1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Phú Quý - Như Liên Như Ngọc (c6) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ĐẠI PHÚ QUÝ

      Tác giả: Như Liên Như Ngọc.

      Thể loại: đại, trùng sinh
      Editor: Hồ Như


      Giới thiệu:

      Trùng sinh trở lại thập niên 70, có vài mẫu ruộng, vài miếng đất. Điền Đại Khang nhất định phải làm khách trọng sinh hạnh phúc nhất.

      bẫy chim, bắt cá, gà rừng bay vào nồi. Heo rừng ở khắp nơi, chim muông vào lồng trú, hươu nai chạy thành bầy.

      Dạy học, trồng người, hoàng hoa khuê nữ đua nhau khoe sắc, thời đại mới của những nhà buôn, tiền bạc kiếm hết, giàu sang phú quý vô tận.

      Phú quý vô biên, nhưng phải nếm qua cùng khổ mới có được, chuyện tất khó quên. Đại Phú Quý, đoạn chuyện xưa kể về hành trình quật khởi trong thời đại gian truân tân khổ.

      Lưu ý: Câu chuyện này hoàn toàn hư cấu, và giống nhau là hoàn toàn ngẫu nhiên.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Sống lại.

      “Đại huynh đệ, mua điện thoại di động ?”

      Đột nhiên xuất gương mặt mập mạp trước mặt Điền Đại Khang, mi mắt như tặc, răng to ố vàng, râu ria ngổn ngang, bộ dạng này hù dọa Điền Đại Khang thiếu chút nữa đem bó cẩm chướng vừa mua trong tay rơi xuống đất.

      Dáng dấp khó coi cũng thôi , thần thái còn cố tình hết sức bị ổi, khiến người ta dễ dàng xếp vào loại đạo tặc buôn lậu hoặc là lão già lừa đảo.

      Điền Đại Khang sớm trôi qua cái tuổi chuyện gì cũng biết, tự nhiên muốn cùng loại người này đến gần, vì vậy lắc lư đầu, xoay người rời . Phía sau lưng truyền đến thanh khàn khàn như tiếng chiêng vỡ: “Đại huynh đệ, điện thoại di động này của ta là sản phẩm mới, chức năng mới mẻ độc đáo, sử dụng miễn phí”.

      đợi xong, Điền Đại Khang bịch tiếng đóng cửa xe lại, chiếc xe cũ biết chuyển qua mấy tay nổ vang tiếng, phía sau xe phun ra cỗ khói đen, cưỡi mây đạp gió mà .

      “Khụ khụ khụ, muốn chạy, có cửa đâu, ta tin ngươi còn có thể chạy đến chân trời. Người mà Lưu Lão Lục ta đây xem trọng cho tới bây giờ…khụ khụ…”

      Điền Đại Khang dĩ nhiên nghe được lão đầu kia lầm bầm, đối với , ngày này hằng năm chính là ngày quan trọng nhất, bởi vì nó là tiết thanh minh.
      Chạy hơn hai giờ, rốt cuộc đến nhà cũ của – Trấn Hồng Kỳ, thôn Ngũ Tinh. Ngừng xe ở cửa thôn, trong tay cầm bó cẩm chướng trắng noãn, Điền Đại Khang hướng rừng cây cách đó xa tới, nơi đó là mồ mã tổ tiên của thôn Ngũ Tinh.

      Mới vừa tiến vào tháng tư, thời tiết còn chút lạnh, trời u ám, mặt trời khuất hẳn phía sau rặng mây; mặt đất phủ đầy cỏ dại; xa xa nhìn lại, rừng cây mảnh vàng nhạt. Hít hơi, hương thơm bùn đất phả vào mặt, Điền Đại Khang cảm thấy bội phần thân thiết.

      “Bà nội, Phú Quý đến thăm ngài đây.” Điền Đại Khang quỳ gồi trước mộ phần, trong tay cầm bó hoa cẩm chướng trắng noãn như ngọc, nhiễm bụi trần.
      Trong phút chốc, mặt trời ló dạng sau kẻ hở của làm mây, tia nắng rọi sáng khắp cả vùng đất, Điền Đại Khang nhìn cỏ non mọc lên mộ phần, đôi mắt đẫm lệ mông lung.

      Lại , người trong mộ phần – Lý nãi nãi cũng phải bà nội ruột của , Điền Đại Khang là nhi, là Lý nãi nãi nuôi lớn lên, nhưng đến khi có thể kiếm tiền nuôi sống gia đình lão nhân còn nữa.

      Con muốn dưỡng mà cha mẹ thể chờ, điều bi ai nhất trong cuộc sống cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, điều này cũng trở thành gút mắt vĩnh viễn thể giải được trong lòng Điền Đại Khang, mặc dù nửa đời đây có thăng quan, cũng tài cán, sống cuộc sống tầm thường giãy giụa giữa con nước lớn.

      Quỳ hồi lâu, Điền Đại Khang dọn dẹp lại tâm tình, cung kính dập đầu lạy ba cái, lúc này mới đứng lên, vòng trong nghĩa địa, lần lượt hành lễ.

      từng mộ bia là những cái tên quen thuộc, đều là những người nông dân bình thường chân chất, là thế hệ phải nếm biết bao khổ cực, chưa từng hưởng qua cái gì gọi là phúc. Nhưng đối với Điền Đại Khang mà , họ là những người thân cận nhất, có thể là ăn cơm trăm nhà mà lớn lên.

      Rít sâu điếu thuốc, nhã ra làn sương trắng, Điền Đại Khang giống như thấy từng gương mặt thân quen lên trước mắt.

      “Nếu như có thể sống lại lần nữa tốt biết bao, có lẽ cuộc sống có quá nhiều tiếc nuối, nhưng…” Điền Đại Khang lắc đầu cười khổ, chuẩn bị rời .

      “Ở giữa cá khi…ở giữa cá khi…”. hồi thanh vang lên tựa như tiếng chuông điện thoại, Điền Đại Khang nghi ngờ lấy điện thoại di động ra: khi nào lại bị đổi thành tiếng chuông khó nghe như vậy?

      đúng, điện thoại di động của có phản ứng gì, nhưng tiếng chuông kì lạ kia vẫn rất kiên nhẫn, ngừng vang lên.

      Điền Đại Khang duỗi tay vào túi quần, vô cùng kinh ngạc lấy ra cái điện thoại di động có tạo hình kỳ lạ, là hình tròn, to bằng lòng bàn tay, lại đen thui, khó nhìn.
      “Khi nào mình lại có thêm cái điện thoại nữa vậy?” Điền Đại Khang sững sốt nửa ngày, rốt cuộc nhịn được lòng hiếu kỳ, ấn nút trả lời.

      màn ảnh lam quang vừa lóe, lộ ra gương mặt già nua, lão già răng to hướng Điền Đại Khang cười tiến, khiến hoảng sợ vung tay cái, ném điện thoại di động ra xa.

      “Hình như là người bán điện thoại di động đường ban nãy, đúng là hồn bất tán a.” Điền Đại Khang do dự chút, vẫn là đem điện thoại di động nhặt lên, nếu như người chôn trong nghĩa địa này phải là những hương thân phụ lão quen thuộc, đoán chừng vừa rồi bị hù ngất .

      “Giới thiệu chút, ta đây gọi là Lưu Lão Lục. Ngươi tên là Điền Đại Khang, nhủ danh Phú Quý đúng ? Chúc mừng người trở thành khách hàng của ta, trở thành người tìm vàng mới.”

      “Người tìm vàng? Là cái quái gì?” Điền Đại Khang có chút khó hiểu.

      Trong màn hình Lưu Lão Lục hắc hắc hai tiếng, lộ ra nụ cười của lão hồ ly: “Trước đừng nhảm, ta đây tiễn ngươi lên đường chầu trời nhé.”

      “Lên đường đâu?” Điền Đại Khang hoàn toàn mơ hồ. Nhưng lúc này điện thoại di động lam quang tăng vọt, đem Điền Đại Khang hút vào bên trong, biến thành đoàn sáng xanh thẩm.

      hồi tiếng cười hắc hắc vang lên, đoàn sáng biến mất trong nháy mắt, mà tung tích của Điền Đại Khang cũng hoàn toàn có, tựa như chưa từng tồn tại thế giới này.

      Bùm – Điền Đại Khang đặt mông ngồi xuống đất, trong đầu chóng mặt mơ hồ.

      “Ta ở đâu đây?” Điền Đại Khang tứ chi chạm đất, chổng mông hướng lên, hiển nhiên là tư thế bò, ánh mắt tự nhiên rơi vào cánh tay của mình, khỏi sửng sốt : vừa lại vừa ngắn, cùng que tăm sai biệt lắm ; xa hơn nhìn người chút, mặc cái áo sát nách, phía dưới chỉ mặc cái quần cộc rách, lại còn rách ngay đũng quần, ngay giữa còn có tiểu kê kê, trăng trắng non mềm, còn có ít nếp nhăn, trông giống giò gà. (Hồ Như : này là của tác giả, hông phải của Như nga)
      Điền Đại Khang chịu nổi việc kích thích này, trực tiếp nằm cỏ, trong đầu trống rỗng.

      “Ở giữa cá khi…ở giữa cá khi…” Tiếng chuông lại lần vang lên. Điền Đại Khang vội vã nhặt cái điện thoại hình tròn đó lên, rất nhanh, gương mặt Lưu Lão Lục lại lên: “Phú Quý đại huynh đệ, à , tại là người bạn Phú Quý, trở lại tuổi 12 lần nữa, cảm giác như thế nào ?”

      “12?” Điền Đại Khang nhìn chút cánh tay , bắp chân cùng tiểu **, chỉ ngây ngốc gật đầu cái, quả từ người trung niên biến thành nhóc con.

      “Ngươi mau, ngươi đem ta đến đâu vậy hả?” Điền Đại Khang nôn nóng quát.

      Lưu Lao lục lộ ra nụ cười chiêu bài: “Bọn ta nơi nào cũng có thể đưa người đến, Tiền Tần, Lưỡng Hán, tam quốc, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, ngay cả xã hội nguyên thủy cởi truồng mặc lá cây cũng có thể đưa, nhưng đó chỉ là kỹ thuật cũ, sản phẩm đời đầu, khó tránh khỏi ít sai lầm. Hắc hắc, ngươi yên tâm , cái trong tay ngươi là sản phẩm mới, đời thứ hai, đến những thời bình thường thành vấn đề.”

      “Ta ở bây giờ là triều đại gì?” Điền Đại Khang muốn đem cái thứ trong tay quăng xuống mặt đất.

      “Gấp cái gì, ngươi tự mình có mắt à?" Lưu Lão Lục rất khinh miệt liếc mắt cái, giống như nhìn kẻ ngốc.

      Điền Đại Khang vội vàng đưa mắt nhìn bốn phía: phía trước là đầm lầy mênh mông bát ngát, bên cạnh là mấy chục con heo lớn , đại đa số đều ở trong hố bùn lăn lộn; ở bên chân còn có cây roi dài chừng hơn trượng.

      Chăn heo? Điền Đại Khang cảm thấy tình hình này vô cùng quen thuộc, lập tức nhớ tới khi còn bé, từng chăn heo trong đội sản xuất, làm người chăn heo hai năm, cũng chính là mười hai, mười ba tuồi, vậy bây giờ chắc là năm 1970.

      Rầm rầm rầm – Điền Đại Khang cảm giác trái tim như muốn lập tức nhảy lên cổ họng, đột nhiên quay đầu lại, sai, cách đó xa chính là thôn từng sống hơn hai mươi năm, thôn Ngũ Tinh. Nhìn mấy ngôi nhà cỏ tranh khói bếp lượn lờ, gốc đại thụ nơi cửa thôn, còn có cái loa lớn màu bạc treo cao trong đại viện của đội sản xuất…Hết thảy những thứ này từng vô số lần xuất trong mộng của .

      “A......” Điền Đại Khang quỳ mặt đất, ngửa mặt lên trời gào thét, trời cao cho cơ hội trọng sinh lại lần nữa, cuộc đời bình thường vì vậy mà vào quỹ tích khác nhau, làm sao mà mừng rỡ cho được.

      Gào thét nửa ngày, lúc này mới nhớ đến cái điện thoại trong tay, màn hình chỉ thấy Lưu Lão Lục ra sức móc móc lỗ tai: “Tiểu Phú Quý, ngươi thể giọng chút à?”

      Điền Đại Khang gãi gãi cái ót, cảm thấy gương mặt mo bị ổi của Lưu Lão Lục cũng thuận mắt “Lưu lão, cám ơn ngài.”

      Lưu Lão Lục hiển nhiên đối với cách xưng hô này tương đối hưởng thụ, đỉnh đạc gật đầu cái, vừa muốn chuyện bỗng nhiên hết nhìn đông lại nhìn tây mấy cái: “ được, có người tới, khi nào rãnh lại tán gẫu, giờ tránh người trước.”

      “Lưu lão, về sau liên lạc với ông thế nào?” Điền Đại Khang kêu lên, nhưng hình ảnh Lưu Lão Lục dần ảm đạm rồi biến mất, cũng chỉ có thể dậm chân cái: “Đáng chết, Lưu Lão Lục.”

      Chỉ là oán hận nho này rất nhanh bị niềm hưng phấn khi được trọng sinh thay thế, nhặt lấy roi đất, quất mạnh xuống cái: “La la la, về nhà thăm bà nội thôi ~”

      Hì hà hì hục, heo lớn heo cũng từ ao nước bò dậy, vẫy vẫy bùn người, kết thành đội ngũ mập mạp, hướng thôn làng tới.

      Ở phía sau bầy heo, Điền Đại Khang hưng phấn chạy nhảy, biết là vì trong lòng vui mừng, hay là trở lại tuổi thiếu niên nên tuổi tâm lý cũng theo, tóm lại là tâm tình cùng thân thể cũng nhàng, nguyện liều mạng cùng trời xanh mây trắng.

      Mặc dù lần này trọng sinh thể lập tức thăng quan tiến chức, mà chỉ là gã chăn heo, nhưng Điền Đại Khang tuyệt quan tâm, có thể lần nữa sống cùng bà nội và các hương thân bên cạnh, cho làm thái tử cũng đổi.

      Đến cửa thôn, Điền Đại khang kiềm được kích động trong nội tâm, hai chân mở ra, chạy như bay, rất nhanh vọt tới bầy heo trước mặt, trong miệng còn giòn giã thét to: “Về nhà rồi, heo trở lại rồi…”

      Người chăn heo mỗi ngày bắt đầu làm việc liền thét tiếng “Đưa heo ”, khi trở về thôn lại kêu lên, muốn thông báo cho các hộ tiếng để họ quản lý heo của mình.
      tiếng này giống như lệnh giải tán, bầy heo cũng tạo thành phản xạ có điều kiện, vừa nghe Điền Đại Khang thét , cũng dạt ra bốn hướng chạy nhanh, nhớ kỹ đường về nhà tìm cái ăn.

      Nếu đứng phía sau bầy heo cũng sao, nhưng Điền Đại Khang lúc này hơi ngoài ý muốn, đứng ngơ ngẩn nhìn đông nhìn tây, đột nhiên thấy sau lưng lực lượng mạnh mẽ truyền đến, sau đó ngã nhào, miệng ngậm đầy bùn.

      Ngẩng đầu lên liền thấy đầu heo mẹ già xông tới, theo sau là mấy con heo đốm hoa, phía sau cùng còn có con vô cùng dịu dàng đưa cái mũi hồng hồng dụi dụi lên mặt Điền Đại Khang , sau đó cổ họng kỷ kỷ kêu lên hai tiếng, nhanh chóng chạy về phía heo mẹ.

      Điền Đại Khang vỗ ót cái: Lại bị heo đụng nữa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Nhà.
      sơn thôn và yên tĩnh, vẫn y như bộ dáng trong trí nhớ, phòng ván gỗ, mái cỏ tranh, sau sườn núi là hàng dầy rêu và cỏ xỉ; cành liễu uốn cong, vươn những chiếc lá non mềm, giống như cánh tay dịu dàng, dang rộng hoan nghênh Điền Đại Khang trở về.

      con gà trống hoa dẫn mấy con gà mẹ cùng nhau kiếm ăn, thỉnh thoảng bắt được con sâu liền thầm mấy tiếng, đám gà mẹ sau đó chen chúc lên. Loại cảm giác đó, giống như nhất gia chi chủ kiếm được miếng ăn, sau đó hài lòng nhìn vợ con hưởng dụng.

      Cây liễu cửa thôn cột vài đầu bò, trong miệng chúng còn ung dung thong thả nhai lại, thấy Điền Đại Khang nằm đất, con bò già màu xanh còn rống tiếng. Điền Đại Khang nhớ, khi còn bé cậu vẫn thường cho nó ăn.

      Tất cả như giấc mơ, Điền Đại Khang nhìn hồi lâu mới nhớ mình còn nằm mặt đất, vì vậy vội vàng ngồi dậy. Ngay lúc này, cách đó xa liền truyền đến tiếng rít lên, cái bóng đen khí thế nhào tới, ràng chính là con chó mực lớn.

      Điền Đại Khang vừa nhỗm dậy, liền bị hai móng vuốt đặt bả vai đè trở ngược xuống.

      “Hắc Nữu!” người chó uốn éo thành đoàn. Điền Đại Khang ôm cổ hắc cẩu, muốn dùng sức cắn hai cái. Đây là con chó cậu tự tay nuôi, cùng cậu vượt qua cả thời niên thiếu, tình cảm phải sâu đậm bình thường.

      “Đừng liếm, còn liếm chưa đủ à?” Điền Đại Khang dùng sức nắm chặt lấy Hắc Nữu, bất đắc dĩ lực còn yếu, vẫn bị Hắc Nữu đánh lén mặt mấy cái, vừa ngứa vừa nhột.

      Khi đó, đa số các hộ trong thôn đều nuôi chó, chỉ là mọi người đến ăn còn có, nào có cái gì để cho chó ăn, cho nên đám chó trong thôn ăn cả phân.

      Có lúc đứa trẻ đại tiện ở bên đường, chó ngồi bên cạnh gấp gáp đợi ăn, còn chuyện cho chó liếm mông cũng là chuyện bình thường. Chỉ là Hắc Nữu chưa bao giờ ăn phân, tên này gan lớn, tính tình hoang dã, thường tự mình lên núi kiếm ăn.

      Thân thiết đủ rồi, Điền Đại Khang dẫn Hắc Nữu về nhà, cậu nhớ nhà cậu ở hướng Đông của thôn. tường đất phía sau những ngôi nhà cũng viết quảng cáo, xiêu xiêu vẹo vẹo, dùng vôi vẽ lên. Điền Đại Khang nhìn từng cái , có “Lấy đấu tranh giai cấp làm đầu”, cũng có “** vạn tuế”, thiếu chút nữa đem Điền Đại Khang chọc cười.

      “Bà nội, con về rồi.” Điền Đại Khang hào hứng đẩy cửa gỗ, sau đó kêu lên tiếng.
      Cửa phòng mở rộng ra, Lý nãi nãi ngồi trước lò nhóm lửa, người mặc vạt áo vải xanh, bên hông buộc mảnh tạp dề. Tóc búi cao, người mới hơn 50 tuổi nhưng tóc cơ hồ trắng phau. Nghe được tiếng Điền Đại Khanh gọi, lão nhân quay lại, từ ái nhìn ngoài cửa, từng nếp nhăn đều tràn ngập nụ cười.

      Giây phút này, Điền Đại Khang nước mắt ào ào, vọt vào nhà, nhào vào ngực lão nhân, khóc đến tối trời tối đất, tựa như đem mấy chục năm uất ức, đều ở khắc này bày tỏ.

      “Phú Quý a, người nào chọc giận con vậy, bà nội liệu mạng với .” Lý nãi nãi hai tay cầm lên hai que củi, rất có vài phần phong thái của lão thái bà song thương.

      “Bà nội, có việc gì, con là vì vui mừng!” Điền Đại Khang vội vàng lau mặt hai cái, ôm eo, ghim đầu vào ngực lão nhân.

      “Đứa này, cũng phải mười năm tám năm gặp nội a…nhanh vào nhà chờ ăn cơm.” Lý nãi nãi trong miệng thào, vuốt ve tóc Điền Đại Khang.

      Vào phòng, phía bắc phòng có cái kháng, được phủ chiếu lên . Cửa sổ tường hướng nam được che bằng vải plastic, song cửa sổ đều do những cọc gỗ hình thoi ghép thành.

      Sát tường phía tây bày hai tủ , đây là toàn bộ gia cụ trong nhà. Hộc tủ tương đối cổ, bốn góc được bao bởi thiết, mặt sơn bên ngoài bị bong ra ít.

      mặt tủ bày mấy thứ đồ, ở giữa là tượng chủ tịch bằng sứ trắng, cao hơn nửa thước, hướng về phía ngàn vạn quần chúng nhân dân phất tay. Bên cạnh là mấy cuốn sách bao bằng nylon ố màu, phần lớn đều là “Trích lời ***”, đây đều là sách của ông nội, người ta gọi là “Hồng sách quý”.

      Cái tủ còn lại được chất lên chút đồ dùng hàng ngày, cây lược gỗ, cái gương khung gỗ. Điền Đại Khang nhịn được đem đầu hướng về phía trước gương, hình dáng lúc mười mấy tuổi của cậu như thế nào cậu sớm quên.

      Gương mặt mập mạp, còn có hai lúm đồng tiền, đôi mắt tuy nhưng cũng lớn lóe ra vẻ hưng phấn, còn rất đáng . Điền Đại Khang bấm bấm cánh tay , trong miệng khỏi thầm câu: “Tất cả thịt hình như đều chạy hết lên mặt.”

      Sau khi trưởng thành, thể trọng của Điền Đại Khang từ từ tăng, giống như được vỗ béo, nhưng bây giờ chút cũng nhìn ra xu thế đó, tất nhiên trừ gương mặt.

      soi gương, đột nhiên cảm thấy có chút khác thường, khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngay chính giữa tường treo khung hình, trong hình là thanh niên mặc quân trang, ánh mắt lấp lánh tựa như nhìn Điền Đại Khang.

      “Thúc thúc.” Điền Đại Khang chấn động trong lòng, đây là con trai của Lý nãi nãi, tham gia kháng chiến cứu viện chống Mỹ, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vượt qua sông Yalu, kết quả là có trở lại.

      Cũng vì thế, năm năm sau Lý nãi nãi liền thu dưỡng Điền Đại Khang, ở trong suy nghĩ của lão nhân, vừa là cháu trai, vừa là con trai.

      “Ăn cơm thôi.” Lý nãi nãi bưng đồ ăn lên bàn. Điền Đại Khang vừa muốn ngồi xuống liền bị bà nội lôi kéo đứng trước chủ tịch. Sau đó ánh mắt của bà vô cùng thành kính, trong tay cầm quyển Hồng sách quý, trong miệng lẩm bẩm, nghe loáng thoáng như là: “Lãnh tụ vĩ đại…..vạn thọ vô cương, Lâm phó chủ tịch thân thể kiện khang……”

      Điền Đại Khang tại có chút kiềm được vui mừng, nhưng rốt cuộc nhịn được. Cậu biết, nếu thời điểm này cung kính, bà nội tuyệt đối đánh vào cái mông của .

      Lý nãi nãi lại tụng đoạn “Vì nhân dân phục vụ”, đây là trong những bài nổi tiếng của trong Tam Thiên, hai bài còn lại là “Kỷ bạch cầu xin ân” cùng “Ngu Công dời núi”, lúc ấy phần lớn mọi người đều có thể học thuộc lòng, mặc dù họ đều là nông dân chữ bẻ đôi cũng biết.

      Giày vò xong, hai bà cháu rốt cuộc ngồi ở xuống kháng, Lý nãi nãi gác chân ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, Điền Đại Khang dứt khoát quỳ gối, nhìn vào chậu món nắm ngẩn ngơ.

      Gọi là món nắm, chính là bên trong bột mì để thêm rau dại, sau đó cho thêm ít muối rồi đem chưng lên, so với bánh mì loại lớn còn bằng.

      Hơn nữa món nắm còn chia cấp bậc, loại tốt chính là bên trong bột trộn ít món phụ; ngược lại, món nắm trộn càng nhiều thứ hỗn tạp, chứng tỏ nhà này càng khổ.

      Ngoài ra, còn có tô canh , phía mặt canh ngay cả váng dầu đều có, chỉ có rau cải diệp, quả đủ thanh đạm.

      Điền Đại Khang cầm món nắm cắn cái, uống xong hớp canh, mặc dù có chút khó nuốt nhưng cậu vẫn tinh tế nhai, từ từ nuốt xuống, tựa hồ như muốn thưởng thức hết hương vị của những năm tháng gian truân.

      “Thức ăn kham khổ thế này ăn bữa cũng được, nhưng nếu là ngày ngày đều ăn có chút chịu được, khó trách ta đây gầy như thế này.” Điền Đại Khang trong lòng hơi cảm khái, làm người trọng sinh, nguyện vọng mãnh liệt nhất của cậu là được ăn no, riêng gì bản thân, còn có năm sáu chục hộ trong thôn. Thế nhưng nguyện vọng mộc mạc ấy, tại thời điểm lịch sử tại cũng dễ gì thực .
      Đúng, hỏi Lưu Lão Lục chút, chừng lão lại cho mình ý kiến hay. Điền Đại Khang quyết định chủ ý, thân thể chợt rung lên, lùm bùm nhảy xuống đất, lê giày bỏ chạy ra ngoài.

      “Phú Quý, đâu mà vội như vậy…” thanh của Lý nãi nãi từ trong nhà bay ra. Điền Đại Khang sao có thể vội, cái điện thoại di động của cậu còn hình bóng. Mới vừa rồi khi về nhà quá kích động, quên mất vụ này rồi.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Bát Đại Kim Cương.
      Chạy hơi đến cửa thôn, Điền Đại Khang cố nhớ lại nơi mình vừa té ngã. Hắc Nữu biết chuyện gì xảy ra, cũng hồng hộc chạy theo sau tiểu chủ nhân. Điền Đại Khang muốn đạp hai cái lên mông nó: ngươi đem ta đụng ngã làm sao phát sinh chuyện này chứ. Chỉ là, có nó cũng hiểu.

      Đến cửa thôn, Điền Đại Khang có chút sững sờ, chỉ thấy đám nhóc con nhà quê tụ lại ở đó, mỗi đứa đều mặc áo sát nách, lấm lem bùn.

      Ánh mắt cậu quét qua từng người , Điền Đại Khang trong lòng đếm từ số , lẩm bẩm tên tuổi của những người này: “Nhị Mang tử, Tam Quang tử, Tứ Hỉ tử, Ngũ Ca, Lục Diệp tử, Bát Xoa tử.” Còn lại chính là Tiểu Phú Quý, Bát Đại Kim Cương của thôn liền đủ mặt.

      Nhìn đám bạn nối khố, tâm Điền Đại Khang nhịn được lại kích động, lời gì, lên gõ cho mỗi người cái: “Đám người các ngươi a ~” lần nữa biến thành thiếu niên, Điền Đại Khang mặc dù mang trái tim năm mươi tuổi, nhưng thân thể mười hai tuổi khiến tâm hồn dường như cũng trẻ ra.

      “Lãnh tụ dạy chúng ta, chỉ nên văn đấu cần võ đấu, Phú Quý ca, ngươi tay chút a ~”. Tam Quang Tử cười hì hì , thời điểm đó, mọi người há mồm ngậm miệng đều là trích lời lãnh tụ, đám nhóc con nghe được thời gian dài, cũng đều học theo.

      “Lãnh tụ lão nhân gia , bọn ta là bình minh của đất nước, Phú Quý ca, ngươi là muốn tàn phá đóa hoa người ta hay sao?” Lại thanh giòn giã thổi qua, là tiểu nha đầu mang giày vải hoa, quần màu xanh cỏ, hiển nhiên là quần lính, ngực gắn huy hiệu, kim quang lấp lánh.

      đầu bé chải hai bím tóc , đầu hơi vàng. Giờ phút này, đôi mắt bé vụt sáng, giương to nghiêm túc nhìn Điền Đại Khang, chỉ là vẫn để lộ ra vẻ trẻ con, khiến người khác nhịn được cười.

      “Thất tiên nữ cũng tới!” Điền Đại Khang vui vẻ chào hỏi, người này chính là nữ đồng chí cách mạng duy nhất trong Bát Đại Kim Cương – Khuê nữ của lão Bí thư chi bộ.

      Thời này còn chưa thực kế hoạch hóa gia đình, mỗi nhà đều dồn hết sức để tạo người. Hai ba là ít, bốn năm mới vừa đúng, sáu bảy cũng nhiều, nhi tử càng nhiều, về già càng khoái hoạt.

      Vị Thất tiên nữ này là do lão bí thư bốn mươi lăm tuổi mới sinh được, vốn là đứng hàng thứ năm, nhưng trước mặt lại còn bốn tỷ tỷ, lão bí thư chi bộ muốn sinh con trai để dưỡng già. Tìm thầy bói trong thôn, người ta vừa nhìn ông liền ông mệnh phạm Thất Tiên Nữ, nên phải có bảy khuê nữ. Lão bí thư bị dọa, vội vàng đem tiểu Ngũ biến thành tiểu Thất.

      “Phú Quý ca, nhìn xem đây là đồ chơi gì?” Nhị Mang tử đem vật tròn đen thùi lùi trong tay đưa tới.

      “Nhặt được đồ phải trả lại cho người ta, lão Thất, ngươi mang về cho bí thư chi bộ .” Đây là Lục Diệp tử .

      “Chớ có đoán mò, vật này là thúc của để lại, để bà nội biết được chắc chắn đánh vào mông .” Điền Đại Khang tay lấy điện thoại di động cướp lại, sau đó nhét vào bên hông, dùng cái tay che lại chặt.

      Nghe là di vật của liệt sĩ viện binh kháng Mỹ, các vị Kim Cương cũng dám động nữa, bọn họ đem Điền Đại Khang vây vào giữa, ồn ào lộn xộn kêu la: “Phú Quý ca, buổi chiều chúng ta làm gì đây?”

      “Nhặt trứng chim .” Bát Xoa tử đem ngón tay đút vào trong miệng, tuổi cậu nhất, cũng tham ăn nhất.

      “Mò cá ăn .” Tam Quang tử ý kiến.

      “Biển rộng tới dựa vào tài công, nghe Phú Quý ca.” Tứ Hỉ tử là mù quáng sùng bái, nhe răng .

      Điền Đại Khang cũng liếm liếm miệng, cảm thấy cải thiện thức ăn là chuyện tất yếu, hơn nữa mánh khóe đánh cá mò tôm, ở trong trí nhớ tuổi thơ cũng là ký ức khó quên nhất.

      Vì vậy cậu rất có khí thế vung tay lên: “Chia làm hai nhóm, nhóm nhặt trứng, nhóm mò cá, tại chỗ giải tán, về nhà chuẩn bị.”

      “Đương đương đương…” miếng sắt cũ trong sân của đội sản xuất vang lên ba cái, cái này nghe là từ trong cái miếu cũ lấy được, treo lên dùng làm chuông. Các hộ gia đình nghe tiếng chuông ra khỏi nhà, mang nón cỏ lớn, khoát y phục, trong tay cầm theo bình nước ấm, biếng nhác ra đồng làm việc.

      Bình nước ấm bên trong phải chứa nước nóng mà là nước lạnh, thời điểm khát uống hơi vô cùng sảng khoái.

      “Đưa heo …” Điền Đại Khang cũng thét tiếng, rất nhanh, heo lớn heo liền bắt đầu tập hợp, Điền Đại Khang xải bước, đeo vai túi vải bạc, phía thêu năm ngôi sao phai màu, trông có điểm giống Phan Đông Tử học.

      Hai năm nay ồn ào, trường tiểu học trong thôn sớm ngừng dạy, ngay cả tiểu học công xã cũng vậy, bây giờ còn chưa có nhập học lại.

      Nơi chăn thả heo ở phía sau thôn xa, có mấy con sông chậm rãi chảy qua, xa hơn chính là từng mảnh cành liễu rậm rạp, đầu mùa xuân, đây chính là nơi chim rừng thích làm tổ nhất.

      Điền Đại Khang gọi Hắc Nữu trông coi bầy heo, sau đó vui vẻ hướng con lạch bên cạnh chạy, đám người Tam Quang tử sớm chờ ở đó, mà Nhị Mang tử dẫn theo Thất tiên nữ cùng Bát Xoa tử nhặt trứng chim.

      Chọn cái lạch tương đối hẹp, cả đám liền bắt đầu chặn cá. Trong sông cá ít, bình thường dùng rổ hớt thỉnh thoảng cũng có thể múc cá lên. Chỉ là số lượng quá ít, sói nhiều thịt ít, đủ nhét kẻ răng.

      Cho nên mấy tên tiểu tử chỉ chọn lấy biện pháp thấy lợi trước mắt, đem thượng lưu nước chặn lại, tại hạ lưu cách đó mấy trượng, dựng cành liễu chăn lại, nước đọng, cá cũng lưu lại.

      Tam Quang tử đem cành liễu bỏ vào trong nước, đây là củi đốt đặt trước cửa nhà , vừa vặn lại là củi dùng chung. Bên kia, Điền Đại Khang khiên đá dặt ở thượng lưu, chặn dòng nước lại.

      Từng cục đá xếp thành hàng, khe hở ở giữa đắp bùn nhão, đập nước dần dần hình thành. Điền Đại Khang trong lòng hưng phấn vui vẻ.

      tại mặc dù cuối tháng năm, nhưng nước vẫn lạnh lắm, mấy tên nhóc dứt khoát cởi sạch quần áo, ở trong nước làm việc. Cũng khó trách Thất tiên nữ muốn nhặt trứng chim, theo mấy đứa con nít vô tư nay có cách nào chịu nổi con mắt.

      Đập nước dần dần cao hơn mặt nước, nhưng mà thể phớt lờ, nước chảy mặc dù siết, nhưng là thời gian dài, nước phía chảy xuống từ từ dâng lên cao, cho nên đập nước cũng phải ngừng cao thêm.

      Mực nước bên trong đập càng này càng thấp Tứ Hỉ tử cầm chậu liều mạng múc nước đổ ra ngoài. Việc này phải nắm chắc thời gian, nếu , đập bị đỗ liền phí công người mù đốt đèn rồi.

      Uỵch uỵch, đáy nước cá bắt đầu giãy, Điền Đại Khang lên bờ nhặt cái vợt, đạp bùn cát bắt đầu lên múc cá. Có cá cá hạt dưa vảy bạc lóng lánh, cũng có cá tiêu hoàng, nhiều nhất là nê thu, dùng sức chui xuống bùn.

      “Phú Quý ca, nhanh lên chút, chịu nổi.” Tứ Hỉ tử kéo giọng la lên.

      “Nhanh, lập tức xong ngay.” Điền Đại Khang đem cá vừa múc lên bờ, ngay sau đó ào tiếng, đê lớn vỡ, bùn đất bị nước sông cuốn trôi, Điền Đại Khang cũng thấy bóng.

      “Hoắc, sức nước lớn.” Điền Đại Khang từ trong nước vùng dậy, vào bờ sau đó ngồi phịch xuống đất. Nước sông tương đối hơi lạnh, gió vừa thổi qua, cậu cảm thấy có chút run run.

      Tam Quang tử cùng Tứ Hỉ tử nhặt cá trong chậu, vừa ném vừa vui mừng: “Có ít cá nha, mỗi người có thể phân ra hơn hai mươi con.”

      “Chúng ta cũng về tới!” Nhị Mang tử cũng chạy về, hai tay túm góc áo, bên trong bọc áo là trứng chim lớn đủ loại màu sắc. Thả tất cả vào trong nồi lửa, ăn đặc biệt đỡ thèm, nhất là trứng cút, ăn ngon nhất.

      Thất tiên nữ cũng dùng váy bọc ít trứng chim, ở phía xa chạy tới thét lên: “Phú Quý ca, em còn có hai ổ trứng gà rừng đấy.”

      Điền Đại Khang vui mừng chạy tới, Thất tiên nữ nhíu nhíu mi: “Mặc quần cộc vào có được hay !”

      “Hắc hắc, trứng gà rừng này ta muốn, đem về ấp thành gà con.” Điền Đại Khang cũng ngại ngùng, tại tâm tính khôi phục hoàn toàn thành đứa trẻ, cảm giác trọng sinh tốt.

      Trứng gà rừng so với trứng gà nhà hơi hơn, màu có chút xanh lá, cùng trứng vịt sai biệt mấy, Điền Đại Khang cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong túi xách, khoảng chừng mươi sáu, mười bảy trứng.

      Trong giây lát, từ xa truyền đến tiếng rít lên: “Đám khốn kiếp các ngươi, tinh trùng lên tới não, sao lo chăn heo, để chúng ủi đất hoa màu!”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4:

      Tam Quang tử giật nảy người, rùng mình cái: “Là cha của mình đấy, chạy mau…” Tam Quang tử đứng thứ ba trong nhà, tên đầy đủ là Ngô Vinh Quang, cha cậu được người ta gọi là “Ngô đại soái”, là trong số những người tài ba trong thôn, hiểu biết rất nhiều, chỉ có điểm được, là thích uống rượu rồi đánh vào mông đám trẻ, còn có tên là khắc tinh của con nít.

      Phần phật phần phật, Bát Đại Kim Cương chỉ còn sót lại mình Điền Đại Khang, vốn cũng muốn chạy, nhưng là người trông heo, là thủ phạm của sai lầm này, chạy trốn phải là biện pháp, tránh thoát mùng tránh khỏi mùng mười lăm a.

      thấy củi đốt trước nhà, liền biết đám các ngươi chạy đến đây quậy phá a.” Ngô đại soái là thợ săn nửa vời, buổi tối phụ trách canh đồng, cho nên ban ngày được phân công việc, thời điểm nông nhàn còn cỏ thể giúp đỡ trong đội sản xuất chuẩn bị số dã vật núi, những ngày về sau càng so với hộ khác mạnh hơn tí. Chính vì vậy, ông mới có thể thường xuyên lấy rượu trắng uống. Thời điểm này ở nông thôn, rượu trắng là xa xỉ phẩm.

      “Đại soái thúc, đây là hai con cá hạt dưa mập, cho chú buổi tối làm đồ nhắm rượu.” Điền Đại Khang rất nhanh nhạy a, vội vàng hối lộ.

      “Tiểu tử thúi, coi như ngươi có hiếu tâm, khi còn bé phí công bú sữa của thím ngươi.” Ngô đại soái dùng lá cây bọc cá lại, sau đó buộc lên cành liễu nghênh ngang rời .

      Điền Đại Khang bưng chậu cá trở về, nhìn bầy heo trước mặt, chúng ngoan ngoãn đùa giỡn mặt bùn, có con heo muốn chạy vào đất trồng, kết quả Hắc Nữu nổi giận gầm lên tiếng, giương nanh múa vuốt đem nó trở về.

      “Đại soái thúc lừa người, lừa ta đây hai con cá hạt dưa lớn.” Điền Đại Khang sờ sờ cái ót, rốt cuộc tỉnh táo lại.

      lâu sau, đám người Nhị Mang tử lần nữa tụ tập lại đây, ngươi con ta con bắt đầu chia cá. Phần của Điền Đại Khang trực tiếp gọi Thất tiên nữ giúp đưa về nhà.

      Đến khi mặt trời phía tây ngã sắc hồng, Điền Đại Khang vội vàng lùa bầy heo trở về thôn. Vừa về nhà ngửi được cổ hương thơm cá rán, nhịn được hít sâu thêm mấy cái.

      “Chú mèo tham ăn, lần tới cũng đừng bắt cá nữa, nếu phải Thất tiên nữ cho ít dầu nành cũng có món này ăn đâu.” Bà nội mặt thoang thoảng nụ cười, trong miệng vẫn càu nhàu.

      Điền Đại Khang đem trứng gà rừng đặt vào đầu giường gần lò sưởi, bên dưới trải lớp rơm, phía che thêm cái chăn bông rách, sau đó liền rửa tay ngồi xuống kháng, bà nội tay níu lại: “Còn chưa có mặc niệm đâu.”

      Nếu mặc niệm, chính là ca ngợi vài người mà mình sùng bái. Thời điểm trước khi ăn cơm, trước muốn hướng lãnh tụ vĩ đại cúi đầu chào, đọc lời kính chúc vạn thọ vô cương, Phó chủ tịch vĩnh viễn khỏe mạnh, hát vang khúc “Đông Phương Hồng”, nhảy điệu “Trung chữ vũ”, đọc “học tập theo chỉ thị cao nhất”.

      Đến lượt dân chúng bình thường, những nghi thức này liền giản lược, nguyên nhân cũng do cả ngày làm việc mệt mỏi. Trước hết nhảy “Trung chữ vũ”, Điền Đại Khang lại cảm thấy bài Đông Phương Hồng cũng khá dài, vì vậy liền đọc lên lời trích: “Chỉ thị cao nhất – cách mạng phải mời khách ăn cơm – bà nội, chúng ta có thể ăn cơm.”
      Vì vậy, hai bà cháu ngồi xuống ăn cơm, Điền Đại Khang gắp lên con cá trích vàng óng, để vào bát bà nội. Bên ngoài vàng óng ánh, bên trong thịt trắng tuyết, là mỹ vị khó có được.

      “Phú Quý ăn .” Bà nội gạt hết xương cá, thả thịt cá vào bát Điền Đại Khang.

      Dùng bữa xong, lâu sau trời liền sập tối, trong nhà ngay cả máy thu thanh cũng có chứ chi là TV, mặc dù tại mắc điện, nhưng phía người ta lại ngừng cung cấp, bà nội thắp đèn dầu, ngồi xếp bằng ở giường may giày, ánh mắt thỉnh thoảng nghiêng về phía tấm ảnh của con trai, sau đó xoa xoa khóe mắt.

      Điền Đại Khang nhớ, thời điểm cậu mười bảy mười tám tuổi, mắt bà nội bị mù, chỉ biết chấp nhận chứ còn cách nào khác.

      Nằm ở giường gạch, lăn qua lộn lại ngủ yên, tâm tình vui sướng khi được trọng sinh dần bình tĩnh lại, cậu tại nên nghiêm túc suy nghĩ làm cách nào để thay đổi số mạng.

      Cái chủ đề này hiển nhiên quá sâu sắc, suy nghĩ đến gần nửa đêm cũng chưa ra, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp , ngay cả tiếng súng rầm rập cũng nghe.
      Sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, liền nghe bà nội thầm: “Nửa đêm hôm qua tiếng súng vang lên ở đâu biết.”

      Điền Đại Khang chạy vội vàng chạy ra ngoài, lại thấy Tam Quang tử thở hồng hộc chạy tới: “Phú Quý ca, Trụ tử ca tối qua bị gấu liếm đấy.”

      Trụ tử ca đại danh gọi là Điền Ngọc Trụ, là cháu nội lớn của Điền Nhị gia. Bởi vì thôn dân ở thôn Ngũ Tinh có 80 phần trăm là họ Điền, mà bối phận Điền Nhị gia lại lớn nhất, căn bản tương đương với tộc trưởng. Cháu nội trưởng của , địa vị ở trong thôn đương nhiên cũng rất cao, hơn nữa Điền Đại Trụ lại có trình độ học vấn cao nhất trong đội sản xuất – nửa tốt nghiệp sơ trung. Thời điểm tại, bởi kiện Hồng Vệ Binh, trường học cũng ngưng dạy.

      Tối ngày hôm qua, cùng Ngô đại soái canh đồng, kết quả con gấu mù từ núi xuống kiếm ăn, vừa lúc đụng phải bọn . Điền Ngọc Trụ cũng hỗ là chiến sĩ giỏi của Chủ Tịch, bùm cái nằm xuống mặt đất giả chết.

      Gấu trong núi bá đạo nhất, dân chúng lưu truyền chiêu, nếu gặp gấu ngươi nên giả chết liền bị nó tấn công. Con gấu tiếp tục lên, hướng mặt Điền Đại Trụ liếm xuống. Điền Đại Trụ hoảng sợ ngao tiếng, nhảy dựng lên bỏ chạy, con gấu ngược lại bị dọa ngây người, sau đó tỉnh hồn muốn đuổi, cuối cùng bị Ngô đại soái bắn hai phát, rốt cuộc bị đánh ngã.

      Tam Quang Tử khoa tay múa chân diễn tả, vừa lôi kéo Điền Đại Khang tới đội sản xuất. Đây là đại viện có bảy tám gian phòng ốc, còn có thêm dãy tây sương phòng, trước mặt chính là sân phơi. tại, trong viện vây quanh hơn 10 người, nghe Ngô đại soái ở đó bạch thoại.

      “Trụ tử ca đâu?” Điền Đại Khang nôn nóng hỏi.

      “Ở bệnh viện công của xã.” Lão bí thư chi bộ ngậm lấy điếu thuốc, chút hoang mang , trong lòng ông nắm chắc Điền Ngọc Trụ bị thương gì nhiều. Nhưng chính là danh tiếng tốt bị truyền , nào có ai thấy gấu liền giả chết, phải đứng lên chiến đấu mới đúng chứ.

      “** , nếu dám đấu tranh, phải giỏi về đấu tranh, ngài cứ yên tâm, Trụ tử ca cùng đại soái thúc lần này chừng trở thành nhân vật điển hình đương thời đấy.” Điền Đại Khang từng trãi qua tương đối nhiều chuyện, biết được tầm quan trọng của dư luận. (Như: ** là tên chủ nhân của câu mà nhân vật trích dẫn, thời đại này, người ta thường hay trích dẫn lại lời của những người nổi tiếng, thường là những hùng cách mạng.)

      Lão bí thư chi bộ gật đầu cái, trong ánh mắt có vài phần tán thưởng, trong đầu suy ngẫm về những lời Điền Đại Khang vừa . Chuyện lớn như vậy, công xã khẳng định cử người đến xử lý.

      Điền Đại Khang chen chân đến đám đông, thấy ở giữa là con gấu đen to bị mù nằm mặt đất, bộ dáng này chắc cũng khoảng ba bốn trăm cân, ngực cùng đầu bị đánh cho máu thịt be bét, nhìn hết sức kinh khủng.

      “Đại soái thúc, mau lột da ăn thịt a ~” Điền Đại Khang thình lình ngao lên tiếng.
      Đoàn người lập tức trở nên hưng phấn, quanh năm suốt tháng đều nhìn thấy được thức ăn mặn, lúc này lại có thể thấy thịt á…, hơn nữa con gấu này lại to, có thể thắng mỡ để dành ăn. Hai ngày nữa hầm cách thủy với cà và đậu ve chắc chắn rất ngon a.

      Đám nhóc con vừa tới cửa liền nghe thấy, càng thêm giật nảy mình, la ó chạy tuyên truyền trong làng, rộn ràng thua gì lễ mừng năm mới.

      Đến lúc đoàn người đưa mắt về hướng lão bí thu chi đoàn xin phép đồng ý, thế nhưng lại nâng chân bắt chéo lên, tay cầm nõ điếu gõ gõ, thong thả ung dung : “Chờ người của công xã xử lý xong rồi tính.”

      Thôn dân gấp a, chỉ là có cách nào khác, đều ở đây mỏi mắt chờ. Điền Đại Khang bị Tam Quang tử kéo đến gần cái cọc gỗ dùng để treo loa, ở đây đều bị bầy đứa trẻ mặc yếm vây quanh, còn có hai đứa dứt khoát chỉ mặc yếm, mặc quần.

      “Gấu con.” Điền Đại Khang ánh mắt sáng lên, chỉ thấy tiểu tử đen thùi lùi bị buộc bằng sợi dây thừng. Há miệng run rẩy cuộn thành đoàn, mắt đen tội nghiệp nháy mấy cái, sau đó liền đáng thương đem đầu cuộn lại trong ngực.

      Điền Đại Khang trong lòng run lên, biết tại sao khi thấy con gấu này, giống như thấy bóng dáng ban đầu của bản thân, nhóc con đáng thương nơi nương tựa, cha mẹ.

      Ngay lúc này, hồi chuông ôn ào vang lên, chỉ thấy hai chiếc xe đạp chạy như bay tới, dẫn đầu là người ăn mặc võ trang, đợi xuống xe miệng liền kêu la: “Cẩu hùng ở chỗ nào, lại dám đào góc tường xã hội chủ nghĩa…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :