1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đầu lưỡi - Ức Cẩm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Đầu lưỡi

      Tác giả: Ức Cẩm

      Thể loại: đại, sủng, 1v1, HE,...

      Độ dài: 53 chương

      Convert: gachuaonl - TTV

      Editor: Peiria

      Lịch post: 3 chương/tuần





      Giới thiệu​


      Đầu lưỡi và trái tim, tất cả đều thuộc về em.

      Bây giờ nhớ lại những giọt nước mắt khổ sở trước kia, hóa ra tất cả đều chảy vào bên trong.

      ***

      Thợ làm bánh ngọt đáng nhu nhược VS học trưởng phúc hắc.

      bộ sủng văn rất rất ngọt tặng cho người tôi và những người tôi (づ ̄3 ̄)づ╭~

      ***

      [Quét mìn:)

      Miễn cưỡng xem như là gương vỡ lại lành .

      Nam chủ dùng đủ mọi cách trêu chọc học muội, nữ chủ bị trêu chọc mắc câu.

      Cả hai thầm mến, SC, tiểu chính văn.

      Nữ chủ là thợ làm bánh ngọt, trong truyện có các loại bánh ngọt được miêu tả quá chuyên nghiệp.

      ít mìn giả, cẩn thận khi tiến vào ~

      Nội dung: đô thị tình duyên, nghề nghiệp ngẫu nhiên trong giới tinh .

      Nhân vật chính: Tần Khai Hân, Bùi Thần | Phối hợp diễn: Tiết Mạn, Triển Lệnh Kiêu | Nhân vật khác: Ức Cẩm.
      Last edited by a moderator: 24/9/16
      Mai Trinh, ChrisJR, DiệpTỷ8 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1

      Editor: Peiria

      “Học trưởng, thực ra em... Em...”

      Chàng trai xoay người, từ cao nhìn xuống chính mình, đứng ngược chiều ánh sáng, nhìn mặt.

      Nhắm mắt lại, cần quan tâm gì nữa.

      “Em thích !”

      Lời vừa ra khỏi miệng, vô số tiếng cười nhạo như thủy triều vọt tới chỗ .

      “Ha ha, cóc lại muốn ăn thịt thiên nga!”

      biết xấu hổ, thổ lộ ngay trước mặt mọi người!”

      ...

      Tần Khai Hân giật mình tỉnh giấc, trán đều là mồ hôi.

      Năm giờ, đồng hồ báo thức trong di động liên tục kêu vang, nhắc nhở: Ngày 18/12 – Tiệc cưới ở khách sạn Hilton.

      kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng tắt đồng hồ báo thức, rời giường, bắt đầu ngày mới.

      Tám giờ sáng, Tiết Mạn mặc chiếc áo măng tô lông cừu màu đỏ nhung, nhanh chậm tới phòng làm việc của Tần Khai Hân, trong tay cầm túi bánh bao chiên vừa mua ở dưới lầu.

      Nóng hổi, béo ngậy, thơm phức.

      “Khai Hân...”

      đợi ấy gì, Tần Khai Hân giống như gà mẹ bảo vệ con, bước lên trước dùng thân thể chắn giữa Tiết Mạn và bánh ngọt, “Mau bỏ , đừng làm hỏng bánh ngọt của mình!”

      “Mẹ nó!” Tiết Mạn mang túi bánh bao chiên ra cửa sổ ném , bắt đầu oán giận, “ là lòng tốt bị uổng phí, mang cho cậu điểm tâm mà còn bị ghét bỏ...” Mặc dù miệng nhưng tay bắt đầu cởi áo khoác, thay đồng phục màu trắng, rồi tới gần hỏi: “Phải làm vội sao?”

      “Giúp mình lấy 62 bông hoa trang trí tới đây.” Tần Khai Hân nhìn bánh ngọt rời mắt.

      “Được rồi.” Tiết Mạn lấy hoa trang trí qua.

      Tần Khai Hân cầm tay, nhướng mày, “Tại sao lại là 62 bông? Mình chỉ cần 61 bông!”

      ràng cậu 62 bông!” Tiết Mạn lườm cái.

      “Mình 61 bông.”

      “Cậu 62 bông!”

      “61!”

      “62!”

      ...

      Tần Khai Hân ngẩn ra, “Thực mình 62 bông?”

      “Cậu mà?!”

      “Tiểu Mạn, xấu hổ, mình mất tập trung chút.” Tần Khai Hân giải thích.

      Tiết Mạn bước đến trước mặt , quan sát đôi mắt gấu mèo cỡ lớn ở khoảng cách gần, hỏi: “Lại ngủ được ngon?”

      “Ừm.”

      phải lại mơ thấy... việc đó chứ?”

      “...” Tần Khai Hân rũ mắt xuống.

      Tiết Mạn kinh hô: “ thể nào, sao lại mơ thấy rồi? Chuyện đó qua nhiều năm như vậy, cậu lại vẫn mơ thấy ta như trước, cậu xem có phải kỳ thực...”

      “Kỳ thực cái gì?” Tần Khai hân hỏi.

      “Kỳ thực ta sớm chết rồi, chỉ là hồn tan với cậu...”

      Tần Khai Hân rùng mình cái, “Cậu đừng nữa! Nhanh làm việc , sắp kịp rồi!”

      “Mình đùa thôi, cậu đừng căng thẳng như vậy.” Tiết Mạn cười hì hì , “Nếu ta sớm chết nhưng hồn tan, lúc còn sống sớm tìm tới cậu rồi.”

      “Tiết! Mạn!”

      “Được được được, mình nữa.” Tiết mạn giơ tay đầu hàng.

      chết! chết tốt! Tần Khai Hân oán giận nghĩ.

      Hôm nay là ngày kết hôn của Tổng giám đốc công ty đầu tư Thịnh Trạch và phu nhân Quách Tiểu Thanh, người vài năm nay ở trong giới đầu tư chạm tay có thể bỏng (ý là có quyền thế rất lớn), tiệc cưới này của Cung Trạch xem như là hào khí ngất trời, đến mức trở thành tin tức quan trọng trong nước, ngay cả hoa cưới dùng cho hôn lễ cũng là đặt ở nước ngoài trước nửa năm, có thể là ‘dụng tâm lương khổ’(*).

      (*) dụng tâm lương khổ: dốc hết tâm sức để làm việc nào đó.

      Hôn lễ long trọng như vậy dĩ nhiên thể thiếu bàn đồ ngọt, Tần Khai Hân vì thế mà chuẩn bị mất khoảng ba tháng.

      Lần lượt cùng khách hàng trao đổi, suốt mấy đêm sửa chữa thiết kế, vì tìm kiếm nguyên liệu thích hợp tiếc số tiền lớn đặt hàng từ nước ngoài, chọn ra các loại hoa quả đúng mùa tươi ngon nhất, đảm bảo mỗi hương vị đều trải qua vô số lần pha trộn và nếm thử, thậm chí đến giá đựng bánh ngọt bàn cũng đều do chính tự mình thiết kế rồi tìm người làm.

      Đối với Tần Khai Hân mà , đây đơn giản chỉ là bàn đồ ngọt mà là tâm huyết của tạo ra, bất luận là ai cũng có cách nào bắt chước tác phẩm nghệ thuật của được.

      Hôn lễ bắt đầu vào đúng vào 6:18 phút tối, để trang trí xong xuôi tất cả trước khi khách mời tới, hai giờ chiều Tần Khai Hân và Tiết Mạn mang theo bánh ngọt chuẩn bị tốt đến khách sạn.

      dâu Quách Tiểu Thanh vô cùng thích hoa hồng, vì thế Tần Khai Hân thiết kế toàn bộ bàn đồ ngọt giống như vườn hoa hồng, từ khăn trải bàn đến mỗi dụng cụ đều mang đặc trưng của phong cách Châu Âu cổ điển, sang trọng tao nhã, xa hoa đẹp đẽ, phối hợp với chủ đề hôn lễ hôm nay cực kỳ ăn khớp.

      Khác với nhóm người tổ chức hôn lễ ồn ào ở xung quanh, mặc dù đối mặt với bàn trang trí cuối cùng, Tần Khai Hân vẫn xử lý cẩn thận như cũ, ngay đến mỗi góc đặt đồ ngọt đều bị điều chỉnh nhiều lần.

      Tiết Mạn ở bên cạnh làm trợ thủ cho , lấy từng hộp bánh ngọt từ trong thùng ướp lạnh ra.

      Bánh kem dâu tây tươi, kiểu lớn, vị sữa thơm nồng, dùng sữa đánh bông tạo vị chua ngọt, màu sắc đẹp đẽ, phối hợp với chút sữa đường tạo thành bánh pudding, cách trộn nguyên liệu với tỷ lệ khác nhau khiến cho màu sắc giá thủy tinh dần thay đổi, nếm mỗi tầng đều mang đến thể nghiệm vị giác khác biệt tại đầu lưỡi.

      chỉ đẹp, mà còn ăn ngon.

      Tiểu Trần, người tổ chức hôn lễ bên kia tới, thái độ tốt lắm, “Ổn cả chứ, khách mời sắp đến rồi.”

      “Xong ngay đây.” Tần Khai Hân hít hơi sâu, mở thùng ướp lạnh lớn nhất bên cạnh ra, cẩn thận lấy ra chiếc bánh ngọt quan trọng nhất.

      đóa hồng lớn trang trí mặt chiếc bánh ngọt hai tầng, vừa có nụ vừa có hoa, hình dáng khác nhau, vô cùng lộng lẫy.

      Những thứ trang trí này đều dựa theo cầu của Quách Tiểu Thanh, dùng công nghệ phun kem hình bông hoa màu trắng, cũng khó như phủ đường. Về phần bên trong bánh ngọt tham khảo cánh làm bánh ngọt Black Forest (*), dùng kem hoa hồng làm nhân bánh bên trong, khiến cho cả bánh ngọt dù là bề ngoài hay mùi vị của bánh, đều tạo cảm giác giống như thong thả dạo chơi biển hoa hồng của Bulgaria.

      (*) Black Forest Cake là loại bánh kem truyền thống của người Đức. Đúng như tên gọi bánh được bao phủ bằng màu đen huyền bí của soocola, kem tươi ở giữa hai lớp bánh điểm xuyết bằng mứt quả đào tươi ngon nhất. Nồng nàn, quyến rũ và đầy mê hoặc, tất cả nguyên liệu hòa quyện cách đầy ấn tượng. Chiếc bánh như món quà đặc biệt mà nước Đức dành cho các tín đồ ẩm thực toàn thế giới.

      Tiểu Trần ở bên cạnh nhìn đến ngây người, cố gắng nuốt nước miếng, đúng lúc này, điện thoại trong tay ta vang lên.

      Vô cùng khẩn trương, Tiểu Trần vừa ngắt điện thoại hỏi Tần Khai Hân: “Bàn này hoàn thành chưa?”

      hoàn thành.” Tần Khai Hân gật đầu.

      “Vậy là tốt rồi!” Tiểu Trần thở phào nhõm, nắm lấy tay kéo .

      Tần Khai Hân nóng nảy: “Sao lại thế này? kéo tôi chỗ nào vậy?”

      dâu tìm có việc gấp, theo tôi là được.” Tiểu Trần vừa vừa kéo tới phòng trang điểm.

      dâu Quách Tiểu Thanh và mấy phù dâu đều ở đây, vừa thấy Tần Khai Hân tiến vào, vài người trong phòng tính cả thợ trang điểm tất cả cùng tới, vây tròn xung quanh đánh giá. d"đ/l:q^d

      Tần Khai Hân cảm thấy toàn thân được tự nhiên, dè dặt hỏi: “Tiểu Thanh, tìm tôi có việc à?”

      Quách Tiểu Thanh bước tới nắm chặt tay Tần Khai Hân, thành khẩn : “Khai Hân, nhất định phải giúp tôi!”

      “Giúp... Giúp chuyện gì?” Tần Khai Hân gãi đầu gãi tai hiểu.

      “Là như vậy, phù dâu của tôi có chút việc bận tới được, có thể làm phù dâu tạm thời của tôi được ?”

      “Cái này...” Vẻ mặt Tần Khai Hân khó xử, “Thực ra cho tới bây giờ tôi chưa từng làm phù dâu.”

      sao cả, cần làm gì hết, giúp tôi bổ sung số lượng là được, tình hình rất khẩn cấp, việc này nhất định phải giúp tôi, lát nữa tôi tặng bao lì xì lớn.”

      cần cần.” Tần Khai Hân lập tức đáp ứng.

      Mọi người đều thở phào nhõm hơi, sau đó đẩy ngồi xuống trước bàn trang điểm, giúp chọn đồ, làm tóc, trang điểm,... Tuy chỉ là phù dâu, nhưng đây là lễ cưới rất long trọng, nên thể qua loa.

      Đương nhiên cũng có mấy phù dâu nhàn rỗi, đều tròn hai mươi tuổi, thừa dịp hôn lễ còn chưa bắt đầu tụ họp chỗ chuyện phiếm.

      Phụ nữ mà, chẳng qua chỉ quanh quẩn đến mấy đề tài kia, chuyện này chuyện kia cuối cuối cùng chuyển tới đầu phù rể ngày hôm nay.

      Trong đó có phù dâu : “A, các có chú ý tới , vừa nãy lúc thay chú rể đón tiếp người thân, trong nhóm phù rể có người dáng vẻ cực kỳ đẹp trai.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, mấy phù dâu còn lại nhao nhao gật đầu phụ họa, ngay cả mấy thợ trang điểm cho Tần Khai Hân cũng mở miệng câu: “Các tới người kia, tôi cũng cảm thấy vô cùng đẹp trai.”

      Buổi hôn lễ hôm nay tổng cộng có tám phù rể, đếm cũng đếm hết, nghĩ tới chỉ câu ‘cực kỳ đẹp trai’ có thể làm cho nhiều người đối với phù rể đặc biệt nào đó cùng sinh ra đồng tình như vậy, đủ để thấy khuôn mặt người này có giá trị cao thế nào rồi.

      Tần Khai Hân khỏi nổi lên tò mò, tiếp tục nghe nhóm phù dâu thảo luận về vị phù rể ‘cực kỳ đẹp trai’ này.

      “Chị Thanh, phù dể có dáng dấp tuấn kia rốt cuộc là ai vậy?” Có người hỏi dâu.

      Quách Tiểu Thanh cười hì hì, “Tôi biết ngay hội sắc nữ các có hứng thú với người ta nên giúp các hỏi thăm qua rồi.”

      Nhất thời, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai, vạn phần mong đợi nhìn Quách Tiểu Thanh.

      Quách Tiểu Thanh hắng giọng cái, “Cậu ấy là em họ của chồng tôi, mới từ nước Mỹ trở về, là nhiếp ảnh gia rất có tiếng, lúc ở nước ngoài tổ chức số buổi triển lãm nhiếp ảnh cá nhân, quan trọng nhất là người ta vẫn còn độc thân đó nha!”

      Người đẹp trai thôi , lại còn có tài năng như vậy, quan trọng là vẫn độc thân, hứng thú của mọi người càng lúc càng lớn rồi.

      “Nghe chồng tôi , lần này trở về cậu ấy muốn mở buổi triển lãm cá nhân, đến lúc đó tôi giúp các lấy mấy tấm vé nha...!”

      “Lấy nhiều chút, mọi người cùng nhau xem!” Mọi người reo hò nhảy nhót, tưởng chừng như là bàn luận xem minh tinh biểu diễn.

      Tần Khai Hân ở bên cạnh có cách nào lý giải được vui sướng của những này, so với soái ca, cảm thấy tiền lì xì còn thực tế hơn chút.

      “Đúng rồi chị Thanh, chị nhiều như vậy, nhưng vẫn chưa tên ta đâu.”

      “Cậu ấy tên là...”

      Quách Tiểu Thanh còn chưa dứt lời, chú rể Cung Trạch xuất ngoài cửa, “Tiểu Thanh, thời gian sắp tới, nên xuống tiếp khách rồi.”

      “Được!” Quách Tiểu Thanh đứng lên, với nhóm phù dâu: “Mọi người cùng nhau xuống tiếp khách thôi.”

      Tần Khai Hân cũng muốn đứng lên, lại bị thợ trang điểm ấn bả vai xuống, “ gấp cái gì, lễ phục còn chưa thay đâu.”

      Quách Tiểu Thanh cũng quay sang nới với : “Khai Hân, chúng tôi xuống trước, lát nữa tôi nhờ người lên đón .”

      cần, cần.” Tần Khai Hân khoát tay, “Tôi tự mình xuống là được.”

      “Vậy cảm ơn trước.”

      Quách Tiểu Thanh bị nhóm phù dâu vây quanh ra khỏi phòng trang điểm, trong nháy mắt, phòng trang điểm vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, giờ chỉ còn lại hai người.

      Thợ trang điểm chọn chiếc váy phù dâu cúp ngực màu hồng cam, phong cách này Tần Khai Hân chưa từng thử qua, trong lòng hơi luống cuống.

      “Chiếc váy này... Có lộ quá hay ?”

      “Hẳn là ... làm phù dâu thôi mà, mặc thế này là hết sức bình thường, mà ngực lớn như vậy, mặc vào chắn chắn rất đẹp, yên tâm !”

      Tần Khai Hân cúi đầu nhìn ngực mình, mồ hôi thậm chí cũng giọt xuống, nhưng vì lì xì lại thể mặc như vậy! Mẹ đánh chết !

      Mặc dù hết sức tình nguyện, nhưng mà nghĩ đến số tiền lì xì, Tần Khai Hẫn vẫn ngại ngùng cởi quần áo, ngay lúc ra sức kéo khóa váy lên thợ trang điểm giữ lấy phần áo sau lưng, lôi kéo mạnh mẽ.

      Lại kéo.

      Tiếp tục kéo.

      sắp chết mất!

      ...

      Tần Khai Hân suýt chút nữa hít thở thông, la lên: “ thể thể, phía thể mặc nữa.”

      “Mặc được là chuyện tốt, chứng minh ngực lớn.” Thợ trang điểm vừa vừa cố gắng.

      “Tôi sắp thở nổi rồi!”

      “Hít vào! Hít vào!” Thợ trang điểm hô lớn.

      Dáng vẻ này giống như mặc đồ, ràng là giống sinh con! Tần Khai Hân hạ quyết tâm, dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, hít sâu hơi.

      Cuối cùng, mặc được rồi!

      “Tôi có thể kéo lên mà!” Thợ trang điểm cười tủm tỉm, ánh mắt đảo qua ngực Tần Khai Hân, lập tức liền mở to.

      Tần Khai Hân cũng cúi đầu nhìn, trong nháy mắt cả người được tự nhiên: “Thực tôi thể mặc như vậy, mẹ tôi mà biết chắc chắn đánh chết tôi!” Vẻ mặt như đưa đám.

      Thợ trang điểm vội an ủi: “Phù dâu trước đó rất gầy, ngực cũng phẳng, mặc bộ lễ phục này đúng là hơi chặt rồi. Nhưng mà sao, tôi tìm chiếc khăn choàng cùng màu giúp che chắn, chờ chút nhé!”

      Thợ trang điểm vội vàng khỏi, để lại Tần Khai Hân mình trong phòng trang điểm khóc ra nước mắt, ‘kín cổng cao tường’, sao tôi lại phải chịu đựng tình trạng ‘cảnh xuân’ chứ! d'đ;l'q'đ

      Tần Khai Hân nâng váy, giẫm giày cao gót xuống nền, di chuyển cẩn thận ra đóng cửa, ngay trong tích tắc khi tiếp xúc với tay nắm cửa, cửa phòng trang điểm bỗng nhiên bị mở ra.

      đôi giày da bóng loáng đập vào mắt Tần Khai Hân, sợ tới mức cả người đều cứng lại, ánh mắt từ từ hướng lên , nhìn chiếc quần âu đen bên ngoài bao bọc đôi chân thon dài thẳng tắp, bên trong áo comple là chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, hoàn hảo làm nổi bật dáng người vai rộng eo thon.

      Cằm của ta sạch gọn gàng, đường cong môi quyến rũ, mũi thẳng, khí chất của mang đến cảm giác như từng quen biết, hơn nữa càng nhìn lên phía cảm giác này của Tần Khai Hân càng trở nên mãnh liệt.

      có khả năng, tuyệt đối có khả năng!

      Nhưng mà, khi ánh mắt của Tần Khai Hân chạm phải ánh mắt ta, khuôn mặt này và khuôn mặt của chàng trai nhìn thấy kia hoàn toàn giống nhau, tạo ra hiệu quả đáng sợ như xem phim kinh dị.

      Bùi Thần, kiếp này có hóa thành tro cũng quên được người này!

      Tần Khai Hân liên tục lùi lại phía sau giống như người bị sét đánh trúng, cuối cùng mông ngã chạm mặt đất, làn váy cuốn lên, hơn nữa... áo ngực còn rách toạc ra.
      Phong nguyet, Mai Trinh, meomeoni8 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2

      Editor: Peiria

      Nếu hỏi kiếp này người mà Tần Khai Hân muốn nhìn thấy nhất là ai, vậy đó nhất định là Bùi Thần thể nghi ngờ nữa. đời này có ai nguyện ý muốn gặp lại đối tượng mình từng theo đuổi thất bại ? Hơn nữa còn lấy tư thế ngã chổng vó, để lộ ra cảnh xuân?

      Vì vậy trong nháy mắt, đầu óc Tần Khai Hân đột nhiên trống rỗng, sau đó, cảm giác xấu hổ và giận dữ ngừng xông lên não, khiến hận thể tìm cái lỗ để chui xuống.

      Bùi Thần ngẩn người, lấy lại tinh thần, từng bước vào trong.

      “Đừng tới đây...” Tần Khai Hân cúi đầu, hai tay gắt gao che ngực, giọng , “Mời ra ngoài.”

      Người trước mặt dường như lưỡng lự phen.

      “Ra ngoài!” Tần Khai Hân nhấn mạnh lại lần, giữ chặt áo ngực, ngón tay đều bấm vào da thịt.

      Nhưng mà Bùi Thần vẫn rời , bất ngờ bước nhanh tới, trước khi Tần Khai Hân mở miệng lần nữa, khoác chiếc áo tây trang mang theo nhiệt độ lên cơ thể .

      Toàn thân ấm áp làm cho Tần Khai Hân sững sờ trong chốc lát, tự chủ ngẩng đầu lên, khi đối mặt với đôi mắt quen thuộc lại vội vã cúi đầu.

      Nhưng mà chỉ trong phút chốc đó, đôi mắt sâu như nước hồ in đậm vào trong đầu óc , trong lòng dâng lên loại cảm giác quen thuộc nhưng lại thể chạm tới.

      Bùi Thần khoác áo cho xong, còn kéo sát cả hai bên cổ áo vào giữa, mở miệng : “Cẩn thận cảm lạnh.” Giọng cuốn hút, dịu dàng ấm áp, chút gợn sóng.

      Suy nghĩ của Tần Khai Hân hỗn loạn, dám trả lời, càng dám ngẩng đầu, có thể cảm nhận được có hai ánh mắt dừng lại người , thậm chí mọi thứ xung quanh dường như đều yên lặng, thời gian trở nên dài dằng dặc và khó khăn trôi qua.

      biết qua bao lâu, Bùi Thần đứng lên, rời khỏi phòng trang điểm.

      Trước khi đóng cửa còn câu, “Thực xin lỗi.” Giọng kia giống như từ nơi xa xôi truyền đến, nhàng nhưng lại khiến cho màng nhĩ rung lên mạnh mẽ.

      Trong phòng còn người nào, xung quanh yên lặng đến đáng sợ, chiếc áo tây trang mang theo hơi ấm ngừng truyền nhiệt sang thân thể lộ ra bên ngoài của Tần Khai Hân, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên, nội tâm kinh hãi, cảm giác xấu hổ và giận dữ còn chưa tan lại bắt đầu thêm hoảng hốt.

      Hồi ức như nước thủy triều kéo tới...

      Bảy năm trước, Bùi Thần là hội trưởng Hội học sinh trường trung học Hướng Dương, mà Tần Khai Hân vẫn còn là biết sợ. Mới vào trung học, báo danh tham gia Hội học sinh và trở thành trợ lý dưới trướng của , bình thường lúc triển khai hoạt động của hội đều trốn ở góc phòng lén lút ăn đồ ăn vặt.

      Năm ấy, vị Hiệu trưởng mới vô cùng nghiêm khắc được điều tới, vì cấm học sinh sử dụng điện thoại di động, trường thành lập Ủy ban giám sát, cần biết đó là học sinh nào, lục lọi toàn bộ cặp xách của mọi người.

      Bùi Thần rất hài lòng với hành động này, mình đại diện cho Hội học sinh đến phòng Hiệu trưởng tranh luận, nhưng bị Hiệu trưởng đúng lý hợp tình dạy dỗ phen, đuổi ra ngoài.

      Bùi Thần bỏ cuộc, sau khi tan học, bí mật liên lạc với các thành viên trong Hội học sinh, tìm cách ngăn cản hành vi của trường.

      “Hội trưởng, tôi còn chưa làm xong bài tập, tôi trước đây.”

      “Hội trưởng, mẹ tôi gọi về nhà ăn cơm!”

      “Hội trưởng, ra trường làm vậy cũng vì muốn tốt cho chúng ta...”

      Cuối cùng, văn phòng Hội học sinh rộng lớn chỉ còn Tần Khai Hân ở lại.

      “Tại sao em vẫn chưa ?” Bùi Thần lạnh lùng nhìn người ngồi xổm trong góc, vẻ mặt nặng nề đáng sợ, ánh mắt tươi cười lúc trước bị lạnh lẽo thay thế.

      Lúc này, trong tay Tần Khai Hân cầm miếng bánh ngọt định ăn vụng, sắp đưa vào miệng lại bị câu hỏi làm sợ tới mức ra lời.

      nhìn Bùi Thần, rồi nhìn xuống bánh ngọt, nhìn Bùi Thần, rồi lại nhìn bánh ngọt...

      Cuối cùng, cắn răng, chìa miếng bánh ngọt duy nhất trong tay ra, “Hội trưởng, đói bụng chưa, nếu chúng ta ăn bánh ngọt xong rồi tiếp tục thảo luận xem kháng nghị với Hiệu trưởng thế nào?”

      Bùi Thần chuyện, nhìn chớp mắt.

      “Loại bánh ngọt này ăn rất ngon.” bổ sung thêm câu, màu sắc ấm áp của ngọn đèn chiếu xuống, rọi tới ánh mắt sáng lấp lánh và bánh ngọt trong tay, bỗng nhiên, miếng bánh ngọt bình thường kia trở nên vàng óng, mềm xốp, tỏa ra hương vị thơm ngon.

      Đáy mắt Bùi Thần lướt qua tia do dự, yết hầu giật giật, ngón tay khẽ run, cuối cùng quay sang bên : “Em ăn , tôi đói bụng.”

      Vừa xong, Tần Khai Hân liền ăn bánh ngọt ngấu nghiến, cảm thấy thỏa mãn lau miệng : “Hội trưởng, em ăn xong rồi, chúng ta bắt đầu bàn cách đối phó với Đại Ma Vương thế nào .”

      Nhìn đôi môi bóng nhẫy và khóe miệng còn dính vụn bánh của , Bùi Thần ‘hừ’ tiếng , lại dời ánh mắt .

      Vào ban đêm, hai bóng đen cao thấp chuồn êm vào trường, viết khẩu hiệu kháng nghị lên bảng tin của từng ban, hơn nữa còn treo biểu ngữ bắt mắt đối diện sân thể dục.

      Ngày hôm sau, toàn trường xôn xao, Hiệu trưởng nổi trận lôi đình tiến hành điều tra toàn bộ việc, cuối cùng, thành viên Hội học sinh bán đứng bọn họ, hai người bị gọi lên phòng Hiệu trưởng phê bình nghiêm khắc trận.

      “Hội học sinh giỏi lắm rồi hả? Hội học sinh có những người như hai em là sỉ nhục! Các em coi thường kỷ luật, căn bản xứng ở trong Hội học sinh, đọc sách ở trường có ích gì?”

      “Các em phải giải thích với toàn bộ học sinh trong trường, với Ủy ban giám sát của trường, và nhận lỗi với tôi!”

      “Trường chúng tôi cần những học sinh mực chịu giác ngộ, thông báo cho phụ huynh các em đến đây, tôi muốn hỏi họ chút, họ dạy các em như thế nào!”

      Tần Khai Hân chưa từng gặp qua người nào có thể hung dữ tới vậy, bị mắng trơ mặt ra, mãi đến khi nghe được hai chữ ‘cha mẹ’ mới bắt đầu thấy sợ hãi.

      kìm lòng được nhìn về phía Bùi Thần, chỉ thấy đứng đó hề sợ hãi, lưng thẳng, cằm hơi nâng lên, dưới hàng mi dày đen nhánh là đôi mắt vô cùng kiên định, chút nào yếu thế.

      cảm nhận được ánh mắt của Tần Khai Hân, đối mặt với mấy giây, sau đó nhìn về phía Hiệu trưởng, : “Đây đều là chủ ý của em, em chấp nhận bị xử phạt, giữ chức Hội trưởng Hội học sinh nữa.”

      “Bùi Thần, tôi biết em có nghĩa khí, muốn bảo vệ em ấy. Tôi cũng biết em có uy tín rất lớn với các học sinh khác, em cần lấy chức vụ Hội trưởng Hội học sinh ra ép tôi, chức Hội trưởng này em làm, có người khác sẵn lòng làm thay. Tôi có thể mời cha mẹ các em tới, cũng có thể truy cứu em, nhưng tôi muốn em thừa nhận sai lầm trước mặt toàn bộ thầy trò trong trường, giải thích với Ủy ban giám sát, nhận lỗi với tôi!”

      Vậy cũng hơi quá đáng!

      “Hội trưởng...” Tần Khai Hân nghe vào tai, lén lút kéo tay áo Bùi Thần.

      “Em đồng ý với thầy, em giải thích!” Bùi Thần lạnh lùng xong, ngọn đèn trắng xanh chói mắt chiếu vào khuôn mặt chút biểu tình của .

      Bùi Thần hề nuốt lời, đứng ra giải thích trước toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường, Tần Khai Hân nghe qua lời xin lỗi rất có thành ý nhưng lại thể bắt được chút xíu nhược điểm nào. Cuối cùng, Bùi Thần chủ động lên tiếng từ chức Hội trưởng Hội học sinh trong mảnh tiếc hận của mọi người.

      Tần Khai Hân cũng tiếc thay cho Bùi Thần, nhưng chỉ câu: “Nơi đó đáng giá để tôi lưu luyến.”

      hiểu hết ý tứ của Bùi Thần, nhưng mà nếu Bùi Thần làm Hội trưởng Hội học sinh, Tần Khai Hân cũng ở lại trong hội.

      Ngày thu dọn đồ đạc rời , người bán đứng bọn họ bắt chước mọi người tới xem náo nhiệt, giả vờ gọi Bùi Thần: “Hội trưởng.”

      Tần Khai Hân giữ chặt Bùi Thần : “Người tốt đấu với chó, chúng ta !”

      Về sau, sửa lại gọi là ‘học trưởng’, trở thành người hầu thường xuyên theo sau lưng .

      Lúc đó, Tần Khai Hân tròn vo, tính nết cẩu thả, coi ngày ba bữa là lạc thú lớn nhất đời người, đối với Bùi Thần chẳng qua chỉ là kính nể, chưa từng có chút ý nghĩ nào. đ'đ;l^q;đ

      Nhưng mà, thiếu nữ dù sao cũng mơ mộng, tình dù sao cũng nảy mầm.

      Tạ Phái Phái ngồi cùng bàn len lén hỏi : “Có phải cậu và Bùi Thần ở chung chỗ hay ?”

      có! có khả năng!”

      “Vậy vì sao hai người thường cùng nhau, thành khai báo, cậu có thích ta ?”

      Tần Khai Hân kinh hãi, “Mình thích ấy.”

      “Gạt người, Bùi Thần đẹp trai như thế, học tốt, chơi thể thao tốt, điều kiện gia đình cũng được, nhiều học sinh nữ thích ta như vậy, cậu lại hay theo ta, làm sao có thể thích ta được?”

      Tần Khai Hân trả lời được.

      Đúng, Bùi Thần tốt như vậy, vì cái gì mà thích?

      Cứ như vậy, trong lúc tiếp xúc với Bùi Thần bắt đầu cố ý hoặc vô ý suy nghĩ đến vấn đề này, cuôi cùng, tìm được đáp án – thích Bùi Thần.

      Tạ Phái Phái : “Cậu thích ta mau thổ lộ , chừng ta cũng thích cậu đấy!”

      Tần Khai Hân có chút sợ sệt, “Mình béo như vậy, ấy chắc chắn thích mình.”

      , có số nam sinh thích con mũm mĩm, hơn nữa cậu xem ta đối xử với các nữ sinh khác rất lạnh nhạt, chỉ có cậu thường xuyên theo ta nhưng ta cũng thấy cậu phiền phức, ràng là thích cậu nha!”

      sao?” Đôi mắt Tần Khai Hân phát sáng giống như thấy bánh ngọt.

      !” Tạ Phái Phái chắc như đinh đóng cột.

      Ánh mắt Tần Khai Hân tối lại, “Nhưng mà mình dám...”

      “Bùi Thần sắp sửa tốt nghiệp rồi, nếu cậu nắm chắc cơ hội, có thể phải bỏ lỡ đấy!”

      Tần Khai Hân bị thuyết phục, hỏi: “Vậy, ngộ nhỡ ấy từ chối mình?”

      “Cậu tìm chỗ nào đông người thổ lộ với ta, ta tốt bụng như vậy, nhất định nhẫn tâm từ chối cậu đâu!”

      sao? Vậy mình thử xem!”

      Tần Khai Hân thổ lộ, tại cửa lớp 12 ban A, trước mặt vô số đồng học, lớn tiếng với Bùi Thần.

      “Học trưởng, kỳ thực em... Em thích !”

      Trong mảnh ồn ào xen lẫn tiếng huýt gió, sắc mặt Bùi Thần thanh đổi, rất nhanh bình tĩnh lại, : “Đừng náo loạn, mau trở về lớp học !”

      “Học trưởng, vậy có thích em hay ?”

      “Ngu ngốc, em trở về trước rồi sau.”

      “Học trưởng...”

      Tiếng chuông vào học reo lên, cuối cùng Bùi Thần vẫn chưa trả lời . Tần Khai mất mát rời trong tiếng cười vang của mọi người.

      Tạ Phái Phái : “Đây là đả kích nho , chỉ cần cậu ngừng kiên trì, chất định có thể hòa tan núi băng Bùi Thần.”

      Nhưng, ngay cả cơ hội kiên trì Bùi Thần cũng cho , ngày hôm sau tới trường học, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm,...

      Sau việc kia của Hội học sinh, Bùi Thần còn bạn bè, cuối cùng Tần Khai Hân biết được là do từ trong miệng của các học sinh đồn nhau.

      Bọn họ xuất ngoại, cả nhà di dân, quay về nữa.

      lời nhắn nhủ, câu chia tay, , giống như biến mất khỏi thế giới, chút tin tức nào.

      Cũng chỉ có ở trong mơ, có mới có thể trở lại trường học, trở lại ngày tỏ tình đó, chịu vô số cười nhạo và xấu hổ.

      thực trở thành ác mộng, ác mộng lại biến thành thực.

      Bùi Thần quay về, giống như lúc rời , hề báo trước, Tần Khai Hân sợ tới mức thiếu chút nữa là hồn vía lên mây. nghĩ tới câu của Tiết Mạn vào buổi sáng.

      “Kỳ thực ta sớm chết rồi, chỉ là hồn tan với cậu...”

      Cửa mở ra ‘cạch’ tiếng, thợ trang điểm đầu tóc bù xù chạy vào, “Tìm thấy rồi, rốt cuộc tôi tìm thấy rồi.”

      “Quỷ!” Tần Khai Hân thét chói tai, suýt chút nữa kéo bảo vệ tới.

      Thợ trang điểm bước tới, “Trời ơi! làm sao vậy? Tại sao lại ngồi dưới đất? Ơ, tây trang người ở đâu ra vậy?”

      Lúc này Tần Khai Hân mới lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên, “Tôi sao, có việc gì. tìm thấy khăn choàng rồi sao? Để tôi xem.”

      “Đây, chính là nó, vừa khéo ?” Thợ trang điểm cười tít mắt : “Tới đây, tôi giúp mặc lễ phục chỉnh trang, vừa rồi tôi qua, nhìn thấy đại sảnh dưới lầu có khách, nếu nhanh kịp mất.” d.đ'l\q/đ

      “Được.” Tần Khai Hân do dự xoay người.

      Thợ trang điểm kinh ngạc, “Ai da, sao khóa kéo lại mở, vừa rồi làm cái gì vậy?”

      “Vừa rồi... Vừa rồi tôi cẩn thận ngã cái...” rất sợ mình lỡ miệng, thay đổi đề tài hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi có nhìn thấy người nào khác ?”

      “Tiểu thư, khách sạn này từ xuống dưới đều là người, muốn hỏi chính xác người nào?”

      Tần Khai Hân lấy lại bình tĩnh, “Tôi muốn hỏi, có người nào đứng ở ngoài cửa ?”

      “Ngoài cửa? Ngoài cửa người cũng có! Đúng rồi, tây trang mặc chẳng lẽ...”

      có việc gì!” Tần Khai Hân vội ngắt lời ta, muốn nhắc tới người kia bất kể là có chuyện gì, thà tin đó là cơn ác mộng, hơn nữa cũng hy vọng người kia thực trở lại.

      Nhưng mà, ánh mắt nhìn về phía tây trang bên cạnh, nó yên lặng, chân thực nằm đó, giống như loại cảnh báo, giờ giờ phút phút nhắc nhở :

      , trở về.
      Phong nguyet, Mai Trinh, meomeoni7 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3

      Editor: Peiria

      Qua thời gian dài, Bùi Thần vẫn là ma chú quấy nhiễu Tần Khai Hân, dưới lần từng nghĩ tới, nếu trở về, nên đối mặt như thế nào?

      Ngay từ đầu, muốn lớn tiếng chất vấn vì sao rời , nhưng về sau bắt đầu sợ hãi, sợ nhìn thấy khuôn mặt kia, nghĩ đến chuyện cũ mà mình dám nhớ lại.

      Lâu dần, nghĩ bản thân mình có thể coi như có người này, nếu có gặp ở đường, cũng chỉ giống như người xa lạ lướt qua.

      Còn bây giờ sao, nhìn chiếc áo tây trang này, Tần Khai Hân khỏi đau đầu.

      Nghĩ mãi, quyết định lấy túi lớn đựng chiếc áo tây trang, xách xuống dưới, giao cho nhân viên phục vụ để họ xử lý.

      nghĩ tới, mới đến đại sảnh chào hỏi Quách Tiểu Thanh bị mấy phù dâu vây quanh.

      “Tần Khai Hân đúng ? Vừa rồi chúng tôi qua sảnh cưới, nhìn thấy bàn đồ ngọt làm, là quá đẹp, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua bàn đồ ngọt nào đẹp như vậy!”

      “Đúng đúng đúng, thực rất đẹp, giống như là tác phẩm nghệ thuật!” Mấy phù dâu khác cũng nhao nhao gật đầu phải.

      Trong lúc này, mọi người bảy miệng tám lời??? Bắt đầu thảo luận bàn đồ ngọt Tần Khai Hân làm, hỏi nguyên liệu được sử dụng, còn muốn lấy chút thông tin của , thậm chí bảo nhận học trò, chung vô cùng thích thú.

      Lúc này, Quách Tiểu Thanh cũng thừa dịp rảnh rỗi cười tít mắt : “Khai Hân làm bàn đồ ngọt thực rất đẹp, ấy lại còn tự mở quán cafe, lát nữa tôi kéo ấy vào đoàn hôn lễ của chúng ta, sau này các mua bánh ngọt đều có thể tìm ấy, hơn nữa có thể vào tiệm cafe của ấy ngồi chút. Latte trong quán uống cực kỳ ngon.” Dứt lời, nháy mắt với Tần Khai Hân mấy cái, nhìn xem, tôi đúng là bạn tốt, ngày đại hỉ vẫn quên giúp quảng cáo.

      Tần Khai Hân dở khóc dở cười, các để cho tôi mang trái ‘bom’ này trước rồi sau sao? Nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào đấy!

      chứng minh, trong tay Tần Khai Hân phải là trái ‘bom’ bình thường, mà là trái ‘bom khinh khí’(*), bởi vì trong khi mọi người vây quanh Tần Khai Hân hỏi cái này cái kia bất ngờ có người : “ ta đến đây.”

      (*) Bom khinh khí (còn gọi là bom hydro, bom H hay bom nhiệt hạch) được Mỹ bắt đầu nghiên cứu phát triển vào những năm đầu 1950, nó được cho là có sức công phá mạnh gấp hàng ngàn lần bom nguyên tử (có thể tham khảo thêm google hoặc trong SGK Vật lý 12).

      Trong nháy mắt, tất cả mọi người ai bảo ai dừng thảo luận, cùng nhìn về hướng khác.

      Tần Khai Hân cũng nhìn theo hướng đó, chỉ thấy đối diện là mấy người đàn ông diện tây trang phẳng phiu, dáng dấp cao lớn, tuấn tú lịch , nhưng trong đó có người chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, ngọc thụ lâm phong, dáng người thẳng tắp, mặt mũi như ngọc, mạnh mẽ khiến mấy người xung quanh thể so sánh được.

      (*) ngọc thụ lâm phong: nghĩa là cây ngọc đón gió, dùng để chỉ người đàn ông đẹp trai tuấn.

      Bùi Thần!

      Tần Khai Hân bất giác nắm chặt lấy túi gấy, di chuyển bước , từng chút trốn sau đám người.

      xui xẻo như vậy ? Lẽ nào là phù rể hôm nay?

      Đúng lúc này, mấy người kia chạy tới bên cạnh bọn họ (nhóm phù rể), Cung Trạch nhìn Bùi Thần hỏi: “Áo vest của em?”

      Áo vest!! Áo vest!!

      Tần Khai Hân nhìn túi giấy trong tay lòng như lửa đốt, thừa dịp mọi người chú ý tới , chậm rãi đến gần bàn phục vụ.

      bước, hai bước...

      Ngay khi nắm bắt được cơ hội, từ từ xoay người, tính toán muốn rời giọng gọi lại.

      “Tiểu Hân!”

      Mẹ nó! Trong lòng Tần Khai Hân hung hăng mắng câu. từng thề, đời này, người nào còn gọi là “Tiểu Hân”, giận người đó, cha mẹ cũng ngoại lệ.

      Nhưng lại gọi được tự nhiên như vậy.

      Vô số ánh mắt tập trung lên người bọn họ, Tần Khai Hân cắn chặt răng, khó khăn quay mặt lại, nhìn vào Bùi Thần, ra vẻ kinh ngạc : “Ai da, ra ở chỗ này sao? Xấu hổ quá... tôi giỏi nhớ mặt người khác!”

      câu nhanh chóng kéo khoảng cách của hai người ra xa.

      Bùi Thần có tức giận, chỉ vào chiếc túi tay : “Áo vest của !”

      Tần Khai Hân vội vàng đưa chiếc túi ra: “Tôi định mang nó tới bàn phục vụ, cầm lấy , về sau cẩn thận chút, đừng ném loạn nữa.”

      “Cảm ơn.” mỉm cười nhìn , giống như muốn , cũng cẩn thận chút, đừng ngã sấp xuống nữa.

      Tần Khai Hân nhớ tới ban nãy chính mình trở thành trò cười, gương mặt nhanh chóng đỏ lên.

      Cũng may vào thời điểm này, đám người quen bên kia đột nhiên tới đây, gọi Bùi Thần qua đó.

      Tần Khai Hân cuối cùng cũng thở phào nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn hoảng hốt, đến bây giờ vẫn thể tin, chính mình vậy mà gặp lại Bùi Thần trong hôn lễ của khách hàng, quả thực giống như nằm mơ.

      thậm chí còn hoài nghi, chẳng qua mình chỉ gặp hai người có bộ dáng giống nhau như đúc mà phải là người bảy năm trước chào mà .

      Nghĩ vậy, nhịn được len lén nhìn thoáng qua Bùi Thần ở bên kia, nghĩ tới đối phương đúng lúc nhìn .

      Bốn mắt chạm nhau, Bùi Thần hào phóng chào tiếng.

      Tần Khai Hân nhanh chóng quay đầu lại, thiếu chút nữa hít thở thông.

      Là người kia, tuyệt đối sai!

      Giờ này phút này, Tần Khai Hân kích động đến mức ngay cả dũng khí co cẳng chạy cũng có, nhưng bây giờ thân phận của là phù dâu nên chỉ có thể thầm cầu nguyện thời gian trôi nhanh chút, để nhanh tróng tránh xa con rắn độc này (#lề: mọi người đừng thắc mắc vì sao nữ chính gọi thế, chương sau ).

      Sáu giờ, buổi lễ sắp bắt đầu, Tần Khai Hân theo mọi người tới sảnh cưới, Tiết Mạn buồn chán đứng bên cạnh bàn bánh ngọt, vừa nhìn thấy Tần Khai Hân đến, lập tức kéo lại: “Khai Hân, tin tốt đây, đồ ngọt hôm nay rất được hoan nghênh, lúc nãy mình phát mấy chục tấm danh thiếp rồi.”

      Tần Khai Hân chút cũng vui vẻ lên, uể oải “A...” tiếng.

      “Cậu làm sao vậy, sao có tinh thần gì hết?” Tiết Mạn hỏi .

      “Mình...”

      Tần Khai Hân vừa mở miệng, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

      Phía trước, Bùi Thần dẫn mấy bạn tới.

      Dù sao cũng là trẻ con, vừa nhìn thấy đồ ngọt, tất cả đều hai mắt phát sáng, vội vàng xúm lại, líu ríu chuyện ngừng.

      à, con thiên nga này đáng ! Tại sao bên trong lại có bông hoa vậy?” bé mặc chiếc váy màu hồng phấn kéo Bùi Thần hỏi.

      “Những thứ này đề là do chị Tiểu Hân làm, các em có thể hỏi chị ấy...” Bùi Thần hướng ánh mắt về phía Tần Khai Hân.

      Tần Khai Hân chưa kịp trốn, mấy đứa con nít quấn lấy : “Chị Tiểu Hân, thứ này chị làm là gì vậy?”

      Tần Khai Hân có biện pháp, đành phải giải thích: “Đây là bánh su kem(*).”

      (*) Bánh su kem là món bánh ngọt ở dạng kem có xuất xứ từ Pháp, được làm từ các nguyên liệu như bột mì, trứng, sữa, bơ.... đánh đều tạo thành hỗn hợp và sau đó bằng thao tác ép và phun qua cái túi để định hình thành những chiếc bánh và cuối cùng được nướng chín. Bánh su kem có thể thêm thành phần sôcôla để tăng vị hấp dẫn.

      “Nhưng mà bánh su kem em thử qua giống thế này nha.”

      “Bởi vì chị làm bánh su kem thành hình dạng của thiên nga, hoa hồng bên trong làm bằng bơ...”

      mặt bé lộ ra vẻ thán phục, “Oa, chị là giỏi... , em muốn ăn bánh su kem thiên nga!”

      “Em nữa, em muốn ăn bánh pudding!”

      “Em cũng muốn ăn!”

      ...

      Bên kia lũ trẻ vây quanh Bùi Thần, bên này Tiết Mạn giống như nhìn ra manh mối, kéo Tần Khai Hân qua, hỏi: “Người đàn ông này là ai? Tại sao gọi cậu là Tiểu Hân, các cậu quen nhau à?” d.đ'l/q;đ

      Tần Khai Hân biết trả lời thế nào, chỉ có thể qua loa: “Cũ... Bạn học cũ...”

      “Bạn học cũ cậu khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ...” Hai mắt Tiết Mạn sáng lên.

      Tần Khai Hân tay bịt miệng lại.

      Đúng lúc đó Bùi Thần nhìn về phía này, dưới ánh đèn rực rỡ, bàn đồ ngọt bên cạnh giống hệt vườn hồng, đáy mắt sáng rực như sao, mỉm cười, phảng phất như gió xuân tháng ba lướt qua, những bông hoa hồng này đều vì mà nở rộ.

      Bùi Thần xoay người, đưa mấy bạn thắng lợi trở về.

      Tiết Mạn nhìn đến ngây người, lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, ngoảnh mặt về phía Tần Khai Hân : “Mẹ kiếp, đúng là cực phẩm! Tần Khai Hân, cậu đừng với mình, mỗi đêm cậu đều mơ thấy ta! Người ta lớn lên như vậy mà cậu thành ác mộng! Cậu, cậu, ràng là mộng xuân !”
      Phong nguyet, Mai Trinh, meomeoni7 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4

      Editor: Peiria

      Xuân... Xuân cái đầu cậu ấy!

      Tần Khai Hân ngẩng đầu, ai oán nhìn Tiết Mạn, sao lại biết Bùi Thần có bộ dạng rất đẹp mắt?

      Bảy năm trước, khuôn mặt đó quét qua cả Trường Trung học Hướng Dương như thế nào, ngay đến bác quét rác trong trường cũng có thể viết ra bài văn dài tám trăm từ.

      Bao nhiêu nữ sinh sau giờ học đứng ngoài cửa sổ lớp nhìn trộm, bao nhiêu nữ sinh nhét phong thư trong ngăn tủ của , lại còn bao nhiêu nữ sinh chặn đường thổ lộ tình với , Tần Khai Hân xòe mười ngón tay mười ngón chân cũng đếm xuể.

      Đây cũng là nguyên nhân, năm đó lúc Tạ Phái Phái giục bày tỏ, dễ dàng bị thuyết phục như vậy.

      vốn tưởng rằng Bùi Thần gặp qua rất nhiều nữ sinh thổ lộ với mình, nhiều thêm sao, thiếu cũng chẳng sao, nếu thành công buôn bán lời, còn nếu như thành, Bùi Thần ‘thân kinh bách chiến’(*) hẳn quá để ý mới đúng.

      (*) thân kinh bách chiến: người trải qua trăm trận chiến, ý có nhiều kinh nghiệm.

      Nhưng trăm triệu lần nghĩ tới, nữ sinh khác thổ lộ, Bùi Thần nhiều nhất chỉ liếc cái rồi qua, đến lượt thổ lộ, lại trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian.

      Khi đó, trong trường học đồn rằng Bùi Thần bị Tần Khai Hân hù dọa chạy mất, xấu xa, biết liêm sỉ, ngày ngày quấn lấy Bùi Thần.

      Rất nhiều nữ sinh trong trường thích Bùi Thần, nghe thấy lời đồn như vậy, tự nhiên đều hướng mũi nhọn về Tấn Khai Hân. Do đó, trong mấy ngày Bùi Thần rời , gần như trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, là đối tượng bị hầu hết nữ sinh xa lánh.

      Nếu sau đó phải kịp thời chuyển trường biết mình còn bị ức hiếp thành cái dạng gì nữa.

      Cho nên khi Tiết Mạn tiếc lời khen bộ dạng Bùi Thần đẹp mắt, Tần Khai Hân chút cũng muốn nghĩ, đối với , đàn ông giống như rắn độc, càng đẹp càng gây chết người.

      Giờ phút này gặp lại, chỉ hy vọng chính mình trốn được càng xa càng tốt.

      Hôn lễ từng bước tiến hành thuận lợi, nghi thức trôi qua, khách mời bắt đầu dùng cơm, MC chủ trì khán đài bắt đầu pha trò, trường vô cùng náo nhiệt.

      Theo kế hoạch ban đầu, lúc này, người phụ trách bàn đồ ngọt là Tần Khai Hân và Tiết Mạn chỉ cần tìm chỗ ăn uống, đợi hôn lễ kết thúc là có thể thu dọn đồ đạc rời , nhưng tại Tần Khai Hân lại trở thành phù dâu, theo phép tắc, phù dâu nhất định phải ngồi ở bàn chính dùng cơm.

      Cung Trạch và Quách Tiểu Thanh dẫn theo mấy phù dâu phù rể kính rượu, Tần Khai Hân ngó trái ngó phải, xác định Bùi Thần có ở đây, lúc này mới an tâm ngồi xuống. nhìn thấy đĩa tôm sủi cảo, cầm đôi đũa chuẩn bị gắp.

      Bỗng nhiên, bóng người bước tới, ngồi xuống phía bên phải Tần Khai Hân, lườm cái, định gắp miếng tôm sủi cảo vừa bị rơi về bát mình.

      Trời ạ, quỷ cũng thể hồn tan như vậy!

      Tần Khai Hân yên rặng rụt tay lại, quay đầu sang bên, làm bộ phát ra .

      Cái bát trước mặt dường như có động, Tần Khai Hân quay đầu lại, nhìn trong bát vốn trống giờ có thêm miếng... tôm sủi cảo!

      Phù dâu ngồi bên trái cố gắng cắn bánh bao, hiển nhiên phải ấy, cho nên miếng tôm sủi cảo này nhất định là...

      Tần Khai Hân làm ra vẻ ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn về phía Bùi Thần.

      Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đen nhánh của nhìn chằm chằm, nhếch khóe miệng, giống như muốn với điều gì đó.

      Tần Khai Hân vội vàng cúi đầu, trong lòng thầm : Đừng gì cả, ngàn vạn lần cần gì cả, chúng ta quen, chút cũng quen!

      Lời vừa đến miệng bị nuốt xuống, bất đắc dĩ cười cười.

      Nhưng mà cũng nổi giận, rất nhanh gắp miếng thịt bò vào bát Tần Khai Hân.

      Mẹ kiếp, rốt cuộc muốn làm gì?

      Tần Khai Hân muốn nổi điên, phù dâu bên cạnh ăn xong bánh bao, nhìn thấy màn như vậy, nhịn được tò mò hỏi: “Trước kia hai người từng quen biết nhau sao?”

      Tần Khai Hân ngẩng đầu nhìn về phía phù dâu kia, chỉ vào chính mình: hỏi tôi à?

      “Tôi thấy các người có quan hệ rất tốt!” d.đ'l;q"đ

      Tốt cái rắm! Tần Khai Hân chưa kịp lắc đầu nghe thấy Bùi Thần ngồi bên cạnh đáp câu: “Ừm, chúng tôi là bạn thời trung học.”

      “Trách được, phải là hai người nhau từ trước rồi chứ?” ấy đùa.

      Tần Khai Hân lắc đầu như chiếc máy, còn Bùi Thần chỉ cười mà gì.

      Đối phương ngốc, ngay lập tức hiểu , nhếch miệng cười, ra vẻ tôi biết rồi, tôi hỏi nữa.

      Nếu Tần Khai Hân là con mèo, tại toàn thân có lẽ xù lông lên, vừa định giải thích, cái bát trước mặt lại có động, miếng tôm lại được gắp tới.

      lập tức có sức lực để hô hấp, suy nghĩ bay đến bàn.

      Bùi Thần bên cạnh chưa có ngừng, lại gắp miếng thịt bò vào bát , ngoại trừ đồ ngọt, thứ thích nhất là tôm và thịt bò, vẫn chưa từng quên.

      Mắt thấy bát dần đầy như ngọn núi, Tần Khai Hân ngồi im được nữa, cắn răng đứng phắt dậy.

      Đúng lúc người phục vụ mang thức ăn lên, đụng phải Tần Khai, canh rau trong tay đổ vào mu bàn tay .

      Nóng...

      đau đến nghiến răng, sững sờ kêu được ra tiếng.

      Trái lại người phục vụ gấp đến mức sắp khóc, “Xin lỗi tiểu thư, phải là tôi cố ý, phải!”

      có việc gì.” Tần Khai Hân nắm chặt váy, bởi vì đau đớn, tay có hơi run rẩy.

      Trong khi đó, Bùi Thần đứng lên, giữ lấy vai , : “Tôi đưa ấy xử lý chút, mọi người từ từ ăn.”

      Tất cả thi nhau gật đầu, giục họ mau ra ngoài.

      “Rốt cuộc muốn làm gì?” Ra khỏi cửa, cuối cùng Tần Khai Hân cũng chịu được nữa, nhịn đau gạt tay Bùi Thần, trừng mắt hỏi .

      “Em bị thương, phải nhanh chóng xử lý.” Đây là lần đầu tiên sau bảy năm hai người họ chuyện trực tiếp với nhau, Bùi Thần chăm chú nhìn , nét mặt thản nhiên quá mức.

      “Cảm ơn, tự tôi xử lý.” xong mặt chút thay đổi, xoay người về phía toilet.

      hành lang bỗng nhiên giống như có cơn gió lạnh thổi qua làm run lẩy bẩy, mỗi bước , giày cao gót như cọ sát vào ngón chân, mơ hồ có cảm giác đau đớn.

      Giờ phút này, giống như quay trở lại những ngày thống khổ nhất vào bảy năm về trước, mình lẻ loi bị toàn bộ bạn học trong trường xa lánh, về sau, ngay cả người vẫn luôn giúp đỡ Tạ Phái Phái cũng dần xa lánh .

      Nếu phải tại xuất , coi chuyện đó chỉ là cơn ác mộng qua, nhưng tại đau đớn của chân chân thực thực như vậy, so với bị bỏng mu bàn tay lại càng làm cho người ta khắc cốt ghi tâm.

      Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Bùi Thần đuổi theo, cầm áo khoác phủ lên người .

      Cảm xúc lúc này của Tần Khai Hân rất hỗn loạn, động tác vừa rồi của suýt chút nữa làm bạo phát, nhưng ngay sau đó, cổ tay bị bắt được, Bùi Thần kéo tới trước bồn rửa tay, mở nước lạnh, chà sạch mu bàn tay của .

      Tay run lên, theo bản năng muốn rụt về lại bị Bùi Thần nắm chặt.

      “Hơi lạnh, cố nhịn chút.” cúi đầu, mắt chăm chú nhìn mu bàn tay , trong tiếng nước chảy ào ào, càng lúc càng có vẻ dịu .

      Thịch... Thịch...

      Hô hấp của Tần Khai Hân như ngừng lại, trái tim đập liên hồi.

      Năm ấy, khi bất chợt nhận ra thích Bùi Thần bắt đầu né tránh , sợ phát ra bí mật của mình.

      Nhưng Bùi Thần lại cho rằng ngã bệnh, hỏi có chỗ nào thoải mái.

      đành phải lấy cớ mình thi tốt nên trong lòng khó chịu.

      phải chỉ là kỳ thi thôi sao, có gì phải buồn chứ?” mỉm cười, kéo tay , , “, mời em ăn cơm.”

      Cơm? Vừa nghe đến từ này, hai mắt liền phát sáng, theo Bùi Thần tới căn-tin.

      nghĩ đến ngày đó múc nước canh, bị nữ sinh đụng phải, nước canh bị hắt vào tay, đau đến nhe răng nhếch miệng.

      Bùi Thần gần như buông hết đồ ăn trong tay, kéo tới vòi xả nước.

      nhớ rất , ngày hôm đó nước cũng lạnh buốt giống hôm nay, vết bỏng màu hồng da bị nước rửa trôi càng lúc càng nóng, nhiệt độ lan tới tận mang tai.

      Tần Khai Hân dám nghĩ nhiều, sợ nếu như nghĩ tiếp, trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Vì muốn chính mình có thể bình tĩnh, Tần Khai Hân nhìn Bùi Thần cúi đầu góc bốn mươi lăm độ, hơn nữa hiểu tại sao, trong lòng lại ra hình ảnh đôi lông mi còn đẹp hơn cả phái nữ.

      , hai, ba,...

      “Tiểu thư, ổn cả chứ? Đây là thuốc mỡ trị bỏng.” Người phục vụ vừa gặp rắc rối vội vội vàng vàng chạy tới.

      sao. trước .” Bì Thần đuổi người phục vụ , tay đỡ lấy tay Tần Khai Hân, tay dùng khăn mặt lau khô nước mu bàn tay, sau đó cẩn thận bôi thuốc cho .

      Tay áo của xắn lên, lộ ra cổ tay rắn chắc, ngón tay thon dài, khớp xương ràng, đầu ngón tay dính thuốc mỡ bóng nhẫy, trong khi mu bàn tay của Tần Khai Hân lạnh đến mức sắp còn cảm giác, ngón tay mềm mại bắt đầu nhàng ma xát lên vùng da màu hồng do bị phỏng.

      Giờ phút này, Tần Khai Hân sâu sắc cảm nhận được tay dần dần bớt đau, nhưng mà nhiệt độ khi cọ xát kia ngày càng tăng, theo mu bàn tay truyền lên phía , cuối cùng ngay cả hai má cũng trở nên đỏ bừng.

      Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

      Tần Khai Hân cố gắng lấy lại bình tĩnh, lại bắt đầu đếm: 30, 31, 32...

      Bùi Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn .

      đừng cử động!” Tần Khai Hân ảo não câu, mới đếm được nửa thôi, lại phải đếm lại, đây là muốn bức tử chòm sao Xử Nữ phải ?

      Bùi Thần nhìn với vẻ kỳ quái.

      Lúc này mới lấy lại được tinh thần, ý thức được tình cảnh của chính mình, xấu hổ : “Tên thuốc này nghe rất giống với dầu mè, ha ha, ha ha ha.”

      Bùi Thần cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc cho .

      Tần Khai Hân vẫn duy trì nụ cười ‘Ha ha’ mặt hồi lâu, sau đó lại đếm lông mi: 53, 54, 55,...

      “Tốt rồi.” Bùi Thần ngẩng đầu .

      Lần này Tần Khai Hân trái lại phản ứng rất nhanh, vội vàng rụt tay về, dùng giọng điệu yếu ớt còn hơn tiếng kêu của ruồi muỗi “Cảm ơn”, đợi Bùi Thần mở miệng, xoay người chạy mất.

      Bùi Thần đuổi theo, chỉ nhìn bóng lưng chạy trối chết cong môi lên chút, ‘thả dây dài câu cá lớn’ - đạo lý này vẫn hiểu.

      Huống chi, áo khoác của còn ở người , sợ quay lại.
      Phong nguyet, Mai Trinh, Jin2929 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :