1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ phong hoa - Thiển Thiển Đích Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Đích nữ phong hoa

      Tác giả: Thiển Thiển Đích Tâm

      Edit: XiaoJiiang

      Số chương: 110 chương

      Tình trạng sáng tác: hoàn thành



      Giới thiệu

      Cố Thanh Uyển, Hạo Nguyệt vương triều Cố phủ trưởng nữ, độc địa nham hiểm, kiêu căng phách lối, ức hiếp thứ muội, ám hại di nương, lại có tri thức, nàng tuy là vọng tộc trưởng nữ, nhưng lại bị người đời khinh thường.

      Lam Mạch, hào môn thiên kim ở đại, trời sinh tính tình lạnh nhạt, gian xảo như hồ, tính cách tùy tiện, lười nhác, nhân sinh châm ngôn, người khác kiếm tiền ta tới tiêu, quen dùng mánh khóe phẫn trư ăn cọp, mục tiêu của cuộc sống là hỗn ăn hỗn hát, an nhàn cả đời.

      Nhưng mà, hồi mưu, lần ngoài ý muốn, làm cho Lam Mạch linh hồn xuyên vào Cố Thanh Uyển thân thể, làm cho bất trị hầu môn trưởng nữ nghênh đón cái linh hồn hoàn toàn mới, như vậy, xem nàng ở cái triều đại cổ xưa này như thế nào làm cho thuộc về của nàng nở rộ quang mang, trưởng nữ phong hoa.

      Đoạn ngắn 1

      Nam tử nhìn Cố Thanh Uyển, trong mắt lộ ra chán ghét, lạnh lùng : "Cố Thanh Uyển, ta có người trong lòng, tuyệt đối thích ngươi, nếu như ngươi thức thời tốt nhất chủ động từ hôn, như vậy còn có thể bảo trụ ngươi chút thể diện cuối cùng, vậy cũng tính là do ngươi lòng say mê ta, ta..." Nam tử còn chưa hết bị nữ tử ngắt lời.

      "Có thể."
      Sạch lưu loát câu trả lời thế nhưng lại làm cho nam tử sửng sốt, sau đó trong ánh mắt tràn đầy tin.
      Cố Thanh Uyển chú ý tới ánh mắt của , lông mi khẽ chớp, lộ ra nụ cười, giọng : " vạn lượng."
      " vạn lượng? Ngươi có ý gì?"
      "Vì cặn bã xuất thủ, thu về chút cặn bã bảo đảm phí vẫn là nên."
      Nữ tử vừa dứt lời, sắc mặt nam tử trong nháy mắt trở nên xanh mét.

      Đoạn ngắn 2:

      Mỗ thế tử nhìn nữ tử trước mắt dáng vẻ lười biếng, tư thái ưu nhã, ánh mắt tối đen, mặt chút biểu tình : "Cố Thanh Uyển, ngươi có gì muốn giao phó với bản thế tử sao?"
      "Giao phó? có."
      " Ngươi xác định?"

      Nữ tử nhìn cái thế tử nảo đó nhíu chặt chân mày, ánh mắt lóe lên tia hài lòng, lập tức đứng dậy cung kính : "Bẩm báo thế tử gia, tiền tài gửi tới thư phòng của người, các vị di nương cũng ở phòng của mình rửa mặt xong xuôi, tiền và người đều thích hợp, thế tử gia thuận tiện nên kiểm tra thực hư."
      " Cố, Thanh, Uyển!"
      Last edited by a moderator: 5/9/16
      honglakDion thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: Xuyên qua?






      Ánh mặt trời sáng rỡ, gió mơn man, muôn nghìn nụ hoa xinh đẹp e ấp chỉ đợi thời khắc nở rộ, hết thảy tất cả đều báo hiệu mùa đông qua, mùa xuân nữa lại tới, vạn vật bắt đầu phục sinh, mọi người cũng đều từ trong phòng ấm áp ra, cảm thụ mùa xuân dạt dào, mà hoa viên vắng lặng, lạnh lẽo lâu, cũng bởi vì mùa xuân đến mà trở nên náo nhiệt hẳn lên.

      Lam Mạch cũng là thành viên trong đoàn người này, ngồi băng ghế dài ở công viên, Lam Mạch khép hờ mắt, phơi mình dưới thái dương ấm áp, tận hưởng khí mới mẻ trong lành làm tâm tình của Lam Mạch tốt, khóe miệng giơ lên cái tiếu ý, gương mặt trẻ trung xinh đẹp, khí chất lười biếng, còn có khóe miệng thư thái tiếu ý, làm cho Lam Mạch trong lúc lơ đãng cũng trở thành cái phong cảnh đặc biệt, mọi người ngắm cảnh, chơi đùa cũng tự nhiên hướng ánh mắt về người thiếu nữ này, nhìn bộ dáng thảnh thơi của nàng, khỏi hiểu ý cười.

      Đối với những ánh nhìn thường thường tập trung người mình, Lam Mạch tự nhiên cảm thụ được, nhưng nàng vẫn có mở mắt, khóe miệng độ cong cũng có bất kỳ thay đổi nào, cho tới khi… Hai đạo ánh mắt khiến nàng khó chịu, lại quen thuộc rơi vào người mình, Lam Mạch mới từ từ mở mắt. Khi nhìn đến cách đó xa hai người đàn ông cao lớn ra vẻ cùng mọi người ngắm cảnh, Lam Mạch lông mi khẽ chớp, khóe miệng hàm chứa ý cười sâu sắc, nhưng lại mang theo tia lãnh ý, thực là đúng dịp a! Mấy ngày qua chỉ cần mình xuất ở nơi nào đều có thể thấy bọn họ, ha hả thực trùng hợp.

      ” Đại ca, nàng có phải là phát chúng ta rồi ?” Chú ý tới Lam Mạch nhìn qua ánh mắt, trong hai người đàn ông vội vàng cầm tờ báo lên che giấu, quay qua tên còn lại thấp giọng .

      , chúng ta mấy ngày nay đều là xa xa theo, với cự ly này đến cả dung mạo còn thấy , nàng có khả năng nhớ kỹ chúng ta, làm sao có thể phát cái gì.”

      ” Thế nhưng, ta luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi của nàng, giống như là biết chúng ta theo dõi nàng dường như.”

      ” Ai nha! Ngươi đây là chột dạ tự mình dọa mình sinh ra ảo giác mà thôi.”” vậy chăng?”

      ” Yên tâm, có chuyện gì đâu.” Nam tử xong có sợ hãi tiếp: “Hơn nữa, cho dù nàng phát có thể thế nào? Chúng ta lại chưa làm gì nàng, dù nàng có nghi ngờ chúng ta mà báo cảnh, có bằng chứng cảnh sát cũng thể làm gì chúng ta.

      “Ừ! Đại ca cũng đúng.” Lời của tên đàn ông kia trấn an bất an của , sau khi bình tĩnh lại, đặt tờ báo xuống, nhìn sang phía Lam Mạch vẫn ngồi ở băng ghế, tâm tư cũng bắt đầu linh hoạt trở lại, hiểu : “Đại ca, ngươi Lam tổng tại sao muốn tại sao muốn chúng ta theo dõi con của ? Ta thực hiểu.”

      “Hào môn tình chúng ta làm sao ràng được, chúng ta chỉ cần tiền, cho chúng ta tiền, chúng ta thay làm việc, những thứ khác chúng ta cần phải xen vào, chúng ta cũng xen vào được. Được rồi, đừng có đoán mò, nàng phải rồi, chúng ta mau đuổi theo.” Thấy Lam Mạch đứng dậy chuẩn bị rời , nam tử vội vàng .

      “Hảo.”

      Hai tên đàn ông giữ khoảng cách theo Lam Mạch.

      “Di! Đại ca, này hình như phải đường Lam trạch, nàng đây là muốn đâu?”

      ” Chúng ta theo là được, quản nàng đâu?” Nhìn xung quanh con phố có chút vắng lặng, còn có phía trước Lam gia tiểu thư thong thả , nam tử cũng có để ý, thuận miệng đáp.

      ” Đại ca, nàng rẽ.”

      “Đuổi kịp.”

      “Người đâu rồi?” Sau khi rẽ, vốn tưởng rằng Lam Mạch vẫn như cũ ở trong tầm mắt lại biến mất thấy bóng dáng, điều này làm cho bọn họ sửng sốt.

      “Mau, về phía chỗ rẽ kia xem xét.” Nam tử sửng sốt chút, lập tức quyết định, hai người bước nhanh tiến về phía trước.

      Mới vừa vào chỗ rẽ, nam tử bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu lui về phía sau.

      ” Đại ca, thế nào…” Theo sau mà đến nam tử, nhìn thấy có người từ chỗ rẽ ra, giọng ngập ngừng, vẻ mặt tránh né quay đầu nhìn về phía đại ca của , thế nhưng, khi nhìn đến vẻ mặt khó coi của đại ca, còn có bên hông bị để thứ gì đó, sắc mặt chợt đại biến, kinh hô: “Lam tiểu thư, cần, cần nổ súng.”

      Lam Mạch nghe được tiếng hô của , ánh mắt lưu chuyển, nhàng cười, tay cầm súng nhưng chút di động, lười nhác : “Lam tiểu thư? Ha hả, ta lại nhớ chúng ta từng gặp mặt?”

      “Ách!” Lam Mạch , làm cho nam tử bắt đầu khẩn trương.

      Tên đại ca kia nhìn bộ dạng luống cuống của , hung hăng trợn mắt trừng cái, quay sang Lam Mạch cười : “Lam tiểu thư là đại nhân vật, có tiếng tăm, chúng ta biết ngươi cũng có gì kỳ quái, chỉ là Lam tiểu thư biết chúng ta mà thôi, ha hả.”

      “Thế sao?” Lam Mạch nghe xong lời của , thu lại ý cười, lạnh lùng : “Ta muốn nghe ngươi những lời vô nghĩa, gọi điện thoại cho cố chủ của ngươi.”

      ” Lam tiểu thư ngươi có phải hay hiểu lầm rồi, chúng ta có cố chủ gì cả.”

      ” Ha hả, ngươi chắc là biết ta là người lười nhác, nhưng cũng là người lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa thiếu nhất đó là tính nhẫn nại, phiền nhất là người khác dối ta, tại ta đếm ba tiếng, nếu như ngươi cho ta nghe được thanh của cố chủ ngươi, ta chỉ có thể từ người ngươi lấy xuống số thứ, tiêu trừ hài lòng của ta.” Lam Mạch vừa , khẩu súng cũng vừa chậm rãi di chuyển tới đũng quần của nam tử, nhìn vẻ mặt xấu xí ngừng biến hóa, nhướng mày cười, giọng lưu loát đếm: “, hai, ba.” Lam Mạch vừa dứt lời.

      “Ta gọi.” Nam tử vẫn chăm chú nhìn khẩu súng trong tay của Lam Mạch, khi thấy ngón tay để ở cò súng của nàng chặt lại chút, biết nàng tuyệt đối điều phải đùa, vội vàng : “Ta gọi, ta lập tức gọi, Lam tiểu thư ngươi.. ngươi đừng nổ súng.”

      “Gọi !” Đối với câu trả lời của nam tử, Lam Mạch hề thấy ngoài ý muốn, vẻ mặt lạnh nhạt.

      Nam tử tìm số điện thoại , bàn tay run run, trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Nàng đối với mục đích bọn theo dõi nàng chút cũng đề cập tới, trực tiếp cho bọn kết quả, phục tùng hoặc chết, nàng làm như vậy chính là mình muốn tìm lý do qua loa chống đỡ cũng có cơ hội, hơn nữa vừa đoán liền hỏi đến người phía sau màn kia, nghĩ vậy, nam tử bắt đầu thấy nhút nhát, nàng tại chỗ nào là bọn tưởng rằng là vô hại thiếu nữ, nàng căn bản là cái ma nữ đội lốt dê non, tâm tư thâm trầm, sát phạt quyết đoán, kinh hãi sợ sệt, dưới tình huống như vậy mà mặt vẫn mang theo ý cười.

      Nhìn Lam Mạch như vậy, nam tử mặc dù thầm hận cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là ác ý nghĩ: Chờ sau khi điện thoại nhấc máy, xem ngươi còn có thể cười được nữa hay . Điện thoại vừa thông nghe được bên trong thanh đô đô, nam tử làm bộ lơ đãng xoa bóp miễn đề.

      Động tác của , Lam Mạch nhìn trong mắt nhưng nàng thèm để ý chút nào.

      “Alo.” Giọng quen thuộc mà lại xa lạ vang lên ở bên tai Lam Mạch, trong nháy mắt Lam Mạch lộ ra trầm rồi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.

      “Alo! Lam tổng, là ta.” Nam tử vừa vừa có chút mong đợi nhìn về phía Lam Mạch, cho rằng có thể nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của nàng, kết quả, thất vọng rồi, nàng phản ứng gì cũng có.

      Điện thoại bên kia yên lặng hồi, mới lên tiếng : “Phát sinh tình huống khác thường gì sao?”

      “Cái này…” Nam tử nhìn Lam Mạch thủy chung vẫn bình tĩnh, nuốt nước miếng cái biết nên như thế nào.

      ” Có việc mau, đừng có ấp a ấp úng, Lam Mạch nàng tại ở đâu? làm cái gì?”

      Lam Mạch nghe câu hỏi trong điện thoại, tiếp nhận điện thoại từ tay của nam tử khổ sở để ý : “Phụ thân đại nhân, ngươi đây là tìm ta sao? Ha hả, ta cảm động.”

      ” Lam… Lam Mạch ngươi…?”

      “Là ta.” Lam Mạch đối với điện thoại lạnh nóng, bình tĩnh : “Phụ thân đại nhân, ta nhớ kỹ ta qua, giữa chúng ta tốt nhất là cần qua lại nữa, bây giờ ngươi thế nhưng tuân thủ hứa hẹn, ta rất vui.”

      ” Lam Mạch, ta là ba ba ngươi, ngươi làm sao có thể chuyện với ta như vậy.”

      ” Ba ba? Đúng nha! Ngươi là ta Lam Mạch ba ba, đó cũng là lý do ngươi vẫn còn sống cho tới bây giờ.” Trong mắt của Lam Mạch thoáng qua lạnh như băng căm hận, lạnh lùng : “Lam tổng, ta hi vọng loại chuyện như thế này đây là lần cuối cùng, nếu như ngươi lại có hành động gì, ta rất vui lòng tiễn ngươi gặp gia gia.” Lam Mạch xong ném điện thoại cho tên nam tử bị chấn động bởi cuộc đối thoại của cha con nàng, xoay người rời .

      ” Lam Mạch, cái đồ nghịch nữ này, ta lại lần nữa, ông nội ngươi phải do ta hại chết, đó là cái ngoài ý muốn.” Thanh kích động trong điện thoại cam lòng quát: “Ta là con trai của , thế nhưng lại hồ đồ đem toàn bộ tài sản đều làm cho ngươi kế thừa, cho ta cái gì cả, ngươi , điều này đối với ta công bình sao?”

      “Ta lúc đó quá mức xúc động, phẫn nộ mới có thể tìm người bắt cóc ngươi, nhưng cũng chỉ là hù dọa ngươi chút, muốn cho ngươi chủ động từ bỏ quyền kế thừa mà thôi, ngươi là con của ta, ta làm sao có thể tổn thương ngươi, là do ông nội ngươi quá khẩn trương, quá lo lắng ngươi mới có thể mình cứu ngươi, cho nên, nếu như muốn , ông nội ngươi phải do ta hại chết, mà là ngươi, là ngươi, đồ bất hiếu nữ nhi hại chết…”

      “Phanh!”

      “A, a.”

      tiếng súng vang lên, hai tiếng kêu sợ hãi.

      Nam tử cầm điện thoại di động co quắp ngồi bệt xuống đất, kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay bị đạn làm cho tan nát, khuôn mặt dại ra.

      ” Đại ca, đại ca, ngươi thế nào? sao chứ!”

      Tiếng gọi ầm ĩ làm nam tử chậm rãi hoàn hồn, trả lời mà ngẩng đầu nhìn cách đó xa thiếu nữ, thấy đến ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương của nàng, còn có bóng lưng kiên quyết.

      nhớ tới ánh mắt của thiếu nữ khi rời , rùng mình cái, tự cảm thấy tình dường như còn có kết thúc.

      Quả nhiên, vài ngày sau, ở TV, internet, báo chí thấy tin Lam thị xí nghiệp bị người thừa kế hợp pháp bây giờ – Lam Mạch, danh nghĩa ông nội toàn bộ quyên tặng cho cơ quan từ thiện. Tin tức này vừa xuất liền đem tới rung động mãnh liệt, mọi người đối với thiếu nữ vừa tặng hết tài sản này đều tràn ngập tò mò, truyền thông cũng bắt đầu điên cuồng tìm thiếu nữ thừa kế trẻ tuổi này, hi vọng nàng có thể chấp nhận phỏng vấn, thế nhưng, những công ty truyền thông chỗ nào cũng có mặt này lục tung từng tấc đất vẫn tìm được Lam Mạch, ngược lại lại tìm được rất nhiều chứng cứ phi pháp, trốn thuế lậu thuế, từ thủ đoạn giành giật toàn bộ khoản tiền của phụ thân nàng – Lam Tống Hạnh. Chứng cớ xác thực, hơn nữa lại thêm truyền thông khuếch đại, Lam Tống Hạnh cách nào ngụy biện bị tòa án xử 10 năm tù.

      Còn Lam Mạch, dù cho mọi người có tìm thế nào, vẫn thấy tăm hơi, nàng cũng dần dần được mọi người thần thoại, trở thành truyền kỳ.

      -------------------------

      Hạo Nguyệt vương triều, Cố gia.

      ” Mai Hương, tiểu thư nàng hôn mê hai ngày, ngươi nàng còn có thể tỉnh lại sao?” cái thiếu nữ tầm 15, 16 tuổi mặc trang phục nha hoàn cổ đại, nhìn thiếu nữ sắc mặt tái nhợt ở giường, quay lại phía nha đầu trang phục giống nàng giọng .

      “Ta làm sao biết?”

      “Vậy ngươi hi vọng nàng tỉnh hay là tỉnh nha?”

      “Nàng là tiểu thư của chúng ta, ta đương nhiên hi vọng nàng tỉnh.”

      Nha đầu nghe xong lời của nàng, kìm nén xúc động muốn vả miệng nàng, thấp giọng : “Mai Hương, ngươi đúng là dối trá, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi làm ra vẻ trung tâm cái gì.”

      “Lan Hương, ngươi lời này là có ý gì?”

      ” Được rồi, được rồi, hảo tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận, là muội muội ta lỡ lời, sai rồi, sai rồi.” Lan Hương trấn an Mai Hương, ác độc : “Kỳ thực, ta với ngươi, ta bây giờ hi vọng tiểu thư cứ như thế đừng tỉnh, chết thôi.”

      ” Lan Hương ngươi…”

      cần phải giật mình như thế, suy nghĩ trong lòng của ngươi cũng giống ta.”

      “Ta làm gì có.” ràng là nghĩ đằng nẻo.

      Lan Hương hiểu tâm tư của nàng, cho nên đối với việc nàng cãi lại để ý tiếp tục : “Hừ! Chúng ta mặc dù là hạ nhân, là nha đầu, nhưng cũng cần thể diện, thế nhưng, theo chủ tử như tiểu thư chúng ta ngoại trừ bị người chê cười, bị người khinh thường, chút chỗ tốt cũng được đến, mỗi lần xuất môn bị người dùng những ánh mắt như thế nhìn, ta cũng dám ngẩng đầu nhìn người.” Lan Hương châm chọc: “Điều buồn cười là đại tiểu thư của chúng ta, thấy nhiều người chú ý nàng như vậy, nàng lại nhận ra, dương dương tự đắc. Ta thấy bộ dáng dương dương tự đắc của nàng, cảm thấy đời này có ai so với nàng càng thêm ngu xuẩn.”

      ” Được rồi, đừng nữa. Nếu như bị người nghe thấy, hai chúng ta là muốn bị phạt.”

      ” Sợ cái gì, nha đầu trong phủ có suy nghĩ giống như chúng ta cũng thiếu.”

      ” Có số việc tự mình hiểu là tốt rồi, vẫn là ít vài câu .” Mai Hương nhìn nhìn thiếu nữ nằm ở giường chút, vẫn còn mê man bất tỉnh, thở phào nhõm, kéo Lan Hương : “ thôi! Thuốc của tiểu thư chắc cũng xong rồi, chúng ta nên lấy thuốc.”

      Lan Hương nghe xong cam tâm tình nguyện đứng dậy, thầm: “ là phiền phức, nếu chết mau chết sớm chút, ở mãi đây làm chúng ta thêm vất vả.”

      ” Đừng nữa, thôi!”

      Các nàng vừa vừa ra khỏi phòng, mà thiếu nữ hôn mê ở giường, sau khi các nàng rời liền chậm rãi mở mắt, khóe miệng hơi nâng lên. Tiểu thư? Mai Hương? Lan Hương? Cổ đại? Xuyên qua? Ha hả a, thú vị.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: Cố Thanh Uyển








      Hạo Nguyệt, Cố gia.

      Chính phòng chủ vị Cố lão phu nhân sắc mặt hết sức khó coi, nhìn nhi tử ngồi ở phía dưới mình, lạnh lùng : "Trường Viễn, cái nha đầu kia còn chưa tỉnh sao?"

      Nghe được câu hỏi của mẫu thân, Cố Trường Viễn nhớ tới việc phát sinh hai ngày trước, sắc mặt cũng tốt cau mày : "Còn có."
      Lão phu nhân nghe xong vỗ bàn tức giận : "Thực là gia môn bất hạnh mà! Chúng ta Cố gia làm sao có thể có cái thể bớt lo tai họa như thế chứ."

      " Mẫu thân, ngươi đừng nổi giận, đều là lỗi của nhi tử, là nhi tử có giáo dục tốt Thanh Uyển, mới để cho nàng làm ra chuyện hồ đồ bực này. Chờ nàng tỉnh lại, nhi tử làm cho nàng nhận tội với mẫu thân, sau đó cũng nhất định nghiêm khắc dạy dỗ nàng." Cố Trường Viễn ôn tồn khuyên giải.
      " Thỉnh tội? Hừ! Miễn !"
      " Mẫu thân..."

      " Ngươi cũng là, đừng có nàng phạm sai lầm mà nhận tội về mình, ngươi là phụ thân nàng, chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với nàng, ta đây làm tổ mẫu cũng có, hơn nữa trong số tất cả hài tử, bởi vì nàng là ta Cố gia trưởng nữ, chúng ta đối với nàng liền quan tâm nhiều nhất, kết quả đâu? Dạy nàng nhiều năm như vậy, nữ công biết, cầm kỳ thư họa mọi thứ cũng thông, nàng ngay cả 2 cái thứ nữ muội muội cũng bằng."

      Lão phu nhân xong nhìn Trường Viễn muốn mở miệng gì đó, đối với khoát tay : "Ta biết ngươi muốn cái gì, đúng vậy, mấy thứ này đều điều phải là quan trọng nhất, những thứ này nàng học được, chúng ta có thể nàng có thiên phú, ta cũng cần chúng ta Cố gia trưởng nữ là tài nữ, thế nhưng tối thiểu cũng nên có tri thức hiểu lễ nghĩa có tri thức lễ nghĩa! Thế nhưng, ngươi xem, nàng những có hiểu biết, lại kiêu ngạo phách lối biết cấp bậc lễ nghĩa, ở bên ngoài nơi nơi đều quăng chúng ta Cố gia thể diện, lần này lại vì cái tên biểu ca kia của nàng, cùng người đánh nhau, kết quả khiến cho chính mình vỡ đầu chảy máu bị người ta khiêng trở về, thực biết xấu hổ, biết lợi hại." Lão phu nhân càng càng hận, khỏi cảm thấy buồn bực, chỉ mong nàng cứ như thế chết .
      Lão phu nhân xong, Cố Trường Viễn nhìn thần sắc của nàng, trong mắt lên cái gì đó, rồi lại trong nháy mắt tiêu thất, cười khổ : "Mẫu thân, nhi tử biết Thanh Uyển lần này làm có chút quá phận, thế nhưng nhi tử đảm bảo sau này chuyện như vậy tuyệt đối phát sinh nữa."

      Nhìn nhi tử thần sắc mệt mỏi, Cố lão phu nhân trong ngực bỗng nhiên toát ra cỗ lửa giận, trách cứ: "Trường Viễn, ngươi thân là nam tử, việc quan trọng nhất đó là con đường làm quan, tại sao có thể vì mấy chuyện nữ nhi vụn vặt làm cho vướng chân, hơn nữa, hài tử cũng phải là của mình ngươi, tại sao mọi chuyện đều cần ngươi để ý, phu nhân của ngươi đâu? Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, nàng ngay cả mặt cũng thấy, nàng làm gì??"

      " Mẫu thân, ngươi cũng biết thân thể của Lý thị tốt, tại Thanh Uyển nàng làm ra loại tình này, nếu như nàng biết nhất định lo lắng, nhi tử sợ ảnh hưởng đến thân thể của nàng, vì thế nhi tử dám cho nàng biết."
      " Thân thể tốt, thân thể tốt, đây là lý do sao? Nếu như thân thể của nàng thực tốt như vậy, nhưng nàng còn có tinh lực quản gia." Lão phu nhân bất mãn : "Thế nào? Đến khi phải dạy dỗ nữ nhi của mình, nàng có tinh lực nữa? Nếu như, tinh lực của nàng chỉ đủ để nàng làm chuyện, vậy ngươi cho nàng biết, trước hết nàng hãy đem tinh lực chiếu cố con của mình ! Dạy dỗ nữ nhi có tốt, về phần chuyện trong nhà, liền để cho Lưu di nương thay nàng quán xuyến."

      " Mẫu thân, việc này hợp quy củ ! Lưu thị nàng quản gia có phải hay thích hợp."
      " Ta cũng muốn để cho Lưu di nương quản, chỉ là bây giờ tình huống đặc thù, ngươi cũng thấy đấy, Thanh Uyển nếu dạy dỗ cho tốt, còn biết nàng gây ra chuyện gì nữa, ngươi bình thường bận rộn như vậy, mà ta tuổi cũng cao, có đủ khí lực, có thể quản giáo nàng chỉ có Lý thị, nhưng ngươi lại thân thể Lý thị tốt, quản gia và Thanh Uyển nàng chỉ có thể chọn việc, việc còn lại có người thay nàng gánh vác!" Cố lão phu nhân bình tĩnh : "Để Lưu di nương quản gia ngươi thích hợp, vậy nếu như để Lưu di nương quản giáo Thanh Uyển chẳng phải là càng thích hợp, nhưng tình nhất định phải được giải quyết! Ngươi phải làm sao bây giờ?"

      Cố Trường Viễn nghe xong lộ vẻ khó xử, "Việc này..."
      " Trường Viễn, mẫu thân hồ đồ. Ta như thế nào biết, danh gia vọng tộc như nhà của chúng ta chủ mẫu vẫn còn ở, để cho cái di nương tới quản gia đúng là hợp quy củ! Thế nhưng tình huống tại ngươi cũng thấy đấy, Thanh Uyển và gia đều thể chậm trễ!"
      Cố Trường Viễn suy tư hồi lâu, bất đắc dĩ : "Nhi tử biết, ta cùng Lý thị bàn bạc."
      Cố Trường Viễn trả lời làm cho giọng của Cố lão phu nhân hòa hoãn chút, : " Ngươi với Lý thị rằng việc này chỉ là tạm thời, chờ Thanh Uyển nàng hiểu chuyện, gia để cho nàng quản, bảo nàng cần lo lắng, cũng cần suy nghĩ nhiều."
      " Nhi tử biết nên như thế nào." Cố Trường Viễn xong đứng dậy, : "Thời gian còn sớm, mẫu thân ngươi nghỉ ngơi sớm chút, nhi tử xuống trước."
      "Được, ngươi !" Nhìn Cố Trường Viễn xoay người rời , trong mắt của Cố lão phu nhân lộ ra thoả mãn.

      Mà vẫn kính cẩn nghe theo Cố Trường Viễn trong lúc xoay người, trong mắt lên vẻ lo lắng, châm chọc.

      --- ------ ------ ------ ------

      Thiếu nữ vẫn nằm ở giường sau khi tỉnh lại, từ từ đứng dậy bước xuống, nhìn gian nhà cổ kính còn có đối thoại của hai cái nha đầu vừa rồi, trong mắt Lam Mạch xẹt qua tia khổ sở tiếu ý, nghĩ tới nàng bị tai nạn máy bay dĩ nhiên chết, vốn tưởng rằng nếu như mình chết chừng còn có thể nhìn thấy gia gia, kết quả lại là chuyển kiếp, cái loại chuyện vô căn cứ này cư nhiên lại phát sinh ở người mình, Lam Mạch thở dài, hơn nữa vừa nghe hai cái nha đầu kia chuyện, có vẻ như bản tôn của thân thể này rất được lòng người, danh tiếng cũng được khá lắm!

      Lam Mạch nhíu mày, cổ nhân đối với danh tiếng hình như rất lưu ý, nếu quả là như vậy, ... nghĩ đầu bỗng nhiên đau buốt, đau nhức làm sắc mặt Lam Mạch trắng nhợt, đưa tay ấn lên đầu, trong đầu bắt đầu ra thuộc về mình ký ức, những đoạn hình ảnh giống như chiếu phim, khiến Lam Mạch hiểu toàn bộ lịch trình lớn lên của thiếu nữ, còn có của nàng hỉ nộ ái ố, cho đến hình ảnh thiếu nữ đập đầu vào núi giả hôn mê, xem tới đó Lam Mạch cũng cho ra cái kết luận ----- quả nhiên là thân thể phiền phức.
      Lan Hương, Mai Hương bưng thuốc vào trong nhà, khi nhìn đến người đứng ở phía trước cửa sổ hai người sửng sốt, Lan Hương cắn môi cái trong mắt lên tiếc nuối, mà Mai Hương ngoại trừ tiếc nuối còn có vẻ khẩn trương rồi lại nhanh chóng che giấu, biến thành vui mừng bước nhanh tới trước mặt Cố Thanh Uyển, kích động : "Tiểu thư, ngươi tỉnh."

      Nghe được thanh Lam Mạch, , phải là Cố Thanh Uyển quay đầu lại.
      " Tiểu thư, ngươi biết ngươi đều hôn mê hai ngày rồi, nô tỳ đều lo lắng gần chết." Mai Hương đưa tay đỡ lấy cánh tay của Cố Thanh Uyển quan tâm : "Tiểu thư ngươi hai ngày này cũng chưa ăn cơm, thân thể rất hư nhược cũng vừa trọng thương, tại sao có thể đứng lên đâu. Đến, nô tỳ đỡ ngươi ngồi xuống."

      " Đúng nha! Tiểu thư ngươi mau ngồi xuống ! Ngươi nếu như lại bị cái gì va va đụng đụng, này phải là muốn ta và Mai Hương mệnh sao?" Lan Hương tỏ ra quan tâm, song lại ngầm có ý châm chọc làm Cố Thanh Uyển thiêu mi.
      Cố Thanh Uyển sau khi ngồi xuống, nghe thanh quen thuộc của các nàng, nhìn thuốc trong tay các nàng, còn có hình ảnh vừa mới xuất trong đầu, nhìn lại biểu của các nàng bây giờ, Cố Thanh Uyển từ từ tựa lưng vào ghế ngồi nhàng cười, chậm chạp : "Mai Hương, Lan Hương."

      "Là, tiểu thư có cái gì phân phó sao?"
      " có." Cố Thanh Uyển khẽ cười : "Chỉ là nhìn thấy các ngươi trung tâm như thế, ta, cao hứng mà thôi."
      " dám nhận tiểu thư khen, đây là việc bọn nô tỳ phải làm." Mai Hương khuôn mặt lộ vẻ cảm động, trơn tru .
      " Tiểu thư quá khen, nô tỳ dám nhận." Lan Hương trong mắt xẹt qua khinh thường, gượng gạo .
      Đem phản ứng của các nàng nhìn ở trong mắt, Cố Thanh Uyển sâu đậm liếc Mai Hương cái, chậm rãi cười .
      Cố Thanh Uyển như vậy, Lan Hương thấy có gì khác thường, Mai Hương nhưng lại thoáng chột dạ.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3: Cố Vô Hạ






      Mai Hương nhìn khuôn mặt mang theo nụ cười của Cố Thanh Uyển, đè xuống ngực vừa rồi đột nhiên lên cảm giác quái dị, cung kính : "Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ ngươi uống thuốc!"

      " Đợi lát nữa uống, ngươi lấy cho ta cái gương lại đây."

      Mai Hương nghe xong Cố Thanh Uyển phân phó, nhìn thoáng qua được băng bởi lụa trắng đầu nàng, trong mắt lóe lên hiểu , gật đầu đáp: "Là, tiểu thư."

      Cố Thanh Uyển nhìn dung nhan lên trong gương, mày liễu mắt hạnh mũi quỳnh, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt trái xoan nõn nà nhắn đúng tiêu chuẩn tiểu mỹ nhân cổ đại, chỉ là khí sắc tốt lắm có thể là vì thụ thương mất máu nguyên nhân. Nhưng cái này cũng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại lại làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm chọc người trìu mến. Cố Thanh Uyển nhìn lông mày dần dần nhíu lại, xem ra hết thảy đều phải là mộng, mình thực là chuyển kiếp, nghĩ đến những hình ảnh vừa lên trong đầu, nhìn lại gương mặt tại này, Cố Thanh Uyển khỏi muốn chửi mắng, mẹ nó, lão Thiên ngươi tự ý làm cho ta xuyên qua tốt xấu gì cũng nên tìm cho ta cái bớt phiền phức nha! Nhưng bây giờ chủ nhân của thân thể này thanh danh tốt, đầu óc ngu xuẩn còn chưa tính, lại còn hé ra trương họa thủy dung mạo, chính mình nếu muốn ở cổ đại an nhàn tồn tại, gương mặt này chính là phiền toái lớn nhất.

      Mai Hương chú ý tới Cố Thanh Uyển thần sắc thích hợp, cho rằng nàng đối với vết thương trán mình lưu ý, vội vã an ủi: "Tiểu thư, ngươi cần lo lắng vết thương trán ngươi, đại phu kê cho ngươi đơn thuốc tốt nhất, tuyệt đối lưu lại bất kỳ vết sẹo nào, tiểu thư còn có thể giống như trước đây xinh đẹp."

      Đối với Mai Hương an ủi cùng suy nghĩ của mình hoàn toàn trái ngược, Cố Thanh Uyển giải thích gì, chỉ bình tĩnh : "Đem gương xuống , cho ta rửa mặt chải đầu chút."

      "Vâng, tiểu thư." Mai Hương ra phía sau Cố Thanh Uyển, bắt đầu vì nàng chải vuốt mái tóc đen mượt dài tới ngang hông.

      " cần buộc tóc, làm theo là được."

      " Nô tỳ biết."

      " Lan Hương."

      Nghe được Thanh Uyển gọi, Lan Hương cho dù đối với Cố Thanh Uyển tiểu thư này có bao nhiêu khinh thường, nhưng lúc này thân là nô tỳ nàng, vẫn là thành tới trước mặt Cố Thanh Uyển, sụp mi thuận mắt : "Tiểu thư."

      " Ta đói bụng rồi, ngươi đoan ít cháo đến đây."

      "Vâng, tiểu thư." Lan Hương lĩnh mệnh xoay người ra ngoài.

      Lan Hương vừa ra, Cố Thanh Uyển chợt nghe từ cửa truyền đến thanh thỉnh an của nàng. Lúc này giọng của nàng giọng của nàng hoàn toàn giống đối với mình có lệ, mà là tràn đầy kính nể, cung thuận: "Nô tỳ cấp Nhị di nương, nhị tiểu thư thỉnh an."

      " Đứng lên !"

      " Tạ Nhị di nương."

      " Ngươi ở trong phòng hầu hạ tiểu thư, đây là muốn đâu?"

      "Bẩm Nhị di nương, tiểu thư nàng đói bụng, làm cho nô tỳ đến phòng bếp đoan cho nàng ít cháo."

      " Đói bụng? Các ngươi tiểu thư nàng tỉnh lại sao?" Nhị di nương vội vã mang theo vui vẻ .

      "Vâng, tiểu thư nàng tỉnh."

      " Đây là ông trời phù hộ! Tiểu thư nàng tỉnh ta đây tâm cuối cùng cũng có thể buông xuống." Nhị di nương cẩn thận tỉ mỉ giao phó: "Ngươi nhanh , cùng người của phòng bếp làm cho các nàng chuẩn bị nhiều điểm đồ ăn ngon chút, để tiểu thư hảo hảo bồi bổ."

      "Vâng, nô tỳ biết, nô tỳ cáo lui."

      " thôi!"

      " Di nương chúng ta nhanh nhìn đại tỷ tỷ !" Thiếu nữ giọng thanh thúy, xinh đẹp .

      "Được, được, xem ngươi vội vàng, ngươi chính là lại tưởng niệm ngươi đại tỷ tỷ, cũng phải để cho ta hết !" Nhị di nương cười trêu .

      " Di nương..." Thiếu nữ phụng phịu thanh .

      " Được rồi, ta biết, chúng ta nhanh vào thôi!"

      Cố Thanh Uyển nghe đối thoại phía ngoài cửa, thấp giọng : "Mai Hương, Nhị di nương và nhị tiểu thư trong lúc ta hôn mê hai ngày này đều tới sao?"
      Cố Thanh Uyển vấn đề làm cho Mai Hương sửng sốt ngẩng đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của nàng, trong ngực loại cảm giác quái dị kia lại xuất lần nữa, tiểu thư ràng vẫn là tiểu thư như trước đây, thế nhưng vì sao mình lại cảm thấy bất an?

      " Thế nào? Vấn đề của ta rất khó trả lời sao?"

      Mai Hương vội vã lắc đầu, vội vàng trả lời: "Lúc tiểu thư vừa hôn mê, Nhị di nương, nhị tiểu thư từng tới, còn hai ngày này có."

      " ? Cố Thanh Uyển nghe xong khó lường cười, quả thế, Nhị di nương ở lúc mình vừa tỉnh liền tới đây thăm hỏi, như vậy vừa khéo để cho mình hoài nghi, còn có Nhị di nương ở cửa những lời ra vẻ quan tâm chính mình, thực chất chỉ là phen diễn trò, càng thêm làm cho mình tin tưởng nàng nhất định là sớm biết tin mình tỉnh lại, mới có thể diễn xuất tài tình được như vậy, để bọn người hầu thấy nàng đối với mình dụng tâm, cũng để cho mình nghe thấy nàng đối với mình có bao nhiêu hảo. Bàn tính đánh được thực là vô cùng tốt, tận dụng mọi cơ hội biểu mình, tâm kế như vậy trách nàng có thể sinh hạ ra Cố gia trưởng tử.

      Bóng người trước mặt chớp động, Cố Thanh Uyển ngước mắt nhìn nữ nhân tuổi chừng 30, dung mạo mỹ lệ phong tư trác việt, trong mắt mang theo vạn phần chân thành hướng mình tới, bên người còn có thiếu nữ đại khái mười ba mười bốn tuổi trang dung quần áo đều rất tinh xảo, dung mạo của nàng cùng mình có ba phần tương tự, nàng hẳn là Cố gia thứ nữ - Cố Vô Hạ, thứ muội muội của thân thể này, Cố gia tài nữ, hoàn toàn cùng mình tương phản. Cố gia dưới đều thích nàng, cũng cho rằng nhị tiểu thư nàng là Cố gia kiêu ngạo, nhị tiểu thư tài sắc vẹn toàn như vậy, mà lại là thứ nữ, khiến người khác khỏi vì nàng mà cảm thấy đáng tiếc, đặc biệt lại có trưởng tỷ ngu xuẩn cùng nàng đối lập, càng khiến cho người ta tiếc hận, cho rằng trời cao bất công, nữ hài tử tốt đẹp như vậy cư nhiên lại là thứ nữ, mà chính mình tồi tệ xấu xa lại là trưởng nữ, ha hả.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 4: Tự mình sợ hãi







      " Gặp qua nhị di nương, nhị tiểu thư." Mai Hương thấy Nhị di nương và nhị tiểu thư tiến đến, thả cái lược trong tay xuống nhàng cúi người .
      Nhị di nương liếc nhìn Mai Hương cái, nhàng khoát tay : "Đứng lên !"

      "Tạ Nhị di nương." Mai Hương đứng dậy tiếp tục cấp Cố Thanh Uyển chải đầu."
      Mà Cố Thanh Uyển nhìn Nhị di nương và Cố Vô Hạ, cũng có chủ động mở miệng chỉ là lẳng lặng nhìn.

      Nhị di nương nhìn Cố Thanh Uyển quả thực thanh tỉnh ngồi ở ghế, bước nhanh tới vui vẻ : "Đại tiểu thư, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngươi nếu như tỉnh lại di nương là muốn lo lắng gần chết." Nhị di nương vừa vừa nhìn Cố Thanh Uyển cái trán lo lắng, "Đại tiểu thư, ngươi bây giờ cảm giác thế nào? Còn cảm thấy nơi nào khó chịu nữa , vết thương đầu còn đau ?"

      " Di nương, ngươi xem ngươi mới vừa rồi còn ta sốt ruột đâu! Bộ dáng của ngươi bây giờ hình như so với ta càng sốt ruột." Cố Vô Hạ khẽ cười trêu chọc : "Hơn nữa ngươi đột nhiên hỏi đại tỷ nhiều vấn đề như vậy, ngươi làm nàng phải trả lời cái nào trước mới tốt đây? Còn có di nương, nếu như đại tỷ có chỗ nào khó chịu, chúng ta cũng biết nên xử lý thế nào. Còn bằng trực tiếp mời đại phu đến xem bệnh cho đại tỷ, thế chẳng phải là càng thỏa đáng hay sao."

      Nhị di nương nghe xong Cố Vô Hạ , nhìn Cố Thanh Uyển ngượng ngùng: "Nhị tiểu thư đúng, là ta suy nghĩ chu toàn, đại tiểu thư ngươi cũng đừng trách ta nha!"

      Đối với Nhị di nương , Cố Thanh Uyển còn kịp mở miệng cái gì, Cố Vô Hạ lại tiếp tục chen ngang: "Di nương nên tự trách, ngươi chỉ là quá mức quan tâm đại tỷ nên mới nghĩ được đến đó, đây chính là cái mà mọi người quan tâm quá ắt loạn ! Thế nhưng, tâm ý này của ngươi đại tỷ nhất định cảm thụ được, nhất định trách ngươi." Cố Vô Hạ đối với Nhị di nương những lời này xong, quay đầu nhìn Cố Thanh Uyển đáng : "Đúng , Đại tỷ tỷ?"

      " Đương nhiên, Nhị di nương hảo ý ta như thế nào trách nàng được? Các ngươi suy nghĩ nhiều." Cố Thanh Uyển vẻ mặt cảm kích nhìn Nhị di nương .
      Cố Thanh Uyển phụ họa làm nụ cười ngọt ngào của Cố Vô Hạ cứng lại chút, nhìn Cố Thanh Uyển trong mắt tràn đầy ngoài ý muốn giải thích được. Cố Thanh Uyển nàng cho tới bây giờ luôn chỉ biết cùng mình đối nghịch, cho nên mình mới cố ý hỏi nàng như vậy, tưởng rằng nàng trách mắng di nương, để trong mắt mọi người thanh danh của nàng càng trở nên xấu xa, biết tốt xấu, thế nhưng, hôm nay nàng làm sao có thể đồng ý lời của mình a? Đặc biệt là vẻ mặt cảm động của nàng... Đây là có chuyện gì a?

      Nhị di nương mặc dù đối với câu trả lời của Cố Thanh Uyển, còn có biểu tình tràn đầy xúc động của nàng cảm thấy rất là ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng thu liễm, lộ ra dáng vẻ tự nhiên mà cao hứng : "Thanh nhi có thể trách tỳ thiếp, tỳ thiếp vô cùng cảm kích."

      Cố Thanh Uyển nhìn đến phản ứng của các nàng, nhợt nhạt cười, quả nhiên là gừng càng già càng cay.

      " Nhị di nương quá lời." Cố Thanh Uyển xong, quay đầu đối với sau lưng mình Mai Hương phân phó: "Được rồi, cần chải nữa, cấp Nhị di nương, nhị tiểu thư châm trà."

      "Vâng, tiểu thư."

      " Nhị di nương, Nhị muội muội các ngươi đừng đứng mãi đó nữa, ngồi xuống !"
      " Đa tạ đại tỷ." Cố Vô Hạ thuận thế ngồi xuống phía dưới Cố Thanh Uyển, nghi hoặc trong mắt cũng rút , nhưng vẫn là che giấu được ánh mắt dò xét khi nàng nhìn mình.

      Nhị di nương ngược lại, nghe xong Cố Thanh Uyển , ngồi xuống mà tới trước mặt Cố Thanh Uyển, đưa tay xoa lên tấm lụa trắng băng đầu nàng.

      Khi Nhị di nương đưa tay chạm vào người mình, Cố Thanh Uyển nhíu mày cái nhưng có né tránh, bởi vì ánh mắt từ ái, đau lòng của Nhị di nương làm trong mắt Cố Thanh Uyển thoáng qua hứng thú.

      Nhị di nương nhàng vuốt ve vết thương đầu nàng, đau lòng : "Đại tiểu thư, thiếp ngồi, thiếp trước tìm đại phu đến, để xem đại tiểu thư bình phục thế nào rồi."

      " Nhị di nương cần phải gấp, chậm chút cũng muộn."

      " Như vậy sao được? Nếu như tìm đại phu đến xem, tỳ thiếp làm sao có thể yên tâm được, hơn nữa, đối với thương thế sau khi bình phục của đại tiểu thư cần phải chú ý những gì, tỳ thiếp cũng hiểu lắm, nếu như vạn nhất sơ suất làm sai chỗ nào, lưu lại vết sẹo, tỳ thiếp lỗi nhưng là to lắm, vì thế, để phòng ngừa những chuyện này nhất định phải mời đại phu tới xem chút."
      " Nhị di nương có lòng, Thanh Uyển thực là..." Cố Thanh Uyển nghẹn ngào , nhìn Nhị di nương ánh mắt của cũng có chút ỷ lại.

      Nhị di nương nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của Cố Thanh Uyển, vội vàng ôm Cố Thanh Uyển ôm vào trong ngực an ủi: "Đại tiểu thư, đây đều là những việc tỳ thiếp nên làm, đại tiểu thư cần như vậy, hơn nữa tỳ thiếp có thể chiếu cố đại tiểu thư, đó là tỳ thiếp phúc khí, là tỳ thiếp nên cảm kích đại tiểu thư mới đúng." Nhị di nương thầm nghĩ: Cố Thanh Uyển vừa mới phụ họa Hạ nhi mà , chắc là do vô ý ngoài ý muốn mà thôi, là chính mình suy nghĩ nhiều quá. Nhị di nương nhìn Cố Thanh Uyển toàn tâm ỷ lại vào mình, quay sang Cố Vô Hạ hài lòng cười.

      Cố Vô Hạ nhìn Nhị di nương che miệng, trong mắt dò xét cũng tiêu thất, tiện đà khinh thường nghĩ, Cố Thanh Uyển vẫn là ngu xuẩn như trước đây, vừa rồi chính mình còn tưởng rằng nàng thay đổi thông minh hơn đâu! Quả nhiên chỉ là ảo giác.

      Nhưng mà, Nhị di nương và Cố Vô Hạ lại nhìn thấy, dựa ở Nhị di nương trong lòng Cố Thanh Uyển là như thế nào lười nhác, lạnh lùng.

      Cố Vô Hạ đứng dậy, tới bên người các nàng lên tiếng : "Được rồi di nương, ngươi còn là nhanh an bài đại phu cho đại tỷ !"

      "Đúng, đúng." Nhị di nương nguyện ý đẩy ra Cố Thanh Uyển, quay lại Cố Vô Hạ : "Nhị tiểu thư ngươi ở nơi này cùng đại tỷ của ngươi !"

      " được, đại tỷ tỷ thân thể còn chưa khỏe hẳn, chuyện lâu như vậy nàng nhất định mệt, ta quấy rầy nàng nữa, cùng di nương cùng nhau trở về thôi! Cũng để cho đại tỷ nghỉ ngơi hồi."

      "Ừ! Nhị tiểu thư đúng." Nhị di nương gật đầu.

      "Đại tỷ, ta đây liền cùng Nhị di nương trở về."

      "Ừ, các ngươi trở về !" Cố Thanh Uyển tỏ vẻ sao cả , nhưng trong giọng lại thể che giấu nổi đơn.

      Nhìn Cố Thanh Uyển như thế, Cố Vô Hạ thoả mãn cực kỳ, lôi kéo Nhị di nương rời .

      Nhìn bóng lưng các nàng chậm rãi tiêu thất, Cố Thanh Uyển lười biếng tựa lưng vào ghế, biểu tình mảnh yên tĩnh khẽ gọi: "Mai Hương."

      Thân ảnh của Mai Hương xuất ở trước mặt Cố Thanh Uyển, hạ mi đáp: "Tiểu thư."

      "Ngươi thấy được, đúng ?"

      "Tiểu... Tiểu thư, nô tỳ cái gì cũng thấy được." Cố Thanh Uyển làm cho Mai Hương nhớ tới cái biểu tình của tiểu thư ở góc độ mà Nhị di nương và nhị tiểu thư thấy được, còn có của nàng bây giờ cùng với lúc Nhị di nương các nàng rời tưởng chừng như là biểu tình của hai người, làm cho Mai Hương sâu sắc biết, tiểu thư nàng thay đổi, hơn nữa loại thay đổi này khiến nàng thấy sợ hãi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :