1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại minh tinh siêu phúc hắc: Ai nói tôi yêu anh? - Vương Thanh Nguyên ( Hoàn - 21c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Đại minh tinh siêu phúc hắc: Ai tôi ?

      Tác giả : Vương Thanh Nguyên


      Thể loại : đại, trùng sinh , thanh mai trúc mã, ,showbiz,ngược...

      Số chương : cập nhật

      Lịch box :2 ngày/1 chương ^^

      Nữ chính : Jelly (Lương Thái Ngọc)

      Nam chính : Lãnh Ngạo Thiên

      [​IMG]




      Giới thiệu :

      nam thần nổi tiếng được nhiều người ngưỡng mộ, chỉ là bình thường . lớn hơn 5 tuổi ,nên đối với chỉ là phiền phức, con cờ để lợi dụng . Nhưng trong mắt , là người quan trong nhất đời .Là người đàn ông duy nhất mà .

      Sẵn sàng chết vì , phải cứu .Nhưng tại sao ?Tại sao lại đối xử với như vậy ?

      " kém cỏi " kém cỏi sao ? thậm chí chết vì , nhưng tại sao lại ra những lời tàn nhẫn như vậy? Đó cũng là câu cuối cùng mà trước lúc chết dành tặng .

      Trùng sinh lần nữa, trở thành đại minh tinh vô cùng nổi tiếng và xinh đẹp . có quyền có thế, có tất cả mọi thứ...Và quyết định quay về trả thù ! Đúng trả thù cho tất cả những tổn thương mà gây ra cho suốt mười lăm năm qua... phải khiến chịu đau khỗ .

      Nhưng liệu lần nữa hay ? Tại sao người đàn ông đó lại tàn nhẫn đến như vậy ?



      Mở đầu

      "Ngạo Thiên cậu về rồi à ?" Lương Thái Ngọc từ trong phòng bếp ra tay con cầm chiếc găng tay cao su, bộ dáng rất bận rộn nhưng vừa nhìn thấy liền vui vẻ hỏi han.

      "Ừ.."người nào đó lạnh nhạt nhìn dáng điệu bận rộn của , sau đó mệt mỏi lười biếng ngồi dựa vào sopha. Hôm nay, rất mệt nha.

      "Vô ăn cơm , hôm nay tôi có làm mấy món mà cậu thích đó.Lương Thái Ngọc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của khỏi cảm thấy đau lòng , nam diễn viên nổi tiếng được rất nhiều người mến,lịch trình gần đây của cũng dày đặt đến khuya như thế này mới có thể về nhà. Gương mặt vốn dĩ rất tuấn mị nhưng giờ lại nhợt nhạt vô lực.

      "Chị tự mình ăn , tôi muốn ăn." cũng nhìn xem có bao nhiêu lo lắng và chờ mong mà chỉ lạnh lùng từ chối tâm ý của .


      "Nhưng mà...tôi là vì cậu mà chuẩn bị." Ít nhất cũng đừng có phụ ý tốt của tôi như vậy chứ. Cũng để ý xem tôi là có bao nhiêu khổ cực.

      "Tôi muốn ăn, chị tự mình ăn . " Lãnh Ngạo Thiên cau mày, răng nghiến lợi . cũng biết xem xét tình thế , rất mệt mỏi rồi mà con lải nhải mãi bên tay . Phiền phức !

      "Được rồi, cậu nghĩ ngơi tôi về đây" Lương Thái Ngọc ủ rủ cùng mất mát lại gần chiếc sopha lấy chiếc áo khoác màu xanh nhạt của mình xoay người rời .

      "Lương Thái Ngọc sao này chị này chị nên hạn chế tới nơi này vào buổi tối " Lãnh Ngạo Thiên tựa đầu vào ghế , đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại, thư thản .

      "Tại sao ?" Lương Thái Ngọc nghi hoặc nhìn , nếu ở đây ai giúp dọn dẹp nhà và nấu cơm đây (Nguyên :-_- chị là osin của ảnh chắc ?).Đừng có nhìn vẻ ngoài hào hoa của mà bị đành lừa , ra rất cẩu thả á . thế còn bị mắc bệnh sạch nữa.

      "Gần đây tôi bị nhiều người chú ý, tôi muốn lại rước thêm phiền phức." nhàn nhạt , nếu để người khác biết có suốt ngày tời lui nhà , nhất định rất phiền.Mặc dù chỉ là hết sức bình thường cơ mà bọn phóng viên ăn ngồi rồi đó , rảnh chuyện muốn bịa sao mà chẳng được.

      "Ân !" Lương Thái Ngọc chợt hiểu ra, lại quên mất nam thần luôn thu hút mọi chú ý.Nhất cử nhất động điều có người tận tình quan xác


      Lãnh Ngạo Thiên lười biếng vung tay ngồi dậy, nhìn hồi lâu, như nghĩ ngợi ra điều gì đó rồi chợt lên tiếng : "Mà thôi ,chắc cũng ai chú ý đến chị đâu"

      "..." Lương Thái Ngọc im lặng, cậu sai. Ai lại nghĩ nam thần điển trai trẻ trung lại thích hai mươi tám tuổi như chứ ? tự biết , tài giỏi nhan sắc cũng thuộc dạng vô cùng bình thường có điểm nào xứng đáng với cậu. Nên chỉ muốn làm người ngắm cậu từ phía xa, làm những việc để giúp cậu. Phải lòng người đàn ông này... từ mười lăm năm trước khi cứu từ dưới nước lên , khi nghe thấy giọng hát trầm ấm của ... .

      Lãnh Ngạo Thiên cũng chú ý tới mặt có bao nhiêu biến sắc mà tiếp tục vô tình :"Nên mỗi ngày , chị có thể tiếp rực đến đây" Dù sao cũng rất am hiểu ngôi nhà này với lại cũng muốn thuê người giúp việc vì như vậy gây ra thêm nhiều phiến phức. Lân trước cũng mướn người giúp việc, nhưng bà ta lại nhân lúc để ý mà chụp hình đem bán lấy tiền hại phải tốn nhiều công sức , lao tâm lao lực a.

      "Tôi biết rồi" trong giọng của có chút run rẫy , tự vấn với lòng mình. sao !Chỉ cần được mỗi ngày nhìn thấy cậu ấy là vui lắm rồi, đòi hỏi hay muốn gì thêm từ cậu ấy nữa. thầm cười khỗ , quả lúng sâu vào cái cạm bẫy ngọt ngào này rồi !

      "Chị sao vậy ?" nhìn lầm sao ?Trông giống như sắp khóc vậy.

      " có gì, tôi về đây mai lại đến" Lương Thái Ngọc xoay người về phía kệ để giáy, lấy đôi giày gót thấp màu tím mang vào sao đó cẩn thận đóng cửa rời và cũng quay lại nhìn cậu lần nào mà thẳng ra ngoài.

      "...."

      Lương Thái Ngọc dạo , xung quanh thành phố rồi mới về nha. Thân ảnh vừa bé lại vừa độc yếu đuối. Ngẩng đầu những ngôi sao trời , nước mắt tự mà được mà rơi lăn dài gương mặt thanh tú. Lãnh Ngạo Thiên là ngôi sao sáng trời cao, là người thống trị cả vòm trời .Là người khiến cho người khác luôn muốn ngước nhìn vương tay chạm tới.Tuyệt vọng đưa bàn tay bé hướng lên trời Lương Thái Ngọc đau lòng thừa nhận :"Cậu là ngôi sao mà loài người bé như tôi bao giờ có thể chạm tới"

      Phải và cậu chỉ có mỗi cái khoảng cách 5 tuổi , mà còn là khoảng cách cả bầu trời nữa.Thế giới của cậu và giống nhau, và cũng chẳng thể nào hòa hợp được. Ngốc ạ !Mày nên sớm từ bỏ và thoát khỏi cái cạm bẫy ngọt ngào này .
      Abby thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1 : Tại nạn

      "Ngạo Thiên,chuyện ở báo là hay giả !" Lương Thái Ngọc tay cầm tờ báo nghi hoặc nhìn hỏi.

      "Chị quan tâm chuyện đó làm gì ?". Khuôn mặt lạnh lùng nhìn biến sắc . Có liên quan gì đến sao ?

      "Chỉ là tôi quan tâm cậu nên mới hỏi thôi" Lương Thái Ngọc ôn tồn nhìn Lãnh Hạo Thiên . Chẳng qua cũng chỉ muốn biết những lời báo chí hay giả thôi.

      " nghĩ mình là ai hả ? lấy cái quyền gì mà xen vào chuyện của tôi?" Lãnh Hạo Thiên ném cho ánh mắt xem thường , giễu cợt . tự cho mình quan trọng quá rồi đấy !

      "Tôi..." nghẹn họng, phải, lấy quyền gì mà xen vào chuyện của câu , có tư cách gì chứ ? thẳng ra chỉ là người giúp việc cho cậu mà thôi.

      "Tôi cái gì?Đừng với tôi là thích tôi nha ".Giọng mỗi lúc thêm chăm chọc. Ánh mắt cũng tràn ngập khinh thường.

      "Phải !Tôi cậu"Lương Thái Ngọc rốt cục nhịn được ra tình cảm của mình suốt mười mấy năm qua cho cậu biết.

      Đầu tiên là giật mình nhưng sau đó nhanh lấy lại bình tĩnh lạnh lùng nhìn :" lấy tư cách gì mà tôi hả ?" biết coi bản thân có thân phận gì.Cậu mới bao giờ , đúng vậy cả đời này cũng !

      "Sao cậu có thể như vậy?" Lương Thái Ngọc khó tin nhìn .Mặc dù biết mình xứng với , nhưng có nhất thiết ra những lời tàn nhẫn như vậy hay ?Sao có thể lạnh lùng sĩ nhục như vậy.Uổng công dành cả tuổi thanh xuân để ở bên cạnh .

      "Tại sao tôi lại thể như vậy? Nực cười sai gì sao ? thôi .(Nguyên :Chảnh nhiều vô , mai mốt thích chị rồi coi chị làm thế nào sang chảnh ngược lại =D2 )

      "..." Lương Thái Ngọc nước mắt sớm kìm nén nổi, quay người bỏ chạy . muốn nhìn thấy người đàn ông tàn nhẫn này thêm giây phút nào nữa. phải khỏi đây.

      "..."

      ~~~ Phân cách~~~

      Kể từ ngày cãi nhau với Lãnh Ngạo Thiên Lương Thái Ngọc cũng còn đến nhà phụ giúp nữa.Bọn họ cứ như vậy cắt đứt mọi liên lạc với nhau.

      lạnh lẽo và đơn dạo phố cách vô hồn. Nhưng...tại sao ? Tại sao lại tới nơi này chứ ?Lúc nhận ra đứng dưới tòa nhà chung cư nơi mà Lãnh Hạo Thiên ở...là do nhớ cuậ sao ?Nên bất tri bất giác tới nơi này ?

      "Thái Ngọc ? Là chị sao ?" giọng trầm thấp quen thuộc vang lên .Lãnh Ngạo Thiên thân mặc bộ đồ màu đen lịch lãm,chẫm rãi quan sát người trước mắt . vừa định xuống đây mua chút nước uống ngờ lại gâp ở đây.

      "Tôi chỉ là tình cờ ngang qua đây thôi cậu đừng hiểu lầm"Lương Thái Ngọc vừa nhìn thấy cậu liền lúng túng vội vàng giải thích.Chỉ sợ lại hiểu lầm.

      "Bộ tôi có gì sao?" Lãnh Ngạo Thiên khinh thường nhìn .Đồ ngốc!Lớn như vậy rồi mà còn thay đổi tính tình, dấu trước lòi sau như vậy !Tính lừa trẻ con chắc.?Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn thấy chột dạ quay sang hướng khác, cau mày sau đó lấy tai phone trong túi ra đeo vào tay , quay người về hương bên kia đường.


      "Hạo Thiên cẩn thận đó !" Lương Thái Ngọc hoảng hốt la to.Có chiếc xe hương tới cậu đâm tới.Mà Lãnh Ngạo Thiên vốn đeo tai phone nên hề nghe thấy tiếng la của cứ tiếp tục như vậy qua đường.

      ! thể để câu ấy chết !Lúc này trong đầu chỉ có ý nghĩ là phải cứu cậu .Lương Thái Ngọc hề suy nghĩ nhiều rằng phía trước có bao nhiêu nguy hiểm,cơ lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.Lãnh Ngạo Thiên chỉ cảm thấy bàn tay bé đẩy mình về phía trước lúc quay lại chỉ thấy cảnh tượng làm cho phải thất kinh.

      Trời mưa rất to những giọt mưa rơi ướt cả mặt đường.Nhìn cảnh tượng phái trước chỉ lạnh lùng đứng trước , gương mặt lúc này càng trở nên lãnh khốc hơn,dùng giọng điệu trầm thấp nghe ra được bất kì cảm xúc :" bị xe tông sao ? kém cỏi"

      "..." Người nằm dưới đất máu chảy đầy đường sớm còn ý thức gì, chỉ mơ hồ nghe được giọng lạnh lùng của .


      Chương 2 : Dư luận


      ~Hai ngày sau~

      Dưới tòa nhà chung cư cao cấp thành phố N tại Bắc Kinh .

      "Ngạo Thiên nghĩ sao về vụ tai nạn của 2 hôm trước ở dưới tòa chung cư mà sống?" đám phóng viên gần như vây kín chừa cho Lãnh Ngạo Thiên chút khí tranh nhau hỏi. Đây là tin nóng !Họ phải biết nắm bắt thời cơ chứ.

      "Tôi có bất kì ý kiến gì về vụ này cả" Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng ,là tự chạy ra liên quan gì tới ?

      "Nhưng những người chứng kiến gần đó ấy vì cứu nên mới chạy ra đó" phóng viên trong đám vội lên tiếng. Như thế nào?là có nhân chứng đó , liên quan là liên quan sao.

      "Chân là của ta, ta tự mình chạy ra làm sao tôi quản được" Thái độ trước sau đổi vẫn lạnh nhạt như thường .

      " đó thường tới nhà , hai người rốt cục có quan hệ gì ?" Họ điều tra rất kĩ , đáng thương đó quả thường hay lui tới tòa chung cư này mà chính xác là tới nhà Lãnh Ngạo Thiên.Thế nào ? có quan hệ ?Gạt ai vậy, tưởng phóng viên bọn họ là đồ ngốc chắc .

      "Chúng tôi có quan hệ gì hết, ta chỉ đến giúp tôi dọn dẹp nhà cửa thôi" lạnh lùng phản bát, có quan hệ gì chứ!Nực cười .

      "Theo như cậu đó là người giúp việc của cậu ?" Cũng có thể lắm họ cũng tin đường đường là đại nam thần lại có quan hệ mờ ám gì đó với người bình thường như vạy.

      "Gần giống vậy.." cũng phản bát, ngược lại thầm đồng tình.Đúng chẳng qua chỉ là người dọn dẹp nhà của cho hơn kém.

      "Nhưng mà..."Phóng viên vừa định thêm già đó nhưng Lãnh Ngạo Thiên nhanh chóng cắt đứt lời của họ"Tôi rất bận có thời gian chuyện với mọi người.Và tôi cũng có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi của các người,nên cảm phiền đừng quấy rầy tôi nữa. xong lập tức thảnh thơi rời mặc kệ những tiếng kêu gọi phía sau
      .
      ~~Phân cách~~
      Trang cộng đồng weibo, Fanclub chính thức của Ngạo Thiên ca ca :

      @Meni : Nè mọi người có xem tin tức hỏm rài chưa?

      @Qin: Tin nóng diễn nhiên là biết =vv=

      @Jin : >O< ta mới tin thiên ca của ta là người như vậy!

      @Meni : ='= Nhưng báo chí đăng rầm rộ hết rồi kìa

      @Qin : đó có lẽ là fan cuồng của Thiên ca nhà mình

      @Fei : Nhưng cũng đáng thương thiệt nhở !

      @Jin : Đáng ghét có ,tại ta mà Thiên ca mấy ngày nay thể diễn, làm ta tốn tiền đứng đợi mua vé xem màn diễn của ấy nhưng bị quản lại.

      @Fei:>'< Ta cũng vậy

      @Meni : *v* nghe Thiên ca có cuộc giao lưu với fan vào tuần sau

      @Qin : Tuyệt vời a !

      ... ....


      Nhìn màn này người ngồi trước màn hình ngừng cười lạnh. Đúng vậy, chuyện này liên quan gì tới . Mà Lãnh Ngạo Thiên là ai cơ chứ ? nghiệp và danh tiếng cố công xây dựng suốt mấy năm qua dễ dàng bị lung lai như vậy sao ? Đáp án là thể nào, nếu có thể chỉ là giúp nâng cao danh tiếng thôi .

      Lãnh Ngạo Thiên lười biếng nằm dài ghế sopha, cũng lâu rồi được nghĩ ngơi thư giản . Lười biếng đưa tay về phía trước bắt tivi lên xem , chậc phải xem chút gì đó để giải tỏa mới được.

      Đài VTT :"Nữ giúp việc đáng thương sẵn sàn chết vì nam thần"

      *cạch*

      Đài PPT :" sẵn sàn chết vì thần tượng"

      *cạch * ...*cạch*...*cạch*...

      Tiếng bấm chuyển kênh liên tục vang lên , cuối cùng Lãnh Ngạo Thiên rốt cục cũng nhịn được mà tắt luôn cả ti vi. Chết tiệt !Đám phóng viên đó bộ hết bài rồi hay sao hả ? Cứ nhất thiết nhắm vào , đáng ghét là phiền phức mà.

      Bị phóng viên đeo bám và làm phiền suốt máy ngày nay khiến cho vỗn dĩ tâm tình tốt nay còn trở nên tệ hơn . Tâm tình tốt khiến cho muốn uống chút gì đó để giải sầu.

      Vừa nghĩ tới đây liền lại ngăn tủ lấy ra chai rượu whisky cùng cái ly để uống .Nhưng đều khiến chú ý là chay rượu có dáng mạnh giấy "Buổi tối nhớ đừng uống nhiều rượu quá đó tốt cho dạ dày ^_^" . lạnh lùng xé mảnh giấy ra , quăn vào thùng rác rét lạnh phun ra hai chữ :"Ngu ngốc!" Tất nhiên người viết mảnh giấy đó ai khác chính là Lương Thái Ngọc là vì sợ khi tối dậy buồn miệng mà uống rượu nên viết mảnh giấy để cảnh báo. ngờ lại vứt như vậy...


      Lãnh Ngạo Thiên uống ngụm rượu sau đó lười biếng năm ghế sopha hai tay gác lên cái trán cao ráo của mình.Ánh mắt mông lung thoáng qua những suy nghĩ sâu xa gì đó , nhưng chỉ trong phút chốc liền trở nên lãnh khốc vô tình
      Abby thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3 : Kế hoạch

      Lương Thái Ngọc chỉ cảm thấy cả người đau ê ẩm , như bị ai xé ra từng mảnh vỡ. Phía sau ót đau ê ẩm , vô lực từ từ mở mắt ra .Tại sao lại ở đây ?...Ngạo Thiên sao rồi ? bị gì chứ, có ổn hay ?


      " tỉnh rồi à?" Giọng lạnh lùng trầm thấp khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh .

      Lương Thái Ngọc cố gắng nhìn người trước mắt mình, mặc bộ vét màu xanh biển đậm, ngũ quan tuấn mĩ, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn tia cảm xúc cũng có.

      Lương Thái Ngọc nhìn chầm chầm người đến, giờ phút này chỉ sợ là mình nằm mơ. đến thăm ...là sao?Chắc phải do bị xe tông đến nổi hoa mắt nhìn lằm !

      " sao vậy?"Lãnh Ngạo Thiên cau mày, đưa bàn tay ra đặt lên chán . Chắc phải là đầu óc có vấn đề chứ ? Chưa tỉnh hẳn ?

      Cảm nhận được độ ấm thái dương, đầu óc vốn mờ mịt của dần thanh tỉnh lại.Nhìn người trước mắt giọng yếu ớt :"Ngạo Thiên sao cậu lại tới đây?". làm cho bất ngờ...

      "Tôi có việc cần tìm ". nhìn lạnh lùng đáp, chẳng lẽ lại nghĩ vì quan tâm nên mới đến thăm sao?Vớ vẩn .

      Lương Thái Ngọc thất vọng nặng nề, thầm cười khỗ . còn hy vọng rằng là vì lo lắng cho mình nên mới đến đây. là tại sao mày lại ngốc thế hả ? Sao cứ mãi trông chờ vào người như vậy chứ ?

      "Cậu tìm tôi làm gì ?" còn nợ điều gì sao ? Mười lăm năm trước cứu , mười lăm năm sau lại đỡ chiếc xe ấy dùm .Hai người họ hẳn là còn nợ nần gì nhau nữa rồi.

      "Tôi muốn với truyền thông là chúng ta có quan hệ gì, là do tự chạy va vào chiếc xe đó liên quan gì tới tôi" Bỏ qua tuyệt vọng trong ánh mắt của , tàn nhẫ đưa ra lời đề nghị.

      "Được,tôi đồng ý" Lương Thái Ngọc run rẫy đáp.


      ___Hôm sau_____

      Như dự đoán tất cả mọi phóng viên đều đến vây kín phong bệnh của Lương Thái Ngọc .Cuối cùng nhân vật chính cũng tỉnh lại họ tất nhiên phải biết nắm bắt cơ hội,để thu thập thông tin!

      " Lương Ngạo Thiên có quan hệ gì ? Tại sao lại cứu ấy?" tên phóng viên nhanh nhẹn hỏi.

      Lương Thái Ngọc thanh tĩnh mà đối diện với họ :"Tôi và cậu ta chẳng có bất kì mối quan hệ gì.Tôi cứu cậu ấy chẳng qua là để trả ơn "

      Đám phóng viên giật mình vì câu của .Trả ơn gì cơ ?

      " ấy từng giúp đỡ sao ?" Cũng có khả năng này lắm.

      ", cậu ấy từng cứu mạng tôi" . sai chút nào ta từng như vậy, cứu caí mạng này của .

      ra là vậy" Mọi người chợt hiểu ra. việc đơn giản ngoài sức tưởng tượng của họ. ra hy sinh cả tính mạng của mình chỉ vì báo đáp ân tình...

      "Tôi mệt rồi, mời các vị ra ngoài" Đám phóng viên đó lấy được thông tin mà muốn , và cũng làm những gì mình nên làm rồi.Nên Lương Thái Ngọc khách khí đuổi khách ra ngoài.Mà tất nhiên họ cũng chẳng buồn ở lại lần lượt từng người ra về.Haiz...vụ này đến đây là chấm dứt !

      "..." Lẳng lặng nhìn màn này người ngoài cửa,chậm rãi nhếch môi bạc lên thành đường công tuyệt mĩ. cũng đến nổi ngốc...có điều ngờ ta vẫn còn nhớ mãi chuyện đó.

      "Ngạo Thiên, tôi biết cậu ở ngoài đó vào "Lương Thái Ngọc bình tĩnh .

      Lãnh ngạo Thiên vào mặt đổi , mắt lạnh nhìn như muốn xuyên thấu suy nghĩ của vậy.

      "Ngạo Thiên, tôi có thể hỏi cậu chuyện được ?"

      "Ừ"

      "Trong mắt cậu tôi kém cỏi đến vậy sao ?" sai lúc đó nghe thấy và rất những lời . kém cõi !Tại sao lại như vậy, sao có thể ra những lời như vậy với chứ ?

      " nghe thấy?" nhìn lạnh nhạt hỏi, có thể khẳng định cũng để ý đến việc nghe thấy những lời đó.

      "...."

      "Tôi nghĩ và tôi chẳng còn gì để với nhau cả, tôi về đây"Lãnh Ngạo Thiên lạnh giọng quay người rời .

      " chút....chẳng lẽ chút lòng biết ơn đối với tôi, cậu cũng có sao ?"Lương Thái Ngọc nhìn bóng lưng cao lớn của ,đau đớn hỏi.Dù chỉ chút thôi cũng đem lòng cảm kích với những gì làm cho sao?

      Lãnh Ngạo Thiên dừng bước chân lại, con ngươi đen sâu thẫm lé lên tia vô tình cùng tàn nhẫn nhìn thẳng vào mắt lạnh lùng :"Chẳng phải tôi xũng từng cứu mạng hay sao ?Vậy tại sao tôi phải biết ơn chứ ?"Họ chẳng nợ gì nhau cả, biết ơn? mới có !

      Lương Thái Ngọc trầm mặt lời nào. chút cũng cảm kích, biết chứ,nhưng tại sao lại đới với cơ như vậy . thệt hiểu nổi....trong mắt có lẽ chỉ là con cờ để lợi dụng,nhưng lại tình nguyện như vậy.Đáng thương đáng thương !

      "Trong mắt cậu tôi là cái gì ?"

      Lãnh Ngạo Thiên lạnh mặt nhìn ,hỏi ngược lại:" biết trong mắt tôi là gì à ?" .Đừng có mà hỏi ngu ngốc như vậy nữa chứ ?

      "..."

      Sắc mặt Lương Thái Ngọc tái nhợt đau long nhìn , tất nhiên biết giây tiếp theo nhất định ra những lới khiến cho cõi lòng tan nát.

      "Trong mắt tôi chẳng là gì cả" Lãnh Ngạo Thiên nhìn , ánh mắt mang theo kinh thường.

      "Tôi biết đối với cậu tôi chẳng là gì cả"Lương Thái Ngọc nghẹn ngào thừa nhận.Đối với chẳng qua chỉ là cọng cỏ ,nhưng đối với là cả bầu trời.

      Lãnh Ngạo Thiên buồn để ý xem sắc mặt có bao nhiêu khó coi cùng đau khỗ mà vẫn lạnh lùng tiếp:"Nếu biết sao còn hỏi?Hử?"Có phải là quá rảnh rỗi rồi ?

      Tại sao ư?Có lẽ,là vì vẫn còn hy vọng ở cậu ư? Hy vọng ở cái người vô tâm này...



      Chương 4 : ta xứng đáng với !

      " Lương tôi có thể chuyện với chút được ?".Giọng trong trẻo khe khẽ vang lên .

      Lương Thái Ngọc vốn ngơ ngẩn suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây bị giọng ấy làm cho thất tỉnh khỏi những suy tư. quay người lại nhìn người đến, đó là mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh thoải mái mà thanh lịch. Mái tóc đen dài được cắt ngắn tới ngang vai, ánh mắt điềm tĩnh như mặt hồ chút lay động nhìn .

      " là ai?" Lương Thái Ngọc lạnh nhạt hỏi.

      "Tôi tên là Chu Phương Linh, là phóng viên của đài VTT . Lương, có thể nào dành chút thời gian cho tôi được ?"Chu Phương Linh khách khí nhìn đưa ra cầu.

      " muốn hỏi tôi chuyện gì ?Nếu là chuyện vụ tai nạn tôi nghĩ tôi hết những gì mình cần rồi".Lương Thái Ngọc lạnh lùng từ chối, muốn nhắc lại chuyện đó nữa.

      "Nhưng tôi lại nghĩ rằng chưa hết "Chu Phương Linh tự mình đế cái ghế đối diện Lương Thái Ngọc ngồi xuống nhìn .

      "Tôi tất cả những gì mình biết rồi, các người còn muốn gì nữa?"

      " Lương giải thích sao về việc người đưa vào bệnh viện phải là Lãnh,mà lại là số người dân gần đó".Tại sao? Nếu trước kia Lãnh Ngạo Thiên từng cứu , tại sao bây giờ lại thấy chết cứu?

      Lương Thái Ngọc ngây người... ta sao? Ngạo Thiên phải là người đưa vào bệnh viện...mà là người khác?

      "Có lẽ,do cậu ấy quá hoảng sợ khi thấy cảnh tượng ấy thôi".Buồn cười tới giờ phút này mà còn có thể tốt cho .

      Chu Phương Linh ánh mắt chợt lạnh lại,nhìn trước mắt :"Nhưng những người chứng kiến vụ việc vào tối đó đếu là chỉ thấy Lãnh mắt lạnh nhìn phản ứng.Dường như, có ý định gọi xe cấp cứu đến để cứu ".Thông tin này cũng chỉ mới vừa được biết lúc sáng thôi,nghe lúc đó có người thanh niên đứng trước mặt bị thương, lạnh lùng nhìn lời nào, cũng chẳng biều lộ tí cảm xúc.

      "..."Lương Thái Ngọc trầm mặt, lời nào.

      " Lương đối xử tốt với ta như vậy...liệu ta có có xứng đáng hay ?"Chu Phương Linh là ai kia chứ?!Làm sao nhìn ra mối quan hệ của họ tuyệt đối đơn giản như họ .Nếu đoán lầm ... thầm sao?


      "Tôi... biết"Lương Thái Ngọc đau lòng . cũng biết mình làm như vậy liệu có xứng đáng hay .

      " Lương, tôi nghĩ loại người như vậy xứng đáng để đối xử tốt như vậy đâu ! ta xứng với !"Chu Phương Linh nhìn Lương Thái Ngọc khẳng định . ra cũng phải gặp Lương Thái Ngọc để lấy tin tức gì, chẳng qua chỉ là muốn khuyên nhủ ngốc này .Đừng phạm vào sai lầm giống trong quá khứ mà thôi.

      "Nhưng tôi cậu ấy..."Lương Thái Ngọc nghẹn ngào . hơn nữa còn rất nhiều... hơn cả chình bản thân nữa.

      " Lương đừng mù quáng như vậy nữa, làm như vậy xứng đáng đâu" Chu Phương Linh nhìn canh thành khuyên ngăn.

      "..."

      "Thôi làm phiền nghỉ ngơi nữa tôi về đây, ở đây từ từ suy nghĩ" Chu Phương Linh nhìn cười ngọt ngào .Mong rằng sau ngày hôm nay này ngốc như vậy nữa.


      Nhìn theo bóng lưng của Chu Phương Linh,Lương Thái Ngọc ở phía sau cười khỗ.Người ngoài cuộc xem ra còn thông suốt hơn .Vậy tại sao cứ mãi chấp mê bất ngộ ?


      Lương Thái Ngọc uể oải dựa mình vào cạnh giường,mắt nhắm nghiền mắt lại. rất mệt mỏi rồi, muốn phải suy nghĩ thêm bất cứ điều gì về chuyện này nữa.
      Abby thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5 : Tôi hận cậu !

      2 tuần sau :

      Lãnh Ngạo Thiên ngã người nằm sân thượng, hai tai đeo phone,thoạt nhìn rất tĩnh lặng . thích nhất chính là cảm giác này... yên tĩnh,chẳng cần phải lo chuyện gì cả. Mấy ngày nay, rất mệt mỏi rồi...

      "Lãnh Ngạo Thiên !" giọng trong trẻo vang lên mang theo tức giận,vừa nghe cũng biết người đến có ý tốt rồi.

      Lãnh Ngạo thiên cũng mở mắt ra,mà chỉ lạnh nhạt hỏi:" đến đây làm gì !" sớm biết người đến là ai.

      " chuyện với báo mấy tuần nay là sao?" Huỳnh Ngọc Hinh tức giận hỏi. mới là bạn của ,thế mà lại bị báo chí bắng bình thường. Dù sao cũng là diễn viên hạng A ,thế nào bây giờ lại bằng gần 30 chục tuổi !

      " cũng thấy rồi sao còn hỏi tôi ?" ngồi dậy nhìn ung dung .

      " Ý là sao ? định giải thích với tôi à ?" Huỳnh Ngọc Hinh cau mày, lại chẳng để vào mắt quá đáng.

      " là cái gì của tôi,mà tôi phải giải thích với ?"Lãnh Ngạo Thiên trực tiếp ném cho cái nhìn xem thường. cũng quá tự cao rồi nghĩ mình là ai hả?Mà dám ra lệnh cho tôi !

      "Tôi là bạn của ,tất nhiên tôi có quyền được biết bạn trai mình làm gì"Huỳnh Ngọc Hinh nhìn khẳng định .

      Lạnh Ngạo Thiên bật cười to,đó là nụ cười mang đậm chất châm chọc. quay sang nhếch mép nhìn :"Bạn trai?Nực cười ai là bạn trai ?" nằm mơ à ?

      Huỳnh Ngọc Hinh ngây người,nhanh chóng ấy lại nụ cười chuyên nghiệp nhìn :" danh nghĩa tôi là bạn ,chẳng lẽ quên chuyện báo lúc trước rồi sao?" Hai tháng trước cùng diễn vở kịch "hẹn hò" này, đừng quên !

      " sao ?" cũng chả quan tâm đến .

      "Tôi muốn biết ta có quan hệ gì?"

      " ta chẳng có quan hệ gì với tôi cả" lạnh nhạt ,vấn đề này làm gì mà cứ nhắc tới mãi thế ?

      " ?"

      "Tôi chẳng có lý do gì để lừa cả" nhìn đáp.

      .......Phân cách.... ...

      "Ngạo Thiên tại sao hôm đó cậu lại gọi xe cấp cứu đến cứu tôi?" Lương Thái Ngọc nhịn được hỏi.

      "Tại sao phải cứu "Liên quan gì tới ?Tại sao phải cứu ?

      "Cậu tàn nhẫn"Lương Thái Ngọc câm hận nhìn .

      " cái gì?" cau mày .

      "Tôi hết tất cả chuyện này với phóng viên"Lương Thái Ngọc trừng mắt nhìn .

      Lãnh Ngạo Thiên nắm chạt bàn tay ,nghiến răng nghiến lợi uy hiếp:" dám!"

      "Cậu giả tạo...tôi phải chuyện này với tất cả mọi người"Giọng có chút run rẫy nhìn .

      *Chát*Lãnh Ngạo Thiên tức giận tát vào gương mặt của Lương Thái Ngọc,gương mặt vốn trắng này ửng đỏ,in dấu tay.

      Lương Thái Ngọc sửng sờ lùi về phía sau , may mất thăng bằng làm cho ngã ra phía sao băng công bảo hộ của sân thượng.Cả người phút chốc treo lơ lửng tầng lầu,có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.Tình trạng cực kì nguy hiểm...

      "Rút lại lời ,tôi kéo lên"Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn nắm chặt thanh lang can,lạnh lùng .

      " đời nào" Lương Thái Ngọc quật cường nhìn .Có chất cũng thỉnh cầu lần nào nữa.

      " tốt nhất đừng khiêu khích giới hạn của tôi"Ánh mắt lạnh rét liếc cảnh cáo.

      "Lãnh Ngạo Thiên sai lầm lớn nhất đời tôi là người tàn nhẫn như cậu"Lương Thái Ngọc nhìn đau lòng ,nước mắt cứ như vậy ngừng rơi xuống.

      "...."

      "Ngạo Thiên,tất cả những gì tôi làm cho cậu chẳng lẽ cậu chút cũng cảm nhận được?"

      "Tôi bảo phải đối xử tốt với tôi"Là can tâm tình nguyện...sao giờ lại kể lễ với ?

      "Ngạo Thiên,nếu hôm nay tôi chết ở đây,cậu chút đau lòng cũng có?"Lương Thái Ngọc tuyệt vọng nhìn .

      "Tại sao tôi phải đau lòng vì " Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt .

      "Tôi hận cậu !"

      "Tôi chưa bao giờ bảo thích tôi cả" có bảo thích sao ?

      Lương Thái Ngọc tuyệt vọng,cánh tay cũng như cõi lòng đều từ từ buông lõng.Cả bóng dáng bé cứ như vậy rơi xuông...Lãnh Ngạo Thiên nếu chọn lại lần nữa tôi thà là năm đó mình bị chết đuồi dưới nước.Cũng muốn cậu!

      "Ngu ngốc!"Ánh mắt vừa lãnh khốc vừa lạnh lùng,nhìn theo bóng dáng của Lương Thái Ngọc quyền rủa. ngốc !



      Chương 6 : Trùng sinh

      3 giờ tối tại thủ đô Luân Đôn của nước , trong toàn chung cư cao cấp chọc trời. trẻ xinh đẹp,nằm chiếc giường lộng lẫy,hai má ửng hồng,làn da trắng mịn màn tì vết.Cái mũi nhắn gợi cảm ,môi đào đỏ thắm hơi nhếch lên.

      Nhìn cứ như thiên sứ say giấc ngủ vậy,xinh đẹp vô cùng . vẻ đẹp thuần khiết nhiễm chút bụi trần...

      xinh đẹp chậm rãi mở đôi mắt to sáng như ngọc của mình ra,mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh . Mày đẹp nhíu chặt lại... ở đâu? Đây là nơi nào?Thiên đường sao...chắc là vậy bởi vì nó xinh đẹp.

      Lương Thái Ngọc ngồi dậy cố gắng nhìn những cảnh vật xa lạ ở xung quanh. đưa bàn tay nhắn của mình ra nhéo mạnh vào mà trái:"Aiya!Đau a!" Là ?! chưa chết sao ?

      Nhưng có điều đây là nơi nào?Tại sao lại chưa chết, nhớ mình té từ sân thượng xuống mà...chẳng lẽ lại có kì tích.

      Lương Thái Ngọc đứng dậy thử dò xét xung quanh,đây là tòa chung cư vô cùng đẹp nó xa hoa hơn nhiều so với nơi mà Lãnh Ngạo Thiên ở.Nhưng có điều hiểu nổi tai sao lại có thể ở nơi này...

      Nhiều việc diễn ra chẳng thể thể nào hiểu nổi.Lương Thái Ngọc dịch người ngồi trước bàn trang điểm ảo nảo thở dài....Khoan ?!Cái gì.. nhìn lầm sao?

      Lương Thái Ngọc cố trấn định lại tinh thần quay người lần nữa đối mặt với chiếc gương.Gương mặt xinh đẹp quyến rũ, mắt to mũi cao khí chất cao quý. Đây là ai... phải ! phải ,chuyện gì diễn ra ?

      Đầu óc trống rỗng thoáng qua ý nghĩ...trùng sinh ? có chuyện này sao?Nhưng mà đây là...gương mặt này.Càng nhìn càng thấy quen mắt,hình như thấy ở đâu rồi phải?Jelly?!Thiên a... những trùng sinh mà còn trùng sinh vào mĩ nữ nữa. Thần tượng nga ! Thần tượng của siêu sao Jelly a !

      Lương Thái ngọc cả người như lơ lửng mây,rồi đột nhiên như suy nghĩ ra chuyện gì quan trọng vội chạy đến kéo rèm cửa ra.Mắt đẹp chớp chớp mấy cái sao đó hưng phấn hét to:"Luân Đôn !" nằm mơ , sao ? hạnh phúc!

      Chắc chắn ông trời biết tốt tốtnen6 mới chiếu cố như vậy .
      ....Phân cách....

      "Jelly tôi thấy em hình như hôm nay rất vui"Người đàn ông tuấn mị,mặc bộ âu phục màu đen quý phái.Hai chân bắt chéo nhau ngồi đối diện Lương Thái Ngọc.Con ngươi đen nhìn ,cười như cười .

      "Tâm trạng hôm nay của tôi đúng là tệ"Lương Thái Ngọc nhìn người nào đó cười đáp.Tính đến nay cũng sống được ở đây hơn 5 tháng,cũng phần nào thích nghi được cuộc sống ở đây.

      "Tôi thấy em dạo gần đây thay đổi rất nhiều"Triệu Hàn Lâm thú vị nhìn . thay đổi và trưởng thành hơn khiến rất bất ngờ.

      "Con người rồi cũng có lúc thay đổi" cũng phủ nhận,từ lúc nhập vào thân thể này cứ như biến thành người khác vậy.

      "Tôi nghe em chuẩn bị tới Đài Loan à?" Triệu Hàn Lâm vốn cũng để ý đến việc này lắm, chỉ thuận miệng hỏi thôi.

      "Ừ"

      lười biếng dựa vào ghế ,lạnh nhạt hỏi"Tại sao tự nhiên lại tới đó" phải thích nơi đó sao?

      "Tôi có vài việc cần phải xử lí ở đó,mà phải cũng định về đó sao?"Lương Thái Ngọc nhìn bình thản , gần đây nghe muốn về đó để thăm người thân .Aiz..cứ tưởng là kẻ vô tâm ai ngờ vẫn còn nghĩ tới gia đình nữa đấy.

      "Vậy à?Tôi nghĩ là em có v iệc gì ở đó" có quen ai ở đó đâu mà có việc gì chứ?

      "Tôi nghĩ chúng ta mỗi người ai cũng có bí mật"Đối với chất vấn của hăn chỉ nhàn nhạt trả lời.

      Triệu Hàn Lâm đối với ý tứ trong lời của chỉ lạnh nhạt :"Tôi nghĩ nên chấm dứt cuộc chuyện ở đây thôi!"

      Nhìn theo bóng dáng cao lớn của rời , chậm rãi thở phào nhỏm . áp bức mà !Người đàn ông này so với Lãnh Ngạo Thiên là quá tà mị rồi, vậy khí thế vương giả lại ngập người.Làm cho phải cố lắm mới có thể giữ được bình tĩnh khi chuyện với .

      Nghĩ tới đây hiểu sao Lương Thái Ngọc lại muốn cười,hình như kỉ năng diễn xuất của càng ngày càng xuất thần hơn rồi ! thấy khâm phục bản thân.


      Lương Thái Ngọc vừa nằm trân ghế sopha vừa suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.Ngày mai trở lại nơi đó,gặp lại ! thề còn lần nào mềm lòng với nữa.Lần này trở về chỉ có mục đích duy nhất là...Trả thù !

      Lãnh Ngạo Thiên cậu cứ chờ và chống mắt lên xem người mà cậu từng là "kém cỏi" này làm thế nào đánh bại con người cao ngạo vô tâm như cậu chính con đường và nghiệp của cậu.

      Tôi thề cho cậu biết ra ai mới là người kém cỏi!Tôi hay là cậu!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7 : Siêu sao đẳng cấp thế giới !

      Cộng đồng mạng weibo ...trang Fanclub của Thiên ca (-__-!!)
      @Meni : Ai ya...nghe Jelly sắp tới Đài Loan.

      @Fei : có liên quan gì sao?

      @Qin : Jelly angel <3

      @Meni : Ta nghe Jelly dự án phim ở đây.

      @Jey : Nếu Thiên ca làm nam chính trong đó tốt quá ^o^

      @Fei : >"< Ta thích ! Ta ghét ai đeo bám ca ta

      @Meni : Ta cũng phản đối, tránh xa ca ta ra !!

      @Qin :Người ta là ngôi sao đẳng cấp quốc tế đấy .

      @Fei : Mặc kệ , ta ghét ai có ý đồ với ca ta
      ... ....
      Jelly ?! ta rốt cục là ai kia chứ ?Lãnh Ngạo Thiên lâm vào trầm tư,mấy ngày gần đây thường nghe mọi người nhắc đến này . ta rốt cục là thần thành phương nào,tại sao lại thu hút giới truyền thông như vậy ?

      "Ngạo Thiên tôi có chuyện muốn với cậu"Người đàn ông trung niên nhìn nghiêm túc .

      "Jun có chuyện gì ông cứ ".Lãnh Ngạo Thiên lạnh nhạt .

      "Tôi muốn cậu vào hôm Jelly về đón ấy".Người nào đó lạnh nhạt đưa ra lời đề nghị,tuyệt đối cho phép từ chối.

      "Tại sao?". là tài xế hay là sai vặt của mà phải đo đón.

      "Tạo quan hệ tốt với ấy có lợi cho nghiệp của cậu".Jun nhìn lạnh lùng .

      "Tôi cần".Lãnh Ngạo Thiên kiên quyết từ chối, nhảm nhí có dư thời gian để làm mấy việc vớ vẩn này đâu.

      "Nhưng tôi cần". Người nào đó quả quyết.


      " ta rốt cục là ai?" nhịn được hỏi, cũng hiểu tại sao mình lại cảm thấy tò mò về này nữa.Nhưng thứ duy nhất muốn biết là ai...

      "Jelly là ngôi sao trẻ vô cùng nổi tiếng thế giới,so với cậu vốn hơn hẳn, ngôi sao đẳng cấp quốc tế"Jun nhìn kiên nhẫn giải thích,tên này có phải hay là cấp độ bệnh siêu sao của tăng lên rồi?Mới thể để ai vào mắt...ngay cả Jelly mà cũng biết.


      "Ngôi sao đẳng cấp quốc tế?"Lãnh Ngạo Thiên khinh thường lặp lại lời của người nào đó . sao ?có liên quan gì tới chứ? có....

      "Ừ". để ý giọng điệu chế nhạo của ông lạnh nhạt đáp.

      "Thế liên quan gì đến tôi?". cau mày.

      "Tôi muốn cậu trở thành bạn diễn của ấy trong dự án phim sắp tới".Người nào đó lạnh nhạt đưa ra lời đề nghị.

      "Bạn diễn?"Lãnh Ngạo Thiên nghi hoặc hỏi. vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời cua .Có phải hay là còn ý đồ gì khác...


      "Tôi nghe được là lần này ấy về Đài Loan là muốn phát triển nghiệp ở đây.Nên chắc chắn ta nhận dự án phim nào đó"Jun bỏ qua nghi ngờ trong mắt nười đối diện, vờ như thấy mà thư thản uống ngụm nước trà.

      "Ông muốn tôi trở thành bạn diễn trong bộ phim của ta?" chợt hiểu ra ý đồ của ông...

      "Ừ" Jun nhìn người đối diện khẽ gật đầu,trầm ngâm trong giây lác sau đó tiếp:" những vậy,tôi còn muốn cậu tạo scandal với Jelly".Như vậy đối với chỉ có lợi chứ có hại.


      "..."Lãnh Ngạo Thiên mi mắt rũ xuống,tay nắm chặt lại thành quyền .Muốn dùng scandal để gây dựng danh tiếng ! thể nào...chuyện này có chết cũng thể xảy ra với .


      "Tôi từ chối" lạnh lùng từ chối,ánh mắt lãnh càng quét người phía trước. giận...hơn nữa còn cực kì tức giận nữa.

      Người nào đó rất thức thời, muốn lại tiếp tục miễm cưỡng ép buộc nữa,bắt đắt dĩ thở dài :"Tùy cậu".Dù sao tự mình biết nắm bắt cơ hội liên quan gì tới ông.

      Lãnh Ngạo Thiên lạnh mặt,quay người rời .Đáng chết ! muốn lại tiếp tục ở đây nữa.Đám người này đúng là đeo cùng bộ mặt.

      .....Phân cách.... ....

      Sân bay quốc tế ***. xinh đẹp,mái tóc vàng nâu dài óng ánh tới ngang hong . mặc chiếc đầm ngắn màu đỏ xẩm rực rỡ giữa nắng mai ôm sát vòng eo thon gọn.Làm nổi bật đường công quyến rũ và làn da trắng như ngọc của .

      Người vừa ra lập tức thu hút chú ý của mọi người xung quanh >hàng loạt ánh mắt đủ loại ngưỡng mộ đỗ về xinh đẹp như thiên thần vừa bước ra khỏi sân bay.

      Có lầm hay ?Thế nào mà Jlle lại cửa thường ra vậy? bất ngờ nha !

      " Jelly lần này về Đài Loan là có việc gì vậy ?" người chen chút trong đám đông hỏi.lập tức hàng loạt người chạy tới làm ồn ào và náo loạn cả sân bay.

      " cầu mọi người giữ trật tự, Jelly tại thể trả lời bất kì câu hỏi nào của mọi người cả". quản lí lạnh lùng cắt đứt ồn ào của đám đông tiếp cận Lương Thái Ngọc.

      Đối với tình huống này,Lương Thái Ngọc chậm rãi nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn đám phóng viên :"Mọi người có gì muốn hỏi có thể đợi tới buổi họp báo vào ngày mai hãy có được hay ?Tôi bây giờ rất bận" xong còn tỏ vẻ áy náy hướng đám đông xin lỗi sau đó lập tức quay người rời .Trò chơi này bắt đầu thú vị rồi !

      "...."

      Nhìn cảnh náo nhiệt phía trước,khóe môi của người nào đó ở góc tối yên lặng của sân bay khỏi co giật mạnh. này...tại sao lại đối với ta có cảm giác kì quái,nụ cười kia... cũng thể giải hích được cảm giác lúc này của mình là sao nữa...Tại sao ngay cả khi nhìn xa như vậy lại đối với có cảm giác thân quen...còn có chút gì đó khẽ đau nhói.



      Chương 8 : Họp báo

      Buổi sáng ở Đài Loan vẫn là đẹp nhất,nó khiến cho lòng cảm thấy rất ấm áp như ánh mặt trời buổi sớm. Dù thế nào đây cũng là nơi sinh ra,nơi lớn lên nên có rất nhiều tình cảm và kỉ niệm đẹp ở đây,mãi mãi thể nào quên được...



      "Jelly,tôi nghĩ nên nhanh như vậy mở cuộc họp báo".Giọng nhàn nhạt cắt đứt nguồn suy nghĩ của Lương Thái Ngọc. quay người lại , nhìn mặc bộ váy màu hồng nhạt đơn giản trước mắt. phải thuộc dạng người xinh đẹp nhưng lại rất thanh tú,hai mắt to linh động,cái mũi ,môi hồng xinh xắn. ấy là Bảo An người quản lý chính thức của Jelly, Bảo An rất ân cần trong mấy tháng qua Lương Thái Ngọc được giúp đỡ và chỉ bảo rất nhiều thứ.


      " nhanh đâu,tôi đợi ngày này rất lâu rồi".Lương Thái Ngọc nhàn nhạt ,ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.Khong hề nhanh chút nào, thậm chí nghĩ nó đến muộn nữa.


      Bảo An nhìn có chút mờ mịt hỏi:"Chờ đợi ngày gì?"


      "Chờ ngày trò chơi này,chính thức bắt đầu" Lương Thái Ngọc nhàn nhạt ,ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xa bên kia.


      "...".Người nào đó nhìn với ánh mắt quái dị, biết nên gì chỉ biết im lặng suy nghĩ. Ngày bắt đầu trò chơi ? Là có ý gì,ngày... phải,nên là người nào khiến cho Jelly phải tự mình đến cái đất nước này chứ? rất tò mò,kẻ đó ra là thần thánh phương nào?


      ~~~Phân cách~~~

      Buổi họp báo được bố trí và chuẩn bị rất chu đáo,mọi thứ đều được chuẩn bị rất kĩ càng.Các phóng viên đến từ rất sớm,họ rất mong chờ được phóng vấn nhân vật chính đặc biệt này.


      chiếc xe màu đen sang trọng chạy tới đậu trước cửa nơi tổ chức bộ họp báo,Lương Thái Ngọc mặc bộ váy trắng thuần khiết có đính những viên ngọc lấp lánh,ngọt ngào bước ra cách tự nhiên. gương mặt xinh đẹp luôn nở nụ cười trong sáng nhìn mọi người xung quanh, đúng như hình tượng tiên quốc dân.Thiên thần trong sáng,khiến mọi người phải ngây ngất nhìn.

      từ từ ngồi lên chiếc ghế phía ,mắt đẹp chớp chớp nhìn đám đông trước mặt,giọng tựa như :"Cám ơn mọi người đến với buổi hợp báo của tôi,mọi người làm tôi thấy mình vinh dự".

      " Jelly được tiếp chuyện với đối với chúng tôi cũng rất vinh hạnh". phóng viên khách khí đáp, đúng là siêu sao, biết cách chuyện để làm vừa lòng người khác,con dâu thiên hạ a!

      Lương Thái Ngọc cũng phải là người keo kiệt, nhìn người nó nở nụ cười cám ơn,sau đó quay lại chủ đề chính:"Hôm này,tôi mở cuộc họp báo này là muốn thông báo với mọi người chuyện,tạm thời tôi tập trung phát triển nghiệp ở Châu Á,mong các bạn ủng hộ"


      " Jelly cho hỏi muốn mở màn bằng dự án phim hay nhạc vậy?"Jelly là diễn viên kim ca sĩ nổi tiếng,nên biết lần này mở màn bằng sở trường nào của mình?

      "Tôi còn suy nghĩ".Người nào đó nhàn nhạt đáp.

      "Tôi nghe định nhận dự án phim phải ?" phóng viên trong đám chợt lên tiếng hỏi,dù sao nghề nghiệp chính của Jelly cũng là diễn viên mà.

      "Thông tin của mọi người nhạy bén".Lương Thái Ngọc nhàn nhạt đưa ra lời khen.

      " vậy là đóng phim ?" .Phóng viên dường như kinh ngạc hỏi.

      "Vâng"

      "Chúng tôi có thể biết đó là bộ phim nào được ?"Tin nóng nha !Nhất định phải hỏi cho ra mới được.

      "Tôi nghĩ tôi có quyền giữ bí mật,để tăng hiếu kì của mọi người chứ nhỉ?" Lương Thái Ngọc cười ,như vậy về sau mới có trò để xem chứ.

      "Tất nhiên rồi".Dù sao tin nóng để về sau hot hơn.

      " Jelly có tìm được bạn diễn phù hợp với mình chưa vậy?"Dù sao cũng là ngôi sao lớn nên việc tìm người đóng chung cũng rất quan trọng, thể xem được.


      "À,cái này tôi suy nghĩ,mọi người có thể cho tôi chút ý tưởng được ?" Lương Thái Ngọc nhìn đám phóng viên nửa nửa giả .

      "Lãnh Ngạo Thiên?Tôi nghĩ ấy họp với ".

      " đâu tôi thấy Trương Kỳ thích hợp với ấy hơn đấy". người trong đám cãi lại.

      "Nhưng Trương Kỳ ,gần đây nhận dự án mới ở Châu Âu có lẽ về kịp"Người nào đó phục tiếp.

      "Mọi người dừng lại ,tôi nghĩ về vấn đề bạn diễn chung tôi xem xét lại".Lương Thái Ngọc có chút bất đắc dĩ ,họ là sao đây?Đem họp báo trở thành CLB Fanclub mà tám chuyện ?

      " Jelly vậy có dự định gì ?"

      "Sắp tới mọi người biết thôi ạ,bây giờ tôi thể gì hết"Lương Thái Ngọc mỉn cười đầy thần bí,sau đó tiếp :"Lãnh tiên sinh mà mọi người vừa nảy bàn tán chẳng hay là ai vậy ?"Lương Thái Ngọc cố tình bày ra bộ mặt hiếu kì nhìn đám phóng viên.

      " ấy là diễn viên hết sức tài năng của Châu Á ,là thiên tài trong giới giải trí". phóng viên hết lời ca tụng.

      "À..."Lương Thái Ngọc tỏ vẻ hiểu sau đó quay người nhìn thẳng vào óng kính cười như cười :"Lãnh tiên sinh nếu xem chương trình này xin hãy chấp nhận lời mời làm bạn diễn của tôi nhé".Lương Thái Ngọc nhìn vào óng kình cười rạng rỡ .

      "......"
      Người nào đó ở ghế sopha sớm đen mặt, này....là cố ý.Đúng nhất định ta là ý... cố tình nhắc tên trước nhiều người như vậy,là muốn gây phiền phức cho sao?

      ......Phân cách.....

      Buổi họp báo kéo dài rất lâu ,lâu đến nổi nhớ là mình trả lời bao nhiêu câu hỏi của phóng viên nữa. là mệt nha !Lương Thái Ngọc mệt mỏi về phía trước "Bịch" .Là ai đụng ? có mắt à?

      Lương Thái Ngọc chớp chớp mắt nhìn người phía trước.A?? phải là phóng viên lần trước sao?Tại sao lại ở nơi này ??

      "Sao lại ở đây?".Lương Thái Ngọc buộc miệng hỏi,lời vừa ra khiến cho muốn cắt đứt cái lưỡi của mình. là... hỏi ngu ngốc gì vậy.

      " biết tôi?"Chu Phương Linh nghi ngờ nhìn trước mắt hỏi. nhận ra nha... ấy chẳng phải là đại minh tinh Jelly được bàn tán sôi nổi gần đây sao.

      Lương Thái Ngọc ngây người trong giây lác liền lấy lại bình tĩnh ,phản bát:",tôi biết ,tôi nghĩ là trợ lý của trương trình chứ?" lý giải vô cùng hoàn hảo nha,trợ lý của đài truyền hình nhiều như vậy tất nhiên thể biết được hết,có khả năng nhằm lẫn.

      ",tôi là phóng viên"Chu Phương Linh cũng hề để ý đến điểm nghi hoặc này,mà chỉ nhàn nhạt .

      "À...xin lỗi tôi nhằm lẫn"Lương Thái Ngọc ra vẻ áy náy .Trong lòng ngừng thở phào nhỏm.May ! ta có nghi ngờ mình.

      " sao"Người nào đó nhìn cười khách khí .

      "Ừ vậy tốt rồi tôi đây"Lương Thái Ngọc cười đáp lễ xong lập tức rời .Chạy nhanh thôi ! thấy phóng viên này rất đơn giản và dễ đối phó như mấy phóng viên khác. mới muốn tiếp tực ở lại để rồi làm hỏng kế hoạch của mình.

      Nhìn bóng dáng Lương Thái Ngọc rời ,Châu Phương Linh nheo mắt lại.Kì lạ ...sao lại chạy nhanh như vậy chứ?Bộ nhìn đáng sợ lắm sao?Haiz... nghĩ nữa phải nhanh lấy tin thôi để trễ hay.

      ... ...... ...

      Cộng đồng mạng weibo ...trang Fanclub của Thiên ca ! (=.=")

      @Qin : Jelly angel muốn hợp tác với Thiên ca của chúng ta a ♥_♥

      @Fei : Ai ?

      @Meni : Mị xem họp báo à? Được phát sóng trực tiếp đấy !

      @Qin : biết Thiên ca của chúng ta có đồng ý hay ^o^

      @Fei :>_< !

      @Jey : Ta ngược lại nghĩ ca đồng ý đấy...

      @Qin : Sao ngươi lại nghĩ như vậy??

      @Fei : Còn phải hỏi được đóng chung với siêu sao tất nhiên thích <3

      @Fei : Đừng có đem ca của ta so sánh với mấy người khác , ca đồng ý!!

      @Meni : Sao biết ca đồng ý?

      @Jey: Mọi người thôi đừng ngồi đó đoán mò nữa,đợi xem sao này Thiên ca trả lời sao cái .Giờ thôi ngừng bàn tán chủ đề này .Chán quá !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :