1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đường về nhà của vật hi sinh nữ phụ - Nhất Tiểu Bình Cái

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Đường về nhà của vật hi sinh nữ phụ
      [​IMG]
      Tác Giả: Nhất Tiểu Bình Cái
      Tên Gốc: Pháo hôi nữ phối hồi gia lộ
      Nguồn https://shiyiluo.wordpress.com/
      Editor :[ Nabi ] San Linh
      Văn án

      thế giới này, có chuyện gì đau khổ hơn : Ngươi hiểu đóa sen trắng ấy đem ngươi ra làm bia đỡ đạn, nhưng cũng thể đem ta ra làm vật hi sinh, trước khi ta làm như vậy trước ngươi.
      Đây là câu chuyện xưa về nữ xứng đấu tranh trong cái kịch tình cường đại ~
      Nội dung : Xuyên ,
      Nhân vật chính : Bạch Hà ( Tần Dĩ Mạt) – Tam Mao
      Phối hợp diễn : Bạch Liên cùng với nhân vật trong truyện ~
      Cái khác : Chuyện xưa đẫm máu của nữ phụ làm vật hi sinh~​

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 1: Sai lầm bắt đầu


      9x: “Hở? cũng thích quyển sách này sao?”


      Tần Dĩ Mạt sửng sốt, hơi xoay đầu nhìn bé nữ sinh ngồi bên cạnh mình, vừa cười vừa : “Là quyển vừa mua tại sân bay lúc nãy, vẫn chưa xem qua!”


      9x vẻ mặt kiêu ngạo, : “Vậy mau xem ! Cuốn sách này rất hay đó, là tiểu thuyết ngôn tình có số lượng xem đông nhất Internet năm nay nha!”


      Xem ra này là fan của quyển sách ấy, Tần Dĩ Mạt thầm nghĩ.


      “Chuyến bay đến Bắc Kinh chuẩn bị cất cánh, mời các hành khách ngồi yên tại chỗ, thắt chặt dây an toàn, thu gọn ghế tựa lưng và bàn ăn trước mặt.” .


      Dựa vào cái ghế dựa mềm mại sau lưng, Tần Dĩ Mạt buồn chán mở cuốn tiểu thuyết tay, tập trung tinh thần nhìn vào nó, sau đó. . . . . .


      giờ trôi qua.


      Hai giờ trôi qua.


      Ba giờ trôi qua.


      từ từ đóng cuốn tiểu thuyết lại.


      “Thế nào? Thế nào? Có phải rất hay ?” 9x vẻ mặt sốt ruột hỏi.


      Tần Dĩ mạt suy nghĩ chút, : “Đây là cuốn tiểu thuyết khốn nạn nhất mà tôi từng xem qua!”


      9x mặt cứng đờ, hung hăng trừng mắt nhìn cái.


      Tần Dĩ Mạt thấy ta nổi giận đến thế này, nhưng chút phật lòng, là hỏi cảm nghĩ của tôi mà!


      đúng là dân 9x a!” Tần Dĩ Mạt trong lòng bĩu môi, lại nhìn cuốn sách hại người này, ai! Nếu phải tại mình cầm lấy quyển sách liền muốn đọc từ đầu đến cuối, cũng bị cuốn sách rác rưởi này làm ghê tởm, hiểu nhà xuất bản như thế nào nữa, lại đem cái kịch tình phế thải này ra xuất bản , đúng là phá hư người ta biết chán!” Lắc đầu, Tần Dĩ Mạt tiện tay đặt cuốn sách xuống bên cạnh, kéo chăn bông đắp lên người, nhắm mắt lại chuẩn bị làm giấc.


      Đinh ————


      Bỗng nhiên bên tai Tần Dĩ Mạt vang lên thanh của máy tính.


      Tên : Tần Dĩ Mạt


      Giới tính : Nữ


      Tuổi : 23 Tuổi


      Số hiệu xuyên : 7474974


      Hình thức xuyên : Loại cốt truyện


      Địa điểm xuyên : 《 Tuyệt thế hồng nhan loạn thiên hạ 》bởi Nhất Tiểu Bình Cái.


      Xuyên bắt đầu ~~
      hoài thích bài này.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 2: Điều kiện về nhà


      Cả đời Tần Dĩ Mạt chưa bao giờ hoảng sợ như thế này.


      Nhìn khuê phòng của thiếu nữ mà chỉ trong tivi mới xuất , thể nhéo đùi mình cái.


      “Mình nằm mơ, mình nằm mơ, nhất định là nằm mơ” .


      Nhưng mà, đùi bị nhéo đến bầm tím đau nhức thôi, tất cả đều cho biết, đây phải là nằm mơ.


      Lồng ngực Tần Dĩ Mạt đập liên hồi, trong đầu vang dội, lần lại lần tự nhủ mình phải bình tĩnh.


      Thế nhưng —— hung hăng ném cái chăn người xuống đất, căn bản là thể bình tĩnh được, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra chứ!


      Từng giọt nước mắt từ trong mắt Tần Dĩ Mạt rơi xuống, chuyện này hoàn toàn vượt qua những gì có thể giải thích được, cảm thấy gì đáng sợ hơn như thế này.


      Ngay lúc biết phải làm sao, tiếng “Đinh ————” máy móc vang lên bên tai .


      “Người xuyên số 7474974 có muốn lĩnh kịch bản hay ?”


      Tần Dĩ Mạt trừng mắt, nhìn cái hình vuông trong suốt phát sáng trước mặt mình.


      “Người xuyên số 7474974 có muốn lãnh kịch bản hay ?”


      Nhìn cái bảng trong suốt trước mắt, ma xui quỷ khiến Tần Dĩ Mạt cất lên : “ Được !”


      Chỉ thấy cái bảng trong suốt trước mắt chợt lóe lên, những từ ngữ liền xuất , lau lau nước mắt, hít sâu hơi, chăm chú nhìn qua.


      Nửa khắc sau, Tần Dĩ Mạt nhắm chặt hai mắt lại, cả người run run hỏi: “Vì sao lại là tôi?”


      “Vấn đề này thuộc phạm vị hệ thống có thể trả lời” .


      “Vậy tôi lại hỏi vấn đề khác” – Tần Dĩ Mạt từng chữ từng chữ hỏi: ” Tôi phải làm sao mới có thể trở về thế giới thực?”


      “Vấn đề này thuộc phạm vi hệ thống trả lời —— hệ thống bắt đầu trả lời” – Chỉ nghe thanh điện tử ấy vang lên: “Muốn trở lại thế giới , cần hoàn thành hai điều kiện: Thứ nhất, người xuyên được thay đổi bất cứ kịch tình nào của thế giới này. Thứ hai, người xuyên qua phảm đảm bảo mình có thể sống đến cuối cốt truyện. Nếu như hoàn thành hai điều kiện , người xuyên có thể quay trở lại thế giới , còn nhận được phần thưởng của hệ thống, phần “Nguyện vọng đại lễ bao”.


      Tần Dĩ Mạt đối với cái “Nguyện vọng đại lễ bao” có chút hứng thú nào, lúc này chỉ có cảm giác rất vô lý, mình..mình lại xuyên vào trong cuốn truyện??


      Chuyện này hoang đường cỡ nào, buồn cười cỡ nào chứ?!


      “Thời gian tra hỏi kết thúc, cám ơn ngài hợp tác” – Cái thanh điện tử ấy cũng mặc kệ suy nghĩ của Tần Dĩ Mạt, chỉ thấy cái bảng trong suốt ấy chớp chớp cái rồi biến mất!”


      Tần Dĩ Mạt ngây dại ngồi giường, vẫn nhúc nhích.


      Cho đến khi có người nhàng đẩy cửa tiến vào.


      “Tiểu thư, làm sao vậy?” người thoạt nhìn chỉ là nha đầu khoảng mười lăm tuổi, nhìn Tần Dĩ Mạt ngơ ngác run run giường, lại nhìn về cái chăn rơi mặt đất, mặt khỏi xuất chút sốt ruột.


      Chỉ thấy nàng ta bước đến bên cạnh Tần Dĩ Mạt, lớn tiếng gọi : “Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .” .


      Tần Dĩ Mạt bị thanh của nàng làm tỉnh lại, trong ngực loáng lại chuyển mấy chục vòng, nếu việc đến nước này —— nắm chặt hai tay, làm như để ý, : “Ngươi kêu cái gì, ta nghe thấy rồi…”


      Nhìn thấy tiểu thư có phản ứng, nha hoàn ấy thở dài hơi lớn, chỉ thấy nàng ta vỗ vỗ ngực : “ vừa vô thanh vô tức như vậy làm Tiểu Thanh sợ hãi!”


      ra hài tử này gọi là “Tiểu Thanh”, Tần Dĩ Mạt nhíu mày, nhanh chóng nhớ lại trong quyển sách kia có nhân vật nào là Tiểu Thanh cả.


      Nàng ta gọi mình là tiểu thư, như vậy chắc là nha hoàn của mình.


      Tiểu Thanh. . . . . . Nha hoàn. . . . . . Tiểu Thanh. . . . . . Nha hoàn. . . . . .


      Đột nhiên gương mặt của Tần Dĩ Mạt co rút, chỉ thấy bỗng ngẩng đầu, nhìn Tiểu Thanh gấp gáp hỏi: “Tên ta là gì?”


      “Tiểu, tiểu thư, làm sao vậy? Có phải sinh bệnh hay , nô tì nhanh chóng gọi đại phu!”


      Tần Dĩ Mạt nắm kéo lại Tiểu Thanh muốn ra ngoài, hít sâu hơi, tự mình bình tĩnh chút, khẽ mỉm cười : “Tiểu Thanh, ta sao…… Bất quá vừa tỉnh lại, có chút hồ đồ thôi.


      Nghe tiểu thư như vậy , tiểu nha đầu xưa nay đơn thuần lộ ra vẻ mặt “ ra là như vậy a!”


      Tần Dĩ Mạt vươn tay vuốt sợi tóc bên tai, làm như để ý hỏi : “ Cha ta đâu?”


      Tiểu Thanh hồi đáp: “Tiểu thư, quên sao? Lão gia Giang Châu thảo luận công việc a!”


      Nghe được hai chữ Giang Châu, trong lòng Tần Dĩ Mạt cả kinh, dự cảm tốt trong đầu càng ngày càng mãnh liệt.


      nuốt nước bọt, làm như lẩm bẩm : “Giang Châu cách nhà chúng ta xa như thế, cha đường biết có chịu được hay .” .


      Tiểu Thanh vừa thấy tiểu thư nhà nàng lo lắng, vội vàng an ủi : “Lão gia là ngồi trong bảo thuyền nhà chúng ta, từ Giang Hà đến Giang Châu, bằng đường thủy có xóc nảy gì, hơn nữa —— bằng danh tiếng Tấn Châu thủ phủ Bạch gia của chúng ta , dù lão gia tới đâu, cũng được nhiều người chiêu đãi, tiểu thư đừng lo lắng!”


      Tấn Châu thủ phủ Bạch gia —— Tần Dĩ Mạt đột nhiên cảm thấy trong đầu vang lên tiếng.


      Suy đoán của nàng quả nhiên là sao?


      Thân thể này, cái thân thể mà nàng xuyên qua, quả nhiên là vật hi sinh lớn nhất trong sách, nữ phụ bi thảm nhất—— Bạch Hà sao?


      “Tiểu thư! Tiểu thư! có việc gì chứ!” Nhìn vẻ mặt Tần Dĩ Mạt đột nhiên trầm xuống, Tiểu Thanh khỏi lo lắng kêu lên.


      Tần Dĩ Mạt đờ đẫn cắn môi dưới, trong đầu điên cuồng hồi tưởng kịch tình của “Bạch Hà” . Lúc đầu xem cái tiểu thuyết hại người này, nàng ngoại trừ có ấn tượng với loại nữ chính thà, nhu nhược, não tàn, còn đối với nữ phụ này nàng chỉ có cảm nghĩ —— nếu như ta phải tỷ tỷ của nữ chính, có phải chết thảm như vậy hay .


      “Tiểu Thanh” – Tần Dĩ Mạt thông suốt mở mắt gọi: “Ta muốn mặc quần áo…..à . . . . thay y phục. . . . . . Ngươi đem cho ta bộ y phục được .?”


      “Vâng, tiểu thư.” .


      Ngồi trước mặt gương tử đàn, Tần Dĩ Mạt kinh ngạc nhìn gương mặt nhắn xa lạ trước mắt, khuôn mặt linh hoạt, đôi mi cong vút, đôi mắt to sáng long lanh, cái mũi tinh mĩ, miệng như quả đào, thoạt nhìn nữ hài khoảng bảy tám tuổi này có thể xem là tiểu mĩ nhân a!


      Thế nhưng đối với Tần Dĩ Mạt mà , lại có chút cảm giác cao hứng nào, từ hai mươi ba tuổi lại biết thành tiểu loli cổ đại, nàng phát điên là hay lắm rồi!


      “Tiểu thư, hôm nay mặc chiếc váy thêu bách điệp độ hoa, hay Tô Châu nguyệt hoa cẩm thêu bằng tơ tằm bách điệp, hay là váy bách hợp hoa “Tú Hỉ Đường” vừa đem đến?


      Tần Dĩ Mạt tại trong đầu loạn thất bát tao, làm sao có tâm trạng nghĩ đến cái gì y phục, chỉ thấy nàng tiện tay chỉ vào kiện y phục màu trắng, : “Mặc cái này là được!”


      Y phục của nữ tử cổ đại phiền phức, may mà có tiểu nha đầu kia bên cạnh giúp đỡ nàng, nếu Tần Dĩ Mạt e là chỉ mặc bộ xiêm y thôi cũng xong.


      Sau khi tươm tất, Tiểu Thanh cười với Tần Dĩ Mạt: “Tiểu thư, chắc là muốn qua đó thỉnh an phu nhân?”


      Tần Dĩ Mạt sửng sốt, phu nhân trong lời nàng ta chẳng lẽ là mẹ ruột của Bạch Hà ? Nhưng mà, trong sách đến nhân vật này mà.


      “Nương ta, bà ấy. . . . . . dậy sao?” Tần Dĩ Mạt thử dò xét hỏi.


      Tiểu Thanh cười hì hì : “Tiểu thư quên sao? Phu nhân mỗi ngày giờ mẹo canh ba ( khoảng 5h45 ) dậy rồi, tuy là tại mang thai, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi thay đổi!”


      Nương của Bạch Hà mang thai! Lại tinh tức kinh người nổ ra trong đầu Tần Dĩ Mạt.


      Điều này trong sách cũng có viết đến mà!


      “Tiểu thư! Tiểu thư!” Tiểu Thanh nhìn Tần Dĩ Mạt lại ngây ngốc sửng sống, thầm nghĩ: “Hôm nay tiểu thư làm sao vậy! Luôn luôn ngây người, dường như rất kì lạ nha!


      Đối với Tần Dĩ Mạt mà , tại thế giới này ưu thế duy nhất của nàng là có thể biết nội dung câu chuyện, đây là khả năng để nàng có thể hoàn thành điều kiện để trở về nhà. Thế nhưng tại lại xuất nhân vật, cốt truyện khác. . . . . . Tần Dĩ Mạt hít hơi sâu, giọng trong trẻo vang lên : “ thôi! tại ta phải thỉnh an nương”


      “Phu nhân, tiểu thư đến thỉnh an người!” Chúc ma ma thân thanh sắc tán hoa bách điệp, bộ dáng tươi cười .


      Nữ nhân ngồi chiếc giường tử đàn khắc hoa nghe xong vừa cười vừa : “Mau, mau cho nó vào !”


      Tần Dĩ Mạt cẩn thận bước vào Hi Lan viện, đôi mắt lướt qua vòng, Bạch phủ này hổ danh là “Thủ phủ” , chỉ riêng là sân bố trí đình đài lầu các như thế này, giả sơn thủy tạ, tầng tầng lớp lớp hết.


      qua sân, tiến vào trong phòng,Tần Dĩ Mạt nhìn thấy đầu tiên chính là nữ tữ tràn đầy ý cười ngồi tựa giường.


      Trong lòng Tần Dĩ Mạt chuyển động, biết vị này chín mươi phần trăm là nương của cái thân thể này.


      Quả nhiên, chỉ nghe nữ tử kia cười, gọi: “Hà nhi mau qua chỗ nương!”


      Tần Dĩ Mạt lập tức lộ ra vẻ tươi cười nhu thuận, chậm rãi qua, Tả Hương Lan ôm thân thể của nữ nhi, giơ tay chỉ vào trán nàng, vừa cười vừa : “Con bé này, sao lại thành như vậy, nháo động như lúc trước?”


      Tần Dĩ Mạt trong lòng lo lắng, nàng thể để người khác biết chuyện tráo đổi linh hồn này.


      Chỉ thấy nàng vươn ngón tay , chỉ vào cái bụng cao của Tả Hương Lan, nũng nịu : “Trong bụng nương còn có tiểu bảo bảo nha! Hà nhi sợ ầm ỹ làm kinh hoảng đến !”


      “Tiểu thư của chúng ta trưởng thành rồi, biết bảo vệ muội muội rồi nha!” Chúc ma ma ở bên cạnh vẻ mặt vui mừng .


      Tả Hương Lan tay ôm nữ nhi, tay vuốt ve bụng.


      mặt tươi cười hạnh phúc.
      hoài thích bài này.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 3: Mẫu tử Bạch Liên Hoa


      Tần Dĩ Mạt nhìn nữ tử dung nhan tiếu lệ, phong thái xinh đẹp trước mặt, khỏi thở dài trong lòng: “Người phải biết bảo bối nữ nhi của người biến thành người khác mất rồi !”


      “Phu nhân, tiểu thư sáng sớm đến đây, chắc là vẫn chưa ăn sáng đâu!” Chúc ma ma tươi cười .


      Tả Hương Lan vừa nghe, mang ý cười, vừa : “Phải rồi! Phải rồi! Mau truyền cơm ! thể để Hà nhi bảo bối của ta bị đói!”


      Tần Dĩ Mạt khéo léo đỡ Tả Hương Lan đứng lên, trong chốc lát, liền có bảy tám nha hoàn thân hồng y mang các món ăn đủ màu sắc lên, dù là trong lòng vẫn còn lo sợ yên, nhưng nhìn cái bàn đầy những “món ăn trân quý”, Tần Dĩ Mạt khóe miệng co rút, thầm nghĩ: “Cái này cũng xa xỉ quá !”


      Chỉ thấy cái bàn tròn tử đàn khắc hoa này, bày ra hai mươi bốn món ăn, từng món tinh túy hoa mỹ làm cho người ta vừa nhìn vào thèm.


      Tả Hương Lan dùng đũa bạc gắp cái màn thầu, bỏ vào cái chén sứ trước mặt Tần Dĩ Mạt, : “Hà nhi làm sao lại ăn, có phải là hợp khẩu vị , con muốn ăn cái gì nương liền kêu bọn họ làm!”


      Tần Dĩ Mạt phục hồi tinh thần, khẩn trương : “ cần đâu, những thứ này đều tốt lắm ạ!”


      Tả Hương Lan nhìn dáng nữ nhi cuối đầu dùng bữa, khỏi khẽ hé môi cười.


      Cảm nhận được ánh mắt đầy thương của nàng, Tần Dĩ Mạt càng thêm áy náy, sau khi vội vàng ăn xong điểm tâm, uống ngụm trà thơm, rồi quay sang Tả Hương Lan hỏi: “Nương. . . . . . Khụ khụ . . . . . Cha con khi nào ông ấy trở về?” .


      Tả Hương Lan vừa cười vừa : “Làm sao, Hà nhi của chúng ta nhớ cha rồi?”


      Ta làm sao có thể nhớ cặn bã kia, Tần Dĩ Mạt trong lòng hung hăng nghĩ, nhưng mặt lại lộ ra bộ rất – tưởng niệm đến.


      Thấy nữ nhi hiếu thảo như vậy, trong lòng Tả Hương Lan càng vui vẻ, nàng nghĩ hôm nay nữ nhi có chút thay đổi, cả người dường như trầm tĩnh chút, chắc là trưởng thành rồi!


      “Tính sơ qua, cha con Giang Châu cũng khoảng hơn nửa năm rồi, cũng là lúc nên trở về!” Tả Hương Lan vừa cười vừa .


      Chúc ma ma ở bên tiếp lời : “Chắc phải đâu ạ! Lão gia trước khi qua trước khi phu nhân sinh trở về!”


      “Chúc ma ma!” Tả Hương Lan hờn dỗi kêu tiếng.


      Tần Dĩ Mạt nhìn về gương mặt hồng nhạt, thần sắc tràn đầy hạnh phúc của Tả Hương Lan, khẽ rơi vào trầm tư.


      Dựa theo cốt truyện cuốn sách《 Tuyệt thế hồng nhan loạn thiên hạ 》, mẫu thân của Bạch Hà có cơ hội lên sân khấu, nếu như nàng ta chỉ là người qua đường Giáp còn có thể, nhưng hiển nhiên điều phải. Tần Dĩ Mạt nhớ ràng nữ chủ nhân “Bạch phủ” cũng phải nàng ấy, mà là Ngu Tâm Nhi “Tuyệt sắc vô song, nhu nhược thiện lương, tốt đẹp phảng phất tân xuân” mới đúng mà.


      “Chẳng lẽ ——” nàng ngẩng đầu nhìn Tả Hương Lan tươi cười mãn nguyện, nương của Bạch Hà trước khi cốt truyện bắt đầu chết sao?


      Còn có hài tử trong bụng nàng ấy, Tần Dĩ Mạt đột nhiên cảm thấy chính mình có chút nôn nóng, nàng hít sau hơi, nũng nịu rằng: “Vậy nương nhất định phải chăm sóc thân thể cho tốt, sinh cho Hà nhi đệ đệ đáng nha!”


      Trong lòng nàng mong, nữ tử này có thể bình an.


      Tả Hương Lan nhàng xoa đầu nữ nhi, vẻ mặt hiền hòa tươi cười.


      Như vậy, mặc dù Tần Dĩ Mạt ngàn lần muốn, vạn lần nguyện, nhưng nàng vẫn lấy thân phận “Bạch Hà” mà sống ở nơi này.


      Hai tháng này trôi qua, nàng dùng hết nỗ lực thích ứng với hoàn cảnh nơi đây, bên nàng phải lén tự suy đoán cách chuyện cùng với nghi thức lễ nghĩa cơ bản, bên lại thể để cho người khác phát “Bạch Hà” bị thay đổi.


      Có thể là do công phu của nàng đạt tối đa rồi, cũng có thể là Tả Hương Lan nay mang thai quản nàng, để cho Tần Dĩ Mạt từ từ thích ứng, ngay cả người trong phủ cũng bắt đầu tiếp nhận rằng đại tiểu thư Bạch Hà trưởng thành rồi.


      “Nương. . . . . .” Tần Dĩ Mạt cầm cái yếm hồng vừa thêu, cười : “Người xem, cái này cho tiểu đệ đệ mặc được chứ?”


      Tả Hương Lan nhìn cái, vừa cười vừa : “Đây phải là yếm hình “Nhị long hí châu” Hà nhi nhà ta thêu chứ?”


      Tần Dĩ Mạt đỏ mặt, nghĩ thầm: “Ta làm sao làm được như vậy.” .


      Nhìn vẻ mặt xúc động của Tả Hương Lan, Tần Dĩ Mạt duỗi ngón tay, chỉ chỉ vào viên trân châu hình “nhị long hí châu” vừa cười vừa : “Xem nương vậy, giống như tốn ít nỗ lực của Hà nhi , cái này đúng là con tự tay thêu nha!”


      Nhìn dáng điệu xinh đẹp của nữ nhi, Tả Hương Lan cười lớn, tiếp lời: “Được được được! ! ! Hà nhi của chúng ta rất có tài năng!”


      Tần Dĩ Mạt nghênh đầu, bộ dạng cần phải đâu.


      Hai tháng này trôi qua, tài diễn kịch của nàng càng ngày càng tăng a!


      “Đúng rồi !” Mẫu tử hai người cười lúc sau, Tả Hương Lan hơi ngẩng đầu, đột nhiên với Tần Dĩ Mạt: “Ngày hôm qua cha con gửi bức thư về, là còn khoảng sáu bảy ngày nữa về đến nhà.”


      Gương mặt nhắn của Tần Dĩ Mạt đột nhiên cứng đờ, đám mây đen chưa từng tiêu tán trong lòng, lại bắt đầu xuất .


      Nàng lặng lẽ hít hơi, làm bộ dạng vui vẻ, : “ sao! Kia là quá tốt rồi!”


      Ngay lúc chính mình sắp sinh, có thể có trượng phu bồi bên người, trong lòng Tả Hương Lan tự nhiên hạnh phúc.


      Nhìn vẻ mặt “Hạnh phúc” của nàng, Tần Dĩ Mạt nắm chặt tay , làm như để ý, hỏi: “Cha..Cha… lần này ông ấy trở về mìn hsao?”


      Tả Hương Lan ngẩn ra, lập tức cười : “Đương nhiên còn có thương thuyền của Bạch phủ chúng ta a!”


      “Con, ý con phải vậy! Con là …Cha….. ông ấy phải rất thích giao hữu sao ? . . . . . . Có thể nào mang về số bằng hữu này nọ làm khách !”


      “Điều này trong thư cha con nhắc đến!” Tả Hương Lan cười : “Thế nào mà Hà nhi bắt đầu quan tâm đến tình hình giao hữu của cha rồi ?”


      Sau khi nghe Tả Hương Lan xong, trong lòng Tần Dĩ Mạt vẫn chưa có cảm giác nhõm, ngược lại giống như bị tảng đá đè, trong ngực nặng nề khó chịu muốn chết.


      Nàng nhìn về nữ nhân toàn tâm toàn ý đợi trượng phu trở về, chỉ cảm thấy trái tim mình từng hồi từng hồi đau đớn, người có chờ cũng còn nhìn thấy được cái trượng phu tình thâm ý trọng nữa, mà là con người bạc tình mê luyến nữ nhân khác vô phương cứu chữa!”


      “Hà nhi, con làm sao vậy?” Nhìn về phía nữ nhi viền mắt có chút đỏ, Tả Hương Lan vội hỏi.


      Tần Dĩ Mạt lắc đầu, đến bên người Tả Hương Lan, nhàng vươn tay vuốt ve bụng nàng.


      “Nương. . . . . .” Nàng nhàng : “Vô luận như thế nào người còn có đệ đệ. . . . . . Còn có Hà nhi. . . . . .”


      Vì hài tử trong bụng người, xin người hãy trở thành nữ nhân kiên cường nhé!


      * * *


      “Tiểu thư, tiểu thư. . . . .” – Tần Dĩ Mạt buông quyển sách tay, nhìn Tiểu Thanh vội vàng hấp tấp chạy vào, hỏi: “Làm sao vậy? Chạy nhanh như vậy?”


      Tiểu Thanh nắm lấy tay Tần Dĩ Mạt, : “Lão, lão gia trở về rồi !”


      Trong lòng Tần Dĩ Mạt lập tức có linh cảm ổn, nàng lại nhìn Tiểu Thanh mắt tràn đầy lo lắng, đứng dậy lại có dự cảm tốt : “Nương của ta, nàng xảy ra chuyện gì?”


      Tiểu Thanh vừa nghe xong, nước mắt ào ào chảy xuống, khóc sướt mướt : “Phu nhân đột nhiên ngất xỉu rồi!”


      Tần Dĩ Mạt loạng choạng lùi về bước, ngày này rốt cuộc cũng tới sao?


      Nàng đẩy Tiểu Thanh trước mặt ra, liền chạy về hướng chủ viện.


      Lúc này trong Hi Lan viện hoàn toàn là mảnh “binh hoang mã loạn”, Tần Dĩ Mạt như cơn gió tiến vào nội điện, trực tiếp hỏi Chúc ma ma lo lắng : “Nương ta, nàng thế nào rồi?”


      “Đại phu , phu nhân là do giận dữ công tâm mới phải ngất xỉu. . . . . . Nếu phải bình thường phu nhân dưỡng thai tốt, thai nhi này sợ là. . . . . Ô ô. . . . . .” Chúc ma ma đến đây, khỏi che mặt khóc nấc lên..


      “Vậy chắc hẳn là tạm thời sao!” Nàng thong thả bước đến bên giường, từ từ nhìn đến Tả Hương Lan sắc mặt trắng bệch, có cảm giác.


      Trong chớp mắt, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cho dù là bất kì ai cũng chịu nổi .


      “Ô ô. . . . . . Ô ô ô. . . . . . . . . . . .” Có tiếng khóc ôn nhu từ từ vang lên.


      Tần Dĩ Mạt chậm rãi, chậm rãi, quay đầu sang.


      “Là ta tốt! Đều là ta tốt!” Chỉ thấy nữ tử thân như liễu rũ, dung nhan tuyệt mỹ, làm vẻ “lê hoa đái vũ” khóc lóc yểu điệu .


      “Làm sao lại là lỗi của Tâm Nhi được!” thân huyền y cao lớn đứng bên cạnh nàng ta, mặt lập tức lộ ra vẻ thương gì sánh bằng, chỉ thấy giơ tay định lau nước mắt của nữ tử, nhưng giữa chừng lại hơi hơi dừng lại, bộ vẻ quân tử dám xúc phạm giai nhân.


      Nữ tử gọi là Tâm Nhi mắt rưng rưng lệ, ngẩng đầu nhìn nam tử, mặt tràn đầy vẻ áy náy, chỉ nghe nàng ta : “Tâm Nhi nên theo Bạch đại ca trở về! Nếu như Tâm Nhi đến, Bạch phu nhân hiểu lầm quan hệ của chúng ta, cũng phát hỏa lớn như vậy, cứ thế té xỉu, là Tâm Nhi, là Tâm Nhi, đều là Tâm Nhi tốt…..ô ô….


      Tần Dĩ Mạt mạc nhiên nhìn cái màn kịch diễn xuất nhốn nháo trước mắt, nàng chậm rãi bước đến trước thân nữ tử kia, mặt biểu tình : “Ra ngoài” .


      “Hà nhi! Làm sao lại như vậy!” Nam tử kia chắc là cha của Bạch Hà, vui .


      Nếu bây giờ trong tay Tần Dĩ Mạt có thanh đao, chừng nàng thực làm ra cái chuyện giết người này.


      Nàng khăng khăng nhìn về phía nam tử, từng chữ thốt ra: “Nương ta tại cần nghỉ ngơi !”


      Bạch Hi nhìn ánh mắt lạnh lung của nữ nhi, biết vì sao trong lòng bỗng nhiên nảy lên, nhíu mày, trước khi vừa muốn gì đó, thân hình thanh nho , thanh trong trẻo tiến tới.


      Chỉ nghe nàng tràn đầy cao hứng : “Người chính là tỷ tỷ của Liên Nhi sao?”


      Tần Dĩ Mạt nhìn nàng ta cái, mặt biểu tình : “ phải!”


      Chương 4: mớ hỗn độn


      Đối diện với lãnh đạm của Tần Dĩ Mạt, tiểu nữ hài ủy khuất, trong nháy mắt viền mắt đỏ lên.


      Nhìn dáng điệu nàng ta khóc nức nở, Bạch Hi nhíu mày càng lúc càng chặt, chỉ thấy tiến lên bước muốn lên tiếng, nhưng mà Ngu Tâm Nhi đứng bên cạnh kéo cánh tay , ra dung nhan tuyệt mỹ, ôn nhu lắc đầu, tầm mắt hai người giữa trung triền miên đưa đón.


      “Hai người các ngươi như vậy còn chân*? Lừa quỷ sao?” Tần Dĩ Mạt trong lòng cười lạnh.


      *Có chân : chính là gian tình !!!!


      “Liên Nhi, đừng khóc! Hà nhi tỷ tỷ chỉ là lo lắng mẫu thân của nàng, chứ phải là thích con!” Đối mặt với Bạch Hi ôn nhu thiện lương xong, Ngu Tâm Nhi cũng quên an ủi nữ nhi của mình.


      “Nương. . . . . . Liên Nhi rất sợ tỷ tỷ thích con đó!” Tiểu nương sà vào lòng mẫu thân khóc , hai dòng nước mắt chảy dài mông lung nhìn về hướng Bạch Hi.


      “Liên Nhi ngoan như thế, làm sao có người thích Liên Nhi được!” Bạch Hi tiến vài bước, từ trong lòng Ngu Tâm Nhi ôm lấy nàng ta, vẻ mặt thương : “Bạch thúc thúc chính là thích Liên Nhi nhất!”


      Phụ thân tuấn tuấn mỹ, mẫu thân ôn nhu mỹ lệ, nữ nhi ngây thơ khả ái, đây là gia đình hạnh phúc cỡ nào tốt đẹp cỡ nào nha?! ! !


      Tần Dĩ Mạt con mẹ nó muốn hét to: “Vợ của ngươi hoài thai còn nằm bên kia giường hôn mê bất tỉnh, ngươi thế nhưng lại còn có tâm tư ở chỗ này thông đồng với nữ nhân, ngươi rốt cuộc có lương tâm hay đây! ! !”


      Hung hăng trừng mắt với đôi gian phu dâm ~ phụ, nàng xoay người , nếu còn nhìn nữa nàng biết chính mình làm ra cái chuyện gì đâu!


      Nửa đêm canh hai, Tả Hương Lan phiền muộn tỉnh lại, dưới ánh nến đỏ, nữ nhi gần bảy tuổi của nàng nằm ngủ bên cạnh. Nhìn gương mặt nho của nữ nhi, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra thể ngừng lại.


      Nghe thấy tiếng khóc cách nào đè nén, trong lòng Tần Dĩ Mạt nặng nề thở dài, lập tức chậm rãi ngẩng đầu lên, xoa xoa mắt : “Nương, người tỉnh rồi !”


      “Phu nhân người tỉnh rồi ạ!” Đồng dạng, Chúc ma ma thủ bên cạnh kích động kêu lên: “Người tại cảm thấy thế nào? Có cần lão nô gọi đại phu lần nữa ?”


      Tả Hương Lan bên lau nước mắt ràng rụa, nghẹn ngào : “Ta, ta sao, đỡ ta đứng dậy !”


      Chúc ma ma nhanh chóng cầm lấy cái gối ôm thêu ngũ phúc cho nàng dựa vào.


      “Hài tử trong bụng ta sao rồi?” Tả Hương Lan gấp giọng hỏi.


      “Nương người yên tâm, đại phu đệ đệ sao cả!” Tần Dĩ Mạt cong khóe miệng, nở nụ cười an ủi, .


      Tả Hương Lan lúc này mới chậm rãi thở phào.


      “Nương làm Hà nhi lo lắng rồi!” Tả Hương Lan vuốt đầu nữ nhi, ôn nhu : “ tại nương sao rồi, Hà nhi hãy trở về nghỉ ngơi !”


      Tần Dĩ Mạt nhìn nữ tử trong mắt tràn đầy đau lòng trước mặt, cuối cùng vẫn : “Vậy Hà nhi chờ nương uống thuốc xong liền trở về ngủ !”


      “Hài tử ngoan!” Tả Hương Lan nghẹn ngào .


      Tần Dĩ Mạt tự tay bưng chén thuốc từng chút từng chút uy Tả Hương Lan xong, dưới cường ngạnh của nàng, đành miễn cưỡng quay về phòng nghỉ ngơi.


      Nhìn sắc mặt tái nhợt tiều tụy của nàng, nghĩ đến dáng điệu hạnh phúc mấy ngày trước, tâm tình Tần Dĩ Mạt phức tạp, thở dài hơi.


      Nhìn thân ảnh bé của nữ nhi dần dần xa, Tả Hương Lan cũng nhịn được nữa, thất thanh khóc to.


      Chúc ma ma mặt cũng lộ ra vẻ đành lòng, nhìn tiểu thư bà chăm sóc từ bé đến lớn, liền cất tiếng an ủi: “Lan thư nhi của ta khóc! khóc! Người đừng quên tiểu thiếu gia trong bụng nha!”


      “Ô ô. . . Ô ô ô ô. . . . . . . . . . . .” Tả Hương Lan thống khổ, nỉ non : “Vì sao Hi ca lại đối xử với ta như vậy! Làm sao có thể đối xử với ta như vậy! ràng qua quên Ngu Tâm Nhi kia rồi! ràng với ta đời kiếp, đối xử tốt với ta mà! . . . . . . Vì sao. . . . . . Vì sao. . . . . . Ô ô. . . . . . . . . . . . A a a a. . . . . . . . . . . .” .


      “Lan thư đáng thương của ta!” Chúc ma ma nước mắt liên tục rơi, thanh chán ghét : “ gia chính là bạch nhãn lang* vô lương tâm a ! cũng nghĩ lại, năm đó bị Ngu Tâm Nhi kia làm cho thân bại danh liệt, tán gia bại sản, là tiểu thư người chê nghèo khó quả quyết gả cho , dùng đồ cưới của mình làm tiền vốn từng chút từng chút giúp dựng lại cơ nghiệp, thế hôm nay mới có Tấn Châu Bạch gia danh tiếng lớn như thế, nhưng mà— nghĩ đến, nghĩ đến. . . . . .” Gương mặt già nua của bà trở nên giận dữ, giận đến run người.


      *Bạch nhãn lang : Vong ân phụ nghĩa


      Tả Hương Lan nghe Chúc ma ma xong, càng thống khổ thôi, nàng tê tâm phế liệt hét lên: “Tại sao ả ta lại xuất lần nữa, tại sao ả nữ kia lại xuất nữa, ả cướp Hi ca lần, lẽ còn muốn cướp thêm lần nữa? Ô ô. . . . . Ả vì sao lại thể buông ta cho chúng ta vậy!”


      “Lan thư đừng khóc, Lan thư đừng khóc.” Chúc ma ma : “Người tại là nữ chủ nhân chính đáng của Bạch phủ, ai cũng vượt qua được, Bạch Hi muốn cho hai mẹ con hồ ly tinh kia tiến vào phủ, kia chỉ là nằm mơ!”


      Tả Hương Lan ôm chặt thắt lưng của Chúc ma ma, lòng đau như có vạn con dao đâm sâu vào tim, có thể làm cho nàng đau khổ như thế này, cũng chỉ có cái người mà nàng nhất..


      Lẽ nào những ngọt ngào ân ái của họ ngày xưa, lẽ nào những điệp loan tình thâm của họ ngày xưa , đều là giả sao?


      Vì sao chàng lại quên thời gian của ngày xưa, quên lời hứa của ngày xưa, ả Ngu Tâm Nhi kia chẳng lẽ lại quan trọng với chàng vậy sao? Vậy ta sao? Ta thân là thê tử của chàng là cái gì?


      Giờ khắc này nỗi hận đối với Ngu Tâm Nhi đến chết, đau khổ đến điên cuồng.


      Sáng hôm sau, Tần Dĩ Mạt rất sớm liền qua đó.


      “Nương, người vẫn khỏe chứ?” Bước đến trước giường, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tả Hương Lan, Tần Dĩ Mạt khỏi lo lắng hỏi.


      Nàng lắc lắc đầu, thanh nhàng vang lên: “Nương sao!”


      Lấy tuổi và thân phận tại của Tần Dĩ Mạt, thể đưa ra cái gì gọi là “cao kiến” được, chỉ đành để tâm tư tràn đầy trong lòng, làm bộ tiểu hài nhi : “Nương, người tại phải chăm sóc thân thể tốt! Nếu đệ đệ rất mất hứng!”


      “Hà nhi thực là hài tử ngoan của nương!” – Tả Hương Lan xoa đầu nàng, gương mặt tươi cười đọng lại nước mắt, .


      “Nương đừng khóc a!” Tần Dĩ Mạt nhón chân, vươn tay che những dòng nước mắt của nàng :”Hà nhi thích nhất chính là nụ cười của nương.”


      Nữ tử như người phải vĩnh viễn cười như thế này mới đúng!


      Cứ như vậy, bảy tám ngày trôi qua, Tần Dĩ Mạt mỗi sáng sớm đều qua bồi bạn với Tả Hương Lan, linh hồn của nàng vốn là người lớn, và làm đương nhiên thông suốt trọn vẹn, dù là Tả Hương Lan luôn luôn buồn bã vui chăng nữa, cũng bị lời thú vị của nữ nhi làm cho bật cười .


      “Hà nhi, trưởng thành rồi nha!” Tả Hương Lan vừa mừng vừa chua xót nghĩ.


      Nữ nhi ở đây đề cập đến phụ thân, hiển nhiên là sợ mình thương tâm, phải biết là ngày xưa đứa này luôn dính chặt vào phụ thân nó a!


      “Chuyện kể : tú tài mang theo thư đồng thi. đường mũ rơi xuống. Thư đồng : mũ rơi xuống đất rồi. Tú tài vội : được rơi xuống đất, phải là chạm đất. Thư đồng nhặt mũ lên, giúp tú tài đội chặt lại, sau đó : lần này bao giờ … chạm đất nữa . . . . . . Nương, nương? Người có nghe Hà nhi ?”


      Tả Hương Lan phục hồi tinh thần lại, phát nữ nhi bĩu môi bất mãn nhìn nàng, vội vàng : “Nương nghe rồi, nương nghe rồi.”


      thầm lắc đầu, Tần Dĩ Mạt nghĩ thầm: ta chỉ vì muốn cho người vui vẻ mới phải nhớ lại những cái chuyện cười cũ rích này đó!


      Nàng mấp máy môi, quay sang Tả Hương Lan, nhàng xuất ra vài giọt nước mắt, nhịn được : “Nếu nương nghĩ câu chuyện này buồn cười, kia Hà nhi lại kể câu chuyện khác ! Chuyện kể có người con rể, có ngày nhạc phụ của muốn tới bái phỏng, phụ thân vừa vặn phải xa, khỏi lo lắng, cho nên mới dạy . . . . . . . . .”


      “Phu nhân”


      Tần Dĩ Mạt còn chưa kể xong chuyện cười, đại nha hoàn Xuân Bình của Tả Hương Lan liền vội vàng bước đến.


      “Phu nhân” – Gương mặt nàng mang theo vẻ giận dữ, cúi người : “Cái nữ nhân ở viện phía Đông đến rồi!”


      Tả Hương Lan thân thể nhất thời cứng đờ.


      “Ngươi với nàng ta, thân thể nương khỏe, thể gặp khách” – Tần Dĩ Mạt chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt lóe lên tia băng lãnh .


      Chẳng lẽ thực đem chúng ta chèn ép thành quả hồng mềm sao?


      “Nô tỳ như thế rồi!” – Xuân Bình đùng đùng nổi giận, .


      Tần Dĩ Mạt nhìn đến nàng giận dữ đến như vậy, nhíu mày hỏi: “Thế nào, chẳng lẽ nàng ta còn muốn kiên trì gặp mặt hay sao?”


      Nghe xong, Xuân Bình càng giận dữ bình tĩnh được , chỉ nghe nàng : “Nô tỳ vừa xong thân thể chủ nhân khỏe, thể gặp khách, nữ nhân kia đột nhiên bắt đầu khóc, liên tục sở dĩ chủ nhân ngã bệnh đều là do ả liên lụy, ả muốn đích thân đến bồi tội với chủ nhân . . . . . Nô tì gì khuyên gì đều được . . . . . Sau cùng nhưng lại..nhưng lại . . . . .” ,


      “Nhưng lại cái gì?”


      “Sau cùng ả lại quỳ trước cửa, khi nào phu nhân đồng ý gặp ả, lúc đó ả mới đứng lên!”


      * : Cái truyện này đại khái là : rơi xuống đất là [ Lạc địa ], đồng với [ Lạc đệ ] nghĩa là thi rớt, tú tài mới cho thư đồng [ Lạc địa ] mà phải là [ Cấp địa = Cấp đệ ], nghĩa là thi đậu..


      Mà bé thư đồng ngây thơ đúng kiểu lấy mũ đội lại cho tú tài rồi bảo : Lần này bao giờ *Cấp địa* nữa : Lần này bao giờ thi đậu nữa :)))
      hoài thích bài này.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 5: Ngươi giỏi quỳ, ta giỏi


      “Ngu Tâm Nhi kia quá khinh người!” Chúc ma ma vừa bưng trà tới, cũng nghe được những lời tường thuật của Xuân Bình, gương mặt già nua nhất thời cũng biến lạnh: “Phu nhân, lão nô liền ra ngoài giáo huấn ả, cũng nên để ả ta biết nữ chủ nhân của Bạch phủ đến tột cùng là ai?”


      cần đâu!” Chỉ thấy Tả Hương Lan nằm dựa giường nhàng ngồi thẳng lên, thần sắc kích động : “Bình nhi, ngươi ra ngoài truyền lời để nàng ta tiến vào, ta cũng muốn xem xem nữ nhân kia muốn gì?”


      “Nương. . . . . .” – Lúc này, Tần Dĩ bỗng nhiên lên tiếng, chỉ thấy nàng xoay gương mặt bé nhìn Tả Hương Lan, mỉm cười : “Nương, người là chủ mẫu của Bạch phủ này, làm sao có thể để người khác muốn gặp gặp, hơn nữa, người cũng đừng quên đệ đệ trong bụng, nữ nhân kia ngày hôm này khóc trận ngày hôm sau khóc trận, khí u buồn muốn chết! thể để đánh động tới đệ đệ!”


      “Hà nhi. . . . . .” – Tả Hương Lan nhìn nữ nhi của mình, nhàng gọi.


      “Chuyện này nương liền giao cho Hà nhi làm ! Người dưỡng thân thể cho khỏe, trăm ngàn lần đừng để chuyện này làm mất tâm tình” – Tần Dĩ Mạt sau khi đối với Tả Hương Lan xong, xoay người về phía Chúc ma ma cười : “Còn mong rằng Chúc ma ma bồi Hà nhi chuyến” .


      Nhìn biểu tình kiên quyết của nữ nhi, trong lòng Tả Hương Lan lại nổi lên trận chua xót, thôi vậy . . . . . Giống như Hà nhi như thế, đợi đến lúc nàng sinh hạ khối thịt trong bụng này ra, cũng có cơ hội thu thập nữ nhân kia!


      Tần Dĩ Mạt nhanh chậm hướng ra ngoài phòng, vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, liền nhìn thấy Ngu Tâm Nhi kia quỳ thẳng tại Bích Du Lang.


      “Chúc ma ma, dựa theo Bạch phủ gia quy, bọn nô tài tự tiện rời công việc tụ tập gây chuyện, phải chịu tội gì?”


      “Hồi tiểu thư, phải đánh mười roi và lương tháng này giảm nửa.”


      Tần Dĩ Mạt tùy ý quét mắt, lập tức hành lang trở nên yên lặng tuyệt đối, chậm rãi : “Vậy liền chấp hành !”


      Nguyên lai bọn nô tài còn nhìn Ngu Tâm Nhi chỉ chỉ trỏ trỏ, cười hì hì, trong chớp mắt hoàn toàn còn tâm tư xem náo nhiệt như vừa rồi, từng người biến sắc như ve sầu trong mùa lạnh, sắc mặt trở nên trắng bệch.


      Tần Dĩ Mạt sau khi phạt xong đám nô tài thích xem kịch vui này, mới làm như bỗng nhiên nhìn thấy người quỳ dưới đất, kinh ngạc hỏi: “Ngu đại nương vì sao lại quỳ chỗ này?”


      Ngu Tâm Nhi cả đời này được người khác gọi: Ngu tiểu thư, Ngu nương, Ngu tiên tử, chính là chưa bao giờ bị người khác gọi là Ngu đại nương! Lúc này nghe Tần Dĩ Mạt gọi như thế, trong lòng trận buồn bã. Nhưng nhìn tiểu nương trước mắt ánh mắt ngây thơ như thế này . . . . . Ngu Tâm Như cười khổ chút rồi : “Nương con lần này đổ bệnh, đều là lỗi của Tâm Nhi, bởi vì nàng hiểu lầm quan hệ của ta và Hi đại ca, ta muốn đích thân giải thích ràng với nương con mới được ! Hà nhi nương, con để ta gặp Hương Lan tỷ tỷ lần !”


      mặt Tần Dĩ Mạt lên vẻ khó xử, nàng : “Ngu đại nương, phải là nương ta chịu gặp người, nhưng là vì nương vừa uống thuốc đại phu sắc, lúc này ngủ rồi! Người nếu muốn gặp ngày khác trở lại !” .


      sao, sao!” Ngu Tâm Nhi mắt rưng rưng, lắc đầu : “Để Tâm Nhi quỳ ở nơi này chờ Hương Lan tỷ tỷ tỉnh lại ! Cũng như biểu lộ thành ý của Tâm Nhi!”


      Chỉ sợ thành ý của ngươi chưa được biểu lộ ra, cái người cha si tình kia của ta đến đây gầm thét trận. Tần Dĩ Mạt trong lòng lạnh lùng nghĩ.


      Quả nhiên, bên này Tần Dĩ Mạt vừa mới nghĩ xong, chớp mắt nhìn thấy gương mặt của cặn bã cha sốt ruột phong trì điện siết bước đến .


      “Ngu đại nương. . . . . .” Gương mặt nhắn của Tần Dĩ Mạt tràn đầy nước mắt, chực khóc mà : “Người đây phải là làm khó Hà nhi sao?”


      “Tâm Nhi ngươi đây là làm sao thế, vì sao lại quỳ nơi này?” Bạch Hi bước nhanh đến bên cạnh Ngu Tâm Nhi, kéo nàng ta đứng dậy.


      “Bạch đại ca. . . . . .” Ngu Tâm Nhi nàng kêu, chờ nàng gì, bên Tần Dĩ Mạt khóc lóc lã chã : “Ô. . . . . Cha! Người cuối cùng cũng đến. Nếu Hà nhi biết làm sao bây giờ nữa ! Nương con vừa uống thuốc xong ngủ rồi, nhưng Ngu đại nương chính là nên quỳ ở nơi này đợi nương tỉnh lại, Bạch phủ của chúng ta tuy là dân buôn bán, nhưng cũng hiểu được lễ nghi trong nhà, làm sao có thể để cho khách quỳ tại trước cửa như vậy, như vậy phải làm cho người ta dò xét cha, nương, dò xét Bạch gia sao? Cha người có đúng ?”


      Tần Dĩ Mạt lần này có chứng có lý, làm cho người ta tìm ra khuyết điểm nào, thế giới này từ đó tới nay cũng thể nào khi chủ mẫu nhà người ta bệnh nằm giường mà dám muốn gặp chứ! Ngươi cũng phải Thiên Vương lão tử, còn quỳ ở đây khóc than làm loạn, là làm người ta khó chịu!


      “Đều phải, đều phải, Tâm nhi chỉ là muốn cùng Hương Lan tỷ tỷ bồi tội mà thôi, Tâm nhi. . . . . .” Ngu Tâm nhi vội vàng ngẩng gương mặt nhắn về phía Bạch Hi giải thích.


      “Thế nhưng —— nương ta thực ngủ rồi mà! Người tại thân thể tốt, đại phu bảo để người nghỉ ngơi nhiều!” Tần Dĩ Mạt cắn cắn môi dưới, làm dạng người vì sao tin ta.


      “Ta, ta chỉ là muốn ở chỗ này chờ Hương Lan tỷ tỷ tỉnh lại. . . . . .”


      “Vậy tại sao ngươi vào trong kia chờ, cần phải quỳ bên ngoài như thế này đâu!” Đôi mắt Tần Dĩ Mạt tràn đầy nước mắt, ủy khuất nhìn Bạch Hi, : “Cha, vừa rồi có rất nhiều hạ nhân ở chỗ này chỉ chỉ chỏ chỏ. . . . . . Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Bạch gia chúng ta tiếp đãi khách quá khắc khe, tốt đâu!”


      Ngu Tâm Nhi bị Tần Dĩ Mạt trách móc hơi, nên lời, nàng lòng muốn bồi tội mà! Tại sao từ trong miệng con bé ra, lại giống như là mình bức bách Hương Lan tỷ tỷ.


      “Được rồi! Việc này cũng do Tâm Nhi suy nghĩ chu đáo” – Bạch Hi nhíu đôi lông mày rậm rạp, vừa .


      “Là..là…đều là Tâm Nhi tốt!” Gương mặt tuyệt mỹ của Ngu Tâm Nhi nhíu lại, ủy khuất ..


      Người trong lòng mất hứng rồi, nam nhân si tình đệ nhất thế kỉ lập tức liền cứng rắn lên đến đỉnh điểm vui , chỉ nghe liên thanh : “Cũng vì Tâm Nhi lo lắng cho bệnh tình của Hương Lan thôi! Sao lại tốt?”


      “Ta biết ngay cặn bã cha này nhờ cậy được!” Tần Dĩ Mạt trong lòng coi thường.


      Chờ đến lúc Ngu Tâm Nhi mặt mày tràn đầy nước mắt được cặn bã cha của nàng đưa , Tần Dĩ Mạt mới quay đầu trở về phòng.


      Nhìn sắc mặt ảm đạm của Tả Hương Lan nằm giường, nàng thầm thở dài.


      Từ khi Tả Hương Lan xảy ra chuyện đến nay, Bạch Hi đến thăm nàng tổng cộng quá hai lần, mỗi lần đếu cũng đều qua loa này nọ buồn lo. Nhưng Tần Dĩ Mạt chắc chắn mới nghe , chỉ cho mẹ con Ngu thị vào “Phương Di trai” gần thư phòng nhất, mà mấy ngày trước còn ghé qua thăm. .


      Trong khố phòng của Bạch gia, các loại trân bảo như nước song cuồn cuộn tiến vào Phương Di Trai, cái hành vi gióng trống khua chiêng này có ý gì, nhìn bằng mắt cũng biết được, từng có tên nô tài truyền ngôn loạn xạ: “Bạch gia muốn cưới Ngu thị làm bình thê, vị trí chủ mẫu của Tả Hương Lan sợ là khó giữ!”


      Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hôm nay Tần Dĩ Mạt phải khiển trách nặng nề nô nhân trong phủ.


      “Ai. . . . . Nếu ngay cả mình cũng biết lời đồn trong phủ, Tả Hương Lan thân là nữ chủ nhân của Bạch phủ làm sao lại biết được chứ. “
      hoài thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :