1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu - Cô Nham Nhuỵ Vy (Hoàn - 71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      ĐẤU TRANH ĐẾN CÙNG CHO TÌNH


      Tác giả: Nham Nhụy Vy

      Thể loại: Ngôn tình

      Số chương: 71 (kèm chương mở đầu và chương kết thúc)

      Nguồn: jini83.wordpress.com

      Tình trạng dịch: Hoàn

      Người dịch: Jini83

      Giới thiệu nội dung:


      Để báo thù, nhất định phải lấy , ngoan ngoãn chấp nhận, chỉ vì muốn lấy lại di vật của người mẹ ruột và bảo vệ em .

      Ngày kết hôn ném nhẫn , cho biết lấy chỉ vì báo thù; đau khổ tột cùng, tìm kiếm nhẫn cưới, sau đó —— đem bán lấy giá cao.

      luôn luôn dày vò , trêu hoa ghẹo cỏ khắp nơi, liên tục có scadal tình ái; lúc nào cũng dịu dàng, yếu đuối, cắn răng chịu đựng, cuối cùng chọn cách tự tử nhưng thành, sau đó —— đồng ý ly hôn, trả về với tự do…

      Đằng sau vẻ yếu đuối, dịu dàng ấy là tính cách thế nào?

      Chân tướng vụ tự sát ra sao?

      Liệu sau tất cả, có tìm thấy tình và hạnh phúc?

      P/S: truyện này có chút BT nhé, vì Jini chán ngán các nữ chính ngu ngơ, nên lần này chọn nữ chính với tính cách khác hẳn, hi hi. Hy vọng mọi người thích và ủng hộ! Mong nhận được các ý kiến đóng góp chân thành của các tình nhé!​

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 1: “Ủy thác” trước hôn nhân

      Công ty thời trang Andy, Đài Loan.

      “ha……” Tần Như, ngồi trong văn phòng tổng giám đốc nhịn được cười lớn sau khi nghe lời kể của bạn thân đồng thời là cấp – Tiếu Trác. vuốt vuốt lọn tóc đen má trắng nõn, cố gặng nén cười rồi : “Chuyện cười này đáng cười chút nào.”

      “Đương nhiên đáng cười.” Tiếu Trác nhún vai, nâng cốc gốm màu tím lên, uống ngụm trà xanh, bình tĩnh lên : “Bởi vì nó là . Thời gian này mình ở đây, công ty nhờ cả vào bồ đấy…”

      “Cái gì?” Tần Như ngắt lời Tiếu Trác, tròng mắt càng mở to vì kinh ngạc: “Những lời bồ vừa ư?”

      “Bồ biết mình thiếu tế bào hài hước mà.”

      “Mình thấy bồ thiếu tế bào não!” Con bé này điên rồi ư, Tần Như thể tưởng tượng nổi, hét to: “Bồ điên rồi! Bây giờ là thế kỷ 21, bồ cho là thời chiến quốc, vẫn còn cha nợ, con trả ư?”

      “Bồ chẳng thường ‘Việc kỳ lạ năm nào chẳng có, năm nay đặc biệt nhiều! Coi như ra đường gặp phải dấu chân khủng long cũng chẳng kỳ lạ’ ư? Cha nợ con trả có gì lạ đâu?”

      Tiếu Trác phớt lờ liếm liếm môi đỏ, mở ra tập giấy tờ bàn đưa cho Tần Như: “Thứ năm, Tiếu Thiên Hào chính thức chuyển nhượng Roland của Trác gia nhà mình ở Hồng Kong cho mình. Mình định hợp nhất Roland và Andy với nhau,theo tình hình hoạt động và dự trữ tiền mặt giờ của công ty chắc thành vấn đề. Chỉ là mấy năm nay Roland do Tiếu Thiên Hào kinh doanh chẳng ra làm sao. Đặc biệt là phương diện nhân , tài vụ hỗn loạn chịu được, vì thế thời gian nay bồ phải chạy qua chạy lại Hồng Kông nhiều hơn, để nó nhanh chóng vào quỹ đạo bình thường. Ngoài ra lưu ý chút, đề bạt người có năng lực giúp bồ phân công quản lý nghiệp vụ ở Hồng Kông, để tránh sau khi mình kết hôn, hàng ngày bồ bay qua hai nơi Hồng Kông, Đài Loan. Đây là dự định phương án hợp nhất Roland và Andy của mình, những ngày mình ở đây, công ty do mình bồ gánh vác!”

      được!” Tần Như gần như nổi điên lên: “Mình phản đối! Bồ biết tên họ Lãnh kia tròn hay dẹt? Bồ biết ta với ông bố khốn nạn của bồ có ân oán gì? Bồ biết lấy về nhà đó rồi bị giết hay bị lăng trì? Bồ hiểu ý nghĩa “kết hôn” với đời người ?”

      “Đừng lo, Lãnh Vũ Hiên tròn cũng dẹt.” Thấy Tần Như phẫn nộ, Tiếu Trác vội vàng giở quyển tạp chí trong đống giấy tờ, dáng vẻ như dâng vật quý, chỉ nhân vật trước mặt : “Bồ xem, đây chính là Lãnh Vũ Hiên, có phải là đẹp zai đến mức rối tinh rối mù ! tới ân oán của Tiếu Thiên Hào và Lãnh Vũ Hiên, chắc cũng chẳng có gì kinh thiên động địa. Phần nhiều là do họ Lãnh bụng dạ hẹp hòi mới hận thù tới tận bây giờ. Còn gả vào nhà đó sao, yên tâm , mình có chuẩn bị rồi, có cách khiến cho ta phải chủ động ly hôn. Bây giờ chủ yếu là——” Tiếu Trác nắm chặt tay Tần Như vẫn tức giận, mắt sáng long lanh tràn đầy giao phó: “Roland là tâm huyết của tổ tiên mình, Andy là sinh mệnh 25 năm nay của mình. Bây giờ mình mang tất cả “họ” giao cho bồ, chính là mang Mẹ và Con hoàn toàn nhờ vả bồ. Bồ làm con, dì người ta nhất định phải chăm sóc tốt cho “ họ”!”

      “Bồ! Bồ! Bồ!” lúc nào rồi mà ấy vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn! Tần Như bị gương mặt nghiêm túc của Tiếu Trác bực tới nỗi líu lưỡi: “ được là được, mặt trời có rọi xuống công ty chúng ta, mình cũng để cho bồ lấy chồng! Thứ bồ bồi thường lại chính là hạnh phúc cả đời! Hạnh phúc cả đời đấy! Tiếu Thiên Hào, ông ta nghĩ ông ta là ai? Tiếu Thị cũng chẳng có quan hệ gì với chúng ta? Hơn nữa Roland vốn dĩ là sản nghiệp của Trác gia, phải là của bồ chứ! Chẳng qua căn cứ vào giá trị Roland mà tăng tiền đưa cho lão ta ! Bồ vẫn yên tâm để dì Tú Trung đưa Kỳ Kỳ từ Mỹ về, để lão ta tự đem Tiếu Thị quyết đấu công bằng với Lãnh Vũ Hiên ! Dù sao đợi ông ta phá sản, chúng ta đưa lão tiềng phụng dưỡng. Đúng rồi, làm như vậy !” Tần Như cảm thấy sắp xếp của mình hoàn hảo.

      “Lãnh Vũ Hiên trung thực như chúng ta nghĩ đâu.” Tiếu Trác đành cười cười. Kiểu suy nghĩ của bản thân và người bạn tốt thường giống nhau. Trước khi được Tiếu Thiên Hào đưa xem tài liệu điều tra của thám tử, cũng dự định như thế, “Lãnh Vũ Hiên chuyển trụ sở chính từ về Hồng Kông, nửa năm trước lại đến Đài Loan xây dựng chi nhánh, bỏ qua lợi nhuận to lớn của mục kinh doanh chính là phần mềm điện tử, bỏ ra rất nhiều nhân lực, sức của để tiến vào lĩnh vực bất động sản, ràng là muốn tấn công bất động sản Tiếu Thị.”

      “Bồ dễ dàng bỏ qua cho Tiếu gia?”

      “Đương nhiên, mình và Kỳ Kỳ lại phải vương phi, nếu chỉ vì lấy trong hai bọn mình để làm phương thức báo thù Tiếu Thiên Hào, ta hoàn toàn có thể dùng cách khác, ví dụ như quyến rũ. Đối với tay lão luyện tình trường như ta điều này càng hiệu quả, lại có lợi ích kinh tế thực tế. Nhưng ta lại hao tài tốn của dồn Tiếu Thị vào góc chết, dụng ý thể ràng hơn. Cái gọi là cho Tiếu Thiên Hào tự chọn, mình nghĩ chẳng qua là mèo vờn con chuột sắp chết thôi. Vì khả năng kinh tế của Tiếu Thị so với Lãnh Thị như trứng trọi đá, căn bản có chỗ nào có thể đánh lại được. Gần đây ta luôn bán tháo số lượng lớn cổ phiếu Tiếu Thị mà ta tìm mọi cách mua với giá cao, khiến cho giá cổ phiếu Tiếu Thị càng lúc càng rớt giá, như tại, tài sản Tiếu Thị bị co lại ít nhất 1/3. Hại người mà có lợi cho bản thân như , chẳng qua là muốn như liên minh 8 nước đốt cháy Viên Minh Viên*, chà đạp Tiếu Thị chỉ còn là bức tường đổ nát, rồi vứt trả cho Tiếu Thiên Hào, khiến cho ông ta tuy chưa tới nỗi mất tất, nhưng cũng chẳng thể nào xây dựng lại gia nghiệp.

      như thế càng cần kết hôn nữa! Dù sao Tiếu Thị chết chắc rồi.”

      “Đáng tiếc, hủy hoại Tiếu Thị chưa khiến bằng lòng. Mình nghĩ, hủy hoại nghiệp và người nhà Tiếu Thiên Hào chính là hai việc Lãnh Vũ Hiên tất phải làm. Cho dù Tiếu Thiên Hào lựa chọn thế nào, Lãnh Vũ Hiên đều phá hủy Tiếu Thị. Cũng như vậy, mình và Kỳ Kỳ, ắt lựa chọn lấy .”

      “Vì thế bồ phải lấy ? Lẽ nào cuộc đời bồ đáng quý?” Tần Như chất vấn, trong lòng vừa phẫn nộ vừa đau buồn.

      “Mình thể để nó bị tổn thương. Nếu mình lập tức được gả , để lâu Lãnh Vũ Hiên phát ra Kỳ Kỳ mới là huyệt chết của Tiếu Thiên Hào, lúc đó cả đời Kỳ Kỳ bị hủy hoại. Nó có trái tim của thiên sứ, nó cũng thể, cũng nên bị tổn thương!” Em là đóa hồng yếu đuối, làm sao mà nhẫn tâm để nó trải nghiệm gian khổ.

      “Bồ! Lẽ nào bồ là ác quỷ? Bồ đáng để chịu tội thay người khác?” Con ngốc này thể nghĩ cho mình ư?

      “Look at me, cuộc sống của mình, thêm cuộc hôn nhân này cũng chẳng khá hơn, chẳng kém , phải sao?” Tiếu Trác cười cười độ lượng.

      “Bồ đúng là đồ ngu ngốc!” cố chấp của Tiếu Trác khiến Tần Như tức tới nỗi choáng váng: “Nếu bồ dám lấy tên họ Lãnh, mình nướng cậu như con mực, tuyệt giao với bồ.”

      “Ầm——” tiếng ầm vang to, Tần Như cáu tiết sầm cửa ra.

      Nhìn gỗ lim xém chút bị nát, Tiếu Trác xoa xoa đôi tai bị nhức vì tiếng động, vừa nghịch bút vừa đếm: “, hai, ba, bốn, năm…”

      “Ầm——” Khi đếm tới 10, cửa mở, Tần Như vốn sầm cửa ra, quay trở lại văn phòng Tiếu Trác.

      “Đừng có cho rằng mình hòa thuận với bồ như xưa, mình chỉ muốn trả bồ quyển tạp chí nát này!” Tần Như tức giận , khách sao vứt quyển tạp chí bị xé làm đôi lên bàn Tiếu Trác.

      “Bên cạnh mình chỉ có bồ.” Tiếu Trác , thuận tay vứt tập chí bị chia đôi có ảnh Lãnh Vũ Hiên vào thùng rác, “Đừng ngăn mình, giúp mình được ?”

      “Đừng có ở đó mà giả vờ đáng thương, lần này nếu bồ nghe mình, cả đời này mình để ý tới bồ!”

      “Ầm——” Cửa lại lần nữa bị đóng sầm.

      “Mười , mười hai……” Nghe thấy tiếng bước chân thình thịch, Tiếu Trác tiếp tục đếm: “mười chín, hai mươi, hai mốt……”

      “Ầm——” lại tiếng cửa mở, Tần Như lần thứ hai đóng cửa ra lại quay lại văn phòng Tiếu Trác.

      “Đưa bản kế hoạch công ty cho mình!” Tần Như cáu tiết, phẫn nộ kéo bản kế hoạch công ty từ tay Tiếu Trác,

      Mắt tròn dữ tợn nhìn gương mặt nịnh hót của Tiếu Trác: “Bồ thề bồ tự bảo vệ bản thân !”

      “Mình thề!” Tiếu Trác vội vàng trịnh trọng giơ tay lên.

      “Hãy nhớ lời thề của bồ!” Tần Như chỉ ngón tay vào xương quai xanh Tiếu Trác: “Nhất định phải nhanh chóng trở về, nếu cả đời này mình thèm để ý tới bồ.”

      “Ầm——” Cửa văn phòng Tiếu Trác lần thứ ba lại bị đóng sầm.

      “Cảm ơn bồ.” Nhìn cửa đóng lại, Tiếu Trác nghiêm túc .

      biết Tần Như nhất định giúp , ấy bao giờ nhẫn tâm nhìn bạn mình đơn độc hành động, có lẽ thế giới này chỉ có Tiểu Như quan tâm tới nhất.

      “Ôi——” Thở dài tiếng, Tiếu Trác mở đống giấy tờ trong tay tiếp tục làm việc. Đầu tháng sau, phải lấy Lãnh Vũ Hiên rồi, phải sắp xếp chắc chắn công việc trong tầm tay, còn phải lãng phí ít thời gian để xuất những nơi công cộng cùng với người cha kia, tiện bề nhóm thám tử tạo ra vài hình ảnh cha con hòa thuận, giả tạo đứa con được Tiếu Thiên Hào sủng ái nhất.

      Phê chuẩn xong những giấy tờ, Tiếu Trác xem vài tài liệu cá nhân liên quan tới Lãnh Vũ Hiên mà Tiếu Thiên Hào đưa cho —— Lãnh Vũ Hiên, 30 tuổi, cao 1m82, chưa kết hôn, bố mẹ chết sớm… Nhưng những thứ như lý lịch cá nhân, bối cảnh gia tộc, tình hình công ty cùng với tin tức bên lề của người đàn ông giàu có thường sở hữu, căn bản đủ để hiểu tính cách Lãnh Vũ Hiên, đặc biệt đủ để phán đoán ta có đúng là thông minh, tuấn kiệt . bằng mời nhóm thám tử điều tra? được, vết xe đổ của Lãnh Vũ Hiên “gà bắt được lại mất nắm thóc” bày ra trước mắt, có lẽ cần kiếm chuyện nữa. Nhưng cũng phải hiểu đại khái về đối phương mới được, ít nhất phải biết ta thường qua lại với thiếu nữ nhà lành hay đóa tường vi rực rỡ, như thế mới có thể biết trước mặt ta mình phải đóng vai nào mới nắm chắc tốc độ nhanh nhất trở thành vợ cũ.

      Cuối cùng Tiếu Trác quyết định nhân cơ hội Lãnh Vũ Hiên lưu lại thời gian ở Đài Loan, tự mình trinh thám, từ phương diện cuộc sống cá nhân chắc có thể phán đoán được tính cách cơ bản của người đó.

      Note: Viên Minh Viên*:Khi chính phủ nhà Thanh quỳ gối nhượng bộ với kẻ xâm lược, chấp nhận tất cả điều kiện “nghị hòa”, khi chọn ngày ký, kẻ đứng đầu quốc để lưu lại ấn tượng “ nổi giận nghiêm trọng” đối với những nước xâm lược TQ khác, khiến chính phủ nhà Thanh “lo âu kinh hãi”, lại mượn cớ chính phủ Thanh bắt đại sứ và đối xử tốt với tù binh, liền hạ lệnh đốt cháy Viên Minh Viên. Đồng thời muốn thông qua việc thiêu hủy Viên Minh Viên chuyển tới thông tin: Chịu trách nhiệm những tàn bạo như bắt công sứ, đối xử xấu với tù binh là hoàng đế Trung Quốc và đầy tớ của ông ta, chứ phải là người dân TQ.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 2: Hồi ức tao nhã

      Buộc tóc đuôi ngựa cao, đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông thanh niên thời nay thích nhất, quần bò, khoác túi vải, cổ đeo kính viễn vọng bề ngoài giống như máy chụp hình kỹ thuật số, Tiếu Trác trang điểm nhàng bắt đầu hành động trinh thám khi mặt trời vừa ló.

      “9h10, ra từ khách sạn; lười biếng!

      9h40, vào chi nhánh Lãnh Thị ở Đài Loan, 10h20 ra; có nhầm , làm việc qua loa ư? lo làm ăn đàng hoàng!

      10h59, sau khi gặp mỹ nhân xinh đẹp, cùng nhau dạo tới các cửa hàng chuyên kinh doanh các sản phẩm nổi tiếng, để tài xế xách túi to túi cho người đẹp, Lãnh Vũ Hiên lần này chi tiêu ít; chắc thuộc loại dại .

      12h07, Lãnh Vũ Hiên cùng với người đẹp thanh nhã dùng bữa trưa ở nhà hàng kiểu Pháp, chỉ thấy ta mấp máy miệng thoảng như gió mây tan, người đẹp bên cạnh choáng váng chỉ cười nũng nịu; cao thủ tán tỉnh lại kết giao vô tội vạ.” Tiếu Trác đóng quyển sổ ghi chép lại, hơi đau lòng vì bản thân trăm bề bận rộn phải mất cả ngày theo Lãnh Vũ Hiên. Lãng phí bao thời gian để nhìn ta cùng phụ nữ, hơn nữa là hai người phụ nữ phong cách khác hẳn nhau. Sau này phải đóng vai thành loại phụ nữ nào mới khiến cho ta chịu được phiền nhiễu, nhanh chóng bỏ đây?

      Tiếu Trác xoa cằm, lại nhấc kính viễn vọng lên ngắm chính xác Lãnh Vũ Hiên dùng bữa trong phòng ăn. ta vẫn cái vẻ đức hạnh miễn cưỡng cười, thái độ với mỹ nhân diễm lệ vừa rồi chẳng có gì khác nhau. Xem ra ta giống với tên vua nham hiểm “Dương Quang tiên sinh” kia, qua lại với bạn chỉ là để giải trí, chả lên được thích loại nào, thích loại nào. Dứt khoát sau khi kết hôn phải giữ nguyên bản tính, khiến ta sợ mình tới nỗi ly hôn. được, nhỡ may lợn lành chữa thành lợn què để ta biết mình thực ra bị bỏ, chừng sóng gió dồn dập ư? Rốt cục nên……

      “Oa!” Tiếu Trác suy nghĩ kế sách kêu lên tiếng vì bị rơi kính viễn vọng. Người thể nhắc tới, mới nghĩ đến “Vua nham hiểm”, cái mặt của Ân Niện Hạo xuất ngay trong kính viễn vọng: “ muốn dọa em chết hả , “vua nham hiểm”!”

      “Bà chủ lớn của Andy, nữ tài đầu tiên trong thế giới thời trang, người say mê công việc đến hẹn hò cũng chẳng có thời gian sao có cảm hứng trốn việc chụp ảnh thế này?” Mặc đồ sporty màu nâu nhạt, Ân Niện Hạo uể oải nhìn Tiếu Trác trêu chọc, sâu thẳm trong trái tim lại có phần hẫng hụt: “Thích chụp nhà hàng ăn như thế, sao vào? Ở đây cần hẹn trước cũng có thể lấy được chỗ.”

      “Cảm ơn, em thích món ăn Pháp.” Tiếu Trác cất kính viễn vọng cổ vào trong túi khoác, tránh để “vua nham hiểm” nhìn ra đó phải máy ảnh. Tên này bụng dạ hẹp hỏi, hồi đầu theo đuổi , đến bít tất cũng mặc của Andy, bây giờ bị từ chối liền đổi ngay sang thời trang của hãng khác. Đáng ghét, còn làm phiền hành động trinh thám của , “ cũng trốn việc rồi, cậu ấm của Tư vấn tin tức Dương Quang?”

      “Hôm qua vừa công tác từ về, hôm nay nghỉ ngơi.” nhìn đôi mắt đen to nhưng lại sáng trong của Tiếu Trác, đôi mắt đó đến bây giờ vẫn có thể khuấy động đáy lòng : “Em mặc như vậy rất đẹp, chút cũng nhìn ra em là trinh nữ già ăn vào tiêu hóa nổi.!” (Jini: trời, tán con nhà người ta thế này ư? Bảo sao k đổ, ha ha)

      mặc như vậy cũng rất đẹp trai, hoàn toàn che đậy được bản tính háo sắc thay người hàng ngày của !” Tiếu Trác khinh khỉnh, sau này phải gọi ta là vua thối miệng.

      thế nào cũng xơ múi gì được em mà .”Ân Niện Hạo đành , nắm tay Tiếu Trác kéo mạnh sang quán ăn bên đường: “Khó có ngày hôm nay chúng ta đều hóa trang trẻ trung thế này, cùng qua cuộc sống 18 tuổi nào!”

      cần, em nhiều tuổi rồi dạo chơi như thanh niên các .” Tiếu Trác ra sức muốn rút tay bị “vua nham hiểm” nắm về. vứt cả đống việc công ty đến đây phải để dạo chơi nhàn nhã với ta.

      “Vùng ra được em có thể .” Ân Niện Hạo cười vui vẻ. Bình thường toàn thấy lạnh lùng, điệu bộ hùng hổ hăm dọa, ngẫu nhiên thưởng thức chút dáng vẻ sốt ruột của hả giận: “Dương Quang hôm nay rất đau khổ trong lòng!”

      “Bỏ tay ra nhanh, Ân Niện Hạo! Đừng ép em cắn !” Sức mạnh của người đàn ông này lớn, nhìn tay mình đỏ ửng, Tiếu Trác dường như dám vùng ra nữa, nâng tay mà bọn họ cùng nắm lên cắn, để lại dấu vết của răng.

      mu bàn tay lưu lại dấu răng em là vinh hạnh lớn của . Nhớ nhất định phải cắn sâu hơn chút!” Ân Niện Hạo dừng bước chờ xem Tiếu Trác nhe răng hổ, cười hi hi :

      “Em tức giận rồi đấy, vua nham hiểm!” Chết rồi, Lãnh Vũ Hiên và bạn ra khỏi nhà hàng kiểu Pháp rồi, nếu nhanh đợi bọn họ lên xe, đuổi kịp nữa!

      “Tin hay , chỉ cần bây giờ quỳ xuống đất câu: “ Em”, sau đó ôm em rồi chạy, các tờ báo lớn ngày mai đều đăng tin: “Dương Quang tiên sinh cuối cùng tìm thấy tình đích thực, hai nhà Ân Tiếu làm thông gia”. Nụ cười gương mặt đẹp trai của Ân Niện Hạo càng lúc càng rực rỡ, dường như đến bản thân ta cũng cho rằng cái ý tưởng kỳ diệu chợt xuất có thể thực được!

      “hì, hì…” Tiếu Trác cười khan hai tiếng, căn bản nhìn được Lãnh Vũ Hiên dắt bạn bước vào trong xe. hơi chút hoang mang nhìn ánh mắt càng lúc càng của Ân Niện Hạo, nịnh nọt : “ mạnh thế, sao phù hợp dùng chiêu gây tổn hại đó!” đặc biệt nhấn mạnh giọng điệu “Chiêu gây tổn hại”, gương mặt tuấn tú của “vua nham hiểm” luôn là đối tượng theo đuổi của giới truyền thông, muốn tự nhiên kiếm chuyện: “Chúng ta là bạn bè, bạn bè nhiều năm!”

      rất đúng!” Ánh mắt Ân Niện Hạo dần dần hồi phục vẻ đùa cợt như trước, nếu làm thế , với Tiếu Trác đến làm bạn bè cũng được. nắm chặt tay : “Vậy bạn bè, đưa dạo quanh đây!”

      “Đương nhiên!” Thấy ánh mắt Ân Niện Hạo trở lại bình thường, Tiếu Trác cười nhõm, dù sao Lãnh Vũ Hiên sớm mất hút rồi, hơn nữa giả vờ ngốc nghếch, trốn tránh theo đuổi của Ân Niện Hạo cũng phải cách hay. Thôi , dù sao cũng đều lãng phí ngày rồi, dứt khoát đưa người bạn lạc đường về nơi cũ vậy! “ đâu tùy quyết định, có điều em đề nghị nắm tay khác .” vừa vừa cong môi như trẻ con, nhìn tay trái bị Ân Niện Hạo nắm tới nỗi chuyển sang màu tím.

      “Phù——phù—— đau, đau, trai mua kẹo em ăn!” Ân Niện Hạo bắt chiếc điệu bộ tinh nghịch của Tiếu Trác nâng tay bị mình nắm tới đỏ ửng lên, bướng bỉnh thổi.

      “Chỉ mua kẹo sao được? Em còn muốn ăn mực xào hành ớt, canh bò thập cẩm, thịt dê nướng và 3 dây nem rán!”

      “Dứt khoát đem hết toàn bộ đồ ăn vặt đường đều gói cho em hết!” Ân Niệm Hạo cười . Nếu có thể cư xử thành như vậy với theo đuổi của tốt quá. nắm tay Tiếu Trác, trong lòng dường như lại thêm phần kiên trì.

      “Ông chủ, thêm 10 xâu cá viên!” Tiếu Trác ngồi trong quán nướng chật ních người, miệng đầy thịt nướng.

      “Chưa nhìn thấy người phụ nữ nào chẳng có tướng ăn như em cả!” Ân Niện Hạo lắc lắc đầu, thanh nhã nâng gói gạch cua lên lịch cắn miếng, làm cho ánh mắt mấy nữ sinh ngồi bàn đối diện dần dần trở nên ái mộ.

      “Thân là người thừa kế công ty lớn, phải làm phong phú thêm kiến thức nông cạn của .” Nuốt miếng thịt nướng, Tiếu Trác thỏa mãn uống ngụm canh thịt bò thập cẩm, “bò thập cẩm của Trần Ký, gói gạch cua của Giải Vương, thêm đồ nướng A Nam, là ngon !”

      “Đây có phải là lý do em coi thường ? là cậu ấm thừa kế tổ nghiệp, như em tay trắng lập nghiệp!” Ân Niện Hạo suy tư nhìn Tiếu Trác.

      “Em coi thường lúc nào chứ!” Sao ta lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy? Tiếu Trác đặt cá nướng trong tay xuống dở khóc dở cười.

      “Em thấy xứng với với em!”

      ”Em có, em chỉ là cảm thấy chúng ta thích hợp.”

      “Em có! Chúng ta quen biết nhau 7 năm, tuy có quan hệ riêng tư thân mật, nhưng cũng luôn qua lại, song khi em vừa phát có ý theo đuổi em, liền giống như tránh bệnh SARS vậy, né tránh gặp!Lẽ nào lúc đó em mới phát ra em chuyện với hợp?” Ân Niện Hạo nhìn chăm chú đôi mắt tinh lên án.

      “Ý của em là chúng ta hợp làm bạn hơn, nhưng làm tình nhân tuyệt đối hợp. Để em hết!” Thấy Ân Niện Hạo muốn xen vào, Tiếu Trác vội vàng ngăn lại: “Nếu ràng biết thích hợp lại cố gắng qua lại, cho dù có vài niềm vui theo cảm quan, nhưng sau đó mâu thuẫn nổi lên, đến tình bạn chúng ta cũng còn.”

      “a ha, đây mới là điều em muốn !” Ân Niện Hạo đầy căm phẫn: “Em cho rằng chơi trò tình cảm với em, bởi vì trong mắt em là người đàn ông tùy tiện, chịu khó thay người hơn cả thay áo!”.

      phải thế ư?” Tiếu Trác vội bịt cái miệng phản ứng quá nhanh của mình, cuống cuồng giải thích: “Em có ý coi thường , em muốn đây cũng là phương diện chúng ta hợp nhau.”

      “shit!” Ân Niện Hạo rủa : “Nếu năm 13 tuổi có người với , sau này phải người phụ nữ muốn trai tân, nhất định giữ gìn trinh tiết tới ngày hôm nay!”

      Tiếu Trác vội bịt miệng há to vì kinh ngạc, tránh ra câu trong lòng: “Trời ơi, năm 13 tuổi bắt đầu hủy hoại trong trắng”, “chúng ta đổi chỗ chuyện , em ăn no rồi.” liếc liếc xung quanh, mọi người yên lặng chú mục vào họ, kéo Ân Niện Hạo ra khỏi cửa hàng đồ nướng.

      “Em có ý khiêu khích cách kết bạn. Thực ra chúng ta hợp nhau, vấn đề chủ yếu ở em!” Ngồi ghế trong công viên , Tiếu Trác cố gắng để bản thân thể thành khẩn, “Em chưa bao giờ nghĩ tới việc ai, loại sinh vật đơn tế bào như em, chỉ bận việc công ty và việc riêng cũng khiến thể xác và tinh thần em chán ngấy rồi, em căn bản có sức đâu duy trì tình cảm nam nữ.”

      “Đặc biệt là loại đàn ông đa tình nguy hiểm như !” Ân Niện Hạo tức giận .

      , ‘đàn ông đa tình, ‘đàn ông chung tình’ đều nguy hiểm đối với em, thực tế, em căn bản hợp với chuyện tình , bất luận là “mãi mãi’ hay là ‘từng có’.” Tiếu Trác từng chữ từng chữ thành .

      Cáu kỉnh vò vò tóc, Ân Niện Hạo lấy ra điếu thuốc đưa lên miệng: ‘Như thế này được , chúng ta hợp tác với nhau để tìm ra chỗ nào hợp. Em cố gắng hết sức trở thành sinh vật đa tế bào, cố gắng tiến hóa từ ‘sói’ thành người. Giống như em thích mùi thuốc lá, vì thế thích hút thuốc chỉ ngậm thuốc lá trong miệng mà châm. Như thế chúng ta chiều ý lẫn nhau, giữ tiêu chí thấp hơn với chút, nếu phù hợp ở bên nhau.”

      “Vậy, nếu phù hợp?” Tiếu Trác nhìn Ân Niện Hạo, biết Ân Niện Hạo lúc này lòng, nhưng có cơ hội để thử, hoặc cũng muốn thử.

      “Vậy làm bạn.” Rất nhiều bạn trước kia và vẫn là bạn bè.

      “Người khác có thể, nhưng em lại chỉ có thể trở thành kẻ thù của !” trải qua rất nhiều, cũng nhìn thấy rất nhiều, điều đó khiến càng căm ghét cái gọi là “ thay đổi của tình ”. Nếu ngày nào đó gặp hoàn cảnh tương tự như bà ngoại, mẹ, tiếc tất cả khiến cho đối phương phải trả cái giá đau đớn nhất, cho dù mang tất cả mọi thứ của bản thân mai táng theo, cũng tiếc! Bởi vì muốn đòi lại toàn bộ cực khổ mà bà và mẹ phải chịu, “kẻ thù đội trời chung!” đón ánh nhìn của Ân Niện Hạo, chân thành : “Em rất trân trọng tình bạn của chúng ta, làm bạn khiến cả hai chúng ta vui vẻ hơn rất nhiều so với làm người tình. Bình tĩnh mà nghĩ xem, có thể để ý đến em, lý do chủ yếu vì em giống với bạn khác của hoặc ràng hay thầm . Thực ra em căn bản phù hợp với tiêu chí bạn hoàn mỹ của . chỉ là cố chấp cho rằng đó là , giống như con tàu bị lạc phương hướng trong sương mù.”

      có! rất tình cảm của , là em trốn tránh! Tại sao em thể bạo gan cho chúng ta cơ hội? Lẽ nào em muốn độc thân cả đời ư?”

      , em kết hôn, hơn nữa rất nhanh. Nhưng điều kiện trước tiên là hai bên đều nhau tha thiết, ta thuộc về em, em cũng thuộc về ta. Nếu như có con ngoài ý muốn, trừ phi sau khi ly hôn, đứa trẻ thuộc về em, nếu em sinh.” Tiếu Trác nhìn ánh mắt vẫn lưu luyến của Ân Niện Hạo, hỏi: “Hôn nhân như vậy có chịu được ?”

      “Em……” Ân Niện Hạo nhìn Tiếu Trác trầm mặc nhưng giấu được ánh mắt đau khổ: “Có phải gặp phiền phức gì rồi, cho , giúp em!”

      “Có câu này của là được rồi. Dù có phiền hay , đời người đều rất phức tạp, trừ bản thân, ai cũng thể giải quyết được.” Tiếu Trác đứng lên, gương mặt ánh lên hững hờ, “muộn rồi, chúng ta gọi xe về thôi!”

      “Trác Trác!” kéo tay Tiếu Trác để dựa sát vào mình, “có lẽ em tin, ngay từ đầu những người con qua lại đều có cùng suy nghĩ với , có tình cảm ở bên nhau, còn bye bye. ghét hôn nhân, vì thế từ chối đương với những ngoan ngoãn. Nhưng em, là người con đầu tiên chủ động muốn mạo hiểm hôn nhân.

      “Em tin, vừa vinh dự lại cảm động!” thành .

      “Nhưng lại thể chấp nhận.” phóng khoáng nhìn ánh tà dương cười cười, sau đó thả khỏi vòng tay: “Việc cuối cùng, em hoàn toàn có thể coi ta như trò đùa, được phép để ý! có thể hôn em ? phải nụ hôn xã giao lịch .” Trong lời đùa của lại cộng thêm nghiêm túc.

      nhìn Ân Niện Hạo, như Ân Niện Hạo nhìn . biết cho dù Ân Niện Hạo trước đây là người thế nào, sau này ra sao, nhưng Ân Niện Hạo lúc này thực chân thành. Nếu phải hoàn cảnh trưởng thành đặc biệt, nếu phải cuộc hôn nhân thình lình xảy ra, chắc dám bạo gan đánh bạc lần! Nhưng bây giờ……

      gật gật đầu, nhắm mắt. Dùng nụ hôn này cảm ơn những điều dành cho , đồng thời cũng để lại vài kỷ niệm cho cuộc đời khô khan của mình. cảm nhận ôm lấy , ngón cái xoa má, sau đó chầm chậm cúi xuống, mũi chạm vào má , hơi thở đó khiến ngứa ngứa. Môi gắn lên, ôm chặt , như muốn cất vào trong lòng. Môi ấm áp, cũng vì thế mới càng cảm nhận giá lạnh của môi mình. vật nóng hổi tách hai môi , lưỡi dịu dàng lại mãnh liệt nút trong miệng . ghét cảm giác này, chỉ là có nổi nhiệt tình để kết hợp, cho dù hết sức cố gắng. dịu dàng và mãnh liệt dần dần dịu xuống, nhưng đôi môi lạnh giá vẫn được làm ấm cách tỉ mỉ…

      Rất lâu, đôi môi của lần đầu tiên cảm nhận được gió mát bên ngoài thổi qua, kết thúc rồi ư? chầm chậm mở mắt, nghĩ mặt mình chắc chuyển thành đỏ rồi.

      “Xem ra, em phải là người cần tìm.” Ánh mắt trong veo của Tiếu Trác phá hủy tia hy vọng cuối cùng của . Lại lần nữa biết bọn họ chỉ có thể là bạn, mãi mãi thể thay đổi. buông Tiếu Trác khỏi vòng tay, che giấu vẻ hiu quạnh trong đáy mắt, “, đưa em về nhà, con bé này.” dắt tay Tiếu Trác ra khỏi công viên, làm bạn vậy! Bạn tốt!

      “Cảm ơn, ông già.” Tiếu Trác cười cười nhìn Ân Niện Hạo, bắt đầu từ bỏ những nhớ mong, sau nay có thêm người bạn tốt. Nhấp nhấp môi, từng hôn qua ông, bà, hôn qua mẹ, hôn qua mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, hôn qua Tần Như, còn hôn qua con gấu đồ chơi của , nhưng chưa từng hôn qua người đàn ông nào tuổi tác tầm . theo ý nghĩa này, hôm nay tặng đồng thời nhận lại nụ hôn đầu. Như vậy cũng coi như trước khi trao tặng trinh tiết lưu lại hồi ức thanh nhã cho bản thân !

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 3: Cái giá của tao nhã

      Chỉ là cái hồi ức đó ngoài lưu lại tao nhã, còn mang đến ít phiền phức cho Tiếu Trác.

      biết vị tốt bụng nào chụp được cảnh và Ân Niện Hạo hôn nhau, vì thế mà ngày thứ hai há hốc miệng khi giở báo ra đọc.

      Đầu tiên là điện thoại xin lỗi của Ân Niện Hạo, rồi Tần Như vui mừng gọi tới hỏi có phải cuối cũng từ bỏ cái kế hoạch ngu xuẩn đó rồi, “Con làm cái gì vậy, định đằng làm nẻo hả?” sau đó Tiếu Thiên Hào phẫn nộ lẫn sợ hãi gào to trong điện thoại.

      mất rất nhiều công sức để giải thích toàn bộ việc, ngoài ra lo lắng Lãnh Vũ Hiên nhìn thấy những bức ảnh được đăng các tờ báo lớn.

      Nhưng may mà Lãnh Vũ Hiên chiều qua bay Hồng Kông vì bận việc công ty, vừa khéo bỏ qua những bức ảnh đó. Càng may hơn là bình thường hiếm khi lên báo, hôm đó lại ăn mặc như sinh viên đại học, lại thêm việc giữ kín như bưng và hết sức bảo vệ của Ân Niện Hạo, chẳng mấy ai nhận ra “nhân vật chính” là thiên kim của Tiếu Thị, bà chủ của Andy. Tiếu Trác vì thế cũng trốn được phiền hà bị truyền thông theo dõi.

      Có điều may rằng, tất cả phiền phức được coi là phiền phức chính vì nó phải chỉ dựa vào may mắn mà có thể giải quyết.

      Chiều hôm đó, vị khách mời mà đến tới văn phòng của .

      “Ông, bà , bác trai, bác , mời dùng trà,” Tiếu
      Trác sai thư ký mang trà cho “thái thượng hoàng” và “hoàng thái hậu” của Tư vấn tin tức Dương Quang.

      “Họ cũng xem báo rồi ư?” dùng ánh mắt hỏi Ân Niện Hạo ngồi cạnh với vẻ mặt biết phải làm sao.

      “Còn hỏi?” Ân Niện Hạo dùng ánh trả lời Tiếu Trác.

      “ha ha.” Ông nội Ân Niện Hạo cười, “hai đứa thể tình cảm qua nét mặt này .”

      “ha ha, tình cảm tốt đấy!” Bà nội Niện Hạo cũng cười.

      “Đừng sợ, con . Chúng ta muốn tới đây thăm con.” Mẹ Niện Hạo hiền hậu đánh giá Tiếu Trác.

      “Đúng vậy, hiếm khi mà Ân Niện Hạo cuối cùng tìm ra được người con xứng đôi với nó!” Bố Niện Hạo nhìn Tiếu Trác cách hài lòng.

      phải đâu, các vị, cháu nghĩ mọi người hiểu lầm rồi.” Đối diện với tán thưởng của các vị trưởng lão, Tiếu Trác biết giải thích từ đâu. Đều là do bức ảnh hại ! vội vàng trừng mắt nhìn Ân Niện Hạo kêu ta mau nghĩ cách, “Chúng cháu chỉ là bạn thôi, đấy!”

      “Bây giờ mọi người tin rồi chứ!” Ân Niện Hạo vội vàng đứng dậy lên tiếng, “giống như con giải thích cho mọi người —— con và Tiếu Trác thực chỉ là bạn.”

      “Con câm mồm!” 4 giọng, 8 con mắt gần như đồng loạt tấn công.

      Tiếu Trác vội vàng ngậm miệng, khó khăn uống ngụm nước.

      “Chúng ta nó!” Bố Niện Hạo thay đổi ngay bằng nụ cười hiền từ với Tiếu Trác, “Ta biết thanh niên các con sợ áp lực gia tộc, vì thế muốn công khai. sao, chúng ta hiểu.”

      “Đúng vậy, con yên tâm, chúng ta ép các con nhanh chóng kết hôn, đợi bọn con tìm hiểu nhau thêm vài tháng nữa, chúng ta tới nhà con đề nghị kết thông gia.” Bà Niện Hạo thân mật : “Nhà họ Tiếu biết dạy con , vừa thanh nhã vừa giỏi giang. Bà nội càng nhìn càng thích đứa cháu dâu là con đấy.”

      “Bà à, bà đừng chỉ theo ý mình, chúng con chỉ là bạn!” Ân Niện Hạo gần như muốn xô phải tường.

      “Đúng vậy, chúng con chỉ là quan hệ học trưởng, học muội!” Tiếu Trác cũng vội vàng phủi sạch.

      “Vậy sao các con lại hôn môi!”

      “Ông!” Ân Niện Hạo than khóc ra lý do sáng sủa nhất: “Đó là do mắt của Tiếu Trác có hạt bụi, con chỉ giúp ấy thổi thôi.”

      “Vậy, có thể thổi thành miệng đối miệng ư?”

      “Ông, ông chú ý cách chọn từ chứ!” Ân Niện Hạo nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiếu Trác, biết sao mới được.

      “Nếu như thế con cũng .” Tiếu Trác day day ấn ấn huyệt thái dương đau, nhìn Ân Niện Hạo bên cạnh, trong lòng thầm xin lỗi, sau đó đột ngột chỉ : “Hôm qua là ấy cưỡng hôn cháu!”

      “Cái gì?” 5 thanh kinh ngạc đồng thời vang lên. Nhận được ám thị của Tiếu Trác, Ân Niện Hạo vội vàng thu lại kinh ngạc, gật gật đầu, “ sai, là con cưỡng hôn ấy!”

      Tâm trạng tốt của các vị trưởng lão nhà họ Tiếu ràng bị chấn động tới mức tơi bời tan tác, con cháu của nhà mình phong lưu , nhưng chưa bao giờ hạ lưu, sao có thể……

      “Tiểu tử thối, việc này là thế nào?” Bố Niện Hạo cuối cùng cũng nén kinh ngạc lại nghiêm nghị hỏi.

      “Ai bảo ấy nhận theo đuổi của con, còn muốn lấy người khác!” Ân Niện Hạo liếc ngang mọi người xung quanh, hết sức du côn.

      “Bốp ——”

      Tiếu Trác nhìn bố Niện Hạo vung cái tát khá mạnh lên gương mặt đẹp trai của “vua nham hiểm”, “Bác trai, ấy xin lỗi cháu rồi.” Tiếu Trác vội vàng ngăn lại cái tát thứ hai, khuyên can : “Chúng cháu hòa giải từ lâu rồi, bây giờ chúng con là bạn tốt.”

      Đối diện với độ lượng của Tiếu Trác, các vị bề nhà họ Ân tức giận cũng đành ngừng lại hình phạt一一 nhận lỗi, cáo biệt . Mẹ Niện Hạo còn cảm ơn truy xét vô lễ của con trai mình.

      Cung kính tiễn bốn vị bề , Tiếu Trác áy náy bước đến bên cạnh Ân Niện Hạo mặt còn in 5 dấu tay, cẩn thận hỏi: “lấy cho túi chườm đá nhé?”

      “Mượn cái gương trước .” Ân Niện Hạo xoa má trái bị đau, tức tối : “ Có nhầm đó, sao phải đánh vào mặt người ta!”

      “Hình phạt xưa của Trung Quốc.” Tiếu Trác đưa túi chườm đá, hộp phấn hồng đưa cho Ân Niện Hạo, “cảm ơn , rất nghĩa khí!”

      biết thế nào cũng xơ múi gì được ở em mà?” Hóa ra ta vẫn đắc ý vì có được nụ hôn đầu của . Ân Niện Hạo kiểm tra dấu tay mặt, “Em phải mời ăn cơm!”

      “Đương nhiên, chúng ta ăn cá tươi xắt lát” Tiếu Trác kéo tay Ân Niện Hạo.

      cần đâu, kêu thư ký ra ngoài mua, ăn ở văn phòng em, xem ai còn có cơ hội chụp ảnh!”

      Bất luận thế nào, với hy sinh bản thân của Ân Niện Hạo, Tiếu Trác cũng chẳng gặp phải phiền phức lớn.

      Mặt trời và ánh trăng thay nhau xuất theo đúng quy luật, thời gian cũng nhanh chóng trôi lưu lại dấu vết. Tiếu Trác của bây giờ càng bận rộn, đêm khuya bận làm thêm, thi thoảng vẫn nhìn bầu trời đen bao la qua cửa sổ, chòm sao mùa thu thong dong chầm chậm trôi bầu trời đêm mát mẻ, mùa đông sắp đến rồi! Bất kể là Hồng Kông hay Đài Loan, mùa đông đều êm dịu và ấm áp, nhưng tiếc rằng mùa đông của đời thanh thản dễ chịu như vậy, mùa đông mà phải đón nhận là loại địa cực* rét gió thấu xương.

      là loại địa cực: vùng thời tiết nhiệt độ cao nhất là 10 độ C.

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 4: Trở về chốn xưa

      Với diễn xuất của Tiếu Thiên Hào sánh ngang ảnh đế Oscar cùng gợi mở cố ý của tổ thám tử mới, con sói xám Lãnh Vũ Hiên sốt ruột báo thù rốt cục hiểu quỷ kế của lão hồ ly tinh, nhận định rất nhanh rằng Tiếu Thiên Hào sủng ái nhất là đứa con luôn sùng bái ta – Tiếu Trác, vì vậy lập tức dùng hết thủ đoạn “ép buộc” Tiếu Thiên Hào “ còn cách nào” phải đem đứa con được “thương ” nhất gả cho .

      “Đúng là đồ ngốc!” hết sức đồng cảm với con sói xám sốt ruột bào thù, Tiếu Trác xuống máy bay. ngoài dự đoán của , Lãnh Vũ Hiên chẳng phái người đến đón, rốt cục chỉ là vật thế chấp của phụ thân đại nhân mà Lãnh Vũ Hiên báo thù. Tên ngu ngốc đó nhất định cho rằng hôn nhân bí mật là đòn tấn công lớn nhất đối với đại tiểu thư “sống trong nhung lụa, thích thu hút chú ý của người khác lại cực say mê ta” của Tiếu gia. Cười châm biếm, Tiếu Trác rảo bước ra khỏi sân bay.

      Hồng Kông, lâu quá gặp! Sau khi rời Hồng Kông năm 8 tuổi, chỉ ngày giỗ của người thân và giải quyết công việc, mới đến nơi này, ngờ hôm nay lại phải tạm ở đây.

      Đón taxi, chỉ thẳng tới khu mộ của người thân. So với việc gặp ông chồng quen biết ra lệnh qua điện thoại cho phải từ Đài Loan đến Hồng Kông để kết hôn, càng muốn lễ người thân mất từ lâu.

      Xuống taxi, kéo hành lý chầm chậm vào khu mộ an nghỉ của người thân.

      “Mẹ, bà ngoại, ông trẻ* (cậu của mẹ), bà trẻ* (mợ của mẹ), con đến thăm mọi người rồi.”

      lặng lẽ lấy ra từ trong túi áo khoác màu nâu nhạt rất nhiều hoa bách hợp bằng giấy tinh xảo, lần lượt đặt trước bia mộ những người thân, ông trẻ và bà trẻ sinh thời luôn thích hoa bách hợp dùng giấy gấp, ‘Con phải lấy chồng rồi, con biết mọi người phản đổi, nhưng con vẫn quyết định. Con muốn nợ tình cảm Tiếu gia, càng muốn Tiếu gia lụi bại, cũng có thể đó chính là cái gọi là “ giọt máu đào hơn ao nước lã!”

      hít sâu, cố gắng kìm chế những giọt nước mắt, “ tới những chuyện đó nữa, điều vui vẻ, con lấy lại Roland rồi! Tuy nó bị Tiếu Thiên Hào kinh doanh rất tệ, nhưng lâu nữa, con làm cho nó hưng thịnh trở lại. Con thể để tâm huyết của mọi người phí công vô ích, xin hãy phù hộ con sớm kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này.

      ngẩng đầu nhìn mây trắng phía chân trời, lúc đó, mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ chắc vẫn an tâm nghỉ bên Mỹ. Đối với người thân an giấc ngàn thu, thường có cảm giác thê lương vì “muốn phụng dưỡng nhưng mọi người đợi được ngày đó mà xa.”, vì thế để bảo vệ mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, bất luận trong cuộc hôn nhân này mất cái gì, đều chùn bước.

      Rất lâu, chầm chậm rời khỏi nghĩa địa, yên lặng như lúc tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :