1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đô thị - Hào môn hôn nhân] Anh đừng yêu em - Nguyệt Hạ Hồn Tiêu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Tên truyện: đừng em
      [​IMG]

      Tác giả: Nguyệt Hạ Hồn Tiêu

      Thể loại: Ngôn tình đô thị, hôn nhân hào môn.

      Số chương: Hơn 1000 chương.

      Nguồn convert: Bản dịch.

      Tên Editor: Bạch Tiểu Ngọc.

      Nick Facebook: Hà Mỹ

      Mail liên lạc: [email protected]


      Văn án:

      Bị trai hãm hại, bị đưa lên giường với người đàn ông xa lạ. đêm, bị thất thân, người cha ngoài ý muốn té lầu, mẹ cũng vào lúc ấy tái phát bệnh tim. nhanh chóng mất mọi thứ, gần như thể nào tìm ra lối thoát. Bất ngờ người đàn ông đó xuất , như vị thần đứng ngay trước mắt .

      ta : "Tôi cần người vợ biết nghe lời."

      : "Tôi là kẻ tham hư vinh nên chỉ cần tiền."

      Cứ như vậy, Giản Mạt trở thành con dâu danh môn của Cố gia ở Lạc Thành, cùng với thân phận người vợ bí mật trong hôn nhân của mình.

      Kết hôn hai năm, Giản Mạt mang người danh phận người vợ, phải làm công cụ làm ấm giường cho ta, hàng ngày còn phải chịu đựng đối phó những tai tiếng bên ngoài của chồng mình, đồng thời phải giải quyết cả mấy tiểu tam đến la hét, còn phải gắng nhịn để làm thỏa mãn nhu cầu của ta.

      Thói quen kéo dài đến hai năm, biết từ khi nào trầm luân vào cuộc chơi này... nghĩ tới, việc ngoài ý muốn xảy ra, lần mang thai, ta tự dưng đem người vợ bí của mình ra trước ánh sáng công chúng.

      : "Em là người nhất cuộc đời, Giản Mạt, chúng ta ly hôn ."

      bình tĩnh nở nụ cười bình thản, dứt khoát ký vào giấy hiệp nghị ly hôn rồi rời ... bản thân cũng hề lưu luyến điều gì.

      Chỉ là vì sao khi ly hôn xong, người đàn ông này so với lúc kết hôn còn day dưa ngớt, thường xuyên xuất trước mặt ? Còn làm nhiễu loạn cuộc sống của , thậm chí... đuổi cả người muốn theo đuổi ?

      : "Ai kêu vào đêm hôm mưa hôm ấy, em cưỡng bức ? Chẳng lẽ cần phụ trách?"

      Giản Mạt tức giận, Cố Bắc Thần, con người này đúng là lật ngược phải trái mà. . . Cầm thú!

      Last edited: 17/6/17
      Kimikosusu thích bài này.

    2. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 1:
      Mất hết thảy.

      Đêm, trận mưa to như cơn giông bão thanh tẩy hết mọi vạn vật đời, thỉnh thoảng trời còn xuất vài tia sét đánh vang dữ dội, làm người nghe đều khỏi cảm thấy đinh tai nhức óc. Hơn hết cả gian như được bao trùm lấy bầu khí u ám bên trong...

      Trong căn phòng mờ tối tia sáng, chỉ có thứ ánh đèn ít ỏi từ bên ngoài màn cửa chiếu vào cả căn phòng tổng thống.

      chiếc giường xa hoa có kích cỡ rộng lớn, có hai thân hình quấn lấy nhau mà vận động ngừng...

      Thỉnh thoảng có thanh rên rỉ xen lẫn tiếng hít thở gấp gáp vang khắp cả căn phòng, làm nơi đây chìm vào cảnh tượng mập mờ dâm mị vô cùng.

      Giản Mạt chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực lên, giống như cả thân thể bị đốt cháy, làm đầu óc mê man thể suy nghĩ được gì cả, điều duy nhất có thể làm, là phản ứng theo thân thể của bản thân, lần lượt trầm luân vào cảm giác kích tình mà người đàn ông mang tới... giác quan, mọi thứ đều thể chế.

      Tiếng thở dốc trầm ngâm của người đàn ông đan xen tiếng kêu "ư", trầm lạc hoan ái say mê của người phụ nữ. Cũng chính tại cái đêm hôm nay, làm cuộc đời của Giản Mạt thay đổi lớn ngờ...

      Cứ như thế, đến khi thời điểm cuối cùng dừng lại, mất thứ quan trọng nhất của mình.

      Sau khi hết tác dụng của thuốc, Giản Mạt tỉnhh dậy thấy cả người đau nhức, giống như toàn thân bị nghiền nát ra. dường như chỉ cử động cái, đau đớn vô cùng.

      Tay, chậm rãi nắm chặt lại, hàm răng gắt gao cắn môi.

      Bỗng nhiên cái mũi đỏ ửng, thể kìm nén, đáy mắt hàng dài nước mắt ướt át.

      Quá mức kinh hoàng cùng sợ hãi, Giản Mạt cũng kịp quay lại nhìn người đàn ông sau lưng mình là ai, kích động cắn chặt răng bước xuống giường, cầm lấy quần áo dưới đất mặc lên, Rồi nhanh chóng xoay người vội vàng rời .

      "Oanh!", tiếng sấm sét xẹt ngang qua bầu trời, Giản Mạt như con người mất linh hồn mà bước đoạn đường đầy mưa to tại thành phố Lạc Thành, trong phút chốc, cả người ướt đẫm.

      Vào thời khắc bước ra khỏi nơi đó, nước mắt tràn lan...

      Đều trời mưa là thời điểm thích hợp nhất để khóc, chỉ cần bạn đứng trong mưa, người nào thấy được vẻ yếu đuối của bạn.

      Giản Mạt cười, rồi lại bật khóc... đứng trước đèn đường phố, chiếu lên bộ dáng của trông vô cùng đáng thương.

      biết thế nào mà chính mình trở về nhà được, nhìn thấy ánh đèn trong nhà, Giản Mạt khỏi kinh ngạc...

      Lúc ra khỏi khách sạn Phỉ Á thời điểm là rạng sáng, lâu như vậy, sao đèn trong nhà còn sáng?

      Giản Mạt dám vào, đứng trước cửa nhìn vào trong. Trong lòng đau đớn, hai mắt chợt lên cảnh tượng kia, người đàn đó, làm thân thể còn đọng lại cảm giác bị nghiền nát.

      Cạch! Đột nhiên cánh cửa mở ra, Giản Mạt muốn trốn cũng kịp.

      "Tiểu thư?" Người ra là bà Vương, làm thuê tại Giản gia, vừa nhìn thấy , đầu tiên là kinh ngạc, rồi bà vội vàng tiến đến: "Tiểu thư, đâu vậy? Cả đêm gọi điện mà chịu bắt máy." Giọng của bà chợt thay đổi, run rẩy bức xúc :

      " xảy ra chuyện lớn rồi!"

      Trong lòng Giản Mạt thình thịch vài tiếng, rũ mí mắt xuống, có chút mờ mịt?

      Bà Vương có chú ý tới bộ dạng chật vật của Giản Mạt, chỉ cho rằng mang theo dù.

      "Ông chủ ở công trường từ lầu té xuống, giờ ở trong bệnh viện cấp cứu. Điện thoại của thiếu gia gọi được, lúc gọi cho , cũng trả lời... Bà chủ mình ở trong bệnh viện, bệnh tim lại tái phát."

      Bà Vương cái gì tiếp theo, Giản Mạt hoàn toàn nghe , vừa nghe đến hai chữ "té lầu", nháy mắt trong đầu "Ong" tiếng!

      Bà Vương thấy Giản Mạt dọa cho choáng váng, bà cũng mặc kệ chuyện khác, kéo tay ra ven đường rồi bắt xe ... Thẳng đến khi Giản Mạt bị nhét vào trong xe, mới ý thức được suy nghĩ của bản thân.

      Bấy chấp việc mình bị thất thân, hai mắt Giản Mạt đỏ hoe, run rẩy nhìn Bà Vương.

      "Dì Vương... dì... dì..." Bởi vì sợ hãi, ngay cả chữ cũng ràng, nuốt nước bọt xuống, hít sâu, rồi hỏi:

      "Dì vừa mới cái gì?"

      Tài xế lái xe là chồng của bà Vương, gọi là ông Hải, ông ngồi đằng trước coi qua kính xe, nhìn Giản Mạt, sắc mặt ông nặng nề cẩn thận lái xe về phía bệnh viện.

      Sắc mặt bà Vương càng thêm nặng nề, than thở : " công trường xảy ra chuyện, là ông chủ ngoài ý muốn té lầu... bây giờ cấp cứu. Bà chủ chạy tới bệnh viện, nghe tình hình lạc quan, cũng liền..."

      Bà Vương tới đây tiếp nữa, Giản Mạt nhắm mắt lại... Mẹ có bệnh tim, gặp tình huống như vậy, bà chắc chắn chịu đựng được.

      Khi xe vừa mới đến bệnh viện, Giản Triển Phong cùng Tô Mặc đều được cấp cứu.

      Hành lang trống vắng bóng người, trong đêm mưa to lại lên u đáng sợ, phảng phất khắp nơi đều có những con người đến bên bờ của cái chết.

      Toàn thân Giản Mạt ướt đẫm đứng trước cửa phòng phẫu thuật, đôi mắt cứ nhìn vào bảng đèn cửa phòng trước mắt, có bất cứ biểu cảm nào.

      Ông Hải bước đến, ông cởi áo khoác của mình ra, rồi cầm đến khoác người Giản Mạt.

      "Tiểu thư. Ông chủ cùng bà chủ đều là người tốt, nhất định có chuyện gì."

      "Giản Hằng đâu?" Ánh mắt Giản Mạt nhìn lại, chỉ lạnh lùng hỏi.

      Ông Hải thở dài tiếng, gương mặt nặng nề lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Thiếu gia chưa có trở về... Điện thoại cũng gọi được."

      Khóe miệng Giản Mạt cong lên thành tia cười lạnh lẽo cùng chế giễu, đáy mắt chậm rãi lên hận ý.

      Bất chợt, có cái thứ gì đó lạnh ngắt đâm đúng về vị trí trong tim, khiến nó phải nổ tung, hốc mắt đỏ lên, cắn môi... Cố ép cho nước mắt chảy xuống.

      Buổi tối hôm nay, sao lại tin vào Giản Hằng là muốn lòng muốn cho khoản tiền kia?

      Biết tên đó là dân cờ bạc có thuốc nào cứu được... Nhưng vẫn tin tưởng, thậm chí, ngờ được lại bị ta hãm hại, làm mất thứ quý giá nhất của mình.

      Hai tay Giản Mạt càng lúc càng siết chặt lại, tựa như, chỉ cần vô ý buông ra, liền thể nào tiếp tục gượng dậy được.


      Thời gian phảng phất trôi qua vô cùng chậm, Giản Mạt cứ như vậy đứng ngây ra đó, tiếp tục chờ... Mãi cho đến khi mưa bên ngoài tạnh, sắc trời cũng dần dần sáng lên.

      Chờ đợi tuy rằng lâu, thế nhưng, có tin tức gì xấu, chí ít còn có thể giữ chút lấy hi vọng phải sao?

      Có điều, cũng vào khoảnh khắc sáng ngày hôm đó, Giản Mạt cảm thấy... Thế giới này hoàn toàn vứt bỏ .

      "Thành xin lỗi, chúng tôi cố gắng hết sức..."

      Giản Mạt cho là bản thân khi nghe xong suy sụp ngay lập tức, nhưng khi vào thời điểm bác sĩ máy móc ra câu này, lại cực kỳ bình tĩnh.

      "Bác sĩ, còn mẹ tôi đâu?"

      "Bệnh tình bà Giản tạm thời khống chế được, nhưng mà..." Bác sĩ nhìn có bộ dạng chật vật trước mắt, lời muốn lại dừng lại.

      " sao cả, tôi có chịu đựng được." Giản Mạt bình thản mở miệng, nhưng vẻ khẩn trương trong mắt bán đứng .

      Bác sĩ thở dài, : "Bởi vì tim bà Giản bị kích động quá mạnh, vào lúc cấp cứu hơi ngừng đập... Mặc dù chế được, nhưng khả năng tỉnh lại e rằng rất khó, giờ rơi vào trạng thái hôn mê."

      Giản Mạt chỉ cảm thấy hai chân như muốn mềm nhũn, cả người cũng có sức lực để đứng tiếp... Tức khắc, trước mắt tối sầm lại, cả người ngã xuống, chỉ là có ngất .

      "Tiểu thư, tiểu thư..." Ông Hải cùng bà Vương mỗi người vươn tay ra đỡ lấy Giản Mạt, mặt bọn họ đồng thời đều vẻ mệt mỏi cùng lo lắng.


      Giản Mạt nhắm mắt lại, bình ổn lại bản thân, rồi mở mắt ra, thanh vang lên tiếng khàn khàn: "Con sao..."

      Mi mắt ngừng run rẩy nhúc nhích, Giản Mạt muốn bản thân phải kiên cường...

      nhìn giường bệnh bị đẩy ra, tay run rẩy nhàng kéo miếng vải trắng được đắp lên... Ngẩng đầu nhìn người cha của mình còn dấu hiệu của người còn sống, rốt cuộc chế nổi mà khóc lớn.

      "Ba... Ba... " Giản Mạt ôm lấy Giản Triển Phong, khóc thành từng tiếng đau thương, vô thức ngừng kêu ba, ngoại trừ gọi ba mình, chẳng còn biết phải gì hơn.

      Bà Vương lén lau nước mắt, ông Hải đứng nhìn Giản Mạt hồi lâu, mặt ông cũng là vẻ bi ai...

      "Vốn dĩ là gia đình hạnh phúc, thế nào đột nhiên liền..." Bà Vương nức nở khóc thành tiếng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Bác sĩ nhìn cảnh tượng này, cũng chỉ biết thở dài tiếng, ông cầm lấy hồ sơ báo cáo tử vong rồi quay người rời ... gặp nhiều trường hợp của bệnh nhân qua đời như vậy, nhưng mỗi lần chính mắt nhìn thấy, đều làm ông cảm thấy đau buồn thay người nhà.

      Chỉ là bác sĩ còn chưa xa, đột nhiên, phía sau lưng truyền đến tiếng hoảng sợ...

      "Tiểu thư, tiểu thư..."

      Bác sĩ quay người lại, thấy cả người Giản Mạt nằm dài mặt đất, ngất .
      Kimiko thích bài này.

    3. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 2:
      Người đàn ông có tin đồn xấu bên ngoài là chồng tôi
      Hai năm sau...

      Vào thời điểm tại buổi chiều nắng gắt như lửa ở công ty Tường Vũ, nơi dành cho kiến trúc sư xây dựng những công trình thiết kế có quy mô lớn. Nhưng cũng vào lúc này, toàn nhân viên của công ty đều uể oải ỉu xìu.

      Giản Mạt ngồi trong phòng họp, tay chống má, tay còn lại cầm cây bút chì vẽ bản đồ bản thảo thiết kế...

      Bởi vì chưa tới giờ họp, ngài tổng giám đốc còn chưa tới nên mọi người ở đây, ai nấy cũng đều tranh thủ cầm tạp trí xem, rồi xúm lại rối rít thảo luận.

      "Cố Bắc Thần này quả thay đổi phụ nữ quá nhanh, các người xem... Ngày nào cũng có tin đồn này, liệu người xem có thấy chán ?" Đại Hùng ôm lấy tờ báo, kêu vài tiếng chậc chậc rồi .

      Mạc Tiểu Nhã kiều vuốt lấy vài sợi tóc quăn, thản nhiên : "Tôi thấy là cậu ganh tị... chỉ cần là tin tức liên quan đến Thần thiếu, cậu xem coi có tin tức báo nào mà bán hết đâu?"

      là vậy..." Thực tập thiết kế trợ lý tên là Lý Hướng Vãn cũng tiếp lời, làm ra vẻ mặt mê dại, hơi nghiêng đầu ảo tưởng.

      "A, Thần thiếu rất đẹp trai... Nếu có thể nhìn thấy ta ngoài đời tốt."


      " đúng là kẻ mê trai..." Đại Hùng đảo mắt, : "Cố Bắc Thần chất cũng chỉ là thằng đàn ông có vẻ đẹp bên ngoài thôi, còn phải là dựa vào gia mình có tiền sao."

      "Cậu vậy là sai rồi." Mạc Tiểu Nhã lắc đầu: "Tập đoàn Đế Hoàng tuy rằng sản nghiệp do gia đình giao lại cho ta, nhưng vừa vào tay do Thần thiếu làm chủ, đến ba năm... danh tiếng lan truyền rất lớn, còn càng ngày càng lợi hại!"

      Mạc Tiểu Nhã buồn bã thở dài, cảm thán : "Người đàn ông như vậy, đúng là người lý tưởng trong mộng của phụ nữ... Dù là vẻ bên ngoài hay là quyền thế!

      "A! đến việc này... Tôi lại tò mò." Hướng Vãn trừng đôi mắt tròn xoe lên.

      "Lúc Thần thiếu chính thức tiếp nhận tập đoàn Đế Hoàng, chưa đầy mấy tháng kết hôn, nhưng hai năm qua ta chưa từng dẫn vợ của mình xuất trước công chúng?"

      vừa , vừa chống cằm: "Thần thiếu cách hai ba ngày lại lại xuất tin đồn với minh tinh nổi tiếng, tôi muốn biết chính là... Vợ của ta là người như thế nào." Hướng Vãn trừng mắt:

      "Quan trọng nhất là, vị Cố phu nhân này trong lời đồn liệu có tồn tại ?"

      "Cũng có khả năng người gọi là "Cố phu nhân" kia chỉ là truyền thông đồn đại mà thôi, kỳ căn bản có người này." người kế bên ghé vào nhóm người ngồi quanh bàn thiết kế, ngượng ngùng ra.

      " ra vị Cố phu nhân đó là tồn tại..." Từ Phạm luôn im lặng chuyện, bỗng nhiên lại mở miệng :

      " trai tôi là trong những nhóm phóng viên săn tin, chụp vào hôn lễ năm đó, thế nhưng do Cố gia cho người bảo vệ an ninh quá kín đáo, cuối cùng cái gì cũng đều chụp được."

      "Dù sao cũng chỉ có thể câu... Phụ nữ mà gả vào hào môn đều bất hạnh!" Mạc Tiểu Nhã hừ lạnh: "Nhìn rất vinh quang, kỳ chính là sống rất khổ sở."

      "Cho nên, vẫn là những người đàn ông như chúng tôi là đáng tin nhất." Đại Hùng vội vàng tiếp lời, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng nhìn Mạc Tiểu Nhã.

      Mạc Tiểu Nhã đảo mắt, mặc kệ nhìn bọn họ, ngược lại quay sang nhìn xem Giản Mạ có bị ảnh hưởng do lời của .

      "Tôi này Giản đại mỹ nữ, lúc nào cũng chuyên chú vào công việc như vậy ư?"

      Hướng Vãn liếc nhìn Giản Mạt bôi bôi rồi lại vẽ bản thiết kế, cười hì, :

      "Bởi vì chị Mạt của chúng ta rất chăm chỉ, cho nên mới trở thành nhân tài nhà thiết như nay..."

      nịnh bợ nhìn về phía Giản Mạt: "Bất quá cũng phải , chị Mạt nè, chị đối với Cố Bắc Thần chẳng lẽ thấy tò mò sao?"

      Giản Mạt ngồi chỗ rồi đánh dấu vào bản thiết kế, "Tại sao chị phải tò mò chứ?" vô tội nhìn Hướng Vãn: "Người lúc nào cũng nhìn thấy được, đâu có cảm giác gì mới."


      "..."

      Mọi người nghe xong, lập tức câm họng.
      "Chúng ta ai mà thường trông thấy, nhưng mà có gặp qua người ngoài đời?" Hướng Vãn bĩu môi, mắt liếc cuốn tạp chí: "A, biết chừng nào công ty của chúng ta có thể hợp tác với tập đoàn Đế Hoàng đây... Để chúng ta cũng có thể có cơ hội đến gần nhìn xem?"

      Giản Mạt nhìn ánh mắt si mê của Hướng Vãn, cười chế nhạo : "Rồi sau đó?" Đôi mắt xinh đẹp lóng lánh của xẹt qua tia giảo hoạt: "Bị Thần thiếu nhìn trúng, em từ đây bay cao trở thành tình nhân được ta bao nuôi?"

      xong, Giản Mạt còn dùng bộ mặt cười như cười nhìn mọi người, rồi cùng lúc với đám người này hiểu ý gật đầu.

      Lập tức, trong phòng họp truyền đến trậm tiếng cười...

      Hướng Vãn nghe xong, nhanh chóng đứng dậy, nhăn mặt, : "Chị Mạt, em giỡn đâu." nhếch khóe miệng: "Tập đoàn Đế Hoàng có quy mô lớn như vậy, nếu như công ty chúng ta có thể hợp tác, sau này giá trị của chúng ta cũng được tăng lên ít!"

      "Theo thấy với quy mô này của Tường Vũ, liệu Đế Hoàng có thể để ý ư?" Bộ phận thiết kế là ông Kiều Tử Vinh trực tiếp dập tắt lấy vẻ mơ tưởng của Hướng Vãn. "Chỉ sợ ngay cả tư cách đưa ra ý kiến đấu thầu cũng có!"

      "Cũng thể chắc chắn như vậy!" Hướng Vãn đảo hai mắt: "Thế nào Boss của chúng ta cũng cầm được giải thưởng thiết kế lớn từ nước ngoài về đấy!"

      Giản Mạt nghe bọn họ chuyển sang chủ đề khác, ánh mắt lơ đãng rơi cuốn tạp chí bàn...

      Trong hình, Cố Bắc Thần hơi nghiêng người đứng gần với nữ minh tinh nổi tiếng Lục Mạn, ta còn vén tóc cho người bên cạnh, bộ dạng ôn nhu đa tình.

      Vóc dáng của Cố Bắc Thần rất nổi bật, có thể đem so sánh với người mẫu quốc tế, con người như được điêu khắc ra, gương mặt góc cạnh tuấn tú, cặp mắt thâm thúy sắc bén như chim ưng, tựa như sâu thấy đáy, cái mũi cao thẳng, còn có cả đôi môi mỏng.

      Vai rộng, eo hẹp, càng tôn lên vẻ đẹp nổi bật người, đẹp đến tì vết.

      Tập đoàn Đế Hoàng càng ngày càng phát triển lớn mạnh, trong khi đó người lãnh đạo cũng chỉ là người đàn ông mới hai mươi tám tuổi, tồn tại của ta phảng phất chính tuyên cáo với mọi người rằng, ta chính là con người có bao nhiêu xảo quyệt cùng quyền lực.

      "Tích" tiếng chuông vang lêm, báo nhắn tin của điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Mạt.

      thu lại ánh mắt, cầm lấy di động mở ra...


      G Tiên sinh: Tối nay về Lam Trạch Viên.

      Giản Mạt xem tin nhắn trong điện thoại đến thất thần, thẳng đến khi Hướng Vãn nghi hoặc nhìn , bản thân mới kịp phản ứng, nhanh nhắn lại: Được, chờ về!

      Tin nhắn vừa mới gửi , tổng giám đốc liền mang theo trợ lý cùng với nhóm tổ người trong công trình đến, mọi người vội vàng sắp xếp lại rồi ngồi xuống...

      "Du tổng vừa thu được tin tức." Tổng giám đốc Đường Hạo Dương mở miệng , "Đế Hoàng tại thành phố phía tây xây tòa nhà trung tâm giải trí..."

      ta cố ý ngừng lại, ánh mắt lướt qua đám người ở đây, rồi mới tiếp mây câu còn lại.

      "Mỗi cái tầng lầu khi được thiết kế giao cho mỗi công ty khác nhau... Hết thảy tổng cộng có mười tám cái tầng lầu, công khai đấu thầu, cho nên lần này chính là cơ hội lớn cho chúng ta!"

      Ánh mắt của tất cả mọi người đều trợn trừng lên to, lấp lánh nhìn về phía Đường Hạo Dương.

      "Tổng giám đốc, đây là sao?" Hướng Vãn chính là người đầu tiên mở miệng lên tiếng.

      Đường Hạo Dương gật đầu, áng mắt nhìn về phía Giản Mạt: "Giản Mạt, Du tổng bản thảo giao cho phụ trách... Tiểu Nhã làm cùng để hỗ trợ."

      Giản Mạt thay đổi sắc mặt, chỉ lạnh nhạt mở miệng: "Bản thiết kế có vấn đề, có điều có thể tham gia đấu thầu hay hơi khó khăn..."

      Đường Hạo Dương khẽ thở dài ra tiếng, "Nếu được... lần này bản thiết kế của có thể đưa đến Đế Hoàng, xem như có bảnh lĩnh." đến đây dừng lại lúc, rồi ta tiếp: "Lần này chỉ cho Tường Vũ cơ hội, cũng là cho cơ hội... Đề cử ucl để phát triển thêm nghiệp."

      Giản Mạt Mạt đoạn đường trồng đầy hoa trắng tại biệt thự, lúc trong đầu luôn nghĩ tới lời Đường Hạo Dương ...

      Có thể đến đại học tại Luân Đôn, để đào tạo sâu thêm về chuyên nghề kiến trúc sư luôn là giấc mơ của , dù thực cho phép tiếp tục nữa, nhưng bản thân chẳng lẽ lại muốn để mất cơ hội tốt thế này ư?


      Dừng xe trước biệt thự, Giản Mạt còn suy nghĩ chuyện vừa rồi... nghĩ đến miên man, hoàn toàn để ý tới chỗ gần đó, đậu chiếc xe lớn khác.

      Vào cửa, Giản Mạt nhanh chóng cảm nhận được bầu khí là lạ... Mỗi lần khi thời điểm người kia trở về, trong khí khắp nơi đều tràn ngập áp bức bá đạo.

      Tầm mắt Giản Mạt nhìn qua ghế sô pha đằng sau, rồi lại dừng chỗ quầy bar...

      Nhìn thân hình người đàn ông cao ngạo lạnh lùng đằng kia, lập tức cong khóe môi cười, bình tĩnh về phía trước, có chút nịnh nọt mà cười, hai mắt lóe ra tí sáng lấp lánh:

      "A Thần? nghĩ tới lại về sớm như thế... phải là tối mới về sao?"

      Cố Bắc Thần quay người lại, ánh mắt sắc bén nhưng thâm thúy, nhìn vào lúm đồng tiền của Giản Mạt, môi mỏng hơi nhếch lên, tạo ra đường cong tà mị.

      "Thế nào? Trở về sớm em vui?

      "Sao có thể chứ?" Giản Mạt tháo giày ra, bước về phía trước, ôm lấy eo Cố Bắc Thần, cười càng thêm xán lạn. " về sớm là muốn ăn cơm chung với em phải ?"

      "Ừ." Cố Bắc Thần nâng tay lên, ngón tay chạm vào khóe môi Giản Mạt.

      Giản Mạt mặc cho vuốt ve gương mặt của , chỉ nhíu mày hỏi:

      " cần bên cạnh minh tinh Lục Mạn kia ư?"

      Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, dưới đáy mắt là thứ cảm xúc kì lạ, bờ môi mỏng khỏi cong lên, ý cười càng sâu hơn: "Thế nào? Em ăn dấm chua?"
      Kimiko thích bài này.

    4. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      hố sâu như biển, sao đọc thấy 1 màn đau tim quá bạn ơi T____T
      Bạch Tiểu Ngọc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Bạch Tiểu Ngọc Chào bạn, quy định của cung truyện đăng 2 nơi chuyển qua box sưu tầm, khu edit - beta - convert chỉ dành cho truyện đăng độc quyền cung, mình chuyển topic sang box sưu tầm - Truyện edit

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :