1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đúng lúc gặp tướng quân - Minh Nguyệt Thính Phong (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Đúng lúc gặp tướng quân

      Tên truyện: 逢君正当时

      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

      Thể loại: Bền bỉ bất khuất nữ, tướng quân nam, sủng, hài

      Editor: Bán Hạ

      Beta: Bán Hạ

      Tình trạng raw: Tác giả viết

      Nguồn: tichnien219.wordpress.com


      Giới thiệu


      Để phải lấy tao lão đầu huyện bên, nàng phải trốn .

      Lần thứ nhất trốn, đúng lúc gặp tướng quân vào thành, nàng liền lăn vòng té xuống, , là quỳ trước mặt ( phải cố ý). Bao quần áo thất lạc chỗ .

      Lần thứ hai trốn, đúng lúc gặp tướng quân đến nhà làm khách, nàng bao quần áo ném ra tường ngoài đúng lúc rơi trúng tướng quân ( phải cố ý). Bao quần áo thất lạc chỗ .

      Lần thứ ba trốn, ừm, toàn bộ tài sản ở chỗ , đến cầm về mới có thể trốn . Vì vậy nàng thâm nhập hang hổ, lấy lại bao quần áo, a, lại đúng, bắt lại tướng tướng quân —— Lần này nàng là cẩn thận, nhưng cố ý.

      **

      câu giới thiệu vắn tắt của tác giả: Bền bỉ bất khuất nữ chủ bên hướng số phận chống lại, bên sủng tướng quân. A, cũng được tướng quân sủng lại (▰˘◡˘▰)

      **

      MỤC LỤC


      Cập nhật những chương mới nhất: https://tichnien219.wordpress.com/

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1


      An Nhược Thần dùng vải bố xiết chặt ngực, phù, hít sâu vài hơi, xác nhận còn có thể thở được. Sau đó nàng mặc lên yếm, trung y, cuối cùng là bộ y phục mới mua màu trắng thuần. Ngắm mình trong gương chút, tất cả nhìn qua đều rất tốt. Nàng hài lòng.

      Nàng cầm lên bọc quần áo của mình, buộc ở sau lưng, sau đó lại khoác lên chiếc áo choàng to, đem thân thể bao bọc chặt chẽ.

      Nhìn lại mình lần trong gương, nàng hít sâu hơi. Xoay người ra cửa.

      gọi nha hoàn, mang theo tùy tùng, nàng mình loanh quanh tựa như hướng phía cửa hông trong phủ tới. Lúc đến gần cửa hông dừng lại làm bộ ngắm hoa, khóe mắt chú ý đến cánh cửa mở, người gác cổng giúp khiêng sọt đồ ăn vào.

      Tốt, chính là cơ hội này.

      An Nhược Thần ngắt xuống cành hoa, bên nghe ngóng bên điềm nhiên như bước ra ngoài, lúc ra khỏi cửa trùng hợp người gác cổng buông sọt quay đầu lại, nhìn thấy nàng, nàng mỉm cười với người gác cổng, thản nhiên bước ra ngoài.

      Người gác cổng nhất thời nhìn đến mất hồn. Trái tim An Nhược Thần kỳ thực treo cổ, dám ngoảnh lại, lặng lẽ bước nhanh hơn. Bên tai nghe thấy người đưa đồ ăn thúc giục gác cổng mời trướng phòng tiên sinh, người gác cổng đáp lời “Được, được”, An Nhược Thần thầm thở phào, lại bước mấy bước, bỗng nghe thấy người gác cổng chạy ra hô: “Tiểu thư, người muốn đâu vậy?”

      Hỏng bét!

      An Nhược Thần giả bộ nghe thấy, dám chạy, vững vàng tiếp tục , dáng vẻ trấn định tự nhiên, chỉ có nàng biết, nàng muốn chạy nhanh, nhanh hơn nữa.

      Lỗ tai dựng thẳng lên nghe ngóng, người gác cổng tiếp tục gọi nàng, nhưng An Nhược Thần biết, việc kỳ thực bây giờ mới bắt đầu.

      May mà phía trước là khúc quanh, hết thảy đều giống như trong kế hoạch…

      An Nhược Thần quẹo vào trong đoạn rẽ, sau đó ba chân bốn cẳng chạy điên cuồng, lại chạy đến khúc quanh thứ hai, cấp tốc vào con ngõ tối tăm.

      kịp thở dốc, nàng đem mình co lại kề sát vào góc tối tường. Lúc này nàng nghe thấy đầu phố truyền đến tiếng la hét hỗn loạn cùng tiếng bước chân gấp rút.

      “Mau, mau, hai người các ngươi qua bên kia tìm xem. Kỳ quái, thế nào chớp mắt thấy rồi.”

      “Ngươi đúng là đồ ăn hại, nhìn đại tiểu thư đem theo người tự mình xuất môn, cũng biết ngăn lại. Lão gia biết được ngươi cứ chờ xem!”

      “Lúc đó ta bận việc, nhất thời cũng chưa phát có chỗ nào bất thường. Lúc sau mới nghĩ ra, ta cũng hô lên vài tiếng, lại vội vàng gọi người.” Đây là giọng của người gác cổng, cố gắng biện bạch, “Đại tiểu thư nhìn qua tâm tình rất tốt, tới ngắm hoa dạo, có lẽ chỉ là ra ngoài lại, lát nữa trở về…”

      “Ít lời vô ích, nhanh tình người. Nếu như thấy đại tiểu thư, chúng ta đều phải ăn côn.”

      Thanh la hét dần dần xa. An Nhược Thần nhắm mắt, trong lòng thầm xin lỗi bọn họ vì mình mà phải chịu côn.

      An Nhược Thần đợi lúc, đoán chừng bọn họ xa rồi, liền tiến đến đầu hẻm nhìn chút. Xác định có người. Nàng cởi áo choàng, đem bao quần áo ôm vào trong ngực, bước ra khỏi ngõ.

      Nàng thẳng mạch, cẩn thận quan sát, bất động thanh sắc tránh được chú ý người đường, bao lâu, An Nhược Thần tìm thấy người nàng cho là thích hợp. Người ở phía trước bên trái, trang điểm tỉ mỉ, xiêm y đẹp đẽ, vóc dáng xấp xỉ như nàng, khí chất cũng tương đồng, vả lại nhìn qua thảnh thơi nhàn hạ, dường như muốn dạo đến từng cửa hàng con phố này. Bên người nàng ta mang theo nha hoàn, nhưng sao, mọi người chỉ nhớ được cái dễ thấy nhất.

      An Nhược Thần nhìn chung quanh chút, sau đó mỉm cười tới hướng vị nương kia. Lúc này trong phủ nhất định náo động, phụ thân nàng chắc chắn phái ít nô bộc ra ngoài tìm nàng. Nàng cần phải tranh thủ thời gian.

      An Nhược Thần mỉm cười đến bên cạnh vị nương kia, đem chiếc áo choàng dùng chỉ vàng tơ bạc thêu chim phú quý cây cát tường tay đưa tới: “ nương, nhà ta muốn làm hỷ , áo choàng này được đại sư khai quang cầu phúc, dặn dò ta phải đem phúc khí truyền , như vậy mới có phúc báo, ta thấy có nhãn duyên, ấn đường phát sáng, chân mày có hỷ khí, nhất định là người có phúc vận, áo chuàng này rất thích hợp với , ta tặng thế nào?”

      nương kia vừa nghe lời này, trong lòng vui sướng, lại nhìn chiếc áo chuàng kia, chất liệu, màu sắc, hoa văn thêu thủ công đều là hàng thượng phẩm, dấu được vẻ mặt rạng rỡ. Nha hoàn ở bên nhìn, mặt cũng lộ vẻ kinh hỷ. An Nhược Thần thấy thế, vội vàng chủ động khoác áo lên nguời nương kia, lại cột dây chắc: “Đa tạ nương thành toàn, nương hãy mang theo phúc khí này .”

      nương kia vuốt ve chiếc áo, thích buông tay, cám ơn nàng. An Nhược Thần cười cười, vẫy tay từ biệt, nàng ôm bọc quần áo, xuyên qua con đường tắt bên cạnh, chạy về hướng cổng thành.

      Đúng như An Nhược Thần dự liệu, lúc này nô bộc An phủ tìm kiếm bóng dáng của nàng ở khắp nơi trong thành. Những nô bộc hỏi thăm tứ phía, có từng thấy vị nương qua đây, người nàng khoác áo choàng mỏng màu tím, áo chuàng thêu chim vàng cây bạc rất nổi bật. lâu sau, quả thực dò la được. người bán hàng chỉ đường, nhìn thấy nương đó về hướng bên kia. Chúng nô bộc đại hỷ, truyền nhau đuổi theo hướng đó bắt người về. Lại có người nhìn thấy vị nương này lên chiếc xe ngựa, chúng nô bộc khẩn trương truyền tin xuống, vội vàng hô to gọi cho đám hộ vệ cưỡi ngựa đuổi theo.

      Lúc này, An Nhược Thần chạy đến cửa nam của thành.

      Ở góc tường thành vắng vẻ đậu chiếc xe ngựa của hộ nông gia mà An Nhược Thần thu xếp trước đó. xe ngựa giả trang chất đầy cỏ khô. An Nhược Thần giao bạc, rồi chui vào trong xe. Vừa mới trốn kỹ, chợt nghe được hai thanh quen thuộc từ bên cạnh xe ngựa truyền đến, hẳn là tổng quản An phủ An Bình và người hầu của .

      Tim An Nhược Thần suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, căng thẳng đến nỗi mồ hôi trong lòng bàn tay ngừng đổ ra. phải tổng quản rời thành bàn việc rồi sao? Thế nào lại trở về nhanh như vậy?

      An Bình này trung thành với cha nàng nhất, cũng chính là kẻ đồng lõa bắt nàng phải gả cho lão già háo sắc nham hiểm mắc ói ở thành bên.

      Giọng của An Bình giống như ở bên cạnh xe ngựa, An Nhược Thần lặng lẽ nín thở, đến thở mạnh cũng dám.

      Lần này chạy trốn, nàng lập kế hoạch rất lâu, mỗi chi tiết đều bố trí rất vất vả, hôm nay cũng đến cổng thành, thắng lợi ở ngay trong tầm mắt, tuyệt đối thể thất bại trong gang tấc ở chõ này.

      Nhưng An Bình dường như đứng cạnh xe ngựa chịu , người hầu của lải nhải cằn nhằn mãi xong. Xe ngựa vẫn nhúc nhích, cũng thấy lão bá đánh xe có động tĩnh gì. Mồ hôi lạnh của An Nhược Thần từ từ đổ xuống.

      Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ.

      An Nhược Thần cắn chặt răng động cũng dám động. Chỉ sợ cỏ khô chưa che kín bị An Bình phát ra bên trong có người, lại sợ lão bá đánh xe nhanh trí quay sang hỏi nàng vấn đề có hay . Nếu như lão bá mở miệng, nàng nhất định xong đời.

      Lão bá còn chưa gì cả, mà xe ngựa chất cỏ khô cuối cùng cũng lắc lư rời , tim An Nhược Thần nảy lên nảy xuống theo từng đợt tròng trành của nó. Xe ngựa từ từ kéo dãn khoảng cách với đám người An Bình, An Nhược Thần chậm rãi thở phào cái. Nàng từ khe hở của đống cỏ khô nhìn thấy, An Bình cùng người hầu của còn đứng ở đằng kia chuyện, có lẽ chưa hề phát tung tích của nàng. nô bộc chạy tới, cùng An Bình vài câu gì đó. An Bình nhất thời cả kinh thất sắc.

      Có lẽ là bẩm báo việc nàng chạy ra ngoài, An Nhược Thần suy nghĩ. Cũng biết nương áo choàng kia có cản trở được bọn họ trong chốc lát , nhưng mà cũng sao, xe ngựa của nàng lập tức ra khỏi thành, bọn họ thể tìm được nàng.

      lúc nghĩ như vậy, xe ngựa đột nhiên xóc nảy dữ dội, bánh xe hình như đụng phải tảng đá, An Nhược Thần thiếu chút nữa bị hất xuống. Nàng loạng choạng bám vào xe ngựa, ổn định thân mình, nhưng đống cỏ khô trước người lại rơi xuống hết.

      Trước mặt An Nhược Thần bỗng nhiên trống trải, vừa ngẩng lên, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của An Bình.

      Hai người đều là khiếp sợ.

      An Nhược Thần kêu to: “Lão bá, chạy mau!”

      Cùng lúc An Bình cũng hô hoán: “Đại tiểu thư ở đằng kia!”

      Lão bá đánh xe vội vàng giơ roi thúc ngựa, để xe cấp tốc chạy nhanh. An Nhược Thần trừng mắt nhìn An Bình và nô bộc đuổi theo hướng nàng chạy, trong ngực thầm: “ đuổi kịp, đuổi kịp, nhất định đuổi kịp.”

      Xe ngựa càng chạy càng xa, An Nhược Thần nhìn lại còn thấy bóng dáng của đám người An Bình, nhưng trong lòng nàng vẫn kịch liệt hoảng sợ. Bọn chúng nhất định đuổi tới, nàng thể ngồi đây mà đợi chết.

      An Nhược Thần đem cỏ khô xe chất lại, sau đó bảo lão bá đánh xe dừng lại ở đoạn đường rẽ vào rừng cây phía trước, đợi sau khi nàng xuống xe, lại để lão bá tiếp tục gấp rút lên đường.

      Lão bá đánh xe ưng thuận, chỉ chốc lát xe dừng lại, An Nhược Thần nhảy xuống, dùng lực khua tay bảo lão bá mau . Sau đó nàng núp trong rừng cây đợi lát, quả nhiên nhìn thấy An Bình mang theo tùy tùng của gã nô bộc điều khiển chiếc xe ngựa đuổi theo, bọn họ mạch đuổi theo xe ngựa của lão bá, rất nhanh còn thấy bóng dáng. An Nhược Thần thở phào cái, xoay người chạy về phía rừng cây.

      Nàng vẫn thể hoàn toàn yên tâm, nàng bộ đủ nhanh, mà lão bá đánh xe đó chưa chắc kín miệng, đợi An Bình đuổi kịp e rằng biết nàng xuống xe ở chỗ này, vậy bọn chúng còn tiếp tục đuổi theo. Nàng vội vã chạy, từ rừng cây này xuống, đến con đường nằm ở dưới chân núi, nếu như nàng gặp may, biết đâu có thể ngồi lên chiếc xe ngựa khác, thoát khỏi cái miệng hổ này.

      An Nhược Thần trước nay phải là người bi quan.

      Khi nàng còn bé, cha nàng cưới nhị nương, tam nương, thậm chí tứ nương, ngũ nương, mẹ nàng cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cũng gần như tuyệt vọng. Nàng lại cảm thấy đây chỉ là để cho người ta thấy cha nàng có lương tâm, có tình nghĩa, thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

      Về sau mẹ nàng mất, các di nương mặt lạnh nhìn nàng, các đệ đệ muội muội sau lưng ức hiếp nàng, cha đối với nàng thờ ơ lạnh nhạt. Vú nuôi ngày ngày bi ai, vì nàng mà lo lắng. Nàng lại cảm thấy trong nhà bây giờ vẫn thiếu của nàng bát cơm, cuộc sống còn có thể qua được.

      Câu kia thế nào? Ừm, núi xanh còn đó, sợ gì có củi đun.

      Về sau trưởng thành, nàng hăng hái muốn vì bản thân mưu cầu lối thoát, nhưng nhân duyên tốt phải nàng muốn có liền có được. Người tốt chướng mắt cha nàng, người nịnh bợ cha nàng lại chướng mắt với đứa con bị thất sủng là nàng , tự nhiên, nàng cũng chướng mắt bọn họ. Cuối cùng, kéo dài tới hôm nay, nàng cũng sắp mười tám, nếu còn gả, dẫn đến lời ong tiếng ve.

      Nhưng cha nàng sợ lời ong tiếng ve, bởi ông cư nhiên muốn dùng nàng để thu được lợi ích, đem nàng gả cho lão già Tiền Bùi sáu mươi tám tuổi ở thành bên làm vợ bé, đổi lấy cơ hội làm ăn.

      An Nhược Thần biết trong đầu cha nàng rốt cuộc có cái gì.

      đến Tiền Bùi kia tuy có mấy đồng tiền dơ bẩn nhưng thanh danh thối rữa bằng con chuột dưới cống, về tuổi tác Tiền Bùi đó, có thể làm cha của cha nàng, cha nàng còn muốn nhận người ta làm con rể.

      Tin tức hứa hôn truyền tới, vú nuôi và bọn nha hoàn khóc thành mảnh, nhưng An Nhược Thần khóc. Nàng có thời gian để khóc, nàng biết, đến lúc nàng phải hành động. Từ đến lớn, nàng nắm chặt mọi cơ hội nghe ngóng địa hình thành trong thành ngoài, nàng tích trữ mỗi đồng tiền nàng có thể, nàng học tập kỹ thuật để nữ tử có thể tự mình mưu sinh. Nàng kết giao bạn bè, dò hỏi đường .

      Mỗi ngày vẫn phải qua, nhưng nhất định phải ở trong cái hang chuột đó.

      An Nhược Thần cảm thấy, trời tuyệt đường người. Bởi vậy tuy rằng chưa bao giờ rời khỏi nhà quá xa, nhưng nàng vẫn quyết tâm bỏ trốn.

      An Nhược Thần mạch chạy xuống dưới núi. Cánh rừng này rất lớn, sườn núi cũng tính là quá dốc. Trước mắt là sườn cỏ, chạy qua sườn cỏ này là có thể xuống núi rồi, đến được chân núi, nàng chắc chắn có thể tìm được cơ hội tốt…

      Chủ kiến trong đầu còn chưa nghĩ xong, dưới chân An Nhược Thần vấp phải hòn đá. Vừa mới vấp cái, nàng té lăn như cẩu gặm bùn, cẩu gặm bùn còn tính, nàng vậy mà đường quằn quại lăn thẳng xuống chân núi.

      Trời đất quay cuồng, đầu váng mắt hoa.

      Lúc An Nhược Thần lăn xuống dưới, trong đầu có hai ý niệm. là tại sao tảng đá và nàng luôn hợp nhau? cái khác là may mắn bao đồ ở trước ngực. Ngực lớn hỏng việc, may nhờ nàng sớm chuẩn bị, nếu đoạn đường này nàng lăn xuống, hậu quả khó tưởng tượng.

      Đầu óc vẫn ngừng xoay tròn, cuối cùng nàng cũng dừng lại.

      Khi dừng lại, đầu của nàng hướng xuống đất, “cộc” tiếng , cái trán đau nhức, hình như nàng lại đụng phải hòn đá nào rồi.

      An Nhược Thần lời thô bỉ, cho nên nàng bên xoa trán, bên lầm bầm: “Heo chó bò dê gà vịt ngan!”

      “Ách…” Hóa ra phải là tảng đá, là cái chân. Y phục cứng rắn, đôi giày sạch sáng loáng.

      “Ách…” Coi như là giày, cũng thể cứng giống như hòn đá được.

      An Nhược Thần theo chiếc giày nhìn lên, bắp đùi rắn chắc, thắt lưng thon dài mà khỏe mạnh, khôi giáp cũng che dấu được lồng ngực cường tráng, lại nhìn lên, là khuôn mặt lãnh ngạnh cương nghị như từ đá tạc thành.

      Khuôn mặt đó lúc này cúi xuống nhìn nàng, lộ vẻ gì , kinh ngạc, nghi ngờ, tức giận, dường như việc nương lăn xuống từ sườn núi nằm úp sấp dưới chân , với tương đương chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Chờ chút, phải nằm.

      Là quỳ!

      An Nhược Thần chợt tỉnh ngộ ra tư thế bản thân giờ bất nhã, vội vàng bò dậy.

      coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nàng cũng có thể.

      Nàng phủi phủi vết bùn người, sau đó cúi đầu tìm thấy bao quần áo, muốn khom lưng nhặt lên, dư quang khóe mắt lại phát ra gì đó, nàng nhanh chóng quay đầu lại, thốt nên lời.

      Ở đầu con đường bên kia, vậy mà dầy đặc hoặc ngồi hoặc đứng đại đoàn bộ binh các đại ca. Nhân số cực kỳ nhiều, vượt ra khỏi phạm vi mà An Nhược Thần liếc mắt có thể đoán được ra số lượng. Càng dọa người chính là, các bộ binh đại ca lúc này yên ắng im lặng, toàn bộ đều là vẻ mặt thú vị nhìn An Nhược Thần cùng hán tử mặt đá đó.

      An Nhược Thần cách nào bĩnh tĩnh tự nhiên.

      Bị đại đoàn hán tử trông thấy nàng lăn xuống núi lại quỳ sấp dưới chân hán tử khác, đây tính là chuyện gì?

      Heo chó bò dê gà vịt ngan!!!

      Bonus tiểu kịch trường của tác giả


      Hóa ra nam chính tên là Long đại Ca~~~

      An Nhược Thần: Tác giả nhất định là điên rồi.

      Long đại: Rất ràng. bản thảo dự định cũng dám đào hố, còn có biên tập đuổi theo, bà thím ấy cũng cả gan đào hố.

      An Nhược Thần: , ta là , vài năm trước thím ấy cho ta lên sàn quỳ lần rồi, mấy năm sau vào sân sao lại bắt ta phải quỳ nữa. chút ý tưởng mới cũng có. Mấy năm nay đều uổng phí cả sao? Ta đề nghị đổi concept.

      Long đại: Cũng coi như có điểm tiến bộ, mấy năm trước bà thím ấy để ngươi làm thiếp, bây giờ cho ngươi làm vợ kế.

      An Nhược Thần: Heo chó bò dê gà vịt ngan!

      Tác giả: Chờ chút, ném thị tác giả.

      Long đại: Kẻ nào ném?

      Tác giả: … Đợi thêm chút nữa. Long đại là ai vậy?

      Long đại (Lau đại đao): Vai nam chính.

      Tác giả: Ngươi chương này đến tên còn chưa xuất có được ! Ai mà biết Long đại là ai a!

      Long đại (Lau lau đại đao): biết sao?

      Đại đao sáng lóa mắt.

      Tác giả: Biết…rồi.
      Hale205Trâu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2


      Trung Lan thành tọa ở biên thành, lân cận Nam Tần quốc.

      Tuy rằng nhiều năm trước đây Nam Tần quốc đều rất an phận, nhưng năm nay nhiễu loạn vài lần. tình lớn , chừng có ý đồ xâm chiếm, việc này truyền tới triều đình, khiến cho hoàng đế Tiêu quốc cùng chúng thần cảnh giác đề phòng.

      Vì vậy hộ quốc tướng quân Long Đằng lĩnh hoàng mệnh, dẫn binh chạy tới Trung Lan thành trấn thủ biên cảnh Tần Tiêu.

      Tổ phụ* của Long Đằng là khai quốc tướng quân, phụ thân là Uy Long tướng quân, ba đời đều làm võ tướng, đáng tiếc tổ phụ và phụ thân đều chết nơi sa trường, lưu lại ba người huynh đệ Long Đằng. Thân là trưởng tử, Long Đằng thừa kế nghiệp cha, chinh chiến nam bắc, hoàng đế cảm động Long gia hộ quốc có công, ban thưởng cho tên Long Đằng hộ quốc tướng quân. Mà Long Đằng là người đứng đầu trong ba huynh đệ, người bên ngoài gọi , đều là Long đại gia, Long đại tướng quân…

      *Tổ phụ: ông nội

      Nơi đóng quân của binh tướng Trung Lan thành ở ngoại ô phía đông nam. Long đại dẫn các binh tướng ngày đêm gấp rút lên đường, lúc gần đến thành để mọi người dừng chân nghỉ ngơi. Long đại tự mình đứng ở chỗ dưới chân núi, suy nghĩ việc sắp xếp quân vụ sau khi đóng quân.

      Hai ngày trước, ở dịch trạm đường qua nhận được mật báo danh, người báo tin chỉ lặng lẽ để lại bức thư viết “Long Đằng đại tướng quân thân khải*”, quan viên ở dịch trạm tuy biết nguyên do, nhưng cũng dám tự hủy, chờ đến khi Long Đằng tướng quân tới, đem thư giao cho .

      *Mở đầu của đoạn tin (thư nhắn tin thời xưa)

      Trong thư chỉ có bảy chữ — Có gián điệp ở Trung Lan thành.

      viết tên, chỉ điểm, rất thần bí. Long đại xem xong khóe miệng nhếch lên, trong lòng thầm chế nhạo những lời này giống như , người nào biết khi lĩnh binh đến đây điều kiện đầu tiên chính là phải phòng ngoại tra nội, thư này che che dấu dấu như vậy, rồi lại điểm quan trọng, tự giả thần giả quỷ làm người ta chán ghét. đem thư đốt , giống như chưa từng gặp chuyện này, sáng sớm hôm sau tiếp tục lên đường.

      Bây giờ sắp sửa vào thành, đột nhiên sườn núi có chuyển động kỳ lạ, người vù vù lăn xuống dưới…

      Long đại tâm trạng cảnh giác, nhưng vẫn bất động thanh sắc.

      Lăn xuống dưới là nương, khéo léo lại rơi xuống ngay trước mặt .

      Khuôn mặt trắng sáng lanh lợi, trông khoảng mười tám mười chín tuổi. Đôi mắt hữu thần, trong vắt thông minh. Hơi thở nặng nề, có võ công. Dáng vẻ lúc này có phần khôi hài, hơn nữa, còn quỳ?

      Long đại rất nhanh đánh giá nàng từ đầu tới chân lần, đưa ra nhận định, nương này có lẽ quá mức uy hiếp. Bởi vậy rút đao, chỉ là nhìn nàng.

      An Nhược Thần cũng có lòng dạ cùng đoàn hán tử này nhìn tới nhìn lui. Nhanh chóng xóa sạch kinh ngạc cùng lúng túng ban đầu, nàng rất nhanh kịp phản ứng, mặc kệ những chuyện khác, khẩn trương chạy tiếp.

      muốn khom lưng nhặt bao đồ lên, lại nghe thấy sườn núi đằng sau hô to tiếng: “Đại tiểu thư!”

      Lông tơ toàn thân An Nhược Thần đều dựng cả lên.

      Nàng quay đầu lại nhìn, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.

      Làm sao bây giờ?

      Bây giờ nhanh chân bỏ chạy khẳng định là chạy nổi. Hơn nữa, nàng thể để cho bọn họ quay về báo cáo nàng mang theo của cải bỏ trốn, như vậy nàng nhất định bị tịch thu tất cả đồ đạc, khóa lại ở trong phòng cho đến lúc xuất giá. Nàng thể sa vào cục diện bị động như vậy được.

      Lần này trốn thành công, còn có thể đợi lần sau. Núi xanh còn đó lo gì có củi đun. Nàng phải lưu lại cho mình đường lui.

      Nhưng bây giờ nên làm thế nào?

      An Nhược Thần nghe thấy tiếng hô hoán của An Bình ở đằng sau, nghe được mấy người bọn họ lao xuống sườn núi, nàng hơi quay đầu lại, nhìn thấy chính giữa đại đoàn binh tướng ở phía con đường đối diện, lá cờ lớn bay phần phật theo gió, lá cờ đó, thêu chữ uy vũ “Long”…

      An Nhược Thần đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay Long đại trước mặt, la lên: “Long tướng quân, ta rốt cuộc cũng thấy được tướng quân rồi!”

      Nàng vừa hô xong câu này, ba người bọn An Bình cũng vừa đúng lúc chạy đến bên cạnh nàng..

      An Nhược Thần làm như chú ý đến bọn họ, lại với Long đại: “Vẫn luôn được nghe đại danh Long tướng quân, tiểu nữ ngưỡng mộ từ lâu. dốc Hổ Đầu người giết chết trăm thổ phỉ cứu thôn dân, ở đường núi Thiết Thụ mang hơn mười binh tướng đánh lui quân địch nghìn người uy chấn thiên hạ, sông Bạch Vân dùng thuyền bày binh bố trận bảo hộ Ninh thành mưu trí hơn người, từng chuyện từng chuyện này thực là ta nghe được dưới trăm lần, tâm tâm niệm niệm chỉ mong có thể nhìn thấy được hình dáng tướng quân. Ông trời có mắt, để tướng quân đến Trung Lan thành. Tiểu nữ nhiều lần trắc trở, mới có thể chạy tới nơi này gặp mặt tướng quân. Hôm nay được như sở nguyện, cũng còn gì tiếc nuối, là phật tổ phù hộ.”

      Nàng tinh thần hăng hái, hươu vượn, nhãn thần sục sôi nhìn chằm chằm Long đại, hai tay còn dùng lực bóp chặt bàn tay .

      Chỉ chút sức lực đó của nàng, bóp cũng thấy đau. Nhưng Long đại muôn đời đổi sắc mặt cuối cùng cũng nứt ra cái lỗ.

      Nhướng cao bên mày.

      Đương nhiên, có chút ý cười, nhướng lên bên mi.

      Dốc Hổ Đầu a, đường núi Thiết Thụ a, lại còn sông Bạch Vân nữa, những chuyên kia xác thực cũng có làm, đáng tiếc nàng quá mức khoa trương, quan trọng nhất là tên địa danh cái cũng đúng. Thế nhưng vẻ mặt giọng quả là khẩn thiết, nếu phải từ đầu mắt thấy nàng đường lăn xuống núi cho tới khi có người đuổi đến, mà bao quần áo của nàng còn dưới chân , còn cho là gặp phải hoa si nương*.
      *Mê giai :)))

      An Nhược Thần cũng muốn học nhướng mày, nhưng nàng phát lông mày của nàng được linh động như , nàng khẽ động lông mày, cả hai bên đều dựng lên, vì vậy nàng dứt khoát tiếp tục dùng sức nhéo nhéo bàn tay .

      Nàng cầu gì khác, chỉ cần đừng dỡ sân khấu của nàng.

      Long đại dỡ sân khấu của nàng, cúi đầu nhìn nàng cùng nắm tay nhau.

      Vẻ mặt An Nhược Thần tức khắc thẹn thùng nhanh chóng buông tay ra, dịu dàng : “Ôi chao, tiểu nữ nhất thời kích động, giữ đúng cấp bậc lễ nghĩa, tướng quân chớ trách.”

      xong lại làm bộ giống như . Long đại nhếch lên khóe miệng, hơi nhấc cằm lên chút, nghiêm túc gật đầu.

      Bên này An Bình có chút nóng nảy, cướp lời : “Tiểu nhân An Bình, tổng quản của An gia ở Trung Lan thành, vị này chính là đại tiểu thư nhà chúng ta. Lỗ mãng thất lễ, tướng quân chớ trách.” bên bên khom lưng làm lễ. Long Đằng Long đại tướng quân uy danh người người đều biết, dẫn binh đến Trung Lan thành cũng là đại của Trung Lan thành. Mấy ngày nay trong thành giăng đèn kết hoa, rực rỡ hẳn lên chính là để đón tiếp vị đại nhân vật này. An phủ cũng nghe tin mà hành động, An Chi Phủ sớm chuẩn bị, cùng các phú thương quyền quý trong thành bàn bạc nhiều lần, bọn họ đều muốn nịnh bợ lấy lòng, đối với việc thiết yến bái phỏng tặng lễ đều có sắp xếp.

      Có điều theo như nguồn tin mà phủ nha đưa, Long đại tướng quân phải ngày mai mới tới, sao hôm nay lại ở chỗ này rồi?

      An Bình tương đối căng thẳng, đại tiểu thư đụng phải tướng quân, chớ có chọc vào mầm họa gì. Nhưng mà hôm nay tướng quân ở trước mắt, An phủ bọn họ gặp gỡ sớm hơn nhà người khác bước, lại là cơ hội. An Bình nhanh chóng lộ ra thủ đoạn xã giao linh hoạt khôn khéo ngày thường, liều mạng hồi, nào là uy danh của tướng quân, chỉ mình đại tiểu thư, An phủ bọn họ dưới đều vô cùng ngưỡng mộ, lão gia cũng chuẩn bị tốt lễ vật, bố trí tốt giai yến, đón tiếp tướng quân đến tiệc tẩy trần, tướng quân đường cực khổ, sau này lại vì an nguy biên cảnh mà phải vất vả, lão gia bọn họ chuẩn bị sẵn sàng mang theo già trẻ trong phủ cố gắng dốc hết phần tâm lực vì tướng quân.

      An Nhược Thần ở bên cúi đầu rủ mi, bộ dáng nhu thuận hợp lòng người. An Bình xong câu, nàng liền đáp theo phụ họa: “Đúng” “Là vậy” vân vân. Chỉ là Long đại từ trong ánh mắt nàng cẩn thận thoáng qua nhìn thấu khinh bỉ.

      Long đại vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng lại thầm thấy tức cười, có vài phần suy nghĩ rất muốn cho vị đại tiểu thư An phủ này, mới vừa rồi bộ dạng ngươi vẫy vẫy cái đuôi nịnh hót lấy lòng còn phô trương hơn quản nhà ngươi nhiều. Chớ có chê người khác. Nhưng chính cũng thấy chán ghét, lại có cách nào, vì đối với tác phong hành này quả thực tương đối phiền chán. Vừa biết, lại quá mức liên quan, vả lại luật pháp quy định Long đại đến chỗ nào chỗ nào phải tiệc tùng xã giao với đám người rảnh rỗi bọn họ, có hứng thú cũng cần phải để ý tới những chuyện này. như vậy, mặt Long đại quả bày ra biểu tình dễ nhìn.

      Việc An Bình hay làm nhất là nhìn sắc mặt người khác, thấy vẻ mặt Long đại kiên nhẫn, mấy lời nịnh bợ phía sau cũng khó mà ra. vội vàng khách sáo mấy câu, sau cùng lại vì đại tiểu thư nhà An Nhược Thần hôm nay nghịch ngợm lén trốn ra ngoài vì muốn thấy phong thái tướng quân đụng phải tướng quân mà tạ lỗi xin lượng thứ.

      An Nhược Thần nghe An Bình như thế, biết rằng tin nàng, trái tim treo lơ lửng lập tức được đặt xuống. Nàng nhanh chóng thuận cột trèo lên, chăm chú cùng Long đại tạ tội thất lễ, mọi người vài câu, lúc này mới cáo biệt rời . .

      Từ đầu tới cuối, Long đại đáp lấy câu. An Nhược Thần cũng để ý, lật tẩy nàng, trong lòng nàng cũng người tốt.

      An Nhược Thần lúc trước lặng lẽ đem bao quần áo đá đến sau chân Long đại, giống như bao đồ này là của . Lúc này thừa dịp bọn người An Bình xoay người chú ý đến, nàng tranh thủ hạ thấp giọng khẽ khàng với Long đại: “Thỉnh cầu tướng quân thay ta bảo quản, trở về ta lại đến tìm tướng quân lấy.”

      Long đại nghe rồi lại nhếch bên mày, An Nhược Thần cũng kịp nhìn kỹ, nàng vội vàng xoay người theo bọn An Bình trở về phủ.

      Lén lút xuất phủ, đụng đến quý nhân. An Nhược Thần sau khi hồi phủ liền chịu phạt. .

      Nàng quỳ gối ở phòng khách bị phụ thân An Chi Phủ chỉ vào mũi mắng: “Ngươi là nương nhà gia giáo, cũng biết xấu hổ, lại dám lén lút rời thành chạy đến chỗ tướng quân đại nhân, lễ nghi liêm sỉ vứt ở đâu! Mặt mũi An gia chúng ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!”

      An Nhược Thần che mặt bộ dạng hối hận khóc ròng: “Nữ nhi sai rồi, nữ nhi nhất thời hồ đồ.” Hóa ra An gia bọn họ còn có mấy thứ lễ nghi liêm sỉ này nữa? Ha ha. An Nhược Thần khóc lóc vô cùng thành khẩn, ngẩng đầu lên nước mắt giàn giụa đáng thương: “Nữ nhi dám nữa, xin phụ thân trách phạt.” Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun. Nàng nhịn được.

      An Chi Phủ còn chưa kịp gì, An Nhược Thần lại cướp lời : “Nhưng mà hôm nay đúng là trùng hợp, nữ nhi nhớ nhầm ngày, vậy mà lại gặp được tướng quân, Bình thúc cũng có cơ hội chuyện cùng tướng quân lúc lâu, tướng quân độ lượng, chưa hề trách cứ con, cũng nhớ kỹ An gia đối với có lòng. Nữ nhi tuy có sai, nhưng cũng phá hỏng chuyện lớn của phụ thân.”

      An Chi Phủ nghẹn họng, quả thực là vậy. trầm mặc hồi, phất phất tay, muốn bỏ qua, để nữ nhi quay trở về phòng, nhìn thấy nàng quả thực là phiền chán. Nhưng lúc này nhị phòng* lại : “Phá hỏng chuyện hay cũng chưa biết được, tướng quân kia mặc dù trách tội, nhưng trong lòng cũng biết nhìn nhà chúng ta thế nào. Nếu cho rằng nhà chúng ta đều vô lễ biết liêm sỉ giống như đại nương này, vậy cũng đâu có tốt. Lão gia thu xếp thỏa đáng mọi việc, nếu như bị chuyện này phá hỏng, quả là rất oan uổng. Tướng quân là chuyện, còn chỗ Tiền lão gia đó nữa? Nếu vì đại nương mà đắc tội tướng quân, chỗ Tiền lão gia cũng bị liên lụy, dù cho tướng quân trách cứ, Tiền lão gia biết được đại nương làm ra chuyện hèn hạ mắc ói bậc này, nổi lên thịnh nộ, muốn nàng nữa, vậy cửa hàng có còn mở được ? Đây cũng chỉ là chuyện. Đại nương tự mình biết hổ thẹn, có từng nghĩ đến lão gia, chạy nửa đường gặp nam nhân, truyền ra còn mất mặt đến đâu?”

      *Nhị phòng: bà hai

      An Chi Phủ càng nghe càng tức giận, hét lớn tiếng: “Mang gia pháp tới!”

      An Nhược Thần nằm úp sấp khóc rống lên: “Di nương dạy rất đúng, ta quá ngu dốt, ta sai rồi.”

      Nhận sai rất sảng khoái, nhị phòng cũng nữa, nhưng nộ khí của An Chi Phủ bị đẩy lên, tấm bản gia pháp được đưa tới. Nhị phòng nhìn qua, hài lòng rồi.

      An Chi Phủ cầm gia pháp, An Nhược Thần lẳng lặng nằm mặt đất nức nở chờ bị đánh, cơn giận của An Chi Phủ cũng lớn đến thế. Vung ta đánh đánh xuống bản, thân thể An Nhược Thần bị đánh cái, vẻ mặt đau đớn kêu lên ai ôi. An Chi Phủ cảm thấy tức giận giảm ít. Bốn bản đánh xuống, cảm thấy cũng đủ rồi. “Nếu còn tái phạm, ngươi cứ chờ xem!” mắng chửi, trừng mắt nhìn An Nhược Thần, “Cút về phòng ngươi , ta chưa cho phép được bước chân ra khỏi cổng.”

      An Nhược Thần vâng dạ đồng ý, nhờ dìu đỡ của nha hoàn chật vật đứng dậy, từng bước về phòng. Phải giả bộ rất đau, bởi vậy chân bước chậm rãi, ra khỏi phòng khách còn nghe được An Chi Phủ quát mọi người: “Chuyện hôm nay, cho phép bất cứ ai ra bên ngoài.”

      Trong lòng An Nhược Thần thở phào nhõm. Nàng biết cha nàng và An Bình cũng có hoài nghi việc nàng rời nhà, nhưng hai tay của nàng trống trơn, giống là có dự định trốn , hơn nữa bộ áo chuàng nàng tặng người kia lý do thoái thác cũng có căn cứ, bởi vì lúc trước nàng quả thực có miếu cầu phúc thỉnh nguyện, có thể đưa ra dưới mười nhân chứng. Hai người bọn họ giống như bàn bạc qua, nhưng mà vẫn tin nàng mắc bệnh hoa si mất lí trí muốn gặp hùng. Dù sao, ở trong mắt bọn họ nàng vẫn là thứ đồ vô dụng. Như vậy cũng tốt, nàng còn có cơ hội, nàng còn phải trốn

      Trong phòng Long đại, Long đại vừa cùng thái thú và đám quan viên thương nghị xong xuôi, quay về đến phòng nghỉ ngơi, đưa mắt chợt nhìn thấy bao quần áo đặt bàn cạnh giường.

      suy nghĩ chút, đến mở ra, đem đồ đạc bên trong xem qua lượt, thầm thấy tức cười…

      Hóa ra thực là trốn nhà .

      An phủ này cũng có chút thú vị, có thể dưỡng ra đại tiểu thư như vậy.
      Hale205Trâu thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Sao truyện này ko thấy làm tiếp ak nàng
      Truyện rất hay mà
      Trâu thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 3

      Mấy ngày qua An Nhược Thần hề ra khỏi phủ, thực tế, ba ngày nay đến cả cửa phòng nàng vẫn chưa nhấc chân bước qua.



      Nàng vẫn hiểu được đạo lý “tránh đầu gió, chớ dụ người”. Ba ngày trôi qua vô cùng êm ả gợn sóng, ai tìm nàng gây phiền phức cả. Nhưng đến ngày thứ tư, bỗng cha tìm đến cửa mắng nhiếc nàng thậm tệ.



      Kỳ nguyên nhân mắng nàng rất đơn giản, An Nhược Thần vừa bị mắng vừa nghe đôi ba câu sáo rỗng hiểu ra đầu đuôi. Chính là vì chuyện Long đại tướng quân kia đến thành Trung Lan ba ngày, nhưng trừ ngày đầu tiên nghị với đám người thái thú ra, thời gian còn lại đều ở trụ sở binh tướng thao luyện binh trận, từ chối tất cả thiệp mời dự tiệc. Ba ngày qua An Chi Phủ tìm được đường để nịnh nọt, mấy kẻ kết bè kết phái với ông ta muốn cùng nhau đòi chỗ tốt cũng được như ý, mọi người rất vui.



      Đêm qua nhân cơ hội đầu gối tay ấp mà Tứ di nương Đoàn Thị đa thổi gió bên tai An Chi Phủ, có lẽ do hôm đó An Nhược Thần đụng phải tướng quân, nên mới dẫn đến kết quả đấy. Lại tiếp An Nhược Thần suốt ngày chỉ biết đọc sách bẩn văn đen, do đó mà vô lễ thất đức gây ra đại họa, cũng có gì ngạc nhiên.



      An Chi Phủ chịu nổi khiêu khích, cứ vậy tích tụ bụng tức, cũng thèm suy nghĩ xem mấy ngày qua Long đại tướng quân đều thao binh luyện trận xử lý quân vụ, gặp đâu chỉ có mình ông ta, huống gì mấy viên quan liên can đến nhau cũng chưa gặp, gì đến việc chẳng qua ông ta chỉ là thương nhân giàu có, đòi đâu ra xếp hàng lấy số chứ. Tóm lại cơn giận cứ trút lên đầu nữ nhi .



      An Nhược Thần dò hỏi được nguyên nhân thầm thở phào hơi, nghi ngờ nàng đào hôn là được rồi. Mấy ngày qua nàng lo lắng đề phòng an phận thủ thường chính là vì sợ cha nàng sực tỉnh ngẫm lại thấy chuyện đúng. Cũng may là sao. Chỉ số thông minh của cha nàng chỉ ở mức tiêu chuẩn.



      An Nhược Thần ôm mặt khóc thút thít ngoan ngoãn nghe cha mắng. Nàng biết tỏng Tứ di nương nắm lấy cơ hội này mà giáo huấn nàng, bắt chẹt nàng đọc sách tiêu khiển để nàng bị dạy dỗ cũng là thủ đoạn bình thường của Tứ di nương. Vì lúc còn nàng từng mắng Tứ di nương câu “đến chữ đại cũng biết, đồ nhà quê thô bạo”, Tứ di nương liền ghi hận cho đến tận bây giờ. Hận nhất là nàng đọc sách, cứ làm như nàng đọc sách phải là để đọc, mà là nhắc nhở Tứ di nương nàng ta biết chữ vậy.



      Qua khe hở ngón tay, An Nhược Thần nhìn Tứ di nương Đoàn Thị mặt đầy vẻ châm biếm đứng dựa vào cửa phòng nàng, trong lòng khỏi thở dài, đúng là lúc hiểu chuyện chút nào, biết đạo lý biết co biết duỗi, quá nóng tính, đủ nhẫn. May mà nàng tỉnh ngộ sớm rồi. Cuộc sống sau này khá hơn.



      An Nhược Thần thấy An Chi Phủ mắng xong, vội vã chen vào: “Cha, nữ nhi sai rồi. Nhưng cha cho nữ nhi đọc những truyền thuyết thoại bản kia, từ lâu nữ nhi cũng dám đọc. phải lần trước cha đốt hết rồi sao?” Vừa nàng vừa chột dạ nhìn lên bàn đọc sách. Tầm nhìn quá ràng, bị An Chi Phủ bắt được. Ông ta đưa mắt nhìn theo, trong góc bàn đọc sách của nữ nhi có đặt mấy cuốn sách.



      còn đọc chột dạ cái gì!” An Chi Phủ to tiếng mắng, tự nhận nắm được thóp của nữ nhi, liền vung tay lên, “Mau đưa sách bàn nó lại đây!”



      Bà tử đứng bên cạnh vội vàng lấy nó đến.



      An Chi Phủ đưa mắt nhìn, cùng là cuốn “nữ giới”, phía dưới là “nội huấn”, nhìn đúng là rất quy củ. Lại nhìn cuốn bên dưới nữa, “Long tướng quân liệt truyện”.



      An Chi Phủ nổi trận long đình: “Đồ mất dạy này!” Còn dám láo là đọc sách tiêu khiển.



      Đợi , tướng quân gì kia? Long tướng quân!



      An Chi Phủ vội vàng lật ra xem, đúng là Long tướng quân rồi. Trong sách ghi lại đủ chuyện dân gian lưu truyền về Long Đằng từ lúc tấm bé theo cha xuất chinh cho đến những năm gần đây, thiếu niên hùng, tư thế hào hùng, chiến công hiển hách, vạn người ngưỡng mộ.



      “Lấy được nó từ chỗ nào?”



      An Nhược Thần run run ngập ngừng : “Hồi trước mua được nó ở tay bán hàng rong. là thoại bản do thuyết thư tiên sinh ở ngoài huyện chép tay lại.” Nhưng ra là do nàng thức đêm bịa ra trong cái ngày ăn bốn thước gia pháp ấy, chế bậy loạn xạ mà viết được cuốn sách mỏng, cũng ra hình ra dạng. Định bụng nếu cha nàng có nghi ngờ đến phòng nàng kiểm tra đưa cuốn này ra để ông thu, chứng cứ xác , là do nàng quá đắm say, vì muốn gặp tướng quân nên mới rời nhà. Hôm nay lại dùng cách kia lấy vật chứng ra, thuận nước đẩy thuyền, chút sơ hở.



      An Chi Phủ lại mở ra lần nữa, nhìn lướt mấy đoạn. Sau đó “hừ” tiếng, mắng câu: “Cả ngày chỉ biết đọc mấy thứ bậy bạ này, chép kinh phật mười lần cho ta, tu thân tịnh lòng, kiểm điểm lại cho tốt.” Vừa dứt lời phất tay áo rời .



      Sách bị thu rồi.



      An Nhược Thần thở phào nhõm. Muốn nàng hối lỗi à, nàng sớm hối lỗi rồi. Lần này chạy trốn thất bại, trừ xui xẻo ra còn do nàng gấp gáp quá mức, suy nghĩ chu đáo. có ai giúp nàng, thân mình, bộ lại đủ nhanh, nếu tiếp tục trốn như thế nữa tất khó thành. Trước khi trốn, nàng phải đợi tiếng gió qua , rồi lại tìm cơ hội ra khỏi thần lần nữa.



      Về phần An Chi Phủ, sau khi cầm sách về liền đọc kỹ, bất giác đọc mạch xong hết. Viết hay , miêu tả ràng Long tướng quân mưu trí dũng, quả đúng là vĩ kỳ tài, thiên hạ vô song. Nếu đích thân thấy cuốn sách này chắc hẳn vui lắm. Bỗng An Chi Phủ nảy sinh ra ý. Ông ta liền gọi An Bình đến, để ta đến các tiệm sách trong thành tìm. An Bình tìm lượt rồi quay về, báo lại là trong mấy tiệm sách quanh thành đều có cuốn sách đấy.



      An Chi Phủ mừng rỡ phen. Quá tốt, đúng lúc hợp ý ông ta. Ông ta liền tìm sách tượng tới, chép lại cuốn sách kia lần, thay thành văn bản tơ lụa, phối với hộp quà gỗ đàn hương, lại viết thiệp mời lần nữa, rồi nhờ quan hệ tìm người đưa đến cho Long đại tướng quân.



      Lúc An Chi Phủ làm những chuyện đó, An Nhược Thần cũng bận rộn. Nàng lên kế hoạch cho lần đào tẩu thứ hai.



      nhờ vả người trong phủ được. Cũng phải là vấn đề trung thành. Ví dụ như bà vú và hai nha hoàn của nàng đều đối xử lòng tốt bụng với nàng, nhưng động chút bọn họ lại luống cuống sụt sịt, làm việc được. Hơn nữa họ còn ở ngay dưới mắt người trong phủ, nếu để lộ chút sơ hở gì coi như nàng dã tràng xe cát.



      Nên An Nhược Thần muốn tìm người ở ngoài phủ giúp.



      Người đó thể biết quá nhiều được, như vậy mới bị lộ, lại phải chững chạc biết làm việc, như vậy mới có thể dùng được. Cuối cùng An Nhược Thần chọn Lục đại nương đưa rau cho An phủ.



      Lục đại nương là góa phụ, nhà thuộc diện binh, trượng phu và con trai đều nhận lệnh triệu tập nhập ngũ, từ đó đến nay chưa quay về. Lục đại nương tái giá cũng về nhà mẹ, mình ở trong căn nhà , nàng có ruộng đất nhưng biết chút chữ, biết tính sổ sách, vì vậy thường hay thanh toán nợ nần giúp các nhà đưa rau đưa thức ăn kiếm chút bạc.



      An Nhược Thần quan sát Lục đại nương thời gian, nàng thích lời ra lời vào với người khác, thích đàm tiếu thị phi, biết ghi chép sổ sách, xếp hóa đơn cũng ràng. Có lúc An phủ muốn có ít nguyên liệu nấu ăn khan hiếm, vậy mà nàng vẫn có thể nghĩ cách tìm ra. nịnh nọt người khác, đồng cảm với hạ nhân chịu khổ. An Nhược Thần từng thấy nàng lén đưa cơm cho nô bộc bị phủ phạt được ăn cơm. Lúc rời rất bình thản, làm như có chuyện gì xảy ra. An Nhược Thần cố ý chặn nàng ta lại, nàng ta vẫn bình tĩnh như thường, lộ chút sơ hở.



      An Nhược Thần quyết định tìm Lục đại nương giúp đỡ.



      Những ngày đầu hễ rảnh rỗi là An Nhược Thần lại lạng quạng trong phủ, đâu cũng tìm người chuyện kể khổ, để người khác đều cảm thấy bây giờ đại tiểu thư dám ra ngoài nữa, buồn chán cũng chỉ có thể làm ổ trong phủ tán dóc. Sau đó An Nhược Thần tìm cơ hội, ngăn Lục đại nương lại rồi tìm chỗ yên tĩnh trong hậu viện chuyện với nàng ta. Mọi người cũng quen với việc nàng thích tìm người khác kể khổ, ai để ý, chẳng người để tâm.



      An Nhược Thần với Lục đại nương thế này, nàng nàng có người bạn được gả cho tướng công tính tình nóng nảy, có lúc tướng công kia uống say lại động chân động tay đánh đập chửi mắng, phụ nhân bị vậy cũng dám về nhà mẹ, liền muốn tìm gian nhà , có thể thỉnh thoảng trốn . Nên mới muốn nhờ Lục đại nương tìm căn phòng trong hẻm bình thường yên tĩnh, để bạn nàng có chỗ dung thân lánh nạn lúc cần.



      Lục đại nương vừa nghe thế nhíu mày, truy hỏi thân phận người bạn kia của nàng, nhưng lại hỏi liệu đối phương cân nhắc thỏa đáng chưa, làm như vậy có được hay . Trốn nhà bỏ rồi sau này còn có thể về được ? bị đập đánh nữa ư? có con chưa? Liệu có khi nào vì để trốn trượng phu mà muốn bỏ con ?



      An Nhược Thần thầm nghĩ Lục đại nương này quả nhiên biết suy nghĩ, vậy là lại : “Tướng công của người bạn kia của ta kiềm được cơn giận, hễ động thủ là lại đánh , người bạn kia của ta lúc nào cũng bị thương, những chuyện đại nương ta cũng từng hỏi rồi, nàng dĩ nhiên là mình suy nghĩ kỹ cả rồi, chẳng qua nếu có lúc nàng tránh được, chỉ e bị đánh đến mức mất mạng thôi, như vậy còn gì nữa. Những chuyện về sau, tự nàng có cách xử trí. Chỉ là nàng chưa từng nhiều với ta, nghĩ hẳn có lẽ có phần kiêng dè. Nhưng mạng người quan trọng, ta cũng thể khoanh tay đứng nhìn được. Cũng thể đợi nàng sau khi nàng chết đến thăm mộ mới lại hối hận vì sao ban đầu giúp nàng.” An Nhược Thần vừa vừa lộ vẻ mặt bi thương, rưng rưng chực khóc.



      Thấy Lục đại nương có vẻ mềm lòng, An Nhược Thần lặng lẽ nhét đĩnh bạc cho nàng ta: “Người bạn kia của ta bảo ta tìm người thuê phòng giúp nàng ấy, đây là trả ơn. Nếu chuyện thành có đền đáp khác.”



      Lục đại nương nhìn chút bạc đó, nhận khách khí.



      An Nhược Thần thầm thở ra, xem ra chuyện có thể thành được rồi.



      Lục đại nương : “Đại tiểu thư đừng để lộ chuyện này ra ngoài, nếu truyền ra dù là người bạn kia của hay chính đại tiểu thư, chỉ e rước phiền phức đến.”



      An Nhược Thần gật đầu đồng ý. Nếu làm chuyện này rồi, nàng đoán hẳn Lục đại nương cũng kín miệng, dẫu gì cũng là giúp phụ nhân người ta trốn nhà tránh chồng, nếu làm ầm ĩ lên quan phủ cũng phải gánh trách nhiệm. Nàng chính là nắm chắc điểm ấy nên mới bịa ra như vậy, tuy là nước cờ hiểm nhưng vẫn phải .



      đến hai ngày, nhân lúc đưa rau đến, Lục đại nương thầm kín đáo giao cho An Nhược Thần chiếc chìa khóa. thuê được phòng rồi, ở hẻm Bình Hồ Đông, gian phòng đầu tiên trong đó. Ngưỡng cửa gỗ bị gãy đoạn, khóa cửa buộc dây đỏ, rất dễ nhận ra.



      An Nhược Thần cám ơn rồi lại nhét thêm tiền, lại dặn Lục đại nương rằng người bạn kia của nàng là trốn nhà, dễ xuất đầu lộ diện, đến lúc đó còn phải nhờ đại nương ngày ngày đưa chút thức ăn đến căn nhà kia. Nếu bạn nàng vào ở đặt hòn đá và giỏ trúc trước cửa, mỗi ngày đại nương cứ để thức ăn vào trong giỏ, rồi lấy bạc giấu dưới đá là được.



      Lục đại nương gì thêm, đáp tiếng được.



      ***



      Long Đại đến quận Bình Nam hơn mười ngày, bận đến mức chân gần như chạm đất.



      Ba mươi nghìn binh mã tề tựu đông đủ, thêm mười nghìn trú binh vốn có tại quận Bình Nam, cộng lại được bốn mươi nghìn người. Cửa khẩu chính quan trọng của quận Bình Nam và Nam Tần nằm hai nơi, nơi là sông Tứ Hạ, hai nước nhìn nhau cách con sông, chèo thuyền quá giang liền đến được biên giới đối phương. nơi khác là dốc Thạch Linh, Tiêu quốc nằm phía đông sườn cốc, còn Nam Tần lại ở hướng tây nam.



      Long Đại an bài xong xuôi, mười nghìn quân của đô úy Hậu Lập lương sung vào đội quân Long gia, dựa theo binh chủng mà phân công chia doanh huấn luyện chung. Trong bốn mươi nghìn người đó, mười lăm nghìn trú đóng hạ trại sau vách đê cao ở sông Tứ Hạ, còn mười nghìn người khác đến dốc Thạch Linh. Nhân mã còn lại ở trong doanh trại thành Trung Lan canh phòng đợi lệnh. Ba doanh trại tạo thành góc tam giác, ở các trạm dịch cửa ải đường lớn đường mòn giữa các doanh trại cũng được tra xét cắm cờ đối chiếu lệnh bài, các huyện, hương, thôn xung quanh và đường chính ở thành Trung Lan cũng có quân lính canh gác.



      Long Đại mạnh mẽ vang dội, quân kỷ nghiêm túc, huấn luyện nghiêm khắc. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đưa ra những cầu xây lại xây mới về quân phòng ngự dày ngang cuốn sách. Công binh thơ mộc bị đưa khắp nơi lu bù cả lên. Cả quận Bình Nam vì loạt hành động này mà như bày ra khí thế “lúc nào cũng có thể chiến! chiến tất phải thắng!” vô cùng ác liệt.



      Thái thú Diêu Côn lo lắng, nếu Nam Tần hề có ý xâm phạm, vậy lúc này liệu có coi Đại Tiêu ta có lòng xâm chiếm ? Như vậy ngược lại mâu thuẫn lại trở nên gay gắt.



      Long Đại dửng dưng : “Chúng ta bận chuyện nhà mình, người ngoài sao có thể biết?”



      Diêu Côn sững người, chợt kịp phản ứng lại, vội : “Lời này của Tướng Quân, chuyện xây phòng, điều binh tướng, thao luyện đại đội nhân mã, những chuyện ấy cần đến gián điệp thăm dò dân chúng bình thường đều biết cả. Trong quận bình Nam còn có thương nhân Nam Tần lại lại, dĩ nhiên biết được rồi.”



      Những quan viên khác đều gật đầu, dường như quá âu lo về chuyện gián điệp.



      Long Đại nhướn mày: “Binh lực Đại Tiêu ta hùng mạnh, phòng ngự nghiêm ngặt, có thể bảo vệ trăm họ bình an, bách tính biết những điều này chẳng lẽ phải là chuyện tốt ư? Nếu Nam Tần vốn có ý đồ xấu, chắc hẳn nay lại cân nhắc thận trọng, chẳng lẽ phải là chuyện tốt sao? Diêu đại nhân lo lắng quá rồi.”



      Diêu Côn nhếch mép, ông ta làm quan ở quận Bình Nam này hơn hai mươi năm, mấy năm chủ bạc* mười mấy năm thái thú, tự nhận hiểu tường tận về Nam Tần. : “Hai mươi năm trước Nam Tần và Đại Tiêu ta chiến nhau ba năm, bị Long lão tướng quân và Long tướng quân đánh cho tan tác, Hoàng ta nhân từ, chấp nhận nghị hòa đầu hàng, mở cửa giao dịch sắt đá, lúc ấy mới có được hòa bình của Nam Tần và Đại Tiêu ta hôm nay. Bài học năm đó rành rành ngay trước mắt, mười bảy năm trước chính ta ở thành Trung Lan này nhìn thấy bọn họ đầu hàng cầu hòa. Mười bảy năm qua, thuế quan mậu dịch giữa hai nước ngày càng thịnh vượng, Nam Tần ngày càng dồi dào sung túc, bọn họ biết là dựa vào hiệp định hòa bình năm đó mới có được hôm nay, nếu muốn vi phạm bị binh hùng ngựa sắt của Đại Tiêu ta đánh cho thiệt hại nặng nề, hai bên bế quan tỏa cảng, vận chuyển sắt đá nữa, Nam Tần coi như vừa mất tiền lại mất lợi.”



      (*Chủ bạc là chức quan chuyên phụ trách công văn giấy tờ cho quan phủ.)



      đến đây, Diêu Côn hơi dừng lại, nhìn các vị quan viên ngồi xung quanh, mọi người rối rít gật đầu, ràng là có cùng cái nhìn với ông ta. Diêu Côn : “Tướng quân, theo như ta thấy, nếu Nam Tần gây ra động tĩnh kia, hẳn cũng chỉ vì để Đại Tiêu ta phòng bị cảnh giác, cải thiện tiền đàm phán, từ đó kiếm được nhiều lợi hơn từ Đại Tiêu ta. Nhưng đánh nhau ư?” Diêu Côn lắc đầu: “Bọn họ dám.”



      Đây là lần thứ hai Diêu Côn tỏ thái độ, cho là Nam Tần tuyệt đối có ý định xâm chiếm. Long Đại khẽ gật đầu ra hiệu hiểu, hai mươi năm trước vẫn chỉ là cậu bé năm sáu tuổi, nghe tổ phụ phụ thân kể rất nhiều về cuộc chiến mấy năm kia, cả hai nước đều thương gân động cốt. Sau đó đúng là Nam Tần trở nên nề nếp dễ bảo hơn, trong buổi rượu chè thương nghị về cuộc chiến này, Long Thắng từng hào khí ngút trời lớn giọng : “Đánh cho chúng biết vâng lời, lần sau dám đến nữa!”



      Còn hôm nay có đến hay Long Đại khó được, chuyện quân phải dựa vào suy đoán mà cho là đúng, còn phải xem tình báo nữa.



      Long Đại quay về doanh trại, giáo úy Tạ Cương đợi .



      Phàm trong quân đều có trinh thám, dò đường, dò nước, dò người, dò tình hình địch, nghe ngóng quan sát, trinh sát tuần tra, dùng gián điệp, binh thư : “Nếu muốn dụng binh, trước phải xem xét chuyện địch.” Đội quân Long gia có ít trinh thám, ít rải rác bên ngoài, ít ở trong quân đội, có chức trách có biên chế, mà người quản lý các trinh thám này chính là Tạ Cương.



      “Sao rồi?” Long Đại hỏi.



      Tạ Cương đáp: “Nàng ta đúng là An gia đại tiểu thư, tên là An Nhược Thần. An gia là thế gia vọng tộc ở thành Trung Lan. Cha nàng ta là An Chi Phủ có ba căn tửu lâu, hai tiệm đổi tiền, gần đây chuẩn bị mở cửa hàng ngọc thạch lớn nhất quận Bình Nam nữa.”



      “Ngọc thạch ư?”



      “Vâng, chính là hàng nhập từ Nam Tần. Gần đầy ông ta thường qua lại với thương nhân chủ mỏ ngọc thạch của Nam Tần, trong vòng hai tháng trước thiết đãi yến tiệc năm sáu lần. Nhưng nghe người có quan hệ tốt nhất với Nam Tần trong quận Bình Nam lại chính là Tiền lão gia Tiền Bùi ở huyện Phúc An, mối mua bán này cũng là do ông ta dẫn đường. Con trai Tiền Bùi là Tiền Thế Tân, huyện lệnh huyện Phúc An.”



      Long Đại biết Tiền Thế Tân, vừa rồi trong buổi nghị , Tiền Thế Tân cũng có mặt. cũng từng nghe đến cái tên Tiền Bùi phụ thân của Tiền Thế Tân, người này có quan hệ tệ với Nam Tần, có tin đồn lúc còn trẻ từng du lịch đến Nam Tần, kết giao ít bạn bè, sau đó quay về thành Trung Lan mở trường dạy học. Người có học xưa nay thanh cao, khinh thường chuyện mua bán, nhưng ngược lại Tiền Bùi hề cố kỵ gì, tuy lão ta trực tiếp mua bán nhưng kết giao với đủ kiểu thương nhân, tiến cử nhân mạch đường , cần tự mình mở cửa hàng cũng kiếm được đầy bát vàng. Nghe lão ta dạy học cũng tốt, có ít học sinh con em. Diêu Côn chính là trong những môn sinh của lão. Hai mươi năm trước khi hai nước đại chiến, Tiền Bùi dựa vào quan hệ nhân mạch của mình ở Nam Tân mà cùng Diêu Côn liều chết dò xét tin tức của Nam Tần, lập được công lớn. Sau đó Mông thái thú qua đời Diêu Côn liền tiếp nhận vị trí thái thú, còn Tiền Bùi thích làm quan, từ chối ân điển ban quan của hoàng thượng, chỉ nhận tiền tài bảo vật. Từ đó trở , cạnh cửa Tiền gia chói lọi, con trai Tiền Thế Tân tuổi đời còn trẻ xuất thân từ áo vải cũng nhân tiện được lên làm huyện lệnh ngũ phẩm, cũng là chuyện người khác kể lể say sưa.



      Tạ Cương : “Nhưng danh tiếng của Tiền lão gia kia tốt lắm. Nghe từ lâu lão ta còn dạy học nữa, trái lại lại đâm đầu vào tiền tài sắc dục, ỷ vào nhân mạch rộng rãi cùng chiến công trước kia mà càng già càng ngông cuồng. Đánh chửi hạ nhân, mua bán tỳ nữ, nạp nhiều thiếp thất và nha hoàn thông phòng. Nghe Tiền đại nhân rất phẫn nộ trước chuyện đó, liền chia nhà với Tiền lão gia, ở trạch đông, ở trạch tây, có cửa ra vào, mắt thấy tâm phiền.”

      “Cửa hàng ngọc thạch của An gia có gì đặc biệt?” Long Đại vừa hỏi vừa xem hồ sơ công văn. Thể tích trọng lượng ngọc thạch khá lớn, lúc chở hàng mà có táy máy chân tay, lén giấu vận chuyển chút gì đó cũng tương đối dễ dàng. Cho dù có người nấp trong rương cũng phải là thể.”



      “Cửa hàng vẫn chưa khai trương, chỉ biết quan hệ phía Nam Tần là do Tiền Bùi lo liệu, An Chi Phủ chỉ chi tiền chi người xây cửa hàng. Dựa theo danh mục kê khai trong ti thương bạc, An Chi Phủ bỏ ra ba rương hàng nộp tiền bạc tiền thuế, hơn nghìn tám trăm lượng bạc.”



      Số tiền quá lớn. Long Đại bình tĩnh tiếp tục đọc hồ sơ.



      “An Chi Phủ và Tiền Bùi chẳng những hợp tác mua bán mà còn sắp trở thành thông gia nữa. An gia đại tiểu thư và Tiền Bùi đính hôn, ngày cưới định vào mười bốn tháng mười hai.”



      Long Đại ngẩn ra, ngẩng đầu lên. Có thể định ra hôn đó được sao? An Nhược Thần và Tiền Bùi ư?



      “Làm vợ kế?”



      “Vâng.”



      Long Đại nhíu mày: “ điều tra bút tích của An Nhược Thần chưa?”



      Tạ Cương rút tờ giấy ra, đưa cho Long Đại: “An đại tiểu thư cúng đèn trường minh trong miếu. Đây là kinh phật nàng ta cúng trước đèn, do chính tay nàng ta chép ở trong miếu. biết liệu tờ giấy gián điệp kia có phải do nàng ta viết , tuy chữ viết quá giống nhau, nhưng chữ của nàng ta lại phóng khoáng có lực, rất có khí chất thư sinh. Nếu muốn cố ý viết ra mấy chữ giấy đó cũng phải là thể.”



      Long Đại nhìn cuốn kinh phật được chép trong tay, cẩn thận ngẫm nghĩ chuyện này.



      ***



      Lúc này An Nhược Thần dạo đường. Ở nhà nàng biểu tệ, biết điều ngoan ngoãn, còn chủ động hỏi công việc chuẩn bị mua sắm cho hôn , lấy tờ giấy liệt kê những vật mình muốn ra. “Nếu phải gả cũng nên bạc đãi mình.” Tiếp tục sắm vai gặp được tướng quân thỏa mãn nỗi lòng si mê, giờ gả gả thôi, cũng mua chút trang sức quần áo mới cho mình.



      An Chi Phủ thấy nàng như vậy liền tháo lệnh cấm túc, còn gọi phòng thu chi đến chi chút bạc để nàng mua đồ. Thế là An Nhược Thần dẫn theo nha hoàn xuống phố.



      thẳng về hẻm Bình Hồ Đông, lần này An Nhược Thần ra ngoài là muốn xác nhận lại điều kiện của căn phòng thuê, lại còn phải quan sát tình hình dọc đường kỹ càng, trong lòng tính toán cẩn thận cho lần trốn nhà thứ hai. Nên nàng rất chậm, nhìn rất kỹ, còn phải mua rất nhiều thứ. Hai tay tiểu nha hoàn đằng sau ôm đủ thứ xuể, bị giày vò đến mệt. An Nhược Thần thấy thời cơ đến, bảo nàng ta đến quán trà cuối đường mua trà rồi chờ nàng, nàng chọn cao thơm xong đến.



      Hai tay nha hoàn mỏi nhừ đến mức giơ lên nổi nữa rồi, vừa nghe thấy thế liền như được tháo gánh nặng, nhanh chóng bước . Mắt thấy nàng ta vào quán trà, An Nhược Thần cấp tốc chọn hai cao thơm, để chủ quán gói kỹ. Sau đó cầm lấy đồ, thấy khi nha hoàn né tránh cánh tay người khác nhìn qua bên này liền lắc mình rẽ vào con đường ở bên cạnh. Trong con đường có ai, An Nhược Thần nhanh chân chạy, chạy đến cuối con đường liền rẽ trái dọc theo đường mòn chạy tiếp, cuối cùng thấy được con hẻm bình thường kia.



      An Nhược Thần cẩn thận nhìn ngó chung quanh, có cửa hàng gánh rong nào, tất cả đều là tiểu trạch tiểu viện, cửa đóng kín, có vị đại nương tay dắt đứa bé khẽ hát ca dao, sau khi vào căn nhà cũng nhàng khép cửa lại, sau đó con đường mòn còn thanh gì nữa.



      Yên tĩnh hẻo lánh, là chỗ thân tốt.



      An Nhược Thần nhanh chóng vào con hẻm Bình Hồ Đông, tìm được gian phòng đầu tiên bên trong, ngưỡng cửa gổ bị gãy đoạn, khóa cửa buộc dây đỏ, giống như Lục đại nương . An Nhược Thần lấy chìa khóa ra mở cửa, thuận lợi đẩy cửa ra.



      Trong căn phòng chỉ có giường tủ, trước cửa sổ buồng sau có kê điều án* thể gọi là bàn, ngoài ra còn có chiếc ghế cũ. Nhà rất , bám đầy bụi bặm, nhưng dọn sạch chắc hẳn cũng đến nỗi tệ. An Nhược Thần thở phào hơi, trong lòng nhanh chóng điểm qua những đồ cần đưa thêm, bình nước, cốc nước, lò than, thùng phân, chăn nệm vân vân. Nàng nhoài người đến cửa sổ phía sau nhìn chút, rồi lại mở cửa sau ra ngoài. Sau nhà là hành lang, bên kia hành lang là vách tường sau, ngược lại lại giống hậu viện hẹp. Trong sân có chậu hứng nước, còn có hai cây gậy gắn sợi dây, có lẽ dùng để phơi quần áo.



      (*Điều án, cũng có thể gọi là điều kỷ, là đồ xài trong nhà ngày xưa của dân tộc Hán, đặt trong gian nhà chính, đặt phía sau bàn ghế dùng để trưng bày trang sức vật phẩm, mặt án hẹp và dài như hình chữ nhật.)

      [​IMG]



      Đầu bên phải hành lang bị chặn, cũng là vách tường, tường bên trái bị sụp nửa. An Nhược Thần nhớ lại Lục đại nương từng , bên cạnh cũng là căn phòng trống, có người ở, chủ nhà lười biếng lần lữa mãi chịu sửa tường, nàng ta chủ nhà mau sửa sớm , giấy cửa sổ cũng được hồ mới, tuyệt đối chậm trễ chuyện vào ở.



      An Nhược Thần bước qua tường nhìn xem, bên cạnh đúng là phòng trống , ngay đến giường cũng có. Chỉ đặt cái bài tròn chiếc tủ, kèm thêm hai cái ghế.



      Có chút kỳ lạ, trực giác An Nhược Thần mách rằng có chỗ đúng.



      A, đúng rồi, là phòng trống nhưng vì sao căn phòng này lại sạch đến thế, còn gian của nàng lại đầy bụi.



      Còn nghi ngờ bỗng nhiên cửa phòng “két” tiếng, bị đẩy ra.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :