1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đơn giản tiếng yêu - Phong Ca (hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      [​IMG]

      Tác giả: Phong Ca

      Thể loại: Cổ đại , ngược


      Số chương : 40 chương , 7 phiên ngoại .

      Nguồn : http://webtruyen.com/don-gian-tieng-yeu/

      Giới thiệu :

      Tình muôn đời là đơn giản. Chỉ có con người làm nó phức tạp hơn.

      Khi khoác lên vai của hai người bao nhiêu thứ, bổn phận- trách nhiệm- thân phận khiến hai con người vốn rất nhau lại thể sống cùng nhau.

      Tình của Du Lang, khách thương sông hồ xuôi ngược và Thái Mẫn, dân nữ chỉ đơn giản là . Nhưng sau đó, Du Lang trở thành chủ nước, mối tình kia đứng trước nguy cơ dang dở, bởi giữa họ bây giờ còn đơn giản là .
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 1. Cuộc sống nơi thôn nghèo

      – Tiểu An ơi! Tiểu An à…

      Cả buổi hôm nay, Thái Mẫn tìm Tiểu An, đệ đệ của nàng. Bình thường Tiểu An sau khi mang vải lụa tỷ tỷ dệt ra thành bán là vội vã về ngay. Hôm nay Phạm ca nhà bên cùng với Tiểu An, thế mà nghe tiếng oang oang cùng thê tử cạnh bên mà Tiểu An vẫn thấy. Tìm mãi được, Thái Mẫn đành phải sang nhà Phạm ca, lễ phép:

      – Xin hỏi…Đệ đệ của tôi có ở đây ?

      Gương mặt Phạm tẩu xịu xuống, trong khi Phạm mẫu và Phạm ca rạng rỡ hẳn lên:

      – Thái muội, vào đây, vào đây dùng chung trà.

      Thái Mẫn tần ngần, nhìn Phạm tẩu lặng lẽ bước ra nhà sau. Nàng cũng mơ hồ hiểu nguyên nhân của thái độ này cũng như việc tại sao dạo này Phạm ca hay sang nhà rủ rê Thái An cùng ra thành. Phạm tẩu làm dâu nhiều năm vẫn sinh con cái, Phạm mẫu muốn ngỏ lời cưới Thái Mẫn làm thiếp của Phạm ca. Gia đình quyền quý tam thế tứ thiếp, gia cảnh Phạm ca tuy chỉ là đủ ăn đủ mặc song cưới thêm thê thiếp là quyền lợi của nam nhân, huống chi Thái Mẫn chỉ dịu dàng, xinh đẹp mà còn hết sức đảm , tay nghề dệt vải ở vùng này chê vào đâu được. Đừng là bỏ công chỉ cho Thái An mối bán hàng, dù phải làm nhiều hơn để lấy lòng, đối với Phạm ca cũng chẳng có gì quá đáng.

      cần đâu ạ…- Thái Mẫn quyết giữ lễ, nhàng- Muội chỉ muốn hỏi chuyện của Tiểu An. biết đệ đệ cùng Phạm ca ra thành có gặp chuyện gì ? Muội tìm khắp nơi mà thấy.

      – Tiểu An về nhà rồi mà…- Phạm ca nhíu mày- Đệ ấy còn mua thêm chút quà cho muội, bảo là tỷ tỷ rất thích.

      Là tỷ đệ song sinh nhưng Thái An luôn là cột trụ, mong muốn chở che cho tỷ tỷ của mình. Tuy nhiên Thái An cũng như nhiều nam nhân khác, có tính độc tài, tự quyết. Phạm ca luôn mong muốn thông qua ta mà cưới được Thái Mẫn về làm thiếp nên hết sức làm thân. Thái độ của Thái An cuồng nhiệt cũng chẳng lãnh đạm. Thái Mẫn hiểu, luôn lo nghĩ cho mình, muốn nàng hạ mình làm thiếp cho người. Nơi này cách thành thị tới mấy ngày đường, ít người sinh sống, quay qua quay lại chỉ có 2- 3 gia trang , chỉ có Phạm ca tương đối trẻ tuổi, có gia tư điền sản đàng hoàng. Thái Mẫn mười bảy tuổi, cũng vào lúc phải thành gia lập thất lâu rồi.

      – Cảm ơn Phạm ca….Muội về nhà xem sao ạ!

      Thái Mẫn né tránh ánh mắt gần như là si mê của Phạm ca hướng vào mình. Nàng thích Phạm ca. lớn phải lấy chồng, người phụ nữ như nàng đương nhiên tránh khỏi vòng lẩn quẩn ấy. Tuy nhiên…

      – Tỷ tỷ….

      Tiếng gọi bất ngờ của Thái An khiến Thái Mẫn giật mình. Thái An quỳ xổm bên giường, loay hoay làm gì đó.

      – Đệ làm gì đó?……Á!

      Máu! Thái Mẫn hoảng hốt nhận ra máu giọt xuống giường…Nàng vội vã chạy đến. May là Thái An bị thương. Máu giường là của người đàn ông…Gương mặt xa lạ, tái nhợt. Vết thương ngực rất sâu, chảy máu.

      – Đệ nhìn thấy ta sau núi. Bị bất tỉnh hôn mê nên đệ mang về đây. Hình như bị thương nặng lắm!

      …..Trước mắt là khoảng tối đen mờ mịt, Vũ đế tỉnh dậy. Đầu rất đau, thân thể còn sức lực. Đến khi nhận thức ra mọi thứ, lại nghe bên tai có tiếng người, ý thức cầu sinh mách bảo phải nằm yên, chờ đợi diễn biến thế nào rồi mới tính:

      – Đệ là….Sao lại mang người lạ về nhà vậy?

      người bình thường khó thể nào bị thương nặng như vậy. Vết thương của ta rất sâu, máu lại chảy nhiều. Cũng may là Thái Mẫn biết được số loại thảo dược nên tạm thời cầm máu. Tuy vậy, nhà chỉ có hai tỷ đệ, có mặt thêm người lạ, lại là nam tử- đương nhiên là rất bất tiện rồi.

      – Cha dạy, thấy người gặp nạn là phải giúp mà.

      – Đúng là vậy…Nhưng mà…

      – Nhưng mà sao?

      Giọng Thái An có vẻ trêu đùa. Trong đầu liên tưởng đến gương mặt thoắt đỏ thoắt hồng của tỷ tỷ mình. Lúc nãy phải cởi áo người kia ra thoa thuốc, dáng vẻ ngượng ngùng của Thái Mẫn làm Thái An chợt nghĩ lại tình cảnh của tỷ mình. 17 tuổi, trong làng người ta có người 2,3 mặt con. Tỷ tỷ sống nơi heo hút này, bên cạnh ngoài Phạm ca ngoài 30 tuổi, sống bằng nghề buôn tơ, bán vải còn ai cho tỷ tỷ có cơ hội gặp mặt và se duyên. Phạm ca lại có thê tử, Phạm mẫu bề ngoài hiền từ song tiếp xúc lâu mới thấy tính cách bà lão này rất cay nghiệt và hà khắc. Thái Mẫn tỷ dù phải là nghiêng thành nghiêng nước song nhan sắc xinh đẹp, đảm , hiền thục, từ lúc cha mẹ qua đời tay lo lắng cho Thái An, nhất định để tỷ tỷ thiệt thòi, phải tìm nơi xứng đáng để gả tỷ tỷ mình, khiến tỷ tỷ được vui trong hạnh phúc.

      Người đàn ông này, tuy là biết tính cách thế nào, thân thế ra sao song chỉ nhìn qua ngoại hình thấy là hơn hẳn Phạm ca. Tuổi tác cũng trẻ hơn, cùng lắm là lớn hơn Thái Mẫn chỉ vài tuổi, mày đậm, mũi thẳng, tuấn ngời ngời…Sánh với Thái Mẫn mới là xứng đôi vừa lứa chứ.

      ta lý lịch ràng. Tỷ sợ…

      – Tỷ an tâm. Đệ ra tỉnh thành xem rồi. có hình ảnh truy nã nào giống vậy đâu.

      – Tỷ đến chuyện đó. Cha cũng dạy “tri nhân tri diện bất tri tâm”. Chúng ta mới gặp, còn chưa chuyện được câu nào với người ta. Tỷ sợ…

      – Nếu tỷ sợ đợi ta tỉnh lại tha hồ hỏi chuyện. Đừng lo, có đệ đây, ta trông cũng phải cường tráng gì, nếu có ý đồ xấu với tỷ, đệ tha ta đâu. Đệ quăng vào núi cho hổ ăn thịt. Đừng lo…

      Thái An vỗ vào ngực mình. Cử chỉ làm Thái Mẫn nén được phải phì cười. Cả hai tỷ đệ họ đều biết, bên trong phòng, lưỡi dao được cài lại vào người. Cử động làm vết thương rỉ máu, cái đau xâm nhập vào trong cơ thể, Vũ đế cắn môi. Mới hôm qua vẫn còn là đế vương ngồi thiên hạ, ngày hôm nay lại phải lưu lạc nơi rừng núi, để tính mạng mình phụ thuộc vào lòng thương hại của đám dân thường.

      – Nhưng chuyện này nên cho nhiều người biết…Lát nữa tỷ dọn dẹp lại phòng củi, đệ kê thêm chiếc giường cho người ta nằm. Lúc thương tích người ấy lành lại, đệ dẫn người ta . Giúp người là tốt, nhưng cũng nên để họa cho mình. Tỷ chỉ có mình đệ thôi. Nếu mà đệ có mệnh hệ gì, tỷ làm sao sống nổi…Đệ hiểu ?

      Đó là những con người bình thường song họ còn hiểu được, thế nào là tình thâm cốt nhục, đùm bọc và lo lắng lẫn nhau.

      - đường đường là Vũ đế, quyền khuynh thiên hạ. tin ai, chịu thua ai. Người thương duy nhất đời cũng là tỷ tỷ. Nhưng tỷ tỷ của lại như người con sống nơi thôn dã này. Tỷ thương …Trong lòng tỷ chỉ còn có người đàn ông đó. Vì ta, tỷ bán đứng đệ đệ của mình.

      Vết thương còn đau nữa. Vì bây giờ lòng còn đau gấp mười lần cái đau da thịt. Càng nghĩ lại càng đau……
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2: Bóng dáng người đàn ông


      mấy ngày trôi qua, dù Thái An cũng làm theo ý tỷ tỷ mình, đưa người đàn ông vào trong kho củi nhưng lòng Thái Mẫn cứ bứt rứt an. Cứ đêm là nàng tỉnh giấc, nỗi sợ hãi vô hình kéo đến… Thái Mẫn chạy đến bên cửa, kiểm tra lại chốt, mắt còn nhìn về phía kho củi. Mong là thời gian qua nhanh, trả lại cho tỷ đệ nàng cuộc sống an bình suốt mười mấy năm qua.



      – Tiểu An à…



      – Có gì tỷ?



      – Người đó…- Thái Mẫn ngập ngừng- Người ta lành thương tích chưa?



      – Tỷ hỏi Du đại ca à?



      – Du đại ca?



      – Vâng…Huynh ấy tên là Du Lang. Mà Du đại ca giỏi lắm nha!- Gương mặt Thái An rạng rỡ hẳn lên- Hôm trước khi đệ giúp đại ca dọn dẹp phòng củi, có con rắn từ nóc bò xuống. Du đại ca tay cầm cành cây, chỉ phát là con rắn chết ngay. Nó sắp cắn đệ. Huynh ấy lại có khí khái rất đàn ông, đệ cảm ơn, huynh ấy đệ cứu huynh ấy mạng, giờ trả lại cho đệ, sau này ai nợ ai nữa.



      Con thường trưởng thành sớm hơn. Thái Mẫn cũng 17 tuổi song nàng đối với việc kia đơn thuần chỉ là ngưỡng mộ như Thái An. Chỉ lần ra tay giết được rắn, giỏi võ công như vậy, thể chỉ là người bình thường được. ta ở lại đây, có thể gây nhiều nguy hiểm cho tỷ đệ nàng. Nhất là Thái An…



      – Đệ cũng đừng gần gũi người ta quá. Tỷ…



      – Tỷ cái gì cũng sợ. Nếu Du đại ca là người xấu xấu luôn rồi. Nhà chúng ta cũng có gì đâu. Mà tỷ đừng lo!… Đợi huynh ấy lành hẳn thương tích luôn mà.



      Trong giọng của Thái An có vẻ như dằn dỗi. Thái Mẫn gì nữa, chỉ chuyên tâm vào công việc quay sợi của mình.



      Thái An lại loay hoay thu xếp đồ đạc. Thái Mẫn ngẩng lên:



      – Đệ làm gì vậy?



      – Đệ xếp đồ mang ra thành thị bán. Thương tích Du đại ca sắp lành rồi. Trước khi huynh ấy , đệ muốn mua thêm rượu thịt đãi huynh ấy. lẽ cũng được sao?



      Thái Mẫn nhìn theo bóng lưng của đệ đệ. Thái An từ sống gần như mình nơi này cùng nàng. Hai tỷ đệ cũng ít có chuyện gì để . Phạm ca phải là người cho nó ngưỡng mộ, khỏi… khỏi lưu luyến vị ca ca tài giỏi khác…Nhưng mà…



      Sợi cũng gần hết. Tấm vải dệt cũng sắp hoàn thành.



      Thái An ra thành bán vải vẫn chưa về. Lòng Thái Mẫn càng lúc càng nặng nề. Cuối cùng, nàng thể làm gì được nữa, bỏ khung cửi chạy ra ngoài.



      Hoàng hôn phủ xuống, bóng tối dần về.



      Con đường độc đạo vào thành vắng lặng, thấy bóng Thái An….



      Thái Mẫn đợi được nữa. Nàng dần dần rời nhà, theo con đường độc đạo dẫn ra thành, lòng ngớt gọi thầm tên đệ đệ: “Thái An”.



      Đằng sau nàng có chiếc bóng thầm bám theo sát gót. Bình thường Thái Mẫn vô cùng cẩn thận đường nước bước, bao giờ đám vào nơi vắng chỉ có mình song hôm nay nỗi lo cho đệ đệ lấn át tất cả. Đây là cơ hội tốt cho những kẻ chỉ chờ có cơ hội trăm năm chỉ có lần này.

      lưỡi dao bén ngót dưới chân dùng để thủ thân, quần áo thôn dân chỉnh tề, đến lúc rời khỏi nơi đây.

      Mấy ngày qua, thương thế người Vũ đế phần nào lành lại. Đa số thời gian chỉ có tiểu đệ đệ vào đây thăm hỏi, rất nhiều chuyện. Nam nữ cách biệt, tỷ tỷ của Vũ đế cũng chưa lần nhìn mặt.Nhưng là kẻ có thù tất báo có ơn trả. ngày nào đó, nếu lấy lại giang san cẩm tú, nhất định quên nơi thôn dã này, đền ơn tương xứng.



      Bây giờ phải .



      đâu? cũng biết. Chỉ biết rằng thể ở đây được. Mỗi ngày nghe những câu dặn dò đầy thương tỷ tỷ dành cho đệ đệ lại thấy ganh tỵ và cay đắng. Tỷ của , sinh ra trong gia đình vương giả, phải bận tâm cơm áo, chưa khi nào có lời dặn dò giản đơn nhưng tràn trề thương như thế. Nghe lời căn dặn đó, có thể cảm nhận được tình thương của người tỷ tỷ. Trong mắt nàng ấy, chỉ có đệ của mình thôi.



      Dù thế nào cũng phải có lời từ giã. bước ra ngoài, hướng về gian nhà , nơi có tiếng khung cửi vang lên, đều đặn suốt đêm ngày.



      Kịp thời thấy nàng về phía xa bằng những bước chân vội vã. Và cũng thấy sau lưng nàng có bóng đen.



      Nữ tử vào chỗ vắng có điều gì tốt. Tuy biết nguyên nhân của việc ra ấy, Vũ đế đủ nhẫn tâm hờ hững bỏ qua mọi chuyện. Mấy chén cháo trắng, thuốc được sắc đúng giờ mang đến kéo ra khỏi Quỷ môn quan.



      Vết thương vẫn còn đau nhói,chân của Vũ đế cũng vì vậy mà chậm hẳn. Vì lẽ đó, suýt chút nữa đến trễ rồi.



      Thiếu nữ mặt mày tái nhợt té ngã dưới đất…Xung quanh nàng chỉ có tên…Có tới đám đàn ông vây lấy…Bọn chúng với những nụ cười khả ố, như con thú trước lúc vồ mồi thích thú nhìn hoảng hốt, bất lực của con mồi.



      đám đàn ông như hùm như báo lại muốn hạ nhục nương thế sức yếu. Thế mà chúng vẫn tồn tại trong thế giới này. Đám người muốn có đất nước tốt đẹp hơn nơi mà Vũ đế phải dùng máu và nước mắt người để xây nên sao ở đây mà chứng kiến? Bọn người này nếu cho chúng cái chết tàn khốc nhất, làm sao làm gương cho kẻ khác, để bọn chúng sợ hãi tránh xa tội ác khi vừa mới chớm ý định bắt đầu?



      Vũ đế sai…Và bao giờ từ bỏ con đường phải . Chỉ cần còn sống, chỉ cần…



      – Mỹ nhân…nàng…



      Máu tung tóe…Máu bắn ra thành vòi từ cổ họng đột ngột bị cắt đứt của kẻ kia. Đám người giật mình, quay lại. Trước khi chúng kịp trấn tĩnh, đây là cơ hội tốt nhất để đẩy kinh hoàng lên cực điểm. Đánh nhanh, thắng nhanh, tuyệt đối cho đối thủ cơ hội nào, đó là cách Vũ đế mới 24 tuổi vang danh là chiến thần mọi mặt trận, đồng thời cũng là vị vua tàn khốc, lấy máu trải đường bước lên chiếc ngai vàng.



      – Chạy…chạy..



      Động tác nhanh như chớp kia đạt được mục đích khiến đám người còn sống sót kia sợ hãi. Bọn chúng bỏ chạy rất nhanh, bỏ mặc đồng bọn ngã gục, máu vẫn còn phun ra từ những vết thương.



      Máu cũng tuôn ra từ ngực Vũ đế. cố gượng, dù miệng vết thương do cử động mạnh bị toét ra…Trước khi chìm vào cơn mê sảng, Vũ đế còn nghe loáng thoáng tiếng gọi thất thanh của nương. Bàn tay êm ái đặt lên người …..Như là tay của tỷ tỷ, tuy là lòng bàn tay có những vết chai.



      – Du công tử…Du công tử…



      Người đàn ông có võ nghệ, khi cần có thể bảo vệ người khác. Thái An từng như vậy lúc 15 tuổi, nó muốn học võ nghệ để có thể chở che cho tỷ tỷ. Nhưng Thái Mẫn sợ đệ của mình ngựa non háu đá, cho Thái An học. Bây giờ có chuyện mới thấy, có võ nghệ cũng hẳn là việc chẳng lành.



      Máu lại nhuộm đỏ ngực Vũ đế. Thái Mẫn sực nhớ, đó là vị trí vết thương của . Có lẽ làm động vết thương. Máu ra nhiều, nếu cầm lại rất nguy hiểm.



      Cũng may là chốn rừng núi này lúc nào cũng có sẵn thảo dược. Nhưng Thái Mẫn lại sợ đám người đó quay lại trong khi người mê sảng. Nàng đành cố sức dìu đỡ rồi lôi kéo vào trong góc khác, kín đáo hơn. Trời lại tốt, dù có ánh trăng soi rọi nhưng tiếng sói tru thỉnh thoảng lại vang lên lanh lảnh, khiến Thái Mẫn run rẩy. sợ hãi cùng với mệt mỏi làm chân nàng như nhũn , chỉ di chuyển được đoạn ngắn.



      Vết thương của Vũ đế sau đó từ từ cũng được cầm máu. Thái Mẫn thở phào nhõm chút. Trời tối, nàng đành cùng rúc vào trong hốc rất to của thân cây cổ thụ. Nơi này hồi hai tỷ đệ Thái Mẫn khi kiếm củi thường nấp. Có lúc ngoài trời còn đổ mưa nữa, Thái Mẫn sợ hãi nép vào lồng ngực đệ đệ của mình. Thái An rất lo cho tỷ. Chỉ cần nghe tiếng sét là ngay lập tức bịt tai Thái Mẫn lại, to hòng át tiếng sét ầm ầm.



      Để Thái An lo lắng, nàng cố dặn lòng được sợ nữa. Sống ở thôn dã, sấm sét là chuyện thường nhật, nếu cứ sợ hãi như thế sao được. Nếu lúc đó Thái An đốn củi, lo sợ tỷ tỷ ở nhà vội vã trở về, nguy hiểm sao?



      Hốc cây vẫn còn đó, vẹn nguyên thay đổi, chỉ có Thái Mẫn là lớn lên nhiều. Cùng người đàn ông cao lớn, hốc cây chỉ đủ chỗ cho cả hai ngồi dựa vào nhau.



      Hơi thở của người đàn ông có phần nặng nhọc, còn mặt của Thái Mẫn lên vầng mây đỏ. Nàng cố gắng né tránh để chạm vào vùng ngực rộng, nơi có vết thương, nhưng thể nào né được gương mặt tuấn tú kề sát vào mình. Hơi thở người ta nóng rực, phả vào mặt nàng, làm Thái Mẫn tâm thần càng thêm loạn.



      Máu cần rỉ ra nữa. Thảo dược phát huy tác dụng rồi.



      Thái Mẫn nhìn ra ngoài. Cây cối dày đặc cả khu rừng, bóng tối bao phủ. Tiếng sói tru càng lúc càng gần, đệ đệ… biết giờ này Thái An ở đâu? Về đến nhà, lo lắng tìm tỷ tỷ hay là gặp nguy hiểm, sợ hãi trong chốn nào?



      Nghĩ đến đó lòng nàng càng nóng như lửa đốt, bất giác cựa mình, chạm trúng vết thương của Vũ đế:



      – Ưm…



      tiếng rên khẽ. Đôi mắt sáng quắc mở ra.



      Bốn mắt chạm vào nhau. Trống ngực đập thình thịch, Thái Mẫn cúi mặt, tránh né ánh mắt chiếu thẳng vào mình. Gương mặt đó, tuy rất tuấn nhưng ánh mắt lại uy nghiêm, đầy đe dọa làm nàng sợ hãi vô cùng. Thái Mẫn chỉ biết lắp bắp:



      – Du công tử….Tôi…



      Trí nhớ quay về. Ánh mắt Vũ đế dịu đôi chút. Mùi hương hoa nhè từ mái tóc đen như thác đổ kề sát bên mình cũng bất chợt làm cho hồn hoang trong phút chốc. Nữ nhân thôn dã khác hẳn nét quyến rũ của các mỹ nữ kinh thành. Gương mặt son phấn thanh khiết vẻ đẹp tự nhiên. Đây là lần đầu nhìn nữ nhân đến vậy:



      nương…Là Thái nương?



      Thái Mẫn nhè gật đầu. Ánh mắt Vũ đế dời khỏi gương mặt nàng, quan sát xung quanh:



      – Nơi này là…?



      – Nơi này ở trong rừng, tôi và đệ đệ thường vào đây. Lúc nãy vết thương của công tử bị toét ra. Tôi biết làm sao nên đành phải đưa người vào đây trốn tạm. Tôi…



      Có tiếng chó sói tru lên từng hồi. Nó rất gần. Tim Thái Mẫn càng đập mạnh hơn khi có đôi tay rắn chắc bỗng nhiên kéo nàng vào trong ngực. Con dao bén sẵn sàng rút ra khỏi vỏ. đảm bảo được an toàn cho nử tử, đừng là lấy lại thiên hạ, làm nam nhân bình thường cũng là chuyện phải hổ thẹn cúi đầu.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3: Tỷ đệ


      …- cần phải sợ. Cứ ngủ giấc !



      Giọng vang lên bên tai, nhàng, êm ái. Bàn tay vẫn ôm lấy nàng, áp sát vào lồng ngực của mình.



      Đối với thiếu nữ, bản thân Vũ đế cũng hiểu có thể đây là hành động phi lễ. Nhưng cũng biết phải làm gì khác. Rừng khuya gió lạnh, sói dữ cận kề, bản thân lại mang thương tích, Vũ đế chỉ có thể bảo đảm an toàn cho nàng như thế. giấc ngủ giúp Thái Mẫn quên lo sợ, kinh hoàng liên tiếp xảy ra trong ngày, tìm cho mình chút bình yên.



      Tim của vẫn thong thả đập, chỉ có tim nàng càng lúc càng nhanh.



      Song kèm theo đó là cảm giác an ổn tràn ngập. Thái Mẫn còn sợ đám sói trong rừng nữa. Nỗi lo về Thái An cũng vơi phần nào sau lời của Vũ đế sát bên tai:



      – Ta hứa với nương, ta tìm được Tiểu An… đảm bảo an toàn cho đệ ấy….. Đừng lo!



      Trong lúc ấy Thái An cũng như kẻ điên tìm tỷ tỷ của mình. Mãi đến đầu canh ba mới về đến nhà. Xung quanh vắng lặng. có tiếng canh cửi, phòng củi cũng thấy Du Lang.



      – Tỷ ơi…Tỷ! Tỷ tỷ….



      Thái An khắp nơi tìm kiếm. Đầu ra bao câu hỏi. Rồi chợt lạnh người vì ý nghĩ ” Tri nhân tri diện bất tri tâm”. Tỷ tỷ của xinh đẹp như thế, mấy ngày nay thương tích của Du Lang tương đối ổn định. Sao lại có thể tin người như thế chứ? Để tỷ tỷ ở nhà mình với môt gã đàn ông.



      Thái An chạy sang nhà của Phạm ca. Phạm mẫu đón với vẻ vui:



      – Có chuyện gì?



      – Phạm đại nương có nhìn thấy tỷ tỷ của cháu ? Tỷ tỷ của cháu có ở nhà.



      Buổi sáng, Thái An mang vải ra chợ bán như thường lệ. Phạm ca có , dinh quan tổng trấn cần vải lụa đẹp để may áo cho con xuất giá nên tìm đến bán. Đây cũng là lần đầu Thái An bán vải mình. Phạm ca trong người khỏe, chuyến sau.



      Trong thành nhìn thấy tráng đinh. Tới khi Thái An biết được, trong thành cho bắt những thanh niên dưới 25 tuổi làm phu dựng Nam thành cho hoàng đế muộn rồi. bị bắt, chung với đám thanh niên khác, sớm ngày giải .



      – Tỷ tỷ…Tỷ tỷ ơi!



      Thái An ngừng kêu khóc. sợ phải lao động để xây Nam thành. chỉ sợ…Sợ tỷ tỷ biết tung tích mình yên ổn. Nhà chỉ có hai tỷ đệ, rồi ai giúp đỡ tỷ tỷ trong những việc nặng nhọc. Ai gánh củi về, ai mang vải ra thành bán? Chưa kể Thái Mẫn càng lúc càng xinh đẹp. đẹp có gì tốt chứ? Sớm muộn lọt vào tay đám người háo sắc. Rồi tỷ tỷ trôi dạt về đâu?



      Tỷ tỷ…



      Thái An ân hận, sao trước đó lại giục Thái Mẫn lấy chồng, tìm cho mình nơi nương tựa. Phạm ca cũng được, ai đó cũng được….Nếu biết được trước, nhất định van xin Du đại ca làm tỷ phu mình. Du đại ca có võ công, bảo vệ được tỷ tỷ, cho Thái Mẫn cuộc sống yên ổn, sợ hiếp đáp của ai.



      Trời thương người hiền. Tới buổi tối, đột nhiên bọn được phóng thích. Tin tức mơ hồ, nghe như là hoàng đế đương thời băng hà. Nam thành tạm thời xây nữa. Tráng đinh cũng cần phải làm phu.



      Thái An được thả ra, vội vã về tìm tỷ tỷ. Nhưng tỷ tỷ của .



      Phạm mẫu nhìn vẻ nôn nóng của . Nếu biết được chuyện xảy ra, Thái An nhất định để yên cho hai mẹ con bà. Bà ta lắc đầu:



      – Ta thấy…Cũng gặp tỷ tỷ của ngươi.



      Cổng của Phạm gia đóng sập. Thái An thẫn thờ…Lòng như lửa đốt. Tỷ tỷ của …Tỷ tỷ ơi!



      lúc thất thểu định về cánh cửa phụ của nhà bỗng nhiên bật mở. Là Phạm tẩu.Gương mặt của nàng ta vẫn còn vết sưng…Phạm tẩu kéo tay Thái An vào trong góc khuất, thầm:



      – Tôi biết….Tỷ tỷ của đệ ở đâu.



      Như người chết đuối vớ được phao, Thái An vội vã hỏi ngay:



      – Tẩu…tẩu thấy tỷ tỷ của tôi sao? Tỷ tỷ của tôi…



      – Tôi thấy tỷ tỷ của đệ. Tôi chỉ biết là phu quân và mẹ thầm bàn bạc hôm nay lừa tiểu đệ vào thành bán vải mình. Họ biết chuyện trong thành chọn tráng đinh xây Nam thành.



      Thái An sững lại. Quả nhiên có gì là trùng hợp. Thái An thích Phạm ca cưới Thái Mẫn. Tỷ tỷ cũng nghe lời , bao giờ gả cho Phạm ca. ta muốn dẹp cái gai trước mắt nên mới làm như thế. Tay Thái An nắm chặt, mắt đổ hồng quang…Phạm tẩu e dè:



      – Lúc chiều, tôi nghe được phu quân với mẹ làm gạo nấu thành cơm. Sau đó tôi thấy Thái nương về hướng thành. Phu quân tôi theo…Nhưng sau đó khoảng 1 canh giờ là về ngay, người đầy thương tích. Tôi nghe …là…là gặp cướp. Thái nương và huynh ấy gặp cướp trong rừng. Bọn chúng đánh phu quân, sau đó thả về…Còn Thái nương tôi biết….



      – Tỷ tỷ…



      Thái An như nổi cơn điên loạn. Cướp trong rừng….Bọn chúng như lũ sài lang đói khát. Tỷ tỷ của làm sao chịu nổi…Tỷ tỷ ơi!



      – Rầm!



      Trời bỗng nhiên nổi giông gió. Sét rạch môt đường dài bầu trời đen thẳm…Mưa như trút nước, trút xuống khu rừng…



      Bên trong hốc cổ thụ, Thái Mẫn chập chờn ngủ…Vũ đế khẽ nhích người ra. dùng lưng mình che những hạt mưa bắn vào hốc cây, giữ cho nàng giấc ngủ được toàn vẹn hơn.



      Trời rất lạnh…Nhưng cũng nhờ vậy mà Vũ đế an tâm hơn. Trời mưa bọn dã thú cũng tìm chỗ nấp đến đây tấn công họ. Tạm thời được an toàn.



      cũng nhắm mắt…Giấc ngủ đến, chập chờn, chập chờn….

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 4: “Ép” duyên


      Ngoài trời mưa dứt…



      khí vẫn còn lạnh. Cánh tay Vũ đế trở thành nơi gối đầu cho Thái Mẫn suốt đêm qua.



      – Tỷ tỷ….Tỷ tỷ ơi!



      Có tiếng người gọi. Vũ đế mở mắt. Thái Mẫn cũng bởi cử động của mà tỉnh lại. Nàng nhận ra ngay giọng của Thái An:



      – Tiểu An…Tiểu An!



      Thái Mẫn mừng rỡ như reo. Gương mặt của nàng rạng rỡ hẳn lên trông càng thêm xinh đẹp.



      Thái An nghe giọng của tỷ tỷ cũng vô cùng mừng rỡ. Lúc nãy đường thấy xác chết nằm la liệt, càng thêm lo âu cho tình trạng của Thái Mẫn.Nghe được giọng nàng, mọi gánh nặng dường như được đặt xuống, chân cũng trở nên nhàng hơn:



      – Tỷ tỷ!



      – Tiểu An!



      Hai tỷ đệ của họ xum họp. Vũ đế xem như trả xong món nợ ân tình cho họ. phải !…Tuy là nơi đây cũng có chút lưu luyến. Vai Vũ đế bây giờ vẫn còn vấn vương mùi hương nhè , mùi hương của hoa nhài.



      Bỗng nhiên….



      – Du Lang!



      Thái Mẫn hoảng hốt khi Thái An bỗng nhiên nhảy xổm vào phía Du Lang. còn ra tay động thủ. Tuy rằng người ta tránh được, song Thái An có vẻ muốn dừng việc gây hấn tại đây.



      – Tiểu An…Đệ làm gì vậy? Du đại ca giúp tỷ mà.



      Thái Mẫn dứt lời, cánh tay của Thái An mới buông thỏng xuống. Theo ánh mắt , nàng cũng nhìn lại người mình.



      Y phục có phần xốc xếch, tóc tai rối tung. Thái Mẫn nhanh chóng hiểu ra :



      phải đâu…Là bọn cướp tấn công…Du đại ca phải là đồng đảng của chúng. Huynh ấy giúp tỷ, cứu tỷ nên động tới vết thương. Vì vậy nên tỷ tỷ và huynh ấy mới về được. Thực có gì đâu…



      ………- Du đại ca…



      Thái An nghe tỷ tỷ kể qua mọi chuyện mà lòng chợt vô cùng hối hận. Mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mất rồi. Du đại ca cứu Thái Mẫn, thế mà mình còn nghĩ oan cho huynh ấy nữa, còn suýt chút nữa là có đánh nhau. là…



      Tỷ tỷ cả đêm ở cùng Du đại ca trong rừng. Thái An chợt nảy ra ý. chợt hỏi:



      – Tỷ tỷ à….Đêm qua tỷ và Du đại ca ở đâu vậy? Đệ tìm khắp nơi mà thấy hai người.



      – Là chỗ mà chúng ta hay đến tìm củi lúc đó- Thái Mẫn đáp nhanh- Tỷ và huynh ấy



      Nàng sực nhớ. Cả đêm mình gối đầu lên vai Du Lang mà ngủ. Vết thương của người ta, biết có động đến ?



      Người có ý khác, người nghe lại ràng ý khác. Vì lẽ đó mà Thái An chộp ngay sơ hở, hỏi ngay:



      – Tỷ và Du đại ca như thế nào? Hai người nam quả nữ, thế nào rồi?



      …. ra chiến trường biết bao nhiêu lần, đối diện với cái chết, Vũ đế vẫn mảy may nhíu mày. Thế mà giờ đây lại bối rối. Tay chân như thừa thãi trong khi đối thủ chỉ là tên nhóc 17 tuổi, chưa biết nhiều đến đời.



      Thái Mẫn mặt mày biến sắc khi nghe kể về mưu của Phạm gia. Nàng thực hoảng sợ toan tính của đám người đó. Bọn họ lại là những người ra vào gặp mặt, là hàng xóm láng giềng sống cạnh bên nhau:



      – Du đại ca à…Tỷ đệ chúng tôi thể nào để lại mồ mả của gia phụ, gia mẫu mà được. Phạm gia đó xảo quyệt như vậy, nếu đại ca muốn , đệ cũng phải ra ngoài buôn bán, tỷ tỷ của đệ ở nhà thế nào? Hơn nữa, đêm qua tỷ tỷ và Du đại ca lại…lại ở với nhau đêm bên ngoài. Tuy là đệ hiểu, Du đại ca là chính nhân quân tử, tuyệt đối có chuyện gì xảy ra nhưng người khác biết chuyện nghĩ gì? Tỷ của đệ làm sao mà có ai dám lấy nữa chứ?



      Thái An cứ thế tiếp, màng tới gương mặt thanh tú của Thái Mẫn càng lúc càng đỏ. Hai tay bối rối đan vào nhau, nàng dám nhìn thẳng vào mặt Du Lang.



      nghe tỷ tỷ phản đối, Du đại ca cũng gì thêm. Thái An cũng là đàn ông. tin với tỷ tỷ xinh đẹp như hoa nhà mình, người đó lại chút động lòng. trải ra chuyện hôm qua, suýt chút là nhìn thấy Thái Mẫn, bây giờ Thái An dứt khoát tìm chỗ xứng đáng gả nàng , mong tỷ tỷ được sống vui vẻ, vẹn toàn hạnh phúc. Vì vậy, càng lúc càng làm già:



      – Làm ơn cưới tỷ tỷ của đệ ! Coi như đệ năn nỉ huynh đó Du đại ca. Cưới tỷ tỷ của đệ mà…



      Thái Mẫn nghe giọng nài nỉ của đệ đệ càng thêm xấu hổ. Nàng luống cuống níu tay của Thái An:



      – Tiểu An! Đệ…



      – Làm ơn mà, Du đại ca. Cưới nương nào cũng vậy, tỷ tỷ của đệ vừa xinh đẹp lại đảm , cưới tỷ tỷ về huynh chịu thiệt đâu. Đệ tình nguyện để nhà lại cho hai người, huynh có nhà, có gà, có heo, lại có vải mặc nữa. Cưới tỷ của đệ !



      Đáp lại là im lặng. Vũ đế vốn biết thế nào. phải là gỗ đá. Đêm qua…tim chỉ có những nhịp đập trầm ổn. Nó cũng lâng lâng, người cũng có phản ứng lúc Thái Mẫn khẽ trở mình, rúc sâu vào lòng của mình hơn.



      vai Vũ đế còn gánh nặng khác. tại còn gì cả. Chỉ là Du Lang nghề nghiệp, gia đình, thân phận, có nổi lễ vật cho ngày lễ nghinh hôn. Nhưng mà…



      – Nếu Du đại ca đồng ý cũng được.- Thái An nhún vai- Nhưng đệ cũng phải tìm nơi nương tựa cho tỷ tỷ. Ngày mai đệ ra thành chuyện với Phúc huynh. Huynh ấy chỉ có tửu quán , chưa có thê tử. Tỷ tỷ biết trồng dâu, dệt vải, gả cho huynh ấy cũng có thể an ổn cả đời. Cha mẹ còn nữa, chuyện hôn nhân của tỷ là do đệ đệ quyết định. Đệ để tỷ phải độc, có người che chở đâu.



      Tay của Vũ đế cũng hơi co lại. có cả đời để phục quốc. Nhưng… này chỉ có thời gian xuân sắc ngắn ngủi. Nàng phải có chỗ nương tựa, phải lấy chồng.



      – Về thôi tỷ….Cảm tạ Du đại ca cứu tỷ tỷ của đệ. Chúng ta….



      Cơ hội chỉ có lần. Đôi khi buông tay cũng có thể mất trong mãi mãi. Vũ đế muốn mình là kẻ buông tay để rồi nuối tiếc cả đời.



      – Ta có gì cả….Ta chỉ có thể bảo vệ tỷ tỷ của đệ trong khả năng mà mình có – Vũ đế bất ngờ lên tiếng – Nếu tỷ đệ nàng chê ta tay trắng

      – ……..

      – Ta muốn cưới Thái Mẫn. Ta muốn cưới nàng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :