị hung thủ chặt đứt. Xem xét khối cơ thịt xung quanh ngón tay thấy có biến chuyển nhiều, xuất dấu vết máu ngưng tụ, có lẽ sau khi chết mới bị chặt đứt. Nạn nhân có dấu hiệu bị xâm hại. Ngay lúc này đây chỉ muốn đọc kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi bên Đặng Phỉ.

      Thành phố Bắc vốn yên ả nay lại nổi lên trận cuồng phong. Từ lúc tiếp nhận vụ án đến giờ, Kỷ Lang rất bận, khó khăn lắm mới có cơ hội được nghỉ ngơi chút ác mộng lại ập đến. Điều này biểu thị chuyện gì đây? Kỷ Lang ấn lên huyệt thái dương nhất thời nghĩ mãi thông. Vụ án này và vụ án mười năm về trước có liên quan sao? Khi trường, trong đầu lại ngừng xuất những hình ảnh của vụ án xảy ra nhiều năm về trước đó. Cho đến bây giờ nằm mơ cũng thấy lại cảnh tượng này ...

      Hơn 10 năm về trước, tận mắt chứng kiến người phụ nữ bị cưỡng hiếp, sau khi chết hung thủ chặt hết năm đầu ngón tay. Nếu nhờ hàng xóm phát có tiếng động lạ, nhanh chóng báo cảnh sát, cảnh sát ập đến đúng lúc, sợ rằng ngay lúc này vẫn còn ung dung sống đến giờ này.

      Hung thủ năm đó bị xử bắn, vì vậy, thể nào có mối liên quan trong vụ án lần này. Chắc do gần đây làm việc quá sức mới suy nghĩ lung tung như vậy.

      "Sếp, báo cáo khám nghiệm tử thi có, đoán sai, nạn nhân nghẹt thở dẫn đến tử vong, thi thể xuất những vết máu tụ hình dáng vẫn chưa được xác định, lớp thanh mạc* có dấu hiệu xuất huyết, nội tạng tụ huyết, phần xương móng* bị gãy. Đốt ngón tay là sau khi chết mới bị chặt đứt, tìm quanh khu vực xử lý rác nhưng vẫn chưa tìm thấy đốt ngón tay bị mất. Khu vực quanh trường có dấu hiệu xô xát, có lẽ đây phải là trường gây án đầu tiên." Lê Huy vừa đưa báo cáo cho Kỷ Lang, vừa kết luận ngắn gọn.

      nhận báo cáo từ tay Lê Huy, sau đó khoanh mấy vòng lên đó, tùy ý : " điều tra ra thân phận nạn nhân hay chưa?"

      "Vẫn chưa tìm ra, dò la khắp nơi quanh trường, nhưng ai nhận ra nạn nhân. Triệu giao Tiết Nhạc đăng tin internet, vẫn chưa có tin tức."

      Chiếc bút như bông hoa nở, trung xoay thêm mấy vòng, sau đó quay trở lại nằm yên trong lòng bàn tay Kỷ Lang, cúi xuống nhìn đồng hồ rồi : " tại vụ án vẫn chưa có tiến triển, cậu với Tiểu Tiết chịu khó chút, có tin tức gì báo ngay cho tôi. Tôi trước!"

      "Dạ được!"

      Kỷ Lang đứng dậy, với chiếc áo khoác ghế, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ vai Lê Huy: "Lần này tôi trốn được, nếu ở lại với em rồi". Mẹ vừa gọi điện bắt trưa nay phải về nhà, vụ án lại có chút tiến triển, cả hai chuyện khiến phiền não.

      "Nhà sếp có việc sao?" Lê Huy gãi gãi đầu tò mò hỏi .

      Kỷ Lang lắc đầu, suy nghĩ chút rồi : "Cũng có chuyện gì lớn, có người bạn lâu gặp, hôm nay đến chơi."

      Thành phố Bắc là thành phố ven biển, vào mùa hè nơi đây cũng quá oi bức, khắp ngõ ngách trong thành tràn ngập hương vị của biển, khí rất mát mẻ.

      lái xe thẳng về nhà, vừa đến cổng nhìn thấy đám người bu đen bu đỏ, còn có cả cảnh sát. Kỷ Lang đậu xe sát vỉa hè, rút chìa khóa xuống xe.

      Xuống xe, xuất trước mắt Kỷ Lang ngay lúc này chính là đứng giữa đám người, đầu đội mũ, vóc dáng thon thả, nhắn, mặc chiếc áo gió màu xanh biển đung đưa trước gió, phía sau là chiếc vali khá lớn.

      Vừa bước tới, nghe giọng vang lên lanh lảnh, trong vắt: "Chính là ta!"

      Người đàn ông bị điểm mặt bày ra vẻ mặt bất mãn: "Này em, cơm có thể ăn bậy, nhưng được bậy, cận thận tao ...", hung hăng muốn xông tới ăn tươi nuốt sống .

      "Hừ, nếu phải là , căng thẳng như thế làm gì?", giọng vang lên dứt khoát, thanh réo rắt tạo cho người nghe tin tưởng cao, "Vừa rồi ngừng chà sát tay mình vào quần, điều đó biểu thị bất an, lo lắng. Hai tay của run rẩy, ngừng chà mạnh lên đùi, ra là muốn lau mồ hôi tay, dùng chuyển động tay chân để định thần. cướp của người khác, sợ người ta phát , vì lẽ đó rất hồi hộp."

      "Đúng đúng, chính là ." Bà lão bị giật túi xách cũng bắt đầu phản ứng: "Trước đó ta còn đẩy tôi cái, chính là !"

      Đám đông lúc này toàn bộ đều chỉa mũi dùi về phía tên nghi phạm, nhưng ánh mắt của Kỷ Lang lại chú ý đến kia nhiều hơn, kéo chiếc vali cồng kềnh ra khỏi đám người.

      hiểu sao, tự dưng Kỷ Lang bước nhanh hơn, ngay khi muốn gọi , đột nhiên tên giựt đồ xô đám đông bỏ chạy, Kỷ Lang nhanh như cắt chế trụ . dĩ nhiên cũng bỏ qua màn ầm ĩ phía sau lưng, xoay người nhìn cái, sau đó nhún vai rời .

      Đem phạm nhân giao cho cảnh sát, Kỷ Lang thuận miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      nhân viên cảnh sát nhận ra Kỷ Lang: "Thám tử Kỷ Lang, biết , tên này vừa giựt túi xách của bà lão, bảo vệ tòa nhà liền đóng cổng túm tên trộm, nhưng bà lão lại nhớ mặt người cướp túi xách của mình là ai!"

      "Hả?", Kỷ Lang cảm thấy có chút hứng thú, nếu nhận diện được kẻ cướp túi xách, nhưng bây giờ lại tóm được, "Làm sao bắt được ?"

      Giọng viên cảnh sát có chút khâm phục: "Chính là vừa rồi, trùng hợp ta cũng qua, đứng ở đây quan sát hồi, sau đó vạch mặt được tên này."

      Theo hướng chỉ tay của ta, Kỷ Lang chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng cao gầy, kéo chiếc vali kềnh càng biến mất chỗ ngã rẽ, có chút tiếc nuối lắc đầu cái.

      "Aizza, mặt có sẹo là bị hoài nghi đầu tiên, may có đó rửa oan cho tôi!", trong đám đông đứng xem, có người đàn ông bước ra, ta cắt tóc đầu đinh, cằm có vết sẹo khá lớn, trông rất dữ tợn, cảm giác giống như hung thần, quanh trán ta có vết hằn khá , giống như vết lằn khi đội nón, chân mang dép. ta vui vẻ , nhưng khi quay qua tên cướp lộ hẳn căm ghét: "Dù sao tôi cũng là bảo vệ, vết thương này là có được trong những năm tháng lính!"

      Kỷ Lang: "Các vất vả rồi!"

      Nhìn tên phạm nhân bị giải , sau đó cũng nhanh chóng lái xe xuống hầm đậu xe của tòa nhà, cất chìa khóa, vừa hay cũng nhìn thấy đó vào block nhà của . hiểuết vì sao rất muốn nhìn thấy gương mặt của dưới vành nón.

      Kỷ Lang ấn nút thang máy, kia cũng bước vào trong, kéo vali đứng sát vào góc. ấn số, sau đó lịch hỏi: " lên tầng mấy!"

      liếc nhìn chữ số cánh cửa thang máy, vẫn nhìn Kỷ Lang, chỉ : "Cũng tầng đó, cám ơn!"

      Kỷ Lang: "..."

      Cửa thang máy đóng lại, Kỷ Lang vừa nhìn dãy số báo hiệu, thang máy càng ngày càng lên cao, ho : "Vừa rồi có những suy luận rất đặc sắc!"

      nghe tiếng Kỷ Lang chuyện với mình, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chiếc kính đen che khuất nửa khuôn mặt, cũng thể nhìn gương mặt .

      "Cám ơn!"

      "Nhưng tại sao chỉ cần trông thấy điệu bộ căng thẳng của có thể đoán được là tên cướp?"

      "Ở đó chỉ có hai người bị tình nghi, người là bảo vệ rồi. Bây giờ là buổi trưa, thời gian này ai cũng ở nhà ăn cơm, bình thường cũng có nhiều người ra ra vào vào. Nhìn bề ngoài của bảo vệ, rồi ta lại dép lê, càng khiến người khác nhìn vào nghi ngờ ta nảy lòng tham rồi ăn cướp. Tuy nhiên khi tôi quan sát bọn họ, ánh mắt của bảo vệ rất chính trực, ngược lại tên cướp rụt rè, sợ hãi giống như muốn che giấu điều gì đó", giọng vang lên trong vắt, thanh cũng mang chút kiêu ngạo.

      " lại đoán đúng ta là bảo vệ!", Kỷ Lang càng ngày càng hiếu kỳ về này, hơi nhếch môi, dù đeo kính nhưng nhìn vẫn rất đẹp.

      " đầu ta có vết hằn do quanh năm phải đội nón. Trong số những nghề nghiệp phải đội nón quanh năm chỉ có cảnh sát, cảnh sát giao thông và bảo vệ. Ngón trỏ và ngón cái bàn tay phải có vết chai vì ta phải thường xuyên cầm cây côn. mặt có sẹo được gia nhập đội cảnh sát, vậy nhất định ta là bảo vệ!"

      Sau khi nghe phân tích rành rọt, Kỷ Lang ngả ngớn, huýt sáo cái: "Như vậy em có thể đoán được nghề nghiệp của tôi ?"

      -------------------------
      ly sắcBi Nhí thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 2: THANH MAI TÔ NIỆM ĐƯỜNG

      đương nhiên ngờ đến người đàn ông vừa rồi còn đường hoàng trịnh trọng, bây giờ lại ngả ngớn như vậy, trong nháy mắt, ngẩn người. Sau đó, liếc mắt từ xuống dưới như ngầm đánh giá .

      "Có thể ... làm việc trong ngành điều tra hình . Ngay khi nhìn thấy tôi, lựa chọn đầu tiên quan sát tôi, đây là quán tính nghề nghiệp."

      Kỷ Lang nở nụ cười: "Tốt lắm, còn có gì nữa?"

      " là thám tử thuộc Sở Vụ. À ... có mẹ và người em trai. Bây giờ trở về nhà mẹ ăn trưa vì hôm nay nhà có khách."

      Kỷ Lang: "...", tại sao điều này cũng có thể đoán được.

      Khóe môi mang theo ý cười, từ từ gỡ kính râm xuống. Kỷ Lang cuối cùng cũng nhìn gương mặt , đôi mắt to đen láy, tỏa sáng lấp lánh, trong con ngươi đen tuyền ấy có tia sáng rực rỡ như ánh sao trời soi chiếu trong màn đêm. Khi cười môi tạo thành độ cong kết hợp cùng khóe mắt, long lanh như nắng sớm mùa xuân. chỉ có đôi mắt, còn có chiếc mũi cao thanh tú, cả khuôn mặt trắng hồng, khi Kỷ Lang nhìn vào đôi mắt ấy chợt ngây ngẩn vài giây, hình như mình gặp này ở đâu rồi.

      "Tên của là Kỷ Lang sao?", nở nụ cười tươi, cặp mắt như biết , cong môi, che giấu nỗi vui mừng.

      ‘Leng keng’ Tiếng mở cửa, nương theo câu hỏi kinh ngạc của Kỷ Lang: " là ai?"

      "Bởi vì tôi là ..."

      " ra hai người trò chuyện với nhau trước rồi!", thanh nhạt nhẽo, bình bình cắt ngang câu của kia, Kỷ Lang quay đầu nhìn, quả nhiên là nó.

      "Ai u, dì hỏi sao Đường Đường mãi vẫn chưa thấy, ra gặp thằng Lang ở dưới lầu", mẹ của Kỷ Lang cũng ở trong nhà bước ra, ánh mắt sáng rỡ cầm tay : "Hơn mười năm nay dì chưa được gặp Đường Đường, ôi Đường Đường của dì đẹp thế này rồi!!!"

      "Dì ơi, lâu gặp dì rồi!", đôi mắt sáng ngời, trong suốt lấp lánh như pha lê.

      Kỷ Lang nhất thời đứng đờ chỗ, Đường Đường? Lẽ nào là ... 'Niệm Đường’? ... Kỷ Lang thầm gọi cái tên này trong đầu, thể tin nổi người con trước mặt mình. Cặp mắt tràn đầy sức sống còn có vẻ giống, giống như nhóc con của nhiều năm về trước, lẽo đẽo theo , luôn miệng gọi ' Kỷ Lang'.

      " Kỷ Lang, em về rồi đây!", Tô Niệm Đường cong môi nhìn Kỷ Lang.

      Kỷ Lang nở nụ cười, vươn tay vò vò đầu của Tô Niệm Đường: " nhóc năm đó nay lớn nhiều rồi!", lòng bàn tay cảm giác mềm mại, nhàng, rất thoải mái. Động tác như thói quen của nhiều năm trước đây, vẫn thường hay làm với .

      Tô Niệm Đường nhìn Kỷ Lang, thêm tiếng nào, đôi mắt dường như thay đổi mang ý nghĩa hoàn toàn khác trước.

      "Nào ... vào nhà rồi ôn chuyện tiếp." Kỷ Sóc giành lấy chiếc vali trong tay Tô Niệm Đường, mở miệng giọng thích thú, "Đường Đường thay đổi ít!"

      Tô Niệm Đường đảo mắt nhìn về phía Kỷ Sóc: "Kỷ Sóc, cũng lớn nhiều rồi nhen, em nhìn ra đó!"

      "Aizzaa ...", Kỷ Sóc tiếp lời nào, nhưng quay sang nhìn về phía Kỷ Lang ánh mắt lại hoàn toàn khác.

      Kỷ Lang ngẩng đầu nhìn thằng em Kỷ Sóc, trong con mắt đen tuyền của nó ý cười, là cười đau khổ của người khác? Mái tóc đầu đinh càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nó. Thằng em này càng ngày càng hiểu nổi.

      Mẹ Kỷ Lang vỗ vỗ tay, vui vẻ : "Hai đứa bọn con, từ bé thích cãi nhau, bây giờ lớn như thế, mà vẫn còn ...", sau đó giọng bà chùng xuống, hơi xúc động: "Còn đứng đó làm gì, Đường Đường, mau vào nhà !"

      "Dạ!"

      Mẹ Kỷ dắt tay Tô Niệm Đường vào nhà, còn thân thiết hơn là hai đứa con trai ruột cùa mình.

      Kỷ Lang phía sau, thay dép trong nhà, kéo tay Kỷ Sóc hỏi: "Đường Đường sao đột nhiên lại trở về?"

      Kỷ Sóc thanh trầm thấp: "Ngày mai em công tác nhé!"

      Kỷ Lang: "... em công tác có liên quan gì đến chuyện này?"

      ", chuyện Đường Đường quay về là tin của cả tháng trước rồi, mẹ kêu em với , mà em thấy bận bận bịu bịu nên . chung mấy ngày nay em ở nhà, chuyện còn lại giao hết cho ." Kỷ Sóc bày ra bộ dạng 'Trọng trách nặng mà đường còn xa' hướng về phía Kỷ Lang gật gù.

      Kỷ Lang: "..."

      ... Sao luôn có cảm giác mình bị ám hại vậy?

      "Hai em bọn con làm cái gì đó, mau quay vào nhà ăn cơm. Đường Đường vừa xuống máy bay nhất định rất đói bụng", mẹ Kỷ thúc giục.

      bàn ăn, Kỷ Lang nhìn hai người ngồi bên cạnh mình, là mẹ và Đường Đường trò chuyện cực kỳ vui vẻ. Làn da của rất trắng, hai gò má ửng hồng, như được tô lớp phấn hồng mỏng, nhìn đẹp. Tự dưng cảm giác mình nằm mơ, trước mắt có đúng là nhóc nước mắt nước mũi tèm lem Tô Niệm Đường hay ?

      nhớ mang máng khi còn bé Tô Niệm Đường là bé mũm mĩm. Sau khi tan học, lúc nào cũng chạy qua nhà , rồi đè đầu Kỷ Sóc bắt nó làm giúp bài tập. Lúc đó đâu hề nghĩ đến bé lại trở nên kiều thế này.

      "Khụ Khụ ...", Kỷ Sóc phì cười.

      Kỷ Lang chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê, hỏi lảng sang chuyện khác: "Đường Đường, sao em lại biết là ?"

      "Đầu tiên em cũng biết đâu!", Tô Niệm Đường nhún vai, "Em chỉ đoán được nghề nghiệp của , sau đó mới dò hỏi thử xem có phải đúng là Kỷ Lang hay . Chúng ta cùng lên tầng lầu, em nhớ dì nhà mình ở khu này, nên em đoán ngay là !"

      "Làm sao em đoán được là thám tử Sở Vụ?"

      Tô Niệm Đường mím môi, lộ lúm đồng tiền xinh: "Bởi vì móc chìa khóa trong tay . Kỷ Lang là thám tử có tiếng của Sở Vụ, hơn nữa toàn thành phố Bắc chỉ có Sở Vụ thường xuyên kết hợp với cảnh sát phá án, móc chìa khóa trong tay là kỷ niệm chương của Sở Vụ, em có nhìn thấy nó internet rồi."

      Móc chìa khóa của Kỷ Lang làm bằng pha lê, mặt khắc logo của Sở Vụ.

      Kỷ Lang là thám tử nổi tiếng nhất thành phố Bắc, kết hợp với cảnh sát phá án. Chỉ cần sở cảnh sát lên tiếng, chỉ cần Sở Vụ giao trọng trách, đều ra mặt phá án.

      "Nhóc con, lại còn nghĩ em siêu đến mức cái gì cũng có thể đoán được", Kỷ Lang cười cười hỏi, "Nhưng vì sao em cứ đứng ở cửa thang máy, tại sao lên?"

      Tô Niệm Đường gương mặt từ trắng chuyển sang ửng hồng, lan ra tận hai bên tai: " nhiều năm chưa trở về, mặc dù vẫn trò chuyện với dì qua webcam, nhưng tránh khỏi có chút lo lắng."

      Mẹ Kỷ cười khẽ, lại gắp thức ăn cho Tô Niệm Đường: "Nhiều năm như vậy về, Đường Đường có cảm giác như vậy là bình thường. Đường Đường, ở nhà dì cứ coi như là nhà mình, dì còn nhớ lúc bé, con rất thích ở nhà dì."

      Tô Niệm Đường lặng lẽ liếc qua Kỷ Lang, gật đầu xác nhận: "Con cám ơn dì, lần này về nước, con dự tính ở đây lâu dài."

      "À .... Chuyện này dì biết, dì của con cũng với dì." Mẹ Kỷ vỗ vỗ ngực: "Dì sớm chuẩn bị phòng cho con, con cứ ở đây thoải mái."

      Tô Niệm Đường cong môi: "Dì ơi, cần phiền đâu, chiều con qua trường báo danh sau đó chắc đăng ký ở ký túc xá trong trường luôn a!"

      "Ở trường?" Kỷ Lang nghe lời Tô Niệm Đường , quay sang hỏi: "Đường Đường về đây học sao?"

      " phải, là làm việc, Em được bên trường Đại học Y mời về làm giảng viên." Tô Niệm Đường nhoẻn miệng cười, lại lộ ra lúm đồng tiền nho .

      *Đại học Y - chữ cái Y, phải mang nghĩa Đại học Y Khoa

      Kỷ Lang lại ngẫm nghĩ " công chúa nghịch ngợm" lớn nhiều rồi, bây giờ chỉ còn là nhu mì.

      "Đường Đường là được trường Đại học Y mời về!", mẹ Kỷ nhắc lại ngữ khí mang chút kiêu ngạo, giống như là tự hào thay cho .

      Đại học Y của thành phố Bắc là học viện danh tiếng nhất, tốt nghiệp trường này đều là những tinh . Lần này, Kỷ Lang nhìn "thanh mai" của mình bằng cặp mắt hoàn toàn khác trước. Tính tuổi, Tô Niệm Đường năm nay cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn nhớ khi bé nhóc cực kỳ ghét đọc sách.

      Mẹ Kỷ dường như nghĩ ra điều gì đó, kéo tay Tô Niệm Đường: "Đường Đường, nếu như ở bên ký túc xá dành cho giảng viên quen, dì vừa nhớ ra Đại học Y khá gần với ...", mẹ Kỷ chưa dứt lời, Kỷ Sóc chuyên tâm ăn cơm đột nhiên buông đũa: "Mẹ, công ty con còn có việc, ngày mai lại phải công tác, con xin phép về trước!" Trước khi Kỷ Sóc còn quay lại nhìn Kỷ Lang bằng ánh mắt gian xảo.

      " em các con lúc nào cũng bận bịu, chẳng biết bận chuyện gì ...", mẹ Kỷ nhìn bóng lưng của Kỷ Sóc, quay sang tiếp câu chuyện còn dang dở: "Dì nhớ phải thằng Lang trọ gần ngay trường Đại học Y hay sao?"

      Kỷ Lang: "...". Cuối cùng cũng hiểu mưu thâm độc của Kỷ Sóc.

      "Mẹ, còn phòng của Kỷ Sóc, mẹ với nó tiếng". Người mà muốn mẹ tiếng đường đường chính chính ra khỏi cửa.

      Kỷ Lang thầm nghĩ mẹ mình vô lý, cho dù khi bé bọn họ quan hệ cực kỳ tốt nhưng bây giờ ai cũng lớn, lại là đàn ông độc thân làm sao để cho người phụ nữ ra ra vào vào.

      Mẹ Kỷ trừng mắt nhìn : "Đường Đường là con , lại vừa về nước, nhất định có nhiều thứ chưa quen, con chăm sóc ai chăm sóc?"

      "Mẹ! Con là đàn ông, Đường Đường dọn vào ở chung được sao? Mẹ vậy chưa chắc Đường Đường ...". Mẹ ôi, haizza, nghĩ sao để người phụ nữ ở trong nhà được cơ chứ!

      Tô Niệm Đường nháy mắt, đượm ý cười: "Được mà! Kỷ Lang, nếu như nhà cách Đại học Y xa, vậy em mình ở cùng nhau!"

      "Quyết định vậy !", mẹ Kỷ vỗ vỗ tay, "Lang à, làm sao Đường Đường nghĩ gì chứ, có điều con là thám tử, là người sống có lý trí, mẹ hoàn toàn tin tưởng con."

      Thám tử cũng là đàn ông mà! Những người nhắm vào Đường Đường phải là mà chính là mấy tên thủ hạ của kìa, chắc chắn bị nguyền rủa đến máu chảy đầu rơi.

      "Mẹ còn nhớ năm Đường Đường rời con là người buồn nhất là đó thôi!", mẹ Kỷ câu đầy ý, "Ngày con thằng Lang suốt ngày nhốt mình trong phòng, nguyên ngày chẳng thiết tha chuyện ăn uống!"

      Kỷ Lang chỉ còn cách giữ yên lặng, ăn cho xong bữa, coi như lời của mẹ là gió thổi mây trôi. Sao chứ mấy chuyện đó từ thời mặc tã, làm sao mà còn nhớ được!

      "Dì ơi! Con ở đây luôn, làm cho Kỷ Lang buồn nữa đâu!"

      Kỷ Lang từ đầu đến cuối xen vào câu nào, sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Niệm Đường giúp mẹ Kỷ dọn chén dĩa, Kỷ Lang ra đứng ở ban công vừa đốt điếu thuốc vừa suy nghĩ công việc.

      Án mạng xảy ra vào ba ngày trước, cảnh sát chuyển giao cho Sở Vụ, bây giờ lại chẳng có chút manh mối nào, đành gác qua bên. Thân phận của nạn nhân là quan trọng nhất, chưa tra ra thân phận thể nào tiếp tục điều tra. lại nghĩ đến giấc mộng lúc trưa, đột nhiên trong đầu lại xuất người khác, ở bên cạnh mình.

      * * *

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 3: THỰC TẬP SINH MỤC Y

      " Kỷ Lang!", Tô Niệm Đường đứng bên phía tay trái của Kỷ Lang, chân mày thanh tú nhíu lại: "Tâm trạng tốt sao?"

      Kỷ Lang hoàng hồn, nhả ra vòng khói: "! Cũng chẳng có chuyện gì lớn!"

      "Nếu là vì em, vậy em qua bên ký túc xá dành cho giảng viên là được rồi, Kỷ Lang, đừng phiền lòng", Tô Niệm Đường tròn xoe mắt nhìn , muốn bỏ qua bất cứ biến chuyển nào gương mặt .

      Người phụ nữ trong mộng kia của chính là mẹ của Tô Niệm Đường, năm đó ngoài còn có Tô Niệm Đường chứng kiến tận mắt vụ thảm án.

      "Đường Đường cứ yên tâm ở chỗ !", Kỷ Lang theo thói quen lại đưa tay vò vò đầu Tô Niệm Đường. còn nhớ từng chăm sóc cho cả đời.

      "Cám ơn Kỷ Lang!", Tô Niệm Đường cong môi, hai gò má phiếm hồng, lúm đồng tiền lại lộ ra, trông đáng .

      Kỷ Lang khẽ cười: "Nhóc con vẫn như vậy, cực kỳ dễ thỏa mãn, lỡ lừa em sao đây?"

      Tô Niệm Đường lắc lắc đầu, gương mặt quả quyết: " đâu, gương mặt của Kỷ Lang biết lừa người. Lúc đồng ý với em, ánh mắt nhìn em rất chính trực, điều này cho thấy điều xuất phát từ nội tâm. Nếu như muốn lừa em, né tránh ánh mắt của em!"

      Kỷ Lang vừa muốn tiếp, điện thoại của reo vang.

      "Sếp!", là Lê Huy.

      dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ra hiệu với Tô Niệm Đường, sau đó trả lời điện thoại: "Chuyện gì?"

      Đầu dây bên kia tràng ... sau đó lại hơi do dự chút: "Xế chiều, bên Sở Vụ nhận lời với bên trường đại học nhận sinh viên thực tập, họ muốn cho sinh viên đó rèn luyện ở chỗ chúng ta chút, sau đó thi lên làm cảnh sát. Triệu gặp rồi, đánh giá khá cao. có muốn dẫn dắt người mới này ?"

      Kỷ Lang khẽ cười, chậm rãi : "Huy à, từ trước đến giờ cậu nghĩ tớ có khả năng rèn giũa người mới sao?"

      Câu hỏi ngược lại của Kỷ Lang khiến Lê Huy bất giác ngẩn người, suy nghĩ chút ... Bây giờ Sở Vụ còn có vụ án vẫn chưa có hồi kết, bận ngơi tay: "Sếp! Vậy em sắp xếp cho sinh viên này làm bên văn thư nhé!"

      "Ừ!"

      Căn hộ của Kỷ Lang bài trí khá đơn giản, cũng có nhiều đồ, được sắp xếp khá gọn gàng. Chiếc sofa sẫm màu được đặt ở đối diện cửa ra vào phòng khách, chiếc bàn trà có vài quyển sách. Phía sau sofa là giá sách, được sắp xếp khá ngay ngắn, chỉnh tề. góc đặt chồng thư từ cao đến thấp. Nhìn cách bài trí khiến cho người khác thấy ấn tượng nhất chính là gọn gàng, trong nhà trang trí quá nhiều màu sắc, liếc sơ có thể đoán được chủ nhân của căn nhà là người khá nghiêm túc và cẩn trọng.

      "Trong nhà có nấu nướng, bình thường vẫn ăn uống bên Sở Vụ, em sống ở đây tự lo vụ này nhé!"

      Tô Niệm Đường lắc lắc đầu: " Kỷ Lang cần lo lắng, em biết sắp xếp!"

      Kỷ Lang chỉ cho Tô Niệm Đường cánh cửa gian phòng dành cho khách: "Phòng kia vẫn còn trống, khá sạch , em ở đó nhé!"

      Tô Niệm Đường gật đầu, khi ngang qua bàn trà, nhìn thoáng qua mấy quyển sách. Quyển nằm cùng "Chân Dung Tâm Lý Tội Phạm" của học giả Brent•E• Turvey. Quyển sách nhìn cũ nhưng được bao bìa khá kỹ.

      "Em tự mình lo liệu nhé, quay về làm việc tiếp. Nếu có việc gì gọi ngay. Buổi tối mời em ăn!". Kỷ Lang giao cho bộ chìa khóa nhà, cùng chìa khóa phòng riêng: "Đây là khóa nhà và khóa phòng, có việc có thể mấy ngày liền cũng về nhà!"

      "Vâng! Em biết rồi!"

      *

      Ngày hôm sau, Kỷ Lang lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, người gọi đến vẫn là Lê Huy.

      "Sếp, bên Cục lại giao cho chúng ta vụ án, Chủ tịch của công ty trách nhiệm hữu hạn trong thành phố bị trộm ..."

      Còn ngái ngủ, Kỷ Lang khó kìm được tức giận: "Sở Vụ còn ai hết sao? Vụ trộm cũng gọi tôi?"

      "Dạ ... chỉ vì Chủ tịch cùng Cục trưởng có chút quan hệ, nên Cục Trưởng muốn ra tay", Lê Huy lấy tay vuốt mồ hôi trán.

      Kỷ Lang tỉnh táo được chút: "Được! Tôi biết rồi, nhắn tin cho tôi địa chỉ của căn biệt thự, tôi đến đó."

      "Vâng!"

      Nhanh chóng rửa mặt, Kỷ Lang lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài, vừa ra đến cửa mới nhớ ra bây giờ chỉ ở mình. Vì vậy, xoay người, lấy tờ giấy ghi lại vài dòng cho Tô Niệm Đường: " đến Sở, tự làm đồ ăn sáng nhé!"

      Nét bút mạnh mẽ, kiên quyết, đường nét ràng.

      Sáng sớm ở thành phố Bắc vẫn còn phủ lớp sương mỏng, tia nắng ban mai chiếu qua tầng sương, mang đến cho mặt đất chút ấm áp, hít hơi sâu còn có thể cảm nhận được hương vị của biển.

      Khi Kỷ Lang đến biệt thự vùng ngoại ô, Triệu Trạch đứng chờ phía bên ngoài, nhìn thấy Kỷ Lang, ta vội vàng chạy đến: "Sếp đến rồi, cái tên chủ tịch kia khó hầu hạ."

      Kỷ Lang đứng phía ngoài quan sát toàn cảnh ngôi biệt thự. Biệt thự ba tầng, đứng ở cửa chính: "Điều tra được những gì rồi?"

      Triệu Trạch mở sổ ghi chép, báo cáo kết quả sơ bộ cho Kỷ Lang: "Trong thư phòng của chủ nhà có đặt tượng Phật bằng ngọc trị giá hơn mười triệu, mất mát thứ gì khác. Đây là ngôi biệt thự ba tầng, diện tích khoảng ngàn mét vuông. Biệt thự chỉ có lối ra vào chính, chính là nơi chúng ta đứng, phía Bắc có cổng . cho kiểm tra cửa nẻo, tất cả đều đóng cẩn thận; cổng phía Bắc có lắp hệ thống chống trộm thông ra phía rừng núi phía sau. cửa có dấu hiệu bị bẻ khóa, phát có dấu hiệu đột nhập từ bên ngoài vào."

      Hai người vừa vừa chuyện, Kỷ Lang cùng Triệu Trạch tiến vào phía bên trong căn biệt thự. Tầng trệt căn bản chẳng có gì, Triệu Trạch tiếp tục báo cáo: "Tầng trệt là phòng khách cùng nhà bếp, có thêm phòng cho người giúp việc. Bảo vệ bị đánh bị thương ở phía gian phòng bảo an ở phía Bắc, khắp người toàn là máu, đưa đến bệnh viện."

      xong, Triệu Trạch đưa Kỷ Lang tấm ảnh chụp trường người bảo vệ bị thương.

      Kỷ Lang nhận lấy mấy tấm ảnh, sửng sốt: "Là ta?".

      Người bảo vệ này phải là người gặp ở ngay dưới lầu nhà mẹ hay sao? vẫn còn nhớ cằm ta còn có vết sẹo dài.

      "Sếp biết ta sao?"

      Kỷ Lang gật đầu: "Ngày hôm qua gặp rồi!", Kỷ Lang kể vắn tắt câu chuyện ngày hôm qua.

      "Vậy càng tốt!"

      "Ừ!", Kỷ Lang đưa mắt nhìn lên mái hiên, phát có lắp camera: "Camera có thu được hình ảnh gì ?"

      Triệu Trạch lập tức trả lời: "Camera hôm qua bị phá hư, mấy ngày trước vẫn còn chạy tốt!"

      Kỷ Lang gật đầu: "Trong nhà có tất cả bao nhiêu người giúp việc?"

      "Ba người, được mời về sở cảnh sát lấy lời khai."

      Triệu Trạch tiếp lời: "Tối hôm qua, mọi người trong nhà đều ngủ. Ông chủ tịch có uống chút rượu nên ngủ say như chết, chính vì vậy nên nghe thấy tiếng động lạ. Sáng hôm sau, vào thư phòng theo thói quen, kết quả phát mất tượng Phật Ngọc."

      Ngay lúc này, Kỷ Lang về phía cầu thang bên cạnh phòng an ninh, được nửa đường dừng chân.

      Trước cửa phòng an ninh, người phụ nữ đứng quay lưng về phía , cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặc chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, phối cùng quần tây đen, nhìn rất chuyên nghiệp.

      Bên cạnh còn có vài cảnh sát, Lê Huy liền chạm vào người . Kỷ Lang ra hiệu Lê Huy đừng chuyện, tiếp tục nghe ta : "Vụ án này có rất nhiều điểm khả nghi, mọi người cũng được bỏ qua bất cứ người nào, kể cả nhân viên bảo vệ ấy, ta cũng rất đáng nghi."

      " bé à, cũng nên như vậy, bảo vệ Tiểu Hà làm việc trong ngôi biệt thự này rất lâu, là người hết sức đáng tin. Bây giờ còn bị thương nằm trong bệnh viện, chúng ta làm sao có thể hoài nghi ta?" chuyện với người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc bộ vest màu đen, chính là ông chủ tịch.

      "Bất cứ chuyện gì cũng được phép chỉ nhìn bề ngoài, tất cả điều tra đều phải dựa suy luận là chính, bất kỳ manh mối nào cũng trợ giúp phá án, được phép lơ là. được nghĩ ta bình thường phạm sai lầm, liền kết luận ta phải là nghi can." ta chậm rãi tiến lên bước chỉ vào những vết máu trước màn hình tivi: "Xét nghiệm tất cả những vết máu này, điều tra xem có thuộc về nhân viên bảo vệ đó hay ?"

      ta xoay người, lại chỉ vào bộ đồ ngủ ghế lên tiếng: "Còn bộ quần áo ngủ này nữa ...", được nửa câu ta giương mắt, trông thấy Kỷ Lang đứng ngoài cửa.

      Kỷ Lang nhếch môi: " tiếp , xem vì sao lại tình nghi nhân viên bảo vệ này." sở hữu gương mặt xinh xắn, có nét kiều mà thay vào đó là bộ dáng cẩn trọng, dáng vẻ của nữ cường nhân.

      Được Kỷ Lang cho phép, ta tiếp tục câu của mình: "Ngay khi vụ án xảy ra, nhân viên bảo vệ tuần, như vậy máu của ta thể dính bộ đồ ngủ. Nhưng bây giờ lại phát vết máu bộ quần áo này, đây là điểm rất đáng ngờ."

      "Chuyện này ..." ông chủ tịch nhất thời cũng được lời nào để phản bác, cẩn thận suy nghĩ, câu của này cũng khá có lý.

      Kỷ Lang bước vào trong, nhìn lượt khắp gian phòng bảo an. góc tường phía phòng bảo an có gắn thiết bị kiểm soát cửa ra vào, đó cũng có vết máu. Thêm vào đó giường và bàn máy bi tính cũng dính máu, mặt đất cũng vương vãi mấy dấu máu, bàn vi tính, máy chủ bị quăng xuống nền đất, bộ phận bên trong CPU đều bị mất, còn những vật khác có dấu hiệu bị xê dịch.

      Ghi nhớ tất cả vào trong đầu, Kỷ Lang ngẩng đầu nhìn về phía Lê Huy: "Tại sao còn nhiều vật chứng ở đây vậy?"

      Lê Huy gãi gãi đầu: " phải phải đợi sếp đến xem xét trường rồi mới được phép mang kiểm nghiệm sao?", duy trì trường hoàn chỉnh là quy tắc căn bản nhất.

      Kỷ Lang gầm gừ: "Nếu hôm nay tôi đến đây? Vậy mấy cậu án binh bất động, ngồi phỗng ở đây chờ? phải bỏ phí khoảng thời gian tra án tốt nhất sao?"

      "Chuyện này ..."

      "Nếu cứ khăng khăng tuân theo lời tôi , muốn bảo vệ trường, vậy các cậu càng nên vào. Căn bản bây giờ trường bị chính các cậu phá hoại. Thân là điều tra viên, là phải có khả năng quan sát nhạy bén cùng tư duy tốt, ghi nhớ tất cả mọi việc phát sinh mới là điểm mấu chốt nhất!"

      "Vâng!"

      Kỷ Lang nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh Lê Huy: " chính là sinh viên thực tập ở Sở Vụ?"

      lập tức đứng nghiêm trước mặt Kỷ Lang: "Vâng! Tôi là Mục Y, thực tập sinh của Sở Vụ."

      -------------------------
      ly sắc, mê sáchBi Nhí thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 4: NGHI NGỜ

      Kỷ Lang liếc ta cái, gật đầu khen ngợi: " có khả năng quan sát nhạy bén, đưa ra phán đoán cũng khá chính xác." Mặc dù tỏ ý khen ngợi nhưng ánh mắt của lại nhìn vào ta.

      "Chủ tịch Vương, vụ án nhanh chóng có kết quả, ông cố gắng đợi chút!"

      Chủ tịch Vương rất tin tưởng Kỷ Lang: "Có thám tử Kỷ dẫn đường tôi tin vụ việc nhanh chóng có kết quả thôi."

      Sau khi Triệu Trạch đưa Kỷ Lang vào thư phòng, nơi xảy ra vụ mất cắp, quan sát khắp gian phòng hồi lâu, sau đó ra lệnh thu đội, quay về Sở Vụ để nghiên cứu toàn bộ lời khai của ba người giúp việc.

      Ra khỏi cổng biệt thự, Kỷ Lang quét mắt khắp toàn đội, phát trong đội xuất thêm người chưa từng nhìn thấy qua. Là cảnh sát, trông khá gọn gàng, gương mặt sáng sủa, đứng nghiêm túc bên cạnh Lê Huy.

      "Tôi chưa từng gặp , là cảnh sát mới đến à?"

      "Xin chào, tôi là Hứa Thiên Lập là Đội trưởng mới của đội cảnh sát hình thành phố Bắc, trước đây công tác tại thành phố B, từng nghe qua danh tiếng của . Bây giờ được tận mắt chứng kiến, quả là danh bất hư truyền. Hi vọng đội cảnh sát hình và bên phía cùng nhau hợp tác tốt!"

      Kỷ Lang đưa tay, lịch bắt tay ta: "Được! Hợp tác tốt!"

      Hứa Thiên Lập gật đầu, nhưng bắt tay Kỷ Lang, chỉ lấy ngón tay phiết môi: "Hợp tác vui vẻ!".

      Hành động khá kiêu căng cùng với lời thân thiện vừa rồi có chút phù hợp.

      Đội cảnh sát hình cũng thu đội, Kỷ Lang lái xe của mình về Sở Vụ.

      chiếc xe khác, Mục Y vỗ vỗ ngực, giọng : "Vừa rồi em quay lại thấy thám tử Kỷ đứng đó mà sợ hết hồn."

      Lê Huy vung tay: "Sếp dễ khen người khác đâu, từ lúc tôi vào đội đến giờ, sếp cũng chưa từng khen tôi câu nào."

      "Thám tử Kỷ trông lợi hại", Mục Y thoải mái : " Triệu! Thám tử Kỷ nhận đệ tử sao?"

      Triệu Trạch chăm chú lái xe, nhưng vẫn quên trêu : "Từ trước giờ tôi chưa nhìn thấy, nếu em có thể khiến cho sếp nhìn với cặp mắt khác, có thể ấy suy nghĩ lại."

      " ? Em cảm thấy theo thám tử Kỷ học được rất nhiều điều." Mục Y là sinh viên giỏi, có tài quan sát nhạy bén, rất cẩn thận, đáng tiếc vẫn chưa có kinh nghiệm thực tế. Vì thế, khi bước vào phòng bảo an, lại lựa chọn cách giữ nguyên trường chứ phải là nhớ kỹ trường, sau đó mới lấy vật chứng.

      "Vậy em cần phải cố gắng nhiều hơn", Triệu Trạch khích lệ.

      " Triệu yên tâm, em nhất định ở trong Sở Vụ thực tập tốt, sau khi tốt nghiệp trở thành cảnh sát giỏi." Mục Y ngẩng đầu, tóc đuôi ngựa đong đưa, vẻ mặt chân thành và hi vọng.

      *

      Bên phía cảnh sát cũng lấy xong lời khai của ba người giúp việc. Tiết Nhạc tường thuật lại khẩu cung của bọn họ cho Kỷ Lang. Kỷ Lang ngồi ghế chăm chú nghe báo cáo chi tiết của vụ án lần.

      " cơ bản loại bỏ tình nghi với ba người giúp việc. Bọn họ khai tối hôm đó về phòng ngủ rất sớm, đồng thời qua camera quan sát cũng thấy xuất hình ảnh của bọn họ", Tiết Nhạc dừng lại chút, sau đó tiếp lời: "Nhưng người giúp việc mới tới nhớ lại, trong cùng ngày hôm đó nhân viên bảo vệ có nhắc ta, buổi tối biệt thự mở tất cả các hệ thống chuông báo động, vì vậy buổi tối nên qua lại."

      Kỷ Lang gõ gõ mặt bàn: "Tình hình của nhân viên bảo vệ tại thế nào?"

      "Vẫn còn hôn mê!"

      "Được! Tôi biết rồi, Tiểu Tiết, cậu qua bên Phòng Giám Định lấy báo cáo về đây cho tôi. Tôi muốn xem qua chút!"

      "Dạ!"

      Kết quả của phía Giám định cho thấy, tên tội phạm lên sẵn mục tiêu, thủ pháp gây án cực kỳ chuyên nghiệp. Nếu như phải quen tay chính là lên kế hoạch từ rất lâu. Bên bọn họ cũng tra ra bộ quần áo ngủ ở phòng bảo an cũng là của bảo vệ.

      Đưa toàn bộ các trọng điểm của vụ án liệt kê ra lượt, Kỷ Lang mới hốt hoảng nhớ ra hôm nay là cuối tuần. Nếu phải nhận được vụ án này, mọi người vẫn còn nằm ở nhà ngủ nướng.

      cũng vừa nhận được điện thoại của Cục Trưởng, cầu trong vòng tuần phá được vụ án trộm Phật ngọc. Kỷ Lang cười nhạo: Cái lão già này, lão chủ tịch với ông ta có mối giao tình, thành ra quan tâm quá mức, vụ án giết người mấy ngày trước còn chưa có manh mối gì đây. Đúng là biết phân nặng .

      Thế nhưng có mệnh lệnh của cấp , Kỷ Lang đâu thể từ chối, gọi em trong Sở Vụ bao gồm luôn cả Mục Y vào họp để sắp xếp lại trình tự vụ án.

      Triệu Trạch phát biểu đầu tiên, ta cung cấp thông tin tư liệu của những người giúp việc trong biệt thự:

      "Nhân viên bảo vệ tên Hà Uy, năm nay 32 tuổi, lính mấy năm, trong đợt huấn luyện, ta bị thương nặng ở cằm, nên được xuất ngũ sớm. Ba năm trước, được nhận vào làm bảo vệ trong căn biệt thự đó. Bởi vì tính tình thành , nên ông chủ tịch mướn ta làm công, trả lương cũng khá cao, có tranh chấp gì về mặt tiền bạc.

      Vương Hữu Tài, 49 tuổi, chủ nhân của căn biệt thự, là chủ tịch của công ty đầu tư, là doanh nhân khá nổi tiếng ở thành phố Bắc, rất hay làm từ thiện. Tính tình hơi nóng nảy nhưng lại khá thoải mái. Tượng Phật Ngọc là ông ấy mua cách đây năm năm. Khoảng tháng trước mới mua bảo hiểm cho tượng Phật này.

      Dương Tuệ, 31 tuổi, là vợ của Vương Hữu Tài, là mẫu hình của bà chủ có quyền thế. Năm năm trước gả cho Vương Hữu Tài, hai người cách nhau hơn mười tuổi. Bề ngoài cho thấy vợ chồng khá mặn nồng, có mâu thuẫn gì. Ngoài ra trong biệt thự còn có ba người giúp việc, lấy lời khai đêm đó toàn bộ đều ngủ trong phòng, loại khỏi đối tượng tình nghi."

      Kỷ Lang gật đầu: "Mọi người cho ý kiến ."

      Từng người từng người nêu ra ý kiến của mình, có người cho rằng đây là kẻ trộm chuyên nghiệp, từng quan sát căn biệt thự khá nhiều lần. Nhưng với trường hợp này phạm vi điều tra quá lớn, khác gì mò kim đáy biển, biết lần mò từ nơi nào.

      Đương nhiên cũng có người hoài nghi ông chủ tịch thông đồng với bên ngoài tự trộm tượng Phật Ngọc để chiếm tiền bảo hiểm; bởi theo điều tra tiền bảo hiểm trả cho bức tượng Phật Ngọc này là rất lớn.

      chung, mỗi người đều có ý kiến, cách giải thích, quan điểm khác nhau; nhưng chưa ai có thể đưa ra được ý kiến sát đáng, tất cả chỉ mới là phỏng đoán.

      Kỷ Lang nhíu mày, dời tầm mắt chú ý sang thực tập sinh, Mục Y vẫn vùi đầu vào quyển sổ ghi chép. Sáng nay nhìn qua được biểu của Mục Y, vì vậy lên tiếng: "Mục Y, ý kiến của thế nào?"

      Mọi tầm mắt đều dồn vào Mục Y khiến đỏ mặt: "Cám ơn sếp cho em cơ hội bày tỏ ý kiến của mình. Theo như ý kiến của số chị, em có thể tổng kết thế này. Em cho rằng then chốt của vụ án chính là nhân viên bảo vệ bị thương kia. Nhưng vụ án vẫn có chút đáng nghi. Hôm nay đến trường, em xin phép lọc ra những nghi ngờ ấy.

      Từ trường bị trộm có thể nhìn ra, chỉ có riêng cửa lớn có dấu hiệu bị cạy khóa mà ngay cả cửa của phòng đọc sách cũng vậy, có thể lý giải do cửa phòng đóng. Nhưng căn cứ vào hai điểm này có thể nghi ngờ rằng bảo vệ là người lấy trộm. Tuy nhiên chủ tịch Vương lại cho biết bảo vệ là người rất thành , hơn nữa làm việc lâu cũng có tranh chấp gì với ông ta, trước khi vụ án xảy ra bảo vệ cũng có thái độ nào bất bình thường, đây chính là nghi vấn.

      Nhân viên khám nghiệm trường, thu thập vật chứng cũng phát ra dấu vết ngụy tạo. Trong phòng bảo an, cũng tiến hành lục soát và khám nghiệm các vết máu, trường dường như bảo vệ bị hung thủ kèm chặt hai bên. Nếu là bị kèm chặt hai bên, như vậy tại sao lại bỏ lại bảo vệ ở cửa sau mà tẩu thoát, sợ bị nhìn thấy mặt ư?

      áo ngủ đúng là vết máu của nhân viên bảo vệ. Nhưng tại sao vết máu lại dính lên đây? Lại là vết máu rất lớn.

      Do đó, theo ý kiến của em, mấu chốt của vụ án chính là nhân viên bảo vệ, chỉ từ ta mới có thể có được manh mối hữu dụng.

      Nhưng theo em khả năng lớn nhất hung thủ vẫn là nhân viên bảo vệ!"

      Nghe xong những lời phân tích của Mục Y, Kỷ Lang là người đầu tiên vỗ tay: " sai, nhưng thiếu kinh nghiệm trinh sát nên tư duy vẫn còn số điểm hạn chế!"

      Kỷ Lang dừng chút rồi tiếp: "Phân tích của rất đúng, nhưng phải nhớ kỹ chuyện tất cả mọi vụ án phát sinh, đều xuất phát từ động cơ nào đó. Tại sao nhân viên bảo vệ đó lại muốn trộm đồ? Động cơ của ta là gì? Vì tiền? Nếu vậy tại sao ở biệt thự này nhiều năm mà bây giờ mới ra tay? Chỉ khi nào tìm hiểu được động cơ mới có thể đưa ra toàn bộ lời giải thích hợp lý cho những nghi vấn của mình." Sau khi xong, nhìn đồng hồ: " tại thời gian cũng còn sớm, mọi người tự mình sắp xếp công việc ."

      "Vâng!"

      Tan họp, cầu Triệu Trạch nán lại: "Cậu điều tra xem chủ sở hữu bất động sản ở khu Thiên Hồ là của ai?"

      "Sếp! hoài nghi ..."

      Kỷ Lang gõ gõ mặt bàn: "Thiên Hồ cũng được xếp vào trong những khu nhà ở cao cấp ở thành phố Bắc, căn cũng dưới hai mươi ngàn. ta chỉ là bảo vệ, cho dù tiền lương có cao đến mức nào cũng thể mua được căn nhà ở nơi đó." Lúc mấy lời này trong lòng thầm oán trách thằng em trai của mình.

      "Dạ! Em hiểu rồi!"

      Camera trong căn biệt thự có số bị phá hỏng nhưng vẫn phải có cách phục hồi, mấy loại chuyện này thể gây khó khăn cho Tiết Nhạc. Tiết Nhạc tìm cách kết nối với IP của căn biệt thự, thông tin nhanh chóng truyền đến máy chủ của Sở Vụ. Kỷ Lang mong muốn có được manh mối từ camera này.

      Hôm đó khi nhìn vào nhân viên bảo vệ ấy, ta quả thực là người chính nghĩa, ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện. Trong tiềm thức Kỷ Lang hề mong muốn người bảo vệ này làm ra chuyện hợp đạo lý, dù sao ta cũng từng là người lính.

      Kỷ Lang quay qua quay lại cũng hơn năm giờ chiều, hôm nay lại là cuối tuần, nhìn mấy đồng nghiệp vẫn còn bận rộn, liền vỗ tay cái: "Thôi mọi người nghỉ ngơi , ngày mai chúng ta lại tiếp tục."

      "Vâng!" mọi người reo hò, vui mừng chuẩn bị tan sở.

      * * *
      mê sáchBi Nhí thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :