ĐẠI NÁO MỘT PHEN - TRÚC NHÃ (Hoàn) (SƯU TẦM)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TÁC PHẨM: ĐẠI NÁO PHEN
      TÁC GIẢ: TRÚC NHÃ
      [​IMG]
      Thể loại: Xuyên Không
      Số chương: 30 chương
      Nguồn: Sưu tầm
      VĂN ÁN
      Nàng :tên Lạc Ngư, ở đại nàng được xem là thiên tài nấu nướng, nổi tiêng với những món ăn độc nhất vô nhị, nhưng ai biết nàng còn là thiên tài y học cả về tây y lẫn đông y.

      Nhưng có ai là hoàn hảo, tuy rất thông minh nhưng nàng có vẻ ngoài vô cùng ẹ nên có bất kì chàng trai nào theo đuổi nên nàng càng tập trung vào chuyên môn. Bỗng dưng xuyên nàng choáng váng, gì chứ… nàng cũng hay xem tiểu thuyết lắm chứ, người ta xuyên làm hoàng hậu vương phi, cái quái gì nàng lại biến thành tiểu nha đầu 10 tuổi làm ăn mày kia chứ.

      : tên Thiên Vĩ, tuy xuất thân là vương gia nhưng từ bye bye phụ vương để rong chơi giang hồ lúc 12 tuổi đụng độ phải tiểu ăn mày, thế là xử lý tên tiểu ăn mày này bằng cách hạ chưởng khiến ai kia tức hộc máu ( nhưng chả làm được gì).

      Đến khi lớn gặp lại tên tiểu ăn mày khi xưa bây giờ lại mở quán ăn nhưng rất đông khách, tên tiểu ăn mày này cũng trở nên rất tuấn mỹ khiến bao nhiêu nương theo đuổi nhưng tên ăn mày này sao có chút điểm lạ…. sao lại lạnh lùng đến thế kia.
      Last edited: 22/10/14
      Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      quất mấy chương khai màn nàng @XUXU :yoyo51::yoyo51::yoyo51:, ta ủng hộ hố này của nàng nè:yoyo52:
      Xuxu thích bài này.

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRUYỆN ĐẠI NÁO PHEN
      Chương 1

      _Ai da, sắp trễ giờ mất rồi- bóng đen cố gắng đội mưa để chạy đến nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Ầm... tiếng sét nổ vang trời... cái bóng ấy đột nhiên ngã xuống.
      Lạc Ngư mở mắt, người ê ẩm , đầu đau như búa bổ... ách... mùi gì mà hôi hôi, cứ như ai chưa tắm cả tuần trời ấy, xung quanh Lạc Ngư bây giờ là rừng cây, từ từ đứng dậy nàng chợt phát ra, sao mình thấp thế nhỉ... nhưng suy nghĩ lại có hai ông bà lão tới gần nàng.
      _Tiểu nha đầu, ngươi tỉnh rồi à- bà lão nhìn Lạc Ngư rồi bắt mạch- ngươi tên gì
      _Lạc Ngư... - nàng nhìn 2 ông bà lão này, mặc đồ hơi bị lạ nha biết nóng hả trời, quấn bao nhiêu là lớp vải, cứ như mặc đồ cổ trang ý... khoan ... lẽ nàng xuyên à... nàng bị sét đánh... thế nào mà đến được đây, thôi thảm rồi... thế nào nhà hàng cũng đuổi việc mình cho mà xem. Tuy lòng rất hoang mang nhưng luôn mặt lại biểu lộ bất cứ biểu cảm nào cả.
      _Tiểu Ngư, con có chịu theo bọn ta học võ công - ông lão mỉm cười trao đổi ánh mắt với bà lão, vừa nghe xong nàng hồi phục tinh thần trở lại
      _Nhưng... con đâu có gì để đáp tạ hai vị, con chỉ biết nấu ăn thôi- nàng giấu diếm việc mình biết y thuật bởi lẽ đây là cổ đại a , nó khác với y thuật đại nha.
      _Tốt- bà lão xoa đầu nó rồi cắp nó ngang hông phi thân cùng ông lão, ai dà... thiệt là mát quá , cái thứ này chính là khinh công mà nàng đọc truyện hay có đây sao, thiệt là xảng khoái quá . Đến hồ nước lớn hai ông bà dừng lại và thả nàng xuống và dắt nàng vào căn nhà ờ ven hồ, xung quanh toàn trồng cây thuốc , nàng biết chúng để là những loại thảo mộc rất quý a...
      _Tiểu Ngư... con cứ nấu ăn cho bọn ta nhé, bọn ta cũng chỉ dạy con võ công chứ phải là sư phụ của con, hiểu - bà lão mỉm cười với nó- cứ mỗi buổi sáng con vào thị trấn mua đồ nhé, con cứ theo con đường mòn này là được- bà lão chỉ cho nó con đường đằng sau rừng cây.
      _Ân...- nàng gật đầu- Tiểu Ngư biết rồi
      _Thôi... con tắm , lão bà có chuẩn bị cho con bộ đồ rồi a, sao tuổi như thế nào mà phải làm ăn mày thế này- ông lão xoa đầu nó
      _Ácch...- ăn mày... tuổi, có phải đùa thế , nàng cũng 18 tuổi rồi chứ bộ, nhưng bất quá nàng cũng cầm bộ đồ bà lão đưa cho và xuống hồ tắm - Aaaaaaaaaaaa - Lạc Ngư hét to, nàng đây sao chứ, khuôn mặt của đứa con chừng 10 tuổi là cùng nhưng mà... hảo đẹp nha, ăn xin sao chứ... hê hê... nàng ở hiên đại quá xuất xí , giờ trông đáng thế này là tốt quá, thôi cứ thong thả ở đây học võ , may mắn ngao du giang hồ là thích quá nha.
      Ngay từ lúc đó, Lạc Ngư nhà ta quyết tâm nghiên cứu đề tài mới, đó là võ công a... tuy nhiên lão ông dạy võ , lão bà dạy y thuật... , nàng trước đây thông minh sẵn nên tiếp thu cả hai thứ này đều gây khó khăn cho nàng.Ngày nào cũng thế, cứ sáng sớm nàng luyện tập chút rồi vào thị trấn để mua thức ăn, lão bà và lão ông đếu cho nàng biết danh tánh, nhưng bất quá họ đối xử với nàng rất tốt nên nàng cũng quan tâm. Sáng nay nàng lại vào thị trấn mua đồ ăn:
      _Tiểu tử, lại đến mua đồ đấy à- bà thím hỏi nàng nhưng nàng chỉ gật đầu, quái lạ... ràng là nữ nhưng ai nhìn vào cũng bảo nàng là nam, ừ thôi... làm tiểu tử cũng tốt- ráng lớn tí nữa rồi ta gả con cho, nhưng rất ngoan a...- bà thím đưa chó nó cục thịt heo và xoa đầu nó
      Tiếp tục hành trình mua rau nàng ngớ ngẩn thế nào để bị va phải tên nam nhân nhìn có vẻ hơn tuổi nàng tí chắc 12,13 tuổi gì đó nhưng vừa đứng dậy nàng bị tên đó đánh chưởng lại té xuống.
      _Không biết nhìn đường à- nhìn nàng bằng ánh mắt hình viên đạn- bổn công tử có chuyện, thôi ngươi toàn mạng đâu- hừm... nhịn nhịn... lão ông lão bà dạy là người học võ tính tình phải thuần nhu, nên tức giận a. Nàng xách giỏ đứng dậy nhưng vì té xuống đường nên có xây xước chút đỉnh. ngang qua tiệm bán đồ sứ, nàng thấy có cái bình sứ hoa văn rất đẹp mà lại rất rẻ nàng liền mua đem về bởi nàng có ý nghĩ muốn chế thuốc trị độc, phải loại độc mà là tất cả các loại độc dù loại đó có mạnh đến cỡ nào.
      ....
      Thời gian trôi nhanh , mới đó mà nàng 18 tuổi rồi, bây giờ nàng khác gì nam nhân từ nhìn dung mạo mê người hiếm thấy huống chi nàng lại khá cao, khoảng 1m78 , nàng lại thích mặc đồ nam nhân nên ở thị trấn có rất nhiều nương thầm trộm nhớ nàng. Lão ông rằng dạy cho nàng hết tất cả tâm huyết của mình, lão bà cũng gật đầu đồng ý. Lạc Ngư hề biết trong người mình tồn tại biết bao nhiêu môn bí kíp thượng hạng và thất truyền từ lâu, nhưng suốt 18 năm qua nàng chỉ có luyện võ chứ hề luyện công nên nàng cũng thể sử dụng khinh công. Đến buổi tối khi nàng ngủ cảm giác có 2 luồn khí nóng thẳng vào người nhưng nàng thể mở mắt ra được, lẽ nàng bị điểm huyệt, nhưng đúng là càng lúc càng nóng, mồ hôi nhể nhại tuôn rồi từ từ hai luồn khí kia biến mất nhưng giờ trong nàng lại có luồn khí nóng cứ chạy tới chạy lui khiến nàng cảm thấy thú vị nhưng nàng buồn ngủ lắm rồi. Trong giấc ngủ đó, võ công nàng học và nguồn nội lực kia thầm giao hòa với nhau, sau giấc ngủ này... nàng là thiên hạ đệ nhất. Mọi chuyện bắt đầu từ đây.
      Sáng hôm sau thức giấc , nàng thấy lão bà và lão ông đâu, bàn chỉ có tờ giấy và ba món đồ vật là túi kim châm cứu bằng vàng, túi tiền và cây sáo trúc màu xanh ngọc, nàng biết cây sáo trúc này tầm thường,lão ông luôn mang nó bên người và nó cũng rất cứng kiếm hay đao đều chém đứt nó được, bất quá... nàng chỉ biết thổi nó mà thôi. Tờ giấy nội dung là 2 ông bà lão truyền cho nó hêt công lực của mình và bây giờ hai ông bà lão muốn ngao du thiên hạ phen. Ông bà lão cũng tặng nó vài món quà vì biết nó cũng giống hai ông bà mà tham gia vào giang hồ.Hảo... hai người trước nàng , là tức chết mà... nhưng nàng còn chuyện cần làm, nó là chế dược bách độc bất xâm. Vừa định bước ra cửa nàng phát ra có con Hãn Huyết Bảo Mã đứng trước cửa, vừa thấy nàng nó bước lại liếm vào mu bàn tay của nàng, lão bà lão ông cũng là chu đáo quá mà. Sau 8 ngày nàng mới nấu xong thuốc và làm được 10 viên giải dược độc nhất vô nhị mà ai cũng muốn có, để có được 10 viên thuốc này nàng phải áp dụng y thuật đại lẫn cổ đại.Bỏ 10 viên thuốc vào cái lọ sứ khi xưa nàng mua,ung dung nàng leo lên lưng ngựa và phóng ra khỏi khu rừng.
      Chương 1

      _Ai da, sắp trễ giờ mất rồi- bóng đen cố gắng đội mưa để chạy đến nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Ầm... tiếng sét nổ vang trời... cái bóng ấy đột nhiên ngã xuống.
      Lạc Ngư mở mắt, người ê ẩm , đầu đau như búa bổ... ách... mùi gì mà hôi hôi, cứ như ai chưa tắm cả tuần trời ấy, xung quanh Lạc Ngư bây giờ là rừng cây, từ từ đứng dậy nàng chợt phát ra, sao mình thấp thế nhỉ... nhưng suy nghĩ lại có hai ông bà lão tới gần nàng.
      _Tiểu nha đầu, ngươi tỉnh rồi à- bà lão nhìn Lạc Ngư rồi bắt mạch- ngươi tên gì
      _Lạc Ngư... - nàng nhìn 2 ông bà lão này, mặc đồ hơi bị lạ nha biết nóng hả trời, quấn bao nhiêu là lớp vải, cứ như mặc đồ cổ trang ý... khoan ... lẽ nàng xuyên à... nàng bị sét đánh... thế nào mà đến được đây, thôi thảm rồi... thế nào nhà hàng cũng đuổi việc mình cho mà xem. Tuy lòng rất hoang mang nhưng luôn mặt lại biểu lộ bất cứ biểu cảm nào cả.
      _Tiểu Ngư, con có chịu theo bọn ta học võ công - ông lão mỉm cười trao đổi ánh mắt với bà lão, vừa nghe xong nàng hồi phục tinh thần trở lại
      _Nhưng... con đâu có gì để đáp tạ hai vị, con chỉ biết nấu ăn thôi- nàng giấu diếm việc mình biết y thuật bởi lẽ đây là cổ đại a , nó khác với y thuật đại nha.
      _Tốt- bà lão xoa đầu nó rồi cắp nó ngang hông phi thân cùng ông lão, ai dà... thiệt là mát quá , cái thứ này chính là khinh công mà nàng đọc truyện hay có đây sao, thiệt là xảng khoái quá . Đến hồ nước lớn hai ông bà dừng lại và thả nàng xuống và dắt nàng vào căn nhà ờ ven hồ, xung quanh toàn trồng cây thuốc , nàng biết chúng để là những loại thảo mộc rất quý a...
      _Tiểu Ngư... con cứ nấu ăn cho bọn ta nhé, bọn ta cũng chỉ dạy con võ công chứ phải là sư phụ của con, hiểu - bà lão mỉm cười với nó- cứ mỗi buổi sáng con vào thị trấn mua đồ nhé, con cứ theo con đường mòn này là được- bà lão chỉ cho nó con đường đằng sau rừng cây.
      _Ân...- nàng gật đầu- Tiểu Ngư biết rồi
      _Thôi... con tắm , lão bà có chuẩn bị cho con bộ đồ rồi a, sao tuổi như thế nào mà phải làm ăn mày thế này- ông lão xoa đầu nó
      _Ácch...- ăn mày... tuổi, có phải đùa thế , nàng cũng 18 tuổi rồi chứ bộ, nhưng bất quá nàng cũng cầm bộ đồ bà lão đưa cho và xuống hồ tắm - Aaaaaaaaaaaa - Lạc Ngư hét to, nàng đây sao chứ, khuôn mặt của đứa con chừng 10 tuổi là cùng nhưng mà... hảo đẹp nha, ăn xin sao chứ... hê hê... nàng ở hiên đại quá xuất xí , giờ trông đáng thế này là tốt quá, thôi cứ thong thả ở đây học võ , may mắn ngao du giang hồ là thích quá nha.
      Ngay từ lúc đó, Lạc Ngư nhà ta quyết tâm nghiên cứu đề tài mới, đó là võ công a... tuy nhiên lão ông dạy võ , lão bà dạy y thuật... , nàng trước đây thông minh sẵn nên tiếp thu cả hai thứ này đều gây khó khăn cho nàng.Ngày nào cũng thế, cứ sáng sớm nàng luyện tập chút rồi vào thị trấn để mua thức ăn, lão bà và lão ông đếu cho nàng biết danh tánh, nhưng bất quá họ đối xử với nàng rất tốt nên nàng cũng quan tâm. Sáng nay nàng lại vào thị trấn mua đồ ăn:
      _Tiểu tử, lại đến mua đồ đấy à- bà thím hỏi nàng nhưng nàng chỉ gật đầu, quái lạ... ràng là nữ nhưng ai nhìn vào cũng bảo nàng là nam, ừ thôi... làm tiểu tử cũng tốt- ráng lớn tí nữa rồi ta gả con cho, nhưng rất ngoan a...- bà thím đưa chó nó cục thịt heo và xoa đầu nó
      Tiếp tục hành trình mua rau nàng ngớ ngẩn thế nào để bị va phải tên nam nhân nhìn có vẻ hơn tuổi nàng tí chắc 12,13 tuổi gì đó nhưng vừa đứng dậy nàng bị tên đó đánh chưởng lại té xuống.
      _Không biết nhìn đường à- nhìn nàng bằng ánh mắt hình viên đạn- bổn công tử có chuyện, thôi ngươi toàn mạng đâu- hừm... nhịn nhịn... lão ông lão bà dạy là người học võ tính tình phải thuần nhu, nên tức giận a. Nàng xách giỏ đứng dậy nhưng vì té xuống đường nên có xây xước chút đỉnh. ngang qua tiệm bán đồ sứ, nàng thấy có cái bình sứ hoa văn rất đẹp mà lại rất rẻ nàng liền mua đem về bởi nàng có ý nghĩ muốn chế thuốc trị độc, phải loại độc mà là tất cả các loại độc dù loại đó có mạnh đến cỡ nào.
      ....
      Thời gian trôi nhanh , mới đó mà nàng 18 tuổi rồi, bây giờ nàng khác gì nam nhân từ nhìn dung mạo mê người hiếm thấy huống chi nàng lại khá cao, khoảng 1m78 , nàng lại thích mặc đồ nam nhân nên ở thị trấn có rất nhiều nương thầm trộm nhớ nàng. Lão ông rằng dạy cho nàng hết tất cả tâm huyết của mình, lão bà cũng gật đầu đồng ý. Lạc Ngư hề biết trong người mình tồn tại biết bao nhiêu môn bí kíp thượng hạng và thất truyền từ lâu, nhưng suốt 18 năm qua nàng chỉ có luyện võ chứ hề luyện công nên nàng cũng thể sử dụng khinh công. Đến buổi tối khi nàng ngủ cảm giác có 2 luồn khí nóng thẳng vào người nhưng nàng thể mở mắt ra được, lẽ nàng bị điểm huyệt, nhưng đúng là càng lúc càng nóng, mồ hôi nhể nhại tuôn rồi từ từ hai luồn khí kia biến mất nhưng giờ trong nàng lại có luồn khí nóng cứ chạy tới chạy lui khiến nàng cảm thấy thú vị nhưng nàng buồn ngủ lắm rồi. Trong giấc ngủ đó, võ công nàng học và nguồn nội lực kia thầm giao hòa với nhau, sau giấc ngủ này... nàng là thiên hạ đệ nhất. Mọi chuyện bắt đầu từ đây.
      Sáng hôm sau thức giấc , nàng thấy lão bà và lão ông đâu, bàn chỉ có tờ giấy và ba món đồ vật là túi kim châm cứu bằng vàng, túi tiền và cây sáo trúc màu xanh ngọc, nàng biết cây sáo trúc này tầm thường,lão ông luôn mang nó bên người và nó cũng rất cứng kiếm hay đao đều chém đứt nó được, bất quá... nàng chỉ biết thổi nó mà thôi. Tờ giấy nội dung là 2 ông bà lão truyền cho nó hêt công lực của mình và bây giờ hai ông bà lão muốn ngao du thiên hạ phen. Ông bà lão cũng tặng nó vài món quà vì biết nó cũng giống hai ông bà mà tham gia vào giang hồ.Hảo... hai người trước nàng , là tức chết mà... nhưng nàng còn chuyện cần làm, nó là chế dược bách độc bất xâm. Vừa định bước ra cửa nàng phát ra có con Hãn Huyết Bảo Mã đứng trước cửa, vừa thấy nàng nó bước lại liếm vào mu bàn tay của nàng, lão bà lão ông cũng là chu đáo quá mà. Sau 8 ngày nàng mới nấu xong thuốc và làm được 10 viên giải dược độc nhất vô nhị mà ai cũng muốn có, để có được 10 viên thuốc này nàng phải áp dụng y thuật đại lẫn cổ đại.Bỏ 10 viên thuốc vào cái lọ sứ khi xưa nàng mua,ung dung nàng leo lên lưng ngựa và phóng ra khỏi khu rừng.

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRUYỆN ĐẠI NÁO PHEN
      Chương 2
      Cưỡi ngựa đến thị trấn, nàng muốn mua thêm ít lương khô để nhâm nhi lúc đói bụng, lại tình cảnh khiến nàng rất khó chịu là có rất nhiều nương bao vây nàng. Cả người toát ra hàn khí và đôi mắt quét ngang khiến mọi thứ xung quanh Lạc Ngư đóng băng, đó là tuyệt chiêu duy nhất khiến nàng trốn thoát khỏi đám nữ nhân chết tiệt này.Lão bà cũng hay nàng nên tươi cười chút nhưng nàng nào có nghe, chỉ tập trung chuyên môn, thế thôi. qua quán nước trong thị trấn, nàng nghe lỏm được ràng sắp tới đại hội võ lâm minh chủ, giang hồ tìm ra minh chủ đứng đầu võ lâm, đại hội được tổ chức ở thành Tô Châu. Hảo... nàng rất tò mỏ với cái đại hội võ lâm minh chủ này đây. Lạc Ngư thằng tiến hướng thành Tô Châu mà , đường nàng cũng gặp rất nhiều người bàn tán về đại hội này.Bước vào khách điếm ven đường, Lạc Ngư bước vào khiến ai cũng ngoái lại nhìn, cả nam nhân lẫn nữ nhân đều nhìn nàng với ánh mắt ngây dại. thèm để ý, nàng lựa cái bàn còn trống và ngồi xuống.
      _Cho hỏi khách quan dùng gì- tên tiểu nhị tuy còn ngất ngây nhưng vẫn hỏi nàng
      _Cho ấm trà ngon và vài cái bánh ngọt điểm tâm- nàng trả lời, đương nhiên là hạ giọng xuống để cho giống giọng của nam nhân.
      _Có ngay có ngay- tên tiểu nhị vội vã rời
      _Cho hỏi quý danh của vị công tử đây là gì - Thu Nguyệt nàng nhìn thấy Lạc Ngư từ cửa bước vào, dung mạo phi phàm khoác người thêm bộ đồ trắng toát lên khí chất thoát tục cứ như tiên hạ phàm, đôi mắt đen sâu thẳm khiến tim Thu Nguyệt như chấn động, chưa bao giờ nàng lại thấy có nam nhân đẹp đến vậy, nàng thu hết can đảm bước đến để làm quen.
      _Tên tại hạ đáng để nương hỏi đến- Lạc Ngư hớp ngụm trà rồi trả lời Thu Nguyệt, nàng muốn họ biết tên, đơn giản là nàng còn muốn yên thân chứ muốn dính vào mấy cái rắc rối này làm gì
      _Vậy sao- Thu Nguyện thở dài, từ trước tới giờ nàng luôn có nam nhân vây quanh mình khiến nàng cam ghét nam nhân, nhưng giờ trước vị công tử này đây lại coi nàng ra gì mà có y còn muốn đuổi nàng nhưng quái lạ là nàng thấy tức giận ngược lại còn buồn bã và thất vọng.Thu Nguyệt quay lại chỗ ngồi của mình và mọi người lần nữa dời ánh từ phía Lạc Ngư mà hướng ra ngoài cửa quán, đoàn người toàn mặc đồ đen( phải xã hội đen) bước vào, ngang qua nàng khiến nàng nổi bật và đối chọi với cái màu đen kia hơn.
      _Cho hỏi các vị dùng gì ạ- tên tiểu nhị vội vã chạy ra
      _Mau đem trà ra đây, cút- tên mặc áo đen quát vào mặt tên tiểu nhị kia
      _Vâng vâng- tên tiểu nhị vội vàng chạy vì biết đầy là những người thể gây
      _Minh Thần giáo sao lại ở đây chứ- mọi người cắt đầu bàn tán- người của hắc đạo đến chắc định phá hoại đại hội lần này đây- tuy bọn họ rất nhưng công lực của Lạc Ngư dư sức nghe được tất cả, đúng là thời nào cũng vậy, nó người ở trong tối, có người ngoài ánh sáng, cứ thế mà đối chọi với nhau biết bao giờ mới kết thúc. chợt suy nghĩ bóng nam nhân ngồi xuống trước mặt Lạc Ngư,
      _Vị huynh đệ này có thể cho ta ngồi chung, hết chỗ rồ( nam chính ra mắt)i- nàng ngước mặt lên nhìn, hảo soái ca nha... bất quá trông rất quen, nàng chợt nhớ ra tên ngồi trước mặt nàng chính là cái tên mấy năm trước hạ nàng chưởng, hừ... đẹp có đẹp nhưng với tính tình tự cao tự đại đó, nàng xem ra gì, nhưng nàng đành miễn cưỡng gật đầu cho ngồi xuống vì khách điếm hết chỗ.
      _Oa... xem kìa, hôm nay may mắn nha, được thấy hai hảo soái ca thế này, cả hai ngồi cùng nhau chói lòa - nương khác ngồi trong khách điếm khẽ với mọi người xung quanh, ai cũng đồng ý với nàng, nhưng Thu Nguyệt để ý tới mà chỉ nhìn Lạc Ngư say đắm.
      _Cho hỏi... các hạ tên gì- trông thấy Lạc Ngư liền bất ngờ, trí nhớ rất tốt, liến nhớ ra nàng chính là tiểu tử năm xưa bị mình đánh, nhưng khi đó tên tiểu tử đó nhìn rất bần hàn lại vì có chuyện mà va phải khiến trong lúc bực tức ra tay với nàng, giờ nhìn nàng tuấn mỹ như thế này, cũng chột dạ nhưng từ được rèn luyện về tinh thần, tuy có hơi choáng nhưng khuôn mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì .
      _Tên tại hạ đáng để huynh hỏi đến- nàng lặp lại câu như cũ, gì chứ... cái tên chết tiệt khi xưa đánh mình còn dám hỏi tên mình sao, quên , nàng trả lời rồi cắn miếng bánh...ưhm.. bánh cũng tạm được nhưng nêm vị ngọt còn kém quá, lưỡi nàng cảm nhận rồi nhận xét... haiz đâu phải ai cũng giỏi nấu ăn như nàng chứ, là...
      _Tại hạ thấy vị huynh đài này khiêm tốn quá rồi, tại hạ chỉ muốn kết giao làm bằng hữu mà thôi, lẽ ta xứng đáng hay sao - đưa Lạc Ngư vào tròng
      _Ta có ý đó- nhưng trong nàng lại sôi sục tức giận, cái tên chết tiệt này còi dai dẳng muốn hỏi tên nàng à, đồ con đỉa, nhưng suy nghĩ lúc nàng cảm thấy mình hơi mọn,vì chuyện khi xưa mà ghét kể ra cũng hơi kì, huống chi thêm bằng hữu là bớt kẻ thù, nàng tiếp- tại hạ tên Lạc Ngư
      _Chằng tên là Lạc Ngư sao- Thu Nguyệt khẽ rồi mỉm cười mình
      _Còn ta tên Thiên Vĩ- gật đầu luôn tên của mình, nghĩ nàng quên mất chuyện khi xưa rồi cũng nên, huống chi nghe thấy hơi thở của nàng trầm ổn chứng tỏ là người có nội công thâm hậu, khuôn mặt luôn biểu tình lạnh lùng , cả người toát ra hàn khí cao ngạo khó gần khiến càng thích thú với vị bằng hữu này. Nhưng bận suy nghĩ cả đám người Minh Thần giáo lại vây lấy và nàng.
      _Ngươi là Thiên Vĩ- tên trừng mắt nhìn .
      _Ân...- gật đầu
      _Ngươi dám xông vào Minh Thần giáo làm loạn- tên này vừa dứt câu, mọi người trong khách điếm lại trận bàn tán xôn xao.Các nương ánh mắt lại thập phần hâm mộ nhìn về phía . Hỏi trong giang hồ ai biết , đệ tử của Tửu Quỷ nổi tiếng bậc nhất trong giang hồ và mới đây nhất là còn xông vào náo loạn Minh Thần giáo nhưng lại bị giáo chủ giết chết.
      _Ngươi quá, ta chỉ là vào đó chơi chút thôi- trả lời
      _To gan- cả đám Minh Thần giáo tức giận lao vào , đương nhiên là nó cũng có phần, nhưng nó động thủ mà chỉ tránh đòn cách thong thả phiêu dật khiên người ở ngoài trầm trồ thán phục. Bất quá làm gì được nàng, cả đám xống đến đánh Thiên Vĩ, Lạc Ngư liền thoải mái ngồi xuống tiếp ục ăn bánh uống trà và xem bộ phim cine sống động. Nhưng vừa rót xong chén trà bộ phim cũng kết thúc khiến nàng tiếc hùi hụi, cũng phải công nhận là tên Thiên Vĩ này rất giỏi a .
      _Khiến Lạc huynh chế cười rồi, khi lại bị như vầy, áy náy quá - chắp tay vái nàng cái rồi ngồi xuống- biết Lạc huynh đâu
      _Không giấu gì Thiên huynh, ta đến Tô Châu để xem đại hội võ lâm - nàng thành thành mà trả lời , xem ra tên này cũng tệ, tính tình khi chắc còn, nhưng nàng cĩng cảm thấy rất thù vị, võ công cao như thế lại có tiếng tăm trong giang hồ,đại nào Minh Thần giáo mà xem như cuộc dạo chơi, nàng liền cảm thấy thú vị, có vị bằng hữu như thế này sợ gì có trò vui kia chứ.
      _Hảo... ta cũng đến đó để xem nào nhiệt, chằng hay có thể cùng Lạc huynh làm bạn đường hay - hỏi tiếp
      _Hảo... có người như Thiên huynh cùng, còn gì hơn- nàng cũng gật đầu đồng ý
      _Tiểu nhị, tính tiền- để nén bạc rồi quay lại nhìn Lạc Ngư- Lạc huynh... mời
      _Mời- nàng cũng đứng dậy tiêu sái cũng bước ra bên ngoài, vừa bước ra liền ngạc nhiên khi thấy nàng cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã, cũng cho người tìm kiếm con nhưng vẫn chưa ra, ai ngờ vị bằng hữu mới quen này lại có báu vật vô giá. cảm nhận vị Lạc Huynh đệ này sau này chắc chắn người mọi người biết đến trong giang hồ.
      Cả hai thong thả vưa cưỡi ngựa vừa chuyện khiến khoảng cách ngày càng dược thu hẹp dần, tâm ý cả hai đếu có thể nằm bắt được đối phương, cứ như là trỉ kỉ lâu gặp. hết đàm đạo thơ văn, võ thuật rồi nàng còn kêu kể lại chuyện giang hồ cho nàng nghe, cũng thuận ý kể những gì mình biết . biết bao lâu cũng đến được thành Tô Châu nào nhiệt. Lạc Ngư ánh mắt khẽ toát lên ánh nhìn vui vẻ, nhìn thấy được cũng cười cái rồi thong thả cùng nàng vào thành. Chọn khách điếm trang nhã, vừa hay còn đủ 2 phòng vì sắp đến ngày khai mạc đại hội nên ở Tô Châu náo nhiệt nay còn náo nhiệt hơn, phòng ốc đều được thuê hết. Sau khi ổn định phòng ốc, nàng cùng bước xuống sảnh để nghe ngóng tin tức( thằng ra là nhiều chuyện)
      _A... nhìn kìa, hai vị kia ....- đám nữ nhi giang hồ nhìn thấy và nàng song song bước xuống tiền sảnh của khách điếm mà nên lời, như bức tranh tuyệt mĩ khiến ai nhìn thấy cũng phải động lòng a.
      _Lạc huynh có tham gia vào đại hội này - rót trà mời nàng rôi hỏi thăm
      _A... ta có hứng thú đó, chỉ là muôn xem thử cái gọi đại hội võ lâm nó là như thế nào thôi- nàng lắc đầu- thế còn Thiên huynh , tham gia chứ?- nàng hỏi vì thấy nội lực của Thiên Vĩ rất cao, thế nào lại tham gia, tham gia ắt có thể làm võ lâm minh chủ.
      _Không, ta cũng giống Lạc huynh, chỉ là xem cho vui mà thôi- lại thầm nghĩ tại sao lạc Ngư lại tham gia nhỉ, đúng là kì lạ.
      _Thiên Vĩ ca ca - bóng hình nữ nhân chạy lướt qua và ôm chầm lấy - sao ca ca dám bỏ muội mà đến đây mình kia chứ
      _Buông ra- ánh mắt toát lên vẻ tức giận khôn lường khiến nàng cũng vội vã buông ra, còn Lạc Ngư nhìn thấy nữ nhân này rất xinh đẹp, mắt to long lanh, môi đỏ khêu gợi nhưng... nàng chợt nhận ra... ai giời ơi , trét phấn gì mà lắm thế kia, hư hết mặt mới là lạ. Và nàng thấy là Thiên Vĩ cũng vui vẻ khi bị nương này ôm trúng
      _Thiên Vĩ ca ca, sao ca ca lại bỏ mặc muội a- tới đây mắt nàng long lanh nước khiến ai nhìn vào cũng thương tiếc nhưng Lạc Ngư nhà ta bắt đầu nổi gai óc hết cả người, nước mắt có thể tuôn nhanh như thế sao.
      _Cô nương là ai- nhìn vào người vừa mới ôm mình phán câu làm bừng tỉnh mọi người
      _Ai da, ra là cái loại biết xấu hổ, thấy người ta tuấm mỹ rồi xáp lại gần hay sao - nữ nhân khác trong khách điếm lên tiếng, từ đó lan ra tiếng cười chỉ trích phát sợ, nương kia cũng liền tái mặt mà vội vàng bỏ ngay.
      _Thiên huynh rất có tiếng tăm- nàng gất đầu rồi
      _Lạc huynh đừng trều ta, mặt mũi biết để đâu cho bớt xấu hổ đây- lắc đầu thở dài, trong lòng lại nghĩ, cho tên Lạc Ngư này ,ới bước chân vào giang hồ mà thôi, sắc đẹp như thế nào lại hơn mình, cũng có lúc gặp phiền toái như mình mà thôi.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRUYỆN ĐẠI NÁO PHEN
      Chương 3

      Người ở trong quán ngày càng đông, chuyện bàn tán về đại hội võ lâm lúc đông hơn, còn hai nhân vật chính cứ thong thả ăn bánh và uống trà. Nhưng đột nhiên bọn họ lại về vấn đề khác khiến Lạc ngư khỏi giật thót mình, ánh mắt có hơi rúng động.
      _Này, phải 10 năm trước đây có cặp Song Bội nổi tiếng giang hồ hay sao, sao bây giờ bọn họ lại mất tích rồi, có bọn họ về đây chủ trì đại hội này hay quá- người tiếng
      _Ưhm, ngươi biết sao, 10 năm trước bọn họ từng tuyên bố nhìn thấy ai đầu tiên nhận người đó làm đệ tử hay sao, bất quá dạy xong bọn họ liền quy giang hồ- người khác lại tiếp- cả hai võ công cao thâm, trong hai người lại có y thuật cao minh như thế, ai làm đệ tử của họ chắc phải đa tài lằm.
      nhàng hớp ngụm nước trà , Lạc Ngư suy nghĩ phải là tới lão bà và lão ông của mình đấy chứ, mà bọn họ cũng có chịu nhận mình là đệ tử đâu, lại còn đá mình qua bên mà ngao du thiên hạ, là hết nổi mà.
      _Lạc huynh, chúng ta ra bờ hồ Lạc Cảnh chơi chút , ngươi chưa bước vào giang hồ, ắt bây giờ cũng nên ngắm cảnh đẹp chút chứ nhỉ- nghe cả đam người chuyện mà làm nhàm hết cả lỗ tai, muốn chuyển sang nơi khác thanh tịnh hơn chút
      _Ân... tiểu nhị, tính tiền- lần này Lạc Ngư nhanh tay hơn để nén bạc lên bàn, Thiên Vĩ cũng ngồi dậy mà theo nàng khiến cho các nương phải tiếc hùi hụi, có nàng đuổi theo, có nàng ngồi yên ngây ngốc- mong Thiên huynh chỉ hướng- nàng nhảy phóc lên con ngựa của mình.
      _Ừhm, thôi- gióng ngựa trước còn nàng cũng nhanh nhẹn song song với để cùng nghau trò chuyện.
      Lạc Cảnh hồ hôm nay cũng rất đông người, những con thuyền được thả trôi theo bờ hồ, những cánh sen nở ra rực rỡ, gió thổi vào người khiến Lạc Ngư khỏi khoan khoái.Mọi người bắt gặp hai đại mỹ nam cùng đến liền khóe miệng có chút nước.
      _Con mụ già này, dám cản đường bổn thiếu gia đầy à- cuộc xô xát xảy ra giữa bà lão và tên thanh niên thoạt nhìn là biết con nhà giàu có, đằng sau còn có cả đám tuy tùng theo.
      _Thiếu gia... xin tha mạng, tiểu nhân lỡ có va phải người , xin thiếu gia tha mạng- bà lão vội vàng quỳ xuống hướng về tên thiếu gia quát tháo mà dập đầu lia lịa
      _Lão bà, người cần phải làm thế- Lạc Ngư xướng ngựa, đứng tới dìu bà lão kia đứng dậy
      _To gan, xám xen vào chuyện của thiếu gia nhà ta, hết muốn sống rồi à- tên tùy tùng đứng gần đó quát vào mặt của Lạc Ngư
      _Ta cứ thích xen vào sao- nàng cúi người phủi sạch bụi cho bà lão khiến ai cũng choáng váng, người trông cao quý thế kia mà lại có thể cúi người phủi bụi cho lão bà quen biết, đúng là thể tin nổi. Vỗ vỗ tay bà lão an ủi- lão bà, bà nên về nhà , ở đây có chuyện của người nữa...
      _Nhưng... lão công ta bị bệnh, thuốc làm hết rồi- lão bà buồn bã nhìn đống thuốc bị tên thiếu gia kia làm văng tung tóe đường, biết cách nào dùng lại được.
      _Ai cho các ngươi dễ dàng như thế, bắt bọn họ lại- tên thiếu gia khoanh tay ra lệnh cho đám người hầu của mình- cho các gười biết, ta chính là nhị thiếu gia của Yên gia trang, Yên Quân Trứ, các ngươi dám to gan đụng đến ta, các ngươi hôm nay phải chết.
      _Chết như thế nào- khí lạnh bao trùm mọi thứ, đuơng nhiên phải của Lạc Ngư vì nàng hỏi thăm bệnh tình của lão ông từ bà bà, người tạo ra cái khí đáng sợ đó chính là Thiên Vĩ, hăn khâm phục hành động của Lạc Ngư nhưng càng lúc càng bất mãn với tên Yên Quân Trứ này, dần dần tiến lại phía Yên Quân Trứ khiến ai cũng căng mắt thở dồn dập theo dõi diễn biến từng chút . Có mấy tên gia nhân liều mạng xông vào Lạc Ngư liền bị dội ngược trở ra, tên nào cũng bị hộc ngụm máu rồi nằm yên tại chỗ.
      _Các người...- Yên Quân Trứ tức giận chỉ vào mặt của Thiên Vĩ mà nên lời
      _Hừ, phụ thân của ngươi còn phải nể trong ta vài phần, người là cái quái gì kia chứ, nhị công tử của Yên gia, quả đúng là ngươi muốn sống nữa rồi- mắt Thiên Vĩ bắt đầu lan tỏa làn sát khí
      _Các ngươi hãy đời đó- Yên Quân Trứ vội chạy vì biết mình phải đối thủ của Thiên vĩ, quay trở lại với Lạc Ngư, nàng cũng hỏi thăm bệnh tình và ngỏ ý muốn đến nhà của lão bà để chữa bệnh.Cả hai dắt ngựa cùng lão bà về đến nhà, căn nhà xiêu vẹo được dựng lên ở cạnh bìa rừng, quan sát hồi lâu rồi bắt mạch cho ông lão, nàng khẽ mỉm cười , nhưng nụ cười này chỉ có lão bà thấy chứ Thiên Vĩ cũng hề thấy được.
      _Lão bà, lão ông sao chỉ là bị nhiễm phong hàn chút, lão bà mau ra ngoài sắc thuốc- nàng đưa cho lão đống cây cỏ mà nàng phát xung quanh nhà lão bà, nàng biết đó là những cây thuốc trị bệnh rất hiệu quả, sau đó nàng nhìn sang vị bằng hữu của mình- Thiên huynh, ngươi bây giờ có rảnh rỗi giúp ta vào thành mua vài thứ
      _Được- gật đầu và tò mò muốn biết Lạc Ngư mua gì, hóa ra là mua lương thực, gật đầu, càng lúc càng hài lòng với vị bằng hữu này, có nhìn lầm người.Trong vòng canh giờ( khoảng 2 tiếng ), cũng mua xong mọi thứ, nhưng đồ đạc quá nhiều khiến phải thuê thêm người chở đồ. Vừa về đến nơi thấy căn nhà của 2 ông bà lão thay đổi ít, các vách gỗ mục nát được nàng thay bằng những thân cây to vững chắc hơm, thêm vào đó giữa hai vách nàng còn nhét rơm vào để tránh gió rét, mái nhà nàng phải chờ Thiên Vĩ mua về mới có thể lợp lên, trong thởi gian đó nàng cũng chặt cây làm cái hàng rào cao và vững chắc vì đây là gần bìa rừng nên phải làm để tránh thú dữ. Nàng còn cố ý làm thêm gian bếp cho căn nhà, và nàng chặt củi khô chất vào bếp cho lão bà xài dần dần.
      _Lão bà, mau cho lão ông uống thuốc- nàng nhắc nhở lão bà chút rồi tiếp tục chặt củi
      _Lạc huynh, ngờ nhanh như thế mà ngươi làm được rất nhiều thứ- tiến lại gần nàng- mọi thứ ngươi nhờ mua cũng mua đủ
      _Hảo... có Thiên huynh, mọi việc càng nhanh- nàng dừng công việc chặt củi, ôm cái lu thât to mới mua vào nhà, phát ra nền nhà cao hơn bênh ngoài và băng phẳng chứ lồi lõm như lúc mới nhìn thấy. Đổ gạo đầy vào lu, nàng liền đậy nắp, lại bắt đầu ôm cái giường mới, rồi bàn ghế sắp xếp sao cho gọn gàng và thuận mắt, bắt đầu nàng mang thức ăn xuống nhà bếp rồi quay lại, nàng cùng lợp mái ngói cho căn nhà.
      _Thật... bà bà ta biết lấy gì đền đáp cho hai vị- lão bà cũng lão ông cảm động thôi.
      _A... lão bà đừng áy náy, hậu bối là tự muốn làm, ai ép buộc cũng mong hai vị báo đáp gì đâu- nàng phi thân từ nóc nhà xuống, đánh giá chút về căn nhà, cũng tồi, đến lúc nàng cũng phải trổ tài nấu nướng chút chứ, dù gì hai ông bà chắc cũng ăn uống kham khổ, làm vài món cho bọn họ đổi khẩu vị cũng hay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :