1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đạm định vi phi - Thanh Đường Yến (C1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ĐẠM ĐỊNH VI PHI
      (Bình Tĩnh Làm Phi)


      Tác giả:Thanh Đường Yến
      Tình trạng:Hoàn bản Trung, edit.
      Convert:lá ngọc - tangthuvien
      Edit:phi Yên
      Giới thiệu:

      Lời tác giả:Nghiêm túc thanh minh: “ Bình tĩnh “ trong bài là quá trình biến động của người, nhân vật chính trải qua mưa gió từng bước mới tới thành thục bình tĩnh, phải là trời sinh bình tĩnh! Cho nên bài này phải bản chất bình tĩnh, muốn xem nữ chính trời sinh tính tình lạnh nhạt vạn năng băng sơn, mời di chuyển chuột , cám ơn hợp tác!

      Nàng do thân phận đặc thù nên bị ép vào cung,
      Lại do chọc giận hoàng đế, bất ngờ bị phong làm phi.
      Nhưng mà hậu cung đường khó , hậu phi việc khôn kể.
      Nàng nghĩ chỉ lo thân mình, nhưng luôn được như ý.
      Nàng nghĩ chọn đất mà , nhưng mỗi bước đều như miếng băng mỏng.
      Sau đó, chiến tranh cung đình vô cùng vô tận khai hỏa,
      Nàng rốt cục lần lại lần ở trong chiến dịch,
      Chậm rãi tìm tòi con đường làm phi--
      Vinh nhục sợ hãi, xem trước sân hoa nở hoa rơi;
      vô tình, nhìn mây trời lúc dừng lúc trôi.
      Nhưng mà dù vậy, nguy cơ vẫn mời mà đến từ trước đến nay.
      Người tín nhiệm nàng, địch nhân buông tha nàng,
      Sau khi đau khổ vì mất người bạn thân nhất,
      Nàng lựa chọn ở lại trong cung lúc này có chiến tranh thuốc súng?
      Hay là lựa chọn rời xa chiến trường, qua những ngày trời cao biển rộng?

      Giới thiệu vắn tắt:
      Hứa Thanh Mông tính tình tùy tính, thích tự do vì say rượu xuyên qua, trở thành nữ nhi của Định Xa Hầu Tô Mông - Tô Yên Tuyết. Vệ quốc ngũ hầu phản loạn, cuối cùng bị hoàng đế phái binh trấn áp, vì an nguy của dân chúng Ngô châu, Tô Yên Tuyết bất đắc dĩ vào cung làm phi tử hoàng đế, tên là Hoàng phi, ra là con tin. Dòng nước sâu yên lặng, nhìn như hoàng cung bình tĩnh hài hòa, kì thực khắp nơi là cạm bẫy. Lý giải là chuyện, tiếp thu lại là chuyện khác, vô vàn cung đấu nối gót tới, Tô Yên Tuyết rốt cục chịu nổi quấy loạn này...... (hầu: đứng thứ 2 trong ngũ tước)

      Tìm tòi chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Tô Yên Tuyết ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: Dục Tường, Tu Ngữ,…Chờ mong!​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1:

      Tô Yên Tuyết vào cung ngày này, dưới thành Ngô châu nổi lên trận đại tuyết hiếm có. (đại tuyết: tuyết rơi nhiều)

      Trong năm thành trì Vệ quốc, thành Ngô châu nằm ở đầu phía nam, từ trước đến nay bốn mùa như xuân. Nhưng mùa đông này lại rét lạnh khác thường, hoa bạch lăng khắp trời, che vân tế nhật (mây và mặt trời bị che lấp), thản nhiên ngừng, cho dù có gió, vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

      Mười bảy năm qua, Tô Yên Tuyết lần đầu tiên bước ra thành Ngô châu, cũng là lần đầu tiên ở chỗ này thấy tuyết.

      Bên trong xe ngựa, màu xanh nhạt, làm tôn lên giá y đỏ tươi chói mắt dị thường của Tô Yên Tuyết. nhàng nâng tay dậy, bàn tay ấm áp chậm rãi làm nóng chảy sương băng lạnh giá cửa sổ ngọc lưu ly, bọt nước tựa như nước mắt chảy xuống, ánh sáng chợt , phút chốc lướt qua.

      Tô Yên Tuyết im lặng, thu hồi tầm mắt muốn ngắm tuyết. Mặc dù có thể thấy , cũng chẳng qua là chứng kiến tòa thành trì tiêu điều vắng vẻ như sương băng. Trong mười sáu năm loạn ngũ hầu, tất cả đều như trận tuyết này, trời mênh mông tiêu điều, kể cả Vệ quốc hai trăm năm lịch sử, cùng với vô số sinh mệnh bé mù mịt của lưu dân. Nàng cũng như mảnh hoa tuyết bé đáng kể, tự do theo gió, biết con đường phía trước.

      Trong chậu đồng đốt than củi ngân ti (chỗ này mình cũng biết là gì =w:), bên trong lư hương lan ra noãn hương mơ hồ, bốn vách tường đều trải thảm nhung êm dày. Trong thùng xe, ngăn cách giá lạnh bên ngoài, nàng vẫn cảm thấy tay chân lạnh như băng. Lãnh ý hiểu kia, trong trí nhớ nhiều năm sau, vẫn ràng như cũ. Mà khi đó, nàng chỉ có thể mệt mỏi lười biếng mà nhắm mắt. Tất cả đều thấy, chỉ nghe tiếng bánh xe kẽo kẹt chen lấn tuyết dày, vững vàng mà có quy luật, phảng phất lâu dài như vô bờ bến.

      “Yên Tuyết, vi phụ tuy rằng thua trận, nhưng thua trận thân ngông nghênh, ngươi Hoàng thành làm tin (con tin), phải vì vi phụ, mà là vì hàng ngàn bách tính thành Ngô châu, ngươi nhớ kỹ lời của vi phụ, nhẫn nại mà cư xử, thân mình cúi đầu, cần cù làm việc, gì tự nhiên lộ phẩm chất. Chỗ thỏa đáng, phẫn nộ dựng lên, cương liệt trào dâng, bản thân tràn đầy khí chất hào. Ngươi là nữ tử, cũng phải kẻ yếu!”

      Lời phụ thân giống như quanh quẩn bên tai, Tô Yên Tuyết vai khoác áo lông cừu, quay đầu nhìn về phía cửa kính xe, tấm kính lưu ly mới vừa rồi sáng lên giờ lại bị che phủ bởi tầng bông tuyết mỏng, chỉ thấy mơ hồ cây khô nghiêng vẹo lan tràn, bóng người qua lại mờ nhạt như nước.

      Sao phải vì chính mình vô năng mà kiếm cơ chi? Từ xưa đến nay, có người nào nam nhân nghĩ công thành danh toại, vạn cổ lưu danh? Tâm tư của ngươi lại có ai mà hiểu? tại mới nhớ tới sinh mệnh của dân chúng quý, tranh danh trục lợi (tranh giành danh vọng, đuổi theo lợi ích) là lúc ngươi có thể có chút xót thương với những sinh linh uổng mạng này sao? Hơn nữa, ngươi có biết nữ nhi của ngươi bị bắn chết trong chiến loạn? tại nàng, chẳng qua chỉ là người do thất tình say rượu xuyên mà đến, là linh hồn của Hứa Thanh Mông.

      “Tiểu thư, mời uống trà!”

      Hương trà lượn lờ bay vào chóp mũi, Quan Thế cực phẩm. Tô Yên Tuyết quay đầu nhìn thị tì bưng trà, mày ngài nhàn nhạt khẽ cong, khéo cười tươi đẹp làm sao. Chính là Tử Nguyệt vui vẻ.

      Khẽ cười nhận ly trà, xúc cảm ấm áo khỏi làm Tô Yên Tuyết nhàng hô hơi. May mắn, nàng còn có Tử Nguyệt làm bạn.

      “Hoàng thành...... Hẳn rất phồn hoa ?”

      Mắt thấy xe ngựa ra khỏi thành Ngô châu, bên tai Tử Nguyệt xẹt qua thanh than của Tô Yên Tuyết, nhưng khi ngẩng đầu nhìn nàng, ý cười biếng nhác của nàng cũng thay đổi, chỉ là hơn tia phiền muộn.

      “Đó là Vệ quốc đô thành của chúng ta, đầu mối then chốt của đất nước, làm sao mà phồn hoa đây?”

      Tử Nguyệt mếu máo, trong lòng cũng có chút nặng nề.

      Tiểu thư sinh trong chiến loạn, mẹ đẻ chết sớm, vốn là tính tình lạnh bạc, từ bốn năm trước bị mũi tên lạc bắn vào, đối với người cùng việc càng cổ quái và xa cách cách khác thường, nay nàng có thể phát ra tiếng than thở nỉ non, chỉ sợ chuyến Hoàng thành này nàng cực kì tình nguyện ?

      Tô Yên Tuyết gật gật đầu,“Phồn hoa là tốt rồi.”

      bị chiến loạn quấy rầy, có thể an cư lạc nghiệp, ít nhất Vệ quốc tràn ngập khói súng này, vẫn còn lại chốn an ổn như vậy.

      Lại lần nữa nâng tay lau sương băng cửa sổ, Tô Yên Tuyết quay đầu trông về phía Ngô thành càng lúc càng xa, dấu vết loang lổ của chiến hỏa nhìn thấy mà ghê người. Đừng mở mắt, cúi đầu nhìn về bàn tay lạnh ướt, bọt nước trong suốt cuối cùng chịu được nhiệt độ cơ thể liền bốc hơi, dần dần biến mất, ký ức của nàng đối với Ngô châu, đều trong nháy mắt liền héo rũ, bụi tuyết tan chảy dưới bánh xe bay lên, tro tiêu khói diệt.

      Ngoài của sổ xe, tuyết trắng vô cùng, trắng đến nỗi khiến người ta mù mắt. Hết thảy thế gian rồi trôi qua, chỉ có trận tuyết này, cả đời này nàng cũng từng nhìn thấy bờ bến.

      Từ Ngô châu Hoàng thành, đường có vệ binh hoàng gia hộ tống, bình ổn thông thuận, chẳng qua lát là tới Tùng Châu thành-nơi gần Hoàng thành nhất, cũng trải qua hơn mười năm trầm luyện trong chiến tranh, nhưng nơi này lại nhanh chóng phục hồi, phố xá rộn ràng, người đường như nước,tựa như chưa bao giờ từng xảy ra chiến tranh, vui vẻ phồn hoa náo nhiệt.

      Nắng sớm xuyên qua các đám mây, dần dần bị đuổi vào trong sương mù ngày đông.
      Tô Yên Tuyết nghiêng người dựa đệm gấm, giá y người sớm thay ra. Mắt trong lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi sáng như nước, tựa như vào hồ tĩnh lặng mùa đông, sắc trời bóng mây như đảo ngược trong đó, nhưng đều là lướt qua, thoáng qua giây lát.

      Xe ngựa dần dần giảm tốc độ, Tử Nguyệt vén rèm nhìn nhìn ngoài xe, quay đầu với Tô Yên Tuyết,“Tiểu thư, phía trước có người đến đón chúng ta !”

      Tô Yên Tuyết nhìn ra ngoài mành, chỉ thấy đội xe ngựa cách đó xa tới, người dẫn đầu cầm cờ cưỡi ngựa trước. Thanh Long cờ ( PY: ta cũng biết thanh long đây là rồng xanh hay là gì ) đón gió phấp phới, đúng là dấu hiệu oai phong của Vệ quốc hoàng đế.

      Xe ngựa đến gần, từ bên trong xe ngựa đối diện công tử dáng vẻ thanh nhã ra, hơn hai mươi tuổi, thân nguyệt sắc trường sam, loáng thoáng có thể thấy được mặt mày trong trẻo, chỉ nghe mỉm cười ,“ Nhi tử của Bình Xa Vương – Tu Ngữ cung nghênh Tô phi nương nương, mời nương nương đổi xe ngựa đến hoàng cung gặp hoàng thượng.”

      Bình Xa vương? Tô Yên Tuyết cười , phản loạn của cha nàng - Định Xa hầu đúng là do Bình Xa vương này dẹp loạn, nay con của thắng thần đến đây nghênh tiếp nữ nhi của bại thần, coi như là loại nhục nhã sao? Chẳng lẽ là năng lực của hoàng đế hùng bá thiên hạ kia?

      Tô Yên Tuyết vén rèm xuống xe ngựa, bốn phía nhất thời vang lên tiếng hút khí. Tu Ngữ ngẩng đầu, chỉ thấy trong sương mù mờ mịt, ngọc chất giai nhân (giai nhân khí chất trong trẻo đẹp đẽ) mặc cung trang trường quần màu thủy lam chậm rãi tới, mái tóc vấn cao, trang sức trang nhã mặt khẽ rung, thanh lệ thoát tục, ung dung hào phóng, tay áo xanh khẽ giương lên, cách biệt như tiên.

      Tô Yên Tuyết tới gần, mắt sáng trong veo thản nhiên nhìn lướt qua Tu Ngữ, người cúi chào ,“Tô Yên Tuyết ra mắt tiểu vương gia! Yên Tuyết còn chưa chính thức được sắc phong, đảm đương nổi tiểu vương gia tự mình đến đây nghênh đón, tiểu vương gia vất vả!”

      Nghe được Tô Yên Tuyết như thế, Tu Ngữ hoàn hồn trong khi tim vẫn còn đập mạnh và loạn nhịp, chắp tay ,“Tô phi nương nương quá khiêm tốn, nương nương tư thế như người trời, được sắc phong cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, huống hồ bệ hạ lời vàng ra, việc này , nương nương nhận quà tặng cũng quá đáng!”
      Tô Yên Tuyết nghe vậy, cười như có như , đạm nhạt ,“Trong cung mỹ nhân ngàn vạn, ta Tô Yên Tuyết chẳng qua là cái nữ nhi của phản thần, chỉ là người ngu ngốc, thân phận đặc thù, con đường phía trước biết, tiểu vương gia vẫn cần xưng ta là nương nương, miễn cho về sau rước họa vào thân!” Thấy Tu Ngữ kinh sợ sững sờ, Tô Yên Tuyết mở mắt, nhìn về màn che tơ tằm màu tím phía sau xe ngựa, lại ,“Nếu hoàng đế bệ hạ ở Tùng châu, tiểu vương gia vẫn nên chạy nhanh mang Yên Tuyết Nguyệt cung gặp hoàng thượng , trì trệ ngài cũng báo cáo kết quả tốt.”

      Tử Nguyệt tới nâng, Tô Yên Tuyết cúi chào cáo lui, bước tới cỏ xa tiền thơm máy, nhấc màn lên xe, màn tơ tàm chậm rãi khép lại, ngăn cách thế giới trong sạch, cũng thế nhân xem xét.

      Bầu trời Nguyệt cung đúng là chỗ ở của Hằng Nga, Nguyệt cung là Vệ quốc hoàng đế hành cung.

      Tô Yên Tuyết từng tưởng tượng Nguyệt cung kia nhất định có thể so với Di Hòa Viên hoa lệ, nhưng mà xuống xe, lại chỉ thấy tòa trang viên thanh nhã, đường trải đá, tường đỏ ngói xanh. Ngoài tường cành lá rậm rạp tạo bóng mát, trong là những loại cây trái mùa quý hiếm. Cây trái mùa quý hiếm này, cây cỏ um tùm đạp vào mắt dường như ngăn cách với hàn ý mùa đông, cả ánh sáng rỡ, hình như gió ở chỗ này cũng êm dịu khác thường.

      Bóng mây tràn đá phiến, Tô Yên Tuyết tới, nhưng lại tự giác lắc mình tránh né. Đám mây mềm mại, mặc dù là bóng dáng, cũng mềm làm cho người ta thương , nàng sao bước chân lên?

      Tu Ngữ phía sau yên lặng nhìn, mặt cuối cùng khỏi nổi lên ý cười nhu hòa.

      qua tiền hành lang, đám người Tu ngữ cáo từ rời , lại có cung nữ tới dẫn đường. con đường hoàn toàn trải bằng đá màu bắt đầu từ đầu cuối của hành lang bên trong vườn, hồ nước ngoài hành lang sâu mà trong xanh, di động như băng, giống như tấm kính chợt sáng, đem nước trong veo vào trong hành lang, làm cho người ta ảo giác tay áo trong gió mát khẽ bay, vào thế giới huyền ảo.

      đường uốn lượn xuyên qua núi giả rừng trúc, hướng đến gian tiểu cư lụa trắng lịch tao nhã, cung nữ dẫn đường mời Tô Yên Tuyết nghỉ tạm ở đây, liền khom người cáo lui.

      Nhìn cung nữ kia rời , Tô Yên Tuyết nhìn thoáng qua Tử Nguyệt phía sau, liền xoay người vào trong phòng.

      Trong phòng khách treo bốn chiếc đèn cung đình bát giác tinh xảo đặc sắc, giá gỗ trong phòng bày con Kim Nghê tinh xảo, hương thơm mềm mại bốc lên thấm vào ruột gan, trước cửa sổ bốn phía sáng sủa bày vài chậu cây cảnh, ngoài cửa sổ đó là rừng trúc, bất luận kẻ nào đặt mình trong nơi đây, đều loại ý cảnh thăng hoa, chỉ chốc lát liền ngăn cách thế tục huyên náo.

      Tô Yên Tuyết vừa tới bộ giá sách gỗ lim trước vách tường, tiếp cận thư tịch cùng đồ cổ ở bên , tay phải vừa đặt lên lớp thảm nhung dệt gấm của ghế nằm bằng gỗ tử đàn, hoa lệ khí phái.

      “Oa ~~, quả nhiên là nơi ở của hoàng đế lão nhân, là các kiểu giống nhau!”

      Tử Nguyệt chậc chậc tán thưởng, đông sờ tây nhìn nhìn, hình như thấy cả khu vườn lộng lẫy.

      Tô Yên Tuyết thoải mái mà nằm vào trong ghế, cảm giác mềm mại ấm áp làm nàng thỏa mãn híp mắt lại, ý cười , buồn ngủ ngày càng cao.

      Tử Nguyệt thấy Tô Yên Tuyết lâu , quay đầu vừa thấy, Tô Yên Tuyết biếng nhác như mèo con cuộn tròn ghế nằm, lập tức cười, ,“Tiểu thư, tại sao đến nơi này, ngươi còn sửa tính tình lười biếng! Cẩn thận làm cho hoàng đế lão nhân nhìn được, hình tượng của ngươi hoàn toàn bị hủy hoại!”

      Tô Yên Tuyết mảy may chưa động, ,“Ta tự ta ngủ, cùng có quan hệ gì?”
      Trong lòng người nào có giống với gương sáng, danh nghĩa nàng là phi tử của , thực tế nàng chẳng qua là con tin bị giam ở đây, cho dù nàng muốn giành được thánh sủng, chỉ sợ cũng có tư cách đó, huống chi, căn bản cũng trong phạm vi kế hoạch của cả đời nàng.

      Tử Nguyệt cắn môi, chần chờ hỏi,“Nếu ngươi làm cho mất hứng, vậy thành Ngô châu có phải có tai hạo hay ?”

      Tô Yên Tuyết mở mắt ra, khóe miệng hất lên chút châm biếm,“Nha đầu ngây thơ, ngươi thực nghĩ đến bằng nữ nhân như ta có thể bình ổn dục vọng tranh quyền đoạt thế của nam nhân sao? Tồn tại của ta chẳng qua là viện cớ của người thở dốc, đến khi nào đó cả hai bên đều thần thanh khí sáng, vận mệnh của ta chỉ sợ ngay cả con kiến cũng bằng !”

      Tử nguyệt hoảng nhiên, khỏi nắm chặt nắm tay ,“Vậy, chúng ta đây làm sao bây giờ? Hầu gia này phải đem tiểu thư ngươi đưa vào miệng hổ sao?”

      Tô Yên Tuyết ngồi dậy, nhìn về phía Tử Nguyệt, giọng ,“Cho nên, chúng ta phải dùng hết khả năng để né tránh con cọp, thậm chí chờ cơ hội, thoát khỏi lão hổ!”
      Tử Nguyệt trố mắt che miệng, Tô Yên Tuyết lạnh nhạt quay về nằm, ngoài cửa sổ, bóng dáng màu tím lóe lên, kim quan (PY: mão vàng?) ánh lên ánh sáng rạng rỡ.

      Chú thích=Di Hòa Viên (lâm viên cổ điển nổi tiếng Trung Quốc, ở phía Tây ngoại ô Bắc Kinh. Nó nguyên là vườn hoa và hành cung của vua chúa nhà Thanh. Năm 1750 vua Càn Long cho khởi công xây dựng Thanh Y viên ở đây. Năm 1860 bị liên quân Pháp thiêu huỷ. Trước khi Quang Tự lên chấp chính, Từ Hi dùng kinh phí hải quân rất lớn để tu sửa lại, năm 1888 đổi tên như ngày nay. Năm 1900 liên quân 8 nước xâm lược Bắc Kinh và tàn phá Di Hoà Viên, năm 1903 tiến hành trùng tu. Di HoàViên do Vạn Thọ Sơn, Hồ Côn Minh hợp thành, diện tích khoảng 4350 mẫu Trung Quốc, mặt nước chiếm khoảng 3/4 diện tích khu vườn. nay là thắng cảnh du lịch nổi tiếng)

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :