1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đường về (Phần 2) - Dạ An (15.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ĐƯỜNG VỀ


      Thể loại: Xuyên


      Tác giả: Dạ An


      Editor: letam


      Convert: ngocquynh520



      Giới thiệu:

      câu chuyện xuyên về đời Thanh.

      Nữ chủ bình thường, tự ngược mình, cũng như có hứng thú ngược người.

      Thích ngây thơ đừng xem, thích sôi nổi nơi này có.

      P/S: cái văn án ngắn thể ngắn hơn nữa hi hi. Chào các bạn, mình là lính mới tập edit nên trong quá trình edit có nhiều sai sót các bạn thông cảm và ủng hộ, góp ý nhiệt tình cho mình nhé! Do mình edit rồi đăng bài luôn nên mình tóm tắt được nội dung truyện cho các bạn được, thui các bạn theo dõi theo từng chương truyện nhé!
      Mình gửi lời cảm ơn chân thành đến bạn zNguyệt Tiếu hướng dẫn nhiệt tình cho mình trong suốt thời gian qua nha! ^ - ^
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      Phong nguyetlinhdiep17 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1: Tổ Phụ

      Thuyền qua Tô Châu, lại dọc theo Ngô Giang, rồi vào ranh giới Chiết Giang. Giữa tháng năm lịch, quang cảnh kênh đào hai bên bờ sông mặc dù đẹp, nhưng ánh nắng mặt trời cũng chói chang, cho nên ban ngày ta đều chỉ núp ở bên trong khoang thuyền. Lý Hạo lần đầu đến Phương Nam, ngược lại đối với cái gì cũng đều mới mẻ, như ông cụ non suốt ngày dạo boong thuyền, phơi nắng hai ngày liền đen ít.

      Tạm dừng lại ở phủ Gia Hưng, rồi lên đường về phía nam. tới ngày, Tam thúc lại phân phó đến cửa sông đổi sang thuyền . Hai bên bờ sông ruộng nước xanh mơn mởn mênh mông bát ngát, Lý Hạo ngạc nhiên : "Phải đổi thuyền vào thành?"

      Tam thúc hình như sớm đoán được chúng ta hỏi câu này, cười đáp : "Chúng ta sống ở nông thôn, toà nhà trong thành thường ngày cũng đều để trống, lúc Nhị thúc các con tuần ban đêm mới tới ở."

      Chỉ có phần của mui thuyền mới có thể vào con lạch rộng sáu bảy thước, cũng may lão bộc tới đón chúng ta chuẩn bị hai chiếc thuyền , đem tất cả hành lý của chúng ta xuống thuyền. Tam thúc nhìn về phía lão bộc hỏi tình trạng sức khoẻ của tổ phụ, ông cung kính đáp: "Lão gia bệnh lúc tốt lúc xấu, ít ngày trước ban đêm ho khan gay gắt, hai ngày này tốt hơn chút, tinh thần sức khoẻ vẫn còn dồi dào."

      Tam thúc gật đầu cái, lại hỏi: "Lưu thúc, nhị ca trở về chưa?"

      Lão bộc đáp: "Nhị gia sáng nay vừa mới trở về."

      Sông xuyên qua mảnh cánh rừng, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa, phía sau tảng đá hình vòm cầu, là tường trắng khói đen bay mái hiên của thôn xóm. So với thành Hàng Châu, nơi này là địa phương an bình!

      Đường sông kéo dài vào trong thôn, hai bên sông là nhà, thấp thoáng lộ ra vài cây chuối tây, nghe tiếng mái chèo "Cốc …Cách" , ta giống như tiến vào thế giới khác. Dọc theo con sông có nhiều nhà dân được xây dựng ở mặt nước, vừa lúc ấy thôn mở cửa gỗ khắc hoa ra để lấy nước, "bùm" tiếng buông thùng treo, múc nước từ dưới sông lên. kệ ngoài cửa sổ đặt chậu hoa nhài, con mèo trắng như tuyết đứng ở bệ cửa sổ, liếm lông mao móng vuốt của mình.

      Ai, biết Mẫn Mẫn đưa về Thịnh Kinh như thế nào rồi? Còn có Hồng Nguyệt Nhi. . . . . .

      Thuyền vẫn về phía trước, xuyên qua thôn, lại qua chỗ tường rào rồi quẹo vào, ở phía xa bên trái, cư nhiên lại có khoảng trời riêng, vào chỗ có ba mặt tường đều là nước. Ta nhất thời hiểu ra đây là bến đò cá nhân của ngôi nhà. Người chèo thuyền chèo thuyền cặp bờ, buộc chặt dây đá ở bờ sông. Lưu thúc nhảy lên thềm đá trước, tiếp theo là Lý Hạo cùng ta, cuối cùng là Tam thúc.

      Dường như là ta có chút e sợ, trong lòng hoang mang đối với việc gặp tổ phụ, hướng Tam thúc hỏi "Gia gia biết chúng con muốn tới ?"

      "Chuyện đó lúc trước khi viết thư ta có qua." Tam thúc dường như cũng có nắm chắc, nhưng lại trấn an chúng ta : " Đừng lo lắng, gia gia ngoài miệng , ra trong lòng vẫn nhớ đại ca. Thấy các con nhất định vui mừng."

      Lúc này, nam quản trung niên dẫn theo mấy gã sai vặt nha đầu ra đón, thấy Tam thúc, khom người cười : "Tam gia tốt! Lão gia nghĩ thiếu gia tiểu thư đường vất vả, phân phó thu thập sương phòng, để thiếu gia tiểu thư nghỉ ngơi trước, thời điểm cơm tối mới cho gọi."

      Ta nhìn Tam thúc cau mày, khỏi muốn cười, tổ phụ đúng là muốn nhìn thấy chúng ta quá nhanh. Chẳng qua ta nghĩ ta cùng Lý Hạo tới giống như cha chọc ông tức giận, nếu ta đoán chừng đêm nay chúng ta được ngủ ở sương phòng, chỉ có thể ngủ ở chuồng ngựa.

      Tam thúc với quản : "Như vậy cũng tốt. Đồng Đức, dặn dò bọn họ sắp xếp hành lý của thiếu gia và tiểu thư cho tốt. Hầu hạ cho cẩn thận"

      Đồng Đức quản đáp dạ, rồi gọi hai nha đầu dẫn ta cùng Lý Hạo trở về phòng. Ta và Lý Hạo cùng ngụ ở tiểu viện, đều là lầu hai, chỉ là ta ở phía đông, ta ở phía tây, vừa lúc có thể cách cửa sổ nhìn nhau. Viện bốn bề đều là cửa sổ khắc hoa, trong sân có cái bàn đá, cách đó thước trồng cây dành dành, nở hoa, viện đầy mùi thơm ngọt mát lành.

      Cầu thang gỗ eo hẹp mà sâu thẳm, đạp ở phía phát ra thanh rất thú vị. Nha hoàn Đinh Hương dẫn đường là người Phương Nam điển hình, vóc dáng nhắn, ánh mắt trong veo như nước, làn da trắng nõn mềm mại, tiếng êm dịu đu đưa mang theo khẩu Phương Nam. Đẩy cửa sương phòng ra, chỉ thấy bàn gỗ lim vẽ bức tranh cỏ linh chi, hoa văn ghế ngồi tròn cũng được trang trí giống như vậy, cái tủ đựng quần áo đứng hình vuông dựa vào tường, xinh đẹp nhất chính là cái giường lớn sơn màu hồng bạt.

      "Tiểu thư, nô tỳ mở cửa sổ cho thoáng gió được ạ?" Đinh Hương hỏi.

      "Ừ." Ta gật đầu. cảm thấy trong phòng có chút nóng bức.

      "Ken két ——" Cửa gỗ điêu khắc theo kiểu riêng mở ra, trừ ánh sáng, còn có khí trong lành xuyên vào phòng."Độp độp độp…", là trời mưa sao? Đinh Hương thở : "Mưa rơi rồi !" Sau khi nàng kéo màn trúc xuống, hỏi: "Tiểu thư, khát nước ? Nô tỳ châm trà."

      Ta cười với nàng : " cần. Ngươi xuống trước , ta có chút mệt."

      Đinh Hương "Dạ" tiếng liền lui ra ngoài.

      Ta mang cái ghế, ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng mưa phùn đánh vào mái hiên "lộp độp", chóp mũi vòng quanh khí ẩm ướt mang theo mùi hoa dành dành, nằm úp sấp ở bệ cửa sổ mà ngủ thiếp . . . . . .

      "Tỷ." Ở bên tai hình như là tiếng khẽ gọi của Lý Hạo. Ta bỗng giật mình tỉnh giấc, đôi mắt buồn ngủ mông lung ngẩng đầu, thấy tay để bả vai ta cúi người gọi ta, Đinh Hương đứng ở bên.

      Duỗi lưng cái, hỏi "Có thể ăn cơm rồi sao?"

      Đinh Hương dẫn chúng ta đến nơi ăn cơm, qua cái hồ cá vàng lớn ở hoa viên, qua mấy cánh cửa phòng, cuối cùng cũng tới! Bàn chân của ta bị đau do đá cuội mặt đường cấn phải, thầm oán đế giày quá mỏng.

      Vào phòng ăn, chỉ thấy bàn đầy người. Trong đó có Tam thúc, phụ nhân bên trái thúc ấy nhất định là tam thẩm, nam tử trung niên bên phải chắc là nhị thúc. Chúng ta tiến lên làm lễ ra mắt. biết vì sao thấy Nhị thẩm, Lý Hạo hỏi, ra là thẩm ấy về nhà mẹ đẻ trong thành, chưa kịp trở về. Sau đó lại gặp được đường đệ ba đường muội, nghe còn có đường huynh, hình như cùng mẫu thân ra ngoài chưa về. Đường đệ cùng đại đường muội đều 16 tuổi, dung mạo rất đáng , nhưng là. . . . . . như thế nào đây, trong đầu có chút cảm giác tinh quái thoáng qua, hai tiểu đường muội ngược lại rất an tĩnh, đều là tiểu nha đầu chưa đầy mười tuổi, bị huynh tỷ ép tới gắt gao.

      Chúng ta được sắp xếp ngồi ở bên cạnh đường đệ cùng đại đường muội, hình như còn phải qua lâu mới ăn cơm, bởi vì hạ nhân dâng trà lên. tiểu nha hoàn cầm khăn ướt để cho ta lau tay, nhưng biết sưng hô với ta là gì cho tốt, sửng sốt hồi lâu. Nhị thúc cười : "Đây là đại tiểu thư."

      Tiểu nha hoàn lúc này mới gọi tiếng: "Đại tiểu thư."

      Nào biết đường đệ Lý Dung "Phụt" tiếng bật cười, với đại đường muội Lý Thục: "Ha ha, ngươi được kêu là Đại tiểu thư mười mấy năm, tại thay đổi thành Nhị tiểu thư rồi!"

      Lý Thục chịu yếu thế đáp lại: "Ngươi cũng còn là Nhị thiếu gia lập tức cũng hạ xuống thành Tam thiếu gia!"

      Sau đó đứng lên khẩu chiến ngươi tới ta . Tuy rằng Nhị thúc Tam thúc đều nhíu mày, nhưng cũng ngăn lại, ta nhìn xem vừa thấy kì quái vừa buồn cười. Ta nhìn về phía Lý Thục cười hỏi: "Năm nay muội muội cũng đến tuổi thành thân rồi chứ?"

      Lý Thục cười liếc mắt ta cái, : "Cái đó hả, ta cần."

      Ta còn chưa lên tiếng, Lý Hạo chợt nghe cướp lời hỏi: "Tại sao?"

      Nàng cười lớn trả lời: "Bởi vì ta là người tàn phế, ha ha ha ha!"

      Lý Dung cười : "Nàng là đại cà thọt ngàn năm, kinh thành vương tôn công tử mới cần nàng, đành phải để ở nhà, bồi thêm nhiều đồ cưới xem có thể đưa ra ngoài hay ! Ha ha!"

      Lý Thục nắm cằm của đường đệ, cười mắng: "Gia gia cho ta nhiều đồ cưới, ngươi lại đau lòng à nha? Ai, nếu thường tiền có thể đưa ngươi ra ngoài, bao nhiêu ta cũng đau lòng a!"

      Lý Dung đánh rớt tay của nàng cười : "Loại người đàn bà chanh chua như ngươi cấp lại bao nhiêu cũng dùng được!"

      Lý Thục làm bộ muốn nhéo , liền từ ghế nhảy dựng lên, hai người thế mà truy đuổi nhau ở trong phòng ăn. Các thúc thúc rốt cuộc nhìn được, quát lên: " Hai người các ngươi, đừng làm rộn!" Thế nhưng hai người đều để ý tới.

      Ta lại chú ý tới Lý Thục lại chạy nhảy có bất kỳ khác thường nào. Lý Hạo tiến tới bên tai ta : "Nàng cà thọt nha, kỳ quái."

      Đúng lúc này, ở cửa truyền đến tiếng ho khan, nghe được thanh này, tất cả người ngồi cũng đứng lên, liền nghe Nhị thúc Tam thúc còn có Tam thẩm nhìn về phía người vừa tới kêu: "Cha."

      Lý Dung cùng Lý Thục lập tức ngưng vui đùa ầm ĩ, song song chạy tới, đuổi người hầu ra, trái phải đỡ hai bên ông ấy, ngọt ngào giòn giã kêu: "Gia gia."

      Ta cùng Lý Hạo cũng đứng lên, nhìn về phía tổ phụ của bọn ta, dáng người của ông cao lớn, nét mặt uy nghiêm, trán cau lại hình chữ "Xuyên", cằm là chòm râu con dê hoa râm, mặc bộ trường bào. Ông ấy nhìn chằm chằm Lý Thục : "Các ngươi lại quậy phá?"

      Lý Thục cười ngọt ngào : "Nào có? Chúng con chờ gia gia sốt ruột, liền đứng lên vòng vòng chút, nếu người còn đến, chúng con phải tìm người á!" Rồi nhìn về phía Lý Dung : " Đệ có phải hay ?"

      Lý Dung cũng cười : "Đúng vậy đó, gia gia."

      Ông cụ như là hài lòng, "Ừ" tiếng, tùy tôn tử tôn nữ dìu mình ngồi xuống. Đối với nhi tử và con dâu quét mắt liếc cái, liền nhìn về phía hai tiểu tôn nữ vẫy tay : "Lan Lan, Tiểu Hồ, lại đây."

      Thương hai người này xong rồi, mới nhìn đến chỗ chúng ta đứng, ta cười hô: "Gia gia." Lý Hạo ngược lại nín nhịn nửa ngày, rốt cuộc cũng theo nhàng gọi tiếng.

      Ông cụ mím môi cau mày nhìn chòng chọc chúng ta nửa ngày, mới : "Nha đầu này ngược lại giống ta."

      Những người khác còn chưa có phản ứng, Lý Thục cùng Lý Dung nhịn được bật cười ra tiếng. Ông cụ : "Thế nào, các ngươi cảm thấy giống?"

      Lý Thục cười : "Giống, giống, đương nhiên giống."

      Lý Dung : "Ngày thường Hàm tỷ tỷ tốt như vậy, dĩ nhiên là giống gia gia." Lại nhìn về phía Lý Thục bĩu môi nén cười : " Làm sao có thể tựa như nàng ta. . . . . ." Bị Lý Thục trừng, lại ở trước mặt ông cụ nên dám lỗ mãng, liền nuốt nửa câu còn lại vào trong.

      Ông cụ lại nhìn nhìn Lý Hạo chút : "Ừ, tiểu tử này thuận mắt hơn so với tên cha khốn kiếp kia của . "

      Lý Hạo dở khóc dở cười. Ông cụ quay ngược lại hỏi ta: "Có tham gia tuyển tú hay ?"

      Tam thúc trả lời thay: "Hàm nhi được miễn chọn."

      Ông cụ nghe xong lời này, lông mày giãn ra chút, khóe miệng cũng tươi cười, gật đầu : "Như vậy mới đúng."

      Trong lòng ta nghi hoặc, cái gì "Mới đúng"? Được chọn mới đúng? Giống như chuyện của Lý Thục quả kỳ quái.
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      sanone2112 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.2: Tổ Phụ

      Sau khi ông cụ ngồi vào chỗ của mình, khoát tay áo, Lý Dung Lý Thục liền tự động trở về vị trí cũ. Vừa rồi Đồng Đức nhìn về phía đại nha hoàn canh giữ ở cửa gật đầu cái, lâu sau liền có bốn tiểu nha hoàn cầm khay nối đuôi nhau mà vào. Ta vốn cho rằng rốt cuộc cũng được ăn cơm rồi, nghĩ tới đồ bưng lên chỉ là món điểm tâm mà thôi. Cái bàn quá lớn, ta chỉ có thể dùng đồ ăn ở mấy cái đĩa cách ta gần nhất.

      "Lão Nhị, đem sổ sách tháng trước báo ta nghe chút." Ông cụ cũng động đũa, chỉ mím môi nhấp ngụm trà.

      Nhị thúc giống như sớm có chuẩn bị, rút ra cuộn giấy từ trong tay áo, đứng dậy hồi báo.

      Ta xem Lý Thục Lý Dung cũng bắt đầu động đũa, cảm thấy cần phải khách khí. Huống chi trong mâm sứ trước mắt đủ màu xanh nhạt, mùi ngó sen thơm ngát mê người, có bất kỳ gia vị gì, chỉ là món ăn nguội được cắt miếng, nhìn trắng nộn giòn non làm cho người ta phải nuốt nước bọt. Đúng là mùi hoa ngó sen của mùa vụ! Gắp đũa, bỏ ngó sen trắng nõn giống như da thịt thiếu nữa vào miệng, chỉ cảm thấy giòn ngọt ngon miệng vô cùng.

      Nhị thúc đọc: "Việc kinh doanh tơ tằm ở phía nam Cửu Giang vẫn như thường lệ thu được hai ngàn bảy trăm tám mươi lượng, cửa hàng tơ tằm ở thôn trang cách đó bảy dặm giống như vậy, hai ngàn ba trăm lượng, củ ấu sống tươi tốt ở Lưỡng Hồ được, ngàn sáu trăm bảy mươi lượng. . . . . ."

      Ta nghĩ thầm, ở trước mặt nhà già trẻ báo cáo thu vào, giống như mở đại hội cổ đông. Bất quá ta cũng nghe cho có, chứ lười quan tâm tới. Liền lấy ngó sen gắp cho Lý Hạo : "Nếm thử cái này, thức ăn ở kinh thành và dâng lên cho vua đều ngon bằng. Thơm ngon giòn tan, chỉ có rễ cây mã thầy đầu mùa đông mới có thể so với chúng."

      "Mã thầy là cái gì?" hỏi.

      Ta nhất thời lở miệng, liền thể phí miệng lưỡi giải thích, đó là thực vật thân thảo giống thân cây hành ăn ngon lắm, mùi vị ngon hơn so với quả lê tươi.

      Lúc này Nhị thúc đọc đến: ". . . . . . Xưởng nhuộm ở Tô Châu, năm trăm sáu mươi lượng, tơ lụa ở trang Chấn Vinh, bảy trăm bốn mươi sáu lượng, trà Phúc Hưng được, ngàn hai trăm sáu mươi bảy lượng, trà Long Hưng được, ngàn trăm năm mươi sáu lượng, trà trang Lục An Đức Hưng, chín trăm tám mươi lượng." Sau thu vào còn có chi ra, hình như cũng ít. Sau đó xong hết rồi, Nhị thúc báo tổng số tiền lời ra. Ta nghe, cảm thấy hình như có chỗ đúng, thiếu vài ngàn, về phần cụ thể bao nhiêu cũng ràng, ta lại nhớ kỹ cho lắm.

      "Tỷ, chả giò chiên này ngươi nhất định thích, muốn ngọt hay là mặn?" Bị Lý Hạo quấy rầy như vậy, ta lại càng dám khẳng định, dù sao liên quan đến ta, liền với : "Nhân bánh ngọt là cái gì?"

      "Bột mịn ." gắp cho ta cái, "Ngọt mà ngấy. Rất thơm, biết dùng loại đường gì."

      Chợt nghe ông cụ : "Lão Nhị, đây là do ngươi tự mình tính?"

      Nhị thúc gật đầu đáp: "Dạ, cha. Con tính vào tối hôm qua."

      Ông cụ cười nhạo tiếng, : "Ta thấy bàn tính của ngươi nên thay đổi, hạt châu ở giữa bị rơi mất."

      Lúc này Nhị thúc mới ý thức được xảy ra vấn đề, lau mồ hôi : "Cha, có thể là khi con làm quá muộn, phạm lỗi do mệt mõi."

      "Khụ khụ, ngoại trừ nơi này thiếu ngàn ra, ngươi còn có tính thuế trà của cả tháng, ta nhớ là bảy trăm năm mươi bốn lượng, sai chứ?" Ông cụ vừa vừa ho khan, "Hai bên cùng giảm, cũng thiếu hơn hai trăm lượng."

      Nhị thúc dám tiếp, chỉ đứng cúi đầu. Người ở chỗ này tựa hồ nhìn quen với cảnh này, mấy đứa chỉ để ý đến ăn uống của chính mình, Tam thúc Tam thẩm khẩn trương ngồi cứng ngắt, giống như chính bọn họ phạm sai lầm vậy.

      Ông cụ hỏi: "Khi nào Mạc Nhi trở về? Nó có ở đây ta thực yên lòng."

      đường huynh Lý Mạc sao? Ta có chút đồng tình Nhị thúc, mặc dù là con trai mình được phụ thân coi trọng, nhưng cảm thụ trong lòng cũng bao giờ dễ chịu. Tính tình các thúc thúc đúng là tốt!

      Nhị thúc vẫn lên tiếng, ông cụ cư nhiên lại : "May mắn ngươi là con ta, bằng muốn hoài nghi ngươi đứng giữa kiếm lời bỏ túi riêng."

      Cắn cái chả giò chiên, ta nghe thế rốt cuộc nhịn được, "phụt" cười ra tiếng. Là con cái giấu tiền riêng hả ? Gia gia cũng đáng , hoặc là kể câu chuyện đáng . Tất cả mọi người nhìn về phía ta, ta bèn phải nhai rồi nuốt xuống nửa đoạn chả giò trong miệng, sau đó cười : " xin lỗi, con vừa chạm vào chả giò chiên cười tiếng, nhưng lại cố tình thích ăn món này. Cũng may ăn cái khác , xin mời gia gia tiếp tục."

      Chòm râu ông cụ run , ngược lại Lý Dung Lý Thục che giấu biểu tình nghẹn cười của họ chút nào. Bị hồi hồ nháo như vậy, ông cụ liền " tiếp tục" được, nâng tay về phía Đồng Đức ý bảo dọn thức ăn lên.

      A, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi!

      Lúc còn thừa lại vài món ăn cuối cùng, chỉ thấy Lý Dung và Lý Thục liếc nhau cái, Lý Thục nháy mắt với nha hoàn bưng khay, sau đó nhìn về phía ta và Lý Hạo cười : "Đây là món sở trường của đầu bếp trong nhà, Hàm tỷ tỷ Hạo ca ca, các ngươi nếm thử chút."

      Ta vừa nhìn, sở trường cái gì, hoá ra lại là mâm ốc nước ngọt xào lăn. Hai tiểu quỷ này!

      Lý Hạo do dự vươn chiếc đũa ra, gắp con, nhưng biết ăn từ chỗ nào. Lý Thục và Lý Dung cùng nhau mở to hai con mắt, vui rạo rực nhìn tiếp tục như thế nào. Ta thầm than tiếng, cầm đũa từ chỗ của gắp lại đây, : "Ta thử trước xem." Ta quay miệng vỏ xoắn con ốc về mút cái, "Xuỵch" tiếng, nước canh mang theo thịt ốc dồi dào trôi theo lực hút lăn ra đầu lưỡi, là hương vị lâu rồi ăn! Thả phần xác con ốc còn lại về mặt bàn, : "Quả thực sai, rượu, đường, nước tương tỷ lệ vừa vặn, nếu cho hành lá hạt tiêu nhiều hơn chút nữa càng ngon miệng." Ốc nước ngọt xào cay hoặc là nướng muối ớt mới tươi mới thơm, bất quá thử lấy thịt nấu canh, cũng có hương vị khác.

      Hai tiểu tử Lý Thục và Lý Dung kia sững sờ nhìn ta, ta nhìn về tiểu nha hoàn sau lưng phân phó: " lấy vài cây tăm tre đến đây."

      Tiểu nha hoàn cơ trí, đáp tiếng, "Dạ, đại tiểu thư." Liền chạy ra ngoài, chốc cầm cây tăm bằng tre trở lại.

      Ta giao cây trăm tre cho Lý Hạo : "Ngươi tạm thời dùng cái này ."

      tay cầm cây tăm tre, tay dùng chiếc đũa gắp ốc nước ngọt, đảo qua đảo lại nửa ngày, đầu đầy mồ hôi, vẫn tìm ra được cách ăn. Ta nhìn đổ mồ hôi hột, sợ gắp bay ra, chừng văng lên mặt ta, thầm mắng tiếng đồ đần, thể làm mẫu cho nhìn.

      Ốc nước ngọt thơm ngon, ăn phải dùng cây kim châm, cây tăm xỉa răng, chắc chắn thể nào lễ ốc được, tiểu tử Lý Hạo này, cũng biết đây là món ăn gì. Về phần học tập như thế nào chỉ dùng chiếc đũa và miệng giải quyết món ăn này mà bẩn tay, còn nhìn xem có thể ở Phương Nam này đợi vài ngày.

      Bữa cơm này ăn được sảng khoái. Ta cảm thấy được bắt đầu từ ẩm thực, ta rất có thể thích ứng cuộc sống ở nơi này.

      Ta tỉnh dậy rất sớm, trời vẫn còn mờ sáng. Trở mình, nhìn chằm chằm răng cưa giường gỗ tùng khắc hoa ngẩn ngơ mấy phút đồng hồ, sau đó vén chăn mỏng lên, ngồi ở mép giường, chân đạp lên bàn đạp gỗ, bắp chân chạm vào mặt ngăn kéo đồng dưới giường, mặc dù vào hạ, vẫn còn có chút kinh hãi khi chạm vào đất lạnh. Mắt chưa tĩnh ngủ quét qua chán ghét khí oi bức buông xuống mạn giường hoa văn màu xanh, điêu khắc nổi bình phong Lưu Vân, chân đèn gỗ sồi nước sơn đen ở cạnh giường, cuối cùng nhìn đến bốn phía hành lang bao ngoài giường là kiểu điêu khắc câu chuyện bát tiên.

      "Cốc cốc" thanh gõ cửa rất dịu dàng truyền đến.

      Miễn cưỡng lên tiếng, Đinh Hương liền đẩy cửa vào, cười hỏi khẽ: "Đại tiểu thư, đêm hôm qua ngủ ngon ?"

      Ta duỗi thân cái lớn, vừa định trả lời, lại nghe thấy trong sân có tiếng người gọi: "Hàm tỷ tỷ!" Sỏ giày, bước nhanh đến phía trước cửa sổ, "lạch cạch" mở cửa sổ ra, nhìn thấy Lý Thục ngửa đầu hướng về phía ta vẫy tay.

      "Làm gì đó?" Ta cười nhìn về phía nàng kêu.

      "Tìm ngươi chơi." Nàng cũng phóng to lượng lên.

      Lý Hạo nghe động tĩnh, ở lầu đối diện thò người ra .

      Ta : "Cho ta khắc đồng hồ." Sau đó bảo Đinh Hương giúp ta rửa mặt chải đầu qua loa chút, khoác ngoài áo choàng màu hồng cánh sen liền xuống lầu.

      Lý Thục dựa nửa người vào bàn đá, trong tay cầm đóa hoa dành dành, ngắt chơi, dưới chân là đống cánh hoa trắng như tuyết, biết là đêm qua gió đánh rớt, hay là bị tay ngọc của nàng tàn phá. Nàng nhìn thấy ta, liền đem hoa ném , cười : "Được rồi? Vậy thôi."

      Ta chỉ chỉ Lý Hạo ở phía trước cửa sổ còn thò đầu ra nhìn, nàng liền đáp: "Mặc kệ , Lý Dung tiếp đãi."

      Vì thế ta chỉ có thể vứt Lý Hạo sang bên, theo nàng vòng ra cửa, lên thuyền , dọc theo sông ra thôn. người con khoản mười bảy mười tám tuổi phụ trách chèo thuyền, lay động lắc lư tiến vào cái ao sen.

      Mặt trời còn chưa lên, mặt ao còn dày đặc sương sớm giống như sữa tươi, tầm nhìn vượt quá mười thước, chỉ nhìn thấy lá sen um tùm sát thân thuyền, thậm chí quét qua cánh tay của chúng ta, bả vai cùng mặt. Ở bên trong ao dùng được mái chèo, chỉ có thể dùng sào trúc di chuyển.

      Lý Thục thuận tay hái đài sen, lột ra hạt sen chơi. Tay nàng non mịn, hái được vài cái đau đớn mệt mỏi, ngược lại chỉ có kia chống sào xuống hái được rất nhiều. Lý Thục vừa vọc nước, vừa ngâm khẽ : "Giang Nam có hái sen, lá sen Hà Điền Điền. Cá đùa giữa lá sen. Cá đùa lá sen đông, cá đùa lá sen tây, cá đùa lá sen nam, cá đùa lá sen bắc."

      kia"Phụt" cười : "Đại. . . . . . Nhị tiểu thư, ra con cá kia ngu ngốc cứ lượn vòng vòng ư!"

      Ta cũng cười : "Cũng có thể hình dung là đám cá ngu ngốc có thể thành tinh bao vây tấn công ăn lá sen xui xẻo nào đó."

      Lý Thục"Hừ" tiếng, lại bị đóa sen còn trong sương mù, hoa sen chưa mở ra hết hấp dẫn lực chú ý, thúc giục đem thuyền tới sát lại. Hái được đóa còn chưa đủ, ước chừng hái bảy tám cành. Chim dậy sớm là vì kiếm côn trùng no bụng, nàng cũng uy hiếp (à, có lẽ nên là dụ dỗ) ta, cùng nhau làm đạo tặc hái hoa tới đây!

      Ở trong phòng thay áo choàng dính nước và bùn ẩm ướt, các nàng thay cho ta đồ chuẩn bị trước vạt áo tỳ bà tay áo áo lót cùng váy dài thêu Hải Đường. Lý Thục rất thích thú thử trang phục phụ nữ Mãn Thanh của ta, ta : "Hai bộ này ta có mặc qua, ngươi thích cứ lấy ."

      Nàng đành lòng đổi lại, với ta: "Gia gia thích thấy trong nhà mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh."

      Lúc này, Đinh Hương cầm phong thư vào, bẩm báo: "Đại tiểu thư, có người đưa tin tới cho người."

      Ta tiếp nhận vừa nhìn, lại là của Thập Tứ A Ca, hơi nhíu mi lại, ném vào trong hộp bàn trang điểm. Đây là bức thư thứ hai, ta muốn hủy , tùy nó .

      Lý Thục tò mò hỏi: "Của ai viết vậy? Ngươi xem sao?"

      Ta thuận miệng đáp: "Biểu đệ trong kinh. Trước để đó , buổi tối sau."

      Nha hoàn Tích Quế của Lý Thục cười chạy vào : "Tiểu thư, Đại thiếu gia trở về!"

      "A, bây giờ ở đâu hả ?" Nàng nhíu mày hỏi.

      "Ở thư phòng lão gia."

      Lý Thục liền với ta: "Chúng ta cũng xem chút?" lời gì lôi kéo ta ra ngoài, bên vừa phân phó Tích Quế: "Đem hoa sen cắm vào bình cho tốt."

      Hả? Hóa ra hoa này còn tới phiên ta hưởng dụng à!
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      sanone2112 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1: Năm tháng ở Hà Sơn

      Thư phòng của ông cụ, nằm tại góc Đông Bắc của tòa nhà. Lúc vẫn như cũ qua mấy cái tường rào vuông vức chỉnh tề, vòng quanh hồ cá. lên đường đá bằng phẳng nối ở chính giữa hồ, nhìn cá chép đỏ thỉnh thoảng trồi lên mặt nước hồ trong suốt xanh ngắt, khỏi nghĩ, chỗ này đúng là thích hợp thay đổi thành hồ bơi, khoảng giữa đoạn đường đá có trúc đình mộc mạc lịch tao nhã, vừa vặn dùng để nghỉ ngơi uống trà. Hơn nữa, trong hồ nuôi cá nhìn là đẹp mắt, chất lượng thịt tốt. . . . . .

      "Hàm tỷ tỷ." Lý Thục lên khoác cánh tay của ta, ta thể dừng lại. Nàng hỏi "Ngươi hứa gả cho người nào chưa?"

      Ta nhất thời nhớ tới Đạt Lan, biết tại như thế nào. Dừng chút đáp: "Coi là hứa rồi ."

      Nàng cảm thấy câu trả lời này có cái gì khác thường, cười hỏi: ". . . . . . Công tử nhà đó, bộ dạng như thế nào? Ngươi gặp qua chưa?"

      Ta gật đầu cái, mỉm cười : "Là người thú vị rất tao nhã."

      "Người Bát Kỳ?" Nàng hỏi.

      "Ừ."

      "Tỷ tỷ thấy vừa mắt, nhất định có sai." Nàng le lưỡi cái : "Nhất định đừng cùng gia gia đề cập đến."

      Ta gật đầu tỏ vẻ biết, Tam thúc cũng liên tục dặn dò ở nhà đừng nhắc tới chuyện Lý Hạo cùng Dung Huệ, ta đoán đại khái có lẽ là ông cụ thích Mãn Châu.

      Lý Thục lại : "Ta còn chưa có định đâu. Chẳng qua ta muốn gả, kén rể mới tốt."

      Đúng, nuôi dưỡng ở trong nhà có vẻ thích hợp với nàng.

      Nàng bất ngờ nhìn ta chằm chằm hỏi: "Ngươi phản đối?"

      Ta nhìn nàng cười : "Ta vì sao phải phản đối?"

      Nàng dùng sức ôm ta cái, nụ cười hồn nhiên ra: " tốt quá! Ngoại trừ gia gia ra, ngươi là người thứ nhất phản đối đấy!"

      Vừa cười , mắt thấy vào tới sân viện. Bên ngoài tường rào trắng cao, là triền núi xanh tươi bát ngát, khắp núi là rừng trúc bao la, gió thổi lá cây vang như sóng biển rì rào. Dưới chân tường còn đào cái rãnh, dẫn nước từ núi chảy xuống, có tiếng kêu róc rách, nhìn hướng này, chắc là chảy vào cái hồ cá chép vừa mới qua kia, nước hồ cá đầy, lại đổ vào sông phía trước nhà. Ông cụ cũng là người biết hưởng thụ, tòa nhà chiếm diện tích lớn như vậy, cũng có thể dùng làm công viên. Trừ bỏ tiếc nuối có hồ bơi ra, ta còn lo lắng lũ quét bất ngờ cuốn tới, cũng do thời tiết thôi.

      Lý Thục dẫn ta vào phòng ở, phòng làm việc của ông cụ, bên trong cũng có người, nàng cũng thấy kỳ quái, chỉ huy Tích Quế cắm hai cành hoa sen vào bình sứ trắng bày cùng hoa cúc vàng quả lê tươi thơm mát kỷ trà. Sau khi loay hoay xong rồi, nàng ngồi yên, lôi kéo ta phía trước sân viện tìm kiếm, dần dần nghe thấy có tiếng người chuyện. Chúng ta vọt vào phía sau đại sảnh, nghe được tiếng vỗ cánh quạt ở ngoài cửa, thanh các nam nhân chuyện với nhau.

      "Lão Nhị Lưu gia uống rượu hoa bên ngoài, trở về bị vợ biết, hai vợ chồng cư nhiên đánh nhau, huyên náo làng xóm đều biết." giọng nam trung niên .

      Lý Thục kề sát bên tai ta : "Đây là La Bảo Trưởng. Cả ngày có chuyện lớn gì toàn là chuyện như lỗ kim cũng tới phiền."

      "Vợ chồng nhà người ta đánh nhau, ngươi làm Bảo Trưởng cũng trông nom?" Ông cụ ngạc nhiên .

      "Thái gia ngài biết, nhà mẹ đẻ nữ nhân này cũng là lợi hại, đả thương con nhà họ, muốn bồi thường con trâu, nếu gặp quan." La Bảo Trưởng thấy ông cụ có phản ứng, tiếp tục , "Hai phe đều kéo ta làm chủ cho họ. . . . . ."

      "Được!" Ông cụ cắt đứt lời , "Quy định của làng xã bày ra để làm cái gì? Lấy quy định ra phán xét, nếu như bọn họ muốn ồn ào đến huyện nha xin cứ tự nhiên, chỉ là sau này chuyện của bọn họ cùng trong thôn còn liên quan. Còn có chuyện gì gấp gáp nữa hay , có liền giải tán ."

      "Vâng" La Bảo Trưởng cũng phản đối nữa.

      Lại có người : "Thái gia, chuyện đất nhà kho bên Huyện thúc giục mấy lần, nơi cũng tìm xong rồi, chính là quyên góp như thế nào mở. . . . . ."

      "Hừ, bản thân ta vốn là có thể tự nhận thức được vài phần, nhưng là còn lại, chính bọn họ nhận thức, hoặc là do ta sai khiến, phải định thời gian cùng nhau đóng đủ." Ông cụ hừ lạnh .

      Người nọ tựa hồ muốn tiếp, bị ông cụ ngăn lại liền nên lời.

      lúc trầm mặc, liền nghe thanh trong trẻo : "Triều đình cũng , đất xây kho tồn trữ lương thực lưu lại thôn chuẩn bị cứu tế, lâu dài dồn lại cùng nhau đưa ra ngoài Quận. Ý kiến dựng kho này cũng là vì quê hương mưu phúc, nhà ta tự nhiên làm hết sức."

      Ta nhìn về phía Lý Thục dò hỏi, nàng : "Đây là Đại ca."

      Ông cụ : "Ta mệt mỏi, Mạc Nhi thay ta đưa tiễn mọi người."

      Lý Mạc đáp dạ tiếng, sau đó chính là thanh mọi người đứng dậy cáo từ.

      đợi mọi người hết, Lý Thục liền lôi kéo ta vào tiền thính. Lý Thục chạy về phía ông cụ, ta liếc mắt nhìn bóng lưng Lý Mạc cái, chỉ cảm thấy cao lớn thon gầy, tai nghe thoáng qua câu: "Tề Thế bá cũng đừng quá lo lắng, chuyện đất xây kho còn phải hảo hảo tìm cách. Lúc này có thể lựa chọn trước vài mảnh đất phù hợp. . . . . ."

      "Gia gia, ta cùng Hàm tỷ tỷ hái hoa sen tới cắm vào bình, người xem xem thế có được ." Lý Thục làm nũng .

      "Nếu là được, như thế nào?" Ông cụ đùa giỡn hỏi.

      "Nếu là được, liền khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của con. Chỉ là Hàm tỷ tỷ còn chưa có tiền tiêu vặt hàng tháng, người có thể phạt nàng."

      Vẻ mặt ông cụ vốn là mệt mỏi, bị nàng pha trò như vậy, nhất thời tươi cười rạng rỡ: "Tốt lắm. Hàm nha đầu, ngươi cũng lại đây."

      Ta chầm chậm đến trước mặt hai ông cháu, gọi tiếng: "Gia gia."

      Ông ấy nhìn nhìn ta, cau mày : "Tên cha khốn kiếp kia của ngươi keo kiệt! chút trang phục và trang sức đều có."

      Ta hiểu được ông ấy như vậy là có ý tứ gì, liền vì lão cha biện hộ : "Là con thích mang những thứ đó, cảm thấy mệt vô cùng."

      Lý Thục hé miệng cười : "Hàm tỷ tỷ thích mang, nhưng lại có mắt chọn. Nàng từ trong kinh mang đồ trang sức cho con cùng bọn muội muội, là xinh đẹp đấy."

      Ông cụ nhíu mày với ta: "Đừng cố tốt cho lão cha ngươi! Hai ngày nữa Thục nhi cùng ngươi chọn, cái này cũng đừng tiết kiệm, cũng là của hồi môn của ngươi."

      "Cám ơn gia gia." Ta cúi đầu đồng ý. Lúc có đồ tốt, ta luôn luôn khách khí, dù sao ông cụ rồi, là hồi môn của ta.

      Buổi tối trở về, nhìn thấy Lý Hạo, hỏi ngày nay đâu, trả lời là, cùng Lý Dung vào thành. Bất quá nghe vậy mà du hồ linh tinh, cùng mấy người bạn xấu của Lý Dung đến Hổ Bào uống trà. Lúc trở về, quên khiêng cho ông cụ thùng nước suối Hổ Bào mát lạnh trà búp Minh Tiền trà núi Long Tỉnh của năm nay.

      Lý Hạo , Lý Dung đối với việc làm quan có hứng thú nồng hậu, chỉ là ông cụ từng khẳng định qua được làm quan, cũng dám làm trái ý tổ phụ để gặp xui xẻo. đến cái này, ta lại nhớ đến chuyện, nhìn về Lý Hạo hỏi "Thu này ngươi muốn tham gia thi Hương phải ?"

      đáp: "Dạ, năm nay là lớn hơn so với mọi năm."

      Ta thở dài : "Kỳ cũng có thể tham gia." Từ Quốc Tử Giám ra, qua Lại Bộ khảo chức vụ, là được trực tiếp thụ quan, cần cùng nhiều người chen chút cầu độc mộc. Tuy người Hán thi Hương cũng được đặt tên bức hoành phi, so tỷ lệ người Bát Kỳ lớn hơn, nhưng dù sao cũng là mấy chục người chọn . Tâm tiểu tử Lý Hạo này cũng là quá cao ngạo, buông tha cho con đường bằng phẳng, dám liều lĩnh thi để lấy danh hiệu Tiến Sĩ này, có lẽ đây chính là giấc mộng khoa cử của thế hệ người đọc sách .

      : "Tỷ, qua mùa hè này theo ta cùng nhau hồi kinh ."
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      sanone2112 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 2.2:

      Ta vẫn còn xuất thần, trả lời.

      "Tỷ, ngươi rất lạnh sao?" vừa xong liền ôm ta.

      Ta cương cứng chút, lập tức tránh ra.

      kỳ quái hỏi: "Tỷ, ngươi làm sao vậy?"

      Ta nhìn , rốt cuộc hồi hồn, : " có gì." Những ngày qua vừa đến sẩm tối liền mưa rã rích giọt giọt thấm đất, ban đêm có chút lạnh.

      **************

      Nhị thẩm vẫn còn ở nhà mẹ đẻ ở Tô Châu, nghe là vì sức khoẻ mẫu thân tốt, cho nên chỉ để đường huynh trở về trước. Đường huynh Lý Mạc cùng thân muội Lý Thục của , khiến người ta cảm thấy lớn lên giống nhau, có lẽ là do khí chất người khác biệt quá lớn, người tinh nghịch tươi sáng, người nhã nhặn kín kẽ, chỉ có hình dáng ngũ quan tương tự nhau thôi.

      ngày sau giữa trưa, Lý Mạc chiêu đãi chúng ta thưởng thức trà ăn trái cây. Trước vườn trồng đủ loại trúc khi nấu nước pha trà trong lương đình, ngược lại có vẻ nóng như vậy. Lý Hạo thích nhất quả dương mai, để lại đống hạt lớn, chọc cho Lý Thục cười : "Cẩn thận chua răng."

      Ta tới gần Lý Hạo muốn ngừng mà được, : "Thích ăn ăn nhiều chút, cùng lắm buổi tối ngươi cứ uống cháo."

      nháy mắt kỳ quái hỏi: "Tại sao?"

      Ta che miệng cười : "Ta sợ ngươi cắn nổi đậu hũ. . . . . ."

      Lý Hạo dám khẳng định là ta hay là hù dọa , nhưng mà vẫn từ bỏ ý định ăn tới no trong đầu.

      Lý Mạc thấy chúng ta ăn dương mai tận hứng rồi, bèn sai người bưng chén dưa hấu đến. Đây là loại thức ăn giống như trái cây trộn đá bào gì đó, lấy quả thơm, thịt dưa hấu, đào mật, củ ấu, ngó sen cắt thành lát mỏng, đựng vào vỏ quả dưa được khoét rỗng ruột bên trong, sau đó trộn chúng vào chung với nước đá, xối nước đường lên.

      Lý Hạo khen: "Cái này và món thập cẩm ướp lạnh ở kinh thành có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu!"

      Sau đó, Lý Hạo cùng Lý Mạc liền trao đổi kiến thức về phong cảnh giữa kinh thành và Tô Châu. đến phú thương Tô Châu thích mua thuyền đèn tụ tập ở ụ sông Hổ Khâu nghỉ mát, thấy gã sai vặt qua cổng tròn tường viện, hướng về bên trong sân mà . Lý Mạc gọi lại hỏi: "Kỷ Lương, tay ngươi cầm cái gì?"

      Gã sai vặt nọ đứng lại ở ngoài đình, trả lời: "Điển Sử lão gia sai người đưa bái thiếp đến, nô tài muốn đưa tới trong phòng lão gia."

      "Bái thiếp đâu?" Lý Mạc hỏi.

      Gã sai vặt đưa tờ giấy viết thư cho , liếc cái liền nhét vào trong tay áo, : "Gia gia ngủ trưa rồi, chớ quấy rầy lão nhân gia. Ngươi với người ta, mấy ngày nữa chúng ta đến nha môn bái kiến."

      Gã sai vặt có thói quen Lý Mạc thay mặt ông cụ xử lý công việc, cũng còn ý kiến, đáp tiếng rồi lui xuống.

      Lý Mạc sửa sang lại ống tay áo, cười : "Trong huyện này mới tới Điển Sử, là người Châu Thanh Sơn Đông, ở xa tới dễ."

      Lý Thục "xuy" tiếng cười : "Nếu để cho gia gia biết, bất kể là ở đâu tới . . . . ."

      Nàng chưa hết, ta đoán nửa câu sau phải là gậy đuổi , chính là bị chửi mắng té tát. Trái lại tò mò ông cụ như thế nào nhập vào Bát Kỳ, liền hỏi huynh muội Lý Thục, Lý Thục đáp: "Tằng gia gia đều là người Bát Kỳ ." Cứ như vậy? hiểu.

      Ta lại nhìn về phía Lý Hạo hỏi:"Điển Sử là cái gì?"

      giọng trả lời: "Là nhị quan phụ tá Huyện lệnh, chuyên trông coi tuần tra nhà ngục."

      Lý Mạc nghe chúng ta chuyện với nhau, liền bổ sung: "Điển Sử chức phẩm dù chưa có phù hợp, nhưng cũng là chức quan, có thể thăng chức. Huyện Lệnh dưới có Huyện Thừa, Chủ Bộ, Điển Sử, Điển Sử đứng hàng thứ tư, bách tính cũng thường gọi là ‘ Tứ Lão Điển ’ hoặc ‘ Tứ gia ’."

      Vừa mới uống ngụm trà liền bị sặc vào trong khí quản, Lý Thục vỗ lưng của ta : "Hàm tỷ tỷ, sao chứ?"

      "Khụ khụ, có việc gì, khụ khụ." Nước trà trong cổ họng suýt nữa chảy ngược vào lỗ mũi, ta kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Lý Hạo vừa lo lắng vừa thấy kì quái nhìn ta, đại khái chưa từng gặp ta luống cuống như thế .

      Con người đúng là quá nhạy cảm rất dễ dàng liên tưởng, bất quá là giống nhau chỉ chữ thôi, ta dường như mê muội, còn tinh thần, hết lần này tới lần khác cứ nghĩ chuyện đâu nhiều như vậy!

      Mùng sáu tháng sáu ở Kinh Thành, mọi nhà đều muốn hong phơi quần áo, chùa chiền phơi nắng kinh thư, nữ hài lúc này ngày ngày gội đầu, nghe có thể chán mệt. Hồng Nguyệt Nhi giúp ta tắm xong rồi gội đầu, đợi hong khô tóc, sai người tới thúc giục. Nghi thức thuần voi và tắm voi cũng diễn ra trong ngày này, khó có được rãnh rỗi, cùng ta xem náo nhiệt. Ven sông đào bảo vệ thành người đông nghìn nghịch, chúng ta chỉ ở trong xe ngựa vén rèm ra nhìn xung quanh. Nhìn con voi trong sông phun nước, vỗ về đầu ta hơi thở trầm thấp bật cười : "Ngươi theo chân nó ngày tắm rửa ." . . . . . . Sau đó, tất cả ...cũng là câu kia: "Về sau, để cho ta phải nhìn thấy ngươi nữa" kết thúc. Qủa thực là gặp lại, thấy đối với ai cũng đều tốt cả. . . . . .

      "Nha đầu!"

      Ta chợt hồi hồn, nhìn thấy ông cụ được lão bộc Lưu thúc dìu lấy, đứng ở cách đó xa chuyện với ta.

      "Ngươi ở đây làm gì đó?" Ông cụ hỏi.

      Làm gì? ràng ta cũng biết, vì vậy thể làm gì khác hơn là trả lời: "Có lẽ là ngẩn người, gia gia."

      Ông cụ khẽ kinh ngạc, sau đó vẫy tay với ta : "Tốt tốt đại nương, đừng ngồi đó mất hồn như vậy. Tới đây, cùng lão già chút."

      Ta gật đầu cái, ông cụ cũng chờ ta, xoay người bước , chỉ là được người dìu dắt, được chậm. Ta cũng chậm, giống như mang cục đá dưới chân theo. Ông cụ liền hỏi câu: "Nha đầu, có phải hay có từng ở nông thôn, nên ở quen?"

      "Trong kinh thành chán lắm, có gì mới mẻ. bằng ở nông thôn thú vị hơn nhiều." Ta đáp. Ở Thượng Hải, Bắc Kinh. . . . . . , sau đó là Thịnh Kinh, Bắc Kinh, ngán cũng phải ngán.

      Ông cụ quay đầu nhìn ta cái : "Trong nhà phải là chỗ mới mẻ."

      Ta bình tĩnh nghênh đón ánh mắt ông ấy, đáp: "Nơi này còn phải là nhà của con." Ở đâu là nhà? Trước kia từ rất sớm ta biết, bây giờ. . . . . .

      Ông cụ quay đầu "Hừ" tiếng. Chúng ta cứ tiếp tục trầm mặc , mỗi người đều chìm vào suy nghĩ của chính mình, khi nào ra khỏi cửa chính, khi nào bước bờ ruộng, khi nào tai chỉ nghe tiếng ếch kêu đầy hai bên ruộng, cộng thêm thời điểm mưa bụi lất phất bay thấm vào quần áo ta, mà cũng chú ý. Trong trời đất chỉ có ba loại màu sắc, màu xanh biếc của đồng ruộng cùng núi đồi, màu trắng của tường quét vôi trắng cùng sông nước, còn có màu đen của mảnh ngói mái hiên .

      "Gia gia, nơi này vẫn luôn là như vầy phải ?" Ta hỏi. Chợt ảo giác hình ảnh phong cảnh giống như mấy trăm năm sau, thời gian dường như dừng lại.

      Ông cụ cau mày, tựa hồ suy nghĩ, sau đó thở dài tiếng: " biết. Vừa mới năm ấy nhà ở rất rách nát, thực tại tốn nhiều công phu sửa chữa."

      " phải quê quán sao ạ?" Ta ngạc nhiên .

      "Quê quán. . . . . ." Ông cụ dừng bước chân lại, híp mắt nhớ lại, "Nghĩ ra. Chỉ biết là đúng là nơi này rất giống nơi ấy. Khi đó tuổi còn , chỉ nhớ trong nhà bảo tỷ tỷ mang theo ta vào thành thăm người thân, bao lâu sau mất hết tin tức cùng người trong nhà, về sau thành bị phá, thân thích chiếu cố chúng ta tự mình chạy lánh nạn. Tỷ tỷ liền lôi kéo ta, trốn khắp nơi, ngôi miếu đổ nát, kho thóc, dưới vòm cầu, ăn , ta cả ngày kêu đói, sau lại suy nghĩ chút, tỷ tỷ chắc là cũng rất đói bụng. . . . . ."

      Là thời điểm Quân Thanh đánh bại thành Hàng Châu , chắc là. . . . . . vào khoảng năm hai Thuận Trị. Ông cụ như là lâm vào hồi ức rất xưa nào đó nhớ lại, ta ở ngay bên cạnh lẳng lặng nghe.

      " biết như thế nào, cùng tỷ tỷ ly tán. Ta vừa đói vừa sợ, lại chỉ biết khóc, bị quân lính bắt được, đấm đá ta dùng bánh màn thầu trêu chọc ta mua vui. Khắp nơi đều là trường mâu cùng dao găm, lời ta nghe cũng hiểu, là sợ muốn chết. Sau đó, cha đem ta thu dưỡng, để cho ta theo họ , cho ta ăn mặc, dạy ta đọc sách biết chữ, cha đối với ta tốt lắm, tốt còn hơn là con ruột, ta liền theo ở trong quân doanh, từ phía nam cùng quay về Thịnh Kinh. . . . . . Ta biết nơi đó phải là quê nhà, nhưng cha ở ngày ta phải phụng dưỡng ngày. Cha , ta mới trở về. . . . . . Tuổi tác càng lớn, nhiều chuyện đều nhớ được. Nhớ nổi quê nhà ở nơi nào, nhớ nổi cha mẹ thân sinh trông như thế nào, nhớ nổi nguyên gốc họ gì gọi là gì, Liên tỷ tỷ diện mạo cũng mau quên mất." Ông cụ chậm rãi thu miệng lại, nhìn ta hồi lâu, sau đó từ cổ tay lột xuống vật, giao cho ta ,"Cái này nguyên lai là của tỷ tỷ, cho ngươi, mang cho tốt, đừng để mất."

      Đó là sợi dây tơ màu đỏ, chuỗi bạch ngọc được xâu kết cực kỳ tinh tế, điêu khắc thành kiểu dáng hoa dành dành. Ta nhận lấy, đeo vòng qua cổ tay, rồi buộc lại thành cái nút thắt.

      Ông cụ dùng quảy trượng chỉ vào nơi mờ ảo xa xa của đồi núi nhấp nhô : "Ngươi xem, từ bờ sông mãi cho đến nơi đó, đều là nhà của chúng ta. Phía sau núi, còn có rất nhiều nơi nhìn thấy được, cũng có nhà của chúng ta."

      Ta cũng dõi mắt nhìn ra xa: " biết mấy chục mấy trăm năm sau là nhà ai, nhưng chắc chắn có người dựa vào ruộng nương này sinh sống. Ai đoán được đâu?"

      Ông cụ cười ha ha : "Đúng đúng, cũng ai biết. Lúc ta còn , cũng ai ngờ tới, vạn dặm sơn hà này là của người Mãn Thanh. Bất quá sáu mươi mấy năm. Tương lai sau này, biết bao nhiêu năm sau, là của ai . . . . . ."

      " là người có tính kiên cường mạnh mẽ, biết đâu. . . . . ." Gió phất qua dính khí ẩm ướt vào gương mặt, vậy mà cũng làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.

      Cùng với ông cụ bước chậm về nhà, ngang qua tiền thính, chợt nghe bên trong ồn ào náo nhiệt. Ông cụ tò mò vào xem chút, chỉ thấy Nhị thúc ứng phó đống người, bọn họ vừa thấy ông cụ, liền lập tức ngừng , tìm lấy cớ chuồn mất còn mống.

      Ông cụ trừng mắt nhìn Nhị thúc : "Làm cái gì vậy?"

      Nhị thúc dám giấu giếm, giống như cảm thấy khó có thể mở miệng, ngập ngừng hồi lâu mới : "Đều là đến cầu hôn Hàm nhi."

      Ông cụ lướt qua ta liếc mắt cái, sau đó phất phất tay, sai hạ nhân phục vụ giấy bút, sau đó liền bắt đầu viết chữ lên giấy, nào là vàng bạc vải vóc, cổ từ ngọc khí, biết dùng làm cái gì. Ông ấy viết được nữa đường lại chuyển hướng hỏi ta: "Ngươi thích cái gì?"

      Ta suy nghĩ đáp: "Ăn ngon uống ngon ạ."

      Ông ấy có được đáp án, tiếp tục viết xuống: Cửa hàng gạo Hàng Châu, tửu lâu Cao Nghênh, trà trang Lục An Đức Hưng, tửu phường Tô Châu thơm ngon. . . . . . Chờ viết xong rồi, đem giấy chưa khô đưa cho Nhị thúc, : "Sính lễ vượt qua những thứ đồ cưới này, lại đến đề cập chuyện này ."
      A, ra là của hồi môn của ta. Sớm biết nên trả lời trừ ăn cho no bụng mặc ấm, còn thích đồ cổ trang sức, ừ, nếu là thích sông nước, là ao cá hay là được thuyền đây?
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :