1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đăng Ký Kết Hôn Trễ (结婚晚点名)


      [​IMG]

      Tác giả: Ân Tầm hay Cổ Tháp (古刹)

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Ngáo Ộp + Quỳnh

      Poster: Tiểu Kỳ

      Nhân vật chính: Cung Qúy Dương (sâukhông lường được) x Sầm Tử Tranh (tàihoa)

      Nguồn: Google Translate

      Bìa: Tâm Tít Tắp

      Giới thiệu nội dung vắn tắt:


      Tứ đại tài phiệt bộ 3 – Cung Qúy Dương.

      Ác mộng! Tuyệt đối là ác mộng!

      Có trời mới biết Sầm Tử Tranh kiếptrước làm nên cái nghiệt gì rồi. chưa baogiờ gặp qua cái người nào da mặt dày như vậy, lại còn kiêu căng ngạo mạn như KhổngTước (chim công)!

      Trộm chiếc xe bảo bối của , thế còn đem thay đổi toàn bộ. Bảo côkhông có con mắt thẫm mĩ?

      Thẩm mĩ? Làm ơn! Ngồi ở vị trí hạng nhấttrong các show diễn thời trang hàng đầu đó nha!

      Người đàn ông này quấy phá cũng phải lần lần hai.

      Trong khoảng thời gian làm sinh viên trao đổi, làm nhức đầu chịu nổi,giống như cuộc tấn công tên lửa, bức côđến đường cùng.

      tại lại tới “Đày đọa” sao?

      nằm mơ cũng có nghĩ đến.

      Người đàn ông ghê tởm này lại lợi dụng thế lực của Cung thị tài phiệt, mua đứt tất cảcác bản quyền thiết kế của .

      Ngụy biện rằng tất cả các bản thiết kế này đều do lấy trộm từ Cung thị tài phiệt .

      Lại còn muốn hủy diệt tương lai và danhdự của , thậm chí muốn trở thành người lãnh đạo trực tiếp của mình.

      , chỉ muốn hành hạ thân xác củacô, mà còn muốn tra tấn luôn cả tinh thần?

      Hừ! Đừng mơ tưởng!

      Ai sợ ai!

      Sầm Tử Tranh này luôn được biết đến với cá tính ương ngạnh, ngang tàng như cỏ dại. Càng muốn lập tức cùng tổng giám đốc ácma kia phân tài cao thấp!

      Lại biết, từ khi hai người vừa quen nhau, tim của bọn họ rơi vào trò chơi được ác ma này dày công sắp đặt…………​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 17/6/15
      fujjko thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 1: Oan gia ngõ hẹp

      Chương 1: Chướng ngại vật đường



      Giữa hè, tiểu bang California, Mỹ (State of California, gọi tắt là California), trạm dừng chân đường cao tốc.

      Sau giữa trưa, ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống nơi này, đúng là có cảm giác của cao bồi miền Tây Texas. Trạm dừng chân đường cao tốc, ở đây lại cách xa trung tâm thành phố Los Angeles, thấy chiếc xe tải nào chạy qua, có chút hoang vu, lại rất oi bức làm cho người khác khó chịu.

      Xế chiều, đường cao tốc, ngay cả để thấy bóng dáng của chiếc cũng rất khó khăn. Mặt trời đem chiếc bóng to lớn kéo đến, trài dài ra vô tận………

      người đàn ông tựa như chướng ngại vật đường, đứng ngay bên rìa cao tốc 800. Tay trái vừa nhàn nhã cầm chiếc mũ cao bồi miền Tây Texas phe phẩy quạt gió, tay phải lại làm ra động tác đón xe mang đầy đủ tiêu chuẩn quốc tế!

      Người đàn ông kia hết sức tuấn khôi ngô, nhưng khuôn mặt xấu xa luôn tươi cười lại khiến cho người khác thể phớt lờ. Mỗi đường cong gương mặt đều cực kỳ đẹp mắt, toát lên nét cao quý.

      Nhưng mà ……..

      Điều khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu và mở rộng tầm mắt chính là……….

      Người đàn ông này ăn mặc cực kỳ quái gở, bởi vì, toàn thân dưới của chỉ mặc độc chiếc quần short, đến mảnh vải che thân cũng có. A, đúng rồi, còn có cái mũ trong tay nữa.

      Ánh mặt trời chiếu lên nước da màu lúa mạch vô cùng cường tráng, lộ ra vẻ gợi cảm cực kỳ mê người.

      Người này, phải ai khác!

      Chính là Cung Quý Dương!

      đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt – Cung Qúy Dương tiên sinh!

      Hai giờ trước, còn vui vẻ lái chiếc xe thể thao Porsche ngắm phong cảnh, chở đẹp có bộ ngực lớn bắn ra thịt mà mình mới quen hôm trước ở California hoa lệ. Ai biết, sau câu bất hòa, người phụ nữ đáng ghét kia liền lấy hết quần áo của , còn lái xe của .

      Tất cả tiền và điện thoại di động của cũng nhân tiện rời xa !

      “Ai ……..”

      gần hai giờ đồng hồ đứng chặn xe, Cung Quý Dương cứ thế mà thở dài hơi. Sau đó đặt mông ngồi ở giữa đường cao tốc, gác chân, vừa dùng mũ quạt gió, vừa che chắn ánh nắng chói chang.

      Cũng may là người phụ nữ kia còn có chút lương tâm, lấy hết sạch , thậm chí còn để lại cho mình cái mũ, vừa có thể giải nhiệt, còn có thể che nắng.

      Cung Quý Dương nhìn toàn thân dưới của mình…….

      “Nếu như bị bọn Thiếu Đường nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ, khẳng định là lại trở thành trò hề rồi!”

      khó để tưởng tượng ra, bộ dạng và vẻ mặt lúc này của Lăng Thiếu Đường, Lãnh Thiên Dục, và Hoàng Phủ Ngạn Tước - ba đồng đảng kia của mình, đối với tai họa!

      Bởi vì, từ trước đến nay chỉ có chơi đùa với người khác!

      Đáng chết!

      Vì sao ban đầu mình lại chọn du ngoạn bằng cách này, khiến cho bây giờ có muốn chặn xe lại để cầu cứu cũng khó khăn.

      Trong khi Cung Quý Dương tính toán, nếu như dùng phương thức “Bò” trở lại Los Angeles mất thời gian bao lâu, tai thoáng nghe được thanh bén nhọn của xe chạy từ xa đến gần.

      hưng phấn, lập tức đứng dậy, rốt cuộc, khi thấy chiếc xe lao đến, liền ra sức vẫy vẫy cái mũ!

      Chiếc xe, gần như là dừng lại ngay trước da thịt của Cung Quý Dương …..
      sửa bởi lúc 25.02.2014, 19:59.

      Chương 1: Chướng ngại vật đường (2)

      đường cái trống trải, thắng xe vang lên tiếng chói tai!

      “Wow, bạn, xe của mấy năm rồi có sửa chữa vậy hả?” Cung Quý Dương vừa khoa trương xoa lỗ tai, vừa phối hợp mà mở cửa tay lái phụ ra.

      “Này! muốn tự sát à, tại sao chặn xe của tôi?” Chủ nhân của chiếc xe là người đàn ông trung niên người Mỹ, dáng dấp mập mạp, cộng thêm khuôn mặt có râu quai nón, đầu tóc cũng xoăn xoăn.

      Cung Quý Dương có chút hăng hái nhìn chủ nhân của chiếc xe, rất “có lòng” nhìn về phía đó giải thích: “Rất ràng mà, chặn xe của ông đương nhiên là muốn ngồi xe của ông chứ sao!”

      Chủ nhân chiếc xe ràng chưa từng thấy người đàn ông nào “ khách khí” như vậy, huống chi…….

      Chỉ thấy ông ta chau mày lại, ngầm đánh giá Cung Quý Dương từ xuống dưới lúc, sau đó khinh thường : “Tôi là gì mà phải chở ? tới để đãi vàng đó hả, quần áo cũng có!”

      Rất ràng, ông liệt Cung Quý Dương kì quái trước mặt vào tốp người xấu!

      Cung Quý Dương bĩu môi, phất tay cái : “Tôi cho ông triệu đô, chỉ cần ông chở tôi đến Los Angeles!”

      triệu đô?” Chủ nhân của chiếc xe hét lên tiếng, sau đó lập tức bắt đầu đánh giá lại người trước mắt từ xuống dưới lần nữa.

      “Như thế nào quý ông? hay ?” Cung Quý Dương tỏ vẻ tự nhiên nhìn chủ nhân chiếc xe, cười xấu xa chút mà .

      , dĩ nhiên !” Chủ nhân chiếc xe trả lời ngay.

      Cung Quý Dương mở cờ trong bụng, dường như thấy được thiên sứ.

      Nhưng mà …..

      Vậy ấy, mặc dù ngoài miệng quý ông đồng ý, nhưng mà cơ thể vẫn nhúc nhích, cứ đứng yên như trời trồng ở nơi đó.

      Hai người nhìn nhau lúc, Cung Quý Dương có chút lúng túng : “Ách, cái kia……… ý tôi là, đợi sau khi đến Los Angeles, tôi đưa cho ông triệu đô!”

      Hướng lên trời thề, lời cũng là xuất phát từ đáy lòng!

      là bây giờ ai có thể đưa trở về Los Angeles, nhất định báo đáp xứng đáng cho người đó!

      Nhưng mà …….. lời này đến tai quý ông, giống như là sói xám lớn lừa gạt bé quàng khăn đỏ!

      Chỉ thấy ria mép ông giựt giựt, sau giây liền nhanh chóng trở lại trong xe.
      triệu đô? tưởng rằng tôi bị ánh mặt trời California nung cho bất tỉnh sao, chờ có tiền rồi sau!” Sau khi xong những lời này, chiếc xe liền giống như tên lửa chạy vụt ……..

      Cung Quý Dương hận thể ném quả bom vào luồng khói ngừng tuôn ra ở đằng sau đuôi xe!

      Mẹ nó!

      còn cách nào để từ nơi hoang tàn vắng vẻ này trở về Los Angeles sao?

      Cung Qúy Dương nằm đường lớn, ngửa mặt lên trời, cảm nhận được tấm lưng bên dưới của mình bị nhựa đường làm bỏng rát. Cuối cùng mới lười biếng đứng dậy, vừa ngáp vừa về phía trước.

      biết được bao lâu rồi ……..

      Khi vừa nhìn thấy chiếc Ferrari hồng đến chói lóa đập vào tầm mắt Cung Quý Dương, rốt cuộc cũng thấy được thiên sứ đứng trước mắt mình!

      thề, lần này mà có khả năng rời khỏi nơi đáng chết này, nhất định phải thờ phụng Thượng Đế!

      Nhưng mà ………

      Khi chạy nhanh đến trước xe, muốn giương khuôn mặt tươi cười “khả ái” lên, mới ngạc nhiên phát ……… thấy chủ nhân của chiếc xe này!

      A? là kì quái?

      chiếc Ferrari có chủ nhân?

      Nhìn nhìn chút, Cung Quý Dương nâng lên khóe môi tà mị ……

      Rốt cuộc, cũng nghĩ ra cách để rời khỏi nơi này!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 1: Oan gia ngõ hẹp

      Chương 2: Trộm xe

      California, sau giữa trưa, ánh mặt trời lười nhác chiếu xuống chiếc Ferrari màu hồng, hồng đến chói mắt, nhưng mà trong mắt Cung Quý Dương, đó là phương tiện duy nhất cứu thoát khỏi khổ ải này.

      Kính xe bóng loáng phản chiếu đôi mắt gợn sóng cười cách xấu xa của , cùng với làn môi mỏng tà mị mà gợi cảm kia.

      “Này, có ai vậy…..”

      giả bộ làm ra vẻ hỏi thăm, tiến đến gõ gõ cửa kính xe, là muốn xác nhận tí. Sau đó cạy xe mới bị chủ nhân của nó bắt gặp.

      Rất dễ nhận thấy, chủ nhân của chiếc xe có ở trong, cũng ở gần đây.

      thể trách tôi được!” Cung Quý Dương liền đưa hai tay ra, cười xấu xa tiếng. Ngay sau đó, đưa mắt nhìn sang hai bên đường cao tốc, tìm kiếm cái gì đó cứng rắn, cho dù là tảng đá cũng được.

      , Cung Quý Dương, chỉ mang thân phận là tổng giám đốc Cung thị tài phiệt, còn là người sáng tạo ra các loại vũ khí đỉnh cao, ngoài việc thông thạo võ thuật, còn có khả năng thiên phú về máy móc, súng, chế tạo đạn dược, “cao thủ phá hủy,” lại còn biết điều khiển nhiều loại xe và máy móc khác nhau rất tốt.

      Vì thế, việc cạy mở chiếc Ferrari người lái này, sau đó, dưới tình huống có chìa khóa vẫn có thể lái chiếc xe này , đối với dễ như trở bàn tay.

      , chỉ trong trời gian ngắn, Cung Quý Dương thành công cạy khóa xe, nhưng khi vừa muốn chui vào trong …..

      “A…..” tiếng hét kinh hãi chói tai phát ra từ cổ họng của .

      Trời ạ!

      Chủ nhân của chiếc xe này vừa vặn là , bên trong xe xếp bao nhiêu là món đồ chơi bằng bông, còn có vài thứ biết tên!

      Cung Quý Dương cảm thấy có đám quạ đen bay ngang qua đầu …..

      thể hiểu nổi sở thích của này ra làm sao, thích gì thích, lại thích mấy con búp bê này, mấy thứ đồ chơi bằng bông làm suy giảm trí thông minh vậy chứ?

      Sau khi luống cuống gãi đầu, Cung Quý Dương hai lời, lập tức tự mình hành động, đem tất cả các món đồ chơi bằng bông trong xe ném tới tấp ra ngoài.

      Ừ, làm như vậy sạch hơn nhiều, nhìn qua cũng cảm thấy cực kỳ vừa mắt nữa!

      Cung Quý Dương phủi tay, hài lòng nhìn kiệt tác của mình, chẳng qua là…..khi đưa mắt ngắm nhìn màu sắc của chiếc xe, đành tiếc nuối cong môi lên.

      Thân phận của như vậy, làm sao có thể ở trong chiếc xe có màu sắc ẻo lả này đây?

      Nhưng mà, có vấn đề gì, chỉ cần có thể rời khỏi cái nơi đáng chết này, nhất định tỉ mỉ mà “cải tạo” nó chút!

      – có khả năng cải tạo “dung nhan” xe cộ trời sinh đấy! Danh hiệu này
      cũng phải là hư vô đâu!

      Nghĩ tới đây, tấm lưng to lớn của Cung Quý Dương giãn ra chút, thoải mái ngồi vào ghế lái, bắt đầu thành thạo nổ máy xe.

      lâu sau, dường như chiếc xe xem Cung Quý Dương là chủ nhân của nó, lập tức khởi động, rốt cuộc cũng hoạt động rồi!

      Quá sung sướng! Có khả năng rời khỏi nơi này, cảm giác sung sướng!

      Cung Quý Dương hưng phấn còn mở cả nóc xe ra, nhạc sống động lập tức hòa lẫn vào trong khí.




      Quyển 1: Oan Gia Ngõ Hẹp.

      Chương 3: Bóng đêm lãng phí.

      Bóng đêm rực rỡ, ánh trăng trong vắt như nước, ‘phong như sa, nguyệt như câu,’ mỗi ngóc ngách của căn biệt thự thuần trắng như vương giả đều toát lên nét lạnh lùng ngạo nghễ, khinh thường thế gian.

      Lối kiến trúc của căn biệt thự là dung hợp giữa phong cách lãng mạn cùng nét tôn nghiêm. Cửa chính với trần cao, cửa sổ hình tròn được viền vân đá chung quanh, hiển thị nét thanh lịch, cao quý.

      Biệt thự rất lớn, cũng rất nhiều phòng, cửa sổ tinh xảo nằm sát đất, rèm cửa đơn giản. Ánh trăng trong vắt xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh, rơi xuống những sợi tóc dày và đen như mực của . Dường như mỗi đường nét gương mặt kia đều được chạm khắc vô cùng tỉ mẩn, mỗi đường cong lộ ra đều cực kỳ đẹp mắt, toát lên nét cao sang.

      Con ngươi sâu thẳm nhưng cũng có phần nổi loạn, ánh mắt quyến rũ mê người mang theo vài phần uể oải, phảng phất ma lực khiến người khác hồn xiêu phách lạc. Sống mũi thẳng tắp, hài hòa với gương mặt và khí chất xuất chúng của . Toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm khiến người ta khó có thể kháng cự…..

      “Quý Dương…..” thanh phát ra từ mang dáng dấp cao gầy, chỉ thấy sở hữu vóc người kiều mị như ma quỷ, hàng mi kiều che giấu đôi con ngươi nồng đậm ái tình, xinh đẹp lẳng lơ mê hoặc lòng người. Cơ thể xương nũng nịu hiển nhiên đẹp hơn gấp bội lần.

      đến rồi?” khuôn mặt tuyệt đẹp khẽ nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt long lanh đầy mê hoặc, bàn tay to lớn kéo khả ái vào trong lòng.

      “Ừ…..”

      Cơ thể ngay lập tức xụi lơ, bị ái tình làm cho mềm nhũn, cơ hồ muốn hóa thành nước, ngẩng đầu, khẽ phác họa tỉ mỉ khuôn mặt nhắn, mái tóc xoăn dài nhàng như thác nước rơi xuống cánh tay . Áo ngực đắt tiền ngăn cách đôi gò bồng đảo mê người, thoải mái mà dựa vào trong vòm ngực to lớn của .

      Trong nháy mắt, con ngươi đen sâu thẳm như đáy vực của Cung Quý Dương liền khiến cho người phụ nữ tan chảy, khi cúi đầu xuống, chỉ lẳng lặng khẽ khép hàng mi dài, chiếc cằm xinh đẹp nhàng nâng lên, đón nhận bờ môi của , môi hồng hé mở.

      “Ừm……” Hai đôi môi thân mật, đốt cháy tình cảm mãnh liệt, trầm luân trong nụ hôn cuồng dã, hô hấp trở nên hỗn loạn, bàn tay càng thêm càn rỡ, chậm rãi thăm dò vào bên trong áo của Cung Quý Dương.

      Lúc này người Cung Quý Dương chỉ mặc chiếc áo sơ mi, bởi vì bị dày vò nên sớm mở toang. Làn da màu đồng cường tráng thoáng bên dưới ánh đèn màu hồng lãng mạn ấm áp, càng tăng thêm cám dỗ chết người.

      “Người phụ nữ này, mới gặp bao lâu mà trở nên gợi cảm như vậy rồi!” thanh của Cung Quý Dương trầm xuống đầy mê hoặc, vang lên bên tai lại càng làm tăng thêm mùi vị hứng thú.

      Đối với tên của , cũng thể nhớ , là cái gì Lily hay là hoa hoa thảo thảo, Cung Quý Dương luôn lười phải ghi nhớ những cái tên này.

      Hô hấp của càng thêm dồn dập, cười duyên tiếng, rên rỉ, tay dần dần hạ xuống, đặt lên thắt lưng hàng hiệu đắt tiền của .

      “Gấp gáp như vậy sao?” Cung Quý Dương cười khẽ, thanh càng thêm trầm thấp, ánh mắt sâu xa u tối, làn môi mỏng trượt xuống vành tai .

      “Phải, Quý Dương là hư, lâu như vậy cũng nhớ đến người ta, có phải quên người ta rồi hay ?” cười duyên tiếng, khuôn mặt nhắn chứa chan cầu khẩn.

      Tuy là thiên kim tiểu thư cao quý ngàn vàng, trước mặt đàn ông luôn luôn kiêu ngạo tự đắc, bất kể là ai, nhưng chỉ trừ người, đó chính là người cực kỳ nguy hiểm trước mặt, bị Cung Qúy Dương trêu chọc đến mức nhiệt huyết sôi trào. có nhiều tiền, là người đàn ông độc thân hoàng kim trong lòng của tất cả mọi phụ nữ.

      đa tình, khôi ngô tuấn tú, chỉ cần khẽ cười, làn môi mỏng khẽ nhếch lên chút, cái gì cũng cần , bất cứ người phụ nữ kiêu ngạo nào cũng tan chảy, cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới chân , đương nhiên cũng ngoại lệ!

      Tuy biết có rất nhiều phụ nữ, nhiều đến mức đếm xuể, nhưng mà vẫn bằng lòng cam chịu, chỉ cần đôi mắt của Cung Quý Dương khẽ cười, liền cam tâm tình nguyện bước đến.

      đúng là tiểu tinh!” Rốt cuộc bàn tay to lớn của Cung Quý Dương cũng miễn cưỡng đặt lên người , khóe môi tà mị nhếch lên, chút thương tiếc.

      Hết chương 3

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 1: Oan Gia Ngõ Hẹp.
      Chương 4: Vị hôn thê của Cung thị tài phiệt.


      “Quý Dương….. mau , có nhớ người ta hay …..” bám chặt lấy lồng ngực của Cung Quý Dương, thanh làm nũng ngọt ngào tựa như muốn hòa tan ra.

      Tại sao lâu như vậy mới nhớ tới ? Dĩ nhiên, những lời này dám hỏi, bởi vì thích , đơn giản là vì có nhiều tiền, đẹp trai, có địa vị hiển hách, quan trọng hơn là thích cùng với tạo nên kì tích đương.

      “Nhớ, đương nhiên là nhớ!” Ánh mắt ma quỷ, Cung Quý Dương cười mỉa mai, thanh cũng trở nên lười biếng.

      Nhớ? Nếu như gọi điện thoại tới, sớm quên mất mình còn có người đẹp bên cạnh, bởi vì câu vô nghĩa của mà đau khổ chờ đợi.

      Nếu muốn, ngại làm chuyện tốt lần, nhìn những người phụ nữ phía dưới rên rỉ, kêu gào, vừa lên đỉnh liền ngoan ngoãn ngã xuống, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, sau khi thỏa mãn cũng chỉ là hư !

      ?”

      Vẻ mặt lập tức phấn khởi, đôi mắt mở to vui mừng khó nén được nhục dục, bốn phía ngập tràn mùi vị thuộc về người đàn ông này. Sức nóng liên tục ngừng xuyên qua vải vóc, truyền đến da thịt của , gương mặt tuyết trắng sớm thể kìm lòng mà ửng hồng.

      “Dĩ nhiên, tại sao tin?” Giọng trầm thấp gợi cảm, quanh quẩn bên tai , tin, tình nguyện tin tưởng đây là !

      đợi Cung Quý Dương bắt đầu, bàn tay bé của dùng sức kéo dây áo, chỉ trong nháy mắt, dây áo trượt xuống dưới cơ thể.

      Cơ thể của run rẩy, muốn gì nhưng lại nhìn , nhìn khuôn mặt vô cùng điển trai kia, đôi mắt của liền trở nên mông lung bất định.

      “Rất ngoan! Tới đây, cởi quần áo cho !” Giơ hai tay cao, Cung Quý Dương cười đến mức ái muội.

      sung sướng nhàng lên tiếng, vươn bàn tay bé trắng noãn ra, vừa muốn cởi áo sơ mi của …..

      “Cung tiên sinh!” Quản gia trong biệt thự lên, thanh của ông bình thản nhưng kém phần cung kính, dường như vẫn thường hay thấy loại hình ảnh như thế này.

      “A……” Cố nghe có thanh truyền đến, bị làm cho sợ hãi, lập tức kêu lên.

      Cung Quý Dương nhíu mày chút….. tại sao phụ nữ lại thích gọi “a,” kinh ngạc vậy sao!

      “Chuyện gì?” lười biếng hướng về phía quản gia, hỏi.

      “Cung tiên sinh, Ngải tiểu thư tới!” Quản gia trả lời.

      Ông vừa dứt lời, chuỗi tiếng giày cao gót tiếp xúc với nền đá cẩm thạch vang lên trong trẻo, ngay sau đó, với khuôn mặt cực kì xinh đẹp xuất trước mắt Cung Quý Dương.

      “Xem ra giống như tôi quấy rầy chuyện tốt của !” xinh đẹp mở miệng , khi vừa thấy người phụ nữ uốn éo trong lồng ngực Cung Quý Dương, bên trong đôi mắt tĩnh mịch lên vẻ bi thương.

      Cung Quý Dương xấu xa cười tiếng, bàn tay vỗ cái lên cặp mông của người phụ nữ trong ngực, cúi đầu : “Xem ra hôm nay để em thất vọng rồi!”

      “Quý Dương, ta là ai chứ…..” Người phụ nữ này nghe xong cam lòng, lập tức làm nũng mà hỏi.

      Cung Quý Dương nhìn trước mặt chút, nhún vai, giọng trầm thấp lại có chút châm chọc: “Ngải Ân Hà, vị hôn thê của Cung thị tài phiệt!”

      Đối với người phụ nữ này, vẫn luôn giới thiệu như vậy! Thẳng tuốt……từ đại học cho đến bây giờ!

      Ách……người phụ nữ ngẩn người, gì nữa.

      Tất cả phụ nữ say mê Cung Quý Dương đều biết, ở bên cạnh vẫn còn có Ngải Ân Hà, thiên kim ngàn vàng của tập đoàn Ngải thị, chỉ được cưng chiều hết mực, còn là vị thôn thê được xác định của Cung Quý Dương.

      Hết chương 4

      sửa bởi lúc 22.07.2014, 17:52.

      Quyển 1: Oan Gia Ngõ Hẹp.
      Chương 5: Cung vườn


      Sau khi người phụ nữ kia ấm ức, nhanh chậm rời khỏi. Mặc cho quần áo xốc xếch, Cung Qúy Dương cũng chẳng màn chỉnh trang lại áo sơ mi của mình. Dạo bước đến tủ rượu được thiết kế sang trọng, tự rót cho mình ly.

      Ánh trăng chiếu xuống, quấn quýt vui đùa da thịt cường tráng của , phảng phất là luồng ánh sáng dìu dịu mê hoặc người khác. Chiếc bóng cao lớn dán vào tấm kính thủy tinh cửa sổ sát đất, khiến cho tâm tình của Ngải Ân Hà càng thêm nhộn nhạo.

      nhàng đến phía sau Cung Quý Dương, hai cánh tay trắng nõn nà dịu dàng vòng qua, ôm lấy chiếc eo rắn chắc, đem khuôn mặt nhắn gợi tình dán lên lưng , cảm nhận sức hấp dẫn mê người toát ra từ người đàn ông này.

      “Quý Dương, tức giận, có phải ?” thanh mềm mại của , rót vào tai tựa như những giọt nước mưa tí tách lá cây, khiến trái tim của tất cả mọi đàn ông đều vì nét quyến rũ này mà trở nên loạn nhịp.

      Nhưng… …giữa đám đàn ông đó bao gồm Cung Quý Dương.

      cũng quay đầu lại, đối với cơ thể mềm mại sau lưng cũng chẳng có chút phản ứng nào. Nét đểu rả thường trực gương mặt vào giờ phút này càng trở nên hờ hững, chẳng chẳng rằng, chỉ ngửa đầu, cầm ly rượu uống hơi cạn sạch.

      “Quý Dương……”

      Giọng của Ngải Ân Hà vẫn cứ tiếp tục mềm mại như nhuyễn ngọc, nhàng vươn tay đoạt lất cái ly trong tay . Sau đó vòng qua trước mặt, ngửa khuôn mặt nhắn, dịu dàng nhìn .

      Cung Quý Dương chống hai tay của mình lên quầy bar, đem tất cả hơi thở của Ngải Ân Hà vây lại trong phạm vi của mình. đôi mắt đen sâu thấy đáy, khiến người khác nhìn ra, rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Phút chốc, môi từ từ nâng lên, thoáng quét qua nụ cười tà mị……

      , đến tìm tôi có chuyện gì?”

      Trong mắt Ngải Ân Hà đâu đâu cũng thấy ngập tràn tình dành cho Cung Quý Dương. Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi đặt lên khuôn mặt tuấn khiến mình ao ước hàng vạn lần trong giấc mơ, thầm : “Cha luôn thúc giục hôn của và em, nhưng mà…… ngay cả Cung vườn cũng chưa từng dẫn em đến!”


      Cung vườn, là nhà của Cung Quý Dương, nơi đó chỉ vô cùng xa hoa lộng lẫy tựa như hoàng cung, mà quan trọng hơn là, người phụ nữ có thể đến đó, trong cảm nhận của Cung Qúy Dương chính là người mà chân thành say đắm nhất, cũng được xem là người vợ chân chính của .


      Nhưng mà….. qua nhiều năm như vậy, tuy hằng đêm Cung Quý Dương ****, nhưng chỉ mang phụ nữ tới biệt thự nghỉ dưỡng của , tuyệt nhiên người phụ nữ nào được đưa tới Cung vườn. Mặc dù danh nghĩa là vị hôn thê của Cung thị tài phiệt, Ngải Ân Hà cũng chưa từng có cơ hội đặt chân đến nơi đó!

      Cung Quý Dương nhíu mày, đáy mắt sâu thăm thẳm vụt qua tia chế giễu……

      “Cha mẹ của tôi rất hài lòng về !”

      , em khôngphải có ý này!” Ngải Ân Hà vội vàng , bàn tay bé cũng chầm chậm trượt xuống cổ áo của , dịu dàng giúp sửa sang lại quần áo lộn xộn.

      “Quý Dương, dẫn em đến Cung vườn xem chút sao? cho cùng sau này nơi đó cũng là nơi chúng ta sinh sống mà!”

      Cung Qúy Dương nghe vậy, ánh mắt lại càng thêm thâm sâu, u ám. Sau đó kéo cánh tay của Ngải Ân Hà, đối diện với ánh mắt đơn thuần của từng câu từng chữ:

      , sau khi kết hôn, phải sống ở biệt thự mà tôi sắp xếp, nhưng tuyệt đối phải là Cung vườn!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 1: Oan Gia Ngõ Hẹp
      Chương 6. Cảnh sát đến thăm (1)

      "Cái gì?" Ngải Ân Hà vừa nghe thấy, sắc mặt nhất thời thay đổi rất khó coi, ngay sau đó, tầng sương mỏng chợt phủ lên đôi mắt mở to vì hoảng sợ.

      "Quý Dương, ý của là sau khi cưới để cho em ‘phòng gối chiếc’ sao? Như vậy. . . . . . Em rất sợ. . . . . ." Cơ thể của bắt đầu run lẩy bẩy, ánh mắt lên mảng mờ mịt.

      Cung Quý Dương vừa nhìn thấy bộ dạng hoang mang sợ hãi kia, thở dài hơi, đưa tay vỗ vỗ bả vai , giọng trấn an: “Được rồi được rồi, chuyện này để sau hẵng !”

      Ngải Ân Hà lập tức nhào tới lồng ngực Cung Quý Dương, khóe mắt đẫm lệ: "Quý Dương, xin đừng rời khỏi em, cũng cần phải vứt bỏ. Em biết bên cạnh còn rất nhiều người phụ nữ khác, nhưng em quan tâm, chỉ cần có thể liếc mắt với em cái, đừng để em đơn là đủ rồi, em sợ, rất sợ những ký ức kia. . . . . ."

      "Ân Hà, tất cả đều qua, nên suy nghĩ lung tung!"

      Ánh mắt của Cung Qúy Dương trở nên thâm trầm u tối, khi vừa nghe thấy câu sau cùng kia của Ngải Ân Hà, bất chợt cảm giác đau nhói xỏ xuyên qua khoan tim, chạy dọc khắp toàn thân.

      Đêm, gian tĩnh lặng thêm phần lãng mạn, thế nhưng, có vẻ như màn đêm vẫn chưa được yên ắng cách trọn vẹn. Bên trong biệt thự, quản gia lại vào, song, lần này vẻ mặt ông ta lại có chút hoang mang lo sợ.

      "Cung tiên sinh, Cung tiên sinh." Ông ta thở hồng hộc lớn tiếng kêu ầm lên.

      "Lại làm sao?"

      Cung Quý Dương nhíu mày, cất tiếng hỏi, là muốn chết, tối nay đến đây vốn là để nghỉ ngơi, ai biết, chẳng những được thư giãn đầu óc, ngược lại còn khiến bản thân mệt mỏi hơn.

      Quản gia cũng nhìn thấy nét mặt của Cung Quý Dương có chút vui, lập tức rút lại hoảng sợ ban nãy: “Cung tiên sinh, rất nhiều cảnh sát chờ ở bên ngoài, bọn họ, bọn họ chỉ muốn gặp Cung tiên sinh ngài!"

      "Cảnh sát?"

      Ngải Ân Hà sửng sốt hét toáng lên, ngay sau đó, bắt lấy bàn tay Cung Qúy Dương, ân cần hỏi: “Qúy Dương, tại sao cảnh sát lại muốn tìm ?”

      Cung Quý Dương nhíu mày, có vẻ như sau khi suy nghĩ chút, đôi môi mỏng mới vữa nãy còn thể cố chấp, chợt mấp máy:

      "Được rồi, cho bọn họ vào !"

      "Dạ, Cung tiên sinh!" Quản gia lập tức ra ngoài.

      Chẳng mấy chốc, vị quản gia liền dẫn mấy viên cảnh sát bước vào, nhìn tác phong cùng với quân phục của bọn họ, đúng là cảnh sát.

      Tay cầm ly rượu, Cung Qúy Dương uể oải tựa lưng vào ghế sofa, hai chân xếp chồng lên nhau, cổ áo sơ mi hơi mở ra khoe trọn hình thể rắn chắc mạnh mẽ của .

      "Cung tiên sinh, ngài khỏe chứ? Đây là danh thiếp của tôi, mời ngài xem qua!”

      Rất dễ dàng nhận thấy, viên cảnh sát đầu biết chủ nhân của căn biệt thự này là ai, khóe môi mang theo ý cười, cẩn thận từng li từng tí đưa danh thiếp lên.

      Cung Quý Dương cũng buồn đưa tay đón lấy tấm danh thiếp, mà từ tốn câu: “Quản gia.”

      Quản gia ngay lập tức hiểu ý, cung kính trả lời: "Dạ, Cung tiên sinh!" xong, liền tiến lên nhận lấy tấm danh thiếp trong tay viên cảnh sát, cất .

      Cái gì?

      Viên cảnh sát đó ngờ đến, Cung Qúy Dương chẳng hề giữ lại cho ta chút tình cảm hay thể diện nào. Thoáng chốc sắc mặt hóa trắng rồi lại hồng, nhưng dám biểu tức giận ra bên ngoài, chỉ có thể cười xòa mà :

      “Hôm nay đến đây quấy rầy Cung tiên sinh nghỉ ngơi, là ngại quá!”


      Mọi người nhớ nhắc nhở tớ là tớ còn bộ này, ko bạn QA quên mất! hyhy


      Quyển 1 Oan Gia Ngõ Hẹp.
      Chương 6. Cảnh sát đến thăm (2)


      Cung Quý Dương cười ha hả, thậm chí còn ra vẻ cực kỳ thoải mái tựa sát vào lưng ghế phía sau, : “Chắc hẳn các ông cũng muốn lãng phí tiền bạc của người nộp thuế chứ, nhưng tôi mấy vị cảnh sát đây đến thăm là vì chuyện gì?”

      "Ách! Cái đó…cái đó, Cung tiên sinh!"

      Viên cảnh sát lau lau mồ hôi hột trán: “Chuyện là vầy, mấy ngày trước chúng tôi nhận được vụ báo án, người phụ nữ bị mất trộm chiếc xe con. Căn cứ vào biển số xe giấy phép, cuối cùng điều tra ra được chiếc xe này nằm ở đây, mà Cung tiên sinh lại ở nơi này, cho nên….cho nên.” Ông ta ấp úng , dám đưa ra kết luận.

      "Cho nên theo ý của ông, xe là do tôi trộm?"

      Cung Quý Dương đặt ly rượu lên chiếc bàn bên cạnh ghế sofa, chậm rãi đứng dậy, giọng điệu trào phúng giúp ông ta đưa ra kết luận!

      Viên cảnh sát vừa nghe thấy, ngay lập tức bị cà lăm thành câu: “ , tôi phải có ý này, Cung tiên sinh làm sao có thể trộm xe được. Ý của tôi là, có phải ngài cẩn thận, vô tình mở nhầm cửa xe hay ?”

      "Nhầm cửa xe?" Cung Quý Dương nét mặt tỉnh bơ, cười cười, ông cảnh sát này quả biết tự tìm đường thoát thân.

      Lúc này, Ngải Ân Hà lên phía trước, nhàng : “Vị cảnh sát này, tôi cũng nghĩ là ông điều tra nhầm rồi, lấy thân phận giờ của Cung tiên sinh, làm sao có thể liên quan đến chuyện này. Nếu như các ông rời khỏi đây, đừng trách tôi kiện các ông tội quấy nhiễu nhà dân!”


      Viên cảnh sát nghe thấy thế, sắc mặt còn khẩn trương hơn, vừa tính gì đó, liền nghe thấy cảnh sát quèn đứng sau lưng mình lên tiếng, giọng chắc nịch:

      "Sau khi chúng tôi sử dụng máy móc để theo dõi, chiếc xe của vị kia ở trong biệt thự của Cung quý dương tiên sinh. Nếu như ngài trong sạch, cảnh sát chúng tôi đổ oan cho người tốt!”

      Lời của tên cảnh sát quèn này lập tức khiến những người xung quanh toát mồ hôi lạnh. Nhất là vị cảnh sát trưởng, sau khi ông ta nghe xong câu này, lập tức tiến lên đẩy ta về sau, ý bảo an phận chút, cần gì.

      "….." Ngải Ân Hà ngờ tới mình lại bị tên cảnh sát quèn làm cho cứng họng, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

      Bốp! Bốp! Bốp!

      Cung Quý Dương nhíu mày cười tiếng, đôi con ngươi sâu thẳm hơi pha chút nổi loạn, tà mị mê người, tựa như có loại ma lực khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Chỉ thấy chậm rãi đứng lên, về phía tên cảnh sát quèn can đảm ban nãy, tựa như con Báo đen chuẩn bị xử lý con mồi.

      "Hê hê, Cung tiên sinh, ta còn trẻ hiểu chuyện, xin ngài…”

      Viên cảnh sát trưởng tiến lên bước, toan cầu cạnh cho cấp dưới, liền bị Cung Qúy Dương đưa tay đẩy ra. đến gần tên cảnh sát quèn, từ cao nhìn xuống chỉ đứng tới bả vai mình, cất giọng: “Cậu là người mới?”

      Cảnh sát quèn nghiêm nghị : “ sai, tôi là người mới, đừng tưởng rằng mình là người có tiền rồi muốn làm gì làm. có biết vị kia bị mất xe sốt rột như thế nào ?”

      Cung Quý Dương gật đầu cười, dường như nơi đáy mắt hàm chứa tia khen ngợi. Ngay sau đó, làn môi mỏng tà mị của nhấc lên: “ sai, tôi chính là người trộm xe, tôi với các ông về đồn lấy lời khai!”

      Tiếng của vừa dứt, toàn bộ đám người trong phòng đều cả kinh, ai trả lời được.

      Bọn họ nghe lầm chứ? Tổng giám đốc lừng lẫy của Cung thị tài phiệt, lại chính là tên trộm chiếc xe Ferrari của ?

      Ngải Ân Hà nghe vậy, lập tức tiến về phía trước: “Qúy Dương, làm gì vậy?”


      Cung Quý Dương khoát tay cắt đứt lời của ..., sau đó đưa tầm mắt về phía tên cảnh sát quèn, cười quỷ dị: “ thôi, tôi với cậu trở về đồn cảnh sát!”

      "Cái gì?" Cảnh sát quèn ngờ Cung Quý Dương lại thừa nhận ‘tội danh’ của mình nhanh như vậy, ngẩn người, đứng tại chỗ chết trân hồi lâu.

      Cung Quý Dương đặt tay lên bả vai ta, vỗ vỗ, sau đó cầm lấy áo khoác cắm đầu cắm cổ ra ngoài. Đám người phía sau ngay lập tức đuổi theo, vừa đến cửa Cung Qúy Dương bất thình lình xoay người, nhìn tên cảnh sát quèn kia, mờ ám câu: “Cậu mang họ Sầm!”

      ~Hết Chương 6~




      Quyển 1. Oan Gia Ngõ Hẹp
      Chương 7 . Bồi thường cho em như thế nào?


      Cung Quý Dương ngồi cà lơ phất phơ, hai chân tréo nguẩy, chán chường xoay xoay cây bút trong tay, điền vào tờ đơn. Dù sao trước mắt cũng có gì làm, ngoan ngoãn phối hợp cảnh sát làm "dân lành" cũng tồi.

      lúc Cung Quý Dương hứng chí muốn làm người công dân tốt……

      "Là tên khốn kiếp nào đem xe của tôi biến thành cái bộ dạng này?” Giọng tràn đầy tức giận của truyền đến. Tuy rằng có đè nén đôi chút, nhưng cũng có thể nghe ra được, giọng điệu kiểu ấy chất chứa phẫn nộ đến nhường nào..

      Tất cả mọi người hướng tầm mắt về phía cửa……….

      Chỉ thấy trẻ mặc chiếc váy màu trắng tinh khôi đứng nơi ngưỡng cửa, đôi con ngươi trong veo, gương mặt pha chút giận hờn như làn gió lướt qua mặt nước, lăn tăn vài gợn sóng . Tuy hừng hực lửa giận nhưng cũng thể che giấu được sức hấp dẫn tươi mát toát ra từ người .

      Nét đẹp của có thể được ví như đóa hoa mai vừa chớm nở nơi thân cây khô khốc giữa trời đông giá rét, mang nét xinh đẹp như ‘nàng’ hồng kiêu hãnh, lại thèm ghen tỵ với ‘’ Mẫu Đơn hư hỏng, càng xót xa cho thân phận mình……….

      hòa cùng với muôn hoa ganh đua khoe sắc thắm, chỉ là, lặng lẽ tỏa ra hương hoa độc nhất vô nhị của riêng mình………..

      ‘trong lành tươi mát’ như vậy xuất ở đồn cảnh sát, thể nghi ngờ gì nữa, thổi luồng gió mới vào khí nơi đây, khiến toàn bộ cảnh sát nam đều cảm thấy phấn chấn hẳn lên…..

      "Chị!" Cảnh sát quèn trẻ tuổi lập tức tiến lên, cất tiếng gọi.

      Sau khi nhìn thấy ta, vẻ tức giận gương mặt cũng tiêu tan đôi chút, đặt cánh tay nhắn của mình lên bả vai , vỗ vỗ, khẽ : “ còn tốt chứ, vừa làm ngày đầu tiên liền bị dính vào vụ án trộm xe! Đúng rồi, cái tên trộm xe đó ở đâu, cái tên đáng chết đó lại biến xe của tôi thành cái bộ dạng quái gở như vậy, nhìn đâu cũng thấy giống!”

      đến đây, bên trong con ngươi của lại dâng lên ngọn lử giận!

      Cảnh sát quèn rất dễ nhận biết tính khí chị của mình, ta lập tức chỉ tay về phía Cung Qúy Dương: “ ta, ta chính là cái tên trộm xe đó!”
      Ngay tức khắc, nhìn về phía Cung Qúy Dương, tròng mắt rực lửa giận đột nhiên cả kinh, sau đó liền nhanh chóng giấu …..

      Cánh tay bé chợt thu lại, chạy lên phía trước mấy bước, đưa tay nắm lấy cổ áo sơ mi của , hận thể đấm thẳng quyền vào cái gương mặt xấu xa tươi cười kia.

      tên khốn kiếp, trộm xe của tôi đành, lại còn biến nó thành cái bộ dạng này, bồi thường cho tôi!”

      Cung Quý Dương hề phản kháng chút nào, từ khi nhìn thấy này bước vào, liền đem giật mình trong phút chốc ném ra sau đầu, vẫn giữ nét tà mị nhìn về phía .

      "Sao hả? chuyện!” bị nhìn như vậy, toàn thân cảm thấy được tự nhiên, lập tức giọng gầm thét bên tai .

      Cung Quý Dương chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn khỏe khoắn lập tức tạo thành khối áp lực lớn bên đỉnh đầu , chỉ nhìn thấy con ngươi thâm thúy của , trong nháy mắt hép lại đầy nguy hiểm……

      "Em muốn bồi thường như thế nào?" cười gian trá, ngay sau đó, bàn tay đột nhiên kéo……..

      kinh ngạc thở gấp, sau khắc cả người liền ngã nhào vào lồng ngực to lớn của ……

      "……..khốn kiếp, buông tay!" sững sờ hồi lâu, cơ thể nhắn lập tức giãy nãy thôi, nhưng mà sức lực của làm sao bì được với cái ôm siết chặt như kìm sắt của Cung Qúy Dương.

      ~Hết Chương 7~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :