1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Màu Xám Đen

      Tác giả: Hổ Bán Liên

      Thể loại: Xuyên , đồng nhân HP, kỳ ảo,ma pháp, nữ cường, nam hồ ly, HE

      Coverter: U Tịch Cốc (Tàng Thư Viện)

      Edit + Beta: Dạ Hàn Nguyệt

      Số chương: 5 quyển [248 chương] (Hoàn)

      Tình trạng edit: On-going


      Giới thiệu:

      【 Bản nòng nọc 】

      Đây là nòng nọc tìm câu chuyện xưa của ba.

      Nòng nọc nhớ kiếp trước của mình là đứa trẻ mồ côi khép kín.

      Nòng nọc quý trọng người mẹ tuổi còn trẻ của mình.

      Lúc nòng nọc mười tuổi, mới biết được mình có phép thuật, mới biết được có đám người gọi là phù thủy, mới biết được có trườnghọc gọi là Hogwarts, mà những thứ này, mẹ lạisớm biết được.

      Vì thế nòng nọc nghĩ, con ếch chịu trách nhiệm kia, có lẽ là phù thủy ......

      Nhưng mà nòng nọc biết, khi mười tuổi thế giới giống như thay đổi vậy, loại nhận thức này, trong tương lai còn có mộtđường cong muốn xoay tròn.......

      Lời tác giả:Đây là đối với HP hoàntoàn biết gì cả, ở thế giới HP phấn đấu đilên, đương nhiên, bên người tránh khỏi đám quần chúng HP nhảy nhót, còn có mộtngười mẹ so với quần chúng HP còn có thể nhảy nhót hơn........

      Lời editor:Nghe bạn U Tịch Cốc bộ này đứng đầu BXH đồng nhân cho nữ, nữ 9 rấtđược, nam 9 cũng rất tuyệt. Hành văn lưu loát, quá ngắn dẫn đến tình tiết thể lýgiải. chung bộ này rất được, mời mọi người nhảy hố ^^
      Last edited by a moderator: 4/12/16

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Mở đầu

      Tôi theo trong bóng đêm tỉnh lại.

      Có thanh : "Là con ".

      "Phải ?" thanh trẻ ngạc nhiên mừng rỡ .

      Có đôi tay thô ráp đem tôi lau khô, lấy chănmềm mại quấn vào, đưa tôi đến hai cánh tay khác.

      Tôi mở mắt ra, thấy khuôn mặt trẻ. Vẻ mặt trắng bệch mệt mỏi, vài tóc đen bị mồ hôi dính vào đôi má bên cạnh, ánh mắt đen tuyền, tràn ngập vui sướng, sáng giống như sao trời.

      ấy ôm lấy tôi, tôi quả thực hoảng hốt lo sợ: "A......! Chúa ơi! Nó sao mềm như vậy! Như là có xương cốt!".

      phụ nữ lớn tuổi hiền lành cười: "Thân ái, trẻ con mới sinh luôn luôn như vậy".

      ấy nhìn tôi ngậm ngụi : "Đáng nhưvậy, đúng ?".

      trẻ này, mười lăm tuổi, tên gọi là Blasie, ấy là mẹ của tôi.

      Chương 2: Quá khứ

      Bộ nào của lúc bé chưa phát triển hoàn toàn, tôi mãi đến hai tuổi mới mơ hồ nhớ lại chuyệnkiếp trước, hoặc là , chuyện trước khi xuyên qua.

      Tôi kiếp trước là đứa bé hở môi, người thân của tôi bọc ở trong tã lót kèm theo bức thư, nửa đêm bị bỏ rơi ở đồn cảnh sát. Sáng sớm người vệ sinh phát ra tôi, khắp người tôi bị bầmtím và lạnh cóng, thiếu chút nữa cứ như vậy trúthơi thở cuối cùng.

      Cảnh sát đưa tôi vào viện phúc lợi nhi đồng.

      Lúc hai tuổi, viện phúc lợi đưa tôi chữa trị hởmôi.

      Những trẻ em ở viện phúc lợi, rất nhiều ngườigiống như tôi, bởi vì bệnh tật bẩm sinh hoặc là dị dạng mới bị vứt bỏ. Tôi chỉ là lệch bênsau đó biến chứng hoàn toàn bị hở môi, đầu giống như trái dưa hấu bị nứt ném , cho dù vềsau khâu lại, xem ra cũng giống như dưa hấu bóp méo. Tôi cả đời cũng học được đọc từng chữ ràng.

      Ngay cả có mặt bẩm sinh dị dạng còn cao ởviện phúc lợi, tôi cũng là đứa xấu nhất.

      Hằng năm có hơn vài trăm trẻ em được vợ chồng vô sinh nhận nuôi. Bọn họ rất lương thiện, chỉ là bản tính thích cái đẹp. Tôi theo vàoviện phúc lợi, cho đến khi mười bốn tuổi cũngchưa được nhận nuôi, cho tới bây giờ đều khôngcó đôi vợ chồng đem tôi xếp vào đối tượng nhận nuôi. Bọn họ thấy tôi đều vội vã hít mộthơi. Có lẽ là vì mặt mũi tôi cho người ta sợ hãikhông dám nhìn thẳng, lại có lẽ là vì sợ nhìnthẳng ánh mắt họ đâm vào tự tôn của tôi, bọnhọ cúi đầu, liếc nhìn tôi.

      Đồng ý là chịu nhìn thẳng vào mặt tôi chỉ có người viện phúc lợi, còn có bởi vì bọn cùngtôi từ cùng nhau lớn lên cho nên có thóiquen nhìn mặt tôi.

      Tôi quá xấu rồi. Cho dù là thói quen nhìn mặt tôi bọn cũng chịu cùng tôi chơi đùa. Chỗ bọn tất nhiên là có nhóm , có đứa bé lớn, còn có ví dụ như tôi, đóng vai nhânvật bị bài xích và bị ăn hiếp. Trong đó có đứa bé có thể nghĩ đến các loại phương pháp ăn hiếptôi, may mắn, khi bị người viện phúc lợi phát , luôn nghiêm khắc ngăn chặn.

      Có lẽ tính người vốn ác, tôi khóc lên tôi nóimuốn biến thành xinh đẹp. Viện trưởng ôm tôi thay tôi lau nước mắt. Vẻ mặt phức tạp cho tôi biết, chỉ cần lương thiện có tri thức, nhất định biến thành xinh đẹp.

      Bởi vì viện trưởng tôi ở phòng sách bắt đầu ôm tự điển đọc, về sau thích đọc sách.Lúc học trung học cơ sở, viện trưởng thay tôilàm thẻ đọc sách ở thư viện thành phố, tôi chui đầu vào bên trong đọc, bất kể các loài, bấtkể thời gian, giống như bọt biển.

      Ở người có lòng tốt giúp đỡ, tôi lên đại học. giống những người khác có thể làm việc ngoài giờ, tôi tìm được việc làm, bời vì rất khó khăn. May mà tôi chịu đựng được đếncùng, tốt nghiệp xong tôi làm bác sĩ thú y, ở ngoại ô có mở trạm thú y, thứ bảy chủ nhật cấp cứu chó lang thang làm tình nguyện viên,từng tháng cố định tôi rút khoản tiền đưacho viện phúc lợi nơi tôi lớn lên.

      Làm bác sĩ tôi có thể mang khẩu trang che lại, mà làm thú y, là vì chỉ có động vật mới cần khuôn mặt của tôi.

      Thời gian vui vẻ nhất là cùng trung tâm cấp cứu đám chó sống chung chỗ. Có người vô cùng sợ sệt, hoặc là giả thành hung dữ, nhưng chỉ cótôi chân thành kiên nhẫn hơn nữa cố gắng tiếpcận chúng nó, chúng nó lúc sau tiếp nhận tôi.

      Mùa đông năm ba mươi tuổi, có ngày ánh mặt trời. Tôi trong sân trung tâm cấp cứu phơi nắng, mấy con chó tới lui. Tôi đem con ôm vào trong ngực, gối đầu lên nó, những conchó khác bất mãn cọ cọ tôi, theo tôi nằm xuống.

      Tôi thỏa mãn nhìn bầu trời, bị ánh mặt trời màuvàng đâm vào mắt.

      Nhiệt độ cơ thể của chó làm tôi hạnh phúc muốn chết, tình chưa từng có xuất tại trong sinh mệnh của tôi.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liênthuyt thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển I: Đời người dễ dàng thỏa mãn và nhiều điều bất ngờ

      Chương 3: Blasie

      "Blasie? Mẹ nên rời giường rồi".

      Tôi đứng ở bên giường, ra sức lay động.

      tình nguyện từ trong lỗ mũi thở dài tiếng, ôm cổ tôi kéo tôi đến giường , lộn mấy vòng.

      Tôi bị bộ ngực ép thiếu chút nữa hít thởkhông thông, liều mạng vùng vẫy.

      nhắm mắt lại, cúi đầu tại trán tôi hôn cái.

      "Chào buổi sáng, thân ái".

      "Bây giờ là năm giờ chiều, Blasie".

      "A ~~~" lẩm bẩm trong cơ đau đớn với mái tóc của mình, tình nguyện mở mắt ra, xuống giường: "Được rồi, mẹ nấu cơm cho con".

      "Con làm rồi. Blasie, nếu mẹ nhanhlên đến muộn.......".

      "Thân ái, con là giỏi" kéo tôi qua hôn cái, loạng choạng vào phòng rửa mặt, lát sau lau mặt xong, ở trong tủ quần áo lấy bộ mặc.

      Tôi sớm đem bữa tối mang lên bàn ăn . Cái bàn có chút lắc lư, tôi sử dụng giấy báo gấpthành khối lót ở dưới chân bàn.

      đổi quần áo, chúng tôi tới tấm gương trong phòng duy nhất.

      Tấm gương là bốn năm trước tôi và Blasie ở chợbán đồ cũ mua, mặt sau thủy ngân có chút bị bóc ra, vì nó có phần ràng. Bất quá soi vẫn cao hứng, vén vén tóc hỏi tôi: "Bảobối, mẹ xinh đẹp ?".

      Tôi nghiêm túc : "Tiểu thư Blasie, mẹ cực kỳ mê người, nhưng mà nếu mẹ nhanh lên, con nhớ mẹ bị muộn rồi".

      cười khanh khách, hôn tôi, sau đó vượtqua tôi bàn cơm cầm lấy vài miếng bánh mìngậm, kéo cửa ra, mập mờ : "Bảo bối, tạmbiệt" Lại quay đầu lại : "Mẹ hôm nay tan ca sớm, chắc chắn trở về trong ngày sinh nhật thứ mười của con".

      Tôi : "Tạm biệt Blasie".

      Blasie ra cũng rất đẹp, tuổi còn trẻ, có sứcsống, ánh mắt màu đen luôn luôn vui vẻ, tiếngcười rất có sức cuốn hút, tóc quăn đen dày búi tại sau đầu. Mặt tròn tròn, bộ ngực nổi lên cựckỳ đầy đặn, có lẽ vì điều này, tôi cuối cùng cảm thấy được người tỏa ra hơi thở ngọtngào.

      Tôi cũng là tóc quăn đen, nhưng mà đáng tiếc có di truyền đôi mắt đen của , đôimắt của tôi là màu xám khói. Bộ dáng Blasie cực kỳ dịu dàng êm dịu, đường nét của tôi hơncứng rắn chút, khuôn mặt so với rànghơn chút. Tôi đoán, ba tôi nhất định làngười đàn ông có đôi mắt màu xám cực kỳ tuấntú.

      Blasie từng qua chuyện ba tôi, luôn luôn cónhững chuyện muốn nhắc tới. Nhưng màtôi nghĩ, lại có thể đối với mười bốn tuổixuống tay, người đàn ông kia nhất định là cầm thú.

      Tôi cực kỳ biết ơn Blasie, tuy là cho tôi hy vọng có gia đình hoàn thiện,nhưng mà cho tôi cơ thể khỏe mạnh, còncó người mẹ.

      Năm đầu tiên, tuổi còn mang theo trẻ con, cuộc sống rất khổ, thậm chí có thểnói thê thảm. Chân tay rất vụng về,thường xuyên làm đổ bể đồ, thế nhưng có thể nhìn ra, dốc hết toàn lực muốn làm người mẹ tốt. Mà người ngôn ngữ thường ngày cũngviết sai, có đủ thời gian, cũng phảilà thành thạo nghề, lấy cái gì chăm sóc đứa của mình?

      Chỉ cần có thể kiếm đủ tiền mua sữa cho tôi,những năm này ....... Cái gì cũng đều làm.

      Nụ cười của rất quyến rũ, mặc váy ngắn màuđỏ đứng ở đầu đường, có thể rất nhanh nhận được "làm ăn". Sau đó có thể siêu thị muađồ ăn cho trẻ con về nhà, thỏa mãn nhìn tôi ăn.

      Vài năm bán cơ thể , có thể được xem là đau khổ, bất quá bởi vì tôi, cho nên căn bản quan tâm.

      Tôi biết bởi vì ấy tôi, cho nên tôi cũng để ý quá khứ của .

      Loại tình huống này mãi cho đến khi tôi khôiphục trí nhớ. Tô hướng về phía chứng mìnhtôi có năng lực chăm sóc bản thân, lúc này mới yên tâm, cuối cùng có thời gian bắt đầutìm công việc đơn giản, ví dụ như nữ tiếp viên và tương tự. Thậm chí có lúc công việc nữ tiếp viên cũng tìm thấy, chỉ có thể làm việc vặt.

      Khi đó chúng tôi thường xuyên có chỗ ở cố định, từ góc này đến góc khác của Anhquốc, bởi vì thường xuyên đưa ra tiềnthuê nhà bị chủ cho thuê nhà đuổi ngoài, nhưngmà chúng tôi hài lòng, chúng tôi chỉ cần liếc nhau cười, cảm thấy toàn bộ thế giới đềuđã tại trong tay chúng tôi vậy.

      chưa bao giờ nhắc tới gia đình mình. Viết đơn xin nhập học tôi hỏi viết họ như thế nào, hôn tôi, nhàng : "A, như con muốn, Sylvia".

      Tôi nghĩ nghĩ, ở phía sau vết tên. "Hopper(hope)" Họ này.

      Tôi bị Blasie ép học, theo đám con nít chân chính từng bước cùng nhau học ba năm thìđã nghỉ học. là giáo dục cơ sở còn ý nghĩa nhiều với tôi, hai là tôi đành lòng để Blasie tăng thêm gánh nặng kinh tế.

      Về sau chúng tôi tới Luân Đôn. Blasie tìmđược công việc nữ tiếp viên quán bar, tôinộp đơn xin làm thẻ thư viện. Mỗi ngày sáng sớm Blasie tan ca, chúng tôi cùng ăn cơn, sau đó tôi thư viện, ngủ. Buổi tối cơm nướcxong, làm, tôi ngủ. Chúng tôi sinh hoạtnhiều năm như vậy, thời gian cùng chỗ kỳthật rất ít, nhưng mà cảm thấy được sinh hoạttựa hồ bước lên nề nếp, nhàn nhã lại đầy đủ.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liênthuyt thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Ma thuật bạo động

      Tôi khó chịu nhìn sách bày ra trước mắt, nhíumày.

      Đáng lẽ lúc này nên ngủ sớm, nhưng màBlasie trở về trước sinh nhật tôi, tôimuốn chờ ấy về.

      Tôi nhìn đồng hồ treo tường, nó quamười hai giờ.

      Ngày 27 tháng 8.

      Sinh nhật của tôi.

      Blasie miễn là đồng ý chuyện của tôi làmđược. Tôi cảm thấy có chút bất an.

      Tôi bình tĩnh lại, cuối cùng hạ quyết tâm khép trang sách lại, tìm áo khoác khoác lên, mở cửaphòng, ra ngoài.

      Chúng tôi sống trong gác xép hai tầng, tiền thuê nhà ở đây cực kỳ rẻ. Nếu là ban ngày, có thể thấy bụi bên tường màu xám và cầu thang cũ màu đen thuận lợi chúng tôi ra ngoài. Tại conhẻm này, tòa nhà dơ bẩn như vậy chỗ nào cũng có.

      Tôi dựa vào bức tường trong bóng đêm từ từ xuống, thang lầu khó mà nén được tiếng ồn ở trong đêm.

      Sau đó từ xa tôi nghe thấy, tiếng giày cao gót lách cách truyền tới.

      Tôi dừng lại, lộ ra nụ cười vui sướng, tôi đươngnhiên có thể nghe ra tiếng bước chân của Blasie.

      Trong bóng đêm loáng thoáng thấy tới,bước chân nhàng chút nào dừng lại.

      Tôi nhìn bóng lưng xa đến ngẩn người, sau đó phát nguyên nhân làm như vậy.

      Có cái bóng đen có ý tốt theo sát tại saulưng .

      Trong nháy mắt tôi lờ mờ phen, quả thực biết nên làm cái gì bây giờ.

      Tôi quấn chặt áo khoác, nhàng theo sát tại phía sau bọn họ, mong muốn có thể tìm được cách giải quyết tình trạng khó xử này.

      Mơ hồ có thể thấy ánh đèn, con hẻm bên kia dẫn đến đại lộ.

      Người đàn ông kia do dự chút, rất nhanh ở trong tay có gì đó, bước chân nhanh hơn. Bâygiờ tôi có thể thấy đó là con dao găm.

      Blasie chút do dự hướng đầu ngõ chạy tới.

      Người đàn ông ka đuổi theo, lôi kéo tóc của ,kéo ngã xuống đất, dao găm hung ác để cổ họng .

      lập tức ngừng giãy dụa, tôi thấy : "Xinđừng làm hại tôi, tôi còn có con , nó chỉcó tôi là người thân. Tôi có tiền. Đừng hạitôi, cần cái gì tôi phối hợp".

      Tôi che miệng lại phòng ngừa tôi khóc ra thànhtiếng.

      Người đàn ông kéo đến con hẻm vào tòa nhà bên cạnh, nơi đó càng thêm tối.

      ta thở hổn hển, kéo mở quần áo , mộtbàn tay bắt lấy ngực liều mạng vân vê, tay kia run rẩy kéo quần mình.

      Tôi nắm chặt tảng đá, dùng sức nện sau đầungười đàn ông, tiếp tục cú. Nước mắt khiếnmột mảnh trước mắt tôi lờ mơ, thấy .

      Người đàn ông nghĩ tôi làm vậy rồi ngã xuống. ta dừng động tác lại, vẻ mặt quái dị sờ sờ sau đầu mình, sau đó nhìn tay dính máu.

      Tôi kinh hoàng lùi bước, vẻ mặt hung dữ nắm lấy cánh tay của tôi.

      " -----" Blasie rất nhanh từ mặt đất đứng lên, liều mạng kéo người đàn ông lại:" -----".

      Người đàn ông dùng lực giẫm bụng , đạp mặt đất, nhưng mà rất nhanh đứng lên đánh người đàn ông kia: " thể được -----".

      ta kiên nhẫn địa quyền đánh vào mặt của , sau đó dùng chuôi dao găm đậpđầu , máu lập tức theo đầu chảy qua mặt

      Thấy máu của , tôi cảm thấy được ở trong đầutôi giống như có đồ bị chặt đứt.

      Người đàn ông hoảng sợ quay đầu nhìn tôi, đầu bắt đầu căng lên như quả bóng, khuôn mặt bóp méo phân biệt được.

      Sau đó ------

      ------- Bùm.

      Nổ mạnh.

      Màu đỏ trắng, bắn tung tóe xung quanh như mạng nhện mặt đường và tường.

      lầu gần đây có tiếng người tức giận quát, nhô đầu ra, thấy trường máu chảy đầm đìa,sợ hãi hét lên tiếng.

      Tôi bất chấp cái này, tôi cảm thấy lạnh cả người.

      Tuy là biết là chuyện gì xảy ra, nhưng màtôi biết đây là tôi làm.

      Tôi nhịn được run rẩy lên.

      Khi Blasie dùng lực nắm hai cánh tay của tôi, đem tôi từ mặt đất kéo lên.

      " thôi ------" : "Con bị nhìn thấy rồi".

      Tôi ngẩng đầu lên nhìn , toàn thân hỗn độnkhông chịu nổi, khóe miệng vẫn mang theo vết máu, nhưng mà tôi cho tới bây giờ cũng chưa thấy vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lùngnhư vậy, ánh mắt đen trong bóng đêm cũng phátsáng lên.

      rời khỏi tôi, tôi cũng chưa từng có chú ý tới, ra hai cánh tay lại mạnh mẽ như vậy.

      Chúng tôi lảo đảo trở về gác xép, chúng tôi ngồiở sàn, trầm mặc.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liênthuyt thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Hogwarts

      Blasie nhanh chóng thu dọn hành lý chúng tôi,tôi ngồi yên ở mặt đất.

      Tôi cảm thấy buồn nôn.

      Tôi nghiêm mặt. Đến bây giờ tôi vẫn có cảmgiác , người mang theo cỗ lạnh đến tê dại, đầu như muốn bùng nổ, toàn bộxung quanh giống như đều rời tôi mà .

      Đến khi Blasie nắm hai vai tôi.

      nhìn mắt tôi, hỏi tôi: "Con hối hận sao?".

      Tôi ngây ngốc chớp đôi mắt: "Cái gì ------".

      lặp lại: "Con hối hận sao?".

      Tôi nhìn , vẻ mặt của ấy cho tới bây giờ đều có nghiêm túc như vậy.

      "" Tôi . Tôi làm sao có thể hối hận cứu .

      nở nụ cười nhìn tôi, ánh mắt đen mềm mạihíp lại.

      "Vậy, vui lên nhé!".

      biết, mỗi lần ấy cười như vậy, tôi vui vẻ trở lại.

      Nhìn nụ cười của , tất cả mọi thứ lại đều về tới bên cạnh tôi. Tôi đột nhiên phát tôi có chút yên tâm.

      "Thế, đó là ----- cái gì?".

      : "Cái gì?".

      Tôi cắn cắn môi : "Cái đó. Cái làm người ta ------" Vẻ mặt tôi bắt đầu trắng bệch, nhưng mà ràng Blaise biết tôi muốn cái gì, nhẹnhàng vuốt lưng tôi, đem lời kế tiếp của tôi xong: "........ sức mạnh. Con có biết, đúng ?".

      do dự, giống như phiền não biết nênnói như thế nào.

      Tôi khép hờ mắt: "Con gặp phiền phức sao?"Tôi gặp rắc rối làm phiền ấy sao?

      sờ sờ đầu tôi.

      "Đó là ngoài ý muốn".

      "Nhưng mà có người thấy rồi" Tôi cúi đầu xuống ngoan cố .

      "A" : " được giải quyết , có ngườithay chúng ta giải quyết".

      Tôi ngẩng đầu nhìn , mỉm cười giải thích: "Ừ....... Bọn họ xóa ký ức người chứng kiến".

      Tôi : "Bọn họ?".

      "Bộ pháp thuật" (*)

      (*)Bộ pháp thuật:nguyên văn là 嗒嗒, nhưng mà mình nghĩ chắc sai đâu ^^

      Ngoài cửa sổ truyền đến thanh cắt ngangchúng tôi chuyện. Tôi ngẩng đầu nhìnqua, con cú mèo màu xám đứng ở cửa sổnhỏ, béo tròn ánh mắt màu vàng đổi tới đổi lui.

      qua, đem nó vào, từ chân nó lấy xuống bức thư.

      "A" nhìn thư nở nụ cười, với tôi: "Hômnay là sinh nhật con".

      tới, đem thư giao cho tôi, xoa xoa đầu tôi: "Sinh nhật vui vẻ".

      Tôi đem bức thư mở ra. Mực xanh ngọc lục bảoviết địa chỉ và gửi "Sylvia Hopper", con dấu huy chương, viết chữ "H" in hoa xung quanh vòng là con sư tử, con đại bàng, con lửng, con rắn, niêm phong bằng sáp.

      Tôi mở ra.

      Số phận để tôi xấu xí sống ba mươi năm, cuộcsống mới mười năm, bây giờ, nó mở ra nhưđưa tôi đến với cánh cửa phép thuật.

      -----------------

      Đến khi tôi ngồi chuyến tàu Hogwarts, tôi vẫn còn chìm đắm trong cảm giác khôngthật, mọi thứ thể tưởng tượng nổi. Giáo sư phù thủy mặc áo khoác màu lục, quán cái vạclủng, Hẻm Xéo.

      Tôi và Blasie vẫn ở chỗ cũ, ngày hôm sau tôi nhịn được đến chỗ trường đó, lạiphát tất cả có vết tích, cho dù khắpnơi đều là vết máu hay là...... Xác chết, thậm chílà bị ma thuật bao động nổ cả con đường và trêntường, tối hôm đó giống như là giấc mộng. Blaise từ chối công việc nữ tiếp viên, bây giờ ởgần nhà làm cửa hàng chuyên kinh doanh quần áo giá rẻ, chủ cửa hàng chừng ba mươi tuổi, bởivì bị hói nên già , tính tình rất hòa thuận.

      Dù rằng Hogwarts cung cấp học bổng học sinhnghèo, nhưng mà Blasie vẫn đem tiền bạc nhiều trong nhà đưa cho tôi.

      "Con dùng " .

      Học sinh xung quanh kéo hành lý ở trong toa xe tới lui, có mấy học sinh làm hành lý nổitrên trung, va vào người đườngnghiêng ngả lảo đảo, mà bọn họ lại cười nghịchnhợm, xin lỗi chân thành.

      Tôi dùng hết sức để hành lý rời tay, có chút chán nản, bởi vì tôi nên sớm tới chút, bây giờ mỗi toa xe là chật ních, haitay đầy hành lý cũ đối với mười tuổi tôi mà cũng có chút nặng nề.

      Phát toa người ít, tôi hướng bên kia chen qua, nhưng mà vừa mới đến tôi hối hận rồi.Trong toa này phần lớn học sinh đều quần áongăn nắp, xem phải là người tốt, thậm chí có mấy người nhíu mày, vẻ mặt giốngnhư ăn phải con ruồi ghê tởm.

      Hai học sinh trung học đứng ở trong hành lang chuyện với nhau ngừng, hai ngườiđồng thời nhìn về phía tôi, ánh mắt giống câykim đâm vào tôi có chút xấu hổ.

      Nam sinh có mái tóc hoe vẻ mặt lạnh nhạt đánhgiá tôi, khóe miệng giật : "Hả? Muggle?".

      Tôi biết cái gọi là Muggle chính là người bìnhthường có phép thuật, giáo sưMcGonagall đón chúng tôi từ Hẻm Xéo cho tôi. Tôi có chút bất an kéo quần áo người,trong xe trường học thể mặc quần áoMuggle sao?

      Có vài học sinh có ý tốt : " lẽ muốn ngồi ở đây?".

      Vài người ác ý cười.

      "Nếu là em, ngồi ở đó" Có chàng trai ở bên cạnh tôi : "Toa này đềulà Slytherin, bọn họ là những kẻ xấu, aiđồng ý theo chân bọn họ ngồi cùng chỗ".

      Nam sinh tóc hoe lạnh lùng nâng mí mắt nhìn ta, dùng giọng điệu chán ghét : "AndyMarcus".

      Chàng trai bên người cam lòng yếu thếhất càm lên: "Hugh Coffey".

      Nam sinh tóc hoe lạnh lùng : "Tôi đề nghịcậu gọi tôi là huynh trưởng" xong đợiMarcus đáp lễ, xoay người rời .

      Marcus đối với bóng dáng kia nghiến răng nghiến lợi trận, tôi xấu hổ bên cạnh, hướng tôi làm mặt quỷ: "Phía bên còn có chỗtrống, muốn hay đến bên này ngồi?".

      Tôi cảm ơn, theo ta vào toa.

      Trong toa còn có cậu bé và bé, mặt cậu bé tròn tròn, bé có mái tóc màu nâu rậmvà răng cửa lớn.

      Chúng tôi tự giới thiệu với nhau, cậu bé mặt tròn nhút nhát có chút hướng nội, gọi là Neville Longbottom, bé có phần vênh váo nhưng mà hình như cực kỳ thông minh, gọi là HermioneGranger, bọn họ giống tôi đều là học sinh mới,còn lại là Andy Marcus học sinh Gryffindor năm thứ ba.
      Nhiên Nhiên, laula, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :