1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đường Kiều Dạ Thoại - Hughes Crux ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Đường Kiều Dạ Thoại

      Hughes Crux

      Hệ Liệt Gửi Tâm Tình Vào Lời Ca

      Thể loại: kiếp trước kiếp này, ngôn tình, 1x1

      Số chương: 10 chương + 1 ngoại truyện

      Nguồn: https://tnguyen97.wordpress.com/he-liet ... -da-thoai/



      Giới thiệu:

      Mỗi câu chuyện mang theo khúc ca, mấy ai hiểu? mấy ai nhớ?

      Đến khi nhận ra tất cả chỉ còn là quá khứ. để tâm đau, hận. Mấy ai may mắn gặp được nhau, tâm đầu ý nguyện viết nên lời thề.

      Chỉ là mộng xưa dệt trong câu hát.



      Chương 1:

      Diểm Tĩnh năm thứ 2 tại Mãn Lạc Quốc. Đế vương mới đăng cơ nhanh chóng triệu tập hiền tài khắp cả nước. Ra chiếu chiêu binh kêu gọi trai tráng khỏe mạnh đầu quân nhập ngũ. Đế vương mới lên ra phải thái tử đương triều mà là tam hoàng tử túc giữ ở biên thành - Túc Khúc Lạc.

      Tiên hoàng khi xưa có sáu hoàng tử và hai công chúa. Trưởng công chúa Túc Lan Quỳnh xuất giá gả cho thái tử Phục Quốc được ba năm. Bát công chúa là em thân sinh của tam hoàng tử, cùng có mẫu phi là Tô quý phi.

      Thái tử là con hoàng hậu cùng các hoàng tử khác đấu đến long trời lở đất, cuối cùng đều bỏ mạng. Tiên hoàng tuổi già sức yếu, chỉ có thể gọi tam hoàng tử may mắn bị cuốn vào vòng tranh đấu từ biên thành trở về, nhận ngọc tỷ, đăng cơ.

      Tam hoàng tử Túc Khúc Lạc từ ham thích cung vũ, luôn tập võ cưỡi ngựa, học tập chiến quân lòng muốn làm tướng quân bảo vệ quốc gia. Y chưa từng nghĩ tranh đoạt ngôi vị cùng hoàng huynh và hoàng đệ.

      Từ lúc y ý thức được mình trở thành trở ngại có thể bị huynh đệ loại bỏ, liền lập tức cầu xin phụ hoàng cho dẫn binh ra biên thành trấn giữ, tránh xa nơi hoàng cung có tình thân này.

      Tiên đế rất thương đứa con này, cũng nhanh chóng hiểu được thâm ý bên trong, liền hề do dự ban chiếu phong tướng cho Khúc Lạc. Sai dẫn ba vạn quân trấn giữ biên thành phía tây. Cứ thế liền mạch được hơn 10 năm.

      Khúc Lạc đăng cơ chưa được mấy ngày, Tiên Đế liền băng hà. Hoàng hậu khi ấy vì quá thương tâm cũng theo xuống suối vàng. Tiên Đế khi còn tại thế là vị vua minh, được lòng dân chúng vì thế cả Mãn Lạc Quốc để tang khóc thương suốt ba ngày ba đêm.

      Khúc Lạc ngồi bên án thư phê chuẩn tấu chương. Năm đó khi bước ra khỏi cổng thành y chưa từng nghĩ có ngày trở về gặp mẫu thân cùng hoàng muộn. ngờ nay trở về tất cả thay đổi. Cảnh còn người mất. Thế khó đoán.

      Chương 2:

      Khúc Lạc có chút bất đắt dĩ, nhíu mày nhìn chồng tấu chương gần như có cùng nội dung. Y từ lúc đăng cơ cũng được sáu năm, tuyển tú cũng làm, phi tần cũng nạp nhưng chiếc ghế hoàng hậu vẫn còn để trống. Quần thần trong triều ai ai cũng lo lắng hiểu được ý vua nên chỉ có thể mặt dày nhắc khéo trong tấu chương. Khúc lạc cũng phải là muốn lập hậu chỉ là y nghĩ ngôi vị này chỉ có người phụ nữ có khí chất quốc nghi chi mẫu mới có thể ngồi được.

      Hậu cung y cũng thấy, cung đấu, đấu mưu đấu trí đấu đủ cả chỉ vì danh vị hoàng hậu này. Khúc Lạc, y đều mắt nhắm mắt mở làm lơ. Tâm cơ của bọn họ quá sâu, y thích cũng tình nguyện cho chúng nữ nhân này nắm quá nhiều quyền lực. Y có chút nhức đầu đặt bút viết. Từng nét phóng khoáng ra giấy, đêm càng về khuya càng lạnh

      ~*~*~*~*~*~*~

      Hôm nay là đêm trung thu, tam tiểu thư Tuyết Lan phủ thừa tướng cùng nha hoàn thân cận dạo chợ đèn ngắm hoa đăng. Đêm trung thu là dịp lễ cho con cháu thế gia tìm hiểu quen biết nhau. Nếu trai tâm đầu ý hợp có thể hôm sau trở về liền bàn chuyện cưới hỏi. Nhà thừa tướng hề cưỡng ép chuyện cưới gả của con cháu, đều cho chúng tự do tìm người thương, được tiến tới hôn ước, con cháu có phúc của con cháu.

      Tam tiểu thư Tuyết Lan nay dã đến tuổi cập kê nên phu nhân liền cho nàng tham gia nhiều vào các dịp lễ như thế này. Đêm nay Tuyết Lan mặc thân áo xanh nhạt như dòng suối, xinh đẹp yểu điệu nhưng khoa trương. Hai chủ tớ nhìn ngắm khắp nơi đầy hoa đăng đủ sắc màu.
      “Á…!”

      “Nguy hiểm, cẩn thận!”

      Từ đằng xa, đám người rượt đuổi hướng đến chỗ Tuyết Lan. kịp phản ứng, nàng liền bị bọn họ đẩy ngã. Trong lúc nàng lo lắng chịu đựng đau đớn rơi vào vòng tay ấm áp của người. Y chú ý nàng từ lúc nãy, y bị hấp dẫn bởi đôi mắt trong suốt nhiễm khói bụi trần giang, như tiên nữ giáng trần, khuần khiết đến kinh ngạc.

      Y ngờ đời này có thể gặp được người con như thế. Chính thuần khiết của nàng làm y rung động muốn rời. Khi thấy nàng bị đẩy, tâm y như hoảng hốt, lập tức muốn ôm chặt nàng, bảo vệ người con này khỏi tất cả.

      Tuyết Lan có hơi bất ngờ cùng nhõng, nàng bị ngã là tốt rồi. Nàng ngước mắt theo bản năng, muốn nhìn công tử cứu mình. Ngay ánh mắt đầu tiên nàng liền chấn động. ngờ người con trai trẻ tuổi trước mắt, lại có khí chất vương giả mãnh liệt khó che giấu.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3:

      Nhìn người con trước mặt có chút ngơ ngác ngắm nhìn mình, Túc Khúc Lạc cảm thấy nàng đáng . Y khẽ mỉm cười, nụ cười nhạt đến khó nhận ra. Từ lúc trở thành đế vương y trưởng thành hơn, nhưng lại mất nhu hòa vốn có của con người.

      Nhận thấy mình có chút thất lễ, Tuyết Lan liền đỏ mặt cúi thấp đầu, giọng nhàng cảm tạ:

      “Đa tạ công tử ra tay cứu tiểu nữ. Tiểu nữ Tuyết Lan, ơn này tất báo, xin hỏi quý danh công tử là gì?”

      Túc Khúc Lạc thấy mặt nàng nhưng y nhận ra vành tai nàng bắt đầu nhiễm hồng. Nàng xấu hổ, y nghĩ, nhìn nàng như thế y rất muốn trêu ghẹo nhưng cuối cùng đành nén mong ước này xuống. Nếu dọa nàng sợ, như vậy rất tốt.

      Phải kiềm nén cái hưng phấn của mình lại, giọng trầm ấp, “ nương, nàng sao chứ? nương cần khách sáo. Tại hạ gọi là Khúc Lạc… Chi bằng nương có thể cùng tại hạ ngắm hoa đăng đêm nay được ?” Khúc Lạc ôn nhu dụ dỗ.

      Tuyết Lan có chút bối rối, nghe y lập tức nhìn thẳng vào mắt y. Đôi mắt kinh ngạc lại mang vẻ ngây ngô đến ngọt lòng. Khuôn mặt nàng nóng lên, ngượng ngùng đáp ứng. Hai người sóng bước bên nhau, cùng đoàn tù tùng tiến về phía nơi thả hoa đăng.

      Tuyết Lạc trò chuyện cùng nam nhân này vui vẻ, cứ như hai người là tri kỷ quen biết nhau lâu. Bên y, nàng cảm thấy rất an tâm, rất an toàn, cứ như dù cả thế giới này sụp đổ, y cũng có thể thay nàng chống đỡ tất cả.

      Trong khoảnh khắc ấy, y cùng nàng con đường này, bên nhau chính là lẽ đương nhiên. Chính là họ sinh ra để thuộc về nhau, cho đến cuối cùng.

      Chương 4:

      Tuyết Lan ngồi bên án thư ngẩn ngơ, tin nổi. Đêm đó nàng và y ở bên nhau thoải mái, rồi y nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi cùng nghiêm túc mà :

      “Tuyết Lan, từ lúc chạm mắt nàng, ta biết mình trầm luân, gả cho ta nhé, hãy cùng ta hết cuộc đời này, ta nàng.”

      Lúc đó nàng rất hạnh phúc. Hạnh phúc đến nỗi nàng chỉ có thể bật khóc ôm chầm lấy y. Y cũng thế sít chặt nàng vào lòng, như muốn khảm nàng vào thân thể mình, bao giờ rời xa.
      ~*~*~*~*~*~*~
      Hai ngày sau, Thái công công bên người hoàng thượng đến phủ Thừa Tướng. Thái công công chậm trễ với Thừa Tướng:

      “Mời gia quyến Thừa Tướng đại nhân, nhị tiểu thư Tuyết Lan ra tiếp chỉ.”

      Tuyết Lan ở thư phòng thuê áo tiểu nha hoàn hớt hãi gõ cửa mời nàng đến “phòng khách” [Ta quên từ này cổ đại gọi là gì rồi, thứ lỗi a.]có người trong cung triệu kiến. Tuyết Lan đành nhanh chóng theo người qua. Đến nơi nàng hành lễ chào Thái công công, Thái công công cũng nhiều lời, tuyên chỉ:

      “Phụng Thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết, nữ nhi Tuyết Lan phủ Thừa Tướng, nết na thùy mị, tam tòng tứ đức, hiền lương thục đức, nay được hoàng đế mến, 10 ngày sau tổ chức đại hôn cùng hoàng đế. Tấn phong Hoàng Hậu. Khâm chỉ!”…

      Nghe đến đây Tuyết Lan cũng kinh ngạc kém gì phụ thân của nàng. Nàng còn tự hỏi người trong cung tìm nàng làm gì. Sau khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của phụ thân, nàng chợt nhớ đến Khúc Lạc từng hẹn ước với mình, liền hiểu ra y là hoàng đế. Khó trách nàng cảm nhận uy nghiêm mạnh mẽ từ y.

      Lúc này Thừa Tướng đại nhân có chút mơ hồ, lão là trung thần, lúc nào cũng vì quân vương mà bán mạng. Nay nghe tin con trở thành Hoàng Hậu quá vui mừng mà có điều suy nghĩ. Lòng đế vương khó dò, lão cần hỏi chuyện cùng nhi nữ .

      Sau cùng, khi nghe hết câu chuyện, Thừa Tướng đành thở dài:
      “Nếu con cùng Ngài là lưỡng tình tương duyệt ta cầu mong con hạnh phúc. Thâm cung mưu ma trầm, con phải luôn cẩn thận. Hãy nhớ nơi này luôn là nhà của con.”

      Chương 5:

      Ngày đó, nàng trong lòng mong chờ cùng hồi hộp nên dậy rất sớm. Sau khi ăn sáng, đám nha hoàn lục tục mang vào rất nhiều thứ linh tinh do hoàng thượng ban cho, bắt đầu trang điểm cho nàng. Tất cả đều là đồ trang sức xa sỉ. Tuyết Lan cũng có quá chú ý đến chúng vì bây giờ trong tâm trí nàng chỉ còn nghĩ đến Khúc Lạc.

      Đêm trước khi nàng ngồi bên cửa sổ thư phòng tấu đàn, nghe tiếng sáo du dương hòa cùng tiếng đàn, Tuyết Lan có chút hoảng sợ nhưng vẫn cố trầm tĩnh đàn tiếp như nghe thấy. Cơ thể nàng bán đứng nàng, trong khoảnh khắc, dây đàn đứt cắt vào ngón tay nàng, tạo ra vệt máu chói mắt.

      Khúc Lạc mái nhà thổi sáo liền lập tức nhảy xuống.

      “Nàng sao chứ?” Y có hoảng hốt nắm lấy bàn tay non mềm của nàng. Tay nàng gầy. Y nhíu mày, trầm thấp câu rồi cúi gần tay nàng, mút lấy vết thương.

      tốt.”

      Tuyết Lan ngẩn ngơ nhìn người nam nhân trước mắt. Y chính là hoành đế cao quý, cũng chính là phu quân tương lai của nàng. Giờ đây y cúi mình trước nàng, ôn nhu nhàng cầm lại vết thương nơi ngón tay nàng. Cảm xúc ướt át, mềm mại từ ngón tay làm nàng rung động. Tim nàng đập liên hồi, đầu óc trở nên mơ hồ.

      Khúc Lạc khẽ ngắm nàng, môi mỏng nhếch thỏa mãn. Y đứng lên, cúi gần khuôn mặt nàng. Nhận ra đôi mắt lưu ly xinh đẹp phủ sương, y ôn nhu chạm vào môi nàng. Hai cánh môi chạm rồi lướt qua nhau, trước khi rời chiếc lưỡi tinh nghịch quét qua cánh đào nhắn ấy. Làm nó càng thêm bóng bẩy, lấp lánh dưới ánh trăng.

      Khúc Lạc đắc ý liếm khóe môi, ngắm nhìn thành quả của mình. Cảm giác mát lạnh làn môi nhanh chóng làm Tuyết Lan tỉnh táo. Đôi mắt nàng mở to, no tròn, tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi như hiểu ra điều gì, nàng đỏ bừng mặt, hàng mi rũ xuống có ý trốn y. Chiêm ngưỡng ngại ngùng của nàng, y cười lớn. Tiếng cười trầm thấp mà ấm áp khiến cảnh đêm chìm vào say mê vô cùng.

      Chương 6:

      Diểm Tĩnh mùa xuân năm thứ 9, Hoàng Hậu Tuyết Lan được phong hậu, ban thưởng năm miễn thuế. Dân chúng vui mừng, nơi nơi chúc tụng. Hoàng Thượng an bài Hoàng Hậu trong cung điện của chính mình, mặc kệ lời khuyên ngăn của đám lão thần. Y cho rằng có quyền lực mà thể làm được thứ mình muốn, quyền lực chỉ là đồ bỏ.

      Cung điện Hoàng Thượng vốn rất nghiêm ngặt, nay lại càng rầm rộ hơn, đâu đâu cũng có cấm vệ quân tuần tra. Khúc Lạc muốn bảo vệ hết tất cả tinh khiết của nàng, ngăn chúng khỏi đen tối của tranh đấu hoàng tộc.

      Từ trước đến giờ, điều gì y quyết đổi ý, vì thế Tuyết Lan được bảo vệ tuyệt đối. Điều này làm đám phi tần nơi hậu cung càng căm ghét Hoàng Hậu nhưng chẳng thể làm gì, chỉ có cách xúi giục người thân chống đối.

      ~*~*~*~*~*~*~

      Hai người tân hôn chưa được bao lâu từ biên cương truyền tin tới, Hỏa Long Quốc đem 10 vạn quân tấn công bọn họ, Tướng Quân sắp chống cự nổi, đành xin Hoàng Thương phái viện quân đến giúp. Khi nhận được tin khẩn, Khúc Lạc càng tức giận, ‘Có vẻ Hỏa Long Quốc quên bài học năm năm trước rồi nhỉ?’. chút do dự, y cho lệnh xuống:

      “Chuẩn bị 10 vạn quân, ngày mai chuẩn bị hành quân, ta tự thân chinh chiến. Chuyện ở nơi này, Thừa Tướng thay ta chấp chính. cần bàn cãi.”

      Khúc Lạc tin tưởng Thừa Tướng giúp y chống đỡ nơi này cùng bảo vệ Tuyết Lan của y an toàn. Hôm sau Hoàng Hậu tiễn Hoàng Thượng đến cổng thành. Đoàn quân rầm rộ bước . Khúc Lạc và Tuyết Lan ôm chặt nhau quyến luyến rời. Trước khi buông tay y :

      “Chờ Ta, Ta an toàn trở về. Ta hứa chống đỡ tất cả cho nàng mà, Ta quên đâu. Ta nàng.”

      Đây là lần đầu tiên y nàng, nàng nghẹn ngào, “Thiếp cũng chàng.” Từng giọt châu ngọc lăn gò má đào, chảy xuống thấm vào tay y. Y vuốt ve khuôn mặt nàng, ôn nhu lau nước mắt:

      “Ngốc… đừng khóc…Ta đau lòng.”

      Y cầm chiếc vòng cổ lục bảo mà y định tặng nàng vào ngày sinh thần, đeo vào cổ nàng. Y nghĩ chính mình lỡ mất sinh thần của nàng. Rồi y quay mặt bước . Y dám nhìn nàng, y biết y mềm lòng mà muốn mang nàng theo. Nhưng chiến trường là nơi nguy hiểm, y thể để nàng gặp nguy hiểm như thế. Leo lên lưng ngựa, tiếng hô lên vang dội, “!”. Đoàn người cứ thế mà rời xa dần.



      Chương 7:

      May mắn bọn họ viện quân kịp thời, mà Hoàng Thượng cũng tự mình chinh chiến nên lòng quân càng hăng hái, dốc sức luyện tập để giàng chiến thắng, bảo vệ quốc gia. Sau nhiều ngày chinh chiến liên miên, cả hai quân đều trở nên mệt mỏi. Hai ngày nữa là trận chiến quyết định, quân linh trong doanh hấp tấp chuẩn bị, phòng cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.

      Ngày hôm đó là ngày trời trong, trong tiếng chém nhau của vũ khí, Khúc Lạc mặc chiến giáp thấm máu, vừa chém giết địch vừa chỉ huy quân mình tiến công. Chỉ giây bất cẩn, mũi tên bay xuyên qua đám người đâm thẳng vào ngực y, khiến y mất thăng bằng mà ngã xuống ngực. Chiến mã của y là con ngựa thông minh, biết chủ nhân của mình ngã xuống, nó liền dùng thân mình, hy sinh che lên người y, nhận hết các tấn công của quân địch.

      Cuộc chiến qua, Khúc Lạc rời khỏi thân xác chiến mã, y giữ chặt vết thương nơi ngực nhìn về hướng kinh thành. Y thể chết được, ở nơi đó vẫn còn người đợi y trở về. Thân thể phủ máu cố gắng lết từng bước, qua xác người la liệt. Sau trận chiến, hai bên đều bị thiệt hại nặng nề nhưng quân của y có lợi thế rừng nhà nên miễn cưỡng có thể là đẩy lùi được quân địch giành chiến thắng cuối cùng.

      Từ đằng xa y nghe được tiếng vó ngựa. Tâm hoảng hốt – Là địch hay là người mình? – y run rẩy vì kiệt sức mà ngã xuống. “Hoàng Thượng!!!” nghe được giọng hét thân thuộc của Tướng Quân, y an tâm ngất – Rất tốt, là quân ta.

      Trong túp lều giữa doanh trại, người người hấp tấp ra vào. Hoàng Thượng bị tên đâm vào ngực, dù rút tên ra nhưng mảnh của đầu tên vẫn còn sót lại. Bọn họ cần phải lấy mảnh kim loại ấy ra, bằng gây ra hoại tử, lúc ấy có là Hoa Đà tái thế cũng cứu được.

      May mắn khi xưa Khúc Lạc y đánh địch từng bị hại rơi vào u cốc, tình cờ gặp được vị Thần Y lột trần quơ quơ tay cố gắng giao tiếp với con khỉ cây bằng thứ thanh cao vút kì quái. Thế là y ngất xỉu vì vết thương mà vì quá shock với cảnh tượng có hai này, oanh oanh liệt liệt a tiếng thông báo trước khi ngã xuống bất tỉnh nhân .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8:

      Thần Y này tính tình có hơi cổ quái,…thôi được là rất cổ quái, nhưng vẫn có lòng nhân từ, cứu y mạng. Vì thế sau hồi phục hai người coi như quen thuộc thành tri kỉ. Biết mình chiến trận luôn bị thương, Khúc Lạc mời Thần Y xuất cốc cùng mình trở thành quân y. Thần Y cũng quá chán với cảnh giả khỉ giao tiếp với vật sống duy nhất trong cốc – con khỉ – nên chỉ nghĩ vài giây liền đáp ứng.

      Nhờ có Thần Y, vết thương lần này của y cũng coi như quá nặng, chắc chắn chết được. Xong việc, Khúc Lạc được băng bó cẩn thận, y miên mang suy nghĩ về Tuyết Lan, ‘ biết bây giờ nàng làm gì? Có nhớ ? rất nhớ nàng.’ giọng vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ. Thần Y chưa bao giờ xem trọng danh phận:

      “Ta băng bó vết thương cẩn thận, mỗi ngày phải thay thuốc lần, uống thuốc hai lần sáng và chiều, được để nước vào vết thương, cũng được vận động mạnh tránh vết thương lại hở ra, chỉ được ăn đồ thanh đạm. [bla bla bla…lượt bớt các dặn dò giữ sức khỏe khác, tác giả thuộc ngành y chỉ có thể viết đến đó.]…”

      Tướng Quân vén màng bước vào, bái kiến Hoàng Thượng cùng chào Thần Y rồi bắt đầu lắng nghe Thầy Y dặn dò thao thao bất tuyệt. Khúc Lạc nhìn Tướng Quân vẫn luôn nhìn chằm chằm Thần Y cách sủng nịnh liền có cảm giác hoa mắt như chính mình vừa phát ra chuyện động trời nào đó.

      Tướng Quân cũng như trúc mã với y, tuổi cũng ngang nhau, cùng nhau lớn lên, học võ rồi cuối cùng cùng nhau chinh chiến sa trường. Cả hai thân thuộc đến có thể coi nhau như huynh đệ, lúc có người y cùng Tướng Quân trò chuyện chút quan trọng lễ tiết quân thần. Mơ màng vài giây, Khúc Lạc liền ném vấn đề này ra sau đầu vì Thần Y :

      “Chỉ có vậy thôi, ngươi nghỉ ngơi , ta sắc thuốc.”

      Khúc Lạc khẽ gật đầu ‘mình nghe’, rồi nhìn Thần Y rời . Tướng Quân cũng đứng dậy coi như tiễn Thần Y rồi quay sang Hoàng Thượng thăm hỏi cùng tự trách:

      “Huynh cảm thấy thế nào rồi? Là lỗi do ta bảo vệ huynh cẩn thận, người bị thương nên là ta mới đúng.”

      Y chỉ có thể thều thào khuyên ngăn, “ phải lỗi của đệ. Cả hai chúng ta, ai bị thương cũng đều tốt.”

      Trò chuyện được lát, cảm thấy Hoàng Thượng cần được nghỉ ngơi, Tướng Quân liền cáo lui. Nghỉ ngơi được 10 ngày, vết thương nơi ngực của y hồi phục rất nhanh. Năm ngày nữa là y có thể trở về kinh thành, gặp được người con dịu dàng mà y luôn mong nhớ.

      Khúc Lạc nào biết ngày y quay về chính là ngày cuối cùng của bọn họ.


      Chương 9:

      Tuyết Lan vẫn luôn trông ngóng Khúc Lạc chiến thắng trở về. Lòng nàng bồn chồn cùng lo lắng, nhưng nàng tin tưởng y giữ đúng lời hứa mà còn sống trở về. Nàng nhìn xuống bụng mình, ôn nhu xoa nó, ở nơi này có kết tinh tình của họ. Nàng nghĩ y biểu cảm thế nào nếu biết tin này, có hay hài hước vui vẻ?

      Bỗng nhiên bên ngoài trở nên ồn ào, tiếng chân của cấm vệ quân vang dội, người hô lên, “Bảo vệ hoàng hậu nương nương cùng công chúa!” Thừa Tướng phụ thân mặc khôi giáp cùng trưởng cấm vệ quân bảo vệ bát công chúa xông vào, Thừa Tướng với Tuyết Lan:

      “Thái Tử vẫn còn sống. Chúng ta bị bọn phản thần của Thái Tử tấn công, ý đồ đoạt ngôi. Hoàng Thượng trở về, ta mang con đến họp cùng quân ngài, ở đây rất nguy hiểm.” - Rồi nắm tay nàng dẫn .

      Bọn họ vừa đến cổng cung liền bị vây khốn có đường ra. Thái Tử cầm đầu phản quân bước tới, “Nếu các ngươi quy hàng giao ra ngọc tỉ, ta tha cho các ngươi con đường sống.”

      “Có chết ta cũng giao ra ngọc tỉ, ngươi xứng!” Thừa Tướng che chắn trước Hoàng Hậu và Bát Công Chúa.

      “Được, ta xem các ngươi còn lì lợm đến khi nào. Bắt chúng lại!”

      Cấm vệ quân bao vây xung quanh hai người, bảo vệ họ chống trả lại tấn công của quân phản loạn. Nhưng bọn họ người ít liền bắt đầu trở nên mệt mỏi. Khúc Lạc đến cổng thành hay tin hoàng cung bị tấn công. Y sợ hãi thúc ngực dẫn quân chạy tới hoàng cung. Lúc y tới thấy Thừa Tướng cố gắng chống trả lại quân địch, liền đến trợ giúp.

      Thái Tử thấy Khúc Lạc đến, rút kiếm đánh về phía y, hai người ngang tài ngang sức đánh nhau. Quân đội nhanh chóng xử lý đám phản quân. Biết mình thua, Thái Tử kích sát đâm vào ngực Khúc Lạc dù biết làm thế mình của bị thương.

      Tuyết Lan luôn quan sát bọn họ nhận ra ý đồ của Thái Tử chỉ kịp chạy đến ôm y, “Cẩn thận!” Thanh kiếm đâm xuyên trái tim nàng vì che chắn cho y. Khúc Lạc tức giận chém qua cổ Thái Tử kết liễn , rồi ôm lấy Tuyết Lan ngã xuống. Y sợ hãi, trái tim như thắt lại rướm máu:

      “Tuyết Lan, nàng đừng nhắm mắt, thái y…thái y đâu…mau gọi thái y…nàng sao, sao đâu, đừng rời bỏ ta…” Đôi mắt y đỏ lên, nước bắt đầu thành hình khóe mắt, từ từ chảy xuống, rơi xuống má nàng.

      Hơi thở nàng yếu đuối, nàng biết nàng thể tiếp tục được nữa. Tuyết Lan đưa tay chạm lên má y, yếu ớt lau nước mắt, nàng , “Chàng khóc xấu, kiếp này được chàng là hạnh phúc nhất của ta, nguyện kiếp sau lại được lần nữa chàng, Khúc Lạc.”

      “Được…được…đời đời kiếp kiếp ta vẫn đợi nàng, nàng, bảo vệ nàng, bao giờ rời xa.” Nước mắt y cứ tiếp tục, tiếp tục tuôn rơi ngừng.

      tốt.” Nàng nhắm mắt lại, trút hơi thở cuối cùng. Nàng chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu trong vòng tay của y. Y ôm chặt lấy nàng vào lòng, tiếng khóc thê lương ngẹn ngào.

      “Tuyết Lan!... !...”



      Chương 10:

      Thượng Hải mùa thu năm 20XX, trời se se lạnh, gió thổi nhàng qua các tán cây, mang theo hương vị mát lạnh của mùa đông sắp đến. Hôm nay là ngày lễ kỉ niệm 20 năm thành lập của công ty nên tất cả mọi người được nghỉ sớm dự tiệc chúc mừng. Tuyết Lan quyết định ở lại dự tiệc mà trở về sớm. quên lấy thêm thức ăn cho tiểu Lạc ở nhà, tiểu Lạc là chú mèo lông xám sọc vàng mà nhặt được trong ngày trời mưa.

      Tại sao đạt cái tên Lạc cho chú mèo này? cũng biết, chỉ cảm thấy rằng tên gọi này rất thân quen. Đôi lúc cũng khiến cho cảm thấy rung động cũng nhung nhớ, có khi là đau lòng có lý do. Nhà Tuyết Lan rất gần trạm tàu ngầm, chỉ 10 phút bộ là đến nên quyết định ghé qua tiệm thú cưng đường mua thêm thức ăn cho tiểu Lạc.

      Bước xuống khỏi trạm, Tuyết Lan bắt đầu bước vào dòng người tấp nập. Bây giờ là giờ cao điểm, thời gian mà ai ai cũng tan tầm, vội vã muốn về nhà hay hẹn gặp bạn bè. Trời về chiều bắt đầu trở lạnh, Tuyết Lan vừa vừa chỉnh lại khăn quàng cổ. ấp lòng bàn tay lại, cố làm ấm chính mình bằng hơi thở. bước nhanh hơn về phía trước vì muốn tiểu Lạc phải chịu đói.

      Phía đối diện, nhìn thấy , bước chậm rãi hướng về . vẫn luôn quan sát , cho tới khi hai người lướt qua nhau. chợt bất động, bàn tay nắm chặt chiếc vòng cổ lục bảo, đôi mắt hoe đỏ ươn ướt, môi bất giác cười tia đau khổ.

      “Đời này, chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc là đủ rồi.”

      đường nắng chiều trải dài, từng cơn gió vẫn nhịp nhàng chảy, theo dòng người lưu chuyển nơi Thượng Hải xầm uất, hưởng ngút trời như tấu lên khúc Đường Kiều Dạ Thoại.

      Phiên Ngoại (HE)

      cảm tạ ông trời bạc đãi họ. cuối cùng được ở bên , cùng sống cuộc sống hạnh phúc, trọn vẹn, có nhóc con đáng , xinh đẹp.

      Đó là vào ngày mưa, em của nhờ canh giúp cửa tiệm thú nuôi của mình. Con bé là nhà thiết kế tài ba nhưng cũng rất động vật nên muốn mở thêm tiệm thú nuôi này. Kì cũng cần phải ra đứng giữ tiệm, thân là tổng giám đốc tinh của xã hội, chỉ cần cuộc gọi của có cả đám người xung phong đến nhận làm.

      Chỉ là hôm đó có cảm giác cuộc đời mình thay đổi. Vì trời mưa nên tiệm thú rất vắng vẻ, ngồi bên quầy tính tiền nhìn mưa rơi ngoài cửa, bóng người mở cửa bước vào. ‘Là ấy!’ đầu cho ngay dòng đáp án. nhanh chóng đứng dậy bước về phía .

      Tuyết Lan bước vào tiệm thú cưng quen thuộc. đặt chiếc ô vào móc treo bên cửa, nhận thấy có người tiến về phía mình, nghĩ là bé chủ tiệm, định bước lên chào ,

      “Chào…Á!”

      vội đưa tay ra đỡ lấy , cố định trong lòng mình rồi ôm bước vào bên trong nơi khô ráo. nhanh chóng nhận ra đây làm người đàn ông chứ phải chủ . Động tác của rất nhanh, vì thế liền thả ra, lúc đôi tay rời vòng eo nhắn ấy có chút mất mát. “Em sao chứ?” dùng giọng trầm ấm của mình quan tâm .

      Giọng xa lạ mà quen thuộc này khiến buộc miệng thốt ra, “Khúc Lạc?”

      có hơi bất ngờ nhưng liền vui vẻ, “Em vẫn còn nhớ ư, Tuyết Lan?” rồi lại lần nữa ôm vào lòng. đỏ mặt vùi vào ngực , cơ thể ấm áp của làm an tâm lại, từng hình ảnh mơ hồ về người dần dần trở nên ràng. nghe tiếp tục :

      chờ em rất lâu rồi, lần này đừng rời xa nữa.” ôm lấy khuôn mặt bé xinh đẹp như xưa của , để nhìn vào đôi mắt tràn ngập ôn nhu cùng chiếm hữu của , “Tuyết Lan, em.”

      hồi hộp chờ đợi câu trả lời của , chỉ thấy khẽ mỉm cười tinh nghịch, đôi môi ngọt ngào chạm vào môi , “Em cũng , Khúc Lạc.” chuyển khách thành chủ, ôm sát vào chính mình, hôn say đắm.

      Tiếng mưa ngăn cản hết thảy, tạo nên thế giới riêng chỉ thuộc về họ.

      ~~Hoàn Thành~~

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :