1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại trạch việc nhỏ - Quy Diệp (1.4/160) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tên gốc truyện: Đại trạch việc ( có nơi là: Cười khẽ quên -轻笑忘)
      Tác giả: Quy Diệp
      Editor: Hạ Trắng.
      Cv: Tangthuvien
      Số chương: 160
      Thể loại: Điền văn, sủng, gia đấu, HE.
      Nhân vật chính: Ngọc Sơ Kiến, Tề Bạc
      Giới thiệu nội dung:
      Trước khi kết hôn – hoàn thành ước mơ về gia đình hạnh phúc, Sơ Kiến bất ngờ phát chuyện tình đồng tính luyến ái của vị hôn phu và bạn thân của nàng…
      Trở thành Ngọc gia nhị nương, thân là đích nữ, ở trong nhà địa vị cũng bằng thứ nữ, nàng đành phải tự bảo vệ mình, tìm hạnh phúc.
      Có duyên gặp gỡ vị Vương gia mặt đỏ, lãnh khốc, phúc hắc, nàng nghĩ rằng từ nay về sau cuộc sống thuận buồm xuôi gió, cùng nắm tay cả đời yên bình, nào biết trong vương phủ nhà lớn cũng nhiều sóng gió.

      Người có tình khó có thể gần bên nhau sao? Nàng tin!​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Hạ trắng

      Cuốn I: Tây Châu duyên

      Chuyện trước kia.

      họ Ngọc, tên là Sơ Kiến, cái tên đẹp, lãng mạn, là cha mẹ ở khoảnh khắc đương sâu đậm cùng đặt cho .

      Nhưng vừa mới tự mình thay cha mẹ hoàn tất thủ tục ly hôn.

      Sơ Kiến thậm chí còn tự tay đem mẹ giao vào tay người đàn ông khác, cũng khuyên ba sớm ngày lấy về nhà người phụ nữ đó, cần lại tiếp tục phụ người ta .

      là cái sai lầm!

      Ngọc Sơ Kiến vẫn chỉ biết, nếu phải có , cha mẹ kết hôn, cho dù họ chưa bao giờ từng ở trước mặt cãi nhau hoặc là có gì thầm oán, nhưng cũng hiểu , là cái sai lầm.

      Được rồi, đứa mười hai tuổi tự mình khuyên bảo cha mẹ ly hôn, việc kỳ lạ, khiến người ta còn gì để .

      Nhưng Sơ Kiến quả khuyên, cho bọn họ, dần trưởng thành rồi, cần bọn họ chiếu cố, có thể tự chiếu cố bản thân, bọn họ cần phải vì mà duy trì cuộc hôn nhân hạnh phúc.

      Cha mẹ Sơ Kiến đều là những con người khát vọng tự do cá nhân. Tự do rồi, mẹ có thể cùng bạn trai của bà đua xe khắp nơi , cha có thể mang người bạn có chung ước mơ đến Châu Phi chụp ảnh động vật hoang dã.

      Bọn họ nghe xong Sơ Kiến khuyên, nhưng hỏi có hay có thể như bọn họ giống nhau cảm thấy hạnh phúc mà tiến về phía trước.

      Bọn họ đem nhà cửa cùng tài sản để lại cho , giúp đủ sinh sống trong nhiều năm. vốn tưởng có thể rất có cốt khí cự tuyệt nhưng là Sơ Kiến nhớ tới mình mới chỉ có mười hai tuổi, còn chưa có đủ năng lực nuôi sống bản thân, vì thế, cốt khí này thể ăn no được, liền nhận lấy tài sản đó của cha mẹ.
      ……

      Sơ Kiến biết mình phải là thú vị, thực im lặng trưởng thành, thực im lặng công tác, biết chính mình cần là cái gì, cũng biết chính mình muốn cái gì.

      Sơ Kiến năm nay hai mươi ba tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, làm việc ở công ty thiết kế thời trang, bề bộn nhiều việc nhưng lương cao, còn có nhà và tài sản của cha mẹ cho , cuộc sống của cũng thoải mái.

      À, đúng rồi, còn có vị hôn phu con nhà giàu có hiển hách, bộ dáng nhã nhặn tuấn dật tiêu sái, nam nhân khiến thấy ấm áp, yên ổn.

      Vài ngày nữa chính là hôn lễ của .

      Sơ Kiến vừa mới ở nước Pháp trở về, ở Paris ký kết thành công hợp đồng. Tháng sau ở Paris, trang phục của công ty có thể tham gia show thời trang mở màn, đó là ước mơ của bao nhiêu nhà thiết kế thời trang trong nước. Hơn nữa đối phương đưa ra điều kiện so với mong muốn tốt hơn rất nhiều, cảm thấy vô cùng hưng phấn cùng vui vẻ.

      Xuống máy bay, đến thẳng công ty, muốn tìm thủ trưởng kiêm bạn tốt của mình chúc mừng, cũng hướng xin phép thời gian nghỉ kết hôn. Sau đó lại tìm vị hôn phu của , cho , cảm thấy cuộc sống hạnh phúc mình hằng mong muốn bây giờ có dễ như trở bàn tay.

      Hôm nay giao thông thuận lợi, có tắc xe, rất nhanh trở lại công ty, khuôn mặt thản nhiên mang theo mỉm cười, bước chân cũng nhàng, phơi phới.

      vốn nghĩ gõ cửa rồi mới vào .

      Nhưng là muốn mang đến cho bạn tốt niềm vui bất ngờ, so với dự định hoàn thành nhiệm vụ trước ngày.

      Cho nên, gõ cửa .

      Sơ Kiến quấy rầy “việc tốt” của bạn , chưa bao giờ biết, hóa ra thích ở bàn làm việc hành , mà lại kịch liệt như thế. Nhưng này, bóng dáng nằm ở dưới thân bạn tốt có chút nhìn quen mắt, liền ngay cả tiếng ngâm nga cũng là quen thuộc như thế, trừng lớn hai tròng mắt, nhìn hai người kia đưa lưng về phía .

      Bạn tốt của đem vị hôn phu của đặt ở dưới thân, bọn họ người quần áo hỗn độn, quần kéo xuống ở đầu gối, bên tai còn truyền đến thanh vị hôn phu của thống khổ ngâm nga, lại có phần vô cùng hưởng thụ.


      Sơ Kiến muốn đóng cửa rời , cũng quấy nhiễu bọn họ, nhìn đến khiến hai người họ thấy hoảng, mặt vẫn còn đỏ bừng vì hoan ái, liền ngay cả trong mắt ** cũng là ràng như vậy.

      Sơ Kiến mạnh tay đóng sầm cửa, xách hành lý, nhanh rời khỏi công ty.

      Sơ Kiến là thực ngoan ngoãn, luôn có khát vọng có mái ấm gia đình. sớm nên phát giác, vị hôn phu của chưa bao giờ chạm vào , sớm nên cảm thấy bình thường , nhưng là quá mức khát vọng gia đình mỹ mãn, lại có thể đem đến cho cảm giác về ấm áp của gia đình, cho nên lựa chọn xem , vẫn nghĩ đó là tu dưỡng tốt.

      Hóa ra... hóa ra vị hôn phu của lại người đồng tính luyến ái, mà tình địch của , lại là bạn tốt kiêm thủ trưởng của .

      Hai tên đàn ông chết tiệt này!

      Trở về nhà, bắt đầu hỏng mất, nhưng lại khóc được.

      Sơ Kiến phải hay khóc lóc.

      Thời điểm cha Sơ Kiến ở Châu Phi rơi xuống vách núi bỏ mạng, chưa từng rơi lệ; khi mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, cũng chỉ là yên lặng…

      là con người lạnh lùng.

      sở dĩ cảm thấy hỏng mất, là vì giấc mộng về gia đình hạnh phúc bị sụp đổ.

      Sơ Kiến vẫn cảm thấy mình bị vận mệnh đùa giỡn.

      Nằm lên chiếc giường mềm mại, Sơ Kiến bắt đầu bắt buộc chính mình vào giấc ngủ, có lẽ ngày mai khi tỉnh dậy, phát hết thảy là giấc mộng. Nhưng là...

      Động đất ! Chết tiệt !

      Nửa đêm, vất vả vào giấc ngủ bị thanh ầm vang đánh thức, hàng xóm cách vách phát ra tiếng thét chói tai làm cho giật mình cái nhảy dựng lên, nhìn thấy vách tường xuất rất nhiều khe nứt, giường gãy, phòng bếp truyền đến tiếng thủy tinh rơi xuống loảng xoảng, có thể cảm giác được bên phòng ở chậm rãi nghiêng , đổ xuống.

      Chết tiệt! Mình phải rời !

      cơ hồ đứng vững, thân thể lung lay sắp đổ.

      Sơ Kiến thế nhưng lại phát sốt ! A, chết tiệt, còn có gì đáng buồn cười hơn so với cảnh ngộ của lúc này?

      Được rồi! nhận mệnh , bao giờ phản kháng nữa!

      Nhưng là, lại nghĩ chết ở chỗ này, còn có rất nhiều việc chưa làm.

      Phía chân trời truyền đến tiếng sấm ầm vang, trong đầu đột nhiên trống rỗng, mặt đất lay động rất dữ dội, ngã rơi mặt đất, lại đứng lên, tay bị thương, giữa trán cũng bị đá vụn tạp chất bay ra đâm vào, máu đỏ nhiễm đầy mặt .

      Sơ Kiến nghĩ, nếu tại chết , nhất định hận chết Diêm Vương gia, thậm chí còn chưa có cùng nam nhân đương , cho dù phải chết, cũng muốn oanh oanh liệt liệt lần rồi chết.

      nằm mặt đất, toàn thân khí lực đều bị rút rồi, tưởng, hẳn là sắp chết.

      A! Chết tiệt, vì sao hai tên đàn ông phản bội kia, giấu diếm nàng lâu như vậy, đáng chết, vậy mà người chết lại là nàng.

      Vì sao?

      Sơ Kiến nghĩ, mình sắp chết rồi. Đáp án, có lẽ kiếp sau mới biết được.
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Hạ trắng

      Chương 1: Tây Châu cư


      Chương 1.1:

      Giường trắng như tuyết, đệm chăn cũng tuyết trắng, rèm trướng trắng, trắng trong bạch ngọc, sương khói lượn lờ, hư ảo như mộng. Bên tai truyền đến tiếng gió hiu hiu, hương hoa mai thanh khiết, phảng phất đâu đây.

      chiếc bình phong, khối nhuyễn tháp, chiếc kỷ trà hé ra, bên tường là bàn bát tiên, lư hương tỏa ra hương thơm lượn lờ tràn ngập gian.

      Sơ Kiến trong đầu mảnh hoảng hốt, những ký ức trước kia mơ hồ xẹt qua đáy lòng, đệm chăn mềm mại, nàng hít vào ngụm khí tươi mát, vô cùng dễ chịu, đầu óc mơ màng dần tỉnh táo lại.

      Khụ khụ... Yết hầu vô cùng khó chịu, ho khan vài tiếng, nháy mắt mấy cái, nghĩ đến mấy ngày nay nàng như người trong mộng, nhưng đầu ngón tay truyền đến lạnh lẽo đau đớn, nàng rốt cục thể thừa nhận tại hoàn toàn phải là nằm mơ.

      Thân thể này phải thân thể của nàng, nàng vốn dĩ hai mươi ba tuổi, nhưng ba ngày trước thần trí mơ hồ mà tỉnh lại, nàng mơ hồ soi qua gương đồng thấy chính mình trong bộ dáng tiểu nương dưới mười tuổi mà thôi.

      Cúi đầu nhìn tay nàng bé mềm mại trắng nõn, còn có thân y phục trắng thuần tinh xảo mềm mại, nàng cảm thấy trận lo sợ yên. xa lạ, nơi này phải thời đại nàng sinh trưởng, phải thế kỷ hai mươi mốt, nàng rất ít xem tiểu thuyết, nhưng là cũng có nghe qua chuyện xưa xuyên qua thời , hay là ngày đó động đất, nàng chết, linh hồn lại mạc danh kỳ diệu hiểu được bay tới nơi này, nhập vào thân thể tiểu nương? Vậy nữ hài tử ban đầu đâu? chết sao?

      Trong hoảng hốt của nàng, có bóng dáng chậm rãi bước đến, "Sơ Kiến, con sao rồi?" Người đến là nữ tử ước chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ nhu tình yểu điệu, khuôn mặt lại đoan trang thanh nhã có hai, nàng thân y phục màu hoa sen, quần lụa màu lá sen, thể khí chất tao nhã cao quý, nhưng mặt nàng lại có nét ưu sầu, tiếng cũng nhàng như người, dịu dàng, ôn nhu.

      Đằng sau nàng là nữ tử mặc trù y (trang phục nhà bếp), nữ tử này trong tay bưng bát thuốc, xa xa cũng có thể ngửi thấy nồng đậm vị thuốc.

      A, đúng rồi. Nàng nhớ ra rồi, ba ngày trước nàng tỉnh qua lần, nữ tử trước mắt này mơ hồ dường như gặp qua , tựa hồ đây là mẹ tiểu nương này, mà nàng, tại đây còn biết ở niên đại nào, cũng tên là Sơ Kiến, cũng là họ Ngọc, là trùng hợp sao?

      Sơ Kiến, nàng phi thường thích tên này.

      "Sơ Kiến, hôm nay con khí sắc tốt hơn rất nhiều." Nàng đến bên giường, hai tròng mắt lo lắng nhìn nàng.

      Sơ Kiến gật gật đầu, dám mở miệng chuyện. Tuy rằng nàng có thể nghe hiểu được nữ nhân này gì, nhưng khẩu của nàng rất nặng, mà chính mình chỉ biết tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nàng xác định chính mình ra có thể hay làm nữ nhân này cảm thấy kinh hoảng. Dù sao nữ nhân này thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, điềm đạm, đáng . Cho nên, nàng chỉ có thể lên tiếng.

      "Đều là lỗi của mẫu thân, nếu phải mẫu thân chỉ lo chính mình... Con... Con rơi xuống nước, cũng ... Thiếu chút nữa..."

      Nàng nháy mắt mấy cái, trong lòng thầm thở dài, nhìn đôi mắt của nữ nhân này làm mà nàng thấy kinh ngạc. Nữ nhân này rất đẹp, nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua có ai rơi lệ có thể giống nàng như thế động lòng người , là hoa lê mang lệ, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

      Mà nữ nhân này cũng quả rất giống gốc cây lê trổ hoa, cao nhã mà diễm mỹ.

      Nàng kia thấy Sơ Kiến im lặng lên tiếng, chính là thẳng tắp nhìn nàng, treo ở khóe mắt nước mắt càng như trân châu viên lại viên rơi xuống, vô cùng đau lòng."Ta thiếu chút nữa quên , thầy thuốc có khả năng con bởi vì khi rơi xuống nước bị kinh hách, thần trí tạm thời thể khôi phục lại, Sơ Kiến, con có còn nhớ mẫu thân?"

      Thần trí tạm thời thể khôi phục? Sơ Kiến nhíu mày, nhận định này cho nàng lý do vô cùng tốt. Nàng đối với nơi này hết thảy đều hết sức xa lạ, nàng nghĩ nàng cần đoạn thời gian để chậm rãi quen thuộc hết thảy. Nàng tự biết mình là người có thể điều tiết, thích ứng trong mọi tình cảnh. Nếu ông trời như thế chọc ghẹo nàng, nàng nếu tôi luyện tốt, lại như thế nào làm thất vọng an bài của ông trời?

      Như vậy, nàng bắt đầu thừa nhận thân phận mới của mình. Nàng cố gắng quên cuộc sống ở thế kỷ hai mươi mốt, nay nàng vẫn tên là Sơ Kiến, là ở niên đại mà nàng biết, là tiểu nương hơn mười tuổi. Từ trang trí nơi này có thể thấy gia cảnh của nàng hẳn là cũng tệ lắm, khó nhìn ra đây là gia đình có vẻ giàu có và đông đúc, nàng còn có mẫu thân rất được, chính nàng còn chưa có nhìn kỹ bộ dáng của chính mình, nhưng là nàng thực khẳng định chính mình thể khó coi đâu, mẹ nàng đẹp như thế, là nữ nhi của nàng tất tệ .

      Nữ tử vẫn rơi lệ ngừng, Sơ Kiến đưa tay giúp nàng lau nước mắt, hướng nàng ngọt ngào cười, tiểu hài tử hẳn là phải có bộ dáng tiểu hài tử, nàng nghĩ nàng hẳn là có thể làm rất khá.

      Nhưng vì sao này mẫu thân nàng lại càng khóc dữ dội vậy? Khóc như thể ruột gan đứt từng khúc?

      Sơ Kiến ngây thơ vỗ vỗ bả vai của nàng, ý đồ an ủi nàng, trời biết, nàng chưa bao giờ là người biết an ủi người khác, tính tình của nàng luôn luôn lạnh nhạt, thích chuyện, làm cho người khác thích thân cận.

      "Sơ Kiến, con cái gì đều quên sao?" Nàng kia nước mắt như mưa nhìn nàng, hai má trắng nõn non mềm bởi vì kích động khóc mà càng có vẻ hồng nhuận kiều diễm.

      Sơ Kiến gật gật đầu, tò mò nhìn nữ tử này, hy vọng nàng có thể đem tình trước kia giảng giải cho nàng nghe.

      " sợ, Sơ Kiến quên , mẫu thân liền từng việc kể cho con nghe, được chứ?"

      Đương nhiên là còn gì tốt hơn. Nàng dùng sức gật đầu, mặt tươi cười sáng lạn.

      "Sơ Kiến, con như thế nào mở miệng chuyện thế?" xong, nàng lại là trận thương tâm rơi lệ, Sơ Kiến tựa như lại gặp được mấy đóa hoa lê mỏng manh lay động rơi xuống đất.

      Sơ Kiến phải muốn mở miệng, là dám mở miệng, nàng phải xác định chính mình ra cũng có thể mang khẩu , bằng khiến cho người khác hoài nghi.

      " Sơ Kiến, mẫu thân là xin lỗi con." Nàng kia lại khóc lóc thương tâm, nàng chắc lại nghĩ đến tình cảnh chính mình.

      Sơ Kiến lắc lắc đầu, chỉ vào yết hầu chính mình, y nha vài tiếng, ý tứ là nàng sao, có lẽ qua vài ngày là tốt rồi.

      "Sơ Kiến" nàng kia nghẹn ngào kêu tiếng, đem nàng ôm vào trong lòng, " Nữ nhi ngoan, uống thuốc rồi mẫu thân chậm rãi kể tình trước kia cho con nghe."

      Nghe vậy, Sơ Kiến nhu thuận gật gật đầu, nhưng nhìn đến bát thuốc đen đặc vẫn là nhịn được nhíu mày.

      Cười khổ tiếng, coi như nằm mơ ? Nếu là mơ, cũng nên tỉnh, vì thuốc này là đắng chết được! Ôi!
      Last edited by a moderator: 1/6/15
      Tuyết LiênTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Hạ trắng

      Chương 1.2:

      Mấy ngày sau…

      Sơ Kiến mạc danh kỳ diệu ( thể giải thích, kỳ quái) xuyên về thời đại mà nàng hề biết đến trong lịch sử.

      Trong sách sử nàng được học hề xuất qua quốc gia là Tề Ninh quốc, mà nàng sinh ra ở Ninh thành, trong gia đình giàu có và đông đúc, Ngọc gia. Ngọc gia nhiều thế hệ lấy kinh doanh tơ lụa mà sống, khắp nơi cả nước đều có chi nhánh. Tỳ nữ chăm sóc nàng , Ngọc gia rất nổi tiếng, là Ngọc gia có thể làm ra tơ lụa tiên diễm, hình thức mới mẻ độc đáo, Ngọc gia có tay nghề thêu rất sống động, liền ngay cả đương kim Thái Hậu cũng là chỉ tên chỉ cần Ngọc gia phục vụ tú nghệ, còn ban thưởng Ngọc gia tấm biển, đề danh Thiên hạ đệ nhất thêu.

      Ngọc Sơ Kiến nhìn người là y phục tán hoa như mây khói, nhìn mặt thêu thùa tinh xảo, nàng cảm thấy, hoa văn này so với kỹ thuật đại hề thua kém, lập tức, nàng đối này tay nghề thêu này bội phục hơn vài phần.

      Bởi vì nghề nghiệp, nàng đối với trang phục cổ trang cũng từng nghiên cứu qua, nhưng nàng lại nhìn ra người quần áo đến cuối cùng thuộc triều đại nào, mà Tề Ninh quốc, nàng cũng là chưa từng nghe .

      Tuy vậy, nàng vốn chưa bao giờ cho rằng những gì ghi sách sử là tuyệt đối chân , xa cách mấy trăm năm, mấy ngàn năm, hơn phân nửa đều là dựa vào suy đoán cùng đánh giá, mà nàng nay triều đại chưa từng biết đến, đáy lòng ngoài nhiều lo lắng, cũng có chút thấy may mắn. Ít nhất, nàng cần phải đối mặt với hôn lễ ở mấy ngày sau, cùng vị hôn phu tổ chức đám cưới.

      đại quá xa kia, lúc này chắc thi thể của nàng được phát rồi, cũng tốt, nàng coi như là trọng sinh, cho chính mình cơ hội, bắt đầu cuộc sống mới.

      Muốn nhanh hiểu biết để quen thuộc với quốc gia này, đọc sách là cách nhanh nhất, Ngọc Sơ Kiến khoa tay múa chân hồi lâu, mới làm cho tỳ nữ Linh Ngọc hiểu được. Linh Ngọc ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn là đưa nàng rất nhiều bộ sách tư liệu về quốc gia này, may mắn, chữ này mặc dù so với chữ phồn thể lại phức tạp hơn vài phần, nhưng nàng miễn cưỡng có thể xem hiểu được, việc này nên cảm ơn mạng gần đây nhiệt liệt nghị luận văn hóa Hán ngữ, nàng lúc rảnh rỗi cũng xem qua mấy lần, trong đó có mấy ký tự lạ, nên nàng cũng là do lúc đó nhìn qua mà biết .

      Linh Ngọc đưa nàng rất nhiều loại sách, nhưng chỉ có quyển là về lịch sử quốc gia này, Sơ Kiến chỉ vào sách, ý bảo muốn nàng ta tìm ít đến, nàng ta hiểu được Sơ Kiến muốn đọc sách sử, sắc mặt đổi đổi, vẫn là tìm ít sách lịch sử đưa nàng. Về sau nàng mới biết được, hóa ra Sơ Kiến hẳn là biết chữ , dù sao nàng lúc ấy cùng lắm mới mười hai tuổi, đứa mười hai tuổi muốn đọc biết sách sử, vốn là rất khó, mà trọng yếu hơn là, lúc ấy trong nhà cũng có người từng dạy nàng biết chữ.

      Chuyện này về sau nàng mới biết được, nhóm tỳ nữ trước mặt Ngọc Sơ Kiến luôn có bộ dáng cẩn thận, dường như rất sợ nàng. Nàng tự nhận bản thân có thái độ hòa ái, cũng giữ được phong cách truyền thống của xã hội phong kiến này, cách giải thích duy nhất đó là thân thể đời trước, là chủ tử - đứa rất khó hầu hạ.

      Bởi vì thân mình còn có chút suy yếu, Ngọc phu nhân cũng để nàng ra ngoài, nàng nằm ở nhuyễn tháp, cũng dần cảm thấy nhàm chán, bộ sách thành phương thức giải buồn duy nhất của nàng. Tuy rằng Ngọc phu nhân ngẫu nhiên đến cùng nàng chuyện phiếm, nhưng vào những lúc đó, hầu như, Ngọc phu nhân đều là yên lặng nhìn nàng, mình gạt lệ, Sơ Kiến trong lòng thầm đoán, nàng ấy hẳn là nữ tử mấy hạnh phúc.

      Theo sách, nàng biết được, Tề Ninh quốc kiến quốc cùng lắm được năm mươi năm, trước Tề Ninh quốc, thống trị thiên hạ là Hạ quốc, Hạ quốc nông lịch 143 năm, Hạ quốc có quốc quân suy đồi bạo ngược, ở thời điểm thiên tai hoành hành, còn tăng thêm áp bách cùng bóc lột đối với nhân dân, ép buộc dân chúng nộp thuế cao, giết trung thần, sủng gian thần . ép nông dân giao thêm lương thực, tích lương thực, chuyển tới Ninh thành, cấp quan lại, quân đội. tiếp tục tu tạo cung điện giải trí, tiếp tục phát dân viễn chinh, lao dịch. Nông dân khốn khổ lầm than vô cùng. Khởi nghĩa nông dân nổ ra với quy mô rộng lớn, tình hình hết sức căng thẳng. Các quốc gia chư hầu cũng tranh thủ cơ hội, phấn khởi, bắt đầu thoát ly khỏi thống trị của Hạ quốc, chính mình ở đất phong xưng vương. Nông lịch 150 năm, cả nước nông dân khởi nghĩa, chư hầu các nơi cũng bắt đầu khởi binh chinh chiến, lúc này, cả nước chiến loạn.

      Thời kì chiến loạn trải qua mười năm gian khổ, mà khi đó, thân là quý tộc, Tề quốc quân vương vẫn chưa tham dự chiến tranh, mà là lợi dụng trong khoảng thời gian này tăng cường hệ thống phòng thủ biên cương, khai phá nông nghiệp, cho nên nông lịch 155 năm, cõi lòng nông dân cả nước hướng về nơi đây. sách có câu " Hạ quốc diệt, trữ tề hưng". Vì thế, nông dân các nơi lao tới Tề quốc, muốn Tề quốc quân vương thuận theo thiên mệnh, khởi binh phản Hạ, Tề quốc quân vương lấy thiên mệnh làm chi mệnh, khởi binh phạt Hạ.

      Tề quốc quân vương, Tề Ngang Sinh vì thái bình trong thiên hạ, kêu gọi nông dân các nơi đều tham gia khởi nghĩa, Tề quân chia tây tiến, binh chủ lực tiến đánh phía đông, tấn công liên tiếp , hạ dự đông, hoàn bắc. Các nơi chư hầu cũng bắt đầu quy thuận Tề quốc, Hạ quốc suy vong.

      Tề Ngang Sinh mang binh chiếm lĩnh Ninh thành Hạ quốc, binh lực Hạ quốc đại bại, quốc quân tự sát thân vong, trải qua trăm năm mươi năm Hạ quốc diệt vong. Lòng thiên hạ hướng về Tề Ninh quốc, quý tộc ở các nơi khuyên bảo, Tề Ngang Sinh sửa quốc hiệu chữ Tề, định đô Ninh thành, trở thành vị hoàng đế đầu tiên của Tề Ninh quốc, Hi Vương.

      Lập nên Tề Ninh quốc, Hi Vương hạ lệnh, thi hành luật nông nghiệp, cho phép các nơi trồng trọt, miễn thuế năm năm.

      Lên ngôi mười năm, Hi Vương ban hành chế độ hộ tịch.

      Hi mười hai năm, Hi Vương lệnh Vương gia Tề Diễn Sinh, chinh phạt chư hầu các nơi muốn quy thuận, Tề Diễn Sinh dũng thiện chiến, tiêu diệt quần hùng các nơi.

      Hi mười lăm năm, Hi Vương huỷ bỏ chế độ chư hầu, ở các nơi thiết lập địa phương hành chính cơ cấu phân quận, huyện hai cấp. Theo các cấp, cơ sở đơn vị hành chính mà quản lý thuế má, trị an…

      Hi hai mươi lăm năm, Hi Vương lập trưởng tử Tề Minh làm thái tử, các con nối dòng khác được phong hào Vương gia.

      Hi ba mươi năm, Hi Vương băng hà, thái tử kế vị, gọi là Tuyên vương, cũng chính là đương kim hoàng thượng nay.

      Hi bốn mươi lăm năm, Tuyên vương lập trưởng tử Tề Bảng làm thái tử.

      Khép lại sách, Sơ Kiến xoa xoa mi mắt, nàng mất thời gian hai ngày mới đọc xong lịch sử Tề Ninh quốc, nhưng lại cảm thấy Tề Ninh quốc so với Tần Triều có chút tương tự, thầm nở nụ cười, nàng giương mắt thấy chiếc bàn trà quyển sách lụa tương đối tàn cũ, nhặt lên xem vài lần, để lại chỗ cũ, đúng là nữ đức, nhìn qua, khiến nàng nhìn nổi, những cầu này đối với nữ tử quả thực là quá hà khắc rồi.

      chuẩn bị đứng dậy, cửa mở, ánh mặt trời tràn vào, Ngọc phu nhân thanh nhã tới, Sơ Kiến hé môi cười.

      Vị mẫu thân cổ đại này của nàng so với mẹ của nàng ở đại là giống nhau. Mẹ nàng ở đại tuy rằng đau nàng nhưng so với nàng, bà lại càng tự do. Mà nay mẫu thân này lại thường xuyên đem nàng đặt ở trong lòng, mang đến cho nàng tình thương chân chính, tình mẫu tử ấm áp.



      Editor: Hạ trắng

      Chương 1.3:

      Khi Ngọc phu nhân bước vào, thấy sắc mặt Sơ Kiến có chút tái nhợt, lập tức khẩn trương bước đến, đem nàng ấn xuống nhuyễn tháp, phủ thêm áo khoác lông hồ ly cho nàng, ôn nhu : "Sắc mặt trông khó coi thế này, chẳng lẽ là con còn bị thương chỗ khác? Linh Ngọc, chạy nhanh thỉnh đại phu ".

      Sơ Kiến giữ tay Ngọc phu nhân, đối với Linh Ngọc dùng sức lắc lắc đầu, chỉ chỉ bộ sách bàn trà, ý tứ là nàng bởi vì đọc sách nhập tâm, mà lâu rồi chưa từng động qua, sắc mặt mới có thể hơi kém, nghỉ ngơi lúc, liền có việc gì .

      Ngọc phu nhân nhìn nàng, hốc mắt ngưng lệ.

      Sơ Kiến biết, nàng hẳn là lại nghĩ tới việc mình bị mất giọng, nàng vốn phải là nên lời, mà là từ khi nàng tỉnh lại, bên người luôn luôn có người hầu hạ, nửa bước rời, nàng có thời gian thử tiếng, sợ khẩu cùng bọn họ giống nhau, cho nên ra tiếng trả lời.

      Sơ Kiến hướng mẫu thân nở nụ cười tươi sáng lạn, lôi kéo tay nàng làm nũng chỉa chỉa ánh nắng bên ngoài, ý tứ là nàng rất muốn ra ngoài dạo chút, nàng hoàn toàn chưa biết đến thế giới bên ngoài như thế nào.

      Ngọc phu nhân đem Sơ Kiến ôm ấp trong lòng, vỗ lưng Sơ Kiến, thanh của nàng mềm mại, lời , giọng ở bên tai nàng : "Sơ Kiến muốn ra bên ngoài sao?"

      Sơ Kiến ngửi người nàng thản nhiên tỏa ra hương vị thanh nhã như hoa lê, gật gật đầu, trong lòng có loại xúc động nên lời.

      Đây là... hương vị của mẹ sao?

      Từ khi bắt đầu có trí nhớ, ba cùng mẹ từng ôm qua nàng, bọn họ luôn vội vàng về nhà, ứng phó hạ xuống trán nàng cái hôn, sau đó lại vội vã rời , bọn họ lưu lại trong ký ức của nàng, cho tới bây giờ cũng chỉ có bóng dáng, cùng ánh mắt nhẫn nại.

      Ngọc phu nhân tay trắng nõn mềm mại vỗ về hai má của nàng, Sơ Kiến hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng từ cửa sổ tuôn vào, dừng ở người Ngọc phu nhân, ở người nàng nhiễm tầng màu vàng quang mang, cái trán của nàng trắng noãn, tóc mai chỉnh tề, làn da tinh tế trắng nõn, thấy chút tỳ vết nào, đây là nữ tử cao quý xinh đẹp, lại luôn mang theo ưu thương ủ dột.

      "Sơ Kiến nếu muốn ra ngoài, cũng nên tĩnh dưỡng tốt, nhẫn nại hai ngày nữa, được chứ?" Ngọc phu nhân vuốt ve hai má của nàng, Sơ Kiến thấy đáy mắt nàng xa xôi mang nét chua xót ưu sầu.

      Sơ Kiến lại nhu thuận gật gật đầu, sau đó nghe được Ngọc phu nhân : "Sơ Kiến trưởng thành rồi, tốt, tốt, còn tùy hứng nữa ."

      Ngọc Sơ Kiến nghe xong, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, đầu đầy vệt đen, ở trong lòng thở dài, nàng so với đứa mười tuổi, đương nhiên là thành thục , bằng phải tùy hứng như thế nào? Chẳng lẽ còn muốn khóc nháo ầm ỹ đòi ra ngoài sao?

      Ngọc phu nhân cúi đầu nhìn nàng, tiếp tục : "Sơ Kiến nếu là cảm thấy buồn, ta cho kể cho con chuyện trong nhà, con nay thần trí còn chưa khôi phục, tương lai trở về nhà, phụ thân con lại trách cứ con nghịch ngợm ."

      Về nhà? Lại trách cứ?

      Nàng nghĩ tới, Linh Ngọc từng qua, các nàng cũng phải ở phủ lý của Ngọc gia ở Ninh thành, mà là ở Yến thành, cách Ninh thành mười ngày đường. Biệt viện của Ngọc gia ở ngoại ô Yến thành, nơi này vô cùng yên tĩnh. Ngoài cửa sổ , tuyết phủ nhánh cây, đối với người từ sinh trưởng ở phía nam như nàng mà , đối với tuyết là mang hứng thú lớn cùng với nhiều hiếu kỳ .

      Ngọc phu nhân quay đầu, bảo Linh Ngọc đem ấm lô trong phòng tăng thêm lửa cho ấm áp, sau đó lôi kéo tay nàng, nắm ở trong tay: "Con là đích nữ của cha con, trong nhà còn có thứ tỷ, tên là Tuyết Linh, là chi thứ hai sinh , cha con vẫn hy vọng có con trai..."

      Vẫn hy vọng? cách khác nay còn có con trai? Thời cổ đại, nhà giàu người ta trọng nam khinh nữ trình độ so với gia đình bình thường càng nghiêm trọng, nàng có thể tưởng tượng thân là chính thê, mẫu thân nay có cái dạng vị trí gì, Ngọc phu nhân mặt mày hay ngẫu nhiên có nét ưu sầu cùng tưởng niệm, đại khái là cũng là vì Ngọc lão gia ?

      Sơ Kiến hai tay trắng noãn bé phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của Ngọc phu nhân, hy vọng có thể mang đến cho nàng chút hơi ấm.

      Ngọc phu nhân nhìn nàng, vui mừng cười: "Mặc kệ như thế nào, mẫu thân cũng có thể còn tiếp tục yếu đuối thỏa hiệp như vậy , Sơ Kiến, vì con, mẫu thân nhất định phấn chấn trở lại, đứng lên, sinh ý Ngọc gia thể rơi vào trong tay nữ nhân kia, nếu , mẹ con ta, hai người, sau này sợ là ngay cả nơi sống yên ổn cũng có ."

      Từ đó, Sơ Kiến nghe ra tia manh mối, Ngọc phu nhân làm chính thê, nhưng dường như thể khiến trượng phu vui vẻ, nhưng ra chi thứ hai kia, nghĩ đến hẳn là kẻ tuyệt sắc, lợi hại, thế nhưng khiến Ngọc phu nhân phải đến Yến thành né tránh nàng, nhìn Ngọc phu nhân nhu nhược mỏng manh, tranh giành, chỉ sợ là ở Ngọc phủ cũng là sống tốt .

      Nghe được Ngọc phu nhân như vậy, Lệ Nương bên người nàng dường như thực kích động, nàng bên dùng tay áo vụng trộm lau nước mắt, bên dùng khóe mắt nhìn mẫu thân, có nét vui mừng như thấy ánh sáng và hy vọng bừng lên.

      Lệ Nương là nha hoàn hồi môn của mẫu thân, từ theo bên người mẫu thân. Nghe Linh Ngọc giới thiệu, Ngọc phu nhân từng an bài cho Lệ Nương xuất giá, nhưng Lệ Nương sau khi gả ra ngoài bao lâu, trượng phu qua đời . Lệ Nương bị bà bà đuổi , nàng khắc phu. Lệ Nương đến Ngọc phủ tìm mẫu thân, thề bao giờ lập gia đình nữa, vì thế đến nay vẫn ở lại bên người Ngọc phu nhân, là người Ngọc phu nhân vô cùng tín nhiệm.

      Sơ Kiến lại nhìn về phía mẫu thân, chỉ thấy nàng ôn nhu cười, mặt ra tia kiên quyết, đáy mắt lên chút lợi hại.

      Ngọc phu nhân cúi đầu, đầu ngón tay thường thường vỗ về mặt Sơ Kiến, Sơ Kiến trong lòng có chút khẩn trương đứng lên.

      "Đợi Sơ Kiến khỏe hẳn, chúng ta liền trở về Ngọc phủ ." Ngọc phu nhân u thanh , bên Lệ Nương nghe xong, mặt hơi hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh thay bằng sắc mặt vui mừng.

      "Là, phu nhân, quả chúng ta nên trở về , thể để cho chi thứ hai kia vẫn cưỡi ở đầu chúng ta, chi thứ hai nên có bộ dáng của chi thứ hai." biết là có phải do quá mức kích động , Lệ Nương đến đó, giọng lớn tiếng hơn so với bình thường .

      Ngọc phu nhân liếc mắt cái: " Lệ Nương, trở về Ngọc phủ, chuyện cần cẩn thận, Trinh Huệ như thế nào cũng được xem như chủ tử."

      Lệ Nương khó chịu muốn chuyện, nhưng nhịn xuống , gật gật đầu.

      Sơ Kiến thầm đoán vị kia tên Trinh Huệ, có phải hay ngày thường khuynh quốc khuynh thành, trí tuệ tuyệt đại , bằng như thế nào có thể làm cho Ngọc phu nhân tú ngoại tuệ trung bị bức đến Yến thành?

      "Còn có, Sơ Kiến, trở về nhà, con nhẫn nại với thứ tỷ chút, được lại giống như trước, dễ dàng cùng nàng cãi nhau, phụ thân con vui, càng thích các con tranh cãi ầm ĩ, biết chưa?"

      Sơ Kiến cái hiểu cái , gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, nay cho dù nàng muốn ầm ỹ, cũng là sợ ầm ỹ nổi .

      Editor: Hạ trắng

      Chương 1.4:

      Như thế, lại qua mấy ngày, Ngọc phu nhân mỗi ngày đều đến thăm Sơ Kiến, kể chút tình trong nhà, theo vẻ mặt cũng như trong lời của Ngọc phu nhân, Sơ Kiến cũng đại khái có thể hiểu biết Ngọc gia đó là nhà giàu có như thế nào, phức tạp ra sao, trong lòng nàng có chút lo lắng đến lúc đó trở về phải đối mặt với người và việc thế nào.

      Nhà giàu luôn đặc biệt nhiều quy củ. Nàng trước nay tính tình tùy ý, ở đại luôn độc lai độc vãng. Nay nàng đến cổ đại sâm nghiêm, lại hà khắc, đột nhiên muốn nàng phải tuân thủ quy củ, cũng biết đến lúc đó nàng chịu nổi , có khi nào làm ra vài việc bất thường.

      nhiều ngày qua , thân thể của nàng cũng bắt đầu tốt lên, nhìn gương đồng bàn trang điểm, nàng có sắc mặt và thần thái sáng láng, đôi mắt tinh quang rạng rỡ, nét mặt toả sáng, bộ dáng lanh lẹ.

      Cẩn thận đánh giá bản thân, đúng là phấn điêu ngọc mài, ánh mắt như nước trong suốt, cái mũi thẳng rất khéo léo, cái miệng đào nhắn hơi hơi nhếch lên, da thịt là tinh tế mịn màng. Bộ dáng như thế, trong tương lai thân mình nẩy nở, trưởng thành rồi, biết còn xinh đẹp tuyệt luân đến mức nào.

      Nàng có bộ dáng quá tốt .

      Ngày này, thời tiết ấm áp hơn, Ngọc phu nhân rốt cuộc đồng ý cho nàng ra ngoài chút. Linh Ngọc chuẩn bị cho Sơ Kiến, giúp nàng mặc gấm Tô Châu nguyệt hoa cẩm sam màu đỏ sậm, quần bông, sợ nàng lạnh, phủ thêm cho nàng chiếc áo choàng gấm phủ lông, đội mũ lông, đem toàn bộ khuôn mặt nhắn của nàng đều bưng kín, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo, tỏa sáng.

      Cho dù bị bao bọc lại như cái bánh chưng, Sơ Kiến cũng thể giấu được niềm hưng phấn, tâm tình nhảy nhót, nàng ra ngoài, xem thế giới lạ lẫm này, cuộc sống của nàng về sau trôi qua ở thế giới này.

      Ngọc phu nhân dặn dò Sơ Kiến chút, nàng tùy ý đáp lời rồi chạy ra Noãn các, xuyên qua cái hành lang, nhìn thấy cái sân lớn, được quét tước vô cùng sạch , nàng hưng phấn mà nhìn đông, nhìn tây, đối với nơi này tràn ngập tò mò.

      Qua sân, nàng liền nhìn thấy cái tứ hợp viện, lầu các, mặt bao trùm tuyết trắng noãn, đình viện cửa ngách hai bên có cột to vòng ôm như cây đại thụ. Có nơi đóng băng lại, nàng nhìn vào đó thấy mình trong suốt, lấp lánh, đẹp.

      Nàng vui cười, mở ra hai tay, khí này tươi mát tốt đẹp, nàng chạy chậm, ra đình viện, phía sau truyền đến tiếng Linh Ngọc khẩn trương gọi nàng.

      " nương, đợi chút, thể ra ngoài bên ngoài."

      Ra tứ hợp viện, là cái ngõ dài, hai bên tường xoát thành màu trắng, nàng nhìn đối diện là cửa lớn màu son, quay đầu nhìn Linh Ngọc, tay chỉ chỉ cửa lớn đóng chặt kia.

      Linh Ngọc rất nhanh biết được ý tứ của nàng, thấp giọng ở bên tai nàng giải thích: "Đại trạch này vốn là phủ đệ Hầu gia ở Yến thành, sau xuống dốc, vương phủ phải đem bán, phu nhân cho người mua lại hậu viện, có hai cái sân, chia ra là tiền viện cùng hậu viện, tiền viện nghe là do quý nhân ở Ninh thành mua xuống."

      Sơ Kiến khóe miệng nhếch lên, gật gật đầu, đại trạch này rốt cuộc có bao nhiêu lớn đây? Chỉ là hậu viện, là trong viện có viện , lại thấy nơi này ràng so với hậu viện càng thêm hiển lộ đại khí, có thể tưởng tượng đại trạch này lúc trước là xa xỉ hoa lệ cỡ nào.

      Nàng vượt qua cửa, trở lại, ngẩng đầu, cạnh cửa, là tấm biển đen, loan kim đề tự, phồn thể Khải thư, nét chữ tuyệt đẹp, đề có ba chữ Tây Châu cư.

      Linh Ngọc ở sau tai nàng : " Hậu viện viện này vốn phải gọi là Tây Châu cư, là phu nhân sau khi mua sửa lại ."

      Sơ Kiến cười cười, quay đầu lại, biết vì sao cảm xúc đột nhiên có chút xuống dốc, biết ở đại thi thể của nàng có được phát ? Vị hôn phu và bạn tốt của nàng, bọn họ có biết tin tức ? Có thể hay cảm thấy áy náy, có thể hay ...

      Nàng trong đầu hỗn loạn nghĩ, cước bộ càng chạy càng nhanh, tiếng Linh Ngọc cũng trở nên càng thêm khẩn trương, nhưng nàng cố nghĩ gì khác, chạy rất nhanh, nàng há mồm thở phì phò, ánh mắt phát đau, nhưng là nàng cũng muốn dừng lại, thầm nghĩ muốn lạnh thấu xương ,để sương gió lạnh lùng cuốn trôi những suy nghĩ khó chịu trong lòng nàng.

      biết chạy bao lâu, nàng thở phì phò, tức ngực vô cùng, tim dường như cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực , nàng tay vịn vào vách tường, tay vỗ ngực thuận khí, đến khi hơi thở ổn định rồi, mới nâng mắt lên, nhìn hoàn cảnh chung quanh.

      Linh Ngọc ở sau người, hẳn nàng chạy đoạn dài, nay đứng ở con đường, đến phía trước vài bước có cổng vòm, nàng quay đầu nhìn, trong lòng thầm kêu tiếng xong, xoay người chạy trở về, trước mắt xuất vài cái cửa ngách, nàng quên vừa rồi là từ đâu tiến vào, biết phải làm sao, nhìn bầu trời ngẩn người.

      Hồi lâu sau, Ngọc Sơ Kiến mới thở ra hơi, tính đứng tại chỗ này, nghĩ rằng có lẽ Linh Ngọc tìm lại đây.

      biết đứng bao lâu, chân của nàng bắt đầu có chút run lên, nàng chuyển hướng nhìn đến cái cổng vòm kia, mái hiên như như , cùng sân nàng vừa qua có chút tương tự.

      Nàng mặt tò mò về đến phía trước, mặt chú ý động tĩnh phía sau.

      Phía sau cửa là cái đình viện rất lớn, đình viện cuối là cái tiểu lâu ba tầng, mái cong sắc đỏ, tiểu lâu hết sức tinh xảo đẹp đẽ, đình viện chung quanh là loại bình thường, nàng nhìn hướng lầu các kia, nước sơn đen, chữ vàng, cứng cáp hữu lực tự thể, thể chữ lệ, Hân viên.

      Chung quanh đều thực im lặng, nàng thăm dò nhìn nhìn bên trong lầu các kia, gỗ lim gia cụ, đồ cổ ngọc khí trang trí cao nhã, lại là nhà giàu có.

      Đình viện bên trái có hai phiến thức sơn, cửa rộng mở , trong khí tràn ngập mùi hương thản nhiên.

      Nàng túm áo choàng, hướng cái cửa kia đến.

      Ra cửa sơn son, là cái sân nho , phía trước có cái hành lang, dọc theo hành lang quanh co khúc khuỷu qua , xuyên qua ít cổng vòm, ánh vào mi mắt , là mảnh rừng hoa mai hương thơm thoang thoảng.

      Tầm mắt và hô hấp của nàng như ngưng lại, mọi chú ý dừng ở rừng hoa mai…

      Đẹp quá!

      Từng cây, từng bông hoa mai trong tuyết lạnh mà nở rộ, như bạch ngọc trong suốt trơn bóng, như tuyết phi tuyết, so với bông tuyết càng hút ánh mắt hơn, hơi thở trong lúc đó, có mùi hương u nhã.

      “Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, chiếm hết phong tình hướng tiểu viên.
      Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, hoa mai di động nguyệt hoàng hôn.”

      Trong đầu, khỏi tự giác nhớ tới bài thơ miêu tả Mai viên như vậy, nhớ lúc trước nhìn đến mấy câu thơ này, nàng còn cười nhạo nhà thơ mai thành si. Nhưng hôm nay, trước mắt này, rừng hoa mai tuấn khiết thanh cao, như thi như họa, nàng có chút sáng tỏ tâm tình thưởng mai mai của người viết.

      Ngọc Sơ Kiến chống lại được sức hấp dẫn của rừng hoa mai mà vào, những đóa hoa hồng phấn ở trong gió bay xuống, xoay tròn trong trung, chậm rãi rơi xuống đất, nàng cười yếu ớt, tay tiếp được đóa hoa bông tuyết, như cánh con bướm, nhè dừng ở lòng bàn tay, mang theo thản nhiên , có mùi thơm đặc biệt, quả phen lạnh thấu xương, sao có hoa mai tỏa mùi hương.

      "Người nào?" Đột nhiên, giọng trong trẻo ở phía sau truyền đến.

      Nàng quay đầu, tươi cười còn chưa kịp thu lại, liền gặp những đóa hoa bay tán loạn, đứng ở đó có nam tử mặc cẩm y màu xanh sa tanh, khoác áo khoác màu trắng lông hồ ly.

      Ngọc Sơ Kiến kinh ngạc nhìn , sững sờ, quên cả trả lời.

      Người nọ lại đến gần vài bước, thanh lanh lảnh, ôn nhu , "Ngươi là người phương nào?"

      Lòng của nàng đột nhiên nhảy dựng lên, gấp gáp, đây là nam tử chừng hai mươi tuổi, mắt như sao sáng, tuấn tú cao nhã, nhanh nhẹn phong dật, mặt mày tỏa ra cỗ khí sang sảng, khí chất lại như nguyệt hoa.

      Nàng há miệng thở dốc, muốn mở miệng, lại đột nhiên nghĩ ra, ngờ tới, người này lại tiếng phổ thông đúng tiêu chuẩn.
      Last edited by a moderator: 2/6/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Kết duyên sai

      Chương 2.1

      Hoa rơi rực rỡ, người kia chậm rãi hướng nàng tới, nàng có chút hoảng hốt nhìn , làm sao có thể có người có bộ dạng tuấn nhã như trăng, ôn nhuận như nước như thế?

      "Tiểu nha đầu, nhìn cái gì vậy?" đứng ở trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng hỏi.

      Sơ Kiến ngửa đầu, thân thể của nàng cao còn chưa đến ngực , nhìn chiếc cằm duyên dáng của , nàng mở miệng, lâu lắm năng, thanh phát ra có chút khó khăn, cũng có loại ngọt ngào, dường như kiều mỵ: "Hoa mai, ta ngắm hoa mai."

      cúi đầu bật cười thành tiếng, như trận gió xuân phất qua mặt hồ, mặt của nàng có chút nóng lên, cắn chặt cánh môi, đây là lần đầu tiên sau nửa tháng tới nay nàng mới mở miệng chuyện, là tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

      "Đẹp mắt ?" Giọng nhàng, đáy mắt có ý cười nồng đậm. N

      àng dùng sức gật đầu, dè dặt cười: "Đây là nhà ngươi sao?"

      " phải, ta tới đây làm khách." ôn nhu , cúi mắt nhìn nàng.

      Nàng dời mắt, lên tiếng, "À… "

      "Tiểu nha đầu ở tại hậu viện?" Thanh trong sáng ấm áp , từ đỉnh đầu truyền đến, vạt áo ở trong gió hơi hơi bay lên.

      Nàng sợ run chút, nơi này chẳng lẽ là tiền viện sao?

      "Ta ở Tây Châu cư, muốn về đó như thế nào?" Nàng kéo kéo khóe miệng, có chút ngượng ngùng hỏi , như thế nào cũng nên lời việc mình bị lạc đường .

      dường như sửng sốt chút, lập tức càng thêm tươi cười, "Lạc đường hả?"

      Nàng thản nhiên cười cười, chu miệng: "Nơi này quá lớn,
      [​IMG]
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :