1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại nam tử tiểu nàng dâu - Thất Chích Nhạn(83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Đại nam tử - Tiểu nàng dâu
      Tác giả: Thất Chỉ Nhạn (Bảy con nhạn)
      Convert: ngocquynh520
      Edit: qttiep
      Thể loại: xuyên , điền văn, làm ruộng
      Số chương: 83 chương
      Kết thúc: HE
      Nhân vật chính: Chu Mạch, Triệu Trọng Sơn
      Phối hợp diễn: Chu Bình, Triệu Đông, Triệu Thúc Hà, Hứa Tĩnh Nhàn
      Lịch post: 3c/tuần

      * p/s: lịch này áp dụng khi bận việc, nếu có thay đổi thông báo sau. Bản thân tớ cũng mới tập tành edit nên có nhìu chỗ thiếu sót mong nhận được góp ý của mọi người . Tuy thể loại điền văn mà tớ chọn có đôi lúc nhàm chán nhưng nó có ý vị riêng nếu các bạn cứ nhấm nháp từ từ … Mong mọi người ủng hộ cho tớ. Mời các bạn thưởng thức món ăn tinh thần những lúc rảnh rỗi này hén

      Giới thiệu vắn tắt:
      Chu Mạch nhìn chằm chằm bốn vách tường lọt gió, thầm mắng:
      Người khác xuyên đều là hoàng hậu vương phi, nếu cũng là vợ cả chủ mẫu của giai cấp tư sản;
      Ít nhất cũng là nông phụ (phụ nữ nhà nông) hoặc là quả phụ (phụ nữ góa chồng), những điều này đều ảnh hưởng đến việc tính phúc.
      Bản thân nàng bi thương xuyên qua thành nông phụ cùng cái nhà chỉ có bốn bức tường cũng , mấu chốt là trượng phu (chồng) bị lính bắt đánh giặc, năm năm vẫn chưa hẹn ngày về. Huống hồ có mẹ chồng dũng mãnh, ở giữa có chị em bạn dâu tính toán chi li, dưới lại có nữ nhi ngây thơ. Chồng chưa về nhà, nàng ở riêng cũng được, muốn tái giá lại càng thể... ông trời ơi!
      Là cố gắng sống qua ngày hay là tận lực sống tốt?
      thầm phản nghịch hay là rời nhà trốn ?
      Là trọng nam khinh nữ hay là bức bách với cam chịu?
      vất vả chờ cho đến khi tên nam nhân kia trở về, ngờ lại là đại nam tử có tư tưởng chính nghĩa,
      hề gì, hãy xem tiểu nữ tử đại là nàng lấy nhu thắng cương, sáng tạo ra hạnh phúc thiên địa của bản thân như thế nào ~
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      thuyt, Dion, Ky29993 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1

      Vào lúc hai giờ sáng Chu Mạch từng bước đường cái vắng ngắt, mặc cho từng cơn gió lạnh gần cuối thu thổi vào người nhưng nàng cảm nhận được gì ngoại trừ nỗi đau đớn trong trái tim. Nàng cố gắng bức bản thân phải quên cảnh tượng vừa mới nhìn thấy kia, nhưng cảnh tượng kia lại càng ngày càng ràng trong đầu nàng. Nàng cười lạnh, nghĩ rằng tình huống cẩu huyết như thế chỉ có thể xảy ra phim ảnh lại ngờ rằng lại có thể phát sinh ở người nàng, uổng công hôm nay nàng tăng ca đến nửa đêm, về nhà còn được xem bộ phim đặc sắc như thế.

      Người khác nếu được nhìn thấy bạn tốt cùng bạn trai của mình như thế nào, còn nàng khi thấy được em họ của nàng cùng người bạn trai của nàng chuẩn bị cũng nhau cuối tuần nhận giấy kết hôn ở chiếc giường nàng mới mua ân ái. Trong giây phút đó nàng có suy nghĩ muốn đánh chết tên phản bội đó, dù sao nàng cũng là đai đen Taekwondo, hai người này hợp sức chừng cũng đánh lại nàng, sau đó hủy thi diệt tích, nhưng nàng lại nhớ đến mặt mũi hiền lành của nàng cùng thương của mẹ dành cho nàng, nàng chỉ đành hậm hực bước ra ngoài cửa, xoay người nhanh chóng bước xuống lầu.

      Chu Mạch còn cho rằng hôm nay là ngày thứ trăm nàng thoát khỏi danh hiệu ế, chắc nàng lại phải gia nhập lại đoàn quân hẹn hò lần nữa. Chu Mạch bước như cái xác hồn biết gì, cho đến khi bị chiếc ô tô chạy như bay tới trước mắt nàng cùng với trận đau đớn tê tâm liệt phế người nàng mới tỉnh hồn lại, sau đó liền chìm vào mảnh tối đen.

      Chu Mạch cảm thấy đầu nàng đau đớn như có bảy chiếc xe ngựa chạy nghiền qua, từ từ mở hai mắt, đập vào mắt nàng đầu tiên là đôi bánh bao mặc hán phục, đứa lớn là bé trai có búi tóc đỉnh đầu, đoán chừng khoảng mười hai tuổi, đứa , nhìn đầu tóc đến bốn tuổi. Hai bánh bao có điểm giống nhau, đều rất gầy, tuy rằng đến mức xương bọc da nhưng cũng xê xích cho lắm. Tuy sắc mặt đến mức vàng như nến, nhưng cũng khác là bao, nhưng điểm nổi bật nhất khuôn mặt là đôi mắt to sáng ngời, xem ra hẳn là khóc lâu. Chu Mạch lại đảo mắt nhìn xung quanh chút, nhận thấy xung quanh nhà chỉ có bốn bức tường là còn tốt.

      Lúc này tiểu nương bên cạnh nàng là người đầu tiên phát Chu Mạch tỉnh, nhanh chóng thưa dạ rồi kéo ống tay áo của Chu Mạch cái, kêu tiếng mẹ. Nàng kêu thôi, kêu như thế làm cho Chu Mạch sợ tới mức muốn từ giường nhảy lên, sau đó liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của tiểu nương, "Mẹ, đừng bỏ lại Đông Nhi, mẹ ơi." Chu Mạch thừa nhận bản thân nàng bị dọa cho sợ, nhéo đùi cái, nàng muốn chứng minh nàng nằm mơ, nàng ngờ nàng lại xuyên , ít nhất đừng cho nàng xuyên vào gia đình sa cơ thất thế như vậy chứ, lại là mẹ của hai bánh bao, lúc trước nàng cũng chưa từng sinh con, đau đớn ở đùi đánh tan hi vọng của nàng. Nàng trợn trừng mắt, lại hôn mê lần nữa. Cho nên nàng cũng có cơ hội nghe được tiếng kêu tỷ tỷ của bé trai kia.

      Khi nàng tỉnh lại lần nữa, trước khi mở mắt Chu Mạch liền niệm đống danh hiệu trong miệng, "Như Lai Phật Tổ, cứu khổ cứu nạn Quan Thế bồ tát, Jesus đại từ đại bi, thánh Allah vĩ đại chân chính. Mong cầu hãy mang con trở về thế giới cũ của con, con tha thứ cho đôi cẩu nam nữ đó, con sau này làm nhiều việc thiện hơn, hiếu kính cha mẹ, mến bà con bạn bè. Chỉ cầu các vị hãy đem con trở về thế giới cũ..." Chờ cho đến khi nàng xác nhận đem hết tên các vị thần thánh khắp đông tây mà nàng biết đều niệm lần, nàng từ từ mở mắt ra. Nàng vui mừng phát bên cạnh nàng cũng có hai cái đầu cải củ kia, hơn nữa nàng nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh cũng giống với lần trước nàng tỉnh lại, Chu Mạch nhịn được nở nụ cười.

      Nàng đánh giá cẩn thận hoàn cảnh chung quanh chút, nàng rốt cuộc cười nổi. Nếu ngôi nhà lúc nàng tỉnh lại lần đầu tiên chỉ có bốn bức tường là tốt nhất, ngôi nhà này lại là bốn vách tường lọt gió, nóc nhà còn có mấy cái động, ở giường có thể nhìn thấy ràng bầu trời xanh thẳm ở bên ngoài, bầu trời ở cổ đại có ô nhiễm là đẹp. Bỗng nàng sực tỉnh nhớ lại hoàn cảnh của nàng lúc này liền tự với mình, Chu Mạch mày là rảnh rỗi quá, đến lúc nào rồi, còn có tâm tư ngắm cảnh trời xanh mây trắng hả. Nàng đưa tay vịn vào miếng vải băng đầu, cố gắng ngồi dậy, hắng giọng cái, hi vọng giờ phút này có ai đó có thể nghe được tiếng của nàng mà vào rót cho nàng chén nước, cũng có thể hỏi thăm được tình trạng của nàng lúc này.

      Khi Chu Mạch hắng giọng đến lần thứ ba, có bé trai mà lần đầu tiên tỉnh lại nàng nhìn thấy bước vào nhà. đến trước giường Chu Mạch, vui vẻ kêu: "Tỷ, tỷ tỉnh rồi sao!" Chu Mạch nghe thế trong lòng mới thoải mái chút, ít nhất nàng cũng phải làm mẹ của đứa trẻ lớn như vậy, xem ra thân thể này hẳn là còn rất trẻ tuổi, cũng làm thất vọng bản thân ba mươi tuổi kiếp trước của nàng. Chu Mạch vội vàng : "Nước." Nàng vẫn chưa ràng tình hình thực tế của thân thể này, lúc này nên uống miếng nước trước, đợi lát nữa khỏe lại rồi .

      Lúc này lại có thêm hai người từ bên ngoài bước vào nhà, phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi ôm tiểu nương nàng gặp lúc trước bước vào phòng, phụ nữ trung niên bước vào nhà liền buông tiểu nương ra nhanh chóng nắm tay Chu Mạch bắt đầu khóc thút thít.

      "Con của mẹ số khổ, lúc trước cha con đừng đồng ý hôn với nhà lão Triệu, hôm nay con cũng nghĩ quẩn trong lòng. Đây là nhà lão Triệu khinh thường mẹ con chúng ta nhi quả phụ có chỗ dựa. Nếu con xảy ra chuyện hay gì mẹ cũng muốn sống nữa, con đáng thương của mẹ!" xong liền khóc ngừng. Chu Mạch nhìn chằm chằm nước mắt đọng mu bàn tay nàng, nghĩ rằng chắc đây là mẹ ruột của thân thể này, thân thể này nghĩ quẩn trong lòng chắc là có chuyện gì giải quyết được, nếu tại sao chỉ có đầu là bị đau, mà tại sao khi gặp chuyện lại nghĩ quẩn trong lòng, hay là muốn mau chóng làm cho mọi chuyện. Nhiệm vụ hàng đầu trước mắt là phải khuyên mẹ của thân thể này đừng khóc nữa, để cho nàng tình huống của nàng trước. Nàng vội vàng mở miệng khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ đừng khóc, phải con có việc gì rồi sao." xong còn muốn ngồi dậy bước xuống giường biểu diễn cho mọi người xem nàng khỏe như thế nào.

      Chu Mạch vừa mới nâng được nửa người , liền bị mẹ của nàng đè nàng xuống, cho Chu Mạch ngồi dậy lại tiếp tục cất tiếng khóc. Chu Mạch nhìn thấy người mẹ này của nàng khóc hoài cũng hay lắm, lại có người cho nàng biết tình huống nhà mới của nàng, đoán chừng hai đứa bên cạnh cũng ràng. Nàng vội vàng trách móc : "Mẹ, mẹ đừng vội khóc, con quả có chuyện gì. Con chỉ là bị đụng vào đầu, nhiều việc trước kia con đều nhớ , chỉ nhớ người là mẹ của con. Mẹ có thể cho con biết chút chuyện gì xảy ra với con được ? Tại sao con phải nghĩ quẩn trong lòng?" Chu Mạch suy nghĩ trước tiên nên nịnh bợ người mẹ này chút, mới có thể hiểu tình thế lúc này tốt hơn.

      Mẹ của nàng vừa nghe Chu Mạch nàng bị hư đầu, lại nức nức nở nở muốn khóc, lại nghe con chỉ nhớ đến mình, trong lòng nghĩ uổng công nàng thương đứa con này. Liền mở miệng liên miên kể lại câu chuyện. ra thân thể này cùng tên với nàng, cũng tên Chu Mạch. Người chuyện với nàng là Chu Trần thị là mẹ của thân thể này, đệ đệ Chu Bình, nữ nhi Triệu Đông. Sau đó đến người chồng thuận tiện của nàng.
      Phu quân của Chu Mạch họ Triệu, có ba huynh đệ, Triệu Bá Tuyền, Triệu Trọng Sơn, Triệu Thúc Hà, mà phu quân của Chu Mạch là lão nhị Triệu gia - Triệu Trọng Sơn. Triệu gia còn có đại tỷ là Triệu Xuân Hoa cùng tiểu muội là Triệu Thu Hoa, đại tỷ xuất giá nhiều năm, tiểu muội năm nay vừa mới cập kê. Nhị lão Triệu gia đều còn sống, mẹ chồng Chu Mạch là Triệu Tôn Thị cũng là nhân vật nổi tiếng lợi hại trong phạm vi mười dặm. Lúc bà còn tuổi trẻ từng cùng người trong thôn bắt gian tại giường chồng bà là Triệu Đại Ngưu cùng tiểu quả phụ, làm cho tám thôn mười dặm đều biết đến, đến nay ở trong thôn cha chồng của Chu Mạch là Triệu Đại Ngưu vẫn ngóc đầu lên nổi.

      Cuộc hôn nhân của Chu Mạch là do phụ thân Chu Khang lúc còn sống quyết định, nguyên nhân là do đệ đệ của nàng là Chu Bình làm cho con nghé con mới sinh của Triệu Đại Ngưu ở thôn kế bên chết đuối, Chu gia nghèo có tiếng, có gì có thể đền cho Triệu gia, Triệu gia lại mực bỏ qua. Mà cũng vừa lúc con thứ hai của Triệu gia nhờ bà mối tìm kiếm nữ tử vừa đến tuổi cập kê làm mai, kết quả là, vị để thuận tiện đền tiền mà cha của Chu Mạch liền đem con năm ấy vừa mười lăm tuổi gả cho con thứ hai của lão Triệu gia, miễn tiền lễ hỏi. Sau đó Chu Trần thị cứ cằn nhằn mãi về chuyện này.

      Chu Mạch nghe được sính lễ là con nghé thầm ân cần thăm hỏi bà nội của nàng, ngờ bản thân như thế mà chỉ có giá trị bằng con nghé con, là đủ rẻ mà. Ngẫm lại nàng thấy đúng lắm, nếu bản thân nàng là như vậy, vậy lão công danh nghĩa của nàng, lúc này chắc phải gọi là trượng phu hoặc phu quân. Chu Mạch đột nhiên phát bản thân nàng có rất nhiều thứ muốn biết, chẳng hạn như đây là triều đại gì, phu quân của thân thể này có hình dạng gì, quan trọng nhất là sau này nàng phải sống như thế nào cho qua ngày đây, dựa vào tình hình trước mắt có vẻ như nhà chồng muốn dung nạp nàng nữa, bằng thân thể này cũng suy nghĩ nông cạn mà tự sát. Nàng đoán chừng đối với bằng thiết kế chuyên nghiệp của nàng ở nơi này chắc cũng có chút tác dụng, cũng may trước kia khi nàng học trung học nàng sống chung với bà nội ở dưới quê, chắc cũng phải biết gì. Ở nơi này lấy phu quân làm trời, quan trọng nhất là phải thăm dò cho ràng tình huống của phu quân nàng.

      Vì thế, Chu Mạch vội vàng hỏi Chu Trần thị: "Mẹ, lão công của con đâu?" Chu Trần thị nghe được sửng sốt chút "Lão công? Cái gì là lão công?" Chu Mạch lập tức phản ứng đến lời của bản thân liền vội vàng giải thích : "Chính là cha của Đông nhi." Trong lòng nàng căng thẳng bồn chồn, lần đầu tiên nàng tỉnh lại nghe tiểu nữ bánh bao kia tự xưng là Đông, chắc là sai chứ. Chu Trần thị liền phản ứng lại : "Trọng Sơn à, bị bắt lính, đánh giặc ở phương bắc được năm năm rồi, hai năm trước còn thấy gửi tiền về nhà, ba năm này cũng thấy cái tin nào."

      Chu Mạch nghe xong liền thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong, vết thương trán cảm thấy đau rát. Ở cổ đại này, có lão công coi như mất chỗ dựa vững chắc, mà bản thân nàng lại có lão công năm năm cũng thấy tin, chừng còn có vinh quang. Đúng rồi, nên hỏi ở thời đại này nếu muốn tái giá sao.

      "Mẹ, nếu Trọng Sơn mãi có tin tức cũng trở về, con với Đông nhi phải sống thế nào?" Chu Trần thị oán hận : "Đương nhiên là phải sống ở Triệu gia qua ngày chứ sao, con sinh Đông nhi cho bọn họ, còn phụng dưỡng cha mẹ chồng năm năm, chẳng lẽ bọn họ còn muốn đuổi con sao? Nếu phải vì Triệu Tôn Thị mất hết hi vọng chờ đợi Trọng Sơn trở về, cho nên mới muốn đuổi hai mẹ con các ngươi ra khỏi nhà. Muốn đuổi các ngươi lại tìm tìm được lý do liền vu hãm con tuân thủ nữ tắc. Ta khinh! Đừng cho là mẹ biết, hai năm kia Trọng Sơn gửi tiền về nhà còn biết bao nhiêu đâu, đều bị cái lão hồ li kia chiếm hết. Bây giờ thấy Trọng Sơn gửi tiền về nữa nên tìm cớ đuổi hai mẹ con các ngươi, lương tâm của bà ấy bị chó ăn, Đông Đông dù sao cũng là cốt nhục của Trọng Sơn. Con ở nhà bọn họ cũng làm trâu làm ngựa. tuân thủ nữ tắc, con ba côn còn đánh ra cái rắm nào, nào có lá gan tuân thủ nữ tắc."

      Chu Mạch yên lặng nhưng trong lòng đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm vị đại nương này ôi, chuyện là thô tục, bất quá nàng thích. Sao nàng có thể cho đại nương này biết con ba côn đánh ra cái rắm nào của bà chết chứ, người thay thế là nàng tuyệt đối có thể cho người khác ba côn mà nằm ì ở nhà nha. Quên , nàng cũng phải cố gắng sống cho tốt để mà hiếu kính người mẹ năng thô tục này.

      Giờ phút này, kẻ đầu gỗ Chu Bình vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ gọi: "Mẹ!" Chu Trần thị vội vàng giọng, còn mang chút ủy khuất : "Mẹ biết con cho mẹ tục, lần sau mẹ chú ý, lần sau chú ý." xong còn nở nụ cười nịnh nọt. Lúc này Chu Mạch mới nghiêm túc cẩn thận quan sát đệ đệ Chu Bình của thân thể này. Đôi mắt phượng xinh đẹp, làn da có chút đen, diện mạo thuộc loại tuấn tú, nếu ở đại hóa trang chút, cũng là tiểu chính thái, nhưng chỉ có chiều cao lại hợp với số tuổi mười hai của , nhìn cao đến mét tư, nàng nhớ ở đại trẻ con chưa đến mười tuổi đều vượt qua chiều cao này rất nhiều, nàng cảm thán trong lòng, dinh dưỡng ở đại rất tốt!

      Nàng lại nhìn chút Triệu Đông dựa vào người Chu Trần thị, Triệu Trọng Sơn rời nhà năm năm, nàng cũng thành thân được năm năm, thân thể này cũng chỉ có hai mươi tuổi, đứa hơn bốn tuổi. Nàng cũng thèm để ý bản thân nàng từ đại là "Chiến binh còn sót lại" lại xuyên qua người thiếu phụ, dù sao trẻ hơn mười tuổi, tấc thời gian tấc vàng. Nàng thèm để ý bản thân nàng còn có đứa trẻ, nhưng lại phát bực vì sao người khác xuyên đều có sẵn con trai, còn con của nàng lại là con . phải là nàng trọng nam khinh nữ, tại vì nàng biết ở cái thời đại xã hội nam quyền này nữ hài tử sống dễ dàng gì. Hơn nữa nàng cũng muốn vì sinh con trai lại phải chịu nỗi đau đớn khi sinh con lần nữa. Tuy nỗi đau sinh con lần đầu tiên nàng có cơ hội cảm nhận được.

      P/s: Nếu có bạn nào đọc thấy có chỗ nào cần sửa với tớ nha. Tớ mới edit hà nên có nhiều chỗ còn chưa tốt. Mong các bạn giúp đóng góp giúp tớ. Chúc các bạn đọc truyện vui.
      thuytbornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      To all// Sau bao trở ngại tớ trở lại với các bạn đây. Hi vọng còn trở ngại nào có thể cản lối tớ đến với các bạn http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      Chương 2

      Mặc kệ thế nào, ở đại bản thân nàng vẫn rất thích trẻ con. Đoán chừng lúc trước thân thể này vì có cuộc sống tốt, nên có thời gian chăm sóc cho con mình. Đông Nhi vừa vàng da lại gầy, có gì ngoài đôi mắt to, quần áo mặc người là vải thô màu lam cũng chỉ có thể che được cơ thể, nơi đầu gối cùng khuỷu tay đều là miếng vá, Đông Nhi thấy mẫu thân nhìn mình, sợ hãi nở nụ cười. Chu Mạch chìa tay với Đông Nhi, tiểu nương làm cho người ta có cảm giác rất nhàng thoải mái, dù sao diện mạo bề ngoài có thể thay đổi, nàng tin tưởng chỉ cần có đủ dinh dưỡng, nàng có thể đem tiểu nương này dưỡng thành Lolita cổ đại đáng .

      Triệu Đông thưa dạ đến trước mặt Chu Mạch, nắm tay nàng, ngại ngùng gọi tiếng: "Mẹ!" Chu Mạch nghe xong trong lòng thấy mềm mại, cảm thấy ấm áp, lập tức quyết định về sau đối tốt với nữ nhi này, nhất định phải nuôi dưỡng nàng càng nhìn càng tốt, vén lên khí chất nữ nhi của nàng, đến lúc đó người đến cầu thân trước cửa phải xếp thành hàng, chừng còn phải kéo dài đến cuối thôn. Nghĩ đến đó Chu Mạch nhịn được nắm tay Đông Nhi mà mỉm cười hắc hắc.

      Ba người trong phòng nhìn nàng cười mà rợn tóc gáy, Chu Trần thị lập tức đặt tay lên trán Chu Mạch thăm dò chút, phát nhiệt độ vẫn bình thường. Nhịn được thầm: "Cũng có sốt, tính tình sao lại biến đổi lớn như vậy chứ, trước kia là đứa hiền lành cỡ nào, sao bây giờ lại trở nên nóng nảy như thế."

      Chu Mạch nghe xong trong lòng thấy vui vẻ, nghĩ thầm bản thân có nên thừa dịp này mà danh chính ngôn thuận thay đổi chút tính tình hay . Chu Trần thị để cho Chu Nguyên dẫn Đông Nhi ra ngoài sân chơi, xoay người nắm tay Chu Mạch : "Lúa mạch à, bất luận thế nào, con cũng thể tiếp tục nghĩ quẩn trong lòng, nếu con có mệnh hệ gì Đông Nhi phải làm sao. Trước mắt con hãy ở đây tịnh dưỡng vài ngày, qua vài ngày nữa mẹ đưa con về Triệu gia, mẹ chuyện phải trái với bọn họ, đừng nghĩ đem mọi chuyện đổ tội lên đầu con." Chu Mạch nghe những lời lão mẹ cũng thấy đúng lý hợp tình, hơn nữa bà cũng luôn nguyên chủ trước kia vẫn luôn an phận thủ thường, đoán chừng phải là người làm chuyện trộm cắp kia. Huống chi chủ nhân thân thể này lúc này lại là nàng, nhưng nàng vẫn phải suy tính chút về tương lai nếu cái tên Trọng Sơn kia trở về nàng phải làm sao, nàng bỗng nhiên nhớ đến tỉ lệ tử vong ở chiến tranh thời cổ đại rất cao, niềm hi vọng mong phu quân của thân thể này trở về vẫn là xa vời. bằng nhân cơ hội này trở về cái nhà chồng kia.

      Nghĩ đến đây Chu Mạch liền làm nũng với Chu Trần thị : "Mẹ, mẹ thấy Trọng Sơn được năm năm rồi, gần đây cũng khoảng thời gian nghe thấy tin tức gì cả, chừng cũng lành ít dữ nhiều. bằng trước mắt con quay về, con ở nhà chiếu cố mẹ cùng Tiểu Nguyên, nếu sau này Trọng Sơn có trở về con lại về Triệu gia." đợi Chu Mạch xong, Chu Trần thị liền vội vàng đánh gãy lời nàng "Này, sao được? Con là người của Triệu gia, vô duyên vô cớ con về nhà mẹ đẻ ở, còn sợ người ngoài chê cười. Lại , phụng dưỡng cha mẹ chồng là bổn phận của con, ở đây là ở nhà con có thể gì cũng được, nhưng ở bên ngoài đừng những lời như vậy, để người ngoài họ nghe thấy cười rụng răng."

      Chu Mạch nghe đến đó trong lòng thấy tức giận, xã hội phong kiến vạn ác, tư tưởng nam tôn nữ ti vạn ác. Kết quả mặc kệ Chu Mạch thế nào, giảng đạo lý ra sao. Chu Trần thị cũng cho phép nàng ở nhà mẹ đẻ quá lâu, Chu Mạch thấy có hi vọng, chỉ có thể suy nghĩ trước mắt nên nhanh chóng dưỡng vết thương cho tốt.

      Làm Chu Mạch vui sướng là, tố chất thân thể của nguyên chủ này cũng tệ, nguyên nhân chừng là lao động cũng ít. Ngày hôm đó nàng có thể rời giường, ngày thứ ba còn cảm giác được đau đớn, vào ngày thứ tư nàng lén luyện vài động tác yoga , cảm thấy cả người thoải mái, nhưng khi nàng thử vài chiêu thức Taekwondo, bả vai hơi đau đớn. Chu Mạch vui vẻ, nếu nàng tiếp tục luyện tập, đoán chừng ở trong thôn cổ đại này, cũng bị người khi dễ, ít nhất trong lĩnh vực vũ lực có ai khi dễ nàng được. Ban ngày nàng có chuyện gì liền cùng hai bánh bao khơi thông tình cảm với nhau, cũng may nguyên chủ đối Đông Nhi hình như cũng tệ, Đông Nhi cũng có cảm nhận được mẫu thân thay đổi, chính là chịu nổi Chu Mạch động chút liền chủ động chuyện với nàng rất nhiệt tình. Chu Nguyên cảm thấy tỷ tỷ giống với trước kia, trở nên rất vui vẻ rất nhiều, nhưng vẫn giống trước kia là đối với rất tốt, nén nỗi tò mò, thầm nghĩ người tỷ tỷ trước mắt này mặt cười như hoa so tỷ tỷ trước kia động chút liền khóc làm cho người ta cảm giác thoải mái rất nhiều, thích tỷ tỷ như vậy, luôn hi vọng tỷ tỷ của có thể vui vẻ. Bất quá chỉ có chuyện làm Chu Mạch phát điên là có thịt ăn, mỗi ngày buổi sáng ăn cháo gạo kê, giữa trưa bắp rang cùng cải xanh, buổi tối vẫn là cháo gạo kê, để cho Chu Mạch khi ăn thịt vui muốn hộc máu. Nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân ngũ cốc hoa màu rất tốt cho sức khỏe.

      Trải qua thời gian bốn ngày, Chu Mạch biết ràng tình hình kinh tế nhà mẹ đẻ, nàng dám tưởng tượng ngoài con bò trong nhà này còn có cái gì có thể chi tiêu. Nhưng kết quả rất bất ngờ, Chu gia thế nhưng còn có mẫu đất rẫy, mẫu đất ruộng. Sau này hỏi thăm mới biết được, hai mẫu đất này là của lão cha Chu Khang của nàng dùng mạng đổi lấy, Chu Khang bởi vì nhảy sông cứu tiểu nhi tử của chúa đất vùng phụ cận nên chẳng may qua đời, chúa đất lấy hai mẫu đất báo đáp. Chu Mạch sau khi biết chuyện cũng chỉ cười nhạt, ngờ toàn bộ mạng sống của người nhà Chu gia lại rẻ như thế. Nghe tên chúa đất kia ruộng tốt trăm khoảnh, thể nào đền bù cho Chu gia giống như ăn lót dạ như vậy, hoặc là tên chúa đất kia là tên keo kiệt, hoặc khi bồi thường bị kẻ dưới ăn xén. Cho dù như thế nào, có hai mẫu đất này, ít nhất Chu gia có thể ăn no bụng, cần chịu đói. Bình thường việc ruộng đất đều do Chu Trần thị cùng Chu Bình đảm đương, tại vừa vặn là lúc cày bừa vụ xuân, chỉ có để cho Chu Mạch cùng Đông Nhi ở nhà, Đông Nhi bốn tuổi có thể thổi lửa nấu cháo, có đôi khi giữa trưa còn đưa cơm cho bà ngoại cùng cậu, đúng là con nhà nghèo trưởng thành sớm. Chu Mạch căn cứ quần áo người cùng thức ăn, có thể nhận định bản thân nàng xuyên đến Minh triều, nàng nhớ quần áo ở Minh triều vẫn thiên về hán phục, hơn nữa ở Minh triều bắp mới bắt đầu được gieo trồng rộng khắp ở Trung Quốc.

      Vào buổi tối ngày thứ tư, Chu Trần thị với Chu Mạch: "Lúa mạch à, lúa nước cùng bắp của chúng ta cũng được gieo trồng, thân thể của con khỏe lên nhiều, ngày mai con dậy sớm thu thập đồ đạc, mẹ cùng em trai con đưa hai mẹ con con về." Chu Mạch muốn mở miệng phản đối, muốn ở chỗ này thêm vài ngày, chờ thương thế khỏi hoàn toàn mới trở về, kết quả bị Chu Trần thị dạy bảo, "Lúc này là ngày mùa, nhà chồng con có mười mẫu ruộng tốt đấy, con phải mau chóng trở về giúp tay. Làm hang ở nhà mẹ đẻ để bị trẹo cột sống à!" Chu Mạch thấy lão mẹ nổi bão, cũng dám nhiều lời, cũng vào tối hôm đó Chu Trần thị đem năm mươi văn tiền cho Chu Mạch, Chu Mạch từ chối nhận, bị ánh mắt sắc bén của Chu Trần thị ngăn lại. Bất luận ở triều đại nào, mẹ ruột cũng rất tốt với nàng! Vào buổi sáng ngày hôm sau Chu Mạch nắm tay hai cái bánh bao theo phía sau Chu Trần thị hướng về Triệu thôn mà , trong phạm vi mấy chục dặm Triệu thôn cũng được cho là thôn xóm khá lớn, toàn thôn có khoảng hơn ba trăm hộ, hơn hai ngàn người, khoảng cách từ nhà mẹ đẻ Chu Mạch đến Triệu thôn cũng chẳng qua có hai km, nhưng đối với người được hưởng thụ phương tiện giao thông đại và nhanh chóng như Chu Mạch mà lại cảm thấy rất xa. Bất quá nhìn hai đứa trẻ đều có tức giận, nàng cũng dám oán giận, nàng chỉ sợ bị Chu Trần thị lải nhải.

      Triệu gia nằm ở đầu thôn, kết cấu của Triệu thôn vuông vuông thẳng thẳng, chỉ có phố nam bắc và phố đông tây, phố đông tây có mười cái, phố nam bắc chỉ có hai cái lớn, hướng bắc của phố phía đông nối thẳng 5km đến đường quan ra châu huyện, phố tây về phía nam tới 1km ngọn núi lớn có diện tích cỡ trăm dặm. Chu Mạch vừa vừa nhìn, nghĩ thầm cứ coi như là ngày dạo chơi của nông dân , Triệu thôn này lại là nơi dựa núi gần sông rất tốt, nếu nơi này mà ở đại, chừng rất sớm bị những tay kinh doanh bất động sản khai phá để xây biệt thự. Bất quá lúc này nàng vô tâm nghĩ tới chuyện đó, nghĩ đến sắp sửa phải đối mặt với nhà chồng mà nàng biết chút gì, trong lòng nàng là có chút khiếp sợ. Đối mặt với bà mẹ chồng khó khan gay gắt, nàng thể cho bà ta quyền cước để đá bà ta . Đến đó làm cho nhiều người tức giận, đến lúc đó trị nàng là người vừa đại nghịch bất đạo lại bất hiếu, kết quả phải nàng phải bị nhốt lồng heo sao. Nghĩ đến đó Chu Mạch nhịn được rùng mình cái, công phu của nàng lúc này nếu ở đại có thể đánh ngã được hai người, nhưng nghe ở cổ đại có rất nhiều luyện võ công, võ nghệ có thể rất cao cường, có thể luyện đến mình đồng da sắt. Bản thân nàng nếu thực là người phạm tội, rất có khả năng bị kéo ra ngoài chém. Trời ạ! Chu Mạch xưa nay luôn nhát gan khi nghĩ đến đó chỉ kiên quyết lòng tin, bất luận chuyện gì đều phải nhẫn, đầu chữ nhẫn cây đao, gặp chuyện nhẫn đem họa vào mình; nếu có thể nhịn xuống mối hận trong lòng, sau mới biết chữ nhẫn cao! Bây giờ bản thân nàng phải nhịn cho qua mọi chuyện, sau này thừa dịp ai chú ý cho ăn mấy gậy là được rồi. Nghĩ tới phương án giải quyết như thế, Chu Mạch cảm thấy mừng thầm trong lòng.

      Ngay lúc Chu Mạch miên man suy nghĩ, Chu Trần thị dẫn bọn họ đến trước cửa Triệu gia, nhìn xung quanh bên ngoài sân, cuộc sống Triệu gia so Chu gia tốt hơn chút, Triệu gia dầu gì cũng có dùng nhánh cây chống lên làm tường rào, Chu gia chỉ có hai gian phòng hở chung quanh. Đây là kiểu Tứ Hợp Viện, phía bắc là dãy ba phòng lớn hướng về phía nam, hai bên đông tây có riêng sương phòng. Ở bên ngoài sương phòng, theo phong thủy, đông là phòng bếp, tây xây nhà tranh, vì vậy có thể thấy bên cạnh phòng về phía tây còn có căn bếp bị khói hun đen như mực.
      thuytlove_is_blue317 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3

      Trong lúc Chu Mạch đánh giá mọi thứ xung quanh khu nhà, từ trong nhà lớn ra lão thái thái ước chừng khoảng năm mươi tuổi, lưng còng, ánh mắt nhanh nhẹn, mái tóc đen bóng được búi gọn ở sau đầu, nhưng đột nhiên Chu Mạch như bị sét đánh khi nhìn thấy đầu triệu Tôn Thị cài đóa đỏ thẫm làm bằng vải bố hoa, nàng vội vàng hạ ánh mắt, lại ngước nhìn xem lần nữa, đóa hoa đầu lão thái thái lại là màu đỏ tươi, càng làm cho nàng ngạc nhiên là lông mày triệu Tôn Thị vừa lại cong như lá liễu, ràng là do tô vẽ mà nên. Nàng lập tức liền nghĩ tới bà ngoại Lưu lần đầu tiên công viên, nghĩ thầm vị triệu Tôn Thị này rất có khí chất đấy. Chu Mạch phúc hậu nở nụ cười, nhưng đợi nàng cười ra tiếng, chợt nghe tiếng gầm lên: "Chu Mạch, ngươi còn biết trở về, mấy ngày nay mọi người trong nhà đều phải thức dậy từ canh năm, xế chiều mới về đến nhà, còn ngươi biết xấu hổ giả đò bệnh mà về nhà mẹ đẻ."

      đợi Chu Mạch tiếp lời, Chu Trần thị đứng bên cạnh tựa như liên quan lại lấy giọng so với triệu Tôn Thị còn cao hơn quát: "Triệu gia bà còn biết xấu hổ mà , con của tôi thiếu chút nữa bị các người bức chết, nếu phải Chu gia chúng tôi mời đại phu bốc thuốc kịp thời, lúa mạch sớm bị các người bức chết rồi! Lúa mạch tại là người của Triệu gia bà, xem bệnh uống thuốc phải do Triệu gia bà trả tiền." Bà ngắn gọn xong liền hung tợn trừng mắt triệu Tôn Thị.

      Chu Mạch nghĩ thầm, mẹ à, mẹ thực dũng mãnh! sang chuyện khác quá nhanh. Nhưng nàng lập tức cảm thấy có điều đúng, sao mẹ nàng đề cập tới chuyện nàng phải nghĩ quẩn trong lòng, đề cập tới chuyện bản thân nàng bị Triệu gia vu oan, chẳng lẽ thân thể này lén cùng người khác có gì đó sao. Bất quá chuyện cho tới bây giờ, cho dù có chuyện này, bản thân nàng cũng phải cắn chặt răng thể thừa nhận. Nếu bản thân nàng ở cái cổ đại mới mẻ này chết vì bị dìm lồng heo cũng bị chết đuối vì nước miếng. Nàng nghĩ vậy nhìn thoáng qua Chu Trần thị, lúc này Chu Trần thị làm bộ cúi đầu sửa sang lại quần áo, cũng quên đưa cho Chu Mạch cái ánh mắt kiên định cùng gật đầu ra hiệu, dùng ngữ môi Chu Mạch đừng lên tiếng. Chu Mạch sửng sốt chút, nghĩ thầm lão mẹ này, mẹ cũng có tài làm biên kịch, lúc nào mẹ mời đại phu về khám cho con vậy? Con chỉ nhớ khi ở nhà ăn cháo ngô cũng là bánh bột ngô, cũng chưa từng uống qua chén thuốc nào mà. Ai chỉ có xuyên đến hoàng cung mới dùng tâm kế, ngay cả thôn xóm ở núi tâm kế cũng có ít!

      Chu Mạch gật đầu nghe theo chỉ thị của mẹ già, lập tức cúi đầu câm miệng như người gỗ. Tôn Thị nghe xong thở phì phì : "Con bé chỉ đụng vào đầu chút, chưa đổ tý máu nào vội mời đại phu, tôi thấy bà là muốn lừa gạt Triệu gia chúng tôi. Mà cứ xem như bà mời đại phu bốc thuốc sao, cho bà biết, Chu Trần thị, Chu Mạch cũng là con của bà, chẳng lẽ tiền xem bệnh cho con bé bà sợ trả hao tiền của bà sao, bà làm người đừng nên quá keo kiệt!" Chu Mạch nghe xong càng cảm thấy hiểu ra sao, tại sao Tôn Thị cũng đề cập đến chuyện vụng trộm của nàng vậy. kỳ quái!

      "Tôi keo kiệt sao, tôi còn phải nuôi con đấy! Nhà chúng tôi giống như nhà các người, nhà cao cửa rộng, lại còn có mười mẫu ruộng tốt, Triệu gia các người có tiền, để ý mấy đồng tiền lẻ này. Tổng cộng năm mươi văn tiền, nhanh chút lấy ra!" Chu Trần thị tiếp tục hướng Tôn Thị đòi tiền, Tôn Thị làm sao có thể đưa. Vì thế hai lão bà bà miệng đối miệng xem ai ra tiền thuốc men của Chu Mạch, ầm ĩ khó phân thắng bại.

      Chính lúc này, từ bên ngoài vào nhóm người, dẫn đầu là cụ già khoảng hơn năm mươi tuổi, lưng hơi còng, tóc cũng có chút bạc màu, nhưng đôi mắt vẫn còn sáng ngời tinh , chắc đây là Triệu Đại Ngưu - cha chồng của nguyên chủ. theo phía sau là hai nam ba nữ, hai nam nhân diện mạo có chút giống, thân cao khoảng hơn năm thước, đều là mặt chữ điền mày rậm mắt to, dù cho kiếp trước hay kiếp này Chu Mạch đều thích nam nhân mắt to, cho nên hai nam nhân này cũng lọt vào mắt xanh của Chu Mạch, hai vị này chính là ca ca cùng đệ đệ của phu quân nàng, Triệu Bá Tuyền cùng tiểu đệ Triệu Thúc Hà thân cao xấp xỉ, nhìn qua thấy rất khỏe mạnh. Trong lòng Chu Mạch lại đặt ra nghi vấn lúc trước, phía phu quân nàng có đại ca, dưới có tiểu đệ, nếu bị bắt lính cũng đến phiên của mới đúng, huống hồ thân hình của Triệu Đại ca cường tráng như vậy. Cho dù Triệu Bách Tuyền lập gia thất, nếu năm năm trước bị bắt buộc lính Triệu Thúc Hà lúc đó vẫn chưa thành thân mới là người đầu tiên được đề cử chứ. Xem ra ở trong nhà này chừng Triệu Trọng Sơn cũng được đối xử tử tế.

      đợi Chu Mạch suy nghĩ tìm manh mối, chợt vang lên giọng nữ kêu la: "Ô, tôi tưởng là ai chứ, ra là Chu đại tiểu thư đến nhà. Đến đây đòi hưu thư sao?" xong còn dùng đôi mắt giảo hoạt trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Mạch. Chu Mạch nhìn chút vị đại tỷ chuyện này, thiếu chút cười phụt ra. Trước mặt nàng chính là bao lúa nổi cơn giận dữ! Nàng bỗng nhớ tới lời kịch: "Mắt như thế, thế gian gọi đó là bớt!" Nàng đánh giá cẩn thận chút vị đại tỷ trước mắt, nàng ta cao đến 1m55, thể trọng phỏng chừng thấp nhất là trăm năm mươi lăm cân (~77,5kg). Nàng kỳ thị người béo, kiếp trước cha mẹ nàng đều là người mập mạp, nhưng mặt mũi hiền lành đáng . Nhưng đối với loại người vừa có lông mày , mắt tròn cân xứng với đôi môi dày, đáng chút nào. Chu Mạch đoán được người này hẳn là đại tẩu Lí Cúc Hoa Lí thị, ràng chưa đến ba mươi tuổi, nhưng khóe mắt xuất nếp nhăn. Chu Mạch quyết định kiên quyết nghe mẹ nàng , lấy bất biến ứng vạn biến, cho nên nàng vẫn tiếp tục im lặng như người gỗ.

      Lí Cúc Hoa thấy Chu Mạch chuyện, khí thế càng mạnh, đem cái cuốc vai ném sang bên thở phì phì , "Trước khi ngươi đến lấy hưu thư vẫn là người của Triệu gia, mấy ngày nay cả nhà đều vội vàng gieo lúa mì, trồng ngô, ngươi ngược lại, chạy sang nhà mẹ đẻ để hưởng an nhàn. Triệu gia chúng tôi cũng hiếm lạ gì cái kẻ hết ăn lại nằm!" Bên cạnh liền có nữ tử trẻ tuổi cầm cái chậu nắm ống tay áo Lí Cúc Hoa , "Đại tẩu, đừng nữa, nhị tẩu vì sinh bệnh mới thể xuống giường làm việc được mà." Xem tuổi cùng cách búi tóc, đây hẳn là nàng dâu thứ ba của Triệu gia - Hứa Tĩnh Nhàn Hứa thị. Hứa thị thanh tú cầm chậu ngô giống trong tay nhìn thế nào cũng thấy hài hòa. Chu Mạch nhịn được, giả vờ hồ đồ, giương mắt mê mang nhìn đại tẩu Cúc Hoa: "Tôi là muốn hưu thư, đại tẩu có thể cho sao?"

      Lí Cúc Hoa còn chưa kịp đáp lời, bà bà Tôn Thị bên cạnh kiên nhẫn : "Hưu thư gì, trừ phi con ta Trọng Sơn chết ở bên ngoài, bằng ngươi chỉ có thể ở nhà của ta mà đợi." Bà những lời này là muốn với Chu Mạch, nhưng lúc chuyện gắt gao nhìn chằm chằm Lí Cúc Hoa, xong còn quên hung tợn liếc mắt trừng Lí Cúc Hoa cái. Chu Mạch kiềm chế nghi vấn trong lòng sao bà ta có thể về cái chết của phu quân nàng là con của bà ta cách dễ dàng như vậy, nàng quyết định nên giải quyết chuyện trước mắt.

      "Nếu phải chờ Trọng Sơn sau trăm tuổi tôi mới có thể lấy hưu thư Triệu gia, vậy tôi đây muốn hỏi đại tẩu, tẩu ngóng trông tôi sớm ngày đến lấy hưu thư như vậy, là hy vọng nhị đệ của tẩu cũng là phu quân của tôi Triệu Trọng Sơn sớm ngày chết sao?" Chu Mạch hỏi xong nhìn chằm chằm Lí Cúc Hoa, tư thế của nàng tỏ ra như thể nếu ngươi tuyệt đối bỏ qua.

      Vừa bị mẹ chồng triệu Tôn Thị mắng làm Lí Cúc Hoa sửng sốt chút nhưng nàng ta thuộc tuýp người miệng so với đầu óc nhanh nhạy hơn, căn bản kịp phản ứng trả lời vấn đề của Chu Mạch thế nào, chỉ thưa dạ lẩm bẩm: "Tôi có." Nàng cũng dám ở trước mặt mẹ chồng mà nguyền rủa Triệu Trọng Sơn chết sớm. Bà bà cho dù thích đứa con thứ hai kia, cũng muốn đứa con mình mang nặng đẻ đau bị người nguyền rủa mà chết.

      Giờ phút này, triệu Tôn Thị cũng phải đành chịu thua, cũng quên cùng Chu Trần thị tranh giành ai trả tiền thuốc men. "Thông gia, hôm nay Tiểu Mạch trở về, cũng đừng nữa, lúc này lại là ngày mùa, cũng chuẩn bị gì, nên giữ mọi người ở lại dùng cơm, hôm nay cứ như vậy ." xong xoay người trở về nhà lớn. Triệu Đại Ngưu đứng bên cạnh ngượng ngùng gãi gãi đầu, áy náy hướng Chu Trần thị : "Bà thông gia, bà đừng để ý, mẹ nó tính tình hơi nóng nảy, bà đừng để trong lòng, hôm nay phải, bà cứ về trước, ngày khác chúng tôi lại mời bà tới nhà làm khách."

      "Thông gia, lúc cha Tiểu Mạch còn sống cùng ông quan hệ cũng tệ. Chu gia chúng tôi là dạng người gì ông còn biết sao? Chúng tôi cũng hi vọng nhà các người có thể đối tốt với Tiểu Mạch nhiều bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng thể để con bé chịu thiệt thòi! Bằng nếu cha con bé dưới suối vàng mà biết được cũng thể sống yên ổn. Cũng thực xin lỗi tình nghĩa mấy năm nay giữa các người. Tiểu Mạch là do tay chúng tôi nuôi lớn, tính tình thành , lại bướng bỉnh. Nó có thể làm ra chuyện như vậy, còn phải là do kìm nén trong lòng quá nhiều hay sao, nó thà dùng chết để chứng minh bản thân trong sạch, tôi mong các người ngàn vạn lần đừng bị những kẻ rắp tâm bất lương làm cho mờ mắt, Tiểu Mạch nhà chúng tôi nếu có xảy ra điều hay gì, lão bà già như tôi cũng muốn sống, tôi tìm cha của nó để cầu cha nó đứng ra làm chủ cho Tiểu Mạch chúng tôi." Chu Trần thị vừa vừa dùng ống tay áo lau nước mắt. Triệu Đại Ngưu cùng mọi người đứng bên cạnh nghe được mấy lời này khỏi đổ mồ hôi lạnh, ở thời đại này đối với quỷ thần rất nghiêm cẩn, bọn họ sợ hãi chuyện xảy ra đúng như những lời Chu Trần thị . Ngay cả Chu Mạch đứng bên cạnh Chu Trần thị cũng nhịn được mắt trợn trắng, mẹ à, có thể đừng chuyện dọa người như vậy được hay . Nhưng khi nàng nhìn thấy toàn bộ người Triệu gia đều bị dọa sợ, trong lòng khỏi đắc ý, xem ra sau này nàng có thể dùng tên các vị quỷ thần gì đó mà nàng biết đến bảo hộ bản thân được rồi, tuy thể dùng nhiều lần, nhưng hai lần chắc là có vấn đề .

      Triệu Đại Ngưu quả có chút bị dọa sợ, vội vàng an bày con dâu thứ ba tiễn khách, Chu Trần thị vừa lầm bầm kêu tên cha Chu Mạch vừa lôi kéo Chu Bình rời khỏi Triệu gia. Trước khi còn quên cho Chu Mạch ánh mắt, ý tứ là bảo nàng thành thành ở Triệu gia đợi. Bà sợ Triệu gia ngược đãi con bà, nhưng ít nhất trong thời gian tới .
      thuytlove_is_blue317 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4

      Đợi sau khi Chu Trần thị dẫn Chu Bình rồi, Triệu Đại Ngưu hướng về phía nhà lớn cất tiếng hỏi: "Bà nó, cơm có chưa?" Kết quả đợi nửa ngày cũng có được câu trả lời, ông ta để xuống cái cuốc vào nhà lớn. Mọi người thấy hai vị lão đại đều vào nhà, đều buông xuống nông cụ thay quần áo rửa mặt. Triệu Đông cũng nhảy nhót chạy tìm con của đại bá - Triệu Tiểu Thúy chơi. Nhưng Chu Mạch lại lo lắng, bởi vì nàng biết bản thân ở nhà nào, bị tiểu muội Triệu Thu Diệp của Triệu gia kéo đến phòng bên cạnh ở phía đông.

      "Nhị tẩu, tẩu phải lời với ta, tẩu cùng Ngô Sơn Phong có gì đó sao?" Triệu Thu Diệp đợi Chu Mạch đứng vững liền hỏi dồn dập.

      Chu Mạch bị hỏi bối rối, "Ngô Sơn Phong là ai? Ta biết." Chu Mạch nghĩ rằng, ở cái xã hội phong kiến trưởng tẩu như mẹ này sao em chồng lại có thái độ ngang tang như vậy với nàng, tuy bản thân nàng phải trưởng tẩu, nhưng nhị tẩu cũng là tẩu mà. Xem ra lúc trước bản thân nàng là quả hồng mềm.

      "Ngươi đừng giả vờ, Ngô Sơn Phong chính là con trai của lão Ngô què ở thôn đông bắc, có người với ta tận mắt thấy hai người chuyện với nhau!" Triệu Thu Diệp oán hận .

      "Có người? Người đó là ai? Tiểu tận mắt thấy sao? Ta xác định cùng khẳng định biết Ngô Sơn Phong hay Ngô Nhạc Phong gì gì đó. Nhưng phải lại, tiểu à, cho dù ta biết Ngô Sơn Phong lại cùng chuyện cũng có liên quan gì với tiểu , tiểu sốt ruột như vậy phải là cùng Ngô gia tiểu tử kia có gì chứ?" Chu Mạch nghĩ thầm, ngươi là tiểu nương khuê môn nay lại vì người ngoài mà còn là nam nhân mà ngang tàng như vậy, đơn giản là muốn cùng người ta có gì đó nhưng người ta đồng ý hoặc là quả hai ngươi có gì đó. Nhưng cho dù hai người có hay có gì đó cũng có quan hệ gì với nàng.

      "Ngươi..." Triệu Thu Diệp bị lời của Chu Mạch chọc tức biết trả lời thế nào, trước kia chỉ có nàng nhị tẩu thế này hoặc thế kia, mỗi lần đều là nhị tẩu yên lặng nghe, nhiều nhất là thờ ơ để ý nàng, hôm nay nhị tẩu bị sao vậy? Triệu Thu Diệp nâng tay đưa lên trán Chu Mạch dò xét, xem nàng có phải bị sốt hay , nên mới có can đảm sẵng giọng với nàng.

      Kết quả đợi Triệu Thu Diệp chạm được, Chu Mạch lui về sau bước. Lúc đầu Chu Mạch là muốn đưa ta ngăn cản nàng ta, nhưng lập tức lại nghĩ đến bản thân nàng mới đến nên vẫn là thu liễm tốt hơn. Cứ mặc kệ nàng ta.

      "Đừng nghĩ rằng nhị ca ta ở nhà là ngươi có thể câu tam đáp tứ, cả nhà chúng ta dán mắt nhìn ngươi, nếu ngươi dám cho nhị ca đội nón xanh, xem mẹ có đánh gãy chân ngươi hay ." Triệu Thu Diệp cảm thấy lôi lão mẹ ra có lực uy hiếp khá lớn.

      "Nhị ca ngươi hàng năm đánh giặc ở ngoài, trừ bỏ mũ giáp, chỉ sợ là thể mang mũ nào khác, cũng để ý là màu đỏ hay màu xanh." Chu Mạch nhắc nhở Triệu Thu Diệp.

      "Ngươi đừng ở chỗ này giả bộ hồ đồ, ta tìm mẹ dạy dỗ ngươi." Triệu Thu Diệp thở phì phò tức giận bước ra khỏi phòng.

      Chu Mạch mặc kệ nàng ta, chỉ là trẻ con còn chưa cai sữa mà bày đặt cáu kỉnh. Nàng thừa dịp Triệu Thu Diệp vắng mặt, đánh giá cẩn thận chút gian phòng. Chỉ có cửa lớn ở phía tây cùng hai cửa sổ ở hai bên, diện tích phỏng chừng đến hai mươi m2, hai bên trái phải lại có hai cái giường, cái có bề ngang khoảng thước rưỡi, cái còn lại có bề ngang thước hai, mỗi cái giường đều có cái tủ ở đầu giường, bên cạnh giường lớn có bày biện bàn trang điểm , còn lại cái gì cũng có. " là nhà chỉ có bốn bức tường!" Chu Mạch cảm thán .

      Chu Mạch vội vàng đến chiếc gương đồng bàn trang điểm, giờ phút này nàng mới nhớ tới nàng vẫn chưa biết diện mạo của thân thể này như thế nào. Nàng nhìn thấy trong gương nữ tử với đôi mắt hạnh tròn xoe, cái mũi , miệng củ ấu, diện mạo cũng thể cho là xinh đẹp nhưng cũng được gọi là thanh tú, làn da vừa vàng lại đen. Nếu muốn biến thành giai nhân xinh đẹp đoán chừng nàng cần phải điều dưỡng thời gian. Chu Mạch nhìn người trong gương gật gật đầu : "Ta đối tốt với thân thể này, cũng như đối với nữ nhi thân sinh của ngươi - Triệu Đông cũng như vậy. Ngươi yên tâm !"

      Chu Mạch nhớ Triệu Đông từng qua, nàng cùng nữ nhi nằm chung giường, tiểu giường, nàng đoán chừng giường của nàng chính là chiếc giường lớn kia. Vì thế nàng đến chiếc giường lớn ngồi xuống. đợi nàng cầm được chăn, Triệu Thu Diệp trở lại nhanh chóng như cơn gió, còn có triệu Tôn Thị thong thả phía sau.

      "Đứng lên, sao ngươi lại ngồi giường của ta?" Triệu Thu Diệp hét to liền thẳng tới kéo Chu Mạch đứng lên, lực đạo cũng . Chu Mạch cũng nhanh trí, thuận theo lực đạo của nàng ta mà ngã văng vào tủ đầu giường phía đối diện, trán của nàng đụng phải góc cạnh của ngăn tủ, ngay sau đó cất tiếng kêu đau: "A!"

      Chu Mạch kêu xong liền đỡ trán mà ngã xuống giường, sau đó gào khóc! Nàng khóc rất to, cũng đè nén bản thân. Nhưng nàng càng khóc như thế lại càng giống như là bị oan ức rất lớn. Hơn nữa khí lực của Chu Mạch rất lớn, hàng xóm trong vòng chung quanh hai dặm đều có thể nghe được tiếng gào khóc thảm thiết của nàng.

      Chu Mạch gào khóc còn kèm theo tiếng nức nở, nàng nghĩ đến cha mẹ của nàng ở đại, tuy là có em trai chăm sóc, phụng dưỡng bọn họ, mặc dù bảo hiểm đền bù số tiền lớn cho cha mẹ nàng từ cái chết bất ngờ của nàng. Nhưng nàng chết như vậy, bọn họ thương tâm là điều khó tránh khỏi, nàng sợ nhất là cha mẹ nàng thấy cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chịu nổi đả kích mà ngã bệnh.

      Càng nghĩ Chu Mạch càng ra sức khóc, tựa hồ như muốn làm nóc phòng rơi xuống. Triệu Thu Diệp cùng triệu Tôn Thị đứng im lặng bên cạnh, các nàng chưa từng nhìn thấy Chu Mạch có bộ dạng như thế bao giờ. Bọn họ kinh ngạc khi nhìn thấy Chu Mạch luôn luôn nhã nhặn khóc thành tiếng sao có thể biến thành bá vương khóc rống thế kia. lúc hai người buồn bực Lí thị cùng Hứa thị nghe được tiếng khóc đẩy cửa bước vào, triệu lão đầu cùng hai con trai cũng đứng ngoài cửa, chờ chỉ thị, trong lòng đều cầu nguyện ngàn vạn lần đừng xảy ra án mạng. Nếu xảy ra chết người, Triệu Trọng Sơn trở về thôi, cùng lắm nuôi dưỡng Triệu Đông con , nếu Triệu Trọng Sơn trở về, tìm bọn họ đòi vợ, bọn họ có vợ đâu mà giao cho .

      Đúng là gừng càng già càng cay, giờ phút này người có phản ứng nhanh nhạy là bà bà Tôn Thị. Bà kịp thời bịt kín miệng Chu Mạch. Làm cho Chu Mạch kịp lấy hơi, chỉ có thể khóc thút thít. Tiếng khóc lại, ánh mắt đầy tủi thân của Chu Mạch còn quên nhìn Tôn Thị.

      "Tiểu Mạch, chuyện có lớn gì đâu mà con khóc thành cái dạng này, đều là do tiểu muội của con tốt, chọc giận con, nó chỉ là đứa con nít con đừng giận nó làm gì." Tôn Thị thấy tiếng khóc của Chu Mạch dần, liền nắm tay Chu Mạch khuyên nhủ.

      đợi Tôn Thị hết, Triệu Thu Diệp bên cạnh cất tiếng xen vào. "Mẹ! Lúc nãy ở nhà lớn mẹ đâu phải như vậy, phải mẹ muốn dạy dỗ nàng ta thay con sao?" Nàng ta bên gào thét bên nắm ống tay áo Tôn Thị lắc lắc.

      Tôn Thị nghe xong tức giận trợn mắt nhìn nàng ta, nghĩ thầm đứa này, lúc này là lúc nào, ngươi muốn xảy ra án mạng à. Tôn Thị trợn tròn mắt nháy mắt với tiểu nữ nhi của bà, nhưng màn này trùng hợp bị Chu Mạch lau nước mắt qua kẽ tay trông thấy.

      Trong lòng Chu Mạch oán hận, nghĩ thầm hai người các ngươi diễn kịch đây. Ta cũng phải là Chu Mạch trước kia để các ngươi muốn nhào nặn ra sao cũng được. Nghĩ đến đây nàng liền khóc thét lên. Tôn Thị nghe thấy liền tức giận thở hổn hển, bà đoán chừng chung quanh sân nhà bà ít hàng xóm đến xem náo nhiệt, đều là bị tiếng khóc của đứa con dâu thứ hai này mà tới. Giờ phút này, danh dự của tiểu nữ nhi bà là lớn nhất.

      "Tiểu Mạch, đừng khóc. Tiểu muội con do cẩn thận đụng trúng con. Chị dâu cũng như là nửa người mẹ, cho nó lá gan nó cũng dám khi dễ con. Nó chỉ là đùa giỡn với con thôi." Tôn Thị ở bên an ủi Chu Mạch, thấy tiếng khóc của Chu Mạch cũng lại chút nào, vội vàng quát Triệu Thu Diệp còn đứng ở bên cạnh: "Mày còn đứng đó làm gì? Còn mau xin lỗi chị dâu của mày!" Quát xong dùng ánh mắt sắc bén ra hiệu: làm cho nó ngừng khóc trước, sau này từ từ tính sổ.

      Trong tình cảnh như thế nhưng hai mẹ con vẫn biết suy nghĩ của nhau, vì thế Triệu Thu Diệp tủi thân nhanh chậm xin lỗi với Chu Mạch, thanh để lộ bất mãn: "Chị dâu, là muội đúng. Tẩu đừng chấp nhất với người hiểu biết như muội, tẩu đừng khóc nữa." xong lại còn muốn quỳ lạy trước Chu Mạch.

      Chu Mạch cảm thấy diễn tới đây là đủ rồi, tốt quá hoá tệ. Vội vàng dừng tiếng khóc, nắm tay Triệu Thu Diệp chuẩn bị quỳ lạy hành lễ với nàng, nghĩ rằng nếu thực để cho nha đầu này hành lễ với nàng chỉ sợ về sau biết nàng ta đối phó với nàng thế nào đây. "Thu Diệp, muội cần như vậy, vừa rồi tỷ khóc là vì nhớ tới nhị ca của muội, ô ô... Còn có Đông Nhi đáng thương của tỷ, phải là vì muội."

      "Ca. . . . ." chỉ Triệu Thu Diệp đứng đối diện mà còn có Tôn Thị ngồi bên cạnh Chu Mạch cũng sửng sốt, Lí thị cùng Hứa thị đứng bên cạnh cũng biết vở kịch vừa rồi Chu Mạch diễn là ở đâu ra. Kỳ thực dựa theo hiểu biết của mọi người đối với vợ lão nhị lúc trước, nàng ta căn bản là có gan ầm ĩ như vậy.

      Chu Mạch ngừng tiếng khóc nhìn phản ứng của mọi người trong phòng, còn quên khóc thút thít vài cái. Tôn Thị sợ nàng lại cất cao tiếng khóc, vội vàng nháy mắt với Hứa thị cũng đứng bên cạnh khuyên nhủ, hi vọng Hứa thị cũng tiếp bà khuyên Chu Mạch, bà muốn tiếp tục ầm ĩ mà làm cho nửa số người ở trong thôn đến xem náo nhiệt.

      Hứa thị nhận được chỉ thị của mẹ chồng, dám chậm trễ. Vội vàng gia nhập đội ngũ khuyên nhủ. Tuy rằng nàng cũng cảm thấy nhất định là tiểu khi dễ nhị tẩu quá đáng, nhị tẩu mới có phản ứng khác thường như vậy.

      "Nhị tẩu, chúng ta đều biết tẩu khóc là vì nhớ nhị ca, buổi trưa hôm nay muội còn nghe là trận chiến ở phương bắc đánh xong rồi, nghe cha muội là vì hoàng thượng ngự giá thân chinh, nên biên quan đại thắng. Muội tin bao lâu nữa là nhị ca có thể trở về." Hứa thị dò xét tâm tư của mẹ chồng chút, đoán được trước tiên Tôn Thị muốn tiểu nữ nhi bảo bối của bà phải mang tiếng ngang ngược, Triệu Thu Diệp đến tuổi cập kê mà vẫn chưa có mối hôn nào đoán chừng trong lòng bà bà cũng lo âu; tiếp theo hẳn là muốn khuê danh của con dâu bị tổn hại, như vậy mặt mũi của toàn bộ Triệu gia mất hết. Vì thế nàng cũng liền thuận theo nguyên nhân khóc lớn của Chu Mạch mà cất lời khuyên nhủ.

      Chu Mạch nghe được những lời của Hứa thị liền ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm "Cái gì, nàng quyết định ý định cả đời của nàng, nàng muốn cùng nam nhân chưa từng thấy mặt làm vợ chồng. Lại nhìn diện mạo của lão đại cùng lão tam của Triệu gia cũng biết diện mạo của Triệu Trọng Sơn này cũng ra gì. Chẳng may phu quân hờ này của nàng có tiềm chất bạo lực gia đình nàng làm sao bây giờ? đánh giặc, luyện qua đao với thương, nàng chỉ có ít công phu như mèo quào có thể đối phó được sao?" Chu Mạch cứ lo chìm đắm trong viễn cảnh sau khi Triệu Trọng Sơn trở về mà quên cả khóc.

      Mọi người thấy Chu Mạch im lặng, đều cảm thấy xem ra tin tức lão nhị sắp về nhà làm cho nàng hi vọng. Nào biết Lí thị đứng bên tính toán trong lòng nếu lão nhị trở về vợ chồng nàng được chia ít vài mẫu đất, nhịn được than thở : "Ai biết có thể trở về hay , mấy năm cũng chút tin tức." Lời của nàng còn chưa xong, ánh mắt Tôn Thị hận như thể lột da nàng bắn về phía nàng.

      "Tiểu Mạch, đừng nghe đại tẩu con bậy, Trọng Sơn có việc gì, mấy ngày trước còn về báo mộng cho mẹ đấy, là nó sắp trở về thăm mẹ." Tôn Thị sợ Chu Mạch lại gào khóc thảm thiết như lúc nãy, nhanh chóng khuyên nhủ.

      " biết gì đừng , còn nhanh nấu cơm!" Tôn Thị quát Lí thị. Thanh cao có thể so sánh với tiếng gào khóc vừa rồi của Chu Mạch. Lí thị bị mẹ chồng quát giật mình cái, ảo não ra ngoài.

      Tôn Thị cùng Hứa thị lại khuyên lát, thấy Chu Mạch hoàn toàn tắt tiếng khóc mới lôi kéo Triệu Thu Diệp ra khỏi phòng. Tôn Thị ra khỏi phòng chuyện thứ nhất bà làm là cất tiếng mắng đuổi những đại thẩm bà tám đứng kéo cổ để lắng nghe náo nhiệt trước cửa nhà bà.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :