1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại gả khí phu – Tô Y Lam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Đại gả khí phu– 代嫁弃夫

      –Tác giả: Tô Lam Y (苏蓝衣)
      –Thể loại: Ngôn tình, nữ tôn, nam sinh tử, 1×1, cổ trang, HE.
      –Nhân vật chính: Lãnh Mặc Cẩn x Mộ Ly Thanh
      –Editor: Tiểu Ma Bạc Hà
      –Nguồn: Tàng Thư Viện

      Nhà chính: Tiểu Ma Bạc Hà


      Đại gả khí phu được edit và đăng lần đầu tại Thanh Trúc Lâu nhưng Độc Phong nàng ấy có việc riêng thể làm tiếp vì thế bộ truyện này được mình tiếp tục!

      -Hướng dẫn sử dụng trước khi dùng:

      Đầu tiên đây là bộ ngôn tình nữ tôn, nôm na chính là chế độ mẫu hệ trong sách lịch sử mà chúng ta từng được học ở cấp 2. Thể loại này có người thích cũng có người thích nên ai đọc được hãy click back, đừng ném đá tội mình.

      Thứ hai là nếu bạn thích nữ tôn nhưng lại dị ứng với chuyện nam tử sinh con vậy cửa chính ở bên phải, hẹn gặp lại bạn ở bộ nữ tôn khác.

      Thứ ba chính là… Ờm, đừng mang truyện của Ma nơi khác, mình cho các bạn đọc thoải mái mà nên hãy đến nhà mình đọc, đừng mang vừa vất vả vừa làm mích lòng nhau.

      Được rồi, đọc xong hướng dẫn sử dụng mà bạn vẫn ở đây còn chờ gì nữa, cùng nhau nhập tiệc thôi!


      Giới thiệu


      Năm năm trước, gia cảnh Lãnh thị sa sút, ‘’ tuyệt tình mà , từ hôn với nàng.

      Năm năm sau, tự nguyện thay ‘’ gả vào Lâm gia.

      Nhưng ấm trướng phong lưu như nước, tình đời lạnh bạc.

      Trong vòng khăn voan, cùng người ấm hồng thẹn thùng.

      Bên ngoài khăn voan, chờ đợi chính là những cơn sóng của hận tình thù.

      Nhưng nàng phải Lâm tiểu thư bị què mà ca ca ghét bỏ kia! Vậy nàng là ai?

      Dưới nến đỏ, mỹ nhân kiều diễm như hoa, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn, ngừng suy nghĩ… Là tình? Là hận?

      Chẳng lẽ, đây chính là vận mệnh của ta?

      Hay lại là đoạn tình duyên hồi kết...

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 1: Bái đường thành thân


      -Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-

      Mở đôi mắt đỏ hồng vì khóc, nhìn thấy xung quanh vẫn là mảnh màu đỏ, bên ngoài kiệu hoa là đội ngũ đón tân lang dọc đường đánh trống thổi kèn trong khí vui mừng. Hôm nay là ngày thành thân, nhưng lòng vẫn thể vui lên được.

      Còn nhớ sáng sớm hôm nay, Họa Nhi giúp trang điểm đẹp, mặc lên giá y. Mẫu thân và phụ thân ngồi bên cạnh nhìn lúc lâu, cuối cùng vẫn là phụ thân mở miệng: “Ly Thanh, ta và nương con cũng biết lần này làm con bị ấm ức, tiểu thư Lâm gia này tuy là đứng có chút tiện nhưng cuối cùng vẫn là thư hương thế gia, con gả cũng là chính phu, bọn họ đối xử tệ với con.”

      lời nào, chỉ có đôi tay mảnh khảnh giấu trong tay áo rộng thùng thình dùng sức nắm lại chặt.

      Mẫu thân liếc nhìn sắc mặt của , : “Ban đầu ta nghĩ Lâm tiểu thư Lâm gia này là người có học, của cải lại nhiều, ai ngờ nàng lại là người què! Con à, mẫu thân cũng còn cách nào, trước kia chúng ta từ hôn với Lãnh gia lần, hôn ước lần thứ hai này với Lâm gia thế nào cũng thể từ chối được, con gả chỉ cần sống tốt, ngoan ngoãn hầu hạ thê chủ, mẫu thân hứa, người của Lâm gia nhất định đối tốt với con!”

      Hình như phụ thân còn điều muốn nhưng lại bị mẫu thân gắt lên cắt ngang: “Chàng phải nhớ kĩ cho ta, sau này đừng có gọi sai tên, hôm nay người chúng ta gả ra ngoài là con cả Thiển Thanh, đứa con Ly Thanh của chúng ta nỡ nhìn ca ca xuất giá nên trốn trong phòng khóc muốn ra ngoài gặp người, hôm nay vẫn còn ở nhà, ta so đo với chàng, nếu sau này vẫn còn như thế chàng đừng trách ta khách sáo!”

      Phụ thân khúm núm gật đầu phải.

      nghe mẫu thân trách móc mà im lặng gì, tuy trong lòng có vô vàn bất bình cũng chỉ có thể lẳng lặng gật đầu.

      Nếu vận mệnh định Lâm tiểu thư của Lâm gia là thê chủ của , vậy mặc kệ nàng có phải người què hay cũng ghét bỏ, từ hôm nay trở trở thành Mộ Thiển Thanh , mà ban đầu cái tên này chính là tên của đại ca.

      Còn nhớ lúc đội ngũ rước tân lang đến trước cửa đón , ca ca nghiêng người dựa vào cửa gì, dừng bước chút, cuối cùng đây vẫn là ngôi nhà sinh hoạt gần mười sáu năm.

      Từ nay về sau, là con rể của Lâm gia.

      Mặc dù trong lòng có chút thoải mái, nhưng làm nam tử được gả , tối nay nhìn thấy thê chủ tương lai của mình, chung vẫn có chút hồi hộp và chờ mong, biết dáng vẻ của nàng thế nào, nghe phụ thân Lâm tiểu thư là người đọc sách nho nhã, nếu vậy hẳn là rất tốt.

      Chỉ là, biết nàng có thích hay .

      Đột nhiên cảm thấy thời gian những người kia đánh trống thổi kèn dọc theo đường trôi qua nhanh, mới chốc lát cỗ kiệu được đặt xuống, lập tức nghe thấy tràng pháo đinh tai nhức óc.

      Pháo nổ lúc lâu mới dừng lại, sau đó lại có tiếng hỉ công vui mừng hô: “Mời tân nương đón tân quan lang xuống kiệu!”

      cảm thấy có bàn tay thon dài mạnh mẽ mở cửa kiệu ra, tay kia đưa tới trước mặt chờ đặt tay lên.

      nhìn bàn tay trước mặt mình, đây là tay của thê chủ, là tay của người dắt cả đời sao?

      hề do dự, chậm rãi giơ tay mình lên đặt vào lòng bàn tay nàng, nàng nắm chặt lấy tay , đón ra ngoài, hỉ công bên cạnh đưa cho bọn họ dây đồng tâm kết, nàng cầm đầu dây, cầm bên còn lại. Nhưng mà, nàng vẫn buông tay ra, vẻ mặt dưới lớp khăn hỉ phiếm hồng.

      Nàng nắm tay đới đại sảnh Lâm phủ, khăn hỉ che mắt làm nhìn được cảnh tượng xung quanh, nhưng lỗ tai truyền đến giọng của rất nhiều người, xem ra hôm nay người đến dự lễ ít nha.

      Dường như nàng cảm nhận được căng thẳng, dùng ngón tay khẽ vuốt tay , tim của lại trở nên rối loạn.

      Giọng vui vẻ của hỉ công vang vọng bên tai: “Giờ lành đến, tân nhân chuẩn bị bái đường!”

      Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, tim của càng đập nhanh hơn.

      Nghe hỉ công chậm rãi hô lời khấu đầu, và nàng cùng nhau quỳ xuống, dập đầu hành lễ với vóc dáng tiều tụy phía trước. Ngay lúc tay nàng buông ra mơ hồ có chút sợ hãi, tựa như lục bình mất rễ trong nước, nơi nương tựa.

      Lúc phu thê giao bái trán của nàng cẩn thận đụng trúng , hình như nghe được nàng cười khẽ, thanh rất nhưng lại làm đỏ mặt.

      Nghi thức tiếp theo là thê chủ ở bên ngoài chiêu đãi tân khách, bản thân chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở tân phòng chờ nàng là được.

      Hỉ công và mọi người đứng chúc chúc lại mấy câu nhiều phúc nhiều con bên tai hồi lâu mới kéo đám ra ngoài, Họa Nhi thấy người đều hết mới chạy đến chỗ công tử nhà , : “Công tử, Họa Nhi thấy Lâm tiểu thư, dáng vẻ rất là… Rất tuấn tú lịch … Họa Nhi cũng biết nên hình dung thế nào, tóm lại… Chính là cực kì xinh đẹp!”

      Tim nhịn được đập thình thịch. nắm góc áo của mình, có chút luống cuống, lẩm bẩm : “ vậy ?”

      Họa Nhi còn thêm: “ phải trước kia phu nhân vẫn hay Lâm tiểu thư này là người què sao? Hôm nay gặp được, thấy nàng đứng có vấn đề gì nha!”

      ngẩn ra, nàng đứng bình thường sao? Vậy sao lại để gả sang đây…

      Họa Nhi cũng thấy có chút kì quái, nhưng lại lập tức vui vẻ: “Công tử, Lâm tiểu thư phải người què, ta càng vui vẻ nha!”

      từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên cười cười.

      Phía trước ầm ĩ lúc lâu, mãi đến nửa đêm ngoài cửa phòng mới truyền đến vài tiếng bước chân, tim của liền treo đến cổ họng, nàng đến rồi!

      Họa Nhi biết công tử nhà rất nhát gan nên thừa dịp mọi người vẫn chưa bước vào giọng an ủi công tử nhà : “Công tử đừng căng thẳng, sao đâu.”

      Cửa phòng bị người đẩy khẽ mở, thoáng cái có thêm vài người bước vào, nghe thấy nàng hơi chút men say : “Các ngươi đều lui xuống , nơi này cần người hầu hạ.”

      Hỉ công còn thêm mấy câu may mắn với nàng rồi mới chịu dẫn người nối đuôi nhau ra ngoài, ngay cả Họa Nhi cũng cùng lui ra ngoài.

      biết nàng bước chậm đến chỗ , cuối cùng lại ngồi xuống cạnh .

      thở gấp chút, sợ bản thân quá căng thẳng mà ngất .

      “A, chàng đừng căng thẳng quá.” Là tiếng cười thản nhiên của nàng, giọng nữ trầm thấp có chút khàn khàn.

      gần như vò nát vạt áo của mình.

      Nàng vươn tay đến, lấy bàn tay tự giày vò kia ra, đặt vào tay mình tỉ mỉ vuốt ve: “Đừng sợ.”

      Nàng nhìn đầu của che trong hỉ khăn gật , khóe miệng nhịn được tràn ra nụ cười. Xem ra, phu quân nàng vừa thú này, có vẻ rất thú vị.

      Nàng buông bàn tay bé kia ra, đứng dậy đến bàn tròn cầm lấy gậy hỉ bước đến trước mặt , : “Phu quân, vi thê nhấc khăn hỉ của chàng lên nhé.”

      Thấy có phản ứng, nàng cười khẽ, nâng tay nhấc chiếc khăn đỏ.

      Dưới ánh đèn kia quả nhiên là mỹ thiếu niên đẹp như tranh vẽ, hàng mi dài cong vút, da thịt trắng nõn động lòng người, chiếc mũi tinh tế khéo léo, môi hồng phấn nộn tựa như cánh hoa e ấp cùng đôi mắt trong suốt như nai con ngơ ngác có thể khiến người ta thần hồn điên đảo, làm cho người ta vừa gặp liền thể quên được.

      nhìn thấy thê chủ ngốc lăng nhìn mình, trong lòng có chút căng thẳng, ấp úng hỏi: “Lâm tiểu thư… Nàng làm sao vậy?”

      Đôi mắt của nàng vốn tràn ngập si mê lại vì tiếng ‘Lâm tiểu thư’ làm tỉnh táo, đáy mắt là tia lãnh ý, : “Sao lại còn gọi ta là Lâm tiểu thư, chàng nên gọi là thê chủ.”

      xấu hổ đến mức lập tức cúi đầu run rẩy, nhưng vẫn gọi ra hai chữ kia.

      Nàng cười tà mị, vươn tay nâng chiếc cằm thon của lên, : “Phu quân đúng là tiểu mỹ nhân, làm vi thê nhìn hoa cả mắt.”

      nghe vậy lại càng xấu hổ dám ngẩng đầu lên, tim nhảy loạn xạ, tuy vẫn còn e thẹn nhưng có nhàn nhạt vui mừng. Nữ tử với đôi mắt phượng như ánh sao long lanh, tuấn mỹ còn hơn cả nam tử trước mắt chính là người làm bạn với cả đời này sao?

      Nàng bỏ gậy hỉ trong tay ra, cầm lấy hai ly rượu hợp cẩn bàn ngồi xuống cạnh , đưa ly tới trước mặt , : “Phu quân, hãy uống cạn ly rượu hợp cẩn này, hoàn thành tất cả lễ nghi.”

      vươn hai tay nhận lấy ly rượu, nhìn chất lỏng trong suốt khẽ lắc lư trong chén, khóe miệng nhịn được giương lên nụ cười, đây là rượu hợp cẩn mang ý tượng trưng cho phu thê hai người từ nay về sau hợp thành thể mãi mãi chia lìa.

      Nàng vòng qua tay tạo thành thế rượu giao bôi, chậm rãi đặt ly rượu bên miệng, bên uống hết rượu của mình, bên lại nhìn người đối diện chút do dự uống hết phần rượu của .

      Quả nhiên, mới có ly rượu nho làm hai má hồng hồng, đôi mắt nai to tròn cũng nhiễm vài phần mị hoặc, càng thêm mê người.

      Nàng đột nhiên cảm thấy bụng dưới của mình chậm rãi dâng nên luồng nhiệt, nam tử trước mặt này đúng là báu vật!

      Nàng nhận lấy ly rượu trong tay , để lại bàn rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh , vội vã ôm lấy vai , nghe được vị rượu trong miệng phun ra, trong lòng lại là trận tê dại.

      “Phu quân của ta, Mộ Thiển Thanh, Thiển Thanh…” Nàng ghé vào bên tai thào, ánh mắt sáng ngời của lập tức tối . Thiển Thanh, Thiển Thanh, chẳng lẽ chỉ có thể sống dưới bóng ma của cái tên này hay sao? Tên của là Ly Thanh, nhưng mà bây giờ còn có bao nhiêu người nhớ?

      chưa bao giờ thân thiết với nữ tử nào như vậy, hơi thở của nàng đều phun lên mặt .

      Nàng vươn tay phủ lên gương mặt mịn màng kia, đường di chuyển tới đôi môi non mềm vuốt chút, vừa cúi đầu liền mạnh mẽ hôn lên.

      Tư vị này, so với tưởng tượng của nàng còn, còn tuyệt vời hơn! Nàng hoàn toàn thỏa mãn với những lưu luyến bên ngoài, khẽ cắn môi cái, nàng thở hổn hển dụ dỗ tiểu nhân nhi động lòng người: “Bảo bối, mở miệng ra nào.”

      Mộ Ly Thanh bị hôn đến mơ màng, vừa nghe thấy lời của thê chủ liền ngoan ngoãn hé miệng ra, nàng nhân cơ hội trực tiếp đưa đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, tìm , ngừng truy đuổi chiếc lưỡi mềm mại của , hôn đến mức cả người vô lực xụi lơ trong lòng nàng.

      Nàng đặt lên chiếc giường mềm mại, mở to mắt nhìn phản ứng của thiên hạ trong lòng, bụng dưới lại dâng lên lửa nóng khó nhịn.

      Nàng lưu luyến buông môi , vươn tay đến đai lưng của hỉ phục, mặc dù lửa dục khó nhịn nhưng động tác tay nàng vẫn rất mềm , dường như sợ làm thiên hạ nho kia bị thương.

      Hai tay Mộ Ly Thanh vô lực khoác lên vai thê chủ, mê ly nhìn thê chủ của mình, nhìn thấy đôi mắt phượng kia như chạm đến lòng . nhịn được thở gấp tiếng: “Thê chủ…”

      Nàng cảm thấy máu toàn thân mình đều vọt lên não, bàn tay linh hoạt luồng vào vạt áo của , ghé vào bên tai khẽ cắn vành tai tinh xảo, giọng lẩm bẩm: “Chàng là tiểu tinh…”

      Mộ Ly Thanh lập tức nhận ra bàn tay linh hoạt chu du khắp thân thể mình, hoảng sợ kêu lên tiếng, nàng nhàng cười, đưa tay lên chút, cuối cùng chạm đến ngực , nhàng bóp cái.

      “A… Ưm… Thê chủ…” Mới đầu, Mộ Ly Thanh cực kì hoảng sợ, sau đó lại bị biểu phóng đãng của mình làm hoảng sợ, trong lòng vừa gấp vừa sợ, chỉ sợ thể chủ khinh thường , tiện dâm.

      Nhưng nàng cũng rất kinh ngạc, thiên hạ dưới thân quá nhạy cảm, nàng chỉ tùy ý sờ làm thở gấp liên tục.

      Nàng đè lên người , cúi đầu đem nụ hôn nóng rực dán lên chiếc cổ mẫn cảm kia, lại chậm rãi thăm dò xuống dưới, đưa tay kéo xuống phần áo lót cuối cùng người .

      Thoáng cái, cảm thấy trước ngực chợt lạnh, nửa người của mình hoàn toàn lộ ra trước mặt nàng.

      nhìn thê chủ cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm cơ thể mình liên xấu hổ thôi, muốn vươn tay che lại nhưng làm sao nàng có thể để như ý đây? Nàng sớm gạt tay ra, cúi đầu ngậm lấy điểm hồng trước ngực .

      “A… Um… cần… cần… Um…” Nàng bị phản ứng của trêu chọc đến mất hết lí trí, tay chống giường để trọng lượng cơ thể đè hết lên người , tay kia nhanh chóng nắm lấy bên ngực .

      Đầu Mộ Ly Thanh trống rỗng, biết mình bị làm sao, chỉ cần là nơi thê chủ chạm tới liền trở nên nóng rực, ngay cả chỗ bí kia cũng cực kì xấu hổ mà dựng lên. Trong lòng sốt ruột muốn chết, trong hốc mắt có lệ đảo quanh.

      Chỉ tiếc là nàng vẫn bận si mê thân thể làm người ta nổi điên kia, hoàn toàn chú ý tới nước mắt của Mộ Ly Thanh.

      ~Hết chương 1~

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 2: Động phòng hoa chúc

      -Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-

      Nến long phượng xa xa đỏ đến chói mắt, đêm dài…

      Hôm sau, chờ Mộ Ly Thanh cau mày, khó khăn mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là màn hỉ lửa đỏ phía . Vừa nhìn thấy mảnh đỏ rực kia, Mộ Ly Thanh liền xấu hổ nghiêng đầu, sau đó sợ hãi giật mình trợn mắt nhìn, chiếc giường to như vậy mà chỉ có mình nằm!

      Thê chủ đâu? Sao thê chủ lại biến mất?

      Lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp giấy nhìn ra bên ngoài thấy trời sáng choang, xem chừng đến giữa trưa.

      sợ tới hồn bay phách lạc, ngày tân hôn thứ hai mà lại ngủ say như vậy, tới giữa trưa mới tỉnh giấc, sáng sớm hôm nay còn phải tự mình kính trà với công công bà bà! (cha mẹ chồng, trong nữ tôn phải là cha mẹ vợ mới đúng)

      Nghĩ vậy lại dám nằm nữa, cuống quít ngồi dậy, ai ngờ cả người đau nhức làm thiếu chút ngã xuống, chăn gấm thêu uyên ương tuột xuống lộ ra dấu hôn xanh xanh tím tím, dù trong lòng có người nhưng vẫn rất xấu hổ, nhanh tay kéo chăn lên che người.

      Những dấu ấn này đều do thê chủ lưu lại đêm qua…

      Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, Mộ Ly Thanh lộ ra khuôn mặt nóng bừng từ lúc nào, đêm qua thê chủ dịu dàng như vậy, những nụ hôn nóng bỏng lưu lại người , bàn tay dịu dàng kia vẫn ngừng ngao du, bây giờ nhớ lại tim vẫn đập nhanh ngừng.

      có chút ảo não vỗ vỗ mặt mình, giọng : “Đừng có biết xấu hổ như vậy, được nghĩ lung tung nữa…”

      Chờ bình tĩnh xong lại phải chạy nhanh tìm áo trong của mình mặc vào, vừa bước xuống giường, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người vào là Họa Nhi theo hầu hạ từ .

      Sắc mặt Họa Nhi hơi khó coi, nhưng Mộ Ly Thanh chú ý tới, cúi đầu tìm giày của mình ở cạnh giường, vừa tìm vừa : “Họa Nhi, sao ngươi lại đến gọi ta, bây giờ là giờ nào rồi, hôm nay còn phải kính trà nữa!”

      Họa Nhi bưng nước ấm rửa mặt bước nhanh đến, đặt chậu rửa mặt bàn, xoay người đóng của phòng lại xong mới tới bên cạnh công tử nhà , ngồi xổm xuống giúp công tử tìm giày.

      “Họa Nhi, ta hỏi ngươi, tại sao lại trả lời?” Mộ Ly Thanh bất mãn hỏi.

      Họa Nhi cắn môi, sắc mặt có phần khó coi: “Công tử, sao ta cảm thấy Lâm phủ này có gì đó là lạ…”

      Mộ Ly Thanh cười : “Lạ thế nào?”

      Họa Nhi cau mày như suy nghĩ chuyện gì đó, đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

      Mộ Ly Thanh vội vàng mặc quần áo vào, mang giày xuống giường, chân chỉ vừa chạm đất hẳn thấy đau nhức thôi, đến đứng cũng đứng vững.

      Họa Nhi chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì nữa, chạy đến giúp công tử nhà trang điểm, chỉnh tóc. Lúc này, cửa bị người đẩy ra.

      Mộ Ly Thanh ngẩng đầu lên nhìn, ngờ là công công của mình! Sợ tới mức vội vàng đứng lên, tới trước mặt Vương thị ngoan ngoãn hành lễ: “Tiểu tế ra mắt công công.”

      Vương thị để ý tới Mộ Ly Thanh, bước vài bước đến chủ vị ngồi xuống.

      Mộ Ly Thanh nghĩ công công tức giận hôm nay dậy trễ, sợ tới mức cúi người dập đầu với Vương thị, : “Hôm nay là tiểu tế đúng, dậy trễ như thế, chưa kịp kính trà công công, xin công công trách phạt.”

      Vương thị vẫn lời nào, chỉ cẩn thận dò xét Mộ Ly Thanh, nhìn thấy những dấu hôn quần áo thể che được người , đáy mắt lên tia thương hại, thở dài hơi : “Mộ công tử, công tử cần phải gọi ta là công công.”

      Mộ Ly Thanh vừa nghe liền sợ tới mức quỳ rạp xuống dất, cố nén nước mắt : “Tiểu tế biết sai rồi, xin công công trách phạt!”

      Mộ Ly Thanh nghe Vương thị , nghĩ Vương thị gán cho tội thất đức vì kính trà cho người sáng nay, còn cần gọi người là công công, chẳng phải là muốn hưu hay sao?

      Họa Nhi cũng xanh mặt quỳ bên cạnh công tử nhà , làm gì có người nào mới thú phu ngày đầu liền bỏ?

      Vương thị thấy bộ dạng hoảng hốt của Mộ Ly Thanh, thở dài hơi : “Mộ công tử đừng hiểu lầm, mau đứng lên . Ta có việc muốn với công tử.”

      Làm sao Mộ Ly Thanh dám đứng? vẫn quỳ đất đáp: “Công công có lời gì cứ với Thiển Thanh, Thiển Thanh tự biết mình làm sai, dám đứng dậy.”

      Vương thị thấy vậy cũng miễn cưỡng , suy nghĩ lát mới mở miệng hỏi: “Mộ công tử có biết người công tử gả cho là ai ?”

      Vẻ mặt Mộ Ly Thanh cực kì ngạc nhiên, sao lại biết thê chủ mình gả cho là ai?

      “Tất nhiên là tiểu thư Lâm gia, thê chủ của Thiển Thanh, cũng chính là nữ nhi của người, Lâm Thư Cầm.”

      Vương thị cười lạnh tiếng, : “Vậy công tử còn nhớ năm năm trước, Mộ gia của các người từng hủy hôn lần .”

      Nghe Vương thị như vậy, khuôn mặt nhắn vốn trắng bệch của Mộ Ly Thanh lại càng mất huyết sắc, đúng là năm năm trước đại ca của đính thân với nhà khác, hơn nữa đính thân từ rất .

      Nhà kia họ Lãnh, trước kia cũng là hộ giàu có trong kinh thành, của cải qua nhiều thế hệ làm ăn thể dùng mấy chữ giàu có để hình dung, Lãnh gia cũng chỉ có nữ nhi là Lãnh đại tiểu thư, chủ mẫu Lãnh gia thương Lãnh tiểu thư đến tận xương tủy. Nhà mình cũng rất hài lòng với cửa hôn này, định chờ đến khi ca ca cập kê liền gả .

      Ai ngờ sóng gió bất ngờ kéo đến, chủ mẫu Lãnh gia đột nhiên bị bệnh nan y, nằm triền miên giường lâu cuối cùng vẫn trị được mà rời khỏi nhân thế, nhưng tai họa đến mình, Lãnh đại tiểu thư quá mức đau lòng vì mẫu thân qua đời lập tức hôn mê. lần hôn mê cứ thế vài năm vẫn tỉnh, chủ quân Lãnh gia mời danh y nổi tiếng cả nước xem bệnh cho Lãnh tiểu thư, đều trị được, Lãnh gia lớn như vậy lại vì có người nắm giữ đại cục mà suy bại.

      Mẫu thân và phụ thân nghe được chuyện của Lãnh gia, biết được Lãnh tiểu thư chỉ sợ sống được, đau lòng đại ca nên quan tâm đến tình nghĩa bao nhiêu năm, đến Lãnh gia từ hôn, mặc kệ chủ quân Lãnh gia cầu xin thế nào cũng chịu thay đổi ý kiến.

      Cuối cùng chủ quân Lãnh gia cũng đồng ý kí xuống thư từ hôn, hơn nữa còn lập lời thề Lãnh gia và Mộ gia từ nay về sau chung đường, suốt đời qua lại với nhau!

      Sau khi từ hôn bao lâu, Mộ gia lại kết thân với Lâm gia.

      Vương thị thấy vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của Mộ Ly Thanh liền cười nhạo : “Công tử nhớ ra rồi? Nhớ năm đó Mộ gia của các người quan tâm tới Lãnh gia chiếu cố các người bao nhiêu năm qua, cương quyết ép buộc muốn giải trừ hôn ước với Lãnh gia, đúng là bất nhân bất nghĩa!”

      Mộ Ly Thanh ngồi mặt đất im lặng, cũng biết mẫu thân và phụ thân làm vậy là đúng, năm đó cũng đá khuyên rất lâu, phụ mẫu lại nghe , cố ý muốn từ hôn với Lãnh gia, nhưng vì sao công công lại nhắc tới chuyện này, trong lời còn có ý che chở cho Lãnh gia?

      Vương thị lại : “ ra người hôm qua bái đường thành thân với ngươi, cùng ngươi động phòng phải là tiểu thư Lâm gia mà là đại tiểu thư Lãnh gia, Lãnh Mặc Cẩn!”

      Mộ Ly Thanh cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể cũng quỳ được nữa, may mắn Họa Nhi ở bên cạnh đỡ lấy . Mộ Ly Thanh thể tin, hỏi: “Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy được?”

      Vương thị nhìn hèn mọn : “Lâm gia tốt xấu gì cũng là thư hương thế gia mà tiểu thư nhà chúng ta vừa cho bọn họ ngân phiếu mười vạn lượng, bọn họ lập tức đồng ý rời kinh bao giờ trở về nữa. Hơn nữa còn đồng ý để lại tòa nhà này, cũng hứa với bất kì ai, nếu tiểu thư nhà ta làm sao có thể thú được công tử đây? Đại công tử Mộ gia!”

      Mộ Ly Thanh nghe như sét đánh ngang tai, toàn bộ cơ thể run run, run đến nên lời, nhưng Họa Nhi bên cạnh lại lớn tiếng hỏi: “Vậy tiểu thư của các người có ý gì? Treo đầu dê bán thịt chó muốn thành thân với công tử nhà ta, nếu nàng muốn cùng chỗ với công tử nhà ta, vậy cứ tới cầu thân, cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy!”

      Vương thị cười ha ha : “Các người vẫn còn chưa hiểu ý của ta sao? Đại tiểu thư chỉ vì trả thù chuyện Mộ gia các người năm đó bội bạc, hoàn toàn lòng muốn kết hôn với công tử nhà các người. Huống hồ tiểu thư coi như hết lòng quan tâm, cũng vội vàng làm ra cái hôn lễ cho công tử nhà các người, chỉ là sau đêm qua, ta e là tiểu thư bước vào tòa nhà này nửa bước!”

      Họa Nhi tức đến nên lời, Mộ Ly Thanh ngơ ngác ngồi dưới đất, miệng lẩm bẩm: “ thể nào… thể nào…”

      chỉ vừa nhớ lại tối qua thê chủ dịu dàng tìm mọi cách che chở mình thế nào liền tin thê chủ có thể đối xử với như vậy! Cái nghe phải là , phải là !

      Mộ Ly Thanh vừa nghĩ như thế liền quỳ thẳng đường tới ôm chân Vương thị : “Công công, cầu xin người hãy để ta được gặp thê chủ! Hãy để cho ta gặp nàng!”

      Vương thị đành lòng liếc mắt nhìn, miệng lại chẳng chút thương tiếc: “Mộ công tử cần phải gọi ta là công công, ta gánh nổi cái danh đó, ta chỉ nghe theo lời dặn của tiểu thư, đóng giả làm phụ thân của tiểu thư ngày thôi. Tiểu thư cũng gặp công tử, công tử hãy từ bỏ ý định, chết tâm !”

      Mộ Ly Thanh lắc đầu la lên: “Ta tin! Ta tin, ta muốn gặp nàng!”

      Vương thị đứng lên đá Mộ Ly Thanh ra, : “Tiểu thư tự mình dặn dò, Mộ Thiển Thanh ngươi cả đời chỉ có thể ở đây, nửa bước cũng được bước ra ngoài, ta dặn hạ nhân khóa hết tất cả các cửa, trong nhà trừ phòng bếp có hai người chuẩn bị thức ăn cũng chỉ còn hai thị vệ trông coi hai người. Các người ở đây ngày ba bữa đều có người đưa tới, chủ tớ hai người an tâm ở lại đây, nên nghĩ đến những chuyện viễn vông! Lời của ta xong, bây giờ ta phải dẫn người rồi, Mộ công tử tự giải quyết cho tốt, đừng có nghĩ quẩn trong lòng! À, còn nữa, các người đem tất cả chữ hỉ, nến đỏ trong phòng này đốt cả , đừng để cho người ta ảo tưởng mình gả cho đại tiểu thư!”

      “Dạ!” Mấy gã sai vặt đáp.

      Vương thị suy nghĩ lát liền kêu gã sai vặt đưa khăn đồng nguyên (khăn xử nam) cho , bỏ vào cái hòm gỗ mang theo bên người, sau đó xoay người tiêu sái bước quay đầu lại.

      Mộ Ly Thanh nhìn màn hỉ và chữ hỉ trong phòng đều bị hạ nhân tháo xuống, hơn nữa thể xác và tinh thần đều bị kích thích, cuối cùng nhịn được ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

      ~Hết chương 2~

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 3: Chuyện cũ


      -Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

      Mãi đến lúc dần tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là mép giường trống , xung quanh còn sắc đỏ, lúc này mới tin nàng cần nữa rồi. Suy nghĩ ấy vừa xuất , những giọt nước ứ đọng trong mắt chậm chạp chạy xuống, nếu có thể chết vậy cũng nguyện ý.

      Họa Nhị bưng chén nước đen như mực đến, thấy công tử nhà tỉnh nhưng lại ngây ngốc nằm đó bèn vội vàng vươn tay lau những giọt nước mắt còn vương chạy đến : “Công tử! Cuối cùng người cũng tỉnh! Người hôn mê hai ngày nay rồi, để Họa Nhi hầu hạ người uống chén thuốc này rồi lập tức dặn phòng bếp nấu cơm cho người!”

      Mộ Ly Thanh như chẳng nghe thấy gì, vô lực nằm đó lời nào.

      Thương xót chợt dâng lên trong lòng, Họa Nhi nhịn được khóc : “Công tử, người hãy tỉnh táo lại ! Sao người lại tự tra tấn bản thân mình thế này? Bây giờ cái người cần làm là phải dưỡng lại cơ thể mình cho tốt chúng ta mới có thể trốn khỏi nơi này trở về nhà!”

      Nước mắt của Mộ Ly Thanh lại chảy xuống, khàn giọng tự giễu: “Về nhà? Em cho là ta còn nhà để về hay sao?”

      Họa Nhi gục xuống bên giường Mộ Ly Thanh, khóc : “Vậy chúng ta phải tìm Lãnh tiểu thư, nhất định phải giải thích với nàng! Người khác biết, nhưng sao Họa Nhi lại biết được chứ? Lãnh tiểu thư muốn trả thù, muốn tra tấn, nhưng nàng tìm lầm người rồi a!”

      Mộ Ly Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Họa Nhi, em cần phải nữa.”

      Họa Nhi cam lòng la lên: “Sao lại cần? Phu nhân và lão gia khinh người quá đáng, ràng hôn với Lãnh gia là đại công tử muốn hủy, hôn của Lâm gia cũng là của đại công tử, chỉ vì đại công tử nghe Lâm tiểu thư là người què, sống chết chịu gả qua đây, thấy công tử người dễ bắt nạt nên mới bắt người thay gả làm người thế tội!”

      ra phu quân Lãnh tiểu thư hao tâm tổn trí cưới về hoàn toàn phải là đại công tử Mộ gia Mộ Thiển Thanh mà là nhị công tử Mộ gia Mộ Ly Thanh. Hôn này ra đúng là dở khóc dở cười, Lãnh tiểu thư muốn trả thù đại công tử Mộ gia năm đó từ hôn, lại biết mình người mình cưới là nhị công tử Mộ gia. Còn nhị công tử Mộ gia gả qua đây lòng muốn sống cùng thê chủ lại ngờ cả thê chủ của mình cũng bị đổi.

      Ngày đó đại công tử Mộ gia Mộ Thiển Thanh nghe tiểu thư Lâm gia là người què, làm cách nào cũng chịu gả , chủ mẫu Mộ gia thể mặt dày từ hôn lần nữa. Đại nhi tử náo loạn đòi sống đòi chết cả ngày nhất quyết chịu gả, cuối cùng còn lén lút kéo bà qua bên sống chết muốn bà đồng ý cho tiểu nhi tử Mộ Ly Thanh giả danh làm người thay thế thành hôn với Lâm gia. Vấn đề là, bà rất cưng chiều đứa con biết lời ngon tiếng ngọt này, khác với tiểu nhi tử như gỗ mục kia, tuy dáng vẻ cũng xinh đẹp nhưng vẫn bằng đại nhi tử tri kỉ của bà. Trước mắt cũng còn cách nào, bà đành phải chuyện với tiểu nhi tử, ai ngờ Ly Thanh im lặng hết nửa khắc cuối cùng cũng đồng ý! Đây chuyện vui lớn, hôn với Lâm gia bà chẳng cần phải lo lắng nữa, vì thế mà từ đó thân phận của Mộ gia đại công tử và nhị công tử bị hoán đổi.

      Họa nhi : “Công tử, chờ chúng ta ra ngoài tìm được Lãnh tiểu thư, chúng ta giải thích mọi chuyện với nàng, người hoàn toàn phải là người có lỗi với nàng, nàng dựa vào cái gì đối xử với người như vậy!”

      Mộ Ly Thanh nghe vậy, trong đầu thoáng lên hình ảnh đêm tân hôn ngày đó, ánh mắt sâu thẳm cùng với giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, những câu đùa của nàng vẫn vang vọng bên tai, sao hôm nay người mất trà cũng lạnh, đến mức ân đoạn nghĩa tuyệt như vậy?

      Họa Nhi thấy Mộ Ly Thanh gì nhưng mặt còn vẻ thất bại chán nản như trước mới bưng chén thuốc qua, hầu hạ công tử nhà uống thuốc.

      Mộ Ly Thanh tựa vào đầu giường hỏi: “Trong phủ còn mấy người?”

      Họa Nhi hít mũi, tức giận : “Chỉ có hai lão nhân ở phòng bếp phụ trách nấu cơm cho công tử và hai thị vệ có thể ra vào hậu viện.”

      Mộ Ly Thanh cụp mắt , xem ra Vương thị có dọa cậu, chỉ sợ sau này Lãnh tiểu thư tới đây nữa…

      Nghĩ vậy, mũi chợt đau xót, nằm xuống giường khóc rống lên, sao nàng lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ như vậy, còn nhớ tối đó nàng dịu dàng ôm , gọi bảo bối bên tai , ra tất cả chỉ là giấc mộng đẹp, kết thúc vẫn là công dã tràng, hay có thể , tất cả chỉ là tâm mưu được tính toán tỉ mỉ, bây giờ đau khổ như vậy, chắc là mục đích của nàng đạt được rồi.

      Lại đến bên kia, quản gia Vương thị vừa quay về từ chỗ Mộ Ly Thanh liền thẳng đến thư phòng đại tiểu thư, sau khi gia nô ra thông báo tiểu thư đồng ý gặp mới đứng bên ngoài chỉnh sửa lại quần áo, tiêu sái vào.

      Đại tiểu thư Lãnh gia Lãnh Mặc Cẩn ngồi ngẩn người ở thư phòng, thấy Vương thị vào mới lơ đãng hỏi: “Mọi chuyện xử lí thế nào rồi?”

      Vương thị cúi đầu nghiêm mặt : “Thuộc hạ sắp xếp mọi chuyện xong rồi, bên Mộ công tử thuộc hạ chọn ra hai người khá lớn tuổi chuẩn bị bữa ăn cho theo ý người, về phần thủ vệ chọn ra hai người ngày thường làm việc cực kì thà trung thành trông coi hậu viện, là đề phòng Mộ công tử bỏ trốn, hai là bảo vệ an toàn của Mộ công tử.”

      Lãnh Mặc Cẩn gật đầu, nàng thưởng thức khối noãn ngọc (ngọc ấm) tay : “Ừm, vậy còn chàng sao? Sau khi biết mọi chuyện chàng phản ứng thế nào?”

      Vương thị ngẩng đầu lén lút liếc nhìn vẻ mặt chủ tử, trong lòng suy nghĩ nên trả lời thế nào mới tốt.

      Lãnh Mặc Cẩn hừ lạnh : “Là thế nào thế đó, đừng có mà thêm mắm thêm muối.”

      Vương thị vội vàng : “Thuộc hạ dám giấu diếm, sau khi Mộ công tử biết chuyện đau lòng muốn chết, quỳ đất nhất định phải gặp người, thuộc hạ dám tự tiện quyết định nên chỉ ở trong phủ, những chuyện khác đừng suy nghĩ quá nhiều.”

      Lãnh Mặc Cẩn nghe xong lời nào, nàng cúi đầu biết nghĩ gì.

      Vương thị suy nghĩ lâu, thầm đoán suy nghĩ của chủ tử. Tính tình đại tiểu thư trước giờ rất u, hơn nữa sau khi chủ mẫu xảy ra chuyện nàng lại bị đả kích quá nặng, sau khi hôn mê tỉnh dậy tính tình lại càng u khó dò, chỉ cần cẩn thận chút bị quở trách, nặng có gia pháp hầu hạ. dám lỗ mãng, sợ suy đoán của mình đúng.

      Có điều, Vương thị lấy thân phận nam tử ngồi lên vị trí quản gia này, cũng phải là người đơn giản, trong phủ này chỉ sợ tìm được người thứ hai có bản lĩnh nhìn ánh mắt người khác khôn khéo như .

      “Tiểu thư, thuộc hạ mang về vài thứ linh tinh, biết có nên đưa lên cho người .” Lo lắng mãi, cuối cùng cũng lấy hộp gỗ giấu trong tay áo ra, hai tay cung kính đưa lên trước mặt Lãnh Mặc Cẩn.

      Lãnh Mặc Cẩn ngẩng đầu liếc nhìn hộp gỗ hỏi: “Bên trong là cái gì?”

      Vương thị : “Cái này, tiểu thư nhìn thấy biết.”

      Lãnh Mặc Cẩn mặt đổi sắc nhận lấy hộp gỗ, vừa mở ra nhìn, mặc dù sắc mặt vẫn thay đổi nhưng tim nàng lại nhói lên như bị kim châm.

      Trong hộp gỗ là khăn đồng nguyên trong đêm tân hôn của nàng và Mộ Thiển Thanh.

      Chiếc khăn đồng nguyên này vốn là miếng tơ lụa trắng thượng đẳng, bây giờ giữa miếng lụa nhuốm máu xử nam của Mộ Ly Thanh, màu máu đỏ tươi như những đóa hồng mai rực lửa.

      Nửa ngày sau Lãnh Mặc Cẩn mới lên tiếng: “Ông rất tinh mắt.”

      Ban đầu Vương thị thấy Lãnh Mặc Cẩn lời, sợ tới vã mồ hôi, bây giờ nghe thấy chủ tử như vậy, biết chắc chắn mình làm đúng rồi, cười : “Thuộc hạ cũng chỉ muốn thay chủ tử phân ưu mà thôi.”

      Lãnh Mặc Cẩn bỏ chiếc khăn trở lại hộp, nàng với Vương thị: “Được rồi, ở đây còn chuyện của ông nữa, ông xuống lĩnh thưởng .”

      Vương thị vội cười tươi rồi hành lễ lui ra ngoài.

      Lãnh Mặc Cẩn mở ngăn kéo ra, bỏ chiếc hộp vào trong. thể phủ nhận khi nàng nhìn thấy cái khăn đồng nguyên này liền nhớ tới tiểu nhân nhi động lòng người kia, nhớ bộ dạng thẹn thùng của khi nằm dưới thân nàng.

      Nhưng vừa nghĩ tới chuyện là người Mộ gia, là Mộ Thiển Thanh năm đó kiên quyết muốn từ hôn, phần tình cảm ngọt ngào trong lòng nàng liền tan biến.

      Có điều, Mộ Thiển Thanh đúng là cái thiên hạ kì diệu, nàng nhớ mình vẫn luôn là người có chừng mực vậy mà đêm đó lại thể khống chế được bản thân, cũng quên mất đây là lần đầu của , muốn năm lần bảy lượt, cuối cùng hại mệt đến mức gục trong lòng nàng ngủ thiếp .

      Nàng ôm ngủ đêm, thân mình mảnh mai kia bị nàng sờ soạng biết bao nhiêu lần, mãi đến khi trời sáng, đến lúc cần phải nhưng nàng lại có cảm giác nỡ, nỡ buông ra người trong lòng, nỡ nhìn bộ dạng đau khổ của sau khi biết được . Nhưng, năm đó Mộ gia khinh người quá đáng, chuyện họ làm nhục phụ thân nàng trước mặt mọi người giúp nàng kiên quyết buông ra.

      Còn nhớ lúc nàng buông ra, ngủ thoải mái nên rên lên tiếng, đáng đến mức suýt chút nữa nàng mất khống chế, nhưng lý trí cho phép nàng làm như vậy.

      Mộ Thiển Thanh, Thiển Thanh…. Chàng đừng trách ta.

      ~Hết chương 3~

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 4: Làm khó khắp nơi


      -Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

      Họa Nhi vất vả lắm mới thúc giục được hai lão nhân kia nấu cho công tử nhà chén thuốc để bưng lên, vừa vào thấy công tử nhà ngồi ở đầu giường ngây ngốc cầm trâm ngọc ngẩn người, nhịn được chua xót trong lòng, tuy công tử nhà gì nhưng trái tim của người bị Lãnh tiểu thư kia lấy mất.

      Cây trâm kia là phát ra trong lúc dọn dẹp đệm giường cho công tử, công tử vừa thấy cây trâm vội vàng cầm lấy, cẩn thận nâng niu trong tay, cuối cùng lại rơi lệ liền biết, đó nhất định là vật của Lãnh tiểu thư.

      Chắc là hôm đó lúc mấy gã sai vặt kia đổi giường cho công tử cẩn thận làm rơi cây trâm này lại. Từ khi công tử giữ lấy cây trâm kia, người luôn đợi lúc có ở đây len lén lấy ra ngắm rồi lại nhớ nhung, nhìn thấy từ lâu rồi!

      Công tử đáng thương, phải nữ tử nhẫn tâm như vậy!

      “Khụ khụ.” Họa Nhi đứng ở cửa cố tình ho khan vài tiếng, quả nhiên, bên trong phát ra thanh hỗn loạn.

      đợi lát mới nhấc chân vào, thấy hốc mắt công tử sưng tấy lên nhưng mặt lại có nước mắt trong lòng cũng hiểu được phần nào, giả vờ thoải mái : “Công tử, người đến uống thuốc .”

      Mộ Ly Thanh gật đầu nhận lấy chén thuốc, hơi uống hết số thuốc trong chén.

      Từ cái hôm đau lòng quá mức nên ngất rồi lại hôn mê hai ngày liền, đại phu trong lòng có tâm , lần bệnh như vậy kéo theo tất cả bệnh tật trong người, bệnh tới như núi ầm ầm đổ xuống, nằm giường, bệnh mấy ngày.

      Mộ Ly Thanh nhìn Họa Nhi bị nhốt ở đây cùng nhiều ngày nay, rất lo lắng, kéo lấy tay Họa Nhi : “Đều tại ta làm liên lụy đến em, nếu phải tại ta em cũng phải ở chỗ này.”

      Họa Nhi vội vàng : “Sao công tử lại những lời như vậy? Họa Nhi theo công tử từ , công tử chính là người thân duy nhất của Họa Nhi, Họa Nhi theo công tử người muốn Họa Nhi phải đâu? Hơn nữa, ở đây em phải làm bất kì cái gì, thoải mái hơn trước kia rất nhiều!”

      Mộ Ly Thanh tự giễu : “Em cần phải mấy lời dễ nghe này để an ủi ta, mặc dù ta nằm giường cả ngày nhưng thức ăn mấy ngày nay khác với trước kia rất nhiều, hơn nữa ngày hôm sau lại càng trễ hơn hôm trước, em còn phải nấu thuốc cho ta cả ngày, hẳn là em rất tức giận…”

      Họa Nhi nghe Mộ Ly Thanh như thế, ấm ức rơi nước mắt, nhưng vẫn gượng cười : “ có đâu, công tử người đừng suy nghĩ nhiều, hai ngày nay phòng bếp dự trữ thức ăn nên món ăn bằng trước kia, chờ hai vị thúc thúc kia ra phủ mua thức ăn em nhất định họ mua thêm nhiều món mà người thích.”

      Mộ Ly Thanh cười khổ : “Em cần phải gạt ta, từ ta phải dè chừng ánh mắt phụ mẫu để lớn lên, tất cả ràng như vậy làm sao ta có thể biết đây?”

      Cuối cùng Họa Nhi cũng nhịn được nữa bật khóc lên: “Hai lão nhân kia khinh người quá đáng, thuốc của công tử người sắp hết, em thế nào bọn họ cũng chịu ra ngoài mua thêm…”

      Mộ Ly Thanh cười khẽ : “Hết thuốc cứ hết thuốc , cơ thể của mình ta là người hiểu nhất, sao đâu…”

      Họa Nhi nhìn công tử nhà , chỉ mới mấy ngày ốm vòng, nhịn được ôm lấy tay công tử khóc lớn.

      Có ai tới đây cứu lấy công tử nhà ?

      Lại qua hai ngày nữa, thuốc của Mộ Ly Thanh bị cắt từ lâu, đến cả nước ấm để tắm cũng là chủ tớ hai người họ tự ra sân sau nấu, sao Họa Nhi dám để công tử nhà làm việc nặng, nhưng Mộ Ly Thanh lại : “Bây giờ bên cạnh ta chỉ còn có em, ta với em lớn lên cùng nhau, bao giờ ta đối xử với em như hạ nhân chưa? Bây giờ em ở đây chịu tội cùng ta, ta tới giúp em nhặt mấy cây củi có làm sao đâu?”

      Họa Nhi nghẹn ngào nên lời, đành phải để công tử nhặt củi cùng mình, giành lấy bó củi nặng hơn, để bó củi cho Mộ Ly Thanh.

      Hai người bận rộn nghe thấy giọng đáng khinh của hai nữ nhân: “Đại tỷ mau nhìn kia, bộ dạng tiểu công tử kia xinh đẹp nha, đến hoa khôi ở quê chúng ta cũng bằng đâu!”

      “Ha ha, cũng phải, nhìn dáng người kia , chậc chậc chậc…”

      Mộ Ly Thanh và Họa Nhi đều giật mình hoảng sợ, hai người quay đầu lại, là hai tên thị vệ bọn họ vẫn chưa gặp lần nào dùng vẻ mặt bỉ ổi nhìn Mộ Ly Thanh.

      Mộ Ly Thanh hoảng sợ, củi đốt trong tay rơi hết xuống đất, hai tên thị vệ vội vàng hô: “A, tiểu mỹ nhân, sao chàng lại phải làm những việc nặng nhọc này vậy, có cần tỷ tỷ đến giúp hay !”

      Mộ Ly Thanh tức đến phát run, từ trước đến giờ chưa từng gặp nữ nhân nào lưu manh biết xấu hổ như vậy, ánh mắt các nàng nhìn làm cực kì thoải mái.

      Họa Nhi ném đống củi trong tay ra, kéo Mộ Ly Thanh vào giấu sau cây cột xong mới nhìn hai tên thị vệ kia mắng: “Mấy con chó các ngươi mau biến , biết nhìn lại coi thân phận của mình là gì mà lại dám chuyện với công tử nhà ta như vậy!”

      thị vệ trông lớn hơn bước tới cười nhạo : “Ngươi cũng đừng quên mình chỉ là chân sai vặt, bị nhốt ở đây mà còn giả vờ làm công tử cái gì chứ, vẫn còn ảo tưởng mình là nam nhân được đại tiểu thư cưới hỏi đàng hoàng về sao? Đại tiểu thư chẳng thèm tới đây nữa rồi! Hai mỹ nhân như hoa như ngọc các người còn trẻ như vậy phải thủ tiết ở đây, hay là nhanh nhanh tới đây để mấy tỷ tỷ thương !”

      Họa Nhi tức nên lời, trước khi lại mắng hai nữ nhân kia: “Hai con cóc ghẻ nhà ngươi, biến được đâu mau biến ngay !”

      xong liền vội vàng chạy ra sau cây cột tìm công tử nhà , Mộ Ly Thanh sớm khóc sướt mướt ở đó.

      Họa Nhi thấy vậy lại đau lòng ôm Mộ Ly Thanh khóc trận, quay lại vẫn thấy hai tên thị vệ mặt dày kia đứng đó chịu , đành phải với Mộ Ly Thanh: “Công tử, chúng ta chờ hai người bọn họ rồi quay lại nhặt củi sau, bây giờ chúng ta tới phòng bếp ăn cơm trước .”

      Mộ Ly Thanh lau khô nước mắt gật đầu, dắt tay Họa Nhi hai người cùng tới phòng bếp.

      Vừa bước vào cửa thấy hai lão nhân ngồi ghế hút thuốc, lại nhìn qua bàn bếp, đến lửa cũng nhóm lên.

      Họa Nhi cố nén mấy lời mắng chửi trong lòng lại, dám bộc phát mà chỉ tươi cười với hai người kia: “Hôm nay đến trưa rồi, sao hai vị đại thúc vẫn chưa nhóm lửa nấu cơm vậy?”

      Hai lão nhân liếc mắt nhìn Họa Nhi và Mộ Ly Thanh rồi lơ đãng : “ thấy bọn ta bận sao? Muốn ăn cái gì tự mà nấu!”

      Họa Nhi siết chặt tay, kéo Mộ Ly Thanh qua ngồi bên rồi mới giả vờ tò mò hỏi: “Hai vị đại thúc này, hình như thị vệ ở hậu viện vừa mới đổi thành người khác sao?”

      Đại thúc mặc bố y (quần áo may bằng vải bố) : “Hôm qua vừa thay người! Sau này hai người các nàng trông coi hậu viên này!” xong còn dùng ánh mắt chẳng mấy tốt lành nhìn Mộ Ly Thanh rồi lại nhìn [bạn] của ông ta bật cười.

      Mộ Ly Thanh nhìn bọn họ tươi cười, có cảm giác thoải mái, hình như trận cười của bọn họ có ý gì đó.

      Họa Nhi cũng cảm thấy khó chịu, chạy tới bên Mộ Ly Thanh : “Công tử, người về phòng trước , em làm đồ ăn cho người rồi mang về sau.”

      Mộ Ly Thanh cắn chặt răng : “Để ta giúp em.”

      Họa Nhi thấy ánh mắt nghiêm túc của công tử nhà nên khuyên nữa, mang theo Mộ Ly Thanh đến kho chứa thức ăn, vừa vào thấy bên trong chỉ còn có cái khay đựng mấy bó rau và mấy miếng thịt bốc mùi hôi thối.

      Họa Nhi kéo tay Mộ Ly Thanh thức giận đến run rẩy cả người, Mộ Ly Thanh thấy vậy ánh mắt cũng trở nên ảm đạm, hoàn cảnh bây giờ của ở phủ đệ này người nào cũng thấy rất , bây giờ Lãnh tiểu thư đến, sau này càng thể đến, chỉ có thể sống đơn ở đây suốt quãng đời còn lại, thị vệ, đầu bếp, trong lòng người nào lại tự hiểu? Qua thời gian nữa, còn ai quan tâm tới của đây?

      “Công tử, bọn họ khinh người quá đáng!” Họa Nhi đá lăn cái khay thức ăn oán hận : “Hôm qua lúc em đến xem, ràng nơi này vẫn còn rất nhiều thức ăn mới, sao đến hôm nay lại chẳng còn gì cả!”

      Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tràng cười to, hai đầu bếp kia ngừng đùa giỡn bên ngoài.

      Họa Nhi thèm quan tâm việc phải cảm tình với hai người họ nữa, ba bước biến thành hai bước xông ra ngoài, chỉ vào hai lão nhân kia mắng: “Buồn cười! Ai cho các người lá gan lớn như vậy, đám bắt nạt công tử nhà ta!”

      Hai đầu bếp cười to : “ phải sống ở đây nhiều ngày vậy rồi mà vẫn còn tưởng mình là công tử nhà giàu sao? Hai người các người ở đây ăn, mặc, ở đầu phải dựa vào huynh đệ bọn ta chuẩn bị, sao nào? Muốn làm mất mặt huynh đệ bọn ta hả?”

      Họa Nhi tức giận nên lời, thấy Mộ Ly Thanh hoảng hốt ra bèn chạy tới đỡ : “Công tử, Họa Nhi tin hai lão thất phu này có thể làm gì hai người chúng ta! Công tử, chúng ta !”

      Hai lão nhân gia nghe Họa Nhi như vậy lại càng cười đến ngã ngửa như thể vừa nghe được chuyện buồn cười nhất đời.

      Họa Nhi lôi kéo Mộ Ly Thanh thẳng ra cửa lớn, Mộ Ly Thanh thấy cánh cửa mình từng bước qua với thân phận chính phu bây giờ khóa kín, cảm thấy mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ .

      Họa Nhi kéo Mộ Ly Thanh ra cửa lớn đập mạnh la lên: “Có người , ở ngoài có người vậy, mau tới cứu chúng tôi với!”

      Họa Nhi thấy vẻ mặt bi thương của Mộ Ly Thanh, gạt nước mắt mặt : “Công tử, Họa Nhi tin Lãnh gia có thể dùng tay che trời, công tử người gả qua đây nhiều ngày như vậy mà lá thư gửi về cũng có, em tin phu nhân lão gia ở nhà lo lắng! Nhất định bọn họ nghĩ cách tìm chúng ta!”

      Mộ Ly Thanh cười ảm đạm: “Họa Nhi, em đừng tự lừa mình dối người nữa, Lãnh gia giam ta ở đây cả đời chắc chắn người ngoài tìm được chúng ta dễ dàng như vậy đâu, em cứ gõ cửa ngừng như vậy có ý nghĩa gì chứ?”

      chừng bên ngoài có thuộc hạ của Lãnh tiểu thư phái đến đây, chúng ta nhất định phải các nàng biết hai lão bất tử kia đối xử với chúng ta thế nào!”

      Họa Nhi vẫn chịu bỏ cuộc tiếp tục gõ cửa, mặt Mộ Ly Thanh vẫn thay đổi xoay người lại : “Em xem nơi này đường thẳng tới, cả phủ đệ trừ hậu viện ra tìm được cái cửa nào, đến bức tường cũng xây cao như thế, nàng quyết tâm muốn cho chúng ta ra ngoài rồi.”

      Họa Nhi cũng hết cách, : “Vậy hai người chúng ta cứ chờ chết đói ở đây như vậy sao?”

      Mộ Ly Thanh : “Em theo ta về phòng trước , chúng ta cần phải bàn bạc chút.”

      Mộ Ly Thanh vừa về đến phòng mở hết những ngăn kéo và rương đồ trong phòng, Họa Nhi hỏi: “Công tử, người muốn tìm cái gì vậy?”

      Lúc này, Mộ Ly Thanh tìm được viên dạ minh châu trong tủ quần áo, Họa Nhi sửng sốt hô: “Đây phải là hỉ châu được đính hỉ quan (nón hỉ) của người sao?”

      Mộ Ly Thanh : “Em mang hạt châu này đưa cho hai đầu bếp kia , với bọn họ nếu sau này bọn họ lo đủ ba bữa cơm canh cho chúng ta, ta bạc đãi họ.”

      “Công tử…” Họa Nhi nhận lấy dạ minh châu nức nở : “Đây là đồ cưới của người mà!”

      Mộ Ly Thanh cười lạnh : “Ta chưa từng xuất giá, làm gì có đồ cưới?”

      ~Hết chương 4~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :