1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đó là yêu - Diệp Lạc Vô Tâm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ♥ Đó là

      Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

      Dịch: Shai, Mạc Ưu (3 action c2)

      Nguồn dịch:

      - fanpage Hội những người đam mê tiểu thuyết của Diệp Lạc Vô Tâm


      - https://www.wattpad.com/myworks/59177443-đó-là-yêu

      Thể loại: Nhật ký, ngọt, sủng

      Làm ebook: saral

      Nguồn ebook: STENT FORUM


      Giới thiệu


      Đây phải là câu chuyện tình , đây là lời chỉ dẫn giúp bạn tìm được “tình bí mật” của mình.


      Có lúc, chúng ta hiểu cái gì là , chỉ biết rằng:


      Có vài người, biết nên đợi, nhưng vẫn cứ đợi rồi lại đợi


      Có sai lầm, biết rằng thể tha thứ, nhưng vẫn cứ sai rồi lại sai


      Chỉ bởi vì, vào những năm tháng hoa mộng vô tư nhất, vào thời thanh xuân ngông cuồng nhất, gặp được nhau!


      thẳng ra: đây là chuyện tình ấm áp, đáng của bé học trò hạng hai và cậu học sinh xấc láo.

      ------------------------

      Chương 1: Những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời.


      ** Action 1: Tỏ tình

      13/6/2003, tôi nhớ rất bởi vì hôm đó là sinh nhật tôi.

      Bệnh SARS kéo dài được hai tháng và ngày tốt nghiệp sắp đến, dường như làm cho cả vườn trường chìm đắm trong bầu khí biệt ly. Tôi bị chèn ép đến cực hạn, chỉ cần xúc động chút thôi là lại hẹn Phiền Nhân bar uống rượu, khi ngà ngà say những tình tiết tiểu thuyết trong tôi lại được dịp phát tác. Tôi với Phiền Nhân:

      - Trong năm này, em luôn nghĩ đến ...giờ sắp phải chia ly rồi, em muốn nghe ràng với em câu: thích em, chưa từng thích... như vậy em có thể chết tâm, có thể hoàn toàn quên , bắt đầu cuộc sống mới của em...

      Sau lát trầm mặc, Phàm Nhân :

      - Nếu ... thích sao?

      - Hả...

      - thích em, rất lâu rồi.

      - , tại sao sớm cho em biết?

      - cho rằng những việc làm đủ ràng rồi.

      Tôi đau đầu, rượu uống đủ rồi, đầu óc có chút hỗn loạn. Tôi thể hiểu nổi, thích người tại sao chỉ làm mà .
      Mười năm sau, khi tôi hiểu đến tận xương tủy, tôi mới hiểu có loại tình gọi là hành động---- chưa từng em, nhưng bất luận việc gì, chỉ cần em ra làm được.


      ** Action 2: Cầu hôn

      Vào kỳ nghỉ hè, vào buổi sớm hoàn toàn nhớ ngày tháng, tôi ôm chăn mơ giấc mộng đẹp, mẹ lại bắt đầu lải nhải bên tai tôi:

      - Con 26 rồi, khi nào mới kết hôn, con xem XX bằng tuổi con, có con lớn tướng rồi, còn cả XX, bé hơn con 3 tuổi, hai ngày nữa là lấy chồng, con có thể lớn chút được ?

      Tôi cảm thấy mẹ vô cùng chuẩn, thò tay lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Phàm Nhân.

      Nghe giọng còn ngái ngủ của Phiền Nhân, tôi đoán vừa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cho nên lời ít ý nhiều:
      - Có chuyện gì?

      Tôi cũng vẫn còn buồn ngủ, cho nên chạy thẳng vào vấn đề:

      - tính khi nào lấy em?

      - ...chưa nghĩ qua.

      - Giờ nghĩ !
      - ....
      Rất lâu có động tĩnh, tôi nghĩ rằng lại ngủ rồi, định ngắt điện thoại ngủ tiếp đột ngột lên tiếng, giọng vô cùng thanh tỉnh:

      - Đợi sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh.

      - Được.

      Ngắt điện thoại, tôi với mẹ là sau khi tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh kết hôn.

      Mẹ lập tức gọi điện cho tất cả người quen để thông báo, tôi chui vào chăn tiếp tục ngủ.

      Hoa tươi, nến, cơm tây, nhẫn trong truyền thuyết, còn có quỳ xuống đâu ra?

      Quả nhiên chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình.


      ** Action 3: Kết hôn

      Tỏ tình là tôi, cầu hôn là tôi, khi tôi nghĩ rằng kết hôn cũng nhất định là do tôi ra việc bất ngờ xảy ra, bất ngờ đến nỗi tôi kịp đánh răng rửa mặt.

      Hoàn toàn nhớ ngày tháng, sáng vừa tỉnh dậy, tôi ngáp dài ngáp ngắn vào phòng vệ sinh.

      Phiền Nhân vừa chọc thông cái đường ống dẫn nước, vừa khinh bỉ cái việc tóc của tôi rụng quá nhiều, cảnh cáo tôi từ nay trở được viết đến thâu đêm suốt sáng, trước 12h phải ngủ, vì mà chăm sóc thân thể, hầu hạ đến già, đến cả lúc chết.

      Nhằm hóa giải cục diện căng thẳng, tôi diễn tình tiết trong ngôn tình, đau đớn chỉ vào :

      - chán ghét em rồi đúng ? muốn em rồi đúng ?

      Phiền Nhân vĩnh viễn có được dịu dàng của những nam chính trong tiểu thuyết, lạnh lùng liếc tôi cái:

      - lấy thùng rác đến đây.

      Tôi tiếp tục cố gắng:

      - đây là muốn em rồi, muốn lấy em rồi! muốn phải sớm với em, phía sau còn hàng dài đợi em kia kìa, trong đó có mấy người em vô cùng hợp ý, em buồn có cơ hội xem xét thực tế...

      Phiền Nhân trực tiếp ngắt lời tôi:

      - thay quần áo, chúng ta văn phòng nước ngoài của trường.

      - làm gì?

      - Lấy hộ khẩu, Cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận...

      - Hả ...

      Vừa rồi tôi đến đâu rồi nhỉ?

      - Nghe hôm nay là ngày tốt, thuận lợi lấy vợ gả chồng, thuận để làm việc khác.

      .

      - sao? cần thay quần áo đâu, chúng ta .

      Vừa đến văn phòng nước ngoài, lại vướng vào ông chú cảnh sát nhiệt tình:

      - Định làm gì?

      Tôi hớn hở :

      - Rút hộ khẩu.

      - Hai người đổi việc rồi sao.

      - phải, chúng cháu muốn làm giấy chứng nhận kết hôn.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: xuất của “Phiền Nhân”


      Có người hỏi tôi:

      - Sao cậu lại gọi là Phiền Nhân? Có phải có nội hàm gì ?

      Tôi kiên định lắc đầu:

      - có nội hàm gì cả, là ý nghĩa bề mặt đó.

      - Rốt cuộc phiền chỗ nào, sao tớ nhìn ra?

      - Đó là bởi vì, chỉ làm phiền mỗi tớ….

      - Ví dụ?

      Những ví dụ như vậy nhiều vô cùng, tôi có thể viết ra cuốn sách 50 nghìn chữ cũng được, chắc chắn có thể viết ra, nhưng mà giấy có hạn, tôi chỉ có thể ra mấy chuyện làm mất hình tượng của lắm thôi.

      Action 1

      Châm ngôn sống của Phiền Nhân là:

      - Chuyện có thể nhờ người khác, tuyệt đối làm khổ bản thân.

      đương với 12 năm, kết hôn 8 năm, phương châm sống của luôn luôn ứng người tôi.

      ngày, tôi đánh máy đến độ linh cảm bùng phát, nam nữ chính trùng phùng sau thời gian dài xa cách.

      Đột nhiên Phiền Nhân hét lên:

      - Vợ, nhanh đến giúp , mau giúp lấy cái điều khiển ti vi đến đây!

      - Ờ, em đến đây!

      Tôi theo tiếng gọi chạy vào phòng ngủ, vừa vào đến nơi liền thấy dựa người ở đầu giường, còn điều khiển nằm ở cuối giường.

      Tôi giơ tay nhéo :

      - đổi tư thế là có thể lấy được, lại còn gọi em đến giúp, có thể lười hơn được ?

      cười hì hì gỡ tay tôi ra:

      - lười, nhưng mà phải lười lấy điều khiển, mà là muốn nhìn em cái nhưng ngại xuống giường tìm em!

      -

      Con người này quá phiền!

      ACTION 2:

      ngày, tôi và Phiền Nhân xem chương trình truyền hình rất hot, người con trai trông có vẻ tệ lại được ai chọn, MC rất cảm khái, tôi cũng vô cùng cảm khái.

      Tôi ra kiến giải của mình:

      - Em thấy con đối với con trai cần quá kén chọn, đẹp trai hay đẹp trai, điều kiện kinh tế có tốt hay , có tiền đồ hay , tất cả đều quan trọng, quan trọng nhất là đối tốt với mình!

      Phiền Nhân lạnh lùng liếc tôi cái:

      - !

      Tôi nhất thời phản ứng lại được:

      - Hả? những cái em đều là lời lòng mà!

      Phiền Nhân ném cho tôi ánh mắt cảnh cáo, tôi lập tức phản ứng lại, vội vàng sửa lại:

      - Con người em cái gì cũng tốt, chỉ là lúc chọn bạn trai rất là kén chọn, nhất định phải đẹp trai, có tiền, còn phải có năng lực phi phàm, có tài năng hơn người. Nếu , ngay cả nhìn em cũng nhìn cái...

      Phiền Nhân lập tức cười lên:

      -Ừ, thích nghe em những lời lòng.

      Tôi:...

      Con người này, có thể phiền hơn được ?

      ACTION 3:

      Từ khi có Tiểu Phiền Nhân, tôi bận đến nỗi ngay cả thời gian lên weibo đổi status cũng có, mệt đến nỗi cả người rã rời.

      Tôi nhịn được oán than với Phiền Nhân:

      - có thể tự mình chăm sóc tiểu tình nhân kiếp trước của ? đừng có đem tất cả tội nợ kiếp trước của cho mình em gánh vác.

      Phiền Nhân phân trần:

      - phải muốn chịu trách nhiệm, với nó thực hợp, nó EQ thấp khoong , làm việc hoàn toàn hợp logic, với nó thực có chung ngôn ngữ...

      Tôi tiện tay thả con gấu winny của Tiểu Phiền Nhân xuống đập vào đầu :

      -Nó mới tuổi, thể tha cho nó chút được sao! , hát cho con nghe bài hát thiếu nhi, dỗ con ngủ!

      Phiền Nhân thấy tôi lại cầm chiếc xe oto đồ chơi quá cỡ của tiểu Phiền Nhân lập tức ôm con chạy vào phòng ngủ.

      Sau đó, tôi nghe thấy giọng hát từ phòng ngủ vọng ra:

      -Mùa xuân ở đâu, mùa xuân ở đâu, mùa xuân ở những ngọn núi xanh...mẹ ở đâu? mẹ ở đâu? mẹ ở trong chăn của ba...

      Tôi:...

      Tiểu Phiền Nhân là con ruột của đó, có phải vậy?

      Action 4:

      Ngày kia, theo Kẻ Đáng Ghét ra ngoài dự buổi tiệc xã giao đến nửa đêm, chúng tôi đánh xe về nhà.
      Vừa lên xe, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, tôi hỏi : "Chúng ta về nhà hay về nhà em?"
      Kẻ Đáng Ghét im lặng lúc, ông lái xe dưới ánh mắt nghi ngờ trả lời tôi: "Về nhà em, mẹ của bây giờ trở lại rồi."

      trai lái xe nhìn khinh bỉ lập tức chuyển hướng xe chạy về hướng nhà tôi, dùng ánh mắt ta đây "tiểu tam" Lăng Trì xử tử.

      Ôi! luôn luôn phối hợp với tôi như vậy đó!

      ACTION 5:

      Bởi vì làm việc cùng đơn vị, nên tôi và Phiền Nhân hẹn mà gặp thường xuyên chạm mặt nhau ở hành lang ký túc xá.

      ngày, tôi muốn đến phòng thí nghiệm, đường gặp phải Phiền Nhân, chân bước nhanh hơn về phía tôi, thuần thục bắt chuyện: "Mỹ nữ, tối nay có rãnh ?"

      Tôi quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước: " rãnh, hôm nay chồng tôi công tác."

      "Vậy khi nào chồng em mới công tác?"

      Thấy có ý định bỏ giọng điệu trêu đùa, tôi quyết định trả lời lại chút. Tôi dừng bước, chớp mắt với , cười ngọt ngào, như có như sờ soạng hông của : "Đừng nóng lòng mà... chờ công tác rồi, em nhất định cho biết, nha!"

      Chắc chắn hành động của tôi rất tốt, Phiền Nhân im lặng cả nửa ngày, : "Tại sao lại có chút hoảng sợ như vậy nhỉ? Xem ra, sau này thể có bất cứ sai sót nào rồi!

      Chuyện kể rằng, ràng là dẫn trước tôi mà!

      ACTION 6:

      Mấy ngày sau, tôi lại gặp Phiền Nhân tại góc rẽ hành lang, lần này tôi chủ động đuổi theo, dùng vai huých vào người cái: "Ngày hôm nay chồng em công tác rồi!"

      "..." Phiền Nhân quay đầu lại liếc tôi cái, gì.

      Tôi vẫn cười ngọt ngào: "Tối nay tới nhà em nha? Em mới mua cái áo ngủ, màu tím thích của đó..."

      Phiền Nhân lập tức lên tiếng cắt ngang lời tôi: "Em phát phía sau em có người à?"

      Tôi: "Ấy...Em có việc phải trước rồi!"

      ACTION 7:

      Phiền Nhân thường hay với tôi, cuộc đời này mơ ước lớn nhất của là được nuôi tình nhân .

      Đáng tiếc, nhà của chúng tôi giáo dục quá nghiêm khắc, đừng hồng nhan tri kỉ, có là hồng nhan tri kỉ chăng nữa, cũng bị tôi bóp chết thương tiếc.

      Thế là, gặp gỡ vào ngày lễ cùng với tình nhân cái gì cơ chứ, chẳng hạn như ngày 14 tháng 2, ngày 21 tháng 5, mồng 7 tháng 7, vân vân, tôi luôn nhận được thông báo chuyển khoản chi trả từ Phiền Nhân, chuyển khoản số tiền bình thường mà mọi ngày vẫn cho phép.

      Thuận tiện kèm theo câu dặn dò: "Tình nhân , mẹ của quản lý rất chặt chẽ, ngày hôm nay thể chơi cùng với em rồi, mình em tùy thích mua chút gì đó, coi như là quà tặng của cho em ------ mãi mãi là người của em!"

      Tôi: "..."

      Tôi bỗng nhiên xúc động có ý nghĩ muốn bóp chết !

      Còn có lần, công tác ở bên ngoài, bỗng nhiên chuyển cho tôi số tiền, tôi lật đật dở lịch ra xem, cũng phải ngày gì đặc biệt.

      Tôi gọi điện thoại cho : "Sao lại chuyển tiền cho em?"

      Phiền Nhân với tôi bằng giọng hết sức buồn bã: "Ừm! Ngày mai về được, nghĩ tới việc ngày mai em shopping, rồi quẹt thẻ, nên đừng gọi điện cho , kẻo mẹ phát ,...phải giải thích với bà ấy!"

      đây là, ý nghĩ muốn nuôi tình nhân khiến phát điên rồi sao?

      ACTION 8:

      Về việc chúng tôi nghiêm khắc chuyện dạy kèm tại nhà, Phiền Nhân từng nỗ lực đấu tranh, nhưng đều bị tôi phát , có năng lực, có thể trấn áp rồi.

      Ví dụ:
      Phiền Nhân lời lẽ chính nghĩa : " nàng A là bạn học của ."
      Tôi : "Ngày trước chúng ta cũng là bạn học."
      Phiền Nhân: "..."

      Ví dụ:
      Phiền Nhân lời lẽ chính nghĩa : " B chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
      Tôi : "Trước kia chúng ta cũng là bạn bè bình thường."
      Phiền Nhân: "..."

      Ví dụ:
      Phiền Nhân lời lẽ chính nghĩa : " nàng C là tiểu sư muội của ."
      Tôi : "Em học tiến sĩ so với chỉ muộn học nữa năm, cũng là tiểu sư muội của ."
      Phiền Nhân: "..."

      Ví dụ:
      Phiền Nhân lời lẽ chính nghĩa : "Quan hệ giữa với D chỉ là đồng nghiệp bình thường."
      Tôi : "Chúng ta cũng là quan hệ đồng nghiệp."
      "..." Phiền Nhân cuối cùng phản ứng lại, "Chúng ta kết hôn rồi."
      "Cũng đúng nha. Vậy chúng ta ly hôn , nhìn xem em có thể chỉ trong vài phút đồng hồ vạch trần nắm trong lòng bàn tay."
      Phiền Nhân tưởng suy nghĩ phen: "Quên , ly hôn rồi hai ngày sau lại phục hôn, người ta biết lại tưởng chúng ta mua hai căn hộ đấy, mất mặt!"

      Đến tận sau này, Phiền Nhân xã giao với bất kỳ bạn học nữ nào, xã giao với bất kỳ bạn nữ nào, thân mật với đồng nghiệp nữ nào, mọi người đều lạnh nhạt với con .

      Chỉ có tôi biết rằng, đời này có đàn ông đích thực nào lại lạnh nhạt với người con đẹp, chỉ có đàn ông sợ vợ!

      ACTION 9:

      Nhớ thời gian viết <Ngủ cùng sói> , vì để tăng điểm kích dẫn, làm đủ trò tình cảm, đến mức tôi ngừng vò đầu.

      Lật xem mọi loại tài liệu, các thể loại YY đoạn cao trào, có kết quả, tôi đành phải mặt dày xin Phiền Nhân giúp đỡ.

      Mỗi lần sau đó, Phiền Nhân thà bị tôi làm phiền, cũng tuyệt đối để tôi tìm người khác giúp đỡ.

      Hơn nữa, còn bảo đảm dạy biết mệt, mãi đến khi tôi tìm được cảm hứng mới thôi.

      Về sau tôi bắt đầu viết <Trao lầm tình cho >, Giáo sư Dương được gọi là người nho nhã nhé, được xem là người lãnh đạm đấy!

      Cuối cùng, Phiền Nhân đợi đến mức sốt ruột, thể chờ hơn được nữa, chạy tới nhìn chút, và trịnh trọng đề nghị tôi rằng: "Lần sau em đừng viết thể loại đề tài thanh xuân nữa, vẫn là đề tài hắc đạo tốt hơn."

      Tôi hỏi: " Sao vậy hả? Em thấy mọi người rất thích mà."

      Phiền Nhân giải thích: "Mấu chốt là đợi lâu như vậy rồi, cũng có lúc dùng binh!"

      Tôi che mặt: "Đáng ghét, sang bên kia chơi mình , đừng làm phiền em viết văn!"

      ACTION 10:

      Đổi điện thoại mới, tôi lười sao chép danh bạ mới, thẳng tay ném di động cho Phiền Nhân: "Copy danh bạ vào lại điện thoại giúp em chứ."

      " phải em nên tự mình làm sao?"

      "Em đây là cho cơ hội, để cho chứng minh mình phải là người vô dụng đó!"

      "...cảm ơn!"

      Phiền Nhân giằng co trong chốc lát, rồi ném điện thoại trả lại cho tôi.

      Tôi cầm di động tới trước máy tính, màn hình lên đoạn tin nhắn mới, đến từ: Bé Ngoan.

      Tôi nghĩ cả nửa ngày, cũng nhớ ra người này xuất từ đâu, lập tức chạm mở tin nhắn ra xem thấy:

      Bé Ngoan: [ Vẫn là xưng hô thế này mới có thể thể tính cách của . ]

      Con người này đúng là phiền nhất ----- chưa thấy ai tự mình biết mình như vậy!

      Vi Vi nghe tôi xong, hoàn toàn tìm được lời bình nào, chỉ khô khốc câu: "Hai người thực là trời sinh đôi!"

      Tôi nhấp ngụm cà phê đầy đau khổ, với ấy rằng: " đời này có người nào với người nào là trời sinh cặp cả, trong hôn nhân toàn bộ là chịu đựng và khoan dung, kiêu hãnh cùng với tầm thường, cho và trả, còn có lặng lẽ hiểu nhau, đều là do hai người chung sống với nhau lâu dài mà ra..."

      Hôn nhân vô tình mài bằng những góc cạnh đau khổ đau khổ của đối phương, các bạn cặp trời sinh rồi đó!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 3: Về chuyện cãi nhau nhặt


      Cuộc sống vốn chẳng thuận buồm xuôi gió, giống như tình thể mãi lời ngon tiếng ngọt được.

      Phiền Nhân đúng là Xử Nữ. Những người thuộc chòm sao Xử Nữ cầu tính hoàn mỹ rất cao, rất dễ khiến người ta bị áp lực, chừa ai, phải tôi trách móc đâu.

      Còn tôi, chòm sao Song Tử, nhân vật điển hình cho ngốc nghếch chẳng biết gì, vô tâm vô mật, mơ mơ màng màng, dùng lời của Phiền Nhân ưu điểm lớn nhất của tôi là chịu đựng tốt, khuyết điểm lớn nhất chính là kiên nhẫn chịu đựng.

      Tưởng tượng là có thể thấy, chúng tôi sống cùng nhau hai năm có giây phút nào yên ổn, tình cảnh lúc nào cũng hỗn loạn.

      Lâu ngày, lúc Phiền Nhân phát ra bản thân thể thay đổi được kết quả, đành phải thay đổi thái độ. ......

      **ACTION 1:

      Mười hai giờ năm phút đêm Phiền Nhân qua cửa vào nhà, tôi nhanh chóng đóng đoạn tình tiết quan trọng trong cuốn tiểu thuyết viết, giả bộ trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh trách móc : " xem bây giờ mấy giờ rồi, sao giờ này mới về? Em bỏ qua cho đâu, phải trước mười hai giờ phải về sao?"

      Phiền Nhân: "Vốn dĩ về sớm rồi nhưng tài xế taxi nhầm đường! sai rồi! cam đoan lần sau về đúng giờ đúng khuôn phép!"

      Tôi: "Nghe đúng là phải lỗi của ... tắm rồi ngủ ."

      **ACTION 2:

      Bốn ngày sau, mười hai giờ hơn mười phút Phiền Nhân mở cửa vào nhà, tôi giận: " mỗi ngày ngoài trừ công tác, hoặc là ra ngoài chén chú chén , đến đêm hôm khuya khoắt mới về, xem em là cái gì hả? Nhân viên phục vụ khách sạn sao?"

      Phiền Nhân lập tức phản bác: "Mỗi ngày? Em dùng từ rất chính xác rồi, ngày hôm qua tan làm về nhà liền, hôm trước mười giờ về, hôm kia mười hai giờ về tới cửa."

      "À..."

      Có vẻ như tôi là người có lỗi, trách lầm rồi.

      Về phần hôm trước tôi thực nghĩ ra, việc đó đúng là vượt ra ngoài phạm trù trí nhớ của tôi.

      **ACTION 3:

      tháng sau, chúng tôi bởi vì chút chuyện mà làm ầm ĩ lên.

      Tôi tức giận, liền thu dọn đồ đạc muốn bỏ .

      Phiền Nhân nhanh tay nhanh mắt ngăn tôi lại: "Em đâu?"

      "Em muốn nhìn thấy , em !"

      lập tức đứng chăn ở cửa, chết cũng mở cửa.

      Tôi thẳng tay ném quần áo của : "Vậy , đừng để em nhìn thấy ."

      " đâu có ngốc như vậy đâu!"

      Nấc, chửi tôi ngốc nhỉ?

      Tôi đứng phắt lên, chỉ chỉ tay lên đồng treo tường, " tám giờ rồi, em muốn cập nhật tiểu thuyết sao, độc giả sốt ruột rồi, đừng vì ân oán cá nhân mà làm lỡ việc, phải phong cách của em."

      "..." cũng có chút lý lẽ, "Được! cứ chờ , chờ em cập nhật chương mới xong quay lại tính sổ với !"
      *Action 4

      Còn có lần, vì việc gì đó tôi nhớ nhưng tôi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

      "Lần này em tuyệt đối tha thứ cho , nhất định tha!" Tôi chắc chắn.

      : " mời em ăn thịt nướng."

      Tôi rống to hơn: "Đừng tưởng rằng cho em ăn trận thịt nướng là có thể giải quyết vấn đề!"

      "Hai bữa, hai bữa thịt nướng vấn đề giữa chúng ta chẳng lẽ giải quyết được sao?"

      Cơn giận của tôi vẫn giảm bớt: "Chuyện này giải quyết được!"

      lập tức hiểu được vấn đề này thực nghiêm trọng, cười mỉm ngồi xuống bên cạnh tôi, tay an phận ôm chầm tôi: "Tự phải giải quyết thôi."

      "... Thời gian cãi nhau có thể đứng đắn lúc ?"

      "Hai lần!"

      " có thể ... Uhm..."

      Chỗ này lược bớt vạn chữ.

      XX phút đồng hồ sau.

      Tôi hoàn toàn quên mất tại sao mình lại tức giận, chỉ cảm thấy cần phải ăn trận để tăng cường sức khỏe: ", ăn thịt nướng."

      *Action 5

      Nhớ khoảng thời gian viết <Động phòng hoa chúc cách vách>, bị say đắm theo sư huynh nào đó, mỗi ngày tôi đều đắm chìm trong tiểu thuyết thể thoát ra được, phải nhốt Phiền Nhân ngoài cửa phòng sách, cho phép tới gần, để tránh ảnh hưởng tới tôi thao thao bất tuyệt chìm đắm trong tình cảm của sư huynh nào đó.

      Phiền Nhân cuối cùng nhịn được nữa, bùng nổ. Quá trình cãi nhau thế nào tôi sớm quên sạch , tóm lại kết quả là: năm lần bảy lượt nhận sai, năm lần bảy lượt cam đoan từ nay về sau nổi giận với tôi nữa, tôi thèm để ý tới , tự nhốt mình trong phòng sách, chịu ra ngoài.

      Mãi đến ba giờ sáng, vẫn cố chấp gõ cửa như vậy.

      Tôi quát lên với : " có thôi hả? giống đại trượng phu được sao? Cứ làm gì vậy chứ?

      : " thể, bởi vì ngày trước em , lúc tức giận em ngủ được, sợ em mất ngủ..."

      Mắt tôi bỗng nhiên ươn ướt.

      Tôi mở cửa: ", em ngủ đây, mệt chết rồi!"

      *Action 6

      Phiền Nhân ra ngoài xã giao đặc biệt nhiều, ngày nghỉ lễ cũng ở nhà, mấy chuyện này tôi đều nhịn, có thể ban ngày cùng mỹ nữ ăn cơm, lại còn là mỹ nữ theo từ trung học đến lớn, ngang nhiên ăn cơm cùng nhau, ngang nhiên uống rượu say, điểm mấu chốt là --- ngang nhiên dấu diếm tôi!

      Nếu mỹ nữ kia gọi điện cho hỏi có về nhà an toàn , tôi còn tưởng rằng lại ra ngoài xã giao với khách hàng, còn ngây ngốc pha trà giải rượu cho nữa chứ!

      Tôi tức giận nắm lấy vạt áo của mà chất vấn: " với nàng kia rốt cuộc có quan hệ gì?"

      Phiền Nhân chỉ tay lên trời thề: "Chỉ là quan hệ bạn học cũ, ấy đến thành phố S, gọi điện thoại cho , về tình về lý, phải nên mời ấy ăn bữa cơm sao?"

      "Chỉ là ăn cơm? Vậy sao cho em biết?"

      " cũng vì sợ em quá nhạy cảm. Nếu em để ý, ngày mai ấy muốn gặp em, cùng biết về nhau."

      Tôi kìm nén bực bội, hừ lạnh: "Em để ý, em rất để ý!"

      "Được rồi được rồi, để bụng rồi!"

      "Từ nay về sau cho tiếp tục ăn cơm mình cùng với ấy nữa."

      "Được! bảo đảm!" Nhìn tôi thấy vẫn bỏ được, Phiền Nhân nịnh nọt ôm lấy tôi, " với ấy có gì hết, em ngẫm nghĩ lại mà xem, nếu quả với ấy có gì đó, chắc chắn chuốc say ấy, có thể uống nhiều rượu như vậy sao?"

      Lời của nghe cũng phải có lý, theo lôgic bình thường, nếu người đàn ông có ý đồ bất chính, nhất định chuốc say người nữ, mà phải bị người nữ chuốc say.

      Nhưng mà bạn học nữ kia, bạn chuốc say chồng của tôi, rốt cuộc xu hướng của mấy người là sao?

      "Vợ ơi, hôm nay uống nhiều quá, đầu óc tỉnh táo, chúng mình ngủ trước, đợi ngày mai đầu óc của tỉnh táo chúng ta lại tiếp tục bàn luận về chuyện này."

      "À, được rồi." Đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi, quả nên ngủ, thích hợp làm gì cả.

      Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi vui vẻ đánh răng, Phiền Nhân cười mỉm đứng ở cửa phòng vệ sinh, với tôi: " ra, tối hôm qua có ý định chuốc say ấy, đáng tiếc là tửu lượng của ấy quá tốt, uống qua ấy..."

      Tôi: "..."

      Chỉ trách tôi bình thường tính tình quá tốt, phải ?

      *Action 7

      lần, Phiền Nhân chạm đến ranh giới chịu đựng của tôi, tôi nộ khí công tâm, quyết định cần phải vứt bỏ .

      Phiền Nhân : "Em muốn vứt bỏ , được thôi, nhưng mà em có thể cho biết, trong đám người em quen, ai thích hợp với em hơn , A sao?"

      Tôi nghĩ đến gương mặt của chàng A: " thể, bộ dạng quá xấu!"

      Phiền Nhân: " chàng B sao?"

      Tôi lắc đầu: "Quá hẹp hòi, em ghét nhất là nam nhân đại trượng phu mà lòng dạ hẹp hòi."

      Phiền Nhân: " C sao?"

      Tôi thử suy nghĩ chút, sởn gai ốc rơi đầy đất: " quá buồn chán, ở cùng chỗ với nhất định chết vì buồn chán."

      Lặp lại như thế, bàn luận đến chàng Z, nhớ tới bộ dạng đần độn của chàng Z, tôi ngồi cạnh Phiền Nhân nản lòng: "Quên , em đành chịu đựng vậy."

      Phiền Nhân tán thành cách sâu sắc, cười hì hì : "Đúng. chịu đựng !"

      "Nhưng em vẫn muốn đem chỉnh sửa lượt từ đầu đến chân!"

      "Được, miễn là hàng giảm sút, muốn sửa bao nhiêu lần cũng được!'

      *Action 8

      Tôi hay oán trách Phiền Nhân: "Nhất định là em rất dễ bị dụ, nên mới kiêng dè gì mà chọc em tức giận."

      Phiền Nhân dùng ánh mắt xem xét kỹ lưỡng nhìn tôi: "Thôi ! đâu có dụ dỗ em, chẳng phải dụ đến miệng đắng lưỡi khô. so với người hay nổi giận như em, thời điểm tức giận, em chỉ cần dụ dỗ sơ qua chút, nhất định ngay lập tức hết giận."

      Ban đầu tôi tin, sau này hai lần tìm cơ hội thực , phát đúng là rất dễ dụ.

      buổi tối, Phiền Nhân xuống lầu lấy đồ vật này nọ, tôi suy nghĩ nhất thời, đem chìa khóa nhốt tôi với ở trong nhà, khiến cho tôi với mặc quần áo ngủ bị nhốt ở bên ngoài.

      Phiền Nhân giận dữ, ghét bỏ tôi từ đầu đến chân, cuối cùng hỏi vặn lại tôi câu: "Em xem, cả người em có điểm nào tốt ?"

      Tôi vô tội nháy mắt vài cái: "Có nha! Mắt tìm chồng của em cực kỳ tốt nha."

      Phiền Nhân cố nhịn bật cười: " cũng đúng... Được rồi, em tìm chỗ ngồi nghỉ lát , tìm nhà Mã lấy chìa khóa dự phòng."

      Tôi làm ở văn phòng bên cạnh niềm vui nho , mặt nghĩ --- Phiền Nhân quả thực gạt tôi, là người rất dễ dụ.

      *Action 9

      Tôi từng được cử du học ở Nhật Bản, Phiền Nhân ở lại.

      Mấy ngày trở về nước thăm người thân, Phiền Nhân nhàn nhã mà xem tivi, tôi vui vẻ ở bên cạnh lên mạng trò chuyện QQ.

      lưu học sinh Nhật Bản nhắn tin hỏi tôi: [ Tâm Tâm, lúc nào bạn quay lại? ]

      Tôi trả lời: [ Cuối tuần này mình về, bạn có đồ gì muốn mình mua hộ ? ]

      quay sang: "Em quay về là được, (*^__^*) ."

      Tôi: ...

      Tôi xin thề, quan hệ giữa chúng tôi rất trong sáng.

      Phiền Nhân ràng là xem tivi rất nhập tâm, bỗng nhiên nhảy dựng lên, việc ấy sôi sục mãnh liệt cơn giận dữ, nghiêm túc chính là muốn tôi đem vứt bỏ tiết tấu nhịp điệu.

      Tôi sợ hãi, vội vàng giải thích, cũng có thể tin tôi, phải tôi với nam sinh kia làm chuyện mập mờ, nếu người ta sao lại : Em quay về là được

      Tôi ngậm đắng nuốt cay, cuối cùng chỉ có thể kéo tay áo của , vẻ mặt chân thành lắc lắc: " biết người ta mà, người ta trong lòng chỉ có mình thôi... tin cứ nghĩ xem, đẹp trai như vậy, hài hước như vậy, thông minh như vậy, chu đáo như vậy, đáng như vậy, có tiền đồ như vậy, quan trọng là tốt với em như vậy, người ta làm sao có thể lại động lòng với nam nhân khác được chứ, phù hợp với lôgic nha!"

      Sau mười giây đồng hồ trầm mặc, Phiền Nhân gật gật đầu: " rất có lý."

      Tôi: "..."

      Người này từ trước tới nay luôn nhận biết câu bốn chữ "tự mình biết mình"!

      Tôi vừa nới lỏng tâm trạng, liền nghe Phiền Nhân : "Tạm thời tin tưởng em, chờ có cơ hội nhất định 'khảo sát thực địa' phen, để buộc tội em."

      Tôi choáng! Lúc trước là ai quá bận, thể Nhật Bản cùng tôi chứ?

      ....

      Bây giờ, thời gian mài bằng những góc cạnh của nhau, mà công việc cơ hồ như chiếm dụng toàn bộ quỹ thời gian của chúng tôi, chúng tôi còn tâm sức để cãi vã nữa, cho dù có khoảng thời gian vui gì, chỉ cần ngẫm lại những mưa gió đạ cùng nhau trải qua trong thời gian lâu dài, trong lòng đối phương vẫn còn tin tưởng lẫn nhau, cả hai dốc hết sức lực cho tương lai chung, những chuyện vụn vặt khác còn quan trọng nữa.

      Trong cuộc sống vốn có bạch mã hoàng tử, vốn quay đầu vì công chúa Bạch Tuyết.

      say rượu mà nhàng đắp chăn cho , mỉm cười.

      ngại phiền toái mà nhặt gối những sợi tóc rụng bừa bộn, gì.

      Đây mới là cuộc sống.

      Chờ tôi cập nhập tiểu thuyết xong, phấn chấn kết thúc lời dặn dò liền quên mất lúc nãy mình ầm ĩ tới đâu rồi!

      Action 4:

      Còn có lần, vì việc gì đó tôi nhớ nhưng tôi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
      "Lần này em tuyệt đối tha thứ cho , nhất định tha!" Tôi chắc chắn.

      : " mời em ăn thịt nướng."

      Tôi rống to hơn: "Đừng tưởng rằng cho em ăn trận thịt nướng là có thể giải quyết vấn đề!"

      "Hai bữa, hai bữa thịt nướng vấn đề giữa chúng ta chẳng lẽ giải quyết được sao?"

      Cơn giận của tôi vẫn giảm bớt: "Chuyện này giải quyết được!"

      lập tức hiểu được vấn đề này thực nghiêm trọng, cười mỉm ngồi xuống bên cạnh tôi, tay an phận ôm chầm tôi: "Tự phải giải quyết thôi."

      "... Thời gian cãi nhau có thể đứng đắn lúc ?"

      "Hai lần!"

      " có thể ... Uhm..."

      Chỗ này lược bớt vạn chữ.

      N phút đồng hồ sau.

      Tôi hoàn toàn quên mất tại sao mình lại tức giận, chỉ cảm thấy cần phải ăn trận để tăng cường sức khỏe: ", ăn thịt nướng."

      Action 5:

      Nhớ khoảng thời gian viết truyện "Động phòng hoa chúc cách vách", bị say đắm theo sư huynh nào đó, mỗi ngày tôi đều đắm chìm trong tiểu thuyết thể thoát ra được, phải nhốt Phiền Nhân ngoài cửa phòng sách, cho phép tới gần, để tránh ảnh hưởng tới tôi thao thao bất tuyệt chìm đắm trong tình cảm của sư huynh nào đó.

      Phiền Nhân cuối cùng nhịn được nữa, bùng nổ. Quá trình cãi nhau thế nào tôi sớm quên sạch , tóm lại kết quả là: năm lần bảy lượt nhận sai, năm lần bảy lượt cam đoan từ nay về sau nổi giận với tôi nữa, tôi thèm để ý tới , tự nhốt mình trong phòng sách, chịu ra ngoài.

      Mãi đến ba giờ sáng, vẫn cố chấp gõ cửa như vậy.

      Tôi quát lên với : " có thôi hả? giống đại trượng phu được sao? Cứ làm gì vậy chứ?

      : " thể, bởi vì ngày trước em , lúc tức giận em ngủ được, sợ em mất ngủ..."

      Mắt tôi bỗng nhiên ươn ướt

      Tôi mở cửa: ", em ngủ đây, mệt chết rồi!"

      Action 6:

      Phiền Nhân ra ngoài xã giao đặc biệt nhiều, ngày nghỉ lễ cũng ở nhà, mấy chuyện này tôi đều nhịn, có thể ban ngày cùng mỹ nữ ăn cơm, lại còn là mỹ nữ theo từ trung học đến lớn, ngang nhiên ăn cơm cùng nhau, ngang nhiên uống rượu say, điểm mấu chốt là ngang nhiên dấu diếm tôi!

      Nếu mỹ nữ kia gọi điện cho hỏi có về nhà an toàn , tôi còn tưởng rằng lại ra ngoài xã giao với khách hàng, còn ngây ngốc pha trà giải rượu cho nữa chứ!

      Tôi tức giận nắm lấy vạt áo của mà chất vấn: " với nàng kia rốt cuộc có quan hệ gì?"

      Phiền Nhân chỉ tay lên trời thề: "Chỉ là quan hệ bạn học cũ, ấy đến thành phố S, gọi điện thoại cho , về tình về lý, phải nên mời ấy ăn bữa cơm sao?"

      "Chỉ là ăn cơm? Vậy sao cho em biết?"

      " cũng vì sợ em quá nhạy cảm. Nếu em để ý, ngày mai ấy muốn gặp em, cùng biết về nhau."

      Tôi kìm nén bực bội, hừ lạnh: "Em để ý, em rất để ý!"

      "Được rồi được rồi, để bụng rồi!"

      "Từ nay về sau cho tiếp tục ăn cơm mình cùng với ấy nữa."

      "Được! bảo đảm!" Nhìn tôi thấy vẫn bỏ được, Phiền Nhân nịnh nọt ôm lấy tôi, " với ấy có gì hết, em ngẫm nghĩ lại mà xem, nếu quả với ấy có gì đó, chắc chắn chuốc say ấy, có thể uống nhiều rượu như vậy sao?"

      Lời của nghe cũng phải có lý, theo lôgic bình thường, nếu người đàn ông có ý đồ bất chính, nhất định chuốc say người nữ, mà phải bị người nữ chuốc say.

      Nhưng mà bạn học nữ kia, bạn chuốc say chồng của tôi, rốt cuộc xu hướng của mấy người là sao?

      "Vợ ơi, hôm nay uống nhiều quá, đầu óc tỉnh táo, chúng mình ngủ trước, đợi ngày mai đầu óc của tỉnh táo chúng ta lại tiếp tục bàn luận về chuyện này."

      "À, được rồi." Đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi, quả nên ngủ, thích hợp làm gì cả.

      Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi vui vẻ đánh răng, Phiền Nhân cười mỉm đứng ở cửa phòng vệ sinh, với tôi: " ra, tối hôm qua có ý định chuốc say ấy, đáng tiếc là tửu lượng của ấy quá tốt, uống qua ấy..."

      Tôi: "..."

      Chỉ trách tôi bình thường tính tình quá tốt, phải ?
      Action 7:

      lần, Phiền Nhân chạm đến ranh giới chịu đựng của tôi, tôi nộ khí công tâm, quyết định cần phải vứt bỏ .

      Phiền Nhân : "Em muốn vứt bỏ , được thôi, nhưng mà em có thể cho biết, trong đám người em quen, ai thích hợp với em hơn , A sao?"

      Tôi nghĩ đến gương mặt của chàng A: " thể, bộ dạng quá xấu!"

      Phiền Nhân: " chàng B sao?"

      Tôi lắc đầu: "Quá hẹp hòi, em ghét nhất là nam nhân đại trượng phu mà lòng dạ hẹp hòi."

      Phiền Nhân: " C sao?"

      Tôi thử suy nghĩ chút, sởn gai ốc rơi đầy đất: " quá buồn chán, ở cùng chỗ với nhất định chết vì buồn chán."

      Lặp lại như thế, bàn luận đến chàng Z, nhớ tới bộ dạng đần độn của chàng Z, tôi ngồi cạnh Phiền Nhân nản lòng: "Quên , em đành chịu đựng vậy."

      Phiền Nhân tán thành cách sâu sắc, cười hì hì : "Đúng. chịu đựng !"

      "Nhưng em vẫn muốn đem chỉnh sửa lượt từ đầu đến chân!"

      "Được, miễn là hàng giảm sút, muốn sửa bao nhiêu lần cũng được!'

      Action 8:

      Tôi hay oán trách Phiền Nhân: "Nhất định là em rất dễ bị dụ, nên mới kiêng dè gì mà chọc em tức giận."

      Phiền Nhân dùng ánh mắt xem xét kỹ lưỡng nhìn tôi: "Thôi ! đâu có dụ dỗ em, chẳng phải dụ đến miệng đắng lưỡi khô. so với người hay nổi giận như em, thời điểm tức giận, em chỉ cần dụ dỗ sơ qua chút, nhất định ngay lập tức hết giận."

      Ban đầu tôi tin, sau này hai lần tìm cơ hội thực , phát đúng là rất dễ dụ.

      buổi tối, Phiền Nhân xuống lầu lấy đồ vật này nọ, tôi suy nghĩ nhất thời, đem chìa khóa nhốt tôi với ở trong nhà, khiến cho tôi với mặc quần áo ngủ bị nhốt ở bên ngoài.

      Phiền Nhân giận dữ, ghét bỏ tôi từ đầu đến chân, cuối cùng hỏi vặn lại tôi câu: "Em xem, cả người em có điểm nào tốt ?"

      Tôi vô tội nháy mắt vài cái: "Có nha! Mắt tìm chồng của em cực kỳ tốt nha."

      Phiền Nhân cố nhịn bật cười: " cũng đúng... Được rồi, em tìm chỗ ngồi nghỉ lát , tìm nhà Mã lấy chìa khóa dự phòng."

      Tôi làm ở văn phòng bên cạnh niềm vui nho , mặt nghĩ Phiền Nhân quả thực gạt tôi, là người rất dễ dụ.

      Action 9:

      Tôi từng được cử du học ở Nhật Bản, Phiền Nhân ở lại.

      Mấy ngày trở về nước thăm người thân, Phiền Nhân nhàn nhã mà xem tivi, tôi vui vẻ ở bên cạnh lên mạng trò chuyện QQ.

      lưu học sinh Nhật Bản nhắn tin hỏi tôi: ' Tâm Tâm, lúc nào bạn quay lại? '

      Tôi trả lời: ' Cuối tuần này mình về, bạn có đồ gì muốn mình mua hộ ?'

      quay sang: "Em quay về là được."

      Tôi: ...

      Tôi xin thề, quan hệ giữa chúng tôi rất trong sáng.

      Phiền Nhân ràng là xem tivi rất nhập tâm, bỗng nhiên nhảy dựng lên, việc ấy sôi sục mãnh liệt cơn giận dữ, nghiêm túc chính là muốn tôi đem vứt bỏ tiết tấu nhịp điệu.

      Tôi sợ hãi, vội vàng giải thích, cũng có thể tin tôi, phải tôi với nam sinh kia làm chuyện mập mờ, nếu người ta sao lại : Em quay về là được

      Tôi ngậm đắng nuốt cay, cuối cùng chỉ có thể kéo tay áo của , vẻ mặt chân thành lắc lắc: " biết người ta mà, người ta trong lòng chỉ có mình thôi... tin cứ nghĩ xem, đẹp trai như vậy, hài hước như vậy, thông minh như vậy, chu đáo như vậy, đáng như vậy, có tiền đồ như vậy, quan trọng là tốt với em như vậy, người ta làm sao có thể lại động lòng với nam nhân khác được chứ, phù hợp với lôgic nha!"

      Sau mười giây đồng hồ trầm mặc, Phiền Nhân gật gật đầu: " rất có lý."

      Tôi: "..."

      Người này từ trước tới nay luôn nhận biết câu bốn chữ "tự mình biết mình"!

      Tôi vừa nới lỏng tâm trạng, liền nghe Phiền Nhân : "Tạm thời tin tưởng em, chờ có cơ hội nhất định 'khảo sát thực địa' phen, để buộc tội em."

      Tôi choáng! Lúc trước là ai quá bận, thể Nhật Bản cùng tôi chứ?

      ***
      Bây giờ, thời gian mài bằng những góc cạnh của nhau, mà công việc cơ hồ như chiếm dụng toàn bộ quỹ thời gian của chúng tôi, chúng tôi còn tâm sức để cãi vã nữa, cho dù có khoảng thời gian vui gì, chỉ cần ngẫm lại những mưa gió đạ cùng nhau trải qua trong thời gian lâu dài, trong lòng đối phương vẫn còn tin tưởng lẫn nhau, cả hai dốc hết sức lực cho tương lai chung, những chuyện vụn vặt khác còn quan trọng nữa.

      Trong cuộc sống vốn có bạch mã hoàng tử, vốn quay đầu vì công chúa Bạch Tuyết.

      say rượu mà nhàng đắp chăn cho , mỉm cười.

      ngại phiền toái mà nhặt gối những sợi tóc rụng bừa bộn, gì.

      Đây mới là cuộc sống.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: NGUỒN GỐC "DIỆP LẠC VÔ TÂM"


      Từ khi lên đại học, các bạn cùng phòng ưu ái đặt cho tôi cái tên, tiểu Mơ Hồ. Tôi mơ mơ màng màng, học quen mang sách, tan học quên mang cặp sách, ăn cơm quên mang phiếu cơm, ra ngoài quên mang chìa khóa, điều này coi như xong, đau buồn nhất chính là -- tôi nhớ được tất cả các chữ số.

      *Action 1

      Tôi bao giờ nhớ được những ngày kỷ niệm, quên mất ngày kỷ niệm cầu hôn, quên ngày kỷ niệm đám cưới, quên ngày lể tình nhân, cái này cũng sao, dù sao bình thường Phiền Nhân cũng bận rộn với công việc, xã giao nhiều, cũng rãnh cùng tôi trải qua, nhưng rốt cuộc tôi lại quên ngày sinh nhật của Phiền Nhân.

      Thế cho nên, năm đầu tiên lời đương, luôn : Em quên sinh nhật .

      Năm thứ hai lời đương, luôn : Em hai lần quên sinh nhật của .

      Năm thứ ba lời đương, luôn : Em liên tiếp ba lần quên ngày sinh nhật của .

      Năm thứ tư lời đương, rốt cuộc thông minh hơn, chờ món quà sinh nhật bất ngờ mà ngạc nhiên mừng rỡ nữa, vừa qua tháng chín luôn miệng :

      Còn hai mươi ngày nữa là sinh nhật rồi.

      Còn ba ngày nữa là đến sinh nhật.

      Ngày mai sinh nhật .

      Hôm nay là sinh nhật của ... .

      Tôi cuối cùng thể chịu đựng nổi: " đúng là phiền mà!"

      Người ta còn muốn cho món quà bất ngờ đó!

      *Action 2

      Từ kinh nghiệm dồi dào đám bạn : Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, đàn ông nắm giữ mạch sống kinh tế, chặt đứt ý nghĩ an phận hướng về tiểu tam.

      Tôi giác ngộ chân lý sâu sắc.

      Ngày thứ nhất Phiền Nhân nhận được lương, tôi lập tức cầu nộp tiền lương cho tôi giữ, đắc ý : "Em muốn quản lý tiền bạc."

      Phiền Nhân : "Em xác định em có thể quản lý tiền bạc?"

      Tôi vỗ ngực bảo: "Có thể."

      Phiền Nhân hỏi: "Hôm qua em mua khoai tây chiên bao nhiêu bọc?"

      Tôi: "Á... "

      Phiền Nhân hỏi: "Hôm trước em mua cái váy hết bao nhiêu tiền?"

      Tôi: "Hả...?"

      Phiền Nhân hỏi: "Tuần trước em mua cái đồng hồ đeo tay bao nhiêu tiền?"

      Tôi: "À..."

      Phiền Nhân cam tâm hỏi nữa: "Nhà chúng ta gửi tiết kiệm bao nhiêu?"

      Tôi: "Ừm... tiền lương cứ giữ lại ."

      Phiền Nhân hài lòng: "Cuối cùng em cũng phát mình thích hợp quản lý tàu sản rồi sao?"

      Tôi lắc đầu: "Em sợ mỗi ngày khắp nơi hỏi em tiền lương còn lại bao nhiêu, em còn muốn thăm dò, mệt chết được."

      *Action 3

      Mật mã QQ của Phiền Nhân đặc biệt phức tạp, vừa có chữa cừa có số, mỗi lần tôi muốn đăng nhập QQ của Phiền Nhân là lần hỏi mật khẩu: "Mật khẩu của là cái gì?"

      Thời điểm lần thứ N hỏi, Phiền Nhân rốt cuộc thể chịu được nữa: "Em có thể xem bản ghi chép cuộc trò chuyện QQ của , có thể hiểu hay ? Em nghĩ đến cảm nhận của hả?"

      Tôi cảm thấy đuối lý, giong : "Nhưng mà người ta nhiều năm mới đăng nhập lần, đương nhiên phải quên rồi."

      Phiền Nhân: "Lấy vở ghi lại."

      "Ý kiến hay!"

      . . . . .

      Rất lâu sau này, tôi dè dặt hỏi Phiền Nhân: "Mật khẩu QQ của là gì?"

      "Vậy em nhớ cái gì." bực mình .

      "Nhưng mà, em tìm thấy cuốn vở..."

      "Em... đợi đó."

      "À!"

      Mười phút sau, Phiền Nhân cho tôi biết: " đổi mật khẩu của giống mật khẩu QQ của em rồi."

      Tôi nhào về phía trước: " chết mất!"

      Sau này Phiền Nhân đều đổi mật khẩu di động cũng như mật khẩu nhà giống của tôi hết.

      *Action 4

      Ngày nào, đồng nghiệp tron văn phòng cũng chuyện phiếm.

      Đồng nghiệp A : "Gần đây trí nhớ của tôi kém rồi, ngày trước tôi có thể thuộc hết số điện thoại của tất cả đồng nghiệp, giờ năng lực của tôi giảm nhiều rồi."

      Đồng nghiệp B : "Tôi cũng vậy, giờ tôi chỉ có thể nhớ những số điện thoại hay dùng thôi."

      Tôi giữ vẻ trầm lặng, im lặng là vàng.

      Lúc này Phiền Nhân cố tình vào góp vui, gọi điện thoại cho tôi: " mới đổi di động giữ lại bao nhiêu số?"

      Tôi ở cùng đồng nghiệp sợ soi mói, : " chờ chút, em kiểm tra chút."

      Phiền Nhân, thở dài.

      Đồng nghiệp nhịn được khen chúng tôi: "Hai người các ngươi đúng là trời sinh đôi!"

      Tôi lau mồ hôi.

      Tôi hiểu được, số điện thoại phải tồn tại trong điện thoại là được rồi sao, bọn họ là gì mà phải thuộc lòng số của họ chứ?"

      *Action 5

      Tôi cùng Phiền Nhân làm giấy khai sinh cho tiểu Phiền Phức, bác công đoàn hỏi chúng tôi giấy hôn thú đâu, tôi lau mồ hôi: " ngại quá, cháu quên mang theo rồi."

      Phiền Nhân nhẫn nhịn, quay lại giọng dịu dàng nài nỉ với bác , bác thấu tình đạt lý lần: "Được rồi, chị mang giấy chứng nhận phải . Vậy giấy chứng nhận được cấp ngày nào?"

      "Ngày cấp?"

      " chị nhận giấy hôn thú từ ngày nào?"

      "Năm 2008 hay là 2007..." Tôi nhìn Phiền Nhân cầu xin giúp đỡ, "Ngày nào ấy nhỉ?"

      Phiền Nhân vẻ mặt nghiêm túc nghiêm nghị giáo huấn tôi: "Sao em có thể khôn nhớ ngày kỹ niệm kết hôn của chúng ta? Em có thể nhớ điểm gì hả?"

      "Ân oán cá nhân của chúng ta về nhà rồi giải quyết, ngoan, trước tiên phải cho bác biết ngày chúng ta được cấp giấy hôn thú ."

      Phiền Nhân trầm mặc hai giây, xoay người về phía cửa.

      "Này! đâu?"

      "Về nhà lấy giấy hôn thú!"

      "..."

      ! Sao có thể quên ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta chứ? cho rằng chạy là xong xuôi sao, về nhà xem em trừng phạt !

      *Action 6

      biết bắt đầu từ ngày nào, lúc trước ngày nào chúng tôi cũng làm cùng nhau, Phiền Nhân ngại phiền toái mà nhắc nhở tôi:

      "Đừng quên mang di động."

      "Nhớ mang theo chìa khóa."

      "Bây giờ nhiệt độ hạ thấp, nhớ mang theo áo khoác ngoài... "

      ngày, tôi tò mò hỏi Phiền Nhân: "Gần đây sao chê em mờ hồ nữa?"

      cười rộ lên sờ sờ đầu của tôi: "Những chuyện nhặt này để nhớ được rồi! Em chỉ cần nhớ -- , vậy là được!"

      *Action 7

      Con bảo bối ngoan ngoãn "Tiểu Phiền Phức" của tôi vừa tròn ba tháng tuổi, tôi ôm con bé tiêm ngừa.

      Kết quả cẩn thận tôi đánh mất điện thoại cùng với vì tiền, chút tiền cũng có.

      Tôi rất đau lòng, đành mượn di động của ngườ khác gọi cho Phiền Nhân: "Em đúng là ngốc quá mà, để mất điện thoại với bóp tiền rồi."

      Phiền Nhân được tôi luyện cho tâm lý mạnh mẽ, bình tĩnh hỏi: "...con cũng làm mất luôn sao?"

      "Chưa"

      "Tốt, đón em và con. Mất cái gì cũng quan trọng, em và con có thể trở về là tốt rồi!"

      Trái tim tôi lạnh lẽo, trong nháy mắt ấm áp đến lạ.

      *Action 8

      Đừng nhìn tôi có cảm giác khờ khạo với mấy con số, tôi cũng có lúc làm cho Phiền Nhân nhìn tôi với con mắt khác.

      Phiền Nhân xem qua phim điện ảnh hay truyện hình toàn bộ đều lãng , ngay cả tên cũng nhớ được. Còn tôi, chỉ cần xem qua lần kịch điện ảnh, tivi xuất hai phân đoạn, tôi lập tức có thể ra tên phim, diễn viên chính, tình tiết cốt truyện, thậm chí nhớ cả lời thoại quan trọng.

      Vậy nên tôi hoàn toàn tin tưởng: Nếu Thương đế đóng mọt cánh cửa của bạn, nhất định mở cái cửa sổ cho bạn.

      Bên ngoài hưng phấn, tôi quyết định, tôi muốn bắt đầu con đường sáng tác của tôi.

      Tôi sắp xếp thời gian quyết định đăng lên mạng Tấn Giang, tôi nghĩ đến bút danh đặc biệt phù hợp với văn phong của tôi -- Diệp Lạc Có Tâm.

      Hoan hoan hỉ hỉ hỏi ý kiến Phiền Nhân, Phiền Nhân : "Mặc dù là bút danh, em phải tôn trọng . Em xem, tâm của em rộng cỡ nào?"

      Tôi gì lẳng lặng đổi bút danh là: Diệp Lạc Vô Tâm.

      Tuy nhiên đến giờ tôi vẫn cảm thấy -- rất phù hợp với văn phong của tôi.

      *Action 9

      Theo biên tập viên Việt Nam , tiểu thuyết của tôi ở Việt Nam rất được hoan nghênh, tôi nghe món phở ở Việt Nam liền sốt ruột muốn lần qua đó, kỳ thực tôi thực muốn gặp người hâm mộ của mình.

      Lần đầu tiên tôi với Phiền Nhân: "Em muốn Việt Nam."

      Phiền Nhân lời ít ý nhiều với tôi hai chữ: " được."

      "Tại sao?"

      " người vợ như em, bỏ nhiều tiền nuôi em như vậy, ngộ nhỡ thất lạc, tổn thất rất lớn!"

      Tôi: "..."

      Được rồi, tôi nhịn!

      năm sau, tôi đề xuất vô số lần dưới mọi hình thức nhưng có kết quả, bạn tôi Đan Đan nhịn được, ấy bênh vực tôi: "Chủ nghĩa đàn ông của quá lớn rồi đó, phải chỉ là xuất ngoại chuyến, có thể xảy ra chuyện gì, có thể về sao?"

      Phiền Nhân nhìn tôi vẻ mặt chờ đợi, cuối cùng đồng ý bàn bạc vấn đề với Đan Đan giúp tôi ra nước ngoài.

      Trước khi , Phiền Nhân lần nữa dặn dò Đan Đan: "Ngàn vạn lần để ý trông chừng ấy, đừng để ấy rời khỏi tầm mắt của em."

      ấy : " đừng nhiều nữa, lạc được đâu!"

      Kết quả, máy bay vừa cất cánh Việt Nam, tôi chợt nhớ tới hành lý của mình vẫn còn ở sân bay chỗ tiệm miễn thuế...

      Đan Đan im lặng nhìn tôi hồi lâu, thở dài: " quả sai, cậu rất có khả năng thể về nhà được!"

      Tôi khẩn nài nhìn ấy: "Cậu ngàn vạn lần đừng cho Phiền Nhân biết mình làm mất rương hành lý... Nếu để ấy biết, mình từ nay về sau đừng hòng nghĩ đến chuyện du lịch ở nước ngoài."

      *Action 10

      Mặc dù ở trong nhà, tôi bị Phiền Nhân ghét bỏ đủ thứ, ghét tôi có tâm rộng, ghét trí nhớ tôi lâu, ghét việc tôi viết truyện sủng cưng chiều , cũng biết tại sao, tất cả bạn bè của Phiền Nhân đều rất gần gũi với tôi.

      ngày, mười giờ đêm Phiền Nhân gọi điện cho tôi, người bạn chưa gặp tôi bao giờ, muốn gặp tôi chút.

      bảo tôi sửa soạn, mười phút sau đến dưới lầu đón tôi.

      Vì nể mặt Phiền Nhân, tôi bò ra từ trong chăn ấm, uống ly lớn cà phê đậm đặc, xuống lầu cùng Phiền Nhân gặp bạn bè.

      Bạn mới của Phiền Nhân nhìn thấy tôi, lập tức bưng chén rượu ngồi bên cạnh tôi, đưa ly rượu kiểm điểm : "Mỗi lần nhắc đến em, đều khen em, khen đến mức chúng tôi căm ghét."

      Tôi kinh ngạc nhìn về phía Phiền Nhân: " khen em sao?"

      " chỉ khen sau lưng em thôi." khẽ bên tai tôi, "Ánh mắt kém sao, nhưng thể để cho người khác biết!"

      Tôi bật cười tức giận: " khen trước mặt em, khó lắm sao?"

      : "Em lại kiêu ngạo."

      Đêm hôm đó, tôi mới hiểu được cái đạo lý: Nếu người đàn ông thực ghét bỏ bạn, tuyệt đối nửa đêm canh ba lôi bạn ra ngoài gặp gỡ bạn bè của .

      Từ nay về sau, tôi có thể ngại gì mà mơ mơ màng màng, dù sao cũng có người chấp nhận mà ghét bỏ tôi.
      Hale205 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 5: TRỢ LÝ VẠN NĂNG



      viết kết thúc cho tiểu thuyết ngôn tình Tấn Giang, tôi kết bạn với rất nhiều người có tình màu hồng, cũng kết bạn được với rất nhiều người cùng chung chí hướng, bạn bè cùng nhau đồng cam cộng khổ, tiểu trợ lý Vi Vi của tôi là trong số đó.

      *Action 1

      Tôi là cái loại người phản xạ nhận biết hình vòng cung cực dài, chỉ có cái loại người tình cảm, là người có ý chí đặc biệt kiên cường, mới có thể kiên nhẫn chờ cho tôi kịp phản ứng, ví dụ như Phiền Nhân nhà tôi, còn có tiểu trợ lý vạn năng Vi Vi.

      Lúc tôi mới quen Vi Vi,

      *Action 1

      Tôi là cái loại người phản xạ nhận biết hình vòng cung cực dài, chỉ có cái loại người tình cảm, là người có ý chí đặc biệt kiên cường, mới có thể kiên nhẫn chờ cho tôi kịp phản ứng, ví dụ như Phiền Nhân nhà tôi, còn có tiểu trợ lý vạn năng Vi Vi.

      Lúc tôi mới quen Vi Vi, ấy vốn là nhà văn kiêm chức biên tập viên của trang web K, có hơn trăm tác phẩm của các tác giả. Sau khi xem qua <Đồng lang cộng chẩm>, chủ động liên lạc QQ với tôi, cùng tôi trò chuyện.

      Lần đầu tiên chuyện, ấy thẳng thắn cho tôi biết: [ Tâm Tâm, tôi là biên tập của trang web K, vô cùng thích cách viết về tình của bạn, tôi muốn bạn biết điều đó ].

      Thấy lời mở đầu như vậy, tôi kiên quyết cho rằng: ấy chắc chắn muốn đục khoét tôi ở trang web K. Còn cái gì mà thích cách viết về tình của tôi, đó đều là những lời lôi kéo.

      tháng trôi qua, biên tập Vi Vi hề đề cập đến chuyện của trang web K, chẳng qua là muốn thăm dò cảm nghĩ của mọi người về <Đồng lang cộng chẩm> , tôi nghĩ, vị biên tập này rất có tính nhẫn nại, am hiểu mọi lộ trình quanh co.

      năm sau, biên tập Vi Vi vẫn đề cập gì đến chuyện trang web K, vẫn chuyên tâm thảo luận tình tiết trong tác phẩm mới của tôi, tôi nghĩ, vị biên tập này rất cố chấp, đạt được mục đích là bỏ qua.

      Hai năm sau, biên tập Vi Vi vẫn theo sát bàn luận về tác phẩm <Vượt qua Lôi Trì> của tôi, hề đề cập gì tới chuyện trang web K, tôi cuối cùng bị nhẫn nại của ấy chinh phục, chủ động hỏi ấy: [ Trang web K thích hợp với tôi sao? ]

      hề nghĩ tới Vi Vi quay lại với tôi bình tĩnh : [ Trang Tấn Giang thích hợp với hơn. ]

      Tôi nghĩ, cái này trong truyền thuyết phải gọi là chống cự lại ham muốn sao, đoán chừng ấy đợi kết thúc hợp đồng của tôi với Tấn Giang, toàn tâm toàn ý tập trung vào dự định ôm ấp bấy lâu của ấy.

      Nếu ấy đề cập tới, tôi cũng chẳng đề cập tới rồi.

      *Action 2

      Sau khi quen biết nhau năm năm, biên tập Vi Vi rời khỏi trang web K, mỗi khi có việc gì làm cùng bàn luận về tiểu thuyết với tôi, hơn nữa ấy còn rất thích <Vượt qua Lôi Trì>, muốn chuyển nó thành bản audio.

      Tôi nhịn được hỏi: [ là biên tập chỉnh sửa thanh của trang web sao? ]

      ấy quanh co: [ phải, tôi thích tác phẩm này, muốn đem nó làm thành bản audio, để nhiều người biết đến. ]

      Tôi vò đầu: [ Hả, chẳng lẽ thực thích văn của tôi sao? Ban đầu liên lạc với tôi là vì thích văn của tôi chứ phải muốn tôi gia nhập vào trang web K sao? ]

      Vi Vi bị đả kích cả nửa ngày nên lời, qua lúc lâu mới nhắn lại trả lời lại: [ nghĩ rằng tôi lợi dụng đấy chứ? ]

      Tôi lau mồ hôi: [ Hôm nay tôi mới biết được, vốn dĩ đối với tôi là chân thành đó! ]

      Vi Vi gửi biểu tượng lau mồ hôi: [ Rốt cuộc cuối cùng hôm nay tôi cũng hiểu được, vì sao Phiền Nhân thầm mến hơn hai năm, cũng phát ra thích , bởi vì phản xạ của ngươi quá chậm chạp! Nhưng mà như vậy cũng tốt, người có tâm kiên nhẫn chờ phản ứng của , nhất định là người thực ! ]

      Tôi nghĩ, phải cung phản xạ của tôi dài, tôi chỉ có lòng tin mạnh mẽ như vậy thôi, nghĩ đến xung quanh tôi toàn người tốt bụng, họ đều là những người lòng tôi!

      *Action 3

      Vì đền bù cho nội tâm yếu ớt bị tổn thương của Vi Vi nương, tôi chút do dự đem bản quyền <Vượt qua Lôi Trì> giao cho ấy.

      Tôi vốn tưởng rằng ấy chẳng qua cũng chỉ hứng thú, muốn chơi đùa chút, nghĩ tới ấy phải mất năm, từng chút từng chút mài dũa kịch bản, viết lời bài hát, tuyển CV, biên tập lại, quả so với tôi còn có tâm huyết hơn.

      ấy mang bản audio <Vượt qua Lôi Trì> phát cho tôi xem, tôi nghe hết lần này đến lần khác.
      ấy hỏi tôi: [ Cảm thấy thế nào? ]

      Tôi chùi nước mắt : [ Ngược chết tôi rồi! đem văn của tôi sửa lại thành ngược tâm như vậy sao chứ? ]

      ấy gửi biểu tượng mặt đen cho tôi: [ Tôi hoàn toàn tôn trọng bản gốc, câu trong lời thoại cũng sửa đổi. ]

      Tôi lập tức nhảy lên mở nguyên văn ra xem, nửa giờ sau, tôi mới nhận ra , nguyên văn <Vượt qua Lôi Trì> phải là câu chuyện tình lãng mạn ấm áp, mà từ đầu đến cuối đều là văn ngược!

      Vi Vi lại cho tôi biết: [ Tôi muốn bắt đầu làm <Kiếp hồng trần>, tiếp tục chuẩn bị tiếp khăn giấy mà nghe. ]

      Tôi hỏi: [ Tại sai lại chuẩn bị khăn giấy? <Kiếp hồng trần> cũng rất ngược sao? ràng là hệ tình ấm áp hạnh phúc mà? ]

      Vi Vi lấp tức gửi đến mấy cái mặt đen: [ Chờ ngươi nghe bản audio biết! ]

      [ Được rồi, tôi chờ đây! ] Tôi tiếp tục bổ sung thêm câu: [ Tôi xin thề, tác phẩm mới <Đó là, > ngược, muốn ngọt sủng, muốn ngốc nghếch, mọi người chịu nổi! ]
      Vi Vi trả lời rất nhanh: [ Được rồi, tôi chờ đây! ]


      *Action 4

      khoảng thời gian, Vi Vi thường xuyên oán trách tôi: [ Sao chỉ có thể chỉ mải miết viết văn mà biết đẩy mạnh tiêu thụ. ]

      Tôi cho ấy biết: [ Tôi thực có thời gian. Phiền Nhân lòng chuyên tâm vào công việc gửi lên cấp , mang tất cả việc nhà ném cho tôi, tôi cần phải làm việc, cần phải viết văn... Thà rằng lấy thời gian dùng đẩy mạnh tiêu thụ để suy nghĩ phải viết tình tiết như thế nào để thu hút độc giả. ]

      Vi Vi ngay tức khắc : [ Tôi có thời gian, Tôi làm trợ lý cho . viết văn của , tôi tìm cơ hội giúp , trước tiên tôi đem <Cho dù duyên mỏng, làm sao tình thâm> (là truyện cám dỗ cuối cùng) mang ra ngoài giúp đẩy mãnh tiêu thụ. ]

      [ Được, từ nay về sau, tôi phải dựa vào rồi! ]

      Từ đó về sau, Vi Vi trở thành trợ lý vạn năng của tôi, ấy giúp tôi tìm kiếm biên tập viên xuất bản, có bất kỳ thủ tục bản quyền nào tôi đều bắt ấy xuất giúp tôi đánh giá.

      Tôi kẹt ý tưởng viết văn, liền gõ ấy xuất giúp tôi gỡ rối dòng suy nghĩ.

      Tiểu thuyết của tôi có lỗi chính tả, tôi ấy xuất chỉnh sửa bản thảo.

      Tiểu thuyết của tôi chưa có trang bìa, tôi cũng gõ cố ấy xuất thiết kế trang bìa cho tôi.

      Ngày hôm đó đến nửa đêm tôi ngủ được, cũng gõ gọi ấy cùng tôi bàn chuyện chỉnh sửa bản thảo như thế nào...

      ấy vĩnh viễn bao giờ "".

      Tôi nhịn được với Phiền Nhân: "Nếu phải lựa chọn lần nữa, em nhất định chọn người chòm sao Bạch Dương làm chồng, tình so với chòm sao Xử Nữ đánh gục ngay!"

      Phiền Nhân cãi lại ngay lập tức: "Ai ? cực kỳ tốt nhé, tin em cứ bổ nhào vào chút thử xem."

      Tôi liếc mắt nhìn ghế sô pha nóng lòng chờ đợi: "Đáng ghét... Em mắc mưu của đâu!"

      *Action 5

      Năm thứ sáu nhận Vi Vi làm trợ lý, ấy đến thành phố S chơi, chúng tôi hẹn gặp nhau.

      Phiền Nhân nghe tôi muốn gặp người chưa gặp mặt bao giờ, kiên quyết phản đối: " được! Em được ! Ngộ nhỡ ấy lừa em, có toan tính gì với em làm thế nào?"

      "Bọn em quen biết sáu năm rồi, em rồi, ấy hoàn toàn tâm với em."

      Phiền Nhân vừa nghe, lại càng kiên quyết phản đối: "Vậy em càng thể , em tán gẫu cùng với ấy sáu năm, thổ lộ tâm tình sáu năm, ngộ nhỡ đó là người đàn ông, rất có thể em bỏ chạy cùng với ."

      " nghĩ em như vậy á!"

      Phiền Nhân: "...Đúng."

      "Em xin thề, đó là con ."

      " cùng với em vậy."

      Tôi kiên quyết phản đối: " được, lỡ như ấy là mỹ nữ, rất có khả năng bỏ chạy cùng ấy."

      Phiền Nhân: "Em nghĩ như vậy à!"

      Tôi: "...Dạ!"

      Sau lúc tranh luận khôn có kết quả, tôi hỏi Phiền Nhân: " có cảm thấy hay , hai chúng ta đều có chút quá... tin tưởng lẫn nhau?"

      Phiền Nhân gật đầu: "Cảm thấy sâu sắc."

      "Như vậy có phải tốt lắm ?"

      Phiền Nhân lắc đầu: "Rất tốt, chứng tỏ chúng ta rất quan tâm đến đối phương, đều sợ mất ."
      " rất có lý, vậy chúng ta cứ giữ loại cảm giác tin tưởng đối phương này !"
      . . . . .
      Cuối cùng, tôi vẫn gặp trợ lý Vi Vi, đồng thời làm theo cầu của Phiền Nhân, chụp cái ảnh của tôi với trợ lý Vi Vi gửi qua cho , dùng cái đó chứng minh, vị này là tiểu trợ lý chứ phải đàn ông!

      *Action 6

      mạng quen biết trợ lý Vi Vi sáu năm, từ cảm giác lúc bình thường chuyện phiếm giữa hai người, tôi nghĩ rằng ấy là người đặc biệt thông minh lanh lợi, là người chị đặc biệt giỏi giang. Gặp rồi mới biết, tiểu nương chòm sao Bạch Dương này là em yếu đuối, thân hình nhắn, tóc dài đến eo, giọng ấm áp ngọt đến động lòng người.

      Tôi tán gẫu cùng Vi Vi về cuộc sống của nhau, thế là tránh khỏi việc ra quan điểm của mình về tình .

      ấy hỏi tôi: "Chị có tin vào tình ?"

      người hâm mộ tiểu thuyết ngôn tình lâu năm, tôi lập tức trả lời: "Tin chứ! Nhưng chị tin chuyện tình của bé lọ lem."

      "Chị viết văn phải là về chuyện tình bé lọ lem à!"

      "Đúng, nhưng cũng đúng!" Tôi với ấy "Ngày trước lúc chị mười tám tuổi xem qua rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, sau đó chị nhận ra chân lý -- đời này có ai lại vô duyên vô cớ mà em cả, nếu em muốn gả vào nhà giàu có, ít nhất em phải là nữ minh tinh; nếu em muốn được gả cho giáo sư đại học, ít nhất em phải là học sinh và đọc qua nghiên cứu của ; nếu em muốn giữ chân Tham mưu trưởng, ít nhất em phải lấy được học bổng du học Nhật Bản, tốt nhất phải ở cạnh sát vách phòng ... Nếu em là bé lọ lem, suốt ngày chỉ biết ở trong bếp nấu cơm, biến chính mình thành mặt xám mày tro, vậy em thực cần có bà tiên hóa phép như trong truyện cổ tích, mới có thể đến gặp hoàng tử..."

      Vi Vi tán thành gật đần lia lịa: "Khi trở về em nhất định học tập tốt, Nhật Bản đợi ngày gặp cái người tham mưu trưởng nào đó."

      Nghe ấy , tôi khỏi nhớ lại chính mình thời trung học. Khi đó, tôi vì tương lai muốn tìm được người chồng tốt liều mạng này mà học... Nghĩ đến ngây thơ của mình tôi bất giác cười lớn.

      "Chị cười cái gì. cười em quá ngây thơ sao?"

      Tôi vội vàng lắc đầu: " phải, phải. Chị nhớ lại bản thân mình lúc mười tám tuổi cũng từng mơ mộng như em vậy, muốn học giỏi để tìm người chồng tốt."

      "Còn sau này? Chị tìm được rồi chứ?"

      "Đương nhiên tìm được rồi, tìm được Phiền Nhân rồi! Chị cho rằng trong cả cuộc đời mình quyết định chính xác nhất đó là nuôi chí lớn thi vào trường đại học T..."

      Vi Vi lập tức hỏi: "Chị làm sao tìm được Phiền Nhân, cho em biết chút , để em học hỏi sau này còn biết cách tìm chồng tốt."

      Vi Vi là bé học vô cùng tốt, kiên quyết cố chấp muốn tôi kể cụ thể, truyền đạt kinh ngiệm cho ấy cách tỉ mỉ chi tiết, vì hạnh phúc chung thân của ấy, tôi nghiêm túc kể cho ấy nghe khoảng thời gian khắc sâu trong thâm tâm trí nhớ của tôi.

      Ký ức, khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong tôi là thời thanh xuân!

      *Action

      Tôi của mười tám tuổi năm ấy, nuôi chí lớn thi vào Đại học T.

      Tôi có giấc mộng cao vời như vậy phải vì nghe trường T có môi trường học tập tốt mà là do chị họ tôi cho tôi biết: "Ở trường Đại học T tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, mỹ nữa đốt đèn lồng cũng chưa chắc tìm được chỗ ngồi, nhưng đáng giá để phó thác suốt đời cho người đàn ông tốt, vào đó nhắm mắt cũng vồ được."

      Lúc đó, tôi vừa mới mê tiểu thuyết ngôn tình, vừa nghe "đàn ông tốt" liền nghĩ đến nam chính trong tiểu thuyết vô cùng thâm tình, đến chết cũng thay đổi tình .

      Tôi nháy mắt hỏi chị họ: "Nữ sinh có hình dạng béo như em, đàn ông tốt cũng để ý sao?"

      Chị họ liế nhìn cơ thể dư thừa dinh dưỡng quá mức của tôi, do dự đôi chút, cỗ vũ tôi: "Biết cách ăn mặc đẹp, cũng còn hy vọng."

      Từ sau đó, tôi liều mạng học tập cực khổ, còn cầu mẹ tống tôi vào "nhà tù" trung học cách nhà 500 km, ba mẹ tuy đau lòng, thấy tôi hạ quyết tâm, nên ngậm nước mắt đem tôi .

      Trong thời gian năm học ở trường trung học, tôi người thân, có bạn bè, đến cuốn tiểu thuyết ngôn tình thích nhất cũng , thậm chí ít thịt để sống cũng ...

      Mẹ tôi mấy lần gọi điện thoại cho tôi : " chịu nổi về nhà ."

      Tôi chùi nước mắt bảo: "Con có thể chịu được!"

      Suốt năm trời, vì giấc mộng tìm đàn ông tốt ở Đại học T, tôi cắn chặt răng, mỗi sáng bốn giờ rưỡi thức dậy, buổi tối mười hai giờ ngủ, ngày ba bữa đều ăn trong phòng học.

      Cuối cùng, ông trời phụ người khổ tâm, tôi nỗ lực giảm được 20 cân, từ khuôn mặt đầy thịt thành gương mặt trái xoan, cuối cùng đổi lại mảnh giấy thông báo trúng tuyển từ trường Đại học T.

      Có người , lý tưởng rất phong mãn, thực lắm cốt cảm.

      Nhưng tôi từ đầu đến cuối luôn tin, khi người ta vì lý tưởng mà dốc hết sức lực, vì theo đuổi cái gì đó đến mệt mỏi thân thể mà thực đến cảm động, cho dù bạn ôm ước vọng phong mãn, bạn cũng cách điều đó xa nữa rồi...

      Cho nên, so sánh với " thực lắm cốt cảm", tôi thích câu của Phiền Nhân: "Vì muốn làm gì đó mà dốc hết sức lực, cho dù em có thất bại, em cũng có thể thản nhiên với chính mình -- tôi nỗ lực hết sức, tôi hối hận, tiếc!"

      --< Bí kíp tình > khóa thứ nhất --

      Tình phải là tất cả đối với phụ nữ, nhưng có tình , đối với phụ nữ mà là hoàn toàn thể. Bất luận tại bạn bao nhiêu tuổi, từ lúc bắt đầu, bạn phải cố gắng làm cho mình trở nên tốt hơn, như vậy bạn mới có cơ hội gặp được người chồng tốt.

      Nếu bạn học trung học, hãy bỏ tiểu thuyết ngôn tình xuống, tạm buông thần tượng ra, mà học cho tốt, thi vào Học viện Kỹ thuật, chọn chuyên ngành kỹ thuật, bởi vì -- ở trong đó đúng là thiếu đàn ông tốt!

      Nếu như bạn học Đại học, đóng máy tính lại, để điện thoại di động xuống, ăn mặc xinh xắn rồi đến phòng tự học ngồi chút, nghiêm túc quan sát xung quanh chút có nam sinh nào độc thân hay ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :